1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông xã, chúng ta cùng nhau làm ruộng đi - Cửu nguyệt bảo Bối (71 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546


      Chương 36: Vô đề


      Ngày hôm sau, tiểu Tú tiễn tiểu Tô ăn mặc bảnh bao làm. Về phần việc liên hệ với Từ xưởng trưởng của tiểu Tô có tốt đẹp hay , tiểu Tú lo lắng lắm. Lớn như vậy rồi, ngay cả chuyện đó cũng làm tốt, vậy sao mà làm được việc khác? Tiễn tiểu Tô xong, tiểu Tú quay về cầm cuốc chuẩn bị ra ruộng tiếp tục công việc ngày hôm qua cho xong.


      Đất của nhà tiểu Tú tăng lên khá nhiều lại trồng toàn rau củ nhưng thỉnh thoảng vẫn cần chăm nom. Ví dụ như nhổ cỏ, bắt sâu.... Nghĩ đến việc hôm qua thằng Nhị Vô Lại theo đến tận cửa nhà vẫn chưa chịu , tiểu Tú cảm thấy vui.


      Vác cái cuốc đến phần đất nhà mình, dọc đường tiểu Tú cũng quay đầu nhìn xung quanh vài lần, nhưng thấy Nhị Lại Tử, tiểu Tú cảm thấy thoải mái hơn. Vì thế nhanh chóng bắt tay vào việc của mình. Đợi đến khi mặt trời lên cao mới lau mồ hôi chuẩn bị về nhà. Lần này đường về nhà lại gặp phải Nhị Lại Tử đợi mình. Tiểu Tú bắt đầu bốc hỏa.


      " muốn gì?" Tiểu Tú lạnh lùng hất mặt hỏi Nhị Lại Tử, tay nắm chặt cái cuốc, quơ qua quơ lại, hơn nữa còn cố ý quơ đến gần Nhị Lại Tử như muốn đánh . ra Nhị Lại Tử cũng chẳng muốn gì, chỉ là cục tức kia nuốt trôi, chó nhà ta cắn mình, chồng ta cũng đánh mình. Tuy mình đánh lại, nhưng cũng thể để yên vậy được.


      Nó chỉ định hằng ngày theo sau tiểu Tú, dọa cho sợ, tiện thể ăn chút đậu hũ. Nhị Lại Tử nhớ tới bộ dạng của tiểu Tú hôm qua cảm thấy vui vẻ, nữ lá gan của đàn bà đều , hù vài cái là sợ chết khiếp. Tìm cơ hội xử luôn con chó nhà ta, ăn thịt chó đương nhiên là phải ưu tiên thịt chó mực bởi vì nó cực bổ.


      Nhưng giờ Nhị Lại Tử phát người đàn bà này nhát gan lắm, ràng là ngày hôm qua còn bị dọa chạy mất dép, hôm nay lại dám đặt câu hỏi với nó : "Tôi tìm , ai tìm làm gì."


      "Vậy mấy ngày nay theo sau tôi làm gì?"


      " cho là ai vậy, tất cả mọi người đều ở chung thôn, về nhà phải cùng con đường, làm gì có chuyện ai theo ai." Nhị Lại Tử quả quyết chắc chắn có chuyện như vậy.


      "Ồ, vậy tôi nghe xem, vì sao lại ở chỗ này? Đùng có với tôi là nhà ở gần đây." Khắp thôn này mọi người đều biết Nhị Lại Tử ít khi ở nhà, cũng để ý đất mình tốt hay xấu, cho nên nhà nó bị cấp tận đầu thôn tây. Nơi này lại là thôn đầu đông, đông tây tiện đường nổi!


      "Chuyện đó. . . . . ." Nhị Lại Tử cứng họng, cho nên lý cùn : " có quyền gì mà quản tôi đâu hả?"


      Tiểu Tú cũng phải kẻ dễ bắt nạt: "Tôi mặc kệ đâu, nhưng nếu dám theo sau tôi lần nữa, tôi cam đoan cho nếm mùi cuốc!" xong tiểu Tú còn vung cái cuốc phát, nơi cái cuốc rơi xuống chính là đối diện giữa hai chân Nhị Lại Tử, khiến cho nó sợ tới mức vội vã lui về phía sau. Mắt thấy mình thể xơ múi được gì từ tiểu Tú, Nhị Lại Tử nhanh chóng tháo lui: " chờ đấy!" Thả lại câu cảnh cáo, Nhị Lại Tử bỏ .


      Tiểu Tú thấy lời Nhị Vô Lại khá quen thuộc, giống như mấy lời mà trẻ con khi cãi nhau vậy. Nhưng tiểu Tú cũng phải kiểu người chỉ nghe người khác dọa hai câu là sợ nên chẳng thèm để ý. Tiểu Tú nhớ năm tám ba hay tám tư có đợt thanh tra khá lớn. biết Nhị Lại Tử có bị tóm hay .


      Dọa Nhị Lại Tử xong, tiểu Tú mang theo cuốc về nhà ăn cơm. Hôm nay trong nhà chỉ có bà Hảo và tiểu Tú. Khi xới cơm giúp bà Hảo, tiểu Tú mở vung ra ngạc nhiên: "Bà Hảo, sáng nay nấu nhiều cơm quá rồi, có lẽ buổi tối phải ăn cơm nguội thôi." Nghe tiểu Tú như vậy, bà Hảo cũng ghé đầu vào nhìn.


      Trước kia tiểu Tú sống cùng bà Hảo, chỉ cần chén gạo là được rồi, có tiểu Tô phải ít nhất ba chén mới đủ ăn."Chết , hôm nay nấu cơm quên mất việc tiểu Tô về nhà ăn cơm trưa ." Bà Hảo vỗ đầu, "Tú, tối nấu mẻ cơm mới ăn, số cơm còn lại trưa nay để sáng mai nấu cháo ăn là được. Hiểu ?" Tiểu Tú gật đầu, ăn cơm hay ăn cháo cũng được, chỉ cần ăn no là tốt rồi.


      ăn cơm, bà Hảo lại nhắc đến tiểu Tô : "Tú, con chuẩn bị cặp lồng cho tiểu Tô chưa?" Tiểu Tú gật đầu, sáng sớm nay giúp tiểu Tô chuẩn bị sẵn cơm mang theo. Kỳ cũng phải thứ gì tốt, chỉ là hộp đựng cơm quân dụng. Ở trong xưởng, mọi người thường tự mang theo cặp lồng cơm để ăn.


      Trong lúc tiểu Tú và bà Hảo lo lắng biết tiểu Tô có ăn no hay tiểu Tô bị Từ trưởng xưởng gọi lại hỏi thăm: "Tiểu Tô à, ngày đầu tiên làm cảm thấy sao?" Cường độ lao động ở đây làm khó được tiểu Tô. Ngày đầu tiên được người khác đưa xung quanh để làm quen với mọi người, và cũng để nhận biết nơi làm việc.


      Xưởng cung cấp thịt heo cũng cần phải mua heo về, bởi vì trong xưởng năm nhận được thông báo là phải hoàn thành việc giết mổ bao nhiêu con. Sau khi hoàn thành việc ngã giá với nơi bán, heo được xuất chuồng đưa về nơi giết mổ sau đó chuyển sang dây chuyền sản xuất. Ngày đầu tiên, tiểu Tô làm rất thuận lợi. Quan trọng hơn là Từ trưởng xưởng giao tiểu Tô cho người nhân viên lâu năm phụ trách về việc mua heo, họ Cố, dặn có gì hiểu có thể hỏi. Tiểu Tô cũng khách khí, giữa trưa lúc nghỉ ngơi vụng trộm mời nhau rít vài điếu thuốc, tình hữu nghị của đàn ông bắt đầu từ những điều nhặt như vậy.


      "Tiểu Tô, nhà cậu ở đâu?" Giữa trưa lúc cùng nhau ăn cơm, có người quay sang tiểu Tô hỏi thăm. Hàng năm việc tuyển nhân viên cũng có, năm nay bây giờ mới bắt đầu mùa tuyển nhân viên, bộ phận mua hàng luôn luôn là phần việc béo bở, bình thường phải trầy trật lắm mới được chọn. Nếu có quan hệ đừng mơ mà người ta nhận.


      "Nhà tôi ở nông thôn thôi." Tiểu Tô cười trả lời, trong lòng biết ý gì nhưng cố tình lơ , vừa vừa lấy thịt viên mà tiểu Tú chuẩn bị trong lồng cơm ném vào miệng. Trước đây có lần tiểu Tú khen bà Hảo làm thịt viên ngon, cho nên bà Hảo chuẩn bị khá nhiều. Hôm nay lúc chuẩn bị cơm tiểu Tú có nhét vào ít. Kết quả sau khi nhìn thấy, mọi người đều có suy nghĩ nhà tiểu Tô rất khá. Mặc dù bây giờ điều kiện kinh tế của mỗi gia đình cũng còn khó khăn như trước, nhưng nếu ăn thịt, ăn cá hằng ngày nổi .


      Ngày đầu tiên thoải mái qua , cần xuống chợ, cũng cần chạy theo xe, chỉ bị người ta mang vòng vòng để làm quen. Khuya về nhà, tiểu Tô rảo bước rất nhanh. Chờ đến lúc tiểu Tô về tới nhà trời cũng sập tối. Vì thế tiểu Tú mà bắt đầu lo lắng muốn mua chiếc xe đạp. Nhưng bây giờ cũng khá thịnh hành kiểu này, cho nên phải dùng phiếu mới mua được. Vì thế tiểu Tô bắt đầu lo lắng biết phiếu vé mua xe đạp phải giải quyết như thế nào . . . . . .
      linhdiep17 thích bài này.

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546

      Chương 37: Ủy thác


      Hôm nay tiểu Tú vừa cho heo ăn, vừa suy nghĩ xem nên nhờ ai kiếm giúp phiếu vé mua xe đạp, cho cùng là xót tiểu Tô phải làm xa hằng ngày. Cho heo ăn xong chuẩn bị vào bếp, chợt nghe tiếng gõ cửa, biết bà Hảo ở trước nhà, nên tiểu Tú cũng định ra, nhưng chợt nghe bên ngoài có tiếng khóc, tiểu Tú bỏ việc trong tay chạy tìm bà Hảo.


      Chạy ra thấy người đàn ông trung niên quì chân trước mặt bà Hảo khóc: "Thím ơi, mẹ con rồi, người phải làm chủ cho con!" Tiểu Tú còn tò mò biết người nào chạy tới đây khóc lóc ầm ĩ, thấy bà Hảo cũng nhanh chóng rơi nước mắt, tiểu Tú vội vàng chạy lên đỡ bà Hảo, rồi kéo người đàn ông kia lên: "Nhanh đứng lên , nhanh lên." ngờ người đàn ông kia thấy tiểu Tú nhào tới, tiểu Tú nhanh chóng lui lại, nhưng vẫn là bị ôm lấy chân, cũng may là người đàn ông đó buông ra ngay nếu tiểu Tú biết nên làm gì.


      Sau khi khóc trận, bà Hảo hỏi: "Chấn Tường, mẹ con ra lúc nào, ta chưa nghe sức khỏe mẹ con có vấn đề cơ mà, sao lại ra đột ngột như vậy?" Chấn Tường lau nước mắt: "Thím, ngày hôm qua khi mẹ con tiểu đêm bị trượt chân ngã, chờ đến lúc có người phát kịp nữa, ba giờ sáng nay , thím, người phải giúp con, con khổ quá thím ơi!"


      Bà Hảo nghe xong, nước mắt lại rơi ít, vì Chấn Tường còn phải sang nơi khác báo tang, cho nên chỉ đứng hồi rồi . Chấn Tường rồi, bà Hảo đứng trong sân ngẩn ngơ, tiểu Tú rất ngạc nhiên biết người đó từ đâu đến, vì sao ngày thường thấy lui tới. Nhưng nhìn bộ dạng bà Hảo ngơ ngẩn, dám hỏi. Qua hơn nửa ngày, bà Hảo mới thở dài, về phòng.


      Tiểu Tú cũng theo bà Hảo vào nhà, thấy bà Hảo mở tủ quần áo tìm thứ gì đó, hỏi: "Bà Hảo, bà muốn tìm gì, để tiểu Tú giúp bà tìm nha." Bà Hảo gật đầu: "Con tìm dùm bà hai bộ quần áo màu tối, bà phải viếng người chị em tốt của bà." Tiểu Tú nghe xong ngoan ngoãn tìm vài chiếc áo tối màu cùng quần màu đen. Bà Hảo tìm cái túi bỏ hết đồ vào.


      Tiểu Tú thấy bà Hảo bớt thương tâm, liền hỏi : "Bà Hảo, người lúc nãy là ai vậy ạ? Sao vừa đến ôm người khóc, còn định ôm cả con nữa, làm con giật cả mình." Bà Hảo lắc đầu: " cần sợ, đấy là thói quen của nó. Mẹ của Chấn Tường mới mất, nó là đứa hiếu thảo, phải tự mình tới tận nhà thông báo cho người ta, sau khi đến, còn phải quỳ ôm chân người ta. Cho dù nhìn thấy đứa trẻ ba bốn tuổi cũng phải quỳ."


      "Ra là vậy." Lần đầu tiên tiểu Tú gặp trường hợp này, coi như là biết thêm chuyện."Bà Hảo, người định lúc nào, nhà người đó có xa ?" Tiểu Tú lo lắng cho sức khỏe của bà Hảo, bà Hảo cũng hơn 70 tuổi, lo được. Để bà Hảo thương tâm quá mức tốt.


      " được báo, vậy bà phải ngay bây giờ, cũng xa lắm, vừa vừa về khoảng mười cây thôi. Con nên , Tiểu Tô tan tầm trở về phải có đồ ăn nóng cho nó." Bà Hảo thay quần áo, ôm bọc định . Nhưng dù tiểu Tú cũng yên tâm.


      "Bà Hảo, bà dẫn con , mình bà con rất lo lắng. Tiểu Tô lớn rồi, chỉ nhịn ăn bữa làm ấy đói chết đâu. Bà Hảo, bà cho con cùng !" Tiểu Tú cũng lanh lẹ thay quần áo tối màu, thuận tiện lấy ít tiền đặt bàn, chuẩn bị chút cơm. Sau đó tìm tờ giấy, viết ngắn gọn giải thích việc, sau đó đóng cửa cùng bà Hảo.


      Dọc theo đường , bà Hảo nhiều, tiểu Tú cũng im lặng , qua thời gian dài, đến khi có thể nghe được tiếng kèn báo tang, bà Hảo mới khựng lại: "Tiểu Tú à, con xem bà có nên nữa ? Nhiều năm qua lại nữa, tình cảm cũng còn nhiều, có lẽ bà nên nữa." Tiểu Tú biết vì sao bọn họ nhiều năm gặp, nhưng theo bản năng cảm thấy bà Hảo có cảm giác lo sợ. Nếu bây giờ , bà Hảo cũng nghe theo vào nữa, vậy tương lai bà Hảo nhất định hối hận đến lúc chết.


      "Bà Hảo, người ta đến tận cửa để mời, mặc kệ mọi chuyện trước kia , lần này người ta mở lời, là chúng ta đúng. Hơn nữa chúng ta cũng tới cửa rồi, thể vào." Tiểu Tú cẩn thận khuyên bà Hảo, tay đỡ bà Hảo vào. Bà Hảo bước chậm chậm như còn sức. Tiểu Tú phải gồng mình đỡ, giúp đỡ bà Hảo bước .


      Người phụ trách diễn tấu thấy có người đến, nhanh chóng thổi kèn thông báo cho chủ nhà biết có khách tới. Tiếng kèn thê lương như găm thẳng vào người. Bà Hào rơi nước mắt, bám chặt vào tay tiểu Tú, bà Hảo lảo đảo chạy về phía linh đường."E của chị, sao em lại sớm như vậy. Trước kia là chị đúng, đến thăm em, bây giờ chị tới thăm em rồi, vì sao em mở mắt ra nhìn chị."


      Bà Hảo khóc khàn cả giọng, tiểu Tú cố gắng vực bà Hảo dậy, nhưng làm thế nào cũng nâng lên được, đành phải hai dùng tay xốc dưới nách đỡ bà Hảo."Bà Hảo, đừng khóc nữa, đừng khóc . . . . . ." Người nhà quỳ gối trong linh đường thấy bà Hảo khóc bi thương như vậy, cũng khóc theo."Mẹ ơi, người ngồi dậy mà xem, người mà mẹ nhớ nhất đến thăm mẹ kìa. . . . . ."


      Sau khi được mọi người an ủi, khuyên nhủ, bà Hảo mới nén khóc, yên lặng đứng trước bài vị, thắp ba cây nhang. Người nhà đưa khăn tang, tiểu Tú giúp bà Hảo thắt ở bên hông. Tiểu Tú định đỡ bà Hảo ra bên ngoài ngồi chút, nhưng bà Hảo muốn, cố chấp ngồi cạnh linh cữu, chính nhưng khí trời tháng hai chưa ấm hơn được bao nhiêu, ngồi như vậy khiến người được khỏe.


      Mặc dù tiểu Tú rất muốn biết chuyện xưa của bà Hảo, nhưng bây giờ phải là thời điểm tốt, đành phải chuyên tâm chăm sóc bà Hảo. Lễ viếng diễn ra trong ba ngày, trong ba ngày bà Hảo về nhà, tiểu Tú cũng thế. Trong ba ngày này, bà Hảo luôn ở trong linh đường. Chấn Tường cũng khuyên mấy lần, muốn bà Hảo vào phòng nghỉ ngơi, nhưng bà Hảo chịu, nếu hơi gắt, bà Hảo khóc: "Chấn Tường à, con để ta làm bạn với mẹ con thêm lúc nữa , nhiều năm rồi mới gặp lại bà ấy. Bọn ta còn bao nhiêu thời gian có thể ở bên cạnh nhau đâu?" Chấn Tường thấy vậy, khuyên giải nữa, tự mình đem thêm nhiều rơm đến đặt gần bà Hảo cho ấm.


      Ngày thứ tư là đưa tang, bà Hảo thể theo linh cữu ra đến nơi chôn cất, bởi vì tập tục nơi này là trưởng bối được theo ra nơi chôn cất, chỉ những người có vai vế hơn mới được . Bà Hảo hơn 70 tuổi rồi, cho nên được. Người rồi, ở lại cũng như , những người ở lại giúp đỡ vội vàng dọn dẹp linh đường, còn phải nhanh chóng nấu cơm đợi lát nữa những người tới tham gia tang lễ ăn. Bà Hảo lẳng lặng đứng góc nhìn mọi người làm việc.


      Buổi tối tiểu Tú về nhà cùng bà Hảo, giúp bà Hảo rửa mặt rồi về phòng, nhắm mắt lại là ngủ ngay lập tức. Ban đêm tiểu Tú lo lắng nên thỉnh thoảng lại sang phòng nhìn rồi quay về, bà Hảo ngủ rất ngon. Sáng sớm hôm sau bà Hảo dậy sớm, ngược lại tiểu Tú vì thức đêm mấy lần nên ngủ dậy muộn hơn, đến hơn bảy giờ mới thức.


      Nhìn thấy tiểu Tú, bà Hảo kéo lại chuyện: "Tú, nhanh chóng sinh cho bà đứa cháu , bà lớn tuổi rồi, chỉ sợ ôm được. Con nhìn bà ấy xem, ban ngày còn tốt, ban đêm ngã cái là luôn. Cho nên con phải nhanh lên chút." Tiểu Tú hiểu, người bà Hảo nhắc tới là mẹ của Chấn Tường. Nghe , nhưng đâu phải muốn là có được liền? Hơn nữa, tiểu Tô với rất trong sạch.


      "Bà Hảo, bà nên suy nghĩ nhiều, chắc chắn bà có cháu để ôm ." Tiểu Tú an ủi bà Hảo. Đợi đến buổi tối khi tiểu Tô trở lại, tiểu Tú mọi chuyện với , tiểu Tô rất vui vẻ.


      "Nếu chúng ta thử bắt đầu luôn hôm nay xem?" Tiểu Tô vẫn luôn muốn ăn tiểu Tú, nhưng tiểu Tú chịu. Tuy rằng thời trước mười bảy mười tám tuổi làm mẹ ít, nhưng tiểu Tú biết ở tuổi này thân thể còn chưa phát dục xong, làm sao làm mẹ được?


      Tiểu Tú liếc tiểu Tô: "Em với là để khi rảnh chuyện nhiều với bà Hảo chút cho bà đỡ buồn, bà Hảo lớn tuổi rồi suy nghĩ nhiều tốt." Tiểu Tô nghe xong, gật đầu.


      "Hiểu rồi, nhưng mà, em chắc chắn là muốn thử à?" Kết quả bị tiểu Tú đập cho cái.


      Sau khi tai của tiểu Tô tốt lên, viết thư gửi cho chiến hữu, tuy rằng trong thư nhiều lắm, nhưng chuyện vui như vậy cần cũng biết . Sau khi gửi thư, tiểu Tô luôn luôn ngóng chờ ngày hồi nhưng rất lâu sau mới nhận được. Nhận được hồi tiểu Tô vui vẻ nổi, bởi vì trong thư có việc.


      Trước kia tiểu Tô có chiến hữu khác ở tiền tuyến, chiến hữu đó là nhi, ra tiền tuyến khi bà xã ở nhà mang thai tám tháng rồi, vốn định hoàn thành nhiệm vu xong xin nghỉ vài ngày nghỉ trở về nhìn thămvợ con. Nhưng trước khi cậu ta xin phép nhận được lệnh ra chiến trường, trong trận chiến ác liệt, người chiến hữu hy sinh. Tin tức được gửi về nhà, bà xã của cậu ta chịu nổi kích thích bị khó sinh, kết quả bỏ lại đứa bé mới sinh ra . Vì thế đứa bé mới sinh cũng trở thành nhi, phải ăn nhờ ở đậu khắp nơi. Đứa bé rất đáng , nhưng ai chịu nhận nuôi cả.


      Tin tức này được đưa đến trước khi tiểu Tô viết thư, cho nên người chiến hữu khi nhận được thư của tiểu Tô cũng tiện luôn tin tức này. Đứa bé đáng thương vừa ra đời có cha mẹ khiến cho tiểu Tú nghĩ ra ý tưởng! thúc giục tiểu Tô gửi thư hỏi ràng tình huống cụ thể của đứa bé. Tiểu Tú muốn cho bà Hảo bất ngờ, bởi vì sau tang lễ, tinh thần của bà Hảo vẫn tốt hơn!
      linhdiep17 thích bài này.

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546

      Chương 38: Tiểu Tú dịu dàng


      Tiểu Tú muốn gặp đứa bé kia, biết sao lại nghĩ vậy. Tuy rằng chưa thấy nó bao giờ, nhưng tiểu Tú cảm thấy đứa bé kia như phần sinh mệnh của mình. Tiểu Tô trước giờ đều nghe lời tiểu Tú, đương nhiên là cũng nghe theo tiểu Tú chuyện này luôn, nhưng việc tiểu Tú muốn tự mình gặp đứa bé, tiểu Tô đồng ý.


      " mình em đồng ý. Mặc dù em biết địa chỉ, nhưng em biết đường thế nào à?" Tiểu Tô nhất quyết đồng ý cho tiểu Tú mình, muốn phải có cùng: " trẻ tuổi như em mình đến đó, rất lo lắng. Tốt nhất là nên để cùng."


      gì tiểu Tú cũng chịu. Bà Hảo cũng khuyên tiểu Tú: "Tú Tú, đây là con nhà người khác, con ôm về làm gì? Chẳng lẽ con muốn giúp người khác nuôi con hay sao?" Thấy tiểu Tú chỉ lo sắp xếp hành lý cho mình, bà Hảo giận: "Con , cho dù ôm nó về bà cũng giúp con trông nó đâu. Tự con ôm về tự con trông ."


      Tuy rằng hết nước hết cái, nhưng tiểu Tú vẫn cứng đầu."Tô, xem bà Hảo hơn 70 tuổi rồi, nên , buổi tối còn phải chăm sóc cho bà nữa. Em rồi quay về sớm. Tuy rằng lúc đầu em rất muốn đưa nó về nuôi, nhưng ngẫm lại cũng có khả năng lớn." Tiểu Tú biết nên cảm giác ràng buộc mạnh mẽ này với tiểu Tô.


      Tiểu Tô ngồi trong phòng tiểu Tú im lặng lên tiếng. Đứa bé tiểu Tú muốn gặp là con của chiến hữu , mấy năm nay tất cả mọi người ở chung khu, tình cảm rất khắng khít. Nhưng tiểu Tú cũng là người mình muốn buông tay." cần với em?" Tiểu Tú thấy tiểu Tô có vẻ xuôi rồi, vội vàng gật đầu!


      " đừng coi thường em chứ, năm ngoái em còn theo mọi người đến Tô Châu, Vô Tích bán bao gối thêu hoa đó." Mùa xuân năm ngoái tiểu Tú theo khác trong thôn bán bao gối. Mặc dù những bao gối được thêu trong lúc rảnh rỗi đem bán phải của tiểu Tú, mà do bà Hảo làm cũng rất đẹp.


      Nhưng giờ bà Hảo hơn 70 rồi, mắt còn tốt nữa, cho nên còn làm nhiều, tiểu Tú theo những người khác bán bao gối cũng chỉ vì muốn xem cuộc sống tại như thế nào. Bây giờ tiểu Tú ra chuyện này cũng vì muốn tiểu Tô yên tâm, giờ cũng còn là nữa, biết tự chăm sóc bản thân.


      Nhìn đôi mắt tha thiết của tiểu Tú, tiểu Tô đành phải đầu hàng, thở dài: "Nếu muốn em . Nhưng em phải cẩn thận, chú ý an toàn." Mặc dù tiểu Tú chưa từng giận dữ với tiểu Tô, trước giờ luôn dịu dàng, khi làm việc luôn hỏi ý kiến, thương lượng với , nhưng tiểu Tô biết tiểu Tú hề giống như những gì thể ngoài mặt.


      Được tiểu Tô đồng ý, tiểu Tú rất vui vẻ. Cười hì hì bổ nhào vào người tiểu Tô, hôn mấy phát vào mặt tiểu Tô. Tiểu Tô sờ sờ gương mặt ướt lỗ chỗ, dở khóc dở cười. Tiểu Tô bị động tác vừa rồi của tiểu Tú đốt lửa. Vừa rồi mặc dù tiểu Tú hành động khá nhanh, nhưng cảm giác về đôi môi mềm mại của người con mình thể quên được.


      Quay đầu nhìn tiểu Tú khom người sắp xếp đồ, tuy rằng người chỉ mặc quần áo bình thường, nhưng vẫn giấu được dáng người của tiểu Tú. Đặc biệt là vòng eo thon , nhìn thế nào người tiểu Tú cũng giống hình số 8. Tiểu Tô kìm được đứng lên, đến bên cạnh tiểu Tú, vươn tay kéo tiểu Tú về phía mình.


      Tiểu Tô ôm tiểu Tú vào ngực, đôi tay ghì chặt vòng eo thon của tiểu Tú. Tiểu Tô đẩy cho đầu tiểu Tú tựa vào lồng ngực mình, vừa ngửi mùi thơm của cơ thể tiểu Tú, vừa vụng trộm luồn tay vào trong áo tiểu Tú. Tay của tiểu Tô rất ấm áp, tiểu Tú cảm giác như vậy khi tay tiểu Tô vươn vào trong áo . Tiểu Tú cũng bắt tiểu Tô phải lấy tay ra.


      Tiểu Tô vốn rất khẩn trương sợ tiểu Tú bắt thu tay lại, nhưng tiểu Tú có động tĩnh gì, tiểu Tô biết tiểu Tú ngầm đồng ý. Vì thế càng dừng lại. Tiểu Tô phải người phóng khoáng, luôn chú ý mặt mũi của mình, nhưng giờ cũng kiềm chế nổi.


      Tiểu Tô vội vàng xoay tiểu Tú lại, ngừng chút, sau đó nhanh chóng tấn công đôi môi đỏ mọng mà mình chờ lâu. Môi của tiểu Tú rất mềm, mang theo mùi thơm đặc trưng của con . Đây là cảm giác tuyệt nhất mà tiểu Tô cảm nhận được, nhưng chỉ vậy tiểu Tô thể nào dập tắt được ngọn lửa trong lòng mình. Vì thế cẩn thận lần tìm đầu lưỡi, cẩn thận mút lấy môi tiểu Tú như trẻ con mút sữa vậy.


      có nhiều kinh nghiệm, nên tiểu Tú có cảm giác mình là như đứng giữa băng với lửa. Trong lúc tiểu Tô cố gắng dụ dỗ quấn lấy đầu lưỡi của tiểu Tú cùng nhau nhảy múa, bên kia tiểu Tú dễ chịu chút nào, tiểu Tô sợ tiểu Tú chạy trốn, cho nên vươn hai tay vây tiểu Tú trong lòng ngực của mình, ngờ càng hôn càng kích động, tiểu Tô là người thô kệch, lại mới giải ngũ, chỉ biết cố gắng ôm tiểu Tú, ra sức hôn , hề biết đôi tay cũng có thể mê hoặc tiểu Tú. Tiểu Tú cảm thấy eo của mình chịu nổi nữa, bị tiểu Tô ghìm chặt quá!


      Tiểu Tú cố gắng gỡ đôi tay bám eo mình ra, nhưng tiểu Tô chịu dừng lại, tiểu Tú làm thế nào cũng chịu buông tay, cho nên tiểu Tú vì mục tiêu mình có thể chạy nhảy vào ngày mai, đành phải thay đổi phương thức tác chiến. Vươn tay nhàng vuốt ve mặt tiểu Tô, đảo khách thành chủ nhàng tách khỏi lưởi của tiểu Tô, dù tiểu Tô muốn tách ra, nhưng động tác nhanh bằng tiểu Tú.


      nhàng hôn lên vành tai của tiểu Tô, nhàng điểm từng chút như kiến cắn. Tiểu Tô cảm thấy phấn khích: bị người mình đối đãi như vậy, thân thể khẽ run lên, giọng rên rỉ. Tay cũng nới lỏng chút, tiểu Tú cảm thấy khá vui nên tiếp tục đùa . Ý nghĩ xấu xa xuất , vươn đôi tay lạnh băng luồn vào trong vạt áo của tiểu Tô,


      Tiểu Tú vừa khẽ cắn vành tai của tiểu Tô, vừa vuốt ve lồng ngực của tiểu Tô. Tiểu Tô cảm thấy mình nóng lên, đôi tay lạnh băng của tiểu Tú xoa ngực như thể ngày hè nóng nực được ăn miếng dưa hấu mát lạnh vậy, bàn chân tự chủ lui về phía sau hai bước, mất thăng bằng ngã xuống giường tiểu Tú. Tiểu Tú theo quán tính cũng ngã úp lên ngực của tiểu Tô, tuy rằng cách vài tầng vải bông, nhưng vẫn cảm nhận được tiểu Tô hưng phấn bừng bừng. . . . . .

      Tiểu Tú nổi lên ý xấu, lột từng món đồ người tiểu Tô xuống.

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546

      Chương 39: ôn tình


      Tiểu Tô thể lực hơn người nên tiểu Tú vừa hưởng phúc lại vừa khổ sở, cho nên sáng hôm sau thức dậy mặt trời lên cao. Tiểu Tú rửa mặt xong, lúc xuống bếp ăn sáng, thấy bà Hảo cười tươi như hoa, tiểu Tú thẹn thùng biết cái gì cho phải, chỉ có thể nhanh chóng ăn xong bát cháo, sau đó qua với bà Hảo tiếng: "Bà Hảo,con thu thập hành lý đây." Rồi xoay người rời . BàHảo gật đầu, ngồi ở trước bàn nghe đài hát kịch.


      Trở về phòng trong, tiểu Tú gấp quần áo xong lại muốn dọn dẹp ít đồ, mặc dù mấy ngày rồi về , mang vài bộ quần áo là được. Nhưng dọn dẹp lúc liền thấy eo mỏi, như muốn gãy ra. Nghĩ tới nguyên nhân, tiểu Tú cảm thấy đỏ mặt. biết tiểu Tô có sức lực tốt hay tiểu Tú sức chịu đựng kém. ràng hai người mới cùng nhau, tiểu Tô có bản lãnh làm cho tiểu Tú liên tiếp kêu chịu nổi.


      Buổi sáng, tiểu Tú liền đem drap giường cất . Bây giờ mặc dù thịnh hành là phải đem lạc hồng cho nhà chồng nhìn, nhưng cái drap giường đơn này tiểu Tú vẫn muốn cất . Thu thập quần áo xong, tiểu Tú suy nghĩ chút phải đem theo chút tiền. Đến đó cần mua chút đồ cho đứa bé, tay phải có nhiều tiền hơn chút. Còn đồ tiểu Tú đều bỏ hết vào gian rồi.


      Trong căn phòng gian, đồ dùng hàng ngày đầy đủ hết, có ăn có mặc, ở trong đó năm rưỡi cũng được nữa là. Đồ nào quan trọng tiểu Tú cũng để ở trong gian . Tựa như lúc trước mua tem con khỉ. Để ở bên ngoài tiểu Tú yên tâm, sơ ý chút bị nấm mốc, hoặc là bị chuột cắn, đến lúc đó tiểu Tú có khóc cũng kịp . Mới vừa rồi tiểu Tú xem lại lúc, tiền trong người gần hết.


      Tiểu Tô đưa cho bà Hảo tiền lễ bà đều đưa lại cho tiểu Tú, tốn hơn trăm đồng tiền mua thức ăn, còn lại tiểu Tú cầm hết. tại kinh tế trong nhà đều dựa vào tiểu Tô . Năm ngoái nuôi heo còn phải nuôi hơn nửa năm nữa mới có thể bán, năm ngoái trồng cây ăn quả cũng cần ít nhất năm mới ra quả. Nếu chỉ lo ăn mặc, tiểu Tú cảm thấy chút tiền còn lại cũng đủ. cho cùng rau củ phải mua vì có trong gian, chỉ cần mua chút thịt cá. Nhưng bà Hảo lớn tuổi, chỉ sợ xảy ra chuyện gì thôi.


      Đến trưa tiểu Tú xếp xong đồ, cũng dọn dẹp xong. Tiểu Tô buổi trưa về ăn cơm, chỉ có hai người bà Hảo với tiểu Tú ăn. Ăn cơm được lúc bà Hảo với tiểu Tú: " Tiểu Tú, bà Hảo muốn cùng con thương lượng chuyện."


      "Bà Hảo, có chuyện gì vậy ạ?" Tiểu Tú ăn thức ăn trong chén. Đúng là đồ của mình trồng trong gian so với bên ngoài trồng ăn ngon hơn.


      "Tiểu Tú, con xem, tại nhà họ Tô cũng chỉ có người là tiểu Tô, nhà chúng ta cũng chỉ có hai người. Ông cha thường đông con nhiều cháu là có phúc. Bây giờ trong nhà quá ít người. Con cùng tiểu Tô cũng đính hôn. Con sinh mấy đứa cho đứa mang họ của con? Như vậy cũng coi như nhà họ Lý chúng ta có người lo hương khói sau này." Bà Hảo cười cười nhìn tiểu Tú.


      Bà Hảo biết tiểu Tú hiểu được , gả cho tiểu Tô, như vậy đứa bé thứ nhất phải mang họ Tô. Nhưng đứa tiếp theo cho làm con thừa tự cho nhà họ Lý, Nhà họ Lý cũng có người lo hương khói. ra tiểu Tú đối với ý tưởng này cũng phản đối. Họ Tô hay họ Lý đều là con mình, nhưng là bà Hảo lại rất coi trọng. Bà chỉ sợ sau khi trăm tuổi có người nào để tang, tiết Thanh Minh có người nào viếng mồ mả. "Bà Hảo, chuyện này con muốn cùng tiểu Tô thương lượng chút. Trước khi con Trấn Giang trả lời bà có được ?" Tiểu Tú sao cả, nhưng cũng thể tự quyết định, giữa vợ chồng có việc gì cũng phải cùng nhau thương lượng.


      Bà Hảo cũng hiểu chuyện này thể gấp được, cho nên cũng gật đầu: " vội , con cùng tiểu Tô thương lượng tốt với nhau , bà thúc giục con đâu." Ăn xong cơm trưa, dọn dẹp xong, tiểu Tú ngủ luôn, dưỡng sức ngày mai còn lên đường.


      Tiểu Tô hôm nay bận bịu cả ngày, dậy sớm. Tới xưởng sản xuất thịt làm, vừa đến nơi, liền bị người khác kéo họp. Họp chuyện gì? Tất nhiên là cầu nhân viên tìm thêm nhiều nơi cung cấp, tại thịt của xưởng buôn bán càng ngày càng tốt, nên lại cần càng nhiều heo sống. Huống chi tại xưởng chỉ bán thịt heo sống, còn khai thác những loại sản phẩm mới. Cho nên liền cần nhiều heo hơn.


      Nhưng hầu hết mọi người cho là làm công nhân là công việc chính, về nhà làm ruộng cũng là công việc chính, nhưng rất ít người nuôi heo. Bình thường mỗi nhà chỉ nuôi hai con để lễ mừng năm mới thịt. Rất ít người nuôi nhiều. Cho nên xưởng sản xuất bây giờ thiếu heo sống nghiêm trọng. mua được heo sống, xưởng liền kịp quay vòng.

      Vì vậy nhiệm vụ của mỗi nhân viên thu mua cũng nặng. Lần này họp mỗi nhân viên thu mua có định mức nhiệm vụ. Mỗi người cần mua bao nhiêu con heo đều phân công ràng. Hoàn thành tốt có tiền thưởng, làm được phải trừ tiền lương!


      Tiểu Tô cũng được phân nhiệm vụ, số lượng cũng nhiều, tiểu Tô tính toán qua, số heo ở nhà đủ để mình hoàn thành nhiệm vụ rồi. Vì vậy liền phân tâm nghĩ cái khác . Nhớ tới bộ dạng của tiểu Tú tối hôm qua, tiểu Tô cảm thấy mình ngồi yên. Tất cả mọi người đều biết ăn thịt rất ngon, ăn lần liền muốn ăn lần thứ hai, lần thứ ba. Tiểu Tô bây giờ còn trẻ, mới được nếm qua tư vị đó, dĩ nhiên là quên được rồi.


      Tiểu Tô lấy cớ muốn ra ngoài tìm nguồn cung cấp, cùng đội trưởng đội thu mua chào hỏi qua là được rồi. Đội trưởng liền cho , nhân viên thu mua vốn luôn phải ra ngoài tìm nguồn cung cấp. Mà tiểu Tô là do xưởng trưởng tiến cử. Từ xưởng trưởng mới được điều đến xưởng sản xuất thịt chưa bao lâu, đội trưởng đội thu mua muốn tìm cơ hội cùng Từ xường trường tiếp xúc nhiều hơn, nên giữ quan hệ tốt, về sau được quan tâm hơn.


      Trở về trong thôn, tiểu Tô đến những nhà nuôi heo xem qua lượt, bàn bạc chút số heo cần mua, vài ngày nữa trở lại mua luôn. Hàng xóm láng giềng đều là tôi giúp , giúp tôi . Nuôi heo chính là muốn kiếm vài đồng tiền , bán cho ai cũng là bán? Còn bằng bán cho người quen biết, mặt bán được heo, mặt khác cũng gia tăng tình hàng xóm. chuyện xong cũng qua ăn giờ cơm trưa. Tiểu Tô lòng muốn về nhà xem tiểu Tú, vì vậy liền trở về.


      Đến nhà, bà Hảo phơi rau ngâm, nhìn thấy tiểu Tô trở lại, bà liền : "Tiểu Tô, sao bây giờ về rồi, có chuyện gì sao?"


      Tiểu Tô vừa vào trong phòng bếp vừa : "Bà Hảo, con làm việc cả buổi sáng, đến bây giờ còn chưa ăn cơm, con ăn cơm trước ." Bà Hảo thấy tiểu Tô đến bây giờ vẫn chưa được ăn cơm. để xuống rau ngâm làm định giúp tiểu Tô hâm lại cơm. Tiểu Tô khoát tay : "Bà Hảo, bà cứ làm việc , con tự ăn cũng được." bà Hảo cũng làm tiếp việc của mình. Trong tủ bếp cũng chỉ còn ít cải trắng xào, cơm nguội. Tiểu Tô liền xới cơm, xào lại cải trắng rồi ăn.


      Ăn cơm xong, tiểu Tô nhìn thấy tiểu Tú liền hỏi bà Hảo: "Bà Hảo, tiểu Tú rồi ạ, phải ngày mai mới sao?" Bà Hảo chỉ chỉ phòng tiểu Tú "Nó ở trong phòng, con xem chút ." Mặc dù tiểu Tô biết bà Hảo có ý gì khác, nhưng nhìn đến khuôn mặt tươi cười của bà vẫn cảm thấy ngượng ngùng, gật đầu cái liền tiến vào. Rón rén vào rồi cẩn thận đóng cửa phòng. Tiểu Tô giống như kẻ trộm thầm vào phòng tiểu Tú.


      giường tiểu Tú bọc chăn ngủ say, hé ra khôn mặt , cái miệng nhắn đỏ tươi, thấy vậy tiểu Tô lại muốn nhào tới. Hồi tưởng lại tư vị tối hôm qua, trong đũng quần tiểu Tô dựng lên lều trại. Tiểu Tô bên nghĩ, bây giờ là ban ngày, bà Hảo ở bên ngoài, ban ngày làm chuyện như vậy tốt. Mặt khác thân thể kêu gào, nhào tới, nhào tới! đấu tranh liên tục, cuối cùng cũng nhịn được.


      Tiểu Tô khóa cửa lại, lại đem rèm cửa sổ kéo xuống, xong rồi liền cởi quần áo chui vào trong chăn của tiểu Tú.
      linhdiep17 thích bài này.

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546

      CHƯƠNG 40: Có khách nữ tới.


      Tiểu Tô lên giường, tất nhiên là yên lặng ngủ chung với tiểu Tú như thế, ôm tiểu Tú vào trong ngực, nhìn thế nào cũng cảm thấy tiểu Tú là tốt nhất, luôn muốn hôn cái rồi lại cái. Vì vậy môi tiểu Tú liền bị tiểu Tô cắn nuốt từng chút. Lúc bắt đầu còn biết phải chút, chậm chút, nhưng là càng về sau tiểu Tô lại càng dùng sức mạnh hơn.


      Tiểu Tú trước khi ngủ có thói quen chỉ mặc bộ quần áo ngủ, điều này lại tự nhiên thuận lợi cho tiểu Tô trộm hương. Theo vạt áo, tay tiểu Tô liền trượt vào. Ngực tiểu Tú có hình rất tốt, lớn vừa vặn bàn tay tiểu Tô. người tiểu Tú phát ra mùi hương nữ nhi, tay vuốt ve ngực tiểu Tú, tiểu Tô chỉ có cảm giác mình muốn càng nhiều hơn.


      Tiểu Tú ngủ mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy có người nằm ở người mình, đôi bàn tay trêu chọc nơi nhạy cảm của mình hơi thở khỏi ổn, vừa mở mắt liền thấy tiểu Tô nghiêm túc chui đầu vào trước ngực mình mút mát. Nhất thời tiểu Tú liền nhớ lại đợt điên cuồng tối ngày hôm qua, thân thể tự nhiên mềm nhũn, tựa như hóa thành bãi nước xuân, mặc cho tiểu Tô định đoạt.


      Tiểu Tô là lo lắng đề phòng, chỉ sợ bà Hảo tới gõ cửa, cùng kẻ trộm giống nhau trêu chọc hai lượt lại nghe xem ngoài cửa có tiếng bước chân hay . Cảm giác như thế càng thêm kích thích tiểu Tô muốn sớm giải phóng. Phân ra cái tay mò về chốn đào nguyên bên dưới, cửa chốn đào nguyên sớm là lầy lội, tiểu Tô vác súng liền lên ngựa, lập tức liền chìm đến đáy.


      Khi tiểu Tô tiến vào tiểu Tú cùng hai người đồng thời thở dài ra tiếng tựa như rên rỉ. Tiểu Tú hơi đong đưa chút, kích thích tiểu Tô hận thể giục ngựa chạy như điên. Nhưng đây rốt cuộc giữa ban ngày, vì vậy tiểu Tú lại đưa hai người vào căn nhà trong gian của tiểu Tú lần nữa. Vào gian riêng này tiểu Tú đột nhiên nở nụ cười.


      Tiểu Tô thấy tiểu Tú phân tâm, cắn cái hỏi "em cười cái gì?" Vừa vừa động chọc cho tiểu Tú thở hổn hển ngừng “ em trước kia chỉ xem gian này là nơi du lịch tại nhà, dụng cụ tốt để giết người diệt khẩu, ngờ cũng là đất lành để vụng trộm túng dục!" Tiểu Tô nghe, càng thêm ra sức hành động.

      Đợi hai người từ trong gian ra, sắc trời gần muộn, hai người ngược ngùng ra khỏi phòng, cũng may bà Hảo cũng có ở nhà. Vì vậy vợ chồng son cùng nhau chuẩn bị làm cơm tối. Tiểu Tô nhóm lửa, tiểu Tú ở bên cạnh. Lúc xào rau. tiểu Tú với tiểu Tô chuyện của bà Hảo ."Tiểu Tô, bà Hảo bảo em thương lượng với chuyện."


      Tiểu Tô canh lửa, híp mắt : "Có chuyện gì em thể quyết định được mà phải thương lượng với ?"


      "Chuyện em sớm quyết định rồi, tất nhiên là có chuyện quan trọng muốn thương lượng với ." Cách cái bếp, tiểu Tú thấy nét mặt của tiểu Tô.


      "Vậy em ."


      "bà Hảo muốn về sau chúng ta sinh con cho đứa lấy họ Lý của bà." Tiểu Tú do dự chút rồi ra tình hình thực tế. Mặc dù biết là tiểu Tô quá để ý, nhưng khi chưa có kết quả vẫn có chút lo lắng.


      Tiểu Tô trầm mặc lát, đưa ít củi vào trong bếp lò, trong lúc tiểu Tú nhanh chóng xào món ăn "Vậy em muốn sinh 3 đứa, đứa đầu và thứ 2 lấy họ Tô, đứa thứ ba bất luận nam nữ cũng lấy họ Lý phải ?"


      Nghe tiểu Tô vậy, tiểu Tú cũng yên tâm. Vì vậy cười : " cho em là heo mẹ chắc, sinh nhiều như vậy. Ngộ nhỡ đứa đầu và đứa thứ 2 đều là con , đứa thứ 3 là con trai, đến lúc đó cũng làm vậy sao?"


      "cứ làm như thế , em yên tâm, ngộ nhỡ như lời của em, em giúp sinh thêm đứa nữa là được." Tiểu Tô buông tha tiểu Tú : " tiếp, bà Hảo trông hộ chúng ta rồi." Tiểu Tú nghe xong hừ hai tiếng. Trong lòng suy nghĩ, tính toán thời gian cũng xê xích gì nhiều, sinh hai ba đứa hợp ý người ở đây. Đến lúc có chính sách kế hoạch hóa gia đình mỗi nhà con, mình bị ở trách phạt.


      Cơm nấu xong, bà Hảo cũng vừa về, tay ôm túi khoai lang."Tiểu Tú, thím Lưu cho bà ít khoai lang, lát nữa lấy ra luộc ăn nhé?" răng bà Hảo được tốt, ăn cái gì cũng thích mềm. Khoai lang này dù là chưng ăn, hay là nướng ăn, đều là vừa ngọt vừa thơm lại mềm . Rất thích hợp để bà Hảo ăn. Năm ngoái trong nhà cũng trồng ít, giờ ăn gần hết.


      Tất nhiên tiểu Tú đồng ý với cầu này của bà Hảo. Cơm tối dọn lên bàn, nhà ba người cùng nhau ăn cơm, ăn được lúc tiểu Tú đá tiểu Tô cái, hai ngày nay tiểu Tô làm có chút mệt mỏi nên lúc ăn cơm cũng ăn được nhiều. Bị tiểu Tú đá cái, liền nhớ lại lời tiểu Tú với mình vừa rồi.


      Vì vậy buông chén xuống , hắng giọng cái với bà Hảo: "bà Hảo, lúc nãy con và tiểu Tú có chuyện với nhau, con cũng đồng ý với ấy. Tương lai đứa con đầu và thứ 2 theo họ của con, còn đứa thứ 3 bất luận là nam hay nữ đều theo họ bà, bà xem vậy có được ?" Bà Hảo nghe vậy rất vui mừng, đương nhiên đồng ý, ăn cơm xong vội thắp hương cho chồng.

      "Lão già à, ông phải phù hộ tiểu Tú có con sớm chút, tốt nhất là hai năm ba đứa." Nghe vậy, tiểu Tú đầu đầy vạch đen, tốc độ hai năm ba đứa này cũng quá là nhanh. Con lớn còn chưa chăm sóc tốt, sinh thêm đứa nữa chăm sóc được sao.


      Ăn cơm xong, tiểu Tô và tiểu Tú liền như mọi ngày trở về phòng, vừa vào phòng liền muốn lôi kéo tiểu Tú vào gian, nhưng tiểu Tú muốn, ngày mai tiểu Tú phải đến Trấn Giang,muốn đích thân làm chút việc. Tiểu Tú lấy từ trong túi tiền ra 20 đồng tiền cho tiểu Tô: " cầm tạm ít tiền này, bà Hảo muốn ăn gì cứ mua."


      Tiểu Tô chịu cầm tiền của tiểu Tú : "bà Hảo muốn ăn gì vẫn còn có thể mua, cũng cần em bỏ tiền, tay vẫn là có chút tiền này." Tiểu Tú dứt khoát đặt tiền vào tay tiểu Tô: "em cũng biết có bao nhiêu tiền, cần giành việc này với em, người đàn ông luôn phải có ít tiền trong người , đặc biệt là làm công việc xưởng như , có ít tiền khó coi." Thấy tiểu Tú như vậy, tiểu Tô cũng đành cầm.


      " Thùng gạo trong nhà sắp hết rồi, ngày mai xát ít gạo ." Tiểu Tú với tiểu Tô từng việc trong nhà, tiểu Tô cũng ghi nhớ từng việc . Buổi tối này hai người chỉ đơn giản ngủ cung nhau , nhưng hai người ở cạnh nhau thương lượng chuyện vụn vặt trong nhà cũng có cảm giác hết sức tốt đẹp.


      Vừa rạng sáng ngày hôm sau, sau khi nghe bà Hảo dặn dò, tiểu Tô đưa Tú đến chỗ xe đò đứng, mua vé xe rồi đưa tiểu Tú lên xe, xong rồi mới từ từ làm. Bởi vì lo lắng bà Hảo ở nhà mình, vì vậy tiểu Tô làm công việc được giao cách nhanh chóng, lấy cớ chạy nguồn cung cấp liền ra khỏi xưởng. Tiểu Tô sang thôn bên cạnh mua vài cái đầu heo, sau đó liền mang về nhà. Thấy bà Hảo phơi nắng, tiểu Tô liền sang hàng xóm mượn cái xe đẩy , bỏ lúa lên xe rồi mang theo hai cái bì xát gạo.


      Chỗ xát gạo cách nhà cũng xa, chỉ cần qua cái cầu, rồi lại tiếp hai dặm đường là đến. Lúc tiểu Tô đến nơi cũng có nhiều người xát gạo lắm, nên phải đợi lâu liền đến phiên mình xát gạo. xát được nửa liền nghe thấy có người gọi, tiểu Tô vươn người ra ngoài xem ai gọi, thấy là A Tài, liền hỏi: " Tài tìm tôi có việc gì ?”


      Lúc A Tài ngang qua nhà tiểu Tô, thấy có người đứng ở bên ngoài cửa , liền lên hỏi tiếng: " tìm ai vậy?" Người nọ liền hỏi: "đây có phải nhà Tô Chính ?". Trong thôn bình thường mọi người hay gọi tiểu Tô , A Tài lúc đầu nhớ ra tên tiểu Tô là Tô Chính, lúc nhớ ra liền dẫn người ta tới nhà tiểu Tú, với bà Hảo là tìm tiểu Tô.


      Bà Hảo làm dưa ngâm, thấy có khách, liền vào nhà rót ly nước cho khách. Mặt khác nhờ A Tài gọi tiểu Tô về. A Tài liền chạy gọi người. Tiểu Tô thấy cũng xát gạo gần xong, liền nhờ A Tài nhắn về nhà: " Tài, về trước, giúp tôi nhắn với bà Hảo lúa xát gần xong, chút nữa xong tôi liền về ngay.”


      Chờ tiểu Tô đẩy hai túi gạo về đến nhà, vừa ngẩng đầu nhìn thấy người con mặc quân trang mặt lập tức cổ quái. Bà Hảo nhìn thấy tiểu Tô về, vội gọi tiểu Tô đem xe đẩy vào trong sân, giúp phủi bụi người : "Làm sao lại bẩn thế này rồi, bảo con thuê người mang đến cho mà về sớm chút. Con xem, có chiến hữu tới thăm con kìa."


      Tiểu Tô phủi phủi bụi người. Hướng về phía kia cười : "Lý Lệ, hoan nghênh tới nhà tôi làm khách. Lúc tôi đính hôn đội trưởng còn em đến tham dự, ngờ tại mới tới !"
      linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :