1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông xã không thuần, bà xã lưu manh - Trần Tiểu Na (P2 - C33/33) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Edit: Tóc gió thôi bay

      Chương 16: Chúng ta gặp nhau chiến trường

      Nhìn gương mặt xanh mét của Mạc Bảo Bối, trong lòng Mạc Trường Thắng than thở, sớm biết mình câu kia, nhưng lúc đó ngờ con mình đột nhiên lại đoạt lấy điện thoại.

      Ross hiểu lầm ý của ông, vì vậy Mạc Trường Thắng mới nóng nảy có thể gấp gáp về nhà, đây vốn là lời giữa hai người đàn ông, hơn nữa với phong độ thân sĩ của Ross, cho dù Bảo Bối về nhà cũng xảy ra chuyện, cho nên ông mới yên tâm ra như vậy, ngờ lại bị con mình nghe thấy.

      Mạc Bảo Bối vốn dĩ nổi hỏa bụng đối với Mạc Trường Thắng, khi nghe câu đổ thêm dầu vào lửa kia của Mạc Trường Thắng cả người giận đến mức như khinh khí cầu thổi phồng.

      - Con biết ra ba theo người ngoại quốc lẫn lộn thời gian về sau lại có thể trở nên thoáng vậy. Cái gì gọi là trò chuyện nhiều chút cũng có vấn đề, nếu ngày mai về cũng được? - Mạc Bảo Bối buồn rười rượi nhìn chằm chằm ánh mắt của Mạc Trường Thắng, từng chữ từng lời hỏi.

      - À. . . . . . cũng phải là ý đó. . . . . . - Mạc Trường Thắng có chút lúng túng cười .

      - Hình như con cũng có ít hơn hay nhiều hơn chữ mà, đây chính là nguyên lời của ba, thế nào ba quên rồi sao? Hay là tự ba cũng biết mình có ý tứ gì? - Mạc Bảo Bối chịu buông tha vấn đề này.

      - Được rồi, ba sai lầm rồi con , ba nên câu đó, ba bảo đảm sau này bao giờ phạm sai lầm như vậy nữa, bao giờ chọc Bảo Bối của chúng ta tức giận nữa có được ? - Mạc Trường Thắng vùng vẫy nội tâm cái, cuối cùng lựa chọn cúi đầu nhận lỗi, ai bảo ông chỉ là nô lệ của vợ, còn là nô lệ của con .

      - Lần này tốc độ nhận lỗi rất nhanh đó, muốn tiếp tục vùng vẫy chút sao? - Nhìn thấy Mạc Trường Thắng nhận lỗi, lúc này sắc mặt của Mạc Bảo Bối mới hòa hoãn lại, nhưng giọng điệu vẫn chanh chua trước sau như .

      - vũng vẫy, lần này ba sai lầm rồi. - Mạc Trường Thắng tiếp tục nhận lỗi, ai bảo bản thân có việc gì đưa ra cái đề nghị kinh bạo vậy, còn được chết tử tế bị con bắt ngay tại chỗ.

      - Cũng đúng, chuyện đưa con mình vào tận trong nhà người khác hoặc là giường ra cũng phải chuyện tình vẻ vang gì. - Mạc Bảo Bối lành lạnh .

      - Bảo Bối à, ra ba biết Ross làm gì con nên mới vậy, nếu đánh chết ba cũng mở miệng. Con biết tính cách của ba, sao ba lại là loại người đẩy con vào hố lửa vậy chứ? - Mạc Trường Thắng lấy lòng lôi kéo góc váy của con , làm bộ đáng thương.

      - Con vốn cho rằng con hiểu tính cách của ba đó, nhưng gần đây hành vi của ba khiến con thể lý giải, cho nên con cũng dám mình biết rồi. Dù sao đại nhân nhà nào đó buộc con mười chín tuổi còn học trong trường của mình xem mặt, xem mặt còn chưa tính, lại có thể nửa đường hoài nghi nhân cách con mình gọi điện thoại kiểm tra, kiểm tra còn chưa thôi, lại có thể với người mới gặp mặt con mình hai lần đêm có thể về ngủ. Chuyện này ra hẳn làm cho người khác rất thể tưởng tượng nổi. - Mạc Bảo Bối cười lạnh , nhúc nhích chút nào.

      Mạc Trường Thắng bị Mạc Bảo Bối , giống như mình xác thực đúng là người cha biến thái, càng thêm áy náy vô cùng.

      - Bảo Bối, về sau ba kiên quyết phục tùng quan niệm của con, lấy tư tưởng của con làm động lực chủ, tuyệt cho con thêm những phiền hà này. Con chính là thịt trong lòng lão tử, thân thể bị chọc tức cũng đáng giá! - Mạc Trường Thắng tiếp tục lấy lòng, hoàn toàn nhìn ra đây là quan quân chính trị cấp bậc các sĩ quan khác, chứ đừng trọng tâm còn đường đường là chủ tịch Chính ủy.

      Lửa giận trong lòng Mạc Bảo Bối được dập tắt nửa, giờ phút này nhìn thấy lão tử vốn dĩ uy phong lẫm liệt nguyện ý thấp đầu nhận lỗi như vậy, trong bụng cũng mềm nhũn chút, thủy chung là máu mủ tình thâm, lòng dạ Mạc Bảo Bối cứng rắn cũng phải mềm ra.

      - Được rồi được rồi, bỏ tay của ba ra, váy con xũng sắp bị ba xoắn nát. - Mạc Bảo Bối ghét bỏ .

      - như vậy Bảo Bối con còn tức giận? - Mạc Trường Thắng vui vẻ buông tay kéo góc váy.

      - Nhưng ba nhớ kỹ cho con, nếu lại đẩy con vào hố lửa nữa, vậy chúng ta lập tức gặp nhau chiến trường! - Mạc Bảo Bối cảnh cáo .

      - , ba cũng sắp thành khúc xuong già rồi, lại đánh nhau mẹ xinh đẹp của con làm thế nào. Bảo Bối con về trễ thế này nhất định mệt chết rồi, có muốn ăn khuya , hay là muốn lên lầu ngủ? - Mạc Trường Thắng vui vẻ hỏi, chỉ cần con tức giận thế nào cũng vui vẻ.

      - Mới vừa ăn xong bữa, sao còn ăn được, cũng phải là heo. - Mạc Bảo Bối bị chọc tức rốt cuộc nở nụ cười.

      - Vậy ba cõng con lên lầu, đến đây, khi còn bé giờ tan học con học mệt về thường ngủ ghế sofa, đều là ba cõng con lên giường ngủ. - Mạc Trường Thắng ngồi xổm người xuống.

      - Khi đó dáng người ba vẫn còn rất tốt, tại bụng đều phát tướng rồi! - Mạc Bảo Bối nằm lưng của Mạc Trường Thắng, cảm khái .

      - Năm tháng bỏ qua người nào, tại cái gì cũng thay đổi, hoàn cảnh và cả bạn bè bên cạnh, ngay cả con cũng trổ mã thành lớn. - Mạc Trường Thắng cười trả lời, lên cầu thang xoắn ốc.

      - Nhưng mà nhà ấm áp chúng ta thay đổi, vị mơ mơ màng màng nhà chúng ta vẫn tim phổi, hoàn toàn biết thế giới hắc ám bên ngoài. Nhiều năm như vậy ba luôn vất vả, mẹ xinh đẹp có thể ở với ba là phúc khí của bà ấy, người này nếu theo người khác chừng tại khóc thành thế nào rồi đấy. - Mạc Bảo Bối nghĩ đến mẹ xinh đẹp mơ hồ nhà mình, giọng dịu rất nhiều.

      - may là chúng ta gặp được nhau, có con cũng là phúc khí của chúng ta. - Mạc Trường Thắng từ từ lên cầu thang, hưởng thụ khắc ấm áp với con .

      - nhà chúng ta phải vĩnh viễn tương thân tương ái ( thương lẫn nhau), tính khí con tốt, may là lão tử đáng của nhà chúng ta bao dung con, bằng nếu ở cổ đại tội danh bất hiếu của con có thể rất lớn rồi. - Mạc Bảo Bối cười nhạo mình.

      - , Bảo Bối nhà chúng ta đấy gọi là tình, nhà chúng ta may là có con. Mỗi lần các chiến hữu của ba nhắc tới con, ba biết kiêu ngạo bao nhiêu, bao nhiêu người con cũng bằng Bảo Bối nhà chúng ta đấy. - Mạc Trường Thắng lập tức chân chó, thâm tình .

      - Tất nhiên, người bình thường có thể so sánh được với con sao? - Mạc Bảo Bối kiêu ngạo.

      Ngọn đèn nhà họ Mạc ấm áp chiếu vào hai bóng dáng tâm linh tương cận. Cha hơi phát tướng cõng con từ từ lên cầu thang, ánh đèn kéo dài bóng của hai người, rũ xuống sàn nhà, sưởi ấm toàn bộ căn nhà.

      Hôm sau, lúc Mạc Bảo Bối ngủ mơ mơ màng màng giật mình thấy lạnh buốt mặt, đưa tay chạm đồ mặt lại có, cách lát lại có cái loại cảm giác lạnh lẽo đó xuất .

      Mấy lần sau, Mạc Bảo Bối rốt cuộc nổi giận từ giường nhảy bắn lên, trong miệng nổi giận quát:

      - Thứ gì hả?

      Viên Tử cười híp mắt quơ quơ cục đá cầm trong tay ở trước mặt của Mạc Bảo Bối:

      - Cục đá.

      - Đáng chết, quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác. - Mạc Bảo Bối giọng mắng câu, cơ thể mềm nhũn, nằm lại giường lớn mềm mại, giùng giằng muốn ước hẹn lần hai với Chu Công.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Edit: Tóc gió thôi bay

      Chương 17: Tề Giai phúc hắc

      Tề Giai trực tiếp về phía rèm cửa sổ, kéo cái, ánh mặt trời 12 giờ trưa mùa hè mãnh liệt, chói mắt tràn vào phòng ngủ của Mạc Bảo Bối, ngoài cửa sổ còn truyền đến tiếng chim hót và tiếng của Mạc Trường Thắng.

      Rèm cửa sổ phòng Mạc Bảo Bối được chọn là vải chuyên dụng để chắn nắng may trong hai tầng tơ lụa hồng nhạt, chức năng mùa đông cách lạnh, mùa hạ cách nhiệt, có tính riêng tư và hiệu quả cách rất tốt. Tề Giai kéo nó ra khiến ánh mặt trời và thanh truyền vào căn phòng.

      - Cứu mạng, ai tới bắt hai nữ này với! - Mạc Bảo Bối giống con sâu lông, quấn ga giường lăn lộn giường, khổ sở giọng rên rỉ.

      - Còn chưa chịu rời giường, cái đồ siêu lười cậu, sắp ăn cơm trưa mà cậu còn ngủ. - Viên Tử ngồi bên giường Mạc Bảo Bối cười , đưa tay giữ hai cánh tay Mạc Bảo Bối, muốn kéo dậy.

      Mạc Bảo Bối chút cử động, tiếp tục làm ổ giường. Hơi sức Viên Tử lớn hơn Mạc Bảo Bối, chỉ có thể nhìn Mạc Bảo Bối tiếp tục ngủ nướng mà thể làm gì.

      - Giai Giai cậu giúp tớ chút, cậu xem Bảo Bối vẫn chịu rời giường. - Viên Tử hờn dỗi gọi Tề Giai đứng ở bên cửa sổ, bất mãn nhìn Mạc Bảo Bối dúi đầu vào gối.

      - Mở Quốc ca. - Tề Giai nhàn nhạt liếc mắt nhìn, từ từ phun ra ba chữ.

      Viên Tử vừa nghe, hai mắt tỏa sáng, xông tới sofa lấy điện thoại di động trong túi trước mặt, cúi đầu mở ca khúc.

      - Đứng lên! được làm nô lệ người ta! Đem xương máu chúng ta, xây trường thành mới của chúng ta! Dân tộc Trung Hoa. . . . . .

      Chỉ chốc lát sau, Quốc ca sôi nổi trong phòng ngủ của Mạc Bảo Bối.

      Sau khi nghe Quốc ca, Mạc Bảo Bối lập tức tỉnh táo lại, rất cung kính đứng nghiêm ngay ngắn giường, cẩn thận lắng nghe Quốc ca.

      Viên Tử nhìn thấy che miệng cười tiếng, nghĩ thầm vẫn là Tề Giai có biện pháp, biết Mạc Bảo Bối có lòng nước, hiểu đúng bệnh hốt đúng thuốc, chỉ bài Quốc ca là có thể trực tiếp gọi tỉnh Mạc Bảo Bối.

      Sau khi Quốc ca trình diễn xong, Mạc Bảo Bối lập tức ném gối về phía Tề Giai. Chẳng qua Tề Giai tính tốt rồi, nhàng nghiêng người lập tức tránh thoát. Mạc Bảo Bối thấy vậy lập tức quăng cái gối khác tới Viên Tử, nhưng Viên Tử chú ý tới, chỉ lo bỏ điện thoại vào lại túi, vừa vặn bị đập trúng.

      Viên Tử vô tội vuốt má phải bị đập vào, mở đôi mắt tròn xoe, ánh mắt đáng thương mà ra:

      - Tại sao luôn là tớ bị thương?

      - Bởi vì đầu cậu có mắt. - Mạc Bảo Bối lạnh lùng bỏ lại câu , vào trong phòng tắm.

      - Ai mà mở to mắt dài đến đỉnh đầu vậy? - Viên Tử kéo dài thanh hỏi, hầu như luôn là người trong những người tránh khỏi tai họa.

      - Giai Giai dài đấy, học người ta chút . – Tiếng Mạc Bảo Bối kèm theo tiếng đóng cửa phòng tắm cùng nhau truyền đến lỗ tai Viên Tử.

      Viên Tử tò mò nằm sấp sofa, nhìn về phía Tề Giai vẫn đứng bên cửa sổ, quan sát tỉ mỉ.

      - Nhìn ra mắt tớ dài ở chỗ nào chưa? - Tề Giai buồn cười nhìn Viên Tử, nhặt gối lên tới sofa.

      - nghiên cứu ra được, chẳng qua tớ nghiên cứu ra được dường như cậu càng ngày càng phúc hắc đấy. Tại sao ràng là đề nghị của cậu, cuối cùng bị thương luôn là tớ? Công lực của cậu lại sâu thêm tầng. - Viên Tử như ngộ ra điều gì , còn khoa trương dùng sức gật đầu cái.

      - Ai bảo cậu phát triển nội tâm, cậu ấy ném cậu lập tức đứng ngoan ngoãn, chân dài như vậy cũng biết né tránh sao? - Tề Giai nhặt cái gối khác bên chân Viên Tử ném tới giường.

      - Tớ cũng có con mắt ở sau lưng, sao biết cậu ấy đột nhiên ném gối vào tớ? - Viên Tử ra vẻ đáng thương nhìn Tề Giai.

      - Nhiều năm như vậy cậu còn chưa biết tính cách của cậu ấy, cậu đúng là có nội tâm. Cậu giống con dì Lý hơn, đối với mấy chuyện thế này đều để bụng. - Tề Giai khẽ cười , tính cách Viên Tử và Lý Tố Tố hết sức giống nhau, đều là trời sinh siêu ngu ngốc, càng thêm tim phổi, giống như ngăn cách với thế giới bên ngoài, luôn luôn vô tri vô giác.

      - Bà ấy đâu chỉ có nội tâm, quả tim phổi. - Mạc Bảo Bối miệng ngậm bàn chãi đánh răng, tóc rối bù ra khỏi phòng tắm, ràng, tới trước ống bút bàn học của mình lấy cây bút, xoắn tròn tóc dài, cố định đơn giản tóc dài ở sau ót, khinh bỉ liếc mắt nhìn Viên Tử, tiếp tục vào lại trong phòng tắm đánh răng.

      - Giai Giai, cậu quản tính tình cậu ấy , có độc miệng vậy sao? - Viên Tử vểnh môi trông đợi chỉ vào Mạc Bảo Bối, thuận theo rống giận, chỉ là thanh rên rỉ lắp bắp của hề kiên quyết.

      Tề Giai bất đắc dĩ vuốt trán, im lặng hỏi ông trời nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Tính tình hai người bạn tốt từ đến lớn này khác xa nhau, luôn làm người khác đau đầu như thế. Rốt cuộc Tề Giai lựa chọn phong cảnh dọc theo sông ngoài cửa sổ.

      Sau khi Mạc Bảo Bối tắm cấp tốc, kéo cửa phòng để quần áo. Cửa này áp dụng công nghệ khảm, nhìn ngoài mặt là tủ sách, ra khi kéo ra, bên trong có gian phòng kích thước 50 mét vuông, trái phải là hai hàng quần áo của Mạc Bảo Bối, chính giữa có sofa bằng vải bố hình tròn, hai mặt trước sau đặt gương lớn sát đất.

      vào phòng để quần áo, Mạc Bảo Bối tiện tay lấy cái váy hoa thoải mái ở bên, kiêng kị gì cởi áo ngủ người xuống, trực tiếp ném vào trong thùng nhựa màu trắng. Mạc Bảo Bối khom lưng cầm cái áo lót màu đen lên mặc vào, sau đó mặc bộ váy hoa ra khỏi phòng để quần áo.

      Viên Tử nhìn cả quá trình thay quần áo, trợn mắt hốc mồm.

      - Này, con muỗi bay vào rồi. - bên Mạc Bảo Bối khép cằm Viên Tử lại, bên tức giận .

      - Oa, dáng người Bảo Bối đẹp, tớ thấy cũng sắp phun máu mũi. Tớ mà là đàn ông tốt rồi, eo thon này, người kiêu ngạo này. . . . . . - Viên Tử đắm đuối khoa chân múa tay trước ngực, cười hì hì ngừng.

      - Đồ háo sắc nhà cậu, những mê trai mà còn mê . - Mạc Bảo Bối bình tĩnh như Tề Giai, cộng thêm đối tượng bị háo sắc là mình, trực tiếp đẩy Viên Tử cái, kéo nàng từ trong cảnh giới háo sắc về lại trạng thái thực tế bình thường.

      - Ha ha, tớ vui tớ cao hứng, sao nào? - Viên Tử luôn luôn cho rằng háo sắc của mình là việc đáng xấu hổ, ngược lại dương dương tự đắc.

      - Phải, cậu muốn thế nào thế đó, bụng của tớ đói rồi ăn cái gì trước, các cậu tự nhiên. - Mạc Bảo Bối thẳng ra cửa phòng.

      Viên Tử quay đầu tiếng động hỏi Tề Giai, Tề Giai nhún nhún vai đứng thẳng lên, theo xuống lầu.

      Bước vào phòng ăn, thím Lưu làm xong bàn thức ăn chờ ăn cơm rồi. Tề Giai và Viên Tử từ thường xuyên đến nhà họ Mạc, cũng khách khí tự nhiên dẫn đầu ngồi vào vị trí.

      Sau đó Lý Tố Tố và Mạc Trường Thắng mới nắm tay tiến vào bàn cơm.

      - Giai Giai da trắng, mang dây chuyền thạch vàng này đúng là đẹp mắt. - Lý Tố Tố nhìn thấy quà tặng mình tặng cho hai đứa bị tháo ra mà được đeo người, vui vẻ tán thưởng.

      - Cảm thấy đẹp mắt, hơn nữa còn là dì tặng, nở tháo xuống. - Tề Giai mỉm cười . Da trắng nõn, mặc lên người thân váy trắng có vẻ thục nữ ngọt ngào. Thạch vàng làm thành dây chuyền hoa hướng dương màu vàng khiến càng thêm nổi bật, xinh đẹp động lòng người.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Edit: Tóc gió thôi bay

      Chương 18: Máy ăn

      - Cháu nhìn cũng đẹp mắt, chú Mạc chú thấy dây chuyền này của cháu đẹp mắt chứ? - Viên Tử đắc ý rướn cổ lên, như đứa trẻ muốn ăn đường, khoe ra dây chuyền thạch màu đỏ nhạt, làm thành hình trái tim bên trong khảm kim cương cổ.

      - Đẹp mắt đẹp mắt, Viên Tử là mỹ nhân đeo cái gì cũng đẹp mắt! - Mạc Trường Thắng vui vẻ khen ngợi.

      - Tất nhiên, Giai Giai, Bảo Bối các cậu có nghe thấy , chú tớ là mỹ nhân đấy! - Viên Tử đắc ý hả hê xong, kiêu ngạo ngẩng đầu, ưỡn ngực.

      Mạc Bảo Bối khoa trương nhìn Viên Tử từ xuống dưới, sau đó cười lớn, Viên Tử giận đến hai tay nắm quyền, hận thể chặn miệng Mạc Bảo Bối lại, nhưng biết mình đánh lại Mạc Bảo Bối nên chỉ có thể duy trì tức giận, trông đợi Tề Giai giúp đỡ.

      - Ừ, sau này là đại mỹ nhân. - Tề Giai nhàn nhạt nhìn lướt qua, sóng nước chẳng xao , hoàn toàn bị sóng ngầm bí mật của hai người ảnh hưởng đến.

      Mạc Trường Thắng và Lý Tố Tố nhìn nhau cái, cảm thấy mấy thiếu nữ cãi nhau rất ấm áp, mỉm cười giúp đối phương thêm thức ăn, khiến ấm áp này càng thêm tràn lan ra.

      Sau đó ăn trái cây ghế sofa ở phòng khách.

      Thím Lưu bê trái cây ướp lạnh tốt lên, trước tiên Viên Tử lập tức đưa tay bốc đào lên nhét vào trong miệng, bắt đầu ăn nồng nhiệt.

      - Máy ăn. - Tề Giai cười , nhìn Viên Tử vui vẻ thoải mái ăn, trong giọng cảm giác ấm áp nhiều hơn.

      - Cậu cứ theo cậu ấy, dù sao cái người tham ăn này ăn thế nào cũng mập, biết cậu ta ăn vào rồi đâu cả. - Mạc Bảo Bối ăn dưa hấu, nhìn bộ dạng Viên Tử vui vẻ ăn trái cây.

      - Con có thể ăn là phúc, ai giống con thích uống rượu. - Lý Tố Tố hờn dỗi phàn nàn, nhắc đến việc nhà.

      - đúng, người ta là có phúc khí, được máy ăn. – Sau khi Viên Tử nuốt cầm tay xuống, tay lại cầm vải trong suốt bóc vỏ, xong tiếp tục khai chiến.

      - Có nghe thấy , máy ăn người ta đấy, phải gọi là phúc khí. - Mạc Bảo Bối nhìn về phía Tề Giai cười ha ha.

      - Tuân lệnh, bà của tôi. - Tề Giai tâm tình vui vẻ nhạo báng, chọc cho Mạc Trường Thắng và Lý Tố Tố vui vẻ cười to, lại khiến cho Viên Tử trợn tròn đôi mắt, mặt buồn bực.

      - Chị Lưu, cắt nhiều trái cây chút đưa lên đây , khẩu vị con bé này càng ngày càng tốt rồi! - Lý Tố Tố cười .

      Chị cả Lưu cũng vui vẻ nhìn mọi người, tươi tắn đến nhà bếp lấy thêm trái cây.

      - Vẫn là dì Lý tốt với cháu, đợi lát nữa bưng lên tất cả đều là của cháu nhé, chia cho chú và dì ăn, chia cho hai người kia. - Viên Tử sưng mặt lên tức giận với Mạc Bảo Bối và Tề Giai cười lăn cười lộn.

      - Được được được, ăn, chúng tớ giành với cậu. - Tề Giai vội vàng an ủi.

      - Tại sao tớ thể ăn, Giai Giai cậu ? - Mạc Bảo Bối buồn bực nhìn về phía Tề Giai ý kiến.

      - Cậu cũng phải là máy ăn, ăn nhiều như vậy làm gì? - Tề Giai chau chau mày, nhìn Mạc Bảo Bối nhàn nhạt mở miệng.

      - Đúng thế! - Mạc Bảo Bối suy nghĩ chút, cảm thấy Tề Giai rất có lý, lập tức gật đầu cái - Vậy cũng tốt, đều cho cậu ấy, tớ thề tuyệt với giành với cậu ấy.

      Viên Tử nghe hai người ngươi tới ta , giận đến chịu được, chỉ có thể phồng khuôn mặt hồng hồng nhắn lên, buồn bực ăn trái cây, để ý tới nhạo báng của hai người kia.

      - Được rồi, hai người các con đừng bắt nạt Viên Tử bé nữa, nhìn con bé rất đáng , chịu thế nào được. - Lý Tố Tố thấy vậy vội vàng lên tiếng an ủi tâm hồn bị thương của Viên Tử.

      - Vẫn là dì thương cháu! - Viên Tử nuốt vào trái cây trong miệng, bổ nhào người vào lồng ngực Lý Tố Tố, vô cùng đáng thương .

      - Dĩ nhiên, Viên Tử của chúng ta đáng như thế, ai thấy mà thương chứ. Đến đây, dì thương à, đau lòng nữa, hai đứa bọn nó xấu, cần để ý đên chúng, chúng ta tới ăn trái cây, buổi chiều dì làm Ice Cream cho cháu ăn được ? - Lý Tố Tố ôm lấy Viên Tử trong ngực, tình thương của mẹ tràn ra .

      Mạc Bảo Bối và Tề Giai chịu được giật thót mình, nhìn nhau cái, yên tĩnh im lặng rời khỏi nơi phòng khách làm người ta rợn cả tóc gáy này.

      Trong ba người, Tề Giai thành thục chững chạc nhất, Mạc Bảo Bối lại là lưu manh bá khí. Tính tình hai người có cách nào thỏa mãn tình thương muốn ôm ấp của mẹ cho Lý Tố Tố, duy chỉ có Viên Tử ngây thơ có thể làm cho bà phát huy tình cảm mẫu tử, vì vậy hai người Lý Tố Tố và Viên Tử vẫn luôn đặc biệt hợp ý.

      tới lầu ba, ngồi quầy bar ở phòng khách trong lầu, Mạc Bảo Bối ngồi ghế chân cao, hai chân đung đưa trong trung, hứng thú uống bia ướp lạnh.

      - Cậu đúng là thể ngày rượu mà! - Tề Giai ngồi ghế mây, ngâm trà lài.

      - Đây cũng loại rượu bình thường, dưỡng sắc làm đẹp đấy! - Mạc Bảo Bối cầm ly thủy tinh trong suốt hình tròn lên, nhảy xuống ghế chân cao, tới ngồi ở đối diện Tề Giai. Thiết kế phòng khách kiểu nông thôn, có thể thấy được thiên nhiên thực vật và chậu cảnh khắp nơi.

      - phải trong bia có lát chanh sao, lại còn gọi là dưỡng sắc làm đẹp.... Cậu đây là ỷ vào tại tuổi trẻ biết quý, sau này già rồi chúc cậu chịu đựng cho tốt, đến lúc đó đừng trách tớ nhắc nhở cậu! - Tề Giai bỏ nước bỏ nước lọc đầu , ngẩng đầu nhìn cái ly 500ml trong tay Mạc Bảo Bối, cảnh cáo.

      - Yên tâm , tớ cũng say rượu, hơn nữa hôm nay có rượu hôm nay say, chừng tớ còn sống tới ngày già cả nào đó. Bây giờ xã hội này hỗn loạn như vậy, chuyện gì cũng có thể xảy ra. - Mạc Bảo Bối việc gì .

      - Cho nên cậu quyết định thử chút với Ross sao? - Tề Giai hỏi.

      - giỡn, làm sao có thể thử. - Mạc Bảo Bối kêu to, ngay sau đó ra thỏa thuận và đánh cược của hai người.

      - Nghe qua, đánh cược này còn rất thú vị. - Tề Giai nghe xong lập tức phát biểu ý kiến cá nhân.

      - Đây chính là cảm tưởng của cậu khi nghe xong? Xem ra rất bình tĩnh đấy, thế nào, có phải có lời gì muốn với tớ hay ? - Mạc Bảo Bối nhìn Tề Giai, muốn tìm kiếm chút gì từ cái vẻ mặt luôn là sóng nước chẳng xao đó.

      - có gì đặc biệt, cậu cũng chuyện gì cũng có thể xảy ra, những chuyện tình kia ai có thể biết trước được, chẳng qua cậu đừng che mắt con tim của mình là tốt rồi. - Tề Giai trầm ngâm .

      - Biết rồi đại triết học gia của tôi, nhưng cậu vẫn nên chuẩn bị sẵn sàng năm sau du lịch với tớ , bởi vì tớ năm sau trở thành phú bà trăm vạn. - Mạc Bảo Bối vui vẻ cười .

      - Được rồi, chớ đắc ý, để ly bia của cậu xuống, uống trà lài . - Tề Giai đưa trà lài pha ngon tới trước mặt của Mạc Bảo Bối, nhàn nhạt .

      - Biết kỹ năng pha trà của cậu tốt, về sau nếu ai cưới cậu đúng là phúc khí đời trước tu luyện được, dịu dàng hòa nhã lại còn đa tài đa nghệ. - Mạc Bảo Bối nghe lời buông ly bia uống nửa trong tay.

      - Con nghìn mặt cậu, phải tớ phúc hắc ư, sao bây giờ đổi sửa lời rồi hả? - Tề Giai nhàng hớp hớp trà lài, cười mắng.

      - Cậu đừng nghìn mặt..., dấu hiệu của phụ nữ là gì, đó chính là hay thay đổi chứ sao. - Mạc Bảo Bối cũng nổi giận, cười tiếp.

      - Dạ, cậu đều có lý, nhưng mà tớ vẫn nhiều thêm câu, sau này hãy uống ít chút, nhất là độ cồn cao. Tính tình cực đoan của cậu tớ thấy hơn phân nửa có liên quan với việc cậu thích rượu, cẩn thận có ngày uống rượu hỏng việc. - Tề Giai nhìn Mạc Bảo Bối uống hết ly trà lài lại lập tức lại bưng ly bia lên cau mày .

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Edit: Tóc gió thôi bay

      Chương 19: Tớ thích rượu nhưng nát rượu

      - Nào có, ở trường học tớ được xưng là thùy mị, hơn nữa tớ thích rượu nhưng nát rượu, rất khỏe mạnh nhá.... Cậu nhìn tinh thần và cơ thể cường tráng cũng biết rồi! - Mạc Bảo Bối phản bác.

      Sau giữa trưa ngày hè, hai thiếu nữ lẳng lặng uống trà, bàn về chút chuyện cũ qua và số chuyện vụn vặt.

      Giữa chị em, cười đùa tức giận mắng đều nảy sinh loại tình cảm.

      Mạc Bảo Bối nghỉ hè vì thời tiết nóng bức nên lười biếng trải qua ở nhà. Mỗi ngày ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới rời giường, ăn cơm trưa, nghe nhạc, xem phim, đọc sách, ngay sau đó lại ngủ trưa, ăn bữa tối. Đến buổi tối bơi lội trong bể bơi ở nhà hoặc điện thoại với Tề Giai, Viên Tử.

      Ngày hôm đó, Mạc Bảo Bối mới vừa ngủ trưa dậy, mơ mơ màng màng ngồi ghế sofa lim dim hồi hồn.

      - Tiểu thư Bảo Bối, đây là lễ phục buổi tối phải mặc, đồ trang sức hôm nay lúc ra cửa phu nhân phối xong đặt bàn trang điểm của rồi. Lão gia căn dặn bảo hôm nay ông ấy họp về tương đối trễ, trực tiếp đến thẫm mĩ viện đón phu nhân cùng đến Đại sứ quán. Cậu Ross tới đón tiểu thư ra ngoài. - Thím Lưu đặt hộp lễ phục bàn trước mặt Mạc Bảo Bối .

      - Lễ phục? Hôm nay có bữa tiệc gì sao? - Mạc Bảo Bối nghi ngờ hỏi.

      - Lần trước cậu Ross mời làm bạn cậu ấy, tham gia bữa tiệc ở Đại sứ quán Nga, quên sao? - Thím Lưu trả lời.

      - À, vậy cũng được, dù sao mới năm giờ, giúp cháu chuẩn bị món điểm tâm ngọt lót dạ trước, cháu lại chợp mắt chút. - Mạc Bảo Bối liếc mắt nhìn cái hộp, mở ra nhìn lễ phục bên trong có cái dạng gì, trực tiếp ngã vùi đầu vào ghế sofa.

      - Được rồi, tôi làm xoài miếng và trà bưởi tiểu thư Bảo Bối thích, bảy giờ rưỡi bữa tiệc mới bắt đầu cũng gấp. - Thím Lưu gật đầu cái, dự định đem hộp đựng lễ phục để vào trong phòng lầu của Mạc Bảo Bối.

      - Đúng rồi, có phải thím Nghiên có con trai sang năm thi tốt nghiệp trung học , sao xin nghỉ lâu như vậy vẫn chưa tới? - Mạc Bảo Bối hỏi, trong nhà họ Mạc ngoài hai nhân viên bảo vệ cố định, còn có người khác là thím Nghiên chuyên lo việc gia đình, còn thím Lưu bình thường chỉ phụ trách công việc trong phòng bếp. Nhưng sau khi thím Nghiên xin nghỉ tất cả mọi chuyện đều do thím Lưu xử lý cả, mỗi ngày bận tối mày tối mặt, Mạc Bảo Bối đành lòng mới hỏi thế này.

      - Đúng vậy, thành tích con trai thím Nghiên năm nay tốt, đàn ông nhà thím Nghiên lại ra ngoài làm nên đứa ai trông nom, vì thế bà ấy ở nhà lâu mấy ngày, giám sát con trai mình đến trường luyện thi, xin phép với phu nhân rồi, muốn chờ tháng chín khai giảng rồi trở về làm lại. - Thím Lưu cười trả lời.

      - Vậy ngày mai thím hãy đến trung tâm giúp việc tìm trợ thủ có năng lực, mình thím xử lý trong nhà này quá vất vả, nhớ phải tìm người quy củ gọn gàng, cháu thích quá cá tính. - Mạc Bảo Bối dứt lời, ngã đầu tiếp tục ngủ.

      - Ưm, được. - Nhìn thấy tiểu thư nhà mình suy nghĩ cho mình, thím Lưu vui vẻ đến phòng bếp làm món điểm tâm ngọt.

      - Tinh linh linh. . . . . . - Bên sofa truyền tới hồi điện thoại vang.

      Mạc Bảo Bối mơ màng mò mẫm nơi phát ra thanh, giùng giằng bò dậy.

      mái tóc dài xoăn tự nhiên xõa vai, thắt lưng váy ngủ lệch nghiêng sang bên, phơi bày ra bờ vai tròn trần trụi, lông mi cong dày xinh đẹp chớp chớp.

      - A lô, ai đó? – Tiếng Mạc Bảo Bối thấp bé ngọt ngào, làm người ta say mê.

      - Là , Ross.

      - Làm gì? - Mạc Bảo Bối tức giận .

      - sắp đến nhà em, biết công chúa xinh đẹp tối nay chuẩn bị xong chưa?

      - Công chúa? Cái gì. . . . . . tại mấy giờ rồi? - Mạc Bảo Bối đột nhiên nhớ tới, mặc dù luôn thích những bữa tiệc xã giao này, nhưng thân là ** cách nào thoát khỏi, nhất là lão tử của thay đồng ý, cho dù tình nguyện cũng phải tham dự đúng giờ.

      - vội vàng, còn có thời gian, lập tức đến, đợi lát nữa gặp.

      Bên đầu điện thoại kia truyền đến tiếng Ross dễ nghe, kỳ diệu trấn an tâm tình cuống quít của Mạc Bảo Bối, nhìn thấy thím Lưu bưng món điểm tâm ngọt tới, lập tức cúp điện thoại:

      - Hẹn gặp lại.

      - Bây giờ đúng sáu giờ, vội vàng. - Thím Lưu vừa để điểm tâm xuống vừa .

      - Vậy tốt, làm cháu hoảng sợ. - Mặc dù Mạc Bảo Bối là người hùng hổ, tuy nhiên lại đặc biệt giữ vững quan niệm thời gian.

      Biết thời gian còn kịp, Mạc Bảo Bối an tâm ăn xong điểm tâm, mãi đến khi chuông cửa trong nhà vang lên, nhân viên bảo vệ thông qua điện thoại video báo rằng Ross tới biệt thự.

      Người Ross mặc âu phục màu đen, dưới bên trái cổ áo cắm đóa hoa mai tinh xảo khéo léo, làm nổi bật tuấn lãng tự nhiên của . Dáng người cao lớn tráng kiện kết hợp với đường cong âu phục hàng hiệu lưu loát làm cho nhìn qua hào hoa phong nhã, là quý ông đẹp trai lịch lãm.

      Mạc Bảo Bối cầm khăn lông ướt lên lau miệng, nhìn về phía Ross miệng huýt sáo.

      - Thường thức tệ, nhất là đóa hoa ở ngực. - Mạc Bảo Bối tiếc tán thưởng.

      - Cảm ơn, biết có vinh hạnh được đưa công chúa đêm nay thay lễ phục xinh đẹp ? - Ross cười lộ ra hàm răng trắng bóc chỉnh tề, tao nhã, lễ độ khom lưng dò hỏi.

      - Dĩ nhiên, tôi ban cho quyền này. - Mạc Bảo Bối cũng hề khách khí vươn đôi tay ra.

      Kể từ sau khi thỏa thuận với Ross, trong lòng Mạc Bảo Bối cũng cảm thấy ghét kịch liệt đối với Ross như trước nữa.

      Khom lưng ôm ngang Mạc Bảo Bối lên, Ross xoay chân biết nên chỗ nào, nhưng vào lúc này thím Lưu nhanh nhạy dẫn đường ở phía trước, làm người dẫn đường cho Ross ôm Mạc Bảo Bối trong ngực lên lầu ba của biệt thự.

      Tổng diện tích biệt thự nhà họ Mạc hơn ngàn ba trăm mét vuông, trừ vườn hoa, hồ bơi và với nông trường ở ngoài, diện tích công trình thực chỉ có hơn bảy trăm mét vuông. Lầu chủ yếu là phòng tiếp khách, toilet, phòng bếp, phòng ăn, phòng trà cùng với phòng của năm người giúp việc.

      Lầu hai là gian hôn nhân của Mạc Trường Thắng và Lý Tố Tố, lầu bốn là phòng khách, lầu năm chỉ thiết kế có nửa diện tích, lấy giải trí nhà nhã làm chủ, bao gồm phòng đánh cờ, phòng karaoke, phòng thể thao, còn lại lầu ba là thiên hạ của Mạc Bảo Bối.

      Băng qua đại sảnh thiết kế mười phần cổ xưa, thím Lưu mở cửa phòng Mạc Bảo Bối ra.

      - Chờ tôi. - Mạc Bảo Bối vừa đến phòng lập tức tự động từ cánh tay của Ross nhảy xuống, chân giẫm mặt thảm, cầm cái hộp bàn trang điểm lên chạy đến phòng để quần áo.

      Kéo cửa phòng để quần áo lại, Mạc Bảo Bối lấy lễ phục Ross chuẩn bị ra, chau mày, tỏ vẻ thưởng thức tán thưởng đối với Ross, sau đó ung dung thay.

      bộ lễ phục vàng chanh hơi xéo, eo thắt lại phác hoạ đường cong uyển chuyển của Mạc Bảo Bối, ở nếp gấp dát đầy kim cương mỏng làm eo càng thêm có vẻ quyến rũ động lòng người. Váy dài đến nơi đầu gối 10 cm, làn váy phiêu dật xinh đẹp, màu sắc đơn giản. Màu sắc chất liệu vải tính chất trơn bóng khiến Mạc Bảo Bối nhìn qua có loại cảm giác khiêm tốn xa hoa, rồi lại hoạt bát hấp dẫn.

      cổ tay vẫn mang lắc tay hoa mai vàng, Mạc Bảo Bối lấy ra cái trâm vàng búi tóc lên đơn giản. bộ phận cây trâm vàng này chạm khắc đóa hoa mai tinh mỹ, cùng với lễ phục và lắc tay tương thích lộ ra tinh tế lộng lẫy, vài sợi tóc rơi xuống hai má, lại tạo ra hơi thở dịu dàng, điềm tĩnh.

      Ross nhìn thấy Mạc Bảo Bối trang điểm xong, đôi mắt trở nên thâm thúy, tản ra ánh sáng sâu xa.



      Edit: Tóc gió thôi bay

      Chương 20: Sóng gió dạ tiệc

      Đêm nay là ngày kỷ niệm tròn 10 năm Đại sứ quán ở Nga Trung Quốc, tham gia bữa tiệc đều là những nhân vật nổi tiếng, tuổi lớn, Mạc Bảo Bối nhìn lướt qua cái thấy quen biết mấy ai, tức vô cùng buồn chán bước theo Ross vào hội trường bữa tiệc.

      - Jane. Ross! - Mới vừa vào trong có người tiến lên mở lời - I haven’t seen you for along time. ( lâu gặp)

      - Simon! - Ross nhìn thấy Simon rất vui mừng.

      - Hey, how is everything going with you recently? (Hey, gần đây như thế nào?) - Simon tiến lên vỗ vỗ bả vai Ross, sau đó ôm nhiệt tình.

      - Im fine, but very miss you. (Tôi rất khỏe, mặt khác rất nhớ .) - Ross cười , có thể nhìn thấy đồng bào là việc khiến hết sức vui mừng, nhưng vẫn quên giới thiệu Mạc Bảo Bối bên cạnh, đổi thành tiếng Trung giới thiệu - Đây là tiểu thư Mạc Bảo Bối, bạn tối nay của tôi. Vị này là thượng tá Simon, lần này làm đại diện đặc biệt tới Trung Quốc chúc mừng tròn 10 năm vui vẻ.

      - Rất hân hạnh được biết , Trung Quốc xinh đẹp. - Simon cười niềm nở, khen ngợi Mạc Bảo Bối.

      - Tôi cũng rất hân hạnh được biết , hi vọng chuyến của đến Trung Quốc đầy hài lòng, vui vẻ. - Mạc Bảo Bối cười ngọt ngào đáp lời, lấy tư thái chủ nhân quốc gia trước mặt người ngoại quốc, hào phóng vươn tay ra bắt tay.

      - Nhất định rồi, Trung Quốc lịch sử lâu đời, mỗi vật đều làm người ta cảm thấy mới lạ, khó trách Ross bất luận như thế nào cũng muốn tới Trung Quốc của các . – Tiếng Simon trong trẻo, có sang sảng của quân nhân, mặc dù khẩu từng lời tiếng Trung Quốc rất nặng hơn nữa điệu cực kỳ đúng tiêu chuẩn, nhưng xấu hổ.

      Mạc Bảo Bối nghe Simon cật lực tiếng Trung Quốc, mặc dù tiếng của cũng tệ lắm, nhưng cũng tính dùng tiếng chuyện với ta, bởi vì tại bọn họ đứng lãnh thổ thuộc về Trung quốc.

      - Nhìn ra được, tình cảm hai người rất tốt, đến khiến Ross rất vui mừng. - Mạc Bảo Bối nhìn ánh mắt kích động và hành động thân thiết cơ thể hai người, tự đáy lòng .

      - Đúng vậy, lúc chàng trai này vừa mới tham gia chính trị, từng làm việc dưới tay tôi. Nhưng thiên phú ngoại giao của cậu ta cực cao, rất nhanh đường thăng tiến, tới Trung Quốc. - Mặc dù Simon cố hết sức uốn nắn khẩu , chữ ràng lắm, nhưng kiêu ngạo để lộ ra ngoài từ lời lại vô cùng chân thực.

      Trong lòng Mạc Bảo Bối trận xúc động, giao tình chính trị như vậy ở mảnh đất Trung Quốc này cực kỳ hiếm thấy, nhìn thấy tình nghĩa trong đôi mắt Simon đối với Ross, cũng có chút cảm động.

      - Tôi muốn tới bên kia nghỉ ngơi trước chút, chờ bữa tiệc chính thức bắt đầu tìm tôi được ? - Mạc Bảo Bối muốn để thời gian lại cho hai người ngoại quốc vừa gặp đồng hương này.

      - Được, mau chóng tìm em. - Ross cũng giữ lại, cười nhìn bóng lưng Mạc Bảo Bối rời .

      Cách lúc bữa tiệc bắt đầu còn có mười phút, Mạc Bảo Bối thuận tay cầm ly hồng trà ở khu thức uống, mình ngồi ghế sofa bằng da trong khu nghỉ ngơi, nhìn bóng người di chuyển rất náo nhiệt trong hội trường bữa tiệc.

      Người trong giới chính trị mượn thời cơ tiệc tùng, hoặc là hỏi thăm lẫn nhau, hoặc là nịnh nọt a dua, mặt của mỗi người đều tràn đầy tươi cười.

      - Bốp! - tiếng vang từ rèm cửa sổ phía sau ghế sa lon truyền đến.

      Bởi vì bữa tiệc chưa bắt đầu, mọi người di chuyển khắp nơi trong khu đối diện chuyện, cũng có người nghe thấy thanh rất này. Nhưng yên tĩnh trong khu nghỉ ngơi, Mạc Bảo Bối lại nghe được cực kỳ ràng.

      Tò mò ra rèm cửa sổ phía sau, Mạc Bảo Bối chậm rãi kéo góc rèm ra.

      mặc váy dài đỏ rực bị hai người khác xô đẩy. kia nhìn qua cùng lắm chỉ hai mươi tuổi đầu, hai người khác nhìn mặt tối thiểu cũng ba mấy tuổi rồi, biết làm khó kia vì chuyện gì.

      Chỉ có cái khe hở của bộ phận cửa sổ thủy tinh ngăn cách toàn bộ thanh, Mạc Bảo Bối thể nào nghe tỉ mỉ ràng nội dung đối thoại, nhưng theo cử chỉ nhìn ra được hai phụ nữ kia gây khó dễ cho thiếu nữ nọ, nhất thời khai hỏa toàn bộ lửa nóng, buông rèm cửa sổ xuống, nhấc chân đẩy cửa ra.

      - Cái đồ tiện nhân nhà , lại có thể quyến rũ chồng của người khác, có xấu hổ hay hả?

      - Ỷ vào khuôn mặt hồ ly tinh, cũng biết dùng thủ đoạn đùa bỡn gì mê hoặc đàn ông, thứ người như thế làm sao có thể muốn mặt được mặt, muốn đàn ông được đàn ông?

      Hai phụ nữ đưa lưng về phía Mạc Bảo Bối chanh chua , thiếu nữ váy đỏ dựa lưng vào lan can cũng tức giận, chỉ cao ngạo nâng cằm, giống như hề nghe vào thanh của hai người phụ nữ này.

      - chuyện , cái con hồ ly tinh này, bày bộ dạng đó cho ai nhìn hả, đáng cho chị La, ban đầu đối với mày tốt như vậy, ai biết vừa quay đầu lại mày quyến rũ chồng người ta, bây giờ làm cho gia đình được yên bình, mà mày vẫn có mặt mũi chạy tới tham gia bữa tiệc, cũng nhìn chút thân phận mình là gì!

      - Đúng thế, loại người giống như mày có kết cục tốt, mày cẩn thận làm tiểu tam được chết tử tế!

      Lời của hai phụ nữ hết sức cay nghiệt, nhưng váy đỏ vẫn có bất cứ động tĩnh gì, mặc dù dám mở miệng phản bác nhưng cũng chịu cúi đầu, quật cường nâng cằm, thời điểm nghe hai chữ "tiểu tam" mắt đẹp mày tú hơi nhíu.

      - Thế nào, có mặt làm tiểu tam người ta, có mặt thừa nhận à? - phụ nữ chỉ vào mặt váy đỏ đó, ngón tay hung tợn chọc gương mặt , mặc dù da rách, nhưng để lại dấu móng tay rất sâu.

      - Các người xong rồi sao? xong tôi phải vào, bữa tiệc lập tức bắt đầu. - Người thiếu nữ kia chậm rãi mở miệng hỏi.

      - Muốn vào quyến rũ người hả, ở đây tất cả đàn ông mày thích đều kết hôn, thế nào, bây giờ chờ đợi được nữa sao? - thanh chói tai vang dội phập phồng trong gió, nội dung trong lời khiến trong mắt váy đỏ có chút nhếch nhác.

      xong lời chanh chua, này hai phụ nữ còn chưa hả giận, động tay lộn xộn người váy đỏ, mà kia cũng tránh né, mặc cho hai người phát tiết.

      - Đủ rồi! - Mạc Bảo Bối rốt cuộc nhìn nổi nữa, lên tiếng quát lớn.

      Hai phụ nữ kia quay đầu lại nhìn thấy người ngăn cản lại là Mạc Bảo Bối, lập tức thu tay:

      - Tiểu thư Mạc ra ngoài hóng gió sao?

      - Đúng là ngại quá, để cho nhìn thấy loại người khó coi này, đều là thiếu nữ tuổi, tiểu thư Mạc là đoan trang, phóng khoáng, hơn nữa lại giữ lễ nước, lại có người lại chẳng biết xấu hổ quyến rũ đàn ông có vợ, đúng là khác nhau trời vực.

      Mạc Bảo Bối thường thay Lý Tố Tố tham gia các bữa tiệc chính trị, bởi vì tính tình nóng nảy và tình cảm nước sâu đậm của Mạc Bảo Bối, cộng thêm Mạc Trường Thắng quyền cao chức trọng, trong xã hội thượng lưu thành phố X có thể là tiếng tăm lừng lẫy rồi, vì vậy hai người phụ nữ này nịnh hót lấy lòng.

      - Tôi mặc kệ giữa chuyện giữa mấy người, nhưng nơi này là Đại sứ quán Nga, cần làm tôi mất thể diện trước mặt những người ngoại quốc. - Mạc Bảo Bối ngầm bi thương , trong mắt lộ ra vẻ nhịn được.

      - Chúng tôi cẩn thận, nhìn thấy nơi này có ai phát , hơn nữa thanh cũng truyền vào được mới dám. Tiểu thư Mạc đừng để ý, bây giờ chúng tôi ngay! – Lúc này hai phụ nữ mới ý thức được đây ở trong Đại sứ quán, ngộ nhỡ hành động thế này bị người phát , khó tránh khỏi sinh ra sóng gió.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Edit: Tóc gió thôi bay

      Chương 21: Tình bạn đau lòng

      Mạc Bảo Bối gật đầu cái, bấy giờ hai phụ nữ này mới tay cầm tay cuống quít rời khỏi ban công lộ thiên.

      Chờ sau khi hai người kia rời , lúc này Mạc Bảo Bối mới đến gần trước mặt thiếu nữ nọ, nhàn nhạt nhìn người quen đó, trong mắt lạnh lẽo nhưng trong lòng lại có dòng lửa di động từ từ nảy sinh.

      váy đỏ liếc mắt nhìn Mạc Bảo Bối, trong mắt có kinh ngạc ràng, nhưng rất nhanh bị che giấu, cúi đầu tìm kiếm giày cao gót chẳng biết ném rơi lúc nào.

      Mạc Bảo Bối mắt lạnh nhìn người khom lưng mang giày, lạnh lùng :

      - Bán Hạ, đây chính là cuộc sống cậu muốn sao?

      - ra cậu chính là Mạc thiên kim danh tiếng lẫy lừng, cám ơn cậu giúp tớ giải vây. - Bán Hạ nhàn nhạt , mang giày cao gót xong, cúi đầu từ bên cạnh Mạc Bảo Bối qua.

      Mạc Bảo Bối nắm chặt quả đấm muốn bình tĩnh lại, cuối cùng vẫn nhịn được vươn tay nắm cổ tay Bán Hạ, ngăn cản Bán Hạ bỏ .

      Cảm nhận được xúc cảm quen thuộc ở tay truyền tới, Mạc Bảo Bối nâng cánh tay Bán Hạ lên, chuyển tới trước mặt :

      - Còn mang theo lắc tay tớ tặng cậu, sao giọng điệu chuyện lại lạnh nhạt như vậy, chẳng lẽ là quý nhân hay quên, quên mất chúng ta từng quen thuộc cỡ nào?

      - Cậu đừng hiểu lầm, đây là thứ đồ trang sức đắt tiền duy nhất của tớ, cho nên lấy ra mang thôi, dù sao loại trường hợp xã hội thượng lưu này tớ muốn mình quá nghèo mạt. - d,iễn đ,,àn. lê, q.uý đ.ôn Giọng Bán Hạ vẫn nhàn nhạt như cũ.

      - Vậy sao? Tớ cho rằng tại cậu hẳn là muốn cái gì có cái đó rồi, tớ tin Lưu Chí Viễn tặng được Cayenne rất tốt cho cậu lại tặng nổi cậu đồ trang sức. -Mạc Bảo Bối giễu cợt .

      Bán Hạ mím môi, mở miệng.

      Nhìn Bán Hạ có chút đau thương, cơn giận dữ của Mạc Bảo Bối càng tăng thêm:

      - Thế nào, thời điểm đánh nhau với tớ cậu đều luôn luôn xông thẳng vào trước mặt tớ, bây giờ đối phó hai người phụ nữ cậu lại có sức đánh trả sao? Lúc nào cậu yếu đuối như thế, mấy câu khiến cậu câm miệng được gì?

      - Họ . - Rốt cuộc ở trước mặt của Mạc Bảo Bối, Bán Hạ cúi đỉnh đầu cao ngạo xuống, giọng có chút run rẩy.

      - Vậy cậu lập tức biến chuyện này thành phải , rời khỏi tên đàn ông đó chẳng lẽ khó khăn như thế sao? Lộ Bán Hạ tớ biết cậu phải đứa con chuộng hư vinh. Đến tột cùng là cậu có cái gì khó ra lời, tại sao thể với tớ? - Mạc Bảo Bối rống to với Lộ Bán Hạ.

      Nhớ tới lúc mới vừa kết thúc kỳ thi cuối nửa tháng trước, Mạc Bảo Bối hăng hái, nhiệt tình chờ Lộ Bán Hạ ra khỏi trường thi, nhưng đợi mãi được. Lúc buồn bực mình ra trường học, dự định trở về nhà trọ của mình lại nhìn thấy Lộ Bán Hạ ngồi trong chiếc xe màu đỏ.

      Khi đến gần, nhảy vào tầm mắt chính là cảnh xấu hổ người bạn quen thuộc của cùng người đàn ông xa lạ khác có nụ hôn nóng bỏng.

      Mạc Bảo Bối đờ đẫn nhìn màn xảy ra trước mắt, chính mình thể tin được ánh mắt của mình:

      - Bán Hạ, cậu , cậu cho tớ biết, tớ vừa nhìn thấy phải , có được ?

      Lộ Bán Hạ hốt hoảng tránh né ánh mắt của Mạc Bảo Bối, ngờ bị Mạc Bảo Bối nhìn thấy tại chỗ, xấu hổ đến mức dám ngẩng đầu nhìn .

      - là đàn ông có vợ cậu biết sao? - Nhìn Lộ Bán Hạ hề lên tiếng, Mạc Bảo Bối tức giận đập phát vào cửa sổ xe Cayenne, phát tiết lửa giận trong lòng. Bản thân thể tin được ánh mắt của mình, bạn tốt của mình lại là tiểu tam.

      - Bảo Bối, cậu lên xe trước rồi được , nơi này rất nhiều người. - Lộ Bán Hạ khẩn trương , chỉ sợ khiến cho những bạn học khác chú ý. may lúc này thí sinh trong trường học rời còn nhiều lắm, chỉ còn tốp năm tốp ba người tạm biệt lẫn nhau rời khỏi trường học, cũng quan tâm chú ý chuyện của người khác.

      Mạc Bảo Bối hít sâu hơi, thô lỗ mở cửa xe ngồi vào chỗ cạnh tài xế, bánh xe Cayenne chậm rãi chuyển động, đại học y khoa dường như ngược lại bình thường, càng lúc càng xa.

      màn chuyện cũ vang vọng trong đầu Mạc Bảo Bố, đó là lần đầu tiên phát người bạn đơn thuần của mình đột nhiên biến thành người thứ ba, loại tức giận đó làm khó có thể kiềm chế. Lúc ấy tức giận mắng trận, sau đó trực tiếp trở về nhà ở Bắc Bộ, ngờ gặp lại Lộ Bán Hạ vào nửa tháng sau.

      - cho tớ biết, tại sao? - Từ chuyện cũ phục hồi tinh thần lại, Mạc Bảo Bối giọng, ngăn cơn giận của mình.

      - xin lỗi! - Lộ Bán Hạ cúi đầu, dám nhìn thẳng Mạc Bảo Bối. Phá hỏng tình cảm của người khác cũng muốn, nhưng thể làm như vậy.

      - Cậu có lỗi đối với tớ, là với vợ và con của Lưu Chí Viễn, là cậu làm nhà bọn họ tan tành. Vừa rồi cậu tình nguyện chịu đựng tức giận của hai người kia lên cậu biết mình làm sai rồi, tại sao cậu thể biết sai lập tức sửa?

      - Tớ có nỗi khổ tâm riêng của tớ, nhưng bây giờ tớ thể với cậu. Cậu coi tớ như người thứ ba đáng xấu hổ , như vậy trong lòng của tớ còn dễ chịu hơn chút. Tớ nghĩ cậu chính là con của chủ tịch Mạc, nếu như tớ biết, tớ nhất định tham dự, để cho cậu nhìn thấy màn thế thảm như vậy. - Lòng của Lộ Bán Hạ sinh đau, bị những người khác lăng nhục như thế nào cũng đều có thể chịu đựng, nhưng bị chính người mình nhận định trong lòng là bạn rất tốt nhìn thấy, lại làm cho cảm thấy xấu hổ dứt.

      - Rời khỏi , tớ coi cái gì cũng chưa từng xảy ra. - Mạc Bảo Bối nhìn ánh mắt của Lộ Bán Hạ, ảm đạm .

      - xin lỗi, tớ thể rời khỏi ta. – Hai mắt Lộ Bán Hạ ngậm ngùi, giống như nhìn thấy đoạn tình bạn từng tốt đẹp sắp rời khỏi , nhưng lại có sức xoay chuyển.

      Hít sâu hơi, Mạc Bảo Bối buông tay Lộ Bán Hạ ra.

      - Tháo xuống. - Mạc Bảo Bối chìa tay phải về phía Lộ Bán Hạ, lửa giận trong mắt biến mất, ngược lại dâng lên sắc thái lạnh nhạt.

      Chậm rãi tháo lắc tay cổ tay xuống, tay Lộ Bán Hạ có chút run rẩy, lưu luyến nỡ đặt chuỗi lắc tay vàng vào lòng bàn tay Mạc Bảo Bối, ôm mặt bỏ chạy.

      Đó là chiếc lắc tay chạm trổ nét cổ xưa, điêu khắc những đóa hoa hướng dương tinh xảo khéo léo liên tiếp, chung bộ cùng với lắc tay hoa mai đeo cổ tay Mạc Bảo Bối. Mặc dù dùng lượng vàng nhiều lắm, nhưng là chế tác tinh tế hào phóng trang nhã, chi phí thủ công cao ngang so với giá trị lượng vàng.

      Ngày đầu tiên bước vào đại học y khoa, Mạc Bảo Bối quen Lộ Bán Hạ, mặc dù hai người cùng chuyên ngành, nhưng đó là người bạn tốt nhất thứ ba Mạc Bảo Bối nhận định trừ Tề Giai và Viên Tử thường xuyên qua lại.

      Lộ Bán Hạ sinh ra trong gia đình bình thường, cha là thầy thuốc Đông y, mẹ lúc còn trẻ là giáo viên thể dục. Lộ Bán Hạ là người nhất trong nhà, luyện tập thể thao từ nên nhanh nhẹn dẻo dai, sau năm nhất trung học còn tham gia câu lạc bộ võ thuật trong trường học, tính tình nhiệt tình, hoạt bát, đáng . Hai ở gần nhanh chóng trở thành bạn tốt, có lúc gặp bất bình chuyện cùng nhau ra tay.

      Vào thời điểm sinh nhật Lộ Bán Hạ, Mạc Bảo Bối tặng lắc tay cho Lộ Bán Hạ, lúc ấy còn giỡn đó là đại diện hai nhân tình chắc hơn vàng.

      Nhìn Lộ Bán Hạ đơn rời , Mạc Bảo Bối nắm chặt lắc tay trong lòng bàn tay, cắn môi, dường như là tức giận Lộ Bán Hạ kiên quyết bỏ .

      Cố gắng điều chỉnh tâm tình và hô hấp của mình, Mạc Bảo Bối liếc mắt nhìn lắc tay trong lòng bàn tay, cất bước rời khỏi ban công lộ thiên.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :