1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông xã hung dữ! - Thanh Vi [Full Đã Có eBook ]

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 6: (1.1)
      Edit: -BG-
      Nguồn:

      Thiện Dục Dương vứt tập tài liệu trong tay xuống bàn, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm thư ký thay thế tạm thời trước mắt, "Đây là cái gì? sắp xếp tài liệu kiểu này cho tôi xem à? nghĩ tôi xem có hiểu được ? làm lại tập khác ngay cho tôi."

      "Nhưng lúc đó phải chính là thế này sao ạ?" Thư ký tạm thời vẫn cố giải thích.

      Nghe được phản bác tâm trạng của Thiện Dục Dương càng rối loạn hơn, cau mày : "Làm lại tập khác, !"

      "Dạ, tổng giám đốc, tôi lập tức làm ngay." Giọng điệu của hết sức kiên nhẫn, dù là kẻ ngu cũng biết cứ tiếp tục giải thích chỉ có thể thảm hại hơn. được cất nhắc lên tầng cao nhất làm bí thư tạm thời rất hoảng sợ nhìn Thiện Dục Dương kìm nén cơn giận, ngừng gật đầu đồng ý.

      Mấy ngày trước khi được thông báo làm thư ký tạm thời thời gian, còn rất vui sướng, dưới ánh mắt hâm mộ của tất cả mọi người tới nơi này nhận chức. Vốn tưởng rằng đây biểu cho cơ hội tốt, nhưng ai đó cho biết người trước mắt này có thực là giám đốc Thiện xưa nay biết nổi giận của công ty họ ? còn nhớ trước kia trong công ty vẫn truyền miệng lời đồn ‘tổng giám đốc tuyệt đối bao giờ nổi giận’ mà, rốt cuộc là kẻ nào vậy vậy? ràng người trước mắt này dễ dàng nổi giận như khủng long bạo chúa ấy.

      thư ký vẻ mặt đưa đám, nhanh chóng trốn khỏi vùng đất nguy hiểm. thầm cầu nguyện cho cuộc điện thoại khóc lóc kể lể sáng sớm nay của mình có hiệu quả, để chủ nhân thực mau mau trở lại, còn cứ về với vị trí cũ hơn.

      Thiện Dục Dương nhìn thư ký ra ngoài cách dè dặt, chân mày vẫn nhíu chặt mới dãn ra được chút.

      Dốt đến mức này! biết quản lý chọn người cái kiểu gì, còn cái gì mà thông minh nhanh nhẹn, thấy là ‘dốt hết chỗ mới đúng’, ngay cả Đường Hiểu Huyên làm còn tốt hơn ta gấp trăm lần được cũng so với tốt gấp trăm lần. . . . . . Đột nhiên cái tên này xuất trong đầu Thiện Dục Dương khiến chân mày vừa giãn ra của lại nhíu chặt lại, giận dữ mắng câu.

      Nghe được câu kia mắng, chiếc Laptop trước mặt đột nhiên phát ra tiếng cười khẽ. Giọng của bạn tốt Chu Cẩn truyền tới, "Tâm trạng tồi tệ vậy, ai đắc tội với cậu thế?"

      Lúc này Thiện Dục Dương mới phát ra hai người chat webcam, vẫn chưa đóng cửa sổ, cảm thấy như bị người khác theo dõi nên tức giận, "Sao cậu vẫn còn ở đây? phải bàn xong chuyện hợp tác rồi sao?"

      "Chuyện hợp tác bàn xong rồi, nhưng còn có chuyện khác mà, ví dụ như ‘t8m chuyện’." Hình ảnh đầu bên kia: Chu Cẩn khoanh hai tay trước ngực, cười đến mặt sung sướng. ta thừa nhận bản thân muốn xem chuyện vui, " , sao lại phiền muộn vậy? Thân là người em tốt nhất của cậu, tớ có nghĩa vụ giúp cậu giải quyết ưu sầu. lâu lắm rồi tớ chưa thấy cậu có bộ dạng buồn chán như thế này."

      "’T8m chuyện’, lúc nào cậu có thói xấu giống đàn bà vậy? Cậu rảnh lắm à." Thiện Dục Dương nhướng đuôi lông mày lên trừng bạn.

      "Thường thôi mà."

      Thiện Dục Dương bị bạn mặt dày biết xấu hổ kích giận, hít sâu mấy lần, cuối cùng vẫn là nhịn được mở miệng, "Hiểu Huyên bốn ngày làm rồi."

      Chu Cẩn ngồi ngay ngắn người lại như thể nghe được tin cực kỳ tức xấu, "Tại sao? Bị bệnh? Từ chức? Hay là gây phiền cho cậu? Vậy mới , tớ tưởng cậu đổi thư ký mới rồi, còn tưởng rằng cậu chê Hiểu Huyên ngốc nghếch nên sa thải ấy."

      Thiện Dục Dương nghĩ đến người này liền bực mình, nghiến răng nghiến lợi : "Tớ chê ấy lúc nào? Đáng ghét nhất chính là mấy ngày trước người này vẫn còn bình thường, đột nhiên muốn nghỉ ngơi mấy ngày, tin tức còn do dì Đường cho tớ biết, tớ có thể từ chối được à? Mấy ngày nay tơ cũng thấy ấy. ấy coi công ty là cái gì, thích đến thích chắc?"

      Nghĩ tới đây mấy ngày thấy đến Đường Hiểu Huyên, Thiện Dục Dương chỉ cảm thấy trong lòng rối loạn giải thích được, xong vừa nóng vừa giận.

      Chu Cẩn giật mình! Từ rất lâu lắm rồi chưa từng thấy tổng giám đốc Thiện xưa nay luôn bình tĩnh lại tức giận đến làm hỏng cả hình tượng thế này. Biểu mặt kỳ quái nhìn bạn tốt, "Có thể là ấy khỏe, cậu gọi điện thoại hỏi thăm xem, trực tiếp cầu lập tức quay lại làm việc phải là được rồi sao? phải em Hiểu Huyên của cậu vẫn luôn nghe lời cậu à?"

      " ấy nhận điện thoại của tớ." Nghĩ đến này quả Thiện Dục Dương giận đến muốn giậm chân, hung ác trợn mắt nhìn Chu Cẩn cái, " qua cũng phải lại, trước nay ấy làm việc hiệu quả, muốn nghỉ cho nghỉ."

      "Cậu xác định đây là lời lòng mình chứ?"

      "Tớ từng láo bao giờ chưa?"

      "Vậy giờ ấy rời theo ý cậu rồi còn gì, sao lại tức giận thế? ràng muốn để ấy , lừa gạt người khác thôi , nhưng lừa gạt chính bản thân mình là trốn tránh thực tế đó. Mà cậu đâu phải loại người này." Nhất thời nhanh miệng ra đáy lòng lời , Chu Cẩn nhất thời buột miệng ra lời trong lòng cho đến khi bị cậu bạn nhìn bằng ánh mắt căm tức mới dừng , nhưng cuối cùng vẫn là nhịn được thêm mấy câu, "Dục dương, từ khi tốt nghiệp đại học, mặc dù chúng ta thường xuyên liên lạc nhưng tớ nghe nghiệp của cậu thuận buồn xuôi gió, đường quan rộng mở. Nhưng tớ , gần đây vì chuyện giao tiếp để hợp tác dự án, tớ cảm thấy tính khí cậu thực tốt lắm, chỉ nóng nảy mà còn hay tức giận, quả như con khủng long bạo chúa bị cắt mất đầu vậy, giống cậu chút nào. Có phải giữa hai người xảy ra chuyện gì ? Tại sao ấy lại đột nhiên như vậy?"

      Thiện Dục Dương nhắm mắt lại xoa xoa trán, kể lại mạch chuyện xảy ra ngày hôm ấy.

      đến đoạn Đường Hiểu Huyên chạy còn bóng người, Thiện Dục Dương thở dài thườn thượt, "Tình huống lúc đó cậu cũng có thể tưởng tượng ra, cách tốt nhất chính là dàn xếp ổn thỏa, tớ biết Hiểu Huyên làm chuyện như vậy, nhưng ở thời khắc quan trọng nhất, lời xin lỗi khó khăn lắm sao? Rốt cuộc ấy giận cái gì? Bắt đầu từ ngày đó cũng làm còn luôn lẩn tránh tớ."

      Thiện Dục Dương cũng rất bất đắc dĩ nhớ lại mấy ngày gần đây luôn gặp ‘trắc trở’ ơ nhà họ Đường.

      Vẫn yên lặng nghe Thiện Dục Dương kể xong câu chuyện, nét mặt Chu Cẩn trở nên phẫn hận , "Dục dương, cậu cảm thấy mình làm sai à? Hiểu Huyên là bởi vì đau lòng nên mới tránh mặt cậu."

      Thiện Dục Dương nghe vậy nhíu mày, nhìn cậu bạn hỏi: "Tớ làm vậy là lấy đại cục làm trọng."

      Chu Cẩn bị bạn cho nghẹn học, hết ý kiến luôn. Nếu như có thể muốn cầm búa bổ đầu Thiện Dục Dương ra xem thử xem bên trong có phải toàn sữa đậu nành , "Cái gì gọi là ‘lấy đại cục làm trọng’? Cậu cảm thấy mình sai sao? trách được nha đầu kia lại tức giận, nếu đổi lại là những người khác cũng đều thể vui nổi. Cậu cậu tin tưởng Hiểu Huyên, vậy tại sao cậu giúp ngược lại lại bắt ấy xin lỗi?"

      "Đó là buổi tiệc rượu thương mại rất quan trọng. . . . . ." Thiện Dục Dương có chút chột dạ.

      Chu Cẩn nghe như thế hừ lạnh tiếng, bị cái lý luận ngu xuẩn này chọc tức muốn giết người, " trách được Hiểu Huyên lại đau lòng, cậu đúng là biết cách tổn thương người khác. Tất nhiên tiệc rượu quan trọng, nhưng nếu như đổi lại là nữ thư ký khác, cậu có thể lấy đại cục làm trọng bắt ta xin lỗi, nhưng cậu quên rằng, Đường Hiểu Huyên chỉ là thư ký của cậu mà ấy còn là người con của cậu. Tống Vi Lạp thích cậu, mọi người chúng ta ai cũng biết, Hiểu Huyên cũng biết, đáy lòng vốn là bài xích người phụ nữ táo tạo này, vậy mà cậu còn bắt ấy phải xin lỗi, khốn kiếp! Cậu đúng là khốn kiếp cực độ, tớ muốn là của Hiểu Huyên để khi thấy cậu bắt nạt ấy như vậy tớ đánh cho cậu thành què quặt luôn."

      Thiện Dục Dương chỉ muốn ra đáy lòng buồn khổ, chứ nghĩ rằng bạn tốt lại kích động như thế, hơn nữa nghe thấy cậu bạn Đường Hiểu Huyên là ‘người con ’ của , càng thêm bị dọa sợ, "Cậu lung tung cái gì thế, tớ và Hiểu Huyên có gì. . . . . ."

      Chu Cẩn muốn tiếp tục dây dưa cái đề tài rành rành này, cười đến quỷ dị, "Có ký hợp đồng ? "

      " ký." đến hợp đồng, Thiện Dục Dương ngược lại có chút lý trí, "Tớ từ chối."

      "Cũng đúng, nếu tại sao còn có thể có lần hợp tác này giữa chúng ta." Dựa ý tưởng muốn ‘đánh thức kẻ mơ hồ’, Chu Cẩn : " ký được hợp đồng cậu có hối hận ?"

      Thiện Dục Dương lắc đầu, "."

      "Tập đoàn Tống thị là trong những tập đoàn gia tộc lớn nhất Đài Loan, bao nhiêu người muốn hợp tác với bọn họ, Dục Dương, nếu như cậu ký hợp đồng với ta, có thể có lợi hơn rất nhiều so với hợp tác với chúng tôi."

      Thiện Dục Dương nghe như thế thiếu chút nữa mắt trợn trắng, cau mày , "Tớ muốn ký hợp đồng."

      "Cậu biết tại sao ?" Chu Cẩn nghe vậy cười tiếng tiếp tục : "Bởi vì trong lòng cậu vốn cảm thấy rằng Tống Vi Lạp bắt nạt Hiểu Huyên, Hiểu Huyên hề sai, cho nên cậutình nguyện ký hợp đồng chứ muốn khiến Hiểu Huyên chịu uất ức, nhưng cậu làm như vậy, tại sao còn phải bắt Hiểu Huyên xin lỗi, thể diện đối với cậu thực quan trọng đến vậy sao?"

      Thiện Dục Dương ngờ bị toạc ra chỉ trong cậu, lời nào chỉ nhìn ngoài cửa sổ.

      Biết lời của mình tác động đến tim người nào đó, Chu Cẩn than thở, "Hiểu Huyên thích cậu, cậu biết chứ?"

      Thiện Dục Dương tỏ thái độ của mình, "Tớ hề có bất kỳ cảm giác gì với ấy."

      "Gạt quỷ hả." Chu Cẩn im lặng.

      " có mà."

      Lần này Chu Cẩn mắng chửi người nữa, quan sát kỹ vẻ mặt thản nhiên của bạn sau đó giật mình , "Dục dương, cậu cho rằng mình thích Hiểu Huyên."

      Chương 6 (1.2)
      Edit: -BG-


      Lời này có chút ý khác nhưng Thiện Dục Dương vẫn rất ‘tỉnh’ (thứ lỗi em chém từ này), "Tớ từng thích ấy à? Người ngốc nghếch kia khác xa với đối tượng làm vợ trong tưởng tượng của tớ. Tớ thể cùng với ấy được."

      Đối với lời này, Chu Cẩn gì chỉ giữ im lặng trong chốc lát, " ra cậu vẫn chưa hiểu trái tim mình. . . . . . Nếu cậu nghe theo quyết định của tớ mà muốn theo ý mình, vậy hi vọng sau này cậu phải hối hận."
      Trước nay tính tình Chu Cẩn vốn cợt nhả, Thiện Dục Dương thấy cậu bạn trở nên nghiêm túc như vậy, tự nhiên giật thót, "Tớ và Hiểu Huyên chỉ là bạn rất thân thôi." xong câu đó, vội vã tắt hình ảnh chat webcam , chỉ sợ bạn tốt thêm gì nữa.

      Nhìn vẻ mặt bạn tốt muốn lại thôi biến mất cùng hình ảnh màn hình, Thiện Dục Dương mặt biểu cảm ngả người ghế, thở dài hơi. biết sao thế nhỉ, lúc ra câu kia trong lòng đột nhiên thắt lại, như thể bị người khác nhìn thấu bản thân, khiến cảm thấy cự kỳ lo lắng.

      Giữa và Đường Hiểu Huyên tồn tại tình ư, sao có thể? người từ đến lớn quấn lấy mình lại là nha đầu ngốc vô tích , sao mình có thể thích ấy được? Cứ coi như quan tâm ấy, vậy cũng chỉ là quan tâm đối với em mà thôi. tiểu nha đầu rad:đ:l:q:đ tiếng cách dễ dàng tình cảm có thể kéo dài bao lâu? Nếu thực mình mắc vào chuyện này đó mới truyện cười.

      Có điều thực có cảm giác đối với nha đầu ngốc kia à? Đây là vấn đề khó trả lời.

      Nghĩ tới đây, Thiện Dục Dương cười khổ, nếu như tận đáy lòng và Đường Hiểu Huyên chỉ đơn giản là bạn bè cùng nhau lớn lên, vậy phiền não bây giờ là vì cái gì? tự hỏi bản thân nhưng thể tìm ra đáp án.

      Trong phòng rất mờ mịt, hoàn toàn có tâm trạng làm việc. Nhưng biết rằng giờ phút này bên ngoài có người đứng yên lâu.

      "Hiểu Huyên. . . . . ." Nhìn dáng vẻ ngây người đứng nơi đó của Đường Hiểu Huyên, thư ký tạm thời hận mình sao lại kéo ấy đến đây làm chi để ấy nghe được những lời này.

      Đường Hiểu Huyên như thể nghe được tiếng thư ký tạm thời gọi tên mình, người cứng đờ nhúc nhích.

      "Hiểu Huyên, Hiểu Huyên!" Thư ký tạm thời lắc lắc người , giọng trở nên lo lắng.

      Đường Hiểu Huyên đột nhiên hoàn hồn, lúc này mới phục hồi tinh thần lại, khóc cũng cười, " xin lỗi, tôi giúp được, làm lại phần kia nha, đúng rồi, làm ơn đừng cho Thiện tổng biết việc tôi đến đây."

      xong những lời này Đường Hiểu Huyên xoay người rời . biết bộ dáng mình bây giờ nhất định rất nhếch nhác, chạy trối chết có tiền đồ. Có lẽ nên cười rồi quên như những lần bị từ chối trước, làm bộ như có việc gì hề bị tổn thương tiếp tục theo đuổi tình của mình, nhưng giờ phút này biết vì sao khi nghe thấy lời kía chỉ muốn bỏ chạy.

      Trong lòng nghĩ gì là làm theo như vậy. Đường Hiểu Huyên chạy quay đầu lại, như thể làm như vậy có thể làm như chưa chưa từng xảy ra chuyện gì, mãi cho đến khi chạy khuất khỏi tầm mắt của thư ký tạm thời mới chán nản ngồi sụp xuống.

      Lòng trống rỗng. ràng muốn nhưng lại sao khóc nổi. ‘Tớ và Hiểu Huyên chỉ là bạn rất thân thôi’ – những lời của Thiện Dục Dương lần nữa vang lên bên tai , ràng bị từ chối rất nhiều lần, ràng bị từ chối thành thói quen, nhưng tại sao lần này cả người như thể bị khoét thủng thế này?

      Nhiều lần bị từ chối phải Đường Hiểu Huyên cảm thấy buồn, có điều nghĩ những thứ ấy chỉ là tưởng tượng thôi, ra Thiện Dục Dương của rất quan tâm - vẫn tự an ủi mình như vậy, cho dù bị tổn thương cũng có thể rất nhanh quên, nhưng phải ngu ngốc, bị tổn thương cũng biết đau chứ.

      Dục Dương, em thích , nhưng từ chối như vậy khiến em rất đau lòng, chẳng lẽ đối với em tất cả đều là giả sao?

      Đường Hiểu Huyên nhớ lại dáng vẽ quẫn bách vừa rồi của Thiện Dục Dương, lần đầu tiên cảm thấy hoang mang. Có lẽ quá ích kỷ, chỉ muốn tình của mình mà quên cảm nhận của đối phương, vài câu kia như thể dao găm
      chọc thủng kiên cường của , trái tim vỡ nát, đáy mắt chứa đầy bi thương.


      ra tim thực có thểđau đến khó hít thở. luôn đuổi theo , mỗi lần bị từ chối phải nghĩ tới chuyện buông tay, chỉ là tin chắc giữa hai người vẫn có hy vọng,nhưng bây giờ thực nên buông tay rồi.


      người phải nên khiến cho người đó hạnh phúc ư ? Huống chi và Tống Vi Lạp thoạt nhìn rất xứng đôi, như đôi kim đồng ngọc nữ từ trong tranh ra, rồi nhìn lại bản thân nhếch nhác, Đường Hiểu Huyên cười, cười cách khổ sở. khó khăn đứng lên xoay người rời .


      Kể từ hôm nay, em quấn lấy nữa, Dục Dương. TẠM BIỆT !!!


      " DìĐường, con muốn gặp Hiểu Huyên." mặt mang nụ cười ôn hòa, Thiện Dục Dương đứng ở phòng khách nhà họĐường, liên tục nhìn lên phòng của Đường Hiểu Huyên lầu," Nghe sức khỏe tốt, con muốn thăm côấy."


      Nhìn chàng trai trước mắt, trong lòng mẹĐường rất rối rắm. Mặc dù hiểu rỡđầu đuôi câu chuyện, nhưng dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết,Hiểu Huyên mấy ngày nay vui là có liên quan đến Thiện Dục Dương. Ngẫm lại chân bảo bối nhà mình sưng tấy lên mấy ngày thểđi được là bà càng thêm tức giận.Nếu phải trong lòng bảo bối quan tâm nó, mình đãđánh vàđuổi nó ra khỏi cửa rồi.


      Nghĩ tới đây, mẹĐường tức giận câu ," Nó có nhà, buổi sáng sau khi nhận được cúđiện thoại ,buổi trưa đãđi ra ngoài rồi,chẳng lẽ đến công ty ?"


      Thiện Dục Dương vô thức nhíu mày, có chút nóng nảy hỏi :" Côấy đến công ty,có phải vẫn còn giận ? DìĐường à,con muốn giải thích với côấy."


      " cần đâu, nó có nhà,dì muốn xem TV,con vềđi !" MẹĐường lạnh lùng từ chối Thiện Dục Dương,trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.


      " Giờ này rồi sao còn chưa về ? Dì thử liên lạc với côấy xem sao ?".


      " Con dì,dì hiểu rỡ nhất, con cần phải lo lắng. Thôi được rồi vềđi, đừng quấy rầy dì lúc xem TV".


      Nhìn dáng vẻ nghiêm nghị của mẹĐường, Thiện Dục Dương nhíu chặt mày rậm. Từ nhỏđãđược dạy dỗ khiến thể làm được chuyện như " ăn vạ",chỉđành yên lặng mà rời khỏi đó. Mới vừa ra khỏi sân nhà họĐường, thấy chiếc xe màu trắng lái thẳng tới, dừng trước cửa nhà họĐường.


      Dưới ánh sáng lờ mờ của đèn xe có thể thấy hai người lục đục bước xuống.


      Nhìn xe dừng lại, Đường Hiểu Huyên nhìn về phía nhà, nghĩ rằng gặp Thiện Dục Dương vào lúc này. Mấy ngày nay, chân bị thương nên vẫn trốn tránh làm, cũng muốn lén gặp , hai người bốn năm ngày gặp mặt, tại nhìn thấy người đàn ông đứng cách đó xa cảm thấy có mấy phần kì lạ và được tự nhiên.


      Từ nhỏđến lớn Đường Hiểu Huyên và Thiện Dục Dương vẫn như hình với bóng, lâu như vậy thấy phải là muốn gặp, chỉ là nhìn thấy mặt nhớđến hình ảnh ngày hôm đó, còn có câu của :" Tớ và Hiểu Huyên chỉ là bạn rất thân thôi ". Nghĩ tới đây, Đường Hiểu Huyên chỉ cảm thấy lòng mình đau nhói.


      Sau khi nghe những lời đó, mình ngay cả chút mặt mũi, dũng khí cũng có,nhếch nhác chạy ra khỏi công ty, mình thẩn thơđi đường, lúc đến khúc quẹo,

      Đường Hiểu Huyên chỉ nghe được tiếng còi ing tai,nhìn xe lao vào phía mình, đầu óc trống rỗng, may là chiếc xe dừng cách bước, người đàn ông xe hạ cửa sổ xe xuống rống lên.


      " Côđiên à ? biết nhìn đường à ? Muốn chết cứ chết, liên lụy tôi làm gì ?"


      Đường Hiểu Huyên thẩn thờ ngẩng đầu lắp bắp ," Xin lỗi, xin lỗi !".

      Người đàn ông xe, tâm trạng kích động, tính khí nóng nảy,nhưng khi thấy gương mặt của Đường Hiểu Huyên , ta bình tĩnh lại, đột nhiên gọi tên ,"

      Đường Hiểu Huyên cậu làĐường Hiểu Huyên à ?Này, còn nhớ bạn học cũ này ? Tôi là Giang Mặc nè ".


      Bạn học cũ gặp lại, ai nấy đều xúc động, lúc uống xong ly rượu thứ nhất, Đường Hiểu Huyên liền khóc tu tu, kể hết mọi chuyện. quá mệt mỏi, tâm trạng dồn nén chỗ xả,khiến bản thân rất khổ sở.


      Nghĩ tới chuyện ngày hôm nay, từ lúc Đường Hiểu Huyên nhìn thấy Thiện Dục Dương tâm trạng phập phồng bình tĩnh lại chút, bên cạnh còn có Giang Mặc nữa mà, ban ngày côđã rất mất mặt rồi,bây giờ thểđểđiều đó tái diễn nữa.


      " Giang Mặc, cám ơn cậu đãđưa tôi về ".


      " có gì, bạn bè cũ mà, chút chuyện này cóđáng là gì ".


      " Hôm nay xấu hổ, khiến cậu chê cười rồi."


      " có gìđâu, cậu biết Hiểu Huyên,tôi rất vui khi thấy nước mắt cậu, trước kia ngày nào cậu cũng đều ngây ngô, cười như búp bê,bây giờ như vậy, làm tôi cảm thấy thân thiết hơn."


      " Cậu cười tôi ".


      Giang Mặc xoa xoa tóc ,cười to :" có, có".































      Last edited: 14/5/15
      hoadaoanh thích bài này.

    2. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      hay qá!!!! Nam chính kì này uống giấm dữ dội rồi. Cố gắng nha editor!!! Cảm ơn nhiều

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 6: (2.1)
      Edit: -BG-


      Cùng lúc đèn xe tắt, Thiện Dục Dương cũng thấy hai người đứng cách đó, ràng mình tìm Đường Hiểu Huyên, vậy mà người cùng lại là người khác, người đó còn là người đàn ông. . . . . . Ý thức được điều này, Thiện Dục Dương nguy hiểm híp đôi mắt sắc bén lại. Trước nay bên cạnh Đường Hiểu Huyên chưa từng có người đàn ông nào, người này là ai?

      Thiện Dục Dương nhìn dáng vẻ lôi lôi kéo kéo của hai người đứng cách đó xa mà cảm thấy trong lòng phiền não càng lúc càng nhiều, ánh mắt càng trở nên nguy hiểm hơn. Người kia còn dám kéo tay Hiểu Huyên, có phải muốn sống nữa ? biết xảy ra chuyện gì với mình, nhưng cứ thấy có người chạm vào là trong lòng hết sức thoải mái.

      Mắt thấy hai người càng cười càng thân thiết, Thiện Dục Dương cũng nhịn được nữa bước nhanh tới đó.

      Mặc dù là chuyện phiếm nhưng khóe mắt Đường Hiểu Huyên vẫn chú ý đến động tác của Thiện Dục Dương. Vốn tưởng rằng qua đây, mình tiễn Giang Mặc về là được, ai ngờ đâu lại bước tới.

      Đường Hiểu Huyên nhìn bóng dáng đầy khí thế kia bắt đầu căng thẳng. Làm thế nào để giới thiệu Thiện Dục Dương với Giang Mặc giờ? Chẳng lẽ phải người trước mắt này chính là người đàn ông mình thích? Chưa Giang Mặc mới vừa nghe xong chuyện gặp được nhân vật chính nghĩ sao, bản thân cảm thấy xấu hổ lắm rồi. theo bản năng muốn để cho hai người này gặp mặt.

      Chỉ là đoạn đường ngắn, Thiện Dục Dương nhanh chóng tới. Mặc dù Đường Hiểu Huyên rất bối rối nhưng vẫn phải đối mặt.

      “Hiểu Huyên.” Thiện Dục Dương áp dụng chiến thuật vòng vo, mà trực tiếp chất vấn, “Sao trễ thế này rồi mới về?”

      Đường Hiểu Huyên biết mình nên ngoan ngoãn trả lời, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông này lập tức nhớ lại những gì mình nghe hồi chiều, lòng đột nhiên kích động, tự chủ dẫn theo chút cảm xúc phản kháng, “Em có chuyện riêng thôi.”

      “Là chuyện gì? làm giúp em.”

      Ánh mắt quật cường của Đường Hiểu Huyên nhìn chằm chằm Thiện Dục Dương, có điều ngụ ý nhưng lại che giấu được đáy mắt bi thương của mình, “Có số chuyện em phải tự mình đối mặt, liên quan gì đến .”

      Đúng vậy, có số việc luôn luôn phải tự mình đối mặt, thích là chuyện của người, nhau mới là chuyện của hai người, nếu thích mình, cần gì phải lần nữa lời ra khỏi miệng để mất công làm cho đối phương phiền lòng?

      Khi nghe được câu này, Thiện Dục Dương thầm chấn động. Ánh mắt bi thương của Đường Hiểu Huyên càng làm đau đớn hơn.

      Thiện Dục Dương kiềm chế kích động muốn ôm vào lòng an ủi tận tình, xoay người nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, chỉ có như vậy mới có thể che giấu đau lòng của chính mình, “Vị này là?”

      Tâm tư Đường Hiểu Huyên rất rối rắm, vẫn do dự biết phải giới thiệu hai người như thế nào hai người đàn ông trước mắt này bắt đầu “giao chiến”.

      Thiện Dục Dương và Giang Mặc đều là người thông minh, cần gì cũng hiểu vị trí của đối phương, hai ánh mắt giao nhau, ai nấy đều có tâm riêng, cuối cùng vẫn lộ vẻ cười nhạt.

      Giang Mặc đưa tay ra trước, “Xin chào, tôi tên là Giang Mặc.”

      “Thiện Dục Dương.” Thiện Dục Dương cũng bất lịch , khóe môi nhếch lên vừa đủ, bắt tay đối phương.

      ra là Thiện tổng của tập đoàn Vũ Dương, ngưỡng mộ lâu.” Giang Mặc vừa cười vừa nhìn Đường Hiểu Huyên căng thẳng, câu mang hai nghĩa.

      Đối với lời khen tặng này, Thiện Dục Dương làm như nghe thấy, thản nhiên cười với Giang Mặc, “ Giang đây là bạn của Hiểu Huyên à?”

      “Bạn học, quen nhau bốn năm đại học.” Có điều cũng chỉ là quen sơ thôi, nhưng Giang Mặc ra điều đó.

      “Là vậy à, nếu là bạn học, chắc cậu ngại vào nhà chơi lát chứ.” Thiện Dục Dương biết mình nên có địch ý như vậy, nhưng nhớ lại bộ dáng Đường Hiểu Huyên chuyện với ta rất quen thuộc, lửa giận nơi đáy lòng khiến điên cuồng.

      Song Giang Mặc nhận ra dùng cách thức “tự cho mình là người nhà”, nhưng mặt vẫn biến sắc như cũ, “, hôm nay Hiểu Huyên mệt lắm rồi, ấy cần nghỉ ngơi, tôi nghĩ hẹn lần sau hơn, dù sao bây giờ chúng ta giữ liên lạc rồi, về sau đến thăm nhiều hơn, ngày nào đó rảnh rỗi chuẩn bị quà chu đáo để chào đón hai bác.”

      Câu này vừa được ra, khí bốn phía trong nháy mắt như thể bị đóng băng, đáy mắt Thiện Dục Dương nhen nhóm lửa, kiềm chế lắm mới tặng đấm vào gương mặt tươi cười của Giang Mặc. Tên này năng linh tinh gì vậy, Hiểu Huyên của muốn tiếp tục liên lạc với ta lúc nào? Còn chào hỏi người lớn nữa, ai là người lớn của ta?

      “Bạn học thôi mà, những chuyện như vậy phải phiền hà thế đâu.”

      “Bây giờ là bạn học, nhưng chuyện sau này ai chắc chắn được,” Giang Mặc cười rạng rỡ. thừa nhận mình cố ý ‘đùa dai’. Thế nhưng trò đùa này rất hữu ích, phải ư? Giúp bạn học cũ chút cũng là việc nên làm.

      Nhất thời khí giữa hai người đàn ông này trở thành ‘giương cung bạt kiếm’, đáng tiếc Đường Hiểu Huyên vẫn căng thẳng vốn nhận ra sóng ngầm bắt đầu khởi động giữa họ, chỉ cố che giấu tâm trạng của mình, muốn để cho Thiện Dục Dương thấy mình lạnh nhạt, cũng muốn để có cảm giác mình vẫn dây dưa với .

      Giang Mặc thấy bộ dạng vội vã cuống cuồng của Đường Hiểu Huyên, đột nhiên thu hồi ánh mắt người Thiện Dục Dương, dịu dàng cười với , ngón tay thon dài búng lên trán , giọng hề che giấu thân mật, “Xem cậu này, đầu đầy mồ hôi, chúng ta mới chơi có mấy giờ đồng hồ thôi mà cậu mệt như vậy rồi, sức khỏe tốt lắm, sau khi về nhà nhớ tắm luôn, cẩn thận bị cảm lạnh nha.”

      Đường Hiểu Huyên hậu tri hậu giác phát ra mình căng thẳng đến nỗi trán đổ đầy mồ hôi. tự giễu : “Tôi rất ít khi bộ, lần sau như vậy nữa.”

      “Đồ ngốc.”

      Lời này làm cho người ta vừa nghe cảm thấy mập mờ, huống chi Thiện Dục Dương vốn trong lòng vô cùng khó chịu, ánh mắt của rơi vào tay của người đàn ông kia, nhìn đến nỗi tay người kia sắp thủng lỗ, quả đấm nắm chặt, chỉ sợ khi nhịn được vung vào người nào đó.
      Last edited by a moderator: 20/5/15
      hoadaoanh thích bài này.

    4. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      :yoyo45::yoyo45: thanks editor!!

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 6 (2.2)
      Edit: -BG-
      Nguồn:

      trách được thời gian này Đường Hiểu Huyên cả ngày cũng trông thấy bóng dáng đâu, ra là cùng người ta ra ngoài chơi. có lá gan lớn như vậy từ bao giờ, dám làm chuyện ‘trốn việc chơi’.

      Thiện Dục Dương thầm nghĩ như vậy nhưng lời kỳ quái ra khỏi miệng, "Hiểu Huyên, ai cho em làm mà chơi hả? Có phải em nên giải thích với ?"

      "Tôi tới giúp Hiểu Huyên giải thích đây thôi." Giang Mặc đột nhiên lên tiếng: "Hôm nay tôi thấy ấy. . . . . ."

      "Chuyện liên quan tới cậu." Sắc mặt Thiện Dục Dương tốt, tức giận cắt đứt lời Giang Mặc.

      " Thiện, . . . . . ." Sắc mặt Giang Mặc biến đổi.

      "Cậu Giang, đây là chuyện giữa tôi và ấy."

      Nghe hai bên tới tôi , đối thoại ai nhường ai, cho dù thần kinh ổn định như Đường Hiểu Huyên, giờ khắc này cũng nhận thấy giữa hai người đàn ông này có gì đó đúng. cắn môi dưới biết nên làm sao.

      Cuối cùng vẫn là Giang Mặc hít sâu hơi tranh trước, "Hiểu Huyên cũng là bạn của tôi, tôi dẫn ấy chơi có gì được, cho nên về sau tôi vẫn dẫn ấy , tôi cũng ở gần đây thôi, tôi thường xuyên đến." Giang Mặc cố ý cao giọng cười , nụ cười kia thấy thế nào cũng có chút tức giận bên trong.

      Giang Mặc đường hoàng trả lời thay Đường Hiểu Huyên như vậy, Thiện Dục Dương nghe được mà cổ họng như mắc nghẹn, khí tắc ở ngực. Thiện Dục Dương càng thêm phiền não, thề người đàn ông này phải dạng lương thiện gì, chỉ mấy câu đơn giản kích thích cự kỳ khó chịu. nắm chặt tay hít sâu mấy lần để cho những suy nghĩ tạp nhạp của mình lặng xuống, muốn bình tĩnh đối mặt, nếu rơi vào thế yếu.

      Nghĩ tới đây, Thiện Dục Dương khẽ động khóe miệng lộ ra nụ cười yếu ớt: " chơi có gì, có điều tôi tự dẫn ấy tốt hơn, tính tình Hiểu Huyên lại đơn thuần có kinh nghiệm gì. Sau này có ở đây, Hiểu Huyên, em ít ra ngoài tốt hơn."

      xong, Thiện Dục Dương có vẻ có chút hài lòng, muốn cho Giang Mặc mình và Đường Hiểu Huyên là thanh mai trúc mã nhiều năm, nên có thể chăm sóc này cách đường hoàng.

      Giang Mặc híp mắt nhìn người đàn ông này cái, chịu thua thiệt, "Đúng vậy, ấy là người ngốc nghếch, thực luôn khiến người ta lo lắng, nhưng có sao đâu, có tôi ở đây rồi, sau này tôi chăm sóc tốt cho ấy. Hiểu Huyên, cậu đồng ý ?"

      đến đây Giang Mặc xoay người nhìn về phía Đường Hiểu Huyên, giọng của vừa vừa dịu dàng, mắt đắm đuối đưa tình dường như nào có thể thoát được, nhưng giờ phút này Đường Hiểu Huyên có tâm tư dư thừa, chỉ vì sau lưng có người tức giận muốn dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn phỏng người .

      Đường Hiểu Huyên biết là Thiện Dục Dương nhìn , thế nhưng điều đó lên cái gì? hiểu tại sao người đàn ông này lại tức giận như thế, là bởi vì thứ vốn thuộc mình bị cướp mất ư? Cho dù thích thứ đó cũng cảm thấy thoải mái sao?

      Giang Mặc dường như chờ câu trả lời của Đường Hiểu Huyên, nhưng Đường Hiểu Huyên chỉ có thể căng thẳng nắm chặt tay lại, biết nên những gì. may là Thiện Dục Dương kềm chế được nên cắt đứt bầu khí giằng co.

      cho cơ hội từ chối, trực tiếp hỏi "Hiểu Huyên, dì Đường đợi em lâu lắm rồi đó, em mau về . Đúng rồi, ngày mai đến trường đua ngựa, chẳng phải em vẫn muốn đến đó chơi à? Ngày mai cùng với ."

      Hành động như vậy cũng có thể coi là bất lịch , lúc trước Thiện Dục Dương tuyệt đối hành động như thế, nhưng thừa nhận vừa rồi mình có chút hoảng loạn, lo lắng Đường Hiểu Huyên đồng ý, lod'đ'l'q'đ lắng người đàn ông ưu tú kia cướp Đường Hiểu Huyên .

      Trong khắc kia Đường Hiểu Huyên cũng thở phào hơi, dùng ánh mắt áy náy nhìn Giang Mặc. Sau khi gười nào đó nở nụ cười tươi với mới lấy dũng khí xoay người đối mặt với Thiện Dục Dương.

      "Thiện. . . . . . Dục Dương, em đâu, hôm qua em hứa với mẹ ngày mai dạo phố cùng mẹ rồi, mình ." Đường Hiểu Huyên cố gắng để mình bình tĩnh, nhưng giọng vẫn có vẻ sợ hãi, trọng lượng

      Nếu là Thiện Dục Dương của quá khứ, kiêu ngạo như tuyệt đối chấp nhận từ chối, nhưng nhìn Đường Hiểu Huyên cố giữ khoảng cách với mình, bên cạnh còn đối thủ đứng nhìn chằm chằm, nên cũng bình tĩnh lại, mặt dày tính toán cố chấp tới cùng.

      Thiện Dục Dương nở nụ cười vốn có, kiên trì : "Đây là sắp xếp công việc, phải chuyện riêng tư, tại em vẫn là thư ký của , em nên nghe theo sắp xếp của ."

      "Nhưng em. . . . . ."

      Thiện Dục Dương là người kiêu ngạo cỡ nào, làm sao có thể chịu được Đường Hiểu Huyên từ chối lần thứ hai trước mặt Giang Mặc? Giọng điệu của như chém đinh chặt sắt, làm cho người ta thể có cơ hội xen vào, trực tiếp quẳng xuống câu , "Buổi chiều tới đón em, nhớ về sớm chút để nghỉ ngơi."

      xong câu này, Thiện Dục Dương xoay người rời , thanh mai trúc mã nhiều năm như vậy, hiểu tính tình Đường Hiểu Huyên nhất, nhóc con này biết từ chối lại có chủ kiến, nếu người khác kiên định giúp quyết định, có dũng khí để phản kháng dữ dội.

      Thực tế, tất cả đúng như suy đoán, Đường Hiểu Huyên từ chối, cuối cùng chỉ có thể nhìn bóng lưng Thiện Dục Dương lo lắng rời , trái tim lập tức đập loạn thể khống chế.

      Đưa mắt nhìn Thiện Dục Dương tính mười phần xâm lược rời , Giang Mặc nhìn do dự cắn môi quyết trước mắt, trong lòng có chút buồn bã, xem ra suy đoán sai, đây chính là người đàn ông mà Đường Hiểu Huyên thích.

      "Là ta." Giang Mặc khẳng định.

      Giang Mặc rất thông minh, lời ra trúng ngay tim đen, Đường Hiểu Huyên chỗ trốn chạy cũng hề giải thích, ánh mắt của trực tiếp lên tất cả. cúi đầu thào nó: "Tôi muốn ."

      " ta là người đàn ông giỏi giang, cậu thích ta quả sai." Giang Mặc thu hồi nụ cười bất cần đời mặt, đặt hai tay lên vai Đường Hiểu Huyên nặng nề : "Đừng buồn nữa, thích người có gì sai trái hết, có điều đó là người đàn ông mà bên cạnh ta bao giờ thiếu những ái mộ, ta quá kiêu ngạo, cho nên thích ta đặc biệt mệt mỏi chút. Nhưng Hiểu Huyên cậu rất tốt, đáng giá để người khác , cho nên đừng lo lắng gì cả, cho dù rời , cũng có người thích hợp với cậu hơn xuất ."

      Giọng điệu của chân thành như vậy ngừng tiếp thêm sức mạnh cho Đường Hiểu Huyên, chỉ là chốc lát sau lại sầu muộn , "Xin lỗi cậu, tôi biết ấy xuất . . . . . ."

      Giang Mặc bật cười, "Ngốc quá, xin lỗi cái gì? Tôi rất vui mừng vì hôm nay biết được ‘cậu’ khác. Ở trường học cậu chỉ là con búp bê hoàn mỹ, hôm nay mới giống , chúc mừng cậu, từ búp bê chuyển thành người sống."

      Đường Hiểu Huyên bị giọng điệu khoa trương của cậu bạn chọc cười, thở phào nhõm, "Cậu đúng là. . . . . ."

      Giang Mặc giơ ngón tay cái lên, cười mị mị thề, "Những gì tôi . Bây giờ cậu rất chân thực."

      "Cậu. . . . . ." Đường Hiểu Huyên biết nên cái gì cho phải, nhưng mặt rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười lòng.

      Giang Mặc người đàn ông hài hước tốt bụng, Đường Hiểu Huyên thầm khen ngợi. Trước kia trong mắt mình chỉ có Thiện Dục Dương, bên cạnh có lấy người bạn, mất Thiện Dục Dương tương đương với mất tất cả.

      nhịn được muốn cảm ơn trời cao, vào đúng thời điểm mình bất lực Giang Mặc lại xuất . . . . . . Đưa mắt nhìn sang hướng nhà họ Thiện, ánh mắt Đường Hiểu Huyên có mấy phần ưu thương, đáng tiếc người như vậy, mà giờ lại phải buông tay.

      Ánh mắt Đường Hiểu Huyên chất chứa nhiều đau đớn, khiến tim Giang Mặc bất ngờ nhảy lên, trước mắt đột nhiên thoáng lên bóng dáng khác, ấy cũng dùng ánh mắt đau thương như vậy để nhìn mình.

      Thu hồi nụ cười, cũng thở dài hơi, " ra mới nãy cậu nên từ chối ta, người đàn ông này kiêu ngạo là thế, điều khó chấp nhận nhất chính là bị người khác từ chối, huống chi. . . . . ."

      "Huống chi. . . . . . Cái gì?" Do dự chút, Giang Mặc khỏi miệng lời thầm nghĩ: huống chi người đàn ông kia chưa chắc như Đường Hiểu Huyên hề quan tâm chút nào. Nếu như cảm giác của sai, người đàn ông kia có địch ý mãnh liệt đối với .

      Có đôi khi trong phương diện tình đàn ông chậm chạm hơn phụ nữ, chỉ là ai biết, hi vọng vị Thiện tổng này ngốc đến mức thể ngốc hơn. Xem ra chuyện này trở nên phức tạp rồi! Nghĩ tới đây Giang Mặc im lặng cân nhắc nhìn Đường Hiểu Huyên cái, nhưng ràng, chăng nữa đây cũng là chuyện giữa hai người họ, nên xen vào quá nhiều.

      "Hiểu Huyên, , đến trường đua ngựa chơi , gần đây cậu quá đè nén bản thân, chân bị thương của cậu vừa khỏi, nên vận động." Giang Mặc đột nhiên ra câu này.

      Đường Hiểu Huyên ngờ cậu bạn ra những lời này, "Tôi...tôi dám. . . . . ."

      "Đồ ngốc, ai muốn cậu phải tay bắt mặt mừng với ta đâu, đây chẳng qua chỉ là cơ hội thôi."

      Giang Mặc cười rạng rỡ, Đường Hiểu Huyên lại hết sức mơ màng, "Cơ hội gì?"

      "Lấy dũng khí đối mặt với ta, từ từ thích ứng với việc ta trở về là bạn bè với cậu." Giang Mặc giọng : "Cậu còn nhớ ban ngày gì với tôi ? Cậu muốn quên ta, rằng từ từ buông tay ta, nhưng cậu có biết : trốn tránh người hoàn toàn là cách làm sai lầm nhất, bởi vì chỉ có tình ngu ngốc mới trốn tránh đối mặt với người mình , lừa gạt chính mình, muốn quên thực phải đối mặt với ta, để chứng minh cho người khác và cũng chứng mình cho chính bản thân rằng cậu còn quan tâm đến ta nữa."

      tràng như vậy khiến Đường Hiểu Huyên thể phản bác, bởi vì biết Giang Mặc đúng. Nếu như trốn tránh người là có thể lãng quên, vậy cõi đời này chẳng có những đôi nam nữ si tình.

      "Tôi có thể làm được ?" tự tin nhìn Giang Mặc.

      "Có thể, tôi tin cậu." Giang Mặc đáp chắc như đinh đóng cột, tiếp thêm sức mạnh vô hạn cho Đường Hiểu Huyên.

      Mặc dù thầm tính toán nhưng Đường Hiểu Huyên vẫn còn chút do dự. nhìn Giang Mặc cách do dự, đột nhiên ý tưởng xuất trong đầu , do dự do rồi lại tiếp tục do dự, sau đó mới lấy hết can đảm ra câu, "Giang Mặc, cậu có thể với tôi ?"
      Last edited by a moderator: 24/5/15
      hoadaoanhthuyvy2711 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :