1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ông xã là minh tinh - Bàn Ti(c9)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 3.2

      Editor: Rea
      “Tôi cảm thấy bài hát này có thể thu được, mặc dù sáng tác là phải dùng tâm, nhưng bài hát này có độ hoàn hảo rất cao, nhưng so với ca khúc rock lưu hành thị trường cái này dễ nghe hơn nhiều.” Người phụ trách album tiếp theo của Alan-Chung Thục Mẫn .

      “Nhưng Alan từ trước tới giờ chưa từng thử qua thể loại này, như vậy có nguy hiểm quá ?” Người đại diện Lộ .

      “Alan, thấy thế nào?” Chung Thục Mẫn quay đầu sang hỏi .

      “Bài hát này tôi rất thích, hát nó rất thoải mái.” Tôn Mân Hạo nhìn nhạc phổ, trong tai nghe là ca khúc demo.

      Chung Thục Mẫn và Lộ nghe vậy cũng cảm thấy an tâm.

      Mặc dù Tôn Mân Hạo xuất thân từ chính quy, nhưng có độ nhạy bén với nhạc rất cao, chỉ cần thích bài hát này, nhất định nó xếp hạng nhất hay hạng hai.

      “Ừm! Vậy đến đây thôi, hôm nay trễ rồi. Alan, phải em còn có việc sao?” nhìn đồng hồ.

      Tôn Mân Hạo nghe vậy liền nhìn đồng hồ chút, lúc này mới phát ra 6 giờ chiều rồi, liền với mọi người: “Ngại quá, tôi có việc phải trước.”

      xong vẫn quên vẫy tay với Lô, cảm ơn về việc nhắc nhở.

      “Nhanh trở về chút! đường cẩn thận!” Lô liền phất tay.

      Tôn Mân Hạo liền cầm cặp sách ban sáng chạy đến phòng thay đồ, bắt đầu sửa lại tóc và quần áo.

      Ra khỏi phòng thay đồ hướng về cái gương to : “Tôi là Tôn Mân Hạo, tôi là công nhân viên bình thường, tôi là Tôn Mân Hạo…”

      Sau khi nhắc lại mấy lần, chỉ thay đổi cả bề ngoài mà ngay cả phong cách ngôi sao thu hút hàng vạn người Alan cũng trở thành viên chức Tôn Mân Hạo.

      Vừa mới bắt đầu cũng có biện pháp để thay đổi thân phận mình, nhưng mà lâu ngày cũng thấy bệnh “Biến thân” của mình cũng ngày càng thuận tay rồi.

      Sau khi ra khỏi công ty, liền đón taxi đến siêu thị cách đó xa để mua thức ăn.

      Đẩy xe đẩy, liền mua nhu yếu phẩm hằng ngày trước, sau đó mới tới khu thực phẩm để lựa ra dưa và cá.

      “Tôn tiên sinh, cũng tới mua thức ăn sao?”

      “Đúng vậy, bác Lý!” Tôn Mân Hạo liền mỉm cười đáp lại.

      người đàn ông lại đẩy xe mua đồ dùng gia đình, chuyện này khó tránh khỏi bị người ta chỉ trỏ, nhưng lâu rồi ai cũng thành quen, ai cũng biết trong chung cư Tôn tiên sinh là người đàn ông tốt, ba , khoảng 5 giờ liền chợ giúp cho bà xã.

      Sau khi mau thức ăn xong, liền vội vã trở về nhà.

      “Bà xã, về rồi.” Tôn Mân Hạo liền vội vã vào nhà, mới phát ra có chỗ đúng.

      Trong phòng lại có mùi thức ăn!

      Đây là chuyện gì? phải 5h30 nhà họ ăn sao, hơn nữa đời này Lâm Oánh hận nhất là việc nấu cơm.

      Tôn Mân Hạo liền nhìn đồng hồ, bây giờ gần chín giờ rồi.


      “Ông xã thân , về rồi!” , Lâm Oánh mặc chiếc tạp dề màu hồng phấn từ trong bếp chạy ra, “Cơm sắp chín rồi, có muốn ăn canh trước ?”

      “Vợ…bà xã, em sao vậy?” Tôn Mân Hạo toàn thân cứng đờ hỏi.

      Mặc dù biết xảy ra chuyện gì nhưng theo hiểu biết của đối với , nhưng lông măng ở lưng dựng đứng lên cả rồi.

      Lâm Oánh liền tiến lên nhận lấy cặp sách từ tay của cùng với túi xách từ trong siêu thị xuống, “Sao vậy, em chỉ nấu cơm tối thôi mà, .”

      Tôn Mân Hạo còn chưa có phản ứng kịp Lâm Oánh lôi kéo tay của đến phòng bếp.

      vừa nhìn thấy năm món ăn bàn còn bốc khói liền ngây ngốc cả người.

      tay của liền tháo cà vạt của xuống, “Ông xã ơi! Ban ngày làm việc rất cực khô rồi, có muốn em giúp thư giãn ?”

      cần đâu, mệt…” Tôn Mân Hạo liền dè dặt .

      “Như vậy , ăn canh trước được ?” liền múc chén canh đưa đến trước mặt .

      Tôn Mân Hạo vừa nhìn thấy chén canh kia, giống hệt như nhìn thấy dịc bệnh, cũng dám đưa tay ra nhận.

      “Ai da, ông xã, sao lại ăn?” Vẻ mặt của Lâm Oánh vô cùng vô tội : “Có phải thấy em nấu ngon ?”

      ! có!” Tôn Mân Hạo liền sợ đến mức liều chết lắc đầu khoát tay.

      “Đó….Vậy nhất định rất muốn ăn nó đúng ?” liền cười hehe, rồi bưng chén canh lên, nhàng múc muỗng thổi thổi, đưa tới bên miệng của .

      Tôn Mân Hạo dám uống, liền liều mình uống ngụm.

      Canh xương hương vị rất ngon, nhưng có tâm tình để thưởng thức nó.

      “Ông xã, là! Lớn rồi mà còn làm nũng nữa.” mặt của Lâm Oánh là nụ cười ngọt ngào, lại múc thêm muỗng canh thổi thổi, lại đưa tới cho annh.

      hôm nay quá dịu dàng, chỉ tiếc là rất hiểu tính , ràng cũng phải là ngày lễ lớn cũng phải là ngày kỉ niệm gì, cũng việc gì mà biểu dịu dàng thế này, chỉ làm cho cảm thấy kinh khủng mà thôi.

      Ưhm…Đây chính là “Lòng người khó đoán” sao? Tôn Mân Hạo liền thầm nghĩ trong lòng.

      Keng keng keng….

      lúc ăn xong hai chén canh tiếng chuông báo hiệu cơm chín liền vang lên.

      Lâm Oánh liền vui mứng : “A! Ông xã thân , cơm chín rồi! chờ chút, em bới cơm.”

      “Ừ….Vất vả cho em rồi.” Tôn Mân Hạo liền dè dặt .

      “Ông xã, nếm thử món này .” Lâm Oánh liền đưa bát đũa tới trước mặt cho , sau đó lại gắp thức ăn tới.

      Tôn Mân Hạo câu cũng , cố gắng cúi đầu ăn cơm, đầu cũng dám ngẩng lên.

      “Sao rồi? Ông xã, thức ăn ngon ? Sao gì vậy?” Lâm Oánh liền chu môi.

      “Ngon! Ngon! Bà xã, món ăn em nấu là đệ nhất thiên hạ rồi! ăn rất ngon nên thể được.” Tôn Mân Hạo xong, lại vội vàng ăn hai đũa thức ăn lớn để chứng minh lời của , má phồng cả lên vì nhồi đầy thức ăn cho nên thanh cũng thay đổi.

      “Vậy sao, vậy ăn nhiều chút !” Lâm Oánh liền cười đến ngọt ngào, tay ngừng gắp thức ăn cho .

      Bởi vì cầu cho công việc cho nên phải giữ đúng cân nặng, bình thường giúp , thậm chí là quản lý cả cân nặng của , vì vậy đồ ăn của nhà họ rất ít xuất đồ ăn có lượng calori cao, nhưng hôm nay lại…

      Gà chiên, thịt xào dấm đường, tôm viên chiên dứa, cá kho tàu, gạch cua nấu trứng… Mỗi món đều có lượng calori cao nha! Như vậy cũng thấy được tức giận đến thế nào.

      mặt ăn, mặt cố nhớ lại xem gần đây chuyện gì có thể làm tức giận. Nhưng nửa ngày vẫn suy nghĩ ra !

      “Ông xã, ăn no chưa?” Lâm Oánh hỏi.

      “Ăn no! Ăn no!” Tôn Mân Hạo liền vội vàng buông đũa xuống.

      “Vậy sao, vậy chúng ta tới phòng khách nghỉ ngơi !” liền lôi kéo đến phòng khách, làm cho thư thái ngồi ghế sôpha, còn cầm ly tà ngon đưa cho , muốn bao nhiêu thân mật có bấy nhiêu thân mật.

      Nhưng càng ngọt ngào bao nhiêu lại càng sợ bấy nhiêu.

      “Ông xã, em với nghe nhé, hôm nay em rửa xe, giặt quần áo, cũng tắm xong, còn có xe của em cũng rửa rồi.” đem những chuyện nhà hôm nay làm kể cho nghe từng chuyện , mỗi cái lại làm cho tâm của rút lần.

      Lâm Oánh đến nửa ngày mới xong, sau đó mới hỏi Tôn Mân Hạo: “Ông xã, em có giỏi ?”

      nghe chăm chú, đến cái tay cầm ly cũng có chút run rẩy: “Giỏi! Giỏi! Vợ là giỏi nhất đấy!”

      “Đồ ăn hôm nay ngon ?” Lâm Oánh lại hỏi.

      “Ăn rất ngon! Nếu như có vợ tương lai phải làm sao đây?” Tôn Mân Hạo liền .

      “Vậy em có dịu dàng ?”

      đời này ai dịu dàng hơn em đâu1”

      “Vậy em có phải là bà xã tốt nhất thế giới .” Lâm Oánh lại hỏi.

      “Dạ! Bà xã, em là bà xã hoàn mỹ nhất thế giới!” Tôn Mân Hạo liền ngoan ngoãn trả lời.

      “Vậy
      CHƯƠNG 3.2


      Sao…” Lâm Oánh liền khẽ đề cao điệu, “Vậy ông xã dấu của em ơi, hãy trả lời cho em biết, đến tột cùng là có bất mãn gì với bà xã hoàn mỹ nhất thế giới này vậy?”

      có mà! đối với em rất hài lòng, cực kỳ hài lòng rồi!” Tôn Mân Hạo liền vội vàng .

      liền cười lên càng cười mồ hôi lạnh của lại càng chảy ròng ròng.

      “Vậy sao…” Lâm Oánh lại : “Vậy ông xã dấu, mời trả lời cho em biết, vì cái gì mà phải đến nhà của người phụ nữ khác?”

      Đến rồi!

      biết trọng điểm tới, liền khó nhọc : “Bà xã dấu, biết em cái gì!”

      biết em cái gì sao?” thanh của liền ngọt đến mức nặn ra cả mật, “Cái gì nhỉ, tên là Lâm gì Thục gì đó… lẽ quên rồi sao?”

      “Bà xã dấu, biết Lâm gì Thục gì cả.” Tôn Mân Hạo liền .

      “Có ?” Lâm Oánh lại còn cười he he: “Ba tháng trước, nghe nghệ sĩ hạng A đến nhà của mọt nữ diễn viên họ Tô ngòi uống cà phê những ba giờ đồng hồ, biết là ông xã dấu, có biết nữ nghệ sĩ đó đây?”

      Tôn Mân Hạo liền vô tội nhìn Lâm Oánh, rồi lắc đầu cái.

      Trời đất chứng giám! Hai ba tháng nay vì chuẩn bị ch liveshow mà bận muốn chết, gì vậy?

      “Vậy sao…” liền mỉm cười : “Ông xã, ở đây đợi em chút, em trở lại ngay.”

      xong, liền rời .

      Tôn Mân Hạo liền gật đầu cái, ngoan ngoãn ngồi chờ ghế “ấp trứng”.

      Lâm Oánh tức giận bừng bừng liền chạy ra cửa hàng tiện lợi, mua đầy đủ những tờ báo có chữ: “Tình sử của Thiên Vương Alan”, xếp thành hàng đặt trước mặt của Tôn Mân Hạo,

      Nhưng mà mặt vẫn treo nụ cười ngọt đến mức có thể nặn ra mật.

      “Ông xã dấu, có thể cho em biết, những thứ này là gì ?” Lâm Oánh liền hỏi.

      Tôn Mân Hạo liền nhìn đống tạp chí bát quái kia, trong lòng chỉ nghĩ: Sa lại tới nữa!

      Mặc dù Lô ca và những người khác đều chuyện thị phi đối với nghệ sĩ mà loại bàn đạp, nhưng đối với Tôn Mân Hạo mỗi lần nhìn thấy những tạp chí loại này liền chỉ than vãn bất đắc dĩ.

      Hơn nữa quá đáng, mỗi lần chuyện họ viết thành gấp mười lần như thế!

      Trời đất chứng giám giùm ! đời này chỉ có mỗi mình mà thôi. Trong lòng của Tôn Mân Hạo liền buồn bã.

      chứ? Ông xã?” Lâm Oánh liền hỏi.

      “Ừ… Bà xã em nghe này, cái này chỉ là tuyên truyền chop him mới mà thôi, là do công ty sắp xếp, em quên rồi sao?” Tôn Mân Hạo liền từng bước giải thích: “Còn nữa, cá nhân cũng xin phép em rồi mà, ta là thiên kim của tập đoàn lớn muốn làm diễn viên, vì muốn dựa vào để nổi tiếng thôi. Nhà ta có thế lực rất lớn, cũng thể làm khác được.”

      “Được rồi, bỏ qua những thứ này , vậy cái này sao?” Lâm Oánh liền rút ra tấm hình đặt trước mặt , “Tấm hình này là thế nào đây? Ông xã thân ái?”

      “Cái này…” liền nhìn tấm hình chằm chằm, lại nhìn đến nội dung của tờ báo viết.

      Trong hình đúng là rồi, nhưng vì sao lại hề có chút ấn tượng nào vậy? Ngay cả tên nhà báo cũng biết.

      muốn ?” liền hỏi .

      vô tội mà! Tôn Mân Hạo liền giọng

      màn ảnh Tôn Mân Hạo thường diễn vai hùng, nếu để cho người hâm mộ biết ở nhà chỉ là người hèn nhát chắc là họ đều phải rớt mắt ra.

      vậy là như vậy sao?” Lâm Oánh liền híp mắt lại.

      “Uhm… bà xã, đừng giận được ?” liền giọng hỏi.

      “Gia quy điều thứ ba như thế nào?”

      được cùng với người khác làm chuyện ái muội, nếu như là chuyện công việc phải xin phép với vợ.” Tôn Mân Hạo liền đọc rành mạch.

      ra ông xã còn nhớ nhỉ? Vậy nếu như vi phạm nội quy sao?” Lâm Oánh liền hỏi.

      “Phạt quỳ đến khi đối phương hết giận thôi.” Tôn Mân Hạo liền giọng .

      “Được rồi, vừa rồi em mới vừa cho cơ hội để giải thích, là giải thích được cũng đừng trách em hiểu lý lẽ đó.” Lâm Oánh liền .

      “Đúng vậy, bà xã, em là công bằng nhất rồi.” liền ôm tia hi vọng.

      Cho nên có thể phạt được

      “Nếu như gia quy này do chúng ta cùng và cùng lập, vậy ông xã, cũng cần phải làm gương trước, đúng ?” Tôn Mân Hạo còn chưa kịp mở miệng Lâm Oánh ngọt ngào cắt đứt hy vọng của .

      “… biết.” Tôn Mân Hạo liền rưng rưng .

      ra đó là bữa tiệc trước khi hành hình, hèn gì lại phong phú như vậy.

      “Vậy ! Ông xã.” Lâm Oánh liền chỉ ngón tay ngọc về phía thư phòng, rồi lại bổ sung thêm câu, “Lúc nào em hết giận biết.

      “Được, bà xã.” Thiên Vương vạn người mê Alan, liền ủ rũ tiến vào thư phòng – phạt quỳ.


      CHƯƠNG 4

      Kệ bận như thế nào, mỗi lần có điểm nghi ngờ hay cách trở, mỗi lúc như thế, đều có khích lệ mới có thể tiếp, cho nên nếu cũng có ngôi sao “Alan” hôm nay…

      Vừa nghĩ tới đó càng thâm tình hôn hơn, mà cũng nhiệt tình đáp lại .

      Bọn họ là vợ chồng, cần phải giấu giếm tình và nhiệt tình đối với đối phương.

      Bọn họ vừa hôn vừa điên cuồng lôi kéo quần áo của nhau khiến cho quần áo của cả hai nhanh chóng rời khỏi cơ thể, để cho bọn họ trở lại tư thế nguyên thủy nhất.

      Tôn Mân Hạo ôm Lâm Oánh ngồi ghế sô pha, để cho đối mặt với , ngồi giạng chân đùi của , tay vòng qua cái eo mềm mại nhắn của , tay vuốt ve cái mông co giãn, lại lặng lẽ hướng vào nơi mềm mại giữa hai chân của tìm kiếm.

      “Ừ…” bị hôn rất sâu nên cách nào nên lời chỉ có chop mũi hừ tiếng thoải mái than .

      Được khích lệ, đầu ngón tay của lại càng thêm chăm chỉ, ngón dọc the huyệt khẩu của vẽ vòng tròn, cái lại dọc đến tiểu hạch ở phía trước khẽ bóp ngừng trêu đùa, để cho nhẫn nại được mà khẽ ngâm.

      ké dài động tác giúp thả lỏng, sau đó ngón tay mới để ở cửa động ướt át của .

      “Em , vào đây.” Tôn Mân Hạo xong ở bên tai của , cũng đồng thời đẩy vào bên trong.

      “Ừ… A.” ôm bờ vai rộng rãi của , chậm rãi hít sâu để giảm cảm giác thoải mái.

      Mặc dù làm vợ chồng nhiều năm, biết thói quen và sở thích của đối phương, nhưng nơi bí mật vẫn chưa hoàn toàn ướt át làm cảm thấy khó chịu.

      cũng gấp, để cho đầu ngón tay trong cơ thể , càng ngừng hon sâu ở tai và cổ, bên lại dụ dỗ. “Bà xã, em đáng . Đừng sợ, buông lỏng chút! làm tổn thương em!”

      Bởi vì dịu dàng, làm cho dần thích ứng. Dần Dần, cảm giác thoải mái như trước lại trở lại người .

      Cảm thấy cơ thể chặt trất của còn căng thẳng nữa, mới cẩn thận chôn sâu ngón tay vào trong người , xẹt qua bộ phận nhạy cảm.

      “Bà xã, em thích trong này đúng ! Mỗi lần đụng chạm ở đây em đều rất thoải mái.” Tôn Mân Hạo xong còn cố tình ở vị trí này đụng chạm chút.

      “A!” Toàn thân Lâm Oánh nặng nề run lên cái.

      có thể cảm nhận được là ướt át thêm ít liền điều chỉnh khoảng cách của hai người, kéo tay Lâm Oánh tới sờ vào bộ phận dâng trào, dụ dỗ : “Vợ, em giúp sờ chút.”

      Lâm Oánh liền cầm lấy cự vật, trong lòng có chút xấu hổ nhưng vẫn cam tâm tình nguyện phục vụ cho .

      là ông xã của , là người mà ! Dĩ nhiên là cũng muốn làm cho vui lòng, làm cho thoải mái…

      Vừa nghĩ tới đó, lại quên thẹn thùng, bắt đầu vuốt ve theo phương thức mà thích.

      Giống như cũng biết chỗ thích mà mẫn cảm của , cũng vậy! Trước hết cầm lấy vật khổng lồ của mà xoa nắn, sau đó là di động dưới, đợi đến khi vật cứng rắn nóng bỏng phun ra ít tinh dịch lòng bàn tay mềm mại lại cầm lấy viên cầu xoa nắn.

      “Hô… Bà xã, em càng lúc càng thuần thục…” Tôn Mân Hạo nhịn được mà thở hổn hển.

      Lúc ngón tay ở bên dưới cũng tiếp tục tiến công, sau khi xác định có thể tiếp tục liền đưa ngón tay thứ hai vào.

      Hai cánh hoa bị ngón tay tách ra, ái dịch bên trng liền àm ướt tay của . hơi khó chịu liền giãy giụa mông, giống như là mong có thể cho nhiều, nhiều hơn nữa.

      “Bà xã, em tham lam, vẫn hút ngón tay của này.” ở bên tai trêu đùa .

      Sắc mặt của Lâm Oánh đỏ bừng liền liếc cái, phục : “ phải là … Chính vẫn còn giọt đây này…”

      Bởi vì phục vụ của cũng trào dâng kích động thôi, từ đỉnh tiết ra ái dịch trong suốt, làm cho tay cũng ướt.

      “Đúng, đúng là nhịn được.” liền ở môi khẽ hôn xuống.

      “Ừ… Vào …” Lâm Oánh liền giọng .

      được, em vẫn chưa thả lỏng hoàn toàn.” Tôn Mân Hạo liền cố nén dụ dỗ của .

      sao… vào !” ra sớm biết chịu nổi, mà cố nén bởi vì .

      “Ừ…” Tôn Mân Hạo vì mà cảm động thôi. liền điều chỉnh vị trí của hai người, đem nhẫn nại của chính mình chống đỡ ở hoa huyệt phấn hồng, eo khẽ rướn lên liền đâm vào cơ thể , động tác hết sức dịu dàng.

      “A…A…” Lâm Oánh liền cắn môi dưới, phát ra tiếng rên rỉ thấp.

      “Rất đau sao? Muốn dừng lại ?” hỏi bên tai .

      gì, chỉ nhàng lắc đầu.

      Biết ý của , liền dịu dàng hôn , cực kỳ dịu dàng mà kiên định đẩy từng chút vào cơ thể của .


      CHƯƠNG 5

      Em là may mắn đó!”

      Tôn Mân Hạo bị Lô ca làm cho choáng váng: “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

      Lô ca liền thần bí : “ the rồi biết.”

      xong, liền ngoắc vào phòng họp.

      Tôn Mân Hạo bị làm cho vừa bực mình vừa buồn cười, theo vào phòng họp, “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Bây giờ được rồi chứ?”

      “Alan, xin giới thiệu với cậu, đây là đạo diễn Peter Ngô.” Lô ca xong liền hướng về phía của Peter Ngô: “Đạo diễn, đây là Alan.”

      Lúc này Tôn Mân Hạo mới phát ra, bên trong phòng họp ngoại trừ và Lô ca ra còn có hai người, là Solane, còn lại là người đàn ông chừng 40 tuổi.

      “Chào ông.” Mặc dù cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhưng mặt lại tiện biểu ra, liền bắt tay thân thiết với đối phương: “Ngưỡng mộ đại danh lâu, đạo diễn Ngô.”

      Đạo diễn Ngô cũng : “ hân hạnh được gặp , tôi cũng ngưỡng mộ danh tiếng của từ lâu.”

      khó tin, đạo diễn Ngô từ sống ở nước ngoài mà lại tiếng Trung rất lưu loát.” Tôn Mân Hạo lòng khen ngợi.

      Peter Ngô vô cùng nổi tiếng, Tôn Mân Hạo từng xem qua tài liệu của ông ta, từ năm 7 tuổi sống ở nhiều quốc gia khác nhau, ngờ tiếng Trung lại vô cùng thuần thục.

      “Làm gì có. Đáng tiếc là tôi ra nước ngoài quá sớm, đến giờ cũng biết được mấy chữ tiếng Trung.” Peter Ngô .

      “Ông quá khách sáo rồi, nếu như tôi là ông ngay cả tiếng Trung cũng biết .” Tôn Man Hạo đáp.

      “Xem ra các người rất thân thiết rồi nhỉ? Rất tốt, rất tốt!” Solane liền cười : “Hai người muốn tán gẫu còn rất nhiều cơ hội, bằng chúng ta chuyện chính trước nhé?”

      “Đúng vậy! chuyện chính trước !” Lô ca liền .

      sai!” Chính là chuyện quan trọng.” Peter Ngô liền cười, “Chuyện là như thế này, tôi chuẩn bị tác phẩm mới, hy vọng có thể mời cùng hợp tác, đây là kịch bản, xem trước .”

      Tôn Mân Hạo nghe vậy cũng lập tức đưa tay ra nhận.

      Lô ca liền nóng lòng thay : Cậu làm gì vậy? Mau nhận lấy chứ!”

      Lúc này mới nhận ấy kịch bản.

      đối với cái hợp tác này chưa được, nhưng được, lại hỏi Peter Ngô: “Tôi xin hỏi chút, địa điểm cảnh quay diễn ra ở đâu vậy?

      Mặc dù Peter Ngô hiểu vì sao lại như vậy, nhưng vẫn : “Ở Mỹ.”

      “Dự tính là bao lâu?” Tôn Mân Hạo lại hỏi.

      “Ít nhất là nửa năm.” Peter Ngô lại .

      Tôn Mân Hạo nghe ông ta xong, hề suy nghĩ liền đưa kịch bản trả lại: “Ngô đạo diễn, rất xin lỗi nhưng tôi muốn rời Đài Loan lâu như vậy được.”

      Solane và Lô ca bị hành động này của dọa cho nhảy dựng.

      Solane chỉ hơi nhíu mày, còn chưa kịp mở miệng, Lô ca liền trực tiếp giáo huấn : “Alan, khó có khi được đạo diễn Ngô mời, sao cậu lại… lại có thể như vậy được?”

      Chẳng lẽ lại biết đây là cơ hội lớn hay sao, là cái mà người khác cầu xin mà cũng có sao? Đây là cơ hội cho quảng cáo danh tiếng của mình ra nước ngoài mà! Lô ca liền gấp gáp suy nghĩ.

      Tôn Mân Hạo cũng bất đắc dĩ lắc đầu: “Lô ca, trước kia em cũng nghĩ rời Đài Loan lâu như vậy được.”

      Bây giờ là thời đại quốc tế hóa, biết là sớm muộn gì cũng có ngày này, nhưng người ta tiểu biệt là tân hôn mà! ngại tiểu biệt cùng với vợ , nhưng nửa năm mà có bà xã bảo bối bên cạnh điên mất đấy!

      Ngược lại Lô ca : “ phải lần liveshow lần trước phải xa hai tháng sao? Hơn nữa phải lúc bình thường cũng tận lực để em khỏi nước ngoài lâu quá sao?”

      “Vậy đó là cực hạn của em rồi, muốn nửa năm em chịu nổi.” Tôn Mân Hạo .

      “Cậu…” Từ trước đến giờ EQ của Lô ca hề tệ, vốn là còn muốn hai câu, vừa ngẫm lại lập tức đổi đề tài: “Alan, em hãy trở về suy nghĩ .”

      “Nhưng…”

      có nhưng là, đem kịch bản về rồi suy nghĩ cho kĩ, nếu thích rồi hãy !” Lô ca liền quả quyết.

      “Nhưng…” Tôn Mân Hạo nhìn về phía Peter Ngô.

      muốn nhận, lại còn lấy kịch bản về, vậy rất tàn nhẫn.

      “Có thời gian về , cậu có thể suy nghĩ chút.” Peter Ngô cũng : “Theo như tôi thấy trước mắt ở Đài Loan thời gian, chẳng qua là tôi hy vọng cậu có thể qua đó tuần để quan sát, nếu như được chúng tôi nghĩ lại.”

      “Uhm!” Tôn Mân Hạo liền suy nghĩ chút, rồi cũng đành phải gật đầu.

      “Xin lỗi, để cho ông cười rồi.” Solane liền cười khổ với Peter Ngô.

      đâu.” Ngược lại Peter hề tức giận : “Alan rất có cá tính, tôi rất thích!”

      Peter liền sử dụng biểu cảm hài hước của ông để hóa giải bầu khí.

      Tôn Mân Hạo cũng hết cách, đành phải mang kịch bản về nhà, suy nghĩ xem có cách gì để từ chôi hay .
      Last edited by a moderator: 8/10/14

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 4

      Editor: Rea

      Sáng sớm hôm sau, Lâm Oánh liền tiến vào thư phòng thấy Tôn Mân Hạo quỳ gối bên giường, đầu dựa vào tường ngủ mất rồi.

      ra là người hiểu hơn ai hết, Tôn Mân Hạo người chồng tốt đến nỗi thể tốt hơn nữa rồi! Từ khi bọn họ qua lại tới nay, luôn cưng chiều , thương , là nâng niu trong lòng bàn tay sợ té, ngậm trong miệng lại sợ tan, giống như công chúa vậy!

      Thành cũng tin vào những gì mà báo viết, nhưng chỉ cần nghĩ tới dựa vào người phụ nữ khác vẫn còn tức giận.

      Nhưng cho cùng, tức giận cũng chỉ là nhất thời. Nhìn thấy như vậy, đến thở cũng dám thở mạnh cơn giận của cũng tiêu mất phân nửa rồi. Hôm nay nhìn thấy quỳ suốt đêm, lại còn vừa quỳ vừa ngủ, cơn giận của cũng biến mất.

      “Ông xã, dậy .” Lâm Oánh tới liền gọi Tôn Mân Hạo.

      “Ưhm….Trời sáng rồi sao?” Tôn Mân Hạo liền mơ màng tỉnh lại, nhất thời hiểu lắm vì sao mình lại ngủ ở trong phòng.

      “Trời sáng rồi, mau dậy tắm thay quần áo . Em nấu bữa sáng rồi, ăn nhanh lên.” Lâm Oánh .

      “Ui da!” Tôn Mân Hạo liền muốn đứng dậy, nhưng vừa vận động lại kêu tiếng.

      “Sao rồi?” Nghe thấy kêu thảm thiết, Lâm Oánh cũng liền mềm lòng, chạy lại xem .

      “Chân tê rần, đứng nổi rồi.” Tôn Mân Hạo đau đến mức nhe răng trợn mắt.

      “Em giúp !” Lâm Oánh liền nâng dậy, tay vòng qua vai , tay vòng qua eo giúp đứng dậy.

      “Bà xã.” Tôn Mân Hạo liền dựa vào vai của Lâm Oánh, đáng thương gọi.

      “Chuyện gì?” Lâm Oánh liền đỡ tới phòng tắm.

      “Đầu gối đau đó.” Tôn Mân Hạo liền làm nũng.

      “Đáng đời!” ràng là tin tưởng rồi, nhưng vẫn nhịn được mà mắng câu.

      Nếu như là vợ chồng theẻ cãi nhau được! Tôn Mân Hạo thầm nghĩ.

      Nhưng Tôn Mân Hạo quá hiểu Lâm Oánh rồi, mắng câu này có nghĩa là chỉ trách cẩn thận để bị chụp hình ảnh mập mờ này.

      “Bà xã.” lại gọi.

      “Gì nữa?” Lâm Oánh dìu đến phòng tắm rồi để ngồi vào bồn tắm.

      Tôn Mân Hạo liền hướng về phía Lâm Oánh nở ra nụ cười làm điên đảo chúng sinh, kéo tay của , rồi hạ xuống nụ hôn mu bàn tay, thâm tình : “ em.”

      Vành mắt của Lâm Oánh lập tức hồng lên.

      biết tính mình nóng nảy, dễ giận cũng dễ quên, nhưng nếu thủy chung dịu dàng bao dung bọn họ sớm xa nhau rồi.

      “Ông xã, em cũng .” Lâm Oánh liền .

      Tôn Mân Hạo vì câu của mà cảm thấy hạnh phúc, liền muốn kéo qua để hôn nhưng tiến lên bước liền đụng phải đầu gối của , làm cho hét thảm: “Ui da!”

      Lâm Oánh liền vội vàng lùi bước, “Được rồi, tắm nhanh chút ! Em giúp chuẩn bị nước nóng xong rồi, ngâm mình đỡ hơn.”

      xong cũng quay đầu khỏi phòng tắm.

      Tôn Mân hạo nhìn bóng lưng của rời , than thầm là mình thể dùng sức được.

      Nếu như phải đầu gối của bị đau, nhất định kéo trở lại làm uyên ương nghịch nước! Chỉ tiếc là bây giờ có lòng nhưng có sức thôi!

      Cẩn thận cởi quần áo xong, mới chậm rãi đem mình thả vào nước, nước nóng làm cho các cơn đau của giảm phần nào.

      Cẩn thận nhớ lại họ sống chung được nhiều năm rồi! Nhưng ngược lại cũng chưa có lấy lần. Tôn Mân Hạo liền cười thầm trong lòng.

      Nếu hỏi Tôn Mân Hạo tại sao Lâm Oánh , ở lần đầu tiên hai người gặp mặt vừa nhìn thấy nhất kiến chung tình.

      luôn cho là bản tính của thiện lương, nhưng tính tình hơi nóng nảy, ngờ nhiều năm rồi mà tật xấu này của vẫn hề thay đổi chút nào! Tôn Mân Hạo liền cười cười xoa hai đầu gối đau nhức.

      Ban đầu “Điều thứ ba của gia quy” chỉ là đùa giỡn, những năm gần đây chưa hề vi phạm nó, nhưng nghĩ tới lần này lại trượt chân! Cũng chỉ là vì tấm hình kia, điều này phải nhờ Lô ca điều tra giùm mới được. Trong lòng của Tôn Mân Hạo liền thầm tính toán.

      Sau khi tắm xong, hai đầu gối của cũng khá hơn nhiều, liền mặc vào áo tắm chuẩn bị trước rồi xuống bếp liền nghe thấy mùi vị trong veo.

      Người đại để cho tiện thường dùng cơm để nấu cháo nhưng nếu dùng gạo để nấu, nếu dùng cơm có mùi thơm như vậy.

      tắm xong rồi sao? Mau lại đây ăn ! Đừng để cho Lô ca đợi lâu.” Lâm Oánh liền múc chén cháo tới cho Tôn Mân Họa.

      “Cám ơn bà xã.” Tôn Mân Hạo liền vui vẻ nhận lấy cháo.

      rất thích ăn cháo trắng với rau dưa. Cháo nhất định phải dùng gạo thơm để nấu, ngoài ra cũng được thêm bột nêm vào cháo, cũng cần cho thêm thịt vào, chỉ cần đơn thuần cháo trắng alf đủ rồi.

      Hôm nay bàn chỉ để hai đĩa tương và chao, còn có canh rau xanh và trứng chần, calori vô cùng . Tôn Mân Hạo liền biết là hôm qua được ăn quá phong phú rồi cho nên bữa ăn này là để được sạch dạ dày.

      Mặc dù chỉ đơn giản là cháo trắng rau dưa nhưng Tôn Mân Hạo rất vui vẻ, ăn đến 5 chén lớn.

      Thân là Thiên Vương châu Á Alan, mặc kệ dù là đến đâu đều là được đãi ngộ cao cấp, ở khách sạn 5 sao, phòng tổng thống, mặc các loại trang phục hàng hiệu sang trọng, càng cần phải là các loại thức ăn ngon, nhưng cuối cùng vẫn thích hương vị bình thường chất phác của cháo trắng rau dưa.

      Có lúc Tôn Mân Hạo cũng nhịn được mà nghĩ thầm, có lẽ là vì sống trong khung cảnh đẹp đẽ xa hoa cho nên mới có thể quý trọng cái bình thường tốt đẹp.

      “Bà xã dấu, ăn no rồi. trước đây.” Giống như mọi lần Tôn Mân Hạo đều giống như ông chồng ra trận tạm biệt vợ vậy.

      “Ưhm, ông xã thong thả.” Lâm Oánh cũng giống như vậy.

      Tôn Mân Hạo liền ngồi lên xe tới đón , nhịn được mà lập tức hỏi: “Lô ca, thấy tin tức hôm qua chưa?”

      “Thấy rồi, vừa về đến nhà là mở TV lên ngay. Thế nào? Xem mặt của em tốt, phải là Lâm Oánh tức giận chứ?”

      “Đâu chỉ như vậy, ấy tức điên lên ấy chứ.” Tôn Mân Hạo mặt thay quần áo mặt .

      “Chà! Vậy làm sao bây giờ? Có muốn thay em với ấy ?”

      cần, cũng biết tính của ấy mà, giận nhanh rồi cũng quên nhanh thôi, rồi càng càng đen thôi.” Tôn Mân Hạo liền .

      Lô ca liền suy nghĩ chút, hơn nữa ta tin tưởng Tôn Mân Hạo có thể thuyết phục được Lâm Oánh.

      “Đúng rồi, nghe chương trình muốn đặc biệt phỏng vấn em.” Lô ca vừa lái xe vừa .

      “Bỏi , cần! Chúng ta khồng cần phải gây thị phi để nổi tiếng đúng ?” Tôn Mân Hạo liền cười khổ : “Em cố gắng làm việc, hãy bảo họ dừng lại .”

      Cơn giận của bà xã thân ái vừa mới tiêu, cũng muốn xem mấy cái tiết mục đó mà nổi cơn! Tối qua cái kinh nghiệm kinh khủng đó là đủ rồi.

      mới vừa gọi điện thoại đến cho phó tổng rồi, ấy ấy nghĩ cách.” Lô ca .

      “Vậy tốt.” Tôn Mân Hạo liền thở dài hơi. Thay xong quần áo, liền bắt đầu dùng gel để chải tóc.

      Chị của Tô Nhã là đạo diễn có thế lực , nếu có ta ra mặt phải ngăn cản cái kế hoạch đó mới được.

      “Đúng rồi, Lô ca, với cái chuyện kia em hề có ấn tượng, nhờ điều tra giúp em.” Tôn Mân Hạo liền .

      “Vì sao? Nghệ sĩ ít nhiều cũng phải có chuyện thị phi chứ, trước kia em cũng để nó trôi qua mà, phải sao?” Lô ca rất hiếu kỳ .

      “Chuyện lúc trước ít nhiều gì em cũng biết, vẫn tính là oan, nhưng lần này em nghĩ ra được! Em ngại để cho người ta lợi dụng mà lấy tin tức nhưng ít ra trong nội dung bài báo nên quá đáng như vậy.” Lô ca liền nhìn vào bài báo, quả có viết bậy chút.

      “Phòng bị là tốt, cho người điều tra.” Lô ca liền gật đầu.

      “Cảm ơn. Hôm nay lịch trình là gì?” Tôn Mân Hạo hỏi.

      xem rồi, hôm nay cũng có việc gì nhiều, chỉ có quảng cáo muốn mời em đóng MV thôi.” Lô ca cần nhìn lịch trình mà có thể được rành mạch.

      “Ưhm….” Tôn Mân Hạo nghe vậy liền nhăn mày lại.

      Bây giờ bọn chó săn tin tức rất nhạy bén, xem ra quá trình cũng yên ổn.

      “Yen tâm! Cả lịch trình hôm nay với em, giúp em cản trở bọn paparazzi kia.” Lô ca biết là phiền não liền an yỉ mấy câu.

      Coi như tính đến quan hệ cá nhân Alan cũng là con gà đẻ trứng vàng của công ty bọn họ! Làm sao có thể để người ta nghe chuyện này mà đánh giá con người được chứ! Huống chi Tôn Mân Hạo cũng là người mà đỡ đầu để vào làng giải trí, với công hay là tư Lô ca cũng cảm thấy là mình có trách nhiệm để bảo vệ cho .

      “Cảm ơn!” Tôn Mân Hạo liền cảm kích .

      Lâm Oánh sau khi đưa Tôn Mân Hạo xong liền ngủ lát sau đó buổi trưa khi tỉnh lại xem TV liền bị hù cú sốc lớn.

      “Từ trước đến giờ Thiên Vương Alan luôn có tiếng dễ chịu hôm nay ở studio cãi nhau với ký giả. Theo như người chứng kiến có mấy ký giả tập trung vào trường quay MV để hỏi về chuyện gần đây, bị ký giả làm phiền Alan rất giận dữ và mắng họ.”

      “Lúc nãy công ty quản lý của Alan tuyên bố rằng lúc ấy có ký giả theo quấy rầy nghiêm trọng đến công việc cá nhân của , thậm chí làm ảnh hưởng đến tiến độ vì vậy Alan mới hơi lớn tiếng như thế….”

      Hình ảnh tiếp theo là trong đôi mắt của Alan hàm chứa tức giận: “Liên quan chút tới lời đồn gần đây, tôi chỉ có thể [ hề có chuyện gì hết]! Tôi tin tưởng các vị ký giả đây đều là người có hiểu biết, chỉ hy vọng dừng lại ở mức là lời đồn. Còn vị tiểu thư Tô Nhã kia, tôi chỉ có thể tôi biết ấy là ai và ấy cũng nên dựa vào tôi để nổi tiếng!”

      Phía là lời của nhân vật nam, vậy lời của minh tinh khác sao, còn coi là cái gì, nhưng từ trước tới giờ Thiên Vương Alan có tiếng là dễ chịu lại tức giận, có lẽ là chuyện này giống nhau!

      Người đàn ông TV vừa xong liền để ý tới mọi người còn ngơ ngác và vài người ký giả còn muốn hỏi tiếp liền xoay người rời .

      Hình ảnh liển chuyển sang hình của Tô Nhã nhưng Lâm Oánh còn tâm tình để xem tiếp nữa.

      Cá tính của Tôn Mân Hạo là người hiểu nhất! Có vài minh tinh chỉ ra vẻ hiền lành như biết tuyệt đối phải là giả vờ.

      Lâm Oánh liền phát ra từ trước đến giờ tính tình của được tốt như trong lời , lần này lời nhanh gọn, thần sắc nghiêm túc, ngay cả cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

      Tôn Mân Hạo đột nhiên phát giận như vậy, ngay cả cũng sững sờ! đừng là mọi người bất ngờ, cả cũng vậy. Buổi chiều làm việc nhà cũng nghĩ tới chuyện này.

      Sau khi đem quần áo phân loại bỏ vào máy giặt xong bắt đầu cầm máy hút bụi hút sàn nhà.

      Lại , Tôn Mân Hạo tức giận, vậy phản ứng của tối qua với là có liên hệ ! Những ký giả kia chắc là bị vạ lây rồi.

      thanh của máy hút bụi lấn át cả tiếng mở cửa, cho nên khi Lâm Oánh phát có người đằng sau ôm liền hét ầm cả lên.

      “A!” Lâm Oánh liền liều chết giãy giụa.


      “Là , là , bà xã, về rồi.” Tôn Mân Hạo biết là dọa tới Lâm Oánh liền vội vàng giải thích.

      “Ông xã, sao lại về rồi?” Lâm Oánh bị làm cho giật mình.

      nhớ là lịch trình hôm nay của đến 8 giờ tối, sao giờ này về rồi.

      Lâm Oánh liền ngẩng đầu lên, bây giờ chỉ mới có ba giờ chiều thôi mà.

      Đầu tiên là lấy máy hút bụi trong tay ra, tránh cho nó rơi rồi : “Lô ca bị dọa sợ cho hết hồn, gọi tài xế cho về nghỉ ngơi trước.”

      “Là vị chuyện hồi sáng sao?” liền có chút lo lắng.

      “Chắc là vậy!” Tôn Mân Hạo liền vòng tay qua người : “Cho nên Lô ca đem công việc hôm nay qua ngày khác rồi, lịch trình từ nay về sau dài hơn.”

      “Ông xã, vẫn ổn chứ?” Lâm Oánh đặt tay lên tay của , rồi hôn lên mặt của .

      sao, chuyện còn lại công ty đại diện xử lý.” ôm .”

      Mặc dù là bị Lô ca dụ dỗ vào làng giải trí, nhưnga biết mình có thể đem lại niềm vui cho nhiều người cho nên rất vui vẻ.

      Từ người mới hiểu gì cho đến Thiên Vương châu Á Alan, con đường hôm nay ngày càng thuận lợi, thậm chí đây cũng bắt đầu thiên chức của . Nhưng cũng tùy lúc, bị người ta bịa đặt tin tức hoặc là bị paparazzi quấn lấy, cho nên nổi giận.

      Mà lúc này đây, bà xã dấu của tâm, linh tương thông, mỗi khi thấy buồn phiền đến cực điểm, cảm giác chỉ cần ôm có thể bình tĩnh trở lại.

      Muốn để cho được hạnh phúc, muốn luôn vui vẻ, muốn cần phải lo lắng về cuộc sống! Mỗi lần nghĩ đến đây, là cảm thấy có thêm động lực để cố gắng.

      “Ông xã! là, làm nghề này cũng vui vẻ gì, chúng ta rời ! Rời là được mà.” Lâm Oánh liền vùi ở trong lòng của Tôn Mân Hạo .

      ra những năm gần đây Tôn Mân Hạo kiếm đủ số tiền cho bọn họ có thể sống cả đời, nếu như công việc này cho áp lực có thể lời tạm biệt nó, cho dù là đứng đỉnh vinh quang cũng phải là lựa chọn đầu tiên.

      Bọn họ có thể ra nước ngoài, như Canada hay Thụy Sĩ, đến nơi ai biết tới “Alan”, là đôi vợ chồng bình thường.

      “Nếu như có thể, muốn cùng em tới nơi mà ai biết đến.” Tôn Mân Hạo liền khẽ hôn má của Lâm Oánh cái.

      “Vậy chúng ta….”

      liền đè lại môi của ” Nhưnga nh muốn làm cho Lô ca thất vọng, cũng muốn khiến cho những người hâm mộ thất vọng….Em có thể tha thứ cho ?”

      “Ừ em hiểu mà.” Lâm Oánh liền xoay người, vòng tay ôm lấy cổ .

      “Em tức giận sao?” Tôn Mân Hạo liền hỏi.

      Lâm Oánh liền lắc đầu cái: “Ông xã, vĩnh viên phải nhớ, bất luận là xảy ra chuyện gì em vĩnh viễn chịu đựng cùng với .”

      biết, chính là người đàn ông tốt! Có lẽ , đồng thời cũng luôn cái tính nghiêm túc của .

      “Bà xã, em nhất!” liền hôn sâu.

      Hai người vừa bắt đầu hẹn hò cái gì cũng có! Ngay cả khi hẹn hò ở quán cơm ven đường cũng phải chia đôi tiền trả, nhưng chưa từng có nửa câu oán trách .

      Sau khi tiến vào làng giải trí, mặc
      Kệ bận như thế nào, mỗi lần có điểm nghi ngờ hay cách trở, mỗi lúc như thế, đều có khích lệ mới có thể tiếp, cho nên nếu cũng có ngôi sao “Alan” hôm nay…

      Vừa nghĩ tới đó càng thâm tình hôn hơn, mà cũng nhiệt tình đáp lại .

      Bọn họ là vợ chồng, cần phải giấu giếm tình và nhiệt tình đối với đối phương.

      Bọn họ vừa hôn vừa điên cuồng lôi kéo quần áo của nhau khiến cho quần áo của cả hai nhanh chóng rời khỏi cơ thể, để cho bọn họ trở lại tư thế nguyên thủy nhất.

      Tôn Mân Hạo ôm Lâm Oánh ngồi ghế sô pha, để cho đối mặt với , ngồi giạng chân đùi của , tay vòng qua cái eo mềm mại nhắn của , tay vuốt ve cái mông co giãn, lại lặng lẽ hướng vào nơi mềm mại giữa hai chân của tìm kiếm.

      “Ừ…” bị hôn rất sâu nên cách nào nên lời chỉ có chop mũi hừ tiếng thoải mái than .

      Được khích lệ, đầu ngón tay của lại càng thêm chăm chỉ, ngón dọc the huyệt khẩu của vẽ vòng tròn, cái lại dọc đến tiểu hạch ở phía trước khẽ bóp ngừng trêu đùa, để cho nhẫn nại được mà khẽ ngâm.

      ké dài động tác giúp thả lỏng, sau đó ngón tay mới để ở cửa động ướt át của .

      “Em , vào đây.” Tôn Mân Hạo xong ở bên tai của , cũng đồng thời đẩy vào bên trong.

      “Ừ… A.” ôm bờ vai rộng rãi của , chậm rãi hít sâu để giảm cảm giác thoải mái.

      Mặc dù làm vợ chồng nhiều năm, biết thói quen và sở thích của đối phương, nhưng nơi bí mật vẫn chưa hoàn toàn ướt át làm cảm thấy khó chịu.

      cũng gấp, để cho đầu ngón tay trong cơ thể , càng ngừng hon sâu ở tai và cổ, bên lại dụ dỗ. “Bà xã, em đáng . Đừng sợ, buông lỏng chút! làm tổn thương em!”

      Bởi vì dịu dàng, làm cho dần thích ứng. Dần Dần, cảm giác thoải mái như trước lại trở lại người .

      Cảm thấy cơ thể chặt trất của còn căng thẳng nữa, mới cẩn thận chôn sâu ngón tay vào trong người , xẹt qua bộ phận nhạy cảm.

      “Bà xã, em thích trong này đúng ! Mỗi lần đụng chạm ở đây em đều rất thoải mái.” Tôn Mân Hạo xong còn cố tình ở vị trí này đụng chạm chút.

      “A!” Toàn thân Lâm Oánh nặng nề run lên cái.

      có thể cảm nhận được là ướt át thêm ít liền điều chỉnh khoảng cách của hai người, kéo tay Lâm Oánh tới sờ vào bộ phận dâng trào, dụ dỗ : “Vợ, em giúp sờ chút.”

      Lâm Oánh liền cầm lấy cự vật, trong lòng có chút xấu hổ nhưng vẫn cam tâm tình nguyện phục vụ cho .

      là ông xã của , là người mà ! Dĩ nhiên là cũng muốn làm cho vui lòng, làm cho thoải mái…

      Vừa nghĩ tới đó, lại quên thẹn thùng, bắt đầu vuốt ve theo phương thức mà thích.

      Giống như cũng biết chỗ thích mà mẫn cảm của , cũng vậy! Trước hết cầm lấy vật khổng lồ của mà xoa nắn, sau đó là di động dưới, đợi đến khi vật cứng rắn nóng bỏng phun ra ít tinh dịch lòng bàn tay mềm mại lại cầm lấy viên cầu xoa nắn.

      “Hô… Bà xã, em càng lúc càng thuần thục…” Tôn Mân Hạo nhịn được mà thở hổn hển.

      Lúc ngón tay ở bên dưới cũng tiếp tục tiến công, sau khi xác định có thể tiếp tục liền đưa ngón tay thứ hai vào.

      Hai cánh hoa bị ngón tay tách ra, ái dịch bên trng liền àm ướt tay của . hơi khó chịu liền giãy giụa mông, giống như là mong có thể cho nhiều, nhiều hơn nữa.

      “Bà xã, em tham lam, vẫn hút ngón tay của này.” ở bên tai trêu đùa .

      Sắc mặt của Lâm Oánh đỏ bừng liền liếc cái, phục : “ phải là … Chính vẫn còn giọt đây này…”

      Bởi vì phục vụ của cũng trào dâng kích động thôi, từ đỉnh tiết ra ái dịch trong suốt, làm cho tay cũng ướt.

      “Đúng, đúng là nhịn được.” liền ở môi khẽ hôn xuống.

      “Ừ… Vào …” Lâm Oánh liền giọng .

      được, em vẫn chưa thả lỏng hoàn toàn.” Tôn Mân Hạo liền cố nén dụ dỗ của .

      sao… vào !” ra sớm biết chịu nổi, mà cố nén bởi vì .

      “Ừ…” Tôn Mân Hạo vì mà cảm động thôi. liền điều chỉnh vị trí của hai người, đem nhẫn nại của chính mình chống đỡ ở hoa huyệt phấn hồng, eo khẽ rướn lên liền đâm vào cơ thể , động tác hết sức dịu dàng.

      “A…A…” Lâm Oánh liền cắn môi dưới, phát ra tiếng rên rỉ thấp.

      “Rất đau sao? Muốn dừng lại ?” hỏi bên tai .

      gì, chỉ nhàng lắc đầu.

      Biết ý của , liền dịu dàng hôn , cực kỳ dịu dàng mà kiên định đẩy từng chút vào cơ thể của .
      Last edited by a moderator: 10/10/14

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 5

      Editor: Rea

      Mật huyệt non nớt của vì bị xâm nhập mà ngừng co rút lại, giống như cái miệng nhắn ngừng mút hút lấy vật to lớn của , đem đến khoái cảm khổng lồ.

      thoải mái, bà xã, em giỏi quá.” Tôn Mân Hạo nhịn được thở dài .

      Nhưng u huyệt ướt át chật trất mặc dù mang đến cho khoái cảm cực hạn, nhưng vì chưa chuẩn bị tốt cho nên nửa điểm cũng dám động.

      Có trời mới biết vào lúc này có bao nhiêu hy vọng có thể điên cuồng đong đưa trong cơ thể ! Tận tình hưởng thụ tất cả của ! Nhưng lại muốn bị thương.

      Tôn Mân Hạo cực kì dịu dàng bất động trong hạ thể của , có thể cảm nhận được được vật cứng rắn, nóng bỏng của và cả dục vọng khó nhịn, vừa nghĩ tới nhiều năm nay thủy chung dịu dàng với như vậy, liền cảm động đến mức sắp khóc rồi.

      Lâm Oánh bắt đầu thử đong đưa eo của mình, để cho mật huyệt bắt đầu phun ra nuốt vào vật lửa nóng của . Hoa kính bắt đầu ướt át, bắp thịt ở bên trong bọc lại chặt vật dâng trào, trong lúc lùi về sau nó lại xuất , mỗi lần di chuyển về phía trước nó từng tấc tiến vào, ở giữa hai chân của ngừng biến mất, xuất , biến mất, xuất ,………………

      “A…….Bà xã……….. em!” Tôn Mân Hạo nhịn được liền cảm thán mà .

      Do Lâm Oánh chủ động cho nên khiến cho ngoài cảm giác được thân thể, đồng thời còn hưởng thụ trong tâm hồn.

      Điều này khiến cho Tôn Mân Hạo cảm thấy, điều mà bọn họ trao đổi chỉ là vui thích của cơ thể mà còn là linh hồn của bọn họ, là tình .

      “A…..Ông xã….” Lâm Oánh nhịn được liền rên rỉ loạn xạ, thân là người chủ động nên cảm giác so với bình thường được thương còn mãnh liệt hơn gấp trăm lần.

      “Bà xã…..Em rất thoải mái đúng !.....Bên trong……… là kích động…..” còn trêu chọc ra phản ứng của cơ thể .

      Lâm Oánh tức giận liền đập lên vai của quyền: “…. là đáng ghét!”

      dĩ nhiên là biết mật huyệt của mình bao vây lửa nóng của , tham lam mà kiềm chế, muốn đem thứ lửa nóng kia vào sâu hơn nữa.

      “Em xấu hổ sao?” Tôn Mân Hạo liền nghiêng người hôn xuống xương quai xanh của : “Dáng vẻ khi xấu hổ của em cũng đáng !”

      Lâm Oánh xấu hổ đến mức nên lời, chỉ có thể hung hăng trừng cái, nhưng nửa điểm cũng để ý, lại còn dùng sức nâng eo lên chút.

      “A………” Thình lình xảy ra va chạm mãnh liệt làm cho hét lên tiếng, cả người xụi lơ ngồi phịch ở người của Tôn Mân Hạo thể động đậy.

      được lười biếng đó!” liền vỗ cái vào cái mông trắng mềm mại của : “Em phải thường là làm tình phải có đầu có cuối sao?”

      ra cũng sắp nhịn được rồi, muốn đem đánh ngã, tận tình hưởng thụ, nhưng vì khó có được cơ hội mà chủ động cho nên đành phải nhịn xuống kích động.

      “Người ta…. còn sức nữa nha!” Lâm Oánh nằm vai thở hổn hển.

      dối cũng biết!” Tôn Mân Hạo liền hôn lên môi Lâm Oánh cái, cười : “Ở bên trong ràng rất dùng sức hút đúng ?”

      Lâm Oánh liền cắn môi dưới, mặt sung huyết đỏ bừng.

      Giống như , cái vật kia hoàn toàn tiến vào cơ thể , quả khiến cho mình hoài nghi có bị xuyên thủng hay , nhưng bên trong vẫn thấy đủ, từng chút hút lấy , giống như muốn đem vào sâu hơn, vào sâu nữa.

      Thấy Tôn Mân Hạo chịu chuyển động, Lâm Oánh còn cách nào khác là lại hoạt động lần nữa, ngừng lập lại động tác nâng lên ngồi xuống, chủ động thu nạp, phun ra nuốt vào cự vật chôn sâu bên trong cơ thể.

      Lúc này thân thể của hoàn toàn mở ra, ái dịch theo chỗ hai người kết hợp mà chảy xuống, thậm chí nhiễm ướt cả bắp đùi của .
      [Rea.***************]
      Khoái cảm làm cho người ta điên cuồng lại lần nữa dâng lên, nhưng Tôn Mân hạo còn chôn sâu trong cơ thể liền phát ra khác biệt, thế là liền mất hứng vỗ mông ngồi xuống: “Bà xã dấu à, thể vì tiết kiệm thể lực mà cố ý tránh chỗ nhạy cảm ra đó!”

      “Nhưng……..” Lâm Oánh liền cắn răng, khó khăn : “Qúa kích thích rồi…..”

      được! muốn chạm vào nơi mẫn cảm nhất của em!” Tôn Mân Hạo liền giữ chặt vòng eo mảnh khảnh của , điều chỉnh góc độ cho ngồi xuống, làm cho hạ thân của mình nặng nề mà đè xuống chỗ nhạy cảm của .

      “A……….” Khoái cảm quá mạnh khiến cho nhịn được mà hét chói tai.

      Vậy mà Tôn Mân Hạo dễ dàng bỏ qua cho như vậy, đôi tay của giúp nâng lên hạ xuống, lại nâng lên, đè xuống mạnh hơn, nhanh chóng làm hơn 20, 30 cái, mỗi cái đều đè lên chỗ mẫn cảm của .

      Làm vợ chồng nhiều năm, hiểu như trong lòng bàn tay bao gồm cả chỗ mẫn cảm ở đâu, làm cho căn bản là tránh được.

      “A……A…” Điên cuồng mà va chạm làm cho lên đến cao trào, sống lưng xinh đẹp trở nên cứng ngắc, chỉ có thể kêu gào .

      “Nhanh lên chút-nếu phạt em đó.” trán của Tôn Mân Hạo đều toàn là mồ hôi, lại lần nữa thúc giục .

      Lâm Oánh vào lúc cao trào nên cái gì cũng nghe , hơn nữa toàn thân lại vô lực nên đâu còn sức mà đáp lại nữa.

      Lúc này máy giặt tiến vào chương trình xả nước, thanh thoát nước vang dội hấp dẫn chú ý của Tôn Mân Hạo, cho nên trong lòng liền nảy sinh ra ý tưởng….

      Tôn Mân Hạo liền đem vật to lớn của mình rút khỏi cơ thể .

      lúc con đường u tối vui mừng hút lấy cự vật, hưởng thụ cao trào sau vận động mà lại đột nhiên thoát khỏi, làm cho uốn éo cả người.

      Nhưng chỉ cười mà , liền ôm lấy di chuyển rời .

      Lâm Oánh cứ nghĩ là ôm mình vào phòng nhưng ngờ là lại ôm tới bên cạnh máy giặt.

      “Ông xã….. muốn làm gì?” Lâm oánh hiểu.

      “Bà xã ngoan, nằm sấp lên .” Tôn Mân Hạo xong liền buông ra, làm nằm sấp xuống, nửa người đều nằm máy giặt.

      “A! Ông xã……….” Máy giặt nhanh chóng chuyển động, liền truyền thẳng đến người của , hơn nữa hai chân của căn bản là chạm tới sàn nhà.

      Lâm Oánh còn chưa hết, Tôn Mân Hạo liền dâng trào lần nữa cắm sâu vào cơ thể của , cắm xuống tận đáy, rung chuyển mãnh liệt làm cho tưởng như mình bị xé nát.

      “A a…..” Dưới người là máy giặt thoát nước, kèm theo địa chấn mãnh liệt khiến cho toàn thân của đều chấn động, lúc này lại vào, căn bản là……..Căn bản là….

      Cũng trong nháy mắt, Tôn Mân Hạo có thể cảm nhận được là kích động đến mức kẹp chặt lấy , còn có chấn động của máy giặt cũng từ nơi mà hai người giao hợp truyền đến người .

      “A! Chặt quá!” Tôn Mân Hạo kìm lòng được mà cảm thán, dùng đôi tay ôm lấy eo đong đưa trước sau.

      “Ô a a! Rung chuyển, động…Qúa mãnh liệt liền làm cho đạt đến cao trào, đồng thời cũng làm cho từ phía sau công kích ngừng nghỉ.

      Bị đồng thời dưới giáp công, quá nhiều vui thích làm cho chỉ có thể bất lực mà khóc, đến cầu xin cũng ra được.

      “Tốt….. là giỏi….” Khoái cảm chưa từng có cũng cướp mất ý thức của Tôn Mân Hạo, chỉ có thể say sưa tiến công, cảm thụ tốt đẹp của .

      Rầm rầm rầm bang bang…

      Máy giặt ngừng đung đưa theo va chạm của liền đụng vào tường nên phát ra tiếng va chạm.

      Sau đó, Tôn Mân Hạo mới cảm thấy là mình may mắn vì lúc mua nhà mua căn nhà ở cuối cùng, mặt khác có người ở nếu nhất định có người tới kháng nghị!

      Cao trào vừa mới trôi qua lại lập tức đón nhận cơn sóng khác, bị quá nhiều kích thích vây hãm khiến cho Lâm Oánh cảm thấy cơ thể mình sắp bị phá hư, ái dịch liền tuôn ra như suối trào theo vận động đẩy vào kéo ra của ngừng, thậm chí còn chảy dọc xuống bắp đùi của .

      Qúa kịch liệt! Vợ chồng bọn họ kết hôn nhiều năm mà vẫn chưa trải qua kích tình cực hạn như vậy. Đồng thời cả hai người đều cảm thấy vì cái ý tưởng này mà kích động vô hạn.
      ……..Ô ô…..” Lâm Oánh ngừng uốn éo thân thể để thoát kích tình gần như tàn khốc này, mà Tôn Mân Hạo cũng cho phép như vậy, liền dùng bàn tay để ngăn chặn cơ thể lại, ép buộc tiếp nhận.

      “A! Bà xã….bà xã….!” mặt vừa vận động kịch liệt mặt vừa kêu to.

      biết trải qua bao lâu, Lâm Oánh cũng còn hơi sức để rên rỉ nữa, máy giặt cũng biết dừng lại khi nào. Cuối cùng Tôn Mân Hạo liền phát ra tiếng thở dài thỏa mãn, dùng sức phóng ra dục vọng ở đỉnh đầu, mà trong lúc đó Lâm Oánh cũng phát ra tiếng ngâm dài, sau đó chớp mắt rồi trực tiếp hôn mê máy giặt.

      Tôn Mân Hạo dừng lại bên trong cơ thể của Lâm Oánh, đợi cao trào qua lúc này mới phát ra là ngất xỉu máy giặt!

      “Bà xã! Bà xã, em tỉnh lại !.” Tôn Mân Hạo liền vội vàng đưa tay vỗ vỗ vào gò má của .

      “Ừ….Ông xã…..” Lâm Oánh liền mơ màng tỉnh lại.

      “Ai da! Em làm sợ muốn chết, bà xã.” liền thở ra hơi.

      “A! Sao …..Sao lại…..” Lâm Oánh liền phát ra còn ở trong cơ thể mình, vừa thẹn lai vừa sợ hãi nên lắc lư cơ thể.

      “A! Bà xã, đừng nhúc nhích…Đừng….” liền vội vàng ngăn cản nhưng cũng kịp nữa rồi, vừa mới bình tâm lại chút dục vọng lại nổi lên.

      “A, ông xã, ……Ừ….Đừng lớn nữa mà…..” Lâm Oánh còn thẹn thùng nữa .

      “Em cũng biết là muốn em chỉ lần thứ nhất là đủ mà.” liền cười khổ .

      biết là , từ trước tới giờ đối với vẫn luôn nhiệt tình, nếu như có nguyên nhân đặc biệt chưa bao giờ làm lần mà thỏa mãn.

      “Vậy …. chút….”

      thành vấn đề, bà xã.” Tôn Mân Hạo liền nghiêng người khẽ hôn cái, đồng thời lại biết nhấn cái gì, máy giặt lại rung động.

      cần! Em chịu nổi, chịu được!” Cảm nhận được máy giặt bắt đầu chương trình giặt quần áo, Lâm Oánh liền hoảng sợ .

      Lại tiếp tục tình kịch liệt, có cách nào có thể chịu đựng thêm lần thứ hai.

      “Yên tâm , bà xã.” Tôn Mân Hạo xong, liền nhàng chuyển động eo, chậm rãi đong đưa, “ thiết lập chu trình giặt , tuyệt đối rất dịu dàng.”

      biết ra máy giặt còn có loại chức năng này, nếu như sớm biết thử nhiều lần rồi.

      ngốc nghếch! Máy giặt bị hư đó…..Á…” Theo động tác của , chỉ có thể kháng nghị bằng tiếng khóc và tiếng rên rỉ mềm mại.

      mua lại cái mới cho em.” Tôn Mân Hạo liền hạ giọng dụ dỗ, trong lòng bắt đầu tính toán mua máy giặt hiệu nào, phải là motor tương đối có lực chút.

      …. là….” Lâm Oánh vốn định mắng mấy câu, nhưng lại vô lực chuyện chỉ có thể phát ra những thanh ngọt mềm.

      Tôn Mân Hạo quả nhiên là nuốt lời, lần này từ đầu đến đuôi vẫn rất dịu dàng thương , cho đến khi chủ động cầu mới cuồng mãnh hoạt động để cho hai người đồng thời có được khoái cảm.

      Chỉ là từ đó nhà họ thường xuyên đổi máy giặt, đến năm trở thành khách quý của cửa hàng điện máy, mua máy giặt còn được giảm giá đến 85%.

      Mới chỉ qua ngày thôi, nhưng so với Thiên Vương Alan giận dữ hôm qua hôm nay tâm trạng của lại tốt đến mức mọi người đều có thể cảm nhận được.

      Ngày hôm qua Alan bị paparazzi chọc giận đến mức cắt luôn lịch làm việc, tại tâm trạng của Thiên Vương rất tốt, ngay cả nhân viên vệ sinh cũng thở ra hơi, mặt lại thầm cảm thán, Thiên Vương hổ danh là Thiên Vương, tốc độ bình phục của EQ là cao! Chỉ là………

      Hôm nay kịch bản ràng là bi kịch, vậy mà vừa xem lại vừa cười giống hệt như là vui mừng khi trúng thầu ấy chứ.

      “Ô! Hôm nay tâm trạng tệ nha!” Đạo diễn của MV- Lưu Thắng Tường tới .

      Tôn Mân Hạo liền ngẩng đầu lên: “Cũng tệ lắm.”

      “Xem cười đến nở hoa kìa, còn tệ lắm! Xảy ra chuyện gì vui vậy, tôi nghe chút .” ta liền ngồi xuống bên cạnh của Tôn Mân Hạo.

      “Ha ha….Bí mật!” Tôn Mân Hạo liền nháy mắt với ta.

      Vui cái gì chứ, làm sao có thể đem chuyện tư mật của và bà xã bảo bối cho người khác biết được, đặc biệt đối phương lại là đàn ông!

      thôi vậy!” Lưu Thắng Tường là người rộng rãi, , ta cũng chẳng thèm để ý nữa, chỉ là hỏi : “Kịch bản mới thế nào?”

      tệ, so với hôm qua hợp lý hơn.” Tôn Mân Hạo xem kịch bản, nhịn được mà hỏi: “Nhưng tại sao lại muốn đổi kịch bản vậy?”

      “Đều là do cho tôi linh cảm thôi!” Lưu Thắng Tường liền rít lên hơi thuốc dài.

      Mặc dù phòng làm việc quy định là có ba người trở lên được hút thuốc lá, nhưng ta mà hút thuốc có linh cảm được! Bởi vì ta là đạo diễn lớn nhất và cũng có ai dám tìm chết.

      “Tôi sao?” Tôn Mân Hạo liền hiểu.

      “Tính khí hôm qua của cậu ai thấy cũng sợ, ngờ Thiên Vương Alan tính tình trước nay dễ chịu lại nổi giận! Tôi liền nghĩ tới xem kịch bản bên trong nhân vật có thiếu nhân tính quá hay , rất giống cậu nhỉ?” Lưu Thắng Tường .

      Mặc dù hoàng tử hoàn mỹ làm cho người ta cảm động, nhưng có chút cá tính riêng mới giống người được, mới có thể làm động lòng người!

      cách khác, muốn tôi chết trong kịch bản là vì muốn nữ chính cả đời phải nhớ ta?” Tôn Mân Hạo hỏi.

      “Bingo! Hoàn toàn chính xác.” Lưu Thắng Tường .

      ta rất thích Tôn Mân Hạo thông minh như vậy!

      Có người căn bản hiểu cầu của ta, hiểu vì sao muốn cái gì màu đỏ cái đó phải màu đỏ, thể là màu xanh cũng thể là xanh lá, lại càng hiểu tại sao ta lại sửa lại chi tiết hay là câu thoại, chỉ có Tôn Mân Hạo, Tôn Mân Hạo cần suy nghĩ liền hiểu được cầu của ta, cũng chỉ có người đầu tiên như vậy thôi!

      Cái ghế Thiên Vương châu Á của Alan, cũng phải là do hư danh mà là sức lực chân chính đấy!

      “Đại khái là bao lâu nữa mới học xong kịch bản đây?” Lưu Thắng Tường hỏi.

      “Tôi học xong rồi.” .

      Lư Thắng Tường liền sững sờ, hỏi : “Vừa rồi học rồi sao?”

      ta mới vừa rồi.. ràng chỉ có ngồi cười khúc khích thôi mà!

      “Tôi học xong rồi mà.” Tôn Mân Hạo liền cười bất đắc dĩ.

      thừa nhận là vừa rồi bên đọc bi kịch bên cười là được, nhưng mà học xong rồi mà?

      Tôn Mân Hạo cũng cảm thấy chính mình kì quái, ràng trước kia khi còn học, năng lực của chỉ ở mức bình thường mà thôi, vậy tại sao học lời bài hát và kịch bản lại nhanh như thế nhỉ?

      Có lẽ là Lô ca đúng, trời sinh xác định là ăn cơm nghệ thuật rồi!

      “Hả? sao vậy sao, nếu như học thuộc được 1 kịch bản nữa trong vòng ba phút hãy mời toàn bộ nhân viên trong công ty này uống nước nhé?”

      “Vậy sao chứ? Cho dù học thuộc được kịch bản tôi cũng có thể mời mọi người uống nước mà.” Tôn Mân Hạo liền cười .

      Dù sao cũng xuất thân là người nghèo khổ, cho dù cuộc sống tại có tốt hơn rồi nhưng vẫn thay đổi được cái tính tiết kiệm của mình, nhưng vào lúc cần hào phóng hẹp hòi.

      Ngoài ra, cũng còn nợ mọi người bởi vì hôm qua trễ cho nên muốn đem tất cả công việc để làm cho xong!

      “Được, đây là do đấy!” Lưu Thắng Tường liền gọi tới hai nhân viên khác, “Alan mời mọi người uống nước đấy, hai người mua .”

      “Được, tôi biết.” Người nhân viên thực tập .

      Sau đó MV được quay rất thuận lợi, Tôn Mân Hạo ngay lần đầu chụp xong ảnh rồi, sau đó nhận được điện thoại của Lô ca bảo lập tức tới công ty.

      Tôn Mân Hạo là người có đầu óc rất đơn gỉan, nhưng tin tưởng so với Lô ca lại càng thích làm trễ nãi công việc, cho nên quyết định nghe theo Lô ca trước, vừa xong việc là lập tức về lại công ty.

      Tôn Mân Hạo vừa mới bước vào cửa chính vị tiểu thư tiếp tân cho biết ông chủ đợi lầu 29.

      Tôn Mân Hạo liền nhớ lại công ty có ba mươi tầng, ngoại trừ tầng cao nhất là phòng làm việc của ông chủ tầng 29 là phòng hội nghị lớn chỉ có cuộc họp quan trọng mới được sử dụng.

      biết xảy ra chuyện gì khiến cho Lô ca- người từ trước tới giờ luôn làm đúng theo lịch trình công việc lại bất chấp tất cả để gọi trở lại.

      Tôn Mân hạo vừa thang máy tới tầng 29, vào lúc thang máy vừa mở Lô ca lập tức chào đón và luôn miệng : “Chúc mừng nha! Alan,
      Em là may mắn đó!”

      Tôn Mân Hạo bị Lô ca làm cho choáng váng: “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

      Lô ca liền thần bí : “ the rồi biết.”

      xong, liền ngoắc vào phòng họp.

      Tôn Mân Hạo bị làm cho vừa bực mình vừa buồn cười, theo vào phòng họp, “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Bây giờ được rồi chứ?”

      “Alan, xin giới thiệu với cậu, đây là đạo diễn Peter Ngô.” Lô ca xong liền hướng về phía của Peter Ngô: “Đạo diễn, đây là Alan.”

      Lúc này Tôn Mân Hạo mới phát ra, bên trong phòng họp ngoại trừ và Lô ca ra còn có hai người, là Solane, còn lại là người đàn ông chừng 40 tuổi.

      “Chào ông.” Mặc dù cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhưng mặt lại tiện biểu ra, liền bắt tay thân thiết với đối phương: “Ngưỡng mộ đại danh lâu, đạo diễn Ngô.”

      Đạo diễn Ngô cũng : “ hân hạnh được gặp , tôi cũng ngưỡng mộ danh tiếng của từ lâu.”

      khó tin, đạo diễn Ngô từ sống ở nước ngoài mà lại tiếng Trung rất lưu loát.” Tôn Mân Hạo lòng khen ngợi.

      Peter Ngô vô cùng nổi tiếng, Tôn Mân Hạo từng xem qua tài liệu của ông ta, từ năm 7 tuổi sống ở nhiều quốc gia khác nhau, ngờ tiếng Trung lại vô cùng thuần thục.

      “Làm gì có. Đáng tiếc là tôi ra nước ngoài quá sớm, đến giờ cũng biết được mấy chữ tiếng Trung.” Peter Ngô .

      “Ông quá khách sáo rồi, nếu như tôi là ông ngay cả tiếng Trung cũng biết .” Tôn Man Hạo đáp.

      “Xem ra các người rất thân thiết rồi nhỉ? Rất tốt, rất tốt!” Solane liền cười : “Hai người muốn tán gẫu còn rất nhiều cơ hội, bằng chúng ta chuyện chính trước nhé?”

      “Đúng vậy! chuyện chính trước !” Lô ca liền .

      sai!” Chính là chuyện quan trọng.” Peter Ngô liền cười, “Chuyện là như thế này, tôi chuẩn bị tác phẩm mới, hy vọng có thể mời cùng hợp tác, đây là kịch bản, xem trước .”

      Tôn Mân Hạo nghe vậy cũng lập tức đưa tay ra nhận.

      Lô ca liền nóng lòng thay : Cậu làm gì vậy? Mau nhận lấy chứ!”

      Lúc này mới nhận ấy kịch bản.

      đối với cái hợp tác này chưa được, nhưng được, lại hỏi Peter Ngô: “Tôi xin hỏi chút, địa điểm cảnh quay diễn ra ở đâu vậy?

      Mặc dù Peter Ngô hiểu vì sao lại như vậy, nhưng vẫn : “Ở Mỹ.”

      “Dự tính là bao lâu?” Tôn Mân Hạo lại hỏi.

      “Ít nhất là nửa năm.” Peter Ngô lại .

      Tôn Mân Hạo nghe ông ta xong, hề suy nghĩ liền đưa kịch bản trả lại: “Ngô đạo diễn, rất xin lỗi nhưng tôi muốn rời Đài Loan lâu như vậy được.”

      Solane và Lô ca bị hành động này của dọa cho nhảy dựng.

      Solane chỉ hơi nhíu mày, còn chưa kịp mở miệng, Lô ca liền trực tiếp giáo huấn : “Alan, khó có khi được đạo diễn Ngô mời, sao cậu lại… lại có thể như vậy được?”

      Chẳng lẽ lại biết đây là cơ hội lớn hay sao, là cái mà người khác cầu xin mà cũng có sao? Đây là cơ hội cho quảng cáo danh tiếng của mình ra nước ngoài mà! Lô ca liền gấp gáp suy nghĩ.

      Tôn Mân Hạo cũng bất đắc dĩ lắc đầu: “Lô ca, trước kia em cũng nghĩ rời Đài Loan lâu như vậy được.”

      Bây giờ là thời đại quốc tế hóa, biết là sớm muộn gì cũng có ngày này, nhưng người ta tiểu biệt là tân hôn mà! ngại tiểu biệt cùng với vợ , nhưng nửa năm mà có bà xã bảo bối bên cạnh điên mất đấy!

      Ngược lại Lô ca : “ phải lần liveshow lần trước phải xa hai tháng sao? Hơn nữa phải lúc bình thường cũng tận lực để em khỏi nước ngoài lâu quá sao?”

      “Vậy đó là cực hạn của em rồi, muốn nửa năm em chịu nổi.” Tôn Mân Hạo .

      “Cậu…” Từ trước đến giờ EQ của Lô ca hề tệ, vốn là còn muốn hai câu, vừa ngẫm lại lập tức đổi đề tài: “Alan, em hãy trở về suy nghĩ .”

      “Nhưng…”

      có nhưng là, đem kịch bản về rồi suy nghĩ cho kĩ, nếu thích rồi hãy !” Lô ca liền quả quyết.

      “Nhưng…” Tôn Mân Hạo nhìn về phía Peter Ngô.

      muốn nhận, lại còn lấy kịch bản về, vậy rất tàn nhẫn.

      “Có thời gian về , cậu có thể suy nghĩ chút.” Peter Ngô cũng : “Theo như tôi thấy trước mắt ở Đài Loan thời gian, chẳng qua là tôi hy vọng cậu có thể qua đó tuần để quan sát, nếu như được chúng tôi nghĩ lại.”

      “Uhm!” Tôn Mân Hạo liền suy nghĩ chút, rồi cũng đành phải gật đầu.

      “Xin lỗi, để cho ông cười rồi.” Solane liền cười khổ với Peter Ngô.

      đâu.” Ngược lại Peter hề tức giận : “Alan rất có cá tính, tôi rất thích!”

      Peter liền sử dụng biểu cảm hài hước của ông để hóa giải bầu khí.

      Tôn Mân Hạo cũng hết cách, đành phải mang kịch bản về nhà, suy nghĩ xem có cách gì để từ chôi hay .
      Last edited by a moderator: 10/10/14

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 6.1

      Editor: Rea

      Sau khi cùng Peter Ngô gặp mặt xong, Tôn Mân Hạo liền trở lại hoàn thành cho xong công việc.

      Bởi vì thời gian chậm trễ, cho nên hôm nay khi về nhà là 9 giờ tối rồi.

      ràng là mới làm liveshow xong, đây là thời gian nhàng nhất mới phải chứ, vì cái gì mà còn phải bận rộn như vậy đây? Tôn Mân Hạo liền bất đắc dĩ nghĩ tới.

      Chẳng qua là so với thời mà ngày chỉ ngủ được tới 4 tiếng để ra album so với hôm nay có thể ngủ 7, 8 tiếng là hạnh phúc rồi mà? nghĩ thầm.

      “Bà xã, về rồi.” Tôn Mân Hạo liền gọi to.

      còn chưa hết câu, Lâm Oánh xông từ trong phòng ra ngoài, vội vàng hỏi: “Ông xã, có phải hôm nay nhìn thấy Peter Ngô rồi ?”

      Tôn Mân Hạo nhìn thấy hai mắt của Lâm Oánh sáng lên biết chắc là Lô ca ….. ! Là chủ ý của Solane.

      Lô ca và Solane biết Lâm Oánh là điểm yếu của , nên chỉ cần khuyên là nghe theo, nhưng theo như hiểu biết của với Lô ca ta làm ra chuyện này, cũng chỉ có Solane!

      “Bà xã.” Tôn Mân Hạo liền cười khổ cái.

      “Sao vậy ông xã?” Lâm Oánh liền vội vàng hỏi.

      “Ừ, hôm nay gặp rồi.” Tôn Mân Hạo liền thở dài.

      “A! Ông ấy là đạo diễn mà em cực kì thích đó!” Lâm Oánh liền vui mừng mà kêu lên.

      Trong lòng của liền bất đắc dĩ nghĩ thầm: Nếu như phải vì là đạo diễn mà thích nhất cũng tìm hiểu gia thế của ông ta.

      “Ừ, ông xã, cho thành , có phải đạo diễn Ngô mời tới đóng phim hay ?” Lâm Oánh lại hỏi.

      “Ừhm!” Tôn Mân Hạo liền gật đầu cái, nhưng câu tiếp theo làm Lâm Oánh muốn bóp chết : “Chẳng qua là từ chối rồi!”

      “A……” Lâm Oánh liền hét chói tai, tức giận : “Vì sao lại từ chối chứ? biết đây là đạo diễn mà em thích nhất mà!”

      “Nhưng mà bà xã dấu à….”

      Tôn Mân Hạo muốn giải thích bị Lâm Oánh cắt đứt: “Lần trước ông ấy đạo diễn bộ phim [Hảo Vọng Gíac], làm cho em khóc tới đứt ruột đó! biết ?”

      “Ừhm, biết mà.” Tôn Mân Hạo . Bộ phim đó là quá hay, lần đầu tiên mà họ coi khóc đến mức cạn sạch khăn giấy.

      “Chúng ta xem bảy lần rồi, nhớ .” Lâm Oánh liền hỏi.

      Tôn Mân Hạo bất đắc dĩ liền : “Ừ, nhớ chứ.”

      Chỉ là khi bị bắt buộc xem cùng đến lần thứ năm còn rớt giọt nước mắt nào nữa.

      "Còn nhớ ba năm trước đây khi ông ấy làm phim [Bí mật của Hắc Hưu], chúng ta vừa nhìn hét chói tai, nhưng khi xem xong nửa điểm cũng khóc được, quên rồi sao” Lâm Oánh lại hỏi.

      “Đương nhiên là chưa rồi.” .

      Cho đến bây giờ vẫn còn nhớ, đây là bộ phim tràn đầy cảnh bạo lực, máu nhiều đến nỗi giống như mỗi người sống đều có bao máu vậy. Nhưng cuối cùng khi bí mật được mở ra, chuyện xưa của nhân vật chính Hắc Hưu khiến cho người ta đau xót mà khóc nổi nữa.

      Bởi vì bộ phim này quá đáng sợ nên Lâm Oánh chỉ xem có ba lần. Mặc dù chỉ có ba lần nhưng đủ khiến Tôn Mân Hạo đem nam chính từ đài xuống rồi.

      Còn có [ tóc hồng], [Hai mặt chính nghĩa], cùng với [Đảo độc], [Hoang mạc] nữa, mỗi bộ đều là vật quý của em đó!” Lâm Oánh .

      Tôn Mân Hạo liền cúi đầu lời nào.

      đương nhiên là biết có bao nhiêu sùng bái đối với Peter Ngô, chỉ xem rạp 2, 3 lần mà còn mua cả DVD về nhà xem 2, 3 lần nữa!

      phải là quá nhưng Lâm Oánh thích nhất là kịch bản của [Hảo Vọng Gíac], làm cho phải học thuộc toàn bộ đó.

      “Vậy vì sao lại từ chối đây? biết là em thích những tác phẩm đó bao nhiêu mà.” Lâm Oánh liền tức giận bĩu môi.

      “Nhưng bà xã à!” liền thở dài.

      “Hả?” Lỗ mũi của Lâm Oánh liền khẽ hừ, giống như lão phật gia.

      Thảo dân cuối cùng có thể giải oan rồi! Tôn Mân Hạo rất cảm động liền : “Peter Ngô bộ phim này được quay ở Mỹ, hơn nữa là nửa năm trở lên đó!”

      Họ kết hôn đến giờ được 10 năm, lần xa nhau nhất chính là liveshow vừa rồi, mỗi lần đều gần như ba tháng, quen, nếu như muốn rời nửa năm làm sao chịu được đây?”

      “Nhưng người ta cũng muốn xem đóng phim của Peter Ngô nha!” Lâm Oánh liền năn nỉ: “Nhận nha! Ông xã à, người ta muốn xem đó.”

      “Nhưng..” Tôn Mân Hạo liền do dự.

      “Bà xã thân ái của van xin rồi, còn nhưng nhị cái gì nữa?”

      “Nhưng nếu nửa năm được thấy em, chết đó!” Tôn Mân Hạo vô cùng buồn bã .

      Nửa năm! phải là nửa ngày, nửa tuần, cũng phải nửa tháng mà là nửa năm! Coi như là bị là “ bà xã quá” cũng chịu, ai bảo thể đâu.

      “Cái đó với Lô ca nghĩ biện pháp tốt là được rồi mà….. Người ta nhất đó!” Lâm Oánh liền kéo tay của , lôi lôi kéo kéo, giống như làm nũng với ba.

      Ô…… như vậy là phạm quy nha! là quá đáng mà! Như vậy bảo làm sao từ chối đây? Tôn Mân Hạo bị khuất phục, còn hơi sức để từ chối nữa.

      Đây gọi là binh bại núi đổ……….

      biết rồi, bà xã.” Tôn Mân Hạo liền giọng .

      “Oa! Ông xã, là giỏi, em nhất!” Lâm Oánh nghe vậy liền vui mừng ôm lấy cổ , kiễng chân hôn chụt cái.

      tuyệt, chồng em được đạo diễn Peter Ngô mời đóng phim nha, là vui quá !” Lâm Oánh rất vui mừng liền nhảy cẫng lên, giống hệt .

      Thấy lộ ra vẻ đáng như thế, cũng liền mềm lòng-nghĩ thầm, chỉ cần được vui vẻ là tốt rồi.

      Từ rất lâu trước kia Tôn Mân Hạo biết, Lâm Oánh chính là khắc tinh đời này của rồi! Cho dù phải cố ý nhưng nhất cử nhất động của đều có thể làm rung chuyển tâm tình của .

      Chỉ là….Mặc kệ như thế nào, cũng muốn ở cạnh . Tốt nhất là lô ca và Solane hãy nghĩ ra biện pháp cho tốt !

      Peter Ngô chụp ảnh poster là vô cùng nghiêm túc và cẩn thận, chuyện này Tôn Mân Hạo sớm nghe qua nhưng khi lần đầu tiên tiếp xúc với thủ pháp làm việc của ông mới biết cái gì gọi là “cảnh giới” của Peter Ngô!

      ra là từ trước giờ tổ chức chuẩn bị xong hết, bọn họ cũng xác định xong rồi chỉ là giữ bí mật đến phút cuối, tất cả nhân viên tham gia, bao gồm

      Cả người quay phim và nhân viên hậu cần, chỉ cần là biết đều được cầu giữ bí mật, trước khi công ty chưa công bố ra ngoài được để lộ nửa điểm tin tức.

      Sau khi chính thức công bố xong, Tôn Nhân Hạo còn phải huấn luyện nửa năm, bao gồm đấu vật, bắn súng còn có ngoại ngữ.

      Vào lúc khi còn là học sinh, năng lực văn của chỉ ở mức trung bình, sau khi tiến vào làng giải trí Lô ca cũng mời gia sư tư nhân cho , mấy năm học xong cũng có thành tựu. Mặc dù được thông thạo nhưng ít ra đọc và viết làm khó được .

      Nhưng Peter Ngô lại cố tình hài lòng, chê khẩu của đúng, lại muốn bắt buộc huấn luyện ở mức cao hơn.

      Cũng may là ông ta để những việc này tiến hành ở Đài Loan, nếu thời gian xa nhau chỉ là nửa năm rồi!

      Còn về Lâm Oánh, sau khi Solane và Lô ca thương lượng với xong quyết định để Lâm Oánh lấy thân phận là trợ lý của Alan cùng tới nước Mỹ, nhưng trước khi Lâm Oánh cũng phải tới công ty để huấn luyện nửa năm.

      Những năm gần đây Tôn Mân Hạo gặp qua nhiều chuyện của ngôi sao và trợ lý rồi, có khi ngôi sao và trợ lý có tình cảm với nhau hoặc là trở mặt thành thù.
      Chỉ là chuyện mà nghe được nhiều nhất là, trợ lý thường bị ngôi sao khi dễ. Vốn nghe được Lâm Oánh vào công ty để làm trợ lý cho người khác cũng chịu, ngược lại Lâm Oánh vô cùng thích thú, muốn làm.

      “Đừng mà! Bà xã, công việc trợ lý rất vất vả, vừa mệt lại vừa bị khinh bỉ, tuyệt đối phải trò chơi đâu!” Tôn Mân Hạo liều chết khuyên can.

      “Ai da! Công việc trước kia của em phải là vừa mệt lại vừa bị người ta khinh bỉ hay sao?” Lâm Oánh liền bình thản : “Vợ mới phải đóa hoa cần được nuôi trong nhà kính nha!”

      “Nhưng mà sức khỏe của em tốt!”

      vừa bước chân vào giới nghệ thuật bọn họ cũng nghèo rách mùng tơi, xuất thân là nhi viện, có chỗ nương tựa. Lên đại học vừa học vừa làm, tài sản cả người chỉ có 1 vạn 700 đồng bạc lẻ và cái máy casset hàng second – hand xài được mười năm.

      Tới Lâm Oánh lại càng thảm. Lúc đó ba của làm ăn bị thất bại, ràng là thi đậu vào trường trung học nhưng thể học được, chỉ có thể lựa chọn học vào ban đêm, ban ngày àm để lấy kế sinh nhai. Lúc đó, nhà chỉ có 172 vạn lẻ 300 đồng 20 xu.

      Vì phải thay nhà trả nợ, lúc bị bệnh nằm giường bệnh tay còn phải làm hàng thủ công. Khi đó, hạ quyết tâm phải bảo vệ bằng mọi giá! quyết tâm như vậy! muốn bảo vệ , bảo vệ đời này kiếp này, cần phải làm bất cứ công việc gì, cả đời vô lo, đều vui vẻ hạnh phúc!

      Lô ca từng , Tôn Mân Hạo ngoại trừ thực lực ra còn có quyết tâm sắt đá kinh người.

      Lâm Oánh dĩ nhiên biết bao nhiêu, nếu phải là ra ngoài công tác, thường ở nhà giúp làm việc nhà.

      Hơn nữa biết khi học cấp ba phải làm ở quán ăn, tiền lương là 1000 khối, tiền này đối với học sinh trung học là rất nhiều, nhưng mỗi ngày đều phải hít khói dầu đến phát ói, sau này bao giờ bắt buộc phải xuống bếp nữa.

      Những năm gần đây, phần lớn là họ đều ăn ở ngoài, nếu như trong chung cư có tổ chức nấu ăn tập thể chin mười phần đều do nấu.

      Lâm Oánh thấy khẩn trương như vậy vừa bực mình vừa buồn cười, dĩ nhiên là còn cảm động nhiều hơn, chỉ là khẳng định là mình rất khỏe: “ nhiều năm như vậy rồi, em sớm bình phục rồi kia mà?”

      Cho dù là mệt mỏi mà ngã bệnh cũng là người trẻ, tốc độ hồi phục cũng rất nhanh! Nếu như mệt mỏi chỉ cần ở nhà nửa năm cũng lấy lại toàn bộ! Huống chi… Ách! Cả năm nay chưa từng có việc phải ra khỏi nhà à nha.

      chỉ nhớ là trong vòng nửa năm đem toàn bộ số nợ của trả xong, sau đó thêm nửa năm nữa kiếm được 100 vạn mới cầu hôn với , từ sau đó trở cũng còn phải ra ngoài làm việc nữa rồi.

      “Nhưng vẫn yên tâm.” Tôn Mân Hạo lo lắng liền .

      “Yên tâm ! Solane bảo vệ cho em, chẳng lẽ có ai lại dám ức hiếp em hay sao?” Lâm Oánh liền cười .

      Dựa vào “Uy danh của Solane” ngay cả người ngoài nghe cũng như được rót mật vào lỗ tai, huống chi là người trong.

      Khắc tinh! Khắc tinh!

      Giống như Tôn Mân Hạo , có lẽ Lâm Oánh từ là khắc tinh của . Từ lúc quen nhau đến giờ, chưa ba giờ thắng trong các cuộc thảo luận.

      Mà hôm nay, dứt khoát thảm bại!
      Last edited by a moderator: 10/10/14

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 6.2

      Editor: Rea

      Thời gian trôi nhanh, nửa năm nhanh nhanh mà chậm cũng chậm, cuộc sống bận rộn của Tôn Mân Hạo và Lâm Oánh cũng trôi qua.

      Lâm Oánh vào công ty học công việc của trợ lý, mặc dù Solane cố tình sắp xếp cho nghệ sĩ có tính tình dễ chịu, lại còn tìm tiền bối hướng dẫn cho nhưng là vẫn chịu ít khổ.

      muốn để cho chuyện Tôn Mân Hạo có đối tượng, thậm chí là kết hôn công khai, Lâm Oánh chưa bao gì làm giống như vợ của các nghệ sĩ khác là tới studio để xem, vẫn đưa ra lời khuyên cho khi còn ở công ty, cho nên mới biết làm nghệ sĩ có bao nhiêu mệt mỏi!

      Mà công việc làm trợ lý cho nghệ sĩ, ngoài mặt là xử lí chuyện bên cạnh, nghe qua có gì, nhưng làm cho tốt cũng dễ.

      Nửa năm học tập này, Lâm Oánh có cảm giác mình là quản gia kiêm luôn đầu bếp lại thêm cả công việc mát xa nữa.

      Đáng sợ hơn là , là người phụ thuộc vào công ty nên tiền lương vô cùng thấp! Mỗi ngày làm việc đến chết sống lại, mà chỉ có hơn hai ngàn vạn mà thôi!

      Hơn nữa bây giờ mới biết có chuyện nghệ sĩ khi dễ trợ lý là chuyện thường, mặc dù nghệ sĩ mà Solane sắp xếp cho là người dễ chịu, phải chịu đựng quá lớn, nhưng khi xem những trợ lý khác bị chửi đến phát khóc đúng là đáng sợ.

      Lâm Oánh từng hỏi qua Lô ca, vì sao mà công việc trợ lý này vừa cực khổ lại vừa ít tiền mà lại có nhiều người đăng kí như vậy?

      Lô ca dù là vậy nhưng dù sao vẫn có nhiều người ôm ấp giấc mơ được làm nghệ sĩ, nhiều người đến thử, nhưng hơn phân nửa đạt rồi, làm bao lâu liền chuyển nghề, cho nên nhu cầu làm trợ lý lưu động là rất lớn, mặc dù cũng được bao nhiêu tiền.

      Chẳng qua là nếu có người có tâm huyết với nghề vẫn được nghệ sĩ ưu ái, nếu vậy tiền lương cũng được kha khá rồi.

      Hơn nữa nhiều người làm lâu năm cũng được nghệ sĩ tin dùng mà cho làm người đại diện, giống như ta làm được vậy.

      Sau khi Lô ca xong Lâm Oánh liền gật đầu, ra làm trợ lý cũng phải học nhiều như vậy nha!

      lúc được 5 tháng kĩ năng

      Rồi Solane mới lặng lẽ chuyển qua làm trợ lý cho Thiên Vương Alan.

      Vốn là người biết chuyện này cũng nhiều lắm, nhưng mà Alan là người đặc biệt nổi tiếng, cho nên tất cả trợ lý đều muốn cái vị trí béo bở này của Lâm Oánh, trong nháy mắt còn tưởng rằng mình bị ghen tỵ đến mức ngũ mã phanh thây.

      Ngày đó về đến nhà vỗ ngực : “Haizzz! Còn may là bọn họ chỉ tưởng em là trợ tá của thôi, nếu nhất định là chết toàn thây!”

      “Bây giờ em biết chồng em nổi tiếng ra sao chưa?” liền cười .

      “Hả? Nổi tiếng thêm nữa em chết đấy!” Lâm Oánh liền cười .

      sao, tình nguyện buộc em lại bên người!”

      Lâm Oánh thường nghĩ, nếu như đàn ông toàn thế giới mà giống như ông xã nhà tỉ suất ly hôn giảm xuống rất lớn đó.

      Nhưng Lâm Oánh oán hận oán hận, may là chỉ làm trợ lý cho Alan trong thời gian ngắn thôi, hơn nữa phần lớn thời gian đều là ở nước ngoài, nếu bị những người khác đánh chết mất.

      Mặt khác, Tôn Mân Hạo cũng chưa từng kể khổ với , sau khi làm trợ lý của mới phát có bao nhiêu bận rộn!

      Sau khi tính chút mới thấy khi nghệ sĩ khác lấy ban ngày làm đơn vị đo Alan là cả ngày trời.

      Lâm Oánh cũng phát , mỗi lần có kế hoạch gì mới có người đứng sau xây dựng đường sẵn cho . Sau khi làm trợ lý rồi mới biết, ra nghệ sĩ cũng được toàn quyền quyết định tất cả.

      Rồi thời gian đến khi ra nước ngoài cũng đến.

      Solane vốn định làm bữa tiệc chia tay lớn cho , còn tìm thêm mấy tram tay kí giả và fan hâm mộ đến tiễn , cứ như vậy Thiên Vương Alan ngồi khoang hạng nhất còn tiểu trở lý Lâm Oánh chỉ được ngồi ở khoang phổ thông.

      Tôn Mân Hạo nỡ để cho Lâm Oánh phải ngồi suốt mười tiếng như vậy, liền muốn vận động tay chân mà đến khoang phổ thông ngồi lát, rồi lại từ chối an bài của Solane mà lấy thân phận của mình cùng với Lâm Oánh, hai người lén lút đổi vé máy bay.

      Trải qua đoạn đường khá dài, cuối cùng Tôn Mân Hạo và Lâm Oánh cũng tới Mỹ, liền đón taxi tới khách sạn.

      “A!... Mệt quá trời!” Lâm Oánh có thể lực kém vừa nhìn thấy giường hai lời nhào tới, sau đó cũng nhúc nhích nữa rồi.

      Tôn Mân Hạo liền đem hành lý của hai người dọn dẹp xong rồi tới đẩy : “Đồ lười, mau tắm !”

      Trong chăn bông truyền đến thanh mơ hồ của : “Em mệt quá!”

      thể vì mệt mà tắm được, nếu ngày mai mệt hơn đấy! Tắm nhanh lên nào!” Tôn Mân Hạo liền buông tha mà đem Lâm Oánh từ trong chăn xốc ra.

      nhiều năm nên rút được kinh nghiệm, ngược lại nên tắm tốt hơn, tắm xong rồi ngủ, nếu tinh thần tốt.

      “Ư… Đừng á!” tay của hất tay của Tôn Mân Hạo: “Dù sao ở sân bay cũng tắm qua rồi, cũng sợ bẩn đâu!”

      Bởi vì Tôn Mân Hạo và Lâm Oánh là ngồi ở khoang hạng nhất, cho nên có thể sử dụng phòng tắm dành cho khách quý nên tắm đơn giản qua rồi.

      “Vậy cũng được… Bà xã? Bà xã?” Tôn Mân Hạo mới được nửa, phát ra Lâm Oánh hề cử động chút nào, nhìn kĩ mới biết là ngủ rồi, chỉ có thể bất đắc dĩ mà thở dài hơi.

      liền đến, phòng tắm xả đầy bồn nước nóng, sau khi thử xong nhiệt độ liền cởi quần áo của mình và Lâm Oánh ra rồi ôm ngang bước vào bồn tắm.
      “Uhm…” Toàn thân bị chìm vào nước nóng, liền rên rỉ tiếng rồi mở mắt ra, phát mình ở trong nước: “Ừ… Ông xã.”

      “Hả?” tay của Tôn Mân Hạo giúp tắm rửa.

      cần đâu, em mệt quá.” Lâm Oánh xong, liền dựa vào bờ vai rộng rãi của rồi ngủ tiếp.

      Tôn Mân Hạo chỉ có thể cười khổ cái.

      Kết hôn nhiều năm đương nhiên biết câu ấy có ý nghĩa gì, nhưng mà phải suy nghĩ nhiều rồi! tại cũng rất mệt mỏi mà, nên đâu còn sức mà làm chuyện khác nữa?

      Cho nên sau khi hai người tắm xong liền ôm rời khỏi bồn tắm, dùng khan long nhàng au rồi đặt lên giường lớn mềm mại.

      Người duy nhất thế giới có thể hưởng thụ phục vụ của Alan chỉ có người ngủ giống heo chết kia thôi, đôi khi trong lúc ngủ còn mơ.

      ở trong giới nghệ thuật từng thấy qua vô số mỹ nữ, nhưng mà Lâm Oánh nhiều lắm chỉ có thể xem là có dung mạ thanh tú thôi, nhưng vẫn luôn cảm thấy bà xã của mình đáng ! môi liền tự chủ mà toát ra nụ cười.

      Cảm thấy mình mệt mỏi đến cực hạn rồi, Tôn Mân Hạo liền kéo Lâm Oánh vào trong lòng, rồi đem chăn đắp kĩ càng mới yên lòng ngủ.
      Last edited by a moderator: 10/10/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :