1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông xã không thuần, bà xã lưu manh - Trần Tiểu Na (P2 - C33/33) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 46: Trận chung kết (giữa)

      Với tính cách thù dai của Lâm Thiên Vũ, ngày đó trong nhà ăn hải sản, Bảo Bối cho ta mặt mũi như vậy, ta làm sao có thể báo thù. Với thủ đoạn của ta, muốn động tay động chân cách hoàn hảo hoàn toàn là có khả năng.

      - Tiểu thư, nếu , vậy tôi cũng chỉ đành phải tự mình tiễn ra ngoài. - Vệ sĩ bị Lộ Bán Hạ dây dưa có phần được bình tĩnh, dứt khoát trực tiếp đẩy Lộ Bán Hạ ra ngoài.

      Lộ Bán Hạ cũng từng luyện võ thuật, bản lĩnh nhanh nhẹn, cái lập tức tránh được, quay người muốn mạnh mẽ tiến vào khu nghỉ ngơi, vệ sĩ kia cũng phải ngồi , cái lập tức vác Lộ Bán Hạ treo ngược bờ vai.

      - Oái. . . . . . làm gì thế, thả tôi xuống! - Lộ Bán Hạ giật mình, hét lên, phương thức bị treo ngược vác vai khiến cho Bán Hạ có chút sung huyết não, bất mãn lớn tiếng hô lên.

      Tiếng còi vào sân kéo dài ba phút, càng về phía sau càng dồn dập, làm cho người ta có cảm giác rất cấp bách. Lộ Bán Hạ xem trước lịch trình, khi vào sân sau đó chính là hâm nóng sân, diễn đ:àn l;ê qu.ý đ,ôn tay đua có thời gian 10 phút để thích ứng với điều chỉnh của chiếc xe, tiếp đó lập tức chuẩn bị bắt đầu so tài.

      - Tôi muốn gặp Lâm Thiên Vũ, Lâm Thiên Vũ có ở đây hả? - Lộ Bán Hạ cố hơn được, vì an toàn thân thể của Mạc Bảo Bối, lớn tiếng hết lên về phía khu nghỉ ngơi.

      Vệ sĩ vừa nghe thấy Lộ Bán Hạ hô lên, dưới chân ra ngoài nhanh hơn, đến ngoài cửa, trực tiếp ném xuống cái, trở tay liền đẩy cửa đóng lại.

      may là hôm nay làm trợ lý, Lộ Bán Hạ mang giày thể thao, nếu là giày cao gót chân sớm trật ra.

      Vặn eo xoay tròn vòng, Lộ Bán Hạ vững vàng đứng mặt đất, lộ ra nụ cười, thầm : may mắn lão nương mạng lớn, bản lĩnh linh hoạt.

      Khi Lâm Thiên Vũ đàm luận liên quan đến công việc với mấy người quản lý ở bên trong phòng khách quý, đột nhiên nghe tiếng ồn ào phía ngoài, nơi này là tạm thời xây dựng, hiệu quả cách vốn cũng phải là quá tốt, cộng thêm sau đó Lộ Bán Hạ lại rống to mấy tiếng, đủ để Lâm Thiên Vũ nghe.

      Khi ra tới, vừa lúc nhìn thấy vệ sĩ vác Lộ Bán Hạ vai ném xuống đất, sợ đến nghẹn hơi trong cổ họng, nhưng sắc mặt lại đổi, chỉ bước nhanh tới bên cạnh Lộ Bán Hạ thôi.

      Vệ sĩ kia là người phương bắc thân cao mét chín, cơ thể cường tráng, còn Lộ Bán Hạ nhìn qua lại nhắn như vậy, khiến Lâm Thiên Vũ lo lắng. Mặc dù nhìn thấy Lộ Bán Hạ linh hoạt đứng vững vàng, còn chưa thoát hết lo lắng hỏi:

      - Thế nào? Có tổn thương tới chỗ nào hay ?

      - Lão nương dễ dàng bị thương như vậy làm sao so chiêu với thuộc hạ của lão nhân gia chứ! - Lộ Bán Hạ nhìn thấy Lâm Thiên Vũ, toàn bộ tức giận đều đỗ lên người Lâm Thiên Vũ, đột nhiên như thế đúng là làm sợ hết hồn.

      - tìm tôi có chuyện gì? - Thấy Lộ Bán Hạ có sức hít thở rống lên mười phần cũng biết sao.

      - Đương nhiên có chuyện mới có thể tìm rồi, nếu tôi rảnh chắc! - Lộ Bán Hạ quên dự tính ban đầu của .

      Lâm Thiên Vũ theo Lộ Bán Hạ tới ngoài cửa, trong khoảng thời gian ngắn Lộ Bán Hạ biết làm sao mở miệng cho tương đối thích hợp. Nhìn điệu bộ Lâm Thiên Vũ cũng biết ta phải người dễ dàng chịu thua, lúc ấy Mạc Bảo Bối nhiều làm cho ta tức giận lại xuống đài được như vậy, làm sao có thể báo thù, nhất là sau khi biết Lâm Thiên Vũ lại là tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Thịnh càng thêm lo lắng. Ngày đó lúc ở nhà ăn hải sản, Mạc Bảo Bối phá Lâm Thiên Vũ trước mặt nhiều thuộc hạ như vậy, làm sao có thể để Mạc Bảo Bối tốt hơn đây?

      Lâm Thiên Vũ nhìn Lộ Bán Hạ rối rắm rồi đấu tranh, biết này đến tột cùng muốn làm gì. Mà cũng rất kỳ quái, ràng phải là người vì sắc đẹp mà thay đổi, hơn nữa này chuyện lại cay nghiệt thế, phải rất ghét mới đúng, nhưng khi nhìn thấy này yếu ớt lại nhịn được đau lòng, khắc vừa mới nhìn thấy tâm cũng khỏi tự chủ nhói đau.

      - bỏ qua cho Bảo Bối. - Lộ Bán Hạ nghe trong sân truyền đến đếm ngược thời gian ba phút, chỉ sợ xe Mạc Bảo Bối vừa lái ra ngoài có vấn đề, đến lúc đó lại thể cứu vãn.

      - Có ý tứ gì? - Lâm Thiên Vũ nheo mắt lại.

      - hãy yên tâm , Bảo Bối cậu ấy vô địch, lúc nãy tôi mới thả vào trong túi áo của cậu ấy tờ giấy bảo cậu ấy cần phải vô địch rồi, thậm chí về ba cũng thể. - Lộ Bán Hạ hơi ra ngoài, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm Lâm Thiên Vũ.

      - cứ nắm chắc đó có thể được vô địch vậy sao? - Lâm Thiên Vũ rất cao hứng, cũng phải để ý đáng chết Mạc Bảo Bối được vô địch, mà là Lộ Bán Hạ lại có thể coi trở thành loại người quá quắt thế.

      Lăn lộn thương trường nhiều năm, ngươi lừa ta gạt dĩ nhiên thấy cũng nhiều, nhưng uy tín thương nhân nên có vẫn có, hơn nữa đối thủ của vẫn luôn cùng địa vị và cấp bậc, chỉ là học sinh giống như Mạc Bảo Bối mà thôi, hoàn toàn còn chưa vào được con mắt của chứ đừng đối phó ta.

      Mạc Bảo Bối đó có tài đức gì, có thể làm cho Lâm Thiên Vũ này vào trường hợp phải đối phó với ta chứ?

      - Nếu Bảo Bối muốn được, nhất định có thể có được. Nhưng yên tâm, cậu ấy nghe lời của tôi nhất, tôi cậu ấy thể nhất định thể, đừng tổn thương cậu ấy có được ? - Lộ Bán Hạ xong lời cuối cùng giọng điệu gần như là van xin.

      Lâm Thiên Vũ vui nhíu mày, đêm hôm đó cho dù bức bách thế nào, này vẫn chịu thỏa hiệp cũng chịu cúi đầu, nhưng hôm nay vì Mạc Bảo Bối đó lại có thể chịu cúi đầu với như vậy, cái nhận thức này khiến Lâm Thiên Vũ rất vui.

      - Vậy chúng ta mỏi mắt mong chờ đến cùng ta có thể nghe lời vô địch hay ! - Lâm Thiên Vũ quay đầu thản nhiên , thích loại cảm xúc mình cách nào khống chế đó, cho nên thể cứ nhìn ánh mắt của Lộ Bán Hạ này.

      ra , Lâm Thiên Vũ cũng giúp Lộ Bán Hạ tìm cái bậc thang xuống, bởi vì có Trịnh Hạo ở đây, kia hoàn toàn thể giành được vô địch.

      - Ý của bắt đầu những việc động tay động chân của nữa sao? - Lộ Bán Hạ vẫn cho rằng Lâm Thiên Vũ đích xác động tay chân, chỉ là chưa phải thời điểm quan trọng nhất xuất ra thôi, nếu Bảo Bối phải vô địch có thể an toàn.

      Lâm Thiên Vũ gật đầu cái, ngại người khác hiểu lầm , ở địa vị này, chuyện uất ức hơn thế này cũng gặp qua, cũng phải người giỏi giải thích.

      Sau khi lấy được đáp án khẳng định, trong lòng Lộ Bán Hạ thoải mái hơn, vội vàng chạy ra phía sau đài quan sát xem Mạc Bảo Bối tranh tài.

      Cuộc so tài thứ nhất là kỹ năng, người dự thi lái chiếc xe đua của mình, trong sân vẽ hình chữ "工". Xe xuất phát từ vị trí quy định, rẽ vào nét thẳng đứng bên trong khu vực chữ "工", tại đó chạy vào các vị trí khác, chạy ra khu chữ "工" là hoàn thành tranh tài, thời gian càng ngắn, đạt điểm càng cao.

      Mạc Bảo Bối có số điểm cao nhất trong vòng đầu tiên,18 người dự thi sử dụng thời gian dài nhất chính là năm phút đồng hồ, nhanh nhất là Trịnh Hạo và Mạc Bảo Bối, thời gian hoàn thành chỉ dùng ba phút hai mươi tám giây, còn về số hai là bốn phút mười giây, thời gian chênh lệch cách xa như thế nên giành được tiếng vỗ tay và tiếng reo hò của người xem toàn sân.
      Last edited by a moderator: 11/11/15

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 47: Trận chung kết (Cuối)

      Trận so tài thứ hai là chui vào chỗ dừng xe, khoảng cách giữa hai cọc với xe dài hơn 10cm, cố gắng hết sức trong thời gian ngắn đưa xe vào chỗ dừng xe, đầu xe cách rời hai cái cọc ở chỗ đậu khoảng 5cm, sườn xe nằm chính giữa nơi cắm hai cái cọc, thời gian càng ngắn điểm số càng cao.

      Trận thứ ba là đua trực tiếp, bởi vì giới hạn đường núi, khoảng cách chỉ có 800m, nhưng trái lại cũng tăng cao khó khăn, bởi vì xe vừa mới phải dừng lại phải suy tính để trong thời gian ngắn có khả năng tăng tốc.

      Trận thứ tư là đua đường rẽ vây quanh núi, từ chân núi tới đỉnh núi, tốc độ của ai nhanh nhất, bắt được lá cờ của tập đoàn Thiên Thịnh đầu tiên, điểm số của người đó cao nhất, cuối cùng tính trung binh đạt được qua bốn trận, đưa ra xếp hạng.

      Dù sao Mạc Bảo Bối cũng phải tay đua huấn luyện chuyên nghiệp, bình thường ra ngoài đua xe cũng có người giành chỗ đậu với , cho nên cũng am hiểu, vòng thứ hai chỉ giành được vị trí thứ tư.

      Vào trận thứ ba Mạc Bảo Bối vẫn vững vàng giữ ghế số .

      Nhìn điểm số trung hòa trước mắt, mặc dù Mạc Bảo Bối chỉ xếp đến vị trí thứ hai, hơn nữa điểm số lại vô cùng sít sao, trong lòng Lộ Bán Hạ vẫn có chút khẩn trương, ngón tay ngừng rối lên, chỉ sợ Mạc Bảo Bối nghe lời giành được vô địch.

      Thời gian toàn bộ cuộc tranh tài hầu như Lâm Thiên Vũ đều ở đây nhìn qua hướng Lộ Bán Hạ. diiễn đàn lê quuý đđôn Nhìn thấy bất an, thời điểm thấy trận so tài thứ hai Mạc Bảo Bối về thứ tư trong lòng thở phào nhõm, mặt là nét mặt kích động, vòng thứ ba lại được thứ nhất trong lòng khẩn trương và lo lắng, nhịn được đến gần .

      - Thế nào? Lo lắng cái gì? - Lâm Thiên Vũ vịn lan can hỏi.

      Lúc này hai người bọn họ đứng ở ven lan can từ nhìn xuống đội đua xe chạy xuống dưới núi. Đài quan sát này vì có bảo vệ ngăn cản nên có ai bước vào, tuy nhiên Lộ Bán Hạ có thể vào được, hoàn toàn là Lâm Thiên Vũ ra lệnh thông qua điện thoại, cho nên vào giờ phút này hai người bọn họ đơn độc ở chung.

      - Tôi sợ Bảo Bối giành được vô địch, khúc quanh và rẽ uốn gấp là thế mạnh của Bảo Bối, nếu như Bảo Bối nghiêm túc mà , số 149 kia nhất định thể giành vô địch rồi. - Giọng điệu Lộ Bán Hạ phải hài lòng cũng phải là kiêu ngạo, mà là lo lắng.

      Lúc này Lộ Bán Hạ hy vọng nhất người thắng là chiếc xe số 149 đó, nhưng lại sợ Mạc Bảo Bối chịu chịu thua, nhất là thời điểm ấy lái xe biết có khi quên sạch lời mình nhắn còn mống.

      - Sao lại nắm chắc ta nghiêm túc là có thể thắng như vậy? - Mặc dù rất kinh ngạc thiếu nữ mười chín tuổi có thể có được tài lái xe tốt thế, nhưng nhìn ra dù sao vẫn còn quá non rồi, có Trịnh Hạo ở đây, ta muốn thắng rất khó.

      - Tôi từng ngồi xe cậu ấy lái. - Nhớ tới đêm ở ranh giới sống chết, ánh mắt của Lộ Bán Hạ có hơi mờ . Lúc đó sao đần như thế ngu xuẩn như thế, thậm chí tiếc đả thương lòng của Bảo Bối, ra lời trái lương tâm tổn thương tới Bảo Bối, nếu phải Bảo Bối kiên trì buông tha , sợ rằng tại bản thân vẫn chỉ là tiểu tam, người thứ ba người người phỉ nhổ thôi.

      Nhìn thấy thần thái Lộ Bán Hạ có cái gì đó đúng, Lâm Thiên Vũ rất muốn ôm cho cảm giác an toàn, bởi vì khi phụ nữ yếu ớt thường lộ ra ánh mắt đó, làm cho rất muốn bảo vệ tốt.

      Nhưng lý trí chiến thắng, Lâm Thiên Vũ chỉ nhàng quay đầu, nhìn Lộ Bán Hạ nữa.

      Toàn thân Mạc Bảo Bối cũng tràn đầy căng thẳng, tranh tài thế này khiến có được cảm giác thỏa mãn trước nay chưa có.

      Lúc tiếng còi truyền tới trong nháy mắt, xe Mạc Bảo Bối giống như viên đạn bắn ra ngoài, vừa bắt đầu chiếm được thế chủ động, vượt lên dẫn đầu.

      Lâm Thiên Vũ nhìn ra sau, ánh mắt từ từ trở nên tĩnh mịch, từng xem Trịnh Hạo tranh tài đường đua ít, phản ứng của Trịnh Hạo đều luôn luôn là đứng đầu, có lý nào hôm nay chậm, tuy chỉ có giây đồng hồ, nhưng đối với cuộc so tài so mà , cũng là mấu chốt quyết định thắng thua.

      Phiêu dật qua khúc quanh thứ nhất, kỹ thuật cua xinh đẹp đáng kinh ngạc của Mạc Bảo Bối làm toàn thể người xem trực tiếp càng thêm tán dương, còn Lộ Bán Hạ lại ủ rũ cúi đầu, xem ra, Bảo Bối thể thắng.

      Kế tiếp là ba khúc cua liên hoàn, từng cái đường rẽ hầu như ra độ cong 100 độ, vì để cho xe trượt, các tay đua cũng cố gắng giảm bớt tốc độ xe, chỉ có chiếc xe vẫn dùng tốc độ nhanh hơn chạy nước rút tới, theo chính là Trịnh Hạo vốn chậm lại, lúc nhìn thấy Mạc Bảo Bối tăng tốc cũng tăng tốc chạy theo.

      Hành động này càng làm cho thanh ở trường càng khuếch đại lên. Đoàn người dọc theo đường núi nhanh chóng bị hâm nóng lên, tiếng hoan hô và tiếng reo hò gần như lan tràn ra, cả ngọn núi giống như có thể rung chuyển.

      thời điểm đến gần trung tâm khúc cua, tất cả mọi người ngưng hoan hô và hò reo, bởi vì, sống chết ở trong nháy mắt, khắp nơi đều yên tĩnh tới cực điểm, thậm chí ngay cả gió cũng có thể nghe ràng từ phương hướng nào thổi qua.

      Lộ Bán Hạ thấy vậy, yên lặng xoay người.

      Vốn dĩ Mạc Bảo Bối cũng dẫn đầu rất nhiều, sau khi qua ba khúc cua này, những người khác muốn đuổi theo kịp căn bản là chuyện thể nào, nhìn khoảng cách Mạc Bảo Bối kéo ra với những người khác, vị trí số phải của Mạc Bảo Bối thể.

      - lo lắng cho ta sao? - Lâm Thiên Vũ nhướng lông mày, rất kinh ngạc vì lúc này Lộ Bán Hạ vậy mà xoay người nhìn, khoảnh khắc này ngay cả những người quen biết cũng lo lắng cho kia, chẳng lẽ trước mắt lo lắng sao? Mặc dù thích Mạc Bảo Bối đó, nhưng dũng khí của ta xác thực có thể khen.

      - Khúc cua khó qua hơn so với đây ấy cũng có thể nhõm vượt qua, hơn nữa, địa điểm xung quanh là mặt biển, hiệu quả thị giác so với cái chỗ này đáng sợ hơn. - Lộ Bán Hạ , phải là lo lắng, mà là tin tưởng Mạc Bảo Bối có thực lực đó.

      - ta khiến tôi lau mắt mà nhìn. - Lâm Thiên Vũ gật đầu cái, như thế xem ra, Mạc Bảo Bối đó đúng là cũng phải có đại não ngu ngốc.

      - đồng ý động thủ, đổi ý chứ, yên tâm, mặc dù Bảo Bối được vô địch, nhưng tôi đồng ý cầu ngày đó của . - Lộ Bán Hạ thản nhiên .

      - xác định muốn làm như vậy sao? - Lâm Thiên Vũ hỏi lần nữa.

      - có vợ, hơn nữa chúng ta xảy ra tình cảm . - Lộ Bán Hạ cười , vừa nhìn theo hướng dẫn tới cờ màu vì xe Mạc Bảo Bối cũng sắp đến.

      - Rất tốt, như vậy, vậy tôi tiếp nhận. - Lâm Thiên Vũ cười, bởi vì cũng hề làm gì mà cuối cùng lại thắng được ích lợi muốn.

      Mặc dù đây là việc rất đáng để vui mừng, tuy nhiên nó là vì Mạc Bảo Bối đó cho nên Lâm Thiên Vũ lại vui mừng nổi nữa rồi.

      Mạc Bảo Bối rất nhanh lấy cờ màu xuống, đón nhận chụp hình lưu niệm, sau đó vui mừng ôm eo của Lộ Bán Hạ, cười đến đỏ bừng cả khuôn mặt. Mười vạn nhé, đây chính là lần đầu tiên dựa vào chính mình kiếm được tiền, có thể bảo cảm thấy hưng phấn sao? Từ trước đến giờ cũng chưa từng nghĩ mình thích đua xe lại có thể kiếm được tiền.

      - Xem ra, vẫn chưa hiểu bạn của đấy! - Lâm Thiên Vũ nhìn thấy hai thân mật ôm nhau khắng khít, chua chát câu, chẳng qua mặt vẫn cười híp mắt phủ dải lụa vô địch lên giúp Mạc Bảo Bối, bởi vì, là người đại diện đơn vị làm chủ.
      Last edited by a moderator: 11/11/15

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit: Tóc gió thôi bay

      Chương 48: Ross tức giận đột kích (Đầu)

      - Cái quái gì thế hả? – Khi Mạc Bảo Bối nhìn thấy Lâm Thiên Vũ đích thực là sửng sốt chút, chẳng qua cũng thấy phải kinh ngạc, nhưng lại câu làm giải thích được.

      - này nhất định nghe lời của ta..., được vô địch. , giữa các có phải là có hiểu và tin tưởng lẫn nhau? - Vào giờ phút này Lâm Thiên Vũ chỉ muốn phá hư tình cảm giữa hai , vì họ ôm nhau khiến cảm thấy rất chói mắt.

      - Xảy ra chuyện gì? Lúc nào cậu với tớ cho tớ vô địch hả? - Mạc Bảo Bối nghe thấy, rơi vào trong sương mù, hiểu nhìn Lộ Bán Hạ.

      Lộ Bán Hạ tiến lên lấy ra tờ giấy trong túi áo Mạc Bảo Bối, tờ giấy kia còn gấp rất chỉnh tề, bấy giờ mới hiểu được Mạc Bảo Bối hoàn toàn hề xem qua tờ giấy.

      Mạc Bảo Bối cầm lấy tờ giấy mở ra, phát bên trong quả là Lộ Bán Hạ viết muốn được vô địch, hơn nữa giọng điệu còn đặc biệt nghiêm túc.

      Cứ như vậy, Mạc Bảo Bối đại khái lập tức đoán được tại sao tên Lâm Thiên Vũ này chuyện dương bát quái như vậy, vừa xé tờ giấy, vừa bĩu môi, dùng ánh mắt khinh miệt nhìn Lâm Thiên Vũ.

      - Nếu như tôi mà nhìn thấy này tờ giấy, tôi nhất định vô địch, nhưng phải là vì e sợ có thể trả thù, mà là muốn Bán Hạ lo lắng cho tôi. Bây giờ tôi vô địch rồi, xin lỗi nhé, xem ra chúng tôi chỉ còn có thể ở Tam Á chơi đến khi học. - Mạc Bảo Bối ưa nhất chính là vẻ mặt tự cho là đúng của Lâm Thiên Vũ, chuyện mà con mắt cũng lười phải nhìn ta.

      ra Lâm Thiên Vũ tức giận phải vì lời của Mạc Bảo Bối, mà là thái độ của Mạc Bảo Bối.

      Nhưng dưới con mắt mọi người, muốn gặp phải rắc rối, tránh cho các ký giả viết loạn, thể làm gì khác hơn là làm thành hề nhìn thấy.

      - Vị tiểu thư Mạc này, có thể mời vài lời cảm nghĩ khi giành được vô địch hay ? - Chủ trì đài truyền hình trực tiếp lấy được đồng ý của các nhân viên bảo vệ và quản lý, chen đến bên cạnh Mạc Bảo Bối và Lâm Thiên Vũ mỉm cười phỏng vấn.

      - Dĩ nhiên, cảm nghĩ của tôi là: cầm cả khoản tiền thưởng này tôi được chơi sảng khoái ở Tam Á. - Mạc Bảo Bối dí dỏm nghiêng đầu, sau đó sảng lãng .

      - Mạc tiểu thư là hài hước, nhìn tuổi rất trẻ, biết từ mấy tuổi bắt đầu đua xe đây? Vừa rồi xem tài lái xe của cũng sắp giỏi hơn so với rất nhiều tay đua chuyên nghiệp rồi.

      - À, về cái vấn đề này, đại khái thiên phú của tôi có thể trả lời , hướng microphone vào trán tôi, chừng có đáp án. – Ý Mạc Bảo Bối là mình có chút thiên phú, chẳng qua dùng cách hài hước mà .

      . . . . . .

      Tiếp nhận xong phỏng vấn trực tiếp của đài truyền hình, lại có rất nhiều báo thể thao, báo tài chính kinh tế, tạp chí vân vân tiến hành phỏng vấn. Do đây là lần đầu tiên tập đoàn Thịnh Thiên mở rộng hoạt động, Lâm Thiên Vũ tìm mười mấy tạp chí tòa soạn báo khác nhau, thời gian mỗi người phỏng vấn nửa giờ.

      Là vô địch, lúc ký kết hiệp ước cuộc thi, sau có tiếp nhận phỏng vấn vô nghĩa này nọ, Mạc Bảo Bối vốn dĩ muốn vỗ bàn rồi , nhưng muốn vẫn còn mười vạn tiền thưởng chưa cầm, thể làm gì khác hơn là nhẫn nại tính tình ngồi xuống, Lộ Bán Hạ cũng ở bên an ủi tâm tình của .

      Đợi đến khi Mạc Bảo Bối trở lại khách sạn là hơn hai giờ khuya rồi. Lâm Thiên Vũ lo lắng Mạc Bảo Bối quá mệt mỏi cộng thêm ban đêm lái xe nguy hiểm, cho nên để tài xế đưa họ về khách sạn. Mạc Bảo Bối xác thực đúng là mệt đến lả cả người rồi, sảng khoái đồng ý, bản thân nằm ở chỗ ngồi phía sau, gối lên đùi Lộ Bán Hạ ngủ.

      Trong lúc mơ mơ màng màng, Mạc Bảo Bối có cảm giác đụng vách tường rộng rãi, ấm áp.

      Hả? Sao giống như mình di động? Mạc Bảo Bối bị gió thổi có chút dấu hiệu sắp tỉnh táo lại, tuy nhiên cảm giác bản thân tựa như di động.

      Tiếng nhịp tim? Kỳ quái, Bán Hạ hoàn toàn thể ôm mình đứng lên mà? Vậy là ai đây?

      Nghĩ tới đây, Mạc Bảo Bối giật thót mình, lập tức tỉnh táo lại, tay đè ở bả vai của người nọ, hai chân duỗi ra, lật người từ cánh tay của người nọ nhảy xuống.

      Còn chưa có cảm giác hai chân dẫm lên mặt đất, Mạc Bảo Bối cảm thấy bên eo của mình đột nhiên có sức mạnh nâng lên .

      Đáng chết, người này có thôi hay đây. Hai tay Mạc Bảo Bối chợt đẩy, muốn văng ra khỏi người nọ, sau đó lộn ngược cái đứng thẳng ra sau.

      Nhưng tất cả cũng chỉ giống như trong suy nghĩ, thời điểm còn chưa kịp thay đổi động tác, người Mạc Bảo Bối tay bị giơ lên sau cổ áo, tay tự giữ chặt cổ tay, thể động đậy.

      - Này Lâm Thiên Vũ đối phó tôi để làm gì, tôi còn thiếu gì à? Chịu nhiều đau khổ giúp làm nhiều tuyên truyền như vậy, còn vui lòng là thế nào chứ? - Mạc Bảo Bối tức miệng mắng to.

      Sau khi từ trong miệng Lộ Bán Hạ biết được thân phận của Lâm Thiên Vũ, Mạc Bảo Bối chẳng những tức giận chuyển khách sạn, ngược lại còn vô lại cầu Lâm Thiên Vũ cho hai ở khách sạn miễn phí, hơn nữa còn muốn dời vào trong biệt thự. Lâm Thiên Vũ đồng ý, nhưng Mạc Bảo Bối cảm giác Lâm Thiên Vũ nhất định bụng dạ hẹp hòi, cho nên lúc này mới gây khó dễ cho mình.

      - Lâm Thiên Vũ! – Giọng trầm thấp của người đàn ông, mơ hồ tiết lộ ra tức giận.

      Mạc Bảo Bối vốn còn liều mạng giãy giụa, chợt nghe thanh, sửng sốt chút, sau đó mới phản ứng được. Đây hoàn toàn phải là giọng Lâm Thiên Vũ, giọng này rất quen thuộc, giọng điệu có chút nhàn nhạt rồi lại có cảm giác ra được gì.

      - Ôi chao. . .. . . đại ca, bằng trước tiên ngài thả tôi ra ! - Mạc Bảo Bối nuốt nước miếng cái, thận trọng , đoán được là ai.

      - Đừng mơ tưởng! - Giọng điệu Ross lạnh lẽo, xong, trực tiếp nâng Mạc Bảo Bối lên vào khách sạn.

      Lộ Bán Hạ đứng ở bên cạnh xe nhìn Ross rời , sau đó từ trong xe móc ra đống đồ, đều là bằng khen, cúp, còn có cờ thưởng và bọc của Mạc Bảo Bối, đành thở dài chấp nhận gánh về phòng thôi.

      - Ôi ôi, Ross lão đại, ông , ông chú. . . . . . - Mạc Bảo Bối cố gắng muốn kêu gọi chú ý của Ross, , bị ghìm chặt như vậy rất thoải mái.

      - hãy để ý tôi chút , tôi sắp bị lão nhân gia ghìm chết, tự tôi có thể ! - Mạc Bảo Bối hét to.

      Ross yên lặng lên tiếng, qua phút, sau đó mới đổi tư thế, kẹp Mạc Bảo Bối trong nách, Mạc Bảo Bối vốn nhắn, bị kẹp như vậy, lại giống đứa trẻ cứng đầu cứng cổ bị cha mang về nhà dạy dỗ.

      Đối với cái tư thế này, lòng Mạc Bảo Bối càng thích hơn.

      - Đại ca, đổi tư thế lại , thế này cũng quá xấu hổ rồi, sau khi tôi mười tuổi có ai đối với tôi. . . . . . như vậy rồi. – Mặt Mạc Bảo Bối đầy vạch đen, Ross cũng phải là lão tử của , tại sao kẹp vậy chứ.

      Ross ấn thang máy, sắp ba giờ khuya rồi, thang máy nhấn cái lập tức mở ra.

      Thấy Ross giống như để ý tới mình, mà từ đầu tới đuôi cũng chưa hề nhìn thấy sắc mặt của Ross. biết bây giờ mặt đen thui của có bao nhiêu đáng sợ, vậy nên cũng sợ chỗ chết uốn éo người, muốn tránh thoát.

      - Ông ! Ông chú! Ông bác! Ông nội! Này nghe lời tôi đó hả, cho chút phản ứng chết người hay bị làm sao sao? - Mạc Bảo Bối bị chọc giận, mỗi câu đều lên tiếng là có ý gì, để cho mình tựa như kẻ ngu la to vậy là có ý gì.

      "Tinh!" Thang máy đến, Ross trực tiếp lấy thẻ mở cửa phòng ra, vào phòng, người còn chưa đến gần phòng khách, từ xa lập tức ném Mạc Bảo Bối ra.
      Last edited by a moderator: 11/11/15

    4. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Edit: Tóc gió thôi bay

      Chương 49: Ross tức giận đột kích (Giữa)

      Cả người Mạc Bảo Bối rơi xuống ghế sofa mềm mại, mặc dù cảm thấy đau đớn, nhưng cảm giác trọng lượng từ hạ xuống làm sợ hết hồn.

      "Phịch. . . . . ." Mạc Bảo Bối lăn lộn, từ mặt ghế sofa giùng giằng bò dậy.

      - Này, làm gì khuôn mặt thối thế, tôi cũng có nợ . - Mạc Bảo Bối nhìn thấy Ross ôm cánh tay nhìn mình, gương mặt đen thùi lùi, ánh mắt rất vui.

      - Ai cho em chạy ? - Ngày đó sau khi Mạc Bảo Bối say rượu, hôm sau liền bị phái Bắc Kinh họp. Cuộc họp này kéo dài cả tuần lễ, chờ lúc trở về lại biết được Mạc Bảo Bối Tam Á du lịch.

      Ross vốn định cho Mạc Bảo Bối chút thời gian muốn ép buộc chặt như vậy, nhưng nhìn thấy Mạc Bảo Bối TV lại có thể học người ta chơi đua xe, giành vô địch cũng thôi , có điều lại hoàn toàn muốn về nhà, còn muốn tiếp tục ở Tam Á chơi tiếp.

      mặt Mạc Bảo Bối đích thực là vì giúp Lộ Bán Hạ giải sầu có sai, nhưng mặt khác cũng muốn trốn tránh . diễ;n đàn l;ê quý đ;ôn Ross cảm nhận được Mạc Bảo Bối thông suốt đối với tình nam nữ, nếu lúc này buông tay để Mạc Bảo Bối rời , rất có thể bỏ qua rất nhiều chuyện, cho nên lập tức định chuyến bay tới Tam Á sớm nhất.

      Từ miệng Viên Tử biết được khách sạn Mạc Bảo Bối và Lộ Bán Hạ vào ở, liền trực tiếp tìm tới cửa.

      Vì chặn Mạc Bảo Bối lại, cho nên Ross ở cửa vào duy nhất của khách sạn đợi hơn hai giờ, rốt cuộc đợi được xe của Mạc Bảo Bối và Lộ Bán Hạ. Vì đua xe khiến cho khuya khoắt vẫn chưa ngủ, lửa nóng của Ross lên thêm rồi.

      - Tôi đâu mắc mớ gì đến ? - Mạc Bảo Bối nghĩ thầm: lúc nào lão nương đâu đến phiên quản? Chẳng lẽ lão nương đâu còn phải xin phép tiếng với sao?

      - Vốn là liên quan, nhưng mà bây giờ có liên qua, đưa tay. - tay Ross duỗi ở trước mặt của Mạc Bảo Bối, tay kia lấy thứ gì trong ngực.

      - Cái gì? - Mạc Bảo Bối nghi hoặc thôi, nhưng vẫn tự chủ được đưa tay ra.

      Ross lấy ra cái hộp, mở ra.

      - Tôi muốn! - Mạc Bảo Bối nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương bên trong hộp, lập tức muốn rút tay lại.

      Đáng tiếc, Ross nhanh bước nắm cổ tay Mạc Bảo Bối rồi, tay cầm chiếc nhẫn kim cương lên muốn đeo nhẫn vào ngón giữa tay trái của Mạc Bảo Bối.

      Mạc Bảo Bối nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương trong lòng cũng nhịn được bồn chồn sợ hãi, nhìn thấy Ross còn muốn đeo vào ngón giữa tay trái của , nào có biết ý tứ của Ross, lập tức hết sức phản kháng. d.i.ễn đ,àn l..ê q.uý đ=ôn Tay rút ra được rồi, thể làm gì khác hơn là nắm bàn tay chặt, nếu Ross đeo chiếc nhẫn kim cương lên ngón tay của .

      - Buông ra! - Mặc dù sức lực Ross lớn hơn nhiều so với Mạc Bảo Bối, nhưng lúc này Ross chỉ có cái tay, cũng hoàn toàn thể làm sao để cầm được tay Mạc Bảo Bối, thử lát, liền dứt khoát ra lệnh trực tiếp.

      - Tại sao phải nghe , tôi tự nhiên lại giải thích được đeo cái thứ đồ hư gì cho tôi là sao? - Mạc Bảo Bối tâm hoảng ý loạn, có chút sợ hãi đối với khí thế to lớn của Ross.

      - đeo nhẫn kim cương cho vị hôn thê của là đạo lý bất di bất dịch, em cứ ? - Ross .

      - Vị hôn thê cái gì, vị hôn thê của cũng ở đây. - Mạc Bảo Bối cố gắng giãy giụa, bây giờ trong đầu hoàn toàn dính thành cục, Ross và trước nay vốn quen thuộc, lại muốn đeo nhẫn kim cương cho , tuyệt nhiên tiếp nhận nổi.

      Ross mỉm cười, nắm chặt chiếc nhẫn kim cương, trực tiếp ôm eo của Mạc Bảo Bối, dùng sức nhấn cái, khiến Mạc Bảo Bối té vào trong ngực mình, sau đó ngồi ghế sofa.

      dễ dàng đứng lên, lại bị Ross giữ ghế sofa, hơn nữa còn là mập mờ ngồi đùi Ross, Mạc Bảo Bối càng thêm ra sức vùng vẫy.

      - Này, đại ca, van , chớ đùa với tôi, tôi thừa nhận tôi chơi nổi với được chưa, oái, Mạc Bảo Bối tôi cả đời này cầu xin nhiều người, tại tôi van xin đừng đùa với tôi nữa, tôi bị đùa chết mất. - Nhịp tim Mạc Bảo Bối như sấm, vừa giãy giụa vừa hết lời cầu khẩn.

      Mạc Bảo Bối cường hãn là vì sợ hãi, nhưng bây giờ sợ đối mặt với tình cảm, đối với chuyện nam nữ lần đầu tiên tiếp xúc. Trước kia nhìn người khác thương, cảm thấy cái gì cũng rất bình thường, nhưng khi đụng tới Ross tim đập nhanh hơn.

      Tình cảm của Ross vốn dĩ làm cho tay chân luống cuống rồi, giờ còn đem cả nhẫn đính hôn tới, gần như chỉ mơ tưởng tông cửa chạy cho rồi, chuyện thế này cách vẫn còn rất xa xôi, chưa bao giờ nghĩ tới có ngày có người đính hôn với mình.

      - Ây. . . . . . – Cơ thể Mạc Bảo Bối vốn giãy giụa chợt cương cứng, động đậy được nữa.

      Ross nhân cơ hội nhanh chóng mở tay trái của Mạc Bảo Bối ra, sau đó đeo chiếc nhẫn kim cương lên, ra cái mỉm cười.

      Mạc Bảo Bối nhìn chiếc nhẫn kim cương tay, khóc ra nước mắt, cơ thể cũng dám nhúc nhích. ngốc dĩ nhiên biết phụ nữ ở trong ngực của đàn ông là thể lộn xộn, nhưng hôm nay tâm tình quá kích động, tất cả lý trí đều bị ném ra sau ót.

      - Ba ngày trước đưa sính lễ, chú Mạc cũng nhận rất vui vẻ, cũng thuận tiện phát tất cả thiệp mời, tuần lễ sau chính là tiệc đính hôn của chúng ta. Trước tiên em có thể suy nghĩ chút em muốn mặc lễ phục gì. - Ross nhìn Mạc Bảo Bối muốn động lại dám động, vừa nén cười vừa chịu đựng lửa dục nóng ran trướng lên khổ sở.

      - phải đâu, lão tử của tôi đồng ý sảng khoái như vậy sao, tôi cũng chưa hề đồng ý mà. Tôi các người cần đùa tôi như vậy, hôm nay phải ngày cá tháng tư đâu! – Vẻ mặt Mạc Bảo Bối đưa đám, sớm biết ngày nào đó mình phải thấy lão tử phản bội, ngờ lại tới nhanh như vậy.

      Mạc Bảo Bối có sức lực xụi lơ trong ngực Ross, có loại thần thái còn hy vọng.

      được! lớn, co được dãn được, thể bị đánh ngã, chỉ đính hôn thôi, cũng phải kết hôn, lại kết hôn cũng có thể ly hôn.

      - Á á. . . . . . - Mạc Bảo Bối nhắm mắt lại kêu to, trời ơi, lại có thể nghĩ đến hình ảnh và Ross kết hôn, quá đáng sợ, quá là quỷ dị.

      - biết em còn là sinh viên, em hãy yên tâm , chuyện kết hôn sau này chờ em tốt nghiệp hãy , em vẫn cứ có thể hoàn thành việc học của em. - Ross vỗ vỗ gò má của Mạc Bảo Bối, phản ứng đau khổ và sợ hãi này của Mạc Bảo Bối khiến cho rất vui, cũng phải ma quỷ, có cần thiết vậy ?

      Mạc Bảo Bối biết mình phản kháng còn hiệu quả rồi.

      Đừng lão tử đồng ý với cái hôn này, hơn nữa thậm chí thiệp cũng phát ra ngoài rồi, như vậy mặc kệ là vì mặt mũi của nhà họ Mạc, hay là vì để cho sau này lão tử lại tự chọn chim uyên ương giúp , đều phải chịu đựng hết.

      Mạc Bảo Bối là người Trung Quốc truyền thống, mặt mũi của nhà họ Mạc chính là mặt mũi cá nhân . Nếu như tham dự buổi lễ đính hôn mà , Ross rất mất mặt, nhưng nhà họ Mạc bị người ta đâm chọc xương sống, chế giễu. Tranh đấu gay gắt và lời đồn đại vô căn cứ trong quan trường Mạc Bảo Bối ràng nhất, để cho chuyện như vậy xảy ra.

      Hơn nữa, phải Ross cũng có người khác, như vậy, còn bằng cứ trực tiếp lựa chọn Ross, dù sao tương lai như thế nào còn chưa biết được. chừng Ross tìm thấy tình đích thực của mình, đến lúc đó , Ross cũng giải trừ hôn ước.

      Đánh cuộc đó, còn nhớ .
      Last edited by a moderator: 11/11/15

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Edit: Tóc gió thôi bay

      Chương 50: Ross tức giận đột kích (Cuối)

      Mạc Bảo Bối suy nghĩ hồi lâu, trước tiên trong đầu đấu tranh nửa ngày, hai thiên sứ đen trắng thay nhau nêu ví dụ tốt xấu khi đồng ý và đồng ý, cuối cùng, hạ quyết tâm.

      - Được! - Mạc Bảo Bối dằn lòng, đồng ý.

      Ross nhìn gương mặt Mạc Bảo Bối mặc dù ra lời, nhưng lộ ra các loại vẻ mặt cực kỳ đặc sắc, biết đấu tranh tư tưởng, đoán chắc Mạc Bảo Bối cuối cùng đồng ý. Nếu phải trong quá trình chung đụng bắt được xương sườn mềm của Mạc Bảo Bối, diiễn đànn lê quý đ:ôn cũng xúc động còn chưa nhận được đồng ý của Mạc Bảo Bối quyết định hôn ước với Mạc Trường Thắng.

      Chẳng qua, liệu trước rằng Mạc Bảo Bối đồng ý, nhưng ngờ tới Mạc Bảo Bối lại còn cho cái phản kích nho .

      - như thế, vậy ngoan ngoãn tắm cái rồi ngủ, tất cả mọi chuyện ngày mai lại . - Ross muốn để Mạc Bảo Bối đứng dậy, nhịn đủ lâu rồi.

      Khóe miệng Mạc Bảo Bối cong cái, lộ ra nụ cười tà ác, chẳng những hề đứng dậy, ngược lại hai tay vòng chặt bả vai Ross, cười híp mắt nhìn Ross toát mồ hôi lạnh trán.

      - Hôm nay tôi mệt chết rồi, ôm tôi vào . - Mạc Bảo Bối cố ý dịu dàng .

      Ross kinh hoảng trong lòng, biết Mạc Bảo Bối muốn làm gì rồi, nhưng lại thể từ chối, ôm đứng lên vào trong phòng tắm.

      Mạc Bảo Bối vui vẻ tắm rửa, mặt nghĩ tới làm sao để tiến hành kế hoạch trả thù đối với Ross.

      Hừ, là quý ông à, vậy cũng tốt, lão nương xem chút coi có phải Liễu Hạ Huệ hay , có thể có tôi ngồi trong lòng mà vẫn loạn.

      Bức hôn, được lắm, nhìn xa trông rộng lắm, tính được tôi nhất định đồng ý cho nên mới dùng chiêu này đối phó tôi sao? Vậy tôi cũng muốn nhìn chút nhược điểm của là cái gì?

      Mạc Bảo Bối ngâm mình trong bồn tắm suy tư mười phút, hung hăng đập đập mặt nước:

      - Bực thiệt, lại có thể tìm được nhược điểm của tâ, mình tức chết mất thôi!

      Được, nếu tôi chỉ có chiêu mỹ nhân kế mà , vậy tôi sử dụng tăng gấp đôi.

      Mạc Bảo Bối vốn định ra mấy chiêu để Ross nhận, bởi vì ra chiêu quá lợi cho , nhưng cũng nghĩ được cách nào khác, cuối cùng thể làm gì khác đành quyết định cố gắng phát huy mỹ nhân kế của mình.

      Giữ nụ cười xấu xa, Mạc Bảo Bối vừa tắm bọt người vừa sử dụng ánh mắt tìm kiếm trong phòng tắm, khăn tắm, áo choàng tắm đều có, còn chuẩn bị quần vệ sinh mới và quần bốn góc. Xem ra, tối hôm nay được chơi rồi, sắp năm giờ, rất tốt, dù sao muốn nhất định là hôm nay cũng ngủ được, thế dứt khoát cần ngủ ngon nữa.

      Mạc Bảo Bối thân thể trần truồng tới tủ trước mặt, cầm áo choàng tắm lên.

      Lắc đầu cái, quá dài, bao quá chặt, vứt bỏ.

      Khăn tắm, sao lớn như vậy, cũng có thể bao hết cả người lại, vứt bỏ

      Quần bốn góc? Mạc Bảo Bối thấy mà khóe miệng co giật, quần bốn góc ô vuông cũng quá khôi hài rồi, vứt bỏ.

      Quần vệ sinh…….

      Đây đương nhiên là phải mặc rồi.

      Mặc quần vệ sinh vào, ánh mắt Mạc Bảo Bối tìm tòi chung quanh xem còn có cái gì có thể dùng nữa. dám cứ trơ trụi thế này chạy , mỹ nhân kế cũng phải dùng như vậy.

      “Cộc cộc cộc!” lúc Mạc Bảo Bối phiền não, bên ngoài cửa phòng tắm truyền đến tiếng gõ cửa.

      -Ross, tôi có quần áo ngủ để mặc, làm sao đây? – Mạc Bảo Bối vui vẻ chạy đến cửa phòng tắm, vừa lúc có việc khẩn cấp khó giải quyết.

      Ross cau mày, bên trong khách sạn ràng có chuẩn bị đồ ngủ mà? Thôi, Ross quay người lấy bộ đồ ngủ của mình, đưa cho Mạc Bảo Bối qua khe cửa.

      Khi Mạc Bảo Bối xuất ở trước mặt Ross, Ross sớm đè lửa dục thiêu thân xuống, nhưng thời điểm nhìn thấy Mạc Bảo Bối lại nhịn được nuốt nước miếng cái.

      Hai chân thon dài thẳng tắp, da thịt trắng nõn thuần khiết, vùng ngực cao ngất mê người, Ross cũng dám nhìn nhiều, quay đầu tới giường, kéo góc chăn ra, :

      - Ngủ sớm chút.

      xong, Ross lấy cái máy điều hòa nhiệt độ từ trong tủ của mình ra, vốn cho rằng tối nay có thể ôm lấy ngủ, bây giờ nhìn lại, vẫn là thôi , tránh cho dẫn lửa lên thân, ngoan ngoãn ngủ sofa vậy.

      Mạc Bảo Bối chỉ mặc áo lại mặc quần ngủ xem ra thực rất mê người, nhưng bởi vì người Ross cao, áo cho Mạc Bảo Bối mặc đủ để làm quần ngủ luôn rồi, chỉ là Ross biết Mạc Bảo Bối nhất định muốn náo loạn, cho nên tránh được cứ tránh là tốt nhất.

      Nhìn Ross dù vội vẫn ung dung trải chăn, thở phào nhõm hết sức, Mạc Bảo Bối gạt khăn lông bao lấy tóc sải bước đến ghế sofa, đợi Ross kịp phản ứng liền đặt mông ngồi đùi Ross.

      - Lau tóc! – Ném khăn lông cho Ross, Mạc Bảo Bối như chuyện đương nhiên, hôm nay lão nương chơi với .

      Ross lau lau tóc, cũng chuyện, qua hơn 10’ sau:

      - lấy máy sấy sấy giúp em lát mau khô hơn. – Mánh lới chơi đùa này của biết, nhưng cũng thể hành hạ mình như thế, trời cũng sắp sáng còn chưa ngủ.

      Mạc Bảo Bối cố ý nằm đùi Ross, chổng mông lên, bò chậm chạp đến cuối ghế sofa với tay tới hộc tủ thủy tinh bên cạnh, lấy máy sấy từ bên trong ra, tiếp đó lại bò lại bên đùi Ross. Cả quá tình Ross chỉ nhìn thoáng qua mông như như , sau đó phi lễ chớ nhìn.

      Nhìn Ross ngồi nghiêm chỉnh, Mạc Bảo Bối cười trộm dứt.

      Thời điểm Ross vừa sấy tóc, ở bên này bắt đầu ảo tưởng nghĩ tới:

      Khi vểnh đôi môi hồng khêu gợi, lộ ra ánh mắt mê mang, tay thuận tiện kéo áo ngủ vốn là áo sơ mi xuống, lộ ra bả vai tròn gợi cảm và bộ ngực như như , từng bước từng bước đến gần Ross.

      Ross nhất định khao khát nhìn , tuy nhiên lại hết sức nhẫn nại chịu tiến lên, nhưng mồ hôi lạnh đầu cộng với bàn tay nắm chặt có thể thấy được tâm tình kích động của .

      Ngay sau đó, bày ra nụ cười hoàn mỹ chê vào đâu được, thuận lợi liếm môi cái, nhàng dựa vào Ross, sau đó ngừng liếm , khiến cho toàn thân run rẩy, cuối cùng nổi phản ứng.

      Tiếp đến dựa sát người bỡn cợt, vặn vẹo eo thon, động tác múa may trêu chọc, mỗi cái kết hợp đều có thể làm người đàn ông bình thường sục sôi máu nóng, mà Ross dĩ nhiên cũng là ngoại lệ.

      Thấy Ross bắt đầu thở dốc, lão nương ta lập tức tới chiêu cuối cùng, trực tiếp dạng chân hai chân , áp đảo , thuận tay tắt hết tất cả các đèn trong phòng, chỉ chừa lại đèn bàn mờ nhạt. Dưới hiệu ứng của ánh đèn chập chờn, Ross rốt cuộc kiềm chế được vươn nanh vuốt của ra.

      Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này….

      - Bảo Bối, Bảo Bối rời giường, Bán Hạ tới tìm em! – Giọng Ross sảng lảng vang lên ở bên tai.

      Cái gì? Sao mà Bán Hạ lại tới? Trời ơi, hư chuyện tốt của mình, chuẩn bị quyến rũ Ross cả người nổi hỏa, kết quả, tập trung vào kế hoạch thay vì ngủ mà đến giây phút cuối cùng lại bị phá vỡ sao?

      được!

      đúng, khuya khoắt, sao Bán Hạ lại tới tìm mình?

      - ba giờ chiều rồi, nên rời giường ăn cơm, nếu rất đói bụng, ngoan!

      Tiếng Ross tiếp tục luẩn quẩn ở bên tai, hơn nữa, thanh nghe vào rất nhàng, vui vẻ, quan trọng nhất là ta vừa mới cái gì? Ba giờ? Ba giờ chiều?

      Nghĩ tới đây, Mạc Bảo Bối lập tức giật mình cái, dùng tư thế cá vượt long môn xinh đẹp từ giường nhảy bắn dậy.
      Last edited by a moderator: 13/10/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :