1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ông xã chớ làm loạn - Lương Hải Yến (4.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      CHƯƠNG 4 (Phần 1)

      --- --- --- --- --- ---

      Thời gian ở chung càng ngày càng nhiều, quan hệ giữa Ôn Thiếu Nhiên và Lục Phi càng trở nên tế nhị, theo kịch bản của Ôn Thiếu Nhiên, và Lục Phi nên trải qua cuộc sống vợ chồng cung kính như khách, nhưng tim của lại chịu khống chế trở nên mềm , hơn nữa càng ngày càng trở nên mềm mại.

      Chỉ cần ở nhà, thời gian tầm mắt của dừng lại ở người càng lúc càng dài, mỗi lần đều phải khống chế ánh mắt của mình, nhưng lâu sau đó lại tự chủ mà dời về phía người .

      Giống như cuộc sống chỉ có hai người bên nhau, hy vọng có thể tiếp tục như thế, bị người ta quấy rầy, đáng tiếc nguyện vọng đó luôn là xa xỉ, lúc cho là cuộc sống bị quấy rầy, mẹ Ôn chủ động gọi điện thoại tới “quan tâm” cuộc sống của vợ chồng bọn họ, còn ân cần dạy bảo Lục Phi, muốn bọn nhất định phải về nhà ăn cơm.

      Lục Phi làm con dâu nhà họ Ôn chưa được bao lâu, vì Ôn Thiếu Nhiên mà suy nghĩ, thể đồng ý, chỉ là cái quyết định này khiến sắc mặt Ôn Thiếu Nhiên đen lại ít.

      Lục Phi nhạy cảm cảm nhận ra giữa Ôn Thiếu Nhiên và ba mẹ của vách ngăn ra, mặc dù biểu của Ôn Thiếu Nhiên rất mờ mịt, nhưng vẫn có thể cảm nhận được, bởi vì mỗi lần hai người chuyện, khi nhắc đến người nhà họ Ôn hoặc công ty Ôn Thị, ràng luôn tránh né hoặc im lặng.

      Vì thế, mỗi khi chuyện với lúc nào cũng cẩn thận từng li từng tí, sợ mình hơi sơ ý chạm vào cấm kỵ của , haiz, thân là vợ người ta cũng dễ dàng.

      buổi tối, Ôn Thiếu Nhiên và Lục Phi tới biệt thự nhà họ Ôn, mới vừa vào cửa, Lục Phi lập tức bị mẹ Ôn nhiệt tình nắm tay trò chuyện, cho đến lúc ngồi trước bàn ăn, mẹ Ôn vẫn nhiệt tình như trước giảm .

      “Tiểu Phi, con ăn nhiều chút, nhìn con gầy quá.” Mẹ Ôn nhiệt tình gắp đồ ăn cho Lục Phi, dáng vẻ tha thiết quan tâm, “Có phải công việc quá bận rộn hay ? Nếu các con chuyển về nhà ở, mỗi ngày đều có thể ăn thức ăn ngon do đầu bếp nấu, hai người các con cũng bận rộn, khẳng định là có thời gian tự mình nấu cơm, luôn ra ngoài tiệm ăn, rất tốt cho sức khỏe.”

      Lục Phi lúng túng biết phải trả lời thế nào, khóe mắt trộm dò xét Ôn Thiếu Nhiên ngồi ở đối diện, chỉ thấy sắc mặt càng ngày càng thâm trầm, dáng vẻ giống như là dồn sức chịu đựng tức giận, chính là tức giận, mặc dù vẻ mặt của biểu ra, nhưng biết tức giận, hơn nữa còn rất bằng lòng chuyển về nhà.

      Đối với Lục Phi mà đây là lần đầu tiên rơi vào tình huống như thế này, bị kẹp giữa chồng và mẹ chồng, có chút khó lựa chọn, cuối cùng chỉ có thể lựa chọn người .

      “Mẹ con và Thiếu Nhiên đều bận rộn nhiều việc, hơn nữa chỗ ở bây giờ của chúng con tương đối gần chỗ làm, quay về đây sợ rằng thời gian làm việc
      [​IMG]
      Trâu thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 4 (Phần 1)
      --- --- --- --- --- ---



      Thời gian ở chung càng ngày càng nhiều, quan hệ giữa Ôn Thiếu Nhiên và Lục Phi càng trở nên tế nhị, theo kịch bản của Ôn Thiếu Nhiên, và Lục Phi nên trải qua cuộc sống vợ chồng cung kính như khách, nhưng tim của lại chịu khống chế trở nên mềm , hơn nữa càng ngày càng trở nên mềm mại.

      Chỉ cần ở nhà, thời gian tầm mắt của dừng lại ở người càng lúc càng dài, mỗi lần đều phải khống chế ánh mắt của mình, nhưng lâu sau đó lại tự chủ mà dời về phía người .

      Giống như cuộc sống chỉ có hai người bên nhau, hy vọng có thể tiếp tục như thế, bị người ta quấy rầy, đáng tiếc nguyện vọng đó luôn là xa xỉ, lúc cho là cuộc sống bị quấy rầy, mẹ Ôn chủ động gọi điện thoại tới “quan tâm” cuộc sống của vợ chồng bọn họ, còn ân cần dạy bảo Lục Phi, muốn bọn nhất định phải về nhà ăn cơm.

      Lục Phi làm con dâu nhà họ Ôn chưa được bao lâu, vì Ôn Thiếu Nhiên mà suy nghĩ, thể đồng ý, chỉ là cái quyết định này khiến sắc mặt Ôn Thiếu Nhiên đen lại ít.

      Lục Phi nhạy cảm cảm nhận ra giữa Ôn Thiếu Nhiên và ba mẹ của vách ngăn ra, mặc dù biểu của Ôn Thiếu Nhiên rất mờ mịt, nhưng vẫn có thể cảm nhận được, bởi vì mỗi lần hai người chuyện, khi nhắc đến người nhà họ Ôn hoặc công ty Ôn Thị, ràng luôn tránh né hoặc im lặng.

      Vì thế, mỗi khi chuyện với lúc nào cũng cẩn thận từng li từng tí, sợ mình hơi sơ ý chạm vào cấm kỵ của , haiz, thân là vợ người ta cũng dễ dàng.

      buổi tối, Ôn Thiếu Nhiên và Lục Phi tới biệt thự nhà họ Ôn, mới vừa vào cửa, Lục Phi lập tức bị mẹ Ôn nhiệt tình nắm tay trò chuyện, cho đến lúc ngồi trước bàn ăn, mẹ Ôn vẫn nhiệt tình như trước giảm .

      “Tiểu Phi, con ăn nhiều chút, nhìn con gầy quá.” Mẹ Ôn nhiệt tình gắp đồ ăn cho Lục Phi, dáng vẻ tha thiết quan tâm, “Có phải công việc quá bận rộn hay ? Nếu các con chuyển về nhà ở, mỗi ngày đều có thể ăn thức ăn ngon do đầu bếp nấu, hai người các con cũng bận rộn, khẳng định là có thời gian tự mình nấu cơm, luôn ra ngoài tiệm ăn, rất tốt cho sức khỏe.”

      Lục Phi lúng túng biết phải trả lời thế nào, khóe mắt trộm dò xét Ôn Thiếu Nhiên ngồi ở đối diện, chỉ thấy sắc mặt càng ngày càng thâm trầm, dáng vẻ giống như là dồn sức chịu đựng tức giận, chính là tức giận, mặc dù vẻ mặt của biểu ra, nhưng biết tức giận, hơn nữa còn rất bằng lòng chuyển về nhà.

      Đối với Lục Phi mà đây là lần đầu tiên rơi vào tình huống như thế này, bị kẹp giữa chồng và mẹ chồng, có chút khó lựa chọn, cuối cùng chỉ có thể lựa chọn người .

      “Mẹ con và Thiếu Nhiên đều bận rộn nhiều việc, hơn nữa chỗ ở bây giờ của chúng con tương đối gần chỗ làm, quay về đây sợ rằng thời gian làm việc
      [​IMG]
      CHƯƠNG 4 (Phần 2)
      --- --- --- --- --- ---


      “Ba, ý của người là.....” Lục Phi mờ hồ đoán được sau đó ba Ôn muốn gì rồi.

      “Tiểu Phi à, ra cũng sợ con chê cười, mấy năm nay Ôn Thị nằm trong tay ba có chút suy thoái, nếu như người lãnh đạo giỏi hơn đến phát triển, sợ rằng cũng chỉ có thể duy trì tình trạng nay.”

      Ba Ôn đến đây có chút kích động, “Nhưng ba cam lòng, từ khi ba bắt đầu thừa kế Ôn Thị lòng muốn nó lớn mạnh, thế nhưng mấy năm qua bởi vì liên tục đầu tư lỗ lã, khiến Ôn Thị rơi vào tình cảnh như vậy, ba vẫn hi vọng Ôn Thiếu Nhiên có thể thừa kế Ôn Thị, nhưng nó chỉ có hứng thú với phẩu thuật, ba thể buông tha cái ý tưởng cho nó thừa kế, nhưng tại khác rồi, có con ở đây, tin tưởng lấy năng lực của con, nhất định có thể nâng Ôn Thị lên bước mới.”

      “Ba, ý của người là để cho con quản lý Ôn Thị?” Mặc dù Lục Phi đoán được ý tưởng của ba Ôn, nhưng lúc ba Ôn ra, vẫn khỏi có chút kinh ngạc.

      “Tiểu Phi, đây là đề nghị của ba, công ty Ôn Thị thể cứ thua trong tay ba, con nhất định phải cứu Ôn Thị!” Ba Ôn rất , chỉ cần bắt Lục Phi kéo khối gỗ này, về sau Ôn Thị lập tức có tương lai rồi.

      “Ba, dù sao con cũng là con dâu vừa về nhà chưa được bao lâu, nếu cứ tùy tiện tiếp quản Ôn Thị như vậy, chắc hẳn chọc tới những chỉ trích đáng.” Lục Phi nhớ tới đêm tân hôn, từng đồng ý với Ôn Thiếu Nhiên nhúng tay vào chuyện Ôn Thị, hôm nay lại đối mặt với lựa chọn gian nan như vậy, trong lúc nhất thời biết nên làm như thế nào cho đúng, chỉ có thể khéo léo cự tuyệt.

      , năng lực làm việc của con như ban ngày, nếu Ôn Thị do con đến quản lý thể tốt hơn.” Ba Ôn ra sức thuyết phục Lục Phi, thấy lộ ra vẻ mặt khó xử, khỏi tạo dáng vẻ luồn cúi tranh thủ lấy đồng tình của , “Tiểu Phi, ba lớn tuổi như vậy, con trai lại thể thừa kế công ty, nếu như ngay cả con dâu cũng thể giúp ba, Ôn Thị xong rồi, coi như ba van xin con, giúp nhà họ Ôn chút thôi.”

      “Ba, người đừng như vậy.” Lục Phi cảm thấy khó khăn, cuối cùng vẫn đánh lại đề nghị của ba Ôn, lựa chọn lùi bước, “Ba, người cũng biết ở Lục Thị con rất bận rộn, thể đặt tất cả tinh lực lên Ôn Thị, chẳng qua nếu như Ôn Thị cần, con có thể giúp tay, xử lý vài công việc, chia sẻ chút công việc của
      [​IMG]
      Trâu thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 4 (Phần 3)
      --- --- --- --- --- ---



      “Em có thể xuất viện bất cứ lúc nào.” Ôn Thiếu Nhiên thấy ánh mắt sáng lên, khỏi mỉm cười, “Nhưng em phải nghỉ ngơi thời gian ngắn cho khỏe lại, điều dưỡng cơ thể.”

      “Cái gì!” Trong nháy mắt khuôn mặt nhắn của Lục Phi trở nên ảm đạm, há miệng muốn tranh thủ cố gắng, nhưng ngay lúc đó bị Ôn Thiếu Nhiên cắt đứt.

      “Đừng có mơ tưởng, đây là lệnh của bác sĩ.” Sao Ôn Thiếu Nhiên lại có thể biết muốn làm gì, “Công việc nặng hơn cũng quan trọng bằng sức khỏe, nếu như về sau em còn muốn tiếp tục làm việc, lập tức nghe lời , nếu em hãy ở nhà làm vợ hiền rãnh rỗi, đây là ranh giới cuối cùng của .”

      Nhìn vẻ mặt nghiêm túc kia, còn nặng lời như vậy, Lục Phi biết đùa, thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp.

      “Em biết rồi.” Ở đáy lòng thở dài, xem ra trước tiên chỉ có thể để công việc qua bên.

      “Lúc này mới ngoan.” Ôn Thiếu Nhiên lộ ra nụ cười, bàn tay kìm lòng được vuốt vuốt đầu của , cử chỉ ấy thân mật làm sao.

      Mà hành động này làm cho gò má của Lục Phi giống như bắt lửa, nóng rát, ngượng ngùng mà cúi thấp đầu dám nhìn , Ôn Thiếu Nhiên nhìn thế mà lại thẹn thùng, hơi động lòng, mơ hồ sinh ra tình triều, thiếu chút nữa cầm được, trời ạ, tại sao này có thể ảnh hưởng sâu sắc như vậy.

      “Thiếu Nhiên, em cảm thấy mình tốt hơn nhiều rồi, hôm nay lập tức ra viện về nhà thôi.” Lục Phi cảm thấy càng ngày mình càng có duyên với bệnh viện rồi, cách nhau bao lâu nhập viện hai lần, thế nào cũng muốn vào chỗ này, ở nhà mình vẫn là thoải mái nhất.

      “Được, nhưng em phải đảm bảo ở nhà nghỉ ngơi tốt, cho phép làm việc.” Ôn Thiếu Nhiên cũng phải đèn cạn dầu(*), lập tức nắm lấy cơ hội ra điều kiện.

      (* đèn cạn dầu trong câu chỉ người dễ bị bắt nạt)

      “Em bảo đảm.” Lục Phi nũng nịu liếc cái, đàm phán như thế, buôn bán là lãng phí tài năng trời cho rồi.

      Sau khi lấy được cam đoan của , Ôn Thiếu Nhiên giúp làm thủ tục xuất viện.

      Vừa về tới nhà, Lục Phi nhịn được lập tức nhắm mắt lại hít sâu, “Ừ.... Nhà mình vẫn là tốt nhất.”

      Mùi thuốc khử trùng ở bệnh viên gay mũi, chỉ nhớ tới cũng khỏi cau mày.

      Thấy hành động của y như đứa bé, Ôn Thiếu Nhiên cười, phát trước mắt càng ngày càng thể tính cách , còn thận trọng cẩn thận như khi vừa mới bắt đầu, rất thích nhìn biến hóa như thế, cũng hy vọng của mình sống cả đời trong sợ hãi.

      Ôn Thiếu Nhiên cất đồ xong quay lại, kìm lòng được nhàng vòng qua hông của , kéo vào trong ngực mình, giọng trêu đùa mang theo cưng chìu : “Phòng bệnh ở bệnh viên bọn kém như vậy sao? Để cho em mỗi lần đến đều thể chờ đợi muốn xuất viện ngay lập tức.”

      Bị hành động thân mật đột ngột của hù sợ, Lục Phi cứng đờ trong ngực , động cũng dám động.

      “Em... Hẳn có người nào thích nằm viện mà?” như học sinh giỏi, ngoan ngoãn trả lời vấn đề của .

      khẽ cười ra tiếng bên tai , vui mừng thôi với phản ứng đáng của , con mọt thói hư tật xấu trong cơ thể lại bắt đầu muốn động đẩy, cố ý chơi đùa , cúi đầu hà hơi ở bên tai , “Cũng đúng, hy vọng lần sau lại nhìn thấy em xuất trong phòng bệnh, dù sao trong khoảng thời gian ngắn này em ra vào bệnh viện tần số hơi cao chút.”

      Thân thể Lục Phi khẽ run, tất cả giác quan tri giác đều tập trung ở chỗ lỗ tai bị thổi khí, đầu óc khỏi có chút mơ hồ, căn bản nghe điều , chỉ ngây ngốc trả lời, “ bao giờ nữa.”

      Trời ạ, làm thế nào mà lại đáng như thế này, Ôn Thiếu Nhiên cảm giác cơ thể mình rối loạn tưng bừng, dục vọng sai khiến ngậm vành tai mượt mà của vào.

      “Ừ....” Lục Phi nhịn được khẽ thét ra tiếng, trong nháy mắt dòng điện truyền toàn thân.

      kiềm hãm được phát ra tiếng rên rỉ như cổ vũ Ôn Thiếu Nhiên, tự chủ được đưa đầu lưỡi ra nhàng liếm láp, bàn tay ôm eo bắt đầu trở nên an phận.

      “Bà xã, gần đây em đều rất bận, hình như lâu rồi chúng ta chưa âu yếm nhau.” vừa mút vành tai của vào, vừa lời phàn nàn nửa nửa giả.

      Nghe được kháng nghị trắng trợn như vậy, mặt của Lục Phi nhất thời giống như muốn ra máu, đỏ rực, rất nóng, “...”

      Ôn Thiếu Nhiên chợt di chuyển thân thể , cúi đầu xuống đem tất cả lời muốn của ngậm vào trong miệng.

      Lưỡi của hề khách khí lật khuấy bừa bãi trong miệng , hấp thu nước bọt ngọt ngào của , chọc cho Lục Phi ý loạn tình mê, thân thể của dần dần mềm , tựa vào trong ngực , đôi tay níu lấy quần áo của .

      .... thể ở chỗ này.” Nơi này chính là phòng khách, ban ngày ban mặt Lục Phi dám công khai thân thiết ở chỗ này, quá xấu hổ.

      Ôn Thiếu Nhiên ngoan ngoãn ôm lên, về phía phòng ngủ, dùng chân đá cái đóng cửa lại, còn kịp tới bên giường, lập tức đè ở sau cánh cửa, tùy ý mà điên cuồng hôn .

      “Ừ....” Tiếng rên rỉ bật ra từ khóe miệng Lục Phi, đốt dục hỏa người Ôn Thiếu Nhiên.

      gắt gao nhốt chặt , đưa tay xé rách quần áo người , trong nháy mắt cả người Lục Phi lập tức trần truồng rồi.

      “Quần áo....” Quần áo người bị xé rách, Lục Phi buộc phải khẽ quát.

      “Về sau mua lại, mua bao nhiêu cũng được.” tại Ôn Thiếu Nhiên đâu thèm để ý nhiều như vậy, ôm Lục Phi thẹn thùng làm người ta hài lòng, đặt lên chỗ quần áo rơi lả tả mặt đất, tròng mắt đen lóe ra dục vọng nóng bỏng.

      “Ôi....” Phần lưng có chút lạnh lẽo khiến Lục Phi run rẩy, “Lạnh...”

      “Đợt tí nữa em lạnh.” Ôn Thiếu Nhiên cách đầy ý vị sâu xa, nụ cười nịnh hót quỷ quái ra môi .

      tay vén những sợi tóc rơi lả tả đất của lên, tay còn lại cởi quần áo người mình, để trần nửa người lộ ra vóc dáng cơ thể tráng kiện, cho Lục Phi cơ hội cự tuyệt, nhanh chóng áp lên môi đào của , đồng thời bàn tay cũng bao nơi tròn trịa của lại.

      “Ừ...” cắn chặt môi dưới, muốn ngăn chặn tiếng kêu rên xấu hổ muốn chết lại.

      Nhưng Ôn Thiếu Nhiên giống như muốn đối nghịch với , dùng ngón tay dài bấm véo xoa đẫy đà dưới lòng bàn tay, để cho kìm lòng được bật thốt ra tiếng ngâm nga, “A....”

      “Đúng, thét ra, thích nghe tiếng rên rỉ của em.” ngậm vành tai của , dụ dỗ , để cho dần dần dính vào tình dục.

      Môi lưỡi nóng bỏng của Ôn Thiếu Nhiên dần dần di chuyển xuống dưới, gặm cắn đỉnh mềm mại của , đưa đầu lưỡi ra đánh vòng quay ở , còn thỉnh thoảng cắn kéo liếm láp.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 4 (Phần 4)
      --- --- --- --- --- ---


      “Thiếu Nhiên... đừng...” Đột nhiên kích thích khiến Lục Phi run rẩy hồi, trêu đùa như vậy để cho cơ hồ mất khống chế, giọng nũng nịu cầu xin, “Đừng như vậy...” Quá tuyệt vời cũng quá tà ác rồi.

      Ôn Thiếu Nhiên để ý đến lời cầu xin của , thân thể trắng nõn của liên tục in những dấu ấn thuộc về , cuối cùng còn lấy kỷ xảo quyết liệt hơn nữa nhóm dục hỏa trong cơ thể , người uốn éo nóng ran khó nhịn, muốn tránh thoát, lại bị bàn tay của vững vàng giữ chặt.

      cúi người mút cánh môi non mềm của vào, mà Lục Phi cũng kìm lòng được mở cặp môi đỏ mọng ra, mặc cho đầu lưỡi của tiến quân thần tốc.

      “A...” Cơn sóng tình triều trong cơ thể liên tục tập kích vào người , bụng dâng lên cỗ trống rỗng và ngứa ngáy thể giải thích được, để cho khó nhịn mà giãy dụa dưới người .

      “Trời ơi, bà xã, em muốn mạng của .” giãy dụa thể nghi ngờ tăng thêm dục hỏa người .

      “Ừ... á....” tiếng, lại phát ra tiếng thở dốc vừa kiều vừa quyến rũ.

      Quyến rũ câu hồn như vậy, khiến Ôn Thiếu Nhiên chấn động, bụng dưới bị dục vọng mãnh liệt thiêu đốt, đưa đầu lưỡi của mình vào trong miệng của , chuẩn bị phác thảo cái lưỡi thơm tho của , trong miệng phát ra tiếng mút chậc chậc, nước miếng còn kịp nuốt vào chảy xuống khóe miệng của hai người, từng dòng tơ bạc vẽ ra hình ảnh mập mờ.

      “Ôi... ừ.... a....”

      “Vợ à, em là ngọt.” Ôn Thiếu Nhiên giống như mút bao nhiêu cũng đủ, điên cuồng nuốt mật dịch của .

      Bàn tay di chuyển thân thể có lồi có lõm của , chậm rãi tới miệng hoa huyệt ướt át, ngón tay thon dài vạch cánh hoa mềm mại ra, nhàng đâm vào, hơi cong người chuẩn bị phác thảo bên trong hoa dịch lộng lẫy, cái tay còn lại vuốt ve ngực êm ái của , xúc cảm mềm nhũn làm thích muốn buông tay, thỉnh thoảng lại thu hẹp năm ngón tay, xoa nắn nơi căng tròn.

      Thân thể khẽ run, Lục Phi bởi vì trước ngực và bên trong hoa huyệt đều bị kích thích, nhịn được thét lên tiếng chói tai: “Á!”

      Ôn Thiếu Nhiên kéo cho hai chân mở ra thêm, bàn tay nhấc cái mông trắng nõn của lên cao, làm cho ngón tay thon dài ra vào càng thêm trôi chảy, đột nhiên lại đâm ngón tay vào bên trong, cố ý vuốt ve hoa hạch , kích thích nơi mẫn cảm non mềm nhất của .

      “Á....” kìm lòng được thét thành tiếng, trời ạ, mất thể diện!

      “Có cảm giác sao?” Cánh môi Ôn Thiếu Nhiên cong lên, lộ ra nụ cười quyến rũ, “Em xem, em ướt đẫm.”

      xong móc ra chút chất lỏng trơn nhẵn đặt lên môi , “Thử xem, đây là mùi vị động tình của em, cực kỳ ngọt.”

      Ngón tay nhét vào trong miệng của , chuẩn bị đút vào trong lưỡi .

      Lục Phi tự chủ đưa đầu lưỡi ra, liếm láp mật dịch ngón tay , hình ảnh dâm đãng như vậy khiến tròng mắt đen của Ôn Thiếu Nhiên híp lại chút, ánh sáng nguy hiểm lóe ra trong đáy mắt, nghĩ cũng nghĩ, lập tức rút ngón tay ra, cúi đầu ngậm cánh môi mềm mại của , cùng đánh giá mùi vị mê người kia.

      rất ngọt.” xong đưa đầu lưỡi ra, liếm láp dư vị bất tận cánh môi của mình.

      Lục Phi thấy hình ảnh như vậy, gương mặt đỏ càng thêm đỏ ửng, “...” Trống rỗng trong cơ thể càng ngày càng mãnh liệt, nhịn được đong đưa người đứng dậy.

      Ôn Thiếu Nhiên thấy thế kéo cái, để cho ngồi bụng của mình, đôi tay nhàng nâng người lên, vật nóng cứng ngắt nhắm ngay miệng huyệt hoa ướt nhẹp của , chợt đè xuống.

      “Ôi....” Trong nháy mắt cảm xúc phong phú làm cho hai người tự chủ được phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.

      Bàn tay của đỡ lấy hông , bên dưới chuyển động mãnh liệt, mỗi lần đỉnh giấu đều nhấp vào chỗ sâu nhất trong mềm mại của , liên tục rước lấy tiếng thét chói tai “A... a...”

      “Bà xã, mình động.” buông hai tay vịn cánh tay của ra, đặt lên ngực đầy đặn và mềm mại mượt mà của , lòng ngón tay nhàng vuốt ve, giống như là chơi đùa với trái cây , xé ra rồi để xuống, “Đúng, chính là như vậy, đong đưa eo của em.”

      Dưới chỉ đạo của Ôn Thiếu Nhiên, Lục Phi buông lòng xấu hổ của mình ra, cố gắng đong đưa cái mông, dưới cùng động, lần lượt nuốt lửa nóng của vào.

      “Ôi.... á....” Nhanh như vậy làm cho Lục Phi cảm thấy phơi phới, giống như đưa thân vào đám mây mù.

      Ôn Thiếu Nhiên cực kỳ hài lòng với hành động này của , eo hổ phối hợp tần suất càng lúc càng nhanh, Lục Phi bắt lấy bả vai , lắc lắc thân thể, xuân triều trào ra như thác lũ điên cuồng, làm ướt bụng của .

      “Em được...” Tốc độ dần dần thả chậm, Lục Phi tê liệt ngã xuống trong lòng .

      Ôn Thiếu Nhiên nâng cái mông của , đứng lên về phía giường lớn, mỗi bước cũng đâm vào chỗ sâu nhất trong huyệt hoa của , “A....”

      đem Lục Phi đặt lên giường lớn mềm mại, để cho hai chân quấn ngang hông mình, bắt đầu thẳng tiến mãnh liệt, tiến sâu vào trong hoa huyệt chật ních lại co rút nhanh của .

      “Ừ.... á....”

      Cơn tình triều mãnh liệt điên cuồng khiến cái mông Lục Phi tự chủ được đong đưa theo, nghênh hợp với luật động của Ôn Thiếu Nhiên, thân thể lay động theo tiết tấu của , hai chân vòng chắc eo, cảm thấy chày sắt ra vào trong cơ thể của mình biết bao nhiêu lần.

      “Thiếu Nhiên....” Lục Phi nhịn được gọi tên của .

      Mà dục vọng của Ôn Thiếu Nhiên càng thêm rung động mãnh liệt trong con đường u tối của , thình lình gác hai chân lên bả vai mình, đôi tay bưng lấy cái mông trắng của , điên cuồng cắm vào quả bưởi....

      “Bà xã, em quá tuyệt vời.” cắn chặt phần thân của , cái loại khoái cảm muốn chết cuốn qua toàn cơ thể , để cho gần như khống chế nổi mà trút ra.

      “Á.... Thiếu Nhiên....” Cảm giác bị ném vào đám mây khiến Lục Phi cảm thấy có cảm giác an toàn, nhưng lại rất kích thích, khiến cho thận trọng ngày xưa cũng biến mất, thét lên thành tiếng: “A!”

      Ôn Thiếu Nhiên kéo thân thể trần trụi mềm mại của qua, lần nữa để cho hai chân vòng chắc qua cánh tay mình, hai người mặt đối mặt, rung động bên dưới cơ thể cũng vì vậy mà dừng lại.

      thanh thân thể chạm nhau càng ngày càng lớn, mà tốc độ của cũng càng ngày càng nhanh, sau khi đút ra đút vào vài chục lần, đầu lửa nóng bắn ra dòng nước ấm áp, rót đầy bình huyệt hoa của .

      --- ------oOo---- -----

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 5 (Phần 1)
      --- --- --- --- ---


      Động tác đầu tiên sau khi Ôn Thiếu Nhiên tỉnh lại đó là duỗi tay qua bên cạnh, vậy mà cái có thể chạm tới cũng chỉ có khí, cảm xúc lạnh như băng để cho lông mày nhíu lại, nghiêng đầu nhìn đồng hồ báo thức tủ quần áo, mới năm giờ sáng, kia vốn nên nằm ở giường, thế nhưng lúc này lại thấy bóng dáng đâu, vị trí lạnh như băng biểu rời giường hẳn phải đoạn thời gian ngắn.

      Ôn Thiếu Nhiên lập tức vén chăn lên đứng dậy, chậm rãi về phía cửa, ra khỏi phòng ngủ, bắt đầu chậm rãi tìm bóng dáng của Lục Phi ở khắp nơi, liếc thấy trong phòng sách lộ ra ánh sáng, là biết người muốn tìm ở bên trong.

      Vừa mới đến gần cửa phòng sách, Ôn Thiếu Nhiên nghe Lục Phi dùng tràng tiếng lưu loát điện thoại, hơn nữa càng càng kích động, đến cuối cùng còn mang mùi vị cứng rắn, Lục Phi như vậy Ôn Thiếu Nhiên chưa từng gặp qua, giọng quyết đoán lạnh lẽo, tia tình người.

      Ôn Thiếu Nhiên dừng bước, đứng ở cửa mở nửa lẳng lặng nghe, nội dung cuộc chuyện của xen lẫn các thuật ngữ kinh tế, còn có rất nhiều tài liệu thống kê, những từ ngữ này ngừng bật thốt ra từ trong miệng Lục Phi, dáng vẻ thong dong tự tin như vậy, để cho cảm thấy cực kỳ xa lạ.

      Lúc Ôn Thiếu Nhiên chuẩn bị xoay người rời , đột nhiên nghe được Lục Phi nhắc tới Ôn thị, nhất thời dừng bước chân, mà càng cố gắng nghe, sắc mặt của càng khó nhìn, ra trong khoảng thời gian này, mực thầm giúp Ôn thị xử lý công việc, còn thay Ôn thị kéo về ít hợp đồng kinh doanh.

      Chuyện như vậy làm cho Ôn Thiếu Nhiên cảm thấy vui mừng, ngược lại cảm thấy tức giận, mặc dù hôn nhân của bọn họ xây dựng lợi ích, công ty hai nhà có giao dịch là chuyện thể tránh được, nhưng vẫn tư lợi riêng hi vọng cần tham dự vào công việc ở Ôn thị, càng muốn nhìn giống như ba mẹ ruột của mình, trở nên hám lợi như vậy, muốn vợ mình có trái tim nghiệp mạnh mẽ như vậy chút nào.

      Nhìn Lục Phi trong thư phòng hề biết chuyện gì, mặt vẫn là thần thái tự tin vui vẻ, trái tim Ôn Thiếu Nhiên trầm xuống từng chút từng chút, cỗ thất vọng dâng lên từ trong đáy lòng, cuối cùng chút do dự xoay người lặng lẽ rời .

      Lục Phi biết Ôn Thiếu Nhiên như thế nào, sau khi từ bệnh viện trở về, , chính xác là từ sau đêm kích tình hôm đó, trở nên khác, mặc dù mỗi ngày vẫn về nhà dùng cơm đúng giờ, nhưng có vẻ rất xa cách.

      Bọn họ vẫn chuyện, nhưng trong giọng của hàm chứa chút kiên nhẫn, ý lạnh nơi đáy mắt càng ngày càng ràng, giữa bọn họ dần biến thành đơn độc, chỉ có mình ở đó lầm bầm lầu bầu, mà đáp lại dù chỉ câu.

      Tại sao phải biến thành như vậy? Lục Phi khổ não thôi, muốn cố gắng phá vỡ tất cả, nhưng càng tiến về phía trước bước, lập tức lui về phía sau bước, biết sai lầm ở chỗ nào, vốn bọn họ còn rất tốt đẹp, làm sao trong đêm lại biến thành như vầy?

      “Chúng ta có thể chuyện chút ?” Lục Phi cản đường Ôn Thiếu Nhiên rời .

      sai, mấy ngày nay chỉ cần ở đây, lập tức xoay người rời , giống như là muốn ở cùng gian với vậy, làm gì để cho chán ghét sao?

      chuyện gì?” Trong lòng Ôn Thiếu Nhiên cũng cực kỳ rối rắm, muốn coi thường tồn tại của , lại làm được.

      Khắp nơi trong nhà đều có bóng dáng của , ngay cả trong khí cũng truyền tới hương thơm người , tình cảm đối với Lục Phi rất phức tạp, để cho lâm vào trong mâu thuẫn và vô cùng khổ sở, mặt, Lục Phi nhúng tay vào chuyện Ôn thị để cho tức giận, mặt khác, mỗi ngày nhìn thấy bộ dạng tủi thân cẩn thận lấy lòng mình, lại cảm thấy nỡ, biết làm sao mới đúng, phải làm sao mới có thể cho mình khổ sở.

      “Em làm sai điều gì sao?” Lục Phi cẩn thẩn nhìn mặt , hiểu nên hỏi: “Tại sao lại thay đổi như vậy, trở nên.... lạnh lùng.”

      “Em nghĩ nhiều quá rồi.” Ôn Thiếu Nhiên nhàn nhạt trả lời, “ có thay đổi, vừa mới bắt đầu chính là như vậy, phải sao?”

      Lục Phi nghe vậy thân thể cứng đờ, thái độ giống như là bị người ta tát cái rất khó coi vậy, lộ ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, “Em cho là quan hệ của chúng ta có thay đổi rồi.”

      Dáng vẻ nhàn nhạt tự giễu cợt này của , khiến trong lòng Ôn Thiếu Nhiên chợt nhéo cái, cảm thấy có chút đau đớn.

      “Yên tâm, mặc kệ quan hệ của chúng ta tốt hay xấu, đều thể thay đổi địa vị của ở Ôn thị, hẳn là tới Ôn thị.” gạt mình làm việc ở Ôn thị, để cho cảm giác mình bị người thân nhất phản bội, cho nên nghĩ đến đây liền nhịn được lên tiếng châm chọc.

      Trong nháy mắt sắc mặt Lục Phi trở nên trắng bệch, “... đây là ý gì?”

      có ý gì cả, chỉ nhắc nhở bổn phận làm vợ của thêm lần nữa, phải chuyện nên tham gia đừng tham gia.” Ôn Thiếu Nhiên vừa nghĩ tới tham gia vào công việc ở Ôn thị, tâm tình lập tức buồn bực cực độ.

      làm như vậy chính là ngừng nhắc nhở , mục đích của cuộc hôn nhân này chính là để cho Lục thị giúp Ôn thị vượt qua cửa ải khó khăn, mà cũng chỉ là lợi thế trong cuộc giao dịch này, quan trọng nhất là tuyệt đối muốn vợ mình có tâm địa trong nghiệp, đáng chết, loại cảm giác này tệ hết biết rồi!

      “Em biết , chuyện lần này là em đúng, em đồng ý với tiếp tay trong chuyện Ôn thị, nhưng...”

      “Đủ rồi, tôi muốn nghe.” Ôn Thiếu Nhiên ngắt lời , muốn lại theo thảo luận cái đề tài này, để tránh quan hệ của bọn họ càng ngày càng hỏng bét, “Chính suy nghĩ kỹ , rốt cuộc là vợ của tôi, hay là người đứng đầu Ôn thị?”

      Ôn Thiếu Nhiên xong xoay người rời , dùng sức đóng sầm cửa chính, cũng quay đầu lại rời khỏi nhà.

      Nhìn cửa lớn đóng chặt, hốc mắt Lục Phi hơi ửng hồng, cỗ uất ức trước nay chưa từng có xâm nhập vào cơ thể.

      Đây là nghiệp của dòng họ , chẳng lẽ giúp cũng là sai lầm sao?

      ....

      Trong quán rượu, Mã Vực giành lại chai rượu trong tay Ôn Thiếu Nhiên, “Đủ rồi, đừng uống nữa, làm ơn, đây là rượu mạnh, phải nước lọc, có người nào dồn sức rót rượu như cậu.”

      “Cậu xem, tại sao ấy thể giống như những khác, an phận làm hiền thê lương mẫu chứ(*)?” Ôn Thiếu Nhiên hơi say rượu, bắt đầu phàn nàn trách cứ: “Tại sao nhất định phải nhúng tay vào Ôn thị? A Vực, cậu biết tôi căm ghét Ôn thị nhiều thế nào mà, suy nghĩ muốn thoát khỏi cái nhà kia như thế nào, ở nơi đó căn bản cảm nhận được thâm tình, có ấm áp, chỉ đặt quyền lợi lên hết, tất cả đều lấy lợi ích làm trọng tâm, nhưng lại cố gắng tham dự vào, hôn nhân của tôi bị lợi dụng lần, tôi hy vọng cuộc sống sau này vẫn còn nằm trong những tính toán thế kia.”

      (*Hiền thê lương mẫu có nghĩa là người vợ hiền lành người mẹ lương thiện)

      “Lục Phi có tham gia vào chuyện Ôn thị hay , đối với cậu mà quan trọng như vậy sao?” Khóe miệng Mã Vực nhếch lên, biết vì sao Ôn Thiếu Nhiên buồn rầu rồi, “Dựa vào cái gì mà muốn người ta giống như cậu?”

      ấy là vợ của tôi, nên đứng cùng chiến tuyến với tôi sao?” Ôn Thiếu Nhiên xem đây là chuyện đương nhiên gầm : “ ấy là người sắp thừa kế tập đòan Lục thị rồi, còn cảm thấy chưa đủ sao? Nhất định phải tiếp nhận cả Ôn thị vào mình hả? Nhất định phải là nữ doanh nhân sao? Tôi hy vọng có cuộc sống hôn nhân giống như ba mẹ tôi, cả ngày xoay chuyển quanh hai chữ lợi ích. ”

      “Ha ha ha! Những lời này cậu từng với ấy chưa?” Mã Vực cất tiếng cười to, bộ dáng bây giờ của Ôn Thiếu Nhiên giống như kẻ ngu ngốc lâm vào tình cuồng nhiệt, “ ra cậu chỉ muốn để cho quan hệ vợ chồng các cậu liên quan đến lợi ích, chữ, phải sao? Vậy cậu hãy lập tức đem những lời này ràng với Lục Phi, làm gì mà ở chỗ này tự tìm phiền não? Hơn nữa ấy tới quản lý Ôn thị, phải vừa đúng lúc bù đắp cái ghế trống mà cậu muốn thừa kế Ôn thị à, chuyện này là tốt, đối với mọi người mà tất cả đều vui vẻ.”

      “Sau đó để cho ấy biến thành người giống ba mẹ tôi vậy, cái gì cũng đặt lợi ích công việc lên đầu?” Ôn Thiếu Nhiên liếc Mã Vực cái.

      “Làm ơn, Ôn đại thiếu gia, có phải cậu quên vợ cậu là người ra sao rồi ? Đó là trong những người sắp thừa kế tập đoàn Lục thị, so đo quyền lợi?” Mã Vực cảm thấy Ôn Thiếu Nhiên mất năng lực suy xét bình thường.

      CHƯƠNG 5 (Phần 2)
      --- --- --- --- --- ---


      , ấy phải là người như thế.” Ôn Thiếu Nhiên cần suy nghĩ lập tức giải thích thay Lục Phi, mấy ngày qua sống chung với , biết Lục Phi giống như lời đồn đãi bên ngoài, chỉ vì lợi ích mà có thể máu lạnh vô tình.

      “Xem ra thái độ của cậu đối với ấy thay đổi rất nhiều.” Mã Vực nhìn chằm chằm Ôn Thiếu Nhiên, hồi lâu mới : “Cậu ấy?”

      “Tôi... có.” Ôn Thiếu Nhiên mạnh miệng .

      “Cậu nên soi gương, xem vẻ mặt bây giờ của cậu có bao nhiêu chột dạ.” Mã Vực chút lưu tình phá hủy vẻ ngụy trang của Ôn Thiếu Nhiên, “Thừa nhận , cậu cái mà vốn là cậu nên ghét bỏ kia, cũng chính là vợ của cậu, Lục Phi.”

      Thân thể Ôn Thiếu Nhiên cứng lại, tim giống như có đồ vật gì đó chạm vào, nặng nề, rầu rĩ, khuôn mặt nhắn của Lục Phi ngừng thoáng qua trước mặt , nhất là vẻ mặt quyến rũ của , làm cho lòng của chợt dao động, quan tâm người như vậy chính là sao?

      “Tôi Lục Phi?” Ôn Thiếu Nhiên nhìn Mã Vực, vẻ mặt khiếp sợ.

      “Dĩ nhiên, nếu như , cậu mặc kệ ấy có nhúng tay vào công việc Ôn thị hay , nếu như , cậu quan tâm ấy có phải là người hám lợi hay .” Lời của Mã Vực hoàn toàn đánh thức Ôn Thiếu Nhiên bối rối.

      “Chỉ là người em, cậu nghiệp như vậy, biết là may mắn hay là bất hạnh nữa.” Mã Vực đưa vẻ mặt chia buồn nhìn đến Ôn Thiếu Nhiên.

      “Có lẽ tớ nên cải chính sai lầm này rồi.” Ôn Thiếu Nhiên đoạt lại chai rượu tiếp tục dồn sức rót, “Tớ tuyệt đối thể theo gót ba mẹ, trở thành vật hy sinh của công ty dòng họ, cuối cùng còn biến thành người hám lợi.”

      “Nghe tớ khuyên câu, cậu nên ngồi xuống chuyện với Lục Phi, công bằng lần, ra những gì mà cậu suy nghĩ, dù sao bây giờ các người là vợ chồng, nếu như cứ giấu ở đáy lòng ra, vậy cũng chỉ có thể giằng co như vậy thôi, tốt với bất cứ ai cả.” Mã Vực chân thành mở lời khuyên Ôn Thiếu Nhiên.

      “Tôi biết mình nên làm như thế nào rồi.” Ôn Thiếu Nhiên để chai rượu xuống, đứng lên khỏi chỗ ngồi, lảo đảo về phía cửa chính quán bar, vừa mới mấy bước lập tức xoay đầu lại với Mã Vực: “Cậu đưa tôi về.”

      “Quả nhiên là em tốt mà.” Mã Vực tức giận : “Lúc này cũng biết để cho tôi làm lao công hả, cậu muốn về nhà, hay muốn chỗ khác?”

      “Trở về phòng nghỉ ngơi trong bệnh viện.” Làm sao có thể mang cái bộ dạng tại về nhà, Ôn Thiếu Nhiên nhăn mày!

      “Được rồi.” Mã Vực cam chịu số phận trả lời, đỡ Ôn Thiếu Nhiên đứng vững ra khỏi quán bar, đưa trở về phòng nghỉ ngơi trong bệnh viện.

      Nằm ở giường trong phòng nghỉ ngơi, Ôn Thiếu Nhiên có ngàn vạn suy nghĩ, trong đầu ngừng quẩn quanh lời của bạn tốt vào tối nay.

      Lục Phi rồi, Lục Phi rồi.....

      Liên tục hai tuần qua, Ôn Thếu Nhiên ở lại phòng nghỉ trong bệnh viện về nhà, kể từ sau khi hiểu tình cảm của mình, chợt cảm thấy có chút hèn nhát, biết nên làm sao đối mặt với Lục Phi, cần thời gian yên tĩnh chút, cần phải nhanh chóng điều chỉnh tâm tình bây giờ.

      Mà lúc này Lục Phi cũng lâm vào khổ não tương tự, bởi vì bọn họ xung đột, Ôn Thiếu Nhiên vẫn trở về nhà, để cho vừa lo lắng vừa đau lòng, nhưng cuối cùng Ôn Thiếu Nhiên thích nhúng tay vào chuyện Ôn thị, còn đem hết toàn bộ sức lực để cứu vớt Ôn thị ra khỏi tình cảm khốn khó.

      Ôn thị lâm vào nguy cơ tiền bạc, được tập đoàn Lục thị giúp đỡ và mấy đề án Lục Phi đề ra thúc đẩy, dần dần bắt đầu sinh lời, nhưng thành công nghiệp cũng để cho Lục Phi có niềm vui.

      Khi về đến nhà, nhìn phòng trống rỗng, trong lòng khỏi tới có khó chịu.

      cảm thấy mệt mỏi, ném mình lên giường lớn mềm mại, nghĩ cứ ngủ như vậy dậy nổi, mò lấy gối Ôn Thiếu Nhiên, ôm chặt vào trong ngực, ngửi mùi vị phía lâu, là mùi thơm của , để cho quyến luyến thôi, thế nhưng cái mùi vị này trở lại nữa, muốn mất ?

      Mí mắt càng ngày càng chìm, dần dần nhắm mắt, ngủ thiếp , mấy ngày nay mệt mỏi quá mức, thần kinh của luôn căng thẳng, lại có thói quen ném toàn bộ cảm xúc xuống đáy lòng, cộng thêm bệnh vừa mới khỏi, thân thể lại bắt đầu nóng đỏ lên rồi.

      Chỗ cửa lớn bị người ta mở ra từ bên ngoài, bóng dáng Ôn Thiếu Nhiên xuất trước cửa, nhìn xung quanh căn nhà rời khỏi hai tuần, trong lòng cảm thấy đủ năm loại cảm xúc, cực kỳ phức tạp.

      Nếu phải là hôm nay thấy báo và tivi, đều biết Lục Phi vì Ôn thị mà làm nhiều như vậy, mình cứu Ôn thị thoát ra khỏi nguy cơ phá sản, nên lợi hại hay ngu ngốc đây?

      Ôn Thiếu Nhiên đẩy cửa phòng ngủ ra, thấy ngủ say giường, lặng lẽ tới bên giường, cúi đầu chăm chú nhìn ngủ say, trái tim khỏi nhéo đau, sao gầy thế này?

      Ôn Thiếu Nhiên đứng ở bên giường, vươn tay nhàng vuốt ve gương mặt gầy gò của Lục Phi, trong đáy lòng đều là đau lòng dứt, “Cái tên đần độn này, Ôn thị cũng phải là Lục thị, cần em phải tận tâm tận lực như vậy.”

      Ôn Thiếu Nhiên biết là, cũng bởi vì Ôn thị phải Lục thị, Lục Phi mới phải tận tâm tận lực như vậy, nếu như hôm nay Lục thị xảy ra chuyện gì, ngược lại ra sức như vậy, dù sao trừ còn có rất nhiều người chống đỡ cùng Lục thị, nhưng Ôn thị giống như vậy, Ôn thị là công ty của dòng họ Ôn Thiếu Nhiên, cố gắng với Ôn thị chính là cố gắng thay , cho nên bằng lòng làm như vậy, đáng tiếc Ôn Thiếu Nhiên biết những thứ này.

      “Ừ...” Người ngủ say nhàng lật người, khẽ tiếng, lại chìm vào trong giấc ngủ.

      Nhìn ra được rất mệt mỏi, mệt mỏi mặt làm thế nào cũng che hết, điều này làm cho Ôn Thiếu Nhiên cực kỳ đau lòng.

      Mình vứt bỏ ở nhà mình trong hai tuần lễ, có phải là quá đáng hay ? có lỗi gì đâu, là mình thể làm hết trách nhiệm với Ôn thị, làm như vậy phải vừa vặn thay mình làm hết tránh nhiệm con trai cả, có tư cách gì tức giận với ? Nghĩ tới đây Ôn Thiếu Nhiên đột nhiên cảm thấy mình rất đáng ghét, tội ác tày trời.

      xin lỗi, Phi Nhi.” cúi người đặt nụ hôn nhàng lên trán , thân mật thầm : “ nên giận em.”

      Lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ khác thường, khiến bản thân là bác sĩ có tính cảnh giác, cúi đầu nhìn kỹ nằm giường chút, mới phát gò má của đỏ ửng cách bình thường, đáng chết, ... đây là phát sốt đó.

      Ôn Thiếu Nhiên lập tức đứng dậy, lấy hòm thuốc ra, lấy từ bên trong ra nhiệt kế đo bằng tai, giúp đo nhiệt độ, quả nhiên, con số nhiệt kế làm cho chau mày, lại bệnh rồi.

      Cả buổi tối, Ôn Thiếu Nhiên dám nhắm mắt, chỉ sợ bệnh tình của Lục Phi nặng hơn, ngừng thay túi nước đá trán , mỗi mười lăm phút thay khăn đặt lên trán , liên tục chú ý nhiệt độ cơ thể .

      Khi Lục Phi mở mắt ra lập tức thấy màn như vầy, tay Ôn Thiếu Nhiên gắt gao nắm tay của , cả người thiếp cạnh giường ngủ, khẽ hoạt động cái thân thể nặng nhọc, nhưng thân thể mềm nhũn, chút sức lực nào cả.

      Động tác của đánh thức Ôn Thiếu Nhiên ngủ chưa sâu, giống như là bị chạm cái, hơi run lên, cả người cũng tỉnh táo lại.

      “Sao rồi, khó chịu chỗ nào sao?” Vẻ mặt Ôn Thiếu Nhiên che giấu chút cẳng thẳng nào.

      “Em...” Giọng Lục Phi có chút khàn khàn, “Em sao thế?”

      “Em lại vừa mắc bệnh đó.” chữ ‘lại’ rất dùng sức, nhưng lần này Ôn Thiếu Nhiên có tức giận, ngược lại tràn đầy đau lòng, “ xin lỗi.”

      Nghe được tiếng ‘xin lỗi’ của , Lục Phi ngây ngẩn cả người, ngay từ lúc nhìn thấy , tất cả uất ức trong lòng đều biến mất còn bóng dáng tâm hơi đâu cả, huống chi nghe được câu ‘xin lỗi’ của làm lòng tan ra.

      có sai, là em đúng, đồng ý chuyện cầu nhưng làm được.” Lục Phi cướp lỗi lên người mình.

      “Em là đứa ngốc.” Bàn tay Ôn Thiếu Nhiên đặt ở đỉnh đầu của nhàng xoa nắn, tất cả trong mắt đều là áy náy và đành lòng, “Em có sai, em giúp nhà họ Ôn chúng ta có lỗi gì, là do quá cố chấp rồi, thủy chung muốn em lại nhúng tay vào, vì muốn để cho những chuyện bẩn thỉu kia ô nhiễm em.”

      ...” Lục Phi nhìn mặt của , ràng nhìn đến đáy mắt khổ sở của .

      “Nhưng nhà họ Ôn có thân tình, cũng biết cái gì gọi là , trong mắt trừ lợi ích, cái gì cũng quan trọng.” Vẻ mặt Ôn Thiếu Nhiên giễu cợt chính mình, “Ba làm như vậy là lợi dụng em, lợi dụng Lục thị khổng lồ phía sau lưng em.”

      “Em biết .” Làm sao Lục Phi lại biết, chỉ là bởi vì bọn họ là người nhà của , cho nên ngại.

      “Vậy mà em còn ngu ngốc làm theo?” Ôn Thiếu Nhiên thở hơi dài .

      “Em gả cho , phải vì giúp Ôn thị vượt qua cửa ải khó khăn sao?” Lục Phi quay lại an ủi , “Em cũng chỉ có thể giúp như vậy, em để ý đến việc ba lợi dụng em chút nào cả, .”

      CHƯƠNG 5 (Phần 3)
      --- --- --- --- --- ---




      Tại sao có thể ngu ngốc đến làm cho người ta đau lòng vậy, “Tại sao?”

      Ôn Thiếu Nhiên khỏi có chút mong đợi đáp án của , là những gì trong lòng nghĩ sao?

      ra đây cũng là lợi dụng, trợ giúp Ôn thị, Lục thị cũng có thể mượn thương hiệu của Ôn thị trong giới thời trang, đây phải là hai bên cùng kinh doanh sao?” Lục Phi như .

      Ôn Thiếu Nhiên cười nhạt, có chút hứng thú nào với buôn bán, có nghĩa là có đầu óc, trong việc mua bán thời trang này ràng cho thấy Lục thị bị thua thiệt, nhưng dám giải thích như vậy, cũng đòi hỏi câu trả lời nữa, “Cảm ơn, hai chữ này nên sớm với em.”

      ... cần như vậy, phải em , đây là cùng có lợi sao.” Lục Phi muốn làm cho cảm thấy mắc nợ mình, cho nên mới cứng rắn ra lý do như vậy.

      “Được rồi, biết rồi.” Ôn Thiếu Nhiên đúng là muốn tiếp tục cái đề tài này, “Nhưng thân thể em quá yếu, cho nên trong khoảng thời gian này em phải ở nhà nghỉ ngơi, về phần chuyện của công ty cũng cần quản, mặc kệ là Ôn thị hay là Lục thị, đều cho phép em .”

      "Nhưng. . . . . ."

      nhưng nhị gì hết.” Ôn Thiếu Nhiên nghiêm mặt nhìn , “ ràng với ông nội còn có ba nữa, cho nên em ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi.”

      “Ở nhà....” Lục Phi vừa nghĩ tới mình ở nhà có việc gì làm, lập tức nhịn được kéo dài giọng ai oán.

      “Đúng, đừng có nghỉ ngơi giả vì kỳ nghỉ, cho nên lợi dụng thời gian nghỉ ngơi này giám sát em... em nên ngoan ngoãn cam chịu số phận, điều dưỡng thân thể tốt là được rồi.” Ôn Thiếu Nhiên cười đến rất giảo hoạt, giống như là được như ý vậy.

      muốn theo giúp em?” Lục Phi kinh ngạc khẽ thốt ra tiếng.

      phải giúp đỡ, là giám sát.” uốn nắn cách dùng từ của , cũng muốn để cho biết tâm ý của mình, để tránh được voi đòi tiên.

      “À, biết rồi.” Mặc kệ là cái gì, trong lòng đều rất cao hứng.

      Dáng vẻ này của bọn họ rất thòa thuận phải ? Lục Phi vừa nghĩ tới đó, khóe môi dần dần cong lên...

      ....

      Lục Phi giống như người hầu , vòng tới vòng lui bên cạnh Ôn Thiếu Nhiên, nhìn thành thạo đường trong chợ bán thức ăn, trả giá với người bán hàng rong, khỏi liên tục thốt ra tiếng thán phục, “ biết nấu ăn? Sao biết những thứ này?”

      Lục Phi cảm thấy tự tôn phái nữ trong mình hoàn toàn bị đánh bại, nếu như phải là khi mới cưới, liều chết học nấu ăn, chừng lúc mình phát việc này sớm chết vì xấu hổ rồi, người vợ mà tài nấu nướng thậm chí chưa bằng phần mười của chồng, có thể xấu hổ sao?

      “Dĩ nhiên, khi du học ở nước ngoài, đều là tự mình xoay sở, sau khi về nước cũng tự mình chuyển ra sống riêng, nếu như biết chút, vậy chỉ có thể đói chết thôi.” Ôn Thiếu Nhiên lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nghiêng đầu liếc cái, cảm thấy vẻ mặt lúc này rất thú vị, giống như đụng phải chuyện đả kích mạnh mẽ.

      “Tại sao có thể lợi hại như vậy?” Lục Phi tự chủ mở cái miệng nhắn lên, giọng oán trách: “Y thuật giỏi còn chưa tính, ngay cả tài nấu nướng cũng am hiểu kém phụ nữ, có công bằng tí nào cả.”

      Nghe được Lục Phi giọng oán trách, trong mắt Ôn Thiếu Nhiên đầy ý cười, càng ngày càng thả lỏng khi đứng trước mặt rồi, thỉnh thoảng còn lộ ra điệu bộ của , giống như tại, bọn họ tựa như đôi vợ chồng bình thường ra chợ mua thức ăn.

      Nghĩ tới đây, cả người trở nên đặc biệt dịu dàng, tay nhấc túi nguyên liệu nấu ăn đầy ắp, tay đưa ra dắt tay bé của .

      “Đông người, đừng lạc.” Tiếng dặn dò trầm thấp khiến Lục Phi sững sờ giật mình cái, cúi đầu nhìn bàn tay của bọc bàn tay bé của mình, trong lòng nhất thời ấm áp.

      “Ừ.” Lục Phi dùng sức gật đầu, lộ ra nụ cười rực rỡ.

      Ôn Thiếu Nhiên vẫn nhìn về phía trước, cũng chú ý tới nụ cười xinh đẹp của , nhưng lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ làm cho lòng cảm thấy bình yên chưa bao giờ có, nắm tay nhau mà chết, bên nhau đến già, có thể là cảm giác của tại.

      Lục Phi vừa về đến nhà, kịp chờ đợi muốn nhìn Ôn Thiếu Nhiên thể tài nấu nướng, tự động vào phòng bếp giúp tay, thoáng cái rửa rau, thoáng cai hỗ trợ cầm đồ gia vị, như con ong mật rất bận bịu.

      Khó có được hình ảnh ấm áp, Ôn Thiếu Nhiên nỡ cắt đứt chút nào, mặc cho ở trong phòng bếp giúp tay, tuy nhiên tình hình đặc biệt lúc ấy giúp thêm phiền, nhưng hề để tâm.

      “Oa, thơm quá.” Mắt Lục Phi mở to, nhìn tôm nõn xào trứng xúc ra khỏi chảo, tự chủ nuốt nước miếng cái, “Có vẻ ăn rất ngon.”

      Ôn Thiếu Nhiên liếc thấy bộ dáng thèm dãi của , thể nín cười được, cầm đũa lên gắp chút tôm nõn đưa tới miệng , “Thưởng thức xem mùi vị như thế nào.”

      Chuyện tốt như vậy, Lục Phi mang theo dáng vẻ việc đáng làm phải làm cắn cái, chầm chậm nhai.

      “Ừ, ăn rất ngon.” cảm động đến gần như sắp chảy nước mắt rồi, chưa bao giờ biết tôm nõn xào trứng cũng có thể ăn ngon như thế, “Rất cảm động, hu hu!”

      “Quá khoa trương rồi.” Ôn Thiếu Nhiên bưng món ăn ra đặt ở bàn ăn, ý cười đầy mặt, trêu chọc: “Đường đường là tiểu thư thứ ba nhà họ Lục, có của ngon vật lạ nào chưa từng ăn, chỉ có vài món ăn gia đình cảm động đến như vậy rồi?”

      “Em , tuyệt đến từ ngữ nào có thể diễn tả.” Lục Phi giơ tay phải lên, nghiêm trang thề, “Đây là thức ăn ngon nhất em được ăn đó.”

      Bởi vì đây là nấu, mấy thứ sơn hào hải vị đều ảm đạm nhạt màu so với mấy món ăn trước mặt.

      “Ngoan, dọn bát đũa , còn hai món ăn và canh hầm cách thủy nữa là có thể ăn cơm.” Bộ dạng giống như động viên vật cưng, Ôn Thiếu Nhiên thân mật xoa xoa mái tóc của , xoay người lại vào phòng bếp.

      Lục Phi nhìn phần lưng rộng lớn và rắn chắc của , cảm giác ấm áp cuốn lấy toàn thân thêm lần nữa, nong nóng, ấm áp, giống như trở lại cái ngày mưa dầm lạnh lẽo kia, lại cảm nhận được người tản ra hơi ấm, vào lúc đó loại cảm giác này khiến rất an tâm, còn bây giờ lại nhiều hơn phần hạnh phúc ngọt ngào.

      Ôn Thiếu Nhiên, vẫn chính là hạnh phúc em tìm kiếm, vẫn luôn là vậy, đúng ?

      “Làm sao lại ngẩn người?” Ôn Thiếu Nhiên lại bưng món ăn ra bàn, quay người lại lập tức nhìn thấy đứng ngây ngốc tại chỗ, mặt còn là nụ cười mê người, làm cho tim đập thình thịch.

      “A, em lập tức chuẩn bị.” Lục Phi lấy lại tinh thần lập tức chạy .

      vất vả Ôn Thiếu Nhiên mới bình phục rung động trong tim, tiếp tục công việc tay.

      Đối với này, càng ngày càng kềm chế được rồi, haiz...

      Trừ lần đầu tiên cùng Ôn Thiếu Nhiên ra bên ngoài ăn cơm, sau khi Lục Phi thất lễ lần, từ đó cử chỉ của vẫn luôn như thục nữ(*), nhưng tối nay lại phá vỡ bộ dạng đó rồi, dáng vẻ giống như đói bụng ba ngày ba đêm, quét sạch thức ăn bàn, đến nước canh cũng chừa lại.

      (*Thục nữ: người con xinh đẹp và nết na)

      Ôn Thiếu Nhiên chỉ có thể dùng hai chữ khiếp sợ để hình dung tâm tình của mình vào giờ phút này, rốt cuộc là này đói bụng đến cỡ nào, làm lượng thức ăn cho bốn người ăn, mình ăn ít nhất cũng hết phần ba người, nhìn mang vẻ mặt thỏa mãn, dáng điệu vuốt ve bụng đáng , khỏi cười cười lắc đầu, “Em ăn như vậy phá hỏng dạ dày chứ.”

      ăn rất ngon đó.” Lục Phi tự chủ được hờn dỗi, “Đều tại làm món ăn quá ngon, em mà béo lên trách . ”

      vĩnh viễn đều là sau khi ăn xong mới lo lắng vóc người, may mà Lục Phi cũng ngoại lệ, nhưng mà nhìn Lục Phi cùng chuyện sinh hoạt thường ngày của gia đình, trong lòng Ôn Thiếu Nhiên giống như là ăn mật ngọt vậy.

      Có lẽ còn chưa nhận thấy được bản thân thay đổi bao nhiêu, giữa bọn họ còn câu nệ, có tôn trọng nhau như khách, lạnh như băng, cuộc sống bắt đầu đưa họ đến gần nhau hơn, để cho bọn họ biến thành đôi vợ chồng bình thường, như vậy tốt, rất tốt.

      --- ------oOo---- -----

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :