1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông xã hung dữ! - Thanh Vi [Full Đã Có eBook ]

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 7 (1)
      Edit: -BG-
      Nguồn:

      "Hiểu Huyên, đợi chút đến đón em." Thiện Dục Dương yên lòng liếc tài liệu trong tay, cầm điện thoại di động cách dịu dàng hiếm có.

      Đường Hiểu Huyên ấp úng biết phải chuyện mình muốn dẫn Giang Mặc theo cho như thế nào. Ở đầu bên kia điện thoại di động chỉ đáp qua loa: " cần đâu, Dục Dương, em tự đến."

      "Em đến đó kiểu gì?"

      "Dù sao em cũng tự giải quyết được, cần phải lo lắng." Sau khi quẳng xuống câu như vậy, Đường Hiểu Huyên vội vã ngắt điện thoại.

      Hai mắt Thiện Dục Dương bốc hỏa nhìn điện thoại di động, bản thân thể tin được mình lại bị Đường Hiểu Huyên cúp điện thoại trước, chuyện này khiến siêu cấp khó chịu, cảm xúc rất nóng nảy, cho nên cả buổi sáng xử lý công việc đều trong tâm trạng tức giận.

      Thiện Dục Dương vất vả lắm mới chịu đựng được đến thời gian hẹn. Đến giờ, lập tức lái xe tới trường đua ngựa.

      Từ lúc chia tay tối hôm qua tới buổi trưa hôm nay chỉ có mười mấy tiếng thôi, lúc trước ngồi ở phòng làm việc xử lý công việc của công ty thời gian luôn trôi qua rất nhanh, hôm nay chẳng qua chỉ chút thời gian thôi khiến Thiện Dục Dương có cảm giác ‘ ngày dài tựa cả năm’.

      Tâm trạng vừa thấp thỏm vừa rối loạn. Từ lớn lên cùng nhau, biết tính tình Đường Hiểu Huyên luôn an phận nghe theo , lúc trước chỉ cần mình gì, ấy nhất định ngoan ngoãn nghe theo.

      Trước kia Thiện Dục Dương cảm thấy như thế có chủ kiến, quá lệ thuộc vào đàn ông, nhưng lần này lại cực kỳ tự tin, chỉ lo Đường Hiểu Huyên tạm thời kiếm cớ đến nơi hẹn.

      Thiện Dục Dương đến trường đua ngựa sớm nửa tiếng, hết sức khinh thường hành động thấp thỏm của mình. nhìn người đàn ông có vẻ mặt rối loạn trong gương, nhíu chặt mày , "Thiện Dục Dương, mày mà cũng có ngày hôm nay à."

      Tâm trạng như vậy cứ kéo dài đến lúc xế chiều, khi thấy chiếc xe chậm rãi lái vào trường đua ngựa, tâm tình lập tức nhõm, mấy tiếng thấp thỏm trở thành hư . lòng chỉ muốn tìm cách lấy lòng , ngoài ra nghĩ được gì hết.

      Đáng tiếc cảm giác này cũng kéo dài quá lâu, đợi lúc chạy tới như làn khỏi chuẩn bị mở cửa xe cho , lại thấy người đàn ông ngồi ở vị trí tài xế nhếch miệng lên cười, những thế ngồi cạnh vị trí tài xế cũng cười rất tươi. Trái tim vốn đập mạnh của lập tức trầm xuống, bàn tay vừa vươn ra dừng lại giữa trung.

      Cái tên gọi Giang Mặc sao lại tới đây? Nhất thời Thiện Dục Dương đầy bụng thắc mắc, nhưng lâu sau có đáp án. Giang Mặc tự mình xuống xe, còn cực kỳ thân mật mở cửa xe giúp Đường Hiểu Huyên, dường như lúc này mới nhìn thấy Thiện Dục Dương đứng bên, nụ cười mặt thu lại chút, "Chào buổi trưa, Thiện, là phiền phải ở chỗ này chờ chúng tôi."

      Thiện Dục Dương biến sắc thu hồi tay của mình, " khí bên ngoài thoáng đãng."

      thề đời này chưa bao giờ ghét người đến vậy, chưa từng có, hơn nữa khi Đường Hiểu Huyên né tránh gọi tiếng ‘ Dục Dương’ còn núp sau lưng tên kia cảm xúc ấy càng trở nên mãnh liệt hơn.

      " Dục Dương, Giang Mặc chưa từng đến đây nên em dẫn cậu ấy cùng tới chơi." Đường Hiểu Huyên liếc mắt liền nhận ra Thiện Dục Dương vui, vội giải thích.

      " có gì, nhiều người càng vui." Thiện Dục Dương nghiến răng nghiến lợi xong câu này lại cười tiếp: "Hiểu Huyên, chỗ này nắng chiếu, chúng ta qua khu nghỉ ngơi kia trước."

      "Vâng." Đường Hiểu Huyên gật đầu đồng ý. nghiêng đầu nhìn Giang Mặc, làm tư thế ‘cố lên’ với .

      " Thiện rất thích cưỡi ngựa phải ?" Giang Mặc như thể quên cuộc đối chọi gay gắt tối qua mà chủ động mở miệng.

      "Cũng bình thường." So sánh ra Thiện Dục Dương đáp có chút qua loa, "Hiểu Huyên, bảo bọn họ chuẩn bị con ngựa hiền lành để em cưỡi."

      "Vâng." biết mình nên gì, Đường Hiểu Huyên ấp úng đồng ý.

      người khó chịu, người cản trở, người né tránh, nhất thời ba người lời nào, may là quản lý trường đua ngựa hóa giải lúng túng này, tự mình đến nghênh đón mấy vị khách quý.

      "Mời mấy vị qua bên này."

      Ánh mắt Đường Hiểu Huyên dò xét bốn phía, chọn vị trí cách Thiện Dục Dương tương đối xa, "Bên kia phong cảnh đẹp, tôi ngồi bên kia."

      "Tôi ngồi với cậu." Giang Mặc ngay sau đó.

      "Ừm, Giang Mặc phải cậu biết cưỡi ngựa à? Cậu xem bên kia tệ, còn có khu rừng , chúng ta có thể cưỡi ngựa qua đó ngắm chút." Đường Hiểu Huyên đóng góp ý kiến quý báu.

      "Cậu dẫn tôi nhá."

      "Được."

      "Cậu biết cưỡi ngựa à? Giang Mặc."

      "Biết chút nhưng thuần thục lắm."

      "Tôi cũng vậy, cũng rất lâu rồi tới đây."

      Thiện Dục Dương ngồi ghế salon thoải mái, nhìn Đường Hiểu Huyên ngồi cạnh mình vẫn cười như hoa nở mà được lời nào, trong lòng lập tức chua thể hiểu nổi, hơn nữa Giang Mặc vẫn lấy thân phận ‘sứ giả bảo vệ’ theo , mình vẫn phải giương nụ cười ôn hòa vài câu. Thiện Dục Dương cảm thấy trước mắt như thể xuất những cảnh trong vở hài kịch, mà mình, từ đầu tới cuối luôn là người ngoài cuộc.

      Tâm trạng Thiện Dục Dương sa sút. Đột nhiên phát ra rằng Đường Hiểu Huyên - vẫn luôn ở bên - ra chỉ thuộc về mình . Suy nghĩ này hoàn toàn chiếm cứ đầu óc Thiện Dục Dương, điều này làm cho trái tim vốn bối rối của càng trở nên rối loạn hơn, trong lòng có chút khó chịu, nhưng nhiều hơn vẫn là khổ sở và tự trách. Trong lòng vui dẫn đến lúc cưỡi ngựa mấy lần gặp nguy hiểm, khiến cho mấy người phục vụ ở trường đua ngựa theo đều run như cầy sấy. biết vị khách quý này làm sao thế nhỉ?!

      Khi Đường Hiểu Huyên chuẩn bị xong trước khi xuất phát, Thiện Dục Dương theo thói quen tới bên cạnh định khích lệ tinh thần như những lần đến trường đua trước đó.

      "Cẩn thận chút, cưỡi ngựa thể cưỡi quá nhanh, có muốn dắt ngựa cho trước ? nhớ em biết cưỡi ngựa." Thiện Dục Dương kéo cánh tay Đường Hiểu Huyên lại. cảm tạ trời cao, rốt cuộc cũng tìm được cơ hội đến gần chút. dùng giọng điệu lười biếng thể quan tâm, trong đôi mắt lóe ra chút ánh sáng.

      Khi bị hai bàn tay giữ chặt lấy mình, trong nháy mắt thân thể Đường Hiểu Huyên cứng ngắc nhưng có cảm giác chán ghét, chỉ là biết làm thế nào.

      "Em biết cưỡi ngựa." ràng trong lòng tự với mình nên căng thẳng nhưng vẫn có tiền đồ mà cúi thấp đầu. như thể đứa bé làm sai, cách lúng túng.

      Thiện Dục Dương cảm thấy kể chuyện cười, mặt mang cưng chiều cười , " quên mất người nào lần đầu tiên tới trường đua ngựa sợ đến suýt khóc à?"

      "Em biết mà." Đường Hiểu Huyên giải thích có sức thuyết phục.

      "Nếu em bị thương, bị dì Đường mắng đó." Thiện Dục Dương chút do dự mang cha mẹ ra, còn hề cảm thấy những lời này của mình mang chút sắc thái ‘bỉ ổi’ nào. "Có nhớ lần trước tập lái xe , em lao ngay đến khu vực an toàn đó, hôm ấy bị mắng thê thảm lắm. . . . . ."

      Thiện Dục Dương năng dài dòng nhắc lại vài chuyện cũ mà đề để ý rằng sau mỗi câu của , Đường Hiểu Huyên càng rụt đầu thấp hơn. biết tại sao mình lại như vậy, chỉ là thấy dáng vẻ thân mật giữa Đường Hiểu Huyên và Giang Mặc, liền nhịn được nhắc tới chuyện trước đây, khiến Đường Hiểu Huyên nhớ tới những cảm giác qua.

      Dĩ nhiên nếu như biết mình nhắc tới những chuyện này hề gợi lại ký ức giữa hai người, mà ngược lại, càng khiến Đường Hiểu Huyên nhớ lại quá khứ bản thân nhiều lần tỏ tình rồi bị cự tuyệt như thế nào, dẫn tới càng thêm tự ti, chắc Thiện Dục Dương muốn nhảy lầu lắm.

      Giang Mặc chưa từng trải qua những chuyện như thế này nên lời nào cũng rất biết điều có ‘bật’ lại. chỉ mỉm cười đứng bên cạnh Đường Hiểu Huyên, mang bộ dáng ‘sứ thần bảo vệ’ như lẽ đương nhiên.

      Thiện Dục Dương xong miệng khô cả lại mà Đường Hiểu Huyên có vẻ chưa thông suốt. Tâm trạng loạn lên, đợi khi người ở trường đua dắt ngựa tới, liền đỡ Đường Hiểu Huyên lên ngựa.

      "Em vốn biết cưỡi ngựa, để dắt ngựa giúp em."

      Đường Hiểu Huyên rất khổ sở mới đưa ra quyết định ‘quên tất cả’ nên bây giờ điều sợ nhất chính là tiếp xúc với Thiện Dục Dương. sao còn dám tiếp tục dừng lại, vung roi ngựa lập tức xông ra ngoài chạy trốn.

      Thiện Dục Dương muốn chậm chút, đáng tiếc chưa kịp trận gió cát bay vào mặt. ngồi lưng ngựa phi ra ngoài như tên bay, Giang Mặc cũng đuổi theo ngay sau đó.

      Thiện Dục Dương bị vó ngựa văng đầy cát vào mặt suýt chút nữa ngã nhào. Chờ phục hồi lại tinh thần, chỉ có thể nhìn dáng người cưỡi ngựa mạnh mẽ mà thuần thục của Đường Hiểu Huyên ở nơi xa.

      Thiện Dục Dương thấy vậy liền ngây cả người. biết kỹ thuật cưỡi ngựa của Đường Hiểu Huyên lại trở nên tốt như vậy. Nhóc con này tính tình hướng nội , cho tới bây giờ chỉ đứng từ xa nhìn mà ngưỡng mộ những loại hình vận động như thế này thôi. Còn nhớ lần thứ hai Đường Hiểu Huyên tới đây chơi cùng và vài người bạn, bị họ nhao nhao bắt lên cưỡi ngựa, thái độ như thể sắp khóc đến nơi, cuối cùng suýt nữa ngã từ ngựa xuống.

      Nhớ khi đó bạn bè cũng dẫn theo bạn , nhìn dáng vẻ cưỡi ngựa thuần thục của họ rồi nhìn lại bộ dạng ngốc nghếch của Đường Hiểu Huyên, Thiện Dục Dương chỉ có cảm giác rất mất mặt, hơn nữa thấy sau khi xuống ngựa hai chân phát run bị mọi người giễu cợt, càng cảm thấy tức giận hơn.

      đường về cho sắc mặt tốt, Đường Hiểu Huyên cũng nhận thấy vui, dọc đường đều cúi thấp đầu, mang bộ dạng của kẻ làm sai.

      Nhưng là bây giờ tại sao lại thế này? Nhìn từ luôn ngu ngơ giờ cần mình khích lệ và an ủi nữa, đáy lòng lại quyến luyến dáng vẻ sợ hại nép vào ngực mình. Rốt cuộc bắt đầu từ lúc nào Đường Hiểu Huyên bên cạnh trở nên kiên cường hơn, đến nỗi cần bên cạnh nữa?

      Thiện Dục Dương càng ngày càng nắm chặt roi ngựa. thấy mình sai rồi! Mặc dù biết vị chua trong lòng xuất phát từ đâu, nhưng có cảm giác thất bại rất nặng nề.

      Kể từ khi ba vị khách đến này đến, quản lý trường đua cẩn an bài từng chút . ta thấy Thiện Dục Dương ngẩn người đứng đó liền lập tức cười tới.

      "Thiện tổng, nơi này cát bụi nhiều, nếu bây giờ muốn cưỡi ngựa, tôi cùng đến khu nghỉ ngơi nghi ngơi chút." Quản lý cười cách ân cần.

      Suy nghĩ hỗn loạn của Thiện Dục Dương lập tức bị đánh tan, mờ mịt nhìn quản lý cái, từ chối , " cần đâu, tôi muốn xem Hiểu Huyên cưỡi ngựa, ấy dám thân mình. . . . . ."

      còn chưa dứt lời bị quản lý cắt ngang, "Thiện tổng đùa sao, bây giờ kỹ thuật cưỡi ngựa của Đường rất khá rồi. Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người nghiêm túc tập luyện như vậy đấy. ấy cưỡi còn giỏi hơn so với những khác ấy chứ, xem. . . . . ."

      Quản lý vẫn còn thao thao bất tuyệt, Thiện Dục Dương lại nhạy cảm bắt được chuyện, "Học cưỡi ngựa?! Hiểu Huyên học cưỡi ngựa lúc nào?" Trước khi dẫn Đường Hiểu Huyên đến trường đua ngựa lần đầu tiên, thậm chí ấy còn chưa biết cưỡi ngựa là thể mặc váy mà còn mặc cái váy trắng đến đây cùng . ấy học cưỡi ngựa từ bao giờ thế?
      Last edited by a moderator: 30/5/15
      aloha123abby thích bài này.

    3. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 7 (2)
      Edit: -BG-


      Bị hỏi như thế quản lý sững sờ, kinh ngạc : "Từ nửa năm trước. Khi đó Đường tới chơi với , cưỡi ngựa chưa được tốt như bây giờ, sau đó ấy tự đến đây muốn học cưỡi ngựa. Lúc đó tôi có nhiều chuyện hỏi câu, Đường thích môn thể thao này, muốn học tốt để làm mất thể diện. Trong nửa năm này ấy thường xuyên đến đây, học rất nghiêm túc, có lần ngã ngựa, còn bị ngựa kéo vài mét, lúc ấy chân bị thương, đau đến đổ mồ hôi lạnh."

      Quản lý hề để ý tới sắc mặt của Thiện Dục Dương mà tiếp tục thao thao: "Mấy ngày trước Đường cũng tới, nhưng hôm đó tâm trạng ấy tốt lắm, xem ra có chút nản lòng, nản chí, cũng bởi vì chân bị thương thể cởi ngựa. lát sau ấy sau này tới đây nữa. Tôi thấy hình như ấy bị mất thứ gì quan trọng lắm nên có mấy câu với ấy. . . . . ."

      Quản lý là người nhiều, hơn nữa bình thường Thiện Dục Dương hay hỏi, khó được lần này mở miệng hỏi nên quản lý kìm được miệng.

      ta càng càng nhiều, Thiện Dục Dương lại nghe nổi nữa, sắc mặt trở nên phải cực kỳ khó coi. nhíu chặt lông mày như thể khóa lại tất cả sầu muộn, trái tim thắt lại, đau đớn chịu được.

      nhớ nửa năm trước có lần Đường Hiểu Huyên xin nghỉ vì chân bị thương. Lúc ấy hỏi sao lại thế, nhóc con kia chỉ do cẩn thân nên bị ngã. còn nhớ khi ấy mình ghét bỏ thời gian ngắn, còn trách cẩn thận.

      Kể từ lần thứ hai mang tới trường đua ngựa, nhóc con kia có vài lần dùng vẻ mặt hưng phấn hỏi có muốn cưỡi ngựa nữa , nhưng do còn nhớ kinh nghiệm mất mặt của hai lần trước đó nên dẫn theo.

      Thiện Dục Dương nghĩ đến lòng tràn đầy phấn khích lại bị mình từ chối cách vô tình mà chỉ biết trầm mặc. Lần đầu tiên trong đời cảm thấy ‘ ra mình vẫn hiểu Đường Hiểu Huyên’. chỉ biết tính tình ngây thơ trẻ con, nhưng lại biết rằng bên trong nhóc ấy lại là người kiên cường mạnh mẽ. Bây giờ bỗng nhiên phát ra mình bỏ lỡ rất nhiều điều.

      Trước giờ mình luôn bỏ rơi ấy, thứ ấy nhận được lúc sợ hãi nhất phải là an ủi của mình mà là lạnh lùng, lúc ấy cần mình nhất mình lại lạnh lùng bắt ấy xin lỗi. Rốt cuộc là mình làm gì vậy?

      Từ khi sinh ra cho tới nay, đây là lần đầu tiên Thiện Dục Dương thấy lòng nình hoàn toàn rối loạn. nhớ lại câu xin lỗi đầy cam chịu mà đau lòng và tự trách thôi. Chúng chiếm đầy cơ thể khe hở.

      " ly Whisky." Bật tay cái ‘tách’, Chu Cẩn tới ngồi xuống bên quầy bar, nhíu mày nhìn người đàn ông bên cạnh vẫn uống rượu giải sầu, hỏi "Sao thế? Đột nhiên tìm tớ uống rượu? Lúc chiều có đến công ty tìm cậu nhưng thấy, đâu thế?"

      "Cưỡi ngựa." Thiện Dục Dương phờ phạc mà nhìn Chu Cẩn cái rồi buồn buồn .

      " là hăng hái, dụ dỗ được em Đường nhà cậu rồi hả ?" Chu Cẩn giật mình : "Tớ tưởng là sau khi biết em ấy tức giận cậu có tâm trạng để chơi, ai ngờ còn cưỡi ngựa cơ đây."

      Thiện Dục Dương khó chịu sắp hộc máu rồi mà còn bị tên bạn xấu đến đây nhạo báng. phóng ánh mắt như dao qua, " được gọi tên ấy."

      Chu Cẩn thông minh cỡ nào chứ, vừa nhìn liền hiểu cái mặt bí xị kia là do người nào. lập tức , "Cậu dẫn em Đường à? Em ấy để ý tới cậu hay như thế nào? Hay là em ấy tha thứ cho cậu?"

      "Tớ biết, tớ biết gì hết." Thiện Dục Dương chau mày, muốn thừa nhận mình tức giận vì Đường Hiểu Huyên đồng thời cũng đau lòng vì ấy, "Sao tớ phải để ý đến ấy? Tại sao phải dỗ cho ấy vui? ấy thích ở cùng với ai có liên quan gì đến tớ? Trong lòng tớ chẳng có bất kỳ cảm giác gì cả."

      Thiện Dục Dương nhớ lại mình ăn khép nép, hao tổn tâm trí dẫn Đường Hiểu Huyên tới trường đua ngựa, lại chỉ có thể nhìn và Giang Mặc quấn quýt chỗ, nhất thời có kích động muốn giết người, nhưng lại nghĩ đến mình làm nhiều chuyện khốn kiếp như vậy, nên kìm được mà muốn giết chết chính mình.

      Chu Cẩn trợn mắt há mồm nhìn Thiện Dục Dương, trầm mặc lúc mới , "Cậu ghen à."

      Bốn chữ này như thể trận sấm sét, khiến Thiện Dục Dương sợ hết hồn, "Cậu năng vớ vẩn gì thế?"

      "Tớ đoán mấy ngày nay Đường Hiểu Huyên có ở đây, trong đầu cậu chỉ nghĩ muốn mời Đường Hiểu Huyên chơi. ấy có nhưng lại cùng người đàn ông khác, bọn họ chơi rất vui vẻ, Đường Hiểu Huyên lại trốn tránh cậu nên cậu rất khó chịu, hận thể giết người, trong lòng có cảm xúc gì, có phải như vậy ?" Chu Cẩn đột nhiên hơi dài.

      Cùng lúc Thiện Dục Dương nghe những lời kia dám tin nhìn Chu Cẩn. nghi ngờ liệu có phải cậu bạn này cài máy theo dõi lên người mình .

      Chu Cẩn thấy nét mặt kia xác nhận suy đoán của mình, lắc đầu , "Đàn ông khi ghen là giữ được thông minh. . . . . . Thiện Dục Dương, tớ hỏi cậu lần nữa, cậu có thích Đường Hiểu Huyên ?" Chu Cẩn vòng vo nữa mà bất thình lình hỏi trực tiếp luôn.

      ". . . . . ." Thiện Dục Dương theo quán tính trả lời như vậy, nhưng sau đó dừng lại rồi , " ấy là em tớ."

      "Xem ra cậu bỏ vào tai những gì tớ ngày hôm ấy. Cậu sai lầm rồi, hoàn toàn sai lầm rồi! đời này có người đàn ông nào tâm phiền ý loạn thể làm bất cứ việc gì vì em của mình đâu, hơn thế, trong đầu lại chỉ toàn hình ảnh của ấy. Cậu là người duy nhất đó, Thiện Dục Dương."

      Chu Cẩn tức phát điêm vì cậu bạn chậm chạp trong tình của mình. chẳng thèm vòng vo nữa, thẳng luôn: "Thiện Dục Dương, tớ vẫn luôn bội phục cậu. Từ khi quen cậu, tớ cảm thấy cậu rất lợi hại, có cái nhìn độc đáo, tỉnh táo cơ trí, quả đúng là hình mẫu người đàn ông thành công lý tưởng. Nhưng lúc mới quen cậu tớ thích cậu...cậu biết chứ? Bởi vì cậu quá lý trí, lý trí đến độ có chút máu lạnh. Có rất ít người có thể làm được như vậy, họ quan tâm tới mọi chuyện bởi vì họ biết mình muốn gì. Cho nên sau này khi cậu thành công tớ hề bất ngờ vì tớ biết chắc chắn cậu thành công."

      Đột nhiên nghe được những lời này, Thiện Dục Dương chau mày, "Rốt cuộc cậu muốn gì?"

      "Đừng cắt ngang lời tớ, để tớ tiếp." Chu Cẩn uống cạn ly rượu, tiếp: "Chúng ta ở chung phòng nhưng chẳng có quan hệ tốt gì, tớ cũng thèm để ý đến cậu, tất nhiên cậu cũng thích để ý đến tớ. Vậy bắt đầu từ khi nào? Tớ nhớ thời gian chính xác, chỉ nhớ lần khi đường đột nhiên tớ thấy cậu, lúc ấy tớ liền đơ cả ngời, cứ nhìn chằm chằm vào cậu. Cậu có biết lúc đó mình làm gì ?"

      Những chuyện này Thiện Dục Dương hoàn toàn biết, chỉ đành phải lắc đầu.

      "Cậu cười, cười cực kỳ vui vẻ." Chu Cẩn vừa cười vừa , "Đó là lần đầu tiên tớ thấy cậu cười sau nhiều tháng quen biết, cười như tên điên, trong tay còn cầm đồ ăn vặt (???), cũng vào lúc ấy tớ phát ra người cùng cậu, đó chính là Đường Hiểu Huyên - em họ Đường của cậu. Có lẽ là cảm thấy cậu rất giỏi giang, nên tớ tiếp tục quan sát cậu sau đó tớ phát ra cậu mình rất máu lạnh, rất lý trý, đối xử với mọi người như nhau, nhưng cậu lại chỉ để ý người, quan tâm từng cử hỉ hành động của cũng như tất cả biểu cảm của ấy. ấy khó chịu cậu cũng khó chịu, vui mừng cậu cười, mặc dù thường mắng ấy ngốc, nhưng đáy mắt lại che dấu được quan tâm. Bắt đầu kể từ lúc đó, tớ quyết định làm bạn với cậu, bởi vì cậu như vậy mới giống người bình thường."

      Nghe thấy mấy câu này, Thiện Dục Dương nhíu chặt hai hàng lông mày rậm: " ràng."

      Vẻ mặt Chu Cẩn trở nên nghiêm túc, từng câu từng chữ: "Thiện Dục Dương, cậu Đường Hiểu Huyên, trong tim cậu luôn có hình bóng của Đường Hiểu Huyên."

      ‘Choang’, ly rượu tay Thiện Dục Dương rơi xuống đất vỡ tan tành, rượu văng đầy lên quần áo , thế nhưng lại cảm thấy gì hết, trong đầu chỉ quanh quẩn chữ ‘’! Đường Hiểu Huyên?!

      Thiện Dục Dương thẹn quá hóa giận, giận dữ trừng mắt nhìn người bạn tốt, "Cậu linh tinh cái gì thế hả!"

      "Tớ có linh tinh hay có người nhất." Chu Cẩn đẩy ngực : "Cậu vẫn muốn phủ nhận à?"

      "Cậu lung tung vớ vẩn, Hiểu Huyên chính em tớ, tớ chưa từng thích ấy."

      Nhìn mặt lúc trắng lúc xanh, Chu Cẩn cười lạnh, "Cậu ấy, vậy tại sao lại muốn để bất kỳ người nào đến gần ấy? Đường Hiểu Huyên đáng xinh đẹp đến mức nào, chúng ta ai cũng biết, như thế chẳng lẽ có ai theo đuổi? Nhớ khi đó có rất nhiều bạn học đều muốn theo đuổi ấy, cậu làm gì? Đuổi những người đó rồi giam giữ ấy bên cạnh mình; lần đầu tiên cậu đánh nhau là vì ai? Chỉ vì người kia đẩy Đường Hiểu Huyên cái. Nếu như cậu ấy dành cảm tình cho ấy, chẳng lẽ cậu phát cảm xúc của bản thân đều đặt người ấy ư? ấy vui vẻ cậu cũng vui vẻ, ấy vui cậu buồn phiền. Thay vì mấy năm nay ấy cứ quấn lấy cậu, bằng cậu rất thích được ấy quấn lấy. Cậu tạo ra rất nhiều cơ hội cho ấy, chính là vì để ấy ngừng đuổi theo bước chân của cậu, cậu biết ? Điều này rất ích kỷ, nhưng đó cũng chưa phải là điều ích kỷ nhất, mà điều ích kỷ nhất chính là cậu vẫn chịu thừa nhận tình cảm của mình, nhưng đến tận bây giờ cậu vẫn phủ nhận sao? ấy chỉ càng ngày càng chạy xa cậu thôi." (@@ cho e thở phát!! gì dài thế!!)

      Thiện Dục Dương rất tức giận, nhưng khi nghe được câu cuối cùng lúc lập tức trầm mặc. Chu Cẩn đúng, như thể nơi sâu kín nhất ở đáy lòng bị người ta vạch trần khiến thể tiếp tục che giấu.

      , đây mới sao? Hay là giống như Chu Cẩn rằng gạt bản thân?

      Thiện Dục Dương chán nản ngồi xuống, thở dài : "Lần đầu tiên tớ thấy ấy, ấy chỉ là đứa trẻ sơ sinh, mềm nhũn như bánh bao, nhoẻn miệng cười với tớ, sau đó tớ lớn lên cùng ấy, từ lúc còn rất ấy muốn lấy tớ, cậu có biết lý do là gì ? ấy tớ xinh đẹp, đây phải là từ ngữ phù hợp. Lúc ấy tớ tức muốn điên, ánh mắt của nhóc con này kém, tại sao có thể người đàn ông xinh đẹp được? Tớ vẫn lo lắng cứ ngốc như vậy phải làm sao, còn tưởng rằng sau khi ấy trưởng thành thông minh hơn, ai biết được lại vẫn ngốc như cũ. ấy ngốc nghếch, tính tình trẻ con, từ thích gì cũng chỉ được chốc lát, mới mười mấy tuổi dễ dàng tiếng khỏi miệng, cho nên tớ xác định được tình cảm ấy dành cho tớ là hay giả, hay chỉ là đùa vui của đứa bé, và nếu tớ ấy tớ trở thành trò cười."

      Chu Cẩn nhìn dáng vẻ mất mát của bạn, than thở, "Nhưng cậu vẫn phải ư? Mặc dù cậu vẫn lừa gạt chính mình, đến cuối cùng cũng trốn thoát."

      "Cậu đúng, tớ , nhưng chúng tớ hợp." Vào giờ khắc này Thiện Dục Dương trốn tránh nữa. Đúng, Thiện Dục Dương Đường Hiểu Huyên, cực kỳ nhiều, nhiều đến nỗi có thể đè chết người.

      "Tại sao?"

      "Tình của ấy quá trẻ con, tớ thể tin được."

      Chu Cẩn nghe như thế chỉ cảm thấy đầu óc mơ màng, thiếu chút nữa tức đến hộc máu, "Cậu là Hiểu Huyên cậu có thể là giả, cho nên cậu dám đối mặt?"

      "Ừ." gật đầu.

      "Shit! Cái tên này sao ngu thế? Sao cậu lại nghi ngờ người ta?" Chu Cẩn nổi giận nhớ lại chuyện mình tận mắt thấy, "Người ta cậu đến thảm như vậy, mà cậu còn muốn ấy chứng minh à! Thiện Dục Dương ơi Thiện Dục Dương, tại sao cậu có thể ấy đối với cậu là giả. người con dâng hiến chính bản thân mình cho cậu mà cậu còn nghi ngờ tình cảm của ấy dành cho mình à! Cậu đúng là khốn kiếp."

      Những lời này như ngòi kích nổ. Thiện Dục Dương bất ngờ ngẩng đầu lên, "Cậu lại vớ vẩn gì thế? Giữa tớ và Hiểu Huyên có gì cả."

      "Đồ lưu manh nhà cậu còn dám làm. ràng ngày hôm đó tớ dẫn hai người vào phòng khách sạn, tớ nhớ ngày thứ hai tới tìm cậu thấy Hiểu Huyên nhếch nhác chạy ra khỏi khách sạn. Lúc hai chúng tôi va vào nhau quần áo ấy xộc xệch chỉnh tề, tư thế cũng bình thường, cổ còn có vết hôn chằng chịt. . . . . . Cậu đừng có người ân ái với ấy phải cậu. chạy ra từ phòng cậu, có thể dâng hiến chính mình cho cậu, cậu còn dám ?"

      Nghe xong Thiện Dục Dương như thể bị sét đánh, lập tức ngây ngẩn cả người.

      Trí nhớ đêm triền miên kia tái lại chút ít trong đầu . chỉ nhớ mình làm chuyện ấy nhưng lại nhớ mặt kia, chẳng lẽ đó là Hiểu Huyên? Nghĩ tới đây, Thiện Dục Dương chỉ có cảm giác máu toàn thân mình sôi trào.

      Chu Cẩn phát khác thường của , tiếp tục : "Cậu vẫn tin à? , bây giờ chúng ta đối chất."

      Mặc kệ cậu bạn vẫn thao thao gì đó, Thiện Dục Dương cũng nghe vào, bất ngờ đẩy người trước mặt ra, lao ra ngoài như cơn lốc.
      Last edited by a moderator: 30/5/15
      hoadaoanh thích bài này.

    5. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      :yoyo53::yoyo53: chết a hehe...chuyến này khổ

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :