1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông xã không thuần, bà xã lưu manh - Trần Tiểu Na (P2 - C33/33) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Edit: Tóc gió thôi bay

      Chương 11: Con trời sinh bản chất đẹp tự nhiên

      - năm giờ rồi, con mau rời giường rửa mặt, lát nữa đừng để cho Ross đợi! - Mạc Trường Thắng thúc giục.

      - Mới năm giờ thôi mà, còn tới giờ nữa, con ngủ thêm lát, trả cái mền lại cho con! - Mạc Bảo Bối nghe vậy, bất đắc dĩ , dù sao thời gian còn dư dả.

      - giờ trôi qua rất nhanh, động tác của con chầm rì rì, rửa mặt chải đầu lâu quá trời. Hơn nữa con ra cửa luôn luôn trang điểm, chọn cái váy đẹp, mau rời giường thôi! - Mạc Trường Thắng ngồi ở bên giường, nhìn Mạc Bảo Bối để ý tới mình, diễn. đàn ,lê quý 'đôn hoàn toàn có định nâng đầu từ trong gối lên .

      - Trang điểm cái gì, rửa mặt có thể tốn bao nhiêu thời gian, mau trả cái mền lại cho con! – Tiếng Mạc Bảo Bối tiếp tục rì rì truyền đến từ trong mặt gối.

      - Lần đầu tiên ra ngoài xem mặt, vẫn nên long trọng chút tốt hơn, tránh cho ấn tượng đầu tiên tốt, ngoan, mau rời giường, con ngủ cả xế chiều. - Mạc Trường Thắng hòa hảo lời khuyên bảo, Mạc Bảo Bối càng nóng nảy, ông càng sốt ruột.

      - Cũng phải chưa từng gặp qua, mau trả cái mền cho con ... Ba hãy yên tâm , ba đồng ý với người ta, con để cho ba xuống đài được, thả chim bồ câu nhà người ta, chẳng qua nếu ba cứ ầm ĩ thế này, con thể con đó! - Mạc Bảo Bối chịu nổi Mạc Trường Thắng lảm nhảm, lật người, lộ mặt ra, diễn )đàn )lê )quý )đôn nhìn chằm chằm Mạc Trường Thắng cảnh cáo .

      - Đừng, vậy nửa giờ sau ba quay lại gọi con. - Mạc Trường Thắng sờ mũi cái, giúp Mạc Bảo Bối đắp kín mền rồi ảo não ra.

      Nửa giờ sau, Mạc Trường Thắng xuất lần nữa trong phòng Mạc Bảo Bối.

      - Bảo Bối à, đến giờ rồi! - Mạc Trường Thắng mỉm cười .

      - Ba vừa mới bàn bạc với mẹ xinh đẹp của con xong, cuối cùng chọn cái váy màu hồng, chẳng qua ba sợ con thích, còn chọn cái màu xanh dương, đều rất đẹp mắt. Cuối cùng mặc cái nào tự con quyết định ! - Mạc Trường Thắng cầm hai bộ váy trong tay, đứng ở bên giường Mạc Bảo Bối.

      - Hai cái váy này phối với đôi giày cao gót thủy tinh hôm qua mẹ xinh đẹp mua cho con đều rất đẹp mắt. Con mau dậy xem chút vừa ý , nếu thích mà , ba lại lấy cho con giày con thích! - Lần này Mạc Trường Thắng áp dụng cường thế vén chăn công chiếm, mà là đứng ở bên giường lại.

      - Bảo Bối à, bây giờ là 17 giờ 32 phút, ba đoán chừng Ross đường tới rồi, có phải nên chuẩn bị xuống giường rửa mặt rồi ? - Mạc Trường Thắng tiếp tục bên tai Mạc Bảo Bối.

      Mạc Bảo Bối chịu nổi, lật người cái rời giường, ngồi giường ngáp.

      Mạc Trường Thắng nhìn thấy Mạc Bảo Bối rời giường ngay tức khắc mắt sáng rực lên, vội vàng bày hai cái váy trong tay cho Mạc Bảo Bối nhìn:

      - Như thế nào, Bảo Bối con cảm thấy cái váy nào được?

      - Tùy ý. - Mạc Bảo Bối liếc Mạc Trường Thắng cái, hiểu tại sao lão tử của mình lại có thể ngay cả mặc cái quần áo gì cũng quan tâm như vậy, buồn bực gãi gãi cái ót, Mạc Bảo Bối lề mề đứng lên, vào trong phòng tắm.

      - Đợi chút, mang dép vào, sàn nhà trong phòng tắm lạnh. - Mạc Trường Thắng thấy con đứng lên, chân trần chuẩn bị rửa mặt, vội vàng đè bả vai Mạc Bảo Bối lại để cho đứng lên.

      Trong phòng của Mạc Bảo Bối mùa hạ có máy điều hòa, mùa đông có lò sưởi tường, năm bốn mùa đều có thể giữ vững trạng thái nhiệt độ ổn định. Vì để cho chân con bảo bối của mình lúc chân trần thoải mái chút, sàn nhà có thảm vàng nhạt, nhưng trong phòng tắm lại có thảm.

      Mang dép vải bông Mạc Bảo Bối đá sang bên vào cho , lúc này Mạc Trường Thắng mới hài lòng :

      - rửa mặt thôi!

      Sau khi kì kèo mè nheo tắm sạch xong, Mạc Bảo Bối tiện tay lấy cái váy màu xanh dương, thay trong phòng tắm, tiện tay cầm lược sừng trâu lên sửa lại tóc dài lộn xộn chút.

      Giẫm bước chân hời hợt, Mạc Bảo Bối còn có chút rối rối chuẩn bị ra khỏi cửa phòng.

      - Đợi chút, Bảo Bối con dự định trang điểm hoặc bới tóc lên sao? - Mạc Trường Thắng kéo cổ tay Mạc Bảo Bối ngăn cản ra cửa.

      - Con trời sinh bản chất đẹp tự nhiên. - Mạc Bảo Bối liếc mắt.

      - Nữ vi duyệt kỷ giả dung(*) mà! - Mạc Trường Thắng tận tình khuyên bảo.

      (*)Nữ vi duyệt kỷ giả dung: đây là câu rất nổi tiếng của Trung Hoa, cho rằng: Kẻ sĩ vì bạn mà chết, người nữ vì người mà làm đẹp. (theo thegioiphunu-pnvn.com.vn)

      - Vậy ba coi con phải phụ nữ là được rồi. - Mạc Bảo Bối để ý tới Mạc Trường Thắng, tự mình ra ngoài.

      xuống cầu thang dọc theo tay vịn, Mạc Bảo Bối nhìn thấy Ross ghế sofa ở phòng khách lầu . Hôm nay ăn mặc có phần nhàn nhã, quần jean màu đậm, T-shirt màu trắng, tóc buông lỏng, mắt màu xanh lá cây giống như là vùng biển xanh, cả người nhìn qua tinh thần sảng khoái.

      Thân hình cường tráng, bắp thịt phân bố đều đặn, khiến Ross nhìn qua chỉ có dáng vẻ 27, 28 tuổi, nhưng mặc dù như thế, Mạc Bảo Bối vẫn cảm thấy chênh lệch khoảng cách mười bốn tuổi làm khó có thể tiếp nhận. Trong lòng cảm giác Ross muốn trâu già gặm cỏ non, ấn tượng đối với Ross vẫn tốt nổi.

      - Bảo Bối, Ross tới đón con. - Lý Tố Tố ngồi đối diện Ross trò chuyện với Ross rất vui, nhìn thấy Mạc Bảo Bối từ cầu thang xoắn xuống, cười .

      - Vâng. - Mạc Bảo Bối trả lời câu nhàn nhạt, về phía bên cạnh Lý Tố Tố ngồi xuống.

      Chị cả Lưu bưng ly nước ấm tới cho Mạc Bảo Bối, len lén dùng ánh mắt ra ám hiệu với Mạc Bảo Bối, tỏ ý là mình tán thưởng Ross, sau đó lại làm bộ như có chuyện gì xảy ra rời .

      Mạc Bảo Bối nhức đầu nhìn người trong nhà, mọi người đều hi vọng và Ross nở ra hoa, có hơi buồn bực, ánh mắt nhìn Ross càng thêm sắc bén.

      Nhìn Mạc Bảo Bối hung hăng trừng mình cái, khóe miệng Ross cười trộm, sau đó ưu nhã :

      - Tác phẩm Mạc phu nhân thiết kế là khiến mắt người ta sáng ngời, ý tưởng lí thú tạo ra độc đáo, đơn giản hào phóng mất thanh nhã, rất có phong cách cá nhân.

      - Ôi, Ross cậu xem qua tác phẩm của tôi sao? - Lý Tố Tố tò mò hỏi, vui mừng khi Ross lại có thể trò chuyện về tác phẩm của mình.

      - Mặc dù cháu chỉ xem qua ở Yến Ngộ và triển lãm liên hiệp đặc phái viên, nhưng cả hai thiết kế đều làm cho cháu khắc sâu ấn tượng. - Ross cười , bày tỏ ý tán thưởng của mình.

      - Có , vui vì cậu thích, phương diện này ngoại trừ tôi thiết kế ra, còn có tập thể cùng nhau bỏ ra tâm huyết của mình, có thể được cậu tán thành là khiến người ta vui vẻ! - mặt Lý Tố Tố rộ nụ cười.

      Sau khi Mạc Bảo Bối Mạc Trường Thắng cất cái váy kia vào, sau đó mới xuống lầu, nhìn thấy Ross ở trong phòng khách, cầu thang xoắn từ xa vui mừng lớn tiếng :

      - Ross, ngờ cậu lại tới sớm, hôm nay nhìn qua rất có tinh thần đấy!

      - Cháu sợ đường xá tốt, cho nên ra cửa trước, hi vọng tạo ra quấy nhiễu. - Ross xin lỗi.

      Mạc Bảo Bối nghe vậy lại xem thường trận. ghét nhất chính là kiểu cách chuyện này của người ngoại quốc, đến sớm cứ đến sớm. cái gì hi vọng tạo ra quấy nhiễu, còn thiếu mấy phút có thể có quấy nhiễu gì, hơn nữa cho dù là quấy nhiễu, vậy cũng sinh ra, lại có nghĩa gì.

      - Tôi thấy thời gian cũng khác biệt gì nhiều, sao lại có quấy nhiễu chứ. hôm qua Bảo Bối nhà chúng tôi tương đối mệt mỏi, vừa mới ngủ trưa, đại khái cũng sắp đói bụng. - Mạc Trường Thắng nhìn Mạc Bảo Bối ngồi uể oải ghế sofa, giải thích với Ross.

      - như vậy, thế Bảo Bối chúng ta lên đường chứ? - Ross lễ độ hỏi Mạc Bảo Bối.

      Mạc Bảo Bối lời nào, đứng dậy ra ngoài cửa, cũng để ý tới sau lưng Ross có theo hay .

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Edit: Tóc gió thôi bay

      Chương 12: Buổi hẹn Shangri-La

      Mạc Bảo Bối thân váy màu xanh dương nhạt càng làm nổi bật làn da trắng nõn của . Vải chiffon khiến trong quá trình lại thể phóng khoáng, mềm mại. Thiết kế eo cao làm hai chân thoạt nhìn càng thêm thon dài. Nút thắt nơ con bướm cùng màu bả vai khiến nhìn hoạt bát, đáng .

      Đạp giày cao gót thủy tinh Lý Tố Tố mới mua cho , Mạc Bảo Bối đứng bên cạnh xe Ross nhịn được dậm chân, gì thúc giục động tác của Ross nhanh chút.

      Tạm biệt với vợ chồng nhà họ Mạc xong mới đuổi theo Mạc Bảo Bối, Ross nhìn thấy hành động của Mạc Bảo Bối lúc này cười cầm khóa điều khiển mở khóa xe, sau đó sải dài chân tăng nhanh bước chân tới bên người Mạc Bảo Bối, mở cửa xe.

      Mạc Bảo Bối ngồi vào ghế kế bên tay lái, đầu tiên là chán ghét nhìn xe Ross vòng, sau đó dẫu môi.

      - Em mất hứng? – Sau khi Ross ngồi vào ghế lái, vừa giúp Mạc Bảo Bối thắt dây an toàn vào, vừa nhướng mày hỏi.

      - thích xe Cayenne của thôi! – Lần đầu Mạc Bảo Bối nhìn thấy chiếc xe đậu bên cạnh chiếc Mazda đỏ rực của mình tâm tình được tốt. Bởi vì ngoại trừ thích Ross, cũng thích xe nhập khẩu. Nhìn Porsche Cayenne Hybrid 2011 kiểu mới đưa ra thị trường, diễn, đàn <lê quý >đôn Mạc Bảo Bối cố gắng làm cho tâm tình mình ôn hòa chút.

      - Tại sao? - Ross kỳ quái hỏi, nếu như đơn giản chỉ vì thích đồ sản xuất trong nước, cũng đến mức nhìn thấy xe nhập khẩu tức giận như vậy. Nếu đúng như vậy mà , xe nhập khẩu đầy ngoài đường Mạc Bảo Bối tức giận thế nào chứ.

      - Bởi vì tôi từng xảy ra đoạn tình cảm mấy vui vẻ với Cayenne. - Mạc Bảo Bối cười như cười xong, làm người ta nhìn ra giả.

      - Tình cảm với Cayenne? Nhưng Cayenne chỉ là loại xe thôi mà? - Ross nghe hiểu ý tứ qua loa trong lời Mạc Bảo Bối , nghiêm túc vừa hỏi, vừa khởi động xe.

      - đoạn tình cảm làm người ta cực kỳ tức giận. - Mạc Bảo Bối hồi tưởng lại chuyện kia, trong lòng cảm thấy nội thương.

      - Nếu là những chuyện vui, cứ quên ! - Ross nhìn thấy cảm xúc của Mạc Bảo Bối có hơi u, có sức sống giống lúc trước, dịu dàng .

      Mạc Bảo Bối thêm gì nữa, tự mình đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân. Nhớ tới người bạn mình cho là rất đơn giản, thuần khiết, thiện lương, cuối cùng lại vì chiếc xe Cayenne mà bỏ qua tôn nghiêm phụ nữ, làm tiểu tam của người ta. diễn ?đàn lê quý? đôn Trong lòng Mạc Bảo Bối lập tức cực kỳ rối rắm, mặt là thương tiếc ấy, mặt khác cũng bắt đầu đánh giá lại đối với nhân cách của người này.

      Ngồi ghế da trong xe Cayenne, nhìn Ross vô cùng thuần thục điều chỉnh hệ thống tuần trình, mở ra BOSE hưởng (tra thêm gg để biết thêm thông tin ^^), khúc nhạc đàn tranh êm ái liền chậm rãi truyền liên tiếp bên trong xe.

      Mạc Bảo Bối nghe nhạc, thư hoãn hơi, quyết định suy nghĩ thêm về chuyện làm buồn bực, rối rắm nữa.

      Hệ thống Porsche Traction Management tốt, khiến cho hành trình vô cùng ổn định. Ngồi trong xe nếu như xem cảnh vật ngoài cửa sổ, còn tưởng rằng xe căn bản chưa từng khởi động, Mạc Bảo Bối hết sức thoải mái ngồi trong xe, rất nhanh tới trước khách sạn Shangri-La.

      Giao chìa khóa cho em trai ở bãi đậu xe, Ross ga lăng dìu Mạc Bảo Bối vào bên trong khách sạn Shangri-La.

      - Hoan nghênh ngài Ross, hoan nghênh tiểu thư Mạc. Phòng bao độc lập ngắm cảnh đêm ngài đặt trước ở lầu hai mươi tám, mời theo tôi đến phía này! - Vừa tiến vào đại sảnh khách sạn có người dẫn đường cười khom người, hỏi thăm.

      Người dẫn đường mặc váy dài mỉm cười phía trước chỉ dẫn phương hướng giúp họ, dẫn dắt bọn họ tới thang máy chuyên dụng, nhấn nút tầng hai mươi tám.

      Thang máy chậm rãi lên cao, từ tầng trệt lên , bên ngoài thang máy lắp đặt thủy tinh trong suốt xuất cảnh đêm mỹ lệ của thành phố X.

      Ross vào thời điểm tính toán cố ý lựa chọn phòng theo chủ đề cốt yếu là Mạc Bảo Bối thích Trung Quốc. Thiết kế trong phòng có phong cách cổ điển, người thiết kế khéo léo dung nhập yếu tố đại vào, cổ kính nhưng tách rời cái mới, kết cấu chặt chẽ mà lộ vẻ mất tự nhiên, trang trí nhìn như đơn giản nhưng theo chi tiết phóng to thể ra dịu dàng.

      Mạc Bảo Bối tới trước mặt cửa sổ sát đất, nhìn cảnh sắc bên ngoài. Thành phố X sáu giờ rưỡi chỉ có vài ngọn đèn sáng, nhưng ngắm mặt biển vô tận phía bên ngoài chút khiến lòng của Mạc Bảo Bối lập tức rộng mở, thông thoáng.

      - Mắt nhìn của cũng tệ lắm. - Mạc Bảo Bối quay đầu lại, cười .

      - Chủ tịch Mạc đề cử quả tệ, chắc hẳn món ăn ở đây cũng làm người ta mong đợi. - Ross cười trả lời, nhận lấy thực đơn nhân viên phục vụ phòng đưa tới.

      - tin tưởng lời của ông ấy, thoạt nhìn cũng có ngây thơ vậy chứ? - Mạc Bảo Bối vừa tới gần Ross vừa , giọng nhạo báng, nhưng lại nhìn ra được tâm tình thoải mái rất nhiều, còn địch ý như trước.

      - Bảo Bối, lời này đúng là kỳ quái, vì sao như vậy? – Mặc dù Ross được tiếng Trung Quốc rất tốt, tuy vậy vẫn theo kịp suy nghĩ Mạc Bảo Bối. Ngôn ngữ Trung Quốc tinh diệu, thủy chung thể nào hiểu thấu đáo. Thấy Mạc Bảo Bối như vậy, còn tưởng rằng Mạc Bảo Bối chỉ đơn thuần cảm thấy ngây thơ, có phải có chút phức tạp .

      - Thôi, coi như tôi chưa , bụng của tôi đói, ăn cơm trước , nếu tôi sợ đến lát nữa tôi ăn vô. - Mạc Bảo Bối nhận lấy thực đơn, nghiêm túc xem, lo lắng cho bản thân ở chung với Ross lâu tới lát nữa bị giận đến ăn vô..

      Ross nghe vậy, lại cảm thấy lẫn lộn hồi, nhưng thấy Mạc Bảo Bối chăm chú chọn món ăn nên cũng hỏi nhiều nữa.

      Ross là người phụng hành văn hóa Trung Quốc, lại càng phụng hành văn hóa dân tộc ăn ngủ . bữa cơm vượt qua trong yên lặng, càng làm Mạc Bảo Bối vui lòng, nhõm.

      Sau bữa cơm, thành phố đêm bắt đầu, đèn neon ven đường bắt đầu sáng lên, đèn mỗi hộ gia đình lập lòe, hoạt động chương trình giải trí ở bờ biển cũng mở rộng, ánh đèn chói lọi, lấp lánh cả tòa thành thị.

      Đèn lầu cao nhấp nháy trong màn đêm, phảng phất con đường rực rỡ thông lên bầu trời. Mạc Bảo Bối mang cái ghế ngồi trước cửa sổ lớn sát đất nhìn về phía xa, nhìn thành phố muôn màu muôn sắc ở trước mắt.

      - Ross, 33 tuổi lên tới vị trí tại, cũng phải người đơn giản, tôi thích hợp với , trong lòng hẳn rất ràng. Hơn nữa tôi mới 19 tuổi, tôi thể nào kết hôn sớm vậy được, cho dù chờ tôi tốt nghiệp cũng phải hơn ba năm, mà 33 tuổi đến tuổi nên cưới gả rồi, thể chờ tôi. - Mạc Bảo Bối quyết định hề ầm ĩ, nóng nảy như đứa bé nữa, nghiêm túc thảo luận với Ross vấn đề giữa bọn họ.

      - Có thích hợp hay , ở cùng nhau sao em biết? - Ross ngồi bên cạnh Mạc Bảo Bối, nhìn khuôn mặt dưới ánh đèn lờ mờ có phần mộng ảo của , trong mắt thể cưng chiều bỏ sót.

      - chơi nổi, mà tôi cũng muốn lãng phí thời giờ của . đại khái có thể tìm người thích hợp với số tuổi với , trong thành phố X phải chỉ có mình tiểu thư nhà quan tôi. - Mạc Bảo Bối thẳng.

      - biết , nhưng em là người duy nhất cảm thấy thích hợp, muốn chơi, nghiêm túc. - Ross nhìn Mạc Bảo Bối, thâm tình khẩn thiết .

      Trong phòng to lớn, ánh đèn mờ nhạt chập chờn, đèn thủy tinh cỡ lớn, bóng dáng cao lớn và bóng dáng nhắn đè lên nhau, thông qua đèn thủy tinh lóe lên, kể ra chuyện tình tuyệt mỹ.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 13: Vượt núi băng đèo tìm em

      Lúc Ross vẫn chưa gặp Mạc Bảo Bối cũng nghe qua chuyện về Mạc Bảo Bối rồi. Dùng lời của bạn tốt mà , con người Mạc Bảo Bối chỉ có thể dùng hai chữ "lưu manh" để hình dung. Tác phong làm việc cường hãn gọn gàng, nhận định chuyện gì chấp nhất tới cùng, vật cần tìm vươn tay ra lấy, gặp người có phản kháng lấy phong thái mạnh mẽ chiếm đoạt. Là quan nhị đại (quan đời thứ hai) cấp cao ở thành phố X, là nhân vật cho các chủ đề.

      Sau khi Ross nghe về Mạc Bảo Bối và vài chuyện, tức bắt đầu hiếu kỳ với Mạc Bảo Bối này. Rốt cuộc sau đó lâu nhận được lời mời xem mặt của Mạc Trường Thắng, dĩ nhiên Ross mừng rỡ tiếp nhận.

      ngờ trước khi xem mặt lại có thể gặp Mạc Bảo Bối ngay trong Yến Ngộ của bạn tốt. tựa như tinh linh rơi xuống phàm trần bình thường, xuất ở trước mắt , tính tình cũng cường hãn đúng như lời đồn đại kia, lại càng thêm kích thích muốn tìm tòi nghiên cứu Mạc Bảo Bối **.

      Đến sau khi đưa Mạc Bảo Bối về nhà, Ross hết sức góp nhặt tư liệu có liên quan đến Mạc Bảo Bối, biết tất cả chuyện của . Rốt cuộc khi nhìn thấy Mạc Bảo Bối kiên định tâm ý của mình, còn khi nhìn thấy Mạc Bảo Bối liền mong đợi, thậm chí vì ăn mặc mà nhọc lòng. diễn đàn >lê quý >đôn Gặp mặt Mạc Bảo Bối khiến cho thể nghiệm cảm giác khẩn trương chưa bao giờ có.

      Khi ngồi ghế sofa, nhìn Mạc Bảo Bối nhanh nhẹn tới. mặc chiếc váy màu xanh dương nhàn nhạt, tựa như con bươm buớm tinh mỹ, đáng tới bên cạnh . Trong nháy mắt lòng của Ross lập tức giống như thực vật lấy được ánh mặt trời, bất ngờ nở ra đóa hoa.

      Cho nên khi nghe Mạc Bảo Bối hai người bọn họ rất thích hợp, Ross chỉ muốn cho Mạc Bảo Bối biết, giữa bọn họ là thích hợp nhất, bởi vì, nhận định .

      - Mặc dù nghiêm túc, nhưng tôi cách nào tiếp nhận chênh lệch số tuổi của chúng ta, mười bốn tuổi vẫn còn ở đó. Trung Quốc chúng tôi có câu ba tuổi kênh rạch, tự tính toán xem có mấy cái kênh rạch vắt ngang qua chúng ta rồi! - Mạc Bảo Bối vuốt trán, bất đắc dĩ .

      - vượt núi băng đèo tìm em, cho dù chỉ vì nắm tay em! - Ross nhìn Mạc Bảo Bối xúc động .

      - Xấc. . . . . . vượt núi băng đèo, cách hình dung này của rất tốt, nhưng phải sợ khổ cực tôi cũng khó có thể tiếp nhận. Mặc dù bây giờ trong xã hội Trung Quốc có nhiều chồng già vợ trẻ, hơn nữa cũng đều rất hạnh phúc, nhưng tôi cũng có cách, trừ khi có thể có khả năng thay đổi số tuổi của , có lẽ chúng ta còn có cơ hội. - Mạc Bảo Bối chút lưu tình .

      - chỉ muốn cơ hội, làm cho em biết rằng, và em thích hợp đến cỡ nào, đến lúc đó có lẽ em phát số tuổi đối với em mà cũng phải khoảng cách có cách nào vượt qua. - Ross quỳ gối xuống, nâng hai tay Mạc Bảo Bối đặt chân trước, giống như van xin , ở trong mắt tràn đầy khẩn cầu.

      - Tôi tin nhất định trước khi gặp tôi điều tra tôi rất nhiều rồi. biết mức độ nhiệt tình thương của tôi đối với tất cả vật Trung Quốc. Tôi ăn mặc, dùng đồ phải là Trung Quốc xuất sản, tôi kiên trì đối với văn hóa Trung Quốc lại càng làm cho rất nhiều người cảm thấy biết làm sao. Mà người ngoại quốc, điểm này giống như số tuổi của thực thể nào thay đổi, giữa chúng ta tồn tại quá nhiều vấn đề. - Mạc Bảo Bối tận tình khuyến nhủ Ross, hi vọng quay đầu là bờ.

      - Trong các điều nêu , thân phận quan Ngoại giao của giúp sau khi cưới con Trung Quốc làm vợ, có thể xin đồng thời hai quốc tịch, đó cũng phải vấn đề! - Ross kích động .

      - Vậy được, đây phải là vấn đề, nhưng có thể thay đổi da của , màu tóc của , cả màu mắt của sao? là con lai, đây cũng là thực thể nào thay đổi. Tôi thích người Trung Quốc, da vàng, mắt đen, tóc đen, mặc dù tiếng Trung rất hay, nhưng trước sau vẫn tiếng Trung Quốc. - Mạc Bảo Bối tiếp tục bắt bẻ, nể mặt mà ra.

      Trong vấn đề Mạc Bảo Bối đề ra đều là điều kiện phần cứng (hardware), mặc dù nhìn như hà khắc, nhưng vừa bắt đầu Ross cũng biết tính tình Mạc Bảo Bối. Ngay từ khi còn chưa gặp Mạc Bảo Bối, cũng như vậy, dĩ nhiên bản thân cũng cách nào cải biến tư tưởng của Mạc Bảo Bối.

      Nhưng mà, Ross vẫn chết tâm.

      Ross thành công có liên quan tới nhẫn (ngấm ngầm chịu đựng) của , nhưng quan trọng hơn là đối với việc kiên trì bền bỉ.

      - tiếp tục cố gắng sửa lại khẩu của mình, tóc có thể nhuộm, mắt có thể mang kính đổi màu, da của di truyền từ mẹ , mặc dù so sánh với những người khác hơi trắng, nhưng vẫn là da vàng, tất cả cái này đều trở thành vấn đề giữa chúng ta. - Ross chưa từ bỏ ý định đáp trả.

      Mạc Bảo Bối nhìn Ross, im lặng hồi lâu.

      ngờ mình gây khó dễ hù dọa Ross bỏ chạy, thẳng bộc trực như vậy cũng khiến Ross nửa đường bỏ cuộc, ngược lại giống như kích phát ý chí chiến đấu của , hai mắt sáng lên nhìn .

      - Rốt cuộc tôi biết tại sao 33 tuổi mà có thể làm lên chức vị bây giờ rồi, người bình thường thể giống như được. - Mạc Bảo Bối nuốt thô tục vào lại trong miệng, cứng ngắc .

      - Cảm ơn! - Ross cho rằng Mạc Bảo Bối tán dương năng lực của mình.

      Mạc Bảo Bối rút hai tay của mình về, đứng lên, hít sâu tự với mình, người trước mắt này phải người bình thường, cho nên lời của thể nghiêm túc.

      Sau phen thuyết phục, Mạc Bảo Bối nhìn Ross vẫn quỳ chân đất như cũ, :

      - Người Trung Quốc chúng tôi thịnh hành quỳ xuống đất, hơn nữa tôi cũng nhận nổi cái quỳ này của , tôi sợ tổn thọ, vẫn nên đứng lên !

      - biết rồi, về sau chú ý. - Ross cũng lúng túng, tự nhiên, thanh thản đứng thẳng dậy, đứng trước người của Mạc Bảo Bối, cúi đầu nhìn , mỉm cười.

      Cảm nhận được áp lực chiều cao từ Ross, Mạc Bảo Bối xoay người trở về bàn ăn. thích tất cả cường thế tồn tại với , mà chiều cao và khí thế của Ross làm cho cảm nhận được uy hiếp, giống như khí thế của tự chủ trở nên yếu .

      Ngồi trở lại ghế sofa ở bàn ăn, Mạc Bảo Bối vuốt vuốt bình hoa tươi pha lê trong suốt, chân thấp trước mặt, nghĩ nên như thế nào mới có thể khiến Ross buông tha cố chấp đối với mình.

      - Tôi tò mò đến tột cùng trong óc có cái kết cấu gì, chẳng lẽ mới gặp tôi lần thích tôi rồi sao? cảm thấy như vậy rất nông cạn à, chừng mấy ngày nữa lại cảm thấy có cảm giác với người nào đó? - Mạc Bảo Bối mong đợi nhìn Ross.

      - tin tưởng vừa thấy , lúc chưa gặp mặt em biết lý lịch của em, hơn nữa cảm thấy rất tò mò về em, nhưng chưa từng nghĩ em. Nhưng thời điểm nhìn thấy em, phát lòng động, đó là cảm giác chưa bao giờ có, tin tường trái tim lựa chọn cho , người đó chính là em!

      - Tôi tin có cách vừa thấy . Thứ lỗi tôi có lãng mạn của người phương Tây các , điều này là quá hoang đường. Giống như người ta chưa từng xem qua sách, khi học ngủ gật, đêm hôm trước cuộc thi vẫn còn chơi bời, nhưng kết quả cuộc thi lại là max điểm (điểm tối đa). Bạn học hỏi ta tại sao, lúc ta trả lời dường như ta từng nhìn thấy đề thi, bởi vì tối hôm trước ta mơ thấy, đây là duyên phận trời cao ban cho bọn họ. - Mạc Bảo Bối nhún nhún vai.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Edit: Tóc gió thôi bay

      Chương 14: Đánh cuộc

      Mạc Bảo Bối coi thường lời của Ross, giống như Ross căn bản là chuyện đầm rồng hang hổ vậy.

      Mặc dù Ross nghe hiểu ý tứ trong lời Mạc Bảo Bối , tuy nhiên lại nhìn hiểu coi thường và khó tin của Mạc Bảo Bối.

      - biết nên biểu đạt cảm nhận của như thế nào, nhưng thực tế xác thực là em, nghĩ, thời gian chứng minh giúp .

      - Được, tôi đánh cuộc thời điểm này năm sau hẳn là cùng mỹ nhân trong ngực rồi, khi đó đoán chừng tôi ở nơi hẻo lánh nào đấy sắm vai nữ ma đầu của mình. - Mạc Bảo Bối tự châm chọc mình , tin kiểu tình cảm vừa thấy này.

      - Tiền đặt cược là gì? - Ross cảm thấy hứng thú hỏi.

      - Nếu như trong vòng thời gian năm bất kỳ người phụ nữ nào khác, vậy cho tôi trăm vạn. - Mạc Bảo Bối lộ ra đôi mắt to sáng lóng lánh, giống như giờ phút này tiền ở trước mặt.

      Ross buồn cười nhìn dáng vẻ mê tiền của Mạc Bảo Bối, bất đắc dĩ gật đầu cái.

      - Được, nếu như có, vậy em đồng ý cho cơ hội.

      - Có thể, tiền đánh cược này thế nào tôi cũng kiếm được, chẳng qua tôi sợ người ta tôi thắng oanh liệt. Như vậy , trừ cơ hội ra, năm sau mặc kệ đáp án là gì nữa tôi vẫn mời du lịch Seattle(*), bao gồm chi phí bạn đồng hành của cũng do tôi bỏ ra. - Mạc Bảo Bối sảng lãng đáp lời, khẳng định mình chắc chắn thua.

      (*) Seattle: thành phố cảng và là thành phố lớn nhất của bang Oa-sinh-tơn ở tây bắc nước Mỹ

      - Cảm ơn! - Ross giơ ly đế cao trong tay lên ra hiệu về phía Mạc Bảo Bối, nhìn thấy Mạc Bảo Bối mỉm cười giơ cái ly trong tay lên, khẽ cúi đầu, thưởng thức rượu ngon trong ly.

      Sau khi hai người đạt được thỏa thuận, tâm tình của mình cũng buông lỏng xuống. Ross biết phòng bị trong lòng Mạc Bảo Bối rất khó đánh hạ, vì vậy sử dụng thời gian này giảm bớt chủ động xa lánh của Mạc Bảo Bối đối với mình, hơn nữa thừa cơ tạo ra cơ hội cho mình. Bởi vì biết bây giờ Mạc Bảo Bối vẫn chưa mở ra cội nguồn sâu xa trong tình cảm, cho dù có ở bên cạnh cũng bị những người khác cướp , mà , nguyện ý chờ lớn lên.

      Còn Mạc Bảo Bối lại tính toán trong lòng mình chắc chắn thua, bởi vì từng xem bài báo, rằng trong những người ngoại quốc, trong cuộc đời mỗi người vừa thấy đối với 37 người, hơn nữa 70% phái nam vừa thấy là ở độ tuổi 27 đến 37, cộng thêm Ross mới tới Trung Quốc lạ đất lạ người, trong lòng càng thêm đơn yếu ớt, càng dễ dàng nảy sinh kích động vừa thấy đối với người khác phái, nhất là người khác phái dịu dàng.

      Mà phụ nữ Trung Quốc, luôn luôn nổi tiếng dịu dàng quốc tế. Mạc Bảo Bối được học kiến thức tâm lý học, cộng thêm tính toán toán học tinh vi, cho rằng mình thể thắng.

      biết, đường ray vận mệnh bắt đầu từ khắc này, bản thân nắm lệch hướng rồi.

      Hai người đạt được thỏa thuận xong chuyện trở nên vô cùng vui vẻ, đến lịch sử Trung Quốc bắt nguồn xa dòng chảy dài và văn hóa tập tục Trung Quốc tinh diệu. Mãi đến khi Mạc Trường Thắng ở nhà đợi mấy giờ có tin tức, lo lắng con mình đuổi Ross chạy mất rồi chơi với đám chị em, thiếu kiên nhẫn gọi điện thoại tới hỏi han tình huống như thế nào.

      - Được rồi được rồi, đừng giải thích, cho là con biết trong lòng ba nghĩ như thế nào sao, tự ba nghe chút thanh . - Mạc Bảo Bối cầm điện thoại đưa tới trước mặt của Ross, ý bảo Ross mở miệng chuyện.

      Mạc Bảo Bối nhận được điện thoại của Mạc Trường Thắng cũng biết chắc có chuyện tốt lành gì, quả nhiên như bản thân dự đoán được, lão tử của mình tin tưởng mình, lo lắng mình quăng đào chạy lấy người, sau khi biết hai người vẫn êm đềm với nhau càng có cảm giác thể tin được, hỏi nhiều câu, nhưng Mạc Bảo Bối vẫn nhịn được.

      - Xin chào chủ tịch Mạc, cháu với quý thiên kim tâm chuyện xưa, tối nay rất vui vẻ. - Ross lễ phép .

      - Vậy sao, vậy tốt, vậy tốt, tôi thấy trễ nên cho rằng có chuyện gì, ngờ hai đứa vẫn còn chuyện phiếm. - Mạc Trường Thắng nghĩ con mình lại có thể đưa điện thoại cho Ross chuyện, lập tức xin lỗi, có chút xấu hổ.

      Ross giơ tay lên nhìn xem, phát trong lúc bất tri bất giác hơn mười giờ đêm, cho rằng Mạc Trường Thắng lo lắng quá muộn mà con của mình vẫn trì trệ chưa về, yên lòng gọi tới hỏi, vì vậy xin lỗi cười :

      - là ngại quá, phát trễ như vậy rồi, cháu lập tức đưa ấy về nhà.

      - có việc gì có việc gì, hai đứa tiếp tục trò chuyện . Hai người trẻ tuổi đề tài nhiều, trò chuyện nhiều lát có vấn đề, nếu ngày mai về cũng được. - Mạc Trường Thắng cười khà khà .

      Mạc Bảo Bối cầm di động từ trong tay Ross qua, vừa lúc nghe câu cuối cùng của Mạc Trường Thắng, trong lòng buồn bực, trực tiếp nhấn tắt máy, sau đó ném điện thoại di động vào trong túi.

      - Sao thế, đột nhiên lại vui vẻ? - Ross nhìn vẻ mặt Mạc Bảo Bối ràng vui hỏi.

      - Nếu gặp phải lão tử tự tống con mình ra ngoài, có thể còn vui hơn tôi. - Mạc Bảo Bối bĩu môi , trong lòng hận thể lập tức trở về nhà mặt quay về phía lão tử của mình nổi đóa để giải tỏa ấm ức trong lòng.

      - Bảo Bối xưng hô với cha đặc biệt, chẳng qua nhìn ra được tình cảm giữa hai người rất tốt. - Lần đầu tiên nhắc tới Mạc Trường Thắng, cảm thấy Mạc Bảo Bối gọi là lão tử rất kỳ quái, còn náo loạn trận chuyện cười và hiểu lầm, sau đó Ross bí mật hỏi thăm những người khác, mới biết nguyên lai ý tứ trong câu đó của Tề Giai: ‘Lão tử này phải lão tử kia’.

      - Đúng tốt lắm, chúng tôi vẫn luôn rất tương thân tương ái, nhắc tới đến ông ấy tôi còn biết, ra tôi ba đại nhân nhà tôi như thế, hận thể lập tức trở lại bên cạnh ông ấy đấy! - Mạc Bảo Bối cười như cười , khóe miệng có hơi cứng ngắc, ràng nghĩ đằng nẻo.

      Ross hiểu nguyên do trong đó, nhưng cho rằng Mạc Trường Thắng hy vọng mình đưa Mạc Bảo Bối về nhà sớm chút, cộng thêm ý tứ mặt chữ trong lời lúc này của Mạc Bảo Bối, vì vậy lễ độ đưa ra lời đề nghị ra về:

      - Nếu thế, vậy đưa em về nhà trước được ?

      - Dĩ nhiên, tôi vô cùng cảm kích . - Mạc Bảo Bối dứt lời, tay xách túi, bước đầu tiên.

      Nhân viên phục vụ tự mình mở thang máy chuyên dụng đưa hai người đến đại sảnh khách sạn. Lúc thang máy xuống, trong quá trình đó dùng bộ đàm thông báo nhân viên khách sạn giám sát khu vực bên ngoài, dặn dò tổ nhân viên ở bãi đậu xe chuẩn bị tốt mang xe tới.

      Các dẫn đường mỉm cười khom lưng tiễn đưa, trong miệng đồng thanh :

      - Cung tiễn ngài Ross, cung tiễn tiểu thư Mạc, hoan nghênh lần sau lại đến.

      Vừa bước ra cửa khách sạn, em trai ở bãi đậu xe điều chỉnh xong phương hướng rời khỏi cho xe Ross, mở cửa xe ra, đứng ở cạnh cửa xe thể thao, cung kính chờ đợi Ross và Mạc Bảo Bối.

      - Lần này tôi lái. - Mạc Bảo Bối trước Ross bước nhận lấy chìa khóa xe trong tay em trai ở bãi đậu xe, vừa cười với Ross, vừa vòng qua đầu xe lại chỗ ngồi lái đối diện.

      - Bảo Bối. . . . . . - Ross muốn mở miệng ngăn cản, trong tư tưởng của phụ nữ hẳn nên lái xe.

      - vừa mới uống rượu rồi, tôi lại có. - Mạc Bảo Bối bên mở cửa xe ở ghế lái ra, bên nhướng lông mày , sau đó khom lưng cúi đầu ngồi vào chỗ ngồi lái.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Edit: Tóc gió thôi bay

      Chương 15: Tức giận đua xe

      - uống đích thực là nước ép nho xanh Patong tinh khiết, phải rượu. - Ross uống chiết xuất quả nho ngon có độ cồn, vị có nồng hương rượu, nhưng lại có cồn độ, dư vị hương quả nho thiên nhiên nhàng, xa xỉ, được rất nhiều người trong giới thượng lưu lựa chọn.

      - Mặc kệ là thứ gì, tóm lại đề nhãn chính là rượu, tôi cảm thấy lái xe bảo đảm, cho nên, ngoan ngoãn ngồi đàng hoàng cho tôi, nếu tôi lập tức bỏ lại . - Mạc Bảo Bối bất chấp tất cả, cho dù biết Ross uống rượu cũng tìm được lý do để mình tự lái xe.

      Vốn dĩ Mạc Bảo Bối mang thái độ khinh thị xe nhập khẩu, hơn nữa chiếc xe còn là loại xe làm đoạn thời gian đau lòng, nhưng tối nay rất muốn giải trừ hơi buồn bực trong lồng ngực, sau đó về nhà họ Mạc sớm chút.

      Vừa giậm giày cao gót xuống, vừa nhả ly hợp đến nữa hành trình, đồng thời từ từ nhả hết ly hợp, Mạc Bảo Bối nhịn được dùng sức đạp cước lên chân ga, trong nháy mắt khởi động động cơ đến điểm đỏ, Cayenne màu trắng trong đêm giống như tia sáng xông ra ngoài.

      Shangri-La xây dựng đường lớn ở Giang Tân, ban đêm dọc theo đường rộng rãi ít xe, Mạc Bảo Bối dựa vào quen thuộc đối với con đường, hơn nữa rất ràng thời gian từ đèn xanh sang đèn đỏ từng giao lộ tuyến đường, thẳng cua rẽ thông suốt, vì vậy dọc đường trở ngại.

      Vượt qua xe xung quanh làn đường vụt sáng như tia chớp. Mỗi lần đến gần Mạc Bảo Bối đều quyết đoán dùng tốc độ cao nhất, nhanh chóng vượt qua, kỷ thuật vượt qua cao siêu thành thục khiến Ross có vài phần kính trọng đối với Mạc Bảo Bối. nghĩ mặc dù Mạc Bảo Bối thoạt nhìn xinh đẹp động lòng người, nhưng tính tình kiên cường quả cảm, ngay cả phong cách lái xe cũng làm người ta sợ hãi than thở như thế.

      Đột ngột rẽ xuống dốc, đường vòng cung biên độ hoàn mỹ, lúc xe thể thao xuống dốc, bánh xe nhàng rời khỏi mặt đất ba giây đồng hồ, cả chiếc xe bay lên , Mạc Bảo Bối rùng mình, chuyển động tay sử dụng lực thắng phanh sau, khống chế xe thể thao sắp gây ra nguy hiểm.

      Thắng gấp, Mạc Bảo Bối vững vàng dừng Cayenne trước cổng biệt thự của mình, gạt dây an toàn. Xe Mạc Bảo Bối cũng tắt, lại nhấc giày cao gót lên, ra khỏi cửa xe.

      - Nhớ giao hẹn tối nay, bây giờ là thời gian gia đình của tôi, tự mình tốt. - Mạc Bảo Bối cũng quay đầu lại , hai mắt nheo lại, lộ ra hơi thở nguy hiểm.

      Ross xuống xe theo sau lưng Mạc Bảo Bối, chuẩn bị cùng nhau vào cửa, nhưng nghe Mạc Bảo Bối như thế, mặc dù cảm thấy qua cửa mà vào quá lễ phép, nhưng cũng tiếp nữa, sau khi đưa mắt nhìn Mạc Bảo Bối vào biệt thự, quay đầu lại tiến vào ghế lái, lái ô tô .

      Mạc Bảo Bối vừa mới tiến vào phòng khách, chỉ thấy Mạc Trường Thắng và Lý Tố Tố hai người ngồi ghế sofa xem phim hoạt hình《Tom & Jerry》. Khóe miệng Mạc Bảo Bối co giật chút, nghĩ thầm cũng chỉ có mẹ mình từng tuổi này mà còn có thể xem loại phim này.

      Mang bộ mặt sa sầm Mạc Bảo Bối vươn tay đưa túi cho chị cả Lưu, nhìn hai người xem ti vi cười khúc khích, tới.

      Lý Tố Tố thấy con mình đến gần, tâm trí từ màn hình dời qua, ánh mắt chuyển sang con của mình:

      - Con ngoan sao rồi? Tối hôm nay trò chuyện vui vẻ ?

      - Ross đưa con về sao? Sao bảo cậu ấy vào ngồi lát? - Mạc Trường Thắng quay cổ nhìn ra sau, hiệu quả cách siêu cao của biệt thự khiến Mạc Trường Thắng hoàn toàn nghe thấy tiếng động xe thể thao.

      - Rất vui vẻ, đề tài của chúng con hết sức ăn ý. - Mạc Bảo Bối nặn ra thanh từ trong miệng.

      - Ba rồi, ánh mắt của ba con rất đặc biệt, cái ba liền chọn trúng Ross, xem ra trời cao nhất định muốn hai đứa các con ở cùng nhau há..., ha ha. . . . . . - Mạc Trường Thắng thấy Mạc Bảo Bối như thế, dương dương tự đắc trả lời, hoàn toàn để mắt đến vẻ mặt Mạc Bảo Bối.

      - Vậy sao, nhìn cái lập tức biết chúng con là trời tác hợp à, cho mình là thần thánh sao? - Thấy lão tử hoàn toàn để mắt đến tức giận của mình, Mạc Bảo Bối nổi giận . Giao tiếp với Mạc Trường Thắng vĩnh viễn đều phải phát huy tâm tình đến mức tận cùng, nếu ông luôn luôn có cách xử lý làm thành như nhìn thấy.

      - Bảo Bối làm sao thế, có phải Ross có chỗ nào khiến con hài lòng? - Lý Tố Tố thấy đột nhiên giọng con gia tăng, lúc này mới bất tri bất giác ý thức được con mất hứng.

      - Hôm nay Ross chọc tới con, nhưng có người khác chọc tới con. - Mạc Bảo Bối nhìn chằm chằm lão tử của mình, u .

      Lúc này Mạc Trường Thắng mới nhớ lại đoạn điện thoại đột nhiên bị cắt, lập tức chột dạ dời ánh mắt , toát mồ hôi lạnh nhìn màn hình ti vi.

      Lý Tố Tố nghi ngờ ánh mắt quanh co giữa hai cha con này, biết đến tột cùng hai người chơi cái bí hiểm gì.

      - Thế nào, chột dạ hay là cảm thấy mình có mặt mũi đối mặt? - Mạc Bảo Bối bề ngoài cười nhưng trong lòng cười đến gần Mạc Trường Thắng, thân thiết kéo cánh tay Mạc Trường Thắng, ngọt ngào , chỉ là nội dung lời khác trời vực với giọng điệu.

      - Bảo Bối, có phải là ba con chọc con mất hứng ? - Lý Tố Tố nhìn thấy thân thiết của con mình, mặc dù thấy con cười đến mức rất ngọt, Lý Tố Tố trời sinh thiếu chút gân cốt nhất thời có chút nghi ngờ.

      - Thím Lưu, thím đưa mẹ xinh đẹp của cháu lên lầu ngủ trước, hai ba con chúng cháu khơi thông tình cảm chút. - Mạc Bảo Bối ra sức áp chế lửa giận trong lòng, cười .

      - Bảo Bối hai người muốn gì mẹ thể nghe sao? - Lý Tố Tố chịu rời , chân tướng hỏi.

      - Đây là bí mật giữa bọn con, giống như mẹ và con đều có bí mật vậy, thể để cho người khác biết, chẳng qua con bảo đảm tuyệt đối phải là chuyện gì xấu. Ngoan, mẹ lên trước , uống ly sữa tươi rồi ngủ! - Mạc Bảo Bối dụ dỗ mẹ xinh đẹp của mình, giọng dịu dàng.

      - Vậy cũng tốt, hai người xong nhanh chút rời sớm nghỉ ngơi sớm, cũng sớm nữa! - Lần này Lý Tố Tố lưu luyến rời .

      - Vâng, con hiểu , mẹ trước, ngủ quá trễ là đại kỵ của dung nhan đấy! - Mạc Bảo Bối biết mẹ xinh đẹp của mình thích đẹp, nhất là bây giờ tuy rằng vẫn thời điểm thướt tha thùy mị, nhưng ra rất gượng gạo với tuổi.

      - Mẹ lập tức ngủ, Bảo Bối ngủ ngon. - Lý Tố Tố đứng dậy, cúi đầu hôn trán Mạc Bảo Bối, sau đó rời lên lầu nghỉ ngơi.

      Mạc Bảo Bối đưa mắt nhìn Lý Tố Tố biến mất cầu thang xoắn ốc, nét mặt ngọt ngào mặt từ từ tan biến, tiếp theo đổi thành nét mặt lạnh lẽo, cặp mắt như phóng hỏa nhìn qua lão tử của mình.

      - Khà khà, con ngoan à. . . . . . - Trong lòng Mạc Trường Thắng tự biết tối nay chạy khỏi chính sách tàn bạo của con , nhưng vẫn nỗ lực giãy giụa muốn giải thích lấy lòng.

      - Ba xác định con là con ruột của ba sao? - Mạc Bảo Bối mặt lạnh hỏi, hai tay khoanh ở trước ngực.

      - Dĩ nhiên, con đúng là kết tinh tình của ba và mẹ xinh đẹp. - Mạc Trường Thắng lập ngồi ngay ngắn, nghiêm túc trả lời vấn đề.

      - Ba xác định con phải là tự bật ra từ trong tảng đá sao? - Mạc Bảo Bối tiếp tục hỏi.

      - Dĩ nhiên, con đúng là do mẹ xinh đẹp hoài thai mười tháng ngậm đắng nuốt cay mới sinh ra được! - Mạc Trường Thắng nhanh chóng trả lời.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :