1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông xã không thuần, bà xã lưu manh - Trần Tiểu Na (P2 - C33/33) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Edit: Tóc gió thôi bay

      Chương 30: Thấy hết phải chịu trách nhiệm đó là chuyện thế kỷ trước

      Khóe miệng Ross nâng lên, cười vui vẻ.

      Phong cảnh chợt lên ngoài cửa xe hề được chú ý, Ross tập trung tất cả ánh mắt ở người của Mạc Bảo Bối.

      - Mặc dù cẩn thận bị em nhìn hết sạch, cũng rất muốn em chịu trách nhiệm với , nhưng ép em, em hoàn toàn có thể để ý cầu của . Dù sao phải người Trung Quốc, em cần phải dùng lễ nghi quy cách trong nước đối với . - Ross đáng thương .

      - biết bây giờ là thời đại nào rồi ? - Mạc Bảo Bối chợt cười hỏi.

      - Năm 2012, có gì sao? - Ross bị câu hỏi bất ngờ nảy ra của Mạc Bảo Bối làm cho hiểu gì.

      - Thấy hết phải chịu trách nhiệm đó là chuyện thế kỷ trước, chúng ta đều là người trưởng thành, nhìn chút anhi cũng mất miếng thịt nào, tôi cũng bị dìm lồng heo. Kiến thức Trung Quốc học được chỉ là văn bản, diễn biến dưới 5000 năm của Trung Quốc cho tới bây giờ còn loại trách nhiệm này rồi. cảm thấy lý do tôi phản kháng là gì? - Mạc Bảo Bối cảm thấy buồn cười thôi vì ý nghĩ đơn thuần của Ross.

      - Là gì? - Ross hiểu.

      - Muốn biết? Được thôi, trước hết cho tôi biết tất cả trùng hợp này đến tột cùng là cái phân cảnh nào có vấn đề? - Mạc Bảo Bối nghĩ ra, cẩn thận hồi tưởng lại, ngoài nụ cười Tề Giai coi là có chút quỷ dị, mọi người biểu đều rất bình thường, nhưng dù là cười đến quỷ dị, cũng nghĩ ra Tề Giai rốt cuộc động tay động chân gì.

      - Mọi thứ chỉ là trùng hợp, chẳng qua là cố ý ngã xuống mà thôi, hoàn toàn tính đến em lại đột nhiên tới kéo khăn tắm của . - Ross vô tội .

      - Làm sao vậy, con mắt nào của nhìn thấy tôi kéo khăn tắm của chứ..., tôi chỉ muốn giúp cố định tốt khăn tắm, tránh cho dơ bẩn ánh mắt của Giai Giai, Viên Tử thôi, ai biết lại có thể hèn hạ như vậy, gài bẫy tôi, là đồ điên hay là thế nào đấy? - Vừa nghĩ tới là Mạc Bảo Bối nổi giận, nhất là còn ở trước mặt nhiều người như thế, vì thể diện nhịn được.

      - chỉ là muốn đến gần em thêm chút thôi.

      - Tôi điên rồi mới có thể đánh cược với , phải sớm đoạn tuyệt toàn bộ với cả đời qua lại với nhau mới đúng, sinh ra nhiều chuyện thế này!

      Mạc Bảo Bối chịu được vò vò tóc, sắp phát điên, nhìn thấy khúc cua có chiếc xe thể thao màu lửa đỏ chói mắt, trong lòng có phần kỳ quái, nhịn được tăng tốc chân ga, muốn chứng thực suy nghĩ trong lòng mình.

      - Em thể sử dụng thủ đoạn, hơn nữa, em cũng dùng với phải sao?

      - Thủ đoạn gì, xin có thể dùng từ ngữ dễ nghe hơn được , hơn nữa rốt cuộc tôi giở thủ đoạn gì?

      - Ngày hôm trước con phó cục trưởng cục thuế đột nhiên xuất ở dưới lầu nhà . Ngày hôm qua trong nhà vệ sinh thiếu chút nữa bị người ta tố cáo vô lễ, may là lúc ấy ở trong đại sứ quán của có camera, người kia mới vu oan . Em những chuyện này có liên quan gì đến em ?

      - Dĩ nhiên có, chẳng qua lúc điện thoại với Viên Tử tôi có địa chỉ của , đúng lúc bị Quách Lộ Lộ ngang qua nghe thấy thôi, ai biết chị ta lại có thể tìm . Còn chuyện vô lễ tôi biết, bằng. . . . . . cho tôi nghe !

      Đôi mắt đẹp của Mạc Bảo Bối lóe lên, tò mò nhìn Ross, tốc độ xe duy trì trong mức cao, từ từ tiến tới gần chiếc xe thể thao màu lửa đỏ.

      - Thời điểm ở trước nhà vệ sinh đột nhiên có phụ nữ xông vào, còn hỏi có phải rất nhớ nhung ta , vừa mới phản bác lời của ta..., thể ngờ ta oa oa khóc lớn vô lễ với ta, vừa còn vừa cởi quần áo.

      Nhớ tới cài người phụ nữ ăn mặc trang điểm lộng lẫy, khắp người Ross nổi da gà hết lên.

      - À, ngày đó chúng ta ăn cơm ở Shangri-La tôi từng gặp qua đó, vừa đúng có lần tụ họp với bạn học cũ đụng phải ở nhà vệ sinh, ta ta rất thích , vì vậy tôi liền công tác ở đâu, sau đó là người ngoại quốc rất cởi mở. Tôi cũng biết ta lại có thể làm như vậy, lòng của phụ nữ đúng là kim dưới đáy biển mà.

      Mạc Bảo Bối lược bớt rằng chọn trúng người phụ nữ cuồng lang nhất từ trong quán rượu, sau đó với ta người bạn ngoại quốc rất thích ta, từng thấy qua ta lần đến tại còn nhớ mãi quên. Sau đó tùy tiện nơi công tác của Ross cho ta, nhưng ngờ rằng cái người phụ nữ đó quả chính là phụ nữ hương thôn hoang dã, thấy Ross lập tức muốn bá vương ngạnh thượng cung (cưỡng gian), thượng được lại còn giở trò chanh chua, đanh đá.

      - Vậy sao? ra là trùng hợp như vậy! - Ross gật đầu cái, ngay sau đó nhún nhún vai, ràng lời dối cũng lập tức tin.

      - Dĩ nhiên, tôi là thiếu nữ thuần khiết cỡ nào, tin tôi . . . . . . gặp quỷ! - Đuổi theo chiếc xe thể thao màu đỏ kia, mặt của Mạc Bảo Bối lập tức trầm xuống, chậm rãi hạ thấp tốc độ xuống, ổn đinh theo chiếc xe kia.

      Dĩ nhiên Ross cũng nhìn thấy chiếc Cayenne màu đỏ kia, thu hồi ánh nhìn chăm chú nhiệt liệt đối với Mạc Bảo Bối, đổi thành ánh mắt ung dung, nhàng :

      - Hắc (kiểu cười đểu), chúng ta lên tới núi là muốn làm gì đây?

      - Hắc đầu của , nhìn thấy chiếc xe trước mặt kia sao? - Mạc Bảo Bối trừng mắt liếc Ross, tâm tình lão đại khó chịu.

      - Bảo Bối, tâm tình em sao dễ dàng tốt như vậy, thoải mái chút, có lẽ tệ giống như em nghĩ, ấy trước sau là bạn tốt trong lòng em phải sao? - Ross hiểu tại sao tình cảm Mạc Bảo Bối đối với Lộ Bán Hạ đó phân hóa lưỡng cực thế. ràng coi trọng bạn vậy, nhưng ngôn từ chung quy lại giống như kẻ địch.

      - Bởi vì tính khí tôi xấu! - Mạc Bảo Bối trả lời dứt khoát, chuyển tay lái cái, cướp được đường xe của người khác, ngang hàng với chiếc xe màu đỏ.

      Xuyên qua cửa sổ xe, mặt của Mạc Bảo Bối lập tức trầm xuống.

      Bên trong xe Cayenne màu lửa đỏ, Lộ Bán Hạ ngồi ở chỗ lái, mặc áo dây thấp ngực, ngực nửa lộ, mà tên đàn ông ngồi ở chỗ kế tay lái lại rất hứng thú nhìn khuôn mặt nhắn tức giận đằng đằng của Lộ Bán Hạ, trong miệng biết những gì.

      Rất ràng, tên đàn ông kia làm Lộ Bán Hạ rất vui.

      Lộ Bán Hạ cũng hề chú ý tới Mạc Bảo Bối bên cạnh, Mạc Bảo Bối gấp đến độ hạ cửa kính xe xuống, muốn để cho Lộ Bán Hạ thấy .

      Chợt, tên đàn ông chỗ cạnh ghế lái đưa tay bóp ngực Lộ Bán Hạ cái, trong miệng biết những gì, chọc cho sắc mặt của Lộ Bán Hạ càng thêm tệ, tuy nhiên vẫn vô cùng nhẫn.

      Nhìn thấy cái này, Mạc Bảo Bối giận đến nổi điên, tăng tốc tới, quay đuôi cái, chuẩn xác dừng xe trước mặt chiếc xe màu đỏ.

      Đột nhiên bị chiếc xe ngoài ý muốn chăn ngang trước mặt, Lộ Bán Hạ sợ hết hồn vội đạp thắng xe, hai chiếc xe chỉ thiếu khoảng cách mấy centimet đụng vào. Sắc mặt tên đàn ông ngồi ở bên cạnh Lộ Bán Hạ bị dọa đến tái xanh.

      Kéo cửa xe Lộ Bán Hạ ra, Mạc Bảo Bối kéo Lộ Bán Hạ cái.

      Người của Lộ Bán Hạ mặc dù bị Mạc Bảo Bối kéo ra ngoài xe, nhưng dây an toàn vẫn còn người, may là trang bị dây an toàn của Cayenne co dãn cực tốt.

      Ross lo lắng nhìn màn, vội vàng đưa tay ra trước giúp Lộ Bán Hạ cởi dây an toàn người để tránh bị thương.
      Truyện được cập nhật nhanh nhất ở *******************.
      Chương này khó hiểu quá trời, vụ án rắc rồi mà Ross kể kiểu úp mở nên có sao hiểu vậy thôi, dù sao nó cũng quan trọng gì
      Chương này là tặng mọi người vì ủng hộ TG rất nhiều, TG rất biết ơn mọi người vì tạo thêm động lực để TG tiếp tục :thanks:

      Edit: Tóc gió thôi bay

      Chương 31: Truy cứu năm đó

      - bệnh thần kinh à, lái xe kiểu gì vậy? - Lưu Chí Viễn khôi phục tinh thần lại, giận đến tức miệng mắng to, bên cởi dây an toàn ra xuống xe xem chút đến cùng là ai dám cả gan lái xe như vậy.

      - Tôi lái xe kiểu gì tới phiên Lưu Chí Viễn mở miệng, tránh qua bên cho tôi ! - Mạc Bảo Bối gầm thét, nhìn Lưu Chí Viễn ràng là quấn tú lịch , lại nhiều lần làm ra cái loại chuyện đê tiện đó, nếu phải tận mắt nhìn thấy, còn biết ra khi Lộ Bán Hạ ở bên cạnh bị đối xử như vậy.

      - cái gì? - Lưu Chí Viễn xông tới trước mặt của Mạc Bảo Bối, lúc chuẩn bị mở miệng mắng chửi người, đột nhiên lại cười - ra là Mạc đại tiểu thư, khó trách lớn lối như vậy.

      - biết tôi tốt, tôi cảnh cáo về sau được chạm vào ấy cho tôi, nếu đừng trách lòng dạ tôi độc ác. - Mạc Bảo Bối chỉ vào Lộ Bán Hạ, lời tàn nhẫn với Lưu Chí Viễn.

      - Mạc đại tiểu thư có lời gì tự nhiên phân phó là được, nhưng nếu là này ta tự động muốn tới cho tôi chạm, tôi nên làm như thế nào đây? - Lưu Chí Viễn cười đến bộ dạng như vô lại, d)iễnđ)ànlê)q)uýđ)ôn ánh mắt chuyển qua lại ở ngực đẫy đà của Lộ Bán Hạ.

      - Con mẹ nó thu cặp mắt dâm đãng của lại . Bán Hạ, thứ mà cà bông như vậy cậu cũng nguyện ý chịu uất ức, mắt của cậu rớt ra ngoài rồi sao? - Mạc Bảo Bối nhìn thấy dáng vẻ tiểu nhân của Lưu Chí Viễn, tức giận càng lên cao thêm.

      - Bảo Bối, cậu đừng xía vào. - Lộ Bán Hạ quật cường , màn thảm hại của mình lần nữa bị chính bạn tốt thấy, Lộ Bán Hạ lộ vẻ có chút đất dung thân. Ở phía sau mọi người, mặc kệ uất ức cỡ nào đều có thể cắn chặt răng và nuốt máu, nhưng ở trước mặt của Mạc Bảo Bối, muốn mình như vậy bị ấy nhìn thấy.

      - Ngài Lưu, tôi nghĩ có số việc giữa đàn ông chuyện chút tốt hơn. - Ross thấy vậy, lấy ra tư thái quan Ngoại giao của .

      Từ sau bữa tiệc lần trước, Ross liền góp nhặt tài liệu liên quan đến Lộ Bán Hạ, ngờ phát số chuyện, giờ phút này là thời khắc đứng ra giúp đỡ yếu đuối này.

      - ra là ngài Ross danh tiếng lẫy lừng, bề tôi dưới váy Mạc đại tiểu thư quả nhiên đều thể khinh thường. - Lưu Chí Viễn nhạo báng .

      - Miệng sạch chút cho tôi. – Lửa nóng của Mạc Bảo Bối lập tức bị kích thích, buông ràng buộc với Lộ Bán Hạ ra, quả đấm rơi vào bụng của Lưu Chí Viễn.

      - nghĩ ngài Lưu có thể kịp chờ đợi muốn cùng hàn huyên chuyện y học xảy ra năm đó, bằng chúng ta đến kia bên ngồi xuống từ từ . - Ross buồn cười nhìn Mạc Bảo Bối, cũng hề cảm thấy ngoài ý muốn đối với việc đột nhiên ra tay. Kéo Lưu Chí Viễn lùn hơn cái đầu, chạy về phía sân cỏ bên cạnh.

      Lưu Chí Viễn giận mà dám gì chỉ có thể tức giận nhìn Mạc Bảo Bối, cam lòng bị Ross mạnh mẽ kéo ra.

      Mặc dù Lưu Chí Viễn bị Ross mạnh mẽ kéo ra, nhưng cũng phải lòng muốn cùng Ross chuyện, mà chỉ cho Ross chút mặt mũi thôi.

      - Chuyện giữa và tiểu thư Lộ tôi có nghe được ít, đây là ân oán người đời trước, tôi thấy cũng cần phải kéo đến người thế hệ sau. Tiểu thư Lộ là người vô tội, buông tha ấy ! - Ross tận lực lễ độ .

      Nhưng Lưu Chí Viễn này lại cau mày:

      - Ngài Ross, tôi kính trọng là quan Ngoại giao xuất sắc, thêm cha của tiểu thư Mạc lại là quan to tôi dám chọc ta, bị đánh quyền này tôi cũng nhận vậy, nhưng cũng phải quan viên thuộc về Trung Quốc chúng tôi, nên hôm nay tôi cũng khách khí tiếng, chuyện của tôi còn chưa tới lượt để ý tới.

      - Vậy sao? Như vậy người sau lưng điều khiển cố y học năm đó là ai cũng sợ bị người khác biết sao? - Ross cười sờ sờ chiếc nhẫn tay, giọng điệu nhàn nhã .

      - có ý tứ gì? Điều khiển cái gì? - Sắc mặt Lưu Chí Viễn đột nhiên thay đổi mạnh.

      - Tôi có ý gì trong lòng tôi biết , người làm trời nhìn, theo người Trung Quốc các đó chính là lưới pháp luật tuy thưa nhưng khó lọt, chuyện này muốn điều tra mà cũng khó, chẳng qua ông cụ Lộ thiện lương, năm đó truy cứu, ngày nay cũng muốn nhắc tới. Tiểu thư Lộ trẻ tuổi bị lợi dụng nhưng cũng bày tỏ, chuyện này cứ như vậy ràng. - Ross nhớ đến nội dung tài liệu bạn tốt Joshua đưa cho mình, bỗng nhiên mặt có loại cảm giác bị đè nén.

      Cảm nhận được khí thế người Ross chuyển biến, Lưu Chí Viễn đổ ít mồ hôi trộm.

      - Tôi hiểu chuyện gì, tôi với Lộ Bán Hạ là quan hệ thương cả hai phía cùng vui vẻ, mặc dù tôi có vợ con, nhưng tình cũng có ai đúng ai sai, tôi cũng ly hôn. - Lưu Chí Viễn chịu thừa nhận, cố chấp cho rằng Ross chỉ phô trương thanh thế thôi.

      - Năm đó chỉ là nhân viên công vụ nho vừa mới ra xã hội, chợt lấy được trái tim tiểu thư nhà họ La, từ đó đường thăng tiến. Bây giờ nhà họ La sa sút, theo lý phải nên ở bên cạnh trợ giúp nhà họ La vượt qua cửa ải khó khăn, nhưng lại hoàn toàn ngược lại. những hề trợ giúp nhà họ La, trái lại còn bỏ đá xuống giếng, bỏ vợ bỏ con còn chưa tính, còn cố ý đưa tiểu thư Lộ tới nhục nhã vợ của , đây là vì cái gì? - Ross cười khẽ, ánh mắt nhìn về phía Lưu Chí Viễn trở nên khinh thường.

      - Chuyện nhà họ La phải do tôi tạo thành, quốc gia tước đoạt thế lực nhà họ La, tôi chỉ thuận theo quốc gia hề lui tới với quan lại tham ô nữa mà thôi. Về phần vợ chồng chúng tôi chẳng qua là tình cảm hợp. - Lưu Chí Viễn ra sức biện giải cho mình.

      - Vậy sao? Năm đó cha đột nhiên bị tai nạn xe cộ, kết quả ở bàn phẫu thuật bởi vì chảy máu quá nhiều, dung lượng máu giảm xuống kịch liệt, sau khi cấp cứu thất bại tử vong. Mà lúc ấy chủ xe khác vẫn sống, sau ngày thứ ba lập tức dẫn đến trận tranh luận y học, trận tranh luận y học đó thiếu chút nữa làm mất mạng người. Sau này bác sĩ mổ chính bàn giải phẫu tự nhận lỗi từ chức, trận tranh luận y học cuối cùng đưa ra tòa án. Chẳng qua bởi vì cuối cùng tuyên bố kết quả là tử vong bình thường mà phải là vì sao cả, cho nên người thân của người chết cũng hề nhận được bồi thường. - Ross nhìn ánh mắt của Lưu Chí Viễn, chậm rãi kể .

      Trong lòng Lưu Chí Viễn run sợ nhìn Ross, ngờ Ross lại có thể ràng đối với chuyện năm đó như vậy. Năm đó vẫn chỉ là sinh viên, học xa quê, chờ biết tai nạn xe cộ của cha là sau khi về đến nhà, cha mất, học tập luật pháp chuyên nghiệp, kiểm tra xe cha thấy lúc ấy đạp thắng xe, tuy nhiên vẫn xảy ra tai nạn xe nghiêm trọng như thế, cảm thấy chuyện này có điểm kỳ lạ, lập tức hỏi thăm người ngoài chút.

      Sau đó cho rằng chuyện này đúng là mưu, là kế hoạch tai nạn xe của người khác. Vì thư ký năm đó được bầu bằng phiếu nên có thể giành đồng cảm của mọi người, cho nên tìm cha làm người chết thế, chẳng qua ngờ làm ra án mạng. Kết màn chính là người kia cuối cùng lại thắng những thư ký được đề cử khác, trở thành thư ký tỉnh ủy thành phố X.

      - Làm sao biết? - Chân Lưu Chí Viễn hơi nhũn ra.

      - Năm đó chuyện tình tai nạn xe của nhà họ La bị cho rằng là đối thủ xuống tay, cho nên người được phiếu thông qua trở thành thư ký năm đó, ông ta đương nhiên dám truy cứu nhiều lại chuyện như vậy, mà ông cụ Lộ lại là người vô tội biết tình. Sau đó chuyện này tự nhiên có ai nhắc lại, nhưng thông minh quá bị thông minh hại, trợ giúp đối thủ năm đó sửa lại án xử sai, vặn ngã cha vợ , nhưng theo chuyện này bày , những thứ mạng nhện dấu ngựa khác tự nhiên cũng lộ ra cả. - Ross thấy tiếc nhìn Lưu Chí Viễn.

      Lưu Chí Viễn là người rất thông minh, chỉ tiếc, thông minh của lại dùng trong báo thù, hại người hại mình.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Edit: Tóc gió thôi bay

      Chương 33: Chủ động tới cửa tìm Ross

      Ngày thứ ba, quả nhiên tòa án xử phạt Lưu Chí Viễn, tội danh là tham ô 500 vạn nguyên tài sản quốc gia.

      Thời điểm nhận được tin tức này, Mạc Bảo Bối cùng Tề Giai còn có Viên Tử bầu bạn với Lộ Bán Hạ.

      Lộ Bán Hạ bị chuyện này đả kích, Mạc Bảo Bối dám để mình về nhà, thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại đến nhà Lộ Bán Hạ, giữ Lộ Bán Hạ ở nhà cùng nhau qua nghỉ hè. Cha mẹ nhà họ Lộ biết Mạc Bảo Bối, cũng rất yên tâm đồng ý, đều lộ ra sơ hở gì .

      Bốn trẻ cùng vùi ở quầy bar lầu ba của Mạc Bảo Bối uống đồ uống. Lộ Bán Hạ mặt mũi tiều tụy, câu.

      - Giai Giai, Lưu Chí Viễn tham ô công quỹ quốc gia những 500 vạn nguyên, tại sao chỉ xử giam cầm cả đời thôi, sao phải tử hình? - Viên Tử và Tề Giai biết đại khái chuyện tình của Lộ Bán Hạ, nhưng Mạc Bảo Bối cũng ra chuyện năm đó, cho nên Tề Giai, Viên Tử chỉ coi Lưu Chí Viễn là tham quan thôi.

      - Luật hình về phương diện tội tham ô nhận hối lộ này xác thực phù hợp tinh hình quốc gia chúng ta, cũng có chỗ sơ hở nghiêm trọng, khiến ít tham quan chui lọt kẽ hở pháp luật. Lưu Chí Viễn là người thông minh như vậy, mặc dù ăn hối lộ trái pháp luật, nhưng thái độ nhận lỗi rất tốt, còn hợp tác nộp tiền hối lộ ra. Nếu phải tiêu mất hơn phân nửa, tối đa cũng chỉ bị xử mười năm kiếp sống tù giam.

      Tề Giai biết người Lưu Chí Viễn này, chẳng qua chưa từng nghĩ đến người bộ dạng ôn tồn nho nhã thế, nhưng sau lưng lại làm loại chuyện này, khỏi có chút lo lắng thay người nhà Lưu Chí Viễn.

      - phải điều 382 luật hình pháp, nhân viên làm việc cho quốc gia ăn hối lộ 10 vạn trở lên, phán xử ngoài 10 năm từ, trường hợp nghiêm trọng tử hình, đây những 500 vạn lại thể phán tử hình sao? - Viên Tử buồn bực kêu lên tức tối, cảm thấy đời người bất công. Theo như đạo lý của , những thứ người ăn hối lộ trái pháp luật đó, khi tra ra mặc kệ tham bao nhiêu cũng nên phán xử tử hình hết mới đúng.

      Mạc Bảo Bối nhìn tờ báo trong tay, hung hăng nuốt bia đá trong tay vào, vò tờ báo thành cục ném vào trong thùng rác, tới bên người Lộ Bán Hạ.

      Tề Giai và Viên Tử biết Lộ Bán Hạ người đau như cắt, nhưng Mạc Bảo Bối lại biết. Có điều khi nhìn thấy bộ dạng nửa chết nửa sống này của Lộ Bán Hạ, cũng rất tức giận.

      - cần dùng bộ dạng điệu bộ này đối diện với tớ, đều qua rồi, phải sao?

      Mạc Bảo Bối có phần tức giận mắng, cào cào mái tóc, biết nên làm sao để an ủi bạn tốt của mình.

      - Bảo Bối cậu đừng vội, để Bán Hạ ở lại mình cũng tốt, loại chuyện khúc mắc như vậy phải gỡ là có thể gỡ. - Tề Giai nhìn Mạc Bảo Bối phiền não, trấn an.

      Mạc Bảo Bối cũng biết loại chuyện này người khác thể giúp tay, nếu như người trong cuộc chịu bỏ qua mà , người khác cuống cuồng như thế nào nữa cũng có ích lợi gì. Nhưng khi nhìn thấy bạn tốt ngày trước vui vẻ của mình, đột nhiên cứ nửa chết nửa sống như vậy, làm khó chịu trong lòng. vẫn tình nguyện để Lộ Bán Hạ dùng những lời lạnh nhạt kia trêu tức , chứ cần ấy an tĩnh như vậy, giống như có linh hồn.

      Lúc tâm phiền ý loạn, Mạc Bảo Bối hoặc là đánh nhau, hoặc là đua xe, hoặc là uống rượu, nhưng lúc này uống rượu cũng vô dụng, lại càng tìm được người đánh nhau, Mạc Bảo Bối chợt nhớ tới ánh mắt của Ross.

      Nghĩ đến đôi mắt màu xanh lá cây tự nhiên xa xăm, luôn luôn bình tĩnh, chợt cảm thấy có chút an lòng.

      - Tớ ra ngoài chút, các cậu ở với cậu ấy.

      Mạc Bảo Bối nghĩ đến cái gì phải làm cái đó, đứng lên, cầm bảo bối hàng lá mây tre đặt ở quầy bar lên, thẳng.

      Viên Tử nhìn Mạc Bảo Bối rời , la hét:

      - Này, cậu cứ bỏ lại chúng tớ mà thế à, vậy chúng tớ làm thế nào?

      Tề Giai nhún nhún vai, tình huống như thế cũng phải lần đầu tiên, Mạc Bảo Bối luôn luôn là người muốn làm gì phải làm cái đó, ai cũng ngăn cản được. Dù sao cũng cần lo có ai có thể làm hại được , ngược lại là bên cạnh Lộ Bán Hạ lại cần họ làm bạn hơn.

      Bạn của bạn, chính là bạn của mình, huống chi có thể được Mạc Bảo Bối coi như chị em nhiều lắm.

      Nếu nhiều lắm, như vậy Tề Giai phải chăm sóc giúp tay, nếu mình Mạc Bảo Bối ở miền nam còn bạn bè tri kỉ gì nữa rồi.

      Mạc Bảo Bối chưa từng đến chỗ ở của Ross, nhưng lại biết ở đâu, nguyên nhân rất đơn giản, tài liệu về Ross từng được Mạc Trường Thắng liệt kê ra cặn kẽ, mà Mạc Bảo Bối có bản lãnh gì khác, nhưng trí nhớ lại đáng để kiêu ngạo.

      Dừng xe ở trước mặt cái biệt thự Duplex, Mạc Bảo Bối vừa xuống xe lập tức nhìn thấy Ross thân nhàn nhã đứng ban công lầu hai nhìn mình.

      Hôm nay người Bảo Bối mặc cái áo sơ mi chiffon màu trắng, bả vai có thiết kế nếp gấp, có vẻ hoạt bát đáng . Dưới người mặc chiếc váy ngắn màu xanh dương nhạt eo cao, cả người thoạt nhìn tràn đầy thanh xuân hoạt bát, chỉ là lúc này mặt lại lộ ra trầm muộn hiếm có.

      Cửa biệt thự của Ross mở rộng, giống như sáng sớm biết Mạc Bảo Bối đến.

      - Uống gì? - Ross từ cầu thang xoắn ốc lầu hai xuống, nhìn Mạc Bảo Bối bộ mặt buồn bực hỏi.

      - Rượu mạnh, rượu có thể làm quên hết phiền não. - Mạc Bảo Bối vừa , vừa thả mình vào ghế sofa mềm mại, giọng có hơi mệt mỏi.

      Cả ngày lẫn đêm nhìn về phía Lộ Bán Hạ, nhưng cách nào tháo khúc mắt của ấy, loại cảm giác đó khiến cho thấy rất thất bại.

      Ross nghe vậy, chau chau mày, kéo loạt tủ lạnh dưới cầu thang xoắn ốc ra, lộ ra tầng tầng các chai rượu sắp hàng, ngón tay quen thuộc lấy ra vài thứ nguyên liệu và dụng cụ cần, cổ tay lên xuống quầy bar thủy tinh, giúp Mạc Bảo Bối pha rượu.

      Tư thái Ross pha rượu rất tự nhiên, tràn đầy cảm giác đàn ông, nhưng rất đáng tiếc chính là lúc này Mạc Bảo Bối hoàn toàn có lòng dạ nào thưởng thức.

      Dùng hai miếng chanh trang trí, bỏ ống hút to vào, Ross đưa Trường Đảo Băng Trà pha xong cho Mạc Bảo Bối, sau đó ngồi xuống ở bên cạnh .

      - Trường Đảo Băng Trà, tay nghề cũng tệ lắm. - Mạc Bảo Bối ngửi cái , mặc dù uống, nhưng người rượu vẫn có chút nghiên cứu đối với rượu các quốc gia, uống, chứng tỏ chưa có ngửi qua, mà vừa vặn Mạc Bảo Bối có khứu giác và vị giác nhạy bén.

      Nếu như là vào bình thường, chắc chắn Mạc Bảo Bối xì mũi coi thường, nhưng hôm nay tâm tình của đặc biệt phiền não giải thích được, có lẽ là phiền não vì Lộ Bán Hạ, có lẽ là vì thời tiết nóng ran, có lẽ là khó được lúc nhìn thấy Ross lại có thể thuận mắt rất nhiều, cho nên Mạc Bảo Bối hai lời lập tức rót nửa ly Trường Đảo Băng Trà vào trong bụng.

      Người biết uống rượu có hai loại, loại là uống từ từ, mặc kệ là uống bia hay là rượu đỏ, còn có loại người, bất luận cầm tay chính là thứ rượu gì, đều buồn bực hớp là hết, mà rất dễ nhận thấy Mạc Bảo Bối thuộc về loại người sau.

      Bỏ thêm nửa ly Trường Đảo Băng Trà xuống bụng, Mạc Bảo Bối tức cảm thấy tinh thần sảng khoái, đá dép chân, vùi trong góc của ghế sofa.

      Ross cười nhìn cử động của Mạc Bảo Bối, trong mắt có chút dịu dàng. Rất ràng, Mạc Bảo Bối tới đây là quyết định nhất thời, nếu Mạc Bảo Bối tuyệt đối mang dép thế này ra cửa.

      - Tôi cảm thấy gần đây mình rất thất bại, dường như chuyện gì cũng thuận, Lưu Chí Viễn, Bán Hạ, còn có cái thời tiết đáng chết! – Giọng Mạc Bảo Bối tức giận.

      Thiếu nữ khi tức giận liền dứt, ngay cả trước khi ra cửa giẫm lên hòn đá cũng cảm thấy tức giận.

      - chút.

      Ross nhìn Mạc Bảo Bối phát bực bội ra, cầm hai chân cuộn lại của Mạc Bảo Bối lên, để cho thoải mái giắt đùi của mình, lấy dựa lưng bên cạnh nhét vào hông của Mạc Bảo Bối, giúp chỉnh vị trí thoải mái.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Edit: Tóc gió thôi bay

      Chương 34: Ánh mắt mơ màng

      Nhìn ánh mắt Mạc Bảo Bối bắt đầu mơ màng dần, khóe miệng Ross lộ ra nụ cười.

      Mặc dù tửu lượng Mạc Bảo Bối lớn hơn nữa, nhưng vẫn chống đỡ được Trường Đảo Băng Trà Ross pha. Bản thân Trường Đảo Băng Trà cũng đủ mạnh rồi, trải qua Ross điều chế khéo léo, càng phát huy Trường Đảo Băng Trà đến tận cùng, cộng thêm Mạc Bảo Bối uống rượu quá mạnh, vài hớp uống hết sạch 500 mililit Trường Đảo Băng Trà Ross điều chế.

      Mạc Bảo Bối chính là luôn thích rượu, trong tay có rượu, sao lại cự tuyệt, chẳng qua lại hề nghĩ tới Trường Đảo Băng Trà như thế mà mạnh, hơn nữa tác dụng chậm mười phần, diễn đ:àn l:ê quý đ;ôn ly thấy đáy mà chỉ cảm thấy có chút nhàng.

      Nhìn gương mặt Ross tuấn lãng, cảm thấy bắt đầu hoa mắt.

      - ngồi yên, được nhúc nhích. – Giọng Mạc Bảo Bối sau khi uống rượu ra loại khàn khàn nhàn nhạt, lại lộ ra hấp dẫn.

      Cảm giác bóng dáng Ross đong đưa khiến cho đầu có chút choáng váng. Mạc Bảo Bối mất hứng bĩu môi, thấy Ross đong đưa mãnh liệt như cũ, càng thêm mất hứng, muốn phát bắt được Ross, lại ước đoán khoảng cách sai lầm, lập tức mất trọng lượng, ngã ghế sofa.

      Ross thấy vậy cũng biết đại khái Mạc Bảo Bối có phần say rồi, cười ngồi xuống bên người Mạc Bảo Bối, muốn đỡ , nhưng hề ngờ được Mạc Bảo Bối lại vươn tay ra, lảo đảo nghiêng ngã đứng lên.

      Mặc dù lo lắng Mạc Bảo Bối cẩn thận đụng vào hoặc đập đầu vào chỗ nào đó, nhưng Ross biết cá tính Mạc Bảo Bối vẫn luôn mạnh hơn thường, cho dù tại có hơi mơ hồ cũng thể trở nên mềm mại, cho nên thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn ngồi ghế sofa, cặp mắt nhìn chằm chằm Mạc Bảo Bối, để phòng ngừa vừa có tình huống đột phát là có thể lập tức cứu vãn.

      Mặc dù trước kia Mạc Bảo Bối có uống rượu, nhưng chưa bao giờ quá say, phải đủ mạnh đủ hung hãn, mà bởi vì chưa gặp phải Ross phúc hắc thế này. Hôm nay Ross có lòng muốn cho Mạc Bảo Bối say, nào có đạo lý say.

      Mạc Bảo Bối chỉ có cảm giác đầu mình phát ra mê muội lờ mờ, vốn chỉ cảm thấy Ross đong đưa mãnh liệt ở trước mắt mình, ai biết vừa đứng lên cảm thấy lòng bàn chân cũng nhũn ra rồi.

      Ý thức được có cái gì đúng, Mạc Bảo Bối tức giận trợn trừng mắt nhìn Ross, nhưng giờ phút này mắt say mơ màng lờ đờ, trừng như vậy hoàn toàn có hiệu quả tức giận, ngược lại như thiếu nữ nũng nịu.

      - cho tôi uống thuốc gì? - Phản ứng đầu tiên của Mạc Bảo Bối là hạ thuốc mê.

      TV thường có chuyện ông chú già bỉ ổi dùng thuốc mê làm hại thiếu nữ, nghĩ tới hôm nay lại có thế rơi xuống đầu , hơn nữa còn là mình tự đưa tới cửa.

      Giờ khắc này Mạc Bảo Bối hận thể gậy gõ tỉnh mình, làm sao lại đột nhiên tâm phiền ý loạn, tâm phiền ý loạn còn chưa tính, làm sao lại nghĩ đến Ross vậy? Nghĩ đến còn chưa tính, lại còn hấp tấp chạy tới nhà người ta.

      Nhìn Mạc Bảo Bối rất ràng suy nghĩ lung tung, Ross bất đắc dĩ :

      - Bảo Bối, là em uống say.

      - hưu vượn! - Mạc Bảo Bối chút nghĩ ngợi bật ra khỏi miệng.

      Cơ thể mềm nhũn, say lảo đảo sắp muốn ngã xuống.

      Ross nhìn Mạc Bảo Bối đứng vững, trong mắt có chút ánh sáng mong đợi chớp qua, bởi vì, phương hướng Mạc Bảo Bối sắp ngã xuống là hướng về phía , cho nên, Ross tuyệt gấp gáp.

      "Bịch" tiếng, rốt cuộc Mạc Bảo Bối ngã xuống, ngay giữa trong ngực Ross.

      Hai tay Ross lập tức lui về phía sau đặt ghế sofa, dám đụng vào cơ thể Mạc Bảo Bối, khẩn trương :

      - là quân tử, động khẩu động thủ.

      Mạc Bảo Bối vốn định mắng to Ross là sắc lang, kết quả bị Ross trách móc câu, tức khắc buồn bực, chán chường đặt mông ngồi xuống.

      Mạc Bảo Bối ngã xuống đối mặt với Ross, lúc này giùng giằng từ trong ngực Ross bò dậy sau đó trực tiếp ngồi, dĩ nhiên là đặt mông ngồi đùi Ross rồi.

      Nhưng giờ phút này đại não của Mạc Bảo Bối có phần nhàng, hoàn toàn có bất kỳ cảm giác gì.

      - Tôi hè uống say, tửu lượng của tôi rất tốt, lúc nào bị ly rượu làm ngã, tôi cũng phải là Viên Tử. - Mạc Bảo Bối cố chấp buông đề tài uống say. cũng muốn bị cho rằng là cái loại người ly gục, đây đúng là xin lỗi uy danh "ngàn chén say" của .

      - Được được được, em hề say, chẳng qua trước tiên để dẫn em rửa mặt cho tỉnh táo chút có được ?

      Ross dịu dàng dụ dỗ Mạc Bảo Bối, đừng nhắc tới có bao nhiêu ga lăng, tuyệt đối chủ động ăn đậu hũ của Mạc Bảo Bối. Dĩ nhiên, Mạc Bảo Bối ngồi xổm ở đùi Ross thế này cũng chưa tính là Ross sỗ sàng, mà chuyện Mạc Bảo Bối ngồi lên đùi của liên quan gì tới .

      - cần, tôi cũng uống rượu say, tỉnh táo cái gì? - Mạc Bảo Bối tức giận nhìn Ross chằm chằm.

      là thần rượu "ngàn chén say", làm sao có thể uống rượu say, giỡn.

      - Được, vậy trước tiên em đọc hết chữ này cho nghe thử, nếu làm sao tin tưởng em? - Ross vươn tay thon dài ra, lấy phần tài liệu ở mặt bàn thủy tinh công nghiệp chống đạn ra.

      - Đây là thứ gì? - Mạc Bảo Bối cầm phần tài liệu này mơ hồ nhìn.

      Ross cười quay phần tài liệu lại, để Mạc Bảo Bối thấy ràng.

      - Em đừng để ý tới, nhìn đọc nghe chút, như vậy mới có thể tin tưởng em! - Ross nhìn Mạc Bảo Bối ngồi xổm chính đùi mình, nhất là nhìn thấy đôi môi mềm mại ngon miệng của hận thể cắn lên cái, tuy nhiên vẫn cố nén, sắm vai nhân vật cổ đại nổi tiếng—— Liễu Hạ Huệ.

      Mặc dù đầu Mạc Bảo Bối có hơi mơ hồ, nhưng trong lòng vẫn có tính khí lưu manh, chỗ nào chấp nhận được Ross như vậy chứ, lập tức chăm chú nhìn chằm chằm nội dung thỏa thuận kia.

      - Xét thấy. . . . . . bên A là. . . . . . - Mạc Bảo Bối chăm chú nhìn sơ qua lược, nhưng đối với với người mắt say mê mang lờ đờ mà , thể chữ bốn ký tự rậm rạp chằng chịt là quá , thoạt nhìn cố hết sức, muốn nghiêm túc nhìn hàng chữ trước mắt lập tức hoa mắt.

      Mạc Bảo Bối khó khăn tiếp tục xem, lời nào, cau mày, chịu thừa nhận bản thân uống say.

      Ross nhìn Mạc Bảo Bối ràng thấy nội dung, vừa muốn lấy giấy thỏa thuận trong tay Mạc Bảo Bối, vừa dùng giọng dịu dàng nhàng tiếp tục :

      - cần miễn cưỡng.

      Cảm giác giọng Ross giống như mang theo vài phần đồng tình, Mạc Bảo Bối thở phì phò bắt lấy bản thỏa thuận thả, cố chấp muốn chứng minh mình hề say.

      - Thế này , bằng em viết tên của mình ra, chỉ cần em viết ổn rồi, coi như em có say, hơn nữa còn là. . . . . .

      Ross giảo hoạt lộ ra nụ cười, sợ bị Mạc Bảo Bối nắm thót chút nào.

      - Tôi viết ra phải thừa nhận tôi là "ngàn chén say", hơn nữa còn là thần rượu, nữ vương tửu quốc (quốc gia của rượu)! - Mạc Bảo Bối lập tức tiếp lời.

      - Được, đồng ý. - Ross sảng khoái , lấy bút máy sớm chuẩn bị ở bên ra, đưa cho Mạc Bảo Bối.

      Mạc Bảo Bối trực tiếp vươn về cơ thể vây phía trước, ngồi hông của Ross, đặt bản thỏa thuận lên phía lồng ngực nở nang của Ross, nhấc bút chuẩn bị viết xuống tên tuổi của .

      Ross thấy thế, cười lật tới tờ cuối cùng của bản thỏa thuận, đưa vị trí trống dưới bên B nhắm ngay đầu ngọn bút của Mạc Bảo Bối.

      - Hình như viết ràng lắm. - Thấy Mạc Bảo Bối viết xong, Ross lập tức khó khăn .

      - Làm sao có thể, tôi viết chính là nét đẹp ý hay, được gọi là mộc mạc có lực, chữ chữ ngay thẳng, làm sao có thể ràng lắm, nhất định là ánh mắt của tốt, tôi viết lại cho . - tay Mạc Bảo Bối vỗ vào bả vai Ross, nhấc bút lại muốn viết ra tên của

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Edit: Tóc gió thôi bay

      Chương 35: Sắc tâm

      - Đợi chút, giúp em đổi giấy rồi em viết tiếp. - Ross nhìn Mạc Bảo Bối mơ màng, đặt bản thỏa thuận mới khác ở trước ngực của mình, sau đó nâng cổ tay Mạc Bảo Bối, nhắc nhở có thể hạ bút rồi.

      Mạc Bảo Bối mơ mơ màng màng để chứng minh mình tỉnh táo, hoàn toàn biết Ross làm tay chân gì trong đó, gọn gàng linh hoạt ký tên đồng ý.

      Cầm hai phần thỏa thuận kết hôn lên, Ross quan sát hồi lâu, cười cất vào, phần bỏ vào trong két sắt, trịnh trọng lên mật mã khóa, còn có phần bỏ vào trong túi xách của Mạc Bảo Bối.

      Tuổi Mạc Bảo Bối còn khá , chuyến đến cuộc sống trong trường đại học lại màu sắc rực rỡ, muôn màu muôn vẻ, Ross chỉ có thể ra hạ sách này, trước tiên bắt nhốt người ở bên cạnh mới là thuật cai trị. Cho nên sáng sớm chuẩn bị xong thỏa thuận kết hôn, ai ngờ đợi tìm tới cửa, trái lại Mạc Bảo Bối chủ động quang lâm (tới nhà), gặp phải cơ hội tốt như vậy, sao Ross lại chịu buông tha thời cơ quá tốt này.

      Tác dụng chậm của ly Trường Đảo Băng Trà qua bỏ thêm nguyên liệu kia rất nặng, Mạc Bảo Bối chỉ cảm thấy da đầu càng ngày càng nặng trĩu, ngay cả vẻ tỉnh táo và cảnh giác cuối cùng cũng từ từ biến mất hầu như còn.

      Giãy giụa đứng lên, tay khoác bả vai Ross, cả người Mạc Bảo Bối lập tức xụi lơ xuống.

      Ross tay lanh mắt lẹ vớt Mạc Bảo Bối vào trong ngực, tâm tình rất tốt vỗ vỗ khuôn mặt trắng nõn nà, đỏ bừng bừng của Mạc Bảo Bối, mỉm cười khẽ cong lưng, ôm ngang Mạc Bảo Bối ở trước ngực, cất bước về phía cầu thang hình xoắn ốc.

      - nàng này, như vậy, sau này phải nuôi em có thịt chút! - Áng chừng thể trọng của Mạc Bảo Bối, Ross thầm , trong lòng bắt đầu kế hoạch nuôi vợ ra làm sao.

      - Ừm. . . . . . - Mạc Bảo Bối cảm thấy người nóng lên, có hơi khó chịu ngâm nga ra ngoài, giùng giằng muốn đẩy thứ gì đó dính người ra, bởi vì cảm thấy thứ dính vào người mình quá nóng.

      Ross chẳng qua chỉ giữ chặt Mạc Bảo Bối thêm, sợ Mạc Bảo Bối bị rơi ra, tổn thương đến .

      người đàn ông bình thường, lúc ở đơn độc cùng bản thân thích vốn cơ thể phát nóng lên, nhất là mình thích còn uống rượu say mắt mê mang, hơn nữa với cơ thể cao lớn của vừa lúc thấy thân hình hoàn mỹ của , nhiệt độ càng thêm tăng vọt. Dính vào người Mạc Bảo Bối dĩ nhiên chính là lửa nóng ** từ Ross rồi.

      Đến cửa phòng, chân Ross khẽ dùng sức giậm ba cái mặt đất, thanh điều khiển cửa phòng lập tức mở ra.

      nhàng đặt Mạc Bảo Bối mặt giường lớn mềm mại, Ross ngồi xếp bằng, nhìn Mạc Bảo Bối say mụ mị, nhìn như là tác phẩm nghệ thuật xinh đẹp, suy nghĩ kỹ lưỡng.

      Đôi môi mềm mại, da thịt nhẵn nhụi, xương quai xanh khêu gợi, hai chân thon dài, cánh tay mảnh khảnh, Ross nhìn mê mẫn, cổ họng nhịn được nuốt xuống.

      lúc hormone kích thích trong cơ thể Ross nhịn được, Mạc Bảo Bối lật người cái, lộ ra quần lót đáng , Ross rốt cuộc nhịn được muốn quyến rũ tới.

      Ross chậm rãi trêu chọc sợi tóc của Mạc Bảo Bối, ghé vào bên tai nhàng hỏi:

      - Bảo Bối, em nóng hay ?

      - Ừ, nóng. – Giọng Mạc Bảo Bối có phần khàn khàn nhàn nhạt, trong trẻo giống bình thường, ngược lại có loại tư vị mềm giọng, lại cực kỳ hấp dẫn.

      Ross nhàng tựa vào bên người Mạc Bảo Bối, nhìn tư thái kiều mỵ đáng của , trong người càng thêm nóng vọt lên.

      - Có muốn giúp em cởi quần áo ? Cởi quần áo nóng nữa! - Ross khó có thể chống cự, dẫn dụ Mạc Bảo Bối.

      Mạc Bảo Bối đột nhiên lật người, chớp lông mi cong dày vểnh lên, nhìn Ross chỉ cách ở trước mắt mình tới 3 cm, ánh mắt có chút mê ly nhưng vẫn long lanh, miệng mở ra, lộ hàm răng trắng chỉnh tề, dường như muốn điều gì, nhưng đầu khẽ chếch lộ ra dáng vẻ suy tư, ngậm miệng.

      Vốn là lưng Mạc Bảo Bối quay về phía Ross, cho nên dù là Ross dựa vào cũng chỉ là dựa vào sau lưng của Mạc Bảo Bối, nhưng Mạc Bảo Bối nghiêng người, hai người lập tức mặt đối mặt, cơ thể dán chặt vào nhau, thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở từ đối phương, Ross tức có phản ứng của đàn ông.

      - muốn. - Bĩu môi, khẩu ngữ của Mạc Bảo Bối có phần hàm hồ làu bàu.

      - Vậy em muốn cái gì? - Ross dám lộn xộn, chỉ sợ dọa đến Mạc Bảo Bối, bởi vì giờ khắc này chính bắp thịt toàn thân cũng căng thẳng lên, chỉ sợ chạm vào là nổ ngay.

      Lại muốn tìm Mạc Bảo Bối trêu chọc, nhưng sợ dọa đến Mạc Bảo Bối, Ross có chút tiến lùi đều khó.

      Đổi lại là trước kia, nếu quả muốn quyến rũ Mạc Bảo Bối, chắc chắn mâu thuẫn, nhưng đối mặt là mình thích, muốn, rồi lại muốn, khiến cho nội tâm bắt đầu giằng co.

      - Tôi muốn uống nước. . . . . . - Miệng hơi phát khô, tiếng Mạc Bảo Bối càng thêm khàn khàn, nhưng lại phát ra sắc thái thần bí.

      Bên trong phòng còn có cả máy lọc nước, Ross lật người rời khỏi người Mạc Bảo Bối, giúp Mạc Bảo Bối rót ly nước tinh khiết.

      Nhìn khuôn mặt Mạc Bảo Bối đỏ bừng bừng giường, Ross quyết định chờ Mạc Bảo Bối uống hết nước, lập tức ra khỏi căn phòng để tránh mình suy nghĩ lung tung.

      Đỡ Mạc Bảo Bối dậy ngang lưng, Ross đút nước vào trong miệng Mạc Bảo Bối.

      - Còn muốn. - Mạc Bảo Bối giống như lữ khách trong sa mạc lâu gặp mưa, uống xong ly còn muốn uống nữa.

      Ross có chút muốn cho cái tát lên mặt mình, sớm biết pha rượu mạnh như vậy, nhưng hối hận tới cũng kịp, thể làm gì khác hơn là đứng dậy, lại giúp Mạc Bảo Bối rót ly nước.

      Rót nước xong, Ross dựa theo tư thế đỡ Mạc Bảo Bối dậy lúc nãy, muốn nâng eo của Mạc Bảo Bối đỡ dậy. Ai biết mặc dù mắt Mạc Bảo Bối mơ màng, nhưng thấy Ross rót nước xong, nóng nảy tự mình muốn bò dậy, lại đụng phải cánh tay Ross, cả ly nước lập tức vẩy vào trước ngực.

      Nước tinh khiết lạnh lẽo làm thấm ướt cả mảnh quần áo trước ngực Mạc Bảo Bối, nhưng Mạc Bảo Bối hề để ý, trái lại rất vui mừng, bởi vì cơ thể nóng lên của được lạnh lẽo giải phóng.

      - Ha ha. . . . . . mát. . . . . . - Mạc Bảo Bối ngốc nghếch nhìn Ross, vui mừng .

      Ross nhìn bề mặt dưới quần áo ướt đẫm, đường cong phái nữ của Mạc Bảo Bối lộ liễu, lại bị khống chế mà nhìn, hai con ngươi xanh lá càng thêm tối, trở nên sâu xa.

      thể động, ấy là người phụ nữ mày mến, thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.

      Ross nỗ lực hít thở, lại hít thở, cảnh cáo bản thân phải khống chế ** của mình.

      - Nhưng. . . . . . - Mạc Bảo Bối lầu bầu, mặc dù cảm thấy người lạnh lẽo, nhưng sau cảm giác lạnh lẽo là ướt át khiến cho rất thoải mái, giãy giụa cơ thể, muốn cởi quần áo dinh dính người xuống.

      - Đừng động! - Ross nhìn thấy Mạc Bảo Bối muốn cởi quần áo của mình xuống, sợ đến kêu to.

      Chỉ nhìn như vậy chịu nổi, nếu để cho Mạc Bảo Bối cởi quần áo vậy còn lên tới đâu, cho nên Ross bị dọa sợ đến kêu to.

      Cái này nếu bị người khác biết, khẳng định cười nửa ngày, mình thích cởi quần áo mình lại cảm thấy sợ hãi, đúng là đủ mất mặt.

      - Được. - Mạc Bảo Bối biết điều , cũng yên tĩnh lại, hề uốn éo người nữa.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Edit: Tóc gió thôi bay

      Chương 36: Hiếm khi nghe lời

      Ross thầm thở dài hơi.

      Nhưng thể để mặc Mạc Bảo Bối với quần áo ướt sũng người, Ross thể làm gì khác hơn là đau đầu suy nghĩ, hay là trước dùng cái mền bọc Mạc Bảo Bối lại, sau đó giúp thay bộ quần áo khác cho ổn.

      - giúp tôi. - Mạc Bảo Bối làm bộ đáng thương nhìn Ross, chỉ chỉ quần áo người.

      - Được, ngoan chút, lấy cho em bộ quần áo để thay được ? - Ross vỗ vỗ đầu của Mạc Bảo Bối, dịu dàng dụ dỗ đáng .

      Mạc Bảo Bối kích động gật đầu, ánh mắt nở nụ cười.

      Nhìn Mạc Bảo Bối như , Ross vui vẻ gật đầu cái, vào trong tủ quần áo tường lấy tùy ý cái áo sơ mi trắng ra ngoài.

      Bình thường Mạc Bảo Bối luôn rất cường hãn, Ross muốn nhìn bộ dạng thiếu nữ ngây thơ của Mạc Bảo Bối cũng có cơ hội, nhưng lúc này đúng là hết sức thỏa mãn tâm nguyện của .

      Mở ga giường ra, bọc cả người Mạc Bảo Bối lại, Ross chuẩn bị duỗi tay vào trong ga giường giúp Mạc Bảo Bối cởi váy ra, kết quả bởi vì Mạc Bảo Bối uốn qua uốn lại nên đoán chừng là sai vị trí rồi, khi tay truyền đến xúc cảm mềm mại toàn thân lập tức cương cứng.

      - làm gì? - Mạc Bảo Bối nhìn Ross, hai mắt long lanh, dáng vẻ ngây thơ thuần khiết khẽ hỏi.

      Ross lúng túng buông tay ra, biết trả lời như thế nào, mặc dù phải cố ý, nhưng thực tế xác thực là chiếm tiện nghi của Mạc Bảo Bối.

      Mạc Bảo Bối hoàn toàn để ý tới Ross, nhanh nhẹn từ trong ga giường lăn ra.

      Nhìn Ross ra tay giúp đỡ, Mạc Bảo Bối thể làm gì buộc lòng tự mình vươn tay cởi quần áo.

      Hừ, giúp tay thôi vậy, dù sao chính có tay có chân, cần giúp tay đấy.

      Mạc Bảo Bối luôn luôn là đứa trẻ tự mình ra tay để cơm no áo ấm, giờ phút này uống say vẫn là như thế. Thấy Ross có ý định trợ giúp mình, thể làm gì khác hơn là chu miệng bày tỏ bất mãn, rồi lại hề gì nữa, bản thân cúi đầu cố gắng muốn cởi bỏ quần áo.

      tìm được nút áo, tính nóng vội của Mạc Bảo Bối lên, trực tiếp muốn đẩy áo lên đầu, kết quả lại che kín đầu, váy cởi xong , còn làm cho mình chật vật đến chịu nổi.

      Ross đành lòng đành phải thở dài, đưa tay ra giúp cái, sau đó làm bộ nhìn ra những nơi khác, để phòng ngừa thú tính của mình đại phát.

      - Á á. . . . . . - Mạc Bảo Bối bị khó chịu trong quần áo có phần đáng thương kêu oai oái.

      - Được rồi, ngoan! - Ross làm sao chịu được thấy bộ dáng đáng thương uất ức của mến, vội vàng dịu dàng dỗ dành, quả chính là coi Mạc Bảo Bối thành đứa ba tuổi mà dỗ.

      Rút váy ra, Ross lập tức mặc áo sơ mi trắng vào.

      - thoải mái. - Mạc Bảo Bối chỉ nịt ngực của mình, bày tỏ thoải mái. Vải đệm dầy cộm nặng nề lấn áp, hút dưỡng khí, khiến cho rất thoải mái, nếu như lấy xuống cảm thấy khó thở.

      Nhìn khuôn mặt nhắn đáng , Ross khổ sở nhắm hai mắt lại, cắn răng cái, cởi cài áo sau lưng ra, nhanh chóng bọc áo sơ mi vào, sau đó nhanh chóng cài xong nút áo.

      Tốc độ càng nhanh càng dễ dàng phạm sai lầm, mà lúc này sai lầm lớn nhất chính là đụng phải da thịt cơ thể Mạc Bảo Bối. Lần nữa cẩn thận chạm đến da thịt mềm mại co dãn kia Ross dứt khoát mở mắt, tay chăm chú cài nút áo, để cho mắt ăn Ice Cream vô cùng mỹ vị.

      - Chết sớm siêu sinh sớm! - Ross an ủi mình.

      Đầu đầy mồ hôi rốt cuộc cài xong cái nút áo cuối cùng, Ross thô lỗ dùng tay kéo áo xuống, gần như chạy trối chết vào trong phòng tắm.

      bước vào trong bồn tắm kiểu cảm ứng, nước lập tức rào rào từ đầu đến chân. Ross cứ ngơ ngác như vậy hết mười phút. Sau khi cảm thấy lửa nóng người lui xuống chút xíu lúc này mới thở phào nhõm. Vừa mở mắt lập tức phát tay mình vẫn còn cầm váy của Mạc Bảo Bối, tay chân luống cuống biết phải nên làm sao đây, thấy thùng máy giặt quần áo rỗng lập tức ném vào, nhấn khỏi động, tiếp tục quay lại bồn tắm tắm.

      Cởi quần áo, Ross dứt khoát quấy bọt lên tắm, thoải mái dựa lưng vào bồn tắm, nhắm mắt dưỡng thần.

      Nghĩ thầm lúc này Mạc Bảo Bối cũng ra được, phỏng chừng kế tiếp ngoan ngoãn ngủ. Dù sao say mơ mơ màng màng rồi, cũng nên ngủ giấc tốt.

      Nhớ tới ý muốn quyến rũ của mình ban đầu, Ross rùng mình sợ hãi. Về sau tuyệt đối làm loại chuyện như vậy nữa, dù sao nhận mình nhất định nỡ lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, cần gì làm cho mình khó chịu, cuối cùng còn phải tới mức tắm nước lạnh.

      Đối với hành động của mình, Ross xét đến cùng, nghĩ ra hai nguyên nhân, là Mạc Bảo Bối quá mê người rồi, thứ hai chính là bản thân bị ma quỷ ám. ba mươi ba tuổi rồi, cũng phải thằng nhóc hai mươi ba trẻ tuổi, thế mà lại khống chế được hành vi của mình, cho nên, đây là tự mình chuốc lấy cực khổ.

      Tự giễu cười cười, Ross trừ hết lửa còn nhiều lắm, đưa tay vuốt mặt cái, chuẩn bị đứng dậy thay bộ quần áo sạch , nhàng khoan khoái.

      "Cạch" tiếng, cửa mở ra rồi.

      Ross vốn là bước chân ra khỏi bồn tắm, nghe tiếng động lập tức rụt trở về.

      Quả nhiên, Mạc Bảo Bối lảo đảo chỉ chực ngã bước vào trong phòng tắm, nhìn ra được ánh mắt vẫn mơ màng, nhưng bộ dạng hình như tinh thần cũng tệ lắm, bước chân tối thiểu ổn hơn rất nhiều.

      - Hả?

      Mạc Bảo Bối kỳ quái kêu tiếng, cảm thấy trong bồn tắm có tiếng vang, cả người lập tức bị cánh cửa thủy tinh hấp dẫn qua.

      Dùng sức đẩy cửa kính phòng tắm, Mạc Bảo Bối chu miệng, quẹo cái đầu nhìn Ross ngồi trong bồn tắm.

      Thấy Mạc Bảo Bối đột nhiên lại gần, Ross lập tức gập hai cái chân dài lên che chắn bộ phận khó xử, hít sâu hơi nhìn Mạc Bảo Bối, hạ quyết tâm, địch động ta động.

      Mạc Bảo Bối thấy thế mơ mơ màng màng, vừa mới mặc tử tế quần áo xong chợp mắt 20 phút, nhưng vỏ đại não say rượu bắt đầu buông thả ađrênalin, cả người lại bắt đầu từ từ tỉnh táo lại.

      Nghe được tiếng nước chảy, Mạc Bảo Bối bắt đầu tò mò, vì vậy lập tức đẩy cửa phòng tắm ra.

      Theo lý thuyết phòng tắm của Ross vốn có chốt mở vân tay, dưới tình huống khóa còn có thể dùng thanh điều khiển, Mạc Bảo Bối vốn thể xông vào. Nhưng lúc đầu Ross vào quá gấp, trong lúc nhất thời quên đóng cửa lại mất, thế là cho Mạc Bảo Bối có cơ hội lợi dụng.

      Mạc Bảo Bối nhìn thấy đủ ràng, cố gắng làm cơ thể lại gần Ross, cố gắng muốn nhìn chút hình dạng Ross trông thế nào.

      Ngươi vào, vậy ta liền lui.

      Ross lui về phía sau nhiều nữa, lần đầu tiên cảm thấy mình hoang đường, mỹ nhân đưa vào trong miệng mà bản thân lại còn phải trốn tránh.

      - Ối. . . . . . - Mạc Bảo Bối tráng lệ rơi xuống nước, người cố gắng vươn vào trong bồn tắm, kết quả cuối cùng chính là đầu rơi vào trong bồn, bởi vì Ross lùi lại nhiều lần, cộng thêm Ross vốn trong trạng thái trốn tránh cho nên có cách nào ngăn cản trước thảm kịch xảy ra với Mạc Bảo Bối.

      Cảm thấy hạ thân mình bị đầu Mạc Bảo Bối đụng xuống, khổ sở cau mày, rồi lại cực kỳ bất đắc dĩ thở dài, tay xách cổ áo sau của Mạc Bảo Bối lên.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :