1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông xã háo sắc - An Tĩnh (Full 14C+NT) Đã có Ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 13.1

      Giọng của , có chút khàn khàn.

      Cho tới bây giờ, đều cảm thấy giữa hai người bọn họ, đều hy sinh nhiều hơn, mặc dù cưng chiều , thương , nhưng sao có thể thương , đau lòng vì , mọi chuyện đều nhân nhượng cho đây? thậm chí còn dành cho tất cả tình thân, tình của người nhà, cho gia đình ấm áp.

      Nếu phải là , có thể lại trải qua cuộc sống như trước kia, nghe theo mệnh lệnh của cha, cưới người phụ nữ mình , sau đó trải qua đời mà có chút tình cảm.

      Cho nên, có thể gặp được là phúc khí lớn nhất đời này của , khiến cho cuộc sống của trở nên viên mãn.

      thề, thương nhiều, thương con của bọn họ, cả người thân trong gia đình .

      bảo vệ , suốt đời này, xa rời.

      Nắm lấy tay chặt, hành động của , ánh mắt của , tất cả đều lộ khuôn mặt.

      Kỷ Trừng Thần mỉm cười nhìn , bày tay bé cũng siết chặt tay .

      lần nắm tay, đến cuối cuộc đời.

      ***

      Cha Kỷ, mẹ Kỷ nghe tin con mình mang thai, sắp có thể được ôm cháu ngoại, vui sướng đến nỗi mấy ngày nay đều cười đến quên cả trời đất, hơn nữa, lại nghe con rể và con bàn bạc chuyện dọn về nhà mình ở, bọn họ lại càng hoan nghênh vô điều kiện.

      Dụng ý của Đường Huân, bọn họ đều có thể nhìn , cũng cảm kích ở trong lòng, bọn họ vô cùng may mắn mới đem Kỷ Trừng Thần gả cho , nên bây giờ con mình mới được hạnh phúc như vậy.

      đến hạnh phúc, bọn họ khỏi nghĩ đến gần đây Kỷ Trừng Thần hay oán trách bọn họ.

      , Đường Huân cũng giống như tất cả những người sắp làm cha ở đời này, thường hay khẩn trương như vậy, chút gió thổi cỏ lay cũng khiến tiến vào trạng thái đề phòng, hơn nữa, đứa bé còn chưa ra đời, chưa biết là nam hay nữ mà hay phiền muộn lo lắng cho con của mình. . .
      rất quả quyết, nhất định cho rằng đứa bé này là con , sau này nó có bạn trai, nên làm gì bây giờ?

      chẳng qua mới chỉ mang thai bốn tháng mà thôi, vậy mà trà phạn bất tư*, đem ngủ ngon, cả người gầy trong thấy, khiến vừa đau lòng lại vừa buồn cười.

      *miêu tả tâm trạng lo lắng, ăn uống vô.

      Nghĩ đến ban ngày còn phải trở về Đường thị làm trâu làm ngựa, buổi tối lạ ngủ ngon, cho dù thân thể bằng sắt cũng chịu nổi.

      Vì muốn giảm bớt lo lắng của nên dứt khoát trở về tiệm bán hoa nữa, rất vô trách nhiệm mà giao hết mọi việc cho Tiểu Khải, “nô lệ” Tiểu Khải đáng thương, dù sao cậu cũng có khả năng thiên phú, chỉ cần nhìn bó hoa lần là có thể nhớ được, cứ như vậy chăm chỉ luyện tập, để cho có thể an tâm nghỉ ngơi, dưỡng thai.

      Cứ mỗi lẫn đến giấc trưa là đều bị mọi người bắt ngủ, đúng hơn là bởi vì muốn tốt cho cục cưng ở trong bụng nên mới kiên quyết bắt ngủ.

      “Trừng Thần, tỉnh rồi à? Sao vậy, gặp ác mộng sao?” Đường Huân mới từ công ty trở về trông thấy ngây ngốc nhìn trần nhà, dáng vẻ thẫn thờ, đưa tay ôm vào trong ngực, nhàng dụ dỗ: “Đừng sợ, sao rồi, ở đây.”

      Nghe vậy, cười ngọt ngào, vươn tay ôm cổ , vùi mặt vào trong ngực .

      “huân, em có gặp ác mộng, ngược lại, em vừa mơ thấy giấc mộng đẹp.”

      thở phào nhõm: “Mộng đẹp thế nào?”

      “Em vừa mơ thấy hai đứa trẻ rất đáng , khuôn mặt của bọn chúng rất là xinh xắn, vô cùng dễ mến, lại cười rất ngọt ngào, chúng còn chạy tới trước mặt em, gọi em là mẹ, khiến lòng em cũng cảm thấy mềm nhũn.” nhắm mắt , hồi tưởng lại giọng non nớt trong giấc mơ tuyệt vời.

      giấc mơ đẹp.” có thể tưởng tượng được.

      Lẳng lặng hưởng thụ cưng chiều của , đột nhiên lại nhớ tới vấn đề, cho nên mở miệng hỏi : “Huân, nghĩ tên cho con chưa?”

      Vốn là cha Kỷ cũng muốn đặt tên cho cháu ngoại, bởi vì Lam Lam là do ông đặt tên, nguyên nhân cũng bởi vì Kỷ Thanh Lam đặt tên quá kinh khủng, cho nên ông mới tự động đổi tên trong giấy khai sinh cho Lam Lam là Vũ.

      Nhưng mẹ Kỷ lại thấy khát vọng trong mắt Đường Huân. Bà hiểu đứa bé này đối với rất quan trọng, cho nên muốn cha Kỷ nhường lại quyền đặt tên cho , đợi khi nào Kỷ Trừng Thần sinh đứa con thứ hai mới để cho ông đặt tên.

      “Ừm.” Đường Huân gật đầu.

      Cho tới giờ, vẫn luôn mong đợi được cùng với người con mà mình thương tạo nên mái ấm , sinh thêm mấy cục cưng, thậm chí ngay cả tên cục cưng cũng nghĩ đến từ lâu rồi.

      Năm đó, vì chuyện này mà bị bạn thân của mình cười nhạo, nhưng mà bây giờ nguyện vọng của trở thành , những cái tên kia có thể sử dụng rồi.

      “Con trai gọi là Lập Hi, con gọi là Ký Bình, được ?” cho dù rất thích, nhưng cũng phải có đồng ý của mới được.

      “Đường Lập Hi, Đường Ký Bình, Hi nhi, Bình nhi, tên rât hay!” cảm nhận được toàn bộ chút phúc vào trong những cái tên này, mừng rỡ gật đầu.

      ( Hi trong hy vọng, Bình trong bình an :3)

      “Cám ơn em khen!” cười.

      “Đừng khách khí!” cũng thoải mái tiếp nhận lời cảm ơn của .

      Nụ cười kia hấp dẫn , cúi người, đặt nụ hôn lên môi , triền miên ngọt ngào, đầu lưỡi khẽ tách mở hàm răng, rồi sau đó dây dưa với chiếc lưỡi thơm tho của .

      phát ra tiếng thở dốc nhàng, khiến vốn chỉ muốn hôn môi , lại dần dần dời nơi khác, vành tai, cần cổ trắng mịn, cũng lần lượt lưu lại dấu hôn của . Lòng bàn tay cũng trượt vào bên trong áo ngu, vuốt ve bầu ngực mềm mại.

      “Huân …” khẽ run lên, toàn thân đều trở nên nhạy cảm.

      muốn tiến thêm bước, ba tháng rồi kể từ lần làm tình trước, ba thàng này, mỗi ngày chỉ ôm ngủ, giày vò đáng sợ kia sắp bức phát điên.

      Nhưng bởi vì bác sĩ căn dặn, ba tháng đầu mang thai, thai nhi vẫn chưa ổn định nên thể ‘vận động’ quá mức kịch liệt.

      dừng tay, lại hôn cái sâu, sau đó mới thỏa mãn buông ra.

      “Huân …” khẽ gọi , đôi môi đỏ mọng lại bị che phủ.

      “Đừng gọi như vậy!” Lý trí và thú tính đấu tranh trong cơ thể , mà giọng nỉ non của lại cổ vũ cho thú tính của bộc phát.

      kìm chế được mất!” dưới ánh mắt nghi ngờ của , vội vàng giải thích, muốn để hiểu lầm.

      cụp mắt: “ ra… ra … em có thể giúp …” Để cho phải nhẫn nại khổ sở như vậy nữa.

      “Cái gì?” kinh ngạc mở to mắt nhìn , cho là mình nghe lầm.
      Last edited by a moderator: 22/1/15
      shakugan012linhdiep17 thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 13.2

      khẽ cắn môi, biết thế nào, vì vậy đành dùng hành động thay thế cho lời , hít sâu hơi, bàn tay bé dũng cảm trượt xuống, cách lớp quần, đặt lên phái nam dũng mãnh của , nhàng vuốt ve lên xuống.

      khẽ rên lên tiếng, cảm giác tê dại như chưa được gãi đúng chỗ ngứa, kìm chế được mà đưa tay cởi quần ngoài và quần lót ra, cầm bàn tay bé của đặt lên vị trí mà cho là thích hợp nhất.

      Khi bàn tay mềm mại chạm vào phái nam nóng bỏng cứng rắn, trong nháy mắt, đột nhiên có dũng khí, muốn chạy trốn.

      Thế nhưng, dưới ánh mắt mê người nhìn đầy vẻ mong đợi, kìm lòng được mà dùng tay vuốt ve phái nam nóng bỏng, vừa cứng lại còn rất to.

      Khi bàn tay bé của vuốt xuống phái nam cứng rắn của , động tác lưu loát lại làm vừa vừa hưng phấn, trong cổ họng phát ra từng tiếng rên rỉ kích động.

      Bình thường hai người làm tình cũng chỉ nghe được tiếng nũng nịu rên rỉ, ngờ rằng, khi rên rỉ lại mê người như vậy, khiến hai chân khỏi cảm thấy bủn rủn.

      ba tháng quan hệ tình dục khiến cho người em của Đường Huân ở trong tay bé của , rất nhanh cởi giáp đầu hàng, nhanh chóng thở mạnh, chưa bao giờ nghĩ tới, chỉ cần dùng tay mà khiến thể chịu được như vậy rồi.

      Tinh dịch bóng bỏng từ đỉnh bắn ra, hình ảnh đầy sắc dục này khiến vô cùng mắc cỡ, nhưng đồng thời lại có loại cảm xúc vô hình, khiến cảm thấy thỏa mãn.

      muốn khiến xấu hổ và lúng túng, Đường Huân nhanh chóng mặc quần, sau đó xoay người bước vào phòng tắm lấy khăn ướt, giúp lau tinh dịch trong tay.

      . . . thích em làm vậy sao?” Thấy tiếng nào, lo lắng mình biết cách lấy lòng .

      Nghe vậy, ngẩn ngơ.

      . . . thích à?” Cúi thấp đầu, nghĩ mình biết cách lấy lòng đàn ông nên sắc mặt như đưa đám.

      Sau hồi khá lâu, dịu dàng nâng khuôn mặt ủ rũ vì cảm thấy thất bại của , cất giọng : “Sao có thể thích? là, rất thích những
      Gì em vừa làm!”

      Đây là mà làm, bất chấp cả xấu hổ của mình, sao có thể thích đây?

      .. sao?” ngượng ngùng hỏi.

      “Được rồi, nếu như em muốn tiếp tục vấn đề này, cũng sao cả, nhưng em nhất định phải chuẩn bị tinh thần để giúp lần nữa.” tựa vào trán , khàn khàn : “Nhưng mà nghĩ, lần này cũng đủ khiến em xấu hổ mấy ngày rồi.” Cuối cùng, còn nhịn được mà trêu chọc .

      …” cam lòng bị trêu chọc, nhưng lại có cớ nào để phản bác, chỉ có thể đỏ mặt, trừng mắt nhìn .

      “Được rồi, đừng giận nữa, muốn con mình vừa sinh ra ngọn núi lửa đâu!” Chạm vào chóp mũi của : “Đói bụng chưa? Có muốn ăn gì ?”

      “Em muốn ăn canh chua cay và bánh bao hấp.” đáng thương , bụng còn rất phối hợp mà kêu lên vài tiếng rột rột, gia tăng sức thuyết phục cho cái bụng đói của .

      Sau khi mang thai, khẩu vị của được tốt lắm, cho dù thình thoảng cũng có thèm ăn, nhưng lại chẳng muốn ăn những thứ mà trước kia thích, khiến phải vất vả chạy tới chạy lui mua cho .

      “Được, để mua! Hiếm khi thèm ăn, cho dù bảo phải chạy xuống miền nam để mua đồ ăn cho cũng cam lòng.

      “Vậy mau rồi về, nhưng được vượt đèn đỏ, lái xe cẩn thận chút, đừng chạy nhanh quá.” phát mâu thuẫn trong lời của mình, nhắc nhở giống như bà vợ lắm mồm.

      “Ừm, em ngủ chút , về mau thôi.” Cầm ví tiền và chìa khóa xe, tiến lên hôn lên trán , nhẹn nhàng dặn dò, sau đó rời khỏi phòng vì muốn lắp đầy bụng của bà xã mình mà cố gắng.

      Đưa tay sờ sờ khóe môi, nơi vừa hôn, Kỷ Trừng Thần nở nụ cười ngọt ngào, ngoan ngoãn nằm xuống giường, ra, hạnh phúc chính là như vậy, lúc trước nghe Kỷ Thanh Lam , mang thai rất khổ sở, nhưng theo , ra cũng có gì to tát.

      ôm gối ngủ của , cười ngây ngốc.



      sai lầm rồi!

      Mang thai chẳng những rất khổ sở, mà là cực kỳ cực kỳ khổ sở.

      “Ọe….” Chỉ riêng cái khoản nôn nghén này cũng đủ khiến sống bằng chết.

      Mang thai ba tháng đầu tiên, ngoại trừ ăn cảm thấy ngon cũng bị mất ngủ hay nôn nghén gì cả, để hạnh phúc trải qua những ngày tháng kế tiếp.

      ngờ rằng, khi bác sĩ tuyên bố cuống rốn ổn định, hơn nữa cục cưng trong bụng còn rất khỏe mạnh ngày hôm sau, tất cả những chuyện khổ sợ này đều đồng loạt xuất .

      “Trừng Thần.” đứng sau lưng , Đường Huân đành lòng nhìn vợ mình khổ sở như vậy, thấy càng ngày càng gầy, nhưng biết phải làm sao, cũng chẳng biết mình giúp được cái gì.

      “Em … ọe … sao đâu!” Hầu như đem tất cả mọi thứ trong dạ dày nôn ra ngoài, lảo đảo đứng lên, súc súc miệng, nhổ ra hết vị chua trong miệng.

      đỡ ra khỏi phòng tắm, để nằm xuống giường, sắc mặt vô cùng lo lắng.

      “Em sao, đấy, cần lo lắng cho em, đây là phản ứng bình thường lúc mang thai.” còn chút sức lực nào tựa vào , cố gắng ra vẻ phấn khởi để tăng thêm sức thuyết phục trong lời , thế nhưng lại khiến trông càng thêm đáng thương.

      ôm chặt , hề lên tiếng.

      Mang thai gần năm tháng, tình hình nôn nghén của cũng cải thiện bao nhiêu, ràng cũng trở nên đẫy đà hơn, ngoại trừ cái bụng càng ngày càng lớn thấy tren người có chỗ nào phát triển, chân tay mỗi lúc gầy.

      “Mẹ và chị , đây là điều mà em phải trải qua, chỉ cần ăn nhiều đồ chua chút là được rồi.” đảo mắt nhìn xung quanh phòng, muốn tìm gói ô mai chua ăn để cho mình dễ chịu hơn chút.

      để ngồi đùi mình, lấy gói ô mai mà thèm đưa đến trước mặt, “Đây này.”

      Ánh mắt sáng lên, nước bọt cũng sắp chảy ra rồi.

      “Cho em, cho em ăn !” đợi được mà há miệng , để đút viên ô mai.

      cảm động ngậm viên ô mai, cảm thấy mọi khó chịu vừa rồi đều từ từ biến mất, lười nhác rúc vào trong ngực , giống như con mèo thích làm nũng.

      “Cảm thấy đỡ hơn chưa?” nâng chiếc cằm của lên, thấp giọng hỏi.

      ngậm ô mai, gật đầu cái, chỉ lúc sau nuốt hết vào trong bụng, “Em muốn ăn nữa!” lại há miệng , thèm thuồng nhìn gói ô mai trong tay .

      hít sâu cái: “Đừng hấp dẫn như vậy, em biết thể chống lại mị lực của em mà!”

      ….

      Mỗi ngày, cứ thế trôi qua trong hạnh phúc.

      Suốt cả quá trình mang thai, Kỷ Trừng Thần được mọi người chăm sóc rất tốt, cho nên lúc giai đoạn nôn nghén qua, ngày nào cũng vô cùng vui vẻ, vì thế, thai nhi trong bụng chính là sinh đôi, là hai đứa bé vô cùng khỏe mạnh.
      Last edited by a moderator: 22/1/15
      shakugan012linhdiep17 thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 14.1

      Mấy tháng sau, trong bệnh viện tư nhân cao cấp, vào lúc nửa đêm, hai đứa bé trắng trẻo mập mạp ra đời.

      Đường, chúc mừng , Đường phu nhân sinh đôi long phượng, mẹ con đều bình an.” vị bác sĩ bước ra khỏi phòng sinh, tháo khẩu trang, vẻ mặt hiền lành lên tiếng chúc mừng người đàn ông sắc mặt tái nhợt.

      “Bà xã tôi đâu?” vội vã hỏi, cũng phải là hỏi hai đứa bé mà là hỏi Kỷ Trừng Thần ở đâu.

      Càng đến gần ngày dự sinh, buổi tối càng ngủ yên giấc, cứ có cảm giác đứa bé chui ra bất cứ lúc nào, trải qua thời gian dài mất ngủ, cho nên tối nay mệt đến nỗi ngủ thiếp , nhưng mới vừa chợp mắt Kỷ Trừng Thần lại chụp tay , với sắp sinh rồi, dọa sợ tới mức mất bình tĩnh, chỉ biết phải đưa tới bệnh viện ngay lập tức.

      Thời gian ngồi chờ ở ngoài phòng sinh, vô cùng nóng nảy, những lời an ủi của người nhà họ Kỷ đều lọt vào tai , thời gian chờ càng lâu, càng thêm sốt ruột, suýt chút nữa xông vào phòng sinh.

      may là trước khi có hành động này bác sĩ ra, báo cho biết là cả mẹ lẫn con đều bình an vô , khi đó, trái tim treo lơ lửng của mới có thể nhàng hạ xuống.

      Đường được chuyển ra phòng ngoài, nhưng vì ấy mới vừa sinh xong, bây giờ rất yếu

      ớt, cố gắng để cho nghỉ ngơi nhiều chút!” Bác sĩ rất có kinh nghiệm, vừa nhìn thấy biết là lần đầu được làm cha, vậy nên cũng khỏi thêm: “Em bé tạm thời được chuyển đến phòng kiến, lát nữa ôm qua cho mẹ.”

      “Cám ơn bác sĩ!” Sau khi lời cám ơn, vội vàng chạy nhanh về hướng phòng bệnh bác sĩ chỉ, bỏ lại vị bác sĩ thầm khen ngợi vợ của và cha Kỷ và mẹ Kỷ phải theo y tá để làm thủ tục.

      Đường Huân nhàng đẩy cửa phòng bệnh, lại thấy Kỷ Trừng Thần ngủ rất say.

      Khuôn mặt nhắn của ràng tái nhợt và mệt mỏi, khiến cực kỳ đau lòng, mặc dù từng ngeh lúc sinh rất đau đớn, nhưng khi đứng, chờ ở bên ngoài mới sâu sắc cảm nhận được việc sinh con dễ dàng.

      “Trừng Thần, em vất vả rồi.” thương vuốt ve khuôn mặt ngủ say của , nhàng ghé sát vào tai .

      Nghe thấy giọng của , Kỷ Trừng Thần chậm rãi mở mắt: “Huân!” khóe môi nở nụ cười vụ vẻ, gọi khẽ gọi tên .

      “Xin lỗi, làm em thức giấc sao?”

      có, em chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi thôi, nhìn thấy Hi nhi và Bình nhi chưa? Hai đứa có đáng ?”

      Khi biết mình mang song thai, Kỷ Trừng Thần vô càng cao hứng, bởi vì Đường Huân lại có thêm hai thành viên mới trong gia đình rồi.

      “Vẫn chưa!” vội vàng chạy đến nhìn trước, “Cục cưng được chuyển vào phòng kiến, lát nữa y tá ôm qua đây!”

      “Vậy à? Làm gì có baba nào đến nhìn con mình trước chứ?: cũng đoán đươc nguyên nhân, mặc dù cảm động nhưng ngoài miệng vẫn nhịn được mà trách cứ .

      Con là của , cũng là của đấy.

      “Được rồi, chờ em ngủ rồi nhìn xem.” vươn tay cha mắt , ép nghỉ ngơi.

      Sinh con khiến hao tổn rất nhiều thể lực, nhất định phải nghỉ ngơi thời gian mới có thể khỏe mạnh như trước kia.

      Kỷ Trừng Thần cười cười, ngoan ngoãn nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

      Ngắm nhìn dung nhan khi ngủ của , gần như mê muội, lại nhịn được mà cúi thấp người, dịu dàng hôn lên đôi môi, nhưng lời của bác sĩ lại vang lên trong đầu, khiến ngay lập tức bỏ ý nghĩ trộm hương, có lẽ bây giờ nên tới phòng kiến để nhìn mặt hai đứa con bé , tránh cho mình ở đây quấy rầy giấc ngủ của .

      Giúp đắp chăn, sau đó lặng lẽ rời , lại ngoài ý muốn trông thấy cha Kỷ và mẹ Kỷ đứng ngoài phòng kiến, cao hứng nhìn hai đứa cháu ngoại của mình.

      “Lão già, ông nhìn xem, đôi mắt của Bình nhi rất giống Thần Thần, còn đôi mắt của Hi nhi lại rất giống A Huân, là đáng !” Mẹ Kỷ kéo tay cha Kỷ, bà như thể mới phát ra điều gì.

      “Dĩ nhiên rồi, chẳng lẽ bà nghĩ tới hai đứa này là do ai sinh ra sao? Là Thần Thần nhà chúng ta đó, đương nhiên là phải đáng rồi!” Cha Kỷ thương con , dĩ nhiên lại càng thêm thương cháu ngoại của mình.

      “ai da, sao lại đáng như vậy, giống Lam Lam khi bé, cũng khiến cho người ta thích thôi!”

      “Lão già, ông đừng có khoa trương như vậy, để cho người ta cười cho đấy!”

      “Cười cái gì mà cười? cháu ngoại của chúng ta rất đáng mà!”

      “Được rồi, được rồi, ông cái gì cũng đúng!” Mẹ Kỷ thèm chấp với ông, khóe mắt lại trông thấy Đường Huân tới.

      “A Huân, con đến rồi, Thần Thần ngủ à? Nó thế nào rồi?” vì muốn để cho hai vợ chồng ở riêng chỗ nên mẹ Kỷ lôi cha Kỷ đến nhìn cháu ngoại.

      “Vâng, có gì đáng ngại, chỉ có chút mệt mỏi thôi ạ!” cách tấm kiến, nhìn thấy hai cục cưng đáng , cảm xúc khỏi dâng lên, khiến đôi mắt của đỏ hồng.

      “Con nhìn xem, hai đứa nó đáng !”

      “Vâng!” đó là giọt máu của , đương nhiên là đáng rồi, mỗi đứa trẻ đều là bảo bối trong lòng cha mẹ, có gì có thể thay thế.

      “Vậy con từ từ nhìn , mẹ về nấu chút đồ ăn cho Thần Thần rồi gọi điện báo cho Lam Lam biết mẹ con Thần Thần đều bình an. Lão già, ông theo tôi chợ, bây giờ mọi việc ổn cả rồi, ngày mai chúng ta lại đến thăm Thần Thần, giờ để cho nó nghỉ ngơi, ngủ giấc ngon !”

      “Vâng!” Đường Huân đưa mắt nhìn bóng lưng cha mẹ Kỷ rời .

      Hai bóng lưng dựa sát vào nhau, đây cũng là mơ ước của , hy vọng, sau này về già, tóc trở nên bạc trắng có thể giống như cha mẹ Kỷ nương tựa lẫn nhau.

      Cho đến khi bóng dáng của họ khuất, ánh mắt của mới chuyển đến hai đứa bé ngủ say.

      “Hi nhi, Bình nhi, xin chào, ba là ba của các con!” ngây ngốc nhìn về phía ai đứa bé, lên tiếng chào hỏi dù biết rằng được đáp lại.

      bà xã xinh đẹp, hai bé cưng đáng , người thân của , gia đình của , nguyện vọng của được hoàn thành rồi.
      Last edited by a moderator: 22/1/15
      shakugan012linhdiep17 thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 14.2

      Trải qua chăm sóc chu đáo của mẹ Kỷ, thân thể của Kỷ Trừng Thần hồi phục rất nhanh.

      Ngày ngày nhìn đôi vợ chồng trẻ ân ân ái ái, mẹ Kỷ cũng nhịn được nữa, bèn kéo cha Kỷ hưởng tuần trăng mật.

      Trước khi , còn hướng dẫn cho Đường Huân làm sao để chăm sóc cho trẻ con, để có thể chăm sóc cho hai cục cưng tốt, hề có chút dáng vẻ chật vật của người lần đầu được làm ba.

      Ngược lại là ai đó lần đầu làm mẹ, dưới tình huống có cha Kỷ mẹ Kỷ, có chị và ông xã ở đây, mình phải xoay sở với hai đứa bé này, là cực kỳ luống cuống, biết phải làm sao.

      Giống như bây giờ.

      “Ôi. . .cục cưng ngoan, đừng khóc nhé. . .”

      Đường Huân vừa về tới nhà, mở cửa trông thấy bà xã mình giống như sắp khóc đến nơi, tay bế Bình nhi khóc thút thít, trông rất nguy hiểm, tay còn lại nhàng vỗ vỗ Hi nhi nằm ghế dựa.

      Nghe thấy tiếng mở cửa, Kỷ Trừng Thần hít mũi, đáng thương nhìn : “ về rồi. . .” cười cười như trút được gánh nặng.

      Đường Huân nhìn , nở nụ cười yếu ớt trấn an, sau đó mới buông cặp hồ sơ trong tay, tiến lên ôm lấy Hi nhi khóc rất thê thảm, nhàng vỗ lưng cho bé.

      “Xuỵt, Hi nhi ngoan nào, Hi nhi là con trai, phải dũng cảm mới có thể bảo vệ em , con thể khóc nha!”

      Kỷ Trừng Thần ngồi xuống ghế sofa, vén áo cho ti ti vào miệng Bình nhi khóc vì đói.

      Bình nhi dùng sức mút mạnh, thỉnh thoảng còn thút thít mấy cái giống như bị bỏ đói rất lâu, vừa bú vừa biểu đạt ‘ủy khuất’ của mình.

      Kỷ Trừng Thần buồn cười, lại bất đắc dĩ vỗ vỗ cái mông của Bình nhi, bé này còn như vậy mà biết tố cáo người khác, lớn lên biết thế nào đây.

      Hít hít cái mũi , Bình nhi tiếp tục tiến hành nhiệm vụ quan trọng, vất vả mới cho Bình nhi bú no, sau đó ôm lấy Hi nhi từ tay Đường Huân, để ôm Bình nhi, còn lại tiếp tục cho Hi nhi bú.

      Hi nhi tương đối ngoan hơn, rất nhanh bú no, sau khi được mẹ nhàng vỗ lưng, bé ợ sữa cái rồi ngủ say, mà Bình nhi nằm trong ngực Đường Huân cũng ngủ mất rồi.

      Đem hai cục cưng ngủ say đặt vào trong nôi, Kỷ Trừng Thần nhàng chọc chọc khuôn mặt nhắn của Bình nhi, mắng câu: “Tiểu tinh!”

      Đường Huân ôm lấy từ phía sau, đem ôm vào trong ngực mình, cùng nhau ngắm hai thiên sứ say ngủ: “Vất vả cho em rồi, biết vậy về sớm hơn chút!”

      “Ngốc, người vất vả nhất chính là !” Ban ngày phải làm, buổi tối còn phải về giúp chăm sóc hai đứa này.

      Nhắc tới công việc, Kỷ Trừng Thần nhịn được mà oán trách cha của Đường Huân.

      Lúc đầu hung tợn , nếu Đường Huân chịu ly hôn với để cưới người phụ nữ kia phải cút ra khỏi Đường thị.

      Vậy mà kết quả sao, bởi vì những người trong hội đồng quản trị hiểu rất khả năng của Đường Huân, nhờ có mà Đường thị mới có ngày hôm nay, cho nên mọi người đều

      đồng ý bãi nhiệm quyền hạn của Đường Huân, cuối cùng, Đường Huân vẫn phải giống như trước, bận tối mày tối mặt vì Đường thị.

      Nếu như hôm nay Đường Huân phải làm việc ở Đường thị có nhiều thời gian ở nhà để giúp rồi.

      Đường Huân vuốt ve mái tóc mềm mại của : “ vất vả!”

      Có thể nhìn mỗi ngày khỏe mạnh, Hi nhi và Bình nhi ngày lớn lên, ngoại trừ hạnh phúc và cảm động, có gì mà vất vả chứ?

      Kỷ Trừng Thần nhăn mặt, khịt khịt mũi : “Nếu cứ tiếp tục như vậy chẳng những làm hư em mà ngay cả Hi nhi và Bình nhi cũng bị làm hư đấy!” Dựa vào cái cách lúc nào cũng nuông chiều ba mẹ con chuyện này cũng có thể xảy ra lắm.

      “Em bị làm hư sao?” giọng của thấp, giống như hỏi vấn đề nghiêm túc, vậy mà khi ánh mắt của vừa chạm vào dôi mắt của gò má lại ửng đỏ.

      “Nếu đói bụng … em nấu cong cơm rồi, bây giờ có thể ăn!” lắp bắp , hy vọng có thể trì hoãn thời gian ‘ăn’ mình.

      “em biết muốn ăn gì mà?” lại ra ám hiệu.

      Sắc mặt của lại càng đỏ hơn.

      Bởi vì mang thai mà hai người bọn họ bắt buộc phải ‘đình chiến’ thời gian, nhịn rất lâu, chờ đến khi ở cữ xong thể chờ thêm được nữa mà đem ăn sạch từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, hại ngày hôm sao xuống giường được, lại còn bị người nhà thầm cười trộm.

      Hơn nữa, kể từ đêm đó, lại hề biết tiết chế, cứ như kẻ tham ăn biết thế nào là đủ.

      “Đáng ghét, em đói bụng đấy!” vội vàng , sau đó chạy trốn vào phòng bếp.

      “Hôm nay em có làm sườn xào chua ngọt, đầu hũ dồn thịt mà thích đấy … a! nguy rồi!”

      “Lại quên nhấn nút nấu cơm à?”

      Lúc bắt nồi cơm, Bình nhi và Hi nhi cùng nhau khóc lên, phải vội vàng chạy vào dỗ hai đứa nên lại quên nhấn nút nồi cơm rồi.

      “Đói lắm à? Hay là gọi thức ăn nhé?”

      ra mình đói bụng, chẳng qua vì muốn trốn cho biến mình thành ‘thức ăn’ rồi nuốt vào bụng mà thôi, vừa rồi lúc nấu cơm có ăn vụng chút đồ ăn nên giờ cũng cảm thấy đói.

      nhanh chóng chớp mắt, vẻ mặt chột dạ, Đường Huân ngay lâp tức phát .

      thân mật cắn vào môi , thấp giọng : “Còn phải chờ cơm chín nữa, bằng chúng ta làm chút chuyện trước , còn hơn là ngồi đây đợi , em thấy sao?”

      xấu hổ đẩy : “Đừng như vậy.” muốn bởi vì ‘cái chuyện kia’ mà lại quên nấu cơm đâu.

      Nhưng cũng dễ dàng bỏ qua cho như vậy, tay ôm lấy vòng eo mềm nhung, cúi đầu hôn lên môi khẽ mở ra vì kinh ngạc, đầu lưỡi tiến thẳng vào trong miệng , trao cho nụ hôn nóng bỏng.

      “Huân … “nụ hôn của quá mức nóng bogr, mãnh liệt tới mức khiến chân mềm nhũn, còn chút sức lực nào, hai tay vịn vào vai tìm kiếm điểm tựa.

      Trông thấy quần áo người mình càng lúc càng ít dần, chụp lấy tay ngăn lại: “ nên ở chỗ này, vào phòng có được ?”

      , phòng ca quá!” ôm , để ngồi lên chiếc bàn lạnh như băng, tiếp tục cởi hết quần áo người để cho từng tấc da thịt trắng nõn của dần dần lộ , rọi vào trong mắt .

      đợi được nữa!”

      run rẩy, hai tay túm chặt áo ở thắt lưng : “Đừng … ở chỗ này, rất mắc cỡ..”

      Đường Huân lại giống như nghe thấy, tiếp tục cởi quần áo người mình.

      “Em ghét … ghét …” mười ngón tay để lại vết cào ở lưng , nhíu đôi lông mày, ra những lời trái với lương tâm.

      càng cố gắng xâm nhập, lại càng khiến thêm thở dốc.

      lâu sau, thanh nức nở yếu ớt vang lên: “Em .. chịu nổi … em sắp …’’

      Kỷ Trừng Thần cong người lên, tóc dài lay động như thể cũng run rẩy cùng dạt tới cảm giác lên đỉnh tuyệt vời này.

      vô lực dựa vào , thở hổn hển: “Đáng ghét, đáng ghét …đáng ghét!” vậy mà lại dám làm chuyện này ở phòng bếp, sau này làm sao dám trốn vào đây nữa.

      “Ai bảo em mê người như vậy?” đẩy hết trách nhiệm cho : “Quyến rũ đến mức kịp trở về phòng mà làm ngay tại chỗ này …”

      ngậm miệng lại.” đưa tay che miệng , đỏ mặt gầm tiếng.

      “Nhưng mà, rất em!” Khẽ hôn đôi môi đnag cong lên của , nhàng .

      …” Đáng ghét, cứ vậy, bảo làm sao có thể tiếp tục giận đây?

      “Em sao?”

      bất đắc dĩ than : “ , là người mà em nhất!”

      Đường Huân hôn , bya giờ cứ tạm thời bỏ qua cho trước, tối nay .

      Xuỵt, xin đừng quấy rầy.
      Last edited by a moderator: 22/1/15
      shakugan012linhdiep17 thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Ngoại truyện: là em sao?

      Buổi chiều mùa xuân ấm áp, tiếng thét chói tai phá vỡ gian tĩnh lặng, dọa đến những chú chin đậu những tán cây phải bay loạn xạ.

      ấy cứu người ta, vây nên người ta mới ngã xuống, vậy nên sau đó, người ta muốn gả cho ấy!” phồng má, biểu đạt tức giận của mình.

      Kỷ Trừng Thần vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười nhìn chằm chằm con mình: “Sao con lại có suy nghĩ như vậy? Cái gì quy định nếu cứu con phải cưới con? Là ai dạy con như thế?”

      Bình nhi mím chặt bờ môi đỏ mọng, đôi mắt rưng rưng nìn về phía baba.

      Mặc dù baba rất muốn giúp , nhưng nhìn thấy mẹ tức giân nên chẳng dám lên tiếng cứu viện, ngoại trừ bà ngoại.

      “Ta con nha, là còn mặt mũi mà con mình sao, hồi bé chẳng phải con cũng cầu hôn người ta đó thôi? Chỉ cần đối xử tốt với con chút, giúp đỡ con chút, cho con viên kẹo hay hợp sữa con liền cầu hôn với người ta, bắt người ta chờ con lớn lên rồi kết hôn.” Bà ngoại thấy cháu mình nước mắt lưng tròng đau lòng, vội vàng ôm lấy Bình nhi, cách xa người mẹ ‘độc ác’.

      “Con?” Kỷ Trừng Thần trợn mắt: “Sao con lại nhớ vậy?”

      “Đó là bởi vì con cảm thấy quá mất mặt, cho nên theo bản năng lãng quên.” Mẹ Kỷ cách khinh thường.

      “Con …” vừa gặp mà cầu hôn với người ta … là quá mất mặt mà.

      “Cho nên ta , con có tư cách gì mà Bình Nhi?” Mẹ Kỷ mang cháu trai và cháu đến công viên chơi, bỏ lại sau lưng đứa con hóa đá và cậu con rể cười tươi.

      Ôm vợ từ đằng sau, Đường Huân ghé sat vào tai : “Nghe mẹ em mới nhớ, hình như hồi cũng từng bị cầu hôn, kia còn tự xưng là ‘Thần Thần’, em xem, có phải lúc từng bị em cầu hôn hay ?”

      Lần này, Kỷ Trừng Thần hóa đá càng lâu hơn.

      lúc sau, quay đầu lại, “ vậy, em có nên dạy Bình nhi, có việc gì cứ cầu hôn với người ta hay ? Nếu vậy, đợi lúc nó năm tuổi cũng giống em ngày đó, có hai mươi vị hôn pphu và hơn ba mươi ông xã dự bị rồi.”

      Nghe vậy, sắc mặt của Đường Huân trầm xuống: “ thể! Bình nhi còn như vậy, thể có nhiều vị hôn phu và ông xa dự bị như thế! Nếu , nó mau chóng phải gả ra ngoài làm sao bây giờ?”

      Kỷ Trừng Thần thở dài, chỉ cảm thấy trình độ cưng chiều vợ con của Đường Huân sắp vượt qua cha rồi.

      “Nhưng mà, tại sao em lại có nhiều vị hôn phu và ông xã dự bị như vậy?” còn chưa kịp thở dài xong, đột nhiên lại bị ôm chặt, hơn nữa còn bước nhanh đến mục tiêu … giường lớn thẳng tiến.

      “Đường Huân, được lấy chuyện này để kiếm cớ làm chuyện đó, đây là chuyện rất lâu rồi.” Kết hôn mấy năm, tính cách của thế nào cũng hiểu được mấy phần, cái chuyện ‘đố kị’ này tuyệt đối là kiếm cớ.

      ra sức vùng vẫy, nhưng cũng tránh khỏi bị lột sạch , kết quả là bị ăn sạch.

      Sau mấy lần nằm giường thở hổn hển, hiểu, bọn họ là vợ chồng già, con cái cũng có, vậy mà tại sao dục vọng của đối với lại hề giảm bớt?

      đôi bàn tay vươn tới từ phía sau, ôm vào trong ngực .

      “Đợi chút … từ từ, em được.” vội vàng hạ giọng, rất sợ lạ dùng sức ‘ăn’ mình thêm lần nữa.

      biết, chỉ muốn ôm em thôi.” Trong giọng còn mang theo ý cười, hề có chút uể oải nào: “Còn nữa, chỉ muốn , nếu như năm đó, bé cầu hôn với là em, vậy rất cao hưng, vì khi đó cự tuyệt em, vậy mà sau này em lại giữ đúng lời hứa mà gả cho !”

      Mặc dù, giọng điệu đắt ý của rất dễ khiến người ta nổi giận, chẳng qua là, nếu năm đó cầu hôn với , như vậy chứng tỏ từ bé đôi mắt tinh tường rồi.

      Phát điều này, biết có nên dạy cho Bình nhi, gặp chuyện gì cũng cầu hôn với người ta hay , bởi vì biết đâu con gặp được ông xã vô cùng thương nó.

      Aizz, làm mẹ khó, muốn đẻ dục vọng của ông xã được no bụng, lại càng khó hơn.

      ---hoàn---
      Last edited by a moderator: 22/1/15
      shakugan012linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :