1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông xã không thuần, bà xã lưu manh - Trần Tiểu Na (P2 - C33/33) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Edit: Tóc gió thôi bay

      Chương 22: Mạc Bảo Bối tức giận

      Bữa tiệc bắt đầu, giai điệu du dương, nhạc tràn đầy phong cách Nga nguyên thuần, vui vẻ phiêu đãng ở từng góc phòng bữa tiệc. đoàn hợp xướng cùng nhau diễn tấu mở màn đài. Phong cách trình diễn nhiều bộ tráng lệ cùng với phong cách Baroque bên trong Đại sứ quán Nga hỗ trợ lẫn nhau, càng tăng thêm phong cách hoa lệ khiêm nhường của Nga.

      Giữa hội trường đại sứ Matvei năm mươi tuổi của Nga ở thành phố X ôm phu nhân của mình nhảy múa xoay tròn, người chung quanh khen ngợi, hình ảnh ấm áp tốt đẹp.

      Ngay sau đó Mạc Bảo Bối lướt qua hội trường cái, hai người phụ nữ vừa mới ức hiếp Lộ Bán Hạ rúc vào trong người chồng mình, mặt là nụ cười thân ái, sớm thấy dáng vẻ đàn bà chanh chua nữa, Lộ Bán Hạ cũng mỉm cười đứng bên người Lưu Chí Viễn.

      Ross nhìn cái lập tức thấy Mạc Bảo Bối, nhanh chóng tới bên cạnh .

      Nhướng mày tiếng động hỏi thăm Mạc Bảo Bối, cầm ly thức uống lên tay đưa cho Mạc Bảo Bối.

      - có việc gì, ra ngoài hóng mát chút thôi. - Mạc Bảo Bối vươn tay muốn nhận lấy thức uống, thấy lắc tay nắm trong tay, phiền não nhìn phương hướng Lộ Bán Hạ cái, thấy túi ở ngực Ross, trực tiếp nhét vào, sau đó cầm thức uống lên uống hơi cạn sạch.

      - Xem ra tâm tình của em cũng khá lắm, chúng ta đến khu nghỉ ngơi ! - Ross phát giác cảm xúc của Mạc Bảo Bối, dịu dàng đề nghị.

      - Ừ. - Mạc Bảo Bối cũng có ý định cự tuyệt, trực tiếp về phía khu nghỉ ngơi vừa rồi.

      - Nghe ăn đồ ngọt làm tâm tình tốt hơn, giúp em lấy ly kem, thích vị gì ? - Ross cũng hỏi chuyện gì, mỉm cười .

      - , tôi muốn ăn thịt, tại tôi cần rất nhiều rất nhiều thịt. - Mạc Bảo Bối cắn răng nghiến lợi, cặp mắt nhìn chằm chằm vị trí của Lộ Bán Hạ, nhìn Lộ Bán Hạ cười thấy đáy ở trước mặt Lưu Chí Viễn, hận thể phá nát xương Lưu Chí Viễn, mặt khác cũng tức Lộ Bán Hạ chịu nỗi khổ tâm với mình.

      Hung tợn nhìn chằm chằm tay Lưu Chí Viễn giở trò xấu xa người Lộ Bán Hạ, vừa thở phì phò vừa ăn thịt. Ross bắt chéo hai chân nghiêng người dựa vào ghế sofa bằng da , nhìn Mạc Bảo Bối đối diện mình, mỉm cười.

      - Could we have a dance? (chúng ta có thể khiêu vũ ?) - phụ nữ ngoại quốc phong tình vạn chủng vươn tay tới trước mặt của Ross.

      ra lúc này mọi người rối rít tiến vào trong sàn nhảy, dàn hợp xướng nhiều bộ dừng lại, tại trong hội trường là nhạc chậm rãi du dương. Giữa sàn có rất nhiều người ôm nhau nhảy múa nhộn nhịp.

      - I would like to, but I already have a date! (ngại quá tôi có bạn nhảy). - Ross xin lỗi nhìn người phụ nữ gợi cảm đó nhún nhún vai, sau đó năm ngón tay khép lại chỉ Mạc Bảo Bối.

      - Oh, that is really a pity ( tiếc nuối). – Người phụ nữ gợi cảm phóng khoáng rời .

      tiết mục xen giữa này cũng hề ảnh hưởng đến Mạc Bảo Bối, chỉ thấy vẫn nhìn chằm chằm hai người nhảy múa phiêu dật trong hội trường. khúc kết thúc, Lưu Chí Viễn đó lại buông Lộ Bán Hạ ra, muốn mời người phụ nữ khác tuổi cùng nhảy.

      ra trường hợp đàn ông muốn mời người phụ nữ kết hôn khác khiêu vũ này là bình thường, nhất là người kia còn là phu nhân cấp của mình, đây là loại cử chỉ nịnh nọt, trường chính trị rất thường gặp. Nhưng giờ phút này Mạc Bảo Bối lại vô cùng căm tức, lúc Lưu Chí Viễn tiến vào sàn nhảy lần nữa, Lộ Bán Hạ rất nhanh bị mấy người phụ nữ lập gia đình vây lại, mặc dù nhìn qua đoàn hoà thuận vui vẻ, nhưng trong lòng Mạc Bảo Bối cũng ràng những người đó lại làm khó Lộ Bán Hạ.

      Mạc Bảo Bối cắn chặt răng trắng, chỉ tiếc rèn sắt thành thép nhìn Lộ Bán Hạ lại có thể cam nguyện chịu đựng ức hiếp và những ngôn từ thể chịu nổi kia, hơn nữa còn cười mà tiếp nhận. biết Lộ Bán Hạ căn bản phải người dễ bị người khác ức hiếp, Lộ Bán Hạ trước kia nhất định tát cho cái, nhưng lúc này ấy lại chỉ cười phụ họa theo đề tài

      - Jane. Ross, my name is Lucy. . . . . . - nữ sinh Trung Quốc hai mươi mấy tuổi ngượng ngùng đến gần Ross, tiếng sứt sẹo muốn tự giới thiệu mình.

      Lucy tên Trung Quốc là Quách Lộ Lộ, cha là phó cục trưởng cục thuế, tham quan tiêu chuẩn, nhưng Quách Lộ Lộ lại là thiếu nữ nhát gan như chuột, lớn hơn ba tuổi so với Mạc Bảo Bối, khi còn bé từng lớn lên cùng Mạc Bảo Bối trong đại viện. học thành tích luôn tốt, sau khi tốt nghiệp cha ta thường đưa theo ta tham gia các loại bữa tiệc, nhìn bộ dạng hôm nay xem ra là theo cha mình tham dự dạ tiệc, thuận tiện tìm kiếm ứng cử viên làm chồng.

      - Lộ Lộ, quay về luyện tốt tiếng , tại ta thuộc về em, chị có ý với ta lát nữa trở lại, bây giờ chúng em có chuyện phải làm, nhường cái. - Mạc Bảo Bối khách khí xong, kéo Ross ngang qua người Quách Lộ Lộ về hướng Lộ Bán Hạ.

      Quách Lộ Lộ xấu hổ nhìn hai người rời , giận mà dám gì, gương mặt xấu hổ đến đỏ rực, vài theo cha tham dự dạ tiệc cười trộm, nhìn Quách Lộ Lộ xấu mặt.

      - Sao vậy? - Ross hiểu hỏi, theo bước chân của Mạc Bảo Bối tới.

      - Mời kia khiêu vũ. - Mạc Bảo Bối chỉ vào Lộ Bán Hạ - Đừng hỏi tại sao, nhảy xong trực tiếp đưa ấy đến cho tôi, ở xe chờ tôi.

      Mạc Bảo Bối với tốc độ cực nhanh, nhanh chóng tới bên người Lộ Bán Hạ. Lúc này Mạc Trường Thắng trò chuyện cùng với đại sứ Matvei, ánh mắt Lý Tố Tố nhìn thấy con của mình vừa muốn gọi, lại thấy vội vã , dùng ánh mắt kỳ quái theo dõi con mình.

      - Vị tiểu thư Trung Quốc xinh đẹp này, xin hỏi tôi có thể nhảy cùng ? - Ross khom lưng giữ lễ tiết, vươn tay hướng về phía Lộ Bán Hạ, chờ đợi đáp lại.

      Vốn là nhóm người hò hét ầm ỉ, nhìn thấy hai người đột nhiên xuất , trong lúc nhất thời lại hết ý kiến. Lộ Bán Hạ kinh ngạc nhìn Ross, tiếp theo lại chân tướng nhìn Mạc Bảo Bối.

      Dùng loại ánh mắt sắc bén nhìn Lộ Bán Hạ, bức bách Lộ Bán Hạ trong ánh nhìn hung ác của đặt tay vào lòng bàn tay của Ross.

      Ross cầm tay Lộ Bán Hạ, xoay tròn ưu nhã cái, ôm lấy Lộ Bán Hạ tiến vào trong sàn nhảy, nhàng nhảy múa cùng với nhạc tuyệt vời, chọc cho mắt mấy người phụ nữ lộ ra ánh sáng hung hăng, nhất là vẻ mặt khó có thể hình dung của Lưu Chí Viễn rơi vào trong mắt của Mạc Bảo Bối trước tiên, càng làm cho xác định Lưu Chí Viễn đó hoàn toàn biết tình cảnh Lộ Bán Hạ, nhưng vẫn lựa chọn bỏ mặc để ý tới.

      - Tiểu thư Mạc, sao bạn trai lại muốn mời những khác khiêu vũ, tức giận sao? - người phụ nữ duyên dáng sang trọng nhìn Lộ Bán Hạ trong sàn nhảy, cười .

      - Là của tôi chính là của tôi, phải của tôi cho dù cột vào bên cạnh cũng vô ích, mọi người có đúng ? - Mạc Bảo Bối có hàm ý , cười tươi vô tội, gương mặt vô hại chọc cho mấy người phụ nữ hơi buồn bực trong lòng.

      Ý tứ của Mạc Bảo Bối làm sao họ lại hiểu, mặc kệ bọn họ là bất bình vì bạn mình, hay là ưa tiểu tam mánh khóe, hoặc hơn là chỉ nhàm chán giết thời gian bát quái theo thôi, mặc kệ từ loại tâm tính nào làm khó Lộ Bán Hạ bản thân đàn ông có chân, đàn ông tình nguyện tới bên cạnh ai cũng có người chỉa súng vào, tất cả đều là tình nam nữ mà thôi.

      - Tiểu thư Mạc phải. - Mấy người phụ nữ lúng túng phụ họa, nhanh chóng từng từng người tản .

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Edit: Tóc gió thôi bay

      Chương 23: Lửa giận ngút trời, thời khắc sinh tử

      Bãi đậu xe.

      Mạc Bảo Bối giẫm giày cao gót thủy tinh chín centimet xuống, cả người giống như bị ngọn lửa đỏ thiêu đốt.

      Bây giờ Ross nghiêng người dựa vào cửa xe Cayenne, chờ đợi Mạc Bảo Bối xuất .

      Vào khắc Mạc Bảo Bối xuất , việc thành lui thân, cúi đầu cái, ngồi vào vị trí ghế lái, nhường gian lại cho hai người Mạc Bảo Bối và Lộ Bán Hạ.

      ngờ, Mạc Bảo Bối hề câu nào, lúc Ross còn chưa kịp đóng cửa xe thoáng níu lấy cổ áo của Ross, dồn lực kéo Ross ra ngoài ghế lái. Mạc Bảo Bối lại dùng lực kéo cổ tay Lộ Bán Hạ, nhét vào chỗ cạnh ghế lái, dưới ánh mắt sửng sốt của Ross khởi động chân ga.

      Ross nhìn Mạc Bảo Bối rời , lấy điện thoại di động ra: "Simon, give me the key to your car." (Simon, giao chìa khóa xe của cho tôi).

      Simon vừa mới khiêu vũ xong, bị cuộc điện thoại đầu đuôi của Ross làm ngây ngẩn cả người, "Ok, just a minute." Ngay sau đó lập tức đồng ý, vội vàng rời khỏi hội trường bữa tiệc, đến bãi đậu xe đưa chìa khóa xe cho Ross.

      Nhận được chìa khóa xe của Simon, Ross cảm kích cho Simon cái ôm, sau đó ngồi lên xe chuyên dụng tạm thời của Simon, khởi động chân ga, ra khỏi Đại sứ quán.

      Với tính tình nổi hỏa của Mạc Bảo Bối lúc này, nhất định lựa chọn đường lớn hướng tây, bởi vì cần phát tiết, mà đua xe chính là việc Mạc Bảo Bối làm trong lúc muốn phát tiết, cho nên Ross theo bản năng lập tức phân tích tâm lý Mạc Bảo Bối, tay lái chuyển cái, sang đường lớn hướng tây, nơi đó chỉ cần qua tám giờ tối, lượng xe giảm bớt, hơn nữa là con đường rộng rãi.

      Cắm chìa, nhấn ga, Mạc Bảo Bối thuần thục điều khiển thân xe khổng lồ mặt đất nhàng bay lên, lốp xe nhập khẩu vạch ra hai đường cong đẹp mắt song song với mặt đất.

      Lộ Bán Hạ còn chưa kịp thắt dây an toàn tức sợ đến mặt mũi thất sắc. Thời gian trôi qua từng giây từng phút, cơ thể thể như Mạc Bảo Bối phập phồng theo xe được mà phải thay đổi tư thế, thỉnh thoảng va chạm vào cửa xe, thể làm gì khác hơn cơ thể quay ngược lại đối mặt với ghế ngồi, hai tay giữ chặt ghế bằng da , cố gắng cố định để cơ thể của mình bị lắc lư ra ngoài.

      Sau khi chiếc xe tiến vào quỹ đạo vận hành, chiếc xe đến gần điểm rẽ đường phía tây, lúc này chiếc xe chuyển hướng vào khúc quanh, ra trạng thái under, Mạc Bảo Bối dùng sức nắm chặt tay lái, bắt đầu đổi ngược phương hướng, nhấn ga hết cỡ. Lộ Bán Hạ nhìn về mặt sông phía trước, ánh đèn neon xinh đẹp dần trở nên xa vời mỏng manh, bị dọa sợ đến mồ hôi lạnh tuôn ra, mắt thấy Cayenne sắp muốn lao ra mặt sông, rốt cuộc hét rầm lên: "Á. . . . . ."

      Mạc Bảo Bối tỉnh táo liếc mắt nhìn Lộ Bán Hạ, thanh bình tĩnh từ trong miệng chậm rãi phun ra:

      - Tại sao?

      - Lưu Chí Viễn uy hiếp tớ! – tại Lộ Bán Hạ tâm tình hoảng sợ, khiến cách nào tiếp tục kiên cường, sụp đổ khóc, hét lớn tiếng, thế giới nội tâm lập tức bị Mạc Bảo Bối công phá.

      Sau khi thoát ra khỏi khúc quanh, Mạc Bảo Bối lập tức giảm dần tốc độ động cơ, đồng thời hạ trục bánh xe khôi phục chạm đất.

      Sau khi ra khỏi khúc quanh bánh sau của Cayenne khôi phục trạng thái chạm đất, tất cả đều nắm trong bàn tay, Mạc Bảo Bối cười thầm, tâm tình lập tức rất tốt.

      Trải qua kiếp sống chết, Lộ Bán Hạ sợ đến toàn thân phát run, sau khi ra khỏi khúc quanh lập tức xụi lơ ghế lái phụ, cả người sức lực, nhìn cảnh đêm phía trước, ngực phập phồng ngừng.

      Mạc Bảo Bối thả chậm tốc độ xe dần dần, cuối cùng dừng ở sát ven đường.

      - Cậu có chuyện gì để Lưu Chí Viễn uy hiếp cậu? Đợi chút, ta là phụ trách khu đông, có phải trong nhà cậu có chuyện gì xảy ra phải ? cho tớ biết, luật pháp đứng về phía chính nghĩa. - Mạc Bảo Bối bắt lấy Lộ Bán Hạ vội vàng hỏi.

      - Bảo Bối, đây là tớ tự nguyện, tớ tự nguyện làm kẻ thứ ba. - Lộ Bán Hạ cúi đầu, dám đối mặt với Mạc Bảo Bối.

      - Cậu cảm thấy tớ tin tưởng cậu sao? ràng cậu cam lòng như vậy, ràng trong ánh mắt của cậu có đấu tranh, tại sao cậu cứ quật cường chịu ra thế hả? - Mạc Bảo Bối lắc lắc bả vai Lộ Bán Hạ, muốn làm tỉnh táo lại.

      - cam lòng có thể như thế nào, đây là vận mệnh. - Lộ Bán Hạ tự giễu cười, cạm chịu số phận.

      - Vận mệnh nắm ở trong tay mình, cũng phải do ai an bài. Lưu Chí Viễn chẳng qua chỉ là nhân viên công vụ bé, nếu phải cưới La Hi, đường làm quan của cũng thuận lợi như vậy. tại nhà họ La thất thế, lập tức bỏ vợ bỏ con. Cậu cảm thấy người như vậy đáng giá cho cậu vì như thế sao?

      - Mặc kệ là ai, nhà chúng tớ cũng thiếu nợ , tớ chỉ có thể trả nợ.

      - Cậu dùng cái gì tốt khác, tại sao nhất định phải dùng cái phương thức này. Lưu Chí Viễn hoàn toàn biết làm như vậy khiến cậu bị xã hội khiển trách, căn bản là cố ý, vừa tổn thương La Hi đồng thời cũng hành hạ cậu. Cầm thú như vậy cậu còn lợi dụng luật pháp để áp chế !

      - Cậu chỉ biết ba tớ là thầy thuốc Đông y, lại biết năm đó ông ấy là phó viện trưởng bệnh viện thành phố. Năm đó sở dĩ ông ấy từ chức là bởi vì mạng người bị mất trong tay ông ấy, mặc dù luật pháp xử là cố chữa bệnh, nhưng ba tớ vẫn luôn yên lòng, cho nên tự nhận lỗi từ chức.

      - Cái gì? - Mạc Bảo Bối kinh ngạc nhìn Lộ Bán Hạ, cũng biết chuyện năm đó ba Lộ Bán Hạ từng là phó viện trưởng.

      - cố chữa bệnh này liên lụy đến rất nhiều người, chi tiết trong đó tớ tiện nhiều lời. Tóm lại, chỉ cần Lưu Chí Viễn gì, tớ cũng luôn luôn làm kẻ thứ ba thế này, dù là chịu đựng dư luận nhiều hơn nữa, tớ cũng thể rời khỏi ta. - Lộ Bán Hạ tránh né ánh mắt của Mạc Bảo Bối, chuyện cũ xảy ra phải mình gánh chịu, bởi vì tại nếu như đứng ra, người nhà của ngày yên tĩnh.

      - Tớ giúp cậu, nếu là cố chữa bệnh, vậy phải mình ba cậu sai lầm.

      - , Lưu Chí Viễn giúp tớ.

      - Chẳng lẽ mở miệng với tớ khó khăn như thế sao? Cậu tình nguyện cúi đầu trước tên cặn bã kia cũng chịu tìm tớ nhờ giúp đỡ sao? - Mạc Bảo Bối tức giận nâng cằm Lộ Bán Hạ lên, bức bách đối mặt mình.

      - Nếu như tớ phản bội ta, vậy người nhà của tớ được yên bình, tớ thể làm như vậy. - Lộ Bán Hạ đau thương - Đó là chuyện người đời trước, bây giờ ba tớ già, ông ấy chịu nổi giày vò, tớ là trưởng nữ trong nhà, là tớ cầu xin Lưu Chí Viễn, ta giúp tớ, gánh tiếng xấu kẻ thứ ba tớ cũng hối hận, tớ thể phản bội thỏa thuận giữa hai người, nếu ta bỏ qua cho tớ.


      - dám uy hiếp cậu, tớ tìm . - Mạc Bảo Bối giận đến dùng sức đập vào tay lái.

      "Tinh linh linh. . . . . ." ghế sau vang lên chuông điện thoại di động, ra tiếng chuông vẫn chưa từng dừng lại, chỉ là trước đó Mạc Bảo Bối quá mức chuyên chú trong đua xe, hề chú ý tới thôi.

      - , cậu đừng , là tớ tự nguyện bị ta uy hiếp, tớ biết quan chức của ba cậu cao hơn ta, nhưng chuyện này chỉ có ta mới có thể giúp được tớ, cậu đừng , có được ? - Lộ Bán Hạ cầu xin Mạc Bảo Bối, nước mắt đảo trong hốc mắt.

      - Cậu. . . . . . - Mạc Bảo Bối bị Lộ Bán Hạ làm giận , nổi giận đẩy Lộ Bán Hạ ra, đưa tay vươn tới chỗ ngồi phía sau lấy túi, móc điện thoại di động trong túi ra, Mạc Bảo Bối nhìn thấy là số lạ, nhấn lên nút trả lời: "Có chuyện mau ."

      - Bảo Bối, em ở đâu? – Bên đầu kia điện thoại truyền đến giọng lo lắng của Ross.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Edit: Tóc gió thôi bay

      Chương 26: Đùa giỡn Ross

      Sau khi ăn xong, vườn treo lộ thiên, lầu năm, biệt thự nhà họ Mạc.

      Người Ross mặc đồng phục thái cực quyền màu trắng, tức cười nhìn Mạc Bảo Bối nằm ghế bãi biển điểm hoa , vẻ mặt có cảm giác vô tội.

      Đúng, sai, Ross tuấn, phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong giờ phút này cực kỳ tức cười. Đồng phục thái cực quyền vốn dĩ rộng thùng thình, mềm mại, sau khi mặc vào phải có cảm giác bềnh bồng nhàng, phiêu dật như thần tiên, nhưng lúc này căng chặt người Ross, đồng phục thái cực quyền làm từ tơ lụa màu trắng dán chặt cơ thể Ross, mỗi bắp thịt đều có cảm giác giống như sắp từ trong tơ lụa bật ra.

      Tay áo bảy phần cộng thêm quần chín phần, chân trần.

      Mắt xinh đẹp của Mạc Bảo Bối xuyên qua kính mát lớn lướt cái, cố nén ý cười.

      - Bảo Bối, bộ quần áo này của em hình như vừa người lắm! - Ross nhìn nhìn cánh tay mình, bởi vì căng quá mức, hoàn toàn cách nào duỗi hai tay ra, chỉ có thể nửa cong, tư thế đứng như đại vương núi, dĩ nhiên đấy là tư thế khôi hài.

      Lo lắng nhịn được cười trận, Mạc Bảo Bối vội vàng cúi đầu uống hớp bia đá:

      - Khụ khụ! biết, tôi thấy vừa vặn với , như vậy có thể trợ giúp dồn khí đan điền, tăng cao hiệu quả.

      - Được rồi, thế chúng ta bắt đầu ! - Ross chau chau mày, gì thêm.

      "Bốp" tiếng, tiếng vỗ tay của Mạc Bảo Bối vang lên, cầm hộp điều khiển ti vi bàn gỗ bên cạnh ghế dựa bãi biển nhấn cái, mặt tường màu trắng lập tức xuất hình ảnh nhóm người trung niên đánh thái cực quyền.

      - Đối diện mặt tường, đứng nghiêm ngay ngắn, hai mũi chân hướng về phía trước, nhàng hấp thụ khí. - Mạc Bảo Bối nghiêm nghị .

      Ross vừa dựa theo nhạc nhàng chậm rãi, nghe lệnh của Mạc Bảo Bối, vừa nhìn động tác chậm của người dạy vách tường, học tập.

      - Khí thế, nghe, lập mở hai chân, giơ hai cánh tay trước, cong chân theo như tay. - Mạc Bảo Bối thoải mái, nhàn nhã nhìn động tác có phần cứng ngắc của Ross, trong đầu đều là ý tưởng đùa giỡn.

      Đối mặt thủ đoạn đùa giỡn ràng như vậy, Ross mặt làm thành biết, mặt khác cũng muốn xem chút đến tột cùng Mạc Bảo Bối có thủ đoạn gì, dĩ nhiên, trong lòng vẫn thầm tính toán để xảy ra thất bại hợp lý.

      - Rất tốt, bây giờ ôm tay thu chân, xoay người bước lên, cúi người thấp chút, tốt, tiếp tục, khom người thẳng tay xuống. - Ngôn ngữ dạy học của Mạc Bảo Bối có bài có bản, phối hợp video.

      Cả người Ross có phần hít thở nổi, quần áo chật ních cộng với khom người, lập tức ghìm chặt toàn thân , nhưng cũng hề lộ ra vẻ mặt khổ sở, ngược lại hòa theo trang bị nhạc thái cực quyền tường cùng với ngôn ngữ chỉ dạy của Mạc Bảo Bối, từng bước từng bước thực học tập.

      - Chiêu thứ bảy, tả lãm tước vĩ, bây giờ từ từ quay người buông tay, rút tay thu chân, rất tốt, ổn định cần lắc lư là được rồi, tiếp theo quay người nhấc chân lên, dang ngang cánh tay. - Mạc Bảo Bối ngồi xếp bằng hai chân, nón lá rộng lớn cộng thêm kính mát bảo vệ rất tốt, hề bị ánh mặt trời dữ dội và tia cực tím chiếu vào.

      "Bạch, roạt. . . . . . – Cùng với tiếng vang lớn, tiếp đó chính là thanh vải rách vụn vặt.

      Quần áo của Ross oanh liệt rách ra.

      Lồng ngực dưới ánh mặt trời có vẻ trắng trẻo mất cường tráng, cơ bụng sáu múi còn mắc vải rách rũ xuống, quần vốn dĩ căng chặt lúc này nhìn qua cũng biến thành rộng thùng thình rồi.

      Mạc Bảo Bối há hốc miệng, sững sờ nhìn vóc người khỏe đẹp của Ross, phun ngụm bia đá ra ngoài.

      - Khụ khụ khụ. . . . . . - Mạc Bảo Bối kịch liệt ho khan, gạt kính mát lớn và cái nón ra cái, chật vật chịu nổi.

      - Em sao chứ? - Ross thấy vậy, tiến lên nhàng vỗ sau lưng Mạc Bảo Bối, giọng dịu dàng thay đổi.

      - Tôi. . . . . . khụ khụ, có chuyện gì, phải là tôi hỏi có chuyện gì hay mới đúng, thanh vừa rồi ** như vậy, mang tới hiệu quả thị giác quá kinh người rồi, tôi nhất thời khống chế được. - Mạc Bảo Bối nhạo báng mình .

      - có việc gì, còn rất mát mẻ. - Ross hài hước mà cười cười, dưới ánh mặt trời lóe ra hàm răng trắng bóc chỉnh tề.

      Mạc Bảo Bối nhìn nụ cười chói mắt dưới ánh mặt trời của Ross, tức thời cảm thấy mình là người có lỗi, lại có thể giết hại người đáng thương vô tội. Người ta chỉ tìm đến mình tâm chút thôi, kết quả mình lập tức đổ tất cả tức giận khi ngủ dậy lên người người ta.

      - Nếu , trước hết đến phòng tôi thay bộ đồ ! - Mạc Bảo Bối sinh lòng áy náy, nhất là Ross rất ràng là người thông minh, tuy nhiên hoàn toàn tự nguyện học thái cực quyền gì đó với , người vô tư dâng hiến như Ross khiến Mạc Bảo Bối đột nhiên cảm thấy mình hèn hạ, hạ lưu.

      - Nghe em. - Ross thấy Mạc Bảo Bối ho khan nữa, đứng dậy, thu bàn tay vỗ sau lưng Mạc Bảo Bối.

      Mạc Bảo Bối đứng dậy, chuẩn bị bước , chợt phát mông đẹp của Ross ưỡn lên ngạo nghễ, quần lót màu trắng bao chặt lấy cái mông rắn chắc, theo hai chân lại trước sau, lộ ra đường cong.

      - A. . . . . . - Mạc Bảo Bối chợt kêu lên – Quần cũng rách rồi, gió thổi giống như lá cờ tách khỏi cột cờ, lộ bắp đùi đấy!

      - mới rất mát mẻ mà! - Ross lúng túng nhìn Mạc Bảo Bối, hai chân khỏe đẹp lộ ra đường cong trong gió.

      - Được rồi, tôi sai rồi, tôi ngàn sai vạn sai nên tức giận vì tỉnh dậy, làm hại chật vật thế này. Chúng ta thay quần áo nhanh , để lát nữa bị người khác phát còn tưởng rằng tôi ngược đãi . - Mạc Bảo Bối giơ tay đầu hàng, khí giận rời giường tản hết, khôi phục lý trí.

      Trở lại phòng của Mạc Bảo Bối, Ross đứng trong phòng để quần áo to lớn, thông qua kính trước sau hai mặt nhìn tình hình toàn thân mình. Cũng vì nhếch nhác của mình mà cảm thấy buồn cười.

      - Đừng cười, chờ ở đây, tôi lấy quần áo của tới đây, ngàn vạn lần được ra ngoài, nếu bị người khác nhìn thấy tôi thảm. - Bị nhìn thấy bí mật ức hiếp Ross như vậy, chắc hẳn là bị lột da, nhất là dưới tình huống lúc này trong nhà còn có khách.

      Mạc Bảo Bối tìm được phòng thay quần áo của Ross ban nãy, kết quả khổ sở tìm được quần áo của Ross, gấp đến mức lục loạn khắp nơi.

      - Tiểu thư Bảo Bối, tìm cái gì? – Quản lí gia đình tạm thời mới tới đứng ở cửa phòng, nhìn Mạc Bảo Bối làm phòng cho khách rối thành nùi hỏi.

      - Quần áo, chị có nhìn thấy ? - Mạc Bảo Bối cũng quay đầu lại hỏi, động tác tay ngừng, dùng sức lấy mặt ghế sofa da nhân tạo ra, muốn nhìn chút xem có ném xuống mặt ghế hay .

      - Là hai món tay tôi đây sao? Tôi mới thu dọn lại căn phòng nhìn thấy liền đem giặt, chuẩn bị cầm phơi. - Quản lí gia đình giơ chậu gỗ cầm tay lên, cho Mạc Bảo Bối thấy ràng quần áo bên trong.

      Mạc Bảo Bối nhìn thấy quần áo trong tay quản lí gia đình mặt lập tức cứng đơ.

      Cảm giác đáy lòng có trận gió lạnh thổi qua, Mạc Bảo Bối di chuyển bước , đến gần quản lí gia đình, dám tin nhìn quần áo của Ross bị giặt xong ướt nhẹp.

      - Tiểu thư Bảo Bối, sao thế? - Quản lí gia đình biết gì nhìn Mạc Bảo Bối.

      - có, chị làm rất khá, phát có quần áo bẩn lập tức giặt, rất chịu khó. - Mạc Bảo Bối đè nén run rẩy trong lòng, nghĩ đằng nẻo tán dương, dù sao quản lí gia đình này mới đến hôm qua, hiểu tình huống là chuyện có khả năng, hơn nữa xuất phát điểm của chị ấy là tốt.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Edit: Tóc gió thôi bay

      Chương 27: Á! Có đàn ông ở trần

      Rũ bả vai, Mạc Bảo Bối trở về phòng, nhìn thấy Ross cởi bỏ đồng phục thái cực quyền rách mướp, chỉ mặc cái quần lót ngồi ghế sofa xem ti vi, mà ti vi chiếu《 Hồng Lâu Mộng 》.

      Ross xem nhiệt tình nhìn thấy Mạc Bảo Bối quay lại, ngẩng đầu cười tiếng với .

      - Tôi vừa mới giúp giặt sạch quần áo, bây giờ để người làm sấy khô nhanh giúp rồi, nếu sao chờ chút? - Mạc Bảo Bối cười , lời úp mở.

      - Được, vậy tắm trước. - Ross phối hợp đứng dậy tiến vào phòng tắm.

      Lúc này Mạc Bảo Bối mới xụi lơ ghế sofa, hai chân đặt mặt bàn gỗ nghệ thuật, khẩn cầu ngàn vạn lần đừng có người có chuyện gì chạy đến tìm , chỉ cần quản lý gia đình tạm thời Tiểu Mỹ nhanh chóng đem quần áo hong khô tới mặc vào có vấn đề nữa rồi.

      Mà sở dĩ dụ Ross tắm là bởi vì dáng người ta đúng là quá tốt.

      Mạc Bảo Bối nuốt ngụm nước miếng, trong lòng phiền muộn khát nước cầm ly nước mặt bàn lên, ngửa đầu uống sạch.

      - Róc rách. . . . . . - Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, chọc cho Mạc Bảo Bối khỏi khát nước, biết bản thân xảy ra chuyện gì, nhìn thấy cơ thể Ross lại phản ứng lớn vậy.

      nhịn được muốn nhìn cái, biết rất ràng cách cánh cửa cái gì cũng nhìn thấy, nhưng ánh mắt Mạc Bảo Bối cứ nhịn được nhìn sang.

      - Cũng phải chưa từng nhìn qua cơ thể đàn ông, có cái gì khác biệt đâu, chẳng qua là cao chút, cường tráng chút, tỷ lệ tốt hơn chút mà thôi, làm gì mà kinh hoảng, Mạc Bảo Bối mày tỉnh táo chút cho tao! - Tự trách vỗ ót, Mạc Bảo Bối tự lẩm bẩm.

      "Cốc cốc cốc!" lúc Mạc Bảo Bối ảo não thôi, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.

      - Chuyện gì? - Mạc Bảo Bối cất giọng hỏi.

      - Bảo Bối con ở trong phòng à, ba thế nào cùng giúp được con, Viên Bân của con cũng tới, lát nữa lên tìm con. - Ngoài cửa truyền đến tiếng Mạc Trường Thắng.

      - Ôi, con biết rồi, đợi lát con xuống ngay thôi, con và Ross xem Hồng Lâu Mộng, con và ta bàn luận về ý tứ trong đó! - Mạc Bảo Bối hốt hoảng trả lời, chột dạ vội chỉnh thanh ti vi lớn chút.

      - Vậy tốt, ba xuống trước, các con chờ xem hết hãy xuống, hai bé cũng ở đây! – Tiếng Mạc Trường Thắng dần dần xa.

      Mạc Bảo Bối thả lỏng, vội vàng chạy đến cửa phòng tắm:

      - Này, tay chân nhanh nhẹn lên, tôi lấy quần áo cho .

      - Ừ, được, chuyện đó làm phiền em. – Giọng Ross cùng với tiếng nước chảy truyền ra.

      Sờ sờ trái tim , Mạc Bảo Bối quẳng những thứ tâm tình lòng phiền ý loạn ra sau đầu, giờ khắc này chỉ nghĩ mau đóng gói xong Ross, đưa xuống lầu dưới, cũng ai biết từng đổ hết khí giận vì rời giường lên người Ross, hơn nữa còn làm ra đống vấn đề xấu hổ ở phía sau.

      - Téng teng! Có thêm vui mừng ngoài ý muốn hay hả? – Vừa mới đẩy cửa phòng ra, Viên Tử đột nhiên nhảy ra, sung sướng ôm eo Mạc Bảo Bối, giọng vui vẻ biểu ra tâm tình tốt của .

      - Viên Tử, sao cậu lên đây, tớ lập tức xuống với cậu, thôi. - Mạc Bảo Bối sửng sốt trận, ngờ nàng này lại đột nhiên xuất , lo lắng chuyện lộ tẩy, lập tức kéo ấy muốn ra ngoài.

      - gấp gáp, chúng ta cũng đều tới, vào trong ngồi chút ! - Tề Giai mỉm cười từ phương hướng quầy rượu tới, sau lưng còn có Viên Bân theo.

      - lâu gặp, Bảo Bối! - Viên Bân sảng lãng chào hỏi, người cao mét tám hợp với da thịt màu đồng cổ khiến cho có vẻ đẹp trai rực rỡ như ánh mặt trời.

      - lâu gặp. . . . . . mọi người đều tới. - Trong lòng Mạc Bảo Bối chợt thoáng qua loại ý niệm tốt.

      - Đúng vậy, cái ngạc nhiên này rất lớn chứ, trai tớ ấy nghỉ lễ quân đội cho nên về nhà. Sau này cậu về đại học gặp tớ nữa, đúng dịp gặp lại, , chúng ta vào chuyện phiếm thôi. - Viên Tử hưng phấn ôm cánh tay Mạc Bảo Bối, thân thiết .

      - Phòng tớ quá buồn chán, hay là chúng ta ra đại sảnh phía ngoài , nơi đó rộng rãi, hơn nữa còn có thức uống. - Mạc Bảo Bối liều chết bảo vệ cửa, để cho đám người Viên Tử vào.

      - Chỗ của cậu ngoại trừ trà hoa tớ mang tới chính là các loại rượu, ở đâu ra cái thức uống gì khác, ít nhất trong phòng cậu còn có nước tinh khiết, vẫn là vào phòng thôi! - Tề Giai kéo cánh tay khác của Mạc Bảo Bối, cười híp mắt nhìn Mạc Bảo Bối, chen vào trong cửa phòng.

      - Tình cảm mấy nàng các em vẫn tốt như vậy, giống hệt trước kia. - Viên Bân nhìn nhóm các , cười lộ ra hàm răng.

      - Đúng vậy đúng vậy, tình cảm của bọn em. . . . . . rất tốt! - Mạc Bảo Bối vừa trả lời, vừa dùng sức đẩy hai người ra khỏi cửa phòng, cho các vào cửa. Viên Tử luôn luôn tùy tiện nhiệt tình quá mức, nhưng hành động của Tề Giai cảm giác là lạ ở chỗ nào đó, nhất là nhìn khuôn mặt Tề Giai tươi cười dịu dàng như vậy, trong lòng Mạc Bảo Bối cảm thấy bộc phát luồng u khó lên lời.

      - vào nhanh chút, chúng ta rất lâu cùng nhau vào trong phòng cậu vừa nghe ca nhạc vừa tán gẫu rồi, nhanh lên chút nhanh lên chút, tớ cũng sắp đợi kịp rồi đây! – Người Viên Tử chen vào đến bên trong, vô cùng nôn nóng .

      - Đúng vậy đó Bảo Bối, cũng lâu như vậy gặp được Viên Bân, cậu phải chiêu đãi người ta tốt mới được. - Mặt mày Tề Giai hớn hở như cũ, nhìn Viên Bân, dáng vẻ khéo hiểu lòng người.

      - Ưm, đúng là như vậy. Viên Bân em nhớ cũng thích uống rượu, trong tủ rượu của em còn để chai Trúc Diệp Thanh 86 năm, nhất định thích. - Mạc Bảo Bối vội vàng nháy mắt về phía Viên Bân.

      - Được. . . . . . - Viên Bân hiểu vì sao Mạc Bảo Bối cho vào cửa phòng, chẳng qua ngay sau đó lại nghĩ, giờ trưởng thành đương nhiên có gian của mình **, thích người khác tùy tiện vào phòng, trong lòng cũng để ý, lập tức hùa theo.

      - Mấy đứa tụi con ở chỗ này loạn thành đám, xảy ra chuyện gì sao? – Giọng của Tề Quốc Đống đột nhiên tham gia vào, giọng ông vẫn vậy, tao nhã lịch .

      - Bảo Bối, mấy đứa này sao đứng hết ở cửa ra vào mà vào trong chuyện phiếm? Ba với bác Tề của con chuẩn bị ra đình ở vườn hoa đánh bóng bàn, lại nhìn thấy mấy đứa ầm ĩ ồn ào ở chỗ này. - Mạc Trường Thắng phóng khoáng mà cười , từ sau lưng Tề Quốc Đống ra.

      - À, bởi vì con. . . . . . - Mạc Bảo Bối mở miệng chuẩn bị giải thích.

      - Bảo Bối, em ở ngoài cửa làm gì thế? – Tiếng Ross bất ngờ từ trong cửa phòng truyền ra.

      Lòng Mạc Bảo Bối lập tức mát lạnh, tự nhiên sinh ra dự cảm xấu.

      Tề Giai thừa dịp thời khắc Mạc Bảo Bối sững sờ, đưa tay đẩy cửa phòng ra.

      - Ôi! - Mọi người miệng đồng thanh sợ hãi than.

      Chỉ thấy tóc Ross ướt nhẹp, nửa người dưới chỉ dùng cái khăn tắm bao quanh, đứng ở trong phòng, kỳ quái nhìn mọi người đứng ở ngoài cửa, mở miệng, lộ ra hàm răng trắng bóc, cười chào hỏi:

      - Mọi người tốt lành!

      Mạc Bảo Bối nhức đầu quay người, kinh hoảng nhìn thấy Ross lại có thể chỉ dùng khăn tắm của bọc bộ phận quan trọng, Tề Giai lập tức đỏ mặt quay qua chỗ khác.

      - Á. . . . . . có đàn ông ở trần! - Viên Tử kêu lên, hai tay che mắt, đỏ mặt đến mang tai.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Edit: Tóc gió thôi bay

      Chương 28: Thất lễ với Ross, có phải nên chịu trách nhiệm hay

      Mạc Bảo Bối cũng hít hơi khí lạnh, mọi người kinh ngạc lộ ra ánh mắt nghi ngờ ở người Ross, thế nhưng lại giống như biết chút nào, thoải mái hỏi thăm, còn về phía trước bước, vươn tay lắc lắc.

      Nhìn khăn tắm tràn ngập nguy cơ hông Ross, Mạc Bảo Bối ba chân bốn cẳng lên trước, trước mặt Ross kích động phát, tay đè khăn tắm bên hông Ross lại, tay đẩy Ross vào trong phòng tắm.

      Ross chợt trượt chân, ngã ra phía sau.

      Mạc Bảo Bối lập tức trơ mắt nhìn khăn tắm trong tay mình, cả người tức cứng ngắc, thể tin nhìn về phía trước, chỉ thấy Ross giờ phút này đúng như như lời Viên Tử, trần trụi đứng ở trước mắt của mình, cơ thể che đậy chút nào ra ở trước mắt Mạc Bảo Bối.

      - Oh, Bảo Bối em xem được rồi mau trả khăn tắm lại cho ! - Ross chẳng qua chỉ loạng choạng lui về sau mấy bước, chân bước bước liền đứng vững vàng, d-iễn đàn l:ê quý đ;ôn nhưng vừa vặn bày cơ thể ra trước mắt Mạc Bảo Bối. (đằng nào cũng thấy mà > <)

      - Hai người các cháu xuống lâu trước xem cơm trưa xong chưa! - Mạc Trường Thắng kịp phản ứng đầu tiên, vỗ bả vai Tề Giai và Viên Tử, đẩy hai người đến hướng cầu thang.

      Mạc Bảo Bối sững sờ giơ cánh tay lên, đưa khăn tắm cầm trong tay cho Ross, cực kỳ lúng túng, hận thể lập tức đào cái động vùi mình vào.

      Cả người Mạc Bảo Bối hoàn toàn lộ ra trạng thái đờ đẫn, trong đầu đều là thân thể Ross, liều mạng muốn khua rớt hết ra, chung quy lại luôn tự chủ ra trong đầu.

      - Ngài Mạc! - Mở cửa phòng ra, quản lý gia đình tạm thời Tiểu Mỹ mới tới cầm quần áo xếp chỉnh tề trong tay.

      - Vào . - Mạc Trường Thắng nhìn thấy Tiểu Mỹ cầm quần áo của Ross tay, có chút kỳ quái, nhưng lúc này cũng phải thời điểm để hỏi tới.

      - Xin lỗi tiếp được nữa, cháu thay quần áo lát. - Ross mỉm cười nhận lấy quần áo tay Tiểu Mỹ, vào phòng tắm.

      - Đến cùng là xảy ra chuyện gì? - Mạc Trường Thắng nghiêm túc hỏi.

      Tề Quốc Đống và Viên Bân yên lặng ngồi ghế sofa, dù sao đây là chuyện nhà họ Mạc, bọn họ cũng tiện hỏi tới, chỉ là trong mắt Viên Bân có ít sắc thái đơn, nhìn có ánh mặt trời như trước nữa.

      - ra . . . . . . - Mạc Bảo Bối giải thích chuyện từ đầu tới đuôi lần, cũng giấu giếm hành vi ác liệt đổ khí giận vì ngủ dậy lên người Ross của mình, vào thời khắc này chỉ cần có thể giải thích trong sạch của mình, so với cái gì cũng quan trọng hơn.

      Khi Ross thay quần áo xong ra, vừa lúc Mạc Bảo Bối khai báo hết toàn bộ mọi chuyện.

      - Ross, con của tôi sao? - Khuôn mặt Mạc Trường Thắng nghiêm nghị, khí thế lẫm liệt.

      - Bác yên tâm, cháu nhất định chịu trách nhiệm! - Ross chợt cuối góc 90 độ về phía Mạc Trường Thắng, gương mặt thành kính và nghiêm túc.

      - Chịu trách nhiệm cái gì hả, tiếng ngoài hành tinh à? - Mạc Bảo Bối bất ngờ nghe Ross như thế, lập tức nhảy lên.

      - Bảo Bối em yên tâm, chọn ngày tốt tới cửa cầu hôn, nhất định để cho trong sạch của em bị tổn hại! - Ross đưa tình đắm đuối nhìn Mạc Bảo Bối lần nữa.

      - Ông trời của tôi ơi, lúc nào tôi cần chịu trách nhiệm thế..., chúng ta chuyện cho , kéo thành chuyện tình quái quỷ gì đấy? Tôi vừa mới giải thích qua rồi, tôi xin lỗi vì phát cáu với , tôi sai lầm rồi, về sau tôi dám nữa. Bây giờ tôi xin lỗi xong rồi, lập tức tha thứ cho tôi, chuyện cũng giải quyết xong xuôi. - Suy nghĩ của Mạc Bảo Bối bị lời bật ra thình lình của Ross làm cho có chút xốc xếch chịu nổi.

      - có việc gì, tuyệt đối để ý. - Ross mỉm cười , trong giọng có cưng chiều.

      - Được rồi, lão tử, bác Tề hai người nghe, ta tha thứ cho con, tại chuyện gì cũng có, chúng ta xuống lầu ăn cơm trưa thôi! - Mạc Bảo Bối xong lập tức kéo hai người muốn .

      - Đợi chút, lúc nãy chúng ta đều nhìn thấy ràng, đúng là Ross tha thứ cho con, con cũng cần Ross chịu trách nhiệm, nhưng Ross sao? - Mạc Trường Thắng đột nhiên hỏi.

      - ta thế nào? - Mạc Bảo Bối cau mày, giải thích được.

      - Cậu ấy bị con nhìn hết trơn rồi, sao con có thể chịu trách nhiệm với cậu ấy chứ? Trung Quốc chúng ta là nước lễ nghi, con vừa thất lễ với Ross, chẳng lẽ phải chịu trách nhiệm đối với cậu ấy sao? - Lời Mạc Trường Thắng vang vọng có lực.

      - Con. . . . . . - Mạc Bảo Bối nhất thời nghèo từ, biết nên trả lời vấn đề này như thế nào.

      Ross mong đợi nhìn Mạc Bảo Bối, mắt thoáng qua tia sáng giảo hoạt, nhưng nhanh chóng chìm vào trong đôi mắt sâu thâm tình.

      - Đúng vậy Bảo Bối, từ trong số mấy đứa cháu là người cực kỳ có ý thức trách nhiệm, mặc kệ đụng phải chuyện gì đều gánh vác hết sức. Lúc này cháu phải câu. - Tề Quốc Đống trầm ngâm chốc lát, con ông đánh giá cao chàng Ross này, ông có thái độ muốn cùng bạn tốt nỗ lực hợp hai người lại, lập tức giúp đỡ.

      - Ross cậu yên tâm, chúng tôi nhất định cho cậu cái công bằng, người Trung Quốc chúng tôi có tình có nghĩa là nhất, cái gì chính là cái đó, chỉ cần cậu có lý có thể khắp thiên hạ. Bây giờ cậu câu, cậu có lòng muốn Bảo Bối nhà chúng tôi chịu trách nhiệm , cậu cứ . - Mạc Trường Thắng vỗ Ross bả vai, khí khái .

      - Nếu Bảo Bối cần cháu phụ trách, vậy để Bảo Bối chịu trách nhiệm đối với cháu thôi! - Ross mỉm cười thay đổi, giọng giống như tắm gió xuân biểu thị công khai tâm tình tốt của .

      câu của Ross, ba người vui mừng, người đơn, còn người tức điên.

      Cái người sắp tức điên đó chính là Mạc Bảo Bối. Thế nào cũng nghĩ thông vì cớ gì lại phát sinh tới bước này, đầu trống rỗng.

      Đợi lúc phục hồi tình thần, trong phòng chỉ còn lại hai người và Viên Bân rồi.

      - Viên Bân, có phải em rất thảm? – Giọng Mạc Bảo Bối trống rỗng, hai mắt vô hồn.

      - nghĩ, chú Mạc và bác Tề chắc nhìn lầm người, hơn nữa thấy được Ross rất thích em. - Viên Bân cố gắng hết sức để lời của mình có vẻ nhõm chút, nuốt khổ sở xuống trong lòng.

      - đời này sao có thể có chuyện hoang đường như vậy? Đến cùng em làm chuyện xấu gì? - Mạc Bảo Bối nhìn Viên Bân, hoàn toàn nghe vào lời của , chỉ đắm chìm trong thế giới của bản thân.

      - Em có, ta rất thích hợp với em cũng rất cưng chiều em, nếu làm sao nguyện ý chịu đựng em đùa giỡn nhiều như vậy mà vẫn cam tâm tình nguyện đây? - Viên Bân an ủi, đồng thời cũng rạch vết thương trong lòng mình.

      - Viên Bân, em có cần phải thắp nhang thuận tiện ăn chén mì sợi chân heo ? Nhất định là trước kia em làm quá nhiều chuyện xấu, tại báo ứng tới rồi! - Mạc Bảo Bối bộ mặt nức nở, làm bộ đáng thương nhìn Viên Bân.

      - Con bé ngốc, em là tốt, chuyện có lẽ hề xấu giống em nghĩ vậy đâu, sao em thử chung đụng với ta, có lẽ em thay đổi cái nhìn. - Viên Bân sờ sờ đầu Mạc Bảo Bối, trong mắt tràn đầy dịu dàng.

      Mạc Bảo Bối tự động loại bỏ toàn bộ lời của Viên Bân, sau khi suy tư lát, đột nhiên đứng thẳng lên, trong miệng lẩm bẩm:

      - Thắp nhang, mì móng giò. Thắp nhang, mì móng giò. - ra ngoài cửa.

      Viên Bân nhìn bóng lưng Mạc Bảo Bối rời , lúc này mới khổ sở nhắm hai mắt lại, dám nhìn tốt đẹp đó nữa, cứ để cho yên lặng bảo vệ tiên nữ trong lòng thôi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :