1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông xã không thuần, bà xã lưu manh - Trần Tiểu Na (P2 - C33/33) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Edit: Tóc gió

      Chương 8: Thân ái, đối với em tốt!

      Tề Giai bình tĩnh, loại thái độ vượt trước tuổi, nhưng lại là tự nhiên sẵ có, hoàn toàn giống như thiếu nữ mười chín tuổi. Trong lòng Ross cho Tề Giai điểm số rất cao, bên cạnh Bảo Bối có ngườ như vậy, rất yên tâm.

      - Bảo Bối là người thích nhất, thắng được , đáp án như vậy, các em cảm thấy đủ chưa? - Ross làm sao mà biết hai người lo lắng thay Bảo Bối, vậy nên phải biểu thái độ ràng.

      Tề Giai và Lộ Bán Hạ nhìn Ross, hồi lâu lời nào. Họ tìm được chân thành và chấp nhất trong mắt Ross, sau đó hài lòng cười.

      - Mặc dù giúp em, nhưng nếu như có ngày tổn thương Bảo Bối, em cũng bỏ qua cho . - d đ l ê qu ý đ ôn Lộ Bán Hạ có bình tĩnh tuyệt đối như Tề Giai, dù sao Ross đối với ân nhân.

      - Em yên tâm, thà phải chết chứ làm Bảo Bối bị uất ức. Các em yên tâm giao ấy cho ! - Ross biết hai người này tâm vì Bảo Bối.

      Hài lòng lấy được câu trả lời chắc chắn, Tề Giai và Lộ Bán Hạ nhõm rời .

      Mạc Bảo Bối trong thư phòng.

      Mạc Trường Thắng thở hồng hộc nhìn Mạc Bảo Bối đứng ở đối diện ông, tay chống bàn sách, tay chỉ Mạc Bảo Bối :

      - Con có phải con của ba ?

      - Vốn dĩ con cho phải, tại cảm thấy phải. Nào có lão tử tin con mình, con tin ba nhìn ra được cái tên Ross đó giả bộ. Ở đây, trừ hai chị đại ngốc Viên Tử và mẹ ra, toàn bộ đều biết, kết quả mấy người lại có thể rẽ cánh tay ra ngoài, giúp người khác.

      Mạc Bảo Bối suy nghĩ chút cảm thấy mình đủ bi thống, người bên cạnh nhất trí hướng về phía ngoài, có ai đứng ở cạnh mình, từng người đều bị người đàn ông bụng dạ đen tối đó thu mua.

      - Là biết. . . . . . - Mạc Trường Thắng vừa mới xuống phen công phu quyền cước với Mạc Bảo Bối mệt mỏi vô cùng, dứt khoát ngồi thẳng xuống dưới đất.

      - Ba biết còn như vậy, danh dự của con chính là bị ba hủy hết. - Mạc Bảo Bối cũng ngồi xếp bằng theo mặt đất. cũng có nhiều hơi sức nữa, nhất là kích động thế này thể lực tiêu hao nhanh hơn.

      - Cũng thể như vậy, Ross là hạng người gì chẳng lẽ con quá ràng sao? Biểu của cậu ấy trường chính trị giữa hai nước có muốn ba liệt kê từng cái cho con nghe . Thông minh của cậu ấy vượt xa ngoài trí tưởng tượng của con, nhưng tại sao cậu ấy tình nguyện bị bị con ức hiếp như thế?

      Ross quan trường có thể bước lên mây cũng phải dựa vào vận số và bối cảnh gia đình, mà là thông minh và dũng khí . Người như vậy, Mạc Bảo Bối làm sao có thể là đối thủ, nếu như phải Ross muôn vàn khiêm nhượng, Mạc Bảo Bối làm sao có thể phách lối.

      Đều là đàn ông, Mạc Trường Thắng biết, Ross hẳn là cực kỳ con nhà mình, nếu như vậy.

      Nhưng con của ông tính tình luôn luôn nóng nảy, từ bị ông làm hư rồi, trong khoảng thời gian ngắn hoàn toàn đổi được cái tính khí thối đó. Bây giờ mặc dù hiểu, nhưng Mạc Trường Thắng tin tưởng, về sau Mạc Bảo Bối cảm tạ ông.

      - ta thông minh, thông minh nhất cả thế giới, con ba là người ngu, có thể là vậy đấy! - Mạc Bảo Bối tức giận, ghét chính là cảm giác này, giống như toàn thế giới đều làm đúng chỉ có mình cố tình gây . ( đúng à = :)

      Lão tử của tính cách ra sao phải biết, người có thể làm cho ông khen dứt miệng nhất định là cực tốt, nhưng cũng phải tốt nhất định thích hợp. và Ross chênh lệch quá nhiều. còn là học sinh, lăn lộn thuận buồm xuôi gió quan trường.

      Nếu như cản nổi bước chân của Ross mà , nhất định bị gài bẫy rất thảm. Chẳng qua, thay vì mình bị hại thảm, bằng lập tức để hại thảm Ross trước , phải người ngồi chờ chết.

      - phải ba có ý này, ý ba . . . . . . này, con đâu vậy hả?

      Mạc Trường Thắng xong, chuẩn bị đạo lý lớn chút, Mạc Bảo Bối lại ra khỏi thư phòng.

      - tìm cái người thông minh đó. - Mạc Bảo Bối cũng quay đầu lại .

      - Con tìm cậu ấy làm gì? - Mạc Trường Thắng bị hành động bất ngờ của Mạc Bảo Bối làm hồ đồ.

      - Ân ái tốt với người ta, ba yên tâm, con tuyệt gây chuyện thị phi. - Bóng lưng Mạc Bảo Bối biến mất cạnh cửa.

      Mang theo bước chân và tâm tình nặng nề, Mạc Bảo Bối trở lại phòng khách lầu . Lúc và lão tử mình có cuộc kịch chiến, những người khác vui vẻ cùng nhau uống trà chiều, màn tình cảnh ấm áp.

      Chờ tới khi mọi người chú ý tới , mặt Mạc Bảo Bối lập tức ngập đầy nụ cười, cười híp mắt nhìn mọi người.

      - Các vị buổi chiều tốt, có ít phần của tôi hay ? - Mạc Bảo Bối dùng giọng mềm mại hỏi, mặt cười đến độ rất rực rỡ.

      Viên Tử bị giọng điệu và thái độ của Mạc Bảo Bối dọa sợ đến rợn cả tóc gáy, chỉ cảm thấy cả người đều nổi da gà.

      Tề Giai và Lộ Bán Hạ đối diện nhìn cái, đoán ra tám phần ý định của Mạc Bảo Bối, cũng lên tiếng, cúi đầu tiếp tục nghiên cứu tạp chí trong tay.

      Lý Tố Tố thấy mình con giá mình dịu dàng, vui vẻ đến chịu được:

      - Mau pha cho tiểu thu ly hạ thảo, làm thêm ít sương sáo(*) hạ hỏa nữa.

      (*) nguyên văn là 一点龟苓膏 mình dịch được, tra gg hình ảnh thấy hình giống sương sáo VN nên mình quất đại vô đó, thấy cũng hợp lí 

      Nghe như thế, Mạc Bảo Bối thầm hít sâu, đợi khi đè ngọn lửa giận trong lòng xuống rồi mới thong thả bước nhích tới gần Ross, dựa vào Ross ngồi xuống. Mạc Bảo Bối thế mà như tiểu thư ôm cánh tay Ross, sau đó cười híp mắt nhìn.

      Trong nội tâm Ross run lên, nghĩ thầm: này lại nghĩ ra thủ đoạn gì nữa rồi chứ? Tinh lực đúng là tràn trề dứt mà.

      - Ro~ss~ , ngày mai đưa người ta xem biển có được ? - Mạc Bảo Bối nũng nịu .

      Gật đầu cái, Ross làm sao lại cự tuyệt đây.

      - tốt, em biết ngay là người đối với em tốt nhất, nếu , em phải làm thế nào đây? - Mạc Bảo Bối dùng mắt to xinh đẹp của mình nhìn Ross, đáy mắt bởi vì Ross hốt hoảng mà có ý cười.

      Ross đích thực là có hơi luống cuống. chưa từng thấy này như vậy, đây hoàntoàn phải là tính cách của .

      Chính là vì biết, chính là vì biết mưu vẫn còn ở phía sau, Ross có hơi luống cuống, nhưng mà người kiên trì, hoảng, nhưng sợ, bởi vì nhất định phải có được Mạc Bảo Bối, khiêu chiến lớn hơn nữa cũng phải vượt qua.

      - phải là em co rồi sao? - Ross cười , lại còn thuận tay ôm vào Mạc Bảo Bối trong ngực, dịu dàng giúp gạt mái tóc có phần rối loạn của Mạc Bảo Bối ra sau tai.

      - Vậy thẻ của cũng cho em được ? Hai ngày nữa người ta muốn cùng Bán Hạ còn cả Tề Giai mua đồ, nhưng có tiền. - Mạc Bảo Bối bĩu môi, làm bộ đáng thương nhìn Ross.

      Ross hai lời lập tức móc ví đưa cho Mạc Bảo Bối.

      Mạc Bảo Bối chút khách khí buông cánh tay Ross ra, nhận lấy ví tiền, chọn chọn lựa lựa ở trong.

      Cuối cùng, Mạc Bảo Bối lấy tất cả thẻ và tiền mặt ra, chỉ chừa thẻ căn cước và bằng lái quốc tế cho Ross.

      - Thân ái, đối với em tốt. - Mạc Bảo Bối cười híp mắt , ánh mắt nhìn Ross tiết lộ kịch hay vẫn còn ở phía sau.

      Nhìn tia sáng giảo hoạt trong mắt Mạc Bảo Bối, Ross thể làm gì khác hơn là yên lặng cầm ví tiền về, sau đó rất hào khí trả lời:

      - Dĩ nhiên, đối tốt với em, đối tốt với ai?
      Last edited by a moderator: 19/12/15

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Edit: Tóc gió

      Chương 9: Lực phá hoại của Mạc Bảo Bối

      Quảng trường thành phố Vanda.

      Trong cửa hàng đá quốc quốc tế nổi tiếng nào đó, bốn , còn có mấy phục vụ nhân viên.

      - Cái này, cái này, còn cả hai cái chỗ này, toàn bộ đều gói lại hết cho tôi. - Người Mạc Bảo Bối mặc hàng hiệu hạng sang, cầm mắt kính trong tay, nâng cằm dạng như nữ vương, cao ngạo tuyên đọc thánh chỉ.

      Nhân viên phục vụ cửa hàng đá quý động tác nhanh nhẹn đóng gói kỹ đồ, có khác người nhanh chóng hầu hạ Mạc Bảo Bối cà thẻ.

      Thời gian tới phút, Mạc Bảo Bối uy phong lẫm liệt dẫn người rời . Nhân viên phục vụ nhìn bốn người rời tay mỗi người đều cầm ít túi mua hàng, mặt lộ ra mỉm cười. Hôm nay, bọn họ gặp nàng nhà giàu, có thể nhận ít hoa hồng rồi.

      Sau khi bước vào quán cà phê, chọn đồ uống xong xuôi, bốn nhanh chóng xụi lơ ghế sofa.

      - Sao tớ cảm thấy có chút cảm giác có tội vậy? Chúng ta tiêu tiền của Ross như vậy, có phải hơi quá đáng ? - Viên Tử nhìn túi mua hàng còn chưa thả ra trong tay yên lặng .

      - Ai, Bảo Bối, tớ thấy chúng ta chi bằng lui chút. - d,đ.l.êq.uýđ.ô,n Lộ Bán Hạ cũng rất thoải mái, dù sao xài tiền của người khác phải nương tay, hơn nữa người nọ còn từng trợ giúp mình vậy, làm thế này dường như là qua sông rút cầu, hạng nhân phẩm tốt.

      Tề Giai hút hơi nước chanh dài, thoải mái nằm ngã ra sau, lành lạnh :

      - Cảm giác có tội? Vậy các cậu trả , mua nhiều như vậy, nhớ cửa hàng nào thế nào sao?

      Eo biển tài chính quảng trường thành phố Vanda này tập trung thứ đại mới, quốc tế hóa buôn bán, trao đổi thương mại, văn minh phương đông và văn hóa, mở chợ buôn bán, làm việc, kinh doanh khách sạn, giải trí thư giãn, là tổng thể phong trào văn hóa và hoạt động dân thành thị, tạo thành thành phố da hệ trung tâm giải trí thư giãn. Diện tích 152330 mét vuông, vài chục vạn thương nhân đến ở. Viên Tử người bình thường ngốc nghếch và Lộ Bán Hạ người ngoài vùng có ai dẫn ngay cả cũng mở miệng được.

      Mạc Bảo Bối và Tề Giai giơ ngón tay cái lên, "Thượng đạo!"

      Thấy Mạc Bảo Bối biểu lập trường kiên định, Viên Tử và Lộ Bán Hạ cũng gì nữa. Dù sao tiền tiêu mất cũng phải là của mình, đau lòng cũng phải là mình.

      Nghỉ ngơi khác biệt lắm rồi, bốn điên cuồng mua sắm rốt cuộc khôi phục thể lực, lúc này mới có hơi sức bắt đầu chuyện phiếm.

      - Cậu mấy ngày nay ở Ross nhà như thế nào? Có làm chuyện tình gì quá mức hay ? - Lộ Bán Hạ liếc xéo Mạc Bảo Bối, hỏi.

      - Làm ơn, đừng giống như tớ là thanh niên xấu xa được , hai bọn tớ biết tương thân tương ái cỡ nào có được hay ? - Mạc Bảo Bối lập tức phản bác. Tất cả những chuyện làm đều là thương vị hôn phu, bởi vì đánh là hôn mắng là , cho nên đương nhiên muốn phúc hắc vô lại thêm rồi.

      Nhìn nụ cười tà ác của Mạc Bảo Bối, Viên Tử giật thót mình, vội vàng uống trà bưởi ấm áp trong tay , nhưng lại hiếu kỳ nhìn Lộ Bán Hạ, muốn nhìn chút kế tiếp Lộ Bán Hạ hỏi gì vấn đề.

      Tề Giai thấy bộ dạng Viên Tử nhát gan lại bát quái (nhiều chuyện), cười nhéo gò má mũm mỉm của . Viên Tử làm bộ muốn phản kháng, bị ánh mắt đe dọa của Tề Giai khiến cho phải ngoan ngoãn bất động, mặc cho Tề Giai nắn bóp gương mặt của .

      - Vậy sao? Được thôi, cậu cặn kẽ cho bọn tớ biết cậu tương thân tương ái thế nào với Ross. Là chị em tốt, bọn tớ cũng rất muốn nghe. - Lộ Bán Hạ vẫn ung dung nhìn Mạc Bảo Bối. phải Viên Tử, cũng dễ xoay chỗ khác vậy.

      Viên Tử ở bên gật đầu liên tục, bày tỏ ủng hộ.

      Mạc Bảo Bối giận đến dùng ngón tay đâm Viên Tử cái. Cái nàng nhiều chuyện gió chiều nào nghiêng ngả theo chiều đó.

      - Được rồi, ra mấy ngày nay tớ thùy mị săn sóc chung sống cùng vị hôn phu. . . . . .

      sa vào trong ký ức:

      Ngày thứ nhất, Mạc Bảo Bối mới vừa vào ở trong nhà Ross, đối với tất cả vẫn còn rất xa lạ. chỉ mới tới hai lần, trừ phòng của Ross và phòng khách ra, căn bản ngay cả toilet ở đâu cũng biết, vì vậy lập tức bắt đầu thăm thú nhà.

      "Loảng xoảng loảng xoảng. . . . . ." hồi tiếng thủy tinh rơi xuống đất vang lên ngắn ngủi.

      Ross theo tiếng chạy tới trường, vốn là bộ bích hoạ hành lang lầu hai bị vỡ tan tành, Mạc Bảo Bối lại còn đứng ở nơi cách xa ba mét nhìn.

      - Có bị thương ? - Ross khẩn trương tới bên cạnh Mạc Bảo Bối, tra xét cơ thể Mạc Bảo Bối, chỉ sợ cẩn thận bị thủy tinh làm bị thương rồi.

      - rất thích vẽ sao? - Mạc Bảo Bối hoàn toàn quan tâm có phải người mình có thương tích hay , vui vẻ hỏi.

      quen thuộc Ross phòng ốc rồi phát , tranh họa nhà Ross tổng cộng ít nhất trăm bức, chắc chắn là bản thân Ross rất thích, nhất là bộ tranh sơn thủy Trung Quốc treo tường bị phá vỡ này, nếu cũng đặt ở đối diện cửa phòng ngủ của rồi.

      - Ừ, em có chỗ nào đụng phải mảnh thủy tinh vỡ ? - Ross cận thận vén váy Mạc Bảo Bối lên xem hai chân có bị mảnh thủy tính bắn ra đâm vào chút, hề chú ý tới vẻ mặt khác thường mặt Mạc Bảo Bối.

      - Khà khà, có, em tiếp tục lầu làm quen chút. - Mạc Bảo Bối cười tránh ra.

      Ross thấy Mạc Bảo Bối có chuyện gì, gọi cuộc điện thoại gọi người tới đây quét dọn vệ sinh, chuẩn bị tiếp tục trở lại trong thư phòng làm việc, kết quả tiếng thủy tinh rơi xuống liên tiếp truyền đến.

      Yên lặng thở dài, xem ra, đánh vỡ bức tranh thứ nhất là ngoài ý muốn, có điều này tính toán chế tạo nhiều cái ngoài ý muốn hơn.

      Vì vậy, ngày thứ nhất Mạc Bảo Bối vào ở trong nhà Ross, Ross tổn thất 17 bộ tranh. Dĩ nhiên, tranh dễ dàng hư hại như vậy, có thể cho vào trong khung mới sau đó cho người treo đến tường lần nữa. Tổng cộng số tiền Ross cần trả cho số tranh là tám vạn nguyên.

      Ngày thứ hai sau khi, Ross rời giường chuẩn bị ra cửa làm.

      người mặc cái áo sơ mi trắng để trần hai bắp đùi trắng như tuyết còn buồn ngủ ngăn ở trước mặt .

      - Em lên cơn sốt. - Mạc Bảo Bối bĩu môi, phát chữ ràng.

      Đầu tiên là Ross khẩn trương dò xét trán Mạc Bảo Bối chút, hề cảm thấy phát sốt, nhưng vẫn cẩn thận lấy ống nhiệt kế cho Mạc Bảo Bối ngậm trong miệng. Sau đó nghi hoặc nhìn ràng tối qua lúc dỗ ngủ chắc chắn là mặt bộ đồ ngủ hoa văn con cừu, thế nào mà giờ phút này biến thành áo sơ mi trắng thích nhất rồi chứ?

      Năm phút sau, Ross lấy nhiệt kế ra:

      - 36 độ C, bình thường, được rồi, mau ngủ bù lại, đợi lát nữa nhân viên gia đình đến bảo em rời giường ăn cơm, ngoan.

      Ross ôm ngang Mạc Bảo Bối lên đưa trở về phòng, Khi muốn , Mạc Bảo Bối gắt gao ôm cổ của Ross buông tay, lần này rốt cuộc Ross hiểu , này là muốn thả người.

      - gạt người, còn muốn cùng người ta tương thân tương ái, kết quả mới ngày trôi qua để ý người ta. - Mạc Bảo Bối cố gắng giả bộ ra nét mặt bi thương, uất ức nhìn Ross, như đứa trẻ ai muốn, làm bộ đáng thương, mở đôi mắt long lanh như nước nhìn Ross, tự động bò đến ngồi đùi Ross.
      Last edited by a moderator: 19/12/15

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Edit: Tóc gió

      Chương 10: Đổ máu

      Mặc dù biết Mạc Bảo Bối giả vờ, nhưng Ross vẫn có biện pháp mềm lòng, vươn tay vỗ vỗ cái ót Mạc Bảo Bối, sau đó lặng lẽ lấy điện thoại di động ra.

      - Thôi Xuyến, hội nghị hôm nay do toàn quyền phụ trách, sau đó báo cáo với tôi là được.

      Ross nhấn tắt điện thoại, đưa tay kéo cà vạt xuống. Hôm nay vốn dĩ phải chủ trì chương trình nghị liên quan đến vấn đề chỉnh đốn và cải cách biên phòng ranh giới giữa Đài Loan và Trung Quốc. Là đặc phái viên hữu nghị quốc phòng quốc gia, Ross chỉ phải làm là phối hợp khả năng tài nguyên quốc gia mình, sau đó họp thảo luận, cuối cùng kết luận lên ý kiến sau cùng của chương trình nghị trước hội nghị thôi.

      Mạc Bảo Bối cười híp mắt nhìn Ross nhấn tắt điện thoại, hài lòng gật đầu cái, sau đó chuẩn bị từ người Ross. chuồn

      - Vị hôn thê thân , bây giờ chúng ta có thể tương thân tương ái rồi, em như thế nào mới xem là tương thân tương ái đây? - Sao Ross có thể cứ như vậy mặc cho Mạc Bảo Bối chạy trốn, lập tức vươn tay xoay người Mạc Bảo Bối lại, vuốt ve khuôn mặt bé nhẵn mịn của , tác phong đứng đắn .

      - Nhưng em lên cơn sốt nữa. - Mạc Bảo Bối mắt to nhìn chằm chằm, vô tội.

      - Nếu như vậy càng tốt hơn. - Ross cười cười đưa mặt lại gần mặt của Mạc Bảo Bối.

      - Tốt cái gì. . . . . . uh. . . . . . - Mạc Bảo Bối cảm nhận được hơi thở phái nam đập vào mặt, bị dọa đến muốn lui về phía sau bật ra, lại bị Ross sớm có chuẩn bị tay giữ chặt cái ót, lưỡi dài linh hoạt tức tiến quân thần tốc, trực tiếp đảo qua khoang miệng mềm mại của Mạc Bảo Bối.

      Mạc Bảo Bối lập tức mơ màng. hoàn toàn ngờ đến Ross lại đột nhiên đại phát lang tính hôn tới, phản ứng theo bản năng chính là giãy giụa và cự tuyệt, cắn hàm răng chặt, để cho Ross được như ý.

      Ross cũng chưa nóng nảy, từ từ mút môi hồng mềm mại của Mạc Bảo Bối, môi vốn hơi lạnh của Mạc Bảo Bối nhanh chóng cũng biến thành lửa nóng.

      Cảm giác tiếng hít thở của Mạc Bảo Bối bắt đầu tăng lên, Ross hết sức dán cằm mình và cằm vào nhau, bàn tay ấn chặt ót Mạc Bảo Bối để cho có cơ hội phản kháng, cố gắng để đầu lưỡi xâm nhập vào trong miệng Mạc Bảo Bối.

      Mạc Bảo Bối đâu chịu ngoan ngoãn vào khuôn khổ, đầu thể động, vậy liều mạng ngậm chặt miệng, vẫn còn chịu thua lộ ra ánh mắt khiêu khích với Ross: muốn hôn lão nương, kiếp sau .

      Ross bị kích cảm giác chinh phục lên lớn hơn, tay nắm lấp hai gò má Mạc Bảo Bối, làm cho miệng mở ra rất to, giống như con ếch con.

      Cười "xuy" tiếng, Ross hung hăng hôn xuống, đầu lưỡi linh hoạt xoay tròn trêu chọc trong miệng Mạc Bảo Bối.

      Lúc Ross đưa lưỡi vào trong miệng xong, Mạc Bảo Bối lập tức vô lực chống cự. Đầu bị cố định rồi, miệng cũng bị cố định rồi, chỉ có còn dư lại đầu lưỡi đơn độc chiến đấu hăng hái, mặc dù cảm giác thê lương chút, nhưng chưa tới từng giây từng phút cuối cùng, Mạc Bảo Bối quyết bỏ qua, vì vậy, lưỡi cùng lưỡi cứ đẩy thả lẫn nhau.

      Trong quá trình hai đầu lưỡi cọ xát lẫn nhau, đầu lưỡi Mạc Bảo Bối rốt cuộc còn sực lực thua trận.

      Đầu lưỡi Mạc Bảo Bối mềm xuống, Ross lập tức vui mừng tiến tới đầu lưỡi Mạc Bảo Bối vừa cắn vừa liếm vừa mút muốn nuốt vào trong bụng. phen dây dưa nghỉ tốt đẹp, cho đến khi Mạc Bảo Bối khẽ thở gấp, lúc này Ross mới buông ra.

      Ross vừa hôn xong, cả người Mạc Bảo Bối lập tức xụi lơ giường.

      Đối với nụ hôn của Ross, vừa bắt đầu Mạc Bảo Bối chống cự, tuy nhiên cũng ghét. Chẳng qua cũng muốn biểu ra, nhất là nào có người hôn môi như vậy, quả dạng giống như cướp bóc, quá mức.

      Nâng Mạc Bảo Bối lên, để Mạc Bảo Bối gối lên bụng , hai người cứ như vậy nằm yên tĩnh giường, thời gian trôi .

      Cả ngày này, Mạc Bảo Bối ở nhà bị Ross chỉnh đủ mọi loại, mỗi lần đều lấy thất bại kết thúc, sau đó thở hồng hộc tức giận trợn trừng mắt nhìn Ross rồi lại thể ra sức.

      Vì vậy, quyết định phải cho Ross trả giá cao thê thảm.

      - Cho nên hôm nay cậuliền lôi kéo bọn tớ ra ngoài đổ máu? - Viên Tử nghe Mạc Bảo Bối giải thích xong, líu lo ríu rít. Hôn môi ư, xem ra sau này phải tìm người dịu dàng hôn môi mới được, nếu quá mệt mỏi.

      - Hôm nay hẳn là ngày thứ tư cậu dọn tới Ross chứ. , ngày hôm qua cậu làm gì? - Lộ Bán Hạ tính tính toán toán ngày, cảm thấy đúng.

      - Tớ mua nhà. - Mạc Bảo Bối ngậm cười, đắc ý .

      - Cậu. . . . . . lấy tiền Ross mua nhà? phòng ở đâu? Cậu biết tại bất động sản rất đắt ? - Lộ Bán Hạ thể tin nhìn Mạc Bảo Bối, dù mua đồ điên cuồng thế nào cũng làm sao qua được uy lực của mua nhà chứ.

      - Bên cạnh nhà tớ đấy. Vốn là tớ rất buồn bực muốn về nhà đại náo trận sau đó Hongkong đổ máu, chỉ là gặp được bác Lưu. Bác ấy chuẩn bị di dân ra nước ngoài ở với con trai, đoán chừng trở về nữa, cho nên chuẩn bị bán nhà, nhưng vẫn chưa tìm được người phù hợp.

      Tề Giai cũng nhịn được chắc lưỡi hít hà, chỗ ở nhà họ Mạc là nhóm bất động sản, chính là hơn vài vạn mét vuông, hơn nữa nơi chiếm diện tích ít nhất là 300 mét vuông trở lên, số tiền bỏ ra kia, cho dù ai cũng nỡ.

      - Ross biết ? - Tề Giai ngắt lời Mạc Bảo Bối, đây cũng phải là số tiền lẻ gì, thể đùa giỡn.

      - Dĩ nhiên biết rồi, vốn hôm qua tớ dự định mua xong nhà lập tức tìm các cậu, nhưng ngờ tới mua nàh ra là phiền phức vậy. Tớ còn phải vừa giao tiền vừa nhận chứng bất động sản, hơn nữa mua nhà thứ hai lại có thể tăng thuế, vẫn là lần đầu tiên tớ nghe . - Mạc Bảo Bối chắc lưỡi hít hà, lần đầu tiên mua nhà, còn tưởng rằng khác biệt gì lắm so với mua quần áo, kết quả đống chuyện lớn, chạy nơi này chạy nơi kia, cái sọt phiền toái.

      - Cậu cho rằng mua nhà giống như mua quần áo à? - Tề Giai liếc cái.

      Mạc Bảo Bối le lưỡi, thực tế cho là như thế.

      - Vậy cậu sao với Ross? ấy có thu hồi thẻ tín dụng ? - Viên Tử tò mò hỏi, vẻ mặt nhiều chuyện.

      - Tớ mua xong về đến nhà Ross tan việc, tớ lập tức vô cùng vui vẻ bất động sản cá nhân của tớ, sau khi ấy nghe hết xong câu. – Giọng Mạc Bảo Bối thấp xuống, có chút buồn buồn.

      Đám người Lộ Bán Hạ và Viên Tử lộ ra vẻ mặt đáng đời.

      - Mắng cậu phải ? là. . . . . . - Viên Tử kịp chờ đợi mà tưởng tượng, chỉ là nhanh chóng bị Mạc Bảo Bối cắt đứt tưởng tượng.

      Mạc Bảo Bối lấy ra tờ chi phiếu, lay ba vòng ở trước mặt của Viên Tử, thành công ngăn cản miệng Viên Tử.
      Last edited by a moderator: 19/12/15

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Edit: Tóc gió

      Chương 11: Hành động

      - ấy : Cầm , muốn mua gì cứ mua. - Mạc Bảo Bối hận hận . Nếu Ross mắng cũng coi như xong, nhưng lại hào phóng lấy ra thẻ cá nhân của mình, hơn nữa con số bên trong làm cảm thấy ngờ được. Vốn cho rằng mua khu nhà cấp cao gần ngàn vạn ngoan độc rồi, ai biết sau khi so với số tiền trong thẻ xong, căn bản chỉ là chút lòng thành.

      - Mẹ nó, tiền lương nước ngoài dễ lấy thế kia à. - Viên Tử nhịn được tục. chút xíu áy náy trong lòng lúc đầu vô hình vô bóng biến mất, ngay cả bác Lưu mua lại mạch cũng thờ ơ, này là có quá nhiều tiền.

      Tề Giai và Lộ Bán Hạ nhìn mặt Mạc Bảo Bối tức giận dứt, nhịn được liếc vài lần:

      - Cái con người cậu biết tốt xấu, tiêu tiền người khác còn có loại thái độ này.

      - Lòng lang dạ sói tiêu chuẩn!

      Nhìn hai người Lộ Bán Hạ và Tề Giai xướng họa, Mạc Bảo Bối giận đến khuôn mặt nhắn đỏ bừng, loại cảm xúc được đặt tên là ‘phản bội’ chợt lập tức bắt đầu nảy mầm mọc lên.

      - Làm ơn! Tớ mới mệt mỏi gần chết được ? ta kiếm tiền nhõm như vậy, lão nương tớ tiêu ra nhiều tiền khổ cực hơn! - Mạc Bảo Bối xì mũi coi thường. ngày trước bị Ross ức hiếp cả ngày còn cho người ta phản kháng, đám bạn xấu này cũng biết an ủi tâm hồn còn mà yếu ớt của sao? Lại còn giúp người khác, đúng là tức chết người được.

      - Cậu còn lí luận của cậu. - Lộ Bán Hạ hung hăng gõ ót Mạc Bảo Bối cái.

      - Tại sao tớ thể lí luận, cách tựu trường tới nửa tháng, tớ nhất định phải giải quyết trận hài kịch này mới được. diễn, đàn lê quý, đôn Phải bóp chết mưu to lớn phía sau màn của Ross trong thời gian ngắn như vậy, cậu cho rằng tớ dễ dàng sao? Các cậu đều hoàn toàn biết trong lòng gánh vác áp lực lớn cỡ nào, chẳng những an ủi tớ còn bỏ đá xuống giếng, có hạng người xấu xa như mấy cậu sao?

      Chẳng qua là về nhà trải qua kỳ nghỉ hè thôi, cuộc sống Mạc Bảo Bối tức khắc xảy ra biến hóa cực lớn. Từ thiếu nữ đơn thuần vui vẻ, buồn lo biến thành vị hôn thê của người khác, hơn nữa còn là người lai, tiếng Trung thành giọng điệu ABC, đây là xung kích lực lớn cỡ nào đối với chứ.

      Bất luận trưởng thành hiểu chuyện cỡ nào, nhưng trước sau chỉ có mười chín tuổi. Trước lúc biết Ross, cảm thấy chuyện hôn nhân đối với vẫn còn rất xa xôi.

      Thiếu nữ mười chín tuổi dĩ nhiên phải nên sống cuộc sống thiếu nữ mười chín tuổi. nên phải cùng ca hát với bạn học đến trời sáng, cùng trại hè, tham gia các loại hoạt động tranh tài và xã đoàn, chứ phải dán nhãn vị hôn thê người khác lên, bị người đàn ông hề có quan hệ quản mình.

      - Vậy cậu dự định làm thế nào? phải tớ coi thường cậu, nhưng thực tế dũng khí và mưu lược của cậu hoàn toàn có quan hệ trực tiếp, mặc dù là hơi thông minh chút, nhưng cậu. . . . . . - Tề Giai chút khách khí, sau đó dùng loại ánh mắt đánh giá kĩ càng nhìn Mạc Bảo Bối, nhìn từ xuống dưới.

      Mạc Bảo Bối bị nhìn thấy có chút hiểu, mặc dù bình thường thoạt nhìn dáng vẻ Tề Giai dịu dàng hào phóng, nhưng thực tế ánh mắt của là lợi hại nhất trong mấy người. Cho dù là đấng mày râu chỉ sợ cũng phải khuất phục, huống chi Mạc Bảo Bối nhắn yếu đuối.

      - Làm gì? Tớ cũng ngốc, cậu biết mà. - Mạc Bảo Bối run bả vai , đối với thông minh của mình Mạc Bảo Bối vẫn rất có lòng tin, hơn nữa còn tin tưởng có căn cứ khoa học, năm mười tám tuổi lúc tiến hành khảo nghiệm chỉ số IQ cũng cao gần 160.

      Mạc Bảo Bối xong, trở nên rất phấn khích. giỡn, chính là người thông minh rất có khoa học đấy.

      - Vậy tốt, khách quan, so với tớ, cậu cảm thấy thế nào? - Tề Giai hỏi.

      - Lấy phương diện này mà . Con hồ ly cậu dĩ nhiên lợi hại hơn tớ rồi, nhưng sức tay cậu trói gà chặt. - Làm ơn, lão nhân gia cậu có chỉ số IQ 190 có được , ai dám so với ngài, Mạc Bảo Bối bĩu môi ra, chẳng qua cũng tự ti. lại là người trong nghề võ thuật, cao thủ Taekwondo, vừa ra tay cái, Tề Giai dù thông minh cũng vô ích, nằm xuống như thường.

      - Ngay cả tớ cũng sánh bằng, cậu làm sao chọc nổi Ross, ấy nhường cậu, nhưng có nghĩa là cậu có thể muốn làm gì làm, cẩn thận cuối cùng cậu dẫn lửa lên thân, mất nhiều hơn được. - Tề Giai cảnh cáo.

      Mạc Bảo Bối do dự mấy giây. sựu quá kích động, nhưng vẫn chưa tới trình độ đầu rỗng. Thủ đoạn của Ross phải là chưa gặp qua, mà thấy Ross chỉ sợ đơn giản như vậy.

      Bất luận là so đấu trí hay dũng khí, Mạc Bảo Bối tự cho rằng nắm chắc như nhau.

      Mà Mạc Bảo Bối lại càng phải người đánh trận mà đưa mình vào trận chiến, nếu muốn đối phó, vậy nhất định phải phải có quyết tâm tất thắng.

      Nhìn Mạc Bảo Bối lâm vào trầm tư, Viên Tử cảm thấy giải thích được.

      - Cậu cười cái gì? - Viên Tử nhìn thấy cười trầm mà quỷ dị của Mạc Bảo Bối nụ, cảm thấy có mưu phát sinh.

      Nhìn Viên Tử, Mạc Bảo Bối uốn éo cơ thể thành hình dáng chữ ‘S’. Váy liền màu hồng sát người khiến nhìn cực kỳ hấp dẫn, trong kiều mỵ lộ ra vẻ đẹp dã tính, đều tản ra ma lực, ngay cả thân là mấy chị em cũng lộ ra ánh mắt thưởng thức.

      - Giai Giai cậu tớ dùng chiêu mỹ nhân kế này thế nào? - Mạc Bảo Bối liếc đôi mắt quyến rũ hỏi. người đàn ông sát vách bàn lập tức chảy máu mũi, sau đó si mê nhìn Mạc Bảo Bối, ánh mắt hề rời nữa, bạn bên cạnh giận đến hất tay bỏ , trước khi hung hăng dội cho ly nước nóng lên khuôn mặt người đàn ông đó, thế nhưng cũng làm cho ta bừng tỉnh.

      - Đây là ưu thế duy nhất của cậu. - Tề Giai gật đầu cái.

      Mạc Bảo Bối lấy được đồng ý của Tề Giai, lại dùng hỗn hợp ánh mắt chờ đợi, trưng cầu ý kiến nhìn Viên Tử và Lộ Bán Hạ, thấy Lộ Bán Hạ và Viên Tử đưa ra ngón tay cái xong, lập tức quay đầu thu dọn túi.

      - như vậy, vậy lập tức hành động, các cậu tự về, bái bai! - Mạc Bảo Bối khi quyết định chuyện lập tức dẫn tới hành động, sau đó quả hề quay đầu lại.
      Last edited by a moderator: 19/12/15

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Edit: Tóc gió

      Chương 12: Tình địch, phụ nữ xinh đẹp cực hạn

      Nhìn bóng lưng Mạc Bảo Bối rời , biến mất trong đám người, Lộ Bán Hạ quay đầu nhìn về phía Tề Giai, lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.

      - Cậu giúp Ross? - Lộ Bán Hạ có chút ngờ. có lòng muốn giúp Ross tay là bởi vì cảm thấy bản thân nợ Ross cái nhân tình, còn Viên Tử lại là nhóc tim phổi thêm chút háo sắc, nhưng với Tề Giai tỉnh táo và cơ trí căn bản là thể bị Ross làm cảm động mà lựa chọn trợ giúp người ta.

      - Tại sao lại chứ? ấy rất ưu tú, phải sao? - Hơn nữa, Ross đích xác là người đàn ông rất thích hợp với Bảo Bối, phương diện này ánh mắt chú Mạc vẫn rất tốt.

      Lộ Bán Hạ lập tức nhìn thấu, hiểu ý bật ra tiếng cười, mà Viên Tử bên cạnh lại bắt đầu than thở.

      Lại chỉ có mình hiểu cũng thể tham dự với thể nghiệm chuyện xảy ra. Ôi! Viên Tử vừa buồn bã vừa đáng thương nhìn hai chị em tốt, mong đợi có thể nhìn ra chút gì , chỉ tiếc lấy với đầu óc siêu ngốc của hoàn toàn có khả năng hiểu.

      Nhà Ross.

      Dừng xe xong, ngay túi mua hàng và túi xách cũng kịp cầm, Mạc Bảo Bối rút cái chìa khóa liền xông ra ngoài, trong lòng toàn là các loại kế hoạch và các biện pháp dùng mỹ nhân kế, cộng thêm hậu quả nghĩ sâu tính kỹ dọc đường . Quan trọng nhất là còn thuận tiện diễn tập hết lần tất cả các biện pháp ứng phó với các chuyện có thể xảy ra trong đầu.

      Mang theo lòng tràn đầy tin, Mạc Bảo Bối giày cao gót như nữ vương, mặt là nụ cười mị hoặc mà tự tin.

      Nhà Ross có thể cần chìa khóa, chỉ dựa vào vân tay với mật mã là có thể tiến vào. Lúc Mạc Bảo Bối vào ở ngày đầu tiên Ross gọi nhân viên kỹ thuật khoa học lấy dấu vân tay của Mạc Bảo Bối, cho nên Mạc Bảo Bối cần chìa khóa cũng có thể tiến vào thuận lợi.

      Giày cao gót?

      Nhìn thấy cửa trước có đôi giày cao gót màu lửa đỏ, nụ cười của Mạc Bảo Bối lập tức cương cứng.

      Ross là người rất chú trọng ** cuộc sống riêng, tuyệt nhiên đưa những người khác tới nhà, cho nên cho dù là bạn tốt của cũng rất ít đến, song nữ chủ nhân của giày cao gót là ai đây?

      Trước giờ Ross cũng hề đề cập tới từng có người phụ nữ khác tồn tại, hơn nữa người phụ nữ có thể vào trong nhà Ross nhất định đơn giản.

      Tiến vào đến phòng khách, trước sau Mạc Bảo Bối vẫn phát nửa bóng người. Có điều phát túi xách phái nữ cùng màu kia ở ghế sofa, túi xách còn là nửa mở ra.

      Cảnh tượng như vậy khiến Mạc Bảo Bối lập tức suy nghĩ viễn vông, mà vừa nghĩ tới trường hợp người phụ nữ khác và Ross ở trong phòng ở đây xảy ra chuyện gì đó, ngọn lửa trong mắt Mạc Bảo Bối tức bắt đầu bùng cháy lên.

      Đều người ngoại quốc rất lưu hành One Night Stand (tình đêm), hơn nữa nghe tinh lực đàn ông ba mươi mấy tuổi là tràn trề nhất, do nhu cầu sinh lý, Ross phải là. . . . . .

      - Ross đáng chết, bị tôi bắt được tại chỗ mà , nhất định chết! - Mạc Bảo Bối mắng tiếng, vội vàng lên lầu hai, trong lòng có chút hốt hoảng nho .

      chân trần, ngay cả dép Mạc Bảo Bối cũng mang trực tiếp thẳng đến phòng ngủ của Ross lầu hai.

      "Bành!" tiếng, Mạc Bảo Bối mở cửa phòng ngủ của Ross ra.

      giường rất ngăn nắp, khí sạch nhàng khoan khoái lưu thông , yên lặng chút thanh, Mạc Bảo Bối thở phào nhõm.

      Chỉ cần nghĩ đến đây cái căn phòng này trừ còn có những người phụ nữ khác vào, Mạc Bảo Bối cảm thấy khó chịu, nhưng bây giờ xem ra chuyện tôi tệ như tưởng tượng.

      ra khỏi phòng ngủ lầu hai, Mạc Bảo Bối tới lầu ba. Giờ phút này cũng phát , nghiễm nhiên coi Ross thành chồng của mình, mà mình chính là nữ chủ nhân phòng này rồi.

      Vừa mới bước tới chỗ rẽ cầu thang lầu ba, Mạc Bảo Bối nhìn thấy nam nữ ngoài cửa sổ sát đất cách đó xa. Hai người mặt mày tươi cười chuyện phiếm, mặc dù nghe được cái gì, nhưng nụ cười của kia lại chói mắt bất thường.

      Đó là rất đẹp, vóc người cao gầy, ngũ quan xuất sắc, tóc vàng mắt xanh, chút nào thể sức quyến rũ thành thục của phái nữ.

      Mà người đàn ông đó, chính là Ross, thân quần áo nhàn nhã màu trắng làm nổi bật lên, so với ánh mặt trời còn chói mắt hơn, mà nụ cười của , sáng rực bức người, như muốn hòa tan lòng người.

      biết Ross cái gì, kia cười đến độ cong lưng, bộ ngực trắn giống như sóng lớn mãnh liệt ra ở trước mặt của Ross. Ánh mắt như vậy khiến Mạc Bảo Bối cảm nhận được cảm giác hít thở thông trước nay chưa có.

      kia hình như phát Mạc Bảo Bối đến, tuy nhiên làm như biết, đầu khẽ tựa vai Ross, Ross cũng có phản kháng, chỉ cười đỡ kia dậy.

      Đối với cảm giác uy hiếp này, Mạc Bảo Bối tiến vào trạng thái kháng chiến theo bản năng.

      Dùng tư thái nữ vương, Mạc Bảo Bối mở cửa sổ sát đất ra, tới bên cạnh hai người.

      - Đúng là rất thú vị, quả nhiên là thể khinh thường tiếng Trung Quốc. Sau này em muốn thỉnh giáo nhiều hơn, đến lúc đó cũng đừng quá bận rộn chịu gặp em đấy nhá!

      Vừa mở ra cửa sổ sát đất, Mạc Bảo Bối có thể ràng nghe được đối thoại của hai người.

      Có điều giọng điệu tiếng Trung Quốc của Tây này làm cho người ta nghe mà nổi hết cả da gà. Mạc Bảo Bối rất cố chấp đối với ngôn ngữ và văn hóa truyền thống Trung Quốc, khiến lập tức sinh ra chán ghét đối với này.

      - Ngôn ngữ Trung Quốc bác đại tinh thâm (phong phú uyên thâm), nguyên viễn lưu trường (bắt nguồn sâu xa), làm sao chúng tôi dạy được. Hơn nữa tôi thấy liên tục, chỉ sợ cũng cần chúng tôi dạy. - Mạc Bảo Bối vừa cười vừa đến bên người Ross. Lại , ngôn ngữ sắc bén, ánh mắt càng thêm sắc bén nhìn Tây này.

      - Oh, đây là. . . . . . tiểu thư Mạc đúng ! – Tây ngẩn ra, ngờ tới nàng này càng thêm nhanh mồm nhanh miệng so với suy nghĩ.

      - Vị hôn thê của , Mạc Bảo Bối. - Ross vừa kéo cổ tay Mạc Bảo Bối, để cho ngồi đùi mình, vừa . Sau đó lại duỗi tay chỉ chỉ Tây, giới thiệu: Đây là đàn em ở nước Pháp của , Rebecca!

      mặt Mạc Bảo Bối cười tự nhiên bắt tay với Rebecca, trong lòng lại tức muốn chết. Rất ràng là Rebecca này sớm biết mình thế nào, vậy mà mình lại biết tồn tại của bạn học nữa này, đây phải là thua trần trụi vạch xuất phát sao?

      Mạc Bảo Bối buồn bực rút tay về, sau đó hung hăng nhéo bắp đùi Ross cái dưới bàn.

      Rebecca nhìn động tác của Mạc Bảo Bối, khóe miệng giương lên đường cong xinh đẹp, được đặt tên là: mỉm cười!

      Rebecca cười cực kỳ xinh đẹp, đó phải là nụ cười tất cả phụ nữ đều có thể cười được, mà là cần phải có thời gian lắng đọng và tự thân tu dưỡng đạt tới cảnh giới nhất định mới có thể hòa loại xinh đó đẹp với sức quyến rũ phái nữ làm thể.

      Mà ánh mắt của , là kiên trì và tự tin nhất định phải được.

      Nhìn Ross, Rebecca thu hồi nụ cười, chuyển sang ánh mắt kiên định: nhất định chỉ có thể là đàn ông của Rebecca em!
      Last edited by a moderator: 19/12/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :