Chương 6 (2.2)
Edit: -BG-
Nguồn:
trách được thời gian này Đường Hiểu Huyên cả ngày cũng trông thấy bóng dáng đâu, ra là cùng người ta ra ngoài chơi. có lá gan lớn như vậy từ bao giờ, dám làm chuyện ‘trốn việc chơi’.
Thiện Dục Dương thầm nghĩ như vậy nhưng lời kỳ quái ra khỏi miệng, "Hiểu Huyên, ai cho em làm mà chơi hả? Có phải em nên giải thích với ?"
"Tôi tới giúp Hiểu Huyên giải thích đây thôi." Giang Mặc đột nhiên lên tiếng: "Hôm nay tôi thấy ấy. . . . . ."
"Chuyện liên quan tới cậu." Sắc mặt Thiện Dục Dương tốt, tức giận cắt đứt lời Giang Mặc.
" Thiện, . . . . . ." Sắc mặt Giang Mặc biến đổi.
"Cậu Giang, đây là chuyện giữa tôi và ấy."
Nghe hai bên tới tôi , đối thoại ai nhường ai, cho dù thần kinh ổn định như Đường Hiểu Huyên, giờ khắc này cũng nhận thấy giữa hai người đàn ông này có gì đó đúng. cắn môi dưới biết nên làm sao.
Cuối cùng vẫn là Giang Mặc hít sâu hơi tranh trước, "Hiểu Huyên cũng là bạn của tôi, tôi dẫn ấy chơi có gì được, cho nên về sau tôi vẫn dẫn ấy , tôi cũng ở gần đây thôi, tôi thường xuyên đến." Giang Mặc cố ý cao giọng cười , nụ cười kia thấy thế nào cũng có chút tức giận bên trong.
Giang Mặc đường hoàng trả lời thay Đường Hiểu Huyên như vậy, Thiện Dục Dương nghe được mà cổ họng như mắc nghẹn, khí tắc ở ngực. Thiện Dục Dương càng thêm phiền não, thề người đàn ông này phải dạng lương thiện gì, chỉ mấy câu đơn giản kích thích cự kỳ khó chịu. nắm chặt tay hít sâu mấy lần để cho những suy nghĩ tạp nhạp của mình lặng xuống, muốn bình tĩnh đối mặt, nếu rơi vào thế yếu.
Nghĩ tới đây, Thiện Dục Dương khẽ động khóe miệng lộ ra nụ cười yếu ớt: " chơi có gì, có điều tôi tự dẫn ấy tốt hơn, tính tình Hiểu Huyên lại đơn thuần có kinh nghiệm gì. Sau này có ở đây, Hiểu Huyên, em ít ra ngoài tốt hơn."
xong, Thiện Dục Dương có vẻ có chút hài lòng, muốn cho Giang Mặc mình và Đường Hiểu Huyên là thanh mai trúc mã nhiều năm, nên có thể chăm sóc này cách đường hoàng.
Giang Mặc híp mắt nhìn người đàn ông này cái, chịu thua thiệt, "Đúng vậy, ấy là người ngốc nghếch, thực luôn khiến người ta lo lắng, nhưng có sao đâu, có tôi ở đây rồi, sau này tôi chăm sóc tốt cho ấy. Hiểu Huyên, cậu đồng ý ?"
đến đây Giang Mặc xoay người nhìn về phía Đường Hiểu Huyên, giọng của vừa vừa dịu dàng, mắt đắm đuối đưa tình dường như nào có thể thoát được, nhưng giờ phút này Đường Hiểu Huyên có tâm tư dư thừa, chỉ vì sau lưng có người tức giận muốn dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn phỏng người .
Đường Hiểu Huyên biết là Thiện Dục Dương nhìn , thế nhưng điều đó lên cái gì? hiểu tại sao người đàn ông này lại tức giận như thế, là bởi vì thứ vốn thuộc mình bị cướp mất ư? Cho dù thích thứ đó cũng cảm thấy thoải mái sao?
Giang Mặc dường như chờ câu trả lời của Đường Hiểu Huyên, nhưng Đường Hiểu Huyên chỉ có thể căng thẳng nắm chặt tay lại, biết nên những gì. may là Thiện Dục Dương kềm chế được nên cắt đứt bầu khí giằng co.
cho cơ hội từ chối, trực tiếp hỏi "Hiểu Huyên, dì Đường đợi em lâu lắm rồi đó, em mau về . Đúng rồi, ngày mai đến trường đua ngựa, chẳng phải em vẫn muốn đến đó chơi à? Ngày mai cùng với ."
Hành động như vậy cũng có thể coi là bất lịch , lúc trước Thiện Dục Dương tuyệt đối hành động như thế, nhưng thừa nhận vừa rồi mình có chút hoảng loạn, lo lắng Đường Hiểu Huyên đồng ý, lod'đ'l'q'đ lắng người đàn ông ưu tú kia cướp Đường Hiểu Huyên .
Trong khắc kia Đường Hiểu Huyên cũng thở phào hơi, dùng ánh mắt áy náy nhìn Giang Mặc. Sau khi gười nào đó nở nụ cười tươi với mới lấy dũng khí xoay người đối mặt với Thiện Dục Dương.
"Thiện. . . . . . Dục Dương, em đâu, hôm qua em hứa với mẹ ngày mai dạo phố cùng mẹ rồi, mình ." Đường Hiểu Huyên cố gắng để mình bình tĩnh, nhưng giọng vẫn có vẻ sợ hãi, trọng lượng
Nếu là Thiện Dục Dương của quá khứ, kiêu ngạo như tuyệt đối chấp nhận từ chối, nhưng nhìn Đường Hiểu Huyên cố giữ khoảng cách với mình, bên cạnh còn đối thủ đứng nhìn chằm chằm, nên cũng bình tĩnh lại, mặt dày tính toán cố chấp tới cùng.
Thiện Dục Dương nở nụ cười vốn có, kiên trì : "Đây là sắp xếp công việc, phải chuyện riêng tư, tại em vẫn là thư ký của , em nên nghe theo sắp xếp của ."
"Nhưng em. . . . . ."
Thiện Dục Dương là người kiêu ngạo cỡ nào, làm sao có thể chịu được Đường Hiểu Huyên từ chối lần thứ hai trước mặt Giang Mặc? Giọng điệu của như chém đinh chặt sắt, làm cho người ta thể có cơ hội xen vào, trực tiếp quẳng xuống câu , "Buổi chiều tới đón em, nhớ về sớm chút để nghỉ ngơi."
xong câu này, Thiện Dục Dương xoay người rời , thanh mai trúc mã nhiều năm như vậy, hiểu tính tình Đường Hiểu Huyên nhất, nhóc con này biết từ chối lại có chủ kiến, nếu người khác kiên định giúp quyết định, có dũng khí để phản kháng dữ dội.
Thực tế, tất cả đúng như suy đoán, Đường Hiểu Huyên từ chối, cuối cùng chỉ có thể nhìn bóng lưng Thiện Dục Dương lo lắng rời , trái tim lập tức đập loạn thể khống chế.
Đưa mắt nhìn Thiện Dục Dương tính mười phần xâm lược rời , Giang Mặc nhìn do dự cắn môi quyết trước mắt, trong lòng có chút buồn bã, xem ra suy đoán sai, đây chính là người đàn ông mà Đường Hiểu Huyên thích.
"Là ta." Giang Mặc khẳng định.
Giang Mặc rất thông minh, lời ra trúng ngay tim đen, Đường Hiểu Huyên chỗ trốn chạy cũng hề giải thích, ánh mắt của trực tiếp lên tất cả. cúi đầu thào nó: "Tôi muốn ."
" ta là người đàn ông giỏi giang, cậu thích ta quả sai." Giang Mặc thu hồi nụ cười bất cần đời mặt, đặt hai tay lên vai Đường Hiểu Huyên nặng nề : "Đừng buồn nữa, thích người có gì sai trái hết, có điều đó là người đàn ông mà bên cạnh ta bao giờ thiếu những ái mộ, ta quá kiêu ngạo, cho nên thích ta đặc biệt mệt mỏi chút. Nhưng Hiểu Huyên cậu rất tốt, đáng giá để người khác , cho nên đừng lo lắng gì cả, cho dù rời , cũng có người thích hợp với cậu hơn xuất ."
Giọng điệu của chân thành như vậy ngừng tiếp thêm sức mạnh cho Đường Hiểu Huyên, chỉ là chốc lát sau lại sầu muộn , "Xin lỗi cậu, tôi biết ấy xuất . . . . . ."
Giang Mặc bật cười, "Ngốc quá, xin lỗi cái gì? Tôi rất vui mừng vì hôm nay biết được ‘cậu’ khác. Ở trường học cậu chỉ là con búp bê hoàn mỹ, hôm nay mới giống , chúc mừng cậu, từ búp bê chuyển thành người sống."
Đường Hiểu Huyên bị giọng điệu khoa trương của cậu bạn chọc cười, thở phào nhõm, "Cậu đúng là. . . . . ."
Giang Mặc giơ ngón tay cái lên, cười mị mị thề, "Những gì tôi là . Bây giờ cậu rất chân thực."
"Cậu. . . . . ." Đường Hiểu Huyên biết nên cái gì cho phải, nhưng mặt rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười lòng.
Giang Mặc là người đàn ông hài hước tốt bụng, Đường Hiểu Huyên thầm khen ngợi. Trước kia trong mắt mình chỉ có Thiện Dục Dương, bên cạnh có lấy người bạn, mất Thiện Dục Dương tương đương với mất tất cả.
nhịn được muốn cảm ơn trời cao, vào đúng thời điểm mình bất lực Giang Mặc lại xuất . . . . . . Đưa mắt nhìn sang hướng nhà họ Thiện, ánh mắt Đường Hiểu Huyên có mấy phần ưu thương, đáng tiếc người như vậy, mà giờ lại phải buông tay.
Ánh mắt Đường Hiểu Huyên chất chứa nhiều đau đớn, khiến tim Giang Mặc bất ngờ nhảy lên, trước mắt đột nhiên thoáng lên bóng dáng khác, ấy cũng dùng ánh mắt đau thương như vậy để nhìn mình.
Thu hồi nụ cười, cũng thở dài hơi, " ra mới nãy cậu nên từ chối ta, người đàn ông này kiêu ngạo là thế, điều khó chấp nhận nhất chính là bị người khác từ chối, huống chi. . . . . ."
"Huống chi. . . . . . Cái gì?" Do dự chút, Giang Mặc khỏi miệng lời thầm nghĩ: huống chi người đàn ông kia chưa chắc như Đường Hiểu Huyên là hề quan tâm chút nào. Nếu như cảm giác của sai, người đàn ông kia có địch ý mãnh liệt đối với .
Có đôi khi trong phương diện tình đàn ông chậm chạm hơn phụ nữ, chỉ là ai biết, hi vọng vị Thiện tổng này ngốc đến mức thể ngốc hơn. Xem ra chuyện này trở nên phức tạp rồi! Nghĩ tới đây Giang Mặc im lặng cân nhắc nhìn Đường Hiểu Huyên cái, nhưng ràng, gì chăng nữa đây cũng là chuyện giữa hai người họ, nên xen vào quá nhiều.
"Hiểu Huyên, , đến trường đua ngựa chơi , gần đây cậu quá đè nén bản thân, chân bị thương của cậu vừa khỏi, nên vận động." Giang Mặc đột nhiên ra câu này.
Đường Hiểu Huyên ngờ cậu bạn ra những lời này, "Tôi...tôi dám. . . . . ."
"Đồ ngốc, ai muốn cậu phải tay bắt mặt mừng với ta đâu, đây chẳng qua chỉ là cơ hội thôi."
Giang Mặc cười rạng rỡ, Đường Hiểu Huyên lại hết sức mơ màng, "Cơ hội gì?"
"Lấy dũng khí đối mặt với ta, từ từ thích ứng với việc ta trở về là bạn bè với cậu." Giang Mặc giọng : "Cậu còn nhớ ban ngày gì với tôi ? Cậu muốn quên ta, rằng từ từ buông tay ta, nhưng cậu có biết : trốn tránh người hoàn toàn là cách làm sai lầm nhất, bởi vì chỉ có tình ngu ngốc mới trốn tránh đối mặt với người mình , lừa gạt chính mình, muốn quên thực phải đối mặt với ta, để chứng minh cho người khác và cũng chứng mình cho chính bản thân rằng cậu còn quan tâm đến ta nữa."
tràng như vậy khiến Đường Hiểu Huyên thể phản bác, bởi vì biết Giang Mặc đúng. Nếu như trốn tránh người là có thể lãng quên, vậy cõi đời này chẳng có những đôi nam nữ si tình.
"Tôi có thể làm được ?" tự tin nhìn Giang Mặc.
"Có thể, tôi tin cậu." Giang Mặc đáp chắc như đinh đóng cột, tiếp thêm sức mạnh vô hạn cho Đường Hiểu Huyên.
Mặc dù thầm tính toán nhưng Đường Hiểu Huyên vẫn còn chút do dự. nhìn Giang Mặc cách do dự, đột nhiên ý tưởng xuất trong đầu , do dự do rồi lại tiếp tục do dự, sau đó mới lấy hết can đảm ra câu, "Giang Mặc, cậu có thể với tôi ?"
Last edited by a moderator: 24/5/15
hoadaoanh và thuyvy2711 thích bài này.