1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông xã là giáo sư - Tử Tuyền (10c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 10

      Ánh sáng lòe loẹt chói mắt, trong thời gian ngắn, làm tôi thể nào thích ứng. Nhìn chung quanh, tôi về đến nhà.

      Tôi để gối đứng lên rồi ngồi dựa vào, còn kịp suy nghĩ, liền mở cửa vào. "Tỉnh rồi hả? Vừa đúng lúc, ăn chút cháo ."

      Tôi nhìn đem bát cháo để bàn bên cạnh, sau đó ngồi giường.

      "Buổi tối, em chưa ăn gì nhất định rất đói?" ôn nhu mà nhìn tôi." vừa nấu chút cháo, em ăn cho nóng." D

      thò tay muốn bưng cháo tới, tôi ngăn .

      "Để cho ngội mốt chút rồi em ăn." Tôi vẻ mặt hờ hững.

      "Tiểu Tuyết." khẽ gọi tôi tiếng. "Em lại bị đau dạ dày có đúng ?" nghiêm mặt hỏi.

      " phải." Phủ định hoàn toàn.

      "Em còn muốn gạt ?" lãnh đạm lên tiếng. "Em hôn mê bất tỉnh, còn phải?"

      Tôi quay mặt chỗ khác, muốn nhìn thấy , nhưng lại bị kéo trở lại.

      "Nhìn , vì sao chịu đựng đau đớn cũng muốn cho biết? Lần trước xảy ra tai nạn bị thương, em phải đáp ứng mặc kệ có chuyện gì xảy ra đều phải cho biết sao?" Khuôn mặt bình tĩnh, đôi mắt gắt gao nhìn tôi.

      Tôi rũ mắt xuống. "Thực xin lỗi."

      Nếu như muốn chính là việc này, tôi có thể cho .

      " phải muốn em xin lỗi." thở dài, ôm tôi. "Lúc phát em hôn mê bất tỉnh, lo lắng gần chết. nghĩ rằng em bắt đầu từ buổi chiều người thoải mái, cho nên cả người trầm tĩnh nhiều, ngay cả ăn cũng ăn vô?"

      đoán đúng, nhưng tôi muốn trả lời .

      " đúng rồi đúng ?" ngừng lại, tiếp tục : "Em thoải mái, nên ra đừng cậy mạnh. Em có biết em làm như vậy khiến cho Tống Thiến nghĩ rằng ấy chọc giận em mất hứng, cho nên em mới trầm mặc như vậy? Tống Thiến muốn cùng em chuyện, chính là em lạnh lùng, hại ấy rất thương tâm, em biết ? Ngày mai em hẳn là nên tìm ấy xin lỗi ----"

      "Xin lỗi?" Tôi đẩy mạnh ra.

      "Đúng vậy! Em......" bị phản ứng của tôi hù dọa.

      "Tại sao muốn em phải xin lỗi ấy? ra chính là lo lắng Tống Thiến thương tâm, dạ dày của em đau căn bản tính là cái gì! xem căn bản đối với ấy tình cảm chưa hết! quan hệ, cần để ý đến em, an ủi ấy được rồi!" Tôi giận dữ .

      "Em nghĩ như vậy?" Sắc mặt bỗng nhiên lạnh xuống, nhìn ánh mắt của sắc bén bức người.

      "Đúng vậy." Tôi quật cường mà .

      "Vậy sao?"

      trầm mặc mà đứng dậy đến cửa, bỏ lại câu làm tôi hoảng sợ, sau đó mở cửa tiếp. " thích em như vậy."

      Nước mắt tôi lặng lẽ chảy xuống hai bên mà. Sáng hôm sau ---

      lên trường, để lại ở bàn trang điểm tờ giấy muốn tôi ăn cơm đúng giờ.

      Nhìn thấy tờ giấy, tôi khỏi hối hận chuyện tối hôm qua ra với những lời đó. Tôi cũng hiểu được, tôi vì sao lại ra những lời đó? Đây đối với , cũng công bằng.

      Từ khi Tống Thiến xuất , trái tim tôi vẫn luôn ở trạng thái yên bất an, rất sợ tôi mất . Khi tôi thấy hai người bộ dáng vui vẻ chuyện, trong lòng tôi nảy lên chính là chua sót.

      Con người chính là như vậy, khi chiếm được cái gì lo sợ mất .

      Tôi nghĩ tôi hẳn là cùng thẳng thắn mà chuyện, cũng vì lời tối hôm qua nên hướng xin lỗi. Sau khi quyết định, tôi đến thư phòng xem thời khóa biểu của . Ừ! Ngày hôm này lịch chật kín, bằng buổi tối làm bàn đồ ăn phong phú coi như nhận tội với , nhất định cao hứng.

      Tôi bắt đầu chờ mong buổi tối đến.

      Tôi nhìn tủ lạnh chút, thầm tính toán những thứ gì còn thiếu, siêu thị mua.

      Thời gian từng phút trôi qua, cuối cùng cũng tới thời khắc xế chiều.

      Tôi bắt đầu chuẩn bị cơm tối, rửa rau, thái rau, tôi phải làm xong trước khi về. muốn xào rau tôi phát muối thế nhưng còn. Tôi thầm mắng mình sơ ý cư nhiên lại quên muối, đành phải chạy nhanh mua.

      Tôi lập tức cầm láy ví tiền, đúng rồi, còn có dù, tại bên ngoài mưa lớn, vội vã chạy siêu thị. Mở cửa, làm tôi bất động.

      "Tống Thiến!" Tống Thiến căn bản muốn ấn chuông cửa.

      "Giang Tuyết, có số việc mình muốn cho -----"

      Tôi cắt ngang lời của ấy: " vào trước ngồi chút chờ tôi trở lại rồi sau được ?" đợi trả lời, tôi vội vàng mà rời . Tôi biết tôi như thế là thất lễ, nhưng cũng chỉ là chờ tôi trở lại cùng ấy tiếng xin lỗi.

      Tôi rất nhanh mà đến siêu thị mua muối rồi chạy về nhà, người ướt gần hết, tôi quan tâm.

      A? Cửa như thế nào có đóng? Có thể nào Tống Thiến rời rồi? Nhưng ấy có chuyện muốn với tôi..... Mặc kệ, vào trong biết. Tôi cất dù vào sau cánh cửa, kết quả tôi lại thấy được màn làm tan nát cõi lòng ----

      cùng Tống Thiến hai người ôm nhau!

      Mắt tôi mở to, thể nào tin, nghĩ phải nhìn hình ảnh lần nữa làm tôi đau lòng.

      Tôi liên tục chạy, vẫn chạy thẳng về phía trước, chạy mệt tôi mới ngừng, mặt tôi biết là nước mưa hay là nước mắt. Trong đầu quanh quẩn hình ảnh bọn họ ôm nhau, ngực giống như bị con gì vô tình nhéo, đau chịu nổi.

      Nhìn thấy trong tay còn cầm muối, tôi nở nụ cười.

      ☆     ☆     ☆

      "Giang Tuyết, mình mau ít đồ, lúc trở về.”

      "Được."

      Tôi đứng ở phía cửa sổ, nhìn cảnh tượng bên ngoài. Trời vẫn còn mưa.

      Ba ngày trước, tôi thân ướt sũng ngồi trước căn phòng của Tâm Đồng thuê, làm cho ấy sợ hãi. vội vàng mở cửa để tôi vào trong, còn cầm bộ quần áo cho tôi thay, rồi mới hỏi tôi chuyện gì xảy ra.

      Tôi che giấu , chỉ tôi và Lạc cãi nhau, trong cơn tức giận bỏ chạy ra ngoài, muốn tới đây ở vài ngày, chờ hết giận trở về. Tâm Đồng mặc dù bán tín bán nghi, nhưng vẫn để tôi ở lại.

      Mấy ngày nay, tôi cố gắng muốn quên màn làm tôi đau lòng, nhưng thể nào quên được, muốn nhớ đến, nhưng lại thường xuyên lên trong tâm trí tôi. Mỗi lần nhớ lại, trái tim tôi liền cảm thấy đau đớn.

      "Mình về." Tâm Đồng lớn tiếng hô.

      Tôi giữ vững tinh thần, đối mặt với Tâm Đồng. "Nhanh như vậy về?"

      Tâm Đồng đem đồ để xuống. "Cửa hàng tiện lợi ngay dưới lầu, đương nhiên rất nhanh!" rót nước đưa cho tôi. "Này! Cho bạn."

      "Cảm ơn." Tôi nhận lấy.

      " Giang Tuyết, bạn cần trở về sao? Ba ngày rồi dù sao cũng nên hết giận, nếu bạn còn trở về, mình đoán giáo sư Lạc muốn báo cảnh sát." Tâm Đồng nhìn tôi, đáy mắt có ý tứ dò hỏi.

      "Để xem." Tôi qua loa trả lời.

      "Đứng nữa, mấy ngày nay bạn buồn bã, mặt co mày cáu, bạn dễ chịu, tôi tin tưởng giáo sư Lạc nhất định cũng chịu nổi, vậy bạn tội gì phải tự làm khổ cả hai chứ?" Tâm Đồng thở dài .

      chịu sao? Tôi muốn sâu vào vấn đề này. Nhưng mà Tâm Đông thể đợi, dám đảm bảo Giang Tuyết tìm . Nhưng nếu ở đây, tôi có thể đâu chứ?

      "Được, ngày mai mình trở về."

      " ?" Tâm Đồng vui vẻ. Tôi gật đầu. Xem ra phải về nhà mình.

      " tốt quá."

      Tâm Đồng mở ra túi đồ mới mua về, ngượng ngùng : "Mình toilet chút." Tôi thấy xấu hổ làm gì, nhìn đến tay của sở dĩ cầm cái gì đó - băng vệ sinh, tôi mới hiểu ra.

      Chờ chút! Tôi đột nhiên nhớ hình như lâu tôi chưa có, gần đây cũng thường cảm thấy buồn nôn, hay mệt mỏi.... Đủ loại dấu hiệu, làm cho tôi thể nghi -----

      , , chúng tốt rất cẩn thận! Chính là việc cũng có gì tuyệt đối, vì để an toàn, tôi phải kiểm tra chút.

      "Tâm Đồng, mình ra ngoài chút." Tôi nhanh chóng ra cửa.

      giờ sau, tôi tìm ra câu trả lời.

      "Chúc mừng , có thai." Bác sĩ cười nhìn tôi mà .

      Trong đầu tôi ầm tiếng vang lên, tôi thế nhưng lại có thai.... Toàn bộ tâm tư cua tôi đều ở hai chữ "Có thai", Bác sĩ gì đó, tôi ngoảnh mặt làm ngơ, bị vây ở bên trong kinh hãi, tràn ngập hoảng loạn.

      được, tôi nhất định phải tỉnh táo. Chỉ tỉnh táo lại, tôi mới có thể bước tiếp theo nên làm thế nào. Tôi hít thở sâu, an ủi chính mình.

      Tin tức này có nên cho biết , sau khi chính làm cho tôi thương tâm, tôi có cách nào đối mặt với , tôi cần có thời gian để hiểu tất cả mọi chuyện. bằng tôi trở về nhà cha chuyến, chờ tôi chuẩn bị tốt tâm lý đối mặt với , tôi gặp cho biết chuyện này.

      Ừ! Quyết định như vậy .

      Buổi chiều ngày hôm đó, tôi tạm biệt Tâm Đồng, ngồi xe trở về nhà.

      ☆     ☆     ☆

      Tôi mệt mỏi về đến nhà, cha cùng dì đều vẻ mặt kinh ngạc.

      "Tiểu Tuyết, như thế nào con lại mình trở về đây? Bất thình lình như vậy? Thiệu Nông cùng con trở về?" Cha đầy nghi vấn.

      "Đúng vậy! Con và Thiệu Nông xảy ra chuyện gì? Hai ngày trước nó có gọi điện về hỏi con có trở về đây hay , mà tại còn lại về đây! phải hai con cãi nhau chứ?" Dì Kỉ quan tâm hỏi.

      Nhìn hai người đầy nghi vấn mặt, tôi suy nghĩ nên như thế nào.

      "Ách..... Mấy ngày trước, con và Thiệu nông cãi nhau, cả ngày chạy ra ngoài, cho nên ấy mới gọi về hỏi cha và dì. Nhưng mà chúng con làm lành, lần này ấy đồng ý cho con mình trở về thăm cha và dì." Tôi càng ngày càng nể bản lĩnh dối thay đổi sắc mặt của tôi.

      "Là như thế hả!" Cha tin tôi. "Tiểu Tuyết, con cùng Thiệu Nông cãi nhau chuyện gì thế?"

      " chút chuyện thôi, ba cần lo lắng."

      Nhìn ra tôi muốn nhiều, dì Kỉ lên tiếng giúp tôi.

      "Tiểu Tuyết, con ngồi xe cũng mệt rồi. Vào nghỉ ngơi trước , nếu Vũ Hiên về nhìn thấy con lại dính lấy. Khi nào có cơm chiều, dì gọi con."

      "Được." Tôi nhanh chóng rời , đỡ khỏi bị cha hỏi chuyện.

      Bốn ngày, tôi "trốn" về nhà được bốn ngày.

      Mấy ngày này, chuyện đó trong lòng tôi lắng đọng xuống rất nhiều, cũng có thể tỉnh táo lại mà nghĩ.

      Tôi nghĩ, chuyện này cuối cùng nên phải giải quyết, tôi thể chạy trốn mãi được. Nhớ lại cảnh kia, mặc dù làm tôi khổ sở, nhưng mà tôi cũng có quyền lợi để biết đây rốt cuộc là chuyện gì. Ngay lúc đó tôi lại yếu đuối mà chạy .

      Tính toán, tôi rời cũng tuần lễ. Dì có từng qua có gọi điện tìm tôi, còn quan tâm đến tôi sao? Tôi rời khỏi , nhớ tôi sao? Hay là cứ như vậy cùng Tống Thiến ở chỗ?

      Nhìn từng ngày ngủ giường, giờ lại chỉ còn tôi đơn mà nằm, nước mắt của tôi chảy xuống....... Tình khiến tôi trở nên yếu ớt hay khóc.

      Cốc! Cốc! "Tiểu Tuyết, dì có thể vào ?"

      Là dì. Tôi vội vàng lau khô nước mắt. "Mời vào."

      Dì mở cửa vào, vừa thấy tôi hỏi: "Con làm sao vậy? Làm sao mắt con đỏ vậy?"

      ", có gì, có thể mang kính sát tròng lâu ngày, có chút thoải mái." Tôi tùy tiện tìm cái cớ lấy lệ.

      "Oh?" Dì tựa hồ tin.

      "Dì tới tìm con có chuyện gì ?" Tôi mau chóng dời chú ý của dì.

      Dì kéo tôi ngồi xuống. "Cũng chuyện gì, chỉ là muốn cùng con chuyện mà thôi."

      "Có chuyện gì hả?"

      "Lần này con trở về, dự tính muốn ở bao lâu?" Dì khẽ mỉm cười.

      giải thích. Chờ tôi chuẩn bị tâm lý tốt, rồi sau.

      "Con muốn ở bao nhiêu ngày, Thiệu Nông có ý kiến gì sao?"

      " ." như thế nào có ý kiến? Căn bản còn ngờ sau khi gọi điện thoại xong tôi mới trở về, hơn nữa cũng gọi nhiều lần, ngu ngốc.

      " đến Thiệu Nông, con về nhà vài ngày, nó thế nào cũng gọi điện thoại tới hỏi thăm?" Dì lộ vẻ mặt hoài nghi.

      "Ách....." Ánh mắt tôi dám nhìn nhìn dì. "Bởi vì con gọi cho , còn nhờ con hỏi thăm sức khỏe của cha."

      "Là thế phải ?" Ánh mắt dì băn khoăn nhìn tôi.

      "Dạ. Chính là như vậy, con quên cho cha và dì biết." Tôi theo bản năng trốn tránh dường như sợ dì biết tất cả mọi chuyện.

      Khi nào tôi bắt đầu trở nên dối? Tôi ở trong lòng khẽ thở dài.

      Bầu khí lập tức trầm xuống, dì chăm chú nhìn tôi lúc, mới mở miệng : "Tiểu Tuyết, dì xem con như chính con ruột của mình, dì rất hi vọng chúng ta có thể chân chính là mẹ con bình thường, trong lúc đó cũng có thể chuyện chia sẻ tâm cho nên con có tâm đừng ngại có thể với dì."

      Lần này dì làm cho tôi có chút cảm động. Chính là tôi còn muốn , tôi muốn cho hai người biết nỗi khổ tâm của tôi.

      "Dì, con có chuyện gì, dì đừng đa nghi." Dì nhất định là nổi lên lòng nghi ngờ, xem ra tôi cẩn thận chút, đừng lộ ra sơ hở.

      "Con như vậy, dì cũng thêm nữa. Dì và cha con chỉ hy vọng con có thể hạnh phúc vui vẻ, con cũng đừng làm cho chúng ta thất vọng." Vẻ mặt dì nặng trĩu mà , rồi ra khỏi phòng.

      "Dì." Dì ngừng lại, nhìn tôi. "Cảm ơn dì." Tôi chân thành mà .

      "Đứa ngốc." Dì xong ra khỏi phòng.

      Nhìn bóng dáng của dì, tôi có thể cảm nhận được mến của dì đối với tôi.

      ☆     ☆     ☆

      Hai ngày yên ổn mà trôi qua.

      Chiều hôm đó, tôi muốn chuyến đến nhà sách, tôi muốn mua mấy quyển sách có liên quan đến mang thai và sinh sản. có biện pháp hỏi dì, tôi chỉ có thể dựa vào chính mình.

      Lần trước kiểm tra bởi vì kinh ngạc, bác sĩ với tôi cái gì tôi cũng có chú ý. Lần này , tôi cần phải hỏi cho ràng. Nhưng thời gian tới, ở bên cạnh tôi sao?

      Mua sách, lại đường phố tùy ý dạo, về đến nhà trời cũng gần tối.

      Vừa vào cửa, cha liền vội vàng hỏi tôi: "Tiểu Tuyết, con đâu? Trễ như thế này mới về!"

      " mau chút sách, lại dạo chút chú ý thời gian." Cha có thể là lo lắng cho tôi! Nhưng mà, tôi cảm thấy cha và dì có vẻ khác thường?

      "Cha, dì, chuyện gì xảy ra sao? Hai người nhìn có chút ký quái." Tôi nghi ngờ mà hỏi. Cha và dì liền liếc mắt nhìn nhau môt cái, sau đó cha mới tiếp: " có việc gì, có việc gì. Con đừng quá đa nghi."

      tiếp: "Con mau lên lầu !"

      Lên lầu? Tôi lên lầu, nhưng mà tôi muốn gặp em trai đáng của tôi trước.

      "Vũ Hiên đâu? Hẳn là về rồi chứ?"

      "Nó trở về, tại lầu. Con về phòng, gọi nó cùng xuống ăn cơm." Dì có vẻ có chút luống cuống.

      "Được." Mặc dù cảm thấy có chút gì đó kỳ quái, bất quá tôi vẫn lên lầu quay về phòng, tôi mua mấy cuốn sách cũng muốn cất kỹ, thể bị phát .

      Đóng cửa phòng, tôi nghĩ muốn thò tay mở đèn, nhưng lại bị người từ phía sau ôm chặt lấy.

      "Tiểu Tuyết!"

      Tôi khẽ run lên, là Lạc. Hóa ra cha và dì muốn tôi mau chóng lên lầu ra lý do này. Nhớ tới cảnh và Tống Thiến cùng chỗ ôm nhau, tôi phẫn nộ mà muốn tránh thoát khỏi ngực , túi xách trong tay cũng rơi xuống đất.

      "Đừng nhúc nhích, để ôm em chút."

      Ôm tôi? Tôi lập tức giãy dụa, cùng đối lập nhau.

      Trong bóng tối, tôi chỉ có thể dựa vào chút ánh sáng ngoài cửa sổ nhìn .

      "Em mới cần bàn tay từng ôm Tống Thiến mà đến ôm em! Buông em ra!

      "Tiểu Tuyết, ......."

      " muốn thích em như vậy phải ?" câu " thích" của , có biết thương tổn tôi bao sâu ? Trong lòng nổi lên chua xót, nước mắt tự chủ mà chảy xuống.

      "Ba" tiếng, đèn sáng, là bật đèn. "Em khóc sao?"

      Hai mắt tôi ngấn lệ nhìn , vẻ mặt tiểu tụy, mặt còn lưu lại râu, người cũng gầy. sống tốt sao?

      lau nước mắt mặt tôi. "Đùng khóc, đau lòng." Vẻ mặt hết sức ôn nhu.

      " còn có thể vì em mà đau lòng sao?" Trong giọng tràn ngập oán hận.

      " đau lòng em, chứ muốn đau lòng cho ai? Tống Thiến sao?" cười .

      Tôi phẫn nộ mà ra khỏi ngực . "Đúng! mà đau lòng cho ấy là được rồi!"

      cười ha ha.

      " cười cái gì?" Tôi lạnh lùng nhìn .

      "Cười hiểu lầm và Tống Thiến." ngưng cười, thay vào đó chính là vẻ mặt nghiêm túc. "Ngày đó em quả nhiên nhìn thấy."

      Hiểu lầm? là hiểu lầm sao? Đều chính mắt tôi nhìn thấy phải sao? Bất quá tôi thực hy vọng là hiểu lầm.

      " là hiểu lầm, vậy nên giải thích cho "hiểu lầm" này." Tôi yên tĩnh nghe giải thích, đây là điều nên cho tôi biết.

      "Chúng ta ngồi xuống trước rồi được ?"

      Tôi thuận theo lời .

      "Em có nhờ lần trước em tham tiệc cảm ơn giáo sư, muốn đón em, kết quả ngược lại xem Tống Thiến xảy ra chuyện gì?" hỏi.

      Nhớ! Làm sao mà nhớ ? Do đó tôi mới sinh ra hồn dỗi mà!

      Tôi gật đầu cái.

      "Ngày đó tâm tình ấy tốt, ấy cho biết ấy và chồng cãi nhau, nguyên nhân là ấy hoài nghi chồng ấy ngoại tình, ấy thương tâm rất nhiều nên bỏ chạy về Đài Loan." thản nhiên mà .

      Điều này cũng giải thích tại sao tôi lại thấy trong mắt Tống Thiến lên tia buồn bã.

      lại tiếp: " ấy muốn ngắm biển, cũng là mượn việc này giải sầu. ra nên cho em biết chuyện này, nhưng mà cảm thấy đây là chuyện riêng của ấy, có quyền ra. Sau đó ấy có thể là sợ em hiểu lầm chuyện giữa ấy, cho nên mới tìm em giải thích , ai ngờ em.......!"

      Ngày đó Tống Thiến có chuyện muốn với tôi, là muốn giải thích sao?

      " như vậy, cùng Tống Thiến vì sao lại ôm nhau?" Đây mới là chuyện mà tôi muốn biết.

      "Chính là bởi vì em." cười điểm mũi tôi.

      "Em?" Tôi chỉ vào chính mình, tôi làm chuyện gì?

      "Tống Thiến muốn tìm em giải thích, chính là thái độ lạnh nhạt, lại biết vì chuyện gì lại chạy ra ngoài, ấy nghĩ em thích ấy, cho nên ấy mới khổ sở ngã vào lòng mà khóc. Như vậy em hiểu chưa?" việc.

      Đây cũng là chuyện bé xé ra to sao? Cũng bởi vì chuyện này mà tôi "bỏ nhà" hơn tuần. Đây là tôi tự làm tự chịu sao?

      "Tống Thiến cũng quá đa nghi, em chỉ là vội vã mua đồ mà thôi, cũng phải cố ý để ý ấy." Tôi oán hận mà .

      khoanh tay trước ngực. "Em chút xem, em vội vã chạy mua cái gì?"

      "Ách......" Tôi cúi đầu ngập ngừng àm : "Muối."

      "Muối? Em liền vội vã mua muối? cho là tôi truyện cười.

      Tôi phục ngẩng đầu: "Em nấu ăn phát có muối, đương nhiên phải nhanh mua."

      "Cũng cần vội như vậy!"

      "Em muốn làm xong trước khi trở về nha!" Tôi tự giác mà . "Lúc trước em bốc đồng rất nhiều điều phải, cho nên em muốn nấu bàn ăn thịnh soạn hướng về nhận tội."

      "Hả!" đưa tay ôm tôi.

        ☆     ☆     ☆

      Tôi lặng lẽ quyến luyến cái ôm của , hơi thở ấm áp. "Lạc. Chồng Tống Thiến có ngoại tình ?"

      " có, mấy bữa trước Tống Thiến gọi điện với ấy hiểu lầm, chồng ấy quay về Đài Bắc giải thích với ấy, tại hai người quay về Mĩ."

      "Oh."

      "Em cảm thấy em và Tống Thiến rất giống nhau sao? Hai người chính là hoài nghi chồng của mình, hơn nữa cũng đều tức giận bỏ nhà ." buồn cười mà cúi đầu nhìn tôi.

      Nghe như vậy, nghĩ lại đúng.

      "Thực xin lỗi." Tôi thành hướng về xin lỗi.

      " câu xin lỗi là có thể cho qua chuyện sao?" đồng ý thế này. " muốn bồi thường cái gì sao? vì tìm em, bao nhiêu ngày lên lớp, cuộc sống cũng loạn lên.”

      Nghĩ muốn dùng khổ nhục kế? thời gian khó khăn, tôi tốt hơn so với ! Nhìn tiểu tụy, lòng tôi vẫn còn thấy buồn.

      Phải cho biết chuyện kia.....

      "Lạc, em sớm muốn bồi thường cho ." Tôi thần bí mà .

      "Hả? Là bồi thường cái gì?" mặt tràn ngập tò mò.

      Tôi nắm tay để lên bụng tôi, khuôn mặt tươi cười mà : " phải làm ba!"

      "Cái gì? Em có thai?" vô cùng khiếp sợ, hai mắt trợn lớn.

      Tôi thấy bộ dạng kinh ngạc của , tâm tình càng thêm vui vẻ.

      "Tiểu Tuyết." nhìn tôi nhíu mày.

      "Làm sao vậy? thích?" Tôi đưa tay vuốt lên mày nhíu chặt của , cảm thấy phản ứng của cùng tôi tưởng tượng khớp.

      giữ chặt tay tôi. " phải thích, chỉ là muốn em sớm như vậy mang thai."

      "Là em cẩn thận." Biện pháp tránh thai luôn luôn đều là làm.

      "Là sơ sót." thở dài.

      Tôi giả bộ giận dữ : " thích, vậy đừng sinh."

      "Tiểu Tuyết, cho em bậy!" xụ mặt.

      Tôi ôm cổ . "Có đứa trẻ vui đùa mà thôi."

      "Em!" lần nữa ôm lấy tôi.

      Tôi ở trong ngực nở nụ cười hạnh phúc, trước mặt lạnh nhạt của tôi biến mất, đây là sức mạnh tình sao?

      ", chúng ta xuống lầu. Cha và dì ở dưới lầu chờ chúng ta."

      đến đây, tôi đứng dậy hỏi : "Là dì cho biết em ở đây sao?" Dì là người có khả năng nhất.

      "Đúng vậy. Nếu làm sao biết em chạy vài ngày mới về nhà chứ? Em , mấy ngày trước em ở chỗ nào? Có phải là nhà Tâm Đồng ?" bắt đầu chất vấn tôi.

      " phải là Tâm Đồng, em còn có thể đâu?" Tôi hỏi lại.

      "Sớm biết phải hỏi số điện thoại cùng địa chỉ của Tâm Đồng. đoán em nhất định chạy tìm ấy, thế nhưng lại biết làm sao tìm được ấy." có chút hối hận.

      đến , là tự mình quá ngu ngốc! Tôi phải những chỗ này vài ngày? tìm được tôi, có thể trách ai? Tôi ở trong lòng mà thầm nghĩ.

      "Được rồi, đừng nữa, chúng ta xuống ." Tôi thúc giục .

      xuống lầu, đem chuyện tôi có thai ra.

      Cha và dì đều vô cùng sung sướng. Dì hỏi: "Mấy tháng rồi?"

      Thoáng chốc, ba ánh mắt nhìn tôi. Tôi cúi đầu dám nhìn, giọng trả lời: "Con biết."

      "Cái gì? Con biết? Chẳng lẽ bác sĩ cho con biết?" Cha gầm .

      "Khi đó con rất kinh ngạc, hơn nữa biết làm sao, cho nên bác sĩ gì căn bản con nghe lọt vào tai." Tôi ủy khuất mà .

      ôm bả vai tôi. "Cha, sao, ngày mai con liền mang Tiểu Tuyết về Đài Bắc kiểm tra, kết quả thế nào con gọi điện cho cha và dì biết."

      "Ừ."

      "Được rồi, được rồi, đừng nữa, nhanh ăn cơm ! Tất cả mọi người cũng đói bụng rồi." Dì Kỉ chú ý . Bỗng nhiên Vũ Hiên lên tiếng: "Chị, mang thai có phải trong bụng có em bé đúng ?"

      "Đúng vậy nha." Tôi cười trả lời. "Vũ Hiên có chuyện gì sao?"

      "Tại sao trong bụng chị có em bé chứ?" Vũ Hiên khờ dại hỏi.

      Nhất thời, chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, biết phải trả lời như thế nào. Cuối cùng dì Kỉ lên tiếng . "Vũ Hiên, chờ con lớn lên biết, tại mau ăn cơm."

      Vũ Hiên nghe dì ngoan ngoãn ăn cơm, chúng tôi bắt đầu ăn tối. Tất cả mọi chuyện đều qua.

      ☆     ☆     ☆

      "Tiểu Tuyết, dậy ."

      Tôi để ý đến tiếng , thầm nghĩ ngủ thêm chút nữa.

      Chính là, cũng làm như tôi muốn. "Tiểu Tuyết, mau dậy ."

      "Lạc, đừng ầm ĩ." Tôi muốn rời giường.

      "Em muốn tham gia lễ tốt nghiệp sao?" Vừa nghe xong, tôi lập tức tỉnh lại.

      Tôi thế nhưng quên hôm nay là lễ tốt nghiệp? Chẳng lẽ, mang thai cũng khiến cho trí nhớ suy giảm sao? "Nhanh lên rửa mặt, tất cả mọi người còn đợi." cười .

      "mọi người", chính là cha chồng, mẹ chồng, còn có cha, dì và Vũ Hiên.

      " thế nhưng gọi em sớm chút?" Tôi oán hận. Tôi có thể nào để cho các trưởng bối chờ tôi chứ?

      "Nhìn em ngủ, nỡ gọi." ôn nhu nhìn tôi. "Em cứ từ từ, xuống trước để giúp đỡ mọi người."

      "Được."

      Hôm nay tôi chân chính tạm biệt cuộc sống đại học, ý nghĩa lạ thường. Tôi sao lại may mắn mà có được nhiều người như vậy tôi giúp tôi cùng vượt qua! Thời gian sau này, tôi quý trọng bọn họ, tôi cũng biết đối với bọn họ mà , chính là đứa trẻ trong bụng của tôi là đền đáp cho họ.

      Tôi khỏi nở nụ cười hạnh phúc.

      Hết

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :