1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông xã không thuần, bà xã lưu manh - Trần Tiểu Na (P2 - C33/33) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Edit: Tóc gió

      Chương 21.2

      Nữ sinh liên ngành xúc động xong, lập tức, hình tượng Mạc Bảo Bối càng thêm vĩ đại, thậm chí vòng sáng đầu tỏa sáng lấp lánh rồi.

      Mạc Bảo Bối dở khóc dở cười nhìn mọi người ngươi câu ta câu, cũng giải thích.

      - Được rồi, đừng ahhh... phát lì xì thôi! - Tiểu Ngoan lấy ra cái rổ, bên trong chứa đầy bao tiền lì xì, Mạc Bảo Bối cầm trong tay, phát từng cái .

      - Vất vả mọi người, đợi lát nữa tháo hết trang điểm rồi về. Hôm nay mọi người đều trang điểm, vẫn nên khổ cực chút ở đây để thợ trang điểm hướng dẫn mọi người tẩy trang , tránh cho tẩy sạch tốt đối với da. Chờ thêm mấy ngày tôi bảo Bán Hạ đặt chỗ ăn bữa vui vẻ ngon. - d..iễn đàn L,ê Q,u..ý Đ,,ôn Mạc Bảo Bối chỉ sợ những thứ trang điểm này trở về dùng loại nước tẩy trang sạch , cho nên xuống tay mua mấy chai nước tẩy trang chuyên nghiệp dùng để tẩy trang.

      Những người lãnh đạo viện để tỏ lòng ngợi khen tới phía sau sân khấu thấy màn này.

      - Học sinh Mạc, hôm nay dạ hội rất viên mãn cũng rất thành công, đúng là khổ cực các vị rồi. - Hiệu trưởng nắm tay của Mạc Bảo Bối , nửa câu sau quay về phía tất cả học sinh .

      - Có phải thầy có phần thưởng gì của trường học ? - Mạc Bảo Bối chút khách khí .

      - Dĩ nhiên, em vượt ngoài dự liệu của chúng ta, hơn nữa theo ta được biết, đợt dạ hội này các em hao tốn ít, nhiều tài trợ vậy mà dựa vào những học sinh các em là làm khó dễ các em. Vậy nên, vốn dĩ trường học chỉ phê kinh phí mười ngàn NDT, tại tôi làm chủ, thêm vào ba mươi ngàn NDT. – Hiệu trưởng phóng khoáng .

      Tất cả học sinh cùng hoan hô lên, ba mươi ngàn, đây cũng phải là con số . Tình thường lần dạ hội sân trường thông thường chỉ có thể nhận mười ngàn.

      Mạc Bảo Bối vừa nghe ba mươi ngàn, mặt cũng muốn cười, ba mươi ngàn NDT này còn chưa đủ cho tiền cho bọn họ ăn thêm bữa cơm nữa đâu. Nhìn các bạn học mới vậy dễ dàng thỏa mãn, Mạc Bảo Bối hết ý kiến.

      Mọi người cảm thấy ràng Mạc Bảo Bối hề vui mừng, mỗi người đều ngưng hoan hô, an tĩnh nhìn Mạc Bảo Bối.

      Hiệu trưởng vừa nhìn trận chiến này, lập tức có phản ứng. Trước chỉ biết là học sinh Mạc này rất có trong trường học rất có uy danh, nhưng đó là bởi vì các học sinh đều sợ , nhưng tối hôm nay xem ra, sao giống như có thay đổi?

      - cần, dù sao chút tiền lẻ này cũng có bao nhiêu tác dụng, vẫn là trường học nên giữ . - Mạc Bảo Bối buông tay, nhìn chút tiền lẻ này khá lắm.

      Hiệu trưởng và các bạn học thấy Mạc Bảo Bối như vậy, cho rằng mất hứng, đây cũng là ý kiến với hiệu trưởng.

      Nhìn ánh mắt mọi người, Mạc Bảo Bối cũng biế đại khái các bạn học nghĩ thế nào, chẳng qua có ý định giải thích. Ba mươi ngàn NDT ở trong mắt xác thực chưa tính là số tiền nhiều gì, nhưng nếu giải thích, đoán chừng bối cảnh của bộc sáng.

      - Được rồi, trừ ba mươi ngàn này, liên hoan em vừa mới hóa đơn do trường học chi trả. - Hiệu trưởng khẽ cắn răng nhìn Mạc Bảo Bối, trong lòng rỉ máu.

      - Nếu hiệu trưởng hào phóng như vậy, mọi người còn mau vỗ tay nhiệt liệt? - Mạc Bảo Bối thấy hiệu trưởng ra nhượng bộ rồi, tiếp nhận.

      Lấy được chỉ thị của Mạc Bảo Bối, tiếng vỗ tay mọi người như sấm động. trường vùng tiếng tiếng cười, chỉ có hiệu trưởng len lén ở bên gạt lệ.

      - Sao thế, nỡ à? - Trốn vào trong góc, Mạc Bảo Bối nhìn hiệu trưởng lau nước mắt, nhạo báng .

      - phải nỡ. . . . . . chỉ là cảm thấy đau lòng. - Hiệu trưởng nhìn khuôn mặt tươi cười của Mạc Bảo Bối, cảm thấy đơn giản chính là học sinh ác ma, tại sao bạn học cũ của ông lại sinh ra con đáng sợ như vậy chứ?

      hề sai, hiệu trưởng này chính là bạn học trung học của Mạc Trường Thắng, chỉ là sau khi học đại học xong, Mạc Trường Thắng tham chính, còn ông lựa chọn hệ thống giáo dục thôi.

      Mà tại sao thân phận của Mạc Bảo Bối có ai phát , ngay cả giáo viên cũng biết, toàn bộ dựa vào công lao của vị hiệu trưởng này, nếu chỉ cần có tâm cũng biết được thân phận thiên kim đại tiểu thư của Mạc Bảo Bối.

      - Cái này trường học trả tiền, cũng phải là của cá nhân thầy, thầy có cái gì mà nỡ? - Mạc Bảo Bối liếc hiệu trưởng cái, nhịn được , hơn nữa dù là tiền cá nhân, ba mươi ngàn đối với ông ấy mà cũng phải là con số lớn bao nhiêu, có cái gì mà phải gạt lệ, Mạc Bảo Bối thực nghĩ thông.

      - Em biết, đây là công việc của nhà giáo dục tốt, là. . . . . . - Hiệu trưởng chuẩn bị thao thao bất tuyệt phân phải trái với Mạc Bảo Bối, đáng tiếc, Mạc Bảo Bối lại muốn nghe những thứ này có hay đều được này, trực tiếp bỏ .

      Giao chuyện khắc phục hậu quả cho Cố Thiếu Thông và Tiểu Ngoan, Mạc Bảo Bối đưa Lộ Bán Hạ về nhà nghỉ ngơi, trời mới biết bây giờ có bao nhiêu mệt mỏi.

      Sau lễ đón người mới chính là bảy ngày nghỉ lễ quốc khánh. Sáng hôm sau Mạc Bảo Bối đưa Lộ Bán Hạ đến trạm xe, rồi thẳng về biệt thự nhà họ Mạc ở miền nam.

      Trong kỳ lễ quốc khánh này thời tiết luôn ánh mặt trời, trời mưa liên miên ngừng vây Mạc Bảo Bối trong nhà, ngoài cùng với mẹ xinh đẹp của tham gia mấy bữa tiệc ở ngoài, đều ở trong nhà ngủ ngon, trận chuẩn bị dạ hội này khiến cho tổn thương nguyên khí nặng nề, tất yếu phải bù lại tốt.

      Còn mơ mơ màng màng mơ ngủ, Mạc Bảo Bối đột nhiên phát mình lại ngồi ghế dài mình trong vườn hoa biệt thự nhà mình, nghĩ hoài ra nhìn cửa chính nhà mình khép chặt, Mạc Bảo Bối tỉnh táo bắt đầu hồi tưởng.

      Sáng sớm, mẹ xinh đẹp tiếp cận phòng của , vừa khóc sướt mướt vừa lôi dậy, vừa cằn nhằn liên miên mớ tam cương ngũ thường đức hạnh phụ nữ... Lại , sau đó để cho giúp việc giúp mình thay quần áo, cũng đánh răng uống nhanh chóng súc vào ngụm nước đánh răng, sau đó liền kéo ra bên ngoài.

      Mạc Bảo Bối nhức đầu vuốt trán.

      - là, đời này sao có thể có cha mẹ như vậy! - Mạc Bảo Bối vỗ ghế dài, phát trong tay lại nắm chìa khóa xe của mình.

      Xem ra, đôi vợ chồng dở hơi này ràng muốn đuổi .

      Khôi hài nhất chính là mẹ xinh đẹp của , nỡ để nhưng vẫn khóc sướt mướt lẩm bẩm đức hạnh phụ nữ đuổi ra khỏi nhà. Nhìn váy công chúa hoa màu xanh nhạt giản nhàng khoan khoái người đơn, người có túi cũng có cầm túi xách, đồng tiền cũng có, giờ phút này chỉ có thể tìm Ross trợ giúp.

      Nhưng.
      [​IMG]

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Edit: Tóc gió

      Chương 22:

      Dưới cơn nóng giận, Mạc Bảo Bối gọi điện thoại cho công ty chuyển nhà chuyển toàn bộ trong nhà Ross , để lại ngôi nhà trống rỗng, sau đó thay giày cao gót lái xe theo chiếc xe của công ty chuyển nhà đến biệt thự mới mua.

      Đồ đạc quý giá của chủ nhà mua về trong biệt thự mang toàn bộ hoặc là tặng người khác, còn dư lại số đồ đơn giản Mạc Bảo Bối cũng thích. Dù sao mắt nhìn của trẻ tuổi với người già cũng phải như nhau, có điều ngại vì những thứ đồ kia dù sao cũng rất quý giá, Mạc Bảo Bối cũng lãng phí, trực tiếp sung vào tiền công cho những nhân viên làm việc chuyển nhà. Người của công ty dọn nhà lại phụ trách giúp tay đem toàn bộ đồ để vào chỉnh tề như vị trí ban đầu.

      Nhân viên của công ty dọn nhà tháng cũng chỉ kiếm được mấy ngàn NDT, tại tức cho bọn họ đồ quý giá, mặc dù là hàng cũ, nhưng cũng rất vui mừng. Chỉ sợ cần ra chợ đồ cũ bán cũng có thể bán được giá tiền rất tốt, cho nên mỗi người đều rất vui vẻ giúp tay.

      Vốn thiếu ngủ, hơn nữa bị tức đến gần chết, lấy ít thức ăn nhanh từ trong tủ lạnh ra ăn xong, Mạc Bảo Bối trực tiếp ngã chiếc giường lớn mềm mại của Ross ngủ thiếp .

      - Tiểu thư Mạc! Tiểu thư Mạc! Tỉnh! - Mạc Bảo Bối ngủ nghe thấy giọng người đàn ông xa lạ, lập tức cảnh giác tỉnh táo lại.

      Mặc dù Mạc Bảo Bối rất dễ ngủ, cũng dưỡng thành thói xấu kiên trì, nhưng đó là đối với hoàn cảnh và thanh quen thuộc, bản năng phản xạ có điều kiện trực tiếp loại bỏ thanh muốn nghe thấy. Lúc này đổi lại là hoàn cảnh xa lạ cộng thêm giọng người đàn ông xa lạ, lập tức tỉnh táo lại.

      Nhìn xung quanh chút, nhân viên dọn nhà sắp xếp tất cả đồ đạc theo cầu của Mạc Bảo Bối, tại duy chỉ có cái giường ngủ vẫn bày trong phòng khách. Mạc Bảo Bối vò vò đầu bước xuống giường lớn, để nhân viên dọn nhà chuyển giường đến trong phòng ngủ chính lầu hai truyện của d,iễn đàn lê ..qu,ý đôn.

      Nhìn đồng hồ báo giờ trong phòng khách chút, hơn năm giờ chiều, Mạc Bảo Bối lặng lẽ cảm thán thời gian ngày cứ như mà trôi qua rồi.

      Mở điện thoại ra bấm số Tề Giai, hẹn Tề Giai và Viên Tử buổi tối ra ngoài ăn cơm, thuận tiện chút uất ức của mình.

      Lầu hai mươi bảy trung tâm thương mại Vanda.

      nhạc lãng mạn, ánh đèn mờ ảo, khung cảnh trang nhã, đây chính là nhà hàng Pháp Tề Giai làm chủ đầu tư.

      Từ Tề Giai rất để ý tới tài năng trời phú, đầu tiên là sử dụng bình thường tiền tiêu vặt và bao tiền lì xì lễ mừng năm mới người trong nhà cho, lúc Tề Giai tròn 16 tuổi bắt đầu chỉ biết đầu tư, cho đến tròn mười tám tuổi con người có chút giá trị, sau đầu tư thêm vào ngành ăn uống. Sau khi quyết định đầu tư, đăng ký của Tề Giai thông qua xong lập tức bắt tay vào thiết kế làm nhãn hiệu, đầu bếp, bữa ăn cùng với công việc trang trí. Nhưng muốn mở nhà hàng hạng sang ở tại khu vực xa hoa mà , số tiền cần đến cũng phải con số . Ngoài tiền mình kiếm ra được, Tề Giai còn mượn Viên Bân mười triệu tiền sửa sang.

      Có điều, mấu chốt buôn bán mà con mắt tinh đời của Tề Giai nhắm trúng rất nhanh giúp kiếm được ít tiền. Nhà hàng này mặc dù mới khai trương năm, nhưng giúp Tề Giai kiếm lại phần lớn tiền, dựa vào trung bình thu vào bây giờ. Tề Giai dự tính cuối năm nay trả sạch mười triệu mượn Viên Bân.

      - Các cậu , phải là đầu óc tớ bị nước vào rồi chứ? - Mạc Bảo Bối chia sẻ chuyện xảy ra ngày hôm nay với hai chị em tốt, hỏi.

      - Trong đầu vốn có nước phải sao? Nếu chẳng phải là quá khô biến thành xác ướp? - Viên Tử theo tiếp lời bản năng.

      Tề Giai thấy Viên Tử trả lời trắng trợn như vậy nhưng thể trách, làm thành nghe thấy, còn Mạc Bảo Bối lại giận đến chịu được, phát điên nắm lấy khuôn mặt nhắn thịt núc ních của Viên Tử:

      - từng gặp ngu ngốc, chưa từng gặp qua đần thế này. Trong đầu có nước sống thế nào hả?

      Viên Tử vô tội nhìn hai người, thấy Tề Giai cứu , còn ở đó nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ.

      Yếu ớt lấy quyển sách từ trong túi, mở ra, chỉ vào hình vẽ cấu tạo não bộ. Viên Tử làm như hiến vật quý đưa tới trước mặt của Mạc Bảo Bối, chỉ vào bộ phận màu lam sơ đồ:

      - Cậu xem, đây phải là nước là cái gì? - Gần đây vẫn luôn nghiên cứu ngoài gian gì đó, bởi vì học kỳ mới gia nhập câu lạc bộ nghiên cứu chiêm tinh, để làm phong phú mình nên mua bộ sách phương diện có chút liên quan xem, tự nhận là rất hiểu.

      -Đó là dịch não sống, cậu mua là sách ngoài gian gì đó mà cem hiểu bên trong viết gì sao? - Mạc Bảo Bối buông mặt Viên Tử ra, nhận lấy quyển sách kia, vừa nhìn vừa .

      Đây là quyển sách giảng giải ở ngoài địa cầu còn có rất nhiều vi sinh vật, là gian ba chiều loài người đoán được. Cấu tạo não bộ nhưng ra là hình vẽ trừu tượng. Có lẽ là để đầu loài người còn bộ phận chưa khám phá, nếu như khám ra về sau nhìn thấy và thậm chí có cảm giác có thể đẩy cửa chính gian 3D ra.

      Nhìn loại sách chịu trách nhiệm này, Mạc Bảo Bối giận đến muốn đánh người.

      - Đến tột cùng là ai lừa đảo cậu đến cái câu lạc bộ vô dụng đó hả? Trường học các cậu lại có thể cho phép câu lạc bộ tà thuyết mê hoặc người khác như vậy tồn tại sao?

      - có lừa đảo tớ, có người xuyên qua thời rồi, có xuyên đến cổ đại, có đến tương lai, cũng có người đến thời đại xác định, cũng chính là gian ba chiều viết trong quyển sách này. - Viên Tử chuyện lạ.

      - Cậu nhìn thấy rồi hả? Hay là trải qua theo như người cậu ? Làm sao người ta cái gì cậu cũng đều tin tưởng thế. Tề Giai, sao cậu cũng quản mặc kệ cậu ấy, ngày nào đó bị người ta bán chúng ta còn phải cứu người. - Mạc Bảo Bối đối với loại chuyện vô căn cứ này ôm thái độ khinh thường.

      - Nào có, trong tiểu thuyết còn có rất nhiều phim truyền hình tại đều truyền bá. Thế giới này nhất định tồn tại gian ba chiều. - Viên Tử rất tin tưởng, hơn nữa ý chí kiên định, biết vì sao, chính là tin tưởng.

      - Cậu cũng là tiểu thuyết rồi, đều là thứ gạt người, mau chóng cai cai cái ham mê này, cẩn thận bị đầu độc. – Nét mặt Mạc Bảo Bối hiểu biết. Cũng khó trách Viên Tử luôn luôn tim phổi, nhìn mấy quyển tiểu thuyết lâu liền tin, cũng thường thấy các bạn cùng lớp ôm điện thoại di động xem tiểu thuyết, còn ở đó thảo luận.

      Tư tưởng lãng mạn của thiếu nữ, đây chính là ý tưởng xuyên qua thời Mạc Bảo Bối rất tin tưởng, nghi ngờ Viên Tử có.

      - đâu, tớ thích chính là thích. - Viên Tử đoạt lại quyển sách, giả bộ bỏ vào lại trong túi, bộ dạng lo lắng Mạc Bảo Bối mở cửa sổ, trực tiếp đem lấy sách bảo bối của ném xuống hai mươi bảy lầu.

      - Cậu cứ để cho cậu ấy lăn qua lăn lại , qua chút cậu ấy lại dời lực chú ý tới những nơi khác thôi. - Tề Giai uống ngụm trà, chậm rãi . Nếu như mỗi lần hai người chị em tốt này của cãi nhau đều phải hết sức ngăn cản mà , chính là siêu nhân. Nhất là Viên Tử tâm huyết dễ dàng dâng trào như vậy, tháng đổi loại hứng thú, đúng là biết vì sao ấy thích lại rộng khắp thế, hơn nữa tinh lực lại vẫn luôn dư thừa như vậy.

      - Vậy cậu quản tâm tình của tớ , tớ cảm thấy mình bây giờ trở nên được bình thường. Tớ luôn cảm thấy đây hoàn toàn phải là tớ nữa. - Mạc Bảo Bối ảo não nhìn Tề Giai, thái độ đối với Ross biến chuyển vẫn luôn khiến Mạc Bảo Bối rất phiền não, cho nên mặc dù danh nghĩa là đón nhận thực Ross là hôn phu, nhưng cảm giác là lạ, vậy nên đối với Ross toàn là tránh được nên tránh. Cũng vì vậy đây là nguyên nhân mặc dù về nhà năm ngày vẫn hề chủ động liên lạc Ross, thậm chí lúc ở trường học, có lúc ràng là rất nhớ nhung Ross, nhưng Ross chủ động gọi điện thoại cho , cũng chủ động liên lạc với Ross.

      Trước kia Mạc Bảo Bối kì lạ như vậy, luôn luôn là nghĩ cái gì làm cái đó, cho nên, rất quen.

      - Loại chuyện thế này, tự mình nghĩ . - Tề Giai liếc Mạc Bảo Bối cái. Chuyện đương căn bản phải là chuyện người khác có thể giúp tay, phải hiểu loại tâm tình này, chỉ có dựa vào tự bản thân phát giác. Cảm giác người, là người khác sao có thể giúp làm chứ.

      - được..., cậu nhất định phải quan tâm chuyện của tớ..., cũng có ai để ý tới tớ nữa… Cậu xem nàng ngớ ngẩn này, chính cậu ấy còn làm sao còn giúp tớ làm được chứ. - Mạc Bảo Bối chỉ chỉ Viên Tử.

      Viên Tử vui vẻ ăn điểm tâm ngọt, vui vẻ như chị lớn ngốc, nghe Mạc Bảo Bối chuyện, vểnh miệng lên bày tỏ phản kháng, nhưng vừa lúc nhân viên phục vụ tới đưa lên món điểm tâm ngọt cuối, lập tức lại hấp dẫn lực chú ý của .

      - Tình phải chuyện dễ dàng như vậy, huống chi cậu hỏi tớ người độc thân, cậu cảm thấy quá mức gượng ép rồi sao? - Tề Giai hỏi ngược lại, chính cũng chưa từng , nghĩ kế cho ấy kiểu gì?

      - hề gì, trong mắt của tớ, Giai Giai làm được. Thứ tình này đối với cậu mà còn phải là đĩa đồ ăn. thế giới làm sao có thể có chuyện cậu giải quyết được chứ, đó là tuyệt đối có. - Mạc Bảo Bối đối với thông minh của Tề Giai luôn tin tưởng nghi ngờ.

      Có lẽ là từ đến lớn vẫn luôn là Tề Giai đứng bên cạnh giúp dọn dẹp cục diện rối rắm, cho nên ỷ lại tạo thành sùng kính vô hạn đối với Tề Giai, cảm thấy toàn thế giới cũng có chuyện Tề Giai làm được.

      - Cậu nghĩ quá nhiều, chuyện tớ giải quyết được quá nhiều, cậu nhìn thấy thôi. Chẳng quan bây giờ cậu biết cái rồi đó, đó chính là tâm tình mâu thuẫn tại của cậu tớ biết giải quyết thế nào. - Tề Giai cảm thấy vui mừng chút nào vì Mạc Bảo Bối tán dương.

      Mạc Bảo Bối nhìn Tề Giai, mặt cũng cúi xuống, buồn bã nhìn vào Tề Giai, muốn khơi gợi đồng tình của Tề Giai.

      - Tớ Giai Giai à, ánh mắt của cậu tốt, từng nhân viên phục vụ nơi này phải mỹ nữ chính là trai đẹp, là quá bổ mắt rồi, nhìn mà khẩu vị cũng tốt hơn rất nhiều. – Kể từ sau khi nam nhân viên phục đưa điểm tâm lên xong, ánh mắt Viên tử vẫn đuổi theo phục vụ đo, cho đến khi người phục vụ vào phòng bếp, lúc này Viên Tử mới phục hồi tinh thần lại, bộ dạng chảy nước miếng với Tề Giai.

      Vốn dĩ Mạc Bảo Bối cố gắng gợi lên khi làm cho Tề Giai đồng tình với , kết quả bị câu như vậy của Viên Tử phá vỡ, lập tức khiến thế giới của Mạc Bảo Bối tối sầm xuống, u nhìn Viên Tử, từ trong kẽ răng Mạc Bảo Bối nặn ra lời :

      - Háo sắc!

      Viên Tử mặt đỏ tim đập hào phóng thừa nhận danh hiệu háo sắc, gật gù đắc ý :

      - Thực sắc tính dã(*)! - Sau đó nhún nhún vai.

      (*) Thực sắc tính dã: ăn uống, háo sắc – niềm ham muốn lớn nhất của con người.

      Lời của Viên Tử càng chọc cho Mạc Bảo Bối muốn phát điên thêm, toàn bộ thế giới giống như sụp đổ trong nháy mắt, nằm bàn, còn hơi sức buồn bã.

      Mạc Bảo Bối muốn về nhà mình, cuối cùng theo Tề Giai về, giữa trưa ngày hôm sau sau khi ăn cơm xong lập tức trực tiếp ô-tô trở về miền bắc.

      Trước khi , Mạc Bảo Bối vẫn nhớ mãi quên, u oán nhìn thẳng Tề Giai, hy vọng có thể giống như cao thủ trong phim ảnh, vào thời khắc cuối cùng cho ra lời làm người ta tỉnh ngộ, sau đó câu kia nhất định làm cho người ta cảm thấy tựa như tỉnh ngộ, hiểu ra khí thế mạnh mẽ của câu .

      - Lấy thức ăn hàm răng , ghê tởm chết. - Tề Giai đưa Mạc Bảo Bối ra cửa, khắc đó xoay người lại nhìn Mạc Bảo Bối, lạnh lùng mà .

      Chỉ tiếc, đúng là Tề Giai câu , hơn nữa cũng là cảnh tỉnh, chỉ tiếc làm chỉ muốn mổ bụng tự vẫn, chứ phải tỉnh ngộ.

      Mất mát trở lại nhà trọ ở miền bắc là hơn năm giờ chiều rồi, Mạc Bảo Bối cầm chìa khóa từ trong nhà để xe ra ngoài nhìn thấy mấy người nên xuất ở nơi này.

      - Mấy chỉnh tề như vậy tới đây tìm em làm gì? - Mạc Bảo Bối có chút bất ngờ. Hàn Kì, Cố Thiếu Thông và Lôi Lợi bình thường căn bản tìm đến , hơn nữa cũng cụ thể mình ở nơi nào, sao mấy người này lại đột nhiên xuất ?

      - có chuyện gì thể tìm em sao? Đúng là đồ có lương tâm! - Cố Thiếu Thông khoa trương ôm Mạc Bảo Bối.

      Mạc Bảo Bối từ chối mấy lần tránh ra được, cuối cùng giận đến đạp cước, lúc này mới ép Cố Thiếu Thông thể buông Mạc Bảo Bối ra.

      - Thứ nhất, em phải đồ gì, thứ hai, em chính là có lương tâm, thứ ba, có việc gì dĩ nhiên tốt nhất đừng tìm em. - Mạc Bảo Bối cảm thấy mấy người này tới tìm có chuyện tốt lành gì.

      - cần tuyệt tình như vậy đâu, thế nào bọn cũng đều có thể là bạn tốt nhất của em đấy. Đến đây , cười cái cho . - Cố Thiếu Thông gảy nâng cằm Mạc Bảo Bối lên .

      - khóc trước cho em cái, em lập tức cười. - Mạc Bảo Bối hung hăng trừng mắt liếc Cố thiếu thông. chân liền , Bán Hạ cũng trở về nhà rồi, suy nghĩ chút cũng biết là Tiểu Ngoan đưa theo mấy người này đến tìm .

      Đám người Hàn Kì theo Mạc Bảo Bối về đến nhà, tự nhiên làm giống như trong nhà chính mình, tự lấy thức uống từ trong tủ lạnh, mở ti vi, chơi trò chơi.

      - Wey wey wey, mấy người tôn trọng chủ nhà em đây chút có được hay ? Em cho các uống đồ uống rồi sao? Em có thể dùng TV rồi sao? Còn nữa ai cho phép mở máy vi tính của em chơi trò chơi vậy hả? - Mạc Bảo Bối chẳng qua là về phòng thay bộ quần áo ở nhà nhàng khoan khoái, vừa ra khỏi cửa nhìn thấy ba người đều tự tìm chuyện mà làm, chút cũng có tự giác làm khách.

      Mạc Bảo Bối kêu thầm người nào để ý biết, đều ở đây tự mình làm chuyện của mình, vốn là uống thức uống Hàn Kì càng thêm tự động tự phát từ khảm ở trong vách tường tủ sách hếch lên quyển sách nhìn, sau đó thoải mái đem mình rơi vào mặt trong sô pha, an tĩnh đọc sách, giống như Mạc Bảo Bối chính là {người trong suốt} dạng.

      Léry hết sức chăm chú nhìn tới trước thể dục băng tần, Cố thiếu thông còn lại là bắt đầu chơi to lớn Game Online, người khi Mạc Bảo Bối là tồn tại.

      Nhìn như vậy tùy ý ba người, Mạc Bảo Bối quả chính là muốn chọc tức điên rồi.

      ở Mạc Bảo Bối tức giận trợn trừng mắt nhìn ba người thời điểm, chuông
      [​IMG]

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Edit: Tóc gió

      Chương 23:

      , có vẻ là người bình thường nhất tối nay đấy. - đường về nhà Mạc Bảo Bối hỏi.

      - Rất đơn giản, bọn cảm thấy danh tiếng xấu trước kia ra có là bọn tạo thành, cho nên cố gắng đền bù, khác. Nếu chúng ta nếu là bạn bè, vậy đến nhà bạn chơi là rất cần thiết, vậy nên. . . . . . - Hàn Kì lộ ra nét mặt ‘em hiểu được’.

      - Ngu ngốc, lúc nào em có danh tiếng xấu hả? - Cái thân phận chị đại xã hội đen này em vẫn luôn rất hưởng thụ, hơn nữa các cũng phải là loại người nhàm chán đó, tại sao đột nhiên có suy nghĩ này? - Mạc Bảo Bối hỏi tới, cảm thấy chuyện này nhất định có việc khác giấu diếm .

      - Em. . . . . . hay là ngày mai hỏi Thiếu Thông , lái xe, yên lặng. - Hàn Kì bị hỏi nóng nảy, dứt khoát giao cho Cố Thiếu Thông, hết sau đó lập tức nghiêm túc lái xe.

      - Ngu ngốc! vẫn lái xe, đến tột cùng có bí mật gì thể còn cần phải để hoa hồ điệp Cố Thiếu Thông vậy? - Mạc Bảo Bối gấp đến độ giơ chân, đáng tiếc Hàn Kì thực là lên tiếng chuyện nữa.

      Hàn Kì muốn để cho Mạc Bảo Bối biết, bọn họ như vậy nguyên nhân có phần rất lớn là vì .

      Bởi vì ba người Hàn Kì trong trường học vẫn luôn là nhân vật phong vân, từ sau khi nhập học Mạc Bảo Bối cùng với ba người bọn họ, cũng vì vậy đẩy lên đầu sóng ngọn gió. Cộng thêm bản thân Mạc Bảo Bối cũng rất có tính đề tài, xinh đẹp, dáng người đẹp, học giỏi, tính tình lưu manh, lại thân quen với ba người tình được mến nhất trong trường, khiến rất nhiều nữ sinh bắt đầu muốn đến gần Mạc Bảo Bối.

      Nhưng thiên binh Mạc Bảo Bối dường như hề cảm thấy khốn nhiễu. Đám người Hàn Kì vẫn cảm thấy kỳ quái, nhưng sau khi quen thuộc phát , với tất cả điều kiện của chính Mạc Bảo Bối, bước vào trường đại học trở thành nhân vật phong vân là trong những chuyện sớm hay muộn. Chỉ có điều liên quan đến ba người họ, bị đẩy ra trước mà thôi. diiiễn đànnn lllê quuý đônn Nhưng lại vì vậy mà ngay từ đầu được các bạn học thích, các nữ sinh khó tránh khỏi ghen tỵ, nhưng Mạc Bảo Bối lại dùng phương thức cường ngạnh thủ đoạn mạnh mẽ đánh lui những người giải thích được muốn chê bai Mạc Bảo Bối, vì vậy có lẫn số điểm của xã hội đen.

      chút này mà , Mạc Bảo Bối muốn giải thích. Đám người Hàn Kì cũng phải là người thích giải thích, cho nên mãi cứ như vậy mặc cho lời đồn đãi tiếp tục tiếp. Thế nhưng khi học kỳ bắt đầu lâu, có hai người thân phận vụng trộm điều tra Mạc Bảo Bối, thậm chí ngay cả Lộ Bán Hạ mới gần đây cũng bị điều tra, đám Hàn Kì rốt cuộc cách nào ngồi yên để ý đến nữa.

      Người đàn ông phía sau Mạc Bảo Bối, chồng chưa cưới kia của Mạc Bảo Bối, quan ngoại giao người lai đó chính là đối tượng đám Hàn Kì phỏng đoán đầu tiên, mà kết quả sau điều tra cũng thế.

      Nghĩ đến bối cảnh gia đình chính trị của Mạc Bảo Bối, nếu như hai người lập gia đình mà là hôn nhân quốc tế. vậy, mặc dù tại Mạc Bảo Bối có bị điều tra, sớm muộn gì có ngày cũng phải bị điều tra, mà người điều tra chính là số những người đó.

      Cho nên, Mạc Bảo Bối bị hiểu lầm thân phận cho tới nay hề bì sao nữa.

      để cho Mạc Bảo Bối cảm thấy áp lực, đám người Hàn Kì tuyển chọn rách, chỉ hết mình làm chút tâm ý cho bạn tốt thôi.

      Khi Mạc Bảo Bối về đến nhà mười giờ đêm, tắm rửa sạch , phát Lộ Bán Hạ vẫn chưa về, muốn gọi điện thoại hỏi chút, lại cảm thấy quá muộn cho nên thôi, chắc là ngày hôm sau từ nhà trực tiếp đến đây học luôn. Nhà Lộ Bán Hạ ở miền bắc, chạy tới cũng chỉ hơn giờ thôi, nghỉ hè này chưa có về nhà, chắc là cha mẹ cũng rất nhớ nhung ấy, cho nên ở lâu thêm buổi tối.

      Nghĩ như vậy, Mạc Bảo Bối nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.

      Hai ngày sau cũng có tiết chung, vì vậy cũng gặp Cố Thiếu Thông, cho đến ngày thứ ba.

      - Đứng lại! – Tiết thứ nhất chính là tiết tiếng chung. Thoạt nhìn bộ dạng Cố Thiếu Thông giống như còn chưa tỉnh ngủ, rũ mắt vào phòng học, bị Mạc Bảo Bối đưa tay ngăn cản.

      Cố Thiếu Thông nhìn cánh tay trắng như tuyết trước mắt, phản ứng theo bản năng chính là đưa tay sờ soạng chút, khóe miệng bắt đầu nụ cười mê hoặc chúng sinh.

      Mạc Bảo Bối chán ghét nhìn bản năng hoa hồ điệp của Cố Thiếu Thông, cánh tay run lên, trở tay vặn cổ tay Cố Thiếu Thông:

      - Cái tên hoa hồ điệp này, đụng chạm ai đó?

      Cảm giác đau đớn khiến Cố Thiếu Thông lập tức tỉnh táo lại, thấy ràng là Mạc Bảo Bối rồi, tức khắc cười khúc khích ôm Mạc Bảo Bối, trong miệng lẩm bẩm:

      - Tiểu muội, lâu gặp, để xem xem có gầy . Chao ôi, sao tức giận như vậy chứ, mau với xem ai ức hiếp em.

      Cố Thiếu Thông khoa trương nắm mặt Mạc Bảo Bối , Tiểu Ngoang ngồi ở vị trí bên cạnh Mạc Bảo Bối thức thời nhường vị trí lại, bản thân lui đến chỗ trống ở hàng phía sau.

      - cảm thấy ai dám ức hiếp em? - Mạc Bảo Bối híp mắt nguy hiểm nhìn Cố Thiếu Thông.

      - Hả? Cái này. . . . . . hình như là có. - Cố Thiếu Thông cười gượng.

      - Chỉ là nếu có người dám chọc em mất hứng, cảm thấy em nên đối với thế nào? - Mạc Bảo Bối giả cười hỏi.

      - cho rằng, nếu có người như vậy mà , Bảo Bối em phải nên khen ngợi người ấy, thương cảm người ấy, từ đó về sau làm bạn bè tốt nhất đời này với người ấy, vì sao? Bởi bì người đó nguyện ý vì em có thể cảm nhận được tâm tình khác biệt cõi đời này mà đặt mình vào trong nguy hiểm, vậy người này coi trọng em biết bao nhiêu. – Làm sao Cố Thiếu Tthông lại biết Mạc Bảo Bối ràng mình, vì vậy bắt đầu các loại chiêu trò.

      Lời Cố Thiếu Thông trực tiếp làm người ở chỗ này bộ mặt đầy vạch đen. Từng người nhìn đồng tình, chỉ mong lời này khiến cho Mạc Bảo Bối muốn giết người.

      Nhìn khuôn mặt tuấn của Cố Thiếu Thông, Mạc Bảo Bối đưa cánh tay ra, sau đó ra sức vặn chặt gò má của Cố Thiếu Thông, đau đến mức Cố Thiếu Thông dám nắm lại mặt Mạc Bảo Bối, trong miệng kêu oai oái:

      - Á á á, đau quá. . . . . . xảy ra án mạng, được, khuôn mặt đẹp trai sắp bị hủy, nữ hiệp hạ thủ lưu tình.

      Nhìn Cố Thiếu Thông kêu thảm thiết, Mạc Bảo Bối thỏa mãn buông tay ra. Nhìn bên mặt Cố Thiếu Thông đỏ ửng vùng, các bạn học đại khái biết sức mạnh to lớn của tay Mạc Bảo Bối.

      Mặc dù ở trong mắt của Ross, Mạc Bảo Bối căn bản chỉ là bản lĩnh mèo ba chân mà thôi, nhưng so sánh với học sinh bình thường, bản lĩnh của Mạc Bảo Bối coi như là cao nhất rồi, lại cộng thêm Cố thiếu thông vỗn cũng muốn phản kháng Mạc Bảo Bối, cho nên cũng luôn làm cho người ta cảm thấy Mạc Bảo Bối mãi ức hiếp Cố Thiếu Thông, còn Cố Thiếu Thông cứ luôn cam tâm tình nguyện ngu ngơ bị ức hiếp.

      Tiếng chuông vào học vang lên, Mạc Bảo Bối tạm thời bỏ qua Cố Thiếu Thông.

      Sau đó, Mạc Bảo Bối hỏi tới chuyện đêm hôm đó lần nữa, lấy được trả lời là Cố Thiếu Thông muốn cùng trở thành bạn bè thân thiết khắng khít nhất, ngay cả Tiểu Ngoan cũng thường tới gõ cửa nhà Mạc Bảo Bối, nhưng làm bạn tốt là bọn họ thế lại lần cũng chưa từng gõ, vì vậy ngày đó đột nhiên điên lên quyết định đến nhà Mạc Bảo Bối. Để trả lễ lại, cho nên cũng hi vọng Mạc Bảo Bối có thể đến nhà ba người bọn họ chuyến.

      Về phần nguyên nhân khác, Cố Thiếu Thông tự nhận là bởi vì diện mạo quá đẹp trai xuất sắc rồi, đến nỗi nữ sinh thích luôn giống như cá diếc sang sông (*người mù quáng chạy theo mốt), có nữ sinh khó tránh khỏi nội tâm nhen, làm bạn tốt với ba nam sinh ưu tú như vậy rất khổ cực, khó tránh khỏi bị liên lụy bị những nữ sinh khác hiểu lầm và ghét. Thế nên, vì an toàn cho thân thể Mạc Bảo Bối, mới quyết định muốn nhận thức Mạc Bảo Bối là tiểu muội.

      Bởi vì Cố Thiếu Thông công bố ra tin tức này, trường học nhanh chóng lan truyền tin tức Mạc Bảo Bối là em Hàn Kì, Lôi Lợi và Cố Thiếu Thông, làm cho rất nhiều nữ sinh gan hơi lớn liên tục chạy tới hỏi Mạc Bảo Bối ngừng.

      Nhìn nữ sinh đỏ bừng cả khuôn mặt trước mặt, tay Mạc Bảo Bối cầm chai nước uống giận đến siết chặt. Theo biến dạng của chai nước uống, Mạc Bảo Bối ác độc nhìn thẳng vào nữ sinh năm nhất :

      - lại có lá gan tới hỏi tôi, muốn trải qua cuộc sống tốt đẹp nũa sao? Hay cảm thấy tại quá mức yên tĩnh, cuộc đời của cần chút chuyện u tới điều hòa cái?

      Nữ sinh kia nhìn khuôn mặt Mạc Bảo Bối nảy sinh ác độc, sợ đến run lẩy bẩy, tuy nhiên vẫn rất kiên cường nhìn thẳng ánh mắt của Mạc Bảo Bối:

      - Em. . . . . . em biết đàn chị Mạc, chị phải người như thế. Em toàn nghe , chị là người cực kỳ có tài năng, chỉ là tính tình tương đối thẳng thắn mà thôi. Chị nhất định là người đáng nhất thế giới, cho nên. . . . . . xin giúp em chuyển lá thư này cho học trưởng Lôi Lợi có được ?

      Nghe lời của nữ sinh , Mạc Bảo Bối trực tiếp phát điên. Cái gì gọi là là người đáng nhất? Lại cho dù đáng , tại sao phải giúp ta chuyển thư cho Lôi Lợi?

      Mới ban đầu, ngừng có người hỏi có phải Mạc Bảo Bối là em của đám người Hàn Kì hay , lúc này vừa mới ngừng nghỉ mới có mấy ngày, lập tức bắt đầu có người dám can đảm chỉ điểm làm việc rồi.

      Những người này trước kia phải đều rất sợ sao? Sao lúc này mới qua ít lâu, mọi người lại đổi thành các loại sùng kính rồi vậy?

      - có tay có chân sao tự mình gửi cho Lôi Lợi? Nhờ vả người khác cầm tin coi là cái gì? Nếu vậy, còn bằng đừng viết lá thư này, ngay cả dũng khí giao cho người ta cũng có. mau về nhà , đừng tại
      [​IMG]

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Edit: Tóc gió

      Chương 24:

      Sáng sớm chủ nhật, Mạc Bảo Bối thở hồng hộc chạy bộ trong hoa viên ở chung cư. Tháng Mười xả hết khí nóng, gió thổi lên, còn có luồng khí lạnh mát mẻ xen lẫn mùi thơm hoa lá.

      Chống nạnh, Mạc Bảo Bối nửa khom lưng thở.

      Tại sao vào 7h sáng cuối tuần phải đúng giờ liền rời giường, sau đó đánh răng rửa mặt xong, người còn chưa tỉnh táo miệng lập tức bị đổ vào ly nước muối ấm, ngay tiếp thep xuất ở chỗ người già vui chơi?

      Tại sao gọi là chỗ người già vui chơi? Bởi vì qua công viên chung cư lần Mạc Bảo Bối cũng muốn dừng lại, mỗi lần đều chỉ là ngang qua và nhìn mà thôi. Vì bên trong thường toàn người già trẻ tụ tập. Mấy người già buổi sáng ở đó đánh thái cực quyền, đến buổi tối ngậm kẹo đùa cháu, cho nên trong mắt của Mạc Bảo Bối, loại địa điểm như công viên này chính là chỗ vui chơi của người già.

      Nhưng tại sao hôm nay phải ra khỏi nhà đến đây, trở thành thành viên vận động?

      Ross thấy Mạc Bảo Bối dừng lại, cũng nhanh chóng chạy chậm lui trở lại bên cạnh Mạc Bảo Bối.

      Cầm khăn lông thể thao cổ giúp Mạc Bảo Bối lau mồ hôi hột trán cái, sau đó cười tủm tỉm nhìn Mạc Bảo Bối.

      Ross ở lại trong nhà Mạc Bảo Bối ba ngày rồi. Ba ngày qua, mỗi sáng dậy sớm giúp Mạc Bảo Bối làm điểm tâm, sau đó gọi Mạc Bảo Bối rời giường, hầu hạ đánh răng rửa mặt, sau đó đưa học, buổi trưa lại đón Mạc Bảo Bối về nhà, sau ngủ trưa lại đưa học, đến buổi tối lái xe đưa Mạc Bảo Bối nhà hàng đặc sắc khắp nơi ăn cơm, buổi tối hóng gió, có lúc buổi chiều học, ở nhà, hai người vùi sofa, thỉnh thoảng đôi lời, cảm nhận thời gian lẳng lặng chảy xuôi qua người bọn họ.

      - Em muốn về nhà! - Mạc Bảo Bối vui, nhất là nhìn thấy trong công viên hoàn toàn có người trẻ tuổi, toàn là người gì màu.

      - Nhưng vận động số lượng vừa phải có trợ giúp đề cao trạng thái tinh thần con người. - Ross , khi thời tiết chuyển lạnh chút, Mạc Bảo Bối ăn uống tốt hơn rất nhiều, nhưng trạng thái tinh thần vẫn tốt giống lúc vừa mới bắt đầu nghỉ hè, cho nên Ross dốc sức ở muốn điều chỉnh Mạc Bảo Bối trở lại trạng thái trước kia.

      Mặt đen Mạc Bảo Bối lại, làm sao trạng thái tinh thần của tốt được, Trong trường học công việc bề bộn như vậy, áp lực phía trước đều rất lớn, quanh lại cũng là vì chuyện Ross trong lòng vẫn mực rối rắm, cộng thêm gần đây trong trường học lại phải bắt đầu chuẩn bị đại hội thể dục thể thao, mặc dù chuyện này đúng ra giao cho Lôi Lợi phụ trách, nhưng là thành viên cấp cao trong hội học sinh, cũng cũng phải cống hiến ít.

      Cuộc sống bận rộn lung tung như thế, làm sao có thể so sánh với thời điểm ở trong nhà ăn no ngủ, uống đủ ngủ gật?

      - Em cần, em cần chính là nghỉ ngơi, phải ở chỗ này, em cũng hoài nghi có phải em sắp đột nhiên té xuống đất rồi đứng dậy nổi nữa . - Mạc Bảo Bối khoa trương, bởi vì tại rất muốn ngủ bù.

      Dĩ nhiên nên hưởng thụ thời gian chủ nhật tốt, mà chủ nhật là dùng để làm gì? Đương nhiên là ngủ!

      - Vừa mới bắt đầu cảm thấy khá mệt mỏi, nhưng đợi sau khi em về nhà tắm nước tắm cảm thấy cả người đều rất thoải mái, tin tưởng . - Ross cho Mạc Bảo Bối động viên khích lệ.

      - cần, em đói bụng, bây giờ em muốn ăn thứ gì đó. - Mạc Bảo Bối vô lại ngồi xuống đất, chịu đứng dậy.

      Ross từ cao nhìn xuống nhìn Mạc Bảo Bối, thể làm gì.

      ông lão bộ vận động chiều ngược lại nhìn thấy màn này, vui vẻ :

      - Vợ chồng son cãi nhau, ngày trôi qua càng ngọt ngào. Nếu cháu dâu đói bụng, phía trước có cửa tiệm ăn sáng, ăn rất ngon.

      Dáng dấp diện mạo ông lão hiền lành, chuyện lại rất ôn hòa, Mạc Bảo Bối cũng tiện tức giận, chỉ có thể trợn mắt nhìn Ross cái.

      - Cám ơn ông, ông lão. - Ross cảm kích với ông lão giả, sau đó rất nhìn vào Mạc Bảo Bối rất ấm áp, có loại tư vị cưng chiều - Bảo Bối, chúng ta ăn điểm tâm , cho em ăn no.

      - Chàng trai ngoại quốc để đuổi theo Trung quốc chúng tôi rất dễ dàng rồi. Lại có thể học tiếng Trung Quốc tốt như vậy. , người trẻ tuổi có phần quyết tâm này rất dễ dàng, quý trọng tốt biết ? – Ông lão thấy vậy, nhịn được lại câu tiếp, lúc này mới vui vẻ tiếp tục thực vận động buổi sáng của mình.

      Ross lấy lòng nhìn Mạc Bảo Bối, ý tứ giống như : em xem, ông lão cũng ta tốt, vậy nhất định là rất tốt, phải biết quý trọng đấy.

      Mạc Bảo Bối khó chịu đứng lên, để ý tới Ross tự mình, về nơi ông lão kia .

      Đó là cửa tiệm ăn sáng tính là lớn, nhưng lại rất sạch ấm áp, sữa đậu nành nguyên chất kết hợp với bánh tiêu, Mạc Bảo Bối ăn rất thỏa mãn.

      Trong văn hóa ẩm thực Trung quốc, ra Mạc Bảo Bối thích nhất chính là chút điểm tâm nhìn như tầm thường, nhưng lại xâm nhập vào tâm người dân, phải quá danh quý, nhưng dường như có thể ăn ra hương vị dân tộc vĩ đại.

      Cũng phải lần đầu tiên Ross uống sữa đậu nành ăn bánh tiêu, nhưng sữa đậu nành xay đến mức đậm đà nồng nàn thế này vẫn là lần đầu tiên, hơn nữa có bánh tiêu vừa mới nướng tốt, nóng hầm hập giòn ngon, Ross gọi ba suất hơi, hơn nữa tất cả đều ăn đến sáng loáng.

      Ông chủ nhìn thấy người ngoại quốc vui vẻ ăn bữa ăn sáng của ông như vậy, lúc trả tiền chỉ lấy tiền ba suất ăn sáng, là có phần là ông mời khách, Ross cũng hào phóng cảm ơn, sau đó mới rời .

      Lúc về đến nhà khoảng tám giờ rưỡi, bởi vì mồ hôi ra toàn thân, Mạc Bảo Bối tắm rửa sạch , ai biết theo như lời Ross, người càng có thêm tinh thần, hề mệt rã rời bất ổn nữa. Mạc Bảo Bối buồn ngủ, tức muốn lên net xem tin tức chút. rất lâu xem tin tức.

      Mới vừa mở websites ra bao lâu, Ross liền từ trong phòng ra ngoài, người là quần áo trắng bằng bông nhàn nhã, trong tay còn cầm túi mây tre của Mạc Bảo Bối cùng với cái váy liền áo hoa lá sen vụn màu xanh nhạt.

      Chau mày, Mạc Bảo Bối biết đại khái Ross lại có ý tưởng muốn chơi mới rồi.

      - Đầu tiên, hễ là chuyện em phải vận động hết thảy em đều làm. Tiếp theo, chuyện em muốn làm chỉ có chuyện chính là nằm ngồi thoải mái đều có thể, tuyệt đối đứng. Cuối cùng, nếu như chuyện muốn làm đáp ứng được hai điều , vậy cứ tự mình hảo hảo đợi trong nhà được quay qua quấy rầy em. - Ngẩng đầu lên, Mạc Bảo Bối lập tức .

      Ross gật đầu cái, rất tốt, chuyện hôm nay muốn làm hoàn toàn phù hợp mọi cầu của Mạc Bảo Bối.

      Tắt máy máy vi tính của Mạc Bảo Bối, sau đó nâng Mạc Bảo Bối lên, chuyển qua ghế sofa, đưa tay muốn cởi quần áo ở nhà của Mạc Bảo Bối.

      - Này, làm gì thế, em có tay có chân, sao phải giúp em mặc quần áo? - Mạc Bảo Bối hô lên.

      - có việc gì, vợ có bất kỳ chuyện gì, chồng nguyện ý gánh vác thay. - Ross trả lời sảng lãng, động tác tay cũng hề dừng lại, trực tiếp lột đến chỉ còn lại đồ lót, sau đó lồng cái váy từ đỉnh đầu kéo xuống, kéo khóa lên hoàn chỉnh.

      Mấy ngày nay Ross làm những chuyện này càng lúc càng thuận tay rồi, dù là Mạc Bảo Bối vẫn luôn phản đối cũng vô ích.

      Dù sao người bị học muộn là Mạc Bảo Bối, nhưng Mạc Bảo Bối khăng khăng rất nghiêm túc đối với chuyện học, cũng vắng mặt bất kỳ lớp nào, cho dù là lớp phụ cũng .

      Cho nên, cuối cùng Ross luôn là dùng thái độ kiên trì ngừng thắng được cơ hội phục vụ vị hôn thê của mình.

      - Muốn em cho bao nhiêu lần mới nhớ được? Chúng ta còn chưa phải là vợ chồng hợp pháp. Em phải vợ của , cũng tính là chồng em. - Mạc Bảo Bối nhìn chằm chằm Ross giúp mình thay dép lê.

      Đối với cách gọi này, Ross vẫn luôn rất kiên trì, mặc kệ Mạc Bảo Bối thế nào, cũng quan tâm.

      - Tốt rồi, mỹ mỹ lên đường. - Ross nắm bàn tay bé của Mạc Bảo Bối, nhìn Mạc Bảo Bối xác định có chỗ ổn liền ra cửa.

      Ross cố ý làm Mạc Bảo Bối quên mang điện thoại, sau đó lấy ví tiền của mình đặt vào trong túi Mạc Bảo Bối. Mấy ngày nay, đến ngân hàng mở tài khoản cá nhân làm thêm cái thẻ phụ. Thẻ phụ có thể sử dụng hạn chế, so với thẻ lúc trước Ross cho Mạc Bảo Bối cao hơn cấp bậc.

      Dù sao, thẻ căn cước người chỉ có thể đăng kí cái thẻ tín dụng, cho nên mức độ những thứ chi phiếu thẻ tín dụng vẫn có hạn chế.

      Xe đến thẩm mỹ viện lân cận xa dừng lại.

      vào thẩm mỹ viện, lập tức có hai người xinh đẹp đoan trang mặc đồng phục tới phục vụ. nhìn trang hoàng đảo Nhật Bản nơi này giá trị nhất định xa xỉ. Vừa để ý thấy, đây là nơi quy định phải là hội viên mới có thể tiêu khiển, hơn nữa ghi chú trừ phi là người có được thư mời của khách hàng thường lui tới, nếu nữa cũng chỉ có thể là có bạn giới thiệu đồng thơi nộp phí mười ngàn NDT lần mới có thể trở thành hội viên. đúng là biết làm ăn, làm ăn nhận, chỉ tiếp làm ăn VIP lớn.

      Nhưng với bộ dạng của Ross mà , hoàn toàn phải là người của thẩm mỹ viện. Mạc Bảo Bối hồ nghi nhìn Ross bên cạnh, vả lại, hình như cũng mới đến miền bắc lâu? Tại sao lại biến thành hội viên chỗ này?

      Làm sao Ross lại là nhờ Lâm Thiên Vũ lấy được, cho nên chỉ cười khúc khích.

      Mạc Bảo Bối cảm thấy kỳ quái, mặc dù Ross có tiền, nhưng đây là nơi chỉ nhìn tiền, mà còn nhìn mạng lưới liên lạc. Ross có danh tiếng nữa cũng là trường chính trị, dân bình thường làm sao có thể biết ra soái ca người lai trước mắt chính là đại diện quốc phòng của Liên Hợp Quốc ở nước ngoài đóng trụ sở ở thành phố X chứ.

      Thay quần áo xong, Mạc Bảo Bối thoải mái nằm giường làm đẹp.

      Đột nhiên, bên cạnh có hơi thở thể quen thuộc hơn nữa xuất , vốn dĩ nhắm mắt lại chuẩn bị hưởng thụ xoa bóp tinh dầu, Mạc Bảo Bối mở mắt nhìn sang bên cạnh, quả nhiên nhìn thấy Ross chuyên chú nhìn mình.

      - cũng muốn làm? - Mạc Bảo Bối nhìn Ross hỏi, Ross hoàn toàn phải là kiểu người biết làm đẹp chứ nhỉ? phải nên tự mình tìm chỗ tốt mà uống trà xem báo, thuận tiện xem tình hình quốc gia chút, chờ đến lúc sau tới đón sao?

      - Tại sao được? - Ross kỳ quái hỏi ngược lại.

      Tiểu thư nhạy bén bên lập tức tiếp lời đề tài:

      - Bây giờ thẩm mỹ viện cũng sớm phân biệt nam nữ rồi, hơn nữa đàn ông áp lực lớn hơn, ra càng cần thư giản tốt hơn.

      Ross vô cùng đồng ý gật đầu, sau đó nhìn khuôn mặt nhắn nhắm kín mắt của Mạc Bảo Bối, quyết định để ý tới nữa.

      Làm xong xoa bóp tinh dầu xong, Mạc Bảo Bối và Ross được mời đến phòng xông hơi. Vì vừa làm xoa bóp xong trong bốn giờ thích hợp tắm, cho nên bọn họ liền xông hơi tinh dầu oải hương.

      Trong phòng tràn ngập khói mông lung, Mạc Bảo Bối và Ross đều quấn quanh cái khăn tắm ngồi sàn nhà chế tạo từ gỗ.

      Sàn nhà gỗ này là tuyển chọ kĩ lưỡng từ cây lim, hương oải hương từ lò sưởi tường bay ra, hòa lẫn mùi cây lim, làm cho người ta nhanh chóng thả lỏng cả người.

      - , có phải là trước đây vốn thông đồng với Lâm Thiên Vũ rồi hả? - Mạc Bảo Bối càng nghĩ càng cảm thấy có cái gì đúng, lên nghi vấn.

      Ross cũng giấu giếm, trực tiếp hào phóng thừa nhận:

      - ta là bạn, chẳng qua phải thông đồng, chỉ muốn thông đồng với mình em. - Ross nhìn Mạc Bảo Bối nghiêm túc .

      Mặc dù Mạc Bảo Bối cảm thấy Ross đứng đắn, nhưng rất được để ý câu này.

      - cách khác, đứng ở phía tên tự cuồng Lâm Thiên Vũ đó rồi hả? – Ánh mắt Mạc Bảo Bối u nhìn Ross.

      - phải ý này, kỳ với quan sát của thấy được, ra Lộ Bán Hạ cũng thích Lâm Thiên Vũ, chỉ là có lẽ ấy chịu quá nhiều tổn thương, hơn nữa tuổi quả quá , cho nên hề phát giác tâm ý của mình. - Ross nhìn Mạc Bảo Bối, trong lòng bổ sung câu: giống như em, ràng rất thích rất để ý , nhưng có tự giác.

      - Chẳng lẽ nhìn thấy dáng vẻ biến thái của tên kiêu căng Lâm Thiên Vũ lúc tựu trường sao? Nào có người đàn ông nào tổn thương như vậy, là người đàn ông làm ra loại chuyện đó. - Làm cho máu ứ đọng tay Bán Hạ hai tuần lễ mới hoàn toàn biến mất, rất đáng hận.

      Mạc Bảo Bối cắn răng nghiến lợi, vì người bạn có thể giúp bạn tiếc cả mạng sống, người ta thế nào, đều việc gì, nhưng nếu như kéo đến Bán Hạ cách nào nuốt xuống hơi này.

      - Lâm Thiên Vũ chỉ là quá để ý Bán Hạ thôi, cho nên mới như vậy. Bằng em cho ta cơ hội, quan sát thạt kĩ nhân phẩm của ta. thực tế ta phải người như vậy, chỉ là ngày đó quá nóng lòng. Hơn nữa ta từ áo gấm ăn cơm ngọc, nhìn thấy tình huống Bán Hạ ở trong kí túc xá trường học cảm thấy cực kỳ khó chịu, cho nên lòng muốn cho ấy cuộc sống tốt hơn. Từ điểm này, hai người thống nhất chứ? - Ross khuyên giải Mạc Bảo Bối, hi vọng bỏ thành kiến của mình với Lâm Thiên Vũ.

      Mạc Bảo Bối vừa nghe thấy Ross như thế, cảm thấy hình như có chút đạo lý, lúc ấy Bán Hạ hề là vì cái gì? Nhưng bây giờ nghĩ đến cũng chỉ có nguyên nhân như vậy.

      - Em quen biết Lâm Thiên Vũ lâu, cho nên em đối với ta yên lòng. Bán Hạ với chúng ta giống nhau, gia đình của ấy xuất thân giống Lâm Thiên Vũ. Cho dù em ngăn cản, ngày nào đó bọn họ cũng xuất vấn đề, chẳng qua là cái nhìn khách quan thôi. Lâm Thiên Vũ và Bán Hạ cũng xuất tranh chấp lớn như vậy, về sau như thế nào? - Mạc Bảo Bối luôn coi trọng Lâm Thiên Vũ.

      Bán Hạ thích hợp với người đàn ông dịu dàng săn sóc, chứ
      [​IMG]

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Edit: Tóc gió

      Chương 25:

      Lâm Thiên Vũ cảm thấy mình rất vô tội, hơn ba mươi năm mới có người ‘bỉ ổi’, đây là chuyện chưa từng có. Mặc dù chưa tính là người cởi mở hoàn hảo, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy mình dù sao cũng là thân sĩ tuấn phóng khoáng, nhưng. . . . . . hôm nay. . . . . .

      - Tôi chỉ vừa mới đột nhiên cảm thấy rất đáng thôi, sao lại bỉ ổi? - Lâm Thiên Vũ hỏi ngược lại.

      ngờ Lâm Thiên Vũ thế mà lại ra loại lời hoan hỉ này, Mạc Bảo Bối lập tức bối rối, sau đó nhìn Lâm Thiên Vũ thận trọng nghiên cứu có đúng là . Có điều nhìn hồi lâu phát , có lẽ là Lâm Thiên Vũ .

      Người này hôm nay uống lộn thuốc sao? Cảm thấy lão nương đáng ? phải rất chán ghét tôi sao? Mạc Bảo Bối lặng lẽ nghi ngờ ở trong lòng.

      Chẳng qua, mặt vẫn thủy chung mỉm cười:

      - à?

      - . - Lâm Thiên Vũ thành khẩn .

      - Nãy chắc có lẽ là gió lớn quá đau đầu lưỡi rồi, chỉ là cho dù bỉ ổi, cũng bỉ ổi rất có phẩm chất. - Mạc Bảo Bối cười ha hả .

      Ross nhìn Mạc Bảo Bối xông ra chỉ có thể bày tỏ bất đắc dĩ, trong lòng hò hét: Lâm Thiên Vũ, tôi tận lực, bản thân cầu nhiều phúc !

      Gọi nhân viên phục vụ, muốn ly nước đá, Ross uống vài hớp, sau khi ngưng máu nóng lại, lúc này mới chậm rãi xuất ở trước mặt mọi người.

      Nhìn thấy Ross xuất , lúc này Mạc Bảo Bối mới nhớ lại mục đích mình xuất , ánh mắt nóng rực vội vàng theo sát Lộ Bán Hạ, bởi vì Lộ Bán Hạ vẫn chưa trả lời vấn đề của bị Lâm Thiên Vũ quấy rầy.

      - ra chỉ là đau đớn kỳ sinh lý thôi, có gì to tát cả. Cậu cũng biết tớ vẫn luôn có bệnh xấu này, cộng thêm khi đó tranh tài khẩn trương, cho nên càng đau mà thôi. - Lộ Bán Hạ trả lời Mạc Bảo Bối. Tuy rằng ở tình huống công cộng mà ngại quá, nhưng nếu cho Mạc Bảo Bối biết, ấy nhất định hỏi tới cùng.

      - Cái gì gọi là có gì to tát cả, mãi bảo cậu trị liệu cậu lại chịu, thua thiệt nhà cậu còn làm thầy thuốc Đông y. - Mạc Bảo Bối mắng, mỗi lần Bán Hạ có kinh nguyệt đau bụng, mỗi lần đều muốn chết sống được, nhìn cũng làm người ta cảm thấy kinh hãi.

      - Tớ trị, đây là vấn đề thể chất, tốt khoảng thời gian lại bắt đầu đau đớn. - Dĩ nhiên Lộ Bán Hạ biết đây là bệnh, phải trị tốt, nhưng mỗi lần điều dưỡng mấy tháng, sau đó tốt hai tháng lại bắt đầu đau đớn, hoàn toàn có tác dụng, di;ễn đàn l;ê quý đô;n cho nên cũng bỏ qua, so với điều trị tốn thời gian dài, dù sao đau cũng thói quen.

      - Cậu! Tớ biết phương thuốc cổ truyền có thể chữa được! – Đột nhiên nhớ đến chuyện từng nghe .

      - Sinh con? - Đại khái Lộ Bán Hạ cũng biết là chuyện gì rồi.

      - Uh uh uh, thông minh! - Mạc Bảo Bối gật đầu cái, sau đó trong đôi mắt tản ra ánh sáng rực rỡ - Chờ sau khi cậu sinh đứa con sau nhớ đưa cho tó chơi, tớ nhất định đối xử với nó rất tốt rất tốt. – Nghĩ đến đứa Lộ Bán Hạ sinh cảm thấy nhất định rất đáng .

      - Vậy còn cách tớ rất xa xôi, cậu đừng suy nghĩ. Lại đứa có thể để cho cậu chơi sao? Hư sao? - Lộ Bán Hạ liếc Mạc Bảo Bối cái, chịu được .

      - Nhưng. . . . . . thấy mỗi lần cậu đều đau đến nửa chết nửa sống như vậy, tim tớ nhìn được. Từ trước đến giờ tớ cũng chưa từng gặp người đâu thành bộ dạng đó. Đúng rồi, phải cậu vẫn luôn mang theo thuốc giảm đau người sao? - Đột nhiên Mạc Bảo Bối nhớ tới, sau đó cảnh giác nhìn vào Lâm Thiên Vũ. Từ lúc vừa bắt đầu đến sinh con, Lâm Thiên Vũ luôn dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Lộ Bán Hạ, cực kỳ giống người, chính là Ross, Ross cũng thường nhìn như vậy.

      - Lúc sắp xếp hành lý quên bỏ vào, ngày đó chẳng qua vừa đúng lúc ngài Lâm Thiên Vũ gọi điện thoại tới, phát tớ có gì đó đúng cho nên mới tới đó đưa tớ bệnh viện. Bảo Bối chúng ta phải nên cảm tạ người ta, cùng nhau ngồi xuống ăn cơm chứ. - Lộ Bán Hạ bỏ nguyên nhân nhận điện thoại của Lâm Thiên Vũ qua bên, nhiệt liệt muốn mời Mạc Bảo Bối và Ross, bởi vì cũng cảm thấy mình biết nên đối mặt ra sao với ánh mắt của Lâm Thiên Vũ, nóng bỏng như vậy, dường như muốn hòa tan tâm.

      Mạc Bảo Bối nghe Lộ Bán Hạ cố ý biến Lâm Thiên Vũ thành người ngoài, trong lòng thầm dễ chịu hồi, vui vẻ nhận lời mời, ngồi xuống.

      Ross bất đắc dĩ vỗ vỗ bả vai Lâm Thiên Vũ, ý tứ chính là: con đường phía trước vẫn còn rất nhấp nhô, huynh đệ phải bảo trọng nhiều thêm!

      Lâm Thiên Vũ đáp lại ánh mắt cảm kích, đa tạ Ross lặng lẽ ủng hộ.

      Từ đó về sau, hai người này em sóng bước thường ở chung chỗ hướng về phía trăng sáng uống rượu, bởi vì cùng là người lận đận nơi chân trời, phụ nữ của mình vĩnh viễn đặt mình ở vị thứ hai, vị trí thứ nhất vĩnh viễn đều là các chị em phụ nữ của họ.

      Vì vậy, trong bữa cơm này là Mạc Bảo Bối và Lộ Bán Hạ quan tâm cuộc sống tuần lễ tới nay của nhau, còn Ross với Lâm Thiên Vũ lại chuyện phiếm trời nam đất bắc.

      Vốn dĩ Lộ Bán Hạ có thể cùng Ross, Mạc Bảo Bối cùng về nhà là ổn, nhưng Lâm Thiên Vũ lại cố gắng phải đưa, cộng thêm từ trong Ross giúp tay, vì vậy Lộ Bán Hạ bị đưa . Sau khi trở lại nhà trọ, thấy bóng lưng Ross theo lên lầu, Lâm Thiên Vũ lộ ra ánh mắt cực kỳ hâm mộ, ai! Khi nào mới có thể cùng với Lộ Bán Hạ về nhà đây.

      Sáng sớm tinh mơ hôm sau, Ross lại gọi Mạc Bảo Bối rời giường.

      Nhìn Ross tinh thần phấn chấn vui mừng bừng bừng nhìn mình, Mạc Bảo Bối sắp phun lửa, người đàn ông này, sao càng ngày càng quá mức thế?

      Có phải gần đây đối với quá mức dịu dàng hay , hay là gần đây rảnh rỗi đến bị khùng?

      Lộ Bán Hạ sắp xếp chỉnh tề ngồi ở bàn ăn ăn điểm tâm, nhìn thấy Mạc Bảo Bối tóc tai bù xù, cũng nhúc nhích, tự mình ăn của mình.

      - Tắm xong trước rồi cùng Bán Hạ ăn điểm tâm. Hôm nay xay sữa đậu nành, còn có trứng chần nước sôi với rau xanh, nhanh ăn , chuẩn

      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :