Chương 14.2
Trải qua chăm sóc chu đáo của mẹ Kỷ, thân thể của Kỷ Trừng Thần hồi phục rất nhanh.
Ngày ngày nhìn đôi vợ chồng trẻ ân ân ái ái, mẹ Kỷ cũng nhịn được nữa, bèn kéo cha Kỷ hưởng tuần trăng mật.
Trước khi , còn hướng dẫn cho Đường Huân làm sao để chăm sóc cho trẻ con, để có thể chăm sóc cho hai cục cưng tốt, hề có chút dáng vẻ chật vật của người lần đầu được làm ba.
Ngược lại là ai đó lần đầu làm mẹ, dưới tình huống có cha Kỷ mẹ Kỷ, có chị và ông xã ở đây, mình phải xoay sở với hai đứa bé này, là cực kỳ luống cuống, biết phải làm sao.
Giống như bây giờ.
“Ôi. . .cục cưng ngoan, đừng khóc nhé. . .”
Đường Huân vừa về tới nhà, mở cửa trông thấy bà xã mình giống như sắp khóc đến nơi, tay bế Bình nhi khóc thút thít, trông rất nguy hiểm, tay còn lại nhàng vỗ vỗ Hi nhi nằm ghế dựa.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Kỷ Trừng Thần hít mũi, đáng thương nhìn : “ về rồi. . .” cười cười như trút được gánh nặng.
Đường Huân nhìn , nở nụ cười yếu ớt trấn an, sau đó mới buông cặp hồ sơ trong tay, tiến lên ôm lấy Hi nhi bé khóc rất thê thảm, nhàng vỗ lưng cho bé.
“Xuỵt, Hi nhi ngoan nào, Hi nhi là con trai, phải dũng cảm mới có thể bảo vệ em , con thể khóc nha!”
Kỷ Trừng Thần ngồi xuống ghế sofa, vén áo cho ti ti vào miệng Bình nhi khóc vì đói.
Bình nhi dùng sức mút mạnh, thỉnh thoảng còn thút thít mấy cái giống như bị bỏ đói rất lâu, vừa bú vừa biểu đạt ‘ủy khuất’ của mình.
Kỷ Trừng Thần buồn cười, lại bất đắc dĩ vỗ vỗ cái mông của Bình nhi, bé này còn như vậy mà biết tố cáo người khác, lớn lên biết thế nào đây.
Hít hít cái mũi , Bình nhi tiếp tục tiến hành nhiệm vụ quan trọng, vất vả mới cho Bình nhi bú no, sau đó ôm lấy Hi nhi từ tay Đường Huân, để ôm Bình nhi, còn lại tiếp tục cho Hi nhi bú.
Hi nhi tương đối ngoan hơn, rất nhanh bú no, sau khi được mẹ nhàng vỗ lưng, bé ợ sữa cái rồi ngủ say, mà Bình nhi nằm trong ngực Đường Huân cũng ngủ mất rồi.
Đem hai cục cưng ngủ say đặt vào trong nôi, Kỷ Trừng Thần nhàng chọc chọc khuôn mặt nhắn của Bình nhi, mắng câu: “Tiểu tinh!”
Đường Huân ôm lấy từ phía sau, đem ôm vào trong ngực mình, và cùng nhau ngắm hai thiên sứ say ngủ: “Vất vả cho em rồi, biết vậy về sớm hơn chút!”
“Ngốc, người vất vả nhất chính là !” Ban ngày phải làm, buổi tối còn phải về giúp chăm sóc hai đứa này.
Nhắc tới công việc, Kỷ Trừng Thần nhịn được mà oán trách cha của Đường Huân.
Lúc đầu hung tợn , nếu Đường Huân chịu ly hôn với để cưới người phụ nữ kia phải cút ra khỏi Đường thị.
Vậy mà kết quả sao, bởi vì những người trong hội đồng quản trị hiểu rất khả năng của Đường Huân, nhờ có mà Đường thị mới có ngày hôm nay, cho nên mọi người đều
đồng ý bãi nhiệm quyền hạn của Đường Huân, cuối cùng, Đường Huân vẫn phải giống như trước, bận tối mày tối mặt vì Đường thị.
Nếu như hôm nay Đường Huân phải làm việc ở Đường thị có nhiều thời gian ở nhà để giúp rồi.
Đường Huân vuốt ve mái tóc mềm mại của : “ vất vả!”
Có thể nhìn mỗi ngày khỏe mạnh, Hi nhi và Bình nhi ngày lớn lên, ngoại trừ hạnh phúc và cảm động, có gì mà vất vả chứ?
Kỷ Trừng Thần nhăn mặt, khịt khịt mũi : “Nếu cứ tiếp tục như vậy chẳng những làm hư em mà ngay cả Hi nhi và Bình nhi cũng bị làm hư đấy!” Dựa vào cái cách lúc nào cũng nuông chiều ba mẹ con chuyện này cũng có thể xảy ra lắm.
“Em bị làm hư sao?” giọng của thấp, giống như hỏi vấn đề nghiêm túc, vậy mà khi ánh mắt của vừa chạm vào dôi mắt của gò má lại ửng đỏ.
“Nếu đói bụng … em nấu cong cơm rồi, bây giờ có thể ăn!” lắp bắp , hy vọng có thể trì hoãn thời gian ‘ăn’ mình.
“em biết muốn ăn gì mà?” lại ra ám hiệu.
Sắc mặt của lại càng đỏ hơn.
Bởi vì mang thai mà hai người bọn họ bắt buộc phải ‘đình chiến’ thời gian, nhịn rất lâu, chờ đến khi ở cữ xong thể chờ thêm được nữa mà đem ăn sạch từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, hại ngày hôm sao xuống giường được, lại còn bị người nhà thầm cười trộm.
Hơn nữa, kể từ đêm đó, lại hề biết tiết chế, cứ như kẻ tham ăn biết thế nào là đủ.
“Đáng ghét, em đói bụng đấy!” vội vàng , sau đó chạy trốn vào phòng bếp.
“Hôm nay em có làm sườn xào chua ngọt, đầu hũ dồn thịt mà thích đấy … a! nguy rồi!”
“Lại quên nhấn nút nấu cơm à?”
Lúc bắt nồi cơm, Bình nhi và Hi nhi cùng nhau khóc lên, phải vội vàng chạy vào dỗ hai đứa nên lại quên nhấn nút nồi cơm rồi.
“Đói lắm à? Hay là gọi thức ăn nhé?”
ra mình đói bụng, chẳng qua vì muốn trốn cho biến mình thành ‘thức ăn’ rồi nuốt vào bụng mà thôi, vừa rồi lúc nấu cơm có ăn vụng chút đồ ăn nên giờ cũng cảm thấy đói.
nhanh chóng chớp mắt, vẻ mặt chột dạ, Đường Huân ngay lâp tức phát .
thân mật cắn vào môi , thấp giọng : “Còn phải chờ cơm chín nữa, bằng chúng ta làm chút chuyện trước , còn hơn là ngồi đây đợi , em thấy sao?”
xấu hổ đẩy : “Đừng như vậy.” muốn bởi vì ‘cái chuyện kia’ mà lại quên nấu cơm đâu.
Nhưng cũng dễ dàng bỏ qua cho như vậy, tay ôm lấy vòng eo mềm nhung, cúi đầu hôn lên môi khẽ mở ra vì kinh ngạc, đầu lưỡi tiến thẳng vào trong miệng , trao cho nụ hôn nóng bỏng.
“Huân … “nụ hôn của quá mức nóng bogr, mãnh liệt tới mức khiến chân mềm nhũn, còn chút sức lực nào, hai tay vịn vào vai tìm kiếm điểm tựa.
Trông thấy quần áo người mình càng lúc càng ít dần, chụp lấy tay ngăn lại: “ nên ở chỗ này, vào phòng có được ?”
“, phòng ca quá!” ôm , để ngồi lên chiếc bàn lạnh như băng, tiếp tục cởi hết quần áo người để cho từng tấc da thịt trắng nõn của dần dần lộ , rọi vào trong mắt .
“ đợi được nữa!”
run rẩy, hai tay túm chặt áo ở thắt lưng : “Đừng … ở chỗ này, rất mắc cỡ..”
Đường Huân lại giống như nghe thấy, tiếp tục cởi quần áo người mình.
“Em ghét … ghét …” mười ngón tay để lại vết cào ở lưng , nhíu đôi lông mày, ra những lời trái với lương tâm.
càng cố gắng xâm nhập, lại càng khiến thêm thở dốc.
lâu sau, thanh nức nở yếu ớt vang lên: “Em .. chịu nổi … em sắp …’’
Kỷ Trừng Thần cong người lên, tóc dài lay động như thể cũng run rẩy cùng dạt tới cảm giác lên đỉnh tuyệt vời này.
vô lực dựa vào , thở hổn hển: “Đáng ghét, đáng ghét …đáng ghét!” vậy mà lại dám làm chuyện này ở phòng bếp, sau này làm sao dám trốn vào đây nữa.
“Ai bảo em mê người như vậy?” đẩy hết trách nhiệm cho : “Quyến rũ đến mức kịp trở về phòng mà làm ngay tại chỗ này …”
“ ngậm miệng lại.” đưa tay che miệng , đỏ mặt gầm tiếng.
“Nhưng mà, rất em!” Khẽ hôn đôi môi đnag cong lên của , nhàng .
“ … …” Đáng ghét, cứ vậy, bảo làm sao có thể tiếp tục giận đây?
“Em sao?”
bất đắc dĩ than : “ , là người mà em nhất!”
Đường Huân hôn , bya giờ cứ tạm thời bỏ qua cho trước, tối nay .
Xuỵt, xin đừng quấy rầy.
Last edited by a moderator: 22/1/15