1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông xã hung dữ! - Thanh Vi [Full Đã Có eBook ]

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 4: (2)
      Edit: -BG-


      Nghe thấy từ chối, Đường Hiểu Huyên thực vui mừng muốn nhảy dựng lên, dần thả lỏng tâm trạng. biết người đàn ông này giễu cợt trò hề của mình nên có chút bất mãn phản bác, "Bây giờ giống trước kia nữa rồi, cần dùng ánh mắt cũ ấy nhìn em nữa được ? Bây giờ em tiến bộ rất nhiều rồi."

      "Ừ, rất tốt." Thiện Dục Dương cười, ràng là tin lời . tiếp tục trêu gẹo : "Biết khi đến trường cưỡi ngựa thể mặc váy, đó cũng là tiến bộ rất lớn, tiếp tục cố gắng nha."

      "Đó là chuyện ngoài ý muốn thôi mà." Khi nhớ lại lần đầu tiên mình mặc váy đến trường cưỡi ngựa Đường Hiểu Huyên biết gì. chỉ là nhất thời sơ sót nhưng bị cười biết bao nhiêu lần.

      "Ngoài ý muốn, cái đó gọi ngoài ý muốn được! Lần thứ hai em suýt chút nữa té từ lưng ngựa xuống mới đúng là ngoài ý muốn." Thiện Dục Dương cười nhạo tiếng, tin những gì , "Trước khi em học cưỡi ngựa thành thục dẫn em đến trường cưỡi ngựa nữa. biết cưỡi lại còn nhiều lần muốn dẫn , biết nặng gì cả? Té bị thương phải làm sao?"

      " đâu , cho em đứng ngoài nhìn cưỡi cũng được." Đường Hiểu Huyên quyết định ra chuyện thầm học cưỡi ngựa, quyết định giữ chuyện này để gây bất ngờ cho . tại bị Thiện Dục Dương cười nhạo, sớm quên mình muốn ở cùng với , mà chỉ mực muốn thay đổi cách nhìn của người đàn ông này với mình.

      "Làm nũng cũng được đâu, muốn thấy em bị thương."

      Đột nhiên Đường Hiểu Huyên nhạy cảm khác thường, hỏi: " quan tâm em à?"

      Bình thường nhìn nha đầu này ngốc nghếch, nhưng thỉnh thoảng thông minh đột xuất lại khiến Thiện Dục Dương tiêu hóa được. Sắc mặt biến đổi suýt chút nữa bị sặc, vừa ho sặc sụa vừa lên tiếng che giấu cảm xúc của mình, "Ai quan tâm em? Làm việc ngốc muốn chết còn mong quan tâm em hả? Cứ chờ đến lúc em có thể trở thành thư ký xứng đáng với chức danh đó rồi hãy . Còn chỉ muốn bị dì Đường mắng, cũng muốn mất thể diện ở trường cưỡi ngựa thôi."

      Từ ở cùng nhau, Đường Hiểu Huyên luôn rơi vào thế yếu hiếm khi chiếm được thế thượng phong nên nhất thời trong lòng cảm thấy vui sướng hài lòng nên tiếp tục hỏi dồn nữa. Mặc dù biết Thiện Dục Dương ở công ty là ông chủ nghiêm túc, nhưng lúc ở nhà chỉ còn là Dục Dương thanh mai trúc mã của mà thôi, mặc dù người đàn ông này , nhưng chắc hẳn cũng có chút xíu cảm giác. phải người tham lam, chỉ cần chút xíu ấy cũng đủ lắm rồi.

      Đường Hiểu Huyên cúi đầu hé miệng cười, đáy lòng cảm thấy ngọt ngào vì câu che dấu quan tâm của Thiện Dục Dương.

      lúc yên tĩnh hồi tiếng chuông điện thoại vang lên .

      Thiện Dục Dương mới vừa uống canh xong, nghe thấy thanh quen thuộc liền quay đầu sang nhìn , " trễ thế này, ai còn nhắn tin cho em vậy?"

      Đường Hiểu Huyên bình tĩnh lấy điện thoại di động ra, liếc mắt nhìn chút để ý : " đồng nghiệp mới vào công ty."

      Thiện Dục Dương nghe vậy chỉ cảm thấy trong đầu có cái gì đó bị kích thích, theo bản năng hỏi "Nam hay nữ?"

      Đường Hiểu Huyên có chút lúng túng vì bị hỏi cách trực tiếp như vậy, suy nghĩ chút mới : "Là nữ."

      Lúc đợi trả lời, tim Thiện Dục Dương như treo lơ lửng giữa trung. có cảm giác mình bị trêu cợt sau lại biết gì, chỉ đành phải "À" tiếng, " ta tìm em làm gì?"

      "Muốn mời em ăn." Lần này Đường Hiểu Huyên suy nghĩ nhiều mà trả lời ngay. nhớ lại nội dung tin nhắn: "Gần đây em giúp đỡ ấy rất nhiều nha, ấy có rất nhiều rất nhiều vấn đề hiểu em đều giúp tay giải quyết hết, cho nên mới muốn mời em ăn để cám ơn. Có phải thấy em trở nên rất lợi hại ?"

      Nhớ lại ban ngày phạm lỗi, lại nhìn khoe khoang phách lối bây giờ của , Thiện Dục Dương từ chối cho ý kiến. nhìn thẳng vào mấy lần, thở dài : "Chuyện đúng làm được mấy, chuyện sai làm rất thành thạo, chuyện này mà cũng đáng để em lấy ra khoe à. thấy lúc nào em đảm nhận được chức vị thư ký này cũng chỉ là làm hết bổn phận mà thôi, chẳng có gì đáng khoe cả, kiêu binh tất bại, khi còn bé chưa từng nghe qua điển tích này à? Huống chi tâm tình người kinh doanh khó dò, những câu ca ngợi kia chỉ có thể nghe phần mười, em lại nghe hoàn toàn, hừ!"

      Đường Hiểu Huyên nghe chuỗi lời này xong chỉ cảm thấy như thể bị dội chậu nước lạnh vào đầu, mặt bi thương, mới vừa có chút tâm trạng hưng phấn giờ thấy buồn bực.

      "Nhưng ấy em tất giỏi mà." thào, cúi đầu lộ ra vẻ mặt ủ rũ.

      như vậy mà vẫn bị Thiện Dục Dương nghe . nhìn dáng vẻ ỉu xìu của trong lòng có chút thoải mái, đáng lẽ mình nên đả kích lòng tự tin của như vậy. Thiện Dục Dương nghĩ tới đây liền hắng giọng tiếp,: "Có điều giúp người khác vẫn là việc tốt, coi như là loại tiến bộ, về sau cần phải tiếp tục cố gắng hơn."

      Đường Hiểu Huyên được cho lời cổ vũ keo kiệt lại có tiền đồ vui vẻ trở lại. Loại tâm trạng này vẫn kéo dài đến tận lúc thu dọn bình thuỷ rời khỏi nhà họ Thiện, lúc đó mặt vẫn rất vui sướng.

      Thiện Dục Dương tự mình đưa ra ngoài, nhìn nha đầu ngốc nhảy nhảy nhót nhót rời , đột nhiên cảm thấy mình rất tàn nhẫn, biết để ý đến ý kiến của mình nhưng luôn đả kích . Thiện Dục Dương cảm thấy mình có chút tiểu nhân.

      Cảm xúc Thiện Dục Dương vẫn bất định bởi Đường Hiểu Huyên bất ngờ đến thăm, cho đến lúc làm xong việc nằm dài giường nghỉ ngơi, trong lòng vẫn loạn như cào cào. nghĩ đến Đường Hiểu Huyên dễ dàng trở lên vui vẻ như vậy mà có chút trầm mặc.

      phải là biết Đường Hiểu Huyên thích mình, vì vậy mà này luôn che giấu tình của mình với chút nào, năm năm trước ra khỏi miệng cách tự nhiên, có điều cách nào tiếp nhận nó.

      Đúng, Thiện Dục Dương biết mình có cách nào tiếp nhận tình của này, mặc dù điều đó có chút tàn nhẫn với Đường Hiểu Huyên, thế nhưng lại thể ép trái tim mình.

      Lớn lên từ cùng , Thiện Dục Dương sớm hình thành thói quen có Đường Hiểu Huyên tồn tại bên cạnh, có thói quen chăm sóc , nhưng chăm sóc phải là tình , thể nào tưởng tượng được ở bên cạnh với tư cách là người vợ.

      Trong suy nghĩ của Thiện Dục Dương, vợ của phải là người con tự nhiên, rộng lượng, trưởng thành; cần quá xinh đẹp nhưng nhất định phải thanh tao lịch , có tinh tế của người phụ nữ cổ điển nhưng cũng phải tự lập như đại; ấy có thể cần làm việc vất vả nhưng nhất định phải có tính độc lập, hợp mắt mình và mọi người; mà tất cả này những điều này Đường Hiểu Huyên đều phù hợp .

      có chủ kiến, chưa bao giờ tự đưa ra quyết định mà luôn là lệ thuộc vào ; thích cưỡi ngựa, nha đầu kia liền theo học, ràng là sợ đến hai chân mềm nhũn nhưng vẫn cố ép bản thân; thích ăn cái gì, Đường Hiểu Huyên cũng học làm, mặc dù mùi vị rất bình thường; thích quấn lấy , tất cả quan tâm trong cuộc sống đều tập trung vào , vốn chút ý thức độc lập nào, có lúc Thiện Dục Dương cảm thấy này đánh đổi toàn bộ, thế nhưng vẫn phải là người mà Thiện Dục Dương muốn.

      ra biết tiêu chuẩn chọn vợ của mình có chút bảo thủ. Thích người chính là thích, biết chừng đến lúc đó tất cả những tiêu chuẩn này đều thay đổi, nhưng cũng cho rằng ngày nào đó Đường Hiểu Huyên trở thành người ấy.

      quá trẻ con, như thể đứa bé cần người khác quan tâm chăm sóc quý cả đời, luôn làm việc sai khiến người khác ngừng thở dài, hơn nữa nha đầu này biết kiềm chế, làm việc tùy tiện, ngay cả thích người cũng phải thể ràng ra, cái gì mà ‘dũng cảm thừa nhận tình của mình’, theo thấy đó là ‘ hiểu được tình nên xằng bậy’.

      Thiện Dục Dương thừa nhận, thân là người đàn ông đại, tư tưởng của hơi thiên về chủ nghĩa đàn ông. Từ trước tới giờ đều cho rằng con phải được quan tâm chăm sóc, là đối tượng để đàn ông theo đuổi chứ phải chủ động theo đuổi đàn ông.

      còn nhớ năm Đường Hiểu Huyên mười lăm tuổi, đứng trước mặt mọi người mạnh miệng , " Dục Dương là người con trai đẹp nhất em từng gặp, em muốn lấy , làm dâu của ."

      Lúc ấy có rất nhiều người ở đó, dù cho nhiều năm trôi qua nhưng vẫn nhớ như in khi ấy rất xấu hổ, mặt đỏ bừng bừng .

      Hành động nông nổi lúc đó có thể coi là trẻ hiểu chuyện. Nhưng sau khi khi trưởng thành lại lên tiếng thừa nhận tình với ở trước mặt mọi người, nhìn ánh mắt giễu cợt của mọi người, Thiện Dục Dương cảm thấy mình thể thay tìm lý do nào được nữa. ràng những lời này nên do đàn ông ra, tại sao nha đầu này xong mà có thể mặt đỏ tim đập như vậy chứ?

      ràng là tình kín đáo lâu dài nhưng lại bị để cho mọi người biết hết, hơn nữa người lớn của hai nhà càng như thể được uống thuốc kích thích phát điên, luôn muốn tác hợp cho bọn họ. Ssu lại đến công ty, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt mập mờ nhìn bọn họ như thể chuyện này định sẵn.

      Tất cả những điều ấy khiến Thiện Dục Dương cực kỳ thoải mái. Vốn là tình cảm sâu đậm nhưng vì nó ở trong bầu khí như vậy nên khiến trở nên sợ hãi. Thiện Dục Dương biết tình cảm của mình, chưa bao giờ muốn cho Đường Hiểu Huyên hi vọng, nhưng nha đầu này nhìn như có chủ kiến, lại vô cùng kiên trì trong chuyện này, ràng từ chối rất nhiều lần nhưng nha đầu này vẫn quấn lấy , khiến phải đau đầu nhức óc.

      Thiện Dục Dương ảo não thở dài, ngồi phịch ở giường thèm nghĩ chuyện này nữa. Mỗi lần nghĩ đến Đường Hiểu Huyên đều muốn than phiền, biết rốt cuộc mình nợ nha đầu này cái gì.

      "Thôi, nghĩ nữa." Thiện Dục Dương bất đắc dĩ .

      Ngày mai công ty còn có chuyện rất quan trọng, cũng muốn vì vậy mà làm xáo trộn tâm trạng của mình.
      hoadaoanhChris thích bài này.

    2. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      hứ, cái ông nam 9 này được người ta quan tâm, chăm sóc mà còn làm kiêu, đòi hỏi này nọ :yoyo47:

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 5 (1)

      Edit: -BG-

      Đường Hiểu Huyên làm muộn.

      Hơn nửa năm đilàm chưa bao giờ muộn bở vì "tài xế" siêu cấp đúng giờ. Nhưng sáng sớm hôm nay khi mệt lử suýt chút nữa tắt thở, cầm theo túi xách chạy vào công ty cái đồng hồ khổng lồ treo tường chỉ thời gian là 8h20’.

      thở dài thườn thượt, suýt chút nữa tê liệt ngã xuống khu nghỉ ngơi rồi. ngờ tự mình vất cả chạy tới công ty lại bị trễ tới 20', quá công bằng.

      Đường Hiểu Huyên vừa nghĩ tới bộ dạng nghiêm mặt của Tô Cầm chờ trước cửa phòng làm việc của mình là càng thêm buồn phiền. sợ trời sợ đất mà chỉ sợ nhất chị thư ký Tô tiền nhiệm này. Bình thường chỉ cần ánh mắt bắn tới thôi là cúi thấp đầu cách có tiền đồ rồi.

      Đường Hiểu Huyên hít sâu mấy hơi để cho mình hô hấp CHẬM lại. quyết định nhắm mắt tiến lên, sớm muộn cũng phải đối mặt, thôi cứ dũng cảm chút vẫn tốt hơn, còn về việc tại sao hôm nay lại làm muộn, kể ra rất dài dòng.

      Sáng sớm hôm nay vẫn thức dậy đánh răng rửa mặt như bình thường rồi ra cửa đợi Thiện Dục Dương lái xe tới đây, ai ngờ đợi năm phút đồng hồ mà vẫn chưa thấy chiếc xe đúng giờ hàng ngày đâu, cuối cùng đành phải gọi cho Thiện Dục Dương, để rồi nhận được tin biết là tốt hay xấu.

      Lúc điện thoại được kết nối, hình như Thiện Dục Dương nơi ồn ào. hề giải thích, chỉ là mình có việc nên cần phải trước, bảo bắt xe taxi đến công ty. Giọng rất qua loa, khiến Đường Hiểu Huyên đầy bụng nghi vấn nhưng dám hỏi ra miệng, chỉ đành ấp úng đồng ý, sau đó nhận lệnh bắt taxi .

      Chuyện quan trọng gì mà lại bỏ rơi ? Đây là lần đầu tiên tình huống như thế này xảy ra, Đường Hiểu Huyên thầm oán giận, nhưng nghĩ đến giấc mơ khiến người ta tim đập chân run tối hôm qua, mặt lại đỏ lên, vì vậy tự an ủi mình: Thiện Dục Dương tới đón là hay nhất. Sau khi mơ giấc mơ đó, có chút lo lắng khi gặp mặt thể giấu diếm được.

      Thư ký tổng giám đốc của tập đoàn Vũ Dương là công việc của . Kể từ ngày đầu tiên làm côđã được Thiện Dục Dương đưa đón về. Nếu có chuyện ngày hôm nay, Đường Hiểu Huyên có cơ hội biết rằng ra chen lấn xe lại vất vả đến vậy.

      Đầu tiên, đợi taxi mười phút, nhưng toàn bị người ta dành mất, mắt thấy thời gian cứ trôi qua từng phút, đành phải tàu điện ngầm. Khi Đường Hiểu Huyên chen lấn vào đám đông người làm như con cá mòi suýt tắt thở. Đây là lần đầu tiên ý thức được rằng mình hạnh phúc đến dường nào. hề có cảm giác bất mãn, chỉ cảm thấy mệt mỏi thôi.

      "Đều tại mày, đều tại mày." Đường Hiểu Huyên mắng chửi chính bóng mình soi trong thang máy, " cái gì mà tiếp tục phạm sai lầm nữa, chả trách luôn bị ấy mắng."

      Đường Hiểu Huyên nghĩ đến phải đối mặt với ánh mắt khó chịu của Thiện Dục Dương, vậy còn phải ứng phó với Tô Cầm là cảm thấy đây là ‘bi kịch sáng sớm’ rồi, nhưng thực ngờ chuyện vẫn chưa kết thúc.

      Đường Hiểu Huyên thang máy đến phòng làm việc của tổng giám đốc ở tầng cao nhất, hít sâu mấy hơi lấy can đảm, làm bộ như cực kỳ vội vàng lao vào xin lỗi, chừng được tha thứ cách dễ dàng. Dựa vào ý nghĩ ấy, Đường Hiểu Huyên quyết định biến suy nghĩ thành hành động rất nhanh.

      Ầm tiếng, mở toang cửa phòng làm việc của Thiện Dục Dương ra, luôn miệng xin lỗi, " xin lỗi, xin lỗi, hôm nay em cố ý làm muộn."

      Đường Hiểu Huyên vốn tưởng rằng mình phải đối mặt với trách móc của Thiện Dục Dương nhưng ngờ đáp lại chỉ có ‘ yên tĩnh’. ngẩng đầu lên, thể tin được hình ảnh mà chính mình nhìn thấy.

      Trong phòng làm việc của tổng giám đốc có . Nhìn lướt qua có vẻ xinh đẹp này như thể vừa trải qua kỳ nghỉ phép từ biển về. ta đứng bên cạnh Thiện Dục Dương, hai người thân mật dựa chung chỗ, động tác mập mờ, từ góc độ Đường Hiểu Huyên chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của hai người.

      khắc kia khiến Đường Hiểu Huyên thẫn thờ, nghĩ ra đây là tình huống gì.

      Đây tuyệt đối là xinh đẹp, tuy rằng ta quay lưng về phái mình khiến Đường Hiểu Huyên thấy được mặt ta, nhưng chỉ cần nhìn bóng dáng yểu điệu và mái tóc xoăn dài được chăm chút, còn cả chiếc váy dài để lộ nửa tấm lưng, là có thể cảm nhận được đây là rất đẹp.

      Đường Hiểu Huyên ngơ ngác nhìn hai người trước mắt mà biết tiếp theo nên làm gì. Cứ giả vờ như có việc gì đóng cửa lại ra ngoài hay cứ ở lại đây? Đúng lúc do dự hai người bịquấy rầy đều quay đầu lại.

      Thiện Dục Dương thấy xông vào cách mất hình tượng vậy lại còn đứng ngây ngốc tại chỗ, nên người bị quấy rầy là sắc mặt được tốt, "Vội vội vàng vàng làm gì thế?"

      "Em…. Em làm muộn." Đường Hiểu Huyên thấy mình là ngốc, bụng lời thanh minh cho bản thân mà ra được, chỉ có thể trung thực ra , may mắn là chậm chạp của cũng hề kéo dài lâu, bởi vì kia xoay người lại.

      Khi nhìn mặt kia Đường Hiểu Huyên ngây ngẩn cả người. Mặc dù biết này rất xinh đẹp, nhưng vẫn cảm thấy hơi giật mình. Gương mặt chín chắn, trang điểm vừa phải, nụ cười hoàn mỹ, phong cách tự nhiên, quả như nữ thần cao với tới, hơn nữa ta còn là. . . . . .

      "Tống Vi Lạp." Đường Hiểu Huyên tự chủ thốt lên cái tên này.

      Hiển nhiên cách xưng hô này đúng lúc. Thiện Dục Dương nhíu mày, " được gọi bất lịch như vậy."

      So với Thiện Dục Dương nghiêm túc, Tống Vi Lạp tỏ mình hề câu nệ, cười cách thân thiết với : "Hiểu Huyên, rất vui vì còn nhớ tôi."

      Đường Hiểu Huyên yên lặng nhìn xinh đẹp trước mắt. Đường Hiểu Huyên biết phải hình dung tậm trạng của mình như thế nào. người có trí nhớ tốt, người gặp rồi liền quên ngay – cũng bởi vì chuyện này mà Thiện Dục Dương cực kỳ nghi ngờ trí thông minh của . Mặc dù trước mắt này chỉ gặp mặt bốn lần trong vòng vài năm, hơn thế hơn nửa năm qua cũng gặp ta nhưng vẫn hề quên.

      Chỉ vì Tống Vi Lạp từng thích Thiện Dục Dương! nhận thức này khiến cho Đường Hiểu Huyên cực kỳ vui, hơn thế, nhớ lại hình ảnh vừa rồi - biết hai người tụ lại làm cái gì – mặt càng khó coi hơn.

      Thiện Dục Dương nhìn khuôn mặt não nề của hiểu gì hết, đành phải đổi chủ đề. "Thư ký Đường, Tống tiểu thư là khách quý tôi mời tới, hai người cũng biết nhau." Thiện Dục Dương tăng thêm lượng nhắc nhở Đường Hiểu Huyên hoàn cảnh bây giờ. cười : "Đúng rồi, sao em lại đến trễ?"

      "Em. . . . . . ngủ dậy hơi muộn." Hiển nhiên là người trước mắt vốn nhớ chuyện ‘cùng nhau làm’, điều này làm cho Đường Hiểu Huyên thầm chua xót trong lòng. lại muốn biểu ra nên thể làm gì khác ngoài dối.

      Thiện Dục Dương hơi nhíu mày. nhận thấy ánh mắt Đường Hiểu Huyên vẫn lưu lại người Tống Vi Lạp bên cạnh mình, cũng hỏi thêm gì nữa, "Được rồi, chúng tôi còn chút chuyện, em giúp tôi sắp xếp tài liệu bàn trước."

      Sắp xếp tài liệu, sắp xếp lại tài liệu, ai muốn sắp xếp lại tài liệu chứ? Đường Hiểu Huyên muốn chỉnh người trong văn phòng này ngay lập tức. nghĩ cách đầy oán giận nhưng ý nghĩ ấy của chỉ dám thể ở trong lòng mình thôi. Đây là tiếp tục phạm sai lầm nữa, chả trách luôn bị ấy mắng.”

      Đường Hiểu Huyên nghĩ đến phải đối mặt với ánh mắt khó chịu của Thiện Dục Dương, vậy còn phải ứng phó với Tô Cầm là cảm thấy đây là ‘bi kịch sáng sớm’ rồi, nhưng ngờ chuyện vẫn chưa kết th1uc.

      Đường Hiểu Huyên thang máy đến phòng làm việc của tổng giám đốc ở tầng cao nhất, hít sâu mấy hơi lấy can đảm, làm bộ như cực kỳ vội vàng lao vào xin lỗi, chừng được tha thứ cách dễ dàng. Dựa vào ý nghĩ ấy, Đường Hiểu Huyên quyết định biến suy nghĩ thành hành động rất nhanh.

      Ầm tiếng, mở toang cánh cửa phòng làm việc của Thiện Dục Dương ra, luôn miệng xin lỗi, “ xin lỗi, xin lỗi, hôm nay em cố ý làm muộn.”

      Đường Hiểu Huyên vốn tưởng rằng mình phải đối diện với trách mốc của Thiện Dục Dương nhưng ngờ đáp lại chỉ có ‘ yên tĩnh’. ngẩng đầu lên, thể tin được hình ảnh mà chính mình nhìn thấy.

      Trong phòng làm việc của tổng giám đốc có . Nhìn lướt qua có vẻ xinh đẹp này như thể vừa trải qua kỳ nghỉ phép từ biển về. ta đứng bên cạnh Thiện Dục Dương, hai người thân mật dựa chung chỗ, động tác mập mờ, từ góc độ Đường Hiểu Huyên chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của hai người.

      khắc kia khiến Đường Hiểu Huyên thẫn thờ, nghĩ ra đây là tình huống gì.

      Đây tuyệt đối là xinh đẹp, tuy rằng ta quay lưng về phía mình khiến Đường Hiểu Huyên thấy được mặt của ta, nhưng chỉ cần nhìn bóng dáng yểu điệu và mái tóc xoăn dài được chăm chút, còn cả chiếc váy dài để lộ nửa tấm lưng, là có thể cảm nhận được đây là rất đẹp.

      Đường Hiểu Huyên ngơ ngác nhìn hai người trước mắt mà biết tiếp theo nên làm gì. Cứ giả vờ như có việc gì đóng cửa lại ra ngoài hay cứ ở lại đây? Đúng lúc do dự hai người bị quấy rầy đều quay đầu lại.

      Thiện Dục Dương thấy xông vào cách mất hình tượng vậy còn đứng ngây ngốc tại chỗ, nên người bị quấy rầy là sắc mặt được tốt, “Vội vội vàng vàng làm gì thế?”

      “Em….Em làm muộn.” Đường Hiểu Huyên thấy mình là ngốc, bụng lời thanh minh cho bản thân mà ra được, chì có thể trung thực ra , may mắn là chậm chạp của cũng kéo dài lâu, bởi vì kia xoay người lại.

      Khi nhìn mặt kia Đường Hiểu Huyên ngây ngẩn cả người. Mặc dù biết này rất xinh đẹp, nhưng vẫn cảm thấy hơi giật mình. Gương mặt chín chắn, trang điểm vừa phải, nụ cười hoàn mỹ, phong cách tự nhiên, quả như nữ thần cao thể với tới, hơn nữa ta còn là…

      “Tống Vi Lạp.” Đường Hiểu Huyên tự chủ thốt lên cái tên này.

      Hiển nhiên cách xưng hô này đúng lúc. Thiện Dục Dương nhíu mày, “ được gọi bất lịch như vậy.”

      So với Thiện Dục Dương nghiêm túc, Tống Vi Lạp tỏ ra mình hề câu nệ, cưới cách thân thiết với . “Hiểu Huyên, rất vui vì còn nhớ tôi.”

      Đường Hiểu Huyên im lặng nhìn cinh đẹp trước mắt. Đường Hiểu Huyên biết phải hình dung tâm trạng của mình như thế nào. người có trí nhớ tốt, người gặp rồi liền quên ngay – cũng bởi vì chuyện này mà Thiện Dục Dương cực kỳ nghi ngờ trí thông minh của . Mặc dù trước mắt này chỉ gặp mặt bốn lần trong vòng vài năm, hơn thế tong nửa năm qua cũng gặp ta nhưng vẫn hề quên.

      Chỉ vì Tống Vi Lạp từng thích Thiện Dục Dương! nhận thức này khiến cho Đuoờng Hiểu Huyên cực kỳ vui, hơn thế, nhớ lại hình ảnh vừa rồi – biết hai người tụ lại làm cái gì – mặt càng khó coi hơn.

      Thiện Dục Dương nhìn khuôn mặt não nề của hiểu gì hết, đành phải đổi chủ đề.

      “Thư ký Đường, Tống tiểu thư là khách quý tôi mời tới, hai người cũng biết nhau.” Thiện Dục Dương tăng thêm lượng nhắc nhở Đường Hiểu Huyên hoàn cảnh bây giờ. cười : “Đúng rồi, sao em lại đến trễ!”

      “Em…. Ngủ dậy hơi muộn.” Hiển nhiên người trước mắt nhớ chuyện ‘cùng nhau làm’, điều này làm cho Đường Hiểu Huyên thầm chua xót trong lòng. lại muốn biểu ra nên thể làm gì khác hơn ngoài dối.

      Thiện Dục Dương hơi nhíu mày. nhận thấy ánh mắt Đường Hiểu Huyên vẫn lưu lại người Tống Vi Lạp bên cạnh mình, cũng hỏi thêm gì nữa, “Được rồi, chúng tôi còn chút chuyện, em giúp tôi sắp xếp tài liệu bàn trước.”

      Sắp xếp tài liệu, sắp xếp tài liệu, ai muốn sắp xếp lại tài liệu chứ? Đường Hiểu Huyên muốn chỉnh người trong văn phòng này ngay lập tức. nghĩ cách đầy oán giận nhưng ý nghĩ ấy của chỉ dám thể ở trong lòng mình thôi. Đây là công ty phải ở nhà, Thiện Dục Dương thể nuông chìu bướng bỉnh của được, cho nên cuối cùng đành phải khuất phục,vội vàng ngoan ngoãn sắp xếp tài liệu.

      Đường Hiểu Huyên sắp xếp tài liệu cách tập trung, tất cả quan tâm cảu đếu đặt hết vào hai người chuyện với nhau ở trong phòng kia.

      “Vi Lạp, cám ơn món quà của , tôi rất thích.” Thiện Dục Dương nhìn thoáng qua cái nơ mới đeo vừa được tháo xuống, cười với trước mặt.

      “Thích là tốt rồi.” Tống Vi Lạp từ đầu tới cuối rất ít chuyện rốt cuộc cũng mở miệng. Ánh mắt xẹt qua nghe lén bên cạnh, trong mắt có thêm tia lạnh, giọng điệu lúc chuyện càng thêm thân mật, “Lúc ngang qua quầy chuyên doanh* thấy cái này, cảm thấy màu sắc rất thích hợp với , nên mua nó làm quà tặng gặp mặt, hi vọng thích.” (*quầy chuyên bán các loại hàng hóa)

      “Tôi rất thích.” Thiện Dục Dương mặt biến sắc cười. đổi chủ đề, “Đúng rồi, chuyện lần trước tôi trao đổi với torng điện thoại thế nào rồi?”

      “Lần trước?” Mỉm cười khéo léo, Tống Vi Lạp nhíu mày, “ đến…”

      “Là kế hoạch hợp tác mà tôi . Tôi tin rằng xem qua tập tài liệu kia, nếu như chúng ta hợp tác đối với hai bên đều có lợi.” tới công việc, nụ cười mặt Thiện Dục Dương thận trọng hơn chút.

      “Nhưng tôi vẫn chưa xem xét kỹ.” Tống Vi Lạp nhíu mày, “ cũng biết đấy, ra dự án này có rất nhiều công ty đến tìm chúng tôi trình bày. Mà thực lực của công ty các mọi người quá ràng, cho nên cho dù lần này hông hợp tác thành công sau này chúng ta vẫn còn rất nhiều cơ hội hợp tác khác.”

      Ngón tay thon dài của Tống Vi Lạp xoắn lọn tóc rủ xuống, cười tao nhã, “Được rồi, đề cập tới vấn đề này nữa. Tôi mới họp từ nước ngoài về lại nghe mấy chuyện thương trường này cảm thấy rất buồn chán. Tôi còn chưa cám ơn hôm nay ra sân bay đón tôi. Ai biết được đường lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, phải tìm người giúp tay, lúc ấy thấy danh thiếp của nên cần suy nghĩ nhấc điện thoại lên gọi cho , may mà có đến đón.”

      Thiện Dục Dương cũng rất kinh ngạc nhớ lại cuộc điện thoại vào sáng sớm hôm nay, nhưng che dấu cảm xúc của mình rất tốt “Chuyện thôi mà.”

      Nhìn ung dung như vậy, Tống Vi Lạp xinh đẹp liền hé miệng cười, “ thấy đây là chuyện , nhưng tôi rất cảm động, ngờ thực đến. Dục Dương, vẫn luôn biết quan tâm chăm sóc người khác.” Tống Vi Lạp đột nhiên cảm khái, đưa mắt nhìn Thiện Dục Dương, trong ánh mắt toát ra thâm tình khôn cùng.

      Đường Hiểu Huyên đưa lưng về phía hai người cho nên nhìn thấy nụ cười đó. Nếu như thấy nụ cười bây giờ của Tống Vi Lạp, nhất định dùng hai từ “quyến rũ” để hình dung, hơn thế còn muốn đấm vào mặt ta.

      Thiện Dục Dương ngờ Tống Vi Lạp như vậy. cười cười gì.

      Tống Vi lạp nhướng mắt, cưới liếc mắt nhìn Thiện Dục Dương, “Đúng rồi, cũng biết đấy tôi ngịa nhất là phiền hà người khác, giúp tôi nên tôi cũng giúp lần.”

      Tống Vi lạp đột nhiên hạ thấp giọng, từ trong túi sách cảu mình rút ra tấm thiệp mời đặt bàn. ngưng mắt nhìn Thiện Dục Dương, dịu dàng cười : “ thực tế cha tôi quyết định hợp tác với người kah1c, nhưng tôi vẫn nghiêng về phía hơn, bởi vì tôi rất hoài niệm khoản thời gian hai chúng ta kề vai chiến đấu vì dự án thiết kế. Đây là thiệp mời chúc mừng tròn năm của tập đoàn chúng tôi, nếu có thể đến, tôi tin chắc rằng cha tôi cực kỳ vui mừng, đến lúc đó nên tận dụng cơ hội, tôi cũng giúp , như vậy chuyện hợp tác hẳn thành vần đề.”

      Thiện Dục Dương ngờ ta ra mấy câu này, biểu mặt hơi thay đổi, cuối cùng vẫn mỉm cười ” “tôi đến.”

      Tiệc rượu chúc mừng tròn năm cảu tập đoàn Tống thị đdiễn ra vào cuối tuần. Mới sáng sớm Đường Hiểu Huyên bị Thiện Dục Dương lôi từ giường dậy để dự tiệc là mất hứng rồi.

      “Em muốn .” Đường Hiểu Huyên mặt bộ đồ ngủ dễ thương mơ mơ màng màng nhìn người đàn ông trước mắt, “Em muốn ngủ. Em rất buồn ngủ.” thiện Dục Dương nhìn bộ dạng lôi thôi của nha đầu trước mặt cách bất đắc dĩ, “Em là thư ký của , em có trách nhiệm tham gia tiệc rượu cùng .”

      “Nhưng hôm nay là ngày Chủ Nhật, phải ngày làm việc.”

      “Đường Hiểu Huyên!” Thiện Dục Dương nhìn bộ dạng uể oải của mà dở khóc dở cười, “Xưa nay bất kể là làm cái gì em đều muốn theo me, giờ lại sao vậy? Sao muốn cùng?”

      Trả lời im lặng. lát sau Đường Hiểu Huyên đột nhiên : “Em muốn gặp ta.”

      Thiện Dục Dương ngờ trực tiếp ra khỏi miệng như thế nên hơi nghẹn họng, hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần, “Em thích Tống Vi lạp?”

      thích.”

      “Đây là công việc chứ phải chuyện trẻ con.” Thiện Dục Dương bất đắc dĩ.

      “Em thích ta.” Đường Hiểu Huyên rất kiên trì.

      đến quan hệ giữa và Tống Vi Lạp phải kể đến thời Thiện Dục Dương còn học đại học. Lúc ấy Tống Vi lạp là bạn học của Thiện dục Dương, mà Đường Hiểu Dương chính là người hầu bé nổi tiếng trong cả trường của . Kể ra hai người các hiếm khi cùng xuất nhưng giữ hai người có điểm chung khiến các ngừng dây dưa, điểm chung ấy chính là: trong lòng các đều thích Thiện Dục Dương. Cho nên lần đầu tiên Đường Hiểu Huyên gặp kia là thích ta rồi.

      “Em hông ?” Thiện Dục Dương biết nha đầu ngốc này thích mềm thích cứng, “Ừm” tiếng, làm bộ như chẳng hề để ý : “Vậy mình.”

      Đường Hiểu Huyên nghe vậy liền nghĩ đến cảnh tượng sau khi gặp mặt Tống Vi Lạp, biết ta lại muốn làm chuyện mờ ám gì, lập tức trở nên nóng nảy, “Tại sao phải tham dự tiệc rượu của ta?”

      Đường Hiểu Huyên thấy im lặng trong đầu đột nhiên xuất ý nghĩ rất lớn mật, gần như có thời gian suy nghĩ có nên hỏi hay , tức giận ra, “ thích ta à?”

      Thiện Dục Dương bị chất vấn trực tiếp như thế khiến đứng hình, cau mày : “Em nghĩ lung tung cái gì thế? tham gia tiệc rượu là để làm ăn buôn bán, chứ hề phức tạp như em nghĩ. Lại , chuyện thương trường em vốn hiểu, cần hỏi nhiều vậy làm gì. Em học được bản lĩnh bát quái này từ đâu vậy? Làm việc ra sao, học cái này sao nhanh vậy?”

      ta thích ! Em thích ta, thích có người cướp mất người trong lòng em.” Đường Hiểu Huyên lấy được đáp án vừa ý lại bị người ta phản tương nhất quân, liền tức giận lẩm bẩm.

      Lại lần nữa nghe thấy câu ‘thích’ được cách trực tiếp, nét mặt Thiện Dục Dương đột nhiên trở nên lúng túng, có chút thẹn quá hóa giận.

      “Đường Hiểu Huyên, em câm miệng cho , xuống giường!”

      !” giận dỗi.

      hả? , hai, ba…”

      Thiện Dục Dương vừa đếm đến ba, Đường Hiểu Huyên từ giường nhảy bật dậy, “Em em , em là được chứ gì.”
      Last edited by a moderator: 6/5/15
      thuyvy2711Chris thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương thứ 5 (2)
      Edit: -BG-
      Nguồn:


      Đường Hiểu Huyên thay quần áo các lơ đãng. có chút buồn bực, mỗi lần nhìn thấy Tống Vi Lạp là y rằng có chuyện gì tốt, ai biết hôm nay xảy ra chuyện gì, huống chi ghét nhất kiểu tiệc rượu này, những nhàm chán mà còn cực kỳ ngột ngạt.

      Mặc dù vậy Đường Hiểu Huyên vẫn quyết định . cầm thiệp mời tiến vào trong hội trường. Đường Hiểu Huyên yên lòng bên cạnh Thiện Dục Dương, nhìn người đàn ông này xã giao cách thuận lợi suôn sẻ mà thầm thở dài.

      Cũng may là tiệc rượu diễn ra được nửa nhưng Tống Vi Lạp vẫn chưa xuất bên cạnh Thiện Dục Dương. Điều này làm cho Đường Hiểu Huyên thở phào nhõm, nhưng ngờ khi nhà vệ sinh lại cùng người phụ nữ này gặp mặt tại đây.

      Đường Hiểu Huyên hề để ý sửa sang lại tóc, lúc xuống lầu lại nghĩ rằng gặp phải người mà muốn gặp nhất đứng ở khúc cua xa.

      "Chị. . . . . . Chị ở đây làm gì?" Nếu như Đường Hiểu Huyên đủ thông minh nên rời khỏi đó ngay lập tức chứ nên để ý đến Tống Vi Lạp. Đáng tiếc khi nhìn thấy vẻ mặt giễu cợt của ta nhịn được mà mở miệng.

      Tống Vi Lạp cười đến bí hiểm, từ khay người bồi bàn qua cầm ly rượu lên uống hớp, cười , "Chờ ."

      mặt Đường Hiểu Huyên có biểu cảm gì, liếc xéo ta cái , "Giữa tôi và chị có gì để hết, chị chờ tôi làm gì?"

      Tống Vi Lạp tỏ vẻ gì trước thái độ thân thiện của . ta chỉ hé miệng cười cười, "Tôi ngờ Dục Dương lại dẫn ."

      "Liên quan gì tới chị?" Đường Hiểu Huyên đáp lại chút ý tốt.

      Đợi đến khi bốn phía có ai, nụ cười mặt Tống Vi Lạp từ từ biến mất, ta bắt đầu quan sát dưới Đường Hiểu Huyên cách soi mới, chê cười ra mặt, "Bộ trang phục này của rất đẹp, có phải Dục Dương mua với ? Có điều mặc nó lên nhìn đẹp chút nào, như búp bê vậy, có lấy chút hương vị phụ nữ. Nhưng tôi nghĩ cũng phải thôi, chính là búp bê mà, từ đến lớn được cả nhà nuôi nấng như bảo bối, chưa từng gặp phải sóng to gió lớn, phải búp bê là cái gì?"

      Nghe lời hết sức khó nghe như vậy, Đường Hiểu Huyên chỉ muốn quăng ta vào xó nào đó.

      "Đường Hiểu Huyên, tôi ghét ." Tống Vi Lạp cười : "Từ lâu tôi cũng biết rằng thích gì tôi. Tôi hiểu tốt ở chỗ nào, suốt ngày õng ẹo cần người dỗ dành, hơi khó khăn tý là chịu được, tính tình trẻ con, kiêu căng. Những từ này quả là vì mà có. Còn cả Thiện Dục Dương nữa, dựa vào đâu mà thích ấy? có tư cách gì? ấy ưu tú như vậy, là người con trai duy nhất trong trường học tôi nhìn lọt mắt, nhưng hằng ngày ấy chỉ để ý đến tiểu nha đầu . biết ? Tôi rất thích ấy, chỉ có người đàn ông như vậy mới có thể khiến tôi khuất phục. Tôi vẫn luôn cố gắng vì ấy, chỉ để có thể xứng với , nhưng sao? Mở miệng ra là ‘ Dục Dương’, vậy còn muốn giữ chặt ấy ở bên cạnh. dựa vào cái gì?"

      Đường Hiểu Huyên bị tuyên bố bá đạo như vậy là làm cho giận sôi máu, nổi đóa, "Tôi rồi, liên quan gì đến chị? Dục Dương thích chị, dù chị có làm gì chăng nữa cũng uổng phí mà thôi."

      "Tất nhiên là có liên quan đến tôi rồi, bởi vì lời nhất định là đúng. Chỉ cần rời khỏi ấy ấy chính là của tôi và ai có thể cướp được." Tống Vi Lạp kiêu ngạo hề do dự ra

      "Chị đừng có mơ!" Đường Hiểu Huyên rất tức giận nhớ lại cái tết trước kia, "Chị tưởng rằng tôi biết gì à? Lúc đó chị mượn cớ hợp tác với Dục Dương, sử dụng điện thoại của ấy gửi tin nhắn cho tôi bảo tôi đến rừng cây sau trường học chờ ấy, hại tôi đợi đến nửa đêm nên bị bệnh. Chị còn lén lút dể" người khác chèn ép tôi nữa. Chị cho rằng tôi biết những chuyện chị làm à? Tôi muốn làm ảnh hưởng đến công việc của Dục Dương thôi, chị…. Chị đừng quá kiêu ngạo."

      Nghe thấy mấy câu này, Tống Vi Lạp lập tức đổi sắc mặt, nhưng nghĩ lại năm đó Đường Hiểu Huyên ra chuyện này lại trở nên thản nhiên, "Đúng sao? Bây giờ ra liệu còn có người tin ?"

      Lần đầu tiên Đường Hiểu Huyên chứng kiến hành động hèn hạ cách công khai như vậy. mở to hai mắt, "Tôi thực rất ghét chị! Còn khuya Dục Dương mới thích loại phụ nữ mưu mô như chị."

      Ánh mắt chợt lóe, Tống Vi Lạp thấy có người gần tới đây, ta lạnh lùng cười, "Hãy đợi đấy."

      Dưới loại ánh mắt Đường Hiểu Huyên chỉ cảm thấy cả người lạnh cóng. biết người phụ nữ điên kia làm gì, chỉ muốn tránh nhanh, nên nghiêng người muốn rời . Nhưng lại nghĩ rằng Tống Vi Lạp đột nhiên quăng cái ly xuống đất, khiến mảnh thủy tinh văng đầy sàn.

      "Chị làm gì vậy?" Động tác bất ngờ này dọa Đường Hiểu Huyên giật mình, còn chưa hết câu, thấy Tống Vi Lạp dùng gót nhọn của đôi giầy cao gót dẫm lên chân mình. đau đớn bất ngờ khiến suýt chút nữa thét chói tai, theo bản năng đẩy người phụ nữ đến gần .

      "Á!" tiếng bén nhọn vang lên, Tống Vi Lạp bị đẩy ngã mặt đất, bàn tay đụng phải những mảnh thủy tinh vỡ sàn, máu tươi lập tức trào ra.

      Tiếng kêu đột ngột như vậy phù hợp với bầu khí hài hòa của tiệc rượu lắm, càng ngày càng nhiều người xúm lại xem. Lúc người bồi bàn đỡ Tống Vi Lạp bị tương ở tay dậy, hỏi thăm ta, Đường Hiểu Huyên liền trở nên luống cuống. chưa từng nghĩ muốn Tống Vi Lạp bị thương, nếu như phải là Tống Vi Lạp đạp , đẩy ta ra.

      Đường Hiểu Huyên bị vây xung quanh, đối mặt với những người chỉ chăm chăm để ý đến bàn tay đẫm máu của Tống Vi Lạp, chỉ biết nghiêng đầu kinh hoàng bóng dáng của Thiện Dục Dương ở bốn phía, bởi biết cho dù bất cứ lúc nào gặp phải thời khắc nguy hiểm Dục Dương đều ở đây.

      Quả nhiên, Thiện Dục Dương vẫn xã giao khi thấy tình hình bên này cũng tiến lại.

      Để ý đến chuyện ngoài ý muốn bên này, trong lòng Thiện Dục Dương có chút lo lắng nên tới xem chút. Quả nhiên là Đường Hiểu Huyên đứng trong đám đông, sàn nhà còn có vết máu loang lổ.

      Lúc Thiện Dục Dương thấy có máu con ngươi nhanh chóng híp lại. suy nghĩ nhiều, chỉ kéo Đường Hiểu Huyên đến bên cạnh kiểm tra, xác nhận bị thương mới thở phào nhõm, "Sao vậy?"

      Đường Hiểu Huyên biết nên giải thích tình hình trước mắt như thế nào, lắp bắp : "Em cố ý đẩy ta ra, đau lắm. . . . . ."

      đợi xong, Tống Vi Lạp đẩy người bồi bàn muốn băng bó cho ta ra, hai mắt rưng rưng đến cạnh họ, "Dục Dương, có gì, chỉ chút xíu hiểu lầm thôi, Hiểu Huyên đẩy tôi cái, kết quả ly rượu bể nên làm cánh tay bị thương, sao hết."

      Đường Hiểu Huyên nghe thấy Tống Vi Lạp như vậy liền nổi giận. ràng là chính ta đập bể ly rượu, vậy lại còn dùng giày cao gót dẵm lên chân , tại sao giờ lại như vậy?

      "Chị dối!" Đường Hiểu Huyên tức giận đến đỏ bừng mặt. phản bác.

      "Tôi trách đâu, Hiểu Huyên." Tống Vi Lạp hai mắt rưng rưng, miệng mở lớn để thở do quá đau.

      "Chị có tư cách trách tôi, chị. . . . . . chị là hiểm độc." Đường Hiểu Huyên giận đến tím gan, nghiêng đầu nhìn về phía Thiện Dục Dương muốn ràng, nhưng nghĩ rằng đối phương hoàn toàn cho cơ hội giải thích.

      "Hiểu Huyên, mau xin lỗi ."

      Lúc nghe được câu này Đường Hiểu Huyên dám tin trợn tròn hai mắt. Chân bị giày cao gót đạp lên vừa đau vừa rát, khiến chân chịu được mà run lên, may là mặc quần dài nên mới có thể che giấu run rẩy. Thế nhưng đó vẫn chưa phải là đau đớn nhất, câu kia càng làm cho Đường Hiểu Huyên cảm nhận được cái lạnh thấu xương hơn so với thân thể đau đớn.

      biết do chân đau hay là tim lạnh, giọng của Đường Hiểu Huyên có chút run rẩy, " phải lỗi của em, phải do em làm."

      Càng ngày người đến càng nhiều, hiển nhiên tình huống dễ giải quyết. Đường Hiểu Huyên biết mình nên giải thích như thế nào mới có thể làm ràng những chuyện này. chỉ biết nhìn Thiện Dục Dương cách kinh hoàng.

      Nét mặt kia như thể đứa bé bị kinh sợ, Thiện Dục Dương cảm thấy đáy lòng hơi nhói, câu tiếp theo giọng dịu hơn rất nhiều. xoay người nhìn về phía Tống Vi Lạp , "Tống tiểu thư, là do thư ký của tôi cẩn thận, tôi thay mặt ấy nhận lỗi với ."

      Tống Vi Lạp vẫn từ chối giúp đỡ từ người khác, ngẩng đầu lên nước mắt ròng ròng, "Dục Dương, phải xin lỗi, ra em biết tại sao Hiểu Huyên thích em. Tất cả mọi người đều biết tình cảm sâu đậm giữa hai người, trước kia quả em cũng cực kỳ thích , nhưng thích người có gì sai trái, phải ư? Hôm nay chuyện thành ra như vậy, em cũng muốn tiếp tục che giấu tình cảm của mình với nữa, nhưng em thề kể từ khi em biết tình cảm giữa hai ngươi, em chưa từng có suy nghĩ gì khác. Em chỉ muốn trở thành bạn , nhưng em ngờ Hiểu Huyên thích em đến như vậy, lại làm chuyện này. . . . . ."

      "Tống tiểu thư, hiểu lầm rồi. Giữa tôi và thư ký Đường có gì cả. bị thương tất nhiên tôi phải thay mặt ấy xin lỗi ." Thiện Dục Dương cắt đứt lời chưa xong của Tống Vi Lạp, thậm chí còn nhìn Đường Hiểu Huyên, chỉ bình tĩnh : "Nếu như cần đến bệnh viện băng bó, tôi cũng có thể tự mình đưa "

      "Dục Dương. . . . . ." Tống Vi Lạp buồn bã khóc thút thít, " thừa biết trong lòng em hề tức giận chuyện này. Em chỉ buồn cho chính mình thôi, cho dù em thích đến cỡ nào nhưng vẫn chưa bào giờ nghĩ đến đoạt lấy , nhưng lại bị người ta đối xử như thế này."

      Trong hoàn cảnh như vậy, ra những lời như thế tất nhiên khiến người khác chú ý. Nhìn ánh mắt chế giễu của của mọi người, Thiện Dục Dương nhíu chặt mày, nhưng vẫn hề thể mất kiên nhẫn của mình ra, "Cho dù thế nào chăng nữa tôi cũng mong chuyện này kết thúc tại đây, tôi thay mặt Hiểu Huyên xin lỗi ."

      "Được rồi, muốn sao em cũng nghe lời , em nhận lời xin lỗi này." Tống Vi Lạp khóc đỏ hai mắt. ta cúi đầu che giấu hài lòng nới đáy mắt mình, "Hiểu Huyên, tôi trách ."

      Thiện Dục Dương thở phào nhõm, xoay người nhìn về phía Đường Hiểu Huyên bên cạnh, cảm thấy có chút xấu hổ dưới ánh mắt của .

      tin Đường Hiểu Huyên, nhưng chuyện càng ầm ỹ càng khó giải quyết, Đường Hiểu Huyên có thể bướng bỉnh nhưng thể. thu hồi đau lòng của chính mình, có biểu cảm gì: "Hiểu Huyên, mau xin lỗi ."

      Ngoài dự đoán của , Đường Hiểu Huyên gì, chỉ dùng mắt lạnh xem vở tuồng thú vị tự biên tự diễn của Tống Vi Lạp: đôi mắt mông lung đẫm lệ, bàn tay bị thương vẫn còn máu, vẻ mặt uất ức. nhìn người phụ nữ trước mắt này mà sao có thể liên hệ với Tống Vi Lạp – người mới vừa gây với .

      Nếu phải tự mình trải nghiệm, Đường Hiểu Huyên nhất định cảm thấy nhầm rồi, thực tế những người ở đây cũng đều nghĩ như vậy, ánh mắt họ đều dè chừng còn có cả trách cứ và ủng hộ. biết mình nên nghe theo Thiện Dục Dương, nhưng lòng lại ủng hộ ý nghĩ này.

      Nghĩ đến câu "Giữa tôi và thư ký Đường có gì cả" vừa rồi của , lòng đau đớn vô cùng, hít thở thông.

      "Em làm gì sai!" Đáy lòng Đường Hiểu Huyên dâng lên tức giận mãnh liệt. Đây là lần đầu tiên quát người khác. biết mình làm như vậy chỉ làm mọi chuyện rắc rối hơn, nhưng bị xấu cách oan ức khiến thể dùng lý trí để quyết định.

      "Em định làm chị ta bị thương, là tự chị ta đập vỡ cái ly rồi sau đó đạp lên chân em nên em mới bất cẩn đẩy ngã chị ta." Đường Hiểu Huyên để ý ánh mắt của những người xung quanh, chỉ nhìn chằm chằm Thiện Dục Dương, " Dục Dương, em làm gì sai cả!"

      "Đường Hiểu Huyên!" Thiện Dục Dương lớn tiếng gọi tên . cau mày nghĩ nha đầu này sao vậy, chẳng lẽ nhận ra giải vây giúp à?

      Đường Hiểu Huyên bị gọi cả họ lẫn tên tỉnh táo lại. Từ đầu tới giờ vẫn giữ khuôn mặt cười châm biếm chút thay đổi, có điều vẫn cố chấp nhìn chằm chằm Thiện Dục Dương, "Giữa chúng ta chỉ là quan hệ cấp cấp dưới sao? thực tin tưởng em sao?"

      Hai câu hỏi sắc bén nhưng trả lời chỉ có im lặng. Thiện Dục Dương yên lặng, ánh mắt tối tăm đến khiến người ta nhìn ra được tâm trạng của .

      Giây phút ấy Đường Hiểu Huyên cảm thấy tim có thứ gì đó vỡ nát, thanh rất lớn. có thể cần quan tâm hoài nghi của bất kỳ ai, nhưng Thiện Dục Dương được, bởi vì là Thiện Dục Dương, là người trở thành người đàn ông luôn bảo vệ . Nhưng vào lúc cần được tin tưởng nhất, vào lúc cần được bảo vệ nhất Dục Dương của chỉ giữ im lặng.

      ra thực quan trọng đến vậy. Người đàn ông luôn đứng về phía trong quá khứ còn.

      Đường Hiểu Huyên khóc mà chỉ im lặng lâu. ngẩng đầu lên cắn mạnh môi dưới, kìm nén nước mắt muốn trào ra. chuyển ánh mắt về hướng Tống Vi Lạp, "Xin lỗi." Sau đó tấp tểnh xoay người rời .

      Đường Hiểu Huyên nghĩ, giây phút tỉnh táo nhất là giây phút khó trải qua nhất. Có vài thứ thay đổi ràng nhưng nhìn thấy rồi.

      tiếng "Xin lỗi" kia chấm dứt vở kịch khôi hài này. bao lâu sau tất cả mọi người quên chuyện xảy ra hôm nay. Chỉ là vở kịch, nhưng Thiện Dục Dương nhớ lại lúc Đường Hiểu Huyên gần hề nhìn lấy lần, trong lòng đột nhiên có chút trống trải. làm tổn thương Đường Hiểu Huyên sao?

      Đám người dần dần tản , Tống Vi Lạp cũng ngưng khóc, cầm khăn giấy ướt lau nước mắt mình. ta tới trước mặt Thiện Dục Dương, "Dục Dương, đừng trách Hiểu Huyên, ấy còn , chúng ta nên. . . . . ."

      "Tôi hề trách ấy." Vốn Thiện Dục Dương vẫn trong cơn hoảng hốt, bị Tống Vi Lạp gọi tỉnh, tỉnh rồi lại nhìn thấy trước mắt, biểu mặt lạnh xuống chỉ trong nháy mắt, "Tống tiểu thư sai rồi, tôi tin tưởng Hiểu Huyên, có điều đây là tiệc rượu của nhà họ Tống, tôi thể để cho chủ nhân của nó gặp chuyện khó xử. Nhưng lần sau thể làm theo lệ này nữa."

      Ánh mắt kia quá mức lạnh lùng, Tống Vi Lạp lạnh run cái, thốt lên được câu nào.

      Thiện Dục Dương xoay người rời hề do dự, nhưng dường như nhớ tới điều gì nên ngừng lại, "Tống tiểu thư, về dự án hợp tác chúng ta thương lượng lần trước, vừa rồi tôi trao đổi với cha , chỉ chốc lát đạt được nhận thức chung ban đầu, nhưng bây giờ tôi thấy hay là ngừng hẳn , hi vọng có thể tìm được người hợp tác tốt hơn."

      Thiện Dục Dương quẳng lại câu như vậy, hề do dự xoay người rời , trong mắt của tất cả chỉ còn bi thương, ánh mắt tuyệt vọng lúc rời của Đường Hiểu Huyên mà thôi.

      Nghĩ tới đây, trong lòng Thiện Dục Dương đột nhiên khó chịu, cần suy nghĩ nhiều liền sải bước đuổi theo ra ngoài cửa. Tiếc rằng khi ra đến ngoài chẳng nhìn thấy bóng dáng của đâu, chỉ còn dòng người qua lại vội vã.
      Last edited: 13/5/15
      hoadaoanh thích bài này.

    5. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      hay qá....tiếp editor ơi!!! lẹ lẹ

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :