1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông xã không thuần, bà xã lưu manh - Trần Tiểu Na (P2 - C33/33) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 5: Đối tượng xem mặt

      - may mắn đấy, nếu cảnh sát giao thông ở đây, giờ phút này cứ đợi bị tôi rút gân lột da , sao có thể tha cho hàm răng trắng của ở đây nở hoa? - Mạc Bảo Bối dẩu môi, liếc xéo Ross.

      - Em nhanh mồm nhanh miệng đúng là hết sức đáng . - Ross thường thấy thục nữ lịch trường chính trị, giờ nhìn thấy Mạc Bảo Bối cá tính bộc trực xảo quyệt như thế, ràng cảm thấy rất đáng .

      - muốn tôi điêu ngoa chứ gì, cứ việc , tôi ngại, tôi chính là thích bản thân có tính cách như vậy. - diễn. đàn ,,lê quý ,,đôn Mạc Bảo Bối nhìn Ross, cho rằng lòng khen đáng .

      Ross nghe lời Mạc Bảo Bối, nghiêng đầu cưng chìu :

      - Điêu ngoa cũng rất đáng .

      Toàn thân Mạc Bảo Bối giật nảy mình, nhìn ánh mắt của Ross, đột nhiên cảm thấy rất quỷ dị.

      - làm gì thế, ánh mắt gì đó, biết tôi nhát gan chịu nổi hoảng sợ à!

      - Ha ha, thoạt nhìn giống nhát gan, Tề Giai em thích mạo hiểm, xem phim kịnh dị. - Ross bật cười , nhìn thấy phản ứng kỳ lạ của Mạc Bảo Bối, thể làm gì khác hơn là tháo gỡ đề tài, tránh cho Mạc Bảo Bối cảm thấy được tự nhiên.

      - Giai Giai còn tôi mắc mười tội ác tày trời đấy, có phải cũng cảm thấy tôi là nữ ma đầu đúng ? - có cái loại khí quỷ dị và ánh mắt quỷ dị đó của Ross, lúc này Mạc Bảo Bối mới cảm thấy tự nhiên hơn rất nhiều, diễn ,đàn .lê quý ..đôn lập tức khôi phục bản tính xảo quyệt của , liếc Ross cái.

      - Tề Giai chỉ muốn giúp thôi, ấy có ý này, em đừng hiểu lầm ấy. Hơn nữa, cũng hề cảm thấy em là nữ ma đầu. - Ross muốn giúpTề Giai giải bỏ tội danh, ít nhất hào phóng đó từng giúp đỡ .

      - bụng dạ đen tối có ý tứ gì có thể tôi biết, cái mỉm cười của cậu ấy tôi cũng có thể biết trong lòng cậu ấy. Lại , giúp , giúp cái gì? Thế nào, còn cảm giác bản thân uất ức đúng ? - Mạc Bảo Bối xong lập tức cảm thấy trong lời này của Ross có cái gì đó đúng. như vậy giống như làm uất ức, làm cảm giác vô cùng thoải mái.

      - Tình cảm giữa các em khiến người ta thán phục. - Ross lòng .

      - Tôi cũng cảm thấy tình nghĩa giữa chúng tôi đích thực là làm người ta hâm mộ ghen ghét. Dù sao tình nghĩa giữa chúng tôi phải người bình thường đều có, nhất là người ngoại quốc các , tự cho là thân sĩ, đối với ai cũng dáng vẻ rất thân thiện, thực tế chính là ngăn cách người khác ở bên ngoài. - Mạc Bảo Bối ghét nhất là bộ dạng Ross đối với ai cũng nhã nhặn lịch , mọi người là khác nhau, làm sao có thể đối với ai cũng tốt như vậy chứ.

      - Tình cảm giữa người dân Trung Quốc di sản văn hóa. Từ mẹ dạy kiến thức văn hóa Trung quốc, vui mừng tại có thể đến Trung Quốc, chân chính tiếp xúc kiến thức và những văn hóa tinh túy này. - Ross tránh nặng tìm , chỉ coi Mạc Bảo Bối nổi đóa thành đứa cáu kỉnh, cũng để trong lòng.

      - với tôi cảm thấy mệt chết được, biết vì sao. Hơn nữa, cuối cùng tôi cảm thấy người biết cho rằng tôi là người điêu ngoa, còn lại là phía vô tội. Tôi rất thích điểm này, đừng trách tôi quá trực bạch, tôi rất ưa thích con người .

      Mạc Bảo Bối xong xin lỗi nhìn Ross. thực tế bởi vì tính cách vô cùng trực bạch có sao vậy thường làm cho người ta cảm thấy cố tình gây . Người biết lại càng cho rằng đại tiểu thư nóng nảy khó chung sống, nhưng quen thuộc con người của biết người rộng rãi, lạc quan, trọng tình trọng nghĩa.

      - có việc gì, thích em thẳng thắn, nay thẳng thắn như thế này còn nhiều lắm. – Nét mặt Ross vẫn gió xuân ấm áp như cũ, cười nhìn Mạc Bảo Bối.

      - Dừng lại, tôi là học sinh bình thường, phải dùng lời xã giao hình thức đối với cán bộ chính trị cấp cao này với tôi. Tôi chịu nổi cũng rất mệt mỏi, chúng ta vẫn đừng nên làm tâm mệt mỏi quá. - Mạc Bảo Bối chịu nổi thái độ lịch của Ross, mỗi câu đều hoàn mỹ vô khuyết đắc tội với người, đúng hổ là quan Ngoại giao.

      Mạc Bảo Bối qoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên giật mình. Bản thân từ đầu cũng chưa hề qua nhà mình ở đâu, nhưng suốt đường Ross hề sai phương hướng.

      - , phải biết tôi là ai rồi chứ? - Lời của Mạc Bảo Bối có chút do dự, ôm tia hi vọng. Mạc Bảo Bối kéo nụ cười cứng ngắc nhìn xe chậm rãi lái vào cổng chính biệt thự nhà mình. Nhân viên bảo vệ nhìn thấy xe Mạc Bảo Bối, từ rất xa mở cửa tự động ra, ngay cả kiểm tra cũng có, chỉ lập đứng ngay đứng ngay ngắn chào theo kiểu quân đội.

      - Em phải là tiểu thư Mạc Bảo Bối ư, sao vậy? - Ross dừng xe ở chỗ đậu, nghi ngờ hỏi.

      - Cho nên căn bản biết tôi là đối tượng tương lai ba ngày sau phải xem mặt đúng ? - Trong lòng Mạc Bảo Bối rất buồn bực. nên sớm biết Ross nhìn ra là ai, chẳng qua luôn gì thôi, mà bản thân lại có thể biết, cho rằng ta chọc gai khắp nơi.

      - Chủ tịch Mạc hẹn ba ngày sau, chẳng qua ngờ đến hôm nay lại vô tình gặp gỡ em, theo cổ ngữ các em chính là duyên phận. - Ross tự nhiên, thong thả .

      Nhìn Ross lộ ra hàm răng trắng noãn, Mạc Bảo Bối cảm thấy cực kỳ chói mắt, nhưng lại có biện pháp bộc phát. Từ đầu tới đuôi cũng hỏi qua ta biết thân phận của mình hay , dĩ nhiên người ta cũng cần phải đuổi theo tuyên bố biết chính là đối tượng xem mặt ba ngày sau.

      Cầm túi, Mạc Bảo Bối giẫm giày cao gót, thở phì phì mở cửa, xuống xe trước.

      Ross lập tức cũng từ ghế lái xuống xe, tức nhìn thấy ngay trước mặt bàn tay bé trắng như ngọc tuyết, cổ tay tinh tế còn mang theo cái lắc tay vàng. Nét hoa mai thanh tú vòng vòng đan xen, nơi tiếp giáp có hình dạng chiếc lá tinh xảo, xinh xắn.

      - Chìa khóa. - Mạc Bảo Bối lạnh lùng , chìa tay ra với Ross.

      Ross đặt nhè cái chìa khóa xe ở tay Mạc Bảo Bối. Chìa khóa xe Mazda Trường An kinh điển mộc mạc, thon dài, dưới ánh mặt trời rực rỡ, lấp lánh, càng làm nổi bật cánh tay tinh tế, đáng của Mạc Bảo Bối.

      Ross chưa từng thấy trẻ tuổi mang lắc tay vàng. Thông thường các trẻ tuổi đều thích vàng mà lựa chọn bạch kim, chỉ có người lớn tuổi mới mang đồ trang sức bằng vàng người với biểu khí chất cao quý. Nhưng Mạc Bảo Bối mang lắc tay vàng lại lịch tao nhã như thế.

      - Có rất ít mang lắc tay vàng đẹp thế này, lắc tay này rất thích hợp với em. - Ross tán thưởng lòng.

      - Cảm ơn, tôi cũng cảm thấy vậy, ngoài ra tạm biệt tiễn. - Mạc Bảo Bối đưa tay chỉ phương hướng cổng chính biệt thự, tạo tư thế chuẩn mực lễ nghi đưa tiễn.

      Nhưng vào lúc này, Mạc Trường Thắng cười ha hả ưỡn cao bụng xuất .

      - Chao ôi Ross cậu mạnh khỏe chứ, đúng là lâu gặp, ngờ hôm nay cậu lại có thể đưa con về, là cực kỳ cảm kích. – Giọng Mạc Trường Thắng ồm ồm, phóng khoáng, hùng hồn. Mạc Bảo Bối dao động chán ghét lui về sau bước dài, mắt lạnh nhìn hai người đàn ông bắt tay chuyện vui vẻ.

      - Hôm nay may mắn gặp quý thiên kim ở Yến Ngộ, đúng là đáng , cởi mở. Có điều thấy ấy uống chút rượu, sợ đường an toàn, cho nên đưa ấy về. - Ross tự nhiên đáp lại, cười nhìn vẻ mặt đáng của Mạc Bảo Bối.

      Đáng cởi mở, đoán chừng là châm chọc mình xảo quyệt vô lễ thôi. Mạc Bảo Bối trong lòng trừng mắt, rủa thầm.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Edit: Tóc gió thôi bay

      Chương 6: Mời dự dạ tiệc

      - Mỗi lần nghe cậu tiếng Trung Quốc, nhìn người đúng tưởng người Trung Quốc đấy. Ross đối với văn hóa Trung Quốc chúng tôi chắc hẳn cũng rất có nghiên cứu! - Mạc Trường Thắng vừa vừa , mặt tươi cười, đối với ứng cử viên tương lai có thể trở thành con rể càng nhìn càng hài lòng.

      - Chủ tịch Mạc khen ngợi, cháu vẫn còn phải học tập. Văn hóa Trung Quốc bắt nguồn xa dòng chảy dài, đáng giá để cháu học hỏi, dám đến nghiên cứu. - Ross khiêm tốn xong, theo Mạc Trường Thắng.

      Mạc Bảo Bối nhìn hai bóng lưng đưa về phía mình, buồn bực liếc mắt, lại vừa vặn bị Ross quay đầu lại nhìn.

      Nhìn Ross bật cười, trong lòng Mạc Bảo Bối càng thêm buồn bực, dùng sức bỏ chìa khóa xe trong tay vào túi, theo sau đuôi.

      Chị Lưu, nữ đầu bếp trưởng của nhà họ Mạc, thấy có khách đến lập tức bưng nước tinh khiết ra tiếp đãi khách. Ở trong nhà họ Mạc, chỉ cần có Mạc Bảo Bối đều cho phép uống đồ uống, diễn, đàn .lê quý ,đôn bởi vì uống nhiều nước mới có lợi.

      Lần đầu tiên Ross tới nhà họ Mạc, vừa vào bên trong nhưng thấy phong cách trang hoàng giản dị phóng khoáng, cả người cảm giác ấm áp thoải mái. Thấy được tường treo rất nhiều tranh vẽ mực Trung Quốc, cùng với toàn bộ đồ trang trí và đồ dùng gia đình đều là sản phẩm Trung Quốc sản xuất. Dần dần Ross lại cảm thấy cổ điển của nhà họ Mạc e rằng là bị tình nước của Mạc Bảo Bối ảnh hưởng.

      Mạc Trường Thắng và Ross hai người chuyện với nhau rất vui vẻ, hoàn toàn gạt Mạc Bảo Bối ở bên. Mạc Bảo Bối thể làm gì khác hơn là hứng thú vừa ngồi ghế sofa vừa nhấn hộp điều khiển trong tay xem ti vi.

      - Đúng rồi, Đại sứ quán Nga bên kia gửi thư mời đến, biết Ross mời ai làm bạn . - Mạc Trường Thắng nhớ tới bữa tiệc nửa tháng sau, nhắc đến.

      - biết có vinh hạnh mời tiểu thư Mạc xinh đẹp làm bạn hay ? - Ross nhìn Mạc Bảo Bối chuyển qua chuyển lại kênh truyền hình, lễ độ hỏi.

      - Tôi. . . . . . - Mạc Bảo Bối vừa mới mở miệng, còn chưa kịp bị Mạc Trường Thắng ngắt lời.

      - Đương nhiên là có thể. Hai người trẻ tuổi ở chung chỗ có chuyện , hơn nữa hồi Bảo Bối nó thích văn hóa Trung Quốc. Năm thứ hai tiểu học ầm ĩ muốn học khóa văn học quốc gia. Con nhà người ta đều học piano, đàn violon, nhảy múa, chỉ có Bảo Bối nhà chúng tôi học giám định và thưởng thức văn nghệ văn học quốc gia. Ngoại trừ học Taekwondo để rèn luyện cơ thể khoẻ mạnh ra, tất cả ăn mặc, đồ dùng của con bé phải là Trung Quốc sản xuất được. diễn .đàn, lê- quý /đôn Lại thêm quen thuộc với lịch sử Trung Quốc, vừa lúc hai người có thể chỉ bảo lẫn nhau.

      Mạc Trường Thắng vui vẻ xong, cảm giác Bảo Bối nhà mình và ứng cử viên bản thân nhìn trúng quả chính là ông trời tác hợp cho, ra sức muốn tìm cơ hội chung đụng cho bọn họ.

      - Vậy quá tốt. Tiểu thư Mạc xinh đẹp, cởi mở, nhất định là điểm sáng trong dạ tiệc, cháu là người đàn ông cực kỳ có phúc khí. - Ross cười lớn , thể hảo cảm dành cho Mạc Bảo Bối.

      Mạc Bảo Bối bị chính lão tử của mình dừng lại trách móc, thể làm gì khác hơn là nuốt lời cãi trong miệng lại. Là quan nhị đại (quan đời thứ hai), từ cũng từng tham gia ít dạ tiệc chính trị như vậy, đương nhiên so đo nhiều lúc này.

      Mạc Trường Thắng thấy Mạc Bảo Bối mặc dù tức giận nhìn ông cũng phản kháng, mừng rỡ con nể mặt mình, càng thêm thân thiện vỗ bả vai Ross, cười :

      - Ross cậu cứ kêu tên trực tiếp là được rồi, tránh cho khỏi xa lạ.

      - như vậy, sau này gọi em là Bảo Bối, hi vọng về sau chúng ta còn có nhiều cơ hội gặp mặt hơn! - Ross mỉm cười nhìn Mạc Bảo Bối , vui vẻ thuận theo tâm ý của Mạc Trường Thắng.

      Trong lòng Mạc Bảo Bối loé lên ngọn lửa , nếu phải vì thể diện của lão tử sớm cho cái tát áp đảo rồi. ràng trước đó còn ra vẻ vô cùng thân thiết gọi Bảo Bối, đến nơi này lại gọi tiểu thư Mạc, đây đúng là biết giả bộ.

      Quay đầu lại tiếp tục dùng lực nhấn hộp điều khiển ti vi, muốn để ý tới hai người kia, Mạc Bảo Bối quyết định nhìn bọn họ cho đến cùng.

      - Ba ngày sau xem mặt, Ross có nghĩ sắp xếp ở đâu chưa? - Mạc Trường Thắng quan tâm hỏi, cái này bình thường là do phía nhà trai quyết định, vì vậy lúc trước hẹn ngày nhưng lại chưa hẹn địa điểm.

      - Thời gian cháu tới đây cũng chưa nhiều lắm, cộng thêm vừa mới tiếp quản công việc bận rộn, có cơ hội tìm tòi nghiên cứu nơi đây, biết chủ tịch Mạc có đề nghị hay nào ? - Ross thành khẩn hỏi, dáng vẻ như học sinh tốt.

      Mạc Bảo Bối buồn bực nghĩ trong lòng hai người này cũng đúng là khôi hài, ràng hai người xem mặt ngồi đối diện nhau, lại còn dõng dạc khơi lên công tác xem mặt.

      - Nếu dùng kinh nghiệm của tôi mà có lẽ khách sạn Shangri-La tốt. Món Trung Quốc làm đến đỉnh cao, hồi Bảo Bối của chúng tôi rất thích. Tay nghề đầu bếp ở đó rất tốt, Ross, cậu ăn nhất định cũng thích. - Nguyên nhân Mạc Trường Thắng đề cử hết sức ra là vì Shangri-La có phòng bao độc lập có cửa sổ sát đất, còn có thể nhìn tổng quát cảnh đêm. Nơi đó dạng kín đáo, lãng mạn, dễ dàng cọ ra tia lửa hơn.

      - như vậy, vậy quyết định ở khách sạn Shangri-La là được rồi, biết Bảo Bối cảm thấy được ? - Ross lễ độ trưng cầu ý kiến của Mạc Bảo Bối, muốn bỏ mặc bên.

      Mạc Bảo Bối cũng tính mở miệng, làm bộ như nghe thấy, dùng cái này cảnh cáo lão tử của mình nên quá đáng quá mức nữa.

      - Bảo Bối dĩ nhiên cảm thấy tốt rồi. Nó thích nhất bò xếp hàng ở đó, nhắc tới cũng kỳ quái, từ con bé thích ăn thịt bò, lại càng lúc càng có tính bướng bỉnh như thế. Ross cậu lớn tuổi hơn nó, về sau chung đụng cần phải nhường nó nhiều hơn, chớ so đo với như nó mới tốt!

      Mạc Trường Thắng nhìn thái độ chịu hợp tác của Mạc Bảo Bối cười giảng hòa.

      - hơi yếu ớt chút, trái lại cháu cảm thấy ấy đáng thẳng thắn, khiến người khác thích. - Ross cười nhìn Mạc Bảo Bối cau mày xem ti vi, cưng chiều . biết vì sao sao lần đầu tiên nghe bé như thế, lập tức khỏi muốn gặp mặt bé, cho nên đồng ý đề nghị xem mặt của Mạc Trường Thắng. Sau khi nhìn thấy người, Mạc Bảo Bối đáng , bộc trực càng làm cho vui mừng thôi.

      - Vậy là tốt rồi, cứ như vậy hai người bù trừ cho nhau. Tôi chỉ đứa con thế này, từ thương tiếc, chỉ hy vọng tìm người đối đãi với con bé tốt như chúng tôi!

      Mạc Trường Thắng bùi ngùi , giọng khàn khàn, làm người ta cảm động sâu sắc, lại khiến cho toàn thân Mạc Bảo Bối nổi da gà lên.

      - Bác yên tâm, Bảo Bối đáng như thế, đường nhiên cháu luôn cưng chiều ấy nỡ để ấy chịu uất ức. - Ross trả lời thản nhiên, nhìn Mạc Bảo Bối, trong mắt trong lời đều có ý vị cưng chiều.

      Mạc Bảo Bối nghe vậy trong lòng lại nổi trận da gà. Bộ dạng hai người đàn ông lớn này ra lời buồn nôn đúng như nhau, tiếp đó còn làm người khác buồn nôn.

      Mạc Trường Thắng nhìn Mạc Bảo Bối từ , cộng thêm lại là người có tâm tư gì đều thể mặt, cái liền nhìn ra Mạc Bảo Bối bình tĩnh, dám tiếp tục giữ Ross ở lại ăn cơm tối mà cười ha hả chuẩn bị lời tạm biệt với Ross.

      - Như vậy , chờ cậu chọn vị trí tốt rồi báo cho tôi biết, hôm nay chiếm dụng quá nhiều thời gian của cậu, ngượng ngùng, ngày khác nhất định tới cửa cảm tạ. - Mạc Trường Thắng lo lắng con Bảo Bối của mình nổi đóa, cần dừng lại kịp thời.

      - Vậy , ngày khác lại nhà chào hỏi, hôm nay chuyện với chủ tịch Mạc rất vui vẻ, hi vọng ngày sau trao đổi nhiều hơn! - Ross đứng dậy, bắt tay với Mạc Trường Thắng.

      - Nhất định nhất định, dùng lời của chúng ta , chúng ta còn nhiều thời gian. Cậu lái xe, tôi bảo nhân viên bảo vệ tiễn cậu về. - Dĩ nhiên Mạc Trường Thắng vui mừng đến ngậm miệng được, nếu phải là con mình tức giận, sớm mở miệng giữ Ross cùng bữa ăn tối rồi.

      - Bảo Bối, vậy xin tạm biệt trước, hôm nay rất hân hạnh được biết em. - Lời của Ross được Mạc Bảo Bối đáp lại, mà Ross cũng liệu đến, dứt lời lập tức ra cổng chính dưới đưa tiễn của Mạc Trường Thắng.

      Mạc Trường Thắng tiễn Ross , vui vẻ vào lại trong biệt thự. Vừa mới ngồi xuống ghế sofa tức khắc phát trong khí xung quanh tản ra hơi thở lạnh lẽo.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Edit: Tóc gió thôi bay

      Chương 7: Lão tử đáng thương

      Thân thể hơi mập lấy lòng khẽ đến gần bên người Mạc Bảo Bối, Mạc Trường Thắng nịnh hót nhìn con mình.

      - Mỗi lần nghe ta tiếng Trung Quốc, nhìn người đúng tưởng là người Trung Quốc ư? Đây là lời lòng của ba? - Khuôn mặt Mạc Bảo Bối sa sầm, lời lạnh lùng từ trong miệng phun ra.

      - À. . . . . . dĩ nhiên, tiếng Trung Quốc của Ross đích thực là tốt nhất trong số những người ngoại quốc ba gặp, đây là , ba chỉ là theo thực tế thôi. - Mạc Trường Thắng lập tức ngồi thẳng người, thái độ trang nghiêm.

      - Hồi con thích văn hóa Trung Quốc, năm thứ hai tiểu học ầm ĩ muốn học khóa văn học quốc gia? - Mạc Bảo Bối tiếp tục u lạnh lẽo .

      - Bảo Bối nhà chúng ta thích nhất Trung Quốc, ai biết người hiểu, chỉ cần phải sản phẩm trong nước con lập tức kiên quyết tẩy chay. - Mạc Trường Thắng vừa cười vừa , trong lòng dần dần có chút chột dạ.

      - Với kinh nghiệm của ba vẫn là khách sạn Shangri-La tốt, món Trung Quốc làm đến đỉnh cao? - Mạc Bảo Bối cười lạnh dương, quỷ dị nhìn Mạc Trường Thắng.

      - Đúng vậy, khách sạn Shangri-La là khách sạn cấp năm sao, dĩ nhiên làm rất tốt rồi. - Mạc Trường Thắng thầm nuốt khẩu khí, bị chính con mình hỏi như thế, mỗi đề đều hỏi đến làm ông chột dạ dứt.

      - Từ con thích ăn thịt bò, lại càng lúc càng có tính bướng bỉnh, đây là cảm giác của ba? - Ngực Mạc Bảo Bối có hơi phập phồng, giọng điệu chuyện mặc dù là bình thản, tuy nhiên có thể thấy được giờ phút này tức giận đến cỡ nào.

      - Con thích ăn bò, thịt ức bò, lòng bò, từ đặc biệt thích ăn. – Giọng Mạc Trường Thắng càng càng , cuối cùng dứt khoát dùng ánh mắt vô tội nhìn chằm chằm Mạc Bảo Bối, đưa tay kéo góc váy của , làm váy của hình dạng thảm thương.

      Nhưng Mạc Bảo Bối là kiểu người có tâm địa sắt đá, cộng thêm từ xem quen thuộc tiết mục của lão tử nhà mình, sớm luyện thành cơ thể kim cương thể phá vỡ, dứt bỏ van xin của Mạc Trường Thắng biến thành khí bình thường. vươn bàn tay bé trắng noãn, diễn .đàn .lê quý ,đôn chỉ vào mặt Mạc Trường Thắng thở phì phì chuẩn bị mở miệng, rồi lại đành nuốt trở vào.

      Ông ấy là lão tử của mày, thể quá mức, thể quá mức quá, nhờ phúc A Di, phù hộ con an tĩnh lại. Mạc Bảo Bối thu tay chỉ ra lại, dồn khí đan điền, cố gắng áp chế lửa giận thiêu đốt của mình, hít sâu.

      - Ba ba lớn tuổi có phải lỗ tai cũng thoái hóa rồi . Ross thực có vẻ nho nhã khiến người chán ghét, nhưng từng khẩu ba nghe đều hiểu? Còn nữa, lúc năm thứ hai tiểu học con có biết cái văn hóa Trung Quốc gì, phải ba ép buộc con học con có thể học? muốn khác biệt với những đứa trẻ bình thường khác của nhà người ta là ai hả? Còn nữa, Shangri-La đích xác là cấp năm sao, nhưng người ta là khách sạn, phải nhà hàng, món Trung Quốc của bọn họ có thể là đỉnh cao? Còn nữa, ba cảm thấy tính con mình bướng bỉnh phải ?

      Cuối cùng Mạc Bảo Bối vẫn thể áp chế lửa giận, lời từ trong miệng liên tiếp bật ra ào ào, tức như pháo liên hoàn bắn về phía Mạc Trường Thắng. đến mức Mạc Trường Thắng cúi đầu im lặng, dáng vẻ lặng thầm xấu hổ.

      Nhìn Mạc Trường Thắng cúi đầu dám nhìn mình, lúc này Mạc Bảo Bối mới thu khí thế, hai tay nắm chặt, thu lửa giận còn sót lại vào.

      - Hôm nay nếu đổi là người khác con sớm nổi đóa, ba nên thấy may mắn tên kia là người ngoại quốc, con cần phải cho ba giữ lại mặt mũi ở trước mặt người ngoại quốc, thể làm bọn họ coi thường ba, nhưng cũng xin ba thương xót cho con. bình thường thôi, ba gì loạn xạ lên vậy? - Mạc Bảo Bối tức giận trợn mắt nhìn Mạc Trường Thắng, dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt thành thép.

      - Con ngoan, ba biết con đối với ba tốt nhất. . . . . . - Mạc Trường Thắng uất ức muốn biện bạch cho mình, bất đắc dĩ bị cái trợn mắt của Mạc Bảo Bối nhìn lại, thể làm gì hơn là lắp bắp dám mở miệng, bộ dạng học sinh ngoan chuẩn mực.

      - Thời điểm nào con trở thành con ngoan thế, sao con biết. Năm đó ai thân thể tốt còn gượng xã giao, xã giao cũng thôi , còn biết khống chế bản thân, uống đến thủng dạ dày. Là ai dám với mẹ già sợ bà đau lòng, khuya khoắt gọi con ra ngoài. Khi đó ngày hôm sau là thi tốt nghiệp trung học cấp ba, buổi tối ngày trước còn phải ở trong bệnh viện chăm sóc ba đến trời sáng. Kết quả hôm sau ba còn gạt mẹ già con ba đưa con tắm đến suối nước nóng vùng ngoại ô cho nên đêm mới về?

      Mạc Trường Thắng thấy Mạc Bảo Bối nhắc tới chuyện cũ, lại càng dám mở miệng cố gắng giải thích nữa.

      - Mẹ già tim phổi lại có thể tin chuyện ma quỷ của ba, còn tự cho là đúng cho rằng là chủ ý của con khiến ba thể dẫn con tắm suối nước nóng. Kết quả ba hề nhận được trừng phạt, còn con trong kỳ nghỉ hè được phép ra cửa. Hai người đúng là đôi dở hơi, khi đó tháng bảy trời rất nóng, hai người người ra miệng tắm suối nước nóng, người lại còn có thể tin tưởng? - Mạc Bảo Bối nhắc tới chuyện này lại nén giận.

      - Được, chuyện này đến bây giờ con cũng chưa từng giải thích với mẹ già, đoán chừng bà ấy tim phổi cũng sớm quên mất. Còn có ai đó tốt làm chính ủy nhiều năm thế, xương cốt sớm còn khỏe mạnh như lúc tuổi còn trẻ trước kia nữa, nhưng lại thích tỏ ra uy phong, thế nào cũng muốn cùng người ta bốn mươi tuổi chỉ huy nhóm đánh trận giả. Nếu phải con theo với ba, ai có thể kéo ba từ hố lớn ra ở nơi núi sâu đồng hoang như thế?

      Mạc Bảo Bối tức, vừa lập tức có rất nhiều chuyện trong ý thức ra, hận thể cho sảng khoái lần, để cho lão tử của mình xem chút đến tột cùng ông lấy oán trả ơn thế nào.

      - Ba có biết sau khi ba phát mập nặng hơn bao nhiêu , tối thiểu 90 ký đấy. Khi đó con mười tám tuổi, trọng lượng vẫn chưa tới 45 ký. Sau khi kéo ba từ cái hố lớn thế ra, cánh tay của con ba ngày cũng chưa nhấc lên được, lúc đánh răng đều luôn phát ra run rẩy. Ba con vì cái gì ạ, ba biết con đối tốt với ba, vậy sao ba cũng biết đối tốt hơn chút với con ba vậy?

      Lần đầu tiên Mạc Bảo Bối ra nhiều lời như vậy, có phần gấp rút dừng lại chút, hớp ừng ực uống xong nửa phần nước còn lại trong ly thủy tinh, sau đó thở thông suốt tốt, nhìn Mạc Trường Thắng vẫn cúi đầu , hai tay chống nạnh, bày ra tư thế từ từ hết lời dài dòng.

      - Ba cảm thấy tính con bướng bỉnh đúng , tính con bướng bỉnh hôm nay dáng dấp con có thể khỏe mạnh thế này sao? Năm đó trong đại viện chúng ta gần như toàn là con trai con lớn hơn so với con, đám nghịch ngợm, phá phách, từ việc xấu nào. Hận nhất những đứa quan nhị đại (quan đời thứ hai) tự cho là đúng, làm xằng làm bậy, gây chuyện thị phi khắp nơi. Lúc đó ba vẫn chưa phải chủ tịch chính ủy, ba lại ở bên ngoài, trong nhà chỉ còn lại con và mẹ hai người sống nương tựa lẫn nhau. Tính cách mẹ sao phải ba biết, cộng thêm khi còn bé dáng dấp con thấp bé hơn Giai Giai, Viên Tử bọn họ. Thoạt nhìn dễ bắt nạt nhất, tất cả mọi người đều nghĩ đến chọc con, nếu như con mạnh mẽ chút, hôm nay con có thể có dáng vẻ này sao? - Mạc Bảo Bối nhớ tới chuyện lúc trước tức cảm thấy lòng chua xót hồi.

      - Nếu phải con lấy phương thức cường quyền áp chế bọn họ, bọn họ muốn leo lên đầu con, ba tính con bướng bỉnh là vì cái gì? Vì tự con sao? Con nhiều lắm là cãi nhau ầm ĩ với mấy đứa trẻ, nhưng mẹ con giống vậy. Bên cạnh bà còn nhiều các phu nhân, từng chuyện từng lời đều là khó nghe. Con mạnh mẽ tại mẹ còn có thể tim phổi như vậy, có dáng vẻ người phụ nữ hạnh phúc? phải từ con thay ba chăm sóc bà ấy, bà ấy sớm trở thành người đàn bà chanh chua như ngoài kia rồi!

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Edit: Tóc gió thôi bay

      Chương 8: Chúng ta cần phải vô tư dâng hiến

      Lời của Mạc Bảo Bối chữ chữ vang vang, mỗi câu đều đến khiến Mạc Trường Thắng đất dung thân, ngay cả chị cả Lưu bên cạnh cũng dáng vẻ cảm động muốn khóc, thắt khăn tay , đứng ở cửa phòng bếp, vừa nhìn nồi canh bếp lửa, vừa chú ý đối thoại của đôi cha con trong phòng khách.

      Mạc Trường Thắng cũng phải vừa bắt đầu quan lộ (đường làm quan) đếu suông sẻ. Chẳng qua sau này đến khi Mạc Bảo Bối tốt nghiệp tiểu học, mới làm lên chính chủ tịch chính ủy, chuyển ra khỏi khu đại viện đó, đến khu biệt thự Đạo Nghĩa tại.

      Mẹ Mạc Bảo Bối là Lý Tố Tố cũng phải tiểu thư nhà quan, về mặt nghiệp giúp được Mạc Trường Thắng, nhưng Mạc Trường Thắng lại thương mình người vợ này, mọi chuyện đều lấy vợ làm trọng, sau khi con ra đời cũng cưng chiều con mình như vậy. Có điều Lý Tố Tố trời sinh tính dịu dàng, mọi việc luôn dám làm náo động, diễn .đàn, lê. quý ,đôn vì vậy trước kia khi Mạc Trường Thắng vẫn chỉ là người cán bộ bình thường, thường bị những người khác chèn ép.

      Nếu phải Mạc Bảo Bối chỉ điểm mọi chuyện, hơn nữa lòng háo thắng mạnh, mồm miệng lanh lợi luôn chịu thua thiệt, mà những phu nhân nhà quan đó tự giữ thân phận cũng dám quá mức bao nhiêu, Lý Tố Tố há có thể giữ vững tính tình dịu dàng của bà. Vậy nên Lý Tố Tố lệ thuộc vào con còn hơn lệ thuộc vào chồng. Thành ra biến trong nhà này thành tất cả đều do Mạc Bảo Bối làm chủ cục diện.

      Mạc Bảo Bối mặc dù bình thường là người hùng hổ dọa người, chịu yếu thế, nhưng cũng là đứa trẻ có tình có nghĩa, thiện lương, cộng thêm học tập lại tốt, cần vợ chồng Mạc Trường Thắng quan tâm. Thế nên cuộc sống kể từ sau khi Mạc Bảo Bối lấy được thẻ chứng minh nhân dân đến trước thời gian trở thành người trưởng thành, uống rượu, đánh bài, lái xe, hút thuốc lá mọi thứ đều từng làm, vợ chồng Mạc Trường Thắng cũng can thiệp nhiều thêm.

      Cho dù Mạc Bảo Bối giống như người lớn nữa, trước sau cũng chỉ có 19 tuổi, còn là học sinh vừa mới bước vào năm học đại học. Ở trong mắt của , ngày tới hôn nhân còn xa xôi hẹn, ngờ ba của lại có thể gấp gáp tới như vậy, tức giúp sắp xếp xem mặt, dĩ nhiên làm cho tức giận thôi.

      Vốn tưởng rằng chỉ cần khiến Ross biết khó mà lui hoặc là sợ hành động thô lỗ, điêu ngoa của giải quyết xong. Nhưng Mạc Bảo Bối cự tuyệt lại thấy được hứng thú trong mắt của Ross, điều này làm cho trong lòng Mạc Bảo Bối bắt đầu lo lắng. Mặc dù tuổi lớn lắm, mà chuyện nên biết cũng biết ít, chẳng qua đến cùng vẫn chỉ là thiếu nữ, đối với thái độ của Ross cảm thấy có chút sợ hãi.

      Càng thêm khiến Mạc Bảo Bối tức giận là ba mình lại còn ra sức thúc đẩy, hi vọng và Ross có tiến triển, tốt nhất vẫn là vào cung điện hôn nhân, điều này làm cho Mạc Bảo Bối quả là muốn phát điên.

      Mạc Trường Thắng nhìn con thở hồng hộc, tự biết đuối lý, lấy lòng :

      - Con ngoan, ba cũng vì tốt cho con. Ross là người rất được, ba lớn tuổi hơn mấy chục tuổi so với con, đường còn nhiều hơn con ăn muối, tin tưởng mắt nhìn của ba sai, cậu ấy nhất định người đàn ông tốt!

      - ta có phải đàn ông tốt liên quan gì tới con? Con mới 19 cũng phải là 29, ba gấp gáp tống con ra ngoài đến mức thế này sao? - Mạc Bảo Bối chỉ lồng ngực mình, hỏi Mạc Trường Thắng.

      - Đàn ông tốt đương nhiên phải nắm chặt gắt gao, buộc chặt kỹ..., để người khác được lợi rất đáng tiếc đó - Mạc Trường Thắng dám nhắc đến Ross tuổi trẻ tài cao, tuổi còn trẻ mà có thể làm được đến chức vị tại, chỉ sợ Mạc Bảo Bối hiểu lầm ông muốn kết thân mới vội cho con xem mặt.

      - Đàn ông tốt người ta được lợi như thế nào..., Đảng vẫn giáo dục chúng ta nên vì nhân dân phục vụ cơ mà, chúng ta cần phải vô tư dâng hiến. Đàn ông tốt như vậy làm sao có thể mình độc hưởng, vẫn nên nhường cho người khác . - Mạc Bảo Bối theo lời Mạc Trường Thắng.

      - Này. . . Bảo bối à, ba lại con, nhưng dù sao con vẫn phải chút vì sao con thích Ross, đến tột cùng cậu ta có điểm nào khiến cho con thích? - Mạc Trường Thắng hiểu hỏi, Ross là người lai, ngũ quan góc cạnh đẹp trai, người cao 1m9, trình độ học vấn cao. trẻ tuổi thích điều kiện của Ross cũng có, có thể Ross hoàn mỹ, tại sao con của ông cố tình lại nhìn chướng mắt với Ross thế?

      - có vì cái gì, người nhìn nhãn duyên, có nhãn duyên mà , ta thể dùng cho dù tốt hơn nữa! - Mạc Bảo Bối nhún nhún vai , giờ phút này tâm tình thoáng bình phục chút.

      - Rốt cuộc nhãn duyên là cái gì?

      - Nhãn duyên chính là mắt nhìn mắt, mà con chỉ cần nhìn thấy tóc màu nâu và cái con ngươi màu xanh lá cây kia lập tức cảm thấy chói mắt, ba còn có nhãn duyên thế nào đây? - Mạc Bảo Bối giải thích, cầm quả táo trong khay đựng trái cây lên gặm.

      - Đó là bởi vì cậu ta là con lai, phải con luôn thể kỳ thị chủng tộc và dân tộc sao? - Mạc Trường Thắng vẫn chết tâm như cũ, hi vọng gợi lên chút hảo cảm của con về Ross. chút xíu hảo cảm cũng tốt.

      - Đúng là thể, ba thấy con có ngược đãi ta lúc nào rồi sao? có chứ, lão tử ba biết tính cách của con, con trung thành đổi với hàng trong nước, hàng nhập khẩu giống như Ross con khó có thể tiếp nhận, ba bỏ qua cho con . - Mạc Bảo Bối chắp tay trước ngực, xin Mạc Trường Thắng.

      - Con. . . . . . - Mạc Trường Thắng bị sặc lời nào để , lại thấy Mạc Bảo Bối coi Ross thành hàng hóa để so sánh, càng nuốt thêm hơi trong miệng, phun ra lại nuối trôi, bất đắc dĩ nhìn chằm chằm Mạc Bảo Bối.

      Nhưng vào lúc này, bóng dáng yểu điệu từ ngoài cửa vào, giày cao gót tinh tế giẫm ở đá cẩm thạch, phát ra thanh thanh thúy, dẫn tới chú ý của hai cha con tranh chấp.

      Hai người cùng nhau xoay đầu về nơi phát ra thanh, chỉ nhìn thấy người phụ nữ ăn mặc tinh xảo, xinh đẹp, cười tủm tỉm xách theo túi mua hàng, đổi giày đế bằng ở trước cửa.

      Lý Tố Tố người cao chừng 1m6, vóc người giữ rất tốt, cân xứng yểu điệu, mặc toàn thân sườn xám nền trắng thêu vân màu xanh lá cây vừa vặn, càng phô bày thêm cơ thể thướt tha của bà. Nếu như chỉ nhìn bóng lưng mà , đoán chừng chỉ tới 30 tuổi, ai nghĩ rằng ra bà gần 50 tuổi.

      Lý Tố Tố búi tóc dài lại, dùng cây trâm ngọc cố định, thoạt nhìn dịu dàng, nhàng, da nhẵn nhụi trắng nõn, nhìn phải trẻ ra mười tuổi so với tuổi thực tế.

      Mới vừa dạo phố với chị em quay về thấy khí kỳ lạ giữa hai cha con, Lý Tố Tố vừa thấy lập tức kỳ quái hỏi:

      - Hai người làm gì, có phải lại chọc Bảo Bối của chúng ta mất hứng ?

      - Mẹ về rồi, thấy thế nào vẫn là xinh đẹp như trước. Haiz, làn da mẹ đúng là được ưu chuộng nhất, tia tử ngoại ở Maldives mãnh liệt như vậy mà phát ra chút tác dụng nào với mẹ. chút, có hồi xuân ? - Mạc Bảo Bối lập tức đổi thành khuôn mặt tươi cười, vui vẻ với Lý Tố Tố.

      - Miệng cái con bé đúng là rất ngọt, mẹ con cũng lớn tuổi, ở đâu ra còn có hồi xuân, cũng sợ ra người khác nghe lấy làm chuyện cười. - Lý Tố Tố hờn dỗi vỗ cánh tay của con , thoạt nhìn thẹn thùng nhưng lại là như thế.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Edit: Tóc gió thôi bay

      Chương 9: Mẹ xinh đẹp

      - Ai dám cười nhạo mẹ xinh đẹp, con lôi ra ngoài chém. Đúng rồi, hôm qua mẹ mới vừa về sao hôm nay lại ra ngoài dạo phố rồi, mệt sao? - Mạc Bảo Bối ôm bả vai Lý Tố Tố, đau lòng hỏi. Từ Mạc Bảo Bối chăm sóc Lý Tố Tố giờ thành loại thói quen.

      - Ha ha, tình cảm hai mẹ con tốt như vậy, người gọi là ba này cũng ghen tỵ. Bảo Bối thương Tố Tố như vậy, người khác biết còn tưởng rằng Bảo Bối của chúng ta mới là trưởng bối đấy. - Mạc Trường Thắng tay ôm con tay ôm vợ, cũng quên sạch chuyện tranh chấp vừa rồi với Mạc Bảo Bối.

      Nhìn nhà hoà thuận vui vẻ, dùng hình ảnh ấm áp bao trùm cục diện giằng co trước đó, chị cả Lưu khẽ cười vào phòng bếp, để gian lại cho nhà ba người.

      - Mẹ xinh đẹp của con đáng giá để con thương, nhìn xương cốt nhắn này, thương chút thể được, tay thể xách vai thể gánh, trời sinh chính là mệnh nhận thương. - Mạc Bảo Bối đưa tay nâng cằm Lý Tố Tố, ra vẻ ngả ngớn .

      - Bảo Bối, được trêu chọc mẹ của con như vậy! - Lời Lý Tố Tố tuy hờn dỗi, nhưng lại cười tươi như hoa, vòng eo mềm mại kề sát chồng Mạc Trường Thắng của mình.

      - đúng, chính chủ ba đây còn ngồi ở giữa, con lại có thể trêu chọc tới, có hỏi qua ý kiến ba chưa hả? - Mạc Trường Thắng nghiêm mặt lên, oai phong nhìn Mạc Bảo Bối bên cạnh, điệu bộ bảo vệ, coi Mạc Bảo Bối như tay ăn chơi.

      - Haiza, lại còn chung chiến tuyến..., xem ra con cố gắng tốt để kéo mẹ về phía con được rồi. Đến đây, tự mẹ , hai chúng ta mẹ thích ai? - Mạc Bảo Bối thuận theo vỗ ngực lão tử, chỉ vào Lý Tố Tố hỏi.

      - Ừ, đây đúng là vấn đề khó, làm sao đây? phiền não. - Lý Tố Tố trầm tư lát, êm ái , dáng vẻ rất khổ não, nhìn mặt hai người chờ đợi biết nên lựa chọn như thế nào.

      - là chồng em, chọn . - Mạc Trường Thắng nóng nảy vì bản thân chuyện lôi kéo phiếu.

      - Con là con mẹ, máu mủ mười tháng hoài thai đó! - Mạc Bảo Bối tự tin cười cười .

      - biết em hai mốt năm lẻ ba tháng, em phải đối với ngài dài chung tình. - Mạc Trường Thắng lấy ra đòn tự coi là sát thủ, hả hê nhìn con mình chau mày.

      - Xem ra hôm nay ba tới rồi, được, hôm nay con cùng ba hao tổn. Mẹ xinh đẹp tự mẹ , mỗi lần mẹ xa nhà mãi mãi là ai gọi điện thoại cho mẹ hỏi bình an đầu tiên? - Mạc Bảo Bối nổi lòng háo thắng lên, đàm luận lại chuyện cũ.

      - Là Bảo Bối nhà chúng ta! - Lý Tố Tố cảm kích nhìn Mạc Bảo Bối.

      - Tố Tố à, buổi tối lúc ngủ em sợ sét đánh là ai ở bên cạnh em? - Mạc Trường Thắng lập tức phản kích.

      - Là Trường Thắng ở cùng với em! - Lý Tố Tố hướng ánh mắt cảm kích ngược tới mặt Mạc Trường Thắng.

      - Vậy con hỏi mẹ, lần mẹ Cửu Trại Câu(*), có suy tính đến nhiệt độ ở Cửu Trại Câu rét lạnh, chỉ mặc cái áo sơ mi liền , cả trong va li hành lí cũng mang lấy bộ đồ giữ ấm. Là ai phát đầu tiên, lập tức gọi điện thoại bảo mẹ mua quần áo ấm áp. - Mạc Bảo Bối xong, rời khỏi người Mạc Trường Thắng, ngồi ghế sofa ở bên kia của Lý Tố Tố, kẹp Lý Tố Tố ở giữa.

      (*) Cửu Trại Câu: Thắng cảnh Cửu Trại Câu là khu bảo tồn thiên nhiên, vườn quốc gia thuộc châu tự trị dân tộc Khương, dân tộc Tạng A Bá, miền bắc tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc. (theo wikipedia)

      - Bảo Bối nhà chúng ta cẩn thận nhất rồi! - Lý Tố Tố kéo tay Mạc Bảo Bối, đôi mắt tràn đầy tia lửa cảm kích.

      - Năm đó lúc em sinh Bảo Bối thiếu chút nữa bị bắt buộc ga-rô (ngăn sinh nở), biết em sợ đau, lập tức làm buộc ga-rô (ngăn sinh nở) cho đàn ông, cái này trong những năm thời đại đó có ai . Vì chuyện này bên ngoài đều cưng chiêu vợ như mạng rồi, Tố Tố em quên chứ! - Mạc Trường Thắng nóng nảy kéo tay Lý Tố Tố từ bên phía Mạc Bảo Bối tới, động tình nhìn vợ mình.

      - Dĩ nhiên có, em luôn luôn biết Trường Thắng cưng chiều em. Qua nhiều năm như vậy nếu như cưng chiều, em làm sao có thể tự làm được những việc mình muốn! - Lý Tố Tố cảm kích nhìn chồng mình, hai mắt lóe nước.

      - Tố Tố nhà chúng ta thích làm cái gì làm cái đó, cũng nỡ để em chịu nửa phần uất ức. Hơn nữa Tố Tố của chúng ta rất có thiên phú, tại là nhà thiết kế nổi tiếng đấy! - Mạc Trường Thắng kiêu ngạo mà .

      Năm đó Lý Tố Tố xuất thân từ đào tạo thiết kế chính quy, nhưng đối với với nghiệp chính trị của Mạc Trường Thắng lại có bất kỳ trợ giúp nào, cộng thêm xuất thân bình thường, năm đó nhà họ Mạc cũng thích người con dâu này, nhưng Mạc Trường Thắng kiên trì muốn kết hôn với Lý Tố Tố, hơn nữa càng cưng chiều thêm, khiến Lý Tố Tố rất cảm động.

      Sau khi tốt nghiệp Lý Tố Tố lập tức gả cho Mạc Trường Thắng. Bởi vì liên quan đến công việc bận rộn của Mạc Trường Thắng, Lý Tố Tố chỉ có thể buông tha giấc mơ làm nhà thiết kế của mình, chuyên tâm làm bà nội trợ. Cho đến khi Mạc Bảo Bối lớn lên, hiểu được ước mơ làm nhà thiết kế của mẹ mình, dưới khích lệ của Mạc Bảo Bối lại lần nữa tiếp tục việc học thiết kế. Trải qua năm tự học kiến thức chuyên môn cũng lấy lại được, hơn nữa dưới ủng hộ của Mạc Trường Thắng phát triển phòng làm việc của mình.

      Lúc vừa mới bắt đầu, công việc của Lý Tố Tố cũng thuận lợi, rước lấy rất nhiều chỉ trích của các phu nhân, nhất là hai vợ chồng già nhà họ Mạc. Mỗi lần gặp mặt đều châm chọc, cho đến lâu về sau vợ chồng già nhà họ Mạc vì tai nạn máy bay, qua đời đường về trong lần du lịch đầu tiên.

      Sau khi vợ chồng già nhà họ Mạc qua đời, công việc của Lý Tố Tố cũng có khí sắc, ngược lại đường quan của Mạc Trường Thắng suông sẻ. Cho đến khi làm tới chủ tịch Chính ủy đặc khu Hải quân 34, công việc của Mạc Trường Thắng càng thêm bận rộn, nhưng lại cũng buông bỏ ủng hộ đối với Lý Tố Tố.

      Lý Tố Tố đại khái có thể cần đau khổ, cay đắng kinh doanh nghiệp của mình, chỉ cần làm phu nhân là được. Mặc dù bề ngoài nhu nhược, nhưng trong lòng vẫn chịu buông vứt bỏ ước mơ của mình, mãi đến khi bà rốt cuộc cũng chịu vén mây mù ra thấy trăng sáng, lần giành được giải quán quân trong cuộc thi thiết kế. Sau mười năm vất vả cuối cùng trở thành nhà thiết kế người người đều biết.

      Hôm nay Lý Tố Tố công thành danh toại, liền dành thời gian cho gia đình, còn đường công tác, phần lớn công việc ở phòng làm việc giao cho các nhà thiết kế cấp dưới, chỉ có số trường hợp thiết kế chỉ đích danh Lý Tố Tố mới nhận, cho nên thời gian dư dả.

      Lý Tố Tố nhớ lại chuyện cũ, vẻ mặt đều là biểu cảm biết ơn, mỗi tay kéo người, cười :

      - Những năm gần đây, hai người đều là người ủng hộ tôi tiếp tục, đều là người tôi , đều là người quan trọng nhất của tôi, thiếu ai đều được!

      - Tố Tố. . . . . . - Mạc Trường Thắng nhìn vợ rưng rưng trong mắt, xúc động ôm chặt hai người phụ nữ vào trong ngực, ôm người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời ông.

      - Được rồi, tốt khóc cái gì vậy, làm sao lại lớn như vậy giống như thiếu nữ 17 thích khóc nhè! - Mạc Bảo Bối đưa tay lau nước mắt ở khóe mắt Lý Tố Tố, dịu dàng .

      - Mẹ đây là cảm động, là hai người vẫn giúp đỡ mẹ. Nếu phải tính cách mẹ quá mềm yếu, Bảo Bối nhà chúng ta cũng cần còn tuổi phải gánh vác nhiều như vậy. Con mới mười chín tuổi, nhưng thành thục hiểu chuyện như thế, khiến cho người làm mẹ này cũng biết nên cái gì cho phải! - Lý Tố Tố hôn gò má của Mạc Bảo Bối, xin lỗi.

      - Cái gì cũng phải , bởi vì chúng ta là người nhà! - Mạc Bảo Bối giương lên nụ cười đáng , trở tay ôm lấy ba mẹ, ba người chỗ, nhìn ấm áp vô cùng, cả căn nhà cũng tràn đầy sắc thái ấm áp.









      Edit: Tóc gió thôi bay

      Chương 10: nhà ấm áp

      Chị cả Lưu bưng thức ăn làm xong lên phòng ăn, lúc này mới dám đến cắt đứt người nhà ấm áp.

      - Người bên ngoài nhìn còn tưởng rằng công chúa trong nhà họ Mạc phải tiểu thư Bảo Bối, mà là phu nhân đấy! – Chị cả Lưu mở miệng cười , dẫn tới chút chú ý của cả nhà.

      - Thím Lưu thím công chúa của nhà chúng ta là mẹ xinh đẹp của cháu, vậy cháu là cái gì đây? - Tâm tình Mạc Bảo Bối rất tốt cười cười hỏi, đứng dậy về hướng phòng ăn.

      - Tiểu thư Bảo Bối chúng ta ở trong nhà giống như vị thái hậu, ông chủ và phu nhân cũng đều nghe lời đấy! – Chị cả Lưu suy nghĩ chút, ngây ngô .

      - Tôi cảm thấy chị Lưu có phần hợp lý, Bảo Bối nhà chúng ta đúng là có chút giống thái hậu. - Lý Tố Tố cười nhìn Mạc Bảo Bối.

      - Đâu chỉ vậy, quả chính là thái thượng hoàng rồi. Con bé có thể nghe lời , cũng dám nghe lời của nó. - Mạc Trường Thắng đùa, giúp vợ mình kéo ghế ngồi ra, đỡ bả vai của bà để bà ngồi xuống, diễn, đàn .lê quý /đôn sau đó mình mới ngồi xuống ở ghế kế bên.

      - Ha ha ha. . . . . . ha ha ha. . . . . . - Mạc Bảo Bối cất tiếng cười to, vẻ mặt cười híp mắt nhìn Mạc Trường Thắng, sau đó lúc ngồi xuống, giọng cắn răng mà ra ở bên tai Mạc Trường Thắng: "Tốt nhất nhớ những lời bây giờ của ba!"

      - Tiểu thư tháng rồi chưa có về, hôm nay tôi nấu rất nhiều thịt tiểu thư thích ăn, cần phải ăn nhiều chút, mới học năm, lần này cằm cũng nhọn. – Chị cả Lưu thương nhìn Mạc Bảo Bối . Chị cả Lưu là bà góa phụ bên cạnh lính hải quân theo Mạc Trường Thắng năm đó. Sau khi lính hải quân vì nước hi sinh, Mạc Trường Thắng tìm được chị cả Lưu, mời bà tới nhà họ Mạc. Chị cả Lưu cả đời dưới gối con, từ thương đối với Mạc Bảo Bối.

      - Thím Lưu thím đối với cháu tốt, biết cháu thích ăn thịt, chỉ là thím đừng lo lắng cho cháu nữa, cháu ở bên ngoài vẫn rất tốt, cũng phải là người mềm yếu gì, chịu khổ nhọc là sinh lực của cháu đó! - Mạc Bảo Bối từ xem vị trí thiên kim đại tiểu thư là phương thức, vẫn luôn lấy phong cách cường hãn giành được thắng lợi.

      - Nhưng tôi trơ mắt nhìn cằm nhọn , khuôn mặt nhắn này lớn tựa bàn tay, khiến người ta làm sao đau lòng! – Chị cả Lưu gắp miếng sườn say lên bỏ vào trong chén Mạc Bảo Bối, đau lòng .

      - Đó là bởi vì bây giờ con trưởng thành, thoát khỏi hình trẻ con mập mạp, lần này cằm nhọn, nhưng cân nặng của cháu lên rồi đó. Thím Lưu thím yên tâm, cháu bảo đảm cháu nhất định nghe lời thím ăn nhiều cơm, mau mau béo lên, có được ? - Mạc Bảo Bối cười , đối với người chăm sóc mình từ vẫn luôn tăng thêm kính .

      - Được được được, tiểu thư Bảo Bối thêm chút thịt, tôi vui mừng. – Chị cả Lưu cười ha hả xong, vui vẻ vô cùng.

      - Chị Lưu tôi vất vả chị rồi, tôi quen thuộc việc nhà, mười mấy năm qua nếu phải chị lo liệu cho cái nhà này, cũng biết loạn thành hình dạng gì, cảm ơn chị mang đến cho nhà họ Mạc nhiều vui vẻ như vậy! - Lý Tố Tố cảm ơn nhìn chị cả Lưu lớn hơn mình tuổi, có chút ngượng ngùng.

      - Phu nhân sao nhiều lời khách khí như vậy, năm đó sau khi Đại Cường , nếu như phải ngài Mạc chứa chấp tôi, tôi còn biết như thế nào, phải là tôi cảm tạ nhà họ Mạc mọi người mới đúng. – Chị cả Lưu là người có ơn phải báo. Chồng của bà được Mạc Trường Thắng chăm sóc, sau này bản thân bà cũng được người nhà họ Mạc chiếu cố, cho nên từ trước tới nay đều là tận tâm làm hết phận , vất vả khổ cực vì nhà họ Mạc.

      - Được rồi, hai người ăn cơm tốt, đều là người nhà, cảm ơn cái gì! - Mạc Trường Thắng gắp miếng thịt bò nạm (ức bò) cho Lý Tố Tố, sau đó lại gắp miếng thịt bò cho chị cả Lưu, cười .

      - Đúng vậy, chúng ta là người nhà tương thân tương ái, ăn cơm ăn cơm, cơm nước xong con còn phải chuẩn bị online xem thành tích có chưa nữa. - Mạc Bảo Bối cầm đũa lớn tiếng , vì lần này tiến hành đàm luận rồi tổng kết tính ngôn ngữ.

      - Ăn nhiều chút.

      - Được, ăn nhiều hơn, giống như heo con.

      - Ha ha. . . . . .

      Bên trong biệt thự nhà họ Mạc truyền đến hàng loạt tiếng tiếng cười.

      Thời gian thoáng cái, ba ngày trôi qua rồi.

      Phòng của Mạc Bảo Bối được Lý Tố Tố thiết kế tỉ mỉ, mỗi chỗ đều lộ ra cảm xúc của thiếu nữ, đáng ấm áp lại mất phóng khoáng. Lấy hoa văn màu hồng làm chủ, tản ra hương vị thiếu nữ mát mẻ, số dụng cụ màu trắng sữa đơn giản lại trang nhã.

      Gần tối ngày hôm đó, bởi vì đêm hôm trước Mạc Bảo Bối tụ tập với bạn học trung học cấp hai ngày xưa, chơi đến khá trễ, vì vậy sau cơm trưa lập tức mệt mỏi đầu óc đến ngủ ngáy o o.

      Drap hoa văn hoa tường vi màu ngà bị đè ở dưới, cả người Mạc Bảo Bối với tư thế vặn vẹo ngủ rất say, vòng eo mềm mại uốn éo thành góc 90 độ, chân gác cao ngực búp bê vải to ngang người, đầu hướng ra mép giường, mái tóc dài xinh đẹp có bộ phận rơi ra ngoài giường.

      đôi long mi cong dày gò má nhẵn nhụi trắng nõn, cái mũi xinh xắn tinh xảo, cái miệng đào hồng hồng. Thời điểm Mạc Bảo Bối an tĩnh xem ra đích thực chính là nàng công chúa bình thường, đáng tiếc. . . . . .

      Mạc Trường Thắng nhìn tướng ngủ con nhà mình, bất đắc dĩ mà lắc đầu. Đáng tiếc cob bé này tính tình mạnh mẽ như vậy, vừa lập tức tuyệt chịu thua, thường làm cho người ta tưởng lầm là chị đại nào đó đường lớn, hiển nhiên chính là lưu manh.

      - Bảo Bối, rời giường. - Mạc Trường Thắng vỗ vỗ khuôn mặt nhắn của con .

      Đáng tiếc Mạc Bảo Bối ngủ sâu hoàn toàn nghe được, vẫn ngủ ngon say nồng như cũ.

      - Rời giường, đến lúc rồi, hôm nay là thời gian hẹn với Ross, đợi lát nữa tới đón con, chớ tham ngủ nữa, mau dậy. - Mạc Trường Thắng phóng đại thanh, cúi đầu ghé vào bên tai Mạc Bảo Bối .

      Mạc Trường Thắng nhìn con phản ứng chút nào, bất đắc dĩ vươn tay nắm lấy hai gò má của Mạc Bảo Bối, hô lớn:

      - Rời giường , rời giường , rời giường !

      Sau khi hô xong, chỉ thấy lông mi cong dày của Mạc Bảo Bối chớp chút, Mạc Trường Thắng mừng rỡ cho rằng mình rốt cuộc đánh thức được Mạc Bảo Bối, buông hai gò má nắm trong tay, :

      - Đợi đến lúc con gặp Ross chuyện khách khí chút, ngàn vạn lần đừng hung hãn như vậy nữa, đừng làm cho người ta cho rằng con là lưu manh.

      - Haiz, ba con có nghe thấy hả? - Mạc Trường Thắng thấy sau khi mình chuyện Mạc Bảo Bối có bất kỳ phản ứng, buồn bực hỏi, kết quả nhìn thấy Mạc Bảo Bối ngủ ngáy to như cũ, thậm chí còn đổi phương hướng, vùi đầu vào trong gối hoa .

      Mạc Trường Thắng nhìn Mạc Bảo Bối bất động như núi, giận đến nghiến răng, hít sâu, tay lấy cái mền đắp người Mạc Bảo Bối.

      - Mạc Bảo Bối, rời giường cho ba, đến lúc xem mặt, thời gian hẹn hò, còn đứng lên ba lập tức mặc kệ con mặc áo ngủ trực tiếp đưa ra ngoài! - Mạc Trường Thắng nhìn Mạc Bảo Bối sau khi mất mền co lại thành con sâu róm quát.

      Trong lòng giãy giụa cái, cuối cùng Mạc Bảo Bối yếu ớt từ trong gối mở miệng:

      - Con biết, mấy giờ rồi?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :