Chương 4.1
Đường Huân rút thẻ tín dụng để thanh toán, trong lúc bận rộn, cũng tranh thủ quan sát gian xung quanh, tiệm bán hoa này tuy lớn nhưng tuyệt đối được trang bị đầy đủ, chả trách bạn thân lại nhờ đặt hoa tặng cho bạn .
Phụ nữ được tặng hoa tươi, chắc là rất vui? Vậy là chủ tiệm hoa, ngày ngày đối mặt với hoa cỏ, nếu lại được tặng hoa có vui ?
Ống tay áo đột nhiên bị lôi kéo, cúi đầu nhìn xuống, là cháu trai của .
“Chào chú, cám ơn chú mời con ăn bánh!” Lam Lam nở nụ cười ngây thơ đáng , chào hỏi trước, cám ơn sau, dáng vẻ khôn khéo khiến cho người ta thể nào chán ghét, nhất là nụ cười khuôn mặt bé lại có vài phần rất giống .
“Đừng khách khí!” Ngay cả người am hiểu về trẻ con như Đường Huân cũng nhịn được mà nở nụ cười với cậu bé: “Con học sao?”
“Dạ, hôm nay trường học cho nghỉ ngày.” Lâu lâu mới được ngày nghỉ học, Lam Lam vui vẻ thôi, đáng tiếc lại đúng lúc dì bận rộn, thể đưa bé chơi khắp nơi rồi.
“Chú à, chú tặng hoa cho bạn sao?” Bé nhớ mẹ từng , con trai tặng hoa cho mình thích, thấy Đường Huân đến mua hoa để tặng nên bé mới mở miệng hỏi.
“, là bạn chú nhờ đặt hoa để tặng cho bạn của chú ấy!”
Kỷ Trừng Thần vốn muốn Lam Lam ồn ào làm phiền đến , thế nhưng vừa nghe bó hoa kia là đặt thay người khác, trong lòng lại dâng lên cảm giác vui vẻ nhộn nhạo, tựa như có viên đá vừa rơi vào trong hồ nước vậy.
“Sao bạn chú tự mình đặt? Vậy chẳng phải là bạn của chú ấy càng thêm vui vẻ sao?” Lam Lam lại hỏi.
“Vì chú ấy có chuyện nên mới nhờ chú giúp!” Đường Huân trả lời: “Nhưng mà, chú cũng rất vui vì giúp chú ấy!”
“Tại sao? Chú ấy trả tiền công cho chú à?”
“, chú ấy trả tiền công, nhưng mà, chú quả thực ngờ
đời này lại có chuyện người tốt được đền đáp.” Đôi mắt đen láy mang theo ý cười nhìn về phía nhìn bọn họ chuyện.
Chạm đến ánh mắt của , sau hồi đấu tranh giãy giụa, Kỷ Trừng Thần mới ngước mắt nhìn thẳng vào mắt .
“… nhìn cái gì vậy?” Cuối cùng, bị nhìn đến mất tự nhiên, đành lên tiếng hỏi.
Dáng vẻ ngượng ngùng của giống như giả vờ, hơn nữa, nhìnkỹ mặt hề có phấn son, khó trách thoạt nhìn trong sạch thuần khiết, dáng vẻ như thiếu nữ chưa trưởng thành vậy.
“Kỷ tiểu thư!”
“Có ạ!” bị gọi tên, công thêm vẻ mặt hết sức nghiêm túc, khiến cho KỷTrừng Thần có loại cảm giác giống như ngày bé phải đối mặt với thầy giám thị ở trong trường, lập tức đứng thẳng người, vô cùng nghiêm túc đáp tiếng.
Nhưng tất cả những điều này lại mang tới tiếng cười của Lam Lam và khiến bản thân bối rối, còn bên môi lại để lộ ra nụ cười nhàn nhạt, đẹp trai vô cùng.
Trái tim bỗng chốc đập loạn, giống như bị cái gì đó đạp vào, câu của chị bất chợt vang lên… nai con nhảy loạn.
Chết rồi, hình như … thích người đàn ông mới chỉ gặp có vài lần này rồi.
Trong lúc ảo não giọng của lại vang lên lần nữa, nhưng lần này, lời của lại khiến giật mình, hóa đá ngay tại chỗ.
“Xin hỏi, em có bạn trai chưa? Nếu chưa, em có nguyện ý kết giao với ?”
Kết giao, là đương sao?
đương, cũng có nghĩa là thích.
muốn kết giao với , vậy có nghĩa là… thích ?
mở to mắt cách khó tin, dáng vẻ khiếp sợ như vừa mới bị sét đánh.
***
Bên trong quán cà phê vang lên giai điệu nhàng, những vị khách vừa chậm rãi nhấm nháp cà phê, vừa tán gẫu vài chuyện linh tinh.
“Ừm… Chuyện đó…” Kỷ Trừng Thần mở miệng, muốn lại thôi.
“Chuyện gì?” Kỷ Thanh Lam nhướng đôi hàng mi thanh tú, hỏi.
Khó có được ngày mà em đóng cửa nghỉ ngơi, đương nhiên là dắt con trai theo, bọn họ rất thích Kỷ Trừng Thần nha.
“Em… có bạn trai rồi.” Hít sâu hơi, lấy hết dũng khí để ra, thuận tay cầm lên tờ khăn giấy để lau nước vừa mới phụt vào mặt mình.
“Phụt…” Lúc Kỷ Trừng Thần những lời này cũng là lúc KỷThanh Lam vừa bưng tách cà phê lên miệng khẽ nhấp ngụm, ngờ em mình vậy mà lại thông báo tin tức “chấn động lòng người” như vậy, khiến nhịn được mà phun hết lên mặt Kỷ Trừng Thần.
Sau khi lau xong, Kỷ Trừng Thần bỏ khăn giấy xuống, nhìn chị mình hoảng hốt vỗ ngực.
“Trời đất, chị, chị sao chứ?” Nhìn chị ho khan kịch liệt như sắp tắt thở tới nơi, Kỷ Trừng Thần sợ hãi hỏi.
“Mẹ, bẩn quá!” Lam Lam nhíu đôi hàng mi , nhưng bàn tay lại chìa ra tờ khăn giấy cho mẹ mình.
“Thần Thần, em có bạn trai? phải là lừa chị đó chứ?”Kỷ Thanh Lam run rẩy đặt tách cà phê xuống, cầm lấy tờ khăn giấy con trai đưa để lau miệng, dáng vẻ khó tin cứ như trông thấy người ngoài hành tinh xâm lấn địa cầu vậy.
“Chẳng phải hai ngày trước em mới với chị là em có để ý người đàn ông sao?”
“Ừm.” Kỷ Trừng Thần giả chết cầm ly trà đá để lên miệng, lại nhớ đến vừa rồi bị nước bắn tung tóe nên thả cái ly về chỗ cũng, muốn uống nữa.
“Là người đàn ông em để ý sao?”
“Vâng.” Chính là Đường Huân.
Kỷ Thanh Lam khiếp sợ như bị thiên lôi đánh: “Thần Thần, ra em cũng theo trào lưu tình sét đánh nha, chẳng lẽ, em thiếu đàn ông quá lâu, cho nên mới ‘phát sốt’, mà làm những chuyện như vậy với người ta?”
“Mẹ, phải phát sốt là nên khám bác sĩ sao? Tại sao lại làm chuyện gì nữa? Với lại, chuyện này là chuyện gì?” Lam Lam ngây thơ nghe ra ác ý trong lời của mẹ mình, bé khờ dại .
“Bởi vì dì của con… ô…” Khi người mẹ định giải thích cho con trai mình lại bị bàn tay trắng trẻo mềm mại bịt lại.
“ có gì, Lam Lam, ý của mẹ con là vậy đó, nóng sốt phải khám bác sĩ, con sai, nếu như thấy trong người thoải mái phải cho người lớn biết, biết chưa?” Kỷ Trừng Thần thể để cho chị dạy hư cháu trai của mình, cho nên vội vàng che miệng KỷThanh Lam lại, để cho chị ấy tiếp.
Lam Lam gật đầu, tiếp tục ăn bánh ngọt.
Thấy cậu nhóc hỏi gì nữa, KỷTrừng Thần mới buông Kỷ Thanh Lam ngộp thở sắp chết ra.
“Chị, chị thấy tụi em tiến triển quá nhanh ? Bọn em chỉ gặp nhau có mấy lần, em căn bản cũng biết ấy, chẳng qua chỉ là có chút rung động.” Đôi mắt to tròn ngập nước có chút lo lắng.
Kỷ Thanh Lam nghe vậy lại nhớ đến chuyện lúc trước.
Last edited by a moderator: 6/1/15