Chương 7 (2)
Edit: -BG-
Bị hỏi như thế quản lý sững sờ, kinh ngạc : "Từ nửa năm trước. Khi đó Đường tới chơi với , cưỡi ngựa chưa được tốt như bây giờ, sau đó ấy tự đến đây muốn học cưỡi ngựa. Lúc đó tôi có nhiều chuyện hỏi câu, Đường là thích môn thể thao này, muốn học tốt để làm mất thể diện. Trong nửa năm này ấy thường xuyên đến đây, học rất nghiêm túc, có lần ngã ngựa, còn bị ngựa kéo vài mét, lúc ấy chân bị thương, đau đến đổ mồ hôi lạnh."
Quản lý hề để ý tới sắc mặt của Thiện Dục Dương mà tiếp tục thao thao: "Mấy ngày trước Đường cũng tới, nhưng hôm đó tâm trạng ấy tốt lắm, xem ra có chút nản lòng, nản chí, cũng bởi vì chân bị thương thể cởi ngựa. lát sau ấy sau này tới đây nữa. Tôi thấy hình như ấy bị mất thứ gì quan trọng lắm nên có mấy câu với ấy. . . . . ."
Quản lý là người nhiều, hơn nữa bình thường Thiện Dục Dương hay hỏi, khó được lần này mở miệng hỏi nên quản lý kìm được miệng.
ta càng càng nhiều, Thiện Dục Dương lại nghe nổi nữa, sắc mặt trở nên phải cực kỳ khó coi. nhíu chặt lông mày như thể khóa lại tất cả sầu muộn, trái tim thắt lại, đau đớn chịu được.
nhớ nửa năm trước có lần Đường Hiểu Huyên xin nghỉ vì chân bị thương. Lúc ấy hỏi sao lại thế, nhóc con kia chỉ do cẩn thân nên bị ngã. còn nhớ khi ấy mình ghét bỏ thời gian ngắn, còn trách cẩn thận.
Kể từ lần thứ hai mang tới trường đua ngựa, nhóc con kia có vài lần dùng vẻ mặt hưng phấn hỏi có muốn cưỡi ngựa nữa , nhưng do còn nhớ kinh nghiệm mất mặt của hai lần trước đó nên dẫn theo.
Thiện Dục Dương nghĩ đến lòng tràn đầy phấn khích lại bị mình từ chối cách vô tình mà chỉ biết trầm mặc. Lần đầu tiên trong đời cảm thấy ‘ ra mình vẫn hiểu Đường Hiểu Huyên’. chỉ biết tính tình ngây thơ trẻ con, nhưng lại biết rằng bên trong nhóc ấy lại là người kiên cường mạnh mẽ. Bây giờ bỗng nhiên phát ra mình bỏ lỡ rất nhiều điều.
Trước giờ mình luôn bỏ rơi ấy, thứ ấy nhận được lúc sợ hãi nhất phải là an ủi của mình mà là lạnh lùng, lúc ấy cần mình nhất mình lại lạnh lùng bắt ấy xin lỗi. Rốt cuộc là mình làm gì vậy?
Từ khi sinh ra cho tới nay, đây là lần đầu tiên Thiện Dục Dương thấy lòng nình hoàn toàn rối loạn. nhớ lại câu xin lỗi đầy cam chịu mà đau lòng và tự trách thôi. Chúng chiếm đầy cơ thể khe hở.
" ly Whisky." Bật tay cái ‘tách’, Chu Cẩn tới ngồi xuống bên quầy bar, nhíu mày nhìn người đàn ông bên cạnh vẫn uống rượu giải sầu, hỏi "Sao thế? Đột nhiên tìm tớ uống rượu? Lúc chiều có đến công ty tìm cậu nhưng thấy, đâu thế?"
"Cưỡi ngựa." Thiện Dục Dương phờ phạc mà nhìn Chu Cẩn cái rồi buồn buồn .
" là hăng hái, dụ dỗ được em Đường nhà cậu rồi hả ?" Chu Cẩn giật mình : "Tớ tưởng là sau khi biết em ấy tức giận cậu có tâm trạng để chơi, ai ngờ còn cưỡi ngựa cơ đây."
Thiện Dục Dương khó chịu sắp hộc máu rồi mà còn bị tên bạn xấu đến đây nhạo báng. phóng ánh mắt như dao qua, " được gọi tên ấy."
Chu Cẩn thông minh cỡ nào chứ, vừa nhìn liền hiểu cái mặt bí xị kia là do người nào. lập tức , "Cậu dẫn em Đường à? Em ấy để ý tới cậu hay như thế nào? Hay là em ấy tha thứ cho cậu?"
"Tớ biết, tớ biết gì hết." Thiện Dục Dương chau mày, muốn thừa nhận mình tức giận vì Đường Hiểu Huyên đồng thời cũng đau lòng vì ấy, "Sao tớ phải để ý đến ấy? Tại sao phải dỗ cho ấy vui? ấy thích ở cùng với ai có liên quan gì đến tớ? Trong lòng tớ chẳng có bất kỳ cảm giác gì cả."
Thiện Dục Dương nhớ lại mình ăn khép nép, hao tổn tâm trí dẫn Đường Hiểu Huyên tới trường đua ngựa, lại chỉ có thể nhìn và Giang Mặc quấn quýt chỗ, nhất thời có kích động muốn giết người, nhưng lại nghĩ đến mình làm nhiều chuyện khốn kiếp như vậy, nên kìm được mà muốn giết chết chính mình.
Chu Cẩn trợn mắt há mồm nhìn Thiện Dục Dương, trầm mặc lúc mới , "Cậu ghen à."
Bốn chữ này như thể trận sấm sét, khiến Thiện Dục Dương sợ hết hồn, "Cậu năng vớ vẩn gì thế?"
"Tớ đoán mấy ngày nay Đường Hiểu Huyên có ở đây, trong đầu cậu chỉ nghĩ muốn mời Đường Hiểu Huyên chơi. ấy có nhưng lại cùng người đàn ông khác, bọn họ chơi rất vui vẻ, Đường Hiểu Huyên lại trốn tránh cậu nên cậu rất khó chịu, hận thể giết người, trong lòng có cảm xúc gì, có phải như vậy ?" Chu Cẩn đột nhiên hơi dài.
Cùng lúc Thiện Dục Dương nghe những lời kia dám tin nhìn Chu Cẩn. nghi ngờ liệu có phải cậu bạn này cài máy theo dõi lên người mình .
Chu Cẩn thấy nét mặt kia xác nhận suy đoán của mình, lắc đầu , "Đàn ông khi ghen là giữ được thông minh. . . . . . Thiện Dục Dương, tớ hỏi cậu lần nữa, cậu có thích Đường Hiểu Huyên ?" Chu Cẩn vòng vo nữa mà bất thình lình hỏi trực tiếp luôn.
". . . . . ." Thiện Dục Dương theo quán tính trả lời như vậy, nhưng sau đó dừng lại rồi , " ấy là em tớ."
"Xem ra cậu bỏ vào tai những gì tớ ngày hôm ấy. Cậu sai lầm rồi, hoàn toàn sai lầm rồi! đời này có người đàn ông nào tâm phiền ý loạn thể làm bất cứ việc gì vì em của mình đâu, hơn thế, trong đầu lại chỉ toàn hình ảnh của ấy. Cậu là người duy nhất đó, Thiện Dục Dương."
Chu Cẩn tức phát điêm vì cậu bạn chậm chạp trong tình của mình. chẳng thèm vòng vo nữa, thẳng luôn: "Thiện Dục Dương, tớ vẫn luôn bội phục cậu. Từ khi quen cậu, tớ cảm thấy cậu rất lợi hại, có cái nhìn độc đáo, tỉnh táo cơ trí, quả đúng là hình mẫu người đàn ông thành công lý tưởng. Nhưng lúc mới quen cậu tớ thích cậu...cậu biết chứ? Bởi vì cậu quá lý trí, lý trí đến độ có chút máu lạnh. Có rất ít người có thể làm được như vậy, họ quan tâm tới mọi chuyện bởi vì họ biết mình muốn gì. Cho nên sau này khi cậu thành công tớ hề bất ngờ vì tớ biết chắc chắn cậu thành công."
Đột nhiên nghe được những lời này, Thiện Dục Dương chau mày, "Rốt cuộc cậu muốn gì?"
"Đừng cắt ngang lời tớ, để tớ tiếp." Chu Cẩn uống cạn ly rượu, tiếp: "Chúng ta ở chung phòng nhưng chẳng có quan hệ tốt gì, tớ cũng thèm để ý đến cậu, tất nhiên cậu cũng thích để ý đến tớ. Vậy bắt đầu từ khi nào? Tớ nhớ thời gian chính xác, chỉ nhớ lần khi đường đột nhiên tớ thấy cậu, lúc ấy tớ liền đơ cả ngời, cứ nhìn chằm chằm vào cậu. Cậu có biết lúc đó mình làm gì ?"
Những chuyện này Thiện Dục Dương hoàn toàn biết, chỉ đành phải lắc đầu.
"Cậu cười, cười cực kỳ vui vẻ." Chu Cẩn vừa cười vừa , "Đó là lần đầu tiên tớ thấy cậu cười sau nhiều tháng quen biết, cười như tên điên, trong tay còn cầm đồ ăn vặt (???), cũng vào lúc ấy tớ phát ra người cùng cậu, đó chính là Đường Hiểu Huyên - em họ Đường của cậu. Có lẽ là cảm thấy cậu rất giỏi giang, nên tớ tiếp tục quan sát cậu sau đó tớ phát ra cậu mình rất máu lạnh, rất lý trý, đối xử với mọi người như nhau, nhưng cậu lại chỉ để ý người, quan tâm từng cử hỉ hành động của cũng như tất cả biểu cảm của ấy. ấy khó chịu cậu cũng khó chịu, vui mừng cậu cười, mặc dù thường mắng ấy ngốc, nhưng đáy mắt lại che dấu được quan tâm. Bắt đầu kể từ lúc đó, tớ quyết định làm bạn với cậu, bởi vì cậu như vậy mới giống người bình thường."
Nghe thấy mấy câu này, Thiện Dục Dương nhíu chặt hai hàng lông mày rậm: " ràng."
Vẻ mặt Chu Cẩn trở nên nghiêm túc, từng câu từng chữ: "Thiện Dục Dương, cậu Đường Hiểu Huyên, trong tim cậu luôn có hình bóng của Đường Hiểu Huyên."
‘Choang’, ly rượu tay Thiện Dục Dương rơi xuống đất vỡ tan tành, rượu văng đầy lên quần áo , thế nhưng lại cảm thấy gì hết, trong đầu chỉ quanh quẩn chữ ‘’! Đường Hiểu Huyên?!
Thiện Dục Dương thẹn quá hóa giận, giận dữ trừng mắt nhìn người bạn tốt, "Cậu linh tinh cái gì thế hả!"
"Tớ có linh tinh hay có người nhất." Chu Cẩn đẩy ngực : "Cậu vẫn muốn phủ nhận à?"
"Cậu lung tung vớ vẩn, Hiểu Huyên chính em tớ, tớ chưa từng thích ấy."
Nhìn mặt lúc trắng lúc xanh, Chu Cẩn cười lạnh, "Cậu ấy, vậy tại sao lại muốn để bất kỳ người nào đến gần ấy? Đường Hiểu Huyên đáng xinh đẹp đến mức nào, chúng ta ai cũng biết, như thế chẳng lẽ có ai theo đuổi? Nhớ khi đó có rất nhiều bạn học đều muốn theo đuổi ấy, cậu làm gì? Đuổi những người đó rồi giam giữ ấy bên cạnh mình; lần đầu tiên cậu đánh nhau là vì ai? Chỉ vì người kia đẩy Đường Hiểu Huyên cái. Nếu như cậu ấy dành cảm tình cho ấy, chẳng lẽ cậu phát cảm xúc của bản thân đều đặt người ấy ư? ấy vui vẻ cậu cũng vui vẻ, ấy vui cậu buồn phiền. Thay vì mấy năm nay ấy cứ quấn lấy cậu, bằng cậu rất thích được ấy quấn lấy. Cậu tạo ra rất nhiều cơ hội cho ấy, chính là vì để ấy ngừng đuổi theo bước chân của cậu, cậu biết ? Điều này rất ích kỷ, nhưng đó cũng chưa phải là điều ích kỷ nhất, mà điều ích kỷ nhất chính là cậu vẫn chịu thừa nhận tình cảm của mình, nhưng đến tận bây giờ cậu vẫn phủ nhận sao? ấy chỉ càng ngày càng chạy xa cậu thôi." (@@ cho e thở phát!! gì dài thế!!)
Thiện Dục Dương rất tức giận, nhưng khi nghe được câu cuối cùng lúc lập tức trầm mặc. Chu Cẩn đúng, như thể nơi sâu kín nhất ở đáy lòng bị người ta vạch trần khiến thể tiếp tục che giấu.
, đây mới là sao? Hay là giống như Chu Cẩn rằng gạt bản thân?
Thiện Dục Dương chán nản ngồi xuống, thở dài : "Lần đầu tiên tớ thấy ấy, ấy chỉ là đứa trẻ sơ sinh, mềm nhũn như bánh bao, nhoẻn miệng cười với tớ, sau đó tớ lớn lên cùng ấy, từ lúc còn rất ấy muốn lấy tớ, cậu có biết lý do là gì ? ấy tớ xinh đẹp, đây phải là từ ngữ phù hợp. Lúc ấy tớ tức muốn điên, ánh mắt của nhóc con này kém, tại sao có thể người đàn ông xinh đẹp được? Tớ vẫn lo lắng cứ ngốc như vậy phải làm sao, còn tưởng rằng sau khi ấy trưởng thành thông minh hơn, ai biết được lại vẫn ngốc như cũ. ấy ngốc nghếch, tính tình trẻ con, từ thích gì cũng chỉ được chốc lát, mới mười mấy tuổi dễ dàng tiếng khỏi miệng, cho nên tớ xác định được tình cảm ấy dành cho tớ là hay giả, hay chỉ là đùa vui của đứa bé, và nếu tớ ấy tớ trở thành trò cười."
Chu Cẩn nhìn dáng vẻ mất mát của bạn, than thở, "Nhưng cậu vẫn phải ư? Mặc dù cậu vẫn lừa gạt chính mình, đến cuối cùng cũng trốn thoát."
"Cậu đúng, tớ , nhưng chúng tớ hợp." Vào giờ khắc này Thiện Dục Dương trốn tránh nữa. Đúng, Thiện Dục Dương Đường Hiểu Huyên, cực kỳ nhiều, nhiều đến nỗi có thể đè chết người.
"Tại sao?"
"Tình của ấy quá trẻ con, tớ thể tin được."
Chu Cẩn nghe như thế chỉ cảm thấy đầu óc mơ màng, thiếu chút nữa tức đến hộc máu, "Cậu là Hiểu Huyên cậu có thể là giả, cho nên cậu dám đối mặt?"
"Ừ." gật đầu.
"Shit! Cái tên này sao ngu thế? Sao cậu lại nghi ngờ người ta?" Chu Cẩn nổi giận nhớ lại chuyện mình tận mắt thấy, "Người ta cậu đến thảm như vậy, mà cậu còn muốn ấy chứng minh à! Thiện Dục Dương ơi Thiện Dục Dương, tại sao cậu có thể ấy đối với cậu là giả. người con dâng hiến chính bản thân mình cho cậu mà cậu còn nghi ngờ tình cảm của ấy dành cho mình à! Cậu đúng là khốn kiếp."
Những lời này như ngòi kích nổ. Thiện Dục Dương bất ngờ ngẩng đầu lên, "Cậu lại vớ vẩn gì thế? Giữa tớ và Hiểu Huyên có gì cả."
"Đồ lưu manh nhà cậu còn dám làm. ràng ngày hôm đó tớ dẫn hai người vào phòng khách sạn, tớ nhớ ngày thứ hai tới tìm cậu thấy Hiểu Huyên nhếch nhác chạy ra khỏi khách sạn. Lúc hai chúng tôi va vào nhau quần áo ấy xộc xệch chỉnh tề, tư thế cũng bình thường, cổ còn có vết hôn chằng chịt. . . . . . Cậu đừng có người ân ái với ấy phải cậu. chạy ra từ phòng cậu, có thể dâng hiến chính mình cho cậu, cậu còn dám ?"
Nghe xong Thiện Dục Dương như thể bị sét đánh, lập tức ngây ngẩn cả người.
Trí nhớ đêm triền miên kia tái lại chút ít trong đầu . chỉ nhớ mình làm chuyện ấy nhưng lại nhớ mặt kia, chẳng lẽ đó là Hiểu Huyên? Nghĩ tới đây, Thiện Dục Dương chỉ có cảm giác máu toàn thân mình sôi trào.
Chu Cẩn phát khác thường của , tiếp tục : "Cậu vẫn tin à? , bây giờ chúng ta đối chất."
Mặc kệ cậu bạn vẫn thao thao gì đó, Thiện Dục Dương cũng nghe vào, bất ngờ đẩy người trước mặt ra, lao ra ngoài như cơn lốc.
Last edited by a moderator: 30/5/15