1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông xã không thuần, bà xã lưu manh - Trần Tiểu Na (P2 - C33/33) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Edit: Tóc gió

      Chương 3: Chọc giận

      Mạc Bảo Bối nằm người Ross, chân dưa lên cao, quấn ở hông Ross, cái chân khác kẹp sát bắp đùi Ross, hai tay chống vai Ross, híp mắt nhìn phản ứng của Ross.

      - Về sau. . . . . . và em, cuộc sống của hai người. - Ross đáp trả vất vả. bây giờ miệng đắng lưỡi khô, ánh mắt vốn dám nhìn về phía cổ áo Mạc Bảo Bối thưởng thức phong cảnh phái nữ xinh đẹp, tuy nhiên khống chế được muốn nhìn.

      - Cuộc sống của hai người? muốn lăn lộn giường sao? - Mạc Bảo Bối hỏi.

      - Ừ. . . . . . bao gồm. - thể phải, nếu Mạc Bảo Bối ghi nhớ câu này, sau này lấy cớ lên giường, vị hôn thê này của lại thù rất dai.

      - Vậy có biết lăn lộn giường làm thế nào ? - Mạc Bảo Bối tiếp tục hỏi.

      ". . . . . ." cái này Ross biết trả lời sao, khổ sở nhìn Mạc Bảo Bối. biết vị hôn thê hỏi cái này đến cùng là muốn làm gì? Nhưng bắt đầu có phản ứng, trong đũng quần bắt đầu dựng lều rồi.

      - biết hả? - Mạc Bảo Bối thể tin nhìn Ross, đè thấp cơ thể xuống, cả người dán vào người của Ross.

      Cơ thể Ross bắt đầu nóng hầm hập, trong lòng Mạc Bảo Bối sợ hết hồn, cảm giác mình chơi đùa cả giận, nhưng vẫn phải tiếp tục, nếu chơi rồi. d đ l?q?đ Cáp treo làm cho người ta thích chơi chính là vì kích thích, mà thích nhất chính là trò chơi kích thích.

      - Biết! - Khẽ cắn răng, Ross mở mắt nhìn Mạc Bảo Bối.

      Bàn tay trắng nõn nâng cằm Ross lên, cương quyết bức bách Ross nhìn vào mắt mình, Mạc Bảo Bối lộ ra nụ cười tà ác, nụ cười đó, che giấu ý đồ làm ác của chút nào.

      Ross cảm nhận ngón tay mềm yếu xương vừa vẽ vòng vòng ngực mình, vừa dịu dàng vuốt ve gò má mình. Nhìn ánh mắt của Mạc Bảo Bối, Ross biết rất ràng người khiêu chiến mình, cũng chịu đẩy ra, lại càng nỡ cứ như vậy ăn .

      - Nhưng em biết, nếu dạy cho em ! - Mạc Bảo Bối khiêu chiến chuyện có độ khó khăn, nguy hiểm cao hơn.

      Nhìn nụ cười ràng muốn chỉnh mình của Mạc Bảo Bối, nhưng thể cùng chơi đến cuối cùng với . trán Ross bắt đầu đổ mồ hôi, rồi lại dám nhúc nhích, tư thế thế này chỉ cần hơi chút nhúc nhích chọc chuyện phiền toái kéo tới, cho nên phải nỗ lực nghĩ tới danh nhân Trung Quốc Liễu Hạ Huệ.

      - Liễu Hạ Huệ, Liễu Hạ Huệ.

      Trong lòng Mạc Bảo Bối cười trộm , Ross lại có thể khẩn trương đến mức lảm nhảm Liễu Hạ Huệ rồi, xem ra hôm nay chuyện ác rất thành công.

      Dám xếp đặt để tôi bị buộc đính hôn, lão nương để cho nếm thử chút cái gì gọi là khổ sở khi nhìn thấy mà ăn được. Tốt nhất là lần bị hù dọa, về sau bao giờ xuất tại trước mặt tôi nữa, vậy càng tốt hơn, nếu quay lại trường học rồi mọi người hỏi tôi lúc nào nhiều hơn vị hôn phu, tôi đúng là biết làm sao.

      Hơn nữa mới chuẩn bị lên năm thứ hai đại học, chuyện có vị hôn phu này rất mất mặt.

      Vì mặt mũi của mình, liều mạng.

      - Chúng ta lăn cái xem, có phải như vậy hay ? - Mạc Bảo Bối vừa hỏi vừa lăn cái tại chỗ.

      Mặc dù ghế sofa rất rộng lớn, nhưng cũng chịu nổi hai người lăn ở phía , lập tức lăn ngay xuống sàn nhà. Ross sợ Mạc Bảo Bối đệm ở phía dưới bị thương, tay nâng cái mông của , để Mạc Bảo Bối ngồi người của , bản thân làm đệm lót.

      Ross là người vận động lâu dài, cường độ lăn từ ghế sofa xuống căn bản khiến bị thương tổn, nhiều lắm là chính là trầy da chút thôi. Nhưng hai chân nhẵn nhụi của Mạc Bảo Bối ngồi cưỡi hông của , lại làm cho nội thương đến sắp nổ tung.

      Thừa dịp Mạc Bảo Bối còn chưa có kịp phản ứng, Ross lập tức đứng dậy, tay nâng cái mông Mạc Bảo Bối, trực tiếp đứng lên, thuận tay đặt Mạc Bảo Bối ghế sofa, sải hai bước chân liền chạy cách xa trường.

      Tất cả động tác hoàn thành trong nháy mắt, Mạc Bảo Bối vừa đặt mông đến ghế sofa, định bụng tức khắc trở tay ôm cổ của Ross lại thành vô ích, Ross như làn khói vào phòng tắm, thuận tay khóa trái.

      tới ba giây đồng hồ truyền đến tiếng nước chảy, tâm tình Mạc Bảo Bối rất tốt.

      - Hừ, đấu với lão nương, tốt, xem ai thổ huyết trước. - Mạc Bảo Bối hung hăng vỗ ghế sofa cái, đứng dậy về phía căn phòng.

      Mặc chỉnh tề rồi, Mạc Bảo Bối lập tức lên đường trở về nhà mình, cũng ngốc, chờ Ross ra ngoài nhất định phản công, cũng muốn đụng vào họng súng.

      Thấy tốt mới làm là nguyên tắc thành công cao nhất.

      giày cao gót, Mạc Bảo Bối đẩy cửa chính nhà họ Mạc ra.

      Nhìn Mạc Bảo Bối mặc lễ phục, tóc rối bù về nhà, mọi người uống trà vui vẻ, khí lập tức đọng, gian yên tĩnh lại.

      Kịp phản ứng trước hết chính là Mạc Trường Thắng, thoáng cái bật dậy, về phía Mạc Bảo Bối.

      - Đứa ngốc con, ai cho con về? - Mạc Trường Thắng nhìn ngoài cửa chút, hề phát bóng dáng của Ross, có hơi nóng nảy, lúc này mới ngày đầu tiên chẳng lẽ ra chuyện ư?

      - Chắc phải là trả lại hàng chứ? Ôi chao, làm thế nào đây? - Viên Tử khẩn trương nhảy dựng lên. cũng biết ở trước mặt người khác Bảo Bối có thể nhịn, nhưng lúc riêng tư thể nhịn xuống, nhất định là ấy làm chuyện gì đó quá phận, sau đó Ross cũng nổi giận, vì vậy bị trả về.

      - Bảo Bối ngoan, có phải con làm ra chuyện gì với Ross ? Con trói nó lại rồi hả? Hay là. . . . . . mưu sát trong mật thất? - Lý Tố Tố khẩn trương , vội vàng tới bên cạnh chồng mình, sau đó người như chim nép vào trước ngực Mạc Trường Thắng, sợ sệt nhìn Mạc Bảo Bối.

      Mặt Mạc Bảo Bối đầy vạch đen, thấy ti vi chiếu thiếu niên Bao Thanh Thiên phiên bản Chu Kiệt, nhìn lại mình mẹ xinh đẹp chút, mắt trợn trắng.

      Tề Giai và Lộ Bán Hạ bình tĩnh, tiếp tục uống trà ăn trái cây, nhìn Mạc Bảo Bối.

      - Con , con mau , đến tột cùng là tại sao con trở về, bây giờ mới là ngày đầu tiên, làm sao lại. . . . . . - Mạc Trường Thắng vừa vỗ lưng của Lý Tố Tố an ủi, vừa tiếp tục truy hỏi.

      - Có phải tớ trúng rồi , cậu bị trả lại hàng hả? Có phải cậu làm nổ nhà ấy? Vậy cậu. . . . . . - Nhìn Viên Tử nửa là có chút cười hả hê, nửa là hỏi khẩn trương, vây quanh xoay Mạc Bảo Bối vòng vòng.

      - Chồng à, chúng ta có nên phái người xem nhà Ross chút, chừng tại bị trói dưới sàn đấy? Cũng biết bị thương có nghiêm trọng , chúng ta mau chuẩn bị lễ vật thăm cậu ấy thôi! – Lý Tố Tố tin chắc con của mình nhất định làm ra được chuyện như vậy.

      - Ôi, con tốt của ba, rốt cuộc con làm chuyện gì tốt, con cứ ra câu, đám người bọn ta đây đều sắp bị con làm hoảng muốn chết. - Mạc Trường Thắng nhìn con yên lặng , càng khẩn trương hơn.

      Nghe hồi thanh quang quác, Mạc Bảo Bối cảm giác đầu mình cũng sắp nổ tung.

      “Ngừng!” tiếng, hô lên khí phách khí thế, mặt nước trong ly trà thủy tinh tay Lộ Bán Hạ run lên mấy cái rồi mới khôi phục yên ả.
      Last edited: 29/11/15

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Edit: Tóc gió

      Chương 4: Cực kỳ tức giận

      Mọi người bị tiếng sư tử Hà Đông rống của Mạc Bảo Bối chấn động, ngơ ngác nhìn nhau.

      Mạc Bảo Bối nhìn ba người vây lấy mình, chán ghét lui về sau bước, Viên Tử thức thời còn muốn tiến sát lại, Mạc Bảo Bối lập tức hô to:

      - Đứng lại, đừng đụng tớ!

      Viên Tử sợ đến chạy "thịch thịch thịch" trở về bên cạnh Tề Giai, ôm cánh tay Tề Giai giả bộ đáng thương.

      Mạc Bảo Bối liếc mắt qua, chịu được hỏi:

      - Đây là nhà tớ, sao tớ được quay về?

      - Nhưng. . . . . . cậu lập gia đình. - Viên Tử ở bên giọng trả lời.

      Mạc Bảo Bối xem thường cái, Viên Tử lập tức rúc vào sau lưng Tề Giai, làm con rùa đen rụt đầu.

      - Tớ là đính hôn, đính hôn có nghĩa là kết hôn, mấy người là kẻ ngu à, điều này cũng muốn tôi tới cho, đúng là mấy người kỳ lạ. - Mạc Bảo Bối chịu được kêu to, thở phì phò đá bay giày cao gót, kéo làn váy lớn lên lầu.

      Đám người Mạc Trường Thắng đột nhiên bị Mạc Bảo Bối bộc phát sợ hết hồn, nhưng hồi tưởng chút xác thực cũng sai, đính hôn thôi mà, cũng phải là kết hôn, là bọn họ quan tâm loạn lên.

      - Chú, chú Bảo Bối làm chuyện gì đó chứ? - Viên Tử nhìn bóng dáng của Mạc Bảo Bối biến mất ở nơi khúc quanh lên lầu, vội vàng hỏi.

      - Với tính tình Bảo Bối có thể nhịn đêm là cực hạn. - Mạc Trường Thắng trả lời, con của mình làm sao có thể ràng đây.

      - Cho nên. . . . . . nhất định là có làm cái gì, nhanh hỏi chút . Có khi nào dì xinh đẹp đúng, nhất định là lừa gạt Ross vào trong vệ sinh cởi quần áo, sau đó khóa trái ở bên trong, hoặc là trói dưới sàn nhà đó! - Viên Tử khẩn trương .

      - Cậu nghĩ quá nhiều rồi, đầu óc của cậu có phải nhiều hình thể bất quy tắc bình thường thế? - Tề Giai liếc Viên Tử cái, lạnh nhạt .

      - Có lẽ là hình vuông, người ngoài hành tinh! - Lộ Bán Hạ ở bên phụ họa, nhàn nhã uống trà.

      Viên Tử tức giận đến bốc khói, lập tức phát ra ánh mắt cầu cứu với Mạc Trường Thắng.

      - Viên Tử ngoan, nổi giận, chúng ta cùng nhìn xem, hành tùy theo hoàn cảnh, nhìn chút coi có hỏi được gì . - Mạc Trường Thắng nhìn cháu đáng thương bị bắt nạt, vội vàng an ủi, hơn nữa xác thực ông cũng rất tò mò đến tột cùng con mình làm chuyện tốt gì.

      Chờ Mạc Trường Thắng và Viên Tử lén lút đến lầu ba, Mạc Bảo Bối thay cái váy chiffon đơn giản tử rồi.

      Nghe được thanh huyên náo ngoài cửa, Mạc Bảo Bối cũng biết là có người thiếu kiên nhẫn tìm tới, trong lúc bất chợt mở cửa phòng ra, Mạc Trường Thắng và Viên Tử loạng choạng thiếu chút nữa ngã mặt đất.

      - . - Mạc Bảo Bối nhịn được nhìn hai người, xem ra truy hỏi kỹ càng viếc đến cùng là thề bỏ qua rồi.

      - Bảo Bối a, rốt cuộc con và Ross như thế nào? - Mạc Trường Thắng dùng tư thái gia trưởng hỏi.

      - Vẫn như vậy, thế nào? - Mạc Bảo Bối liếc xéo lão tử Mạc Trường Thắng của mình.

      - phải là ba con, đính hôn với người ta rồi, về sau phải quyết tâm bình yên, chờ tốt nghiệp rồi làm vợ tốt mẹ hiền, giống như mẹ xinh đẹp vậy, hạnh phúc vui vẻ cả đời phải rất tốt sao, ngàn vạn lần đừng phát nóng nảy. Vợ chồng gây gổ, đầu giường cãi nhau, cuối giường làm hòa. - Mạc Bảo Bối ngáp dài cái.

      Mạc Bảo Bối nghe đến choáng váng đầu:

      - Lão tử, đến tột cùng có cái gì được hay đều được, đính hôn tiếp cũng vô ích, sau này còn chưa nhất định kết hôn.

      - Như vậy sao được!

      Mạc Trường Thắng nghe xong lời này nóng nảy, giọng cũng cao tám độ.

      - Con à, phải là con thích nhất văn hóa truyền thống Trung quốc chúng ta ư, con phản đối đính hôn chính là sau này kết hôn. Hơn nữa Ross ưu tú như vậy, ba thấy trước giờ con chung dụng với cậu ấy vô cùng tốt phải sao? - Mạc Trường Thắng giảng giải cho con của mình.

      - Cái gì mà phản đối, con có cơ hội phản đối sao? - Mạc Bảo Bối lập tức nổ hỏa rồi. Lão tử làm hết những chuyện này, quay đầu lại còn cảm thấy làm sai quá mức, tư tưởng đúng.

      Choáng , còn uất ức đây.

      Mạc Trường Thắng cũng nóng nảy trong người, vừa nghe con mình như vậy, lập tức hỏi ngược lại:

      - Từ đến lớn lúc nào con từng mặc cho người chém giết, nếu con muốn phản đối, tìm ra cơ hội sao? Dù là ba trói tay dưa con đến buổi lễ, con cũng có biện pháp tránh thoát thậm chí là phản đối tại chỗ thôi.

      Đây chính con ông, nếu quả muốn nhất định phản đối. Mà người làm cha ông đây lúc đó cũng trách móc nặng con mình, đây chính là suy nghĩ của Mạc Trường Thắng. lần cho rằng mình con có phản kháng chính là đồng ý.

      Cũng bởi vì mặc dù tính khí Mạc Trường Thắng và Mạc Bảo Bối đều rất nóng nảy, tuy nhiên có nhược điểm trí mạng, đó chính là tâm tình quá cao ngạo, dễ dàng bị người ta chi phối. Quan ngoại giao như Ross trắng ra chính là dựa vào mở miệng mà làm việc. Với tâm cơ hiểu người của Ross, muốn dùng mưu mẹo giữa hai người phải là được.

      Cho nên, tạo thành Mạc Trường Thắng cho rằng con mình phản đối chính là đồng ý, mà Mạc Bảo Bối vì mặt mũi gia tộc cũng chịu nhịn.

      - Con lúc nào mặc người chém giết hả? Con đương nhiên là có, hơn nữa mỗi lần đều là vì ba! Chính ba suy nghĩ chút! Con có bệnh mà, tìm người chồng có thể làm cha con, còn nhanh chóng cưới, ánh mắt con mù vậy ba căn bản hề sinh bộ não cho con? - Mạc Bảo Bối giận đến nhịn được, ngôn ngữ bắt đầu có tính công kích.

      Đầu tiên, Ross là đại diện quốc phòng của Liên Hợp Quốc ở nước ngoài đóng trụ sở ở thành phố X, còn Mạc Trường Thắng là chủ tịch Chính ủy đặc khu Hải quân 34 khu hành chính thành phố X. Nếu như bọn họ có bất đồng trường chính rất phiền toái, mà chuyện riêng rất dễ dàng ảnh hưởng đến công chuyện, vì đường của Mạc Trường Thắng Mạc Bảo Bối phản kháng.

      Tiếp theo, nhà họ Mạc ở thành phố X là nhân vật đặc biệt, nếu nhà họ Mạc vì mà bị người ta nắm đuôi, ảnh hưởng danh dự gia tộc, cho nên Mạc Bảo Bối cũng thể phản kháng.

      Nhớ tới Chiêu Quân của cổ đại, nàng vì quốc gia nhân dân, còn Mạc Bảo Bối hôm nay vì mặt mũi của nhà họ Mạc vì hòa bình chính trị, yên lặng chịu đựng uất ức của mình, hy sinh hạnh phúc cả đời phụ nữ, quả cảm thấy xúc động vì vĩ đại của mình.

      Bị Mạc Bảo Bối hỏi như vậy, Mạc Trường Thắng bối rối, ra lời.

      - Ba. . . . . .

      - Bảo Bối, ra chú cũng chỉ muốn cậu hạnh phúc..., cậu nên mắng chú ấy nữa! - Viên Tử ở bên nhìn chiến hữu của mình, cảm thấy đáng thương, vội vàng lên tiếng giúp phần.

      - Con mắt nào của cậu nhìn thấy tó hành phúc hả? Còn nữa tớ gì mắng ông ấy hả? Tớ toàn thôi! - Mạc Bảo Bối nghĩ tới mình vì mặt mũi gia tộc cũng có thể nhịn, cảm giác mình vô cùng vĩ đại, hình tượng lập tức đầy hào quang rồi.

      Chẳng qua, Mạc Bảo Bối cũng phải là nhẫn nhục chịu đựng, Mạc Bảo Bối thể mở miệng ngăn cản, nhưng còn Ross, mà khi Ross chủ động cầu hủy bỏ hôn này, đó chính là Ross thiếu nhà họ Mạc, vậy coi như lại là chuyện khác rồi.

      - Thôi được. . . . . . chỉ là. . . . . . - Viên Tử nuốt nước miếng cái, sắc mặt khó coi chuyển hướng ra ngoài cửa.
      Last edited by a moderator: 29/11/15

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Edit: Tóc gió

      Chương 5: Em sợ!

      Mạc Trường Thắng cũng xoay đầu theo, tức nhìn thấy khuôn mặt tuấn lãng của Ross, chẳng qua mặt biểu cảm, cũng biết có phải là tức giận do vừa mới nghe lời Mạc Bảo Bối .

      Viên Tử và Mạc Trường Thắng lập tức khẩn trương, ra sức hồi tưởng vừa rồi Mạc Bảo Bối có lời gì quá mức hay .

      Ngược lại Mạc Bảo Bối việc gì nhún nhún vai, đây chính là kết quả muốn.

      khí đột nhiên đọng lại, có ai mở miệng chuyện. Mạc Trường Thắng và Viên Tử khẩn trương nhìn hai người, hơn nữa chú ý biến hóa nét mặt Ross, muốn nhìn được đến tột cùng bây giờ Ross có tâm tình gì.

      - xong rồi đúng ? - Mạc Bảo Bối phá vỡ khung cảnh yên tĩnh.

      - Xong rồi. - Viên Tử căng thẳng lôi kéo cánh tay Mạc Trường Thắng, biết rất ràng Mạc Bảo Bối hạ lệnh đuổi khách, vẫn còn nỡ , muốn nhìn chút hai người đến cùng cái gì.

      - Xong rồi còn ? Chờ tớ để cho tám người nâng kiệu lớn tiễn đưa cậu ra khỏi cửa sao? - Mạc Bảo Bối mệt mỏi xong, gặp đám người thích tham gia náo nhiệt thế này, đúng là thể tĩnh tâm.

      Nghe xong lời này, Mạc Trường Thắng và Viên Tử chỉ có thể lo lắng nhìn hai người, sau đó mỗi bước yên lặng thận trọng ra ngoài.

      mặt Ross rất bình tĩnh, nhìn ra bất kỳ tâm tình, cứ như vậy lẳng lặng nhìn Mạc Bảo Bối.

      Mạc Bảo Bối nhìn Ross yên lặng nhìn mình, hoàn toàn bắt được tâm tình của , trong lòng bắt đầu hơi hoảng loạn chút xíu. Ngón trỏ phải vẽ vòng vòng bắp đùi, cuối cùng vẫn là quyết định tránh né Ross, thể tiếp tục nhìn Ross nghiên cứu vẻ mặt của rốt cuộc có đúng là tức giận hay , nghĩ vậy lập tức tới ghế sofa.

      Sau lúc lâu, trong lòng Mạc Bảo Bối bắt đầu lẩm bẩm: cuối cùng Ross này suy nghĩ gì vậy, làm gì lời nào, cảm giác thế này rất kỳ quái.

      nhịn được quay đầu lại liếc mắt nhìn Ross, vừa đúng lúc Ross từ từ đến gần bên cạnh mình, sau đó ngồi xuống.

      góc ghế sofa hãm xuống, trong lòng Mạc Bảo Bối lại bắt đầu luống cuống. đúng, đột nhiên Mạc Bảo Bối lắc đầu cái, cố gắng mở to hai mắt nhìn Ross.

      phải là mấy câu có thể chọc Ross mất hứng sao? Đây phải là kết quả mình muốn sao? Tại sao bây giờ Ross mất hứng ngược lại người buồn bực hoảng loạn biết làm sao lại là mình rồi, đây hoàn toàn phải là phong cách của Mạc Bảo Bối mình mà.

      - Làm gì? Có chuyện mau , có rắm mau thả, em rất bận. - Mạc Bảo Bối xong có chút chột dạ, khóe mắt nhịn được len lén nhìn trộm Ross cái, muốn xem xem phản ứng gì.

      Ross chợt kéo Mạc Bảo Bối đến trước mắt, mặt đối mặt nhìn nhau. Mạc Bảo Bối bị dọa đến lui ra phía sau theo phản xạ, lại bị Ross dùng tay kiềm chế thể lui ra sau.

      Mạc Bảo Bối duy trì tư thế bị Ross dùng tay giữ chặt cái ót, sợ sệt nhìn Ross, nghĩ thầm chẳng lẽ người này nổi đóa rồi.

      - Muốn làm gì, em với , đây là địa bàn của em, nghĩ kỹ mới được xuống tay đó, quay đầu lại em la cái tất cả mọi người đứng ở phía em, sau đó nhất định phải chết. Mỗi người ngụm nước miếng cũng có thể làm chết đuối.

      Mạc Bảo Bối nhìn hành động giải thích được của Ross cực kỳ sợ hãi, trong lòng cho rằng hành động này Ross là muốn đánh người. Về phần tại sao muốn đánh người, đó là bởi vì xấu người ta, giẫm lên tự ái người ta, vì vậy, người khởi xướng là Mạc Bảo Bối càng thêm sợ.

      - Em sợ! - Ross híp mắt, có loại ánh sáng khó nên lời, giọng điệu khẳng định .

      thực tế, khi Ross nghe Mạc Bảo Bối tự nhận là tạm nhân nhượng vời lợi ích toàn cục xong tâm tình vô cùng khó chịu. Nhưng khi phát Mạc Bảo Bối vì chuyện này mà cảm thấy sợ hãi, chột dạ, tâm tình của lại bắt đầu tốt đẹp lên.

      - Em sợ hãi cái gì? - Mạc Bảo Bối hỏi ngược lại, lúc nào sợ, giỡn.

      - Sợ tức giận. - Ross khẳng định nhìn Mạc Bảo Bối, đôi mắt nhìn chằm chằm mắt của Mạc Bảo Bối, dường như muốn nhìn thấy chỗ sâu nhất.

      Mạc Bảo Bối nuốt nước miếng cái, cổ rụt xuống. Khí thế Ross cường hãn, nhất là hai mắt của , thâm thúy mập mờ, rồi lại làm cho người ta cảm thấy đó là dòng nước xoáy, nhìn trầm luân vào.

      thể nghi ngờ Ross là người đàn ông rất có sức quyến rũ, mà tại quyền chủ động nơi tay người đàn ông này. Gần sát Mạc Bảo Bối, ngay cả tiếng tim đập của nhau cũng cảm nhận được, Mạc Bảo Bối chợt cảm thấy mình thành phía yếu thế.

      Mạc Bảo Bối mất quyền chủ động có phần quen. vẫn luôn cường thế, rất thói quen cảm giác này. Khi người quen ở vào hoàn cảnh xa lạ càng thêm yếu ớt, mà lúc này Mạc Bảo Bối cũng ít bảy phần lửa giống cá tính bình thường.

      Bị Ross trúng tâm tư, Mạc Bảo Bối có chút ảo não.

      - Được rồi, em sợ lão nhân gia tức giận, vậy thế nào? - Mạc Bảo Bối trốn tránh ánh mắt của Ross, cúi đầu vừa khéo tựa vào bờ vai Ross.

      - Tại sao? - Ross hỏi, trực tiếp nâng cằm Mạc Bảo Bối lên, để cho nhìn mình. Bởi vì muốn nhìn đôi mắt biết chuyện đó, bởi vì mắt còn thành thực hơn so miệng , mà thích Mạc Bảo Bối thành thực thể tình cảm với .

      - Tại sao cái gì, bởi vì em sợ đánh , chỉ đơn giản vậy thôi. - Mạc Bảo Bối dối loạt.

      Nhìn ánh mắt Mạc Bảo Bối lập lòe bất định, Ross hiểu ngay. này trước sau vẫn hiểu cái gì là tình , càng thêm biết nội tâm mình bắt đầu coi trọng . Có điều nóng vội, có rất nhiều thời gian từ từ chỉ dạy .

      Ross vui vẻ cười, thuận tay vuốt ve tóc Mạc Bảo Bối, có loại cảm giác cưng chìu.

      Thấy Ross bất chợt cười, còn sờ đầu , cái cảm giác nguy cơ mạnh mẽ qua, giờ phút này người Ross hề phát ra loại cảm giác mịt mờ đó nữa, khí thế cũng chầm rãi thu về, điều này làm cho Mạc Bảo Bối cảm thấy rất nhàng.

      Cảm thấy khi nguy cơ được giải trừ, Mạc Bảo Bối lập tức biểu bản tính ra.

      Ngăn tay Ross, lui ra sau bước, trợn mắt trừng trừng nhìn Ross.

      - Em cũng phải mèo. - thích Ross luôn đối đãi với mình như sủng vật (vật thích).

      - biết , em là đáng xinh đẹp mê người. - Ross gật đầu cái, bày tỏ tán thưởng, vì biết Mạc Bảo Bối lại tính toán muốn làm khó ra sao.

      Ross là người đàn ông thành thục, biết lúc nào nên có biểu gì. muốn dọa sợ này, cho nên bên trong ranh giới cuối cùng của , Mạc Bảo Bối có thể vô pháp vô thiên.

      - Vậy sao lại coi em như sủng vật mà chơi đùa, chơi rất khá sao? - Mạc Bảo Bối thở phì phì nhìn chằm chằm tay Ross. Rất nhiều quý phu nhân nhàm chán đều ôm con mèo, luôn sờ bộ lông nó.

      - Ờ. . . . . . làm gì khiến cho em có loại cảm giác này? - Ross cảm thấy tuyên bố của Mạc Bảo Bối có chút kỳ quái, biết mình lại đắc tội với bà này ở chỗ nào nữa.

      - Bất kỳ! - Từ trong kẽ răng Mạc Bảo Bối nặn ra hai chữ, càng tức giận hơn rồi, bởi vì tức giận nhưng Ross còn biết vì sao tức giận.
      Last edited: 29/11/15

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Edit: Tóc gió

      Chương 6: Phụ nữ là tồn tại nghịch thiên

      Nhìn khuôn mặt bé của Mạc Bảo Bối tức giận có chút ửng hồng, thoạt nhìn hình như là giận , cũng phải đơn thuần là muốn phát giận thôi, Ross hơi nghi hoặc.

      Nhưng ràng tất cả những chuyện làm cũng đều dựa tình với người phụ nữ mới có thể làm, tại sao hành động của lại làm này cảm thấy là hành động với sủng vậy đây?

      - Em phải cho lý do chứ! - Sủng vật? Chắc kém người rất nhiều? Đây chính là hiểu lầm rất lớn đầu .

      - Cái đồ quỷ sứ đáng ghét này, có lý do gì, có lý do gì, em muốn ngủ rồi, ra ngoài! - Mạc Bảo Bối sắp bị Ross làm tức đến phun máu.

      Trời ạ, chẳng lẽ bị coi thành con mèo đủ, còn muốn lão nương tôi tự lặp lại lần?

      Mạc Bảo Bối thở hồng hộc tới giường của , buồn bực cầm chăn trùm đầu, ngay cả rốt cuộc Ross có ra cửa chưa cũng quan tâm nữa. phải ngủ giấc tốt mới có thể tĩnh dưỡng sức lực. ràng chọc cho Ross tức giận, tại sao cuối cùng lại trở thành bản thân tức giận, là uất ức.

      Hung hăng nhéo bắp đùi của mình, Mạc Bảo Bối giận đến độ lấy chính mình trút giận.

      - Á. . . . . . đau chết mất. - Đau đớn từ đùi truyền tới khiến lý trí Mạc Bảo Bối khôi phục, dù thế tức giận nào thể làm khó mình chứ.

      Mạc Bảo Bối lại vội vàng vuốt ve nhàng nơi bị chính mình ra sức nhéo, an ủi cơ thể mình. Ai bảo sức lực mình đúng là , vết nhéo này đoán chừng cũng đỏ lên, ngày mai chắc máu ứ đọng vùng rồi.

      đúng là tự gây nghiệt mà. Mạc Bảo Bối thở dài.

      Ross nhìn phản ứng đáng của Mạc Bảo Bối, ở bên cười nhìn, quả nhiên rất đáng .

      - Đừng động nữa, xem chút. – Sau khi Ross nghe thấy tiếng kêu của Mạc Bảo Bối lập tức nhanh đến bên giường, kéo tay Mạc Bảo Bối ra dự định vén váy lên nhìn chút xem vết nhéo có nghiêm trọng hay , vừa mới nhìn qua đúng là .

      - muốn ăn đậu hũ của em phải ? - Mạc Bảo Bối giống như con cá con linh hoạt, xoay người, trở mình ngồi dậy. Hôm nay mặc cái váy, lại còn dài, vết nhéo đùi phương cũng sắp gần sát gốc bắp đùi rồi, bị vén váy lên như vậy cũng được sao. Mặc dù đồ bơi cũng mặc rồi, nhưng dù sao đây phải là bờ biển, là ở nhà của đấy.

      - chỉ muốn xem xem nơi bị em nhéo. - Ross vô cùng ngay thẳng, bình tĩnh .

      - cho xem, dựa vào cái gì chứ? - Mạc Bảo Bối chặn làn váy, kiên quyết phản kháng đến cùng.

      - Nhưng em bị thương, ngoan, coi chút xem máu có ứ đọng . - Ross tính tình dịu dàng dụ dỗ Mạc Bảo Bối.

      - có máu ứ đọng, cần nhìn. - Mạc Bảo Bối buồn bực đến gần chết. Người này sao vướng víu quá vậy, chọc tức giận còn muốn như thế nào? Nhìn lão nương chê cười sao?

      Mạc Bảo Bối càng nghĩ càng cảm thấy Ross là sói xám lớn, ràng nên tức giận phải sao? Tại sao cuối cùng tức giận còn lấy chính mình phát giận, lúc nào ngu ngốc như vậy rồi hả? phải nên lấy Ross để phát giận mới đúng sao?

      sai, muốn phát giận cũng có thể tìm Ross, tại sao ở đây tự hại đây?

      - Nghe lời, phải em sợ đau hả, coi chút, có muốn bôi lên chút cao mát mẻ? - Rosic dám coi Mạc Bảo Bối như các khác, sức tay Mạc Bảo Bối còn lớn hơn so với rất nhiều người đàn ông, cộng thêm tính khí cuồng bạo thế, tức giận nhéo xuống đoán chừng đau lòng cho mình mà xuống tay.

      - Tại sao em phải nghe lời, sinh ra em hay là nuôi em hả? - Mạc Bảo Bối ghét nhất chính là bộ dạng tính tình dễ chịu này của Ross, hơn nữa thích giảng đạo lý như lão già, phiền chết thôi.

      - sinh ra em, chẳng qua về sau có thể nuôi em. vậy nên nghe lời , người đau lại là em, tức giận cũng phải đạo lý. Em làm sao biết em tức giận ở đâu, có phải hay ? Em ra đổi là được, như vậy tốt hơn ? - Ross chưa từng ăn khép nép như vậy, nhưng ở trước mặt của lại cam tâm tình nguyện.

      Nhưng biết Ross ‘bàn về đạo lý’ lại càng khiến Mạc Bảo Bối vui, bởi vì thế này có vẻ như chính là đứa trẻ hư, hoàn toàn đạo lý.

      - nên vọng tưởng giảng đạo lý với phụ nữ, sinh vật tháng chảy máu bảy ngày ngừng còn chưa chết, là tồn tại nghịch thiên cái hành tinh này, đạo lý đối với em mà chính là mây bay. - Hừ, tôi đạo lý, vậy tôi cũng cho xem.

      Ross bị tràng lời sôi nổi của Mạc Bảo Bối làm cho ngây ngẩn cả người, có phần dở khóc dở cười.

      Sau khi xong, nhìn thấy vẻ mặt Ross phức tạp, Mạc Bảo Bối có chút dương dương hả hê. , phát giận với người khác tâm tình mới có thể tốt đẹp, tức giận với bản thân quả nhiên là đáng.

      - Tốt thôi, vui vẻ là được rồi, bây giờ có thể xem có máu ứ đọng chứ? - Ross nhìn thấy vẻ mặt Mạc Bảo Bối hài lòng, cười .

      Đúng là vô cùng dễ thương, mặc kệ tức giận hay là vui vẻ, dường như ở người đều rất dễ dàng, Ross nghĩ thế, càng thêm thích tính tình Mạc Bảo Bối rồi.

      Có lẽ là trong mắt người tình là Tây Thi, tất cả hành động điêu ngoa của Mạc Bảo Bối cũng biến làm làm nổi bật lên vẻ dễ thương.

      Mạc Bảo Bối suy nghĩ chút, cuối cùng vẫn thỏa hiệp. Cớ gì phải làm khó mình, ràng đau vậy còn phải chịu đựng giận dỗi với Ross, cũng ngốc.

      Ross vén váy lên, quả nhiên ửng hồng vùng rồi, còn có chút phát sưng . Xem ra, Mạc Bảo Bối xuống tay đúng là hề lưu tình.

      Cầm thuốc mỡ xanh lá, nhàng bôi giúp Mạc Bảo Bối ở nơi sưng đỏ, sau đó để Mạc Bảo Bối nằm, Ross vào phòng vệ sinh rửa tay.

      Mạc Bảo Bối nửa dựa vào nằm người búp bê vải, váy bị Ross vén đến hông, phía dưới chỉ mặc cái quần lót màu hồng, lộ ra hai cái hai chân thon dài trắng noãn.

      Sau khi Ross ra ngoài, nhìn thấy Mạc Bảo Bối nhắm mắt nằm an tĩnh, cảm thấy rất ấm áp, si ngốc nhìn người giường.

      Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Ross vẫn dừng lại chính người mình, Mạc Bảo Bối chợt mở mắt:

      - Đại sắc lang còn ra ngoài, sợ đau mắt hột?

      Trong lúc chuyện, gối ôm ném về phía Ross.

      Cười đón được gối ôm , Ross ngồi ở mép giường nhìn vết thương ở đùi Mạc Bảo Bối, đau lòng :

      - Sau này tức giận đừng lấy mình để phát giận, xem xem cái chân trắng của em bây giờ thành cái dạng gì rồi?

      Ross chỉ đơn thuần chút thôi, Mạc Bảo Bối lại cho rằng Ross ràng là mượn lời này để phóng ánh mắt sắc lang của , vội vàng kéo váy xuống muốn che kín.

      - Cũng phải là chưa từng xem qua, sợ cái gì? Thuốc mỡ còn chưa hấp thu vào, buông tay. - Ross kịp thời ngăn lại động tác của Mạc Bảo Bối.

      Trời đất chứng giám, Ross chỉ đơn thuần là vài lời càu nhàu thôi, có nửa điểm sắc tâm.

      - cần, tại sao em phải đưa chân cho xem, sao cho em nhìn chút, cũng phải là chưa từng cởi trần cơ thể. - Mạc Bảo Bối cưỡng từ đoạt lý (già mồm át lẽ phải) .

      - Em chắc chắn em muốn nhìn sao? - Bỗng chốc con mắt xanh lá của Ross tử trở nên u tối.

      - Có nhìn mắc mớ gì nhìn, vừa đúng trời hạ, em để cho mắt em ăn kem đá thoải mái. - Mạc Bảo Bối tuyệt thua thiệt.
      Last edited: 29/11/15

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Edit: Tóc gió

      Chương 7: Hay cho người phụ nữ đanh đá

      Ross thấy Mạc Bảo Bối nhìn mình, vẻ mặt bộ quyết để cho mình thua thiệt, lấp tức đứng dậy cởi dây nịt.

      Mạc Bảo Bối lớn mật nhìn, cũng tin đến cùng Ross thực có can đảm cởi hết, loại chuyện thế này chính là người nào lớn mật người đó chống đỡ được tới cuối cùng. d .đl .qđ Ngậm nụ cười, Mạc Bảo Bối nhàn nhã, thoải mái nhìn Ross cởi đến chỉ còn lại cái CK (ặc... là Calvin Klein), sau đó dù bận vẫn ung dung khoanh tay xem cuộc vui.

      - Còn muốn tiếp tục ? với em hình như khác biệt lắm. - Ross vừa đặt tay phía quần lót, vừa hỏi Mạc Bảo Bối.

      - Dĩ nhiên rồi, em chờ đấy. – Dường như Mạc Bảo Bối coi chuyện này thành thú vui rồi.

      Tiếng Mạc Bảo Bối vừa dứt, Ross làm lập tức kéo quần xuống dưới.

      - Á á á á. . . . . . muốn chết hả? – Sau khi Mạc Bảo Bối thấy được thứ nên nhìn, lập tức thét chói tai, hai chân thon dài trực tiếp đá Ross ngã xuống đất.

      Tiếng thét chói tai của Mạc Bảo Bối vang dội toàn bộ biệt thự, động đất ngay tại chỗ.

      Mạc Trường Thắng, Viên Tử và Lý Tố Tố tức khắc chạy thẳng tới lầu ba. Lúc này ngay cả Lộ Bán Hạ và Tề Giai luôn luôn lấy trấn định tự nhiên làm tiêu chí cũng chạy theo lên lầu xem cục diện.

      cú đá này đúng là rất nặng, khi Ross bò lên giường, cả người gần như là nằm giường. Đời này chưa từng chật vật thế này. Khuôn mặt tuấn lãng chau lại, thở .

      Mạc Bảo Bối bị dọa giật mình, cảm thấy giường lớn mềm mại lõm xuống, ngay lập tức bật dậy, dùng sức muốn đẩy Ross xuống giường.

      - xuống cho em, cái tên sắc lang này, có bệnh à, phơi bày háo sắc khiến cho rất thỏa mãn sao? xuống! - Mạc Bảo Bối gỡ tay Ross nắm chặt ga giường ra, mắng to.

      Làm sao Ross còn có thể để Mạc Bảo Bối đẩy mình xuống dưới giường lần nữa. dđ l,ê qu,ý đ,ôn Lần này gì cũng thể để Mạc Bảo Bối được như ý tiếp, vì vậy giống như con bạch tuộc quấn lên người Mạc Bảo Bối, đôi tay ôm eo Mạc Bảo Bối chặt, hai chân cũng ôm hai chân Mạc Bảo Bối, để cho Mạc Bảo Bối có bất kỳ khe hở.

      - xuống.

      Mạc Bảo Bối giận muốn hất Ross ra, cũng ngờ bị Ross ôm chặt hơn. Giận đến mức dùng tay kéo gò má của Ross, sau đó đâm hai gò má Ross giống như đâm viên thuốc.

      Đợi đến khi đám người Mạc Trường Thắng mạnh mẽ vào cửa, nhìn thấy bộ dạng người đàn bà chanh chua này của Mạc Bảo Bối.

      Chỉ thấy nửa áo Ross mở rộng ra, phía dưới chỉ có chiếc CK, khuôn mặt đáng thương bị Mạc Bảo Bối đâm, kéo. Còn Mạc Bảo Bối lại là tóc dài xốc xếch, diện mạo dữ tợn cưỡi người Ross lăn lộn la lối om sòm.

      - Hay cho người đàn bà đanh đá! - Tề Giai xem xong cả rồi, bình luận.

      - Xác thực đủ hung hãn. - Miệng Viên Tử chậc chậc, nhịn được giơ ngón tay cái lên. Tình huống này so với ban nãy quả khác xa, có điều vóc người Ross đúng là tệ, chọc người ta thấy thèm mà.

      - Lau nước miếng ! - Tề Giai chán ghét nhìn Viên Tử cái, cảm thấy này đúng là đứa háo sắc.

      - là vừa thấy Ross thương! - Lộ Bán Hạ nhịn được giúp câu Ross.

      ra là, thời điểm mọi người đẩy cửa vào Ross buông hai tay ra, chống đỡ ở sau lưng, hai chân cũng buông lỏng. Thoạt nhìn Ross thay đổi thành dáng vẻ bị Mạc Bảo Bối giày xéo qua, cộng thêm tư thế hai người mập mờ, đủ làm cho người ta tưởng tượng rồi.

      - Mắt mấy người mù sao, ràng là ta. . . . . . - Mạc Bảo Bối nghe được lời của mọi người xong, tức giận chỉ vào Ross, chỉ là sau khi bản thân thấy tình huống, mới phát ra mình lại cưỡi ngồi hông Ross, tay đâm gò má của Ross, tay kia lại nắm lấy cổ áo Ross, điệu bộ người đàn bà chanh chua.

      cái đồ con hổ biết cười(*)! lợi hại!

      (*) Con hổ biết cười: ví với người bên ngoài cười vui vẻ, bên trong vô cùng độc ác)

      Mạc Bảo Bối trừng mắt liếc Ross, chỉ thấy Ross trả lại cho ánh mắt vô tội, giận đến nghiến răng.

      - Ross à, xin lỗi, Bảo Bối nhà chúng ta gần đây hỏa khí nó lớn, ngày hôm nay quá nóng cũng khó trách nó. Lát nữa bác kêu người nấu chút trà lạnh hạ hỏa cho nó! - Mạc Trường Thắng vừa cười giượng gạt Mạc Bảo Bối người Ross ra, vừa ngượng ngùng .

      - Đúng vậy đúng vậy, gần đây Bảo Bối nhà chúng ta nổi hỏa, cháu đừng so đo với đứa nhé! - Hơn Tố Tố vội vàng giúp Ross nhặt quần lên, cười thêm.

      Mạc Bảo Bối nghe lời của hai người, thiếu chút nữa phun ra ngụm máu. Cái gì gọi là trời nóng nực hỏa khí lớn, tại sao là người nhà họ Mạc cảm thấy rất có lỗi với Ross chứ? Tại sao?

      Mạc Bảo Bối la lên trong nội tâm, ánh mắt nhìn Ross càng thêm tức giận.

      - Ross giải thích ràng cho em! - Mạc Bảo Bối giùng giằng muốn từ trong tay lão tử mình nhào tới trước mặt Ross, chỉ là Mạc Trường Thắng cũng phải ngồi , lập tức ngăn động tác của Mạc Bảo Bối lại, trực tiếp xách lên.

      Dáng dấp Mạc Bảo Bối , chỉ có thể giãy giụa hai chân trong trung.

      - Cháu hiểu, chú cứ ôm , xách ấy lên như vậy thoải mái. - Ross vừa bình tĩnh mặc xong quần, còn vừa quan tâm Mạc Bảo Bối trong tay Mạc Trường Thắng.

      - Ai caanfa nh xen vào việc người khác. - Mạc Bảo Bối tức giận mắng câu, Ross đúng là cực kỳ đáng ghét, ràng là hãm hại, bây giờ lại có thể bày ra sắc mặt này, là con hổ biết vười, đúng, đàn ông bụng dạ đen tối!

      Mạc Trường Thắng xách Mạc Bảo Bối lên, suy nghĩ chút cũng ổn. Xách lên quả thoải mái, vì vậy muốn đổi tư thế lại, ôm, tóm lại chính là thể buông ra, nếu Mạc Bảo Bối tuyệt đối xông ra liều mạng với Ross. Mặc dù thoạt nhìn hình như là quỷ kế Ross đùa giỡn, nhưng xác thực con cũng nên nếm chút dạy dỗ rồi.

      - cho phép đổi, con là thích bị xách lên. - Mạc Bảo Bối tức giận .

      Mạc Trường Thắng hung hăng vỗ cái mông Mạc Bảo Bối cái, để ý tới cố tình gây , trực tiếp ôm khỏi phòng, rời cái chiến trường này.

      Nhìn Mạc Trường Thắng mang đầu sỏ gây chuyện , Lý Tố Tố vội vàng :

      - Ross a, Bảo Bối nhà chúng ta tuổi còn hiểu chuyện, con tha thứ nhiều chút. thấy hình eo cháu bị thương, bằng để cho mời người tới xem chút.

      Ross nửa đỡ eo, cú đá vừa nãy của Mạc Bảo Bối đá trúng eo, quả cần bác sĩ xoa bóp giúp , vì vậy gật gật đầu.

      Lý Tố Tố nhanh ra ngoài, dự định gọi điện thoại gọi bác sĩ tư nhân tới xem chút.

      - Viên Tử, cậu theo dì xinh đẹp . - Tề Giai thấy Lý Tố Tố ra ngoài, chuyển sang Viên Tử .

      Viên Tử rất vui mừng hứng thú hấp ta hấp tấp theo sau Lý Tố Tố, trong phòng chỉ còn lại ba người Lộ Bán Hạ, Tề Giai và Ross, lập tức liền yên tĩnh lại.

      Tề Giai và Lộ Bán Hạ yên lặng tới ghế sofa ngồi xuống, Ross ngồi đối diện hai người. biết hai này có lời muốn với mình, mặc dù thích bị hai trẻ tuổi dùng thái độ như vậy đối đãi, nhưng hai là vì tốt cho Bảo Bối của , cho nên có thể chấp nhận vô lễ trong mắt các .

      Ross tự nhiên, thanh thản nhìn lại Tề Giai và Lộ Bán Hạ, có nửa điểm đáng thương của dáng vẻ vừa nãy.

      - biết bọn em muốn gì. - Tề Giai bình tĩnh , người đàn ông trước mắt quá thông minh, thông minh đến mức làm cho người ta cảm thấy nguy hiểm.
      Last edited by a moderator: 19/12/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :