Chương 41: Gặp lại người đàn ông đáng ghét
Khách sạn nằm ở vịnh Hải Đường, vừa vặn nằm trong danh lam thắng cảnh, cảnh quan tự nhiên, bờ cát 17 cây số được rừng mưa nhiệt đới vây quanh trùng điệp, hấp dẫn rất nhiều du khách.
Đây là khu nghỉ dưỡng, nhà ăn trong khách sạn trang trí nhiều chủ đề khác nhau, còn có các cơ sở giải trí, bao gồm golf, bóng bàn, bowling, hồ bơi, cùng với hội quán dưỡng sinh đa chủ đề, có thể an dưỡng nghỉ ngơi rất tốt.
40 phút đường xe đến khách sạn, hành lý cũng được người của khách sạn đem vào phòng trước đó rồi. Nhân viên khách sạn bưng thức uống giải khát mát mẻ lên, áp chế khí nóng vẫn còn bốc lên người. Mạc Bảo Bối và Lộ Bán Hạ thay trang phục người trước, thuận tiện tắm rửa sạch , đổi bộ quần áo thoải mái tới nhà ăn.
Buổi trưa ăn máy bay, bữa ăn của máy bay khiến Mạc Bảo Bối khó có thể nuốt xuống, nếu phải dựa vào mấy thanh chocolate để chống chịu, sớm đói đến nỗi ngực dán vào lưng rồi.
Tháng tám ở Tam Á cũng phải mùa đông đúc, cho nên người ở khách sạn cũng phải quá nhiều, thế nhưng tiếng động trong khách sạn vẫn vô cùng sôi động như cũ. Dọc theo đường ngang qua mấy cơ sở giải trí và phòng cà phê đều chật đầy người, Mạc Bảo Bối nhịn được than thở.
Khách sạn kiệt xuất có thể vẫn như thường vào mùa kinh doanh chạy nhất định là nơi bán rượu ngon, nếu chi phí đắt đỏ như vậy ai bằng lòng tiêu tốn. may là còn có tiền gửi ngân hàng, số tiền đó có thể tiêu hết được.
Viên Tử sắp xếp khách sạn vì thời gian tương đối gấp gáp cho nên chỉ có thể đặt được nơi cao lắm, nhưng ảnh hưởng họ ngắm cảnh biển, chẳng qua khoảng cách từ khách sạn đến đường lớn xa chút mà thôi.
Nguyên nhân là khu nhà ở đây theo phong cách nhà vườn, mỗi tòa nhiều nhất 6 tầng, cho nên phân bố tương đối rộng, mang đến chút gánh nặng trong lòng cho người lười ăn cơm, nhất là người lười như Mạc Bảo Bối, băng qua n hành lang lớn, cộng với đường thủy như mê cung, rốt cuộc đến nhà ăn.
Nếu tới Tam Á, phải lựa chọn đại tiệc hải sản, mặc dù cũng phải Mạc Bảo Bối đặc biệt thích ăn hải sản, nhưng ra bên ngoài đương nhiên là phải nhập gia tùy tục, nếu ăn thịt chỉ cần ở nhà là có thể ăn được loại thịt tốt rồi.
Bởi vì mới hơn bốn giờ chiều, chưa tới thời gian ăn, cho nên trong nhà ăn chỉ có số ít người đói chịu được giống như họ ở đây, rất dễ dàng tìm vị trí có cửa sổ. Bên ngoài phòng ăn là hồ bơi ngoài trời chia thành từng phần riêng.
Chọn tôm hùm, sò điệp, nhím biển, nghêu lụa, ốc vòi voi, ngoài ra còn có con cá mú, để người nhà bếp chế biến, Mạc Bảo Bối lập tức hưng phấn cầm máy ảnh SLR của lên bắt đầu suy xét.
- Wow, đại đội mỹ nữ, so đều hấp dẫn! - Điều chỉnh ống kính chút, chuyển trạng thái chụp có tầm nhìn thích hợp nhất, Mạc Bảo Bối vừa nhìn qua camera vừa than thở.
- Wow, lại có người cởi bikini dây ra phơi nắng nữa, quả nhiên là người nước ngoài, vô cùng phóng khoáng!
Mạc Bảo Bối hưng phấn quan sát qua từng cái , gặp phải cái cảm thấy hứng thú nhìn lâu mấy lần, tùy tiện cho ý kiến bình luận, hoàn toàn coi camera trở thành ống nhòm để sử dụng.
- Bán Hạ Bán Hạ, cậu nhìn ra ngoài hướng 4 giờ, đôi tình nhân mặc bikini màu đỏ thẫm, lần đầu tiên tớ nhìn thấy bikini cũng có đồ đôi , ôi. . . . . .
Mạc Bảo Bối hưng phấn gọi Lộ Bán Hạ quan sát, Lộ Bán Hạ cưỡng được , dù sao cũng trong lúc rãnh rỗi, tức ngẩng đầu quay ra ngoài cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy đôi tình nhân trong nụ hôn nóng bỏng.
Tầm mắt vừa mới quay lại, cười nhạt mặt Lộ Bán Hạ lập tức cứng lại.
Là người đàn ông đó, là vận khí tốt. Lộ Bán Hạ làm như hề nhìn thấy, nhìn thẳng vào Lâm Thiên Vũ.
Lộ Bán Hạ có thể làm thành hề nhìn thấy, nhưng Lâm Thiên Vũ lại lập tức chú ý đến hai người từ lúc hai người mới bước vào nhà ăn. Nguyên nhân có ba cái, thứ nhất là do thanh kêu gào của đó ban tặng, nào có nào nhìn thấy phải nữ giới hưng phấn như vậy, thứ hai chính là đồ các mặc, nghỉ ngơi ởTam Á lại có thể mặc kín đáo vậy, nửa người dưới váy dài còn phải kết hợp với áo khoác ống tay dài, thứ ba chính là Lâm Thiên Vũ từng gặp họ, hơn nữa hóa thành tro cũng nhận được.
Hai đáng ghét này, lại có thể làm hại ở dưới ánh nắng chiếu chói chang dữ dội hơn nửa giờ, cuối cùng vẫn gọi được xe, vẫn là xe riêng của được sửa xong tài xế quay lại đón .
Nhớ tới vừa mới chật vật chịu nổi, Lâm Thiên Vũ liền nhíu mày, từ trước đến giờ chưa từng bị làm tức như vậy.
Quyên tiền sao? Rất tốt, ràng dám can đảm nhìn hữu của .
Lâm Thiên Vũ vẫy vẫy tay, gọi quản lý nhà ăn, mấy câu ở bên tai của ông ta.
- Bán Hạ, cậu làm sao vậy? - Mạc Bảo Bối xem xong rồi cảm thấy còn hứng thú cất máy ảnh, nhìn thấy Lộ Bán Hạ có hơi kỳ quái lập tức hỏi.
- có gì, hải sản tới rồi, ăn ! - Lộ Bán Hạ dám người đàn ông kia cũng ở trong nhà ăn này, tránh cho Mạc Bảo Bối tức giận còn chưa tiêu chạy đánh người.
- Nghe mùi bay lên cũng tệ lắm, khởi động. - Mặc dù đặc biệt thích ăn, nhưng bụng trống khiến cho cảm thấy hải sản này quả chính là mỹ vị đến cực điểm, Mạc Bảo Bối ăn đến say sưa ngon lành.
- Chậm chút, cũng có người giành với cậu. - Lộ Bán Hạ uống nước buồn cười . có kén chọn, cho nên bữa ăn máy bay vẫn ăn được, vì vậy thấy đói bụng, ăn chút no rồi.
- Tiểu thư, đây là cá napoleon(*) chưa kịp bưng lên, là ngài Lâm đặc biệt căn dặn đưa lên cho hai vị, hi vọng hai vị thích. - Quản lý mang theo cá napoleon vừa mới chế biến xong, cung kính .
(*) Cá napoleong nguyên gốc cv tên tiếng là Wrasse Humphead
Mạc Bảo Bối giải thích được hỏi:
- Ngài Lâm nào?
Lộ Bán Hạ dĩ nhiên biết ngài Lâm kia là vị nào rồi, chỉ là ngờ ta làm như vậy. biết đến cùng ta có ý gì nên lời nào, tục ngữ sai, địch động ta động.
- Ngài Lâm Thiên Vũ. - Quản lý nhà ăn trả lời xong hết, lập tức lui xuống, chỉ sợ Mạc Bảo Bối hỏi vấn đề gì nữa ông biết trả lời như thế nào mới phải.
Mạc Bảo Bối dứt khoát đứng lên tìm chung quanh, hết nhìn đông tới nhìn tây nhìn nhà ăn, rốt cuộc nhìn thấy Lâm Thiên Vũ ở phía sau gốc cây.
- Ôi trời, ngài Lâm là hào phóng, cá napoleon cũng phải là thứ có thể ăn được dễ dàng thế này, lão nhân gia tôn quý đương nhiên ăn được, nhưng loại người thô thiển chúng tôi ăn sợ đau bụng.
Mạc Bảo Bối bưng cái dĩa cá napoleon lên, vừa vừa tới trước bàn ăn của Lâm Thiên Vũ, trả dĩa napoleon lại cho Lâm Thiên Vũ. nhận loại vàng đỏ nhọ lòng son của người hối lộ đâu. đường đường là con tốt dân tộc Trung Quốc, tuyệt bị người ta hối lộ.
Lộ Bán Hạ chỉ nhìn cũng hề tham dự, nhàn nhã uống nước. Ban ngày ra quá nhiều mồ hôi, cần bổ sung dưỡng khí nhiều hơn chút mới được.
- Tiểu thư, . . . . . .
- Oh, tiểu thư ngồi đài, muốn mang ra ngoài phải đến quán đêm. Mạc Bảo Bối cố ý vặn vẹo lời của Lâm Thiên Vũ, trực tiếp cắt đứt, người phẩm hạnh như thế nào cái là có thể nhìn ra, người Lâm Thiên Vũ này ràng có mục đích mà đến.
Mạc Bảo Bối tin tưởng người ràng mới cắn răng nghiến lợi với mình, mấy giờ thấy mà có thể đối tốt với mình như vậy, ràng chính là chồn chúc tết gà —— có tâm tốt.
Edit: Tóc gió thôi bay
Chương 42: Chevrolet Cruze
Trước giờ Lâm Thiên Vũ chưa từng gặp qua phụ nữ cay cú thế này, hơn nữa chuyện lưu tình chút nào. Trước kia nào có gặp được phụ nữ như vậy, này phải quá hư vinh chứ, chịu đối tốt với họ nên cười trộm rồi, sao còn có thể lời lớn lối thế kia.
- Cha mẹ của dạy lễ nghi thế sao? - Lâm Thiên Vũ bị cướp lời rốt cuộc nhịn được nữa.
- Lễ nghi? Tôi có làm ra chuyện tình lễ nghi thần thánh gì với sao? Tôi chỉ biết câu, gặp người tiếng người gặp quỷ chuyện ma quỷ, giống như vậy đó. . . . . . - Mạc Bảo Bối khinh bỉ nhìn Lâm Thiên Vũ, thấy thế nào cũng cảm giác đây là loại phú nhị đại (con cháu nhà giàu), tự cho là phong lưu cầm tiền trong nhà phô trương giàu sang tán .
Mặc dù Lâm Thiên Vũ là người liều lĩnh, nhưng biết đối đáp lời của Mạc Bảo Bối như thế nào.
lăn lộn thương trường hơn mười năm, đến địa vị ngày hôm nay, có người nào muốn nịnh hót lấy lòng , thế nhưng hai này, đáng chết lại để ở trong mắt.
Nếu là làm việc, Lâm Thiên Vũ có phương pháp xử lí đánh bại Mạc Bảo Bối, nhưng võ mồm làm sao tranh được với lưu manh nổi tiếng Mạc Bảo Bối cơ chứ. Mỗi câu của Mạc Bảo Bối đều trộn lẫn vào nhau, hoàn toàn khác biệt với khí ngiêm túc của Lâm Thiên Vũ. d,i,ễn đà,n l,ê qu,ý đ,ô,n Lâm Thiên Vũ chỉ thích hợp thao thao bất tuyệt, nhưng thích hợp cãi vả với người ta, nhất là với Mạc Bảo Bối nổi tiếng ngoan độc.
Lộ Bán Hạ biết Mạc Bảo Bối vừa mở miệng lợi hại, trong trường hợp trước công chúng cũng sợ Mạc Bảo Bối ăn thiệt thòi, uống xong thức uống trong ly, giơ tay lên gọi nhân viên phục vụ.
- Cho tôi ly nước chanh. – cần bổ sung vitamin.
Dù rằng Lâm Thiên Vũ tức giận, mắt nhìn chằm chằm Mạc Bảo Bối căm tức, tuy nhiên cũng để sót tiếng Lộ Bán Hạ. kia lại còn dám coi thành con hát, thậm chí xem đến thú vị.
Nghĩ tới đây Lâm Thiên Vũ cảm thấy mình rất thất bại. ràng luôn luôn là người đứng ngọn núi cao nhất, hôm nay đột nhiên bị hai thế này làm thành trò cười. cảm thấy thanh danh mất hết, nhất là nhìn thấy quản lý nhà ăn hết sức lo lắng, càng giận đáng sợ hơn.
- Rất tốt, rượu mời uống chỉ muốn uống rượu phạt. - Lâm Thiên Vũ tức giận, vũ trụ muốn bộc phát.
- Nếu như mời tôi uống rượu, tôi nhất định theo cùng, bất kể rượu gì. - Mạc Bảo Bối lộ ra nụ cười thắng lợi hả hê, cười đến vô cùng phách lối, chau mày nhún nhún vai, sau đó hất mái tóc xinh đẹp, nghênh ngang rời .
Mạc Bảo Bối cười trở lại bên người Lộ Bán Hạ, làm dấu hiệu chiến thắng. Lâm Thiên Vũ giận đến nắm tay cũng nổi gân xanh.
- Tổng giám đốc, lại có điện thoại. - hồi tiếng chuông vang lên, trợ lý bên cạnh Lâm Thiên Vũ đưa điện thoại di động cho .
Lâm Thiên Vũ nhận lấy điện thoại, mấy câu, lập tức ra cửa rời khỏi nhà ăn.
Mạc Bảo Bối và Lộ Bán Hạ vừa ăn cơm vừa chuyện phiếm, mãi cho đến 18 giờ mặt trời xuống phía tây, nhìn phong cảnh xinh đẹp, võng lắc lư cạnh bể bơi, hồ bơi xanh lam, sân cỏ gọn gàng sạch chen những bông hoa xinh. Hai người nhìn nhau cười tiếng, đưa tay cởi quần áo người.
Cởi áo sơ mi ống tay dài, thắt lưng, sau đó kéo cao váy dài nửa người đến ngực, thân mát mẻ ra phía sau.
Nhà ăn kề ngay hồ bơi, từ cửa sau ra ngoài chính là cảnh sắc xinh đẹp. Lúc nãy qua bàn của Lâm Thiên Vũ, áp-phích thông báo hấp dẫn lực chú ý của Mạc Bảo Bối.
- Do tập đoàn Thiên Thịnh làm chủ, câu lạc bộ đại lý xe Đông Phương đảm nhận tranh tài lái xe, hình thức cũng tệ lắm. - Mạc Bảo Bối cầm áp-phích lên có chút hăng hái nhìn, khóe miệng chứa đựng cái mỉm cười.
- Động lòng sao? Thời gian ghi danh hết hạn rồi, đáng tiếc. - Lộ Bán Hạ biết Mạc Bảo Bối thích đua xe, kỹ thuật lái xe cũng quá tệ, chẳng qua kịp thời gian ghi danh cũng có cách nào, trong giọng lộ ra tiếc nuối.
Lật mặt khác, phía ghi chú cặn kẽ ràng bối cảnh hoạt động, thời gian hoạt động, địa điểm và đối tượng hoạt động, bố trí hoạt động cùng với các loại giải thưởng làm động lòng người.
Mạc Bảo Bối vốn là có chút thất vọng, nhưng thấy trong phân cách đối tượng hoạt động lại có du khách, lập tức hưng phấn lại.
- Xem ra trời tuyệt ta, nhất định giải thưởng lớn mười vạn này chính là của tớ rồi, chúng ta có thể rất sung sướng ở nơi này chơi đến khi học. - Mạc Bảo Bối tràn đầy tự tin.
Vì tránh né Ross, vốn dĩ chuẩn bị trở về sớm như vậy, nhưng dù sao có năng lực kiếm tiền, tiền người đều là góp nhặt sinh hoạt phí lão tử cho . Với mức độ tiêu hao ở Tam Á, tối đa cũng chỉ đủ cho hai người bọn họ chơi chừng mười ngày, nếu như có mười vạn này, cũng cần vì chuyện tiền bạc mà rầu rỉ.
Vui chơi thỏa thích bên trong hồ bơi rộng lớn, buổi tối đến dãy quán rượu bên trong khách sạn ca hát uống rượu. Ngày hôm sau ngủ thẳng đến buổi trưa, sau đó rời giường ăn cơm đọc sách, xế chiều đến hội quán dưỡng sinh đa chủ đề làm SPA, cạo gió, ngâm chân, xoa bóp mát xa vân vân, cho đến sau khi mặt trời xuống núi hai người mới ăn mặc mát mẻ đến bãi biển chơi.
Năm ngày sau, Ngũ Chỉ Sơn.
Nội thành Ngũ Chỉ Sơn núi vây quanh ba mặt, phía bắc có Bào Pha Lĩnh(*), phía đông có Đại Lĩnh, Hổ Báo Lĩnh và Cao Lĩnh độ cao 393 mét so với mực nước biển. Phía nam có Nam Lĩnh, tạo thành thế vây quanh. Núi non trùng điệp chập chùng, tầng lớp ràng, quang cảnh tuyệt đẹp, nhưng bởi vì khoảng cách khá xa Tam Á, cho nên khai thác du lịch phải quá phát triển, vì vậy đơn vị chịu trách nhiệm rất dễ dàng thông qua cửa ngõ chính quyền chặn đoạn đường núi lại làm địa điểm đua xe.
Vì tham gia thi đấu, ngày trước Mạc Bảo Bối kéo Lộ Bán Hạ đến các đại lý thuê xe vòng vo nửa ngày, suy xét đến đường xá Ngũ Chỉ Sơn tốt hơn, Mạc Bảo Bối cũng lựa chọn xe việt dã, mà lựa chọn Chevrolet Cruze tính năng vận động tốt hơn. Quét thẻ căn cước, lại nhờ Viên Bân chuyển khoản hai mươi vạn làm tiền thế chấp, Mạc Bảo Bối hưng phấn lái Chevrolet Cruze .
dám cầu tiền người trong nhà là bởi vì đua xe vẫn để người trong nhà biết, nếu biết được tham gia tranh tài lái xe đoán chừng được ủng hộ, cho nên Mạc Bảo Bối trực tiếp tìm tới Viên Bân.
Cho tới nay Mạc Bảo Bối luôn cho rằng Cruze bề ngoài hung hãn lại cất giấu cái tâm dịu dàng. chỉ là thân xe bến rắn ưu tú và hệ thống giảm xóc tốt, còn có thiết bị luyện tập cùng với động lực hoàn hảo. Lúc Mạc Bảo Bối lựa chọn xe cũng rất thích Cruze, nhưng cân nhắc xuất phát từ tính năng sử dụng, cuối cùng vẫn lựa chọn Mazda, dù sao gian dùng xe đại đa số là ở nội thành.
đến đại lý xe Ngũ Gia, cuối cùng mới hạ quyết tâm ở nơi này, bởi vì bình thường đại lý xe này luôn làm hoạt động đua xe, rất nhiều xe đều trải qua thay đổi để dùng cho đua xe. Mất nước miếng nửa ngày mới xin được ông chủ đồng ý cho thuê ba ngày.
Trải qua ba giờ đường xe, rốt cuộc Mạc Bảo Bối và Lộ Bán Hạ chạy tới nơi diễn ra.
** Mặt trời, bắt đầu khởi động đám đông, ký giả tin tức truyền thông, mặt từng người đều là vẻ mặt kích động.
Vì khí thế, Mạc Bảo Bối xuất thân màu đen, đỉnh đầu mang theo mũ lưỡi trai và đeo mắt kính to che kín khuôn mặt của rất chặt chẽ, cũng phải làm thần bí, mà là rất sợ tia tử ngoại.
Đua xe siêu cấp tốc độ và đối kháng cuồng dã đối với người thích có lực hút trí mạng, mà gần tới giờ so tài, tất cả mọi người ở địa điểm đều kích động.
Chương 43: Đoạt thức ăn của Hạo Tử(*)
(*) Nhân vật này sắp xuất , tên là Trịnh Hạo thôi nhưng bản cv để vậy nên TG giữ nguyên là Hạo Tử với lại để thế này đỡ gượng hơn, có lẽ do cách xưng của người TQ hay thêm bớt từ vào tên.
- Xin chào, đây là hồ sơ của tôi. - Bằng tốc độ nhanh nhất tìm được địa điểm ghi danh, Mạc Bảo Bối vội vàng hai tay dâng hồ sơ lên.
- Vừa lúc danh sách còn dư lại chỗ cho người cuối cùng, nhanh chóng điền xong bảng rồi đến đợi ở khu so tài. - Nhân viên làm việc vui vẻ nhận lấy tư liệu, nhìn điều kiện phù hợp, lập tức thành lập hồ sơ cá nhân của Mạc Bảo Bối rất nhanh trong máy tính.
Sau khi ghi danh xong, Mạc Bảo Bối theo hướng dẫn viên tiến vào khu đợi cuộc so tài. Mà Lộ Bán Hạ cũng chỉ có thể ở lại bên ngoài chờ đợi, chờ đợi tranh tài bắt đầu và cố gắng trợ giúp Mạc Bảo Bối.
Người tới đây so tài trừ mười du khách có mặt, còn lại là thành viên cũng có chút thực lực và kinh nghiệm của câu lạc bộ xe, thậm chí cũng có tay đua xe chuyên nghiệp, bên cạnh của bọn họ thiếu đội cổ động viên, di~ễn đ~àn lê q!uý đ?ôn cho nên bên ngoài người ta tấp nập.
Lộ Bán Hạ bởi vì chưa quen những gì liên quan tới cuộc sống nơi đây. Rất nhanh bị đám đông chen ra bên ngoài. Giơ tay lên nhìn thời gian cách tranh tài còn tới giờ, cộng thêm Mạc Bảo Bối ghi danh tham gia cuối cùng được sắp xếp thi trận sau cùng, cho nên còn rất nhiều thời gian, tức nhún nhún vai, dứt khoát lùi ra bên ngoài.
Lộ Bán Hạ thân quần dài màu xanh nhạt hợp áo sơ mi tay dài và nón cói dùng che nắng, lùi ra bên ngoài ngược lại bày ra thân hình duyên dáng và diện mạo diễm lệ, nhanh chóng đưa tới cái nhìn chăm chú của rất nhiều chàng trai trẻ tuổi tính tình cởi mở, có vài người thậm chí còn huýt gió với .
Nâng tay phải lên, hàm răng cắn ngón tay dùng điện thoại và ngón út, ngón tay chỉa vào đầu lưỡi, thổi hơi, thời gian ngắn ngủi tiếng huýt sáo có lực từ trong miệng Lộ Bán Hạ phát ra.
Phương thức Lộ Bán Hạ huýt gió khác biệt với người khác, người bình thường đều dùng ngón cái và ngón trỏ, nhưng có thói quen đeo ngón tay giả (cái ngón dùng điện thoại cảm ứng, search gg) ngược lại, lợi dụng đuôi ngón tay dùng điện thoại và ngón út tiến hành phụ trợ, tiếng huýt sáo của đưa tới rất nhiều tiếng cười và tiếng reo hò của mọi người, nhưng lại giống như hề nhìn thấy, cười tránh ra.
Mua chai nước uống ướp lạnh, Lộ Bán Hạ tìm được góc an tĩnh ngồi nghỉ ngơi.
Lộ Bán Hạ vừa mới ngồi xuống bao lâu, chiếc Cayenne màu lửa đỏ từ dưới chân núi theo đường núi quanh co mà lên, Lộ Bán Hạ chỗ cao vừa lúc thấy , trong mắt lộ ra vẻ đau thương.
Mặc dù mấy ngày nay biểu giống như trước kia, nhưng trong lòng khổ sở chỉ có chính biết. Lúc nhớ tới vẫn còn đau lòng. Sau khi Lưu Chí Viễn tù, Lộ Bán Hạ cũng chủ động giao nộp Cayenne màu đỏ lại cho cơ quan xử tham ô, hi vọng tăng thêm tội danh của Lưu Chí Viễn.
Nhớ tới bản thân từng sai lầm, Lộ Bán Hạ cười khổ thôi, nếu hạ quyết tâm muốn giải thoát ra ngoài, vậy , hãy quên những ký ức đó và bắt đầu lần nữa.
Lúc Lộ Bán Hạ uống đồ uống lạnh chạy vào trong góc yên lặng hóng mát, cuộc so tài trong vùng bắt đầu như dầu sôi lửa bỏng, tiến hành khỏi động nóng người rồi. Khi bóng dáng nhắn của Mạc Bảo Bối tiến vào trong sân, tất cả mọi người chú ý tới bé này, dù sao trong đám người dự thi mười phần ** đều là phái nam, tay đua xe phái nữ lác đác có thể đếm được nhiều hơn mười.
Khi người khác đều điều chỉnh xe, Mạc Bảo Bối lại mở máy điều hòa khí ngủ gật. Thời hạn ghi danh đến mười giờ hết hạn, còn phải đến trước thời gian ghi danh chút xíu, cho nên sáu giờ sáng sớm cũng rời giường, rất buồn ngủ, phải nuôi dưỡng tinh thần mới có thể phát huy bản lĩnh.
Trong radio trước mặt sân đấu bình luận viên lời văn hoa cảm xúc mãnh liệt, lại thành bài hát ru con cho Mạc Bảo Bối.
Người đua xe sát bên nhìn thấy nhếch miệng lên cười chút, sau đó lòng tin mười phần khởi động hệ thống, cố gắng điều chỉnh xe đến trạng thái tốt nhất, hai mắt lại nhịn được nhìn Mạc Bảo Bối lâu hơn.
Theo thời gian đưa ra, tổ đua xe thứ nhất bắt đầu rồi, trận đấu vòng loại này tổng cộng chia làm vì 25 tổ, mỗi tổ sáu người. Đấu loại đơn giản thôi, trong thời gian quy định đến điểm cuối, bởi vì tốc độ là cốt yếu nhất.
Mạc Bảo Bối biết quy tắc tranh tài, đối với tốc độ như vậy hoàn toàn là đĩa đồ ăn, cho nên cũng quá nghiêm túc tranh tài, dù sao vừa mới bắt đầu cũng muốn tạo ra danh tiếng gì, đến lúc đó rước lấy phiền toái cần thiết. Đợi vào trận chung kết lại tung bản lĩnh ra, đến lúc đó vô địch cũng trở thành rồi, tiết kiệm được rất nhiều phiền toái.
Đấu loại vòng thứ nhất trôi qua cũng đào thải phần lớn tay đua, chỉ còn lại ba mươi sáu người chia làm 6 tổ tranh tài.
Vòng tranh tài thứ hai vẫn dựa theo thứ tự mã số sắp hàng, sắp xếp thời gian và địa điểm xong xuôi sau đó mọi người tản ra, đoàn tay đua có thể tự do hoạt động, ăn bữa trưa và nghỉ ngơi, tranh tài vòng ba tiếp đến tới buổi trưa mới bắt đầu.
Sau khi Mạc Bảo Bối giao xe và chìa khóa xe cho nhân viên làm việc bảo quản xong, lập tức ra ngoài tìm kiếm Lộ Bán Hạ.
Vòng quanh hai vòng trước sau vẫn nhìn thấy Lộ Bán Hạ, Mạc Bảo Bối bất đắc dĩ mình đến phòng nghỉ cho tay đua. Lúc tiến vào trong sân lại thể mang những vật khác, điện thoại di động giao cho Lộ Bán Hạ cất giữ rồi, cho nên hoàn toàn cách nào liên lạc với Lộ Bán Hạ, cộng thêm nhân số tại trường là quá nhiều, Mạc Bảo Bối cũng đành phải thôi, dù sao Lộ Bán Hạ khôi phục tâm tình, ai có thể ức hiếp ấy.
Cầm thẻ mã số đua xe nhận đồ uống và phần cơm nhanh, Mạc Bảo Bối nhìn phòng nghỉ ngơi tạm thời đầy ắp người, thở dài, tới bên cạnh.
Bởi vì bị vây lại, cho nên khu phục vụ cuộc so tài và phòng nghỉ ngơi tạm thời xây dựng phía sau vừa vặn là sau lưng Ngũ Chỉ Sơn, tạm thời rào lưới sắt ước chừng đến mét rưỡi. Mạc Bảo Bối cầm thức ăn nhanh và đồ uống từ khe hở lưới sắt dịch ra ngoài, sau đó lui về phía sau mấy bước nhảy vọt lật người ra khỏi vòng vây, tìm cái bóng cây trực tiếp ngồi đất.
- Ha ha. . . . . . - tiếng cười trầm thấp từ bên cạnh Mạc Bảo Bối truyền đến, Mạc Bảo Bối cúi đầu ăn cơm nghi ngờ ngẩng đầu lên.
Bữa ăn sáng còn chưa kịp ăn nữa, Mạc Bảo Bối sớm đói đến nỗi ngực dán vào lưng, lúc ăn như hổ đói nghe tiếng đàn ông xa lạ, lập tức cảnh giác nhìn lên, chỉ thấy người đàn ông mặc quần áo thể thao màu trắng nhìn .
- Em rất đói bụng sao? – Người đàn ông cười hỏi, lộ ra hàm răng, da thịt màu lúa mì làm nổi bật lên hàm răng của ta, vô cùng trắng.
- là ai? - Mạc Bảo Bối nuốt thức ăn vào trong miệng, nhấp hớp đồ uống.
- Trịnh Hạo, tay đua xe thứ 149. – Giọng Trịnh Hạo đơn giản có lực, thoạt nhìn tràn đầy ánh mặt trời, cũng để ý quần áo màu trắng người, ngồi đất giống hệt Mạc Bảo Bối.
Mạc Bảo Bối liếc mắt nhìn Trịnh Hạo, cảm thấy là người có tính chất uy hiếp, lập tức yên tâm lại nghiêm túc ăn cơm, thể mặc dù điều kiện đơn sơ, nhưng thức ăn của đơn vị chịu trách nhiệm vẫn vô cùng ngon.
Trịnh Hạo cười nhìn Mạc Bảo Bối, cũng nhiều lời, yên tĩnh ăn cơm.
- Vừa rồi hỏi tôi vấn đế gì? - Mạc Bảo Bối ăn xong thức ăn trong tay rồi, cảm thấy còn chưa đủ no bụng, bắt đầu thấy thèm thức ăn của Trịnh Hạo.
- Em rất đói bụng sao? - Trịnh Hạo hỏi lần nữa.
- Đúng, tôi rất đói. - Mạc Bảo Bối lớn tiếng trả lời, sau đó liền long lanh nhìn hộp cơm trong tay Trịnh Hạo, chớp mắt cái nào nhìn chằm chằm, lộ ra ánh mắt khát vọng.
Last edited by a moderator: 11/11/15