Chương 3: (2)
Edit: -BG-
Về đến nhà, Đường Hiểu Huyên mệt mỏi ngồi ghế sofa. cầm trái cây bàn đặt lên tay, cả người như thể bắt đầu vào cõi thần tiên.
Mẹ Đường cau mày nhìn con năm phút đồng hồ, rốt cuộc vẫn nhịn được dùng quyển tạp chí trong tay đập lên ghế sa lon, "Hiểu Huyên, Hiểu Huyên, con làm sao vậy?"
Khi nhìn trái cam trong tay con bị bóp đến vô cùng thê thảm, biểu mặt mẹ Đường hết sức rối rắm, "Bảo bối, con để quả cam đáng thương kia xuống , nó và quần áo của con đều thê thảm thể nhìn rồi."
Đầu óc Đường Hiểu Huyên mơ màng như vào cõi tiên nhìn qua quả cam tay mình. Chất lỏng của trái cam bị vò nắn trong tay bị nể mặt chút nào phun lên quần áo của và ghế sa lon, nhưng lại hề có phản ứng gì, vẫn phiêu du trong cõi thần tiên như cũ.
Thấy cảnh này, mẹ Đường - xưa nay rất sạch - khẽ kêu lên tiếng, vội vàng cách xa con chút, ai biết liệu người gặp nạn có phải là bà hay . Cho đến khi xác định vị trí của mình an toàn, mẹ Đường mới miễn cưỡng cười nhìn con , "Bảo bối, con rửa tay trước ."
Đường Hiểu Huyên mở to hai mắt, "Sao vậy ạ?"
"Con tự nhìn ." Mẹ Đường trừng mắt nhìn con, chỉ về phía trường phạm tội tạo ra mà tức giận : "Con mới về nhà được nửa tiếng mà con cầm quả cam mười phút, vẫn còn, còn quả táo kia bị con gặp nửa xong vất luôn xuống đất.’’
Đường Hiểu Huyên hiểu ra sao "A" tiếng, cúi đầu xuống xem. Chính cũng bị giật mình, quả cam vốn lành lặn bị nứt ra, các múi bên trong bị ăn mà lần lượt bị ngón tay đâm vào, chất lỏng màu vàng đặc dính theo ngón tay chảy xuống, chảy lên ghế sa_lon và sàn nhà, cả quần áo của cũng dính rất nhiều.
Đường Hiểu Huyên đứng bật dậy, hề tin mình làm chuyện này, "Sao lại thế này ạ?"
"Con thử xem, đây chính là chuyện tốt mà con làm mà." Mẹ Đường chỉ biết im lặng.
Đường Hiểu Huyên nhìn ‘thi thể’ quả cam bị ném đất chút, xong lại nhìn hai tay dính đầy chất lỏng của mình rồi ngượng ngùng cười cười. biết mình thoát khỏi trách nhiệm nên mở miệng cách khô khốc: "Con thấy ăn như vậy có vẻ đặc biệt hơn."
thề lần sau bao giờ để chuyện này tái diễn. Mặc dù sạch như mẹ, nhưng cũng phải người thích sạch .
"Đúng vậy nhỉ, cực kỳ đặc biệt." Đứa con bà nuôi lớn từ sao lại nhận ra tinh thần con mất tập trung. Mẹ Đường quyết định truy cứu chuyện về quả liễu tình nữa, bởi vì giúp bảo bối giải quyết vấn đề mới là quan trọng nhất.
Nghĩ tới đây, Mẹ Đường chỉ tay về phía phòng tắm, giọng : "Hiểu Huyên rửa tay , mẹ có chuyện muốn hỏi con."
Đường Hiểu Huyên ngoan ngoãn gật đầu, hết sức nghe lời , "Dạ." xong vào phòng tắm.
Đúng lúc ngang qua, mẹ Đường kêu giật lên: "Đứng lại!"
Đường Hiểu Huyên bị giọng chói tai làm cho sợ, lập tức đứng lại. Người đổ mồ hôi lạnh, xoay người có chút oán trách : "Lại sao thế ạ?" Hôm nay là ngày vô cùng, cực kỳ xui xẻo: bị mọi người quát nạt suốt!
Lần này mẹ Đường hoàn toàn nổi giận. Bà nhanh đến bên cạnh con , hai tay xoay vai sang hướng vừa . Phía trước ràng là bức tường kính trong suốt được lau hết sức sạch .
Mẹ Đường dùng ngón tay chỉ vào đầu con , bà quát: "Đường Hiểu Huyên, con là heo à? Con ăn lộn thuốc gì vậy, trong nhà của mình mà con cũng có thể đâm vào tường được, con muốn mẹ tức chết à."
Sau khi Đường Hiểu Huyên biết suýt chút nữa đụng vào tường nặng nề thở dài hơi, "Con xin lỗi, xin lỗi mẹ, con quên mất."
"Vậy chắc con cũng quên luôn tên mình đâu nhỉ? Ngu ngốc."
Mẹ Đường nghĩ lại cảnh vừa rồi mà trong lòng vẫn còn sợ hãi, chỉ đành phải tự tay dắt con rửa tay cho sạch . Đợi đến rửa tay sạch xong, quay lại phòng khách, mặt bà trở nên nghiêm túc, bày ra bộ dạng Tam Đường Hội Thẩm.
" , rốt cuộc con làm sao vậy?"
" có gì ạ." Đường Hiểu Huyên hiếm khi thấy được nét mặt của người mẹ dịu dàng lại trở nên nghiêm khắc như vậy, sờ sờ cái mũi, tính toán thừa nước đục thả câu, "Có thể là do công việc quá mệt mỏi thôi ạ. Con lên lầu nghỉ ngơi chút là khỏe ngay."
"Muốn lừa mẹ à, thử nhìn lại xem đạo hạnh của con được bao nhiêu." Mẹ Đường cười nhạo phen. Bà xoa mái tóc hỗn loạn của con bảo bối, "Về nhà tắm, cũng xem chương trình thích nhất, gặm quả táo xong quăng xuống đất cũng biết, cầm cam lại cho là quýt để ăn, con cho rằng mẹ là đồ ngốc hả?"
Đường Hiểu Huyên liên tiếp bị tố cáo, hết sức chột dạ, cúi thấp đầu che giấu vẻ mặt của mình, " có gì ạ, chỉ là con thấy có chút khỏe thôi."
Bàn tay mẹ Đường sờ soạng đầu mấy cái, bày tỏ hoài nghi với lời của , " hề sốt, cũng bị mất giọng. Hồi trước khi con khỏe đều bị sốt mà."
"Chỉ hơi choáng váng thôi ạ." Đường Hiểu Huyên rất ảo não, biết giờ tâm trạng mình tốt, trốn lên phòng mình chịu, lại gây loạn ở phòng khách. Giờ tốt rồi, cảm giác bị bức cung thực chẳng tốt tý nào.
thực tế Đường Hiểu Huyên hết sức mâu thuẫn. từ đến lớn chưa từng trải qua chuyện lớn gì, hành động ngày đó có thể được xem là chuyện to gan nhất từng làm. thích cảm giác giấu diếm người nhà, nhưng muốn ra khỏi miệng lại có can đảm ấy. Nghĩ tới đây, Đường Hiểu Huyên thở dài hơi, "Mẹ cần hỏi nữa đâu..., con rất khỏe."
Lần này hồi chuông báo động trong lòng mẹ Đường ngừng reo. Trực giác cho bà biết khác thường của con bảo bối có liên quan đến người.
"Con cãi nhau với Dục Dương à?" Mẹ Đường hề gì do dự, hỏi thẳng luôn.
Đường Hiểu Huyên nghe vậy lập tức nhảy dựng lên, sợ đến độ lời ra khỏi miệng mà cần suy nghĩ, " phải ạ, chúng con hề gây gổ, con cũng gây ra lỗi gì."
Phản ứng thái quá thế này chính là giấu đầu hở đuôi! Mẹ Đường biết gì, tại sao bà có thể có đứa con đần như vậy chứ? Giả bộ cũng phải giả bộ cho giống chút có được ? Biểu như vậy mà cãi nhau chỉ có quỷ mới tin!
"Bảo bối ngoan, rốt cuộc con làm sai chuyện gì?" Nghĩ đến con ngốc nghếch có nhiều lúc khiến người ta giận đến sôi máu, mẹ Đường cười mị mị hỏi "Dục Dương mắng con phải ? Làm sai bị mắng đôi ba câu cũng có gì to tát đâu, nhưng ai bảo con lại là con của mẹ, Thiện Dục Dương dám mắng bảo bối của mẹ, mẹ cho mẹ thằng bé biết để bà ấy phạt nó, bảo bối đừng buồn nữa."
" có có." Đường Hiểu Huyên lắc đầu như trống bỏi, biết nên giải thích ra sao. Nếu như cho mẹ biết khác thường của mình dính dáng đến nhiều vấn đề hơn, vậy chẳng phải chuyện đêm đó của bị công khai ư? Nghĩ tới đây, Đường Hiểu Huyên gấp đến nỗi quýnh lên. luôn miệng phủ nhận lại làm cho mẹ Đường càng hoang mang.
" phải bị mắng, vậy tức là Dục Dương. . . . . ." Mẹ Đường suy nghĩ chút, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Bên cạnh Dục Dương khác rồi sao?"
Bà nhớ trước kia có tỏ tình với Thiện Dục Dương, con bảo bối của bà cũng mang bộ dạng mất hồn có tinh thần như vậy. Chẳng lẽ lần này lại như thế? đúng, lần này xem ra còn nghiêm trọng hơn so với lần trước chút, chẳng lẽ Thiện Dục Dương tìm được người trong lòng rồi?
Mẹ Đường bị chính suy nghĩ của mình làm cho hết hồn, vội vàng cắt đứt suy nghĩ.
Thân là mẹ, bà là người nhất tình sâu đậm hề dấu diếm mà con dành cho Thiện Dục Dương, nếu như xảy ra ‘chuyện có người khác’, bà biết bảo bối nhà mình có thể chịu đựng được .
ra cha mẹ hai nhà đều tán thành chuyện giữa Thiện Dục Dương và Đường Hiểu Huyên. Nhìn chúng từ lớn lên cùng nhau, nếu như hai đứa trẻ có thể ở bên nhau dĩ nhiên bọn họ rất vui mừng. Trong khoảng thời gian này, bốn vị phụ huynh cũng ít lần hỗ trỡ, lần lượt làm ra các hành động để hai đứa có thể tiến gần đến nhau hơn.
Nhưng kết quả cuối cùng có chút như ý. Mặc dù Đường Hiểu Huyên biểu tình , nhưng Thiện Dục Dương vốn nên chủ động lại đột nhiên được tự nhiên. Mẹ Đường khó chịu nhiều năm, mặc dù trong lòng vẫn luôn ủng hộ bọn nhưng bà khỏi cũng có tâm tư khác.
Đối với mẹ Đường mà , bà hi vọng con mình được hạnh phúc, nhưng tận mắt nhìn bảo bối của mình theo đuổi khổ cực đến như vậy, người mẹ nào có thể đau lòng? Cũng phải chưa từng khuyên con bé buông tay, nhưng Đường Hiểu Huyên bình thường nhìn như có chủ kiến, ngược lại đối với việc này lại cực kỳ kiên trì, bọn họ cũng tiện thêm gì, chuyện tình cảm vốn cũng phải là chuyện người khác có thể can thiệp, cũng chỉ có thể tùy duyên.
Mẹ Đường nghĩ tới đây liền có chút đau lòng con của mình, "Hiểu Huyên, nếu như Dục Dương có người trong lòng rồi con tìm hiểu người khác là được, có rất nhiều đàn ông ưu tú, phải chỉ có Thiện Dục Dương đâu."
Mẹ Đường hết sức tận tình khuyên bảo, Đường Hiểu Huyên lại bị bà hỏi đến quýnh cả lên. Cái gì thế này?
Đường Hiểu Huyên thở dài. nghiêm túc nhìn mẹ mình, , "Con xin thề. Tất cả suy luận của mẹ đều là vô căn cứ. Con chỉ có chút vấn đề về công việc thôi."
Đáy lòng Đường Hiểu Huyên cầu nguyện đây chỉ là lời dối có ý tốt. tự trách. Từ đến lớn chưa từng dối, ai biết được hôm nay vì chuyện này mà lừa gạt người nhà của mình.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của , Mẹ Đường nửa tin nửa ngờ, " sao?"
" ạ."
" gạt mẹ đấy chứ?"
"Tuyệt đối có ạ." Đường Hiểu Huyên che giấu chột dạ của mình, như đinh chém sắt.
"Được rồi." Mẹ Đường thở phào nhõm, đột nhiên đứng dậy vào nhà bếp, "Con chờ chút."
Đường Hiểu Huyên nhìn mẹ rời mà thở phào nhõm, nhưng đợi thảnh thơi được lâu nhìn thấy mẹ Đường cầm cái bình nước nhìn hết sức quen mắt tới. Tâm trạng vừa mới thả lỏng của lại lập tức treo lơ lửng giữa trung.
"Mẹ, đây là. . . . . ." Đường Hiểu Huyên cười khó coi hơn cả khóc. chỉ vào vật kia .
"Canh đó, mẹ nấu xong trước khi con tan sở. Mẹ vẫn hầm cách thủy bằng lửa ." Mẹ Đường thản nhiên quăng bình đựng cạnh vào tay con . Bà cười mị mị : " phải trước kia nấu canh con đều thích mang phần sang cho Dục Dương sao? Canh hôm nay là canh thằng bé thích nhất, mang qua cho nó ."
Đường Hiểu Huyên nghẹn họng trân trối nhìn mẹ mình. có loại kích động muốn tự đào hố chôn mình.
" phải con thích bà già này chạy đến phòng Dục Dương sao?" Bà vẫn giùng giằng.
giỡn, sau khi xảy ra chuyện kia, mỗi lần nhìn thấy Thiện Dục Dương đều nhịn được mà hồi tưởng lại, tránh còn kịp, huống chi bây giờ còn phải đến phòng , như vậy càng khiến nhớ tới đêm hôm ấy.
Nghĩ tới đây cả người Đường Hiểu Huyên toát mồ hôi lạnh, "Hôm nay con hơi mệt, được ạ?"
" thể." Mẹ Đường cười rất vui vẻ, "Mặc dù mẹ cảm thấy con theo đuổi thằng bé rất vất vả, nhưng bảo bối của nhà ta thích nó mà, vậy mẹ hết lòng ủng hộ con."
"Có thể Dục Dương nghỉ rồi."
"Đèn lầu nhà hàng xóm vẫn sáng."
"Nhưng. . . . . ."
cho cơ hội thêm, mẹ Đường : "Trừ phi con cho mẹ biết rốt cuộc giữa hai đứa xảy ra chuyện gì, nếu như có vấn đề gì sao mang canh qua, chẳng lẽ con trốn tránh nó?"
lời trúng ngay đích! Đường Hiểu Huyên sợ hãi đến sắp nhảy dựng lên. Trước kia phát ra trong nhà có vị thần thám chuyên dò xét, bây giờ lại đứng trước ánh mắt dò xét của vị thần này nên đành phải nhắm mắt đồng ý.
"Vậy con thay quần áo ."
"Sao phải thay? Lúc trước khi mặc đồ ngủ con cũng dám chạy sang nhà họ Thiện cơ mà, nhanh đưa , nếu mẹ nghi ngờ hai đứa cãi nhau đó."
" có đâu, có đâu mà, con liền." Đường Hiểu Huyên vội vàng đáp lại, tựa như làn khói chạy nhanh đến cửa, dám tiếp tục ở trong phòng khách nữa, có mẹ thần thám ở đó, ai biết liệu giây tiếp theo có thể bị buộc khai hết ra ! Giữa gặp Thiện Dục Dương và ra chân tướng tình nguyện chọn cái trước.
Đường Hiểu Huyên cầm bình thủy đứng chỗ giao giữa hai nhà, nhìn đèn lầu của nhà họ Thiện vẫn sáng mà cảm giác chân mình như muốn nhũn ra.
" có gì, vào cách tự nhiên là được rồi." tự thuyết phục mình như vậy, cuối cùng cũng tìm được chút dũng khí, vào phần sân nhà họ Thiện.
Last edited by a moderator: 21/4/15