1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ông xã là người thực vật - Vân Nhất Nhất

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 65
      Editor: Thanh Huyền
      Beta: Phan Dĩnh Lâm



      Triệu Tuyết Nhi khóc. Từ biết, khóc có ích lợi gì. Vậy nên, giờ càng có lí do để khóc. Bởi vì chỉ có mình, bên cạnh còn có Lâm Du, còn có Cố Nhiên và rất nhiều những người bạn tốt đáng để tín nhiệm.

      Tang lễ long trọng của mẹ Triệu được Thần Thiên hỗ trợ an bài, Đóa Nhuế dốc lòng tuyên truyền. Tất cả hình mạng đều là hình của Triệu Tuyết Nhi, huyên náo xôn xao.

      thể cấm các nhà báo đăng bài đưa tin. Mấy người nhà họ Triệu kia cũng thể trách cứ hay chỉ trích gì về tang lễ này.

      có ai dám công kích Triệu Tuyết Nhi về vấn đề đủ hiếu thuận, tuy nhiên, vẫn có lời đồn rằng chỉ cố tình làm dáng. Nhưng rất nhanh, những tin vịt đó liền bị phản kích. tóm lại, Triệu gia chiếm được chút tiện nghi nào, còn thanh danh của Triệu Tuyết Nhi ngày tốt đẹp hơn.

      Về phần làm ăn của nhà họ Triệu, Tuyết Nhi nhếch miệng, nhìn về phía Lâm Du.

      "Em có muốn làm tổng giám đốc ?" mặt Lâm Du cũng quá nhiều biểu cảm, bình tĩnh hỏi Triệu Tuyết Nhi.

      Triệu Tuyết Nhi lắc đầu. Mặc dù rất bội phục Lâm Du, nhưng Lâm Du thành công có nghĩ là làm được tốt như vậy.

      "Vậy cần phải để ý tới." Nếu Triệu Tuyết Nhi muốn có được Triệu thị, Lâm Du có thể giúp tay. Nhưng nếu Tuyết Nhi có lòng dạ nào buôn bán, vậy cũng ép.

      Triệu Tuyết Nhi nghiêm túc suy nghĩ chút, thận trọng hỏi: "Triệu gia xong đời sao?"

      "Cái này thuộc phạm vi chúng ta có thể thao túng." Mặc dù Lâm Du như vậy nhưng thực tế, cái nhếch miệng cong của hết thảy. Nếu như muốn thao túng, cũng phải là có khả năng.

      Chuyện làm ăn Triệu Tuyết Nhi hiểu, cũng có ý định lao vào. Nghe Lâm Du xong cũng quan tâm nữa. thể nào lòng vì Triệu gia mà cầu xin những đối tác kia, cũng quen biết những người đó, thế sao họ có thể nghe lời chứ!

      Thấy Triệu Tuyết Nhi quan tâm chuyện này, khóe miệng cong lên. phải là nhắc nhở Triệu Tuyết Nhi, mấu chốt của chuyện này ra nằm ngay người ấy. Nếu Tuyết Nhi mở miệng vì Triệu gia cầu cơ hội, Cố Nhiên tất nhiên giúp. Mà , có lẽ nể tình Tuyết Nhi mà chừa cho họ cơ hôi.

      Sở dĩ Triệu thị sụp đổ nhanh như vậy là do thể xoay vòng vốn. Lâm Du cũng làm gì cả, chỉ là hủy bỏ hợp tác giũa Bác Dương và Triệu thị thôi.

      Dĩ nhiên, Hứa thị bên kia cũng làm gì cả. Chỉ bất quá... Địa vị của Hứa thị quá cao, nếu muốn chèn ép ai đó cần rầm rộ, chỉ “tằng hắng” tiếng thôi là đủ rồi.

      Có nhiều lúc chính là như vậy, chỉ với câu , cái thái độ là có thể khiến nhiều thứ thay đổi. Triệu Tuyết Nhi để ý chính là câu trả lời tốt nhất đối với Lâm Du. Đến đây, kết cục của nhà họ Triệu được định bởi ba chữ “bị xóa sổ”.
      Sau khi kì thi cuối kết thúc, mùa hè đến. Bất quá đối với Lâm Du mà , vẫn bận rộn như thường. Bởi vì có Bác Dương và Thần Thiên nên dù là trong kỳ nghỉ cũng thể nghỉ ngơi thoải mái được.

      Cùng lúc đó, công việc của Hứa Mạch cũng bước vào quỹ đạo. Người đàn ông “hoàng kim” từng được vô sô thiếu nữ ở thành phố D tơ tưởng tái xuất lần nữa. Song song theo đó là tin tức về Tần Nam – vị thiên vương mới đoạt danh hiệu ảnh đế được truyền đến thành phố D.

      Kì nghỉ hè chuẩn bị kết thúc, vào đầu tháng chín, cuộc sống năm thứ tư đại học của Lâm Du bắt đầu. Hai vợ chồng bọn họ chuẩn bị dọn ra nhà mới.

      Nếu như chân của Hứa Mạch chưa khỏe lại, Hứa Chấn Thiên thể nào đồng ý cho họ . Bởi lẽ, ông yên tâm về tình trạng sức khỏe của Hứa Mạch, bên cạnh đó, ông cũng muốn Lâm Du chịu cực khổ. Nhưng tại, khi Hứa Mạch ra mong muốn muốn dời ra ở riêng của , Hứa Chấn Thiên yên lặng chốc lát, sau đó đáp ứng.

      Sau khi Tần Khả Tâm biết việc hai vợ chồng họ muốn dọn . Bà kinh ngạc nhìn Hứa Mạch hồi, rồi cẩn thận liếc Lâm Du lúc. Sau cùng, bà quyết hạ thủ từ người Lâm Du.

      Bị Tần Khả Tâm kêu vào phòng, tuy mặt Lâm Du có biểu cảm gì nhưng trong lòng đề cao cảnh giác. Bất quá, điều làm bất ngờ là Tần Khả Tâm phải thuyết phục ở lại, cũng trách cứ việc hai người họ đòi rời , mà là bà mong hai người họ sớm sinh em bé.

      "Mẹ biết, sống trong đại gia đình nhiều thế hệ chắc chắn hai đứa rất ngượng ngùng. Nhưng mẹ vẫn phải thúc giục hai đứa, là vợ chồng phải ở cùng phòng, chuyện sinh con này thể kéo dài được. nên vì dọn ra ở riêng, vì rời khỏi Hứa gia, có người nhìn mà tụi con lơ là chuyện đó được. Nhà chúng ta có vị trưởng bối nào có tính tình cổ quái, tất cả đều rất thích trẻ con. Tốt nhất là tụi con nên sinh hai đứa, con trai hay con đều được, mẹ giúp các con nuôi, cần hai con bận tâm..." Bà chỉ cần Lâm Du vì Hứa gia sinh thêm con cháu thôi. Bà có thể ở nhà chăm cháu mà bỏ qua nghiệp dương cầm thích của mình mà chút do dự.
      Từ trong phòng Tần Khả Tâm ra, cả người vẫn còn có chút mơ hồ. Nghe bà tha thiết dặn dò xong, có thể cảm nhận được trong lòng bà tràn đầy mong đợi, nhưng xin lỗi, sợ rằng phụ kỳ vọng này rồi.

      Nhìn Lâm Du ra, Hứa Mạch có thể cảm giác được tâm tình của cũng bình tĩnh như mặt. Bất quá, mẹ rốt cuộc cái gì, tạm thời chưa biết. Nhưng có cảm giác rằng mẹ mình điều gì đó rất khó lường, ngay cả Lâm Du cũng bị hoảng hốt.

      Từ sau lưng Lâm Du, Tần Khả Tâm ý vị sâu xa liếc chừng Hứa Mạch. Cho đến khi Lâm Du ra khỏi cửa, bà mới lặng lẽ tới bên người Hứa Mạch, giọng dặn dò mấy câu.

      Cho tới bây giờ, trong lòng luôn có dự tính sẵn mọi chuyện, rất ít khi vì chuyện gì đó mà hoảng hốt. Bất quá vào giờ phút này, sau khi nghe mấy lời dặn dò của Tần Khả Tâm, trong lúc nhất thời tìm được lời đáp lại. Cuối cùng, Hứa Mạch hướng về phía Tần Khả Tâm gật đầu cái, coi như là cam kết lớn nhất.

      Chỗ ở mới của Hứa Mạch cùng Lâm Du là ở khu vực phồn hoa nhất của thành phố D.

      " tệ nha! Nếu chúng ta muốn đến đây chơi đùa cũng có thể thoải mái, sợ quấy rầy gian riêng của ảnh chỉ. Quá tốt đúng ?" Tò mò quan sát chung quanh nhà mới của Hứa Mạch cùng Lâm Du, Cố Nhiên chỉ có chữ đánh giá: Tuyệt!

      " gian quả rất lớn, bố trí cũng rất ấm áp, đủ để tổ chức tiệc lớn. Bất quá thân làm em, tôi đề nghị câu: Sau này nếu có qua ở đây, nhớ với bác hai tiếng." Dĩ nhiên Hứa Hoán biết được điều mà Tần Khả Tâm dặn dò. Có thể , toàn bộ nhà họ Hứa nay cũng nhìn chằm chằm vào Hứa Mạch cùng Lâm Du, chỉ chờ Lâm Du vì Hứa gia tăng thêm “tiểu bảo bảo”.

      "À? Tại sao phải báo cho bác ..." Cố Nhiên còn chưa hết lời bị Tần Nam cắt đứt.

      " họ ơi, để dành cho em mội căn phòng với! Cũng có việc gì, có thể lâu lâu em đến ở đó." lên cầu như thế, Tần Nam tuyệt đối phải là thức thời. Mà là bởi vì Tần Khả Tâm lên tiếng, cho bố trí nhiệm vụ, để cho đúng lúc tận dụng mọi thứ, nhiều thúc đẩy Hứa Mạch cùng Lâm Du cái.

      Mắt của các trưởng bối sáng như sao ban đêm. Tất cả mọi người đều biết Hứa Mạch thích Lâm Du. Tương đối mà , Lâm Du bị động rất nhiều. Có lẽ là Lâm Du ngượng ngùng!

      Được Tần Khả Tâm giao phó, Tần Nam hai lời, hứa dùng toàn lực phối hợp. Cậu rất thích người chị dâu này, vì tình cảm của hai vợ chồng họ mà góp thêm viên gạch, cậu rất vui lòng giúp đỡ.

      "Dựa vào cái gì họ phải để dành phòng cho cậu? Muốn chừa cũng là chừa cho tôi, tôi mới là người nhà họ Hứa." Hễ khi gặp mặt là Hứa Hoán và Tần Nam đấu võ mồm, hôm nay cũng ngoại lệ.

      "Nếu như cậu cũng muốn ở nơi này, vậy tự mình với họ . Đừng có giống như con nít, tối ngày đòi cướp đòi giật đồ của người khác. Chỉ có em bé khóc mới có đường ăn, cậu lớn rồi mà sao học được đạo lí này thế?" Tần Nam bĩu môi, bất mãn ngắt lời Hứa Hoán.

      Hứa Hoán há hốc mồm, muốn đấu khẩu tiếp với Tần Nam nhưng đành ngậm miệng lại. Hôm nay là lần đầu tiên đến nhà mới, cậu muốn chọc họ mất hứng, phòng ngừa sau này bị họ cấm cửa. Người thích đấu khẩu giống như Tần Nam kia sớm muộn gì cũng bị họ đuổi ra ngoài.

      "Ở đây rất tốt, em có chút hối hận lúc trước mua nhà ở khu này." Mặc dù nhà khu vực cách nơi này xa nhưng Triệu Tuyết Nhi vẫn thích làm hàng xóm cách vách với Lâm Du hơn.

      "Sao phải hối hận? Cho dù em mua chỗ này chăng nữa cũng thể làm hàng xóm cách vách với Lâm Du nổi đâu. Em thấy cả tầng lầu này đều là của Lâm Du hả?" Có đôi lúc, Cố Nhiên cảm thấy rất bất đắc dĩ. Người khác đều lo sợ việc có nhiều ruồi nhặng xung quanh người mình thích, riêng cậu chỉ lo lắng về người bạn tốt – Lâm Du của Tuyết Nhi thôi.

      Nếu đổi lại là người khác, Cố Nhiên cũng lo lắng. Lấy bản lãnh của cậu, chen chúc cùng người bạn tốt thôi phải là chuyện khó. Nhưng người bạn tốt đó lại là Lâm Du, ngay cả ý nghĩ cùng chen chúc cậu cũng dám có, chỉ có thể yên lặng lui qua bên.

      "Cũng đúng." thể phản bác những lời Cố Nhiên . gật đầu cái, tiếp tục quan sát sân thượng. rất thích sân thượng rộng lớn, sân thượng nhà chị Lâm Du rất lớn, cũng rất đẹp.

      Điện thoại Hứa Mạch reo lên khi đứng ở cửa phòng bếp nhìn Lâm Du nấu cơm. Mặc dù rất muốn phụ giúp nhưng dường như có thù với phòng bếp, mới vừa rồi làm vỡ mấy cái chén (bác), vậy nên bị Lâm Du đuổi ra.

      Công việc của ít hơn so với Lâm Du. Điện thoại của vang lên, Lâm Du mặc dù có nghe nhưng cũng để ý. Nhưng sau khi Hứa Mạch cho biết nội dung cuộc gọi vừa nhận, Lâm Du ngạc nhiên trợn to mắt: " hả?"

      "Loại chuyện này có khả năng giả đâu!" Hứa Mạch quơ quơ điện thoại di động, đối với tin tức này vẫn rất tín nhiệm.

      Lâm Du tiếp lời. Tin tức của Hứa Mạch luôn nhanh hơn người khác, ngay cả người trong cuộc vẫn còn chưa biết nữa.

      "Chị dâu, chị dâu, em đoạt danh hiệu ảnh đế rồi!" Đúng như dự đoán, sau lúc liền nghe giọng của Tần Nam trong phòng khách báo tin mừng. Chắc hẳn là cậu nhận được tin tức chính xác.

      Hứa Hoán bĩu môi, hiếm thấy khi Hứa Hoán nhổ nước bọt khi Tần Nam la to. Cái danh hiệu ảnh đế này là danh hiệu công nhận thực lực công hiệu nhất. giờ mọi công sức của Tần Nam nhận được khẳng định cùng công nhận.

      "Chúc mừng." Giơ rượu vang trong tay lên, Lâm Du : "Vừa vặn, chúng ta cùng nhau ăn mừng."

      "Chỉ có chai rượu thôi hả chị? Chẳng lẽ phát cho em chút tiền thuởng sao? Nếu đưa cho em ít cổ phần cũng được nha!" Cậu sớm mơ ước cổ phần của giải trí Thần Thiên rất lâu rồi. Dù biết như nguyện ý nhưng cậu bỏ qua cơ hội được làm cổ đông của Thần Thiên thôi.

      "Chú muốn tiền thưởng à? Chuyện này thuộc về quyền của Chu, thương lượng với ảnh ." Tài chính của Thần Thiên nằm trong tay Chu Lăng. Nếu Tần Nam muốn tăng tiền lương vậy phải với Chu Lăng rồi.

      Nghe Lâm Du , Tần Nam do dự chút, lấy lòng : "Cái đó… Chu phó tổng, nhớ phát cho tôi bao lì xì thiệt lớn nhá!"

      Chu Lăng cũng trả lời Tần Nam ngay, chậm rãi uống trà. lâu sau đó, cảm thấy Tần Nam dường như mất hết hy vọng, Chu Lăng gật đầu: "Ngày mai đến phòng làm việc của tôi lấy."

      " hả?" dám tin nhìn Chu Lăng, Tần Nam có cảm giác là Chu Lăng đùa giỡn cậu.

      thể , so với Cố Nhiên và Lâm Du, Tần Nam càng sợ Chu Lăng hơn. Tiến vào Thần Thiên lâu như vậy, mấy vị lãnh đạo cậu đều biết hết. Lâm Du , vốn là chị dâu của cậu. Còn có Cố Nhiên, mặc dù trước kia bởi vì quan hệ với Hứa Hoán nên hai người thân, nhưng lấy tính cách của Cố phó tổng rất dễ sống chung. Cuối cùng chỉ còn dư lại Chu Lăng thôi.

      Ở Thần Thiên, Chu Lăng rất ít khi lộ diện. Lâm Du nắm giữ các phương hướng lớn của công ty, bất kể là về nhân hay hoạch định kế hoạch, tất cả đều do làm chủ. Cố Nhiên bên mảng truyền thông, nhưng chuyên về việc sắp lịch trình cho nghệ sĩ, tại Cố Nhiên xem trọng Triệu Tuyết Nhi nhất. Còn Chu Lăng, thể nghi ngờ chính là nhân vật “thiết diện vô tư”, là nhân vật khó chơi nhất!

      " muốn thôi vậy!" So với ba người khác ngồi ở đây, hoàn cảnh lớn lên của Chu Lăng là hoàn toàn bất đồng. Dù là bốn người đều có xuất thân vững chắc, bốn người bọn họ cũng hoàn toàn giống nhau. Từ trước đến bây giờ, rất khó tìm nụ cười nhõm, thoải mái mặt của Chu Lăng.

      Chuyện của Chu Lăng, ngoại trừ Hứa Mạch cùng Lâm Du ba người khác cũng biết. Chính bởi vì biết nên Tần Nam mới càng sợ Chu Lăng hơn. Trước đây, hai người có chút nào giao tình nào, sau này dường như cũng rất khó trở thành bạn.

      "Muốn, muốn, đương nhiên là muốn rồi!" Mắt thấy hình như Chu Lăng muốn thu hồi bao lì xì, Tần Nam vội vàng gật đầu như giã tỏi. Đây chính là tiền thưởng mà cậu phải mạo hiểm cả tính mạng, bất chấp mọi hiểm nguy cầu xin, thể bỏ lỡ như vậy được.

      "Tần Nam, cậu có tiền đồ chút được ? thế nào cậu cũng là ảnh đế, biết mất mặt hả?" trách Hứa Hoán thích nhổ nước bọt Tần Nam, vì lúc này bộ dáng của cậu quá nịnh hót. Hứa Hoán rất cố gắng muốn nhìn nhưng lại có cách nào làm bộ như thấy được.

      "Đó là do “nhị thiếu gia” cậu chưa từng trải qua khổ cực. Chờ đến ngày nào cậu cũng giống như tôi vầy nè, vì “kế sinh nhai” mà lao đao “lên bờ xuống ruộng” kéo đầu tư cho phim của mình, thỉnh thoảng phải cúi đầu trước người khác nữa chuyện này thể coi là chuyện lớn gì rồi." Ngoài dự liệu của Hứa Hoán, Tần Nam chẳng những có sinh khí mà ngược lại còn bình tĩnh phản kích trở lại.

      Hứa Hoán bĩu môi cái, chút phiền lòng : "Có cần đến mức thảm thiết như thế ? Cậu kéo đầu tư lại tìm họ, còn ở đó mà bày đặt kể lể!"

      " đúng mà." Bác bỏ lời của Hứa Hoán, Tần Nam cười đắc ý: "Tôi có tìm họ nhờ giúp đỡ, người tôi tìm là chị dâu."

      "Khác nhau sao?" Im lặng liếc Tần Nam cái, Hứa Hoán chỉ chỉ vào phòng bếp: "Đó là “hai người thể”, biết hả?"

      " hiểu." Tần Nam lắc đầu, kiên trì : "Tôi chỉ biết là tiền từ trong túi chị dâu ra ngoài chứ phải từ túi của họ. Vậy nên, chị dâu mới là Bá Nhạc(*), họ phải."

      (*) Bá Nhạc: Bậc thầy về Thiên Lý mã. Ông sống vào đời nhà Chu thời Xuân thu, cùng thời với Hàn Xương Lê (thường gọi là Hàn – Dũ).

      Nếu muốn biết thêm chi tiết, các nàng hãy hỏi bác Google nha. Có cả truyền thuyết về nhân vật này, ta sợ copy vào làm loãng chương nên tóm gọn như thế. (Nguồn ở đây)

      Tần Nam rất có đạo lý! Nghe cậu xong, Hứa Hoán á khẩu, thể mở miệng phản bác.

      khí bỗng lạnh ngắt tiếng động. Cả phòng khách rộng lớn hoàn toàn yên tĩnh, hai chân Chu Lăng tréo nguẫy, phán câu “xanh rờn”: "Cho nên mới cậu chính là ngựa!"

      Cố Nhiên và Triệu Tuyết Nhi nhịn cười đến mặt mày biến dạng, còn Hứa Hoán trực tiếp cho cậu mặt mũi, cười ha ha.

      "Ngựa gì? Tôi là “Thiên Lý mã(*)”!" Tần Nam hài lòng lên tiếng kháng nghị.

      (*) Thiên Lý mã: tên gọi của loại ngựa tốt và quý nhất trong các giống ngựa, nhưng rất ít người biết được nó.

      Thiên Lý mã? Chu Lăng ổn định nhấp miếng trà: " phải cũng là ngựa thôi sao!"


      Hết chương 65

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 66

      Editor: Phan Dĩnh Lâm




      Khi Lâm Du và Hứa Mạch ra chỉ nghe được câu cuối cùng đó thôi. chờ hai vợ chồng họ hỏi chuyện gì xảy ra thấy vị “tân ảnh đế” sắc mặt dữ tợn đưa hai tay ra định bóp cổ Chu Lăng.

      Chu Lăng nhúc nhích, biết chắc Tần Nam thể nào bóp tới được.

      Quả Tần Nam bóp được cổ của Chu Lăng. phải vì cậu ra tay mà là bị người kéo lại. Càng khiến người ta bất ngờ hơn là người kéo cậu lại là người lúc nãy còn cố ý cười nhạo cậu - Hứa Hoán.

      "Ai ui... Cậu đừng có mà động thủ, đây là cấp trực tiếp của cậu đấy, thể tùy tiện đắc tội." Hứa Hoán cố tình hạ thấp giọng nhắc nhở Tần Nam. Bất quá khoảng cách giữa hai người họ với Chu Lăng quá gần nên Chu Lăng muốn nghe cũng khó.

      "Lão tử bây giờ là ảnh đế, sợ ta!" Tần Nam đặc biệt có cốt khí ngẩng đầu lên, hùng hồn .

      Khóe miệng Hứa Hoán co quắp, buông lỏng tay ra. Ảnh đế lớn lắm sao? Tha thứ cho cậu tạm thời còn chưa thích ứng kịp!

      "Có thể dọn chén ăn cơm được rồi." câu của Lâm Du phá vỡ thế cục bế tắc trong nhà, làm mấy người bọn họ chú ý đến .

      "Xuống bếp phụ bưng thức ăn lên ." Tuy Hứa Mạch có chỉ mặt gọi tên nhưng Hứa Hoán và Tần Nam vẫn ngoan ngoãn chui vào phòng bếp ngay.

      Cố Nhiên cùng Triệu Tuyết Nhi thấy tình huống như vậy, hai người nhìn nhau cái sau đó ăn ý cùng về phía phòng bếp. Thế là chỉ còn dư lại Chu Lăng ngồi nhúc nhích!

      Quả Chu Lăng có ý định theo họ xuống bếp. Coi như nhà của hai vợ chồng Hứa Mạch rất lớn cũng cần tới bảy người cùng vây quanh phòng bếp dọn thức ăn chứ? Có Hứa Hoán cùng Tần Nam làm là được rồi.

      Tài nấu nướng của Lâm Du thể coi là xuất sắc, bất quá mấy người ngồi đây, đặc biệt là Hứa Mạch rất nhiệt tình ủng hộ.

      "Bác hai mà thấy ăn nhiều thế này nhất định rất vui mừng." Nhìn thấy Hứa Mạch ăn “khí thế hùng”, Hứa Hoán tặc lưỡi .

      Hứa Mạch vùi đầu gắp thức ăn, để ý Hứa Hoán. Lâm Du ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Hứa Mạch và : "Nếu ăn được nữa đừng cố ăn, gượng ép quá tốt đâu."

      " có, ăn ngon lắm." Nhìn về phía Lâm Du cười tiếng, ánh mắt Hứa Mạch nhìn vào kẻ vừa lắm mồm - Hứa Hoán.

      Hứa Hoán lập tức làm động tác kéo khóa miệng, cũng dám tự tiện mở miệng nữa. Mặc dù sớm biết họ rất coi trọng chị dâu nhưng cậu vẫn bị những hành động lạ của họ hù dọa. So với Lâm Du “vân đạm phong khinh”(*), họ “dụng tình quá sâu” rồi.

      (*) Vân đạm phong khinh: nhàn nhạt như mây trôi, lạnh lùng như gió thổi.

      Nhìn Hứa Hoán biết thức thời, Tần Nam xem kịch vui nhếch mép cái. Cho nên , chị dâu mới là “đại boss”, lấy lòng họ còn bằng lấy lòng chị dâu. Về điểm này, tuyệt đối cậu làm tốt hơn Hứa Hoán rất nhiều lần.

      Trong khoảng thời gian kế tiếp, bầu khí bàn cơm cũng coi như tệ, nổi lên tranh chấp.

      Danh tiếng Tần Nam nâng cao bước đồng thời cũng giúp giải trí Thần Thiên ngày càng bận rộn hơn. Mà bởi vì có Tần Nam dìu dắt, nghiệp của Triệu Tuyết Nhi ngày thuận lợi, vì Thần Thiên góp viên gạch, kiếm thêm lợi nhuận.

      Ngay lúc giải trí Thần Thiên phát triển ngừng Bác Dương bên kia lại gặp phải phiền toái . Hợp đồng lúc trước chắc chắn thành vấn đề bỗng dưng đối phương lại hủy hợp đồng, chấp nhận bồi thường hợp đồng cũng chịu đàm phán. Nhưng vấn đề là Bác Dương trong giai đoạn hồi phục, khi hợp đồng này bị hủy tổn thất tất nhiên .

      Lúc Lâm Du nhận được điện thoại mọi chuyện rồi. Hiển nhiên đối phương hiển nhiên sợ đắc tội , chút khách khí trở mặt.

      Trở lại Bác Dương, Lâm Du mở hội nghị khẩn cấp ngay. Xác định đối phương hủy hợp đồng, vẫn quả quyết hạ lệnh tiếp tục sản xuất, được dừng lại.

      "Nhưng nếu cứ tiếp tực sản xuất như vậy bên bộ phận tiêu thụ sợ là đạt được cầu." Người phụ trách hợp tác lần này toàn là công nhân viên kỳ cựu, luôn trung thành và tận tâm với Bác Dương. Vì lường trước được hợp đồng lần này mang lại phiền toái lớn cho công ty như vậy, họ áy náy dứt, đồng thời cũng tích cực suy nghĩ phương án giải quyết.

      " phải chỉ có đối tượng hợp tác." xong câu này, Lâm Du đứng dậy rời . thương trường nghĩa khí chỉ lợi ích. Mà người muốn ngã quỵ đếm tới đếm lui cũng chỉ có mấy người, quả thực rất dễ tìm.

      " chắc chắn có vấn đề sao?" Bên kia, Chu Tuyền ngồi cùng lnt thỏa thuận mật mưu.

      " thành vấn đề. Cha đích thân ra tay, đối phương nhất định làm theo." mặt Chu Tuyền tràn đầy chắc chắn với dự tính của mình, chút lo âu. Lần này bọn họ chuẩn bị “thập phần kín đáo”, nhất định Bác Dương trở tay kịp.

      "Nhưng bên Hứa gia..." Lâm Nhất Thiến luôn cảm thấy yên tâm. Có Hứa Mạch ở đó chuyện gì cũng có thể xảy ra hết.

      "Chờ đến khi Hứa gia biết chuyện này chỗ sơ hở của Bác Dương được tạo thành. Trừ phi Hứa gia nguyện ý “ném tiền qua cửa sổ” lấp vào lỗ hỏng, nếu , Bác Dương chẳng dễ dàng trở mình. Mà Hứa gia vì Lâm Du, vì Bác Dương cỏn con mà bất chấp đầu tư khoảng tiền kếch xù vào sao? Cho dù Hứa Mạch chịu, ông Hứa cũng đồng ý." Bác Dương lại phải sản nghiệp nhà họ Hứa, Chu Tuyền tin Hứa gia vì Lâm Du mà ra tay cứu Bác Dương.

      Lâm Nhất Thiến khẽ cắn răng, lên tiếng nữa. nay chắc chắn Bác Dương thuộc về Lâm Du chứ phải là của Hứa Mạch. Những lời Chu Tuyền ta nguyện ý tin tưởng.

      "Yên tâm ! Có ở đây, có việc gì." Ôm Lâm Nhất Thiến vào lòng, Chu Tuyền giọng an ủi. Lần này hao phí nhiều tâm trí cùng sức lực như vậy, bọn họ để cho Lâm Du trở mình. Đều là do tình thế bắt buộc!

      "Tình thế bắt buộc? Ai đưa ra quyết định này? Là ông sao?" Giễu cợt nhìn Chu Đáo, Chu Lăng ném văn kiện trong tay xuống sàn: "Khoản tiền này tôi phê duyệt."

      "Tại sao phê duyệt? Chu Lăng, Chu thị phải của mày, tới phiên mày “diễu võ dương oai”." Chỉ còn bước nữa thôi mà Chu Lăng lại dám ngáng chân ông. Chu Đáo tức giận đỏ mặt, vỗ bàn giận dữ hét.

      "Tình trạng vốn Bác Dương tôi cũng biết. Nhưng tài chính giải trí Thần Thiên nằm trong tay tôi. Tôi cho rằng người ba như ông đủ thông minh, vậy mà ông vẫn mắc phải sai lầm ngu xuẩn này." Từ trước đến giờ có chút cảm tình tốt nào với Chu Đáo. Thấy ông ta nổi giận, Chu Lăng cũng cảm thấy có gì ngoài ý muốn, lạnh giọng nhắc nhở.

      "Đùa gì thế? ta có đủ bản lĩnh chuyển hết tất cả tiền từ giải trí Thần Thiên đến bù đắp cho Bác Dương sao? Thần Thiên phải chỉ có mình Lâm Du mà còn có mày cùng Cố Nhiên nữa!" Những điều Chu Lăng phải ông chưa từng cân nhắc đến, cũng phân tích qua. Ông chắc chắn Lâm Du thể rút số tiền công lớn như vậy để bù vào lỗ hỏng tài chính kia.

      "Nếu như thông qua hội đồng quản trị quyết định sao? Giống như chuyện ông làm vậy đó, ngầm tính toán nuốt trọn Bác Dương." tới chỗ này, mặt lộ châm chọc: "Có tôi cùng Cố Nhiên vì Lâm Du “nội ứng ngoài hợp”, ông cho là mấy cổ đông tép riu khác dám gì sao?"

      Dĩ nhiên Chu Đáo như vậy vì ông thừa hiểu Chu Lăng. Dựa vào tính tình ích kỷ, lạnh lùng của nó sao có thể mặc cho Lâm Du muốn làm gì làm chứ? Đánh chết Chu Đáo ông cũng tin.

      Nhưng tại Chu Lăng chủ động muốn giúp Lâm Du. cách khác, cho dù phê duyệt khoản tiền này từ Chu thị mà gây khó dễ cho ông Lâm Du cũng có thể dựa vào tài chính hùng hậu của Thần Thiên để cứu Bác Dương!

      Nghĩ đến dự định của Chu Lăng, sắc mặt ông đen như cột nhà cháy, hít sâu hơi, cố gắng dùng giọng điệu hòa hoãn nhằm thương lượng với : "Chúng ta mới là người nhà, con nên đứng về phía ba mới đúng. Hơn nữa chuyện này có bất cứ quan hệ nào với con, con cần phải giúp Lâm Du..."

      " phiền ông lo lắng! ngày còn ảnh đế Tần Nam giải trí Thần Thiên sụp đổ, chứ đừng chi là hậu thuẫn phía sau Thần Thiên là nhà họ Hứa, căn bản ai cũng nhúc nhích được căn cơ của nó. Đúng rồi, còn có Tần gia, nghe tin Tần Nam đoạt giải ảnh đế, nhà họ Tần quyết định đầu tư riêng bộ điện ảnh mới cho cậu ta, chứng tỏ họ rất quan tâm đến Tần Nam. Ông cảm thấy mình có thể đánh bại hai đại gia đình đó sao?" Chu Lăng nhường nửa bước, chút khách khí ra lai lịch hậu thuẫn phía sau của Thần Thiên.

      Chu Lăng chưa bao giờ nghĩ đến việc làm nhà họ Chu ngày càng phát triển, bởi vì biết, Chu Đáo đứng phía sau lưng ủng hộ . Nhưng Hứa Mạch cùng Cố Nhiên lại khác. Ngay cả Tần Nam cũng vậy, sau khi trải qua phen cố gắng hăng say, rốt cuộc cũng được Tần gia công nhận cùng ủng hộ. Những thứ tình thân chân này chính là điều hâm mộ nhất!

      Chu Đáo rất muốn tin tưởng những lời Chu Lăng vừa . Nhưng ông phải thừa nhận rằng đó đều là . Điều duy nhất ông có tính toán đến là Chu Lăng giúp Lâm Du. Nếu như Chu Lăng về phe ông cho dù Cố Nhiên hay Tần Nam có bản lĩnh rất lớn chăng nữa, Cố thị và Tần thị cũng đồng ý làm “dã tràng xe cát biển đông”.

      "Chu Lăng, con nhất định phải giúp Lâm Du đối nghịch với ba sao?" Vào giờ phút này, Chu Đáo chỉ có thể nghĩ đến việc phải thuyết phục Chu Lăng bằng mọi giá.

      "Tại sao thể?" Trái ngược với Chu Đáo, có lí do nào thuyết phục chính mình nghe theo lời ông ta.

      "Mày là người nhà họ Chu, là con trai của Chu Đáo này! Mày lại chỉ vì người ngoài mà chống đối tao sao? Mày đừng quên, Lâm Du là con dâu nhà họ Hứa." Lầm tưởng rằng Chu Lăng thích Lâm Du, sắc mặt ông vặn vẹo, nhìn Chu Lăng bằng ánh mắt nhìn kẻ “ xài được”.

      "Tôi còn tưởng rằng ông phải Lâm Du là vợ Chú Tuyền chứ!" Chu Lăng giễu cợt . là buồn cười! Trước kia Chu Tuyền gây ra họa lớn như vậy, Chu Đáo vẫn có thể hí ha hí hửng thu dọn cục diện rối rắm. Đổi lại là lại bị ông ta chán ghét.

      "Mày bậy bạ cái gì đấy? Chuyện của Lâm Du với em trai mày đó là... Đó là chuyện của quá khứ. Mày cố tình nhắc lại làm gì?" Chu Đáo trợn mắt nhìn , tiếp bằng giọng điệu rất tức giận: "Nếu phải mày thích ta tại sao lại nhắc lại chuyện này để làm nhục em trai mày? Còn trăm phương nghìn kế giúp ta vượt qua khó khăn nữa chứ!"

      Chu Lăng cười, nụ cười rất lạnh: "Tôi vốn có cái ý định này. Bất quá tại nghe ông xong, tôi cảm thấy mình nên dùng trăm phương nghìn kế giúp đỡ Lâm Du."

      nghĩ tới Chu Lăng thừa nhận ngay trước mặt ông, Chu Đáo ghẹn họng, dùng tai che lồng ngực của mình. Nghiệt tử! Thằng con bất hiếu!

      Ông ta có bị tức đến hộc máu cũng chẳng để ý đến. Sau khi xong những lời cần , xoay người rời .

      "Đứng lại!" Chu Đáo quát lên: "Mày đứng lại đó cho tao! Mày phải lại cho ràng!"

      Đáp lại Chu Đáo chỉ là tiếng "oành " của cánh cửa bị đóng mạnh tay. để lại chút tình cảm nào, Chu Lăng rời hề quay đầu lại.

      Sau khi Chu Tuyền trở về nhà mới nghe Chu Đáo đến chuyện Chu Lăng có ý với Lâm Du!

      Lúc đầu Chu Tuyền cũng tin Chu Lăng thích Lâm Du. Mặc dù Lâm Du rất đẹp và cuốn hút, nhưng hai người chưa từng xuất chung với nhau cả. Nghĩ như thế nào cũng thể!

      Nhưng nếu như Chu Lăng thích Lâm Du sao ta lại giúp Lâm Du thu mua giải trí Thần Thiên? Nếu như hai người họ có chút quan hệ nào sao lại đứng chung thuyền chứ ? Thậm chí Chu Tuyền còn hoài nghi rằng Lâm Du vì trả thù cậu nên mới cố ý tìm tới Chu Lăng.

      "Hẳn là Chu Lăng láo." Thấy Chu Tuyền tựa hồ cũng tin, Chu Đáo .

      "Dạ!" Chu Tuyền gật đầu, ánh mắt sắc bén: "Nếu là như vậy phe chúng ta có lợi."

      " sai." Thấy Chu Tuyền hoàn toàn cần ông chỉ điểm cũng có thể nghĩ ra cách đối phó, Chu Đáo hài lòng gật đầu, tự hào : "Vậy giao cho con xử lí."

      "Ba yên tâm, con làm ba thất vọng." Chỉ cần có cơ hội đánh ngã Chu Lăng, cậu buông bỏ.

      Nguy cơ của Bác Dương còn lâu mới nghiêm trọng giống như trong tưởng tượng của hai cha con Chu Tuyền. Tiền Lâm Du thiếu nhưng nhiều tiền có. Muốn bù đắp tuy có chút chật vật nhưng vẫn có thể kiếm được. Huống chi là Hứa Mạch tìm được đối tượng hợp tác, trực tiếp an bài cậu làm nhân viên ở lại Bác Dương.

      Những điều Hứa Mạch làm, Lâm Du biết nhưng cũng ngăn cản. Mặc dù ân tình này tạm thời trả nổi nhưng vẫn ghi nhớ trong lòng.

      Chu Lăng ngược lại, sau khi biết được hành động của Hứa Mạch, cố ý tìm Hứa Mạch chuyện phen. Lâm Du cũng biết hai người họ gì, hai người họ cũng chưa từng nghĩ đến việc cho Lâm Du biết.

      Chu Tuyền chậm bước so với Chu Lăng. Khi cậu ta đến tìm, Hứa Mạch bên xem văn kiện, bên ngồi chờ xem Chu Tuyền những gì.

      Chu Tuyền rất buồn rầu. Cậu đến mức này rồi mà Hứa Mạch chẳng có chút phản ứng nào cả. Giống như Hứa Mạch chẳng hề để tâm đến Lâm Du vậy!

      phải là Hứa Mạch để tâm đến Lâm Du mà là quan tâm tới những điều Chu Tuyền .

      Lâm Du và Chu Lăng có mối quan hệ như thế nào, ngoại trừ Lâm Du ra, đời này có người thứ hai biết tường tận như Hứa Mạch. Ngay cả người trong cuộc – Chu Lăng cũng chẳng biết gì nhiều. Huống chi, những điều giờ Chu Tuyền , Hứa Mạch nghe qua lần từ miệng Chu Lăng.

      Chu Tuyền cho là, lấy coi trọng của Hứa Mạch đối với Lâm Du, ta thể nào nhúc nhích. Cho dù sức chịu đựng của Hứa Mạch rất mạnh, muốn nổi giận ngay trước mặt cậu chăng nữa ít nhất, Hứa Mạch cũng chút sơ hở nét mặt, chứ phải như bây giờ, giống như cái gì cũng nghe thấy tiếp tục công việc, coi cậu như người vô hình.

      " xong rồi?" Thấy Chu Tuyền tiếp tục khích bác ly gián nữa, Hứa Mạch ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nhìn cậu.

      " Hứa, những điều tôi đều là . Nhũng lời vừa rồi là do trai tôi chính miệng ra, tôi tuyệt đối điêu." Cho là Hứa Mạch hoài nghi mình, Chu Tuyền hết sức cường điệu .

      "Chuyện nhà của nhà họ Chu đối với Hứa gia liên quan. Tôi quản, Tiểu Du cũng nhúng tay vào." Hứa Mạch lạnh nhạt đáp lại.

      " Hứa, tại phải Tiểu Du có nhúng tay vào hay , mà là hai của tôi kéo ấy vào rồi. Mặc dù tôi cũng tin tưởng cách làm người của trai mình, nhưng chuyện tình cảm này ai cũng có biện pháp khống chế. Cho nên tôi ngồi ở chỗ này chỉ vì hy vọng Tiểu Du bị tổn thương lần nữa, cũng hy vọng Hứa “giận cá chém thớt” Tiểu Du." Chu Tuyền ngồi nghiêm chỉnh, thái độ cực kỳ thành khẩn.



      Hết chương 66
      lêthanh9009 thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 67

      Editor: Tâm Phong
      Beta: Phan Dĩnh Lâm


      lần nữa, Hứa Mạch lên tiếng trả lời Chu Tuyền. Mà Chu Tuyền, cũng định tiếp tục chuyện thêu dệt. Mọi việc đều có chừng mực, cậu tin mình làm như vậy đủ rồi.

      Ngay lúc Chu Tuyền vừa rời , bên trong phòng nghỉ của Hứa Mạch liền có người bước ra.

      Hứa Mạch đứng dậy, mặt lộ ra nụ cười: "Em nghe hết rồi à?"

      "Ừm." Đến gần Hứa Mạch, sắc mặt Lâm Du cực kỳ giống Hứa Mạch khi đối mặt với bộ dáng lúc nãy của Chu Tuyền.

      "Có suy nghĩ gì ?" Sau khi Chu Lăng tới với Hứa Mạch rằng cố ý gạt Chu Đáo, Hứa Mạch liền dự liệu có giây phút này. Chu Tuyền cũng chẳng tốt đẹp gì! Đúng lúc Hứa Mạch cùng Lâm Du hẹn xong, lúc nữa phải gặp Hoàng tiền bối. Nên khi Hứa Mạch đồng ý gặp Chu Tuyền cùng lúc đó Lâm Du cũng vào phòng nghỉ của Hứa Mạch.

      "Chưa nghĩ ra." Bĩu môi cái, đối với hành động của Chu Tuyền, có đánh giá gì. Dưới cái nhìn của , Chu Tuyền chỉ có thể là trong hai loại người. Thứ nhất chính là kiểu người tự cho mình là thông minh, muốn đùa giỡn Hứa Mạch và Chu Lăng. Thứ hai là kiểu người quá ngu xuẩn, ngay cả Hứa Mạch và Chu Lăng mà cũng dám ly gián.

      Dĩ nhiên Chu Tuyền phải dạng người tốt lành gì! phải là cậu xem thường Hứa Mạch cùng Chu Lăng, mà là cậu quá tin tưởng vào tình cảm mà Hứa Mạch dành cho Lâm Du. Cậu cảm thấy, Hứa Mạch Lâm Du, khẳng định dễ dàng sinh ra bất mãn với Chu Lăng. Mặc dù chưa tới mức trở mặt thành thù nhưng ít nhất cũng có thể làm Hứa Mạch phản đối việc Chu Lăng tiếp tục ở lại công ty giải trí Thần Thiên.

      Nếu như Hứa Mạch có thể đuổi Chu Lăng ra khỏi Thần Thiên, Chu Tuyền nhất định rất cảm ơn . Cùng lúc đó, mối quan hệ giữa Chu Lăng và Lâm Du xảy ra vấn đề, quan hệ hợp tác tự nhiên thất bại. Đó là cảnh tượng mà Chu Tuyền muốn nhìn thấy nhất!

      Lùi bước để tiến mười bước, cho dù Chu Lăng muốn tiếp tục ở lại Thần Thiên chăng nữa, và Lâm Du thường xuyên tiếp xúc với nhau, cũng trở thành cái gai trong mắt Hứa Mạch. Chỉ cần Hứa Mạch để ý chuyện này, Chu Tuyền có cách đem Chu Lăng giẫm ở dưới chân!

      Bất quá Chu Tuyền đánh giá thấp Chu Lăng, cũng đánh giá thấp Hứa Mạch. Hai người đều là những người đàn ông thông minh, đầy mưu kế trong đầu. Cái Chu Tuyền có thể nghĩ tới sao bọn họ có thể nghĩ tới được chứ. Ngược lại là điều mà Chu Tuyền nghĩ tới, bọn họ trước bước, trong lòng đều có dự tính sẵn.

      Đáng thương nhất là Chu Tuyền, cậu cùng lúc đắc tội Hứa Mạch và Chu Lăng. Nhờ Chu Tuyền khích bác mà hai người lựa chọn hợp tác với nhau. hợp tác vô hình này được hình thành cách tự nhiên. Phải biết rằng trước đó, Chu Lăng và Hứa Mạch chỉ có quan hệ quen biết bình thường, chưa từng thân nhau.

      Chu Lăng cùng Hứa Mạch hợp tác trở thành đối thủ rất mạnh của Chu Tuyền, mạnh đến mức Chu Tuyền sắp xong rồi, hơn nữa rất khó trở mình. Chẳng qua là những thứ này, Chu Tuyền tạm thời chưa nghĩ đến, cũng tưởng tượng nổi.

      "Vậy cần quản làm gì. Chúng ta gặp thầy Hoàng thôi." Thấy Lâm Du muốn để ý nhiều tới chuyện này, Hứa Mạch kéo tay Lâm Du ra khỏi phòng làm việc.

      Lâm Du cự tuyệt hành động nắm tay của Hứa Mạch, mặc cho Hứa Mạch kéo ra khỏi tòa nhà Hứa thị. Dọc theo đường bị nhiều người nhìn, cũng có ý muốn tránh thoát khỏi tay của Hứa Mạch.

      biết bắt đầu từ khi nào, được Hứa Mạch nắm tay dần trở thành chuyện rất tự nhiên. Trước đây, Lâm Du chưa từng nghĩ đến. Mà nay, cũng để ý nhiều, cứ để mọi chuyện đến cách tự nhiên.

      Tuy Lâm Du cảm thấy bình thường, nhưng Hứa Mạch lại đem tất cả thay đổi của Lâm Du từng chút ghi nhớ trong lòng. Trong lúc lơ đãng, tầm mắt của Hứa Mạch liếc qua hai bàn tay nắm chặt của hai người, nụ cười mặt Hứa Mạch ngày càng ràng. Trái tim của Tiểu Du có phòng bị rất cao, tại rất vui khi có thể dần chạm đến trái tim của , cũng cảm ơn đồng ý cho cơ hội.

      Thầy Hoàng là người nghiêm túc trong công việc. Qua thời gian làm việc chung, thầy Hoàng rất coi trọng Lâm Du, xem Lâm Du là học trò của mình.

      Vậy nên ông rất quan tâm đến tương lai của Lâm Du, có cơ hội liền muốn để lại cho . Trước đây ông từng mang Lâm Du thành phố S tham gia hội nghị giao lưu, nay ông dự định tiến cử Lâm Du với những nhân vật có địa vị cao trong xã hội.

      Hứa Mạch và Lâm Du vừa đến, trong nhà thầy Hoàng có mấy vị khách quan trọng. Lâm Du còn chưa kịp ngồi xuống, liền bị thầy Hoàng bảo đến chào hỏi mấy vị khách ấy. ra mà , đây chính là nhận thân rồi còn gì!

      Lâm Du muốn dựa dẫm vào gia đình chồng, nghiệp của riêng dần phát triển, tất cả đều dựa vào chính thực lực của chính mình. Hơn nữa, Hứa Mạch cũng nguyện ý đưa sản nghiệp của mình đến trước mặt Lâm Du.

      Từ khi gặp mặt mấy vị khách quý ấy, Lâm Du ngày càng bận rộn, lời mời tham gia các hoạt động của chính phủ ngày càng nhiều hơn. Đối với lần này, chẳng những Lâm Du có ý kiến, mấy vị khác cũng ủng hộ mạnh mẽ.

      cách nào phủ nhận rằng, so với nghệ sĩ giải trí Thần Thiên, Lâm Du nổi tiếng hơn trước đây, thuộc vào tầng lớp giới thượng lưu. được mời tham gia các hoạt động, kiện lớn mà phải nghệ sĩ bình thường nào đạt tới được. nhận được giải thưởng, cũng chưa có nghệ sĩ bình thường nào có được vinh dự như vậy.

      Có vài lần, Cố Nhiên trực tiếp để Lâm Du tham gia các kiện quốc tế, cuộc thi, cần quan tâm đến chuyện của công ty. Cố Nhiên xem Lâm Du như là nữ thần của mình. Đúng là cùng đẳng cấp mà, quá sức tưởng tượng rồi!

      Ngay tại thời điểm Lâm Du tập trung vào công việc quan trọng, Bác Dương thuận lợi vượt qua nguy cơ. Mặc dù tổn thất vẫn có nhưng vẫn nằm trong phạm vi kiểm soát.

      Sau chuyện này, Chu Tuyền hoàn toàn mất hết kiên nhẫn. Cậu nghĩ tới Hứa Mạch rộng lượng như vậy, độ lượng đến mức có thể bỏ qua việc Chu Lăng có tình cảm với Lâm Du. Rốt cuộc Hứa Mạch thực quan tâm nhiều đến Lâm Du hay là, Hứa Mạch chỉ giả vờ say đắm Lâm Du để cho người ngoài thấy?

      Xác định điểm này, Chu Tuyền khẽ cắn răng, cam lòng. Cậu cho rằng Hứa Mạch tâm Lâm Du. Ít nhất ở thời khắc nào đó, cậu từng nghĩ rằng mình rút lui. Bởi vì cậu mong Lâm Du có được hạnh phúc!

      Nhưng tại bày ra trước mắt cậu. Hứa Mạch lừa gạt tất cả mọi người, cùng với Lâm Du lừa cậu làm cho cậu rất bất mãn.

      Bất quá lần này, Chu Tuyền mặc dù cam tâm nhưng cũng làm ra hành động thiếu suy nghĩ nào. Suy nghĩ lại, kế hoạch của Chu Tuyền vẫn nhắm vào Chu Lăng. Cậu luôn tâm niệm rằng, chỉ khi nắm quyền lực trong tay mới có thể đứng ở vị trí cao nhất kia, còn sợ bị người khác uy hiếp. Giống như Hứa Mạch vậy!

      Đối phó Chu Lăng? Chu Tuyền có thể dựa vào Chu Đáo. Bất quá gần đây bản thân ông ta còn lo chưa xong, bận đối phó hội đồng quản trị của Chu thị về các khoản nợ nần, có thời gian mà quan tâm đến Chu Tuyền.

      "Ba à, bây giờ chúng ta cần phải giải đáp nghi ngờ của hội đồng quản trị. Cho dù bọn họ đập bàn ngay trước mặt chúng ta, cũng làm nên chuyện gì. việc định, Chu thị lại có chút tổn thất nào, tại sao phải làm theo điều khiển của bọn họ? Ngược lại là nguyên nhân tạo thành thất bại của chúng ta, phải điều tra cho ra mới được. khi chúng ta thành công thu mua Bác Dương, mang tới cho Chu thị nhiều lợi nhuận kinh tế, đây là . Đến khi đó, căn bản cần chúng ta , đám người trong ban giám đốc tự động câm miệng lại!" Thấy Chu Đáo lệch kế hoạch của mình, Chu Tuyền nhắc nhở.

      "Ba biết." Sao ông lại biết những điều này chứ! Chẳng qua ông thích bị đám người trong hội đồng quản trị kia suốt ngày theo hỏi tới hỏi lui, giống như ông phạm vào tội lớn gì vậy. phải là chỉ đắc tội Hứa thị thôi sao? Hứa Mạch có bản lĩnh lớn vậy, đối phó Chu thị để lấy lòng Lâm Du sao? Bất quá cũng chỉ là con cọp giấy mà thôi, việc gì phải tức giận vì những người đó.

      Cho nên , Hứa Mạch vẫn là quá non nớt. Trong xã hội này thực tế là như vậy. phải hễ Hứa thị là “lão đại” ở thành phố D, Hứa Mạch là người của hứa thị có thể dễ dàng đem bất kỳ công ty đối thủ với Lâm Du nào ở thành phố D đều tóm gọn trong tay. Chu thị phải Bác Dương, Hứa Mạch có bản lĩnh kia!

      "Chúng ta cần làm gì đó! Tiếp tục với cái đà này chúng ta rất bị động! về lâu về dài chúng ta gặp bất lợi." Tuy đó chỉ là lời cảm thán nhưng kì thực là cảnh báo. Chu Tuyền tin tưởng, Chu Đáo biết được cậu muốn đến chuyện gì.

      "Chuyện này cần con ba cũng biết. Yên tâm, ba gọi điện thoại cho Chu Lăng, hẹn gặp no để chuyện vài chuyện." Ở trong lòng Chu Đáo, Chu Lăng đáng lo, Chu Lăng như con kiến bò trong lòng bàn tay ông vậy. Nhưng nay, hình như Chu Lăng ở chỗ nào đó mà ông biết bắt đầu phản kháng. Muốn thoát khỏi ông sao? Đừng có mơ! Ông để cho Chu Lăng đạt được ý nguyện.

      Lúc Chu Lăng đến, Chu Tuyền tránh . Đây cũng là ý của Chu Đáo. Trong hai đứa con trai, hiển nhiên Chu Đáo thích Chu Tuyền hơn, cũng tín nhiệm cậu hơn so với Chu Lăng.

      Thấy Chu Tuyền ở đây, Chu Lăng cảm thấy bất ngờ. Sau khi vào phòng cũng chủ động lên tiếng, đứng thẳng ở cửa chờ đợi Chu Đáo lên tiếng.

      "Tao tìm mày tới đây vì chuyện gì, chắc hẳn mày cũng biết." lời khách sáo với Chu Lăng, ông trực tiếp thể thái độ bất mãn của mình. Ông trầm ngồi đó, chờ Chu Lăng tỏ thái độ.

      "Xin lỗi, tôi biết." Coi như biết, Chu Lăng cũng ra. Quyền chủ động phải nắm giữ ở trong tay của mình mới có lợi. Lúc còn , có thực lực, chỉ có thể yên lặng chịu đựng. Mà nay, cho bất kì kẻ nào tùy ý ép buộc mình. Dù người kia là Chu Đáo - cha ruột của .

      " biết? Mày còn mặt mũi mà biết? Mày dám Bác Dương có thể vượt qua nguy cơ lần này mà hỗ trợ của mày ? Mày mà có nhúng tay mới lạ! mày xem mọi người là kẻ ngu sao. Việc mày làm mày tự mình biết, mày đừng tưởng tao biết mày làm gì!" Chu Đáo mất kiên nhẫn, vỗ bàn lớn tiếng với Chu Lăng.

      "Tôi chẳng hề làm gì cả." Nếu như Chu Đáo vì chuyện này mà gọi anhtới để hỏi tội, cũng chẳng quan tâm, cũng chẳng có lí do gì phải sợ: "Là Hứa Mạch giúp Lâm Du, phải tôi."

      "Hứa Mạch giúp? Mày tưởng gạt được ai? Hứa Mạch có thể có bản lĩnh lớn như vậy sao, nắm giữ tất cả, có thể biết mọi hành động của chúng ta? Chứ phải là do mày cái gì với Lâm Du, hoặc tiết lộ cho Hứa Mạch biết điều gì, bọn họ thể nào vượt qua nguy cơ lần này nhanh như vậy. Chỉ thiếu chút nữa, chúng ta có thể thâu tóm được Bác Dương." “Thâu tóm Bác Dương" kia ra chỉ là lời suông. Đây chỉ là suy nghĩ chủ quan của ông, mà phải là . Cho dù có thêm mười ngày nửa tháng, Lâm Du cũng có thể rót vốn vào, hoàn toàn bảo đảm Bác Dương bình yên vô .

      "Nếu ba như vậy, hay hỏi Chu Tuyền xem nó làm những gì. Cái đó mới quan trọng!" Đối với suy nghĩ của Chu Đáo, Chu Tuyền là người trầm tĩnh, làm việc hoàn toàn có gì đáng lo ngại.

      Chu Lăng tỏ thái độ như vậy, Chu Đáo vui đứng dậy. Đứa con trai này càng ngày càng ra gì, chỉ biết mạnh miệng, còn dám đổ tội cho em trai mình?

      Chu Đáo đầy tức giận mắng lớn: "Mày rốt cuộc có biết mày làm gì hay ? Giúp người ngoài đối phó ba và em trai của mình, mày bị điên rồi hả?"

      "Phải để cho ba thất vọng rồi! Bởi vì đầu óc của tôi bị điên, mới giúp ông và Chu Tuyền đấy!" thèm nhìn Chu Đáo, Chu Lăng tiếp tục , "Nếu như các người nhớ, có cần tôi nhắc cho hai người nhớ, mẹ của tôi rốt cuộc chết thế nào ?"

      Chu Lăng vừa xong, chỉ Chu Đáo, ngay cả sắc mặt của Chu Tuyền cũng thay đổi. Bọn họ nghĩ tới Chu Lăng lại đột nhiên nhắc lại chuyện này. Hay là , bọn họ cho là chuyện kia qua, nghĩ rằng Chu Lăng vẫn luôn nhớ đến, hơn nữa đem thù hận ghi người bọn họ.


      Hết chương 67

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 68

      Editor: Phan Dĩnh Lâm


      Đột nhiên Chu Lăng nhắc đến cái chết của mẹ Chu làm hai cha con kia hốt hoảng. Chờ đến khi hai người họ vội vàng sửa lại biểu cảm mặt muộn, Chu Lăng thấy hết và trong lòng cũng chứng thực được suy đoán của mình.

      Nhìn Chu Đáo cùng Chu Tuyền cố làm ra vẻ mặt liên quan gì đến mình, Chu Lăng cười lạnh, xoay người định rời . “Bụng làm dạ chịu”, làm gì tự bọn họ hiểu lấy, vạch trần vào lúc này.

      "Mày đứng lại đó cho tao!" Chu Đáo thở hổn hển hướng về phía lưng chu Lăng gọi to.

      "Ông nên dùng thời gian giáo huấn tôi này để suy nghĩ kỹ xem phải thu thập cục diện rối rắm mà hai cha con ông tạo ra thiết thực hơn. Đừng tưởng rằng Hứa Mạch biết lần này Bác Dương xảy ra chuyện là do ai thầm dở trò. Tuy Hứa Mạch thể xóa sổ Chu thị, nhưng có nghĩa là làm được gì. Hai người hãy chờ xem!" Sau khi cảnh cáo xong, Chu Lăng ngẩng cao đầu ưỡn ngực rời , để ý Chu Đáo gào to đằng sau lưng nữa.

      Nhìn bóng lưng Chu Lăng rời , đáy mắt Chu Tuyền thoáng lên tia kinh hoảng. thể nào! Hứa Mạch đối phó Chu thị đâu! Nhất định là Chu Lăng chỉ hù dọa bọn họ thôi!

      Dĩ nhiên là có khả năng Hứa Mạch để yên cho hai người họ. Chẳng những gây áp lực cho Chu Đáo mà còn làm cho Chu thị “gà bay chó sủa” trong nháy mắt.

      "Tiểu Du à, thời gian này dọn ra ngoài, cuộc sống vợ chồng con có tốt ?" Hai vợ chồng họ quay trở về nhà lớn vào mỗi thứ bảy của tuần. Sau khi ăn cơm xong, lần nữa Lâm Du bị Tần Khả Tâm gọi riêng vào phòng.

      "Dạ cũng tốt lắm mẹ à!" Lâm Du gật đầu cái, láo. và Hứa Mạch sống chung rất tốt, mặc kệ là phương diện công việc hay là sinh hoạt đều rất cân đối!

      "Vậy tốt rồi!" Tần Khả Tâm vui mừng cười tươi, bà cầm cái túi giấy nhét vào tay Lâm Du: "Mẹ mua lúc ở nước ngoài. Thấy nó đẹp quá nên mẹ mua về tặng cho hai đứa."

      Từ trước đến giờ vẫn luôn kính trọng người mẹ chồng danh nghĩa này. Ngoan ngoãn nhận lấy món quà, cũng vội mở ra, thành tâm cám ơn bà.

      "Mẹ cũng biết miễn cưỡng được như ý muốn. Mẹ gấp, cũng thúc giục hai con. Hai đứa cứ thanh thản ổn định sống qua ngày, tùy duyên thôi." Qua thời gian dài sống chung với Lâm Du, Tần Khả Tâm rất hài lòng về người con dâu này.

      Lâm Du gật đầu cái, hề phản kháng.

      Từ thái độ của Lâm Du, bà biết được dần hòa hợp với gia đình bà. Tuy trước đây, giữa bà gia đình bà có khúc mắc nhưng tại khác. Thay đổi này cũng tệ!

      "Mẹ ơi, mẹ có trong phòng ? Con vào nha!" Vừa lúc đó, Hứa Mạch tìm tới.

      Nghe được giọng của Hứa Mạch, thầm thở phào nhõm. Mặc dù thái độ của Tần Khả Tâm rất ôn hòa, nhưng vẫn có biện pháp khiến mình trở nên tự nhiên hơn khi chuyện riêng với bà. Có Hứa Mạch ở đây thành vấn đề nữa rồi.

      "Mẹ ở trong này, vào !" Mục đích tìm người đạt được, vốn bà định thả người. Thấy Hứa Mạch tìm đến, bà nhanh chóng kêu vào.

      Sau khi Hứa Mạch đẩy cửa bước vào, chuyện đầu tiên làm chính là nhìn Lâm Du, chắc chắn rằng tâm tình Lâm Du vẫn bình thường, lúc này cậu mới yên lòng.

      Chú ý hành động của , Tần Khả Tâm giả bộ giận, lạnh rên tiếng: "Thế nào? Sợ mẹ khi dễ dâu của con hả?"

      "Đâu có đâu! Con chỉ lo em ấy biết cách chuyện, chọc mẹ mất hứng thôi." Hứa Mạch cười lấy lòng, ra toàn những lời rất êm tai.

      "Con làm như Tiểu Du là con vậy! Hừ, so với con Tiểu Du nhu thuận hiểu chuyện hơn nhiều!" Mặc dù biết rằng Hứa Mạch là dỗ ngọt mình nhưng Tần Khả Tâm vẫn rất vui vẻ. Hài lòng cầm lấy tay Lâm Du, hướng về phía Hứa Mạch : "Được rồi, mẹ trả dâu lại cho con đó!"

      Hứa Mạch cười tiếng, gì. Bất quá, khi Lâm Du đứng lên liền nắm Lâm Du tay ngay, hơn nữa cũng có buông ra.

      Đối mặt với biểu “mất hết tiền đồ” này của Hứa Mạch, bà còn có thể cái gì đây? Liếc xéo Hứa Mạch cái, bà phất tay cái, cho họ rời .

      "Mẹ ơi, con và Tiểu Du về nhé. Lần sau tụi con đến thăm mẹ." Được Tần Khả Tâm đồng ý, Hứa Mạch “thuận nước đẩy thuyền”, khách khí chào tạm biệt bà.

      "Được, nếu bận rộn hai đứa nhớ trở lại ăn cơm đó." Ăn cơm chỉ là cái cớ của Tần Khả Tâm. Ý đồ chân chính của bà mong con trai và con dâu thường xuyên đến đây. Dĩ nhiên, nếu như có thể cho ôm tới cháu trai hoặc cháu bà càng cao hứng hơn rồi.

      "Dạ tụi con biết rồi." Sau khi Lâm Du lên lầu ở dưới này cũng bị Hứa Chấn Thiên gọi lại trò chuyện. Giờ phút này cùng Lâm Du xuống lầu, cả hai lên tiếng chào tạm biệt, sau đó rời khoải nhà lớn nhà họ Hứa.

      đường trở về, Hứa Mạch hỏi Lâm Du về nội dung cuộc chuyện giữa và mẹ mình. Bởi vì đây cũng phải lần thứ nhất, Hứa Mạch luôn cảm thấy trong này khẳng định có vấn đề. Mặc dù đại khái có thể đoán được, nhưng nghe từ miệng vẫn chắc chắn hơn.

      Liên quan tới dụng ý của Tần Khả Tâm, nếu như lần trước là thẳng thắn, lần này chỉ là hỏi khéo thôi. Nếu cứ vậy mà huỵch toẹt theo ý nghĩ lúc trước cũng phải lẽ! Suy nghĩ chút, dứt khoát quơ quơ cái túi trong tay, chỉ vào nó và rằng Tần Khả Tâm gọi vào phòng chỉ để tặng quà thôi.

      Chỉ tặng quà thôi sao? Hiển nhiên là cái cớ này thể thuyết phục Hứa Mạch. Nhưng nếu Lâm Du như vậy rồi cũng cố ý truy hỏi nữa làm gì. dặn dò: "Nếu gặp phải chuyện khó giải quyết em phải cho biết. Đừng chuyện gì cũng mình chịu đựng, lúc nào cũng ở bên em."

      Hứa Mạch giỏi lời ngon tiếng ngọt. Rút kinh nghiệm từ lần làm quen thất bại đầu tiên, sau khi chung sống với Lâm Du, luôn dùng thái độ tự nhiên nhất, bình thường nhất để đối đãi , rất ít khi lộ ra mập mờ. Cho dù gặp phải vấn đề khó khăn, cho tới bây giờ vẫn cho Lâm Du biết.

      Hứa Mạch cũng hết sức để ý đến những lúc đành “lực bất tòng tâm”. e sợ rằng trong lần chuyện bí mật này Lâm Du bị ủy khuất.

      "Tôi biết." Cảm nhận được đau khổ trong lòng lời của , Lâm Du quay đầu về phía mỉm cười.

      Hứa Mạch hết lòng quan tâm mình, Lâm Du cũng có cảm giác. Mà chuyện này phải là muốn mà là biết như thế nào thôi. Những lời mẹ chồng tối nay cũng rất hợp tình hợp lí.

      Thấy Lâm Du mỉm cười, thần sắc Hứa Mạch từ lo lắng chuyển sang ôn nhu, nghi ngờ nữa. Lâm Du phải là loại người giả tạo, nếu như cảm thấy mất hứng, có khả năng lộ ra nụ cười. Ngược lại, nếu chịu cười với điều đó chứng tỏ rằng có việc gì.

      Được Tần Khả Tâm phân phó, Hứa Hoán gọi điện đến tìm Hứa Mạch. lời tận đáy lòng, Hứa Hoán cảm thấy rất lúng túng. Đáng lẽ chuyện này phải do bác hai mới đúng, sao tại lại bắt cậu thuyết phục họ thế này! Haizzz....

      "Là ý tứ của mẹ sao?" Hứa Mạch chóp chóp mắt, suy đoán lúc trước của trong nháy mắt sáng tỏ. Quả nhiên là vì chuyện này!

      " họ, em cũng chỉ là lại theo lời của bác hai thôi đó! Tiếp theo nên làm như thế nào tự mình suy tính. Mặc dù là ý tứ của bác hai , nhưng em giúp thám thính qua, ông nội và bác hai trai cũng có chung ý nghĩ này. Nếu hành động trách nhiệm nặng nề này do chị dâu gánh vác mình đó. Em cũng muốn thấy cảnh chị dâu cứ bị mấy vị trưởng bối nhà mình vây hỏi đâu. tóm lại câu: họ ơi, cố gắng lên!" Nếu như trước là do thân thể họ bất tiện nên giữa hai người cái gì cũng phát sinh, Hứa Hoán có thể lý giải. Nhưng là bây giờ, mặc dù hai người họ tay trong tay cùng xuất chăng nữa cậu vẫn cảm thấy giữa hai người có bức tường vô hình ngăn cách.

      Hứa Mạch cũng trả lời Hứa Hoán trong điện thoại. Bất quá, sau khi cúp điện thoại, Hứa Mạch cẩn thận suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng vẫn quyết định làm từng bước, men theo cảm giác của mình. Nếu như bởi vì trưởng bối thúc giục liền làm rối loạn “tiết tấu” sống chung giữa và Tiểu Du, ngày sau nhất định cái mất nhiều hơn cái được, có lợi lắm!

      Ngược lại, giờ phút này biết các trưởng bối suy nghĩ điều gì. Vậy nên, muốn giải quyết chuyện này cũng phải việc khó. Ít nhất là với Hứa Mạch mà , các trưởng bối cũng phải là thể thuyết phục.

      lâu sau đó Lâm Nhất Thiến biết chuyện Bác Dương thoát khỏi nguy cơ. ta tức đến nỗi nuốt được cơm.

      "Nhất Thiến, thân thể là quan trọng nhất." ra Chu Tuyền cũng rất phiền lòng. Những ngày gần đây hành động của Chu Lăng rất kì lạ. Dù cậu cố công ngăn cản nhưng lại lay chuyển được mẹ mình.

      Chỉ cần nghĩ tới viêc mẹ cậu dùng trăm phương ngàn kế lấy lòng Chu Lăng, Chu Tuyền liền nhịn được mà nghiến răng nghiến lợi, rất muốn đánh cho Chu Lăng bầm dập!

      "Tại sao mỗi lần ta đều thắng? Tại sao mặc kệ xảy ra chuyện gì, đều có thể bình yên tránh thoát? Chẳng lẽ ông trời đứng về phía ta sao?" Lâm Nhất Thiến nổi giận, tính tình “đại tiểu thư” của khi bộc phát chẳng ai cản được.

      "Nhất Thiến..." Đè Lâm Nhất Thiến mang vẻ mặt điên cuồng lại, Chu Tuyền mắt chớp nhìn , từng chữ từng câu : " ta may mắn như thế nữa đâu. Ông trời rất là công bằng! Đây chỉ là mới bắt đầu, chúng ta cần phải kiên nhẫn chờ đợi."

      "Sao có thể để tôi tiếp tục chờ nữa chứ? kiên nhẫn của tôi sớm tiêu hao hết rồi!" Gạt tay Chu Tuyền ra, tâm tình Lâm Nhất Thiến càng kích động, dám tin lắc đầu: " ta hại nhà tôi còn chưa đủ thảm sao? Tại sao gặp báo ứng? Rốt cuộc là tại sao?"

      Tại sao? Chu Tuyền cũng trả lời được. Là bởi vì cậu tính toán chu đáo, hay bởi vì “ô dù” phía sau Lâm Du quá lớn? Mặc dù tại cách nào trả lời Lâm Nhất Thiến vấn đề này, nhưng cậu vẫn nhận thua, cũng bỏ rơi Nhất Thiến.

      Đè hai vai Lâm Nhất Thiến lại lần nữa, Chu Tuyền hít sâu hơi, vẻ mặt nghiêm túc: "Nhất Thiến, em yên tâm, giúp em thấy được ngày đó."

      " sao?" Vào giờ phút này, ngoại trừ Chu Tuyền, Lâm Nhất Thiến cũng tìm được người nào người khác có thể tin tưởng cả. Dù là ta vẫn là nhận định rằng người mà Chu Tuyền thích là Lâm Du, dù là ta vẫn là hoài nghi Chu Tuyền “hạ thủ lưu tình” với Lâm Du.

      "Ừm, tin tưởng ." Hướng về phía Lâm Nhất Thiến gật đầu cái, Chu Tuyền cam kết cách thành khẩn.

      Lâm Nhất Thiến yên lặng hồi lâu, cuối cùng gật đầu cái: "Em tin ."

      Sau khi nghe ta đồng ý tin mình, tâm tình Chu Tuyền bớt phiền loạn. sai, cậu làm cho Nhất Thiến thất vọng thêm lần nào nữa. Đồng thời, cậu cũng thể nhận thua bởi vì bên cạnh cậu bây giờ vẫn còn có người cần phải chiếu cố.

      Bên này Chu Tuyền bận bịu trấn an tâm tình của Lâm Nhất Thiến, bên kia Hứa Mạch cố gắng bồi dưỡng cảm tình với Lâm Du. Đúng dịp cuối tuần, Hứa Mạch gọi người định đến công ty làm thêm giờ lại, đưa ra lời mời cùng vườn bách thú chơi.

      Lâm Du chớp mắt mấy cái, gương mặt mờ mịt. Hứa Mạch muốn vườn bách thú sao?

      "Em nghe lầm đâu, đúng là đến vườn bách thú. Dĩ nhiên, nếu em muốn đến khu vui chơi cũng vui vẻ cùng em." Tuy là miệng như thế nhưng Hứa Mạch lại nghĩ như vậy. Lấy hiểu biết của về Lâm Du, thích khu vui chơi đâu!


      Hết chương 68
      lêthanh9009 thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 69

      Editor: Phan Dĩnh Lâm




      Y như Hứa Mạch dự đoán, Lâm Du thích đến khu vui chơi, thà chọn đến vườn bách thú còn hơn. Nhưng đột nhiên tại sao Hứa Mạch lại nhắc đến chuyện này nhỉ?

      "Đến xem hai con gấu mèo này nè!" Quơ quơ điện thoại di động, Hứa Mạch đến tin tức mà sáng nay thấy.

      Hai chú gấu mèo trong hình quả rất đáng , hơn nữa còn rất . Cầm lấy điện thoại của Hứa Mạch, chăm chú nhìn “hai bé cưng” sau đó gật đầu đồng ý: "Được."

      Cứ như thế, điểm đến của hành trình ngày hôm này của thay đổi: từ công ty chuyển thành vườn bách thú.

      Lần gần đây nhất mà Lâm Du đến vườn bách thú là thời gian rất xa xôi rồi. Vào thời điểm cả hai sóng vai nhau dạo vườn bách thú, có cảm giác rằng mình sống lại.

      Phát Lâm Du thất thần, Hứa Mạch nắm lấy tay cách tự nhiên, dẫn đến nhà của mấy bé gấu mèo.

      gạt tay Hứa Mạch ra. Cả hai vừa vừa nhìn, chậm rãi vào sâu bên trong. Chẳng qua là chưa kịp thấy gấu mèo bị kẻ thức thời cản trở.

      "Hứa Mạch!" Đột nhiên hai vợ chồng họ nghe được có người gọi Hứa Mạch, giọng gọi mang theo kinh ngạc và vui mừng.

      Hứa Mạch dừng bước, xoay người lại thấy người lâu gặp – Lý Mộng.

      "Hứa Mạch, ! Sao lại đến đây? trùng hợp!" Tuy là chỉ gặp Hứa Mạch cách ngoài y muốn nhưng Lý Mộng vẫn mừng rỡ thôi.

      So với Lý Mộng kích động phản ứng của Hứa Mạch lạnh nhạt hơn nhiều. Nụ cười mặt biến mất, lịch và xa cách gật đầu chào ả sau đó chuẩn bị dắt Lâm Du rời .

      " là Lâm Du đúng ? Rất hân hạnh được biết . Tôi là Lý Mộng, bạn của Hứa Mạch." Lý Mộng cản Hứa Mạch nhưng lại chắn trước mặt Lâm Du.

      Nhìn cánh tay chìa ra, Lâm Du bình tĩnh nhìn về Hứa Mạch. phải hiểu lễ nghi mà là tay của bị Hứa Mạch nắm, cũng chịu buông ra. Bàn tay khác cầm túi xách, với cả cũng thuận tay.

      Lý Mộng nụ cười vui vẻ đổi lại cánh tay khác, dường như ả quyết định nếu bắt tay được bỏ qua.

      Lâm Du cũng phải là hay thân thiện với người khác Ngược lại, thường dựa vào ấn tượng ban đầu mà quyết định có giữ khoảng cách với họ hay . Lý Mộng tước mắt chính là người mà muốn tiếp xúc nhiều, bởi lẽ cảm nhận được ác ý của ả.

      Mặc dù Lý Mộng cười rất tươi, nhưng khi phối hợp với hành động này nó vô cùng giả dối. Lâm Du tin Lý Mộng hiểu ý tứ của Hứa Mạch nhưng ả cứ giả vờ nhìn thấy, cố ý muốn bắt tay chào hỏi , ràng là cố ý làm khó. Hay đúng hơn là ả cố tình khiêu khích.

      Tuy Lý Mộng mang đôi giày cao gót mười phân nhưng vẫn thấp hơn Lâm Du chỉ mang giày đế bằng vài xenti mét. Ả ý tạo vẻ mặt thành khẩn, ngược lại đặt Lâm Du vào hoàn cảnh vô lễ, mọn.

      Nhưng khí chất và khí thế của Lý Mộng lại bằng Lâm Du. Thêm vào nữa, từ lúc đầu đến giờ Lâm Du chữ, tinh tế tôn lên khí thế lạnh lẽo quạnh đến cảnh giới tối cao của mình.

      Duy trì tư thế bất động, nụ cười mặt Lý Mộng dần biến mất, trong mắt ả lộ vẻ vui: " Lâm là xem thường tôi sao?"

      "Em ấy biết ." Rốt cuộc mở miệng Hứa Mạch nhưng để bảo vệ Lâm Du. Sau đó, cũng để ý sắc mặt ả khó coi cỡ nào, dắt Lâm Du rời khỏi.

      Lâm Du chưa từng thấy qua Hứa Mạch như vậy! Trong quá khứ, bất cứ lúc nào, bất kể là thích hay thích, vẫn có thể “vững như bàn thạch”, nắm hết mọi thứ trong tay, gấp gáp, càng vội vàng rời như thế này.

      Lâm Du sai, quả Hứa Mạch rất vội vàng! Cảm giác lực đạo kéo tay mạnh hơn, Lâm Du rất muốn tránh thoát. Nhưng vì sau lưng vẫn còn ánh mắt dõi theo như cũ, cuối cùng cũng làm gì nữa, phối hợp cùng Hứa Mạch bước nhanh hơn.

      Hứa Mạch phải là người có nhiều bí mật. Nhưng trước khi quen biết Lâm Du, từng có ít người “tin đồn”. Mà Lý Mộng chính là trong những “chủ mưu tin đồn” mà muốn để ý tới nhất.

      Giữa và Lý Mộng là trong sạch, có thể bảo đảm với Lâm Du rằng tuyệt đối là người con đầu tiên , và cũng là người con duy nhất.

      Sở dĩ muốn lãng tránh ả càng xa càng tốt bởi vì ả phải dạng vừa, mức độ vô sỉ và dính người của ả đạt đến cảnh giới người thường thể đạt được. Đừng thấy Lý Mộng cười hề hề vui vẻ có chuyện gì, nhưng thực tế, bản chất của ả so với Lâm Nhất Thiến giống nhau như đúc. Giống ở cái tính ngang ngược, tự do phóng khoáng và cả suy nghĩ hảo huyền.

      Tuy nhiên, so với Lâm Nhất Thiến ả thông minh hơn. Ít nhất ả cũng học Lâm Nhất Thiến bỏ thuốc Hứa Mạch. Ngược lại, cho tới bây giờ ả toàn dùng phương pháp gián tiếp, chỉ tập trung hạ thủ người nhà của thôi.

      Có thể Hứa Mạch ghét cay ghét đắng mang tên Lý Mộng kia. Bởi vì hễ nơi nào có diện của ả ả luôn có vô số phương pháp khiến tất cả mọi người nhận định rằng ả và Hứa Mạch là cặp.

      Lúc mới bắt đầu còn nghiêm nghị phản bác, về sau làm ngơ. phải là vì có biện pháp ứng phó, mà là mỗi lần tung chiêu đều bị Lý Mộng tùy tiện hóa giải.

      Phương pháp ả am hiểu nhất chính là dùng gương mặt vui vẻ lừa dối người xung quanh mình. Mà những người bị ả lừa dối hầu như là ai cũng cam tâm tình nguyện tin tưởng. Chỉ cần ả trưng bộ mặt ủy khuất, hoặc là câu giải thích bình tĩnh ví dụ như "chúng tôi gây gổ" các loại tất cả mọi người nghiêng về ả ngay lập tức, nhanh chóng quên chuyện Hứa Mạch giải thích trước đó.

      Nhà họ Lý cũng là gia tộc lớn nhưng gia sản đặt ở thành phố D. Lý Mộng là con cháu bên ngoại của nhà họ Tần, vì theo đuổi Hứa Mạch nên thường xuyên đến ở nhờ chỗ Tần gia cho đến khi Hứa Mạch xảy ra tai nạn xe cộ, trở thành người thực vật.

      đến đây Lý Mộng và Lâm Nhất Thiến lại có them điểm tương đồng nữa. Trước khi Hứa Mạch chưa bị tai nạn xe cộ, cả hai đều như si như cuồng , chỉ hận thể gả cho ngay lập tức. Nhưng đến lúc Hứa Mạch trở thành người thực vật, hai người đều hẹn mà cùng lựa chọn buông tay. Lâm Nhất Thiến đẩy Lâm Du ra làm bia đỡ đạn, còn Lý Mộng dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi thành phố D.

      Lý Mộng rời , Hứa Mạch chưa từng chú ý tới. Trong khoảng thời gian đó, trong phòng bệnh của quanh quẩn lại rất nhiều người, nhưng may mắn nhất là thấy Lý Mộng. Điều mà lo lắng qua nhất là Lý Mộng nhân cơ hội này mà thuyết phục ông nội đồng ý để cho ả trở thành vợ của .

      Nhưng chứng minh, Hứa Mạch suy nghĩ nhiều rồi. Tuy Lý Mộng thích nhưng còn chưa đến mức độ oán hối. Cho nên ả mới có thể chút do dự lựa chọn từ bỏ.

      Sau khi tỉnh lại, Hứa Mạch dồn hết tất cả tâm tư đặt người Lâm Du, căn bản nhớ tới chuyện còn tồn tại người tên Lý Mộng. Mà nay ngoài ý muốn gặp nhau thế này, trong đầu chỉ có ý nghĩ: Ả ta lại sắp gây rối rồi!

      Tuy Hứa Mạch e ngại Lý Mộng nhưng lo lắng Lý Mộng bậy bạ với Lâm Du. Địa vị của trong lòng vẫn chưa cao, nếu giờ này còn bị Lý Mộng phá rối, chỉ sợ bao nhiêu công sức của đổ sông đổ bể. Từ đầu đến cuối chỉ để tâm cảm nhận của Lâm Du thôi!

      Bỗng luồng suy nghĩ xẹt qua nhanh trong đầu , đến khi cách xa tầm mắt của người phía sau lưng rồi, Hứa Mạch mới thả bước chân chậm lại, kể lại chi tiết về tên Lý Mộng kia.

      Lâm Du cho là Hứa Mạch về ả ta cho nghe. Với biểu mới vừa rồi của Hứa Mạch, nghĩ rằng Lý Mộng chính là bạn trước đây của . Nhưng điều làm bất ngờ là, ra chẳng những ta phải là bạn của Hứa Mạch mà còn là người bị cực kì chán ghét.

      " vậy Lý Mộng là em họ của Tần Nam sao?" Nhà họ Tần phải là nhà của Tần Nam sao?

      " phải. Là em họ của họ của Tần Nam. Tần Nam cũng như vậy, có bất cứ quan hệ nào với ta." Vì quá chán ghét ả ta nên còn bổ sung thêm câu: "Nếu Tần Nam là họ của Lý Mộng liệt chú ấy vào danh sách cự tuyệt lui tới rồi."

      Tình cảm em của Hứa Mạch cùng Tần Nam là chính mắt thấy, thua kém với Hứa Hoán. Nếu Hứa Mạch đưa ra giả thuyết muốn liệt Tần Nam vào danh sách đen, như vậy có thể chứng minh, Hứa Mạch là cực kì cực kì ghét Lý Mộng.

      "Ừm, tôi biết rồi." Nếu thái độ của Hứa Mạch ràng như vậy, Lâm Du liền nghĩ nhiều nữa. tin tưởng Hứa Mạch!

      Về nguyên nhân làm Hứa Mạch tránh Lý Mộng, sau khi nghe Hứa Mạch kể về ả ta trước đây kết hợp với hành động vừa rồi, trong mắt lóe lên vệt sáng lạnh lẽo. Tốt nhất ả ta phải biết thức thời, đừng tới gây với Hứa Mạch nữa. Nếu đừng trách !

      Đáng tiếc là Lý Mộng hiểu gì về Lâm Du cả. Mười phút sau, ả lại đuổi tới, đồng hành còn có cả nhà họ của Tần Nam.

      ra, tâm trạng của Lí Mộng vào giờ phút này vô cùng phức tạp. Sau khi Hứa Mạch xảy ra chuyện, rất nhiều bạn bè đến hỏi rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Ngay cả trưởng bối của hai nhà Tần và Lý cũng dùng ánh mắt thương hại nhìn ả, thậm chí khuyên ả nên đến bệnh viện chăm sóc Hứa Mạch.

      Hầu như tất cả mọi người đều nhận định, ả nên vứt bỏ Hứa Mạch vào lúc đó. Điều ả phải làm chính là oán hối canh giữ bên cạnh Hứa Mạch, chăm sóc cả cuộc đời. Nhưng Lý Mộng lại muốn!

      muốn cả cuộc đời mình phải gắn bó với người thực vật. Tiền đặt cược quá lớn, Lý Mộng muốn cược vì nếu thua cả đời ả coi như xong. Chớ đừng chi là nguyên nhân Hứa Mạch xảy ra chuyện còn có liên quan đến người con khác.

      kia chịu trách nhiệm mắc mớ gì ả phải đến chăm sóc Hứa Mạch chứ? Ôm ý nghĩ mãnh liệt như vậy, Lý Mộng nhanh rời khỏi thành phố D.

      Hơn nữa, vì để tránh phiền toái cần thiết, Lý Mộng làm thủ tục xuất ngoại nhanh, bay ra nước ngoài du lịch. Ngoài mặt ả với tất cả mọi người rằng ả muốn ra nước ngoài giải sầu, điều chỉnh tâm tình trở lại. Nhưng thực tế, mục đích của ả rất ràng, hoàn toàn vạch giới hạn với Hứa Mạch.

      Cứ như vậy, Lý Mộng tự do tự tại hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp của mình.

      Nhưng khi Lý Mộng trở lại Lý gia nghe được tin chấn động: Hứa Mạch tỉnh, hơn nữa còn kết hôn. Đùa gì thế? Làm sao có thể? ràng lúc đầu bác sĩ chẩn đoán...

      tin, và hết là cam lòng. Vậy nên lần nữa ả lại bước chân đến thành phố D. Sáng sớm hôm nay, sau khi máy bay hạ cánh liền bị nhà của kéo đến vườn bách thú, là con trai nhà họ muốn xem gấu mèo.

      Vốn Lý Mộng cũng muốn tới. Ả muốn tận mắt xem xem Hứa Mạch có giống như tin đồn . Nhưng trong lòng ả lại có chút chần chờ, và cả thấp thỏm. Ban đầu ả tiêu sái như vậy, khẳng định Hứa Mạch biết rồi.

      Mang theo do dự cùng đến vườn bách thú, nhưng ngờ lại trùng hợp gặp Hứa Mạch.

      Lý Mộng tin rằng, giữa ả với Hứa Mạch tồn tại duyên phận. Trước khi xảy ra chuyện, thường cho tất cả mọi người rằng và Hứa Mạch là đôi trời sinh đất tạo, có ai có thể chia rẽ bọn họ.

      Nhưng điều kiện tiên quyết phải là Hứa Mạch khỏe mạnh đứng trước mặt ả, chứ phải Hứa Mạch chỉ có thể nằm chỗ giường nhúc nhích.

      Hứa Mạch vẫn đẹp trai như xưa, vẫn giống như hình tượng người chồng tương lại của ả vậy! Ngoại trừ Hứa Mạch ra có người đàn ông nào có thể xứng với ả. Ả cố gắng tìm ở nước ngoài lâu như vậy, nhưng vẫn có ai làm cho ả vừa lòng đẹp ý. Lý Mộng cảm thấy, chắc hẵn là trời cao cho ả biết, duyên phận giữa ả và Hứa Mạch vẫn chưa kết thúc, bọn họ sớm muộn vẫn gặp lại.

      Lý Mộng đuổi theo muốn giải thích rằng lúc đó ả phải tâm nghĩ như vậy, chẳng qua là ả bị dọa sợ, quá mức thương tâm nên mới...

      "Tiểu Du, em có khát nước ? Chúng ta đến bên kia mua nước ." Hoàn toàn nhìn đến ánh mắt nóng bỏng của ả, khi thấy ả tới gần Hứa Mạch liền dắt Lâm Du rời khỏi.

      Lâm Du còn chưa đáp lời bị Lý Mộng đoạt trước: "Hứa Mạch, chờ chút, em có lời muốn với ."

      Hứa Mạch làm như nghe, nắm tay dắt Lâm Du về quầy bán đồ lặt vặt cách đó xa. Chỉ cần cách xa Lý Mộng này, đến đâu cũng được.

      "Hứa Mạch, đứng lại! chịu nghe em giải thích là vì sợ Lâm Du biết chuyện của đôi ta sao? sợ ấy biết cãi nhau với , cùng ly hôn đúng ? Hứa Mạch, cần vì trả thù em mà miễn cưỡng chính mình sống cùng với mình . Em biết, muốn kết hôn với Lâm Du, cũng nguyện ý cưới ta, chẳng qua là do bị ép buộc..." Đuổi theo sau lưng Hứa Mạch, Lý Mộng la lớn.

      Quả nhiên Hứa Mạch đứng lại. Trong lòng ả vui mừng, tiếp tục huyên thuyên: "Vì em ra nước ngoài nên biết chuyện này. Nếu còn ở đấy em tuyệt đối để lấy ta."

      Nhìn Hứa Mạch quay đầu nhìn về mình, ả càng càng tự tin, giọng cũng bình tĩnh lại: "Em hỏi , Lâm Du là chị của Lâm Nhất Thiến – thủ phạm gây ra vụ tai nạn của . Em hiểu mà, thể nào thích chị của kẻ thù của mình được. Chỉ là trả thù thôi phải ? Nhưng bây giờ em trở về, cần ép buộc chính mình, cũng cần miễn cưỡng nữa..."

      " xong chưa?" Từ trước đến giờ tính nhẫn nại của rất tốt. Nhưng hễ gặp ả ta hai chữ nhẫn nại của bay rất xa, quay đầu lại. Người khác thấy đối xử rất khác với Lý Mộng, là vì ả ta chọc tức điên.

      Từ ngày thích cho tới bây giờ, ả luôn cho rằng chỉ có ả mới thích hợp đứng bên cạnh , tiền của phải là do ả xài, vinh hoa phú quý của nhà họ Hứa chỉ có thể do ả hưởng thụ.

      "Vẫn chưa!" Thành thực lắc đầu cái, mặt ả nở nụ cười sáng lạng: "Hứa Mạch, lâu gặp, vẫn như cũ, cứ động chút là nổi giận. Nhưng sao, em nhân nhượng , giống như chúng ta từng vậy."

      Lâm Du nghe Hứa Mạch về cách làm người của ả ta, có thể lĩnh hội được uy lực của ả. Nhưng khi tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe được Lâm Du mới biết, Lý Mộng vượt qua tưởng tượng của . Ả còn ở mức độ đơn giản là Hứa Mạch nữa, mà là hoàn toàn sống trong ảo tưởng "Hứa Mạch Lý Mộng" rồi.

      Loại người giống như Lý Mộng từng gặp ở bệnh viện tâm thần rồi. Đối phó với loại người như ả ta, có biện pháp cao minh hơn Hứa Mạch.

      Vì vậy, Lâm Du khẽ kéo kéo Hứa Mạch, cho Hứa Mạch mở miệng trả lời. đứng đối mặt với Lý Mộng: " xin lỗi, trễ bước rồi. Giờ Hứa Mạch là chồng của tôi, tôi thương ấy như vậy. Cho nên, xin buông tay, tác thành cho tôi và ấy."

      "Tác thành cho hai người sao?" Nụ cười mặt Lý Mộng thay đổi: "Tôi làm được đấy! Hứa Mạch là tôi trước thích, người ảnh là tôi chứ phải là . Bất quá cũng chỉ là món đồ thay thế, thay thế Lâm Nhất Thiến chịu đựng trả thù của nhà họ Hứa, thay thế tôi hầu hạ bên người Hứa Mạch thôi."

      "Tôi biết, khoảng thời gian này chắc chắn rất khổ cực, làm phiền giúp tôi chiếu cố Hứa Mạch rồi. Nhưng giờ tôi trở lại, tự nhiên ấy cũng cần nữa, có thể rời rồi." rồi ả lấy tập chi phiếu trong túi xách ra, tùy ý viết vào vài con số, xé ra đứa cho Lâm Du: "Đây là số tiền khổ cực mà nên có."

      Nhìn hàng chữ số dài, Lâm Du nhận lấy chút khách khí: "Yên tâm, tôi giúp quyên cho người nghèo khó vùng núi cần giúp đỡ."

      " thành vấn đề. Tiền cho , tùy thích làm sao làm." Dễ dàng gật đầu cái, Lý Mộng nhìn vào mười ngón tay đan xen nắm chặt của họ: " cầm tiền rồi cũng nên rời rồi chứ!"

      "Tôi cũng nên rồi." Lâm Du xoay người: "Lần sau gặp mặt."

      Ngoài miệng đồng ý, Lý Mộng rất hài lòng. Cho đến khi thấy nắm tay Hứa Mạch luôn

      Hai người mới được hai, ba bước Lý Mộng xệ mặt xuống, tức giận chắn trước mặt Lâm Du: " giỡn mặt với tôi đó hả? Cầm tiền của tôi, còn dám nắm tay Hứa Mạch sao?"

      "Tôi rảnh để đùa giỡn với . giơ chi phiếu tôi nhận. muốn tôi rời tôi cũng đàng hoàng xoay người rời . Tất cả đều làm theo ý rồi đấy, thấy sao?" Sau đó, giơ hai bàn tay nắm chặt của và Hứa Mạch lên, rồi chủ động buông ra: "Về phần nắm tay Hứa Mạch, mở mắt nhìn cho , tôi buông rồi, là ấy chịu buông ra thôi, tôi cũng có biện pháp."

      Lý Mộng giận đến xanh mặt, hít vào thở ra nhiều lần mới miễn cưỡng nặn ra khuôn mặt vui vẻ: " cố tình khiêu khích tôi đó hả? biết Hứa Mạch là làm cho tôi xem, mới có thể như vậy! Chỉ là ấy giận tôi, phải lòng muốn nắm tay đâu."

      "Ừm, tôi biết." Tùy ý Lý Mộng muốn thế nào . Từ đầu đến cuối, thần sắc của Lâm Du vẫn bình tĩnh và lạnh nhạt như vậy: "Nhưng sao, tôi vẫn còn giá trị lợi dụng mà. Chờ đến lúc ảnh dùng tôi để chọc giận nữa, lúc đó tôi có thể rời rồi!”

      "..." Thở phì phò chỉ Lâm Du, Lý Mộng phát , ả lại có biện pháp đối phó Lâm Du. Trong quá khứ, bất kể là dạng gì nữ sinh gì quấn lấy Hứa Mạch, ả đều có thủ đoạn giải quyết hết. Chẳng lẽ tai ả lại bại bởi Lâm Du sao?


      Hết chương 69

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :