1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông xã háo sắc - An Tĩnh (Full 14C+NT) Đã có Ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9.1

      Đầu lưỡi chậm rãi lướt qua ngọn núi trắng như tuyết, chỉ là chưa hôn lên nhụy hoa xinh đẹp mà thôi.

      “A. . ưm. .Huân. .” nhịn được mà cong người, ngơ ngác nhìn thân thể cường tráng của , hiểu tại sao vẫn có thể tỉnh táo như vậy, còn lại cảm thấy như sắp phát điên lên rồi.

      cười vài tiếng, cuối cùng cũng ngậm đóa hoa kia vào trong miệng, vừa mút vừa cắn , vừa liếm vừa đảo xung quanh đỉnh, kích thích cảm giác của , tay kéo sợi dây quần lót , cởi ra, sau đó để người mình ở giữa hai chân .

      xấu hổ khép hai chân lại, kẹp chặt hông của , cũng khiến ép về phía mình.

      dám ngước lên nhìn , ánh mắt rơi vào vòm ngực bền chắc, vòm ngực trần trụi này cũng phải là lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng lần nào cũng bị ánh mắt màu đồng của mê hoặc, biết vòm ngực của những người đàn ông khác thế nào, chỉ biết rằng thân thể rất đẹp, khiến cho mãi thôi.
      “Sờ .” Kéo tay đặt lên ngực mình, khàn giọng cầu.

      len lén nhìn cái, sau đó, bàn tay bé bắt đầu sờ loạn ở ngực , nhàng cọ sát, cảm giác này hoàn toàn khác so với tinh tế mềm mại của .

      Đầu ngón tay truyền tới cảm xúc tê dại, khiến mỗi lần chạm vào da thịt của hô hấp cũng tăng nhanh, tim đập rộn lên, khuôn mặt dần dần ửng đỏ, cảm giác mình giống như miếng bơ bị đun chảy, mềm nhũn, vô lực.

      đưa mắt nhìn , bối rối và luống cuống trong mắt khiến lòng thương, nhưng muốn bỏ qua cho , đợi lâu như vậy, làm sao có thể bỏ qua cho , làm sao có thể buông tha cho được?

      . . . .

      đây là lần đầu tiên của , nhưng có người ở lần đầu tiên mà trình độ thân kinh bách chiến (*) như vậy sao?

      (*) trải qua nhiều trận đánh = thành thạo.

      hít sâu hơi, muốn mở miệng xin tha thứ, xin hãy nhanh lên chút, đừng hành hạ nữa, nhưng vừa mở miệng lại bị che lại, tất cả những lời van xin đều ra được.

      Tối hôm nay, Đường Huân sớm quyết định đòi lại hết tất cả những gì nợ , tất cả đều phải trả lại cho .

      Cho dù muốn cùng lăn lộn giường mấy ngày, ai dám gì? Bọn họ bây giờ có quyền ân ái hợp pháp, là vợ , phải có trách nhiệm thực ‘nghĩa vụ’ vợ chồng.

      Vì thế, bên trong phòng ngủ, dâu phải thực ‘nghĩa vụ’ cùng với chú rể suốt đêm, đây là ‘nghĩa vụ chân chính’ mà bị ép buộc phải thực nha.

      ***

      biết ngủ bao lâu, đến khi chuông điện thoại vang lên, đánh thức Kỷ Trừng Thần, nhưng vẫn còn mệt mỏi, chưa muốn rời giường,

      úp mặt vào gối cọ cọ hồi lâu, mới mở mắt, nghiêng người nhìn mãnh nam cởi trần vừa mới bước ra từ phòng tắm... ông xã của .

      Đường Huân định đến tủ quần áo lại dừng lại, áy náy hỏi: " đánh thức em à?"

      mở mắt nhìn gật đầu cũng lắc đầu, chỉ nhìn chằm chằm vóc dáng mê người mà thường ngày vẫn giấu đằng sau lớp áo sơmi... cơ ngực bền chắc, cơ bụng rất đẹp, vóc người ông xã của tuyệt đối khiến cho đàn ông phải ghen tị, phụ nữ phải chảy nước miếng, vóc người tốt như vậy khiến kìm chế được mà đưa tay sờ trộm cái.

      "Trừng Thần!" Đường Huân cầm bàn tay bé của vợ mình xoa lên lồng ngực, trong cổ họng phát ra tiếng cảnh cáo có chút khàn khàn.

      "Dạ?" Lúc đầu còn ngước mắt vô tội nhìn , lúc sau, nhìn xuống dọc theo tầm mắt của , lại thấy bàn tay ' nghe lời' của mình.

      "A!" sợ hãi kêu lên tiếng, vội vàng rụt tay lại, kéo chăn phủ kín đầu, dám ló ra nhìn .

      Nhìn động tác trốn tránh tựa như đà điểu của vợ mình, nhịn được mà cười khẽ.

      "Trừng Thần, em muốn sao?" thấp giọng hỏi, giọng khàn khàn mang theo nồng đậm vui vẻ, nếu muốn, nhất định từ chối, dù sao đây cũng là lần đầu tiên chủ động kể từ sau khi hai người kết hôn.

      Thời gian lặng lẽ trôi qua, bọn họ kết hôn cũng được ba tháng rồi, trong thời gian này, bọn họ tổ chức đám cưới, rồi hưởng chuyến tuần trăng mật.

      Ngày ngày trôi qua, chỉ cảm thấy mình càng lúc càng giống hơn, lệ thuộc vào hơn, chính là cái cảm giác thể sống được nếu thiếu , tình cảm đối với theo ngày tháng cứ tăng lên, đến mức ngập tràn, cứ cho là lúc vừa kết hôn chưa , nhưng bây giờ có thể khẳng định, .

      " muốn muốn muốn..." vội vàng lên tiếng, càng ngừng lắc đầu, cũng quan tâm cách lớp chăn, đứng bên ngoài có nhìn thấy hay .

      " muốn sao?" lại hỏi.

      " muốn muốn, muốn!" dùng toàn bộ sức lực hét hói tai, sợ mình nổi điên mà nhảy dựng lên quát : "Chẳng phải sáng nay có hội nghị sao? Sao còn chưa , coi chừng bị muộn đấy!"

      " đâu!" Cho dù cũng sao cả, ông chủ đến trễ nhân viên cũng chẳng thể gì.

      "Em muốn sao?" gương mặt nở ra nụ cười dịu dàng yếu ớt, nhưng trong miệng lại thốt ra lời đứng đắn.

      "Người ta muốn mà!" khỏi để lộ ra dáng vẻ làm nũng của bé , khuôn mặt đỏ bừng trở nên kiều diễm.

      thấp giọng cười, đưa tay mơn trớn mái tóc rối bời bên gò má , rồi lại đặt nụ hôn nhàng lên trán.

      "Được rồi, trêu em nữa!" Nếu còn tiếp tục trêu chọc cũng chịu được mà lại tiếp tục cùng triền miên giường, buổi họp sáng nay bị huỷ mất.

      Đường Huân lưu luyến buông ra, đến tủ quần áo lấy áo sơmi mặc vào, áo sơmi trắng tinh che thân thể tráng kiện mê người, cũng trong nháy mắt biên trở về thành giám đốc lạnh lùng trong lòng mọi người.

      Mất cảnh sắc tuyệt đẹp, Kỷ Trừng Thần lặng lẽ thở dài.

      "Tối nay về cho em nhìn." cần đoán cũng biết trong đầu nghĩ gì, bởi vì suy nghĩ của vĩnh viễn phản ánh cách chân nhất ở khuôn mặt ngây thơ kia, so với những khuôn mặt giả dối mà từng gặp ở thương trường, khuôn mặt này của lại khiến tim đập nhanh ngừng.

      hít sâu hơi, sao biết được nghĩ gì?

      "Đừng dùng ánh mắt này nhìn , kìm chế được." Bàn tay to che đôi mắt , Đường Huân dịu dàng , vừa dứt lời, mồi đặt lên môi .

      Lúc này, nụ hôn của cũng phải là nhàng khẽ chạm, mà là nụ hôn rất sâu, môi lưỡi giao nhau vô cùng mãnh liệt.

      Cho đến khi lồng ngực của cả hai còn chịu được nữa mới nhàng buông ra: " đây, trời lạnh lắm, khi nào em ra ngoài nhớ mặc dày chút, biết chưa?"

      "Vâng, tối nay chúng ta ăn lẩu đấy, về sớm nhé!" dịu dàng căn dặn, đợi sau khi ra khỏi phòng rồi mới đỏ mặt ôm gối của , thẹn thùng úp mặt vào trong gối.

      nhịn được hấp dẫn của món lẩu, Kỷ Trừng Thần cố gắng chịu lạnh, chợ mua nguyên liệu về nấu, túi lớn túi khệ nệ xách vào nhà, vừa mở cửa thấy phòng vẫn tối thui, chứng tỏ Đường Huân còn chưa về.

      "Dạo này đều làm thêm giờ, đúng là bận rộn!" lẩm bẩm, bắt đầu xử lí nguyên liệu, sau đó bê chiếc bàn ra phòng khách.

      Trong nhà chỉ có và Đường Huân, ăn cơm bàn lớn khiến cảm thấy rất xa cách, cho nên thích cùng ngồi xuống sàn, ăn cơm bàn .
      Last edited: 22/1/15
      shakugan012linhdiep17 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9.2

      Khi tất cả đều chuẩn bị xong, cả người cũng ướt đẫm mồ hôi, lập tức lấy quần áo bước vào phòng tắm, muốn tắm rửa cho sạch .

      Sau khi tắm rửa sạch , sáng khoái bước ra phòng khách, ông xã thân của vẫn chưa về, lại lấy máy sấy sấy khô tóc, sau đó đem cất vào trong tủ, thế nhưng ông xã của vẫn chưa trở lại.

      Nhìn chằm chằm nồi lẩu bàn, khỏi suy nghĩ biết tối nay Đường Huân có về hay .

      Nghĩ nghĩ lại, mắt của càng lúc càng nặng trĩu, đợi thêm lát nữa đầu óc cũng càng lúc càng mơ màng, mấy phút sau, gục xuống bàn mà ngủ thiếp .

      Khi Đường Huân trở về nhìn thấy dáng vẻ đáng của nằm úp sấp bàn mà ngủ, trán trơn bóng còn dính mảng rau xà lách. . . trong các loại rau để ăn lẩu tối nay.

      đợi , ý nghĩ này khiến vừa tức giận lại vừa vui vẻ.

      Tức giận vì ôm bụng đói để chờ trở về, vui vẻ là vì tôn trọng như vậy, nguyện ý chờ trở về cùng nhau ăn cơm, hai cảm xúc mâu thuẫn khiến chỉ biết bất đắc dĩ lắc đầu cái, đắc thê như thử, phu phục hà cầu? (lấy được người vợ như thế còn cầu gì hơn? )

      “Trừng Thần, đừng ngủ ở chỗ này, bị cảm lạnh mất!” Gạt rau xà lách trán , Đường Huân nhàng thơm cái, gọi người đẹp ngủ của tỉnh dậy.

      Dụi mắt giống như trẻ con, Kỷ Trừng Thần mở mắt nhìn ,

      khóe môi nở nụ cười ngọt ngào.
      " về rồi!"- vòng tay ôm cổ , cả người nhõm tựa vào ngực , lồng ngực ấm áp lại khiến buồn ngủ rồi.

      Mặc dù rất muốn để tiếp tục ngủ, thế nhưng vừa nghĩ tới chưa ăn thể nhịn được mà nhàng đỡ ngồi dậy, cho dựa vào nữa.

      "Ngoan, em hâm nóng đồ ăn lại , tắm trước rồi cùng nhau ăn tối, được ?" Hôn lên môi , hỏi.

      "Vâng, nhanh lên nhé, nếu em đợi nữa!" cười hì hì đẩy ra, còn ấm áp của , đột nhiên thấy lạnh, lại muốn nép vào ngực nữa rồi.
      'Nghịch ngợm' thương điểm lên chóp mũi của , đứng dậy vào phòng tắm.

      Chưa được bao lâu, trở lại bên cạnh , ôm vào trong lòng mình.

      "Lần sau được chờ nữa, đói phải ăn trước, đừng để mình bị đau bụng, biết ?" Đường Huân nghiêm túc , chưa bao giờ quên cha Kỷ từng lạnh lùng nghiêm khắc với mình, nếu ăn uống đúng giờ, Kỷ Trừng Thần bị đau bụng.

      "Nhưng ăn lẩu mình rất chán, vẫn nên chờ về rồi ăn mới ngon." quan tâm nghiêm túc đến thế nào chỉ mang hết nguyên liệu bỏ vào nồi.
      nhớ Đường Huân ăn lẩu mình rất đơn khiến cho người ta cảm nhận được mùi vị, cho nên tình nguyện đói bụng, chờ chờ về để cùng ăn lẩu.
      Đường Huân thương nhìn bên khuôn mặt xinh đẹp của , trong lòng đầy cảm động "Cảm ơn em, Trừng Thần." Ôm chặt từ đằng sau, thấp giọng nỉ non.
      "Ngốc! Cảm ơn cái gì. Em chỉ là đột nhiên thích ăn lẩu thôi." Kỷ Trừng Thần thả lỏng để mình tựa sát vào ngực , giọng dịu dàng như trước "Sau này có em ăn lẩu cùng ".

      Cho nên bao giờ... phải sợ chỉ có mình, còn đơn nữa.

      có cảm giác khóe mắt mình nóng lên, trong ngực mang đến cho tất cả niềm vui và cảm động, dường như cũng khiến thấy mình yếu đuối, thỉnh thoảng lại muốn rơi nước mắt để biểu đạt cảm kích của mình.

      "Được rồi, thịt bò chín rồi!" gắp miếng thịt bò trong nồi ra, chấm xì dầu rồi đưa lên miệng : "Nếm thử xem mùi vị thế nào."

      há miệng ăn miếng thịt,cẩn thận thưởng thức.

      "Thế nào? Thế nào? Có ngon hay ?"

      gật đầu, mở miệng,chẳng qua chỉ bắt đầu cầm đũa lên, gắp thức ăn trong nồi, dùng hành động để ca ngợi tài nghệ nấu ăn của .

      Thấy thưởng thức món ăn mình nấu, dáng vẻ ăn ngừng khiến bờ môi nhịn được mà nở nụ cười ngọt ngào, rất nhanh cũng bắt đầu ăn cùng .

      ăn, đột nhiên nhớ tới điều quan trọng: "Dạo này thường làm thêm giờ, công việc nhiều lắm à?" Khoảng thời gian này, thi thoảng hay làm thêm giờ, có lúc tới tận nửa đêm mới trở về, có chút lo lắng thân thể của chịu nổi.

      Tay cầm đũa khẽ ngừng lại, sau đó lập tức trả lời : "Gần đây có hồ sơ sáp nhập tương đối gấp, sắp tới cũng còn bận rộn như vậy nữa, em đừng lo lắng cho !"

      " nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng làm quá sức, nếu bị bệnh như lần trước đấy!"

      "Chuyện này qua lâu rồi, em còn muốn lôi ra tính sổ với sao?" cười cười nhìn , cố ý làm giọng hơi giận lẫy.

      "Dĩ nhiên, hơn nữa, sau này chỉ cần bận rộn ngày, em tiếp tục lải nhải bên tai , phiền chết luôn, xem còn dám bị bệnh nữa hay !" lafm mặt xấu, cố tình nhếch miệng nhe răng dọa .

      "Dạ dạ dạ, nhất định quý trọng thân thể của mình tốt, ai bảo khỏe mạnh vợ mới 'tính phúc' được chứ?"

      câu hai ý kiến gò má đỏ lên, sau khi kết hôn, thi thoảng vẫn hay những lời xấu hổ như vậy, khiến coi cách nào phản bác.

      ".......ăn linh tinh!"

      Đường Huân khẽ cười, gắp cho mấy thứ thích ăn để hả giận, nhưng cũng giận lâu, cho nên rất nhanh, lại nhìn nở nụ cười dịu dàng.

      Nụ cười này, khiến mê mẩn, thứ thích nhất, vẫn là nụ cười của .

      biết loại kích động từ đâu kéo đến khiến để ý đến trong miệng cón mùi thức ăn, nghiêng mình hôn lên bờ môi đỏ mọng của , trằn trọc mút vào.

      Thân thể sớm thuộc về , Kỷ Trừng Thần khéo léo để mặc định đoạt, chẳng qua là khi nghĩ đến bọn họ vẫn chưa ăn xong, bởi vì muốn bị đau bụng nên vội vã kêu dừng lại.

      "Ăn cơm trước " cố gắng làm cho mình ra dáng nghiêm túc chút,thế nhưng lại để ý đôi mắt mông lung của mình, đôi môi sưng đỏ, dáng vẻ mê người như vậy đem toàn bộ cố gắng của hóa hư .
      Last edited: 22/1/15
      shakugan012linhdiep17 thích bài này.

    3. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      Ngot ngao wa bn oi

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 10.1

      Đối với lời của , vờ như nghe thấy, chỉ nghe theo khát vọng của mình mà hôn mãnh liệt, in lại dấu vết chiếc gáy trắng nõn, nơi nào cũng xuất dấu hôn của .

      “Ghét. . .” thở khẽ, nỉ non .

      “Ghét ?” hỏi ngược lại, bàn tay đặt trước ngực , tùy ý xoa nắn.

      “Ưm. . . .” , hề ghét chút nào, hầu như đêm nào cũng triền miên, thân thể đối với trêu đùa của ngày càng quen thuộc, đối với hành động kích tình của ngay lập tức có phản ứng.

      “Vậy cũng tốt!” Khóe môi nở nụ cười, Đường Huân đột nhiên buông ra: “Nếu em muốn, vậy chúng ta ăn cơm trước !”

      khiến thở dốc rồi lại bảo là muốn? Kỷ Trừng Thần bị buông ra khiến cảm thấy tim mình đập rất nhanh.

      Lửa tình bị khơi mào vẫn bừng bừng trong cơ thể, khép chặt hai chân, muốn đè nén cảm giác xấu hổ này, thế nhưng càng kẹp chặt lại càng kích thích tiểu hạch nhạy cảm giữa hai chân, khiến cho càng nóng, càng muốn hơn.

      Nhìn dáng vẻ chuyên tâm ăn uống của , cắn môi, biết mình nên bổ nhào về phía trước, cho tiếp tục ăn mà phải giải quyết ‘thèm ăn’ của trước, hay là nhẫn nại chờ đợi ăn xong rồi tính.

      Đôi chân nghe lời càng kẹp chặt hơn, càng kích thích tiểu hạch giữa hai chân, khiến cho quần lót của sắp ướt đẫm.

      Lúc này, Đường Huân lấy miếng rau xà lách mà thích ăn nhất, để sát bên môi ,

      dụ dỗ ăn: "Sao em ăn? mình ăn sắp hết nồi lẩu rồi, ngoan, mau ăn !"

      Kỷ Trừng Thần chịu nổi, rất căng thẳng, nhừng khi thấy nhìn mình cười dịu dàng tất cả đều hóa thành hư , ăn đồ ăn đũa, ngược lại lại vòng lên cổ , hôn lên môi tựa như đói khát lên cơn động tình.

      Dường như sớm đoán được phản ứng như vậy, Đường Huân thuận thế ôm đặt đùi mình, bàn tay nâng mông , nặng nề để lên phái nam cứng rắn của .

      Cách lớp quần áo, phái nam cứng rắn nhô lên, chậm rãi cọ sát ở nơi mẫn cảm của , khiến rên rỉ càng thêm kiều.

      Kỷ Trừng Thần ôm mặt , đành lòng rời khỏi môi , vừa hôn vừa chỉ trích: " quá đáng... quá đáng..." Hành động của khiến rất nhanh hiểu ra, người đàn ông này là chờ tự chui đầu vào lưới.

      thừa nhận, cũng cố gắng kìm nén lửa tình trong người mình, cố tình buông ra để kích thích lửa tình trong , chẳng qua là khi bàn tay vòng lên cổ , biết tất cả những điều đó đều đáng giá.

      vòng tay ôm lấy eo , tay còn lại nhân lúc ý loạn tình mê bao trọn nơi đẫy đà mềm mại, bởi vì ở nhà nên mặc áo lót, bên trong trần như nhộng, vừa đặt tay lên là có thể chạm vào nụ hoa bên dưới lớp áo của .

      "Trừng Thần, em hiểu thế nào là lửa tình khó nhịn chưa?" khàn giọng hỏi.

      Khi nghiêng đầu, muốn thưởng thức da thịt mềm mại ở những nơi khác cơ thể lại 'ưm' tiếng kháng nghị, cho phép dời đôi môi mỏng mà thích nhất.

      "Đừng..." còn chưa hôn đủ đâu.

      vừa kháng nghị, vừa lắc lắc eo , khiến cho vị trí mẫn cảm của hai người đồng thời cọ sát.

      Vươn tay tắt bếp, xoay người đặt nằm lên ghế sofa đằng sau lưng, khiến trở thành 'thức ăn ngon' mà sắp thưởng thức.

      chen thân vào giữa hai chân , khiến cách nào khép chân lại, chỉ có thể bất lực nằm ghế sofa, nhìn cởi từng thứ từng thứ người mình xuống, trong nháy mắt, người chỉ còn sót lại chiếc quần lót màu xanh biếc vừa mới mặc chưa được bao lâu.

      "Mới mua à?" kéo quần lót sang bên, khàn giọng hỏi.

      "Vâng..." lúng túng trả lời.

      " thích màu này." cúi đầu, hôn liên tiếp mấy cái xuống quần lót của .

      Lần này, ánh mắt của rất dọa người, giống như muốn biến thành thức ăn rồi nuốt hết vào bụng.

      "Em muốn ." khao khát được lấp đầy trong cơ thể mình.

      Kỷ Trừng Thần phát , mình vậy mà lại những lời thế này, khiến vừa xấu hổ vừa lúng túng nhắm chặt hai mắt, dám nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của .

      "Mở mắt ra, cho phép em nhắm mắt lại!" Đôi môi khẽ hôn lên mi mắt , buộc phải mở mắt ra.

      " muốn..." muốn mở mắt, cố cất giọng cự tuyệt mềm nhũn, đầu lắc lắc như chẳng còn chút sức lực nào.

      " muốn sao?" giọng hỏi, vươn tay cầm chiếc áo vừa mới cởi xuống của , buộc quanh mắt , che tầm nhìn.

      "A!" hô lên tiếng, đưa tay bé muốn tháo xuống.

      "Che rồi, đừng tháo xuống!" giữ tay lại, ngậm chặt nụ hoa trước ngực , đầu lưỡi nóng bỏng đảo quanh đỉnh đỏ hồng, tiếp đó lại liếm sang bên còn lại như muốn thưởng thức trọn vẹn, sau đó mới dùng hàm răng trắng tinh nhàng gặm cắn.

      "A... đừng..." thể nhìn thấy làm gì, ở trong bóng tối, thân thể của càng thêm nhạy cảm.

      Khi đôi môi lướt qua vùng bụng trắng mịn cả người khỏi run lên, mở miệng cầu xin tha thứ: "Đừng... đừng như vậy, em sợ..."

      ......

      đón nhận tất cả của , rồi sau đó vô lực nằm ghế sofa, ngay cả chút hơi sức để kháng nghị sức nặng thân thể của cũng có, chỉ có thể để giúp mình cởi xuống áo che mắt, ôm vào phòng tắm giúp mình tắm rửa.

      Khóe môi nở nụ cười ngọt ngào, thoải mái để hầu hạ.

      Ôm trở về giường, Đường Huân cúi người, giọng hỏi: "Ngủ quên à?"

      "Ừm..." khó khắn mở mắt, nhìn người đàn ông đáng ra so với mình phải mệt mỏi hơn.

      Tại sao lúc nào nhìn cũng khí thế bừng bừng như vậy? ràng trong cuộc hoan ái kịch liệt kia, tốn 'sức' nhiều hơn cơ mà? Kỷ Trừng Thần nhịn được đỏ mặt.

      " mệt sao?" có chút ngưỡng mộ hỏi.

      " mệt, em ngoan ngoãn ngủ , khuya lắm rồi!" Đưa tay vuốt ve khuôn mặt mềm mịn của , dịu dàng .

      "Vâng." Lúc này đối với , nghỉ ngơi là vô cùng quan trọng.

      cũng kiên trì nữa, nhắm mắt ngủ say.

      Còn , lại mê mẩn nhìn dáng vẻ say ngủ này của , lâu cũng rời mắt.
      Last edited: 21/1/15
      shakugan012linhdiep17 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 10.2

      Gần đây, Đường Huân ngừng làm thêm giờ, mặc dù gần đây phải xử lý gấp hồ sơ sáp nhập của công ty, nhưng luôn sớm về trễ, có khi cả đêm về khiến Kỷ Trừng Thần nhịn được mà cảm thấy có chút mất mát.

      Sau khi kết hôn, có thói quen cùng ai đó ngủ chung giường, đắp chung chăn, lại còn có thói quen được ai đó ôm vào trong ngực, hôm nay ôm , ngủ được ngon giấc.

      Đưa tay che miệng ngáp, dạo gần đây năm lần bảy lượt rất hay mệt mỏi, ràng đêm hôm trước ngủ rất nhiều, thế nhưng sáng sớm lại muốn rời khỏi chiếc giường ấm áp, vậy nên mấy ngày nay rời giường làm bữa sáng tình cho Đường Huân rồi.

      Mà sáng nay còn ngủ thẳng lèo tới mười giờ, bây giờ lại cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nếu như bên cạnh là chiếc giường nhất định hai lời mà nằm xuống ngay lập tức, sau đó ngủ giấc ngon, quả nhiên, con người ta hạnh phúc quá đâm ra lười biếng.

      Nhưng mà. . . liếc mắt nhìn dãy đơn đặt hàng, than tiếng, càng ngày càng xứng với danh hiệu bà chủ mà, sáng sớm để Tiểu Khải dọn hàng rất xấu hổ rồi, nếu bây giờ còn ngủ còn mặt mũi nào để đối mặt với ‘nhân viên chăm chỉ’ Tiểu Khải nữa rồi.


      đưa tay vỗ vào mặt mình để lấy chút tinh thần, sau đó xắn ống tay áo, dáng vẻ phấn chấn, như rất cố gắng làm việc chăm chỉ, Tiểu Khải thấy thế khỏi mở miệng trêu chọc: “Chị Kỷ, xem ra chị và Đường hàng đêm ân ái, có phải sắp sửa ‘tòng thử Quân Vương bất tảo triều’ rồi hay ?” (*)

      Mấy ngày nay, đều ngủ đến trưa mới dậy, hoàn toàn phù hợp với câu ‘tòng thử Quân Vương bất tảo triều’ rồi đấy.

      (*) từ đó Quân Vương tảo triều ( câu thơ trong bài thơ Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị) : câu này ý chỉ làm vua nhưng lại đam mê lạc thú, quan tâm đến việc triều chính.

      Bị Tiểu Khải vậy, trong đầu lại ra cảnh ngày hôm qua mình và Đường Huân triền miên giường, hai má tự nhiên đỏ bừng, trợn mắt nhìn Tiểu Khải cái: “Cái gì mà hàng đêm ân ái, tòng thử Quân Vương bất tảo triều? Nhóc con hiểu văn thơ mau về nhà học lại , đừng có áp dụng lung tung.”

      “Chậc chậc, bị em trúng tim đen nên thẹn quá hóa giận chứ gì?” Tiểu Khải cười xấu xa, nhìn thấy sắc mặt bà chủ càng lúc càng hồng, cậu biết mình sai rồi.

      “Nếu như chị nhớ Đường như vậy cứ gọi điện thoại cho ấy, với ấy là chị rất đơn, rất nhớ ấy ! Em nghĩ Đường của chị rất cao hứng, sau đó dùng thời gian ngắn nhất để chạy như bay đến bên cạnh chị. Như lần trước ấy, vì người đẹp mà Đường
      lại áp giải chị đăng ký kết hôn. Chậc chậc, Đường quả thực là thần tượng của em!"

      "Cậu, cái thằng nhóc này, linh tinh cái gì vậy? Tôi đơn lúc nào? Nhớ ấy lúc nào? Hơn nữa tôi cũng quên mất số điện thoại của ấy rồi làm sao mà gọi được?" liếc Tiểu Khải cái, cố tình mình quên số điện thoại của Đường Huân.

      Nhưng , làm sao có thể quên mất số điện thoại của ? Mỗi thứ thuộc về , đều khắc sâu ở trong đầu, ghi lòng tạc dạ, nhớ mãi quên.

      "Sao chị lại giống em vậy? thể nào nhớ số điện thoại người khác. Chẳng lẽ chị biết, khi mất điện thoại di động đáng sợ thế nào sao?" Tiểu Khải dùng vẻ mặt 'hoa dung thất sắc' , cậu rút kinh nghiệm từ lần trước, khi mình bị mất điện thoại di động.

      "Cậu nghĩ tôi là cậu sao?" Thường ngày sắp xếp đồ đạc của mình rất ngăn nắp, giống Tiểu Khải, bạ đâu để đấy, lúc cần cũng phải tìm rất cực khổ.

      Có vẻ như cuộc sống cùng đẳng cấp nên cậu lại , Tiểu Khải phải thay đổi sách lược, thuận miệng : " , dạo này tình thần của chị rất sa sút, có cần nên Đường bớt phóng túng chút, để bà chủ của em có tinh thần làm việc được ?" Cậu tuyệt đối sợ chết, tiếp tục mở miệng chế nhạo.

      Bởi vì cậu sớm biết, Kỷ Trừng Thần chỉ là con cọp giấy, bình thường chỉ hay gào thét vài tiếng bất lực, cho nên cậu cũng rất yên tâm, lá gan cũng lớn hơn rất nhiều.

      "Cậu... cậu lấy hạt giống ra đây cho tôi!"

      được tiếng nào cũng dám nghe tiếp nữa, thẹn quá hóa giận, bắt cậu lấy hạt giống.

      Tiểu Khải cũng rất biết chừng mực, cho nên trước khi bà chủ kịp tức giận, cậu mau chóng ngậm miệng lại, nếu , chẳng may Kỷ Trừng Thần bị chọc tức món nợ này Đường Huân nhất định tính sổ với cậu.

      Cậu sợ Kỷ Trừng Thần, nhưng đối với Đường Huân lại rất sùng bái và kính sợ.

      Sau khi đuổi Tiểu Khải rồi, bắt đầu xử lí đơn đặt hàng, bắt đầu lựa hoa theo cầu của khách hàng, rất nhanh, bó hoa xinh đẹp ưu nhã được đặt ở bàn.

      Cửa kính đóng chặt, đột nhiên bị ai đó từ bên ngoài đẩy vào, chuông treo ngoài cửa phát ra vài tiếng leng keng, Kỷ Trừng Thần ngẩng đầu, lại bất ngờ trông thấy người đàn ông lẽ ra giờ này phải ở trong công ty làm việc mới đúng.

      "Sao lại tới đây?" ngoài ý muốn để bó hoa xuống, lau tay rồi về phía , thấy sắc mặt có chút u ám, lo lắng vuốt ve khuôn mặt : "Sao vậy? Huân, xảy ra chuyện gì sao?"

      Thấy lo lắng, đem khuôn mặt mệt mỏi dán sát vào bàn tay mềm mại của , lúc lâu sau mới chậm rãi : " có gì, chỉ là nhớ em nên mới tới đây thôi."

      Kỷ Trừng Thần có chút nghi ngờ lời của , chỉ là bây giờ trông thấy mệt mỏi như vậy, khiến cũng muốn tra hỏi đến cùng, chỉ muốn để ở bên cạnh mình, muốn hiểu cho dù có phát sinh chuyện gì cũng ở bên cạnh , ủng hộ .

      nhìn , khẽ cong khóe môi nở ra nụ cười yếu ớt, nắm lấy tay , để ngồi xuống cạnh bàn.

      " ngồi đây đợi em chút, để em giải quyết xong mấy đơn đặt hàng rồi chúng mình ra ngoài, để Tiểu Khải coi tiệm." nghịch ngợm đặt ngón trỏ trước miệng, ra hiệu chút.

      "Được!" Đường Huân đương nhiên phản đối, bởi vì bây giờ rất cần bên cạnh, rất cần khoảng thời gian dành riêng cho hai người.

      "Chị Kỷ, em nghe thấy rồi đấy!" Tiểu Khải đột nhiên xuất như bóng ma, dùng vẻ mặt và giọng u oán với Kỷ Trừng Thần.

      "Tôi là chủ tiệm, tôi muốn tạm nghỉ!" bá đạo .

      "Em biết là em rất đáng thương mà, để xem nào, chị và Đường cứ trước , đơn đặt hàng cứ để em xử lí, em cũng biết hai người như tia chớp, làm lóa mắt kẻ đơn là em đây, , đừng ở nơi này chiếu sáng nữa, em ghen tị chết mất!" Cầm túi xách đưa cho , cậu giơ tay đẩy hai vợ chồng bọn họ ra khỏi tiệm hoa.

      Nhìn cửa kiếng đóng lại trước mặt mình, Kỷ Trừng Thần cũng cảm thấy tức giận, ngược lại còn có chút cảm kích Tiểu Khải.

      Mặc dù còn trẻ tuổi nhưng Tiểu Khải trải qua rất nhiều việc, chẳng những thông minh, lại còn rất hiểu tình cảnh, biết nhìn sắc mặt của người khác, hẳn là cậu ấy trông thấy vẻ mặt u ám và mệt mỏi của Đường Huân cho nên mới xua bọn họ ra ngoài.

      Khoác túi lên vai, nắm tay Đường Huân, ngẩng đầu hỏi : " có chỗ nào muốn đến ? Nếu như chúng ta cùng đến nơi, có được ?"

      "Được." chút nghĩ ngợi đồng ý.

      "Chưa biết đâu mà đồng ý, sợ em gạt bán sao?" Kỷ Trừng Thần vươn tay nhéo mũi .
      Last edited: 21/1/15
      shakugan012linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :