1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông xã, chúng ta cùng nhau làm ruộng đi - Cửu nguyệt bảo Bối (71 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546

      Chương 41: có tình


      Tiểu Tô cảm thấy vui mừng khi nhìn thấy mặc quân trang cười trong sân. Ở bộ đội, Lý Lệ là trong những đóa hoa ít ỏi, có kỹ năng quân tốt, lại được nhiều người quý, mà còn là con của sư trưởng của . Người như vậy xuất tại cửa nhà mình, tiểu Tô thực cảm thấy vui mừng.


      "Thế nào, em thể tới đây sao?" Lý Lệ cẩn thận quan sát tiểu Tô, so với trước kia tóc dài hơn, mặc dù có vẻ gầy hơn, nhưng tinh thần có vẻ tốt hơn. Lý Lệ nhớ lại lần trước gặp tiểu Tô liền thấy bây giờ tiểu Tô nhìn có vẻ thuận mắt hơn."tai của tốt lên rồi chứ?"


      Thấy Lý Lệ hỏi tai của mình, tiểu Tô theo bản năng sờ tai, cười : "Ừ, tốt hơn rồi, so với trước kia có thể nghe được!" Lý Lệ nghe xong cười cười. Tiểu Tô cảm thấy Lý Lệ thể xuất ở đây vào lúc này , vì vậy lại hỏi: "em công tác qua đây sao?"


      Lý Lệ cười , lúc này bà Hảo chen vào: "Tiểu Tô, chiến hữu của con đến, trong nhà có thức ăn, con nhanh mua ít thức ăn ngon về đãi khách. Người ta khó có dịp tới nhà mình!" Tiểu Tô nghe thấy có lý, khách đến nhà phải chiêu đãi tốt mới phải. Vì vậy xoay người mua thức ăn, nhưng bị bà Hảo kéo lại hỏi “con còn tiền mua đồ ”, tiểu Tô cười vỗ vỗ túi mình với bà “ ở đây con vẫn còn chút tiền” rồi .


      " , con chờ ở đây lúc. Tiểu Tô trở về nhanh thôi." Bà Hảo vui vẻ vì có chiến hữu tới tìm tiểu Tô, vừa lấy nước cho Lý Lệ rửa mặt, vừa châm trà cho Lý Lệ. Lý Lệ đường bụi bặm cảm thấy thoải mái, có nước rửa mặt liền rửa. Bà Hảo đưa cho Lý Lệ khăn lông mới, tại thời điểm tiểu Tô đính hôn, đa số người mừng các loại đồ vật như khăn lông, chậu rửa mặt, bình thủy nên có khăn mới cho khách dùng.


      Lúc rửa mặt, Lý Lệ cũng quan sát nhà lần. Nhà chính cũng lớn, ở chính giữa treo bức tranh chữ phúc, trong nhà có vài cái ghế, ngoài ra còn có ít đồ lung tung . có gì đáng giá nhưng lại có loại khí gia đình ấm áp.


      Tiểu Tô nhanh về cũng nhanh. Lúc về mang theo con cá chép ."Bà Hảo, bà giúp con làm canh đầu cá ăn ! Sáng nay ra chợ đúng lúc có người bán cá, con thấy tươi ngon liền mua." Bà Hảo thấy cá chép bạc khoảng bảy tám cân còn tươi : " , cho bà biết con có ăn được cái gì , cần xấu hổ đâu."


      Lý Lệ lắc đầu : "bà Hảo, con cái gì cũng ăn được. Bà nấu cái gì con ăn cái đó." Vì vậy tiểu Tô giúp bà Hảo làm sạch cá rồi mang cho bà Hảo nấu. Mà Lý Lệ đứng bên cạnh nhìn tiểu Tô làm việc. Tiểu Tô thấy tò mò, liền hỏi: "em chưa từng thấy người khác làm cá sao?"


      Lý Lệ cười cười, nhớ ở nhà luôn có thím giúp việc làm những việc này. Mẹ Lý Lệ cũng là quân nhân, bình thường cũng bận rộn nhiều việc, mà cha càng bận hơn, ngay cả ở nhà cũng cùng chiến hữu bàn công chuyện trong thư phòng. Nghĩ lại đúng là chưa thấy mẹ xuống bếp, cha giúp đỡ mẹ cùng nấu ăn bao giờ .


      "Lúc trước nghe mọi người tai bị điếc do chấn động, em vẫn muốn thăm ở bệnh viện, ngờ lúc em đến, xuất viện rồi." Lý Lệ từng đến bệnh viện, nhưng lúc đó ra viện.


      Tiểu Tô cười thêm củi vào lò, nghĩ lại lúc đó là lúc tâm tình tốt nhất, thường hay suy nghĩ miên man, nếu như chết luôn tốt, ít nhất còn là liệt sĩ, chừng còn cùng cha mẹ đoàn tụ dưới suối vàng như bây giờ cái gì cũng nghe được, tâm tình chán nản đến cực điểm.


      có lúc muốn chết, nhưng rất nhanh liền nghĩ thông, quân nhân nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa làm sao có thể chịu nổi đả kích này. Sau khi thông suốt rồi muốn ở lại bệnh viện nữa. Cho nên mỗi ngày đều xin xuất viện. Lúc chẩn đoán thể chữa được, bệnh viên mới cho xuất viện. Ra viện tiểu Tô liền thu thập đồ đạc rồi về nhà.


      Nghĩ lại tiểu Tô liền nhịn được buồn cười, vốn cho là cả đời cứ sống như vầy, lâu dần cũng quen với việc nghe được , ngờ về nhà gặp được quý nhân, nếu như có tiểu Tú mình chắc cũng tốt như bây giờ, bây giờ tiểu Tú những là chỗ dựa tinh thần cho tiểu Tô, mà cũng khắc vào sinh hoạt thường ngày, tại Tiểu Tú mới nửa ngày, tiểu Tô cảm thấy rất nhớ rồi.


      Tiểu Tô lời nào, Lý Lệ cũng ép buộc, xoay qua chỗ khác nhìn bà Hảo làm canh đầu cá. Lúc chuẩn bị cho lễ mừng năm mới, tiểu Tú làm rất nhiều mỡ heo, đến bây giờ vẫn còn để dùng, trước tiên cho ít mỡ heo rồi bỏ ít gừng vào, chờ chảo dầu nóng chiên đầu cá lên. Ngửi thấy mùi thơm này, Lý Lệ cảm thấy rất đói bụng.


      Bữa cơm tối này mọi người ăn ngon lành, ăn được lúc, bà Hảo liền nhắc đến tiểu Tú: "Tiểu Tô, con xem tiểu Tú giờ tìm được người chưa?" Tiểu Tô mặc dù cũng có chút lo lắng, nhưng thể ra mặt: "Bà Hảo, bà yên tâm , tiểu Tú là người thông minh bà cần lo lắng nhiều." Bà Hảo nghe xong cũng gì nữa.


      Ăn cơm, dọn bàn xong, tiểu Tô mang đậu phộng, hạt dưa các loại đồ ăn vặt ra. "thông cảm nhé, trong nhà có TV, cũng ít sách, có gì tốt chiêu đãi em." Lý Lệ lấy nắm hạt dưa từ từ bóc vỏ. Chỉ trong chốc lát bóc được đống lớn, sau đó ăn từng hạt .


      Tiểu Tô thấy vậy, cười : "con bọn em có phải đều thích ăn như vậy ?" Tiểu Tú cũng như thế ,trong lễ mừng năm mới tiểu Tú thường gọi tiểu Tô giúp mình bóc hạt dưa. Lý Lệ sửng sốt chút, rồi : "Ăn như vậy mới thấy vị của hạt dưa!"


      Hai người vừa ăn đậu phộng, hạt dưa vừa chuyện phiếm. Lý Lệ đột nhiên hỏi " còn nhớ lần đầu tiên gặp em ?". Tiểu Tô suy nghĩ chút, nghĩ ra, vì vậy cười lắc đầu. Lý Lệ cũng thấy kì lạ, tiếp: "Liên trưởng của rất thích , cảm thấy là người kế tục tốt, thường hay nhắc đến trước mặt chúng em."


      Liên trưởng của Tiểu Tô là rể của Lý Lệ, nhìn thấy ai tốt, đều với người trong nhà. Luôn hận thể khiến những người có tốt chất tốt lập tức thành người cùng đội mình. Ở nhà rất nhiều, làm cho Lý Lệ rất hiếu kỳ. Mượn cơ hội mang đồ cho rể để nhìn tiểu Tô lần.


      Nhớ lúc đó đúng vào lần huấn luyện dã ngoại, Lý Lệ nhìn thấy tiểu Tô là lúc mệt mỏi nhưng cũng giảm khí chất. Nhưng lúc ấy rể có giới thiệu Lý Lệ với Tô Chính. Về sau,liên trưởng kéo mọi người trong đội về nhà ăn bữa tối coi như đó là phần thưởng cho đợt huấn luyện, vì vậy Lý Lệ mới biết tiểu Tô.


      Trong quân có quan niệm là nước phù sa chảy ruộng người ngoài, chỉ cần có gì tốt cũng muốn mang cất dấu như bảo bối của mình. Mà người như tiểu Tô có thể chịu được cực khổ, lại có kỹ năng quân tốt trong thế hệ mới lọt ngay vào mắt liên trưởng, vừa hay em vợ mình còn chưa lập gia đình, liền muốn đem Lý Lệ giới thiệu cho tiểu Tô, đến lúc đó có thể thành người nhà.


      Chỉ là sợ da mặt Lý Lệ mỏng nên , vì vậy đành phải mượn tập thể để hành động. Lúc Lý Lệ biết cũng chủ động chút, thỉnh thoảng đưa chút đồ ăn cho tiểu Tô, có chuyện gì cũng với tiểu Tô. Chỉ còn bước là em thích rồi. Nhưng tiểu Tô vẫn tỏ thái độ gì.


      ra lúc ấy tiểu Tô căn bản biết gì về việc này, chiến trường khẩn cấp, tiểu Tô lòng nghĩ là nếu phải ra chiến trường làm thế nào, nếu được ra chiến trường trước phải cố gắng nhiều hơn khi huấn luyện. Cho nên lúc đó tiểu Tô có suy nghĩ gì về chuyện tình cảm.Chưa được tháng sau lại ra chiến trường, rồi bị thương trở lại, tiểu Tô liền về nhà. Đến lúc Lý Lệ nhận được tin tức tiểu Tô về nhà rồi.


      Lúc nãy, Lý Lệ thấy tiểu Tô lúc nhớ tới tiểu Tú cười ngọt ngào, cảm thấy trong lòng thoải mái. Vốn lúc mọi người đến mừng lễ đính hôn của tiểu Tô, Lý Lệ cũng muốn tới, nhưng cuối cùng vẫn đến vì cảm thấy mất mặt. Trong nhà đều biết là mình có ý với tiểu Tô, nhưng người ta cố tình tìm trong thôn.


      Sau người trong nhà lại giới thiệu cho mấy người, nhưng Lý Lệ có ấn tượng sâu với tiểu Tô, cảm thấy người cao bằng tiểu Tô, người có tài như tiểu Tô, người ánh mắt như tiểu Tô. Chọn mãi cũng có ai hợp ý. Người trong nhà cũng nóng nảy, với Lý Lệ: "tìm mãi cũng biết em thích cái dạng gì nữa?."


      Lần này ra ngoài, là Lý Lệ xin nghỉ, vốn có ý định tới tìm tiểu Tô , chỉ là lúc nghe mọi người mừng lễ đính hôn của tiểu Tô về vợ tiểu Tô rất được, vì vậy muốn tới xem vợ tiểu Tô như thế nào. Liền lên đường.Chỉ tiếc là chậm bước, tiểu Tú Trấn Giang rồi !


      " Tô, có hình vợ , có thể cho em xem ?" Lý Lệ đột nhiên nghĩ muốn xem hình, nhưng tiểu Tô sờ đầu nghĩ nghĩ lại, có hình của tiểu Tú .


      "Lý Lệ, nếu em chắc quên mất, dân quê bọn , năm khó có dịp chụp hình lần, chờ lúc tiểu Tú về, nhất định phải chụp tấm hình gia đình!" Tiểu Tô quyết định nhớ kĩ việc này. Trong nhà tấm hình cũng có, đợi tiểu Tô về, phải mượn chiếc xe chở bà Hảo, cả nhà cùng chụp tấm hình mới được.

      "vợ tên là tiểu Tú sao?"


      "Ừ, ấy tên là tiểu Tú. . . . . ." Hai người hết chuyện này đến chuyện khác, thấy muộn, vì vậy tiểu Tô vội chẩn bị cho Lý Lệ nghỉ. ra, Lý Lệ là khách của tiểu Tô, đáng lẽ nên ở tại nhà tiểu Tô. Chỉ là nhà tiểu Tô có nhiều phòng, bởi vì trong nhà ít người, nên chỉ có phòng của tiểu Tô, những phòng khác đều chứa ít đồ linh tinh.


      Vì vậy suy nghĩ chút, đành để Lý Lệ ngủ ở phòng tiểu Tú, vừa đúng làm bạn với bà Hảo. Tiểu Tô đưa Lý Lệ đến phòng, bảo Lý Lệ đợi lúc, lấy từ trong ngăn tủ ra drap giường mới, đổi lại bao gối rồi mới gọi Lý Lệ nghỉ ngơi . ra, tiểu Tô muốn cho Lý Lệ ngủ ở đây.


      Tối ngày hôm qua mình còn cùng tiểu Tú ở giường mây mưa, nhưng để Lý Lệ ngủ ở phòng tiểu Tô cũng tiện, thể làm gì khác hơn là nhịn đau để cho Lý Lệ ở phòng tiểu Tú. Sắp xếp xong xuôi cho Lý Lệ, tiểu Tô cũng trở về phòng ngủ, nhưng làm thế nào cũng ngủ được, trong lòng lo lắng cho tiểu Tú, biết tiểu Tú hôm nay như thế nào, có phải bây giờ cũng ngủ rồi.


      ra tiểu Tô lo lắng là dư thừa, tiểu Tú có gian, dù là tìm được nhà chiến hữu, trực tiếp trở về ngôi nhà trong gian là được. Có cái ăn lại có thể nghỉ ngơi. Đúng là quan tâm bị loạn.


      Tiểu Tô buổi sáng đưa tiểu Tú lên xe, trước khi lên đường tiểu Tú đem mọi thứ vào trong gian rồi. Chỉ mang theo bọc , trong túi có ít trái cây. Khác với những người khác xe đều mang bao lớn bao lên xe, toàn đồ quan trọng mang theo được, luôn rất nhiều. Tiểu Tú đúng là chịu đủ khổ khi xe buýt, đặc biệt là phải xe buýt đường dài.


      Trong xe nhét chật trội, chen lấn làm tiểu Tú muốn ói. Hơn nữa người ta mang theo xe gà vịt sống, lại lẫn lộn nhiều mùi khác nhau, làm tiểu Tú khó chịu. lấy từ trong túi ra quả cam, đặt ở trước mũi ngửi để át các mùi khác mới tốt hơn chút. Đến Trấn Giang gần trưa. Xuống xe tiểu Tú mệt mỏi, cái gì cũng muốn ăn .


      Từ trong túi lấy ra trái táo ăn mấy miếng, tiểu Tú liền hỏi đường luôn. Hỏi đường rồi tiếp tục xe buýt theo chỉ dẫn, đến đầu thôn lại hỏi các nhà xem chiến hữu của tiểu Tô ở đâu. vất vả mới đến cửa nhà chiến hữu trời tối.

      quen ai ở nơi này, may mà tìm được đến cửa nhà rồi. Tiểu Tú giơ tay lên gõ cửa, gõ mấy lần mới có người tới mở cửa. Ngoài tiếng người tới mở cửa, tiểu Tú còn nghe được tiếng đứa bé khóc.


      "Ai vậy?" Bên trong cửa truyền ra tiếng của bà lão. Bà lão tiếng Trấn Giang làm tiểu Tú hiểu, nhưng có thể đoán được sơ sơ.


      "Thưa bà, đây có phải nhà của XX chiến hữu , con mới vừa từ Tô Châu tới." Bên trong cửa, vừa nghe thấy là vợ chiến hữu của đứa con nhà mình, liền đem cửa mở ra. Tiểu Tú ngẩng đầu liền nhìn thấy bà lão với mái tóc bạc trắng, lưng còng xuống chắc bà cũng 60 tuổi. Vì vậy cười : "Con là Lý Tú, con đến đây thay chồng con là Tô Chính thăm nhà mình."


      Bà lão mặc dù tin có người từ xa đến thăm mình, nhưng trong nhà đứa bé khóc, hơn nữa thấy tiểu Tú chỉ là mình, nên liền mời vào nhà.


      Trong phòng chỉ có ngọt đèn dầu nên hơi tối, ràng lắm. Nhưng nghe tiếng khóc rất dễ dàng liền thấy đứa bé nằm giường. Bà lão tiến lên dùng giọng địa phương dỗ dành đứa bé, tiểu Tú nghe hiểu, nhưng cảm giác là bà dỗ cho đứa bé đừng khóc, nhưng đứa bé lại càng khóc to hơn làm tiểu Tú cũng thấy đau lòng.


      Vì vậy tiểu Tú từ trong túi lấy ra quả táo cho đứa bé. Bà lão vốn muốn nhận, bà từng nhìn thấy quả táo như vậy nhưng chưa bao giờ được ăn, cũng biết đây là đồ đắt đỏ. Nhưng khi vừa đưa vào tay đứa bé nó cắn luôn, vì răng chưa mọc hết nên cũng cắn được nhưng vẫn có dấu răng quả táo.


      Bà lão ngượng ngùng, đặt đứa bé lên giường, rót cho tiểu Tú ly nước. Nhưng nhìn thấy đứa bé rồi tiểu Tú có tâm trạng khác. Ôm đứa bé tay cẩn thận ngắm nhìn.
      linhdiep17 thích bài này.

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546

      Chương 42: tình địch gặp nhau


      Tiểu Tú đêm nay cũng ngủ được, mặt là xa nhà đột nhiên phát mình ngủ quen giường, mặt khác là đứa bé rất hay khóc. đêm này, tiểu Tú khó khăn mới vượt qua. Trong nhà cũng chỉ có bà lão và đứa bé, tiểu Tú cũng ngại hỗ trợ, bởi vì tiểu Tú sợ bà lão yên lòng. Đột nhiên có người chạy đến muốn tới giúp bạn, cho bạn nhiều đồ, rồi mang đứa bé , chuyện như vậy hợp lẽ thường.


      Đợi đến ngày hôm sau, Tiểu Tú phát nhà này rất nghèo khó. Hôm qua trời tối, cũng thấy , nhưng vào buổi sáng có thể thấy được gian phòng này vẫn còn là nhà lá, bốn phía tường do bùn hồ tạo thành."Bà lão, đứa bé mấy tháng rồi?" Tiểu Tú nhìn bà lão ôm đứa bé phơi nắng.


      "Nó cũng sắp tuổi rồi." Bà lão nhìn tiểu Tú đùa với đứa bé. rất nhiều chuyện nhưng bà giọng địa phương tiểu Tú chỉ miễn cưỡng nghe hiểu ít. Theo lời của bà lão, bà là bà nội của đứa bé, đứa bé sinh ra có ai chăm sóc, nên bà mang về nuôi, chính mình tuổi già đơn, coi như có người bầu bạn cùng .


      Tiểu Tú yên lặng nghe bà lão , mặc dù vẫn đùa nghịch với đứa trẻ, nhưng tiểu Tú vẫn cảm thấy khổ sở. Nhìn đứa bé giương mắt tròn trịa nhìn mình, tiểu Tú cảm thấy lòng chua xót. Lấy cớ ra ngoài có chút việc tiểu Tú liền ra ngoài lúc.


      Bà lão nhìn tiểu Tú xoay người rời , thở dài cái. ra, tiểu Tú mình là vợ của chiến hữu với cha đứa bé, là tới xem đứa bé chút , bà lão cũng vui mừng lắm. Mình cũng hơn sáu mươi rồi, muốn nuôi đứa bé cũng phải cố hết sức, nhưng là cũng thể mang đứa bé cho người khác.


      Tiểu Tú ra khỏi nhà bà lão, đến cửa hàng mua ít bột ngũ cốc, lại mua mấy hộp đựng trái cây, tìm chỗ người rồi vào gian, mang ra đồ ăn và trái cây. Lúc này trừ dưa chuột, quả táo, còn có ít quả hồng mới chín, tiểu Tú cũng hái ít mang ra ngoài.


      Chờ tiểu Tú mang bao lớn bao trở lại nhà bà lão bà lão biết phải gì rồi, thể làm gì khác hơn là : "con quá khách sáo rồi." Tiểu Tú cũng cái gì, chỉ là yên lặng giúp đỡ bà lão đem mấy thứ dọn dẹp tốt. Lại cùng bà lão nấu cơm trưa.


      Làm xong tất cả, tiểu Tú ôm đứa bé ngồi sưởi nắng, đột nhiên tiểu Tú biết mình tại sao lại muốn tới đây. Trước vẫn muốn tới xem chút, nhưng lúc đến rồi lại biết mình muốn làm cái gì. Đứa bé mình là mang về, mặc dù đứa bé rất đáng , nhưng tiểu Tú còn có thích đến mức nhất định phải mang về nuôi.


      Nhưng nhìn cuộc sống của đứa bé như thế, tiểu Tú lại cảm thấy phải làm chút gì đó. Ở nơi này biết làm gì, tiểu Tú đột nhiên rất muốn trở về, ở nhà còn có tiểu Tô, có vấn đề gì tìm tiểu Tô bàn bạc! Vì vậy tiểu Tú đem ít đồ để lại cho bà lão, rồi lần nữa lên xe đò trở về, chỉ là lúc này có xe Tô Châu, vì vậy tiểu Tú đành ở nhà trọ đêm, sáng sớm ngày mai liền mua vé xe về nhà!


      Nhà trọ đều chia hai người phòng , tiểu Tú chắc là có ai tới ở cùng mình , nên cũng dám vào căn nhà trong gian, đành lên giường nằm. Nhưng thế nào cũng ngủ được, ngủ được tiểu Tú liền ngồi dậy, quyết định ra ngoài tìm ít đồ ăn. Nhưng tiểu Tú quên tại cũng chỉ là năm 83, đầu năm nay rất ít chợ đêm, vòng cũng thể tìm được đồ ăn. Vì vậy tiểu Tú lại quay lại quán trọ.


      Tiến vào ngôi nhà ngỏ trong gian hái trái táo ăn, ăn xong tiểu Tú cũng buồn ngủ,liền ra ngoài ngủ, vừa ngủ lúc trời sáng liền thức dậy ra bến xe, khi ngồi xe trở về Tô Châu tiểu Tú thiếu chút nữa rơi nước mắt. Đến Tô Châu tiểu Tú chút nghĩ ngợi trực tiếp đến xưởng thịt. Khi tiểu Tô ở trong phòng bảo vệ nhìn thấy tiểu Tú ngồi vô cùng kinh ngạc.


      "Tiểu Tú, về rồi à, phải em muốn ở lại đó vài ngày sao?" Tiểu Tô vừa đến liền sờ chán tiểu Tú, nhìn tiểu Tú mệt mỏi, may mà cũng bị bệnh.


      "em quen ở đó, quen ở cùng người khác." Lời tiểu Tú tiểu Tô có thể hiểu được. Tiểu Tô vỗ vỗ vai tiểu Tú: "em ở đây đợi chút ?"


      " có lâu lắm ?" Tiểu Tú cảm thấy mệt chết .


      "Rất nhanh thôi."


      "Vậy , em ở đây chờ !" thấy tiểu Tú đồng ý, tiểu Tô chạy nhanh về nơi làm việc, chào đội trưởng rồi . được nửa đường tiểu Tô mới nhớ ở nhà còn có ! Nghĩ với tiểu Tú luôn nếu về đến nhà lại rắc rối.


      Đỡ tiểu Tú cùng nhau về nhà, tiểu Tô nhìn tiểu Tú mệt liền : "em lên đây, cõng em về!" vừa vừa ngồi chồm hổm xuống. Tiểu Tú nhìn tấm lưng của tiểu Tô, cảm thấy hạnh phúc. Khi mệt mỏi có người bên cạnh tốt!


      Ngoan ngoãn nằm ở lưng tiểu Tô, cùng tiểu Tô chuyện mình gặp ở Trấn Giang, với tiểu Tô trong lòng cũng ngại quá. Chỉ là tiểu Tú lúc đến đó rất ảo não, lần Trấn Giang thậm chí về cũng mua cái gì. Hơn nữa thắng cảnh ở Trấn Giang cũng qua lần, tiểu Tú cảm thấy là đáng tiếc.


      Trấn Giang có ba thức ăn nổi tiếng. Tiểu Tú chỉ nếm thử hai thứ, mùi vị là ngon nhưng vẫn tiếc được thử nốt món còn lại.

      ( minhg biết tên mấy món này nên đưa vào nhé)


      "Về sau, dẫn em Trấn Giang, nhất định cho em thử hết mọi thứ." Tiểu Tô cõng tiểu Tú . Tiểu Tú nằm ở lưng tiểu Tô cười : " còn phải mang em chùa Kim Sơn thắp hương, nghe nơi đó rất linh nghiệm!" Tiểu Tô đáp ứng rồi cùng tiểu Tú : "Tiểu Tú, ở nhà có chiến hữu đến thăm ."


      "Là mấy chiến hữu lần trước sao?" Mấy người dạo trước tới mừng đính hôn, tiểu Tú có ấn tượng rất tốt với bọn họ, trách được người ta cuộc sống có 4 điều: "Cùng nhau chịu đựng, cùng nhau ngắm , cùng nhau ở chung, cùng nhau tắm rửa **!" Tình cảm trong đó chỉ có người trong cuộc mới hiểu được. Tiểu Tú đến rất chờ mong bọn họ trở lại chơi.


      (** chỗ này mình edit tạm vì hiểu lắm, mọi người thông cảm nhé)



      " phải, là người khác lúc đính hôn ấy đến!" Tiểu Tô . Nhưng có chuyện gì xảy ra, mình như vậy chắc chưa đủ lại " ấy là con sư trưởng của bọn ."


      Tiểu Tú nghe xong sửng sốt chút, sau đó liền cười: "Có theo về tận nhà cơ à?." Mặc dù cười , nhưng là trong lời có vị chua.


      "Tiểu Tú, với ấy có chuyện gì, em cần suy nghĩ nhiều." Tiểu Tô sợ tiểu Tú suy nghĩ lung tung, vì vậy liền cho tiểu Tú nghe. Tiểu Tô có nghĩ tới vậy vị chua càng đậm. Nhưng tiểu Tú cũng thể ra, tiểu Tô vốn là biết, nếu biết được tự nhiên. Tiểu Tú đối với Lý Lệ cảm thấy rất hứng thú.


      Lý Lệ theo đuổi tiểu Tô, chỉ kém lấy tầng sa kia ra, lúc này có rất ít có dũng khí như vậy theo đuổi ý trung nhân. Cho nên tiểu Tú tò mò Lý Lệ là người như thế nào. Gần về đến nhà tiểu Tú kéo tiểu Tô.


      " thả em xuống , em có việc cần làm." ra cũng có việc gì, chỉ là tìm chỗ có ai lôi kéo tiểu Tô cùng nhau vào gian. Vào gian, tiểu Tú tìm quần áo của mình, rồi lấy ít nước ấm để tắm. Lúc này tiểu Tú nghĩ Lý Lệ chính là tình địch của mình rồi.


      Mặc dù là giận dỗi, nhưng vẫn phải cho ấy biết được sức quyến rũ của mình, như vậy ấy mới hết hy vọng, trở lại dây dưa với tiểu Tô nữa. Mình mới từ xe đò về, thân hôi hám, sắc mặt cũng tốt lắm. Cho nên nhất định phải thu thập chút mới về nhà, nếu người ta xem thường, vậy cũng tốt.


      Chỉ là tiểu Tô lại nghĩ khác tiểu Tú. Tiểu Tô chỉ cho là tiểu Tú cảm thấy ngồi xe thời gian dài rất khó chịu, muốn tắm. Thấy tiểu Tú cởi áo, trong khoảng thời gian ngắn tiểu Tô cảm thấy chân phải là của mình, từng bước hướng tiểu Tú, đưa tay liền đem tiểu Tú ôm vào trong ngực, cúi đầu tìm môi tiểu Tú.


      Bị tiểu Tô kéo, tiểu Tú biết là thất sách, thế nào lại mang con sói vào đây?. Vừa nghĩ xong, liền phát mình bị tiểu Tô ôm vào trong ngực, mà tiểu Tô lúc này cũng cởi hết quần áo! "đừng lôn xộn, để em tắm . . . . . ." Tiểu Tú cố gắng biểu đạt ý của mình. Chỉ tiếc những lời này cũng bị tiểu Tô từng cái từng cái nuốt xuống.


      Lúc này hai tay tiểu Tô vân vê bộ ngực đầy đặn của tiểu Tú. Chỉ là xuống tay hơi mạnh, làm cho tiểu Tú hơi đau." chút. . . . . ." Bị trêu chọc, tiểu Tú cũng cam chịu như vậy, thừa dịp tiểu Tô để ý, cũng học theo lấy tay vuốt ve hai điểm đỏ thắm trước ngực tiểu Tô. Kết quả làm cho tiểu Tô càng hưng phấn.


      Cảm thấy vật cứng rắn của tiểu Tô chống đỡ tại đào nguyên của mình, tiểu Tú cảm thấy đây là loại hấp dẫn, dụ hoặc muốn đem hấp dẫn hung hăng nuốt vào chính mình. Tiểu Tú thuận theo cảm giác của mình, đem tiểu Tô từ từ đẩy ngã xuống đất, mà tiểu Tô cũng phối hợp điều chỉnh thân thể của mình, cười nhìn động tác của tiểu Tú.


      Nhìn tiểu Tú giạng chân ở người mình, cũng nhìn tiểu Tú dùng nơi kia đào nguyên đem lấy chính mình từng chút nuốt hết tiểu Tô thoải mái lại muốn nhiều hơn, vì vậy lắc mông dùng lực đưa lên chút, cho đến khi tiểu Tú kêu lên sợ hãi. Tiểu Tú vuốt bụng , bởi vì tiểu Tô tiến vào mà hình thành cổ trướng. hài lòng khi tiểu Tú im lìm bất động, tiểu Tô lắc eo chính mình tìm kiếm nhiều khoái cảm hơn.


      Trong khoảng thời gian ngắn hai người mây mưa, lúc kết thúc ướt đẫm mồ hôi tiểu Tú khỏi trách tiểu Tô: "em cũng chỉ là muốn vào tắm rửa, ngờ lại làm chuyện này, bây giờ trời chắc tối rồi!" Tiểu Tô được ăn, nghĩ tới khuya về nhà lại tiếp tục, cười đến hết sức YD.


      Đợi hai người đổi quần áo mới, lại từ trong gian mang thức ăn ra, bên ngoài trời bắt đầu tối. Dựa vào chút ánh sáng còn lại để về nhà, bà Hảo cùng Lý Lệ nấu cơm tối. ra phải là bà Hảo dạy Lý Lệ đốt lò đất. Lý Lệ lúc này tay bụi, mặt cũng có chút vết nhọ.


      "Bà Hảo, con về rồi!" Bà Hảo nghe được tiếng tiểu Tú, vui vẻ trả lời tiếng." về rồi à, bà ở phòng bếp!" Nghe thấy tiểu Tú trở lại, Lý Lệ theo bản năng chỉnh sửa lại quần áo. Sau đó ngẩng đầu nhìn cửa phòng bếp. biết tiểu Tú là như thế nào đây?


      phải là thôn quê da ngăm đen, chỉ biết làm việc đấy chứ? hay là vừa nhìn thấy là người phụ nữ thông minh? Lý Lệ cảm giác nhịp tim của mình rất nhanh! biết tại sao, Lý Lệ đột nhiên đứng lên hướng về phía tiểu Tô liền qua nhàng câu “ về rồi”.


      Tiểu Tô nhất thời sửng sốt, ngơ ngác trả lời câu: "ừ, về rồi!". Tiểu Tú ở bên cạnh nghe vậy trong lòng thoải mái, cuộc đối thoại như thế giống như vợ đón chồng về nhà. Nhưng là nếu như bây giờ mà giận dỗi, tiểu Tú làm được , nhưng vừa quay đầu thấy mặt Lý Lệ có vết nhọ cười, lên trước, lau giúp vết nhọ mặt Lý Lệ.


      "Bà Hảo, chiến hữu của tiểu Tô khó khăn lắm mới đến chơi, làm sao bà lại để người ta làm việc vậy." Trong lời của tiểu Tú ràng xem Lý Lệ là người ngoài. Gián tiếp mình mới chính là chủ nhà.


      Mà Lý Lệ cũng ngượng ngùng, theo bản năng còn muốn cùng tiểu Tú so lần , lần này xem như tạm thời dập tắt tâm tư. Cuống quít cầm cái khăn lông rửa mặt. Nhìn bóng lưng Lý Lệ rời , tiểu Tú hung hăng trợn mắt nhìn tiểu Tô cái, đều là tại người này ở ngoài có hoa đào.


      Chờ Lý Lệ lại lần nữa xuất trước mặt tiểu Tú tắm rửa xong, ngay cả quần áo cũng thay bộ khác rồi, tiểu Tú khỏi cười tiếng, này cùng mình lúc nãy ở trong gian tắm thay quần áo giống nhau? Hai bên ai cũng muốn cho đối phương nhìn chút phong thái của mình, sợ mất thể diện.


      Lần này tiểu Tú càng cảm thấy tiểu Tô là người chuyên gây họa, muốn hỏi tiểu Tô chút có bao nhiêu chiến hữu giống như Lý Lệ. Tránh cho về sau thường phải đối mặt! Chỉ sợ lấy tính cách của tiểu Tô cũng hỏi được gì. Nếu là biết, cũng như bây giờ.


      Bữa cơm tối này rất náo nhiệt, tiểu Tú cùng Lý Lệ rất nhiều. Lý Lệ chuyên của tiểu Tô khi còn trong bộ đội, vừa vừa nhìn tiểu Tô cười, mà tiểu Tú cũng chuyện của tiểu Tô, tất cả chuyện buồn cười sau khi tiểu Tô về nhà, trong khoảng thời gian ngắn, cả bàn đầy tiếng cười.


      Chỉ có Lý Lệ cùng Tiểu Tú biết ăn bữa cơm này có bao nhiêu khó chịu!
      linhdiep17 thích bài này.

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546

      Chương 43: nở hoa


      Buổi tối hôm đó Lý Lệ vẫn ngủ trong phòng tiểu Tú, khi nhìn tiểu Tú cùng tiểu Tô dắt tay nhau trái tim Lý Lệ khẽ đau, người đàn ông này rốt cuộc phải thuộc về mình. Có lẽ mình nên dũng cảm chút, trực tiếp cho biết là người mình , mà phải theo đuổi cách tầng sa, như vậy biểu đạt mịt mờ.


      Ban đêm Lý Lệ ngủ được, dứt khoát cuộn chăn ngồi dậy. Cuộc tình của mình tan vỡ. ra tình của mình chỉ như giấc mộng. Lần này có thể đến gặp Tô Chính, là tìm được giải thoát. Chuyên của mình và Tô Chính là quá khứ rồi, vấn đề cần giải quyết bây giờ là việc hôn ở trước mắt.


      Đêm trước khi , mẹ Lý Lệ từng với Lý Lệ: "Lý Lệ, đợt nghỉ này ra ngoài giải sầu cũng tốt . Con cũng trưởng thành rồi, sau khi trở về, liền để mẹ giới thiệu đối tượng cho con ! Mẹ biết ít người tốt đâu." Đối với lời mẹ , Lý Lệ gượng cười. Ý tứ trong lời của mẹ Lý Lệ hiểu, cho con xem chút, đợi khi trở về con chết tâm, con phải nghe lời mẹ mai mối! Ngày mai, ngày mai trở về thôi, tận mắt thấy hạnh phúc của , vậy cần do dự rời thôi.


      Sáng sớm ngày hôm sau, Lý Lệ hướng vợ chồng tiểu Tô tạm biệt: "Tô Chính, hôm nay em về đây, làm phiền . Em còn muốn du lịch mấy chỗ khác." Tiểu Tô cũng giữ lại, cũng từng là quân nhân nên tiểu Tô biết quân nhân rất khó xin nghỉ được, ngày nghỉ cũng ít. Mặc dù Tô Châu có rất nhiều cảnh đẹp, nhưng lại có người có thể cùng ấy du lịch.


      "Ừ, lát nữa xem giúp em xem có vé xe , nếu như có vé xe em phải ngủ giường cứng nhà đêm nữa thôi." Tiểu Tô khẽ mỉm cười cùng Lý Lệ giỡn."lúc về, nếu liên trưởng có hỏi, em giúp cùng liên trưởng vẫn khỏe. Nếu có cơ hội mang vợ lên đó thăm mọi người”.


      Tiểu Tú đứng ở bên nghe bọn họ chuyện, mặc dù tiểu Tú có thể cảm thấy Lý Lệ có hảo cảm với tiểu Tô, nhưng hảo cảm đó còn như quá khứ ."Lý Lệ còn muốn chỗ khác du lịch sao? Tôi còn muốn chuẩn bị cho chút đặc sản đấy. nhưng nếu luôn chắc kịp rồi.”


      Nhìn tiểu Tú chuyện, Lý Lệ trong lòng vẫn có chút thoải mái, vẫn cho là vợ Tô Chính chỉ là thôn bình thường, nhưng sau khi thấy tiểu Tú, Lý Lệ mới phát thôn này cũng đơn giản. Mặc dù mới biết tiểu Tú buổi tối, nhưng cái gì nên biết cũng biết. Tiểu Tú là người có văn hóa, những thứ này từ cách ấy đối đãi mình có thể nhìn ra. Đổi lại nếu như là mình, nữ chiến hữu của chồng mình đến chơi, coi như có tình cảm nam nữ, dù sao trong lòng vẫn bốc lên mùi dấm .


      "Chị dâu cũng cần gì, nếu được cho em lời chúc phúc thôi!" Chúc phúc em sớm tìm được người chồng như ý. Tô Chính em thích , nhưng thích em, tại đính hôn, mà em cũng tới nhìn rồi, tân nương rất đẹp rất hợp với , nhưng trong lòng em vẫn thoải mái được, thể chúc phúc cho hai người được, bí mật phá hư tình cảm hai người em cũng làm được. em rất đau lòng, cần nhiều lời chúc phúc.


      Tiểu Tô đưa Lý Lệ trạm xe, đường gì, nhưng trước khi lên xe hai người rất trịnh trọng bắt tay nhau: " biết đến lúc nào mới gặp lại, em hãy bảo trọng!" Lý Lệ trước khi lên xe được câu. Tiểu Tô đem bao lớn bao gì đó mang lên xe.


      "Ừ, gia đình cũng bảo trọng, có cơ hội lên bộ đội thăm chúng tôi lần." Tiểu Tô cũng có chút thương cảm. Đợi xe đò rời trạm xe còn đứng bên đường nhìn xe xa sững sờ.


      Lúc về nhà ngang qua tiệm chụp hình, lòng tiểu Tô liền động, lần trước Lý Lệ hỏi tiểu Tô muốn hình nhìn, tiểu Tô lúc này mới phát ra trong nhà tấm hình , là sơ suất quá. Buổi tối ngủ, tiểu Tô cùng tiểu Tú thương lượng: "Tú, ngày mai chúng ta với bà Hảo cùng chụp tấm hình gia đình !"


      Tiểu Tú lúc này mới nhớ tới, mình kết hôn, nhưng ngay cả đám tấm hình kết hôn cũng có chụp, cũng quên mất. Còn nhớ trước kia thấy người ta lúc kết hôn còn chụp bộ ảnh cưới nữa. Bây giờ có điều kiện, nhưng là cũng thể cũng có tấm hình gia đình! Vì vậy ngày hôm sau, tiểu Tú thức dậy rất sớm.


      Chọn áo len đỏ có họa tiết hoa mặc với quần nhung đen, như vậy than tiểu Tú hỉ khí mười phần, nhưng là cũng hết sức quê mùa. Lúc đầu bà Hảo muốn chụp hình , nhưng lại chịu được tiểu Tú làm nũng: "bà Hảo, bà phải với chúng con, về sau năm chúng ta chụp ảnh gia đình lần, tại nhà chúng ta có ba người, đợi có bảo bảo đó chính là nhà bốn người hoặc là năm người rồi."


      Tiệm chụp hình lớn, đồ đạc bên trong cũng cũ kỹ. Hình trong tiệm chụp hình chỉ có dáng người thôi, trước khi chụp tiểu Tú thuận tiện hỏi: "Sư phụ hình này là hình đen trắng hay có màu sắc rực rỡ rồi?" Sư phụ : "Tiểu nương, chỗ của tôi chỉ có ảnh trắng đen, ảnh có màu sắc rực rỡ phải đến thành thị lớn mới có."


      Vì đền bù tiếc nuối có ảnh cưới, tiểu Tú cùng tiểu Tô chụp ảnh hai người, trong hình tiểu Tô cười có chút cứng ngắc, nhưng tiểu Tú cười ngọt ngào. Chụp hai người xong, bắt đầu chụp ảnh gia đình. Bối cảnh là ở bồn hoa, bà Hảo ngồi mình ở ghế thái sư, tiểu Tú cùng tiểu Tô trái phải đứng sau lưng bà Hảo. nhà ba người cười rất vui vẻ!


      Đến lúc mọi người hết bận, tiểu Tú cùng tiểu Tô chút chuyện ở Trấn Giang. Phòng ốc cỏ tranh rách nát, bà lão già, đèn dầu mờ tối, còn có đứa bé . Mặc dù trước khi tiểu Tú để lại cho bà lão ít thứ, hơn nữa lưu lại rồi chút tiền, nhưng trong lòng tiểu Tú vẫn thấy thương xót.


      Nghe lời tiểu Tú miêu tả, tiểu Tô lại lại trong phòng, lúc sau tiểu Tô mới ngồi vào chỗ của mình viết phong thư dài cho liên trưởng. Trong thư viết nội dung gì tiểu Tú biết, cũng có hỏi tới. Cứ như vậy từng ngày từng ngày trôi qua, đầu mùa xuân lại chuẩn bị cày bừa vụ xuân. Mà dự định của tiểu Tú có chếch chút.


      Cái thời đại này cơ hội buôn bán rất nhiều, nhưng mọi người lại nắm được! Tiểu Tú biết cơ hội buôn bán. Đó chính là hoa cỏ, cây xanh. Lúc này hoa cỏ và cây xanh là mặt hàng bắt đầu có người mua, trong những ngày sau này hầu hết tất cả các công ty đều mua ít hoa cỏ và cây xanh về để trang trí và tăng có mặt của cây xanh trong công ty. Mà bây giờ, loại kinh doanh dường như có, nên phải tranh thủ làm trước người khác kiếm được khoản ít.


      Mà tiểu Tú tại có ưu thế tuyệt đối, đó chính là gian bí mật, chỉ có gian đó mới có thể trồng những loài hoa hay cây cảnh mà trồng ở ngoài thể sống! Hơn nữa còn là chuyện vốn bốn lời. Tiểu Tú tính toán từng bước từng bước , trước trồng chút hoa lan quân tử, lan điếu, cây xương rồng, cây trúc ... Làm mô hình bồn hoa trước.


      Tiểu Tú còn tính, riêng trồng hoa cỏ và cây xanh mà còn trồng ít thuốc, mình trồng những dược liệu bình thường mà trồng những thứ quý hiếm . tại sâm núi càng ngày càng ít, như vậy mình trồng sâm . Mua nhân sâm làm giống, trồng trong gian, mỗi loại trồng hai mẫu. Loại tốt thường lâu thu hoạch, phải cần 8 đến 10 năm. Lúc đó ở bên ngoài sâm núi gần hết! Đến lúc đó, lại có khoản tốt để thu vào.


      Tiểu Tú nghĩ trái nghĩ phải, cảm giác ngày hạnh phúc cách mình xa. Vì vậy cùng tiểu Tô hai người là càng làm càng mạnh hơn. Mà bà Hảo thấy ăn cơm xong, tiểu Tô cùng tiểu Tú liền ở phòng ra ngoài, ngày nào cũng như vậy bà cũng quản, trong lòng bà Hảo, hai người tình cảm tốt là tốt rồi, cho nên mong đợi tiểu Tú sớm chút có đứa bé. Bà Hảo mong làm cụ lâu lắm rồi!


      Tiểu Tô cùng tiểu Tú ở trong phòng phải chơi , đều là cố hết sức làm lụng. Tiểu Tô biết lấy giống ở đâu, từng chút gieo xuống, mới đầu gieo hai ba hạt cây chỗ, tại cây lên cần cấy riêng ra, nếu cây sinh trưởng kém.


      Lúc rảnh rỗi, tiểu Tô cùng tiểu Tú trao đổi với nhau. Thường thường mới vừa chút về cuộc sống, tiểu Tô liền lấn người, vừa hôn vừa ôm kết quả chính là hai người lại lăn đến cùng nhau. Mỗi lần mới chút, mất ít thời gian, tiểu Tú nổi giận để cho tiểu Tô lại gần mình nhưng cũng chỉ được mấy ngày!


      Tục ngữ hay, có cày cấy có thu hoạch. ngày tháng tư, tiểu Tô mua cá về, trầm trồ khen ngợi bà Hảo nấu canh ngon. Bà Hảo nấu canh cá, mùi canh cá ngon vô cùng. Vừa đặt lên bàn, tiểu Tô múc cho tiểu Tú bát, lại múc cho bà Hảo bát, tiếp theo chính mình tự ăn bát.


      Bưng canh cá lên tiểu Tú liền có chút dễ chịu lắm, cảm giác mùi vị này khó chịu. Vì tiểu Tô múc canh cá nên tiểu Tú mặc dù muốn ăn nhưng vẫn bưng lên uống hớp, nhưng canh cá này vào trong miệng còn chưa thấy cái tư vị gì tiểu Tú liền hớp toàn bộ nôn ra, chỉ thế chỉ cần ngửi thấy mùi canh cá là muốn nôn.


      Tiểu Tú ngồi xổm ngoài phòng nôn mãi dứt, tiểu Tô tự nhiên cũng muốn ăn cơm tiếp, cũng đứng bên cạnh tiểu Tú, giúp đỡ vỗ lưng xoa ngực, còn lấy nước cho tiểu Tú súc miệng. "Em làm sao vậy, bệnh viện khám chút xem thế nào?". Tiểu Tú cũng cảm thấy canh cá này mấy ngày trước vẫn ăn được mà hôm nay lại như thế.


      Bà Hảo cũng theo ra ngoài, cười híp mắt nhìn tiểu Tú cùng tiểu Tô, nghe tiểu Tô muốn bệnh viện, gật đầu : "Tiểu Tô, con mang nó viện xem chút !" Vì vậy tiểu Tô cũng tiếp tục ăn cơm, hỏi người mượn chiếc xe đạp liền mang theo tiểu Tú chạy thẳng tới bệnh viện. Chờ lúc gặp bác sĩ xong tiểu Tô liền cười ngậm được miệng.

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546



      Chương 44: có tin mừng


      Tiểu Tú có thai, mặc dù biết là trai hay . Từ bệnh viện về nhà tiểu Tô xe đạp chậm, sợ sơ ý chút tiểu Tú chịu được. Chậm đến mức tiểu Tú phải trợn mắt, thể tưởng tượng được mới vừa rồi bệnh viện đường ấy nhanh như vậy, giống như bay lên, nếu có gì tốt sớm xảy ra.


      Bà Hảo ở nhà chờ sốt cả ruột, thỉnh thoảng lại nhìn bên ngoài, trong lòng tính toán nếu tiểu Tú mang thai phải bắt đầu chuẩn bị tã, quần áo trẻ con, bây giờ là cuối tháng hai đầu tháng ba, tiểu Tú chắc sinh vào khoảng cuối tháng mười hai, đầu tháng năm sau. Lúc này là thời điểm ở cữ tốt nhất, thời tiết nóng, cuộc sống cũng vất vả, đứa bé này đến đúng lúc!


      Chờ tiểu Tô trở tiểu Tú về muộn, bà Hảo cũng đợi dài cổ rồi. Đến nhà, tiểu Tô mặt cười khúc khích kéo tiểu Tú vào nhà. Người còn chưa tiến vào, thấy tiếng tiểu Tô: "bà Hảo, mau chuẩn bị đệm cho tiểu Tú ngồi hộ con!" Bà Hảo vừa nghe, cười híp mắt lấy đệm. Tiểu Tú vừa bực vừa buồn cười nhìn tiểu Tô: " làm gì vậy, có gì đâu mà ."


      Bà Hảo cười đáp lời: "Tiểu Tô là đúng, con bây giờ phải cẩn thận, cái gì cũng phải nghe bà. Con chưa sinh con bao giờ, cái gì cũng hiểu." Tiểu Tú nghe nhất thời nhức đầu, làm nũng : "Bà Hảo. . . . . ." Kết quả còn chưa gì, tiểu Tô bưng cái ly trà tới: "Tiểu Tú, em uống nước trước , muốn ăn gì để mua, cá hay thịt?"


      Tiểu Tú hơn nửa ngày có ăn cái gì, trong miệng cũng khát, nhận lấy ly nước tiểu Tô đưa tới liền uống, nước này ấm vừa để uống. Uống hai ngụm, Tiểu Tú : "em muốn ăn cá cũng cần ăn thịt, làm mấy món đó phí thời gian, bây giờ em đói bụng, có sẵn cái gì ăn luôn cái ấy."


      Bà Hảo đồng ý: "con bây giờ là phụ nữ có thai, thể ăn tùy tiện được. Con đợi chút, bà giúp con làm chén nước trứng gà." Xoay người bà Hảo cùng tiểu Tô : "con cũng nên gấp, cá thịt tại nó nhất định ăn được. Con xem buổi trưa ngửi thấy mùi cá nó nôn toàn bộ. Con hỏi thím Trần nhà bên xem nhà thím có ba món ăn ** , xin ít về. bà làm hoành thánh cho nó ăn." Tiểu Tô nghe gật đầu cái: "Bà Hảo, bà cứ làm trứng gà , chờ tiểu Tú ăn xong con . Dù sao cũng ngay gần nhà."

      (** chỗ này mình hiểu lắm, chắc là món ăn cho thai phụ)


      Bà Hảo vào làm trứng gà, tiểu Tô liền bưng cái ghế ngồi trước mặt tiểu Tú."Tiểu Tú, em muốn ăn gì? tại trời chiều rồi, để sáng mai mua cho em." Tiểu Tú ngượng ngùng: "Em tại muốn ăn gì. yên tâm, nếu muốn ăn em cho mua hộ em." Tiểu Tú suy nghĩ chút lại : " ra trong gian có nhiều đồ ngon rồi, cũng phải mua gì”.


      Tiểu Tô vừa nghĩ cũng thấy đúng, giờ trong gian có nhiều thứ, cây đào, cây hồng, cây lê, cây cam, cây lựu, hơn nữa tất cả đều kết quả, muốn ăn lúc nào hái xuống là được. So với bên ngoài ngon hơn nhiều. Vì vậy tiểu Tô gật đầu cái: " lúc nào em muốn ăn gọi , hái cho em, mới vừa rồi thầy thuốc bây giờ là thời điểm quan trọng, được phép phạm sai lầm." Tiểu Tú hồi tưởng lời thầy thuốc , chỉ mới vừa có thai, cũng nên làm việc nặng, cần nghỉ ngơi tốt. Thế nào tiểu Tô liền nghe ra nhiều thứ?


      Lúc chuyện, bà Hảo làm xong nước trứng gà, bát tô lớn bên trong ước chừng có năm cái trứng gà, tiểu Tú nhìn thấy đường nâu trong nước trứng gà, cảm thấy đói hơn rồi, nuốt nước miếng cái, nhận lấy chén liền ăn, hơi dừng liền ăn hết sạch. Thấy vậy bà Hảo mặt mày hớn hở, có thể ăn là tốt rồi, khi mang thai chỉ cần ăn uống tốt là được. Tiểu Tô thấy có chút giật mình, tiểu Tú bình thường ăn cũng ít, nhưng cho tới nay có ăn nhiều như vậy. Thấy tiểu Tú ăn được, tiểu Tô chào bà Hảo rồi tìm thím Trần.


      Nhà thím Trần xa, chỉ cách nhà tiểu Tú hai gia đình. Tiểu Tô vừa đúng lúc thím Trần ở nhà phơi cỏ khô, nhìn thấy tiểu Tô vào liền cười : "Tiểu Tô, sao hôm nay lại rảnh rỗi đến nhà thím chơi." Tiểu Tô mặt đỏ lên, suy nghĩ chút mình chuyển đến lâu, lúc đầu vội vàng chữa tai, sau lại làm, hay là làm chút việc ở nhà, rất ít ra ngoài liền : "Về sau cháu thường xuyên đến, lúc đó thím đừng trách cháu quấy rầy đấy."


      Thím Trần chỉ có hai con , đối với con trai vô cùng ưa thích: "Con tới là được. Đúng rồi, hôm nay tới có chuyện gì thế?" Tiểu Tô vội đem lý do : "thím ơi, trong nhà của thím có ba món ăn ? Bà Hảo bảo con sang xin ít." Thím Trần vừa nghe, mắt liền sáng lên, cười quan sát tiểu Tô hai cái: "Tiểu Tô động tác của con nhanh đấy, chờ thím chút thím lấy!"


      Tiểu Tô hiểu được lời thím động tác của mau là ý gì, khuôn mặt hơi đỏ lên. Qua lúc thím Trần liền ôm túi món ăn ra: "Này, nhà thím còn, con lấy hết . Bảo bà Hảo bao hoành thánh đem cho tiểu Tú ăn. Con cũng nên ăn trộm!" Tiểu Tô đỏ mặt cảm ơn rồi mang theo món ăn về. Về đến nhà liền nhìn thấy tiểu Tú cúi người nhặt rau cải, vội vàng tiến lên: "em cần khom lưng, để tới làm cho." Tiểu Tú liếc liếc mắt cái, tiếp tục nhặt.


      Nhìn dáng vẻ tiểu Tú, tiểu Tô thể làm gì khác hơn là vào đưa ba món ăn cho bà Hảo, bà Hảo nhìn chút : " Thím Trần có ba món ăn tốt, tiểu Tô, ngày mai con mua chút thịt, chúng ta bao hoành thánh cho tiểu Tú ăn. Ăn mấy phần ba món ăn hoành thánh, tương lai tiểu Tú cũng đỡ bị nôn hơn." Theo phong tục, thời gian đầu có thai ăn nhiều ba món ăn hoành thánh có thể chống nôn, cho nên bà Hảo mới gọi tiểu Tô xin về.


      Lúc trước tiểu Tô vẫn ở trong phòng tiểu Tú, chỉ là khi đó có chút cảm giác lén lén lút lút, giờ là danh chính ngôn thuận vào ở, lấy lý do là buổi tối muốn chăm sóc tiểu Tú. Ngộ nhỡ tiểu Tú buổi tối muốn ăn ít đồ, hoặc là muốn uống nước tiểu Tô lấy giúp! Vì vậy tiểu Tô ăn cơm tối xong liền đem bọc quần áo, ôm đồ dung thường ngày cứ như vậy tiến vào chiếm giữ phòng tiểu Tú.


      Lúc ăn cơm bà Hảo hỏi câu: "Các con định khi nào lĩnh chứng?" Bà Hảo hỏi, Tiểu Tú mới nhớ tới mình còn chưa lĩnh chứng, khỏi bấm tiểu Tô cái, này lớn cái bụng rồi mới lĩnh chứng là mất mặt, đều tại hại! Tiểu Tô bị bấm đau đớn cũng lên tiếng, thể làm gì khác hơn là ngồi ra xa chút. Sau đó có chút cười nịnh : "Bà Hảo, bà chọn ngày , con nghe lời bà!"


      Tiểu Tú mắt trợn trắng, có ý kiến, vợ cũng là vợ , con cũng là con ... còn có thể có ý kiến gì? Ăn cơm xong rồi, tiểu Tú vào phòng tìm hộ khẩu. Vừa nhìn thấy tuổi tiểu Tú có thể lĩnh chứng rồi. Vì vậy cùng bà Hảo thương lượng: "Bà Hảo, bà xem ngày nào là ngày tốt." Bà Hảo lấy Hoàng Lịch ra, lật vài tờ: "Tú, con xem xem gần đây có ngày nào tốt ."


      Tiểu Tô nhận lấy Hoàng Lịch đưa cho tiểu Tú, cười đến nhìn thấy mắt rồi, muốn kết hôn, trong lòng như nở hoa! Tiểu Tú nhìn chút liền : "Bà Hảo, có ngày mùng tháng ba trong Hoàng Lịch ghi là ngày đại cát để kết hôn." Bà Hảo nghe vậy gật đầu: "Liền lấy ngày đó , mấy hôm nữa các con lên thôn xin giấy chứng minh ." Bà Hảo lời định. Xong xuôi mọi người chuẩn bị ngủ.


      Ngày hôm sau tiểu Tú ngủ đến tám giờ rưỡi sáng mới tỉnh lại. Chắc nguyên nhân là do mang thai bảo bảo, còn biết mình có phản ứng khi mang thai. Dù sao tiểu Tú lần đầu ngủ nướng, hơn nữa sau khi thức dậy cảm giác tinh thần tốt vô cùng. Tiểu Tô lúc này làm, bà Hảo ở trước nhà nhặt cây đậu. Đem cây đậu hỏng bỏ , cây đậu tốt mang làm đậu hũ ăn.


      Thấy tiểu Tú , bà Hảo cũng đứng lên: "Con có đói bụng ? Trong nồi có cháo, còn có trứng gà. Bà giúp con nấu lại." Tiểu Tú ngượng ngùng, liền : "bà Hảo, con tự làm cũng được, ăn bao nhiêu làm bấy nhiêu." Bà Hảo đáp lại rồi lần nữa ngồi xuống. Vừa phân loại cây đậu vừa : "Trong nồi còn có trứng gà, con đừng quên đấy !" Tiểu Tú gật đầu cái: "con biết ạ."


      Tiểu Tú ăn quả trứng gà bát cháo, ăn rồi có nôn, bà Hảo nhìn vậy hài lòng. Lúc ăn trưa bà Hảo nấu nhiều món khác nhau, sợ tiểu Tú ngửi được mùi khói dầu, liền : "Hôm nay chúng ta nấu cơm ăn cơm." Tiểu Tú tốt. Vì vậy chỉ nấu chén món ăn chén canh suông. Ăn xong, bà Hảo : "con nghỉ ngơi."


      Tiểu Tú rất tình nguyện: "Bà Hảo, con mới ăn cơm xong thôi mà, bây giờ ngủ được? với lại bây giờ mới mang thai hai tháng, ngày ngày như vậy ăn nghỉ ngơi, con biến thành heo mập mất." Bà Hảo gật đầu : "con ăn vậy là quá ít rồi. tại người ăn hai người bổ, con ăn ít vậy đứa bé làm sao khỏe mạnh?" Tiểu Tú nghe xong có mạnh miệng, trong chuyện này tiểu Tú là có quyền phát ngôn nhất, biết thực tế cũng chưa có kinh nghiệm. . . . . .


      Tiểu Tú chịu vào nhà ngủ, mang cái ghế cùng bà Hảo nhặt cây đậu. Mới nhặt lúc ngủ gật, bà Hảo bảo ngủ, tiểu Tú cũng phản đối. Đợi đến khi tiểu Tô tan việc trở lại, tiểu Tú còn chưa ngủ dậy. Đến lúc đó tiện nghi cho tiểu Tô thừa dịp tiểu Tú ngủ trộm hương chút. Thịt mua về rồi, bà Hảo cùng tiểu Tô liền bận rộn. Bà Hảo mang gạo đổi vỏ bánh, tiểu Tô đem thịt toàn bộ băm , lại đem sóng món ăn rửa qua lần, rồi vớt ra ngoài cắt nát. Chờ bà Hảo cùng tiểu Tô làm gần xong, Tiểu Tú tỉnh. Vì vậy nhà ba người cùng nhau bao hoành thánh.


      Ban ngày ngủ đủ, đến buổi tối tiểu Tú liền muốn ngủ. Tiểu Tú thể hàn, thích ôm tiểu Tô sưởi ấm, trước kia việc này làm tiểu Tô rất vui lòng. Người mình thích nằm ngay trong lòng nên rất vui vẻ. tại ngược lại là thành đau khổ. Tiểu Tô chỉ mới đầu hai mươi, cũng chỉ là mới vừa nếm qua cảm giác ấy, hận được ngày ngày ăn sạch tiểu Tú nhưng tiểu Tú lại mang thai, bây giờ người ở trong ngực, cũng dám xuống tay!


      Lúc nằm giường, tiểu Tú gối lên cánh tay tiểu Tô, dựa vào ngực tiểu Tô, hai cái tay liền thích đến nơi sờ, hồi sờ sờ hai điểm hồng ngực tiểu Tô, hồi sờ sờ tám khối cơ bụng của tiểu Tô, tóm lại là có lúc nào dừng. Đốt lửa ràng như vậy vật của tiểu Tô liền đứng thẳng cùng đứng nghiêm lính trinh sát dạng. bốc cháy rồi, tiểu Tô tay lấy tay tiểu Tú kéo ra: "Tiểu Tú, cần sờ soạng, sờ nữa liền nhịn được ăn em luôn." Tiểu Tô còn trẻ, vẫn hiểu được chuyện này, vì vợ và đứa bé, thể làm gì khác hơn là nhịn.


      Tiểu Tú nhìn chằm chằm đôi mắt to: "Vậy làm sao bây giờ, em ngủ được. chuyên với em ." Tiểu Tô cố nén khó chịu, chỉ cần em phải sờ loạn làm cái gì cũng được. Vì vậy liền bồi tiểu Tú đủ chuyện linh tinh nam bắc. chuyện vui lúc mình còn làm Binh, chút chuyện lúc mình còn bé bướng bỉnh. vất vả đêm trôi qua, nhưng tiểu Tô cảm thấy ngày sau dễ chịu lắm. Đây mới là mới vừa mở đầu, hoài thai mười tháng, nếu là tiểu Tú ngày ngày đốt lửa, cuộc sống này làm sao sống?
      linhdiep17 thích bài này.

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546

      Chương 45: phát tài


      Bảo bảo đến làm rối loạn kế hoạch của tiểu Tú, vốn tiểu Tú định nhân lúc còn trẻ làm nhiều việc chút, cố gắng kiếm ít tiền làm nhà, sau đó nếu có tiền dư lại mua cửa hàng, tương lai mặc kệ là cho thuê hay bán cũng kiếm được chút tiền. Nhưng bây giờ có bảo bảo, kế hoạch đành phải để sau vậy.


      Tiểu Tú có kế hoạch chờ đầu mùa xuân sang năm mua thêm mấy con heo con, khi số heo mua năm ngoái có thể xuất chuồng mấy con heo con cũng lớn, đến lúc đó lại tiếp tục mua thêm ba năm con nữa, như vậy vẫn đủ tiền quay vòng , 1 năm nuôi được bốn lượt, như vậy tiền bán heo cũng được kha khá.


      Còn có, tiểu Tô tìm ở xung quang được ít hạt giống, tiểu Tú tính toán mang toàn bộ trồng, trong gian còn nửa chưa trồng gì, nên để trống. Hơn nữa tiểu Tú còn nghĩ để tiểu Tô thiết lập mối quan hệ với chính phủ, nhận mở cửa hàng bách hóa, chỉ sợ là phải tốn ít tiền để xin, nhưng chỉ cần mở cửa hàng, sợ có ai mua, đến lúc đó có thể kiếm lại tiền.


      Còn có lúc trước xin hàng xóm láng giềng được mấy giống tằm, nuôi cái này cũng tốn ít tâm tư. tiểu Tú cảm giác mình phải làm nhiều thứ, chỉ hai việc. Chỉ là tại mang thai bảo bảo, chỉ có thể để sau từ từ làm. Nhìn trước mắt nhiều con đường kiếm tiền như vậy lại làm, tiểu Tú cảm thấy trong lòng ngứa ngáy.


      Nhưng mà bây giờ tiểu Tú để ý nhất phải những chuyện này, mà là khi nào cùng tiểu Tô làm giấy đăng ký kết hôn. Trong thôn tìm được hai người làm chứng. Chỉ chờ đến mùng tháng ba, liền mang bánh kẹo cưới làm thủ tục thôi. Tiểu Tú cũng biết tại đăng ký kết hôn như thế nào, chỉ nhớ trước kia có đồng nghiệp qua, phải mang theo bánh kẹo cưới. Khi đó mọi người còn cười, làm việc ở chỗ đó tốt, ngày ngày được ăn được bánh kẹo cưới, tốn tiền!


      Đến mùng tháng ba, sáng sớm tiểu Tô chuẩn bị, vừa cạo râu, vừa dùng xà phòng rửa mặt, còn cố ý giúp tiểu Tú chọn quần áo. Mọi thứ chuẩn bị xong rồi, ngồi ở bên giường chờ tiểu Tú . giờ tiểu Tú mỗi ngày đều ngủ rất nhiều, nếu ai làm phiền, tiểu Tú rất nóng nảy.

      Tiểu Tú như vậy tiểu Tô cũng dám gọi dậy, vì vậy cứ như vậy đợi lúc, mãi tám rưỡi gần chín giờ tiểu Tú mới tỉnh, lúc này mới rửa mặt thay quần áo để ra ngoài. Lúc sắp bà Hảo còn gọi lại hỏi: " con mặc như vậy sao?."


      Tiểu Tú quan sát tiểu Tô, nhìn lại quần áo của mình, cũng thấy có vấn đề gì, vì vậy hỏi bà: "Bà Hảo, con với tiểu Tô mặc thế này có vấn đề gì sao." Bà Hảo chạy vào phòng lấy ra bộ quần áo cho tiểu Tú: "Con xem tiểu Tô ăn mặc chỉnh tề như vậy, còn con lại mặc bộ quần áo cũ này. đăng ký kết hôn quan trọng như vậy, con cũng thể mặc như vậy?"


      Tiểu Tú trong lòng nghĩ chỉ là lấy giấy hôn thú, cũng phải là mở tiệc cần gì phải mặc đẹp như vậy? Nhưng tiểu Tú vẫn ngoan ngoãn đem quần áo bà Hảo mang ra thay. Vỗ vỗ quần áo người, bà Hảo hài lòng rồi mới cho theo tiểu Tô vào thành phố. Đến cục dân dân chính nộp chứng minh thư, điền bảng kê khai, liền được cấp hai tờ giấy hôn thú.


      Tiểu Tú nhìn chút, giấy hôn thú viết là: Lý Tú cùng Tô Chính kết làm vợ chồng, phía cũng có dán hình, cũng có lời tuyên thệ lúc tân hôn, mặc dù như vậy, tiểu Tú vẫn hết sức vui mừng phân phát bánh kẹo cưới. Từ cục dân chính ra ngoài, tiểu Tú kéo tiểu Tô lại.


      " Tiểu Tô, bây giờ có vợ con rồi, phải cố gắng làm việc vào!" Tiểu Tú rất dí dỏm, tiểu Tô nghe vậy cũng vui mừng: "em yên tâm, bạc đãi em. Có ở đây em sợ đói." Dứt lời hai người nhìn nhau cười tiếng, vui vẻ về.


      Trước khi tiểu Tô đem toàn bộ tiền lương tháng đầu tiên : "Tiểu Tú, vào cửa hàng bách hóa xem chút, có muốn ăn gì hay ." Tiểu Tú có hứng thú đối với việc cửa hàng bách hóa lắm, nhân viên phục vụ trong đó người nào thân thiện, tất cả đều có vẻ mặt như có người nợ tiền mình vậy, vì vậy tiểu Tú lắc đầu cái: "em muốn , cũng muốn ăn cái gì."


      Mặc dù tiểu Tú như vậy, nhưng tiểu Tô vẫn kéo dạo lần. Lúc đầu dạo kết quả mới gần nửa ngày mà mua ít đồ. Tiểu Tô mua cho tiểu Tú hai thùng ngũ cốc: "em bây giờ người ăn hai người bổ, chờ em ăn hết hai thùng, lại mua tiếp cho em." Tiểu Tú nhìn chút hai thùng đồ, thấy tiểu Tô có ý tốt nên cũng gì.


      Lấy lý do người ăn hai người bổ, đến lúc trở về, tiểu Tô xách bên trái hai bao bên phải ba bao lớn, khác gì người chuyển nhà. Về đến nhà bà Hảo thấy thế rất kinh ngạc: "Tiểu Tô có phải tất cả đồ ở bách hóa con đều mang về đây hết." Tiểu Tú nghe bà Hảo như vậy, cười : "bà Hảo, ấy mua nhiều đồ linh tinh, thấy cái này cũng muốn, thấy cái kia cũng muốn, cái cần mua nhưng vẫn mua."


      Bị tiểu Tú tiểu Tô đỏ bừng cả khuôn mặt , : "Bà Hảo, bà xem chút cái này tã cho trẻ em, đồ dinh dưỡng con đâu có mua linh tinh." Bà Hảo xem qua đồ tiểu Tô xách về, đúng là đều phải dùng hết. Lại giúp tiểu Tô mấy câu: "Tiểu Tô là lo lắng cho con, con cố gắng ăn nhiều chút." Có bà Hảo giúp, tiểu Tô rất vui vẻ.


      Đến đêm, tiểu Tô gọi tiểu Tú đưa vào gian: "em đưa vào bên trong xem chút." Tiểu Tú gật đầu cái, liền đem tiểu Tô dẫn vào. Sau khi vào, tiểu Tô nhìn chung quanh lần, có gì cần làm, vừa ngẩng đầu thấy ở khu đất đỏ có cây dâu tằm lớn, liền tới.


      Trở về cầm cái thúng lớn, tiểu Tô liền leo lên cây, ngồi ở nhánh cây hái lá dâu. Tiểu Tô cũng tính cần bắt đầu nuôi tằm rồi. Bên trong này nhiệt độ thích hợp, nuôi sớm chút, đến lúc thu hoạch cũng sớm, vậy là có thể bán giá cao hơn chút so với người ta. Sau khi hái lá dâu, liền lấy khăn lông khô lau sạch, sau đó cẩn thận cắt thành sợi cất .


      ra chút chuyện tình này phải đợi bắt đầu nuôi tằm mới làm, nhưng mà ở trong gian bất luận sinh trưởng ở cây hay hái xuống đều tươi như nhau. giống như quả táo hái xong mà ăn cũng có thể để ba đến năm tháng. Cho nên tiểu Tô liền bắt đầu chuẩn bị lá dâu.


      Trong lúc đó, tiểu Tú cũng có việc gì làm, muốn ngủ liền nằm ngủ lúc, lúc muốn ngủ liền ngâm mình ở suối nước, thấy cái gì ăn cái đó. Cà chua chín, hay dưa chuột vừa lớn, tiểu Tú là thấy ăn, chỉ ăn mình mà còn mang cho tiểu Tô ăn cùng.


      " Lát nữa mang mấy quả dưa chuột ra ngoài cho bà Hảo ăn!". Tiểu Tú miệng đầy dưa chuột, ràng lắm: "Vậy phải mang ra nhiều chút, bà Hảo rất tiết kiệm. nếu mang ít bà ăn đâu!" Tiểu Tú nghĩ lại trước đây, dù mình có bầu bà Hảo có cái gì ăn ngon cũng để dành cho mình, chỉ là cũng may khi đó tiểu Tú muốn bà Hảo ăn bà cũng là ăn ít. Nhưng kể từ khi tiểu Tú mang thai, muốn bà ăn, bà cũng ăn, bà luôn câu người ăn hai người bổ. Tiểu Tú được gì nữa.


      "Ừ, vậy em hái thêm nữa nhé!" Tiểu Tú liền muốn hái, tiểu Tô lại : " nhức đầu, em phải làm sao giờ, nếu mang ít bà Hảo ăn, nếu mang nhiều bà Hảo lại hỏi lấy ở đâu ra. Lúc này phải thời điểm thu hoạch dưa chuột mà!" Tiểu Tô để lá dâu cắt xuống, mình cũng hái quả cà chua chín để ăn!


      Lời của tiểu Tô nhắc nhở cho tiểu Tú, bây giờ mọi người mùa nào trồng cây đó, nếu là tại trồng nhiều dưa, nhất định là tốt nhất, vì vậy tiểu Tú hứng thú đem chuyện cho tiểu Tô nghe, tiểu Tô vừa ăn cà chua vừa bên suy tính xem có khả thi . Lúc ăn xong quả cà chua, tiểu Tô cũng hạ quyết tâm!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :