1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông xã là bộ đội đặc chủng - Hàn Dạ Sơ Tuyết (63+KT - HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 53 : Hỗn loạn




      Thời điểm Chu Lăng cùng mẹ chuyện ở trong điện thoại cẩn thận lỡ miệng lão mẹ nghe Ngô Ngôn bi trọng thương, nằm ở viện tháng, còn được ở nhà nghỉ ngơi hai tháng, đau lòng , cường ngạnh cầu bọn họ về nhà ở : “ Con lại nấu cơm, tiểu ngô như thế nào có thể dưỡng tốt thân thể? Các người trở về ở, mẹ còn có thể bồi bổ tốt cho nó . Nó tại tuổi trẻ biết là, bây giờ mà chăm sóc tốt , đến già quá sức...”

      Lão mẹ là dạy học, tối có thể giáo huấn người, Chu Lăng chỉ sợ thần công lải nhải của mẹ , bị oanh tạc mười phút sau đó liền chống đỡ được, trực tiếp bắt tay ném cho Ngô Ngôn, để cho giải quyết vấn đề. Quân nhân , phải là lúc gặp nguy hiểm vẫn ở đỉnh sao ?

      Đáng tiếc kết quả làm cho Chu Lăng hết sức thất vọng, lửa đạn của lão mẹ quá mức mãnh liệt, liền ngay cả Ngô Ngôn là trung tá bộ đội đặc chủng ngăn chặn mà cũng được, cuối cùng vẫn là đáp ứng về nhà tĩnh dưỡng . Nhưng bất quá Ngô Ngôn muốn để lùi lại vài ngày rồi mới về ,bởi vì năm trước ra nước ngoài tham gia huấn luyện thợ săn ,có hai người chiến hữu trở lại.

      Trước kia Chu Lăng xem “Lao ra á mã tốn” trường học thợ săn ,thời điểm đó liền cố ý tra xem tư liệu, là ở châu Nam Mỹ , ở đó đặc biệt có trường học chuyên môn huấn luyện bộ đội đặ chủng . Chu Lăng nghĩ, có thể đến đó tham gia huấn đều là những tinh trong bộ đội đặc chủng của các quốc gia , kia có thể huấn luyện bọn họ, kia chắc cũng có nhiều con trâu lắm a?

      Qua hai ngày ,quả nhiên có hai thượng úy đến gõ cửa mà Chu Lăng chưa từng thấy qua ,hai người đều đen nhánh ,gầy gò gầy gò ,nhưng khí thế lại yên lặng mà vẫn sáng suốt . Vừa vào cửa liền cúi đầu chào ,kêu tẩu tử ,trong tay còn mang theo quà . Ngô Ngôn nhìn thấy bọn họ vô cùng kích động ,nếu phải Chu Lăng dùng sức trừng mắt ,chỉ sợ đến ôm tới tấp .

      Chu Lăng tiếp trà và hoa quả xong ,thế này mới rảnh rỗi đánh giá hai người ,kinh ngạc phát trong đó có người còn rất trẻ tuổi ,thoạt nhìn thế nhưng lại rất tinh ranh .Mặt trẻ em ,cái miệng nhắn hồng thuận ,mắt hai mí ,mắt to ,lông mi vừa dài vừa cong....

      "Nhìn thích a !" cơ hồ muốn hét rầm lên .

      "Trông gầy ,khẳng định là huấn luyện vô cùng gian khổ ,Tiểu Lăng ,hãy làm nhiều đồ ăn ngon ,cho bọn họ tốt bồi bổ ."

      Chu Lăng mỉm cười vào phòng bếp , là biết sức ăn của binh lính ,cũng cần làm các món cầu kỳ ,dù sao trù nghệ của rất bình thường ,chỉ cần bưng miếng thịt to lên cho bọn họ ăn no là được rồi .Dùng nồi áp suất nấu bát canh sườn ,cắt mấy cân thịt ba chỉ cho vào kho tàu ,bỏ con cá trắm cỏ mà mấy hôm trước người ta cho ,cho vào nấu ,sào mấy đĩa rau dưa...

      Khi ngồi xuống ăn cơm ,Chu Lăng mới phát , bạn này tuổi tương đổi rất ít , đến chuyện huấn luyện đạo lý rất ràng ,nhưng đến chuyện khác hiểu biết nhiều lắm .Chẳng lẽ trong
      Chẳng lẽ trong truyền thuyết cậu ta gọi là thiên tài? Rất nhiều thiên tài điều thưởng thức ở các phương diện nhưng biểu ngu ngốc.

      Bất quá là rất tinh quái a, rất muốn niết phen ở tại khuôn mặt kia…

      Sau đó Ngô Ngôn cho biết: “Tiểu Vương mới có hai mươi tuổi mà có mười năm tuổi quân. Năng lực huấn luyện vô cùng xuất sắc, chỉ là hơi khờ khạo về phương diện cuộc sống, đại khái là từ bé điều quan hệ sinh hoạt ở trong quân doanh.”

      Chu Lăng kinh ngạc : “Cậu ta là cái loại này thiếu niên quân giáo ra sao? Em còn tưởng rằng đó chỉ ở trong TV mới có.”

      Ngô Ngôn lắc đầu: “Có mấy sở khác là đều đem đệ tử cấp bình thường ra dùng để thể nghiệm, chỉ có thiếu niên quân giáo XX là chính quân giáo . Lúc tuyển nhận đều là từ tám đến mười hai tuổi thiếu niên nhi đồng, tiến hành quân trong sáu năm cùng học tập văn hóa, trong lúc đó cho phép tiếp xúc cùng các giới, tốt nghiệp xong lại phân công đến các bộ đội, đại bộ phận trong đó đều là phân đến các bộ đội đặc chủng. Tiểu Vương chính là thành viên trong đó. Những chiến sĩ có thể thuận lợi tốt nghiệp đều là tinh có kĩ năng quân , nhưng bởi vì từ liền ngăn cách, ở phương diện công việc vặt cũng là hơi khờ khạo.” xong liền thở dài, với tán thành cái loại chế độ huấn luyện này.

      Mười tuổi đứa bé liền phải rời khỏi gia đình, tiến hành huấn luyện gian khổ như vậy, nhất là phải học sáu năm, kia cũng khá đáng thương. Chu Lăng cảm thấy đứa bé này cũng là đáng thương, vì thế sau này có đồ ăn ngon gì hoặc là đồ ăn vặt liền quên được cho cậu ta phần, dỗ Tiểu Vương cần phải gọi là tẩu tử nữa mà trực tiếp gọi tỷ tỷ.

      Ngô Ngôn có thương tích, Chu Lăng mang thai, bọn họ ai cũng thể cùng bé Phúc Binh ngủ cùng giường, liền đăng ký ba cái giường đệm, Chu Lăng mang theo tiểu tử kia ngủ ở gian khác, Ngô Ngôn người ngủ cách vách.

      Ở trước mặt Chu Lăng là nhà ba người, bà nội, con dâu cùng đứa cháu trai bảy tuổi. Ngô Ngôn lại thường chuyện, Chu Lăng tuy rằng cũng thích chuyện cùng người xa lạ, nhưng người ta lại chủ động bắt chuyện. Trông bà lão trước mắt này cũng hiền lành, người con dâu cũng trẻ tuổi hiền lành, đứa bé rất đáng , lại chủ động cùng chuyện phiếm, cũng phải là người khó gần, đường liền tán gẫn khí thế ngất trời.

      Ngô Ngôn nằm giường có việc gì làm, lập tức ngủ, bé Phúc Bình chơi trong chốc lát cũng ngủ, thời điểm Chu Lăng ngủ, cũng biết được người ta là ở huyện bên cũng gần thành phố J, xuống xe ở thành phố J, rồi sau đó lại chuyển xe tuyến, cả nhà phải thành phố Y thăm người thân…

      Sáng sớm hôm sau, tàu đến bến, Chu Lăng tay trái dẫn theo túi xách, tay phải nắm bé Phúc Bình, chuẩn bị quay đầu nhìn Ngô Ngôn chuẩn bị thế nào, chỉ thấy bà nội tay cầm mấy túi to, tay nắm cháu trai, con dâu tắc xoay người ôm lấy Tiểu Phúc Bình: “Xuống xe nhiều người, như vậy đứa bé dễ bị ngã, tôi giúp ôm xuống

      Chu Lăng liên thanh lời cảm ơn, cũng sợ tiểu tử kia bị ngã đau, nhưng là chính mình bụng cũng , hơn nữa khí lực cũng bé, căn bản ôm bất động, này đại tỷ vóc dáng cao lớn, ôm tiểu tử kia cũng có việc gì nhi dường như. Xuống xe, nàng muốn đem tiểu tử kia tiếp nhận đến, thấy vẻ mặt kinh ngạc của chị kia: “ , như thế nào có thể bắt con của tôi

      Bà nội đứng ở bên cạnh vẻ mặt lo lắng, ném túi to bỏ tay ra: “Đừng bắt cháu trai của tôi…”

      Liền ngay cả đứa bé bảy tuổi cũng ôm chân tiểu tử kia kêu lên: “Em trai em…em trai là của cháu…”

      Chu Lăng còn có phản ứng lại người chung quanh vây đầy lại đây, đều chỉ trỏ nhìn : “Gặp qua người bắt cóc, nhưng chưa thấy qua càn rỡ như vậy”>

      “Là cái phụ nữ có thai, sao lại bắt trẻ con…”

      “Này phải bắt cóc, đây là cướp đoạt

      “Cũng sợ báo ứng đến chính đứa người mình…”

      Chu Lăng cơ hồ muốn khóc ra, gắt gao nắm cánh tay Tiểu Phúc Bình như thế nào cũng chịu buông tay, Tiểu Phúc Bình bị kinh hách, lại bị các nắm chặt tay đau, oa khóc lên “Mẹ…”

      Chị vỗ lưng bé: “Ngoan a, khóc xem mẹ đem người xấu đánh .”

      “Nó là con của tôi…” Chu Lăng vừa tức vừa vội, “Ai giúp hỗ trợ, giúp tôi báo nguy… Ngô Ngôn! Ngô Ngôn! Mau tới đây!”

      “Bây giờ bọn buôn người còn dám chủ động báo nguy?”

      “Hay là trả thù ? Muốn thừa loạn trốn?”
      Last edited: 18/9/14

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 54 : Phương Ngôn.




      Ngay tại thời điểm Chu Lăng muốn khóc lên ,rốt cục Ngô Ngôn cũng kéo hành lý tiến vào . Thấy tình huống này ,trực tiếp đem này nọ ném xuống vội đem đứa bé bế qua .Bé Phúc Binh được ba ôm vào trong ngực ,nức nở cánh tay ôm lấy cổ của :" Ba ba , đánh người xấu !"

      Ba người buôn lậu kia nguyên tưởng rằng chỉ có người phụ nữ có thai mang theo đứa bé ,lại nghĩ đột nhiên lại có người đàn ông cao lớn thô kệch như vậy xuất ,đều khẩn trương lên, Chu Lăng nhàng thở ra :" Ngô Ngôn ,đây là bọn buôn người ,muốn cướp đứa bé nhà chúng ta ." bên bên gọi điện thoại báo nguy .

      Nhìn ràng là chiếm được tiện nghi ,bọn buôn người nghĩ muốn bỏ trốn , Chu Lăng cũng phải là người tốt , phen liền gữ chặt cánh tay của con dâu kia kêu lên :" Đừng nghĩ chạy ,còn biết các người dùng thủ đoạn này mà bắt cóc bao nhiêu đứa trẻ đâu !"

      Ngô Ngôn xem thế nhưng lại giằng co với người phụ nữ kia ,mặt đều bị dọa trắng ,vội vàng ném hành lý sáp tiến vào ,chắn ở trước mặt Chu Lăng ,chỉ sợ người phụ nữ kia đem đẩy ngã . Nhìn xem người ta so với đều cao hơn cái đầu ,thế nhưng lại dám cùng người ta động thủ ,trở về phải tốt giáo huấn phen.

      giết qua nhiều người ,cho nên người khó tránh khỏi loại sát khí . Ngày thường Ngô Ngôn trầm mặc ít ,nhưng lại là người rất thương vợ ,tự nhiên nhìn nhận ra được . Lúc này đụng tới bọn người muốn bắt cóc con mình ,còn khi dễ người phụ nữ có thai ,liền tức giận lên ,lập tức bắt lấy hai người buôn lậu kia dữ lại ,đứa kia lại "Oa" tiếng khóc lên .

      Chu Lăng bị chồng ngăn đứng ở sau người ,trong tay cầm lấy điện thoại gọi . có gọi đến 110 ,mà trực tiếp gọi đến cho rể họ ,điện thoại gọi , có mấy tiếp viên ở xe lửa cùng nhân viên bảo vệ phát bên này xảy ra chuyện ,liền chạy lại đây .Chính là bên là bà lão , bên là phụ nữ có thai và đứa bé ,nhất thời bọn họ biết xử lý như thế nào ,chỉ có thể khách khí mời bọn họ vào văn phòng ngồi " chuyện "

      Chu Lăng tuyệt đối là muốn vào văn phòng ngồi chuyện ,nhưng cũng cam lòng đem bọn buôn người để cho chạy ,cũng may rể họ nhanh chóng xuất ,bọn họ còn chưa kịp ngồi xuống , xe cảnh sát tới . Hai vợ chồng hai người ngồi lên xe cảnh sát thẳng đến cục công an , đường rể họ còn cười nhạo :" Em xem năm em trở về có hai lần ngồi xe cảnh sát ?Có người nào giống em như vậy ?"

      "Chẳng lẽ xem em có vẻ dễ bị bắt nạt sao ?" Chu Lăng cảm thấy chính mình cũng buồn bực .

      Lão mẹ nghe thấy bé Phúc Binh ở nhà ga suýt nữa bị người ta bắt cóc ,cũng hoảng sợ ,lôi kéo tiểu tử kia cẩn thận kiểm tra lần ,thấy bé có bị thương thế này mới nhàng thở ra:


      Tiếp theo chương 54

      “Gần đây trong tivi cũng có chiếu qua tin tức này, lại ngờ có loại con mang theo đứa bé bắt cóc trẻ con, kỳ này phải bắt cóc a, chính là cướp đoạt.”

      “Đúng vậy, con nghĩ là để cho Phúc Bình rời khỏi tầm mắt của con, lại nghĩ rằng có người càn rỡ như vậy, thế nhưng còn phản lại bọn con là bọn buôn người, liền ngay cả đứa bé bảy tuổi cũng được huấn luyện rất tốt, chờ thời điểm bọn họ bắt đầu bắt đứa bé, liền theo gọi em trai.”

      Chu Lăng nghĩ liền nghiến răng nghiến lợi, là quá đáng.

      Vợ chồng hai người, người bị thương, người mang thai, lúc này ra ngoài cũng tốt, liền chỉ ngoan ngoãn ngây ngốc ở nhà, ngay cả họ hàng thân thích cũng , chỉ có mấy chị họ đến chơi. Mỗi ngày ngủ, chuyện phiếm, xem tivi, còn có người hầu hạ ăn uống, Chu Lăng cảm thấy đến lúc chưa kịp sinh con mình biến thành trư, mỗi ngày soi gương đều có thể cảm thấy mình giống như quả bóng khí.

      “Lão mẹ, mẹ xem con béo như này, đứa bé có thể hay cũng béo mà sinh ra được a?” Chu Lăng buồn bực lo lắng nhìn mặt tròn tròn và bụng tròn tròn của mình.

      Lão mẹ tức giận vỗ lên đầu chút: “Đừng bậy, người phụ nữ có thai nào mà mập? Thai nhi phải cần đủ chất dinh dưỡng mới tốt, tại khoa học kỹ thuật tiên tiến như vậy, lo lắng cái gì nữa. Chăm sóc cho tốt, sau đó sinh cho tôi đứa cháu trai khỏe mạnh mập mạp.”

      “Ai nhât định phải là cháu trai, con thích con , dù sao con trai có bé Phúc Bình.” Chu Lăng reo lên “Có con con có thể mua cho bé rất nhiều váy đẹp, có thể đưa bé học…” xong chính cũng cười, kỳ chính cũng biết là mình thích con trai hay con . Cũng may Ngô Ngôn ngại giới tính của đứa bé, lại phải lo hương khói cho ông bà nội, nhưng ra cũng có áp lực.

      “Ngô Ngôn, chờ chúng ta về bộ đội, chúng ta đem họ của Phúc Bình sửa lại ?” Thời điểm buổi tối ngủ, Chu Lăng đột nhiên .

      Ngô Ngôn kinh ngạc hỏi: “ phải là để cho con giữ lại họ của con sao? Có phải mẹ gì đó hay ?”

      Chu Lăng lắc đầu: “Phúc Bình mấy bạn của con đều hỏi con vì sao lại mang họ Trần mà phải họ Ngô, em nghĩ con bây giờ còn biết gì, chờ lúc lớn lên chỉ sợ con nghĩ chúng ta thương con, con theo chúng ta phải người nhà. Em nghĩ bằng bây giờ sửa họ Ngô cho bé, tương lai con lớn lên muốn sửa họ lại hay tùy con, cũng miễn cho đứa bé dễ bị thương tâm.”

      Ngô Ngôn gì, trong phòng liền trầm mặc xuống. Ngay thời điểm từ đầu tình cảm của Chu Lăng dành cho Phúc Bình còn thối lắm có sâu đậm, vốn là thích con của người ngoài, làm sao có thể tràn ra tình thương của người mẹ? Chẳng qua là cảm thấy ở trong bộ đội việc nhận nuôi con của chiến hữu rất thông thường, là người mềm lòng, cho đến khi nuôi tiểu tử kia được mấy tháng, thấy bé nhu thuận nghe lời, nên sinh ra tình cảm.

      Đảo mắt tới năm mới, bụng Chu Lăng càng lúc càng lớn, mặc lại nhiều, lại cảm thấy mình rất giống con chim cánh cụt. Ngô Ngôn muốn mang thai mà lại bằng giao thông công cộng, thời điểm bây giờ xe cũng dễ bắt, nên đành tự thuê chiếc xe chúc tết. Đến nhà họ hàng thân thích, tự nhiên tránh được mỗi người đều hỏi câu về thương tích của rồi bụng của , đến cuối cùng Chu Lăng lại cảm thấy chính mình là đài triển lãm bụng, chắc phải là đến chúc tết, mà là đến cho người ta xem bụng . Bất quá cũng có bện pháp, so với chị em, lại kết hôn muộn nhất, cũng phải là mỗi người đều quan tâm sao?

      Vài người có quan hệ bình thường, lại luôn luôn ra vẻ mặt bất đắc dĩ thương hại nhìn Chu Lăng, ý là cũng đồng tình khi gả cho người chồng biết sống chết lúc nào, nhìn bọn họ bây giờ giống như người nịnh bợ hồi năm trước. Chu Lăng chỉ làm bộ như nghe thấy gì, trong long cảm thấy lại may mắn vì Ngô Ngôn nghe hiểu được phương ngôn của thành phố J, bằng cũng bị tức chết.

      nghĩ là về sau Ngô Ngôn đột nhiên : “Mấy nhà kia có phải hay đối với em quan hệ được tốt? Như thế nào rất hưng phấn khi nghĩ em phải thủ tiết? Năm trước bọn họ phải muốn thông qua theo vào bộ đội sao?” Chu Lăng kinh hãi: “ như thế nào lại hiểu được phương ngôn, phương ngôn thành phố J vốn tính là khó hiểu.”
      Last edited: 18/9/14

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 55 : Đứa bé tinh nghịch

      Chu Lăng tuy rằng tức giận vì cái loại người thân này, vốn thân với bọn họ, chỉ lo lắng mặt mũi của lão mẹ nên cũng nên tiếng , dù sao về sau cho phép lui tới nhà bọn họ. là người biết bao che khuyết điểm , chính mình quan hệ, nhưng rất phiền khi người khác mình là người nhà, chẳng sợ lúc ấy phát hỏa, về sau cũng đừng hy vọng giúp việc gì. Mới trước đây cũng cùng bạn học đánh nhau vì cũng đến loại chuyện này về cha mẹ mình , sau đó bị thầy giáo phê bình, về nhà lại bị lão ba phê bình.

      Ngô Ngôn kinh ngạc mở miệng to:” Em còn cùng người ta đánh nhau?” nghĩ ra được, Chu Lăng vóc dáng rất , mặt còn to bằng bàn tay , bộ dáng mảnh mai nhã nhặn, tính cách mềm lòng ngay cả cá cũng đành giết, thế nhưng còn có thể cùng người ta đánh nhau.

      Chu lăng có chút ngượng ngùng hé miệng cười:” Làm sao có thể xuống tay đánh, cũng bất quá chỉ sô đẩy linh tinh.” rồi, quả nhiên là hổ giấy. Ngô Ngôn cảm thấy mình mới biết được chân tướng về , nhưng bất quá lại thích như vậy, lăng chua ngoa tâm như đậu phụ, có đôi khi oán hận vài câu phải như thế nào, trả thù như thế nào khi đắc tội đến người nhà của , lại ngoan cũng chỉ là mà thui, nghiêm trọng nhất là trả thù nhưng bất quá là để ý người kia.

      Ngô ngôn trấn an vợ tức giận hồ hồ kéo vào trong lòng:”Đừng tức giận, Nghề nghiệp này của vốn chính là nguy hiểm ,làm cho mọi ngươi phải lo lắng đề phòng…”

      “Làm trò, em lo lắng kia cũng là em nguyện ý, đối với bọn họ có cái quan hệ gì, bọn họ dựa vào cái gì mà hươu vượn, em còn liên tưởng, ước gì mình quen biết bọn họ, trong mắt chỉ trừ bỏ tiền ra, bọn họ còn xem đến cái gì?”

      Ngô Ngôn bật cười, dời đề tài:” chờ đến hết nghỉ phép, đến lúc đó em theo chở về ?”

      Chu Lăng quên tính thời gian, :” Đến lúc đó đều bẩy tháng, mẹ nhất định cho em đâu .”

      Ngô ngôn tha nhìn bụng của :” phải mượn tẩu tử tới chiếu cố em sao, khả năng nhất định đến lúc đó thời gian lại đây, nghĩ muốn nhìn em sinh sản.”

      Lão mẹ đương nhiên là để cho Chu Lăng , người khác biết, nhưng lại cũng bằng người nhà mình được ? Hơn nữa người nhà ở đây lại nhiều, trong bệnh viện mặc kệ là bác sĩ ý tá hay là phòng bệnh đều thuận tiện hơn chút, chăm sóc tốt, giá cả cũng tiện nghi, nghĩ như thế nào cũng rất lời.

      Chu Lăng là do dự, ở nhà đương nhiên là thuận tiện hơn .Nhưng trong lòng lại muốn cùng Ngô Ngôn trở về bộ đội, tuy rằng , nhưng trong lòng cũng ràng, xem như hãm xuống. tuy rằng phải là trong tiểu thuyết viết cái loại này tình oanh oanh liệt liệt , nhưng mặc kệ là tình hay là thân tình, muốn dời được Ngô ngôn.

      thể thừa nhận, rất sợ hãi, sợ Ngô ngôn, Lúc có ở đấy Ngô Ngôn phải làm nhiệm vụ nguy hiểm , phải mỗi lần đều có thể giống lần này may mắn giống nhau , có thể an toàn trở về. Nhưng cũng nên lời làm cho Ngô ngôn đổi chức nghiệp, chứ đừng chuyển nghề, đúng là cho làm bộ binh quan quân bình thường , cũng luyến tiếc làm cho khó xử. biết ngô ngôn có bao nhiêu thích đại đội đặc chủng , đối chính mình là người bộ đội đặc chủng có bao nhiêu tự hào. Nhưng bụng càng lúc càng lớn, ** thời điểm mấy tháng này khẳng định có khả năng tự mình làm việc nhà, theo trở về chỉ biết liên lụy Ngô ngôn. Công việc của muốn đủ vất
      vả , chẳng lẽ còn muốn gia tăng gánh nặng cho sao?

      Cho dù mượn người đến hỗ trợ, nhưng người ngoài làm sao có thể tỉ mỉ giống mẹ mình được, cho dù chính ,trở về sinh đứa bé,nhưng vẫn lo lắng đem trẻ con giao cho người ngoài chăm sóc.

      Ngô Ngôn cũng do dự đương nhiên luyến tiếc Chu lăng, phần nữa là phải chờ đứa bé được mấy tháng rồi mới có thể trở về, khả năng trong mấy tháng này khó sắp xếp được thời gian đến thăm . Nhưng cũng xác định chính mình có phải hay có thời gian chiếu cố Chu Lăng, tuy rằng sớm mượn người tới chiếu cố, nhưng ai so với được với mẹ mình đâu? Chờ đứa bé sinh ra đến, thời điểm Chu Lăng muốn ở cữ hoặc là người chiếu cố hai người, hoặc là đem đứa bé mới sinh ra giao cho người khác chăm sóc…..

      Chu Lăng cuối cùng vẫn là quyết định ở lại, chính là muốn cho toàn bộ hành trình kế hoạch cùng trở về của Ngô Ngôn thất bại . Bất quá mấy tháng trước nhìn biểu của Ngô Ngôn phi thường rất tốt, để lại nhất mã tốt lắm. Nàng nghĩ bên tha nhìn Ngô ngôn, chỉ hy vọng kì tích xuất , có thể lại được nghỉ phép mấy tháng nữa thẳng đến đứa bé sinh ra nàng ngồi hoàn trong tháng, Ngô Ngôn tuy rằng biết Chu lăng ở lại rất tốt, nhưng thấy quyết định ở lại, trong lòng vẫn là buồn bực thêm mất mát hoàn toàn nhìn của nàng sao mắt. có thể được nghỉ phép mấy tháng này là do bị thương nặng , nếu muốn được nghỉ cho đến đứa bé đước đầy tháng trừ phi lại chịu thêm lần bị thương nặng
      nữa.

      Bất quá bị cấm được huấn luyện quá nặng, về đơn vị cũng nhiều nhất làm huấn luyện mọi người , hoặc xử lí chút việc vặt, về phần làm nhiệm vụ gì là có khả năng. Quốc gia bồi dưỡng người bồ đội đặc chủng giống như vậy cũng dễ dàng, nên có khả năng chút lý do liền thập điều hy sinh .

      Chia lìa đêm trước chu Lăng ghé vào Ngô Ngôn người khóc, từ lúc mang thai , cảm xúc lcuar liền cực dễ dàng dao động, lúc này nước mắt muốn ngừng mà ngừng được, bên ở trong lòng phỉ nhổ chính mình thích khóc, bên đem Ngô ngôn áo ngủ khóc ẩm ướt bên…

      Ngô Ngôn lại là bất đắc dĩ lại là tha, đem gắt gao ôm vào trong ngực, tay vỗ về bụng của :” Tốt lắm, đừng khóc cẩn thận sinh ra con quỷ hay khóc ,con của tương lai phải là người bảo vệ quốc gia ,quân nhân mà rơi lệ sao được?”

      vốn là tưởng Chu Lăng khóc nữa, nhưng lại nghĩ rằng khóc lợi hại hơn, bên lấy tay chủy ngực của :” bậy…ai tương lại đứa bé nhất định phải làm quân nhân a? Con muốn làm cái gì làm cái đó, ai cũng được bắt buộc con làm cái gì mà con thích.”

      cần bắt buộc , tương lai sau này khẳng định con thích chức nghiệp quân nhân .” Ngô Ngôn tràn đầy tự tin – cho dù đứa bé thích, cũng dạy bảo cho thích, đương nhiên, điểm này tiểu Lăng biết.

      Chu Lăng biết trong lòng đánh lưu ma trước quỷ, thầm nghĩ chờ đứa bé sinh ra, là chính mẹ nó, chính là hoàng mặt bà. Bây giờ còn sinh ra đến đều đem ép buộc chết khiếp, tương lai lại còn biết muốn phiền toái thành cái dạng gì, chỉ sợ phải ăn ít tức giận nhiều. Theo phương diện giáo dục luôn luôn là cảm thấy để thuận tự nhiên hơn. Chính thường thường cảm thấy cha mẹ hai người đều làm nghề giáo viên, dạy rất nhiều học sinh đều thành tài như vậy, nhưng lại giáo dục con mình phi thường thất bại , chẳng những thành tài, tính cách còn cổ quái hướng nội. mỗi lần nghĩ đến trước kia bị buộc học những cái thích . Đọc sách lại càng thích ,nên tự an ủi chính mình..
      tương lại có đứa bé, phải nhất định căn cứ vào tính cách của đứa bé, mà giáo dục.

      Bất quá nghĩ là rất tốt, nhưng tương lai có thế làm được hay ,kia cũng rất khó .

      Ngô Ngôn bên dỗ Chu Lăng chuyện, miễn cho khóc thân thể bị ảnh hưởng, bên vỗ về bụng của bồi cục cưng làm trò chơi. Thời điểm cục cưng được bốn tháng là bắt đầu hoạt động , đến sáu tháng càng nghịch ngợm ngừng, thường thường thân thân cánh tay đá đá chân, nếu thấy người để ý đến bé liền ghét ghét.

      Thời điểm mỗi lần bé bắt đầu động đây Ngô Ngôn hay dùng tay vuốt ve bé, cục cưng cảm giác được lại càng phát hưng phấn, lại ngừng động. Cũng may lực của bé còn yếu, nên động vài cái liền nặng nề ngủ, thế này bụng của Chu Lăng mới bị bé đá phá. Ngô Ngôn mỗi lần xem Chu Lăng bị đứa bé đá đau liền bên mắng đứa bé hiếu thuận, chờ bé ra đánh mông bé, bên lại nhìn thời điểm đứa bé động lòng tràn đầy mãn nhãn vui mừng, chỉ cần đứa bé vừa động liền nhất định phải ngừng chuyện để đến chơi cùng bé.

      Chu Lăng tuy rằng bị đau, nhưng cũng biết đây là đại biểu đứa bé ở trong bụng phát triển rất tốt , thấy chồng coi trọng đứa bé như vậy, bên lòng chua xót về địa vị của mình ,công việc xếp theo thứ nhất ,con đứng thứ hai ,vợ đứng thứ ba, bên lại đau đầu tương lai này khẳng định là đứa bé bướng bỉnh, còn biết vì nó mà sinh bao nhiêu tức giận.
      Last edited by a moderator: 23/9/14
      dunggg thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 56 :Sinh con


      Rốt cuộc Ngô Ngôn vẫn là mình về đơn vị, Lưu lại phụ nữ có thai cùng cái đứa bé, nhìn trông mong nhìn xe lửa dời . Tiểu Phúc binh cũng biết được lỗi buồn li biệt, khóc tê tâm liệt phế, dẫn tới Chu Lăng cũng khóc lên. lớn hai người đều khóc , dẫn tới mỗi người ở trong sân ga đều ghé mắt nhìn. Lão mẹ dở khóc dở cười, chỉ có thể cùng lão ba cứng rắn đem người lôi kéo rời khỏi nhà ga, là rất dọa người, nếu phải mang thai, bọn họ khẳng định rất ràng là bỏ lại , làm bộ như biết.

      Chu Lăng thống thống khoái khoái khóc hồi, khóc xong mới cảm thấy ngượng ngùng, nhìn gương ánh mắt sưng đỏ, ánh mắt cùng đỏ bừng mặt chịu ra khỏi phòng . Lão ba lão mẹ thế nào bỏ qua cho , hung hăng cười nhạo chút, đem chu Lăng buồn bực hận thể làm gì được. Tiểu Phúc binh nghe hiểu ông ngoại bà ngoại cái gì, lại mẫn cảm cảm giác được mẹ bị mất hứng, liền “ Đăng Đăng Đăng ” Chạy tới đẩy: “ được khi dễ mẹ cháu”

      Tất cả mọi người hảo cười rộ lên, Chu Lăng vội vàng giữ chặt bé phúc binh: “Phúc Binh, được lễ phép đối với ông bà ngoại .”

      Bé Phúc Binh lời mẹ vì sao muốn trách cứ chính mình, liền biển miệng ủy khuất nhìn mẹ, mắt to ẩm ướt, là manh . Chu Lăng ác chế muốn vuốt ve bé chút xúc động, đem bé kéo đến sô pha ngồi xuống, kiên nhẫn : “Ông ngoại bà ngoại là trưởng bối của mẹ , cũng là trưởng bối của con, con thể lễ phép đối với bọn họ mà phải tôn trọng ông ngoại bà ngoại , thể mắng bọn họ, cũng thể đánh bọn họ, biết ?”

      “ Nhưng là bọn họ mắng, mẹ .”

      Chu Lăng cười : “Bọn họ có mắng mẹ, là cùng mẹ giỡn đấy…cho dù bọn họ mắng mẹ, con cũng thể như vậy, bọn họ là trưởng bối.”

      Tiểu Phúc binh tuy rằng chưa hiểu được nhiều , nhưng vẫn ngoan ngoãn gật gật đầu.

      Chu Lăng sờ sờ đầu bé,”Phúc Binh là đứa bé ngoan. Con vừa mới đẩy bà ngoại tại nên cái gì với bà?”

      Tiểu Phúc Binh nghĩ nghĩ, đến trước mặt lão mẹ : “Bà ngoại, xin lỗi!”

      sao .” Lão mẹ cười sờ sờ đầu của bé, hướng Chu Lăng , “ đứa bé này tính cách nhu thuận thuần phát, nếu có thể vẫn bảo chì như vậy con cũng tính là công bé, tương lai con cũng coi như có nhiều con cháu vây quanh chăm dưỡng già.”

      Chu Lăng cười : “ Bản tính của Phúc Binh cũng rất tốt, dạy bảo rất nghe lời , phí tâm tư gì.” Tiểu tử kia buổi sáng dậy sớm, vừa khóc hồi, lại híp mắt buồn ngủ. Chu Lăng đem bé nhàng đặt ở sô pha, lấy cái chăn mỏng đắp lên , lập tức thấy bé bắt đầu khò khè, hai má phính, ngủ ngon. “ Con chỉ nghĩ đem bé nuôi lớn, về sau có tiền đồ hay biết ,nhưng làm thất vọng cha mẹ đẻ nó là được rồi. Dưỡng già cái gì, chỉ cần Ngô Ngôn xuất ngũ, tương lai cuộc sống của chúng con phải lo. Cho dù có chuyển nghề kia ít nhất cũng là làm cán bộ cấp huyện ,chẳng sợ thăng quan được , kia ít nhất cũng cần vì dưỡng già mà phát sầu.”

      Tiểu Phúc binh đứa trẻ ở nhà mà có bạn cũng được, lên Chu lăng liền đem bé đưa đến nhà trẻ tư nhân ở phụ cận, vừa vặn thời điểm mỗi ngày lão mẹ làm có thể đưa đón. Tiểu hài tử nhận thức bạn bè rất nhanh, tuy rằng lúc vừa mới bắt đầu có chút quen nhưng đến hai ngày liền kết bạn, còn muốn mời bọn họ về nhà đến chơi.

      Ngày qua ngày nhanh cũng nhanh , chậm cũng chậm. Mỗi ngày buổi sáng và giữa trưa là Chu Lăng cùng Ngô Ngôn chuyện điện thoại, buổi tối nếu Ngô Ngôn rỗi, lại mặc áo chống phóng xạ ngồi trước máy tính nhìn , trừ bỏ sờ chạm được tới đối phương tựa hồ cũng có gì khác khác nhau… Đương nhiên, này chình là Chu Lăng tự mình an ủi trong lời , luôn luôn là muốn mở, có chuyện gì luẩn quẩn ở trong lòng dừng việc lại để dời lực chú ý – đến chính là có tính cách mâu thuẫn, bên lại mẫn cảm, bên lại có chút vô tâm vô phế.

      Đảo mắt đến gần tháng năm , dự tính ngày sinh của Chu Lăng chỉ còn cách vài ngày, Chu Lăng càng ngày càng khẩn trương sớm nghe sinh con đặc biệt rất đau, nghe đau đớn đến tê tâm liệt phế, sinh đứa bé ra rất thống khổ đau chết sống lại. Lúc trước bất quá là đêm đầu tiên cũng làm cho thống khổ hồi, tại đứa bé lớn như vậy theo ở địa phương như vậy mà ra, thể bị xé rách nha?

      Chu Lăng rơi lệ đầy mặt, sinh cũng thể được ? dù sao cũng có tiểu phúc binh nữa.

      Nhưng chuyện này phải định đoạt là được, ít nhất phải tại có thể tính, vì thế đến dự tính ngày sinh còn ngày, vẫn là ngoan ngoãn ở trong bệnh viện. như vậy, rất nhiều người đều là bắt đầu đau bụng sinh rồi mới đến bệnh viện, nhưng là rất sợ hãi, luôn miên man suy nghĩ: Vạn nhất khó sinh làm sao bây giờ? Vạn nhất còn tới bệnh viện liền sinh làm sao bây giờ ? Vạn nhất sinh ngay ở đường đến bệnh viện làm sao bây giờ? Vạn nhất chậm rồi ngủ quên bị sản phụ khác chiếm chỗ làm sao bây giờ?

      Lão mẹ bị làm cho mỗi ngày chuỗi từ vạn nhất làm cho dở khóc dở cười cũng chỉ tùy , đầu giờ chiều chuẩn bị thu thập này lọ đem con đưa đến bệnh viện cũng may này vừa vặn là hai ngày cuối tuần, nên bà có thời gian chiếu cố.

      Buổi tối hom nay ở trong bệnh viện, thời điểm nủa đêm nửa đêm đột nhiên Chu Lăng bị đau tỉnh, trận trận, tựa như trong bụng cái gì ở kéo đau giống nhau. Có phải hay muốn sinh? vội vàng đánh thứa bồi lão mẹ ở giường bên: “ Mẹ, con muốn sinh!”

      Lão mẹ theo trong lúc ngủ mơ bừng tỉnh, nghe con muốn sinh, vội vàng ấn đầu giường gọi Linh.

      Y tá lại đây sờ sờ bụng của , : “ Vẫn còn sớm , phải đợi thêm mấy tiếng nữa.”

      Hai người , Chu Lăng cắn răng nhịn đau, trong long muốn khai mắng còn muốn đau mấy mấy giờ a, NND còn làm cho người ta sống ? sinh mổ để lấy đứa bé ra cũng thể được a? Vì sao phải là đàn ông sinh con a ? Đầu đêm chính là phụ nữ đau đàn ông lại thích, vì muốn sinh đứa bé vẫn là phụ nữ mang thai ? Vạn nhất mang thai đúng thời cơ muốn phá thai người chịu thống khổ cũng vẫn là phụ nữ a. Nạo thai xong vẫn để lại di chứng vẫn là phụ nữ, nếu muốn sinh nhiều con , phải buộc garô vẫn là phụ nữ… Ông trời NMD chút thiên lý a ? Người có phải hay đời trước ăn qua nhiều phụ nữ mệt a ? Tôi nguyền rủa người chỉ có thể bị người áp, trọn đời được làm công!

      A! Đau chết tôi, đứa bé này rốt cuộc khi nào mới ra? Chờ nó ra thế nào cũng phải đánh cho nó trận ! Rốt cuộc là ai tạo người ? Nữ oa hay là thượng đế ? Tôi muốn nguyền rủa các người sinh đứa bé so với tôi đau nhất vạn lần !!

      Đau trông chốc lát ngừng trong chốc lát, vừa định ngủ liền đau tỉnh, thân thể cùng đầu óc đều là lại khốn lại mệt, ép buộc được, cơ hồ đều muốn khóc, Khó khăn chịu đến buổi sáng, Lão mẹ mua bữa sáng vội đưa tới cho ăn. Chu Lăng tuy rằng chút khẩu vị, nhưng cũng biết chính mình phải ăn cơm. Ai biết rốt cuộc là khi nào sinh đây, quay đầu nếu đến lúc sinh khí lực, kia đau khổ chỉ biết nhiều hơn nữa.

      ăn, di động đột nhiên vang là Ngô Ngôn điện báo, mẹ con hai người thế này mới nhớ tới thời điểm nằm viện cho Ngô Ngôn biế . Nghe được thanh của Ngô Ngôn , Chu Lăng đột nhiêm cảm thấy ủy khuất đứng lên, cái mũi đau sót, thanh liền dẫn theo tiếng khóc : “ Ngô Ngôn em ở trong bệnh viện …”

      Ngô Ngôn lập tức chợt nghe thấy thanh của hơi lạ , hỏi : “ Làm sao vậy, có phải hay rất khó chịu?”

      “ Đau quá… Ngô Ngôn, chúng ta sinh được ? Đau quá a…”

      Ngô Ngôn lại là đau lòng lại là sốt ruột lại là buồn cười: “ Tiểu Lăng ngoan, em nhẫn nhịn chút, lần này sinh xong ,chúng ta sinh nữa , ngoan.”

      chỉ được cái dỗ em, chúng ta vốn chỉ có thể sinh đứa.” Chu Lăng càng phát ra cảm thấy ủy khuất, “ tới sinh ! Làm gì chỉ có mỗi mình em đau a, công bằng…em sinh, đổi tới sinh…”

      Ngô Ngôn dở khóc dở cười: “ Điều này sao có thể đổi được? Chờ đứa bé ra đánh mông con được ? Con đem em ép buộc đau như vậy , đến giáo huấn con…”

      dám! Con bé như vậy cũng đau lòng? Quả nhiên là ngươi hoa khí lực sinh sao? Nếu dám động…” Chu Lăng càng phát ra tức giận, muốn mắng , đau bụng sinh lại lại tới nữa. Như vậy mấy mấy giờ đau bụng sinh muốn càng ngày càng dày đặc, càng ngày càng kịch liệt, làm sao còn có tinh thần chuyện, chỉ cắn răng gắng gượng, chỉ chờ đau đớn qua.

      “ Tiểu Lăng…Tiểu Lăng …” Ngô Ngôn nghe thấy Chu Lăng chuyện , trong chốc lát lại nghe như có tiếng rên rỉ, chỉ cấp xoay quanh “tiểu Lăng, em thế nào ? Tiểu Lăng …

      Khó khăn cơn đau qua , thế này mới thấp giọng đáp lại: “ Em sao, vừa đau trong chốc lát, chỉ sợ là sắp sinh, đau bụng sinh tần suất càng ngày càng cao.”

      Ngô Ngôn càng phát ra khẩn trương đứng lên, lại cũng chỉ có thể lo lắng suông. Treo điện thoại xong, suy nghĩ nửa ngày, đứng lên liền chạy vội ra ngoài, Lưu lại bàn người trợn mắt há hốc mồm: “ Đội trưởng bữa sáng còn có ăn xong đâu…” .

      Ngôn ngôn hơi chạy đến đại viện thẳng đến tầng bốn, gõ cửa: “ Tẩu tử, tiểu Lăng phải sinh làm sao bây giờ?”

      “Đúng vậy, tại ấy ở bệnh viện, tôi nghe ấy kêu rất đau là đau … Có biện pháp nào làm cho bị đau như vậy được ?”

      “Làm sao có thể.” Đại tỉ dở khóc dở cười, “ Phụ nữ sinh con đều như vậy cho nên cậu phải thương ấy nhiều vào, sinh con cho đàn ông các người , chúng tôi phải chịu bao nhiêu vất vả ”.

      “ Thời điểm tẩu tử sinh tiểu Tiền cũng đau như thế, đau ?” Ngô Ngôn , “Như thế nào lại thể làm cho đàn ông sinh con ? ít nhất so với tiểu Lăng tôi lại càng sợ đau. ấy nũng nịu như vậy , làm sao ăn khổ qua lọai này .”

      Đại tỉ lại là cảm động lại là buồn cười: “ Cậu cái gì đều có thể thay ấy làm, nhưng việc sinh con làm sao có thể thay được? Về sau chỉ cần đối tốt với ấy nhiều hơn là được. Tiểu Chu vóc dáng rất háng cũng to, ăn đau khổ chỉ sợ so với chúng tôi còn muốn chịu nhiều hơn.”

      Ngô Ngôn ủ rũ dời hoàn toàn biết lúc rồi đại tỉ là như thế nào cùng đại đội trưởng của tức giận, cũng biết đại độ trưởng vì sao truy tìm cả ngày ,càng biết vì sao đến thời điểm buổi chiều mọi người thấy đều là bộ dáng nghẹn cười .

      Chu Lăng biết Ngô Ngôn láo loạn bị chê cười, bị đau đến như vậy cũng suy nghĩ được cái gì, chỉ có thể theo bản năng dựa theo y tá phân phó dùng sức. Bởi vì có người quen làn y tá coi như phụ trách, bác sĩ đến cũng có vẻ sớm, so với trước kia qua cái gì y tá chỉ lo chuyện phiếm thẳng cho đến đầu đứa bé nhích đia ra , chuyện như vậy xảy ra bao nhiêu lần.

      Chính là y tá cùng bác sĩ lúc này đến cũng có tác dụng gì ,vì tử cung còn chưa mở đủ , bác sĩ muốn hỏi muốn hay rạch đoạn. Chu Lăng nghĩ cái kia địa phương kia bị dính đao, là làm cho người ta rét mà run, nhưng tại đau chịu nổi, nghĩ sớm chết sớm siêu sinh, dù sao cũng sắp sinhd rồi , sinh đứa bé bác sĩ tiêm thuốc tê cho , liền đồng ý.

      Đại khái là sinh đứa bé rất đau, bác sĩ rạch đường ở phía dưới của căn bản là có cảm giác , còn tưởng rằng còn chưa có bắt đầu sinh đâu. Tốt xấu lại tìm trông chốc lát rốt cục nghe thấy y tá : “ dùng sức, nhìn đến đứa đầu… đầu ra… chúc mừng sinh được thiên kim.”

      Con rất tốt! Chu Lăng ngay cả khí lực xem đứa bé liếc mắt cái đều có, cơ hồ là lập tức liền hôn mê ngủ.
      dunggg thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 57: Trong tháng

      Chu Lăng rất muốn hung hăng ngủ cả ngày đêm ,nhưng mà con của phải bây giờ vẫn còn ở trong bụng ,mà ra ngoài ,đương nhiên là nhu thuận như ở trong bụng đâu , cảm thấy mình vừa mới bắt đầu ngủ bị trận tiếng khóc lớn của trẻ con ,làm bừng tỉnh:" Cục cưng ."

      Lão mẹ thấy tỉnh ,vui rạo rực ôm cháu tới :"Tiểu Lăng ,đến xem con con ,nhìn trông giống con rất nhiều a."

      Lão ba đỡ Chu Lăng ngồi dậy tựa vào đầu giường ,thế này mới thăm dò nhìn xuống đứa bé trong tã ,nhíu mày :"Quá xấu ,vừa hồng mặt lại nhăn ,nhìn trông giống như con khỉ con ,làm sao mà giống con ?"

      Lão mẹ vỗ lên đầu chút ,sẵng giọng:"Đều làm mẹ ,mà còn hưu vượn như vậy. Trẻ con sinh ra đều như vậy , con xem ánh mắt ,cái mũi là giống con ,còn lông mi cùng cái miệng là giống tiểu Ngô ,còn cái cằm giống mẹ..."

      Chu Lăng cẩn thận quan sát nửa ngày ,vẫn là nhìn ra giống nhau ở điểm nào ,bĩu môi :"Mắt còn có mở ra ,mẹ làm sao thấy được ánh mắt giống con a ?" là quá xấu ,hơn nữa khóc mặt lại đỏ bừng ,càng giống con khỉ con ,"Nó như thế nào vẫn khóc a? Có phải hay đói bụng ? thanh khóc ghê gớm ."

      "Cục cưng mới sinh ra , được uống sữa ngay ,phại đợi mấy tiếng nữa . Y tá vừa cho uống nước ...Nếu con ôm cục cưng lát ? chừng vừa rời khỏi trong bụng mẹ ,chưa quen đâu .Bất quá thân thể cục cưng rất tốt ,tiếng khóc vang dội ,vóc dáng cũng cao ,tương lai khẳng định có dáng người cao gầy ,giống tiểu Ngô ."

      "Nào có thần kỳ như vậy ." Chu Lăng tin ,nhưng tay vẫn tiếp nhận con ,"Rất mềm a ,cũng giám dùng sức .Giống Ngô Ngôn rất tốt ,đừng giống mẹ như vậy ,ngũ quan của hai chúng con cũng được a ,đến lúc đó vóc dáng cục cưng lại cao nữa ,khẳng định là rất được a ." Rất may là thời điểm mấy năm trước chị họ sinh thêm đứa thứ hai , có đến chăm sóc thời gian ,coi như là luyện tập qua ,tuy rằng trong lòng có chút khẩn trương ,nhưng tư thế ôm cục cưng vẫn chính xác .

      Cũng biết có phải hay hai mẹ con tâm linh tương thông ,cục cưng được Chu Lăng ôm , lập tức ngừng khóc ,ở trong lòng mẹ nặng nề ngủ .Chu Lăng vừa mệt ,vừa khốn , nhàng đem con đặt ở sau gối bên cạnh ,còn bản thân mình cũng ngủ .

      Này vừa cảm giác được ngủ thẳng đến năm giờ chiều ,tuy rằng hạ thân vẫn còn đau ,nhưng tinh thần mười phần .Nhưng chính là xấu hổ về chuyện tiểu tiện ,đau quá a ,nếu phải nín được , nghĩ toilet .Bị thúc giục , biết miệng vết thương khi nào mới lành ? Nếu lần tiểu tiện miệng vết thương bị nước tiểu dính vào lần ,kia phải là cầm dao cắt vào thịt mình sao ? Trời ạ ,giết !

      Lúc này cũng đến giờ ăn cơm chiều ,ngửi thấy mùi thức ăn ,bụng lại reo lên . ngày như vậy ,buổi sáng cũng có ăn chút gì ,nhưng sinh đứa bé phải dùng hết sức lực để giận sinh ,lên tiêu hao rất nhiều năng lượng , cảm thấy bản thân mình đói đến nỗi ngực dán vào lưng rồi .

      Cũng may lão mẹ cũng biết khẳng định rất đói , nên sớm làm cơm đưa tới đây .Chu Lăng nhánh chóng mở cặp lồng cơm ra ,bên trong tất cả đều là các món bổ dưỡng dành cho , bỏ đồ ăn ra ngoài , còn có bát canh gà nóng hầm hập ,Chu Lăng mồm to ăn hết đồ ăn ,nhưng có ăn bát canh gà ,chỉ dùng nước sôi dính dính môi chút cho đỡ khát .

      Lão mẹ nhíu mày :"Làm sao uống canh gà ? có mỡ ,mẹ vớt hết vãng mỡ ở mặt bỏ rồi , nhanh thừa lúc còn nóng hãy uống ,để lạnh uống tốt ."

      " uống ,uống nhiều nước phải vào phòng vệ sinh nhiều." Chu Lăng nhăn mày , vốn thích nhất là uống nước canh , nhưng bây giờ đến nước cũng dám uống , là đòi mạng a .

      Lão mẹ giật mình ,nhưng cũng có biện pháp gì ,chỉ có thể an ủi :"Con cố chịu đựng vài ngày ,miếng vết thương này chỉ cần đến hai ,ba ngày là có thể khỏi ,đến lúc đó đau ...Nước tiểu có thể tiêu độc ,trước kia còn có rất nhiều người bị thương, rồi lấy nước tiểu cho vào để tiêu độc đó ."

      "Trời ạ ,kia cũng quá ô uế !' Chu Lăng sợ hãi than ,"Hơn nữa rất xót đau lắm a."

      "Trước kia người lại rất nhiều bệnh viện lại ít ,làm sao vì vết thương mà phải gặp bác sĩ ,hơn nữa khi đó cũng giống như bây giờ có nhiều thuốc trữa trị ,nên nước tiểu được coi như là thứ thuốc tốt ,con biết trong con ngươi nước tiểu là thuốc tốt sao ?"

      "Biết..."Làm sao bây giờ ,mùi canh gà thơm ngào ngạt ,mà như thế nào lại càng xem càng giống nước tiểu đây..."Đúng rồi ,còn chưa có gọi điện thoại báo cho Ngô Ngôn đâu , biết có thích có con hay ."

      Lão mẹ khinh bỉ :" chờ đến bây giờ con mới ,mẹ sớm gọi điện báo cho con rể rồi ,biết là con con biết con rể vui mừng như thế nào đâu ."

      Chu Lăng mỉm cười :" ấy vẫn có con đều sao cả ,nhưng dù sao cũng có rất nhiều người đều là muốn có con con... hơn nữa trong nhà ấy chỉ có mỗi mình ấy .Con gọi điện thoại cho ấy cái."

      Ngô Ngôn muốn sớm gọi điện thoại cho Chu Lăng ,nhưng lại sợ làm phiền đúng lúc nghỉ ngơi, nên khi nhìn đến di động lên hai chữ Tiểu Lăng , liền vội vàng bắt điện thoại , :"Tiểu Lăng ,em có khỏe ?"

      "Em tốt lắm ,chúng ta có con ,rất đẹp ..."Lời của vừa xong nhận được ánh mắt khinh bỉ của lão mẹ ,cũng biết là ai vừa mới chê tiểu bảo bảo xấu.

      Bé Phúc Binh ăn cơm chiều xong cũng theo ông ngoại tới đây :"Mẹ ,em đâu ,con muốn xem em ."

      Chu Lăng vẫn còn nghe điện thoại , vẫy tay :"Tìm bà ngoại của con ."

      Tiểu tử kia liền trông mong nhìn chằm chằm bà ngoại ,lão mẹ thấy vậy liền cúi thấp người xuống đem tiểu bảo bảo ở trong lòng cho bé xem :"Đến đây ,bà ngoại đưa em cho Phúc Binh xem ."

      Bé Phúc Binh nhìn em ,nửa ngày nhăn mày lại :" Em quá xấu a ,con nghĩ muốn có em xinh đẹp."

      Trong phòng bệnh mọi người bị lời của của bé mà nở nụ cười ,lão mẹ cười :"Em mới xinh ra nên trông như vậy ,chờ vài ngày nữa đẹp ngay .Cháu có thể lấy tay nhàng sờ kiểm tra mặt em ...Sờ nhàng ."

      Bé Phúc Binh liền vườn đầu ngón tay nho , cẩn thận huých chút khuôn mặt hồng hồng của cục cưng ,sau đó rất nhanh rút tay lại ,kêu lên :"Bà ngoại mặt của em rất mềm a !"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.