1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông xã háo sắc - An Tĩnh (Full 14C+NT) Đã có Ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 6.2

      Thân thể trở nên căng thẳng, ái dịch nóng bỏng cứ thế tiết ra, khó nhịn nức nở thành tiếng, bị bàn tay to lớn đụng chạm khiến sợ hãi đến thất thần, mờ mịt đến thể nghĩ được gì.

      Cho đến khi thân thể cảm thấy lạnh lẽo, mới hồi phục tinh thần, lại thấy cầm khăn ướt, giúp lau người, vừa thẹn thùng vừa lật người lại, úp mặt vào gối.

      “Xấu hổ sao?” Đường Huân ghé sát vào tai , nhàng hỏi, ngoài dự đoán, cả vành tai cũng đỏ lên: “Quay lại nhìn , thân thể của em còn có chỗ nào chưa chạm vào?”

      Lời quá mức sỗ sàng, hại xấu hổ tới mức dám quay lại nhìn , đột nhiên, nhớ lại, chỉ có mình được hưởng thụ, còn lại được thỏa mãn.

      Kỷ Trừng Thần sợ hãi quay lại nhìn lén, quả nhiên, bên dưới bộ đồ ngủ rộng thùng thình lại có chỗ nhô lên.

      “Bé ngoan được nhìn đàn ông như vậy, ngoại trừ ra, có biết ?” Đường Huân cười khẽ, giọng vẫn còn có chút khàn khàn, ngoại trừ bởi vì bị bệnh còn vì ngắm thân thể ngọc ngà thế nhưng lại được thỏa mãn.

      Thấy tiến thêm bước để thỏa mãn ham muốn của mình, hít sâu hơi: “ . . . . . .”

      ném khăn ướt xuống, kéo cả người ôm vào trong lòng mình, sau đó kéo chăn bông phủ kín hai người.

      cảm thấy mấy thoải mái, muốn tách ra, thế nhưng vẫn buông tay, sau đó lại ghé sát vào tai , cách mơ hồ như thể biết nghe xong hiểu được, giọng : “. . . muốn em.”

      Hô hấp nóng bỏng đầy nam tính phả vào tai , khiến ngồi yên ngay lập tức, hơn nữa, lại có thể cảm nhận được bên dưới của rục rịch. “Nhưng muốn em trước khi kết hôn.”

      tiếp tục . kinh ngạc ngẩng đầu, ngờ vậy mà lại là kiểu người tuân thủ nguyên tắc quan hệ tình dục trước hôn nhân.

      dùng sức hôn cái như muốn trừng phạt vì tin tưởng mình: “ là con riêng, mẹ là người thứ ba, sau khi dụ dỗ ba mang thai . Bà ấy vốn nghĩ như vậy có thể ép ba của cưới mình, nhưng ngờ, ba chẳng những ngoan ngoãn nghe theo, mà lại còn cưới người phụ nữ khác, sau khi mất hết tất cả bà ấy ném ở trước cửa nhà ông ấy, sau đó cũng biến mất mãi mãi, bao giờ… xuất trước mặt nữa.”

      “Về phần ba , đối với ông ấy mà , đứa con trai này có cũng được mà có cũng sao, cho nên ngoại trừ chu cấp nuôi dưỡng hầu như là chưa từng chuyện với lần, trong nhà, hoàn toàn có chút địa vị nào, mặc dù mang tiếng là thiếu gia, thế nhưng rất nhiều người giúp việc khinh thường , bởi vì là con riêng.”

      Nghe quá trình trưởng thành của , trái tim Kỷ Trừng Thần đột nhiên co thắt lại. cảm thấy đau lòng cho , nhưng tức giận cha mẹ gấp bội phần, trẻ con có tội tình gì? Những tội lỗi và sai lầm của người lớn, tại sao lại bắt phải gánh chịu?

      Khẽ hôn lên trán , sau đó mới từ từ tiếp: “Cho nên thề, trước khi kết hôn chạm vào bất kỳ người con nào, tuyệt đối để cho người đó có cơ hội mang thai con của . Bởi vì hiểu, làm con riêng đau khổ biết bao, tuyệt đối để con mình bước lên vết xe đổ của cha nó, ngày hôm nay cho em nợ, ngày nào đó lấy lại gấp đôi.” Giọng của nhàng, lại phảng phất mang theo chút ý cười.

      Thế mà, Kỷ Trừng Thần vốn đau lòng vì bây giờ lại ngây người.

      trước khi kết hôn chạm vào bất kỳ người con nào.

      , chuyện hôm nay, ngày nào đó đòi lại gấp đôi.

      kinh ngạc nhìn , sau đó, bên tai lại nghe thấy giọng truyền đến.

      ….

      “Mặc dù biết là vẫn còn sớm, biết là chưa đủ sâu sắc, nhưng Trừng Thần, em có thể suy nghĩ chút về việc kết hôn với ?”

      ấy, cầu hôn rồi!

      có hoa tươi, có ánh nến, có rượu vang và bữa tối lãnh mạn, mà còn trần truồng, vậy mà, cầu hôn rồi.

      Kỷ Trừng Thần ngây ngốc lâu cũng có cách nào phục hồi lại tinh thần.

      ***

      , ta đồng ý!”

      Trong phòng khách của nhà họ Kỷ, cha Kỷ 50 tuổi kích động gầm thét, tay túm lấy cổ áo của Đường Huân, chuẩn bị đem cái tên con trai định “nhúng chàm” con ông đá ra khỏi cửa.

      con mà ông khổ công nuôi lớn, từ bé vô cùng ngoan ngoãn hiếu thuận, làm sao có thể gả nó ra ngoài nhanh như vậy được, cha Kỷ tuyệt đối đồng ý, thậm chí còn bảo Đường Huân đợi mười tám năm sau rồi hãy quay lại cưới Kỷ Trừng Thần.

      “Cha, cha hãy bình tĩnh trước , cẩn thận huyết áp.” Kỷ Trừng Thần ôm lấy cha mình từ phía sau, ngăn cản hành động thô bạo của ông.

      “Ta phải bình tĩnh như thế nào? Nó muốn cưới con! Nó muốn cưới con đó!” Cha Kỷ rống lên cứ như phải là Đường Huân muốn kết hôn với con ông mà là định bán con ông vậy.

      “Lão già, ngồi xuống!” Mẹ Kỷ cười đến vô cùng hiền lành, nhàng vỗ lên vai chồng mình cái.

      Đường Huân nhìn có chút kinh ngạc, cha Kỷ vốn giương nanh múa vuốt giống như kungfu panda vậy mà bây giờ lại vô cùng ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sofa tựa như con mèo , thế nhưng ánh mắt hung ác vẫn tiếp tục lăng trì .

      Đường Huân cảm thấy có chút bất đắc dĩ, thế nhưng lại thể thừa nhận, nếu như hôm nay đổi lại là con mình cũng có những hành động hù dọa bạn trai của nó như vậy.

      “Cậu Đường, mời ngồi, lão già nhà ta, cả đời chỉ có hai con , cho nên đều cưng chiều con đến vô phép vô thiên, cậu đừng trách ông ấy.” Mẹ Kỷ cười khanh khách chào hỏi , tiện tay rót cho tách trà.

      sao đâu ạ!” Đường Huân nắm tay Kỷ Trừng Thần, cùng nhau ngồi xuống đối diện cha mẹ Kỷ.

      “Cháu hy vọng hai bác có thể đem Kỷ Trừng Thần gả cho cháu.” tuyệt đối muốn lãng phí thêm thời gian, trực tiếp thẳng vào vấn đề.

      Sau khi thấy Kỷ Trừng Thần gật đầu gần như là muốn chạy bay đến nhà , xin phép cha mẹ để gả cho ngay lập tức, thế nhưng, bởi vì da mặt quá mỏng, đành phải kéo dài thêm tháng nữa, nên bây giờ mới có thể tới nhà .

      Kể từ sau lần chung giường chung gối kia, cái mong muốn mỗi lần vừa mở mắt được nhìn thấy của càng lúc càng trở nên rạo rực, thậm chí chỉ muốn mỗi đêm đều gạt đến nhà mình, sau đó giữ lại qua đêm để thỏa mãn khao khát của bản thân.

      Mặc dù gặp cũng thỏa mãn cái mong muốn mở mắt ra được trông thấy rồi, nhưng mà thế này cũng là thử thách lớn đối với kềm chế của .
      Last edited: 20/1/15
      shakugan012linhdiep17 thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 7.1

      có thể cảm giác được tự chủ của mình càng ngày càng kém, có nhiều lần gần như quên mất cầu của bản thân, bởi vì dáng vẻ động tình của quá mức mê người, bây giờ thể nào bảo đảm mình có thể trụ vững đến cửa ải cuối cùng.

      Cho nên, muốn chờ đợi thêm nữa mà trực tiếp mang lễ vật đến nhà họ Kỷ để cầu hôn.

      “Cậu Đường, cậu cảm thấy, cậu và Thần Thần nhà chúng tôi chỉ mới quen biết được vài tháng, còn chưa đầy nửa năm mà quyết định kết hôn với nó nhanh như vậy, có phải quá vội vàng, giống như chuyện đùa ? Tôi hy vọng cậu biết rằng, Thần Thần nhà chúng tôi là tốt, đáng để người khác quý trọng và thương, nếu như cậu chỉ vì kích động nhất thời khiến cho đầu óc mê muội, vậy xin hãy trở về !” mặt mẹ Kỷ vẫn luôn mang theo nụ cười ôn hòa, thế nhưng Đường Huân lại có cách nào cười nổi.

      Mặc dù thoạt nhìn, cha Kỷ là chướng ngại lớn nhất của , thế nhưng phải vậy, mẹ Kỷ hiền từ trước mặt này mới là người nắm giữ quyền sinh sát trong tay, nếu như muốn kết hôn với Kỷ Trừng Thần trước hết phải có đồng ý của mẹ Kỷ mới được.

      “Cháu hiểu rất mình làm gì!” vô cùng nghiêm túc nhìn cha mẹ Kỷ, : “Mặc dù cháu đối với Trừng Thần là vừa thấy , cũng là quen biết chưa được bao lâu, nhưng cháu hiểu rất , cháu thích ấy, ấy là mà cháu vẫn luôn tìm kiếm. Cháu biết, ấy là rất tốt, đáng giá được quý trọng, cháu dốc hết sức lực để thương và bảo vệ ấy, tuyệt đối để cho ấy phải chịu bất kỳ tổn thương nào.”

      Kỷ Trừng Thần nghe vậy vô cùng cảm động.

      Đường Huân phải là người chỉ biết ngoài miệng, đối xử với tốt, làm cho vui vẻ hạnh phúc, thế nhưng những điều này lại chưa bao giờ ra.

      Vậy mà hôm nay, lại ra trước mặt cha mẹ .

      Mẹ Kỷ nhìn , lúc lâu sau mới lên tiếng: “Gia đình cậu có đồng ý hôn của hai người ?”

      phải là bà tự hạ thấp gia đình mình, thế nhưng nhà họ Đường phải chỉ là gia tộc tầm thường.

      Mẹ Kỷ từng nghe Kỷ Thanh Lam , nhà họ Đường là gia tộc lớn, gia tộc giàu có, người có tiền mà kết hôn, cơ bản chính là phải môn đăng hộ đối, mà nhà họ Kỷ bọn họ cũng chỉ là gia đình khá giả bình thường, tuyệt đối thể nào lọt vào trong mắt nhà họ Đường.

      “Tôi hy vọng Thần Thần bước chân vào nhà họ Đường, nó phải chịu áp lực rất lớn.” Mẹ Kỷ hàm súc .

      “Đó phải là vấn đề.” lường trước được việc, Đường Huân trả lời chắc như đinh đóng cột.

      “Sau khi cháu và Trừng Thần kết hôn ở lại nhà họ Đường, thực tế, ấy cũng phải tiếp xúc với người nhà họ Đường, cho dù cháu có mời bọn họ tham dự hôn lễ cũng chưa chắc là bọn họ xuất , bởi vì cháu là con riêng, bọn họ quan tâm tới sống chết của cháu.” Đây là để nào lừa gạt bọn họ quá lâu, cho nên Đường Huân cũng thẳng.

      Vốn tưởng rằng, cha Kỷ mẹ Kỷ bởi vì là con riêng mà cảm thấy vui, ngờ cha Kỷ vẫn trừng mắt nhìn , bây giờ lại trợn mắt nữa, còn mẹ Kỷ hơi giật mình rồi lại gật đầu cái.

      “Vậy những người đó đến cũng tốt, tránh rủi ro cho hai đứa, vậy cậu mau chọn ngày !”

      Tình huống thay đổi đột ngột khiến cho Đường Huân có chút khó tin.

      “Cậu sai, sai lầm là ở cha mẹ cậu, cậu cần lo lắng bởi vì mình là con riêng mà chúng tôi gả Thần Thần cho cậu.” Như nhìn thấu được kinh ngạc của , cha Kỷ mở miệng, cũng còn nổi giận đùng đùng giống như trước nữa: “Mặc dù tôi muốn Thần Thần phải lập gia đình sớm như vậy, nhưng nếu là cậu. . . cậu phải bảo đảm sau khi kết hôn, mỗi tuần đều phải trở về đây."


      "Lão già, ông là, sao lại bắt chúng nó tuần nào cũng phải về đây? Lâu lâu rảnbh trở về là được rồi." Mẹ Kỷ cười trách móc cha Kỷ.

      Tình cảnh này khiến đầu óc vẫn luôn thông minh sáng suốt của Đường Huân bây giờ có chút trì độn, tình tiết cũng trở nên quá nhanh rồi, hoàn toàn theo kịp.


      Lúc rời Kỷ TRừng thần mới với : : ra mẹ em cũng là con riêng, cho nên bà rất hiểu nỗi khổ đó, hiểu được cảm giác muốn có gia đình của riêng mình, cho nên bà ngăn cản chun gs ta, còn ba em chỉ cần mẹ em đồng ý. ông ấy cũng ngăn cản nữa"


      Đường Huân hiểu nghi hoặc cũng được giải đáp, chẳng qua là....

      "Nếu ngăn cản, tại sao muốn chúng ta đính hôn trước nửa năm rồi mới kết hôn?" Anthật thể chwò đợi thêm được nữa, muốn ngày mai phải cưới về nhà ngay lập tức.

      "Bởi vì em cảm thấy, thời gian chúng ta quen nhau quá nhanh, cũng quá ngắn, có nhiều chuyện chúng ta thể xem thường, em muốn sau này hối hận vì cưới em, vậy nên chúng ta cứ thử sống chung khoảng thời gian rồi hãy quyết định, coi như là vì em được ?" ngước đôi mắt ngập nước, nhìn khẩn cầu.


      Bị đôi mắt ngập nước dịu dàng của nhìn như thế, làm sao có thể cự tuyệt đây?

      "Muốn đồng ý cũng được, từ hôm nay trở em phải dọn đến sống chung với "

      là thương nhân, vậy nên khi trao đổi điều kiện phải có lợi ích chứ.

      "Chuyện này...." Kỷ TRừng Thần ngờ lại cầu như thế, cho nên hết sức luống cuống: :Có ổn ? sợ..."


      Hai gò má của phiếm hồng, nhớ đến lần trước ngủ lại nhà , hai người bọn họ suýt chút nữa lau súng cướp cò rồi, cho dù làm được tới bước cuối cùng, nhưng cái gì nên làm bọn họ cũng làm hết rồi.

      " sợ." nhanh chóng trả lời, mặc dù biết hành hạ bản thân, nhưng khát vọng được chung sống với lại có cách nào che giấu: "Chỉ cần em đồng ý, sao nào? Nếu , bây giwò quay lại với ba mẹ, ngày mai chúng ta đăng kí trước."

      .... là, sao có thể uy hiếp em như thế chứ?"

      bĩu môi, giống như bị ăn hiếp, nhưng cũng bá đạo này mà cảm thấy vui.

      Thừa dịp xung quanh có người, cúi đầu hôn lên môi : "Mau trả lời , nếu tiếp tục hôn em." tiếp tục uy hiếp , biết da mặt của rất mỏng, nếu bị ai nhìn thấy nhất định dám ra ngoài để nhìn mặt ngưòi khác nữa.

      "......" Môi của lại giả vờ hạ xuống, lấy tay che miệng lại, tức giận gắt : "Được rồi, được rồi, người ta hứa với được chưa, là đáng ghét."

      câu 'người ta' ngọt lịm thành công đổi lấy nụ hôn mãnh liệt hơn vừa rồi.

      Thõa mãn ôm chặt lấy vừa xấu hổ vừa tức giận vào trong ngực. Đường Huân cười, nụ cười đầy thõa mãn.

      Mặc dù cha Kỷ rất muốn, nhưng với đồng ý ngầm của mẹ Kỷ, ngày hôm sau Đường HUân trực tiếp chuyển đồ đạc của Kỷ Từng Thần vào nahf mình bắt đầu sống chung.

      ngày của chưa bao giờ phong phú và hạnh phúc đến như thế, mỗi sáng sớm vừa mở mắt ra có thể trông thấy ngưòi thương nhất, ăn bữa sáng đặc biệt chuẩn bị cho , sau đó đến công ty làm việc. Lúc tan tầm, ngoại trừ số cuộc xã giao qua trọng ra đều giao tất cả mọi việc cho thư kí, cũng làm thêm giờ nữa, chỉ vội vã về nhà để thưởng thức cơm tối do nấu, nghe kể lễ chuyện nhà.

      Kỷ Trừng Thần cũng rất hưởng thụ cuộc sống như thế này, mỗi đêm ngủ cùng đắp chung chiếc chăn bông ấm áp. Lúc ngủ dậy có người nhìn 'chào buổi sáng' sau đó đặt nụ hôn nóng bỏng lên trán , buổi tối về nhà có người lắng nghe kể chuyện, những thể nghiệm này hoàn toàn khác hẳn trước kia.

      Chỉ duy nhất có chỗ tốt chính là, mỗi lần bọn họ cùng nhau nằm giường rất dễ lau súng cướp cò. Nhớ tới những lần dây dưa vào snags sớm khi mới thức dậy, gò má của bỗng chốc ửng hồng.

      Nhìn vẻ mặt khổ sở kìm nén của , cảm thấy hết sức đau lòng, suýt chút nữa quên mất cầu đính hôn nửa năm của mình, hung hăng oán giận bản thân, sau này nếu thực thể nhịn được nữa dùng tay và miệng để giúp ....

      biết tại sao lại cảm thấy có chút hối hận, bởi vì trong mắt của lóe lên tia sáng, giống như dã thú đói bụng lâu ngày, rốt cuộc tìm thấy cao lương mỹ vị đặc biệt.
      Last edited by a moderator: 20/1/15
      shakugan012linhdiep17 thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 7.2

      “Chị Kỷ? Chị Kỷ? Chị Kỷ!”

      Tiếng kêu phảng phất như tiếng sấm vang lên bên tai, khiến giật mình, mau chóng phục hồi lại tinh thần.

      “Chuyện gì vậy?” ngây ngốc nhìn khuôn mặt bất mãn của Tiểu Khải.

      “Em gọi chị nhiều lần như vậy, chị lại muốn để em hét lên mới để ý tới em, là quá đáng mà!” Tiểu Khải mà cứ như người vợ bị hắt hủi lâu, xong còn hít hít lỗ mũi ra vẻ đáng thương.

      Kỷ Trừng Thần bất đắc dĩ nhìn cậu, lại bị năng lực giả điên của cậu khiến cho dở khóc dở cười: “Được rồi, xin hỏi ngài Tiểu Khải, ngài dùng tiếng hét chói tai để gọi tôi là có ý gì đây?”

      “Ơ, cái này, em định hỏi chị, ngày hôm qua có vị khách họ Lâm tới đây để đặt bó ‘tâm đầu ý hợp’, chị gói xong chưa? Vì ta lại vừa gọi điện thoại, rằng tới lấy ngay bây giờ.” đến công việc, Tiểu Khải lập tức trở nên nghiêm chỉnh.

      “Ừ, gói xong rồi, để kệ kìa.” giơ tay chỉ về phía bó hoa hồng kết hợp với hoa hướng dương, hoa hồng tượng trưng cho tình , hoa hướng dương tượng trưng cho câu ‘em thuộc về tôi’, cho nên bó hoa này có tên là ‘tâm đầu ý hợp’

      “A, nhắc tào tháo tào tháo tới rồi.” Tiểu Khải vừa lấy hoa xuống thấy vị khách họ Lâm kia bước vào.

      "Ngải Lâm, hoa của ngài đây, cảm ơn ghé tiệm của chúng tôi!"

      Tiểu Khải cầm hoa lên, nhưng vị khách họ Lâm kia cứ nhìn chăm chú vào Kỷ TRừng Thần, cầm lấy hoa tay cậu, khiến cậu cũng cảm thấy kỳ lạ mà quay đầu lại, lại ngoài ý muốn nhìn thấy vẻ kinh ngạc của Kỷ TrừngThần.

      Kỷ Trừng Thần có chút kinh ngạc nhìn 'ngài Lâm' trong miệng tiểu Khải, cho rằng mình bao giờ.... gặp lại ta nữa, thế nhưng giờ ta xuất trước mặtc ô - Nam sinh lường gạt năm đó.

      Vốn nghĩ rằng, nhớ lại những chuyện đau khổ của ngày xưa khiến đau lòng mà rơi nuớc mặt, thế nhưng chút cảm giác đau khổ cũng có, chỉ có chút kinh ngạc khi gặp lại bạn cũ.

      Kỷ Trừng Thần nở nụ cười : " khỏe chứ, lâu gặp!"

      Đúng vậy, kể từ khi biết được mưu kia, bọn họ cũng chưa từng gặp lại, chớp mắt cũng năm ănm trôi qua rồi.

      "Khỏe... lâu gặp." Lâm Chấn Thanh có chút lúng tíng, dù sao năm đó làm như vậy với .

      "Thoạt nhìn em có vẻ rất tốt" ta có chút khô khan.

      "Đúng vậy." Bởi vì có Đường HUân, cho nên mỗi ngày đều rất hạnh phúc.

      " bây giwò vẫn còn quen Hệ Hoa à? Bó hoa này là muốn tặng cho Hệ Hoa sao? Nếu vậy tôi giảm giá cho , Tiểu Khải, lấy cho tôi ít hoa Bách Hợp đến đây."

      Tiểu Khải gật đầu về phía sau.

      Lâm Chấn Thanh nhìn bóng lưng Tiểu Khải biến mất mới lắp bắp : " có, năm đó tụi ... chia tay rồi, quen với ấy nữa." là như thế, ta bị Hệ Hoa đùa giỡn như mộyt con khỉ, còn gián tiếp làm tổn thương đến Kỷ Trừng Thần, nhưng những điều này ta lại dám ra.

      "Ơ, như vậy cũng saom tặng hoa cho bạn , coi như tôi giảm giá cho ."

      "Bó hoa này phải để tặng bạn ." Theo bản năng, ta lựa chọn dối, nhìn 'bạn gãi cũ' năm năm gặp, bây giờ lại trỗ mã càng thêm xinh đẹp, khí chất khéo léo dịu dàng ai có thể so sánh được, ta phát tất cả những bạn bên cạnh ta đều vô cùng kiêu căng,môkt ý niệm trong đầu thể kiếm chế dần được hình thành.

      "Bó hoa này, đặt giúp cha , hôm nay là kỉ niệm ba mươi năm ngày ba mẹ kết hôn."

      Bước đầu tiên phải lấy được ấn tượng tốt với ,

      " ra là vậy, có lòng với hai bác"

      "Dĩ nhiên, bọn họ sinh ra, nuôi dưỡng , công lao vô cùng to lớn"

      ta cầm bó hoa, vờ như lơ đãng : "Trừng Thần, biết snags mai em có rảnh ? lâu rồi chúng ta gặp nhau, ra ngoài ăn cơm, ôn lại chuyện cũ có được ?"

      " ngại quá, sáng mai tôi có việc rồi." Kỷ Trừng Thần từ chối theo bản năng, cảm giác sau năm năm gặp lại, ta thay đổi rồi, khiến tuyệt đối muốn cùng ta ôn lại chuyện cũ.

      "Sáng mai được à, vậy tối mai thế nào?" Lâm CHấn Thanh vốn cho là đồng ý, thế nhưng lại từ chối khiến ta có chút chật vật.

      ta vẫn còn nhớ , năm đó khi ta chia tay với , cho biết ra việc ta theo đuổi chỉ là trò cá cược, khóc rất thương tâm, hơn nữa vừa nhìn thấy tam thất thần, vậy nên Lâm Chấn Thanh cho rằng, Kỷ TRừng Thần vẫn còn cảm giác với ta.

      " rất xin lỗi." dứt khóa từ chối, hy vọng ta biết khó mà lui.

      Vậy mà, hy vọng của rới vào hư , nhìn thấy nhàng từ chối mình, ra cho rằng chơi trò lạt mềm buột chặt:

      "Trừng Thần, trở về bên ! Chúng ta làm lại từ đầu có được ?"

      Kỷ Trừng Thần chớp mắt mấy cái, lúc lâu sau mới có thể tiêu hóa hết những lời của ta.

      "Lâm Chấn Thanh, tôi nghĩ chơi trò của năm năm trước cũng đủ rồi, bây giờ mọi người cũng đều trưởng thành, hy vọng đừng đem chuyện này ra đùa nữa được ?"

      Sắc mặt của trầm xuóng, vyui vẻ còn.

      " phải vậy, lần này rất lòng, phải trò đùa gì cả!"

      "Lâm Chấn Thanh, làm ơn buông tay tôi ra!" ngờ ta lại chủ động như thếm Kỷ Trừng Thần bị dọa sợ hết hồn, giãy dụa tìm cách tránh xa ta.

      "Lâm Chấn Thanh, có chuyện gì từ từ , đừng có động tay động chân, nếu mời lập tức bước ra khỏi đây."

      "Xin lỗi, chỉ là quá nôn nóng mà thôi!" Nghe vậy, ta dám tiến lên trước nữa, chỉ đứng xa xa tiếp tục : : "Trừng Thần, biết chuyện năm đó là đúng, biết sai rồi, em có thể cho thêm cơ hội, chúng ta bắt đầu lại có được ?"
      Last edited by a moderator: 20/1/15
      shakugan012linhdiep17 thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 8.1

      nhíu mày: “Chuyện này qua lâu rồi, tôi còn để bụng nữa, nhưng mà, chúng ta cũng thể quay lại, hơn nữa, bây giờ tôi có chồng sắp cưới, ấy đối với tôi rất tốt, mấy tháng nữa chúng tôi kết hôn, xin đừng cái gì mà bắt đầu lại nữa có được ?”

      “Trừng Thần, em đừng gạt được ?”

      trợn to mắt, khó tin hỏi: “Tại sao tôi lại phải gạt ?”

      “Được rồi, cứ cho là em có chồng sắp cưới , chẳng lẽ so với chồng sắp cưới của em kém hơn sao? Bây giờ làm quản lý cho công ty đa quốc gia, bao lâu nữa được thăng lên làm nhân viên phụ trách, tiền đồ rộng mở, ở bên cạnh , em tuyệt đối phải chịu khổ.”

      Kỷ Trừng Thần càng nhíu mày chặt hơn, căn bản là muốn gì với ta nữa, thể làm gì khác hơn là vội vàng đuổi ta : “Ngài Lâm, bó hoa này tổng cộng 450 đồng.”

      Lại ngờ, ta vẫn chịu .

      , Trừng Thần, tốt nhất là em nên suy nghĩ chút, thua kém chồng sắp cưới của em đâu.”

      Kỷ Trừng Thần hoàn toàn muốn suy nghĩ, ta làm sao có thể kém hơn Đường Huân? Đối với , đầu ngón tay của Đường Huân cũng tốt hơn ta nhiều.

      “Chị Kỷ, sao vậy?” Tiểu Khải mang hoa bách hợp ra, vừa thấy đứng cách xa Lâm Chấn Thanh, nhíu chặt mày, vẻ mặt giống như sắp chịu nổi nữa, cậu thông minh như vậy, ngay lập tức đoán được nguyên nhân.

      “Chị Kỷ, để em đá ta ra ngoài!”

      “Đợi chút, Tiểu Khải, tôi sao!” Sau khi trấn an cơn tức giận của Tiểu Khải, quay sang nhìn khuôn mặt rầu rĩ của Lâm Chấn Thanh: “Ngài Lâm, tôi rất ràng rồi, nếu còn muốn lấy bó hoa này xin hãy thanh toán tiền, nếu cần xin hãy , chúng tôi còn phải buôn bán.”

      “Được rồi, mau trả tiền rồi cút ra ngoài , đừng cản trở việc buôn bán của chúng tôi.” Tiểu Khải tức giận muốn xông tới đá cái tên đàn ông này ra khỏi cửa.

      Mỗi lần cậu có chuyện, từ chuyện người cha ra gì, suốt ngày thiếu tiền cờ bạc, cho tới chuyện mẹ cậu bị bệnh phải nhập viện, đều là Đường Huân giúp cậu giải quyết, hơn nữa lại còn sợ cậu tự ái cho nên giới thiệu cậu đến làm việc ở tiệm hoa này, giúp cậu kiếm thêm phí sinh
      hoạt, cậu cũng quan tâm tốt đến Kỷ Trừng Thần, coi như là báo đáp giúp đỡ của Đường Hân từ trước đến giờ.

      “Trừng Thần, hối hận vì lúc đầu chia tay với em, làm em bị tổn thương, bây giờ hối hận rồi, em hãy cho cơ hội ! Chúng ta có thể cùng nhau xây dựng gia đình hạnh phúc, sinh thêm vài đứa con, vậy nên, chúng ta quay lại! Em đừng ở bên cạnh chồng sắp cưới nữa.”

      Lâm Chấn Thanh thâm tình chăm chú nhìn , thế nhưng dáng vẻ thâm tình này lại khiến Tiểu Khải ruột gan lồng lộn.

      Chỉ cần nghe vài ba câu Tiểu Khải biết nguyên nhân ta xuất ở đây, cộng thêm vẻ mặt nhịn được củaKỷ Trừng Thần nữa.

      Tiểu Khải nhếch môi cười lạnh, lạnh lùng đùa cợt: “Chị Kỷ, có phải tên này bị đụng đầu đến nỗi ngu luôn rồi ? Nếu sao lại mấy câu buồn cười như vậy?”

      Lâm Chấn Thanh tức đỏ mặt, cam lòng bị giễu cợt nên quên mất phải duy trì hình tượng ‘lịch ’ của mình, mở miệng mắng to: “Thằng nhãi ranh, nơi này để cho mày chõ mồm vào chuyện à?”

      “Ngài Lâm, mời ngài xin lỗi với Tiểu Khải!” Kỷ Trừng Thần nhíu mày, cảm thấy tức giận đối với những lời ta mắng Tiểu Khải.

      “Tại sao phải xin lỗi thằng nhãi ranh này?” Bị kêu tên chỉ trích, Lâm Chấn Thanh kềm chế được.

      cần, lời xin lỗi của , thiếu gia tôi đây nhận nổi, bây giờ muốn tự mình cút ra ngoài hay là để cho tôi ném ra ngoài?” Tiểu Khải lạnh lùng .

      “Mày!”

      “Tôi cho ba giây. , hai…”. Chữ ba còn chưa ra khỏi miệng, khóe mắt Tiểu Khải trông thấy bóng dáng quen thuộc.

      Đường! Có người muốn đùa giỡn chị Kỷ!” Tiểu Khải kêu to, chỉ sợ đối phương nghe được.

      Kỷ Trừng Thần cũng nhìn thấy bóng dáng này, lập tức hề nghĩ ngợi mà vọt lên phía trước, nhào vào lòng người đàn ông vừa mới bước vào cửa.

      Ánh mắt Đường Huân rơi vào người gã đàn ông mà hề quen biết: “Xin hỏi, tìm vợ sắp cưới của tôi có chuyện gì ?” Giọng của vừa lịch lại vừa rét lạnh, khiến cho toàn thân Lâm Chấn Thanh rét mà run.

      “Tôi…”

      “Nếu có chuyện gì, xin mời trả tiền rồi rời , tôi nghĩ, tiệm hoa này cũng có gì hấp dẫn để ghé lại lần nữa.”

      Lâm Chấn Thanh lo lắng thở mạnh, vạn vạn lần ngờ tới lai lịch chồng sắp cưới của Kỷ Trừng Thần lại lớn như vậy, ta cũng là thương nhân, đương nhiên biết Đường Huân.

      Vội vã lấy tiền từ trong ví rồi để lên bàn, sau đó vội vã cầm hoa rời .

      tốt quá! Đường, may là đến, nếu cái tên đáng ghét đó chẳng biết bao giờ mới chịu rời !” Tiểu Khải mừng rỡ cười to, mức độ sùng bái Đường Huân lại càng tăng thêm bậc.

      “Tiểu Khải, phiền cậu dọn dẹp hôm nay được ? Dọn dẹp xong trở về , chiều nay chúng tôi quay lại đây nữa.” Cảm thấy trong ngực mình muốn lui ra, Đường Huân lại trực tiếp ôm vào trong ngực, sau đó dặn dò Tiểu Khải.

      “Được, thành vấn đề, nhưng mà, chị định đâu à?” Tiểu Khải gãi gãi đầu, bối rối hỏi.

      “Chiều nay chúng tôi đăng ký kết hôn.”

      ***

      “A, từ từ… chờ chút!” Thân thể mềm mại bị ném lên giường, mà thân hình cao lớn hai lời đè xuống.

      !” lạnh lùng phun ra chữ, cắt đứt lời .

      “Đường Huân, …” Đôi môi đỏ mọng còn muốn chuyện, lại bị dùng môi mình che phủ.

      Người đàn ông lúc nào cũng dịu dàng đối với , vậy mà bây giờ lại thô lỗ như vậy, nguyên nhân chỉ có , , ăn, dấm, rồi!

      Xế chiều ngày hôm nay, Kỷ Trừng Thần bị Đường Huân vội vã kéo đến cục dân chính ghi danh làm thủ tục, đường , còn điện thoại cho cha mẹ Kỷ, bọn họ chạy tới.

      Sau khi cha mẹ Kỷ mờ mịt chạy tới lập tức hỏi xảy ra chuyện gì, nhưng làm sao mà biết xảy ra chuyện gì, dọc đường , khuôn mặt u ám, chẳng nửa câu.

      Hơn nữa, ràng là đáp ứng với chuyện đính hôn nửa năm, ai ngờ còn chưa được ba tháng mà áp giải là áp giải , bởi vì từ đầu đến cuối cũng buông tay ra mà thẳng đến cục dân chính để đăng kí kết hôn.

      Cuối cùng, cha mẹ Kỷ lấy thân phận trưởng bối, bắt phải , mới kể những chuyện phiền phức khi Lâm Chấn Thanh tới tìm , lúc kể, hề để lộ ra chút cảm xúc của mình, thế nhưng cha mẹ Kỷ dù sao cũng từng có kinh nghiệm, lập tức đoán được nguyên nhân khác thường của .

      Sau đó, bởi vì bảo vệ của cha mẹ Kỷ nên Kỷ Trừng Thần hoàn toàn thể phản đối mà phải ký tên, đóng dấu, lúc rời còn cầm theo tờ giấy màu đỏ cùng thân phận mới, bà Đường, vợ của Đường Huân.
      Last edited by a moderator: 21/1/15
      shakugan012linhdiep17 thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 8.2

      Sau khi đăng ký xong, cha mẹ Kỷ, Kỷ Thanh Lam và Lam Lam cùng nhau ăn mừng, chút day dứt vì con gả cũng có, khiến Kỷ Trừng Thần cho là mình bị hắt hủi, cha mẹ sớm muốn gả ra ngoài lâu rồi.

      Tiếp đó, vừa về đến nhà, lại lập tức bị người ta giải quyết.

      “Đừng. . . đừng như vậy. . .” Kỷ Trừng Thần vẫn cố gắng vùng vẫy giãy chết, đói khát bao lâu rồi, cho dù hiểu biết nhiều về vấn đề tình dục, thế nhưng cũng hiểu , hôm nay, mình khó có khả năng thoát được rồi, cho nên có thể kéo dài bao lâu kéo dài thêm bấy lâu.

      “Để cho em tắm trước , cả ngày hôm nay ở ngoài đường rồi.”

      Nghe vậy, mới chịu ngừng tay, rồi lại bế xốc lên, chuẩn bị màn tắm uyên ương nóng bỏng.

      nhịn quá lâu, cho nên hôm nay cũng có ý định để cho nghỉ ngơi.

      vẫn cho là mình thích ăn dấm, là người đàn ông hay ghen, thế nhưng, ngày hôm nay, khi biết có người tơ tưởng đến chỉ có cảm giác toàn bộ lý trí của mình bị bổ làm đôi, trong đầu chỉ còn suy nghĩ muốn đem danh chính ngôn thuận trở thành bà Đường, chẳng những có thể để hoàn toàn thuộc về , càng có thể chặt đứt ý niệm của những tên đàn ông khác.

      “Đừng đừng đừng. . .” Vào trong phòng tắm lại lên tiếng ngăn cản: “Em tự tắm được rồi, xin đấy!” đáng thương khẩn cầu.

      người em còn có chỗ nào mà chưa từng nhìn thấy, chưa từng hôn qua?” thấp giọng hỏi, lại cảm giác tay như sốt cao, cả người đỏ bừng.

      “Đường Huân!” Cuối cùng, thẹn quá hóa giận mà khẽ gầm lên.

      Nhìn lúc lâu, Đường Huân mới lui ra, để tự tắm mình, dù sao, đêm còn dài, chạy thoát, quyết định suy nghĩ coi dày vò thế nào, đến phòng tắm khác để tắm rửa, sau đó trở lại trong phòng để đợi .

      Kỷ Trừng Thần cầm món quà Kỷ Thanh Lam đưa cho mình, sau đó chạy vào phòng tắm, cố gắng kéo dài thời gian lâu nhất, bình thường chỉ tắm mười lăm phút, hôm nay kéo dài nửa tiếng đồng hồ là cực hạn của rồi.

      “Con dâu xấu xí cuối cùng
      cũng phải gặp cha mẹ chồng, dù sao ấy cũng thấy nhiều lần rồi, quan trọng nữa.” Sau khi tắm xong, đứng trước gương tự cổ vũ mình, sau đó mở hộp quà của Kỷ Thanh Lam, lấy ra bộ đồ ngủ chất liệu tốt nhất.

      Ngay lập tức, trái tim suýt chút nữa ngừng đập, bởi vì bộ đồ ngủ trong hộp chính là cái yếm mỏng màu xanh, cái yếm mỏng này mặc vào chỉ để che những vị trí quan trọng, còn những nơi khác so với trần như nhộng chẳng có gì khác biệt, vô cùng hấp dẫn.

      Nếu như chỉ là ngủ bình thường còn chút dũng khí để mặc bộ đồ này ra khỏi phòng tắm để thay lại bộ đồ ngủ “bình thường” khác, nhưng vấn đề là, rất có tinh thần, hơn nữa lại còn rất “đói bụng” nha.

      vội vàng tìm trong phòng tắm xem có gì có thể mặc thay thế bộ đồ ngủ này , nhưng ngoại trừ vài chiếc khăn tắm cũng chẳng còn gì cả, chỉ còn mỗi bộ “đồ ngủ” ở trong hộp.

      Nếu như mặc, vậy cũng chỉ có thể trần truồng ra ngoài.

      “Trừng Thần, em tắm xong chưa?” Lúc ở tình thế khó xử biết phải mặc gì ra khỏi phòng tắm bên ngoài cửa lại truyền đến giọng của .

      “Chờ… chờ chút, em sắp xong rồi.” Trong giọng có chút run rẩy, bắt đầu hận chị mình.

      Vốn cùng cha mẹ sinh ra, sao chị ấy lại mưu hãm hại ? Chả trách lúc Kỷ Thanh Lam đưa cho mặt lại cười mập mờ đến vậy, ra là bởi vì mức độ sexy của cái yếm này!

      Trần truồng hay là mặc bộ “đồ ngủ” này? bất đắc dĩ đeo cái yếm lên, cột dây cổ và sau lưng, rồi lại cột hai dây cố định ở hai bên quần lót , ngước mắt nhìn mình trong gương, dường như trở thành món quà tân hôn ngọt ngào nhất, chờ tới để khám phá.

      “Trừng Thần?” Chờ quá lâu, ngoài cửa lại truyền tới giọng của , lúc này lại có thêm chút lo lắng.

      “Em… Em sao!” Đáp lại tiếng, hít sâu hơi, sau đó nhất cổ tác khí (*) mở cửa, tiêu sái rời khỏi phòng tắm.

      (*) Thành ngữ “nhất cổ tác khí” dùng để chỉ làm việc gì cũng nên hăng hái tiến lên, nhân lúc hăng say nhất làm mạch cho xong.


      Đường Huân đứng ngoài phòng tắm đợi lúc lâu, giờ phút này lại nhìn chằm chằm toàn thân ăn mặc mát mẻ, giọng cũng có chút hưng phấn.

      “Đây là ‘món quà’ mà chị đưa cho em?” Giọng khàn khàn.

      “Đúng… đúng vậy!” Cảm giác ánh mắt của trở nên sâu hơn, nhịn được mà muốn đưa tay che lại, ngăn cản ánh mắt quá mức sỗ sàng này.

      “Khó coi lắm sao? Em lập tức thay ngay đây!” cười yếu ớt tiếng rồi xoay người, định thay cái bộ “quần áo” này ra.

      Nhưng lại tóm lấy cổ tay , để cho chạy thoát.

      …” Kỷ Trừng Thần trợn tròn mắt, hề chớp mắt nhìn .

      Kéo đến gần mình, để cho dán chặt lên người mình, Đường Huân ghé sát vào tai , cất lên giọng khàn đặc: “, cần thay nữa, bây giờ trông em hấp dẫn đến mức muốn biến thành dã thú, đè em xuống giường để em, hôn em, vuốt ve em nhiều!”

      Máu nóng trong nháy mắt vọt lên, bị trắng trợn ra như vậy, cộng thêm phái nam cứng rắn nhô lên, dán sát vào bụng mình, khiến toàn thân như bốc cháy.

      … có cần tắm trước hay ?” lắp bắp hỏi, muốn cố gắng kéo dài thời gian thân mật này.

      tắm rồi, lúc em còn trốn ở trong phòng tắm dám ra kìa.” Tựa như nhìn thấu mánh khóe của , đột nhiên ôm ngang lên, cho phép trốn tránh nữa mà thẳng vào giường lớn, nơi nào đó giữa hai chân trướng đau khiến động tác của có chút chậm lại.

      “Em có trốn…” thấp giọng phản bác, nhưng khi lưng chạm xuống giường lớn mềm mại giọng liền ngưng bặt.

      Đặt nằm xuống giường, thân thể to lớn của lập tức đè lên người : “Đừng sợ, làm đau em!” khẽ , bàn tay lại vuốt ve sau lưng , muốn để thả lỏng.

      Mặc dù lý trí của cực kỳ nguy cấp, chỉ muốn ngay lập tức đoạt lấy ngọt ngào chết người của , nhưng nếu vội vàng như vậy chỉ sợ dọa đến mà thôi.

      Bàn tay nhàng, chậm chạp lướt cơ thể , thỉnh thoảng lại vuốt ve xoa nắn trước ngực, thỉnh thoảng lại lướt qua da thịt non mềm bụng, khiến thở dốc phen, cảm thấy căng thẳng và sợ hãi khi bàn tay của dần dần trượt xuống.

      Tiếp đó, bàn tay của ngừng ở những nút thắt người , chỉ vài ba động tác là có thể tháo cái yếm xuống, thay vào đó là chiếc lưỡi nóng bóng, lướt dọc làn da mịn màng, khiến cơ thể của càng lúc càng trở nên nóng rực, khỏi khó chịu mà vặn vẹo thân mình.
      Last edited by a moderator: 21/1/15
      shakugan012linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :