1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông xã háo sắc - An Tĩnh (Full 14C+NT) Đã có Ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 4.1

      Đường Huân rút thẻ tín dụng để thanh toán, trong lúc bận rộn, cũng tranh thủ quan sát gian xung quanh, tiệm bán hoa này tuy lớn nhưng tuyệt đối được trang bị đầy đủ, chả trách bạn thân lại nhờ đặt hoa tặng cho bạn .

      Phụ nữ được tặng hoa tươi, chắc là rất vui? Vậy là chủ tiệm hoa, ngày ngày đối mặt với hoa cỏ, nếu lại được tặng hoa có vui ?

      Ống tay áo đột nhiên bị lôi kéo, cúi đầu nhìn xuống, là cháu trai của .

      “Chào chú, cám ơn chú mời con ăn bánh!” Lam Lam nở nụ cười ngây thơ đáng , chào hỏi trước, cám ơn sau, dáng vẻ khôn khéo khiến cho người ta thể nào chán ghét, nhất là nụ cười khuôn mặt bé lại có vài phần rất giống .

      “Đừng khách khí!” Ngay cả người am hiểu về trẻ con như Đường Huân cũng nhịn được mà nở nụ cười với cậu bé: “Con học sao?”

      “Dạ, hôm nay trường học cho nghỉ ngày.” Lâu lâu mới được ngày nghỉ học, Lam Lam vui vẻ thôi, đáng tiếc lại đúng lúc dì bận rộn, thể đưa bé chơi khắp nơi rồi.

      “Chú à, chú tặng hoa cho bạn sao?” Bé nhớ mẹ từng , con trai tặng hoa cho mình thích, thấy Đường Huân đến mua hoa để tặng nên bé mới mở miệng hỏi.

      , là bạn chú nhờ đặt hoa để tặng cho bạn của chú ấy!”

      Kỷ Trừng Thần vốn muốn Lam Lam ồn ào làm phiền đến , thế nhưng vừa nghe bó hoa kia là đặt thay người khác, trong lòng lại dâng lên cảm giác vui vẻ nhộn nhạo, tựa như có viên đá vừa rơi vào trong hồ nước vậy.

      “Sao bạn chú tự mình đặt? Vậy chẳng phải là bạn của chú ấy càng thêm vui vẻ sao?” Lam Lam lại hỏi.

      “Vì chú ấy có chuyện nên mới nhờ chú giúp!” Đường Huân trả lời: “Nhưng mà, chú cũng rất vui vì giúp chú ấy!”

      “Tại sao? Chú ấy trả tiền công cho chú à?”

      , chú ấy trả tiền công, nhưng mà, chú quả thực ngờ
      đời này lại có chuyện người tốt được đền đáp.” Đôi mắt đen láy mang theo ý cười nhìn về phía nhìn bọn họ chuyện.

      Chạm đến ánh mắt của , sau hồi đấu tranh giãy giụa, Kỷ Trừng Thần mới ngước mắt nhìn thẳng vào mắt .

      nhìn cái gì vậy?” Cuối cùng, bị nhìn đến mất tự nhiên, đành lên tiếng hỏi.

      Dáng vẻ ngượng ngùng của giống như giả vờ, hơn nữa, nhìnkỹ mặt hề có phấn son, khó trách thoạt nhìn trong sạch thuần khiết, dáng vẻ như thiếu nữ chưa trưởng thành vậy.

      “Kỷ tiểu thư!”

      “Có ạ!” bị gọi tên, công thêm vẻ mặt hết sức nghiêm túc, khiến cho KỷTrừng Thần có loại cảm giác giống như ngày bé phải đối mặt với thầy giám thị ở trong trường, lập tức đứng thẳng người, vô cùng nghiêm túc đáp tiếng.

      Nhưng tất cả những điều này lại mang tới tiếng cười của Lam Lam và khiến bản thân bối rối, còn bên môi lại để lộ ra nụ cười nhàn nhạt, đẹp trai vô cùng.

      Trái tim bỗng chốc đập loạn, giống như bị cái gì đó đạp vào, câu của chị bất chợt vang lên… nai con nhảy loạn.

      Chết rồi, hình như thích người đàn ông mới chỉ gặp có vài lần này rồi.

      Trong lúc ảo não giọng của lại vang lên lần nữa, nhưng lần này, lời của lại khiến giật mình, hóa đá ngay tại chỗ.

      “Xin hỏi, em có bạn trai chưa? Nếu chưa, em có nguyện ý kết giao với ?”

      Kết giao, là đương sao?

      đương, cũng có nghĩa là thích.

      muốn kết giao với , vậy có nghĩa là… thích ?

      mở to mắt cách khó tin, dáng vẻ khiếp sợ như vừa mới bị sét đánh.

      ***

      Bên trong quán cà phê vang lên giai điệu nhàng, những vị khách vừa chậm rãi nhấm nháp cà phê, vừa tán gẫu vài chuyện linh tinh.

      “Ừm… Chuyện đó…” Kỷ Trừng Thần mở miệng, muốn lại thôi.

      “Chuyện gì?” Kỷ Thanh Lam nhướng đôi hàng mi thanh tú, hỏi.

      Khó có được ngày mà em đóng cửa nghỉ ngơi, đương nhiên là dắt con trai theo, bọn họ rất thích Kỷ Trừng Thần nha.

      “Em… có bạn trai rồi.” Hít sâu hơi, lấy hết dũng khí để ra, thuận tay cầm lên tờ khăn giấy để lau nước vừa mới phụt vào mặt mình.

      “Phụt…” Lúc Kỷ Trừng Thần những lời này cũng là lúc KỷThanh Lam vừa bưng tách cà phê lên miệng khẽ nhấp ngụm, ngờ em mình vậy mà lại thông báo tin tức “chấn động lòng người” như vậy, khiến nhịn được mà phun hết lên mặt Kỷ Trừng Thần.

      Sau khi lau xong, Kỷ Trừng Thần bỏ khăn giấy xuống, nhìn chị mình hoảng hốt vỗ ngực.

      “Trời đất, chị, chị sao chứ?” Nhìn chị ho khan kịch liệt như sắp tắt thở tới nơi, Kỷ Trừng Thần sợ hãi hỏi.

      “Mẹ, bẩn quá!” Lam Lam nhíu đôi hàng mi , nhưng bàn tay lại chìa ra tờ khăn giấy cho mẹ mình.

      “Thần Thần, em có bạn trai? phải là lừa chị đó chứ?”Kỷ Thanh Lam run rẩy đặt tách cà phê xuống, cầm lấy tờ khăn giấy con trai đưa để lau miệng, dáng vẻ khó tin cứ như trông thấy người ngoài hành tinh xâm lấn địa cầu vậy.

      “Chẳng phải hai ngày trước em mới với chị là em có để ý người đàn ông sao?”

      “Ừm.” Kỷ Trừng Thần giả chết cầm ly trà đá để lên miệng, lại nhớ đến vừa rồi bị nước bắn tung tóe nên thả cái ly về chỗ cũng, muốn uống nữa.

      “Là người đàn ông em để ý sao?”

      “Vâng.” Chính là Đường Huân.

      Kỷ Thanh Lam khiếp sợ như bị thiên lôi đánh: “Thần Thần, ra em cũng theo trào lưu tình sét đánh nha, chẳng lẽ, em thiếu đàn ông quá lâu, cho nên mới ‘phát sốt’, mà làm những chuyện như vậy với người ta?”

      “Mẹ, phải phát sốt là nên khám bác sĩ sao? Tại sao lại làm chuyện gì nữa? Với lại, chuyện này là chuyện gì?” Lam Lam ngây thơ nghe ra ác ý trong lời của mẹ mình, bé khờ dại .

      “Bởi vì dì của con… ô…” Khi người mẹ định giải thích cho con trai mình lại bị bàn tay trắng trẻo mềm mại bịt lại.

      có gì, Lam Lam, ý của mẹ con là vậy đó, nóng sốt phải khám bác sĩ, con sai, nếu như thấy trong người thoải mái phải cho người lớn biết, biết chưa?” Kỷ Trừng Thần thể để cho chị dạy hư cháu trai của mình, cho nên vội vàng che miệng KỷThanh Lam lại, để cho chị ấy tiếp.

      Lam Lam gật đầu, tiếp tục ăn bánh ngọt.

      Thấy cậu nhóc hỏi gì nữa, KỷTrừng Thần mới buông Kỷ Thanh Lam ngộp thở sắp chết ra.

      “Chị, chị thấy tụi em tiến triển quá nhanh ? Bọn em chỉ gặp nhau có mấy lần, em căn bản cũng biết ấy, chẳng qua chỉ là có chút rung động.” Đôi mắt to tròn ngập nước có chút lo lắng.

      Kỷ Thanh Lam nghe vậy lại nhớ đến chuyện lúc trước.
      Last edited by a moderator: 6/1/15
      shakugan012linhdiep17 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 4.2

      ra lúc học đại học, Kỷ Trừng Thần từng kết giao với nam sinh, nam sinh kia đối với em rất tốt, buổi học nào cũng đưa đón về, lại còn vô cùng lãng mạn, tâm hồn trong sáng như trăng sao, cho nên dù chưa quen biết bao lâu nhưng Kỷ Trừng Thần vẫn đồng ý kết giao với nam sinh đó.

      Mới đầu, nam sinh kia đối với em rất tốt, thỉnh thoảng còn làm trò cười, khiến Kỷ Trừng Thần vô cùng vui vẻ hạnh phúc, vậy mà, chỉ hai tháng sau, nam sinh kia đột nhiên chia tay.

      Tình đầu rất đẹp, hơn nữa lại còn khắc cốt ghi tâm, đột nhiên bị bỏ rơi, Kỷ Trừng Thần đương nhiên muốn biết mình làm sai điều gì.

      Lại ngờ rằng, ra đây chỉ là đánh cược, là thủ đoạn mà người con trai dùng để lấy lòng người con , Kỷ Trừng Thần chịu cú sốc quá lớn, phải mất khoảng thời gian mới nguôi ngoai, tuy nhiên, bởi vì tổn thương quá sâu, đến nỗi, lâu cũng thấy em mình có lấy người bạn trai nào khác.

      Thấy 25 tuổi mà vẫn chưa có bạn trai, mẹ Kỷ lo lắng ra lệnh cho phải xem mắt, nhưng rốt cuộc vẫn có cách nào bán ra ngoài.

      Về phần Kỷ Thanh Lam, mặc dù ra khỏi miệng, nhưng đối với em duy nhất của mình, sao có thể muốn nó gả cho người đàn ông tốt? Vì thế, rất nhiều lần thầm vô tình hay cố ý giới thiệu cho Kỷ Trừng Thần số ‘phiếu cơm lâu dài’ ở trong công ty mình, nhưng kết quả cũng giống như mẹ Kỷ, đều rước lấy thất bại mà thôi.die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on

      lúc hai người còn cho là bởi vì Kỷ Trừng Thần chịu tổn thương quá lâu mà từ nay về sau có bạn trai nữa, em này lại đột nhiên với là nó có bạn trai, hơn nữa vừa chỉ gặp người ta có vài lần, chưa hiểu biết nhiều đồng ý kết giao.

      , Kỷ Thanh Lam muốn khuyên em mình đợi thêm thời gian, khi nào hai người quen biết lâu chút nữa rồi hãy đồng ý, bởi vì thấy mỗi lần Kỷ Trừng Thần nhắc tới người bạn trai này mặt ‘ý xuân dồi dào’, là dáng vẻ tiêu chuẩn của chìm trong tình cuồng nhiệt

      Kỷ Thanh Lam hiểu , so với lần trước, lần này em hãm vào càng sâu hơn.

      “Thần Thần, cho chị nghe, có phải em rất thích ta ?” Kỷ
      Thanh Lam hỏi, thể nào tàn nhẫn chia rẻ bọn họ.

      “em …” Kỷ Trừng Thần ngập ngừng chút, dường như có lúc nào là nghĩ tới Đường Huân, hầu như mỗi lẫn nghĩ tới , đều mỉm cười vui vẻ, nhớ lại lúc hãy kết giao với tim đập ngừng, những cảm giác này, phải là giả dối, vậy nên, gật đầu mạnh.

      “Chị, em thích ấy, cho dù ấy gạt em, em cũng sợ.”

      Kỷ Thanh Lam hiểu rồi.

      Ngày trước, lúc hỏi em thích nam sinh kia em còn chần chừ suy nghĩ, nhưng lần này lại quả quyết như vậy, nghiêm túc như vậy, hơn nữa, còn dũng cảm , cho dù bị lừa cũng muốn thử người ta lần.

      Kỷ Thanh Lam rất cảm động, bởi vì rốt cuộc em cũng trưởng thành rồi.

      sao, cùng lắm em còn có chị đây!” tuy như vậy, nhưng nếu như người đàn ông kia dấm lừa gạt em , tuyệt đối bỏ qua cho ta.

      Năm đó em bị lừa, mà chỉ là học sinh vô danh, hơn nữa còn ở nước Mỹ xa xôi, có cách nào quay trở dạy dỗ tên nam sinh kia, nhưng bây giờ nếu người đàn ông kia dám lừa gạt em , hoặc để cho em đau lòng, nhất định giúp nó báo thù.

      Kỷ Trừng Thần gật đầu, để lộ ra nụ cười ngọt ngào.

      lâu thấy em quyết tâm như vậy.” Kỷ Thanh Lam xúc đông : “chị chỉ hy vọng em hạnh phúc, muốn thấy em phải rơi nước mắt nữa.”

      Nghe chị mình , lúc lâu sau Kỷ Trừng Thần mới khẽ lên tiếng: “em cũng muốn phải rơi nước mắt nữa.”

      hy vọng Đường Huân phải là cố ý gạt mình, hy vọng hạnh phúc của mình ngắn ngủi tạm bợ như vậy, cũng hy vọng cơn ác mộng gặp lại lần nữa.

      “Được rồi, chúng ta chuyện cũng mất nửa ngày rồi, chị còn chưa biết bạn trai em tên gì, làm gì nữa?” Kỷ Thanh Lam vội vàng hỏi.

      ấy tên là Đường Huân!”

      “Em là Đường Huân, Đường trong “Triều Đường” Huân trong “Huân chương” sao?” Kỷ Thanh Lam vừa rồi còn hăng hái, bừng bừng, sau khi nghe đến cái tên này đột nhiên kinh ngạc.

      Nhìn phản ứng của chị , Kỷ Trừng Thần vừa buồn bực lại cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn gật đầu.

      Kỷ Thanh Lam khó tin trơn mắt nhìn : “Trời ạ, chị còn nghĩ là ta thích đàn ông, ai ngờ … Thần Thần, em vậy mà bẻ cong thành thẳng đấy!”

      Kỷ Trừng Thần khó tin trợn mắt, khoa tin hỏi: “Chị chị cái gì vậy? nếu ấy thích đàn ông, tại sao còn kết giao với em? Còn nữa, sao chị lại biết ấy thích đàn ông? Chị quen ấy sao?”

      Kỷ Thanh Lam hít sâu hơi, “Thần Thần, ta là ông chủ lớn của chị!”

      Đường Huân là ông chủ của Kỷ Thanh Lam?

      Nghe thấy tin tức kinh người này, Kỷ Trừng thần liền trở nên ngây ngốc, đên khi về tới nhà trong đầu hoàn toàn trống rỗng.

      Trước kia vẫn thường nghe Kỷ Thanh Lam oán trách ông chủ của mình biến thái cỡ nào, ngày 24 giờ, làm việc suốt 16 tiếng đồng hồ, ràng kiếm được rất nhiều tiền, nhưng công việc cứ như là đủ, càng lúc càng nhiều, làm hại nhân viễn dưới tay , bao gồm cả Kỷ Thanh Lam muốn về sớm để chơi với con trai cưng cũng thể.

      Mà quan trọng nhất chính là những tin đồn về , những người có tiền bình thường chẳng phải luôn xuất oanh oanh yến yến bên cạnh, cho dù lòng hay moi tiền, thế nhưng, bên cạnh Đường Huân, ngay cả người để gọi là bạn cũng có, ngoại trừ có vài nhân viên nữ ở bên cạnh ngay cả thư kí tín nhiệm nhất cũng là đàn ông.

      Còn về phần tại sao lại đồng tính, cũng bởi vì tác phong nghiêm nghị, dáng vẻ cường trực, rất có khí chất của công, mà thư kí vạn năng của lại hoàn toàn ngoan ngoãn giống thụ, cương nhu thường hay bị đặt chung chỗ để bàn tán, khiến cho người ta khỏi hoài nghi vị thư kí kia ra chính là người tình mà cưng chiều nhất.

      Đương nhiên, tất cả những điều này đều do mọi người suy đoàn, dù sao hai người trong cuộc sống vẫn chưa từng lên tiếng giải thích, để mặc cho tin đồn cứ thế tràn lan.

      Kỷ Trừng Thần chưa từng nghĩ tới, thế giới này lại như vậy, ông chủ đồng tính trong lời của chị , vậy mà lại trở thành bạn trai của .

      Nhưng mà Đường Huân là đồng tính sao? đề nghị kết giao với bởi vì thích hay là che giấu thân phận đồng tính của mình? Nghi vấn kéo tới dồn dập khiến cho khỏi lo lắng.

      Nếu như chỉ dùng để che giấu tai mắt người ngoài, vậy rất đau lòng, ra , chỉ cần nghĩ như vậy thôi, lòng của rất đau, đau đến nỗi nước mắt như muốn ứa ra rồi.
      Last edited: 13/1/15
      shakugan012linhdiep17 thích bài này.

    3. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      Nam 9 la gay ho ban???

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 5

      Lấy ra chiếc điện thoại di động xinh xắn từ trong túi, mở danh bạ, ngón tay chần chừ dám ấn xuống, dám gọi cho để xác nhận chuyện này.

      ngờ, điện thoại di động của lại đổ chuông, màn hình nho lên hai chữ ‘Đường Huân’ và số điện thoại của .

      Dưới tình huống chưa kịp chuẩn bị tinh thần, ấn phím nhận điện thoại nhưng rồi lại giật mình kinh ngạc, lỡ tay nhấn phím từ chối, tiếng chuông điện thoại cứ thế mà im bặt.

      Hít sâu hơi, vạn vạn lần ngờ mình vậy mà lại phạm lỗi ngu xuẩn như thế.

      vô cùng luống cuống, biết phải làm sao, gấp đến mức sắp khóc, nhưng may, điện thoại lại vang lên lần nữa.

      Lần này, nhanh chóng ấn phím trò chuyện: “Xin. . .Xin chào. . .” , lại phát mình để lộ ra giọng mũi nồng đậm.

      Bên kia điện thoại có chút thanh nào.

      “Đường Huân?” gọi lần nữa, im lặng khiến cảm thấy bất an, thể suy đoán, có phải tiếp theo với mình, chuyện kết giao chỉ là trò đùa, đừng tưởng là ?

      “Em khóc à?” Rốt cuộc Đường Huân cũng chịu mở miệng.

      có, em có khóc, . . .” cắn môi, do dự biết có nên mở miệng hỏi hay .

      khóc là tốt rồi, ở. . . dưới lầu nhà em, em có thể ra ngoài được ?” Giọng của nghe hơi lạ.

      Phản ứng của Đường Huân khiến khó hiểu, dù trong lòng vẫn còn rất nhiều nghi vấn, thế nhưng vẫn cầm lấy chìa khóa, khoác thêm áo rồi ra ngoài.

      Xa xa, có thể nhìn thấy thân hình cao lớn của tựa vào chiếc xe thể thao màu đen, vừa nhìn thấy , lập tức đứng thẳng người, chờ tới gần mình.

      Kỷ Trừng Thần tới trước mặt , ngẩng đầu nhìn mà chỉ cụp mắt xuống, có chút bối rối, lo lắng hỏi: “ muộn thế này, có chuyện gì sao?” Mặc dù là muộn nhưng chỉ mới hơn chín giờ tối mà thôi.

      Đường Huân trả lời , hơn nữa, đôi mắt của cũng nhìn .

      có chút chật vật, là gọi xuống, nhưng vừa nhìn thấy làm như là muốn gặp vậy.

      “Nếu như có việc gì, em. . .em về trước!” Thay vì tiếp tục đứng ở chỗ này khiến chán ghét, bằng tự quay về nhà trước, chờ đến khi nào muốn gặp được.

      Hạ quyết tâm xoay người , thế nhưng lúc này, lại bắt lấy cánh tay , để cho rời .

      khó hiểu ngẩng đầu lên nhìn , thế nhưng lại bất ngờ trông thấy gương mặt cương nghị kia, giờ phút này lại trở nên ửng đỏ, cho dù ánh đèn đường thể chiếu sáng ràng, nhưng có thể nhìn , đỏ mặt.

      khó tin nhìn chằm chằm, nghĩ nát óc cũng nghĩ ra nguyên nhân vì sao lại đỏ mặt.

      . . .” Sao lại đỏ mặt như vậy. . . . Mấy chữ này ra khỏi miệng, theo như đoán, nếu như ra vô cùng lúng túng.

      Nhìn gương mặt ửng đỏ, thể suy nghĩ, phải là muốn nhìn , mà bởi vì quá lúng túng và ngượng ngùng nên mới dám nhìn .

      Nhưng, có là như vậy ? muốn để cho mình ôm hy vọng quá lớn, sau đó lại nhận lấy thất vọng còn lớn hơn.

      Đường Huân rất lúng túng.

      Bởi vì bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh trưởng thành, nên chưa bao giờ chủ động tán tỉnh bất kỳ người con nào cả, chứ đừng chi là theo đuổi , vậy nên, bất chấp mặt mũi đến gặp tên thư kí độc mồm độc miệng kia để xin chỉ giáo vài chiêu.

      ngoài ý muốn, đầu tiên liền bị tên kia hung hăng cười giễu cợt phen, người đàn ông 30 tuổi mà thậm chí ngay cả cách theo đuổi kém mình 5 tuổi mà cũng biết, so với heo còn ngu ngốc hơn, chuyện này mà ghi chép rồi để vào trong bảo tàng lịch sử cũng có thể khiến cho người ta quỳ lạy đấy.

      Về sau, khi dùng tiền lương để uy hiếp vị thư kí tiền hơn mạng này ngay lập tức trở thành quân sư tình ân cần thân thiện, dốc hết vốn liếng truyền cho tất cả những mánh khóe và bí quyết để theo đuổi phụ nữ.

      Đứng đầu trong số đó chính là, bất ngờ xuất dưới nhà của đối phương, với ấy: nhớ em, muốn nhìn thấy em.

      Nghe xong, cảm thấy chuyện này hết sức dễ dàng, cho nên hề do dự mà làm ngay, vậy mà, khi gọi điện cho câu ‘ nhớ em’ lại giống như xương cá mắc nghẹn trong cổ họng, cách nào ra, nhìn thấy , lại càng thêm lúng túng, ngay cả câu cũng ra được.

      Cho dù lúc mới bước chân vào thương trường ‘ngươi lừa ta gạt’ Đường Huân cũng chưa bao giờ cảm thấy căng thẳng thế này, nhưng khi đối mặt với hơn mình năm tuổi lại cảm thấy cực kỳ căng thẳng, cực kỳ lúng túng.

      “Đường Huân, muốn kết giao với em sao?” lúc cố gắng suy nghĩ xem nên Kỷ Trừng Thần lại đột nhiên mở miệng, hỏi câu làm tưởng là lỗ tai mình có vấn đề.

      Lúc sau mới hiểu, ra là vẫn tin tưởng , ngay lập tức, tất cả những cảm giác căng thẳng và lúng túng đều cánh mà bay, nghiêm túc nhìn , lời ít ý nhiều: “Đương nhiên!”

      kết giao với em, là . . . có tình cảm với em, chứ phải vì muốn che mắt người ngoài sao?” lại hỏi.

      Vấn đề của , từng câu từng chữ đều khiến cách nào hiểu được, vậy mà vẫn lắc đầu: “Công việc của rất bề bộn, có thời gian để chơi trò chơi tình , càng thể kết giao với người phụ nữ mà thích. muốn kết giao với em, đây đều là chứ phải là dối gạt em, cũng phải là đùa giỡn với em.” vô cùng nghiêm túc, muốn lần này hãy tin tưởng , đừng nghi ngờ chất vấn nữa.

      ?” Lần này, đến lượt đỏ mặt, khóe môi nhịn được mà cong lên, để lộ ra nụ cười ngọt ngào xinh đẹp, thoáng lên vẻ hạnh phúc.

      Mấy câu này của cũng đủ để đánh tan những nghi hoặc và lo lắng trong lòng , khiến nhịn được mà cảm thấy mình giống như kẻ ngốc, buồn lo vô cớ.

      Thấy cười, chưa từng nghĩ mọi chuyện trở nên dễ dàng như vậy, cảm giác kích động dâng trào khiến Đường Huân làm theo tim mình, ôm chặt vào lòng, để cho tựa vào ngực mình.

      Đầu tiên hơi sửng sốt, tim đập rất nhanh, tựa vào trong ngực , lắng nghe nhịp đập của trái tim , sau đó, cười càng thêm ngọt ngào, vòm ngực của , quả nhiên rất giống như trong tưởng tượng của , khiến cho tràn đầy cảm giác an toàn, nếu như có thể, muốn cả đời đều ở trong vòm ngực này, để ôm chặt, trân trọng từng li từng tí.die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on

      . . .” Thấy khuôn mặt nhắn của cười đến ngọt ngào, mặc dù cảm thấy mất mặt, nhưng muốn khiến hiểu lầm, cho nên thể làm gì khác hơn là nhắm mắt lại, : “ chưa từng chủ động theo đuổi bất kì nào, cho nên, nếu như có làm tốt em hãy cho biết!”

      Kỷ Trừng Thần ngẩn ra, cho là mình nghe lầm, chưa từng nghĩ tới, người thành thục chững chạc như lại chưa từng theo đuổi ai bao giờ, này khiến người ta rất khó tin, thế nhưng, nghĩ đến nguyên nhân vì sao lại vậy với mình tâm tình của khỏi hưng phấn, hít thở bình thường cũng khó khăn.

      “Nếu như muốn theo đuổi em, vậy cần phải cố gắng cố gắng cố gắng hết sức mới được, nếu , em cần nữa!” ngọt ngào , cảm giác bàn tay ôm lấy mình càng thêm siết chặt.

      cố gắng!” kề vào tai , buông lời hứa hẹn.

      cố gắng hết sức để khiến hạnh phúc.

      Giống như , rất cố gắng để theo đuổi , mặc dù thoạt nhìn nghiêm túc như vậy, lạnh lùng như vậy, lại hay mất tích như vậy, nhưng Kỷ Trừng Thần vẫn cảm nhận được tâm ý của .

      Trái tim như có gì đó dâng trào, khiến rất vui, nụ cười bên khóe môi cách nào phai nhạt.

      ***

      Cắt tỉa những cành hoa rồi tưới nước cho hoa bách hợp, bên trong tiệm hoa ngập tràn hương vị hạnh phúc.

      biết tại sao, nhưng kể từ sau khi kết giao với Đường Huân, việc buôn bán của càng trở nên tốt hơn, khách tới mua hoa cũng đặt hàng nhiều hơn, khiến thể thuê thêm người để giúp mình tay.

      Người thuê là sinh viên tên là Tiểu Khải, vừa làm vừa học, là người do Đường Huân tìm giúp , nam sinh có thể giúp làm những việc nặng, ví như khuân vác gì đó.

      “Chị Kỷ, chị lại nhớ Đường đấy à?” Cầm mấy chậu hoa còn non, Tiểu Khải dừng công việc trong tay, lại thấy dáng vẻ tương tư thầm kín của bà chủ mình, khiến cậu khỏi mở miệng chế nhạo.

      Kỷ Trừng Thần lấy lại tinh thần, hai má đỏ ửng: “Cậu gì đó? Mau đem hai chậu hoa đặt lên kệ kia , chiều nay có khách đến lấy đấy!”

      giả bộ ra vẻ bà chủ hung dữ, chỉ là chút khí thế cũng có, ngược lại chỉ làm cho Tiểu Khải buồn cười thôi.

      tức giận tiếp tục tỉa cành hoa, ngẫm nghĩ chút, năm ngày nay chưa gặp Đường Huân rồi, lần trước gặp nhau, bay qua Mỹ để công tác tuần, vốn nghĩ tuần cũng lâu lắm, ai biết là nhớ nhiều như vậy.

      Khẽ thở dài tiếng, đây chính là cảm giác khi nha, có lúc vui, có lúc buồn, có lúc thích thú, có lúc muộn phiền.

      Phát mình bắt đầu có khuynh hướng trở nên đáng sợ, Kỷ Trừng Thần mau chóng cắt tỉa gọn gàng số hoa còn sót lại, sau đó cắm vào bình rồi bỏ lên kệ.

      Sau khi sắp xếp và ghi giá lên kệ hoa, quay trở lại quầy tính tiền, lại nghe tiếng chuông, điện thoại của mình vang lên, lấy điện thoại ra nhìn là dãy số xa lạ.

      Hoài nghi nhấn nút trò chuyện: "Alo?"

      "Xin hỏi, đây có phải là Kỷ tiểu thư, tôi là tư ký của Đường Huân, tôi họ Lâm, tôi gọi điện cho bởi vì sáng nay, lúc ông chủ trở về lại đột nhiên sốt cao, sau khi đến bệnh viện bây giờ nằm ở nhà, nhưng hôm nay có khách hàng quan trọng tới công ty, nên tôi có thời gian qua chăm sóc cho ấy, vậy nên Kỷ tiểu thư có thể qua xem ấy chút được ? Dù sao, ông chủ cũng là bạn trai của ." Thư kí Lâm vội vàng : "Chìa khóa nhà ấy để dưới tấm thảm, khách hàng đến rồi, tôi cúp máy đây!"

      "Tút." Thư kí Lâm cúp điện thoại, cắt đứt thanh như súng liên thanh của ta, cho chút thời gian để hỏi thăm tình hình, cũng chả đợi kịp phản ứng.

      Mặc dù ta nhiều nhanh như vậy, nhưng Kỷ Trừng Thần vẫn nghe được trọng điểm, lòng lập tức quýnh lên, vội vã cầm túi xách và áo khoác chạy vọt ra ngoài.

      "Ơ, chị Kỷ, chị đâu đấy? phải chị chiều nay có khách hàng tới nhận hoa sao?" Tiểu Khảo đuổi theo, nhưng người còn thấy bóng dáng.

      "Chuyện gì mà chạy nhanh vậy nhỉ? Để lại mình mình trông cửa tiệm, chẳng lẽ sợ mình cướp cửa tiệm của chị ấy sao?" Cậu lắc lắc đầu rồi quay vào trong tiệm, vừa lầu bầu vừa lấy hoa để gói lại.

      ***

      Lấy chìa khóa đặt dưới thảm, sau khi mở cửa bước vào, Kỷ Trừng Thần kinh ngạc phát , người đàn ông lúc này lẽ ra phải nằm ở giường, lại ngồi trong phòng khách xử lý tài liệu, laptop để lên đùi.

      Lửa giận đột nhiên bùng lên tràn đầy lồng ngực của , đôi mắt cũng kìm được mà híp lại.

      Nghe thấy tiếng mở cửa, Đường Huân cũng vô cùng kinh ngạc, vốn còn tưởng rằng thư kí đem giấy tờ đến cho mình, thế nhưng lại trông thấy , khóe môi nhịn được mà lộ ra ý cười.

      Bởi vì phải công tác, nên bọn họ gặp nhau năm ngày rồi, năm ngày này, mặc dù có điện thoại về cho , thế nhưng vẫn rất nhớ .

      Vì vậy, đem lịch trình vốn là tuần giảm xuống còn năm ngày, vì muốn sớm trở về gặp , nhưng nào biết cẩn thận lại bị cảm mạo, còn sốt cao nữa.

      muốn lây bệnh cho nên chưa thông báo chuyện mình về nước, vậy mà biết trở về, chắc là thư kí cho biết rồi?!

      "Em...sao lại tới đây?" Giọng khàn khàn, vừa nghe biết bệnh rất nghiêm trọng.

      trả lời câu hỏi của , đến trước mặt , giật lấy tài liệu tay , từ cao nhìn chằm chằm ngồi dưới đất.

      " bị bệnh, tại sao lo nghỉ ngơi mà còn cố gắng làm việc như vậy?" Kỷ Trừng Thần tức giận, giận biết quý trọng thân thể của mình.

      Đối mặt với cơn tức giận của , đôi mắt đen láy của thoáng lên tia cảm xúc mà thấy , lúc lâu sau mới khàn khàn : "Tài liệu này cần gấp, định xem xong mới nghỉ...." Còn chưa xong, thế nhưng lại nhịn được mà ho khan vài tiếng.

      hung hăng nhìn chằm chằm vào , rồi lại nhịn được mà xoay người vào phòng bếp rót cho ly nước.

      "Cám ơn em!" cầm ly nước uống hớp.

      " uống thuốc chưa?" Bộ dạng này của dường như có chuyển biến tốt, phải là do bác sĩ 'rởm', mà nhất định là do lo uống thuốc và nghỉ ngơi tốt.

      " để thuốc ở đâu/"


      ho khan vài tiếng, sau đó chỉ vào cánh cửa: " để thuốc trong phòng, tủ bên cạnh giường."

      vào phòng, thấy bịch thuốc đặt nóc tủ, quả nhiên, bên trong thiếu viên nào, Đường Huân hoàn toàn uống thuốc.

      cầm bịch thuốc ra khỏi phòng, xông đến trước mặt , vốn định mắng tại sao lại uống thuốc, thế nhưng lại trông thấy vẫn ngồi dưới đất, tựa lưng vào ghế sofa ở phía sau, đôi mắt nhắm nghiền, có vẻ như rất mệt mỏi.
      Last edited: 17/1/15
      linhdiep17 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 6.1

      khẽ cắn môi, nhìn như vậy, làm sao còn có thể mở miệng trách cứ đây?

      Kỷ Trừng Thần tức giận bước vào phòng lấy tấm chăn mỏng đắp lên người , mở mắt nhìn , lại bị hung hăng trừng mắt: “Đắp chăn lại, em nấu đồ ăn cho , ăn xong phải uống thuốc rồi nghỉ ngơi, được làm việc nữa.”

      Mặc dù từng nghe Kỷ Thanh Lam nhắc tới, nhưng nếu phải tận mắt nhìn thấy cũng thể nào tin nổi, thế giới này có người để ý tới sức khỏe của mình, liều mạng vì công việc như vậy.

      ra, cũng có lúc em hung dữ như vậy.” Đường Huân cảm thấy có chút khó tin, bề ngoài trông dịu dàng yếu đuối, nghĩ tới lúc tức giận lại hung dữ thế này.

      đỏ mặt: “Em vốn luôn hung dữ như vậy đấy!” Kỷ Trừng Thần mạnh miệng , muốn để biết tức giận vì chịu chăm sóc thân thể của mình.

      Nhưng Đường Huân là ai, có thể dễ dàng đoán ra nguyên nhân khiến tức giận, thế nên khóe môi nhịn được mà lộ ra ý cười, nụ cười đó khiến cảm thấy lóa mắt.

      Trái tim lại đập loạn nhịp rồi, gần như là chạy trối chết vào trong phòng bếp.

      Bởi vì thường xuyên nấu ăn ở nhà, vậy nên trong nhà có nhiều nguyên liệu lắm. Kỷ Trừng Thần vất vả lắm mới nấu được nồi cháo .

      Bưng thức ăn ra ngoài, trông thấy Đường Huân vẫn ngồi trước ghế sofa, nhưng tài liệu và laptop đều được xếp lại.

      “Để đó em dọn dẹp cho.” nhíu mày, đặt tô cháo xuống bàn: “Trong nhà chả còn cái gì nên em chỉ có thể nấu cháo trứng thôi, mau ăn rồi nghỉ ngơi.”

      “Em cũng ăn chung !”

      cần, em đói, mau ăn !” thúc giục.

      Có thể vì mệt mỏi, nên sau khi ăn hết tô cháo và uống thuốc xong, vừa đặt lưng xuống giường ngủ thiếp rồi.

      Kỷ Trừng Thần ngồi xuống mép giường, đưa tay sờ lên trán , mặc dù uống thuốc nhưng cũng có tác dụng nhanh như vậy, trán vẫn còn rất nóng, chạy vào phòng tắm lấy nước rồi lại chạy ra phòng bếp lấy đá, giúp giải nhiệt.

      Đắp lên trán lần, đến khi khăn nóng lại ngâm vào trong nước lạnh, sau đó vắt nước rồi lại cẩn thận đắp lại lên trán , trong lúc đó lại đút cho uống thuốc, đến khi nhiệt độ trán còn nóng đến dọa người nữa, lúc giật mình tỉnh dậy là nửa đêm.

      Bây giờ mà trở về cũng quá muộn, chưa chắc gọi được taxi, hơn nữa. . . Kỷ Trừng Thần liếc nhìn người đàn ông vẫn ngủ say giường, yên tâm khi để ở nhà mình, vì vậy quyết định ở lại chăm sóc , mệt mỏi ra sofa bên ngoài phòng khách nằm nghỉ chút.

      ***

      Kỷ Trừng Thần biết mình ngủ lúc nào, nhưng đây phải là vấn đề, vấn đề là, khi mở mắt ra phải là nằm ghế sofa mà là nằm giường, bên cạnh Đường Huân, hai người đắp cùng cái chăn, gối cùng cái gối.

      Hơi nóng đáng sợ phả vào người , còn tưởng rằng mình bị thiêu cháy nên tỉnh giấc.

      kinh hoảng lúc lâu rồi lại thẫn thờ, nhớ là sau khi mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ mình lại tự động mò lên chiếc giường ấm áp này của , thế nhưng, khi tầm mắt của chạm phải ánh mắt đen láy vô cùng tỉnh táo kia cả người ngay lập tức liền… hóa đá.

      “Chào buổi sáng!” Đôi mắt của Đường Huân cong lên, mỉm cười, khàn khàn câu chào buổi sáng, hoàn toàn tỉnh táo, có vẻ gì là mới ngủ dậy cả.

      xấu hổ được tiếng nào.

      Dáng vẻ xấu hổ lúng túng của so với dáng vẻ tức giận hung dữ với ngày hôm qua đúng là khác nhau trời vực, nhưng lại khỏi khiến mỉm cười, trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ.

      cảm thấy trong người thế nào?” Qua lúc lâu, lo lắng cho thân thể của chiến thắng ngại ngùng, giọng hỏi, cố nén cơn kích động muốn nhảy ngay xuống giường.

      Trời ạ, bọn họ mới quen nhau chưa được bao lâu, vậy mà chung giường chung gối, tốc độ cũng quá nhanh rồi, trái tim đủ lớn để thừa nhận này.

      “Đỡ hơn nhiều rồi, cảm ơn em!”

      trả lời xong lại lâm vào tình cảnh lúng túng, biết phải gì.

      “Em… em chuẩn bị bữa sáng.” ổn rồi, xấu hổ muốn bỏ trốn ngay lập tức, cách nào tiếp tục ở giường với nữa.

      Vừa định rời giường, eo của lại bị cánh tay ôm chặt, trong nháy mắt thể cử động, vừa xấu hổ vừa muốn giãy giụa, thế nhưng, lập tức ý thức được, nếu như giãy giụa cũng đồng nghĩa với việc cọ xát vào thân thể của , Kỷ Trừng Thần lại lập tức hóa đá lần nữa.

      đói bụng, em nằm với thêm chút !” siết chặt cánh tay, đem ôm vào trong ngực mình.

      Mới sáng sớm mở mắt ra thấy khuôn mặt xinh đẹp của , đẹp đến nỗi còn cho rằng mình ở trong giấc mộng.

      Từ khi có trí nhớ đến giờ, mỗi lần bị bệnh cũng chỉ có người giúp việc chăm sóc cho , nhưng chăm sóc chẳng qua cũng chỉ vì nghĩa vụ phải làm, chưa ai cho cảm giác ấm áp, chưa ai lòng quan tâm đến .

      là người đầu tiên, cho nên khi trông thấy nằm ngủ ghế sofa ngoài phòng khách loại cảm giác xúc động dâng tràn trong tim , khiến nhịn được mà ôm lên giường của mình, sau đó nằm xuống bên cạnh , nhìn dáng vẻ ngủ say của .

      Tiếng tim đập thình thịch quanh quẩn bên tai, Kỷ Trừng Thần biết có nghe được hay , nhưng hy vọng là nghe được, như vậy mới khiến cảm thấy bối rối.

      “Em có hay bị bệnh ?” Đường Huân đột nhiên hỏi.

      Mà Kỷ Trừng Thần lại suy nghĩ sâu xa về vấn đề này, lập tức lắc đầu.

      phải là khoe khoang, nhưng từ đến lớn rất ít khi bị bệnh, cho dù mọi người xung quanh bị bệnh vẫn có thể vui vẻ chạy tới chạy lui, khiến bọn họ hâm mộ thôi.

      Hơi thở nóng rực, đôi môi bất thình lình chạm vào môi , Kỷ Trừng Thần mở to hai mắt, ngây ngốc giật mình nhìn chằm chằm khuôn mặt gần trong gang tấc.

      Trong mắt Đường Huân tràn đầy vui vẻ, phản ứng lưu loát của khiến cảm thấy vừa vừa thương, ngừng lại, giọng có chút khàn khàn: “Em chưa từng hôn ai sao?”

      cố ý hỏi, cố ý muốn nhìn thấy dáng vẻ vừa xấu hổ vừa đáng của .

      Nhưng, sau khi thấy lắc đầu lửa giận lại xông lên tới đỉnh đầu.

      Trước từng có người được nếm trải ngọt ngào của , được nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng, dáng vẻ lúng túng của rồi.

      Đôi môi lại lần nữa đặt lên môi , nhưng lần này còn dịu dàng như trước, mà là nụ hôn kịch liệt, nụ hôn nóng bỏng đủ để bùng lên ngọn lửa thiêu đốt cả cánh rừng, lưỡi của chủ động trượt vào, cạy mở hàm răng của , dây dưa chặt với chiếc lưỡi thơm tho lại có chút luống cuống của .

      Trừ môi lưỡi chạm vào nhau Kỷ Trừng Thần còn biết thứ gì khác nữa.

      Nụ hôn của , rất mãnh liệt, thậm chí còn làm thấy đau, cánh tay của , vô cùng mạnh mẽ, giống như muốn đem khảm sâu vào trong xương tủy, nhưng lại hề cảm thấy chán ghét, giống như nam sinh lừa gạt lúc trước, mỗi lần ta hôn lại theo bản năng muốn né tránh, cảm thấy ghê tởm.

      giống với nụ hôn của Đường Huân, chẳng những khiến cho muốn rời xa, hề có chút ghê tởm, ngược lại, tay của vô cùng tự nhiên mà quàng lên cổ , nhút nhát đáp lại nụ hôn của .

      Tim đập rất nhanh, nhanh đến nỗi khiến có cảm tưởng giây sau nó vọt ra khỏi cổ họng, thế nhưng, nụ hôn của chẳng những càng lúc càng thêm nóng bỏng, mà thậm chí ngay cả bàn tay kia cũng chậm rãi trượt lên trước ngực mềm mại của .
      Last edited: 20/1/15
      shakugan012linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :