1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông xã không thuần, bà xã lưu manh - Trần Tiểu Na (P2 - C33/33) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 59: Lễ đính hôn (Đầu)

      Tiễn đoàn thân thích trong nhà về xong, Mạc Bảo Bối cảm thấy còn mệt mỏi hơn so với mình ra ngoài đánh nhau. Được Lộ Bán Hạ dìu lên lầu ba chiếm hữu dành riêng cho mình, nằm lỳ giường hoàn toàn suy nghĩ muốn nhúc nhích.

      Mạc Bảo Bối nhìn sàn nhà, còn hơi sức nghĩ rằng: chút tình huống thế này cũng mệt như vậy rồi, lại còn ngày đính hôn nữa, thần à, phát súng giết chết con .

      Thời gian trôi qua rất nhanh, ngày đính hôn, Mạc Bảo Bối căn bản có cơ hội lấy sức. Trở về thành phố X ngày thứ hai lập tức bị đám người bao quanh giáo huấn số chuyện về làm vợ, sau đó đến thẫm mĩ viện chỉnh sửa từ đầu đến chân cho tốt phen.

      Sáng sớm ngày thứ ba, trời còn mờ tối Mạc Bảo Bối bị dựng dậy trang điểm, làm tóc, mặc lễ phục, đợi khi tỉnh táo sai biệt lắm những người thợ trang điểm và chuyên gia lễ phục cũng chuẩn bị sai sót gì rồi.

      Nhìn mình trong gương, Mạc Bảo Bối khẽ cười đắc ý.

      - Do trang điểm đấy. - Lộ Bán Hạ cầm ly sữa tươi đến phòng hóa trang của Mạc Bảo Bối, liền trêu .

      - Trang điểm cái gì, cái này gọi là thưởng thức, mỹ nhân như hoa, đúng là nhịn được muốn hái xuống ngắm chút. - Mạc Bảo Bối đứng đắn, ánh mắt quyến rũ nhìn Lộ Bán Hạ trong gương, trong miệng dương quái khí nắm lỗ mũi chuyện, nghiễm nhiên là lời thoại sân khấu kịch.

      - Được, mau chóng uống, sáng sớm thấy cậu ăn cái gì, cậu lại có thể nằm ở đây. - Lộ Bán Hạ vỗ mặt của Mạc Bảo Bối cái, để cho đùa bỡn như kẻ dở hơi.

      - Vẫn là Bán Hạ cậu đau lòng cho tớ, ra tớ thấy mình đói bụng đến cực hạn rồi, còn cho tớ ăn cái gì, tớ cảm giác được tớ biến thành thây khô. - Mạc Bảo Bối nhận lấy sữa tươi, uống hớp .

      Lộ Bán Hạ liếc Mạc Bảo Bối cái:

      - Đừng những điềm xấu này, đứng đắn chút, hôm nay là ngày vui của cậu, sao cậu như người liên quan gì cả?

      - Nếu muốn tớ như thế nào? Chẳng qua đính hôn mà thôi, cũng phải kết hôn. - chừng đến lúc đó hoàn toàn có chuyện kết hôn. Mạc Bảo Bối lại len lén bồi thêm câu trong lòng.

      Mới vừa uống sữa xong, Viên Tử vô cùng lo lắng chạy vào.

      - Mang giày cao gót đấy, sợ té à, chậm chút. - Lộ Bán Hạ nhìn thấy vội vàng tiến lên đỡ cái. Trong lòng rất thích đối với Viên Tử đơn thuần đáng này, rất ngay thơ hồn nhiên, khiến cho cảm thấy tất cả mọi chuyện thế giới này đều rất tốt đẹp.

      - có chuyện gì, tớ đây luyện hai ngày ở trong nhà rồi, tại cấp bậc cao lên, giày cao gót nho này làm gì được tớ. - Viên Tử tự hào vỗ ngực .

      - Cậu cho rằng cậu bắt quỷ sao, còn làm gì được cậu, thế nào mà vừa rồi có chuyện gì gấp gáp như vậy? - Mạc Bảo Bối trừng mắt liếc Viên Tử, hỏi, nếu toạc ra chừng Viên Tử quên mất mục đích của ấy.

      - Ôi, đúng rồi, xe Ross đến bên ngoài rồi, chúng ta phải đến hội trường. thôi thôi! - Viên Tử vỗ ót cái, lại gấp gáp muốn xốc Mạc Bảo Bối nhanh lên.

      Mạc Bảo Bối bị Viên Tử lôi kéo chạy chậm, giày cao gót dưới chân còn chưa kịp mang chạy ra ngoài. Váy đuôi dài khiến lại có chút khó khăn, tay nhấc làn váy lên tay bị Viên Tử kéo, phía sau là Lộ Bán Hạ cầm túi và giày cao gót đuổi theo.

      Khách sạn Shangri-La.

      Sâm banh, rượu ngon, món ngon.

      nhạc, ánh đèn, cười vui.

      Lộ Bán Hạ mặc lễ phục màu hồng đào lệch vai, Viên Tử mặc lễ phục thấp ngực màu xanh nhạt, Tề Giai mặc lễ phục màu tím bó sát người, đứng ở bên người Mạc Bảo Bối vừa xinh đẹp lại đoạt nổi bật của Mạc Bảo Bối.

      Mạc Bảo Bối thân váy thấp ngực màu trắng, đuôi váy kéo dài xa tới mét sàn nhà, bước rất dễ dàng, cho nên cố gắng đứng bất động, mặt nỗ lực duy trì mỉm cười, nhưng trong lòng mắng.

      Người đính hôn ràng là lão nương, tại sao người lên đài đọc diễn văn đầu tiên lại là người ngoại quốc, tại sao Mạc Trường Thắng lại là thứ hai, tại sao người lên đài thứ ba còn chưa tới phiên mà là người chứng hôn biết đâu ra.

      Cái người ngoại quốc đó là cấp của Ross, từ nước ngoài xa xôi chạy tới tham gia buổi lễ đính hôn của Ross, để tỏ lòng kính trọng cho nên lên đài đọc diễn văn đầu tiên, toàn là những lời tốt cho Ross, đơn giản chính là cha mẹ Ross đều mất á..., rất hiểu chuyện á..., rất tích cực hướng lên á..., là vinh dự tổ quốc bọn họ nữa ....

      Cha mẹ Ross vì quốc gia cống hiến tính mạng mình. Mẹ là thành viên nghiên cứu khoa học, lúc Ross mười ba tuổi trong lần thí nghiệm trúng độc bỏ mình. Cha là đặc công, trong lần khi hành động bị nổ sập mà hy sinh, khi đó chính là thời điểm Ross thi đại học.

      Cấp của cha tìm , mong muốn gặp phải nguy hiểm, cho nên hi vọng có thể tham chính, làm quan ngoại giao là ổn rồi. Ross đồng ý, hơn nữa rất cố gắng, trở thành người trẻ tuổi nhất trong các quan chức cao, còn tới Trung Quốc, gặp quan trọng trong sinh mệnh của .

      Lúc ấy trong lòng Mạc Bảo Bối ê ẩm, cảm thấy Ross rất đáng thương, cũng nhất thời mềm lòng để Ross chiếm hữu giường lớn của .

      Sau khi các loại diễn văn đều xong rồi, nụ cười của Mạc Bảo Bối cũng sắp chống đỡ nổi nữa, giải thích được bảo cười khúc khích nửa ngày đúng là làm được.

      - Mệt mỏi sao? - Ross săn sóc xoa bóp lưng, eo Mạc Bảo Bối.

      - Mát xa mặt cho em , sắp cứng ngắc. - Nhìn người điều khiển chương trình bắt đầu phô trương đài, chọc cho tất cả khách dưới đài cười ha ha, Mạc Bảo Bối giận tái mặt, nghĩ thầm tại sao mỗi người đều thể chút rồi, thậm chí người điều khiển chương trình danh phận cũng dám để cho đứng ở dưới đài ngây ngốc đủ loại, đúng là phản.

      - Đừng có gấp, sắp ổn rồi, đợi lát nữa đỡ em đến khu nghỉ ngơi. - Ross đành lòng , nhưng nghi thức đính hôn chính là như vậy, cũng có biện pháp.

      Mạc Bảo Bối thể làm gì khác hơn là len lén nửa tựa vào người Ross, để Ross giúp xoa bóp cơ thịt phần hông bắt đầu ê ẩm. Hôm nay ngồi cho tới trưa rồi, sớm đau lưng, còn phải mặc bộ lễ phục bó buộc cách thức châu Âu, nếu phải là Ross gì mà đây là lễ phục căn cứ vào lễ nghi quốc gia bọn họ chế tác, nếu đính hôn định, thể mặc, cũng sớm xé rách.

      Lễ phục hoàng gia châu Âu này mặc cũng quá tốt, thắt lưng khiến sắp thở được, thể ưỡn thẳng lưng, nhưng lại làm đau lưng đến muốn đánh người.

      vất vả qua hết quá trình của lễ đính hôn, Mạc Bảo Bối bày dáng vẻ rất chán, khuôn mặt thối giả cười, làm cho người ta nhìn cái cũng biết mất hứng.

      - Ôi chao, tiểu thư Bảo Bối đây là thế nào vậy, mất hứng sao, phải có vấn đề gì chứ! - phu nhân tới chua chát.

      Mạc Bảo Bối ngẩng đầu liếc nhìn, đó là trong những người ức hiếp Lộ Bán Hạ ở đại sứ quán Nga lần trước, xem ra, người này đến có ý gì tốt.

      - cần lo lắng, lo tốt mình là được. - Sắc mặt Mạc Bảo Bối lạnh lẽo, ánh mắt khinh miệt. xem thường nhất loại người cứ loay hoay thị phi này, chẳng lẽ ngày ta bà tám cảm thấy sống có ý nghĩa sao?
      Last edited by a moderator: 11/11/15

    2. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 60: Lễ đính hôn (Giữa)
      - Các chị em, xem tiểu thư Bảo Bối hôm nay chút, hình như đính hôn vui đấy, mau qua đây hò hét cho vui vẻ lên! – Người phụ nữ này chỉ sợ thiên hạ loạn, lớn tiếng, còn kéo người ngang qua tới hát phụ họa.

      Những người khác tình hình, chỉ biết đúng là vẻ mặt mặt Mạc Bảo Bối thực mất hứng, liền vội vàng vây tới muốn khuyên giải.

      Lộ Bán Hạ vốn dĩ lấy thức ăn cho Mạc Bảo Bối, lúc trở về nhìn thấy nhóm người vây quanh Mạc Bảo Bối, trong đó còn có người từng đắc tội, nhất là người gây chuyện nọ, chính là em vợ của Lưu Chí Viễn, người nọ nhất định nhằm vào chính , tự nhiên còn mang đến phiền toái cho Bảo Bối.

      Nghĩ tới đây, Lộ Bán Hạ bước nhanh vài bước, muốn đến bên cạnh Mạc Bảo Bối.

      Nhưng lúc này có cánh tay kéo , đó là Tề Giai.

      - Cậu ấy xử lý tốt, cậu giúp Viên Tử ghi danh sách lễ vật , Bảo Bối cũng phải dễ ức hiếp như vậy.

      Lộ Bán Hạ vừa nghe Tề Giai như thế, khôi phục lý trí lại, chuyện liên quan đến mình cho nên Lộ Bán Hạ mất tỉnh táo và lý trí bình thường. Lúc này Lộ Bán Hạ ra chỉ dẫn tới nhiều đề tài hơn, hôm nay là ngày tốt, thích hợp gây chuyện thị phi.

      Gật đầu cái, Lộ Bán Hạ cảm kích cười cười với Tề Giai, sau đó tới khu vực lễ vật.

      Mạc Bảo Bối mắt lạnh nhìn người vây quanh mình, có lòng quan tâm đến , có đến nịnh bợ , cũng có hả hê muốn đến nhìn có phần xui rủi.

      Hừ, các người muốn tôi hạnh phúc, lão nương chính là cố tình muốn hạnh phúc cho các người nhìn.

      - Sau khi đính hôn xong biết trong lòng có chút mâu thuẫn, dù sao đây là đại cuộc đời. Trước kia, thời điểm tôi đính hôn cũng là như vậy, lo được lo mất, nhưng đến khi kết hôn rồi rất tốt, cho nên tiểu thư Bảo Bối ngàn vạn lần đừng lo lắng.

      - Đúng đấy, cái này gọi là hội chứng đính hôn, rất bình thường.

      - Chẳng lẽ là bạn tiểu thư Mạc lại làm chuyện gì tốt bị phát sao? - Nhìn những người khác quan tâm đến chuyện này, phu nhân đó lập tức cười lạnh hỏi.

      Rốt cuộc, cái đuôi hồ ly của ta lòi ra, quả nhiên là nhằm về phía Bán Hạ, xem ra tôi giáo huấn trận tốt biết đau đớn, còn tưởng rằng quạt gió thổi lửa là chuyện chơi rất vui.

      - có ý gì, phu nhân nhà quan ngoại giao Dương chính là cố tình gây chuyện sao? Chẳng lẽ nhìn thấy tôi mặc lễ phục hoàng gia à? Tôi bị ghìm chặt dĩ nhiên mất hứng, hơn nữa, chuyện của Mạc Bảo Bối tôi lúc nào đến lượt ở đây quạt gió thổi lửa suy đoán lung tung rồi hả? - Mạc Bảo Bối chút khách khí chuyện thẳng thắn, rất nghiêm trọng, người ở chỗ này kinh ngạc cũng dám lên tiếng nữa.

      Người phụ nữ đó sợ hết hồn, lòng chỉ muốn báo thù thay chị họ mình, nhưng bởi vì có đại não chọn sai tình huống, cũng nhìn lầm Mạc Bảo Bối rồi. Mạc Bảo Bối là người luôn luôn có sao vậy, nếu như hôm nay đổi thành người khác nhất định vì ngày đại hỉ nhịn mà , nhưng Mạc Bảo Bối chẳng những ra, mà còn rất nghiêm túc mất hứng.

      người nào dám lộ ra gương mặt mất hứng ngay trong lễ đính hôn của mình, nhưng Mạc Bảo Bối dám, đó là có bản lãnh gánh chịu hậu quả, mà người phụ nữ nóng lòng trả thù đó cũng chưa khiêu khích tới tính tình Mạc Bảo Bối.

      - Này. . . . . . tiểu thư Bảo Bối nặng. . . . . . tôi nào có ý này. . . . . . – Người phụ nữ cười đến mức có phần chột dạ.

      - Tôi nặng? Tôi có ? - Mạc Bảo Bối hỏi người ở chỗ này.

      - có, tiểu thư Bảo Bối khoái nhân khoái ngữ (ý chỉ con người mau lẹ), luôn luôn có cái gì cái đó, phu nhân Dương vốn nên thế. - người phụ nữ chồng có quan chức cao hơn chồng của người phụ nữ đó đứng ra .

      Có người đầu tiên này đứng ra, nên những người khác cũng giảm gió, phấn phấn chỉ trích.

      - Thôi, tôi nghĩ cũng phải cố ý, chỉ là khuyên về sau chuyện có suy nghĩ qua chút, đừng ra ngoài lời chọc người khác mất hứng mới phải. - Mạc Bảo Bối cười .

      Người phụ nữ đó vẫn nổi tiếng là có đại não, trong số những phu nhân danh giá ta gây chuyện cười nhiều nhất, chẳng qua ta có nguyên nhân là vì tình cảm với chị họ mà báo thù, có điều ta xui xẻo, gặp đúng Mạc Bảo Bối mà thôi.

      - Tất cả mọi người giải tán , tôi mệt, muốn ở đây nghỉ ngơi chút, mọi người ra ngoài khiêu vũ , chúc mọi người chơi vui vẻ. - Mạc Bảo Bối cười đuổi những người đó , ngồi ghế sofa.

      - đừng , tôi còn có lời. - Gọi người phụ nữ cũng muốn đó lại, Mạc Bảo Bối cười cầm ly rượu lên.

      - Tiểu thư Bảo Bối còn có lời gì để ? – Người phụ nữ đó giận đến ngực thở nặng nề, nhưng lại thể ra sức. Vốn khi là thân phận thiên kim chủ tịch Quốc hội cũng chưa có người dám chọc này, tại tăng thêm danh hiệu vị hôn thê của quan ngoại giao, hơn nữa còn là quan ngoại giao cấp cao, ngay cả chồng của ta thấy Ross còn phải khom lưng cúi người, ta còn có thể làm gì sao.

      Nghĩ tới đây, người phụ nữ hận thể tát mình cái, đúng là khống chế được tính tình của mình, chỉ cần suy nghĩ kỹ chút hậu quả chuyện xảy ra sau này, thể nghĩ ra được. Mạc Bảo Bối là lưu manh cũng phải ta biết, sao lại chọc vào, tại chỉ có thể là tự tìm khổ.

      - hối hận? - Mạc Bảo Bối nhìn ra nét mặt hối hận mặt người phụ nữ.

      - Tiểu thư Bảo Bối, tôi biết đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với tôi! – Người phụ nữ đó lập tức có thay đổi lớn, bởi vì ta nhìn thấy chồng mình tức giận về phía mình.

      - Tôi dĩ nhiên chấp nhặt với , vì chị họ mình mới như vậy. Chẳng qua tính tình dễ dàng bị chọc giận, khi tức giận mất trí, vì vậy thường dùng đến não gây ra chuyện cười, hoặc là đắc tội với người khác, nhưng lại có thể nhanh chóng thay đổi ngọn gió bảo vệ mình, ra ngu ngốc. - Mạc Bảo Bối tán dương .

      - Tiểu thư Bảo Bối khen nhầm rồi. - Tiếng cười càng ngày càng suy yếu, chồng ta vốn thích tính cách kích động của ta, hi vọng tự thân có thể thay đổi, nhưng bản tính khó dời, ta chỉ vừa thấy Lộ Bán Hạ kia lại nhớ tới chị họ đối với mình tốt như vậy bị làm cho phải nhà tan cửa nát, lập tức giận.

      - Tôi sợ cho , Bán Hạ đích là có lỗi với chị họ , nhưng ấy cũng phải là cố ý, mà là bị Lưu Chí Viễn làm hại, ấy cũng là bị người hại, muốn trách chỉ có thể trách chị họ nhận người. Tôi hy vọng lại có người buông ra số lời tôi muốn nghe về Lộ Bán Hà, nếu lại để cho tôi nghe được, biết chồng như thế nào chứ? - Mạc Bảo Bối uy hiếp .

      - ? uy hiếp tôi? – Người phụ nữ đó thể tin nhìn Mạc Bảo Bối.

      - cảm thấy còn có chuyện Mạc Bảo Bối tôi dám làm sao? Chị họ tôi bồi thường, nhưng đừng vọng tưởng nhắc đến chuyện Bán Hạ có lỗi với chị họ , nếu , tôi phải người nhân từ nương tay. muốn thử xem tôi có năng lực này hay , vậy cứ việc thử , kết quả của Lưu Chí Viễn chính là vết xe đổ tốt nhất, ai cũng thể tổn hại tới Bán Hạ. - Mạc Bảo Bối nheo mắt lại, khí thế cuồng vọng và hung hãn hoàn toàn làm người phụ nữ kia kinh hãi.
      Last edited by a moderator: 17/11/15

    3. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 61: Lễ đính hôn (Cuối)

      Bởi vì người thân bạn tốt có mặt đông đủ, có rất nhiều người ở nước Ross cũng đều tham gia, cho nên Ross bận rộn chiêu đãi bọn họ, trong khoảng thời gian ngắn có chú ý tới tình huống phía bên Mạc Bảo Bối.

      Đợi đến khi Ross chú ý Mạc Bảo Bối, Mạc Bảo Bối sớm tiếng động bóp chết từ trong trứng nước trận khói thuốc súng vốn dĩ có thể là sóng ngầm mãnh liệt rồi.

      - Ngại quá tiểu thư Mạc, vợ tôi hiểu chuyện, nếu có chỗ đắc tội với , tôi thay ấy nhận tội, ngàn vạn lần đừng so đo với ấy! – Quan ngoại giao Dương tới trước mặt Mạc Bảo Bối, cười , kéo vợ mình ra phía sau.

      Mấy cái chuyện của vợ mình đương nhiên ta biết đến, hôm nay cũng vẫn sợ gặp chuyện may, d.,đ..l,,q..đ kết quả khi ta chuyện với các quan viên quốc gia, thế mà có chuyện, may là ta biểu đạt mau, xem ra tiểu thư Mạc này cũng tức giận.

      - Làm sao chứ, phu nhân thông minh biết đạo lý, sao lại chọc tôi mất hứng được. – Vẻ mặt Mạc Bảo Bối tràn đầy ấm áp tài trí mỉm cười, bản lĩnh ngoài mặt phải biết làm, chỉ là trước kia lười phải làm mà thôi, nhưng hôm nay nếu coi như là ngày vui của chính , vậy làm cho tình huống quá lúng túng.

      Chờ quan ngoại giao Dương đưa vợ ta xong, Lộ Bán Hạ vội vàng muốn qua tìm Mạc Bảo Bối, nhưng nửa đường bị người kéo . Bởi vì vừa lúc chuẩn bị tiến vào sàn nhảy khiêu vũ, cho nên tình hình tương đối loạn, Lộ Bán Hạ cũng dám kêu to trong tình huống này, thể làm gì khác hơn là há miệng nhìn Mạc Bảo Bối, sau đó hung hăng trợn mắt nhìn cái người nắm lấy cổ tay .

      Ross nhanh chóng tìm đến Mạc Bảo Bối, ôm eo của Mạc Bảo Bối, tặng cho tán thưởng:

      - Tối nay em đẹp!

      Mạc Bảo Bối còn để tâm đến người của Ross, mắt nhìn phương hướng Lộ Bán Hạ rời :

      - Này, sao em cảm thấy người kéo Bán Hạ quen thuộc vậy?

      Đến tột cùng là ai thế, theo phương hướng Mạc Bảo Bối nhìn sang chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng người đưa Bán Hạ , nhìn dáng dấp hình như là quen biết, nhưng trong trí nhớ của Lộ Bán Hạ hoàn toàn biết những người khác trong hội trường hôm nay, cho nên mới nhờ vả Tề Giai và Viên Tử nhất định phải chăm sóc Lộ Bán Hạ tốt, đừng để cho Bán Hạ cảm thấy nhàm chán.

      - Là Lâm Thiên Vũ. - Ross trả lời Mạc Bảo Bối đồng thời cũng kéo Mạc Bảo Bối vào trung tâm sàn nhảy. Những người khác chờ Ross và Mạc Bảo Bối khiêu vũ mở đầu, cùng nhau vây quanh sàn nhảy, làm thành vòng quanh hai người.

      Mạc Bảo Bối cũng hỏi nhiều nữa, mỉm cười khiêu vũ với Ross.

      Tuy biết Lộ Bán Hạ thế nào với Lâm Thiên Vũ, nhưng sau đó lâu, Lộ Bán Hạ quay lại buỗi lễ đính hôn, bởi vì muốn chúc phúc và chứng kiến hạnh phúc của Mạc Bảo Bối, mà xem ra Lâm Thiên Vũ lại có sắc mặt, điệu bộ vui.

      Thấy mặt mày Lâm Thiên Vũ khó coi nhìn Lộ Bán Hạ, biết vì sao Mạc Bảo Bối lại cảm thấy nội tâm có chút vui vẻ, vì khổ sở của người khác chính là sung sướng của . Hôm nay ai ai cũng cao hứng, chỉ có chẳng những mất hứng hơn nữa còn mệt chết, nhưng vì mặt mũi còn phải gượng cười. Cho nên, Mạc Bảo Bối rất vui, sau khi nhìn thấy Lâm Thiên Vũ cũng vui, thế giới nội tâm của giống như lấy được chút xíu an ủi.

      Khiêu vũ, mời rượu, đáp lễ, tiếp nhận chúc phúc của các trưởng bối, chỉ ngẩng đầu ưỡn ngực mỉm cười đối mặt cũng khiến Mạc Bảo Bối cảm thấy lực bất tòng tâm, vả lại còn có thời gian ăn cái gì, bởi vì người tới hội trường quá nhiều rồi, căn bản rãnh quan tâm.

      buổi lễ đính hôn qua, Mạc Bảo Bối mệt mỏi đến sắp hôn mê, vất vả mỉm cười tiễn toàn bộ người về hết, hai chân Mạc Bảo Bối trực tiếp xụi lơ xuống.

      Ross kịp thời ôm Mạc Bảo Bối giữa hai cánh tay.

      - làm em vất vả rồi! - Ross đau lòng nhìn Mạc Bảo Bối, khuôn mặt nhắn tinh xảo còn thấy thong dong ưu nhã, đổi lại ra vẻ mặt mệt mỏi rã rời.

      - đâu, tiếp nhiều bạn bè như vậy, vất vả hơn! - Mạc Bảo Bối cắn răng nghiến lợi , vốn tưởng rằng Ross là người ngoại quốc hơn nữa tới thành phố X chưa tới năm cho nên có quá nhiều bạn bè. Ai biết họ hàng bạn bè của Ross tới hội trường so với bên mời còn nhiều hơn, hơn nữa từng người cực kỳ nhiệt tình khiến thiếu chút nữa chống đỡ được.

      Ross vừa nghe trong lời , giọng Mạc Bảo Bối gần như bốc khói lên lửa, biết hôm nay Mạc Bảo Bối đến cực hạn rồi, có thể nhịn đến khi tất cả mọi người rồi phát hỏa làm Ross cảm thấy rất giật mình.

      Ross lập tức ôm ngang Mạc Bảo Bối lên, để cho Mạc Bảo Bối mang giày cao gót đứng lâu thêm.

      Đặt ghế sofa, Ross nửa quỳ xuống, giúp Mạc Bảo Bối tháo giày cao gót ra.

      Đám người Tề Giai nhìn màn này lộ ra nụ cười ấm áp, Lý Tố Tố lại còn nước mắt tràn ra hốc mắt, tựa vào trước ngực Mạc Trường Thắng yên lặng rơi lệ.

      Mạc Bảo Bối nhìn mẹ xinh đẹp của mình yên lặng khóc, khóe miệng lập tức co giật, trực tiếp duỗi chân ra đá vào lồng ngực Ross.

      - Sao vậy? – Sau khi Ross giúp Mạc Bảo Bối tháo giày cao gót cởi ra, thuận tiện giúp Mạc Bảo Bối xoa bóp chân, giảm bớt thoải mái ở lòng bàn chân.

      - Chúng ta nhanh lên , em mệt. - mau, đoán chừng với tình cảm tràn lan của mẹ xinh đẹp nhà xông lại ôm khóc, xong rồi bắt đầu đống lớn lời kịch điện ảnh, cuối cùng tâm tình những người khác cũng bị kéo theo, vì vậy tình hình lâm vào màn khóc lóc.

      Nghĩ đến trường hợp như vậy, Mạc Bảo Bối giống như nhìn thấy ánh mắt của mẹ xinh đẹp lộ ra ánh sáng nho , cử động dường như muốn nhào tới.

      phải Mạc Bảo Bối có tình người, cũng phải là có tình cảm, mà là mệt chết rồi, mệt đến cực điểm rồi, để buông lỏng nghỉ ngơi, hỏng mất.

      Ross ôm lấy Mạc Bảo Bối, cũng quan tâm giày cao gót, trực tiếp ra khỏi hội trường.

      - Ross, chúng ta giúp con sắp xếp phòng rồi, con muốn đâu? - Mạc Trường Thắng phản ứng kịp trước hết, hô lên.

      - Mọi người ở , bọn con về nhà, bọn con thong thả, mọi người đừng tiễn, cứ như vậy. - Mạc Bảo Bối nằm bả vai Ross, hô lên hơi cuối cùng.

      Ở khách sạn? Có nghĩ quá nhiều hay vậy, phỏng chừng cũng sớm bị lắp vô số máy theo dõi rồi, nhất là hai bạn tốt của Ross, mặc dù quen nhưng cái loại ánh mắt làm chuyện xấu đó chạy khỏi mắt .

      - Mọi người nghỉ ngơi tốt, Bảo Bối con chăm sóc tốt. - Ross dừng bước lại, mỉm cười để mọi người yên tâm.

      Sau khi Mạc Bảo Bối xong, trực tiếp nhắm mắt lại, dựa vào bả vai Ross ngủ thiếp .

      Đường bộ rộng rãi, Cayenne tựa như tia chớp hắc ám xinh đẹp xẹt qua.

      Trong mơ mơ màng màng, cảm giác người lạnh lẽo, Mạc Bảo Bối nỗ lực mở mắt.

      Nước chảy? Mạc Bảo Bối nhìn thấy nước rào rào từ đỉnh đầu xuống, thân thể lại ngâm mình trong nước ấm.

      Vừa mới lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, mặt lập tức bị cái khăn lông trực tiếp che phủ, Mạc Bảo Bối lại lâm vào trong bóng tối.

      Đây là tình huống gì?
      Last edited by a moderator: 17/11/15

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Phần 2.

      Chương 1: Băng vệ sinh, bông vải hóa trang


      Tinh thần Mạc Bảo Bối vốn dĩ uể oải phấn chấn đột nhiên bị tấm khăn lông ướt này đập vào mặt làm lấy lại tỉnh táo. Bóng tối khiến trở nên có cảm giác an toàn, nhất là mảnh vải càng làm có phần hoảng loạn.

      tay chuẩn bị kéo khăn lông mặt xuống, Mạc Bảo Bối lại đụng tới bàn tay ấm áp.

      - Đừng làm rộn! - thanh trầm thấp hơi khàn khàn vang lên.

      Ross?

      Á! Đúng rồi, hôm nay là ngày đính hôn của và Ross.

      Mạc Bảo Bối lập tức bò dậy, sử dụng cả tứ chi, vừa bò lên vừa luống cuống tay chân tìm kiếm khăn lông hoặc khăn tắm bao bọc.

      - Nằm xuống, giúp em rửa mấy thứ mặt . - Ross vội vàng đè Mạc Bảo Bối lại.

      Về đến nhà, Ross vất vả mới lột được lễ phục người Mạc Bảo Bối, sau đó tháo gỡ những thứ trang sức phức tạp và chắc chắn đầu, xả nước nóng, cực khổ ôm Mạc Bảo Bối vào trong phòng tắm, lại phát hóa trang mặt Mạc Bảo Bối còn chưa tháo xuống, lấy sữa rửa mặt của mình rửa hai lần vẫn sạch .

      Ross lập tức nhớ lại trong xe của còn để túi xách của Mạc Bảo Bối, bên trong phải có thứ gì đó tẩy trang, vì vậy lập tức chạy đến ga-ra để lấy, quả nhiên tìm được chai gọi là ‘nước tẩy trang’ gì đó.

      Đợi khi trở lại trong phòng tắm, Mạc Bảo Bối cũng tỉnh táo. Ngâm trong nước ấm nửa giờ xua tan phần lớn mệt nhọc, cộng thêm hình như Mạc Bảo Bối bị kinh sợ, trong khoảng thời gian ngắn tinh thần nhìn qua vẫn là tốt.

      - Này, làm gì thế? Muốn ăn đậu hũ của em sao? - Mạc Bảo Bối giận đến hô to, cơ thể bị Ross ấn xuống nước.

      Tay Ross chạm vào nước trong bồn tắm, phát nước vốn ấm áp trở nên lạnh lẽo rồi, khó trách Mạc Bảo Bối tỉnh lại. Ngay tức , vừa thả ra phần vừa cầm vòi sen thêm nước ấm vào bên trong.

      - giúp em gỡ lớp trang điểm, em đừng cử động. - Trời đất chứng giám, giờ phút này trong lòng Ross có nửa điểm muốn an phận.

      Mở chai nước tẩy trang ra, đổ vào trong lòng bàn tay.

      - Wey wey wey, nào có ai dùng nước tẩy trang như chứ, đó đều là tiền cả, được lãng phí cho em! - Mạc Bảo Bối nhìn thấy động tác của Ross, gấp đến độ kêu to.

      - Nếu làm sao đây? - Ross hỏi rất lễ độ, ngại học hỏi kẻ dưới là thái độ học tập tốt nhất.

      - lấy bông vải hóa trang cho em ! - Mạc Bảo Bối cực kỳ tức giận, may là miệng chai nước tẩy trang rất , nếu để Ross đổ ra như vậy, sớm mất hơn phân nửa. Phụ nữ vui vì dung nhan, đối với xinh dẹp, luôn luôn cảm thấy xinh đẹp vô tội, cho nên luôn trang điểm cho mình xinh đẹp, dĩ nhiên, xinh đẹp là cho mình nhìn chứ phải vì người khác.

      Ross gật đầu cái:

      - Vậy tự em tắm trước cái, đừng để bị lạnh.

      Nhìn Ross rời , Mạc Bảo Bối lập tức đứng lên, dùng tốc độ tắm như huấn luyện chiến đấu quân .

      ra ngoài phòng tắm, người Mạc Bảo Bối quấn quanh chiếc khăn tắm, tìm kiếm áo ngủ.

      Căn phòng này Mạc Bảo Bối xa lạ gì, qua lần rồi.

      - lấy tới đây! - Ross hào hứng giơ túi đồ, như đứa trẻ tranh công nhìn Mạc Bảo Bối giống.

      Mạc Bảo Bối còn chưa kịp tìm được áo ngủ, nghe thấy tiếng Ross, lập tức quay đầu lại. Phấn mặt dùng sữa rửa mặt rửa sạch, nhưng phần trang điểm ở mắt vẫn còn, nhất là mascara còn dính mắt làm cho rất thoải mái.

      - Đây là bông vải hóa trang? - Mạc Bảo Bối thể tin nhìn Ross, cả khuôn mặt cứng , lượng tăng lên.

      - Phía này viết. . . . . . - Ross đưa món đồ lấy được tay tới trước mắt, chỉ vào chữ phía .

      Mạc Bảo Bối dời ánh mắt qua bề mặt cái gói được gọi là bông vải hóa trang, chỉ thấy đó viết ràng là "Băng vệ sinh", hơn nữa còn là hệ liệt bảy độ gian thiếu nữ.

      - phải là tiếng Trung rất trơn tru sao? - Mạc Bảo Bối vuốt trán, hoàn toàn bị Ross đánh bại, bởi vì giờ khắc này Ross mở vài miếng băng vệ sinh, lấy ra nghiên cứu.

      - Chẳng lẽ phải bông vải hóa trang sao? được tốt, nhưng lại nhận được nhiều chữ lắm, nhất là loại chữ lạ này. - Ross nhìn vẻ mặt Mạc Bảo Bối cũng biết mình lấy nhầm, nhưng khi nhìn thấy mảnh bông vải trong tay mình, Ross cảm thấy đây là bông vải hóa trang rất hợp lý.

      Mở ra miếng băng vệ sinh, Ross coi nó thành tấm khăn lông vậy, lau qua lau lại mấy cái mặt:

      - Nhưng sử dụng thử hình như rất thích hợp gọi là bông vải hóa trang? – Giọng Ross có hơi yếu.

      mặt Mạc Bảo Bối cứng ngắc thôi, mắt cũng bắt đầu giật giật, cuối cùng cả khuôn mặt vặn vẹo.

      Mặc dù ánh mắt của Ross rất vô tội, động tác rất đơn giản thuần khiết, nhưng động tác cầm miếng băng vệ sinh phụ nữ lau mặt của người đàn ông 1m9 khiến cho cảm thấy có phần ghê tởm cộng thêm quỷ dị.

      - Đó là băng vệ sinh, là vật dùng của phái nữ vào kỳ sinh lý, có người gọi là ma cà rồng dơi. - Mạc Bảo Bối trầm mở miệng, đột nhiên lại cảm thấy Ross sao như đứa trẻ ngu ngốc.

      Băng vệ sinh làm thành bông vải hóa trang, hơn nữa còn lẽ thẳng khí hùng ba chữ băng vệ sinh là ba chữ lạ, thậm chí cảm thấy kiểu cách băng vệ sinh rất thích hợp gọi là bông vải hóa trang.

      Nội tâm Mạc Bảo Bối bắt đầu rối loạn, khí huyết bắt đầu sôi trào và chảy ngược.

      - À, ra là như vậy, bà xã, đúng là làm em vất vả rồi, mỗi tháng đều phải chảy mất nhiều máu như vậy! - Ross , trước kia vào khóa học sinh lý giáo viên dạy, hơn nữa còn muốn nam sinh nhất định dành thời gian cho mấy tính huống đặc biệt đó trong mấy ngày mỗi tháng của nữ sinh.

      - Bà xã cái đầu quỷ , chúng ta còn chưa có kết hôn, bà cái gì mà xã! - Mạc Bảo Bối giận đến phát điên, Ross cho cái vẻ mặt gì thế hả, quả làm cho người ta tức giận.

      - Nhưng. . . . . . - Ross muốn giải thích cái gì, Mạc Bảo Bối giận ngùn ngụt đoạt lấy băng vệ sinh trong tay vào trong phòng tắm.

      Ross yên lặng lấy cái áo sơ mi từ trong tủ quần áo, sau đó cùng vào trong phòng tắm.

      Chỉ thấy Mạc Bảo Bối cầm mảnh băng vệ sinh nho dính chút nước tẩy trang chà lên mắt.

      Mắt Mạc Bảo Bối nhìn thấy Ross cầm áo sơ mi tới, liếc cái, cũng gì. Mặc dù bộ dạng Ross rất đáng đánh đòn, nhưng dưới tình huống có bông vải hóa trang, băng đích xác vẫn còn rất thích hợp để dùng làm thành vật dụng tháo trang điểm, tốt hơn cả dùng khăn lông thay thế.

      Ross cười trộm chút, sau đó đặt áo sơ mi kệ, ra ngoài.

      Đợi đến khi Mạc Bảo Bối tẩy trang xong, Ross cũng tắm xong trong phòng tắm phía ngoài phòng khách, thay đổi đồ ngủ.

      Nhìn thấy Mạc Bảo Bối xử lý xong, Ross vội vàng cầm máy sấy kéo Mạc Bảo Bối muốn sấy tóc.

      Tâm tình Mạc Bảo Bối bình phục rồi, nhìn thấy hành động của Ross, trong lòng ra lại có ấm áp, chỉ là miệng cứng rắn ra mà thôi, chỉ là lại ngoan ngoãn ngồi xuống bên người Ross, để Ross giúp sấy khô tóc.

      Khóe miệng Ross chứa đựng nụ cười, hạnh phúc, lan tràn cả căn phòng.
      Last edited by a moderator: 17/11/15

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Edit: Tóc gió

      Chương 2: Lại để em cắn cái nữa vậy

      Ánh nắng sáng sớm xuyên thấu qua thủy tinh phản chiếu sáng ngời căn phòng, làm cho người ta ấm áp thoải mái.

      Mạc Bảo Bối nhúc nhích cơ thể cái, cảm thấy xương có hơi cứng, có loại kích động ngủ nướng phát ra, vì vậy trở mình lại, giắt chân lên cái chăn bị vặn thành chiếc bánh quai chèo.

      Qua nửa giờ, Mạc Bảo Bối ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt, đó là mùi thơm của thịt xào và rau cải, rất tinh tế rất dễ chịu, hoàn toàn gợi lên con sâu tham ăn trong bụng .

      - Muốn chết quá, thơm vậy trời! - Mạc Bảo Bối giãy giụa muốn xuống giường ăn cơm, lại phát bởi vì ngủ quá lâu nên toàn thân có chút mềm nhũn, động đậy nổi.

      "Xột xột xoạt xoạt" hồi, Mạc Bảo Bối từ giường lớn rớt xuống dưới, chỉ là tay chân coi như linh hoạt bắt được cái chăn, đáng tiếc giãy giụa có kết quả, cuối cùng vẫn là cả người tuột xuống sàn nhà.

      - Oh trời ạ, có phải xui xẻo như vậy ! - Mạc Bảo Bối giọng mắng, lúc nào yếu ớt thế rồi chứ, bò dậy cũng biến thành té xuống. diễ.n đ.à.n lê qu.ý đ.ôn Nếu phải là bận tâm vấn đề mặt mũi và gia tộc, cần gì chịu đựng những thứ gánh nặng này chứ. Suy nghĩ chút cảm thấy bứt rứt, mình lặng lẽ té xuống góc cũng có ai phát .

      Nghĩ nghĩ lại, Mạc Bảo Bối bắt đầu cảm giác mình tủi thân, cái miệng phấn nộn nhắn chu lên, cảm giác nội tâm mình bị thương.

      - Bảo Bối, sao vậy? - thanh dịu dàng dễ nghe từ truyền đến.

      Mạc Bảo Bối ngẩng đầu lên nhìn thấy nụ cười sáng rỡ của Ross, còn muốn chói mắt hơn cả ánh nắng.

      nhịn được đưa tay ra, ta bấm ta bấm, ta còn bấm.

      "Hừm!" Dùng sức bấm mấy cái mặt Ross, thành công đánh nụ cười Ross về nguyên trạng, lúc này Mạc Bảo Bối mới thu tức giận lại, cảm thấy thống khoái chút.

      Ross lại dám cười, thể làm gì khác hơn là xoa xoa tóc Mạc Bảo Bối, bất đắc dĩ hỏi:

      - Dễ chịu chút nào ?

      - Có hay thế nào? - d>đ>l>q>đ Mạc Bảo Bối tức giận , vốn là chuyến nghỉ hè vui vẻ, giải thích được xem mắt, vốn là vui vẻ du lịch, bản thân giải thích được chạy tới lập tức tuyên bố bọn họ đính hôn, hoàn toàn làm rối loạn cuộc sống của . Mặc dù hận khí này có thể nuốt vào được, nhưng cũng để cho Ross thống khoái.

      - Lại để cho em cắn cái nữa vậy! - Ross đưa tay ra, đặt ngang ở trước mặt Mạc Bảo Bối.

      chút do dự nâng cánh tay Ross lên, hung hăng cắn cái xuống. Mạc Bảo Bối gần như dùng hết hơi sức toàn thân đặt vào miệng rồi, cho dù có thể tiếp nhận Ross, nhưng cũng bày tỏ có thể tiếp nhận ép buộc.

      Nếm thấy mùi máu tanh, Mạc Bảo Bối cảm thấy toàn bộ sức lực quay trở lại cơ thể, lúc này mới chậm rãi thả lỏng hàm răng.

      - Hả giận ? - Ross tiếp tục hỏi, ánh mắt nhìn Mạc Bảo Bối cũng có khổ sở, mà chứa ý vị cưng chiều.

      - Hả giận! - Mạc Bảo Bối giơ tay lên lau miệng.

      - Vậy đưa em tắm nhanh, đợi lát nữa húp cháo, còn có thịt em thích ăn. - Ross hề quan tâm vết thương cánh tay như thế nào, thậm chí ngay cả nhìn cũng liếc mắt nhìn, trực tiếp ôm ngang Mạc Bảo Bối từ sàn nhà lên, vào trong phòng tắm.

      Sau khi tắm nhanh, Ross lại đảm đương chức năng xe ngựa lao động, ôm Mạc Bảo Bối đến phòng ăn.

      Uống nước muối nhạt Ross pha, đung đưa hai cái chân trắng mịn, tóc được Ross dùng sợi dây cột thành đuôi ngựa, người còn mặc áo sơ mi trắng của Ross, nhìn món ngon trước mắt Mạc Bảo Bối cười nheo mắt.

      Ross ân cần giúp Mạc Bảo Bối bới cơm gắp thức ăn, cực kỳ vui vẻ.

      Cảnh tượng thế này từng xuất nhiều lần trong mộng, cho nên Ross làm thuận buồm xuôi gió có nửa điểm thích ứng, đây chính là điều muốn, đây chính là hạnh phúc của .

      Nhìn mình ăn bữa ăn sáng, người còn mặc quần áo của mình, loại cảm giác đó rất mỹ diệu, thậm chí cảm thấy đây hẳn là thời khắc đẹp nhất của Mạc Bảo Bối.

      - Nhìn em có thể lấp đầy bụng sao? - Mạc Bảo Bối ăn được quá ít, dừng lại nhìn Ross hỏi. Từ mới bắt đầu, ánh mắt của Ross cũng chưa từng rời khỏi , cảm giác cực kỳ quỷ dị.

      - Các em có câu gọi là sắc đẹp thay cơm. - Ross .

      Mạc Bảo Bối mới đầu sửng sốt chút, ngay sau đó mới phản ứng được là Ross trả lời , nhìn cũng có thể ăn no là , mặc dù logic có chút kỳ quái.

      Chẳng qua sau khi hiểu ý tứ Ross, lông mày Mạc Bảo Bối bắt đầu co giật.

      - Trình độ văn học tệ đấy! - Mạc Bảo Bối biết trả lời cái gì, chỉ có thể cười khan, tán dương cũng có mùi vị hơi châm chọc.

      - học giỏi chữ viết, em yên tâm. - Nhớ lại tư tưởng về Trung Quốc của Mạc Bảo Bối cao hơn rất rất nhiều so với người khác, Ross vội vàng bảo đảm. Băng vệ sinh và bông vải hóa trang tối qua làm cho gây ra chuyện cười, về sau tuyệt thể lại phạm loại sai lầm cấp thấp này nữa.

      - thông minh em nghi ngờ, có điều bây giờ em lại nhịn được hoài nghi có phải đần độn hay . cánh tay rướm máu biết sao? - Mạc Bảo Bối ăn xong rồi lý trí khôi phục, nhìn thấy vết răng cánh tay Ross, bắt đầu cảm thấy có chút đau lòng trổi dậy.

      - đau.

      - là kim cương bất hoại thân à (bằng mình đồng da sắt)? Mạc Bảo Bối liếc Ross cái, từ ghế đứng lên, lấy hòm thuốc dự định giúp Ross băng bó vết thương.

      - Em cắn. – Tiếng Ross nhàn nhạt, nhàng, lại ra cảm giác ấm áp, truyền đến từ sau lưng Mạc Bảo Bối.

      Em cắn, cho nên đau sao? Trong lòng Mạc Bảo Bối run rẩy, bước chân ngừng lại chút, sau đó làm thành hề nghe thấy tiếp tục tới hộc tủ mặt trước, phía hòm thuốc rất dễ thấy.

      Ross nhếch miệng lên 30 độ, lộ ra nụ cười ý vị.

      Cầm cái hòm thuốc, cố định tay Ross xong, Mạc Bảo Bối thuần thục khử trùng, bôi thuốc, sau đó dùng băng cầm máu vòng hai vòng băng bó kỹ.

      Trước kia thường giúp Mạc Trường Thắng băng bó vết thương hoặc là thay thuốc, sau bản thân cũng thường va chạm cần băng bó, cho nên tay nghề băng bó của Mạc Bảo Bối rất lưu loát, nhanh chóng băng bó kỹ.

      Từ đầu tới đuôi Ross cũng tiếng nào, yên lặng nhìn thần thái nghiêm túc của Mạc Bảo Bối.

      Đây chính là muốn bảo vệ đời kiếp.

      "Á!" Đột nhiên tay truyền đến hồi đau đớn, Ross kêu lên.

      - Ngẩn người cái gì thế hả, phải đau sao? - ràng đôi mắt Ross nhìn , nhưng bộ dạng lại như vào cõi thần tiên, nhịn được dùng sức chọc vào vết thương của .

      - suy nghĩ cuộc sống sau này của chúng ta. - Ross mỉm cười trả lời, thu vẻ mặt đau đớn.

      - Cuộc sống về sau cái gì? - Mạc Bảo Bối hơi suy nghĩ chút, hai chân trực tiếp nhảy qua hông của Ross, đẩy Ross ngã lên ghế sofa, sau đó giống như con mèo nằm người .

      Cổ áo rộng thùng thình khiến Ross thu toàn bộ cơ thể xinh đẹp vào đáy mắt, nhịn được nuốt ngụm nước miếng. hiểu tại sao Bảo Bối của đột nhiên phòng khoáng thể.
      Last edited: 29/11/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :