1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông xã không thuần, bà xã lưu manh - Trần Tiểu Na (P2 - C33/33) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 31:
      Edit: Tóc gió

      - Suy tính vẫn rất chính xác. - Xác định những người đó rời rồi, Mạc Bảo Bối cười , lưỡi dao sắc bén trong tay cắt sợi dây trói.

      Đây là đám người Viên Bân mang theo lúc trà trộn vào, giơ tay chém xuống, tất cả mọi người lấy được tự do.

      - OK, bây giờ mọi người tránh ra. Mọi tìm tìm nguồn nước đem lại đây xối thuốc nổ. - Chuyên gia đàm phán làm động tác kéo dài, sau đó bình tĩnh cầm thiết bị đất lên, bắt đầu nghiên cứu.

      - nhìn ra còn có bản lãnh này. - Mạc Bảo Bối thổi huýt sáo.

      - Dĩ nhiên, ăn lương thực quốc gia cũng phải đơn giản là dựa vào mở miệng như vậy. - Đối phương cười trừ, sau đó nghiêm túc bắt tay vào dùng thiết bị tinh vi trong tay.
      Thông qua thiết bị trinh thám, toàn bộ cuộc đối thoại của đám người Độc Xà, bọn họ đều nắm trong lòng bàn tay. Những người này biết là, cái thiết bị phá hủy này, ngoài có thể nổ tung nơi này, còn có thể kiểm soát quân hỏa từ xa.

      Đây là bước chuẩn bị cuối cùng, thành công hy sinh. Ngộ nhỡ cuối cùng vẫn thành công lấy quân hỏa, như vậy bọn họ tình nguyện hủy diệt số quân hỏa đó.

      Mà trong đó thiết bị phá hủy chính là bước đầu tiên.

      khi có cảnh sát kiểm tra và niêm phong chỗ này, vậy bọn họ làm nổ thiết bị, đây cũng có nghĩa rất nhanh có người tìm tới quân hỏa gây phiền toái.

      Thời gian trôi qua từng phút từng giây.

      Cầm ống nước cỡ lớn, đám người Mạc Bảo Bối thống khoái làm ướt toàn bộ túi thuốc nổ. Mùi lưu huỳnh ướt nhẹp trong nước hòa lẫn mùi bùn đất, cực kỳ sặc mũi.

      - Như thế nào? Xong chưa? - Viên Bân làm xong này ít chuyện tới bên cạnh chuyên gia đàm phán.

      - Đợi nào...! - trán chuyên gia đàm phán mồ hôi ra nhanh, nhưng mặt vẫn rất trấn định đối phó thiết bị tinh vi trong tay, tay nhanh chóng cắt dây.

      Thời gian trôi qua từng giây từng giây, nhìn cây kim chỉ đó càng ngày càng tiến tới gần thời gian đếm ngược, tim tất cả mọi người sít sao cổ họng nghẹn giọng.

      giọt mồ hôi hột rơi xuống, thanh trong trẻo đến mức tất cả mọi người có thể nghe thấy ràng.

      —— Cắt cảnh.

      "Pằng pằng!"

      Nghe tiếng bắn nhau thanh từ đằng xa truyền đến, Tề Giai có hơi lo lắng, nhưng lại vô cùng kiên cường nhìn trường đấu súng xuyên qua ống nhòm.

      Đây là tổ chức buôn bán quân hỏa ZNV', người tất cả thành viên trong tổ chức đều là người có án mạng, mỗi người cũng bị phán xử tử hình, nhưng vượt ngục khiến bọn họ thoát khỏi phán xét số phận. Cũng bởi vì như vậy, chuyện giết người cướp của đối với bọn họ mà tính là chuyện lớn gì.

      Chẳng qua lần này bọn họ lại chọn hàng hóa sai lầm rồi, động đến quân hỏa chính trị quốc gia.

      Những người này trước giờ đều ngạo mạn, lần này mặc dù biết mình chọc tới người nên dây vào, nhưng cũng muốn trả lại. Cho dù trả, bọn họ cũng chết, thay vì như thế, chẳng thà đấu trận với vận mệnh, có lẽ còn có cơ hội sống sót.

      Giờ phút này tay Ross cầm Submachine Gun M12S, đây là do công ty danh tiếng lẫy lừng Beretta của Ý chế tạo. Cây súng này được công nhận là Submachine Gun tốt nhất thế giới. Nó do 84 linh kiện tạo thành, mặt ngoài nòng súng và rãnh nòng súng mạ thép crôm. di<ễn đàn lê q<uý đônn Kết cấu trong Submachine Gun M12S, thiết kế nguyên tắc trong vách hộp có cái rãnh sâu đứng dọc theo, có thể chứa đựng vật, kết cấu súng có thể dùng trong điều kiện hoàn cảnh khốc liệt (như bảo cát, khói mù, mưa tuyết) vẫn có thể bình thường vận hành.

      đặc điểm trọng yếu của Submachine Gun là lượng đạn rất nhiều (40/80), độ chính xác khá cao, uy lực đạn lớn hơn, lực đàn hồi hơn, xạ tốc cao, tốc độ mang súng di chuyển và đổi băng đạn tốt, khiến cho người ta cảm giác thể tin được chính là loại súng tiểu liên lực đạn xuyên thấu thế nhưng có thể so sánh với súng trường.

      Vừa nhanh chóng tới, vừa bắn nhanh, kỹ thuật bắn của Ross có lẽ đến tiêu chuẩn tay súng thiện xạ.

      Nhóm người tổ trọng án theo Ross xông về phía trước, cách đó xa còn có súng bắn tỉa hỗ trọ Ross lên trước.

      tại, nhóm Ross vây đám người buôn lậu súng ống đạn dược lại rồi, nhưng mà mức độ quân hỏa của đối phương dày đặc vượt xa người Ross, trong khoảng thời gian ngắn vẫn cách nào đột phá tuyến phòng vệ của bọn họ.

      Hai người Tề Giai và Hàn Kì cũng có chứng nhận sử dụng súng, cho nên chỉ có thể cầm ống nhóm ở phía xa quan sát.

      Ngón tay Hàn Kì gõ nhanh máy tính, tận lực quấy nhiễu tín hiệu đối phương, tránh khỏi bọn họ bắn vũ khí điện tử khổng lồ.

      Mặc dù như thế, số lượng quân hỏa trong tay đối phương bây giờ quá lớn, khi thời gian kéo càng lâu, đối với người của Ross lại càng bất lợi.

      - Ross, vây đánh từ bên trái, tại do toàn lực súng bắn tỉa xung phong ở phía trước, chỉ cần tranh thủ được 3 phút, em tin tưởng có thể đánh bất ngờ thành công. Tin tưởng em, nơi đó là chỗ yếu nhất của đối phương. - Tề Giai trầm tư liên tục, cuối cùng vẫn ý tưởng của mình ra.

      Thời điểm mới bắt đầu, Tề Giai cũng phát ở bên trái đối phương là nhược điểm chí mạng, bởi vì bên trái kế bên hồ nước, cho nên người phụ trách bảo vệ ít, nếu như từ nơi đó đánh bất ngờ nhất định càng thêm dễ dàng.

      Nhưng Tề Giai vẫn quan sát tỉ mỉ người của đối phương, khi Tề Giai lật xem tài liệu, những người phụ trách phòng thủ đều am hiểu sử dụng vũ khí nóng, mà sử dụng vũ khí lạnh. Cộng thêm Tề Giai quan sát độ xạ kích chính xác của Ross, mới dám cái ý tưởng này.

      Lcus này, Ross cũng biết bên trái đến tột cùng có những người này. Chuyến này, có lẽ là thắng lợi, nhưng nếu như Tề Giai phán đoán sai lầm mà rất có thể, Ross trở lại, mà cuộc chiến dịch cũng làm mất nhân vật chủ chốt nhất.

      - Em xác định? - Ross thông qua tai nghe hỏi. Nếu như hôm nay là chuyện riêng, có thể hai lời lập tức xông ra, nhưng hôm nay đại biểu cho quốc gia, dưới tay còn dẫn dắt bao nhiêu thuộc hạ nữa. Hơn nữa, dù sao Tề Giai chỉ là sinh viên, trường hợp thế này vẫn là lần đầu tiên đụng phải, cho nên Ross thể có câu hỏi này.

      - Bắt đầu từ phát súng đầu tiên của em chú ý tới. lần mười phát, tần số xạ kích tất cả phát súng đều khống chế trong mỗi 0. 5 giây, tỉ lệ chính xác 100%. Lấy gấp ba lần tần số bắn đạn bảy lần, toàn bộ rơi xuống cùng điểm. Phát sinh tỷ lệ thành công 100%, hơn nữa với tần số xạ kích 4 tới 5 phát giáp kẻ địch, với cái nhìn của em với hạng tần số xạ kích thần tốc này, tối thiểu 0.8 trở lên trúng mục tiêu. - di=ễn đ-àn lê quý đ=ôn Tề Giai cái khác, chỉ dùng số liệu khách quan nhất quan sát được để diễn tả phán đoáng của về năng lực xạ kích của Ross.

      Vốn là lo lắng Tề Giai dù sao chỉ có đầu óc thông minh, nhưng kinh nghiệm tác chiến thực tế ổn. Nhưng sau khi Tề Giai ra số liệu chuẩn xác như thế, Ross hai lời lập tức làm mấy ra dấu tay trong trung.

      Súng bắn tỉa che chắn, người dùng Submachine Gun khác tiếp tục tới, ba người tổ trọng án rút súng lục cùng tiến lên với Ross.

      - Súng bắn tỉa và Submachine Gun toàn lực tác chiến hỏa lực, bất kẻ giá nào. - Ross .

      Bất kể giá nào, đúng là cần làm cho mức độ tỉ lệ chính xác mục tiêu lớn nhấn, cái muốn là thanh trúng đích càng lúc càng mãnh liệt, có hiệu quả nhắm trúng đích hay còn là quan trọng nhất nữa.

      Tề Giai nhìn Ross, trong lòng mực đánh trống. Mặc dù có 100% khẳng định, nhưng người liều mạng tiền tuyến phải là , mà là người đàn ông của chỉ em tốt. Nếu như có gì ngoài ý muốn, đời này Tề Giai cũng thể đối mặt với Mạc Bảo Bối nữa.

      - Yên tâm, phải là em tin tưởng thực lực của Ross sao? – Đầu ngón tay Hàn Kì cũng rời khỏi bàn phím, nhưng vẫn ngẩng đầu dùng ánh mắt khẳng định khích lệ Tề Giai.

      - Cảm ơn . - Tề Giai cười , đây là thành quả nỗ lực mấy ngày qua rồi, đây chính là điều có thể giúp được.

      Tề Giai nhìn trung, lặng lẽ cầu nguyện trong lòng.

      Ross cầm Submachine Gun nhanh chóng tiến vào từ bên trái.

      Khói thuốc súng tràn ngập.

      "Pằng pằng! Pằng pằng pằng pằng!

      Lúc nhóm người Mạc Bảo Bối và Viên Bân chạy tới, trường đấu súng cách nào nhìn thấy thông qua ống nhòm.

      Mạc Bảo Bối cực kỳ lo âu chút nghĩ ngợi đoạt lấy súng lục của thành viên tổ trọng án xông về phía trước.

      - có chứng nhận sử dụng súng thể tự tiện nổ súng. – Viên cảnh sát trước tiên kêu lên, nhưng súng lục bị Mạc Bảo Bối cầm .

      cảnh viên bị người khác đoạt súng lục, đây là chuyện vô cùng nghiêm trọng, nếu như bị biết cũng bị xử lý, cho nên nữ cảnh sát đó vô cùng lo lắng. Nhưng lại thể làm gì, chỉ có thể lo lắng suông.

      Viên Bân và Tề Giai kéo Mạc Bảo Bối chặt, ai ngờ sức lực Mạc Bảo Bối lúc này vô cùng to lớn, hoàn toàn bắt được. Hàn Kì dùng tay vác Mạc Bảo Bối lên vào trong xe bọc thép của họ.

      - Buông tay! - Tề Giai tách ngón tay Mạc Bảo Bối ra muốn lấy súng lục trả lại cho nữ cảnh sát kia.

      - Tớ muốn tìm Ross. - Mạc Bảo Bối cố chấp chịu buông tay.

      - Cậu có chứng nhận sử dụng súng, quốc gia có cho cậu quyền sử dụng súng. Hơn nữa, cậu cũng dùng, trả lại cho cảnh sát. - Giọng điệu Tề Giai tốt với Mạc Bảo Bối.

      Trong mắt của Tề Giai, dù chuyện gì, chỉ cần có người hốt hoảng là đủ rồi. Lúc ấy hoảng loạn, nhưng còn có Ross ở đây, tại Ross có ở đây, như vậy nhất định phải chống vùng trời an toàn cho Mạc Bảo Bối.

      Lúc này Tề Giai sớm còn hốt hoảng và khẩn trương nữa.

      - Tớ , Ross dạy tớ. - Mạc Bảo Bối chết chịu buông tay, liều mạng muốn giãy giụa chạy tìm Ross.

      nhìn thấy Ross yên tâm, loại đau khổ này ai hiểu.

      Mạc Bảo Bối cũng có ý định giải thích, nhưng muốn gặp được Ross lòng cũng gấp gáp.

      - Viên Bân! - Tề Giai thấy mình khuyên hoàn toàn có hiệu quả. Cảm xúc Mạc Bảo Bối quá kích động, ai cũng nghe lọt, như vậy, vậy cứ để cho ấy yên tĩnh lát.

      Hiểu ý tứ ám hiệu trong mắt Tề Giai, Viên Bân đập quyền xuống, cơ thể Mạc Bảo Bối liền xụi lơ.

      - tại chỉ có bảy người chúng ta, phải có người tiếp ứng bọn họ. - Hàn Kì nhìn thấy Mạc Bảo Bối ngất , tức đặt ghế nằm.

      Nhóm người Viên Bân gật đầu cái, bày tỏ đồng ý.

      - Tôi và Viên Bân còn có Ngả Mễ , những người khác ở lại. - Hàn Kì nhìn chút, có thể có năng lực bảo vệ mình lại có thể mình ứng phó có chuyện xảy ra cũng chỉ có ba người bọn họ mà thôi.

      Tề Giai thân võ trang, hai người khác mặc dù là cảnh sát, nhưng là tháo bom kiêm đàm phán, còn có là chuyên công nghệ trinh thám, đều là làm hành chính, ràng ngay cả súng cũng chưa cầm, huống chi là tham gia chiến đấu thế này.

      - , ở lại, em . - Tề Giai đứng lên, nhìn Hàn Kì.

      - khi Bảo Bối tỉnh lại, ba người chúng ta hoàn toàn thể nào khống chế ấy. Lại phân bố địa hình khu vực so bất kìa ai em cũng ràng hơn. Dù sao có bọn họ cũng xảy ra chuyện gì, hơn nữa cũng nhất định gặp phải đấu súng. - Tề Giai phân tích.

      Tất cả mọi người lặng lẽ phân tích lời Tề Giai trong lòng cái, mặc dù Tề Giai có năng lực tự vệ, nhưng đúng là có đạo lý.

      Trước khi lên đường, Tề Giai nhìn Mạc Bảo Bối uể oải ngủ, cười cái, sau đó cũng quay đầu lại rời . Trong tay nắm chính là con dao Mạc Bảo Bối mang về cho lúc Tây Tạng năm trung học cấp hai, chưa bao giờ sử dụng tới.

      Hi vọng, hôm nay cũng có cơ hội sử dụng.

      Đám người Viên Bân chui vào chiếc xe hơi , biến mất trong hoàng hôn, bụi đất vàng xám tung bay trung.

      Nhìn bóng lưng Tề Giai yếu lại kiên cường, Hàn Kì lặng lẽ giơ ngón tay cái lên, như thế, độc nhất vô nhị.

      Ross mang theo ba thành viên tổ trọng án đánh bất ngờ từ phía trái thành công xong, trong vòng nửa giờ ngắn ngủn thành công cùng với các bộ đội khác trong ứng ngoài hợp, rất nhanh tiêu diệt số tên buôn lậu quân hỏa.

      Sau khi ràng số người xong, Ross lập tức phát giác đúng.

      Căn cứ số liệu Tề Giai và Hàn Kì đưa cho, những người này hẳn phải chỉ thế này, tối thiểu còn có mười người trốn.

      Thế nhưng địa hình quang cảnh lại quá mức ngoằn ngoèo phức tạp. Nơi này là sa mạc dàn xung quanh Tân Cương, hơn hết cách đường lớn đoạn mấy cây số, có ít cuộc thi việt dã đặc biệt chọn nơi này, nhưng bởi vì lúc này khí hậu nóng bức, cộng thêm gió bụi dữ dội thường đánh bất ngờ bất cứ lúc nào, cho nên mùa hạ vốn dĩ có rất ít người tới nơi này, cũng vì vậy thành nơi giao dịch.

      Người của Ross chia thành hai đội, đội khắc phục hậu quả, đội tiếp tục truy đuổi tới.

      Khi Ross đuổi theo tới sa mạc, chuyên gia công nghệ trinh thám nhanh chóng tìm được tín hiệu điện thoại di động Mạc Bảo Bối gửi trước đó ở trong xe bỏ lại chỗ ở những người kia. Sau khi Ross nghe được, thở phào nhõm, tiếp là cực kỳ vui mừng. Chuyên gia trở lại xe thiết giáp, vậy Mạc Bảo Bối cũng được cứu ra an toàn rồi.

      Vì quốc gia, Ross thể tự mình cứu Mạc Bảo Bối là áy náy và tiếc nuối lớn nhất, nếu như Mạc Bảo Bối có cái gì mà , hoàn toàn thể tha thứ mình.

      may mắn! may mắn!

      Ross thấy may mắn trong lòng.

      Nới Ross đuổi tới là ở khu vực ở giữa sa mạc Kumtag và vùng nội địa Lop Nur. Nơi này có sa mạc, bãi sông, gò đất, cát và đá. Nơi này đừng là chiến đấu, chỉ là lái xe tới tính khiêu chiến cũng là cực lớn.

      Trận chiến tranh này vẫn kéo dài đến trời tối, sau đó, trời lại sáng.

      Truy đuổi, bắn nhau, tác chiến hỏa lực kịch liệt.

      Cả đêm tất cả mọi người đều phải chiến đấu ngủ nghỉ.

      Đối phương bị đánh bại bốn người, hai người bị thương, chiếc xe bị phá hủy, tại sáu người chen chúc chiếc xe jeep.

      Phía Ross ba chiếc xe bị đụng lật chiếc, bị thương năm người được Ross hạ lệnh nghỉ ngơi ngay tại chỗ, chờ đợi trợ giúp, bảy người bị thương chia thành hai xe tiếp tục đuổi theo.

      Sau khi qua cả đêm chiến đấu kịch liệt, đạn hai bên cũng còn dư lại nhiều lắm. Bây giờ bọn họ chơi chiến tranh truy đuổi, nếu nắm chắc đánh trúng kẻ địch vậy tận lực được nổ súng, nhưng theo thời gian trôi , khoảng cách của hai bên từ từ kéo ra.

      Sa mạc hoang vu rộng lớn, cát mênh mông, con đường cổ xưa, địa hình phức tạp, hoàn cảnh gian nguy, khí hậu khắc nghiệt, nơi nơi khảo nghiệm tính năng xe cùng với ý chí kỹ thuật và can đảm người lái xe. cẩn thận mà , hoàn toàn cần chờ kẻ địch tiến công mình cũng lật xe rồi.

      Khả năng chịu tải của xe jeep đạt 600 pound, chiều dài cơ sở hơn 75 inch, động cơ xe ở tốc độ 3~55 dặm / giừo (4. 8~88 ngàn mét / giờ ) trong giới hạn ổn định còn có thể vận chuyển, tốc độ cao nhất đạt tới 50 dặm / giờ, quan trọng nhất là có thể có giá để súng máy đường kính30, đây tất cả điều kiện phần cứng (hardware) làm cho xe jeep có ưu thế tốt như vậy tỏng hoàn cảnh ác liệt này.

      Mà xe Ross lái chỉ là xe hơi bình thường, diện tính năng hoàn toàn thể nào so ra mà vượt qua xe đối phương. Mặc dù là người có kinh nghiệm lái xe, tuy nhiên cũng từ từ kéo ra khoảng cách.

      Hung hăng vỗ vào vô lăng, Ross tức đến mức chịu được. ràng ở trước mắt, nhưng cách nào động chút gì vào kẻ địch, loại cảm giác đó khiến Ross nổi giận. Lúc vừa mới bắt đầu thể đùng tất cả lực bắt quân địch lại, lức này khoảng cách kéo ra càng thêm khó khăn, nếu muốn nổ súng bắn vỡ bánh xe đối phương cũng cách nào làm được. Cự ly súng lục và súng tự động xạ trình có hạn, chỉ có thể công kích cự ly ngắn, nhưng súng bắn tỉa vốn ở đây, nhìn thấy, lại đánh.

      - bột đố gột nên hồ. – Sau khi Ross nổi giận, lặng lẽ nghĩ đến câu tục ngữ dân gian Trung Quốc Mạc Bảo Bối từng dạy .

      - Ross! Ross! - Vừa lúc đó, nhóm người Viên Bân xuất .

      Khi nhóm Tề Giai và Viên Bân tiến vào chiến trường rồi, lại phát có người khắc phục hậu quả, chở số lượng quân hỏa kia về lại rồi.

      Thương lượng xong, Viên Bân lập tức đổi chiếc xe jeep đuổi theo.

      Từ trong ống nhòm nhìn thấy người viện trợ Ross đến, Tề Giai và nữ cảnh sát Ngả Mễ xuống xe đổi cho Ross cùng với ba cảnh sát tổ trọng án khác, Ross lái xe jeep tiếp tục đuổi theo.

      - Quay lại. – Độc Xà ngoan độc thầm hạ mệnh lệnh.

      - Cái gì? Đại ca, quay lại chỉ có ý nghĩa, chúng ta. . . . . . - Người lái xe bị dọa đến kêu to a a, vất vả mới đào thoát ra được lại muốn trở về, hiểu tại sao.

      - Bọn chúng có viện trợ, đổi thành xe jeep rất nhanh là có thể đuổi kịp, còn bằng bây giờ chúng ta xông tới liều mạng phen với bọn chúng. – Độc Xà cùng bốn đồng bọn khác bắt đầu lấy súng tiến hành lên cò, trang bị đạn chờ việc.

      - Chúng ta cũng là xe jeep mà, hơn nữa chúng ta bỏ rơi bọn chúng đến xa như vậy rồi. – Lá gan người lái xe hình như rất , có chút sợ hãi rụt rè.

      - Xe chúng ta lái ngày đêm rồi, chống đỡ thêm nữa cũng chống đỡ bao lâu, mà quan tiếp viện bọn chúng lại liên tục ngừng. – Độc Xà vừa vừa cầm ống nhòm lên quay về phía sau nhìn.

      Xe Ross dần dần đuổi theo, xem ra, đối phương cũng là cao thủ lái xe, tiếp tục thế này nhanh chóng bị đuổi kịp thôi.

      Nếu như phải thiết bị bọm nhạy mà , bây giờ bọn cũng cần chật vật chạy trối chết vậy.

      Nhớ tới những em khác của có thể bị cảnh sát bao vây hơn nữa dỡ bỏ trang bị bom, ánh mắt Độc Xà liền ác độc phần.

      - Đại ca, chúng ta . . . . . . á. . . . . .

      "Pằng!"

      đợi người kia xong, Độc Xà đẩy ra, sau đó cho nhất phát súng.

      - Giữ mày là vì còn có thể lái xe, nếu cái này cũng làm được, sống còn có công dụng gì? – Độc Xà tàn nhẫn , tự mình ngồi lên ghế lái, xoay cái quay lại, thay đổi phương hướng đầu xe.
      Cập nhật chương mới nhanh nhất ở *******************.

      --- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

      Edit: Tóc gió

      Chương 31:

      - Suy tính vẫn rất chính xác. - Xác định những người đó rời rồi, Mạc Bảo Bối cười , lưỡi dao sắc bén trong tay cắt sợi dây trói.

      Đây là đám người Viên Bân mang theo lúc trà trộn vào, giơ tay chém xuống, tất cả mọi người lấy được tự do.

      - OK, bây giờ mọi người tránh ra. Mọi tìm tìm nguồn nước đem lại đây xối thuốc nổ. - Chuyên gia đàm phán làm động tác kéo dài, sau đó bình tĩnh cầm thiết bị đất lên, bắt đầu nghiên cứu.

      - nhìn ra còn có bản lãnh này. - Mạc Bảo Bối thổi huýt sáo.

      - Dĩ nhiên, ăn lương thực quốc gia cũng phải đơn giản là dựa vào mở miệng như vậy. - Đối phương cười trừ, sau đó nghiêm túc bắt tay vào dùng thiết bị tinh vi trong tay.

      Thông qua thiết bị trinh thám, toàn bộ cuộc đối thoại của đám người Độc Xà, bọn họ đều nắm trong lòng bàn tay. Những người này biết là, cái thiết bị phá hủy này, ngoài có thể nổ tung nơi này, còn có thể kiểm soát quân hỏa từ xa.

      Đây là bước chuẩn bị cuối cùng, thành công hy sinh. Ngộ nhỡ cuối cùng vẫn thành công lấy quân hỏa, như vậy bọn họ tình nguyện hủy diệt số quân hỏa đó.

      Mà trong đó thiết bị phá hủy chính là bước đầu tiên.

      khi có cảnh sát kiểm tra và niêm phong chỗ này, vậy bọn họ làm nổ thiết bị, đây cũng có nghĩa rất nhanh có người tìm tới quân hỏa gây phiền toái.

      Thời gian trôi qua từng phút từng giây.

      Cầm ống nước cỡ lớn, đám người Mạc Bảo Bối thống khoái làm ướt toàn bộ túi thuốc nổ. Mùi lưu huỳnh ướt nhẹp trong nước hòa lẫn mùi bùn đất, cực kỳ sặc mũi.

      - Như thế nào? Xong chưa? - Viên Bân làm xong này ít chuyện tới bên cạnh chuyên gia đàm phán.

      - Đợi nào...! - trán chuyên gia đàm phán mồ hôi ra nhanh, nhưng mặt vẫn rất trấn định đối phó thiết bị tinh vi trong tay, tay nhanh chóng cắt dây.

      Thời gian trôi qua từng giây từng giây, nhìn cây kim chỉ đó càng ngày càng tiến tới gần thời gian đếm ngược, tim tất cả mọi người sít sao cổ họng nghẹn giọng.

      giọt mồ hôi hột rơi xuống, thanh trong trẻo đến mức tất cả mọi người có thể nghe thấy ràng.

      —— Cắt cảnh.

      "Pằng pằng!"

      Nghe tiếng bắn nhau thanh từ đằng xa truyền đến, Tề Giai có hơi lo lắng, nhưng lại vô cùng kiên cường nhìn trường đấu súng xuyên qua ống nhòm.

      Đây là tổ chức buôn bán quân hỏa ZNV', người tất cả thành viên trong tổ chức đều là người có án mạng, mỗi người cũng bị phán xử tử hình, nhưng vượt ngục khiến bọn họ thoát khỏi phán xét số phận. Cũng bởi vì như vậy, chuyện giết người cướp của đối với bọn họ mà tính là chuyện lớn gì.

      Chẳng qua lần này bọn họ lại chọn hàng hóa sai lầm rồi, động đến quân hỏa chính trị quốc gia.

      Những người này trước giờ đều ngạo mạn, lần này mặc dù biết mình chọc tới người nên dây vào, nhưng cũng muốn trả lại. Cho dù trả, bọn họ cũng chết, thay vì như thế, chẳng thà đấu trận với vận mệnh, có lẽ còn có cơ hội sống sót.

      Giờ phút này tay Ross cầm Submachine Gun M12S, đây là do công ty danh tiếng lẫy lừng Beretta của Ý chế tạo. Cây súng này được công nhận là Submachine Gun tốt nhất thế giới. Nó do 84 linh kiện tạo thành, mặt ngoài nòng súng và rãnh nòng súng mạ thép crôm. di<ễn đàn lê q<uý đônn Kết cấu trong Submachine Gun M12S, thiết kế nguyên tắc trong vách hộp có cái rãnh sâu đứng dọc theo, có thể chứa đựng vật, kết cấu súng có thể dùng trong điều kiện hoàn cảnh khốc liệt (như bảo cát, khói mù, mưa tuyết) vẫn có thể bình thường vận hành.

      đặc điểm trọng yếu của Submachine Gun là lượng đạn rất nhiều (40/80), độ chính xác khá cao, uy lực đạn lớn hơn, lực đàn hồi hơn, xạ tốc cao, tốc độ mang súng di chuyển và đổi băng đạn tốt, khiến cho người ta cảm giác thể tin được chính là loại súng tiểu liên lực đạn xuyên thấu thế nhưng có thể so sánh với súng trường.

      Vừa nhanh chóng tới, vừa bắn nhanh, kỹ thuật bắn của Ross có lẽ đến tiêu chuẩn tay súng thiện xạ.

      Nhóm người tổ trọng án theo Ross xông về phía trước, cách đó xa còn có súng bắn tỉa hỗ trọ Ross lên trước.

      tại, nhóm Ross vây đám người buôn lậu súng ống đạn dược lại rồi, nhưng mà mức độ quân hỏa của đối phương dày đặc vượt xa người Ross, trong khoảng thời gian ngắn vẫn cách nào đột phá tuyến phòng vệ của bọn họ.

      Hai người Tề Giai và Hàn Kì cũng có chứng nhận sử dụng súng, cho nên chỉ có thể cầm ống nhóm ở phía xa quan sát.

      Ngón tay Hàn Kì gõ nhanh máy tính, tận lực quấy nhiễu tín hiệu đối phương, tránh khỏi bọn họ bắn vũ khí điện tử khổng lồ.

      Mặc dù như thế, số lượng quân hỏa trong tay đối phương bây giờ quá lớn, khi thời gian kéo càng lâu, đối với người của Ross lại càng bất lợi.

      - Ross, vây đánh từ bên trái, tại do toàn lực súng bắn tỉa xung phong ở phía trước, chỉ cần tranh thủ được 3 phút, em tin tưởng có thể đánh bất ngờ thành công. Tin tưởng em, nơi đó là chỗ yếu nhất của đối phương. - Tề Giai trầm tư liên tục, cuối cùng vẫn ý tưởng của mình ra.

      Thời điểm mới bắt đầu, Tề Giai cũng phát ở bên trái đối phương là nhược điểm chí mạng, bởi vì bên trái kế bên hồ nước, cho nên người phụ trách bảo vệ ít, nếu như từ nơi đó đánh bất ngờ nhất định càng thêm dễ dàng.

      Nhưng Tề Giai vẫn quan sát tỉ mỉ người của đối phương, khi Tề Giai lật xem tài liệu, những người phụ trách phòng thủ đều am hiểu sử dụng vũ khí nóng, mà sử dụng vũ khí lạnh. Cộng thêm Tề Giai quan sát độ xạ kích chính xác của Ross, mới dám cái ý tưởng này.

      Lcus này, Ross cũng biết bên trái đến tột cùng có những người này. Chuyến này, có lẽ là thắng lợi, nhưng nếu như Tề Giai phán đoán sai lầm mà rất có thể, Ross trở lại, mà cuộc chiến dịch cũng làm mất nhân vật chủ chốt nhất.

      - Em xác định? - Ross thông qua tai nghe hỏi. Nếu như hôm nay là chuyện riêng, có thể hai lời lập tức xông ra, nhưng hôm nay đại biểu cho quốc gia, dưới tay còn dẫn dắt bao nhiêu thuộc hạ nữa. Hơn nữa, dù sao Tề Giai chỉ là sinh viên, trường hợp thế này vẫn là lần đầu tiên đụng phải, cho nên Ross thể có câu hỏi này.

      - Bắt đầu từ phát súng đầu tiên của em chú ý tới. lần mười phát, tần số xạ kích tất cả phát súng đều khống chế trong mỗi 0. 5 giây, tỉ lệ chính xác 100%. Lấy gấp ba lần tần số bắn đạn bảy lần, toàn bộ rơi xuống cùng điểm. Phát sinh tỷ lệ thành công 100%, hơn nữa với tần số xạ kích 4 tới 5 phát giáp kẻ địch, với cái nhìn của em với hạng tần số xạ kích thần tốc này, tối thiểu 0.8 trở lên trúng mục tiêu. - di=ễn đ-àn lê quý đ=ôn Tề Giai cái khác, chỉ dùng số liệu khách quan nhất quan sát được để diễn tả phán đoáng của về năng lực xạ kích của Ross.

      Vốn là lo lắng Tề Giai dù sao chỉ có đầu óc thông minh, nhưng kinh nghiệm tác chiến thực tế ổn. Nhưng sau khi Tề Giai ra số liệu chuẩn xác như thế, Ross hai lời lập tức làm mấy ra dấu tay trong trung.

      Súng bắn tỉa che chắn, người dùng Submachine Gun khác tiếp tục tới, ba người tổ trọng án rút súng lục cùng tiến lên với Ross.

      - Súng bắn tỉa và Submachine Gun toàn lực tác chiến hỏa lực, bất kẻ giá nào. - Ross .

      Bất kể giá nào, đúng là cần làm cho mức độ tỉ lệ chính xác mục tiêu lớn nhấn, cái muốn là thanh trúng đích càng lúc càng mãnh liệt, có hiệu quả nhắm trúng đích hay còn là quan trọng nhất nữa.

      Tề Giai nhìn Ross, trong lòng mực đánh trống. Mặc dù có 100% khẳng định, nhưng người liều mạng tiền tuyến phải là , mà là người đàn ông của chỉ em tốt. Nếu như có gì ngoài ý muốn, đời này Tề Giai cũng thể đối mặt với Mạc Bảo Bối nữa.

      - Yên tâm, phải là em tin tưởng thực lực của Ross sao? – Đầu ngón tay Hàn Kì cũng rời khỏi bàn phím, nhưng vẫn ngẩng đầu dùng ánh mắt khẳng định khích lệ Tề Giai.

      - Cảm ơn . - Tề Giai cười , đây là thành quả nỗ lực mấy ngày qua rồi, đây chính là điều có thể giúp được.

      Tề Giai nhìn trung, lặng lẽ cầu nguyện trong lòng.

      Ross cầm Submachine Gun nhanh chóng tiến vào từ bên trái.

      Khói thuốc súng tràn ngập.

      "Pằng pằng! Pằng pằng pằng pằng!

      Lúc nhóm người Mạc Bảo Bối và Viên Bân chạy tới, trường đấu súng cách nào nhìn thấy thông qua ống nhòm.

      Mạc Bảo Bối cực kỳ lo âu chút nghĩ ngợi đoạt lấy súng lục của thành viên tổ trọng án xông về phía trước.

      - có chứng nhận sử dụng súng thể tự tiện nổ súng. – Viên cảnh sát trước tiên kêu lên, nhưng súng lục bị Mạc Bảo Bối cầm .

      cảnh viên bị người khác đoạt súng lục, đây là chuyện vô cùng nghiêm trọng, nếu như bị biết cũng bị xử lý, cho nên nữ cảnh sát đó vô cùng lo lắng. Nhưng lại thể làm gì, chỉ có thể lo lắng suông.

      Viên Bân và Tề Giai kéo Mạc Bảo Bối chặt, ai ngờ sức lực Mạc Bảo Bối lúc này vô cùng to lớn, hoàn toàn bắt được. Hàn Kì dùng tay vác Mạc Bảo Bối lên vào trong xe bọc thép của họ.

      - Buông tay! - Tề Giai tách ngón tay Mạc Bảo Bối ra muốn lấy súng lục trả lại cho nữ cảnh sát kia.

      - Tớ muốn tìm Ross. - Mạc Bảo Bối cố chấp chịu buông tay.

      - Cậu có chứng nhận sử dụng súng, quốc gia có cho cậu quyền sử dụng súng. Hơn nữa, cậu cũng dùng, trả lại cho cảnh sát. - Giọng điệu Tề Giai tốt với Mạc Bảo Bối.

      Trong mắt của Tề Giai, dù chuyện gì, chỉ cần có người hốt hoảng là đủ rồi. Lúc ấy hoảng loạn, nhưng còn có Ross ở đây, tại Ross có ở đây, như vậy nhất định phải chống vùng trời an toàn cho Mạc Bảo Bối.

      Lúc này Tề Giai sớm còn hốt hoảng và khẩn trương nữa.

      - Tớ , Ross dạy tớ. - Mạc Bảo Bối chết chịu buông tay, liều mạng muốn giãy giụa chạy tìm Ross.

      nhìn thấy Ross yên tâm, loại đau khổ này ai hiểu.

      Mạc Bảo Bối cũng có ý định giải thích, nhưng muốn gặp được Ross lòng cũng gấp gáp.

      - Viên Bân! - Tề Giai thấy mình khuyên hoàn toàn có hiệu quả. Cảm xúc Mạc Bảo Bối quá kích động, ai cũng nghe lọt, như vậy, vậy cứ để cho ấy yên tĩnh lát.

      Hiểu ý tứ ám hiệu trong mắt Tề Giai, Viên Bân đập quyền xuống, cơ thể Mạc Bảo Bối liền xụi lơ.

      - tại chỉ có bảy người chúng ta, phải có người tiếp ứng bọn họ. - Hàn Kì nhìn thấy Mạc Bảo Bối ngất , tức đặt ghế nằm.

      Nhóm người Viên Bân gật đầu cái, bày tỏ đồng ý.

      - Tôi và Viên Bân còn có Ngả Mễ , những người khác ở lại. - Hàn Kì nhìn chút, có thể có năng lực bảo vệ mình lại có thể mình ứng phó có chuyện xảy ra cũng chỉ có ba người bọn họ mà thôi.

      Tề Giai thân võ trang, hai người khác mặc dù là cảnh sát, nhưng là tháo bom kiêm đàm phán, còn có là chuyên công nghệ trinh thám, đều là làm hành chính, ràng ngay cả súng cũng chưa cầm, huống chi là tham gia chiến đấu thế này.

      - , ở lại, em . - Tề Giai đứng lên, nhìn Hàn Kì.

      - khi Bảo Bối tỉnh lại, ba người chúng ta hoàn toàn thể nào khống chế ấy. Lại phân bố địa hình khu vực so bất kìa ai em cũng ràng hơn. Dù sao có bọn họ cũng xảy ra chuyện gì, hơn nữa cũng nhất định gặp phải đấu súng. - Tề Giai phân tích.

      Tất cả mọi người lặng lẽ phân tích lời Tề Giai trong lòng cái, mặc dù Tề Giai có năng lực tự vệ, nhưng đúng là có đạo lý.

      Trước khi lên đường, Tề Giai nhìn Mạc Bảo Bối uể oải ngủ, cười cái, sau đó cũng quay đầu lại rời . Trong tay nắm chính là con dao Mạc Bảo Bối mang về cho lúc Tây Tạng năm trung học cấp hai, chưa bao giờ sử dụng tới.

      Hi vọng, hôm nay cũng có cơ hội sử dụng.

      Đám người Viên Bân chui vào chiếc xe hơi , biến mất trong hoàng hôn, bụi đất vàng xám tung bay trung.

      Nhìn bóng lưng Tề Giai yếu lại kiên cường, Hàn Kì lặng lẽ giơ ngón tay cái lên, như thế, độc nhất vô nhị.

      Ross mang theo ba thành viên tổ trọng án đánh bất ngờ từ phía trái thành công xong, trong vòng nửa giờ ngắn ngủn thành công cùng với các bộ đội khác trong ứng ngoài hợp, rất nhanh tiêu diệt số tên buôn lậu quân hỏa.

      Sau khi ràng số người xong, Ross lập tức phát giác đúng.

      Căn cứ số liệu Tề Giai và Hàn Kì đưa cho, những người này hẳn phải chỉ thế này, tối thiểu còn có mười người trốn.

      Thế nhưng địa hình quang cảnh lại quá mức ngoằn ngoèo phức tạp. Nơi này là sa mạc dàn xung quanh Tân Cương, hơn hết cách đường lớn đoạn mấy cây số, có ít cuộc thi việt dã đặc biệt chọn nơi này, nhưng bởi vì lúc này khí hậu nóng bức, cộng thêm gió bụi dữ dội thường đánh bất ngờ bất cứ lúc nào, cho nên mùa hạ vốn dĩ có rất ít người tới nơi này, cũng vì vậy thành nơi giao dịch.

      Người của Ross chia thành hai đội, đội khắc phục hậu quả, đội tiếp tục truy đuổi tới.

      Khi Ross đuổi theo tới sa mạc, chuyên gia công nghệ trinh thám nhanh chóng tìm được tín hiệu điện thoại di động Mạc Bảo Bối gửi trước đó ở trong xe bỏ lại chỗ ở những người kia. Sau khi Ross nghe được, thở phào nhõm, tiếp là cực kỳ vui mừng. Chuyên gia trở lại xe thiết giáp, vậy Mạc Bảo Bối cũng được cứu ra an toàn rồi.

      Vì quốc gia, Ross thể tự mình cứu Mạc Bảo Bối là áy náy và tiếc nuối lớn nhất, nếu như Mạc Bảo Bối có cái gì mà , hoàn toàn thể tha thứ mình.

      may mắn! may mắn!

      Ross thấy may mắn trong lòng.

      Nới Ross đuổi tới là ở khu vực ở giữa sa mạc Kumtag và vùng nội địa Lop Nur. Nơi này có sa mạc, bãi sông, gò đất, cát và đá. Nơi này đừng là chiến đấu, chỉ là lái xe tới tính khiêu chiến cũng là cực lớn.

      Trận chiến tranh này vẫn kéo dài đến trời tối, sau đó, trời lại sáng.

      Truy đuổi, bắn nhau, tác chiến hỏa lực kịch liệt.

      Cả đêm tất cả mọi người đều phải chiến đấu ngủ nghỉ.

      Đối phương bị đánh bại bốn người, hai người bị thương, chiếc xe bị phá hủy, tại sáu người chen chúc chiếc xe jeep.

      Phía Ross ba chiếc xe bị đụng lật chiếc, bị thương năm người được Ross hạ lệnh nghỉ ngơi ngay tại chỗ, chờ đợi trợ giúp, bảy người bị thương chia thành hai xe tiếp tục đuổi theo.

      Sau khi qua cả đêm chiến đấu kịch liệt, đạn hai bên cũng còn dư lại nhiều lắm. Bây giờ bọn họ chơi chiến tranh truy đuổi, nếu nắm chắc đánh trúng kẻ địch vậy tận lực được nổ súng, nhưng theo thời gian trôi , khoảng cách của hai bên từ từ kéo ra.

      Sa mạc hoang vu rộng lớn, cát mênh mông, con đường cổ xưa, địa hình phức tạp, hoàn cảnh gian nguy, khí hậu khắc nghiệt, nơi nơi khảo nghiệm tính năng xe cùng với ý chí kỹ thuật và can đảm người lái xe. cẩn thận mà , hoàn toàn cần chờ kẻ địch tiến công mình cũng lật xe rồi.

      Khả năng chịu tải của xe jeep đạt 600 pound, chiều dài cơ sở hơn 75 inch, động cơ xe ở tốc độ 3~55 dặm / giừo (4. 8~88 ngàn mét / giờ ) trong giới hạn ổn định còn có thể vận chuyển, tốc độ cao nhất đạt tới 50 dặm / giờ, quan trọng nhất là có thể có giá để súng máy đường kính30, đây tất cả điều kiện phần cứng (hardware) làm cho xe jeep có ưu thế tốt như vậy tỏng hoàn cảnh ác liệt này.

      Mà xe Ross lái chỉ là xe hơi bình thường, diện tính năng hoàn toàn thể nào so ra mà vượt qua xe đối phương. Mặc dù là người có kinh nghiệm lái xe, tuy nhiên cũng từ từ kéo ra khoảng cách.

      Hung hăng vỗ vào vô lăng, Ross tức đến mức chịu được. ràng ở trước mắt, nhưng cách nào động chút gì vào kẻ địch, loại cảm giác đó khiến Ross nổi giận. Lúc vừa mới bắt đầu thể đùng tất cả lực bắt quân địch lại, lức này khoảng cách kéo ra càng thêm khó khăn, nếu muốn nổ súng bắn vỡ bánh xe đối phương cũng cách nào làm được. Cự ly súng lục và súng tự động xạ trình có hạn, chỉ có thể công kích cự ly ngắn, nhưng súng bắn tỉa vốn ở đây, nhìn thấy, lại đánh.

      - bột đố gột nên hồ. – Sau khi Ross nổi giận, lặng lẽ nghĩ đến câu tục ngữ dân gian Trung Quốc Mạc Bảo Bối từng dạy .

      - Ross! Ross! - Vừa lúc đó, nhóm người Viên Bân xuất .

      Khi nhóm Tề Giai và Viên Bân tiến vào chiến trường rồi, lại phát có người khắc phục hậu quả, chở số lượng quân hỏa kia về lại rồi.

      Thương lượng xong, Viên Bân lập tức đổi chiếc xe jeep đuổi theo.

      Từ trong ống nhòm nhìn thấy người viện trợ Ross đến, Tề Giai và nữ cảnh sát Ngả Mễ xuống xe đổi cho Ross cùng với ba cảnh sát tổ trọng án khác, Ross lái xe jeep tiếp tục đuổi theo.

      - Quay lại. – Độc Xà ngoan độc thầm hạ mệnh lệnh.

      - Cái gì? Đại ca, quay lại chỉ có ý nghĩa, chúng ta. . . . . . - Người lái xe bị dọa đến kêu to a a, vất vả mới đào thoát ra được lại muốn trở về, hiểu tại sao.

      - Bọn chúng có viện trợ, đổi thành xe jeep rất nhanh là có thể đuổi kịp, còn bằng bây giờ chúng ta xông tới liều mạng phen với bọn chúng. – Độc Xà cùng bốn đồng bọn khác bắt đầu lấy súng tiến hành lên cò, trang bị đạn chờ việc.

      - Chúng ta cũng là xe jeep mà, hơn nữa chúng ta bỏ rơi bọn chúng đến xa như vậy rồi. – Lá gan người lái xe hình như rất , có chút sợ hãi rụt rè.

      - Xe chúng ta lái ngày đêm rồi, chống đỡ thêm nữa cũng chống đỡ bao lâu, mà quan tiếp viện bọn chúng lại liên tục ngừng. – Độc Xà vừa vừa cầm ống nhòm lên quay về phía sau nhìn.

      Xe Ross dần dần đuổi theo, xem ra, đối phương cũng là cao thủ lái xe, tiếp tục thế này nhanh chóng bị đuổi kịp thôi.

      Nếu như phải thiết bị bọm nhạy mà , bây giờ bọn cũng cần chật vật chạy trối chết vậy.

      Nhớ tới những em khác của có thể bị cảnh sát bao vây hơn nữa dỡ bỏ trang bị bom, ánh mắt Độc Xà liền ác độc phần.

      - Đại ca, chúng ta . . . . . . á. . . . . .

      "Pằng!"

      đợi người kia xong, Độc Xà đẩy ra, sau đó cho nhất phát súng.

      - Giữ mày là vì còn có thể lái xe, nếu cái này cũng làm được, sống còn có công dụng gì? – Độc Xà tàn nhẫn , tự mình ngồi lên ghế lái, xoay cái quay lại, thay đổi phương hướng đầu xe.
      Cập nhật chương mới nhanh nhất ở *******************.

      --- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

      Edit: Tóc gió

      Chương 31:

      - Suy tính vẫn rất chính xác. - Xác định những người đó rời rồi, Mạc Bảo Bối cười , lưỡi dao sắc bén trong tay cắt sợi dây trói.

      Đây là đám người Viên Bân mang theo lúc trà trộn vào, giơ tay chém xuống, tất cả mọi người lấy được tự do.

      - OK, bây giờ mọi người tránh ra. Mọi tìm tìm nguồn nước đem lại đây xối thuốc nổ. - Chuyên gia đàm phán làm động tác kéo dài, sau đó bình tĩnh cầm thiết bị đất lên, bắt đầu nghiên cứu.

      - nhìn ra còn có bản lãnh này. - Mạc Bảo Bối thổi huýt sáo.

      - Dĩ nhiên, ăn lương thực quốc gia cũng phải đơn giản là dựa vào mở miệng như vậy. - Đối phương cười trừ, sau đó nghiêm túc bắt tay vào dùng thiết bị tinh vi trong tay.

      Thông qua thiết bị trinh thám, toàn bộ cuộc đối thoại của đám người Độc Xà, bọn họ đều nắm trong lòng bàn tay. Những người này biết là, cái thiết bị phá hủy này, ngoài có thể nổ tung nơi này, còn có thể kiểm soát quân hỏa từ xa.

      Đây là bước chuẩn bị cuối cùng, thành công hy sinh. Ngộ nhỡ cuối cùng vẫn thành công lấy quân hỏa, như vậy bọn họ tình nguyện hủy diệt số quân hỏa đó.

      Mà trong đó thiết bị phá hủy chính là bước đầu tiên.

      khi có cảnh sát kiểm tra và niêm phong chỗ này, vậy bọn họ làm nổ thiết bị, đây cũng có nghĩa rất nhanh có người tìm tới quân hỏa gây phiền toái.

      Thời gian trôi qua từng phút từng giây.

      Cầm ống nước cỡ lớn, đám người Mạc Bảo Bối thống khoái làm ướt toàn bộ túi thuốc nổ. Mùi lưu huỳnh ướt nhẹp trong nước hòa lẫn mùi bùn đất, cực kỳ sặc mũi.

      - Như thế nào? Xong chưa? - Viên Bân làm xong này ít chuyện tới bên cạnh chuyên gia đàm phán.

      - Đợi nào...! - trán chuyên gia đàm phán mồ hôi ra nhanh, nhưng mặt vẫn rất trấn định đối phó thiết bị tinh vi trong tay, tay nhanh chóng cắt dây.

      Thời gian trôi qua từng giây từng giây, nhìn cây kim chỉ đó càng ngày càng tiến tới gần thời gian đếm ngược, tim tất cả mọi người sít sao cổ họng nghẹn giọng.

      giọt mồ hôi hột rơi xuống, thanh trong trẻo đến mức tất cả mọi người có thể nghe thấy ràng.

      —— Cắt cảnh.

      "Pằng pằng!"

      Nghe tiếng bắn nhau thanh từ đằng xa truyền đến, Tề Giai có hơi lo lắng, nhưng lại vô cùng kiên cường nhìn trường đấu súng xuyên qua ống nhòm.

      Đây là tổ chức buôn bán quân hỏa ZNV', người tất cả thành viên trong tổ chức đều là người có án mạng, mỗi người cũng bị phán xử tử hình, nhưng vượt ngục khiến bọn họ thoát khỏi phán xét số phận. Cũng bởi vì như vậy, chuyện giết người cướp của đối với bọn họ mà tính là chuyện lớn gì.

      Chẳng qua lần này bọn họ lại chọn hàng hóa sai lầm rồi, động đến quân hỏa chính trị quốc gia.

      Những người này trước giờ đều ngạo mạn, lần này mặc dù biết mình chọc tới người nên dây vào, nhưng cũng muốn trả lại. Cho dù trả, bọn họ cũng chết, thay vì như thế, chẳng thà đấu trận với vận mệnh, có lẽ còn có cơ hội sống sót.

      Giờ phút này tay Ross cầm Submachine Gun M12S, đây là do công ty danh tiếng lẫy lừng Beretta của Ý chế tạo. Cây súng này được công nhận là Submachine Gun tốt nhất thế giới. Nó do 84 linh kiện tạo thành, mặt ngoài nòng súng và rãnh nòng súng mạ thép crôm. di<ễn đàn lê q<uý đônn Kết cấu trong Submachine Gun M12S, thiết kế nguyên tắc trong vách hộp có cái rãnh sâu đứng dọc theo, có thể chứa đựng vật, kết cấu súng có thể dùng trong điều kiện hoàn cảnh khốc liệt (như bảo cát, khói mù, mưa tuyết) vẫn có thể bình thường vận hành.

      đặc điểm trọng yếu của Submachine Gun là lượng đạn rất nhiều (40/80), độ chính xác khá cao, uy lực đạn lớn hơn, lực đàn hồi hơn, xạ tốc cao, tốc độ mang súng di chuyển và đổi băng đạn tốt, khiến cho người ta cảm giác thể tin được chính là loại súng tiểu liên lực đạn xuyên thấu thế nhưng có thể so sánh với súng trường.

      Vừa nhanh chóng tới, vừa bắn nhanh, kỹ thuật bắn của Ross có lẽ đến tiêu chuẩn tay súng thiện xạ.

      Nhóm người tổ trọng án theo Ross xông về phía trước, cách đó xa còn có súng bắn tỉa hỗ trọ Ross lên trước.

      tại, nhóm Ross vây đám người buôn lậu súng ống đạn dược lại rồi, nhưng mà mức độ quân hỏa của đối phương dày đặc vượt xa người Ross, trong khoảng thời gian ngắn vẫn cách nào đột phá tuyến phòng vệ của bọn họ.

      Hai người Tề Giai và Hàn Kì cũng có chứng nhận sử dụng súng, cho nên chỉ có thể cầm ống nhóm ở phía xa quan sát.

      Ngón tay Hàn Kì gõ nhanh máy tính, tận lực quấy nhiễu tín hiệu đối phương, tránh khỏi bọn họ bắn vũ khí điện tử khổng lồ.

      Mặc dù như thế, số lượng quân hỏa trong tay đối phương bây giờ quá lớn, khi thời gian kéo càng lâu, đối với người của Ross lại càng bất lợi.

      - Ross, vây đánh từ bên trái, tại do toàn lực súng bắn tỉa xung phong ở phía trước, chỉ cần tranh thủ được 3 phút, em tin tưởng có thể đánh bất ngờ thành công. Tin tưởng em, nơi đó là chỗ yếu nhất của đối phương. - Tề Giai trầm tư liên tục, cuối cùng vẫn ý tưởng của mình ra.

      Thời điểm mới bắt đầu, Tề Giai cũng phát ở bên trái đối phương là nhược điểm chí mạng, bởi vì bên trái kế bên hồ nước, cho nên người phụ trách bảo vệ ít, nếu như từ nơi đó đánh bất ngờ nhất định càng thêm dễ dàng.

      Nhưng Tề Giai vẫn quan sát tỉ mỉ người của đối phương, khi Tề Giai lật xem tài liệu, những người phụ trách phòng thủ đều am hiểu sử dụng vũ khí nóng, mà sử dụng vũ khí lạnh. Cộng thêm Tề Giai quan sát độ xạ kích chính xác của Ross, mới dám cái ý tưởng này.

      Lcus này, Ross cũng biết bên trái đến tột cùng có những người này. Chuyến này, có lẽ là thắng lợi, nhưng nếu như Tề Giai phán đoán sai lầm mà rất có thể, Ross trở lại, mà cuộc chiến dịch cũng làm mất nhân vật chủ chốt nhất.

      - Em xác định? - Ross thông qua tai nghe hỏi. Nếu như hôm nay là chuyện riêng, có thể hai lời lập tức xông ra, nhưng hôm nay đại biểu cho quốc gia, dưới tay còn dẫn dắt bao nhiêu thuộc hạ nữa. Hơn nữa, dù sao Tề Giai chỉ là sinh viên, trường hợp thế này vẫn là lần đầu tiên đụng phải, cho nên Ross thể có câu hỏi này.

      - Bắt đầu từ phát súng đầu tiên của em chú ý tới. lần mười phát, tần số xạ kích tất cả phát súng đều khống chế trong mỗi 0. 5 giây, tỉ lệ chính xác 100%. Lấy gấp ba lần tần số bắn đạn bảy lần, toàn bộ rơi xuống cùng điểm. Phát sinh tỷ lệ thành công 100%, hơn nữa với tần số xạ kích 4 tới 5 phát giáp kẻ địch, với cái nhìn của em với hạng tần số xạ kích thần tốc này, tối thiểu 0.8 trở lên trúng mục [​IMG]

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 32:
      Edit: Tóc gió

      Nhìn thời gian lúc này là mười giờ trưa, xe Độc Xà giống như con dã thú điên cuồng về phía trước. Lúc này, còn có giờ có thể ra sức.

      Viên Bân nhìn SUV xông tới, nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, Viên Bân lặng lẽ lui xe ra sau.

      Ở nơi có điểm kết thúc này, nhìn cũng thấy được phần cuối trong sa mạc, Viên Bân có thể lui về phía sau cố kỵ chút nào, cần lo lắng đụng vào cái gì, cũng cần lo lắng bị địch bao vây hai mặt, cho rằng phía sau luôn là bạn của .

      Tình hình như vậy kéo dài ước chừng mười lăm phút, bởi vì là lui về phía sau, phương diện tốc độ so được với tới, Ross rất nhanh phải tiến vào trong phạm vi xạ kích của Độc Xà.

      - Ross? - Viên Bân hề nhìn Ross, nhưng là giọng điệu là đặt câu hỏi.

      Phản quang.

      Phản quang trong sa mạc, đây là điểm chết người khủng khiếp nhất của tự nhiên.

      cách nào nhìn thẳng, cũng có cách tiến về phía trước.

      Trời đất bao la, thể nhận biết phương hướng, nếu như xông lên mà rất nhanh biến thành mục tiêu số cho đám người Độc Xà.

      Lúc này tất cả mọi người khẩn trương lên.

      Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Ross cách nào đưa ra đáp án. Viên Bân là người có kỹ thuật lái xe tốt nhất ở đây, trừ phi Viên Bân có biện pháp nhắm mắt lại vẫn lái xe được, trừ phi Viên Bân có biện pháp nhắm mắt lại lái xe vẫn có thể chuẩn xác lầm, trừ phi Viên Bân chuẩn xác lầm có thể phối hợp với những người này bắn và tránh né Độc Xà tấn công.

      Nhưng đây là chuyện thể nào.

      có ai có thể làm được.

      Cho dù Viên Bân làm được, nhưng những người khác cũng cách nào chuyên tâm tiến công được, bởi vì thấy sợ hãi.

      Đây là nhược điểm trí mạng lớn nhất của con người.

      "Pằng pằng pằng pằng. . . . . ."

      "Thịch thịch. . . . . . Thịch thịch. . . . . ."

      "Rấm rầm!"

      thanh súng máy, súng lục, súng trường, vũ khí nóng hòa lẫn chung vào nhau, tiến vào phạm vi xạ kích của rắn độc, bắt đầu tiến hành bắn.

      Rắn độc chiếm cứ lấy vị trí tự nhiên tuyệt cao, lộ ra nụ cười dữ tợn.

      Giờ khắc này chờ lâu rồi, ánh sáng phải đủ mạnh, thời gian phải vừa đủ lúc. Sớm chút, ánh sáng đủ cũng chưa có uy hiếp lớn như vậy đối với Ross, trễ chút, ánh mặt trời lên trung tâm, hai bên đều chiếm được lợi ích.

      Đám người Độc Xà liều mạng cùng nả súng về hướng nhanh chóng làm cho Ross bị thiệt hại. Phá hủy đèn trái trước, phá toàn bộ kính phía sau xe, kính chắn gió bị bắn bể, còn có người bị thương.

      Ross nhanh chóng tập trung tư tưởng tĩnh tâm lại:

      - Đừng hoảng hốt, theo thanh đạn bắn ra, công kích theo hướng này, nhìn thấy cũng phải đánh, tại dựa vào trực giác của mọi người.

      - Vâng.

      Mỗi người trong nhóm đều là tinh trong đội cảnh sát, mỗi người đều chịu huấn luyện nghiêm khắc.

      Trải qua trấn an của Ross, rất nhanh đều tìm lại phương hướng của mình, hơn nữa dựa vào phán đoán thực công kích.

      - Á! - cảnh sát trúng đạn ở ngực.

      - Á! - cánh tay của Viên Bân cũng trúng phát.

      Mười lăm phút, trong mười lăm phút ngắn ngủi, phía Ross đều liên tiếp bị đánh bại. Sau khi Viên Bân bị thương, tốc độ xe giảm xuống rất nhiều.

      - Ross, toàn lực tới. – Ngay khi Ross bắn trúng người của đối phương, tai nghe rất lâu được dùng đến của Ross xuất tiếng Tề Giai.

      Lúc này, Ross có lựa chọn nào khác.

      Dưới tình huống như thế, sống chết trong cái chớp mắt, phải lựa chọn tin tưởng.

      - Toàn lực tới. - Ross hạ lệnh.

      Viên Bân hít thở sâu hơi, ngồi ở bên cạnh chính nghe được tiếng Tề Giai rồi, so độ tin tưởng Tề Giai với Ross, Viên Bân hơn chứ kém.

      Viên Bân cũng cùng lớn lên từ với Tề Giai Nhất, thông minh và năng lực của so với bát kì ai cũng ràng hơn. Mặc dù chưa từng gặp qua trường hợp đẫm máu thế này, nhưng từ sợ hãi ngay từ đầu sau đó liền lập tức tìm lại lý trí, hơn nữa đưa ra phân tích chính xác nhất lại còn lên kế hoạch tác chiến.

      Nếu như là vào thời kỳ chiến tranh, thể nghi ngờ Tề Giai là đại tướng tác chiến thiên tài.

      Khả năng, năng lực và đầu óc tỉnh táo của là điểm Viên Bân tán thưởng nhất từ trước đến nay, cho nên, chậm trễ chút nào nhấn mạnh chân ga, mặc kệ hậu quả gì, xông về phía trước!

      Độc Xà vốn liên tiếp em được xe Ross lui về sau, đột nhiên lại ra sức lên trước, Độc Xà chỉ sợ có bẫy, chần chờ chút sau đó bắt đầu lui.

      Trong nháy mắt khi Độc Xà chần chờ lui về phía sau, chiếc xe việt dã hạng nặng xông tới.

      Di chuyển thần tốc, xe Mạc Bảo Bối nhanh chóng cùng song song xe Ross.

      tay điều khiển tay lái, đồng thời tay khác của Mạc Bảo Bối mở cửa xe để Ross vào.

      Hai cảnh sát tổ trọng án bị thương khác lập tức từ qua vào ghế sau, mỗi người bên chia ra xạ kích.

      - Các chỉ để ý giết hết kẻ địch, dùng trực giác quân nhân nhạy cảm và nhiệt huyết của các . - Mạc Bảo Bối khí phách rống lên tiếng, nhắm mắt lại.

      Trực tiếp tăng tốc, Mạc Bảo Bối thỏa thích điều khiển xe việt dã chạy băng băng lên phía trước. Đây là chiến trường của Mạc Bảo Bối, lúc này, xe chính là Mạc Bảo Bối, cũng là hóa thân ý chí của , giống như mũi tên, cũng giống như chiếc xe tăng, về phía trước, có bất kỳ e ngại và hoang mang. diiễnn đànn llê qquuý đônnn Hai mắt nhắm, lông mi hơi vểnh, đầu đầu tóc rối bời tung bay trong trung. là ung dung và bình tĩnh như thế.

      Khả năng và tốc độ. Chân chính đua xe ở xe đua, mà ở tay đua xe. Mà Mạc Bảo Bối thể nghi ngờ là tay đua xe ưu tú nhất. Địa điểm đua xe cực hạn nhất là đây, uổng nhiệt huyết của tay đua xe .

      Nhìn Mạc Bảo Bối, mọi người đều vứt toàn bộ tạp niệm trong lòng, bao gồm tính yếu đuối, lúc này cũng đều lấy được ở buông lỏng giải thoát từ ung dung bình tĩnh của Mạc Bảo Bối.

      Bầu khí bị che phủ hết, nhất là ở nơi nhiệt huyết sôi trào thế này.

      nhìn thấy có thể tĩnh tâm, nhìn thấy có thể có được thông tin chuẩn xác nhất.

      Tất cả mọi người nhắm hai mắt lại, nghiêm túc lắng nghe tiếng đạn xe khí mà đến, sau đó theo phương hướng đó dùng kỹ thuật bắn chính xác hơn đáp lễ lại.

      thắng xe chút, xuống số, để cho động cơ chuyển động tại chỗ, bánh sau mất lực chạm đất, đồng thời đánh tay lái rẽ qua hướng ngược lại, Mạc Bảo Bối tránh thoát đợt đạn. Xe an toàn dừng ở phía trước bên trái Độc Xà. Lúc này Rosic mở mắt, vì ngồi hướng bên cạnh chỗ ngồi Mạc Bảo Bối nên có bóng.

      Ross nhanh chóng bắn liên tục, mỗi lần bắn, mỗi lần nhắm đều dựa vào trực giác.

      Nhưng mặt lại có vẻ mặt giống như trước.

      chăm chú, nghiêm túc, vững vàng, tỉnh táo.

      có ai biết rốt cuộc Ross có bắn trúng quân địch , trừ Ross.

      Giữa trưa, mặt trời chậm rãi di chuyển lên chính giữa bầu trời.

      Độc Xà nhìn đồng bọn bên cạnh từng người [​IMG]

      Câu này khiến Mạc Bảo Bối phát điên, đó là ngoại quốc, cho nên có vấn đề gì, nhưng là bọn họ là ba người Trung Quốc, có thể so sánh ? thể.

      Còn nữa, trường hợp mặc đồ hở lưng là lúc nào? Là dạ hội hoặc tiệc rượu, vậy bây giờ là ở đâu? Là ở máy bay, có thể so sánh ? thể.

      Cho nên Ross bị Mạc Bảo Bối níu lấy lỗ tai vặn đến đỏ lên mới thỏa mãn buông tay.

      Lần phát giận gần đây nhất là bởi vì vị đại tiểu thư này muốn uống cola, nhưng Ross đại nhân cự tuyệt, vì vậy Đại tiểu thư này lại nổi đóa, người trời thương nhưng thể cho, ngay cả muốn uống ngụm đồ uống thích nhất cũng được thỏa mãn.

      Nhưng lần này Ross nhượng bộ.

      Sau đó, lại qua hồi lâu.

      - Em muốn ăn cá. - Mạc Bảo Bối đột nhiên ngồi dậy, nhìn Ross .

      - được. - Lần này Ross nhìn cũng nhìn Mạc Bảo Bối mà tue thế xoay người sang chỗ khác lấy đồ gì đó.

      - Tại sao? Lý do. - Mạc Bảo Bối cực kỳ khó chịu, tại sao cái gì muốn ăn đều bị ngăn cản.

      - Bất lợi cho vết thương khép lại, xoay qua chỗ khác. - Ross cầm thuốc mỡ chuẩn bị thay thuốc cho Mạc Bảo Bối. Thuốc mỡ này có tác dụng hạn định trong thời gian mười hai giờ, bây giờ khác biệt lắm, cho nên Ross phải thay cho lần nữa.

      - Em cũng có vết thương, chỉ là sưng đau thôi mà. Hơn nữa tại đau cũng nóng, chỉ còn lại sưng đỏ thôi. - Mạc Bảo Bối nhìn mảng hồng hồng sau lưng, nhưng khe hở vết thương cũng nhìn thấy, trơn mượt mảnh.

      - Ở đây. - Ross kéo váy dài của Mạc Bảo Bối ra, lộ ra bắp đùi trắng như tuyết, bắp đùi có vết thương màu đỏ sậm kết vảy.

      Đó là vết thương để lại lúc Mạc Bảo Bối ở thành phố ma. Lúc ấy cảm thấy đau nhiều, nhưng lại chảy máu, mặc dù vết thương lớn, nhưng nó cũng khiến cho Ross thấy liền thống hận tại sao lúc ấy cương quyết, cứng rắn ngăn cản tới Tân Cương chơi. diiiiiễn đànnnn lê quuuuý đônn Nếu như ngăn cản, bây giờ xảy ra nhiều chuyện thế này.

      Quệt miệng, Mạc Bảo Bối yên lặng cúi đầu.

      Đây đích vết thương, mặc dù khép lại, nhưng cũng để lại vết sẹo. Chẳng qua trời cao đối với cũng tệ lắm, ít nhất vết thương ở nơi nhìn thấy, cho nên cho dù là mặc quần cụt cũng sợ bị người ta thấy.

      Kéo váy Mạc Bảo Bối lên, Ross chuyên tâm thoa thuốc mỡ.

      Nhận lấy khăn lông ướt tiếp viên hàng đưa tới, rửa sạch mười ngón xong, Ross ra hiệu tiếp viên hàng lấy canh ngân nhĩ hạt sen chuẩn bị xong tới đây.

      Cuối cùng, Mạc Bảo Bối yên lặng ăn canh ngân nhĩ hạt sen, sau đó buồn bã nhìn người khác ăn thịt cá.

      Ánh mặt trời mới lên bao phủ rừng rậm mênh mông. Lúc này đây, xuyên qua rừng rậm xanh um tươi tốt, xuyên qua nhánh cây dầy đặc, có thể thấy rất nhiều bụi gai và tường vi vòng quanh. tòa thành cổ đứng sừng sững, hình như tòa thành có niên đại rất lâu đời. tường thành màu xám tro bò đầy dây leo màu xanh thẫm, nhiều như thế cũng phủ quanh toàn bộ cửa sổ, thậm chí chui vào trong cửa sổ, tịch mịch mà mộc mạc.

      Trong gió, hoa tường vi còn mang theo mát lạnh mỉm cười, đơn thuần làm cho người khác mê mẩn, mềm mại nhẵn nhụi như tơ màu trắng, mặt cánh hoa buổi sớm giống như thủy tinh, ở dưới ánh mặt trời rực rỡ sáng sớm chiết xạ ra ánh sáng năm màu.

      Trong phòng của Mạc Bảo Bối mặt có cửa sổ sát đất to, mặc dù là cửa sổ, nhưng kỳ chiếm cứ toàn bộ vách tường trước mặt. Mở cửa sổ sát đất ra, bên ngoài liên kết với vườn hoa lớn nhiều loại, đối diện giường lớn là hồ tư nhân, trung tâm mặt hồ còn có đảo , đảo dựng cặp uyên ương triền miên.

      nhạc nhàng bao trùm lấy quang cảnh huyền áo tự như tiên này, cảnh lãng mạn làm cho người khác cảm thấy ở trong mộng.

      Hình ảnh như vậy lại có bức tranh rất phù hợp chen trong đó.

      Chỉ thấy cơ thể yếu nằm ở mép giường giường lớn rộng ba mét màu trắng mềm mại, bốn năm tóc vàng mặc đồng phục vây xung quanh nhình .

      - Ọe. . . . . . ọe. . . . . . - Mạc Bảo Bối nằm mép giường nôn mạnh.

      Cụ lớn nhà người, lúc nào lão nương trở nên yếu ớt thế này rồi hả ? Lúc nào loại chuyện lạ nước lạ cái này lại rơi xuống đầu vậy hả?

      - Tiểu thư, tiểu thư nhịn chút, súc miệng chút, bác sĩ hoàng gia lập tức tới ngay. - Louise gấp gáp đến luống cuống tay chân, lát cầm khăn lông ướt ấm lau miệng cho Mạc Bảo Bối, lát chỉ huy những người làm nữ khác thay khăn lông sạch nhiều hơn, lát đổi cái thùng sạch để Mạc Bảo Bối bị gay mũi nôn sặc, lát còn phải vội vàng an ủi Mạc Bảo Bối.

      - Có tới ? - Louise quay về hướng cánh cửa khác hỏi người làm nữ bên ngoài.

      - đến đại sảnh rồi, nhìn thấy người, lập tức tới ngay. - người làm nữ tuổi còn trẻ ngẩng đầu ngoảnh dài ra phía xa nhìn bác sĩ chạy tới, lộ ra khuôn mặt tươi cười vui vẻ.

      - Ọe. . . . . .ọe - Mạc Bảo Bối nôn tất cả những thứ có thể nôn trong bụng ra rồi, bây giờ căn bản nôn toàn axit dạ dày.

      Mạc Bảo Bối ói đến hoàn toàn còn bất kỳ hơi sức gì, tại toàn thân mềm nhũn dựa vào người làm nữa, dựa vào chống đỡ của ấy mới trực tiếp ngã xuống.

      Máy bay vừa đáp xuống đất, Mạc Bảo Bối lập tức bị tòa thành trước mắt làm cho mê hoặc, vui mừng đến được. Ross thấy vậy cũng rất yên tâm mà giao Mạc Bảo Bối cho quan trông coi cung điện Louise, sau đó nhận lệnh quốc vương mà . Mà khi Ross rời , Mạc Bảo Bối cũng nhanh chóng gục xuống.

      lúc Mạc Bảo Bối vui mừng xem xét, du ngoạn, đột nhiên nhớ ra trong bụng mình gần như có nước, vì vậy Louise tức khắc chuẩn bị cho Mạc Bảo Bối chút rượu và thức ăn cung đình. Khi Mạc Bảo Bối vui mừng thưởng thức xong, liền bắt đầu nôn lên nôn xuống, giống như trong bụng có thứ gì đó vô cùng vô tận.

      Lúc này, Ross vẫn còn bí mật trao đổi số cơ mật quốc gia đại với quốc vương, Louise dám quấy rầy, nhưng người rất khỏe giao vào tay của lại biến thành bộ dạng bây giờ, cho nên Louise rất lo lắng.

      - Đến đến! - Người ngoài cửa vội vàng kêu, tiếng bước chân càng lúc càng lớn.

      - Nhanh lên chút, ở đây, mau xem chuyện gì xảy ra, ràng trước đó còn vừa vừa cười rất tốt, ăn đồ ăn xong liền bắt đầu nôn, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? - Louise vội vàng tiến lên kéo hai bác sĩ cùng .

      Bác sĩ lớn tuổi chút hoang mang tiến lên, cầm ống nghe bệnh lên bắt đầu làm kiểm tra, bác sĩ tuổi hơn chút lập tức mở hòm thuốc mang bên người bắt đầu chuẩn bị đồ.

      Đo huyết áp, nghe nhịp tim, kiểm tra thân thể, lấy máu, tất cả mọi chuyện đều làm xong rồi, lúc này bác sĩ lớn tuổi mới trầm ngâm :

      - Hẳn là liên quan đến việc lạ nước lạ cái, có đáng ngại, tôi tiến hành xử lý theo chứng bệnh, tiếp tục bổ sung chất lỏng phòng ngừa vì thoát nước dẫn rối loạn chất điện giải trong cơ thể ấy. Vì lý do an toàn, những mẫu máu này chúng tôi mang về theo dõi, xem có những vấn đề khác . Chờ cơ thể vị tiểu thư này khá hơn chút lại sắp xếp ấy tiến hành các loại kiểm tra.

      Y tá săn sóc đặc biệt theo phía sau rất nhanh thực lời dặn của bác sĩ, thiết lập chuỗi truyền dịch cho Mạc Bảo Bối, bắt đầu treo dịch truyền rồi.

      Mặc dù rất mệt mỏi rồi, nhưng khi kim châm vào trong thịt tiếp tục đến mạch máu, Mạc Bảo Bối vẫn la lên. Từ bướng bỉnh, mặc dù sợ đau nhưng vẫn có thể nhịn, học tập Taekwondo khổ hơn mệt mỏi hơn cũng chịu đựng, nhưng lại vô cùng sợ tiêm. Tuy đây là y tá tốt nhất rồi, nhưng vẫn tự chủ được cảm thấy đau đớn, hơn nữa đau đớn này so với bị người ta đá cước còn đau hơn ba phần.

      Sau khi hôn nữa, Mạc Bảo Bối mệt mỏi mơ mơ màng màng ngủ thiếp , trong thoáng chốc có người cho uống chút nước ấm, biết qua bao lâu sau lại có nước cháo đưa đến khóe miệng.

      Nước cháo, mùi vị ấm áp.

      Đó là nước cháo Trung quốc, mùi vị làm người ta hoài niệm.

      Ở Tân Cương hơn nửa tháng, Mạc Bảo Bối gần như ăn được cháo, bởi vì thức ăn Tân Cương rất khác với thức ăn theo thói qune của , vốn dĩ cũng cảm thấy gì, nhưng hôm nay, lúc này được uống nước cháo lại cảm thấy rất cảm động.

      - Ừm. . . . . . - Mạc Bảo Bối còn ngủ trong mộng, đột nhiên cảm thấy người mình có loại cảm giác nhàng khoan khoái, làm cho cảm thấy rất thoải mái, nhịn được thở ra.

      Cảm giác này, ra Mạc Bảo Bối ngủ rất lo lắng bất ổn, vì liên quan tới vết thương sau lưng, hoàn toàn chỉ có thể nằm sấp, đè nén khoang tim vốn hông thoải mái, cộng thêm thể vốn rất mệt mỏi, càng thêm ngủ yên ổn, thế nhưng phút chốc lại cảm thấy rất thoải mái.

      - Bảo Bối, tỉnh. - Ross nhàng gọi.

      vừa mười tiếng, ngờ lúc trở lại nhìn thấy Mạc Bảo Bối, Mạc Bảo Bối còn sôi nổi được nữa, mà xụi lơ giường bộ dạng còn sức sống, sắc mặt của lập tức u, tất cả mọi người bị dọa đến quỳ mặt đất dám thở lớn tiếng.

      Nhìn thấy Mạc Bảo Bối tái nhợt, Ross đau lòng dứt, rất muốn chia sẻ những khổ sở kia với Mạc Bảo Bối, thế nhưng lại thể ra sức, chỉ có thể nhìn cơ thể Mạc Bảo Bối gầy yếu mình đau đớn.

      Phân phó người nấu cháo Trung quốc, chính miệng đút vài hớp xong, Ross cẩn thận lau chùi khóe môi Mạc Bảo Bối. dám để Mạc Bảo Bối ăn quá nhiều, chỉ sợ lại nôn mửa ra, phải tuân theo lời dặn của bác sĩ, bữa ăn ít số lượng nhiều, ăn uống .

      Nhìn thấy quần áo người Mạc Bảo Bối rối loạn, Ross lập tức phân phó người chuẩn bị bồn tắm, giúp Mạc Bảo Bối tắm rửa sạch tốt rồi, mặc váy ngủ cung đình rộng thùng thình vào, sau đó dùng thuốc mỡ tốt nhất thoa lên lưng sưng đỏ au của Mạc Bảo Bối.

      Cảm giác lạnh lẽo khiến Mạc Bảo Bối tỉnh táo lại, mở mắt nhìn hoàn cảnh xa lạ.

      Mặc dù phong cảnh ngoài cửa sổ trước mặt thanh nhã tuyệt đẹp, nhưng thiết kế trong phòng lại khác biệt ràng, tạo hình mặt ngoài đại khí hào hùng chế tác từ các chi tiết vụn vặt, còn có các loại bích hoạ vừa nhìn biết từ cùng tác giả, đối với Mạc Bảo Bối nhìn cũng phải thốt hai chữ ‘xa hoa’ to. Chẳng qua kết hợp xa hoa mang tới là loại rung động lòng người, nhà ở xa hoa cũng vì hiếm thấy mà có vẻ cực kỳ trân quý.

      Nhìn các kiệt tác các thời kỳ khác nhau đều xuất trong căn phòng xa hoa này, dù Mạc Bảo Bối chỉ là người ngoài nghề cũng biết giá trị trong đó, cái này cũng chỉ là đồ dùng xa hoa mà là giá trị bản thân người thiết kế.

      Tập trung lịch sử nhân văn mấy ngàn năm, hòa tan kỹ thuật chế tác truyền thống và kỹ thuật chế tác tỉ thức hoàng kim khéo léo, làm cho đồ dùng ra vẻ đẹp vừa đúng tỷ lệ.

      - Bảo Bối, sao rồi? Có thấy khá hơn chút nào ? - Ross khẩn trương hỏi, của vừa mở mắt ra phải nhìn đầu tiên, mà là bắt đầu ngẩn người quan sát hoàn cảnh.

      - Hả? - Mạc Bảo Bối bị tiếng Ross cắt đứt, nghi hoặc quay đầu, lúc này mới nhìn thấy Ross.

      Nhìn thấy Mạc Bảo Bối hồi lâu chú ý tới mình, Ross có vẻ hơi đau lòng, nhưng vẫn rất dịu dàng đỡ Mạc Bảo Bối ngồi dậy, sau đó lấy cái gối ôm mềm mại lớn cho Mạc Bảo Bối ôm.

      - Có đói bụng ? - Ross hỏi, Louise bưng chén cháo trắng tỏa ra mùi gạo từ tay người làm nữ khác đưa cho Ross, sau đó cung kính khom lưng cúi đầu lui ra sau bước.

      - cảm thấy đói, có lẽ là đói quá mức cảm giác rồi.- Khuôn mặt Mạc Bảo Bối thê thảm. Mặc dù bây giờ cảm thấy mình đói, nhưng nghĩ cũng biết, sau khi nôn toàn bộ mọi thứ ra nếu vẫn đói mà cũng phải là loài người, huống chi tại dù nôn, nhưng tay chân vẫn nhũn ra hết.

      Ross tỉ mỉ thổi chút, múc muỗng tự mình thử nhiệt độ trước chút, sau đó mới yên tâm đút tới miệng Mạc Bảo Bối.

      Cái gì? phải chứ? Đây là. . . . . .

      - Sao vậy? - Ross thấy Mạc Bảo Bối há miệng, hỏi.

      - ăn rồi cho em ăn, đây là chuyện người có kiến thức mới làm, thế này vệ sinh? - Mạc Bảo Bối nhìn Ross, có phần ghét bỏ, nhất là bây giờ mặt Ross xem ra nhếch nhác, còn có râu ria, càng cảm thấy cháo trắng từ trong miệng Ross ra vệ sinh.

      Ross bị lời của Mạc Bảo Bối làm đả kích sâu, cực nhọc chăm sóc ngày đêm, kết quả đổi lấy ghét bỏ từ này?

      - cũng ăn đồ ăn dư lại của em rồi, sao em lại thể ăn? - Ross hơi buồn bực chút, tim của bị tổn thương rồi.

      - Nhưng. . . . . . em cho ăn đồ ăn thơm ngát, nhưng bây giờ. . . . . . nhất định trải qua mười hai giờ chưa đánh răng hả? - Mạc Bảo Bối chần chờ nhìn khuôn mặt râu ria của Ross.

      Câu hỏi của Mạc Bảo Bối trực tiếp khiến sắc mặt Ross vui.

      . . . . . . bị ghét bỏ sao?

      Louise đứng ở bên run rẩy, mặc dù vô nghe hiểu Ross và vị hôn thê Trung Quốc những gì, nhưng cũng nhìn ra được, vị tiểu thư kia ghét bỏ Ross đại nhân, chịu ăn.

      Phải biết, Ross ở trong mắt của các vốn là thiên thần sống. Ngũ quan dáng dấp Ross gần như hoàn mỹ, là dáng vẻ người tình trong mộng của tất cả phụ nữ. Mặc dù trong đôi mắt dường như nhìn ra bất kỳ tâm tình nào của mang bất cứ chút cảm tình nào, nhưng vẫn là người đàn ông làm cho người ta nhịn được động lòng. trầm tĩnh lại chứa cao ngạo, làm việc kỹ lưỡng, uy nghiêm, luôn luôn có nghị lực kiên trì, năng lực của cũng làm cho nhiều người cảm phục.

      Chắc chắn, người đàn ông lãnh khốc.

      Nhưng người đàn ông lãnh khốc lại bị người con Trung Quốc như vậy làm cho tinh thần ổn, cái này khiến Louise và tất cả mọi người cảm thấy kinh ngạc.

      Mà bây giờ thoạt nhình, hình như Trung Quốc này hoàn toàn có lòng cảm kích.

      Ross thất bại gật đầu, sau đó xoay người lại, buông chén xuống.

      Louise nhận lấy, vốn muốn thay vị trí Ross đút Mạc Bảo Bối ăn cơm.

      - Chờ tôi lát , chuẩn bị đồ dùng cho tôi tắm. - Ross lạnh lùng . Bây giờ phải là quan ngoại giao, mà ở quốc gia của mình, cần thiết che giấu lãnh khốc của mình.

      Louise kinh ngạc gật đầu cái, sau đó buông chén xuống, xoay người phân phó người giúp việc phía dưới chuẩn bị.

      Chờ Ross tắm nhanh xong rồi cho Mạc Bảo Bối ăn, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.

      - Ross, tôi nghe dâu của tỉnh rồi, tôi tới xem ấy chút. – Giọng Hans Petersen sảng lãng từ xa truyền tới, Mạc Bảo Bối tò mò nhìn hướng thanh tới.

      Đó là người đàn ông chừng bốn mươi tuổi. Người này giữ tóc dài màu vàng nhạt. Người đàn ông tóc vàng nhạt dường như rất vui vẻ, có ngũ quan làm động lòng người như Ross, nhưng lại có sức quyến rũ đặc biệt.

      Ross nhìn thấy người này cũng đứng dậy, tự mình lau đôi tay cho Mạc Bảo Bối.

      - Hey. . . . . . chào. . . . . . , tôi là. . . . . . Hans Petersen, vui mừng. . . . . . được biết . - Hans Petersen tiếng Trung tốt, đứt quãng, dáng vẻ rất cật lực, cảm giác giống như cẩn thận cắn vào đầu lưỡi.

      - Xin chào, tôi là Mạc Bảo Bối, rất hân hạnh được biết . - Mạc Bảo Bối sảng lãng dùng tiếng .

      - . . . . . . đúng là . . . . . . Trung Quốc. . . . . . xinh đẹp, tôi. . . . . . - Hans Petersen nắm tay Mạc Bảo Bối, tiếp tục cố gắng tiếng Trung Quốc luyện tập lâu của .

      - ra . . . . . . hoàn toàn có thể tiếng với too, tôi nghe hiểu. - Mạc Bảo Bối rất sợ Hans Petersen cẩn thận cắn lưỡi, nhịn được cắt ngang. Hơn nữa, quá thích người khác dùng tiếng Trung Quốc sứt sẹo thế này với , nghe liền khó chịu.

      - Được rồi, tôi tiếng Trung Quốc đúng là quá tệ, trách được muốn nghe tôi hết." - Hans Petersen u oán , bộ dạng giống như rất ngượng ngùng, nhưng lại như bị uất ức.

      Cảm giác Hans Petersen hình như là người rất hài hước, dĩ nhiên là hình như, ít nhất là trong mắt Mạc Bảo Bối.

      Bởi vì ngờ rốt cuộc ông chủ lớn của Ross người như vậy. Người như vậy, làm sao lại là Quốc vương?

      - Là rất tệ, hơn nữa tôi rất sợ ngài lưu loát cẩn thận trở thành cắn lưỡi tự sát, chẳng phải là tôi rất đau lòng sao. - Mạc Bảo Bối khách khí chút nào , xem ra tình cảm Ross và Quốc vương này có vẻ rất tốt, hơn nữa rất ràng bây giờ ta lấy thân phận cá nhân đến thăm , khách khí có gì tốt chứ?

      - . . . . . . đúng là thẳng thắn, trách được ăn Ross của chúng tôi đến gắt gao, hơn nữa xem ra Ross lại còn rất cam tâm tình nguyện thích thú đấy. - Hans Petersen nhìn dáng vẻ nô lệ của vợ của Ross, cười , rất thích Trung Quốc này.

      - Tôi có ăn ấy, tôi cũng phải là quái, càng phải là European Vampire các . - Mạc Bảo Bối nhìn Ross tết đuôi sam cho mình, vội vàng phủi sạch quan hệ. cũng có cái nhàn hạ thoải mái ăn hết Ross đó, hơn nữa, vốn Ross ăn sạch cũng kém bao nhiêu đâu.

      - Ha ha. . . . . . rất thú vị, quái? Ý tứ của quái và Vampire của chúng tôi khác biệt sao? - Hans Petersen cười rất lớn tiếng, ngay cả Louise cũng cảm thấy kinh ngạc, xem ra Trung Quốc này cũng đem lại hứng thú cho Quốc vương Điện hạ vĩ đại của bọn họ.

      - Ừ, chúng có quan hệ thân thích. - Mạc Bảo Bối suy nghĩ chút, .

      Vả lại. . . . . . trừu tượng mà , Vampire và quái, đích xác là có quan hệ thân thích.

      Ross giúp Mạc Bảo Bối biến tóc rối tung thành đuôi sam dài, còn cầm lên đóa hoa tường vi cài ở đuôi tóc, sau đó hài lòng vỗ vỗ tay, nhận lấy khăn lông Louise đưa tới lau sạch hai tay.

      Nếu như trước kia, hoàn toàn làm được, nhưng bây giờ làm này số chuyện này vô cùng thuận tay rồi, hơn nữa so Mạc Bảo Bối còn thuận buồm xuôi gió hơn nhiều.

      - Tốt rồi, ngài nhìn cũng nhìn, Bảo Bối của chúng tôi cần nghỉ ngơi. - Ross khách khí hạ lệnh đuổi khách.

      - Nhưng tại mới sáng sớm. - Hans Petersen nhìn mặt trời mới vừa mới dâng lên bên ngoài vườn hoa chút.

      - Ngài nên xử lý chuyện lớn quốc gia, Louise, đưa Quốc vương của chúng ta điện hạ trở về . - Ross tuyệt khách khí .

      - Thấy sắc quên bạn! - Hans Petersen hung hăng câu, sau đó . có chuyện cần xử lý, dù sao mới vừa ngồi lên vị trí này tới năm, nếu như phải vì Ross có quan hệ với quốc gia hùng mạnh Trung Quốc này cường ủng hộ, cũng thể thuận lợi vậy, chẳng qua rất nhiều chuyện vẫn phải dựa vào mình.

      Mạc Bảo Bối nhìn Quốc vương mặc dù giọng điệu tốt, nhưng mặt lại vẫn sao cả, cười thầm.

      - Em cười cái gì? - Ross xoay mặt Mạc Bảo Bối qua hỏi.

      Ross có chút ghen, từ sau khi tỉnh lại Mạc Bảo Bối rất lâu, thời gian nhìn so ra kém hơn Hans Petersen vừa mới tới lát nhiều, điều này có thể khiến cho ghen sao?

      - Câu tiếng Trung Quốc này Hans Petersen rất trôi chảy, cảm thấy vậy sao? - Mạc Bảo Bối cười .

      Bốn chữ ‘thấy sắc quên bạn’ cuối cùng Hans Petersen dùng tiếng Trung Quốc ra, hơn nữa rất đạt tiêu chuẩn.

      - Vậy sao hả ? tốt hơn ta. - Ross tự chủ so với Hans Petersen, mặc dù cảm thấy thế này rất ngây thơ, nhưng lại thể kiềm chế.

      - câu này ngài ấy muốn với lâu rồi, nhất định mỗi ngày luyện tập lần, nếu sao có thể tốt như vậy? , có phải trước kia từng ái mộ tiểu thư quý tộc nào đó, còn xảy ra câu chuyện tình oanh liệt? - Mạc Bảo Bối nhạo báng Ross.
      Cập nhật chương mới nhanh nhất ở *******************.

      --- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

      Edit: Tóc gió

      Câu này khiến Mạc Bảo Bối phát điên, đó là ngoại quốc, cho nên có vấn đề gì, nhưng là bọn họ là ba người Trung Quốc, có thể so sánh ? thể.

      Còn nữa, trường hợp mặc đồ hở lưng là lúc nào? Là dạ hội hoặc tiệc rượu, vậy bây giờ là ở đâu? Là ở máy bay, có thể so sánh ? thể.

      Cho nên Ross bị Mạc Bảo Bối níu lấy lỗ tai vặn đến đỏ lên mới thỏa mãn buông tay.

      Lần phát giận gần đây nhất là bởi vì vị đại tiểu thư này muốn uống cola, nhưng Ross đại nhân cự tuyệt, vì vậy Đại tiểu thư này lại nổi đóa, người trời thương nhưng thể cho, ngay cả muốn uống ngụm đồ uống thích nhất cũng được thỏa mãn.

      Nhưng lần này Ross nhượng bộ.

      Sau đó, lại qua hồi lâu.

      - Em muốn ăn cá. - Mạc Bảo Bối đột nhiên ngồi dậy, nhìn Ross .

      - được. - Lần này Ross nhìn cũng nhìn Mạc Bảo Bối mà tue thế xoay người sang chỗ khác lấy đồ gì đó.

      - Tại sao? Lý do. - Mạc Bảo Bối cực kỳ khó chịu, tại sao cái gì muốn ăn đều bị ngăn cản.

      - Bất lợi cho vết thương khép lại, xoay qua chỗ khác. - Ross cầm thuốc mỡ chuẩn bị thay thuốc cho Mạc Bảo Bối. Thuốc mỡ này có tác dụng hạn định trong thời gian mười hai giờ, bây giờ khác biệt lắm, cho nên Ross phải thay cho lần nữa.

      - Em cũng có vết thương, chỉ là sưng đau thôi mà. Hơn nữa tại đau cũng nóng, chỉ còn lại sưng đỏ thôi. - Mạc Bảo Bối nhìn mảng hồng hồng sau lưng, nhưng khe hở vết thương cũng nhìn thấy, trơn mượt mảnh.

      - Ở đây. - Ross kéo váy dài của Mạc Bảo Bối ra, lộ ra bắp đùi trắng như tuyết, bắp đùi có vết thương màu đỏ sậm kết vảy.

      Đó là vết thương để lại lúc Mạc Bảo Bối ở thành phố ma. Lúc ấy cảm thấy đau nhiều, nhưng lại chảy máu, mặc dù vết thương lớn, nhưng nó cũng khiến cho Ross thấy liền thống hận tại sao lúc ấy cương quyết, cứng rắn ngăn cản tới Tân Cương chơi. diiiiiễn đànnnn lê quuuuý đônn Nếu như ngăn cản, bây giờ xảy ra nhiều chuyện thế này.

      Quệt miệng, Mạc Bảo Bối yên lặng cúi đầu.

      Đây đích vết thương, mặc dù khép lại, nhưng cũng để lại vết sẹo. Chẳng qua trời cao đối với cũng tệ lắm, ít nhất vết thương ở nơi nhìn thấy, cho nên cho dù là mặc quần cụt cũng sợ bị người ta thấy.

      Kéo váy Mạc Bảo Bối lên, Ross chuyên tâm thoa thuốc mỡ.

      Nhận lấy khăn lông ướt tiếp viên hàng đưa tới, rửa sạch mười ngón xong, Ross ra hiệu tiếp viên hàng lấy canh ngân nhĩ hạt sen chuẩn bị xong tới đây.

      Cuối cùng, Mạc Bảo Bối yên lặng ăn canh ngân nhĩ hạt sen, sau đó buồn bã nhìn người khác ăn thịt cá.

      Ánh mặt trời mới lên bao phủ rừng rậm mênh mông. Lúc này đây, xuyên qua rừng rậm xanh um tươi tốt, xuyên qua nhánh cây dầy đặc, có thể thấy rất nhiều bụi gai và tường vi vòng quanh. tòa thành cổ đứng sừng sững, hình như tòa thành có niên đại rất lâu đời. tường thành màu xám tro bò đầy dây leo màu xanh thẫm, nhiều như thế cũng phủ quanh toàn bộ cửa sổ, thậm chí chui vào trong cửa sổ, tịch mịch mà mộc mạc.

      Trong gió, hoa tường vi còn mang theo mát lạnh mỉm cười, đơn thuần làm cho người khác mê mẩn, mềm mại nhẵn nhụi như tơ màu trắng, mặt cánh hoa buổi sớm giống như thủy tinh, ở dưới ánh mặt trời rực rỡ sáng sớm chiết xạ ra ánh sáng năm màu.

      Trong phòng của Mạc Bảo Bối mặt có cửa sổ sát đất to, mặc dù là cửa sổ, nhưng kỳ chiếm cứ toàn bộ vách tường trước mặt. Mở cửa sổ sát đất ra, bên ngoài liên kết với vườn hoa lớn nhiều loại, đối diện giường lớn là hồ tư nhân, trung tâm mặt hồ còn có đảo , đảo dựng cặp uyên ương triền miên.

      nhạc nhàng bao trùm lấy quang cảnh huyền áo tự như tiên này, cảnh lãng mạn làm cho người khác cảm thấy ở trong mộng.

      Hình ảnh như vậy lại có bức tranh rất phù hợp chen trong đó.

      Chỉ thấy cơ thể yếu nằm ở mép giường giường lớn rộng ba mét màu trắng mềm mại, bốn năm tóc vàng mặc đồng phục vây xung quanh nhình .

      - Ọe. . . . . . ọe. . . . . . - Mạc Bảo Bối nằm mép giường nôn mạnh.

      Cụ lớn nhà người, lúc nào lão nương trở nên yếu ớt thế này rồi hả ? Lúc nào loại chuyện lạ nước lạ cái này lại rơi xuống đầu vậy hả?

      - Tiểu thư, tiểu thư nhịn chút, súc miệng chút, bác sĩ hoàng gia lập tức tới ngay. - Louise gấp gáp đến luống cuống tay chân, lát cầm khăn lông ướt ấm lau miệng cho Mạc Bảo Bối, lát chỉ huy những người làm nữ khác thay khăn lông sạch nhiều hơn, lát đổi cái thùng sạch để Mạc Bảo Bối bị gay mũi nôn sặc, lát còn phải vội vàng an ủi Mạc Bảo Bối.

      - Có tới ? - Louise quay về hướng cánh cửa khác hỏi người làm nữ bên ngoài.

      - đến đại sảnh rồi, nhìn thấy người, lập tức tới ngay. - người làm nữ tuổi còn trẻ ngẩng đầu ngoảnh dài ra phía xa nhìn bác sĩ chạy tới, lộ ra khuôn mặt tươi cười vui vẻ.

      - Ọe. . . . . .ọe - Mạc Bảo Bối nôn tất cả những thứ có thể nôn trong bụng ra rồi, bây giờ căn bản nôn toàn axit dạ dày.

      Mạc Bảo Bối ói đến hoàn toàn còn bất kỳ hơi sức gì, tại toàn thân mềm nhũn dựa vào người làm nữa, dựa vào chống đỡ của ấy mới trực tiếp ngã xuống.

      Máy bay vừa đáp xuống đất, Mạc Bảo Bối lập tức bị tòa thành trước mắt làm cho mê hoặc, vui mừng đến được. Ross thấy vậy cũng rất yên tâm mà giao Mạc Bảo Bối cho quan trông coi cung điện Louise, sau đó nhận lệnh quốc vương mà . Mà khi Ross rời , Mạc Bảo Bối cũng nhanh chóng gục xuống.

      lúc Mạc Bảo Bối vui mừng xem xét, du ngoạn, đột nhiên nhớ ra trong bụng mình gần như có nước, vì vậy Louise tức khắc chuẩn bị cho Mạc Bảo Bối chút rượu và thức ăn cung đình. Khi Mạc Bảo Bối vui mừng thưởng thức xong, liền bắt đầu nôn lên nôn xuống, giống như trong bụng có thứ gì đó vô cùng vô tận.

      Lúc này, Ross vẫn còn bí mật trao đổi số cơ mật quốc gia đại với quốc vương, Louise dám quấy rầy, nhưng người rất khỏe giao vào tay của lại biến thành bộ dạng bây giờ, cho nên Louise rất lo lắng.

      - Đến đến! - Người ngoài cửa vội vàng kêu, tiếng bước chân càng lúc càng lớn.

      - Nhanh lên chút, ở đây, mau xem chuyện gì xảy ra, ràng trước đó còn vừa vừa cười rất tốt, ăn đồ ăn xong liền bắt đầu nôn, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? - Louise vội vàng tiến lên kéo hai bác sĩ cùng .

      Bác sĩ lớn tuổi chút hoang mang tiến lên, cầm ống nghe bệnh lên bắt đầu làm kiểm tra, bác sĩ tuổi hơn chút lập tức mở hòm thuốc mang bên người bắt đầu chuẩn bị đồ.

      Đo huyết áp, nghe nhịp tim, kiểm tra thân thể, lấy máu, tất cả mọi chuyện đều làm xong rồi, lúc này bác sĩ lớn tuổi mới trầm ngâm :

      - Hẳn là liên quan đến việc lạ nước lạ cái, có đáng ngại, tôi tiến hành xử lý theo chứng bệnh, tiếp tục bổ sung chất lỏng phòng ngừa vì thoát nước dẫn rối loạn chất điện giải trong cơ thể ấy. Vì lý do an toàn, những mẫu máu này chúng tôi mang về theo dõi, xem có những vấn đề khác . Chờ cơ thể vị tiểu thư này khá hơn chút lại sắp xếp ấy tiến hành các loại kiểm tra.

      Y tá săn sóc đặc biệt theo phía sau rất nhanh thực lời dặn của bác sĩ, thiết lập chuỗi truyền dịch cho Mạc Bảo Bối, bắt đầu treo dịch truyền rồi.

      Mặc dù rất mệt mỏi rồi, nhưng khi kim châm vào trong thịt tiếp tục đến mạch máu, Mạc Bảo Bối vẫn la lên. Từ bướng bỉnh, mặc dù sợ đau nhưng vẫn có thể nhịn, học tập Taekwondo khổ hơn mệt mỏi hơn cũng chịu đựng, nhưng lại vô cùng sợ tiêm. Tuy đây là y tá tốt nhất rồi, nhưng vẫn tự chủ được cảm thấy đau đớn, hơn nữa đau đớn này so với bị người ta đá cước còn đau hơn ba phần.

      Sau khi hôn nữa, Mạc Bảo Bối mệt mỏi mơ mơ màng màng ngủ thiếp , trong thoáng chốc có người cho uống chút nước ấm, biết qua bao lâu sau lại có nước cháo đưa đến khóe miệng.

      Nước cháo, mùi vị ấm áp.

      Đó là nước cháo Trung quốc, mùi vị làm người ta hoài niệm.

      Ở Tân Cương hơn nửa tháng, Mạc Bảo Bối gần như ăn được cháo, bởi vì thức ăn Tân Cương rất khác với thức ăn theo thói qune của , vốn dĩ cũng cảm thấy gì, nhưng [​IMG]

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 33:
      Edit: Tóc gió

      Ross tức giận nhìn trước mặt che giấu chút nhạo báng nào, giận đến mức nghiến răng.

      Nhìn thấy vẻ mặt buồn cười của Mạc Bảo Bối, Ross chỉ có thể lựa chọn vươn tay, thương siết chặt khuôn mặt bé của Mạc Bảo Bối, cũng cười theo. có cách nào, bị chính vợ mình chế nhạo có thể gì đây.

      Nằm giường ba ngày, cũng phải truyền nước ba ngày. Lúc này Mạc Bảo Bối mới từ từ khoẻ lại, vết thương sau lưng cũng tốt đến khác biệt lắm.

      Ba ngày nay, Mạc Bảo Bối vẫn ở trong cung điện hoàng gia, mặc dù hề ra khỏi phòng, nhưng ngắm nhìn phong cảnh và đủ loại danh gia trân quý trong nhà cũng đủ để Mạc Bảo Bối giết thời gian rồi.

      tối ngày kia, Ross vừa hết hội nghị trong cung vua trở lại.

      Mạc Bảo Bối nằm lỳ giường nhắm mắt dưỡng thần rồi.

      giọng hỏi thăm Louise tình hình Mạc Bảo Bối hôm nay thế nào, biết được Mạc Bảo Bối có thể bắt đầu ăn thức ăn nửa lỏng, lúc này Ross mới an tâm chút.

      Kéo cà vạt, nhanh chóng sửa sang mình cho sạch , Ross rón rén đến gần Mạc Bảo Bối.

      - Uh, về rồi. - Mắt Mạc Bảo Bối mở ra, quen thuộc ôm Ross, sau đó từ từ cọ xát chọn vị trí tốt, thoải mái nằm người Ross. tuần lễ tới nay, sau lưng Mạc Bảo Bối thể đụng vào đồ, nằm ngủ thiếp nếu như sau đó ai thấy lật người trong giấc ngủ, cho nên chỉ có thể nằm ngủ người Ross.

      Vừa bắt đầu, Mạc Bảo Bối rất quen, là cảm thấy hô hấp thông thuận, cái khác chính là tiếp xúc thân thể thân mật làm cho ngượng ngùng, nhưng tại tập mãi thành thói quen rồi.

      - Về rồi, hôm nay tốt hơn nhiều, trước khi về hỏi bác sĩ, ngày mai có thể về nhà. - ra cũng phải Mạc Bảo Bối sinh bệnh gì nặng, chỉ là mất cân bằng vi khuẩn đường dạ dày thôi, để sát trùng hoàn toàn nên chuyền thuốc tiêu viêm ba ngày.

      Ba ngày nay, nguyên tắc gần đây của Ross là phải mau xử lý tốt tất cả mọi chuyện, sau đó có thể đưa Mạc Bảo Bối trở về nhà mình.

      - Về nhà? - Mạc Bảo Bối kinh ngạc nhìn Ross.

      - Uh, về nhà. - thích nhà của mình, ấm áp, hạnh phúc.

      - À, em cho rằng ở đây. Em thấy Louise các chị ấy đối với đều rất quen thuộc, ra còn có nhà của . - Mạc Bảo Bối tự lẩm bẩm, nghĩ tới.

      - Cũng là nhà của em. - Ross dịu dàng vuốt ve tóc Mạc Bảo Bối. Nhà, đó là hạnh phúc và khát vọng theo đuổi cả đời, rốt cuộc bây giờ tìm được.

      nhàng hôn xuống mặt Mạc Bảo Bối nụ hôn, Ross thích buông tay nắm lấy gương mặt của Mạc Bảo Bối, tiếp tục hôn hoặc hôn sâu.

      Mạc Bảo Bối giống như con mèo , thoải mái mặc cho Ross khẽ hôn nụ hôn ấm nóng xuống, thích loại cảm giác này.

      - Đồ ăn khuya của tiểu thư tới. - Có người làm nữ bưng chén tổ yến vào, Louise nhàng kêu lên.

      Ở khung cảnh yên tĩnh êm dịu này, tiếng đủ kéo thần chí Mạc Bảo Bối về, khẽ đẩy Ross.

      Ross ảo não nhìn Mạc Bảo Bối, hôn hăng say cứ như vậy bị đẩy ra, nhưng lại nỡ tức giận.

      Cầm tạp chí địa lý xem dở lên, Mạc Bảo Bối lóe lên tia sáng ở trước mặt Ross.

      - Em muốn nơi. - Mạc Bảo Bối chỉ vào bức ảnh, đó là cái hồ, chung quanh đều là quần đảo, nước hồ màu xanh lam và xanh biếc, nhìn cực kỳ xinh đẹp.

      Mạc Bảo Bối vẫn tình hữu độc chung(*) đối với sơn thủy, thích các quang cảnh tự nhiên khác nhau, cho nên thích du lịch, mà lần này tới đất nước giống như mộng ảo, làm sao có thể bỏ qua cái hồ nhất xinh đẹp chứ.

      (*) Tình hữu độc chung: hàm ý tiếp xúc lâu ngày nảy sinh tình cảm

      Hồ nước vì chảy ngược chậm chạp khác thường mà giống với con sông, lại vì phát sinh liên hệ trực tiếp với biển cả mà phải giống biển. Dưới ảnh hưởng điều kiện tự nhiên ở lưu vực sông hình thành hồ nước. Nước hồ và vật chất trong nước hỗ trợ lẫn nhau, tương tác lẫn nhau, khiến cho hồ ngừng phát sinh thay đổi.

      Hồ đẹp nhất Mạc Bảo Bối từng là ở Trung Quốc, cũng là hồ lớn nhất Trung Quốc. Lúc ấy là ở hồ Namtso Tây Tạng. Độ cao mực nước là 4718 mét, diện tích toàn mặt hồ từ 1000 mét vuông trở lên, là hồ cao nhất so với mực nước biển.

      Nhưng hồ trước mắt này hiển nhiên xinh đẹp và lãng mạn hơn.

      Hơn nữa các cùng lân cận có rất nhiều quần đảo, còn có thể thuận tiện lên hòn đảo ở vài ngày, cảm nhận dung hợp của thiên nhiên và nước.

      - Được. - Ross nhìn chút, đồng ý.

      Bất luận Mạc Bảo Bối muốn nơi nào, đều đồng ý.

      Mạc Bảo Bối mang theo ánh mắt mong đợi nhìn Ross, giống như con mèo con đáng thương.

      - Sao vậy? - Ross vuốt đầu Mạc Bảo Bối, dịu dàng hỏi, trong lời đều là ý cưng chìu.

      - Chúng ta có thể vào ngày mai ? - Mạc Bảo Bối thể chờ đợi.

      - Em còn chưa về nhà mà, về nhà trước . - Ross muốn cho Mạc Bảo Bối xem nhà mình, so sánh cẩn thận nhà của , muốn cùng Mạc Bảo Bối chia sẻ khí gia đình.

      Mạc Bảo Bối tính toán thời gian, làm sao còn chờ được, rất nhanh phải học, chơi nữa cũng có thời gian, dù sao nhà vẫn ở đó, lúc nào trở về cũng được, nhà cũng mọc chân mà chạy.

      Mạc Bảo Bối để thuyết phục được Ross, hai lời, bò dậy, giạng chân người Ross, hung hăng hôn xuống môi Ross.

      Ross bị động chống hai tay giường, ngước đầu cùng với Mạc Bảo Bối hôn kích tình.

      Cạy hàm răng Ross ra, Mạc Bảo Bối kịp chờ đợi duỗi đầu lưỡi vào, giống như con cá con linh hoạt, bơi qua bơi lại trong khoang miệng Ross.

      - Ưm. . . . . . - Ross nắm chặt ga giường, tay đỡ hông của Mạc Bảo Bối.

      Cho đến khi Mạc Bảo Bối cảm giác Ross bị mình khơi dậy dục vọng nóng bỏng trong cơ thể, lúc này mới độc ác đẩy Ross ra, nhảy ra xa.

      Ross kinh ngạc nhìn thẳng Mạc Bảo Bối, nện giường cái, cắn răng nghiến lợi nhìn Mạc Bảo Bối.

      - Tới đây! - Ross ngoắc ngoắc tay về phía Mạc Bảo Bối.

      - muốn, ăn khuya em còn chưa ăn đấy, đói bụng rồi. - Mạc Bảo Bối nhàn nhã về phía đồ ăn khuya của , để ý tới Ross khổ sở.

      - Ngoan, đợi lát nữa cho em ăn. – Giọng Ross bắt đầu nặng nề rồi, cũng phải là Liễu Hạ Huệ, sau khi trải qua phen mình cố ý dẫn dụ, làm sao có thể như có việc gì coi chuyện gì cũng chưa hề xảy ra?

      thể!

      - Em , muốn để em cho ăn no kém chứ gì? - Mạc Bảo Bối cầm thìa, từ từ uống tổ yến của .

      - Em. . . . . . – Sao Ross lại biết chơi trò gì, đơn giản chính là vì chơi.

      - Được, ngày mai chơi. - Khẽ cắn răng, Ross .

      - Hì hì. - Mạc Bảo Bối mừng rỡ để tổ yến xuống. vốn cũng đói, ngày ăn bảy bữa ăn, chuyện gì cũng phải làm nằm lỳ giường chuyền thuốc, mới cần ăn khuya.

      Vừa đúng, tối hôm nay để làm chút vận động .

      Nhìn xuống nước hồ thanh khiết trong veo, gió kích sóng gợn lăn tăn, giống như từng đường viền hoa lúc lúc , nghe tiếng gió [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :