1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông xã, chúng ta cùng nhau làm ruộng đi - Cửu nguyệt bảo Bối (71 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546

      Chương 31:Tôi muốn...


      Tiểu Tú vội điều kiện, mặc dù biết họ là quan chức, nhưng cũng ràng là làm gì, tốt nhất là nên tìm hiểu cho kỹ, biết người biết ta trăm trận trăm thắng!"Chú à, cho hỏi chú họ gì, tôi nghe chú là bộ đội giải ngũ, vậy bây giờ chú làm nghề gì?"


      Người nọ xoa xoa đầu, cười: "Tôi họ Từ, đúng là bộ đội giải ngũ, bây giờ đảm nhiệm chức xưởng trưởng ở xưởng cung cấp thịt."


      Từ trưởng xưởng vừa xong, hai mắt tiểu Tú sáng lên, xưởng cung cấp thịt kìa, đúng là nơi tốt, thịt luôn là thứ rất hút hàng, nhất là trong thời kỳ đầu cải cách như nay, đây có thể coi là loại phúc lợi. Tiểu Tú luôn cho rằng tiểu Tô giống người làm ruộng, phải là tiểu Tô chịu được cực khổ, mà tiểu Tú nghĩ rằng tiểu Tô là người rất hiếu học, mặc dù tiểu Tô chưa bao giờ nhắc tới bằng cấp của mình trước mặt , cũng chưa bao giờ thảo luận với những vấn đề quá cao siêu nhưng tiểu Tú từng bắt gặp tiểu Tô ngồi đọc sách toán trung học.


      Theo lý mà khi tiểu Tô làm hùng trở về , có thể cầu bộ dân chính sắp xếp cho mình công việc thoải mái. Nhưng tiểu Tô chỉ im lặng, cầu gì, ngay cả việc phân đất trong thôn cũng phải do bà Hảo cương quyết đòi mới có được phần tốt. Cho nên bây giờ có cơ hội, tiểu Tú muốn tìm cho tiểu Tô công việc tốt!


      Trong suy nghĩ của tiểu Tú, làm trong xưởng cung cấp thịt là công việc rất tốt. Làm việc ở đó giúp cho lý lịch của tiểu Tô thêm phong phú." biết bộ phận mua bán trong đó còn chỗ trống hay ?" Tiểu Tú híp mắt nhìn Từ trưởng xưởng. Tuy rằng thẳng là muốn được sắp xếp vị trí tốt, nhưng biết Từ trưởng xưởng hiểu ý của mình.


      Từ trưởng xưởng cười khổ: "Tôi sắp xếp tốt, ngoài điều này còn cầu gì khác ?"


      Tiểu Tú lắc đầu, nhìn tiểu Tô cái, tuy chưa có đồng ý của tiểu Tô mà tìm cho công việc, nhưng biết tiểu Tô vì vậy mà xem thường mình."Bây giờ tạm thời có, chờ tai của tiểu Tô tốt lên, ấy lên xưởng sau. bằng tháng sau bọn tôi mới bắt đầu làm, được ?"


      Bây giờ Từ trưởng xưởng chỉ muốn nhanh chóng có được tuyết thảo, số tuyết thảo của cha ông giờ chỉ còn ít, lão sư phụ từng qua, nếu có tuyết thảo, số tuyết thảo dùng trước kia từ từ mất hiệu lực. Vì muốn tiếp tục trị liệu, điều kiện gì Từ trưởng xưởng cũng đồng ý.


      Trước giờ quân nhân bao giờ có thể làm trọn vẹn cả hai chữ trung hiếu, tập trung vào trung nghĩa để làm tròn đạo hiếu và ngược lại, nếu làm tròn chữ hiếu để toàn tâm toàn ý phục vụ tổ quốc. Nhiều năm nay Từ trưởng xưởng là đứa con bất hiếu, vì giấc mộng nơi chiến trường, nên rời khỏi nhà từ sớm, tuy rằng vẫn liên lạc với người nhà qua thư từ, nhưng phải việc gì cũng có thể dựa vào nó để giải quyết.


      Đợi đến khi Từ trưởng xưởng quyết định giải ngũ trở về, nhìn thấy cha mẹ già của mình, Từ trưởng xưởng cảm thấy rất đau lòng. Cho nên vì muốn chữa khỏi tai cho cha mình, Từ trưởng xưởng thể chấp nhận cầu của tiểu Tú, tuy vậy trong lòng cũng có ý định sẵn, nếu như là người có tài tiếp tục dùng, nếu là người vô dụng vậy tìm cớ đuổi là xong.


      "Từ trưởng xưởng là người thoải mái, tôi cũng phải người xấu gì. Bây giờ còn hai điều kiện tôi vẫn chưa nghĩ ra, bằng để lại, sau này nhắc lại sau! Đương nhiên tôi cũng đưa ra điều kiện phạm pháp gì cả, tất cả trong vòng pháp luật!" Tiểu Tú biết bức người quá đáng bị phản tác dụng, vì thế tiểu Tú tự động ngừng lại.


      "Tôi đây chỉ là xưởng trưởng, nếu cầu của vượt qua năng lực của tôi, vậy xin lỗi." Từ xưởng trưởng tuy có hơi côn đồ, nhưng làm cho người ta chán ghét. Tiểu Tú gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Lên tiếng hỏi Từ trưởng xưởng cần bao nhiêu tuyết thảo xong, kéo tiểu Tô đến bên, thấp giọng vài câu. Sau đó tiểu Tô ra ngoài.


      "Hôm nay lúc ra khỏi nhà mang theo tuyết thảo, cho nên phải nhờ người lấy dùm, phiền Từ trưởng xưởng ngồi chờ lúc." Tiểu Tú giải thích.


      "Có cần nhờ xe của bọn tôi hay ? Đảm bảo thoải mái hơn bộ nhiều!" Từ trưởng xưởng chỉ mong lấy được tuyết thảo càng sớm càng tốt. Nếu sợ hai người trẻ tuổi này lại đưa ra thêm mấy điều kiện nguy. Tiểu Tú chỉ lắc đầu.


      Hơn tiếng sau, tiểu Tô mang theo cái gói vào, đưa cho tiểu Tú, tiểu Tú ước lượng chút sau đó đưa cho Từ trưởng xưởng: "Đây chính là số tuyết thảo chú cần, chú kiểm tra , bởi vì có cân, cho nên chỉ có thể ướng chừng thôi, nhưng chắc chắn là hơn số chú cần!"


      Kỳ số tuyết thảo này tiểu Tú đưa cho tiểu Tô sáng nay, nhưng bởi vì muốn làm vở kịch vui nho cho nên mới mang theo. Lúc nãy tiểu Tú bí mật bảo tiểu Tô tìm thứ gì giết thời gian, đợi hơn tiếng sau rồi trở về.


      Từ trưởng xưởng kích động nhận cái túi , lấy ít tuyết thào ra xem, tuy rằng khác gì tuyết thảo trước kia, nhưng Từ trưởng xưởng yên lòng, sau khi tự mình xem, còn đưa cho lão sư phụ kiểm tra lại. Tuy nắm chắc nhưng lão sư phụ cho rằng đây là số tuyết thảo tiểu Tú trồng được, chỉ mới mà còn rất tốt.


      Sau khi kiểm tra xong, Từ xưởng trưởng cất số tuyết thảo . Tiểu Tú và tiểu Tô ngồi chỗ uống trà, nhìn Từ trưởng xưởng cẩn thận cất kỹ tuyết thảo vào túi của mình, sau đó mở ví lấy khoản tiền ra: "Tuyết thảo này hai người bán bao nhiêu?" lúc nãy bọn họ vẫn chưa bao nhiêu tiền ký.


      Tiểu Tú lắc đầu: " nhận tiền của chú, chỉ cần chú thực điều kiện hứa là được." Nếu nhận tiền bán tuyết thảo, chỉ sợ sau này Từ trưởng xưởng là trả tiền mua rồi, thể nào nhắc lại cầu được nữa. Như bây giờ mới tốt, tuyết thảo là do tiểu Tú đưa, như vậy Từ trưởng xưởng nợ phần nhân tình, phần nhân tình này rất lớn, cho dù có cầu thêm hai việc cũng thành vấn đề!


      Xử lý xong mọi chuyện cần thiết, tiểu Tô và tiểu Tú lên đường về nhà: "tiểu Tô, có trách em tự tiện tìm việc cho ?" Tiểu Tô lắc đầu." trách em được. Em chỉ lo lắng cho thôi mà!" Nghe xong lời tiểu Tô , tiểu Tú cười vui vẻ. Tiểu Tú luôn nghĩ rằng tiểu Tô phải là người làm chuyện lớn!


      "Tô, sau này làm việc ở nơi đó, nhớ chiếu cố sáu con heo chúng ta nuôi đó!" Tiểu Tú đùa với tiểu Tô. Heo nhà mình ra sao tiểu Tô biết nhưng vẫn phối hợp với tiểu Tú: "Vậy cũng phải xem , phải hàng tốt lấy!"


      Nhìn bộ dạng vui vẻ của tiểu Tô, tiểu Tú cũng vui lây, bây giờ nhiệm vụ nuôi nấng sáu con heo được giao cho tiểu Tô. Số thức ăn nuôi heo gần hết, cho nên tiểu Tô phải ra ngoài tìm thêm thức ăn cho chúng! Tiểu Tô cũng lo lắng biết nên tìm cách nào để cho lũ heo mau lớn.
      linhdiep17 thích bài này.

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546

      Chương 32: Tính toán


      Uống xong hai thang thuốc cuối cùng, tai của tiểu Tô cũng bắt đầu nghe khá hơn, theo đề nghị của lão sư phụ, tiểu Tú bắt đầu hầm số dược thiện bồi bổ thêm cho tiểu Tô. Tuy rằng số dược thiện này có hương vị tốt lắm, nhưng tiểu Tô vẫn cố gắng ăn sạch ! (Di: dược thiện là món ăn được nấu với thuốc bổ, ví dụ: gà hầm thuốc bắc, gà ác tiềm...)


      Bà Hảo cũng bắt đầu chuẩn bị đồ cần dùng để tiểu Tô viếng mộ. chén rau xanh, chén đậu hủ, chén thịt nướng, còn có con cá chiên, những món này là để cho người qua đời dùng. Ngoài ra bà Hảo còn chuẩn bị thêm giấy tiền vàng bạc phủ, nến, nhang. Đây là đồ cần thiết khi viếng mộ.


      Đây cũng là lần đầu tiên bà Hảo chuẩn bị đồ ăn viếng mộ tổ tiên thịnh soạn như vậy, trước kia chủ yếu là chén rau xanh, chén đậu hủ, lại thêm ít thịt là được rồi. Nhưng bây giờ cuộc sống trong nhà được cải thiện, tai của tiểu Tô cũng dần phục hồi, chuyện này nhất định phải cảm tạ tổ tiên phù hộ. Trong suy nghĩ của bà Hảo, phải nhờ những người trước phù hộ tai của tiểu Tô mới khỏi nhanh như vậy!


      Ngày hôm sau, tiểu Tú và tiểu Tô xách đồ viếng mộ. Mộ được đặt ở phần đất phía tây thôn, vậy còn nằm cách xa nhau, mặc dù cảnh vật xung quanh có thay đổi, nhưng tiểu Tô vẫn nhanh chóng tìm được rồi mộ phần của gia đình. Ông bà nội được chôn chung phần mộ, trong khi mộ phần của ba mẹ lại theo quy tắc chôn cách nhau khoảng.


      Tiểu Tô dẫn tiểu Tú đến bái tế ông bà nội và họ hàng Tô gia trước. Tiểu Tô yên lặng đốt nến, tiểu Tú lẳng lặng bày các tế phẩm lên trước mộ phần. Ba cái chén được đặt trước mộ, sau đó được rót đầy rượu, đặt thêm ngọn nến, tiểu Tô khom lưng quỳ gối lạy ba lạy: "Ông nội, bà nội, tai của tiểu Tô khá hơn nhiều rồi! Cám ơn ông nội và bà nội ở trời linh thiêng. Hôm nay con chuẩn bị chút đồ ăn, ông bà nội hãy dùng ạ."


      Điều tiểu Tô muốn rất nhiều, nhưng năng lực có giới hạn, phải muốn là ra được. Cha mẹ mất sớm, cho nên chỉ có ông bà nội là ở cạnh chăm sóc , cũng nhận được rất nhiều tình thương từ họ, khoảng thời gian lính, người mà nghĩ đến nhiều nhất vẫn là ông nội và bà nội, trong khoảnh khắc cứu chiến hữu chiến trường, tiểu Tô cho rằng mình có thể gặp họ, nhưng khi tỉnh lại mới phát phải như vậy.


      Quay đầu nhìn sang tiểu Tú quỳ bên đốt giấy tiền vàng bạc, tiểu Tô tự nhủ trong lòng: "Bà nội, con tìm được người rất tốt với con, sang năm con cố gắng buôn bán kiếm tiền cưới ấy vào cửa, cùng ấy sinh cho Tô gia đứa mập mạp. Đúng rồi, bà Hảo cũng rất khỏe. . . . . ."


      Sau khi thắp hương cho ông bà nội xong, tiểu Tô và tiểu Tú di chuyển sang mộ phần của ba mẹ tiểu Tô. Giống như trước, đốt nến, dâng đồ cúng, rót rượu thắp hương, rồi lại đốt giấy tiền. Mặc dù cũng thêm bao nhiêu, nhưng cũng tốn ít thời gian, đến lúc tiểu Tú và tiểu Tô rời khỏi đó để về nhà mặt trời lên đến đỉnh.


      biết có phải vì chịu ảnh hưởng của buổi viếng mộ hay mà tiểu Tô có chút kỳ lạ. Tiểu Tú rót cho chén nước rồi yên lặng ra ngoài, quấy rầy nữa. người đàn ông luôn cần có gian riêng. Trong thời gian tiểu Tô ngồi thẫn thờ tiểu Tú chạy vào gian. Bởi vì tiểu Tú lại có ý tưởng mới.


      Trong này có gốc cây dâu tằm, tiểu Tú tính làm nơi nuôi tằm. Từ xưa đến nay, Giang Nam là nơi có rất nhiều tằm. Cho nên trong thôn rất nhiều nhà nuôi và cũng có khá nhiều loại. Tiểu Tú xin phía đông ít, phía tây ít."Tú, sao sớm như vậy chọn giống tằm rồi?" Vừa mới đầu xuân, nuôi tằm hơi sớm.


      "Thím, phía sau nhà có gốc cây dâu tằm, cho nên muốn lấy làm nơi nuôi tằm luôn, cũng có thể kiếm được ít tiền mà." Đương nhiên tiểu Tú . Tiểu Tú chỉ xin mỗi nhà ít tằm các loại, số lượng lớn, hơn nữa cũng rất ngoan ngoãn gọi dạ bảo vâng nên người ta cũng mặc kệ. Sau khi về đến nhà, tiểu Tú lấy hết ra bày bàn, đếm tới đếm lui được khoảng hai mươi loại.


      Vì số tằm mới này, tiểu Tú tốn ít công sức. Trước kia nhà tiểu Tô cũng từng nuôi tằm, cho nên số dụng cụ linh tinh vẫn còn, nhưng nhiều năm đụng đến, nên phải sửa chữa mới có thể sử dụng. Việc sửa chữa vẫn do a Tài làm. Chờ mọi thứ xong xuôi hết, tiểu Tú chỉ cần nhờ tiểu Tô chuyển giúp vào gian nữa là xong.


      Trước khi chuyển đồ vào, phu khuân vác là Tô tiên sinh sửa sang xong gian nhà trong gian. Trong gian nhà đó cũng có gì nhiều, chỉ chứa mấy cái rương gỗ, đôi vợ chồng son cũng mở ra xem qua, tất cả đều là sách, hơn nữa còn là loại sách xem hiểu, theo như lời tiểu Tú những sách này nếu phải là sách này cũng là sách nọ. (Di: ai thắc mắc tại sao trong gian có nhà xem lại chương 1 nha, ngay từ đầu lúc tiểu Tú nằm mơ là có nó rồi, ‘’ gian’’ y như căn nhà có vường có ruộng vậy á)


      Tiểu Tô đem mấy thứ này chuyển vào gian phòng bên cạnh, trống được khoảng đủ để nuôi tằm gì đó. Công việc nuôi tằm kiếm tiền của tiểu Tú tương đối nhàng và thoải mái, hơn nữa còn có thể duy trì lâu dài. Bởi vì tiểu Tú có lợi thế đó là " gian’’. Những người khác nuôi tằm phải phân theo mùa, còn phải lo lắng đến việc có đủ lượng lá dâu cho tằm ăn hay , hoặc đủ loại vấn đề khác, còn tiểu Tú như vậy.


      Trong gian bốn mùa như mùa xuân, độ ấm tuyệt đối thích hợp, hơn nữa nuôi ở trong gian sinh sâu bệnh, mà gốc cây dâu tằm lớn kia cũng đủ cung cấp sức ăn cho tằm lúc đầu. Tuy thế tiểu Tú vẫn muốn ra ngoài tìm thêm mấy cây nữa. Bởi vì tiểu Tú muốn nuôi lâu dài.


      tại các loại tằm đều xin từ nhà hàng xóm, số tằm này được đưa vào trong gian tiến hành ấp trứng, chờ tằm bắt đầu đóng kén là có thể tiến hành phân loại. Tiểu Tú cần hỏi lại mọi người cũng biết, năm có ba đến bốn lần thu hoạch . Nếu vậy năm tiểu Tú thu vào gấp ba đến bốn lần người khác rồi. (Di: Thường có 3 thời vụ nuôi tằm: Xuân, Hè, Thu. Vụ Xuân, Thu mát mẻ nuôi tằm giống tốt, năng suất, chất lượng cao nhưng tằm dễ bị bệnh. Vụ Hè nóng ẩm, nuôi giống tằm khoẻ, năng suất và chất lượng trung bình, tằm dễ bị nhặng bám vậy còn phải trừ hao số lượng bị hư, bị bệnh..v..v trong khi gian của tiểu Tú lo sâu bệnh cho nên chất lượng và năng suất vượt người khác là điều hiển nhiên)


      Khi tiểu Tô giúp tiểu Tú chuẩn bị xong mọi thứ, qua hơn nửa tháng, chỉ vài ngày nữa tiểu Tô làm.


      "Tiểu Tô, mấy ngày nữa phải làm rồi, nghe làm trong xưởng tháng được ba mươi, bốn mươi đồng gì đấy. Có tiền rồi định làm gì?" Ăn xong bữa chiều, rửa xong chén bát, tiểu Tú lại kéo tiểu Tô vào gian chơi. Bà Hảo nhìn thấy hai người lại rủ nhau vào phòng cũng chỉ lắc đầu, lúc mới bắt đầu bà còn sợ hai người này vừa mới nếm trải hương vị ở chung trở nên lười biếng, xuống giường được, nhưng sau này phát hai người vẫn chăm chỉ như cũ, bà Hảo mới .


      "Làm gì là sao?" Tiểu Tô sờ đầu, nhớ lại lúc còn ở chung với ông bà nội, lúc đó ở trong nhà tiền luôn luôn do bà nội quản lý, ông nội muốn dùng tiền phải trước, bà nội mới lấy ra đưa."Tiền cho em giữ, bây giờ cũng thiếu cái gì, em tự tính toán chi tiêu trong nhà ."


      " biết tính toán rồi, có rất nhiều thứ cần đến tiền đó." Tiểu Tú cảm thấy rất thoải mái, nam chủ ngoại nữ chủ nội, có chuyện gì thương lượng, cuộc sống như thế là thoải mái nhất . Tuy vậy tiểu Tú cảm thấy tiểu Tô giao toàn bộ tiền cho mình là thiệt thòi, rất thiệt thòi.


      "Em muốn mua gì?" Tiểu Tô nghĩ cuộc sống của mình tốt lắm rồi, có thịt, có quần áo mặc.


      " chưa từng nghe qua câu gì mà phải thực công cuộc có lầu lầu dưới đèn điện điện thoại, trong phòng phải có TV, máy giặt à." Tiểu Tú nhớ tới câu khẩu hiệu lúc trước, cụ thể ra sao tiểu Tú quên, chỉ nhớ đại khái nội dung thôi. Sau này riêng TV, máy giặt, còn phải có máy lạnh, có tủ lạnh, hơn nữa chỉ cái.


      "Lầu lầu dưới đèn điện điện thoại. Tiểu Tú em muốn xây nhà à?" Lúc còn ở bên ngoài tiểu Tô từng thấy người ta xây nhà, căn nhà hai lầu có lầu lầu dưới.


      "Đương nhiên là phải xây nhà, em còn muốn phải xây ba lầu cơ, trong phòng phải có đèn điện, điện thoại, TV, tủ lạnh, máy giặt." Tiểu Tú nghĩ trước về việc phải xây nhà ra sao, trong phòng sắp xếp thế nào..v..v. Nền móng có rồi.


      "Tiểu Tú, em tính xem xây nhà ba lầu cần bao nhiêu tiền. kiếm!" Tiểu Tô biết nên tính ra sao. Mà tiểu Tú lại càng biết. Từ đến lớn chưa bao giờ xây nhà, trước kia giá đất quá cao, luôn cảm thấy mình có kiếm tiền cả đời cũng xây nổi căn nhà thuộc về chính mình.


      "Em cũng biết, ít nhất cũng phải mấy vạn đồng!" Tiểu Tú cảm thấy hình như hơi quá rồi, bây giờ rất nhiều người vẫn sống trong nhà tranh, chỉ hướng đến mục tiêu có nhà gạch, mình và tiểu Tô may mắn ở trong nhà gạch của thế hệ trước, bây giờ lại muốn xây nhà, có phải là dọa tiểu Tô ?


      Vì thế tiểu Tú đành : "Bây giờ phòng ở cũng tệ lắm, bằng chúng ta cứ sống thêm vài năm rồi xây sau .’’ Tiểu Tô gật đầu. Trong lòng tính toán, mình làm, tháng kiếm được ba đến bốn mươi đồng, năm cũng chỉ bốn năm trăm, muốn xây nhà đúng là hơi quá sức.


      Tiểu Tú cũng tính xem năm có thể kiếm bao nhiêu tiền, sáu con heo , tới cuối năm là lớn, con cũng có thể bán được ít nhất bốn trăm đồng, trừ tiền mua heo, cũng có thể kiếm được hai ba trăm con, sáu con là khoảng ngàn tám. Cộng thêm tiền bán đồ ăn, mỗi phiên chợ cũng kiếm được mười hai mười ba đồng, tháng có bốn phiên, năm cũng có thể hơn trăm đồng. Còn có tiền bán tằm, tính đại khái, năm có thể kiếm được hai ba ngàn đồng. Xem ra cần nhiều biện pháp hơn nữa, phải nghĩ thêm cách kiếm tiền để có tiền xây nhà!


      Tiểu Tú còn có chuyện, tiểu Tô sinh ngày tám tháng hai, tiểu Tú muốn tặng quà sinh nhật cho tiểu Tô. Hơn nữa tiểu Tô cũng sắp làm, cần vài bộ đồ để mặc cho ra dáng. Tiểu Tú thấy quần áo ở trấn đẹp, cho nên muốn thừa dịp Tô Châu, vào cửa hàng tổng hợp xem có đồ tốt hay .
      linhdiep17 thích bài này.

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546

      Chương 33: Lên thành phố


      Bởi vì muốn mua cho tiểu Tô thêm ít đồ, cho nên tiểu Tú muốn vào cửa hàng tổng hợp xem. Sau khi hỏi bà Hảo xem có muốn mua gì , tiểu Tô và tiểu Tú mang theo tiền bắt xe công cộng vào thành phố. Bấy giờ xe công cộng chẳng phân biệt người hay vật, đủ thứ mùi quyện vào nhau khiến cho ai chịu nổi, tiểu Tú vốn say xe, vừa lên hơi ngất ngư còn phải chịu đựng các loại mùi, tuy rằng mở cửa sổ nhưng vẫn choáng váng.


      Cũng may là tiểu Tô ở bên cạnh: "Tiểu Tô, cho em mượn vai để dựa , em choáng quá." xong tiểu Tú tựa đầu vào vai tiểu Tô, tay bảo vệ túi tiền. Tiểu Tô cảm thấy đau lòng, thấy tiểu Tú bị vậy chăm sóc rất chu đáo, khi xe quẹo hay thắng gấp đều vươn tay ra đỡ. Hai người cứ vậy mà chịu đựng.


      Sau khi tiểu Tú đến nơi này, bình thường trừ lúc lên trấn , đây là lần đầu tiên vào thành phố. Còn đồng chí tiểu Tô tuy rằng cũng có lúc về thăm nhà, nhưng là do ké xe của chiến hữu nên dừng lại đường mà ra khỏi thành phố luôn. Vì thế coi như là lần đầu hai người vào thành phố.


      Thời đại này, trạm xe buýt nhìn khá cũ kỹ, ngay cả đường cũng đầy ổ gà ổ voi, xuống xe ra khỏi bến, hai người đứng ở nơi xa lạ biết đường. Nhưng đường luôn luôn ở bên miệng, chỉ cần biết cách chuyện sợ tìm thấy đường. Hỏi thăm lòng vòng, rốt cục cũng tìm được cửa hàng tổng hợp.


      Nhìn nửa ngày tiểu Tú vẫn cảm thấy vừa mắt. Tuy rằng thiết kế hề đơn điệu, nhưng vẫn cảm thấy kiểu dáng đẹp chút nào. Cũng may là tiểu Tô có dáng chuẩn, mặc gì cũng đều đẹp cả. Lúc bấy giờ phần lớn quần áo nam đều may theo kiểu Tôn Trung Sơn, tiểu Tú chỉ muốn mua bộ tây trang, theo quan niệm của tiểu Tú, cho dù là làm bên bộ phận nhập hàng, tiêu thụ hay giao tiếp cũng phải ăn mặc cho tử tế.


      Dạo vòng, tiểu Tú nhìn trúng hai cái áo sơmi, bởi vì khóa trong tủ, tiểu Tú đành phải gọi người bán hàng lại, muốn lấy ra để tiện thể nhìn số đo: "Đồng chí, xin chào, làm phiền lấy áo sơ mi này cho chúng tôi xem chút!" Phải tam thỉnh tứ thúc mới có người miễn cưỡng đến, mở ngăn tủ ném qua."Lúc xem để ý chút, đừng làm dơ." Dứt lời lại quay qua tám với người khác.


      Tiểu Tú sửng sốt, lập tức thông suốt, đây là thời đại đặc sắc nha! Vì thế tiểu Tú đành phải AQ rồi (Di: AQ giống như "tự sướng’’), bây giờ thái độ mấy người ác liệt như vậy, lát nữa ta hạ bệ mấy người! Tuy rằng AQ, nhưng tay vẫn ngừng ướm thử hai cái áo lên người tiểu Tô so lúc sau đó người bán hàng lấy hóa đơn trả tiền.


      Lúc người bán hàng ghi hóa đơn, tiểu Tú nhìn thấy thứ đặc biệt vào thời này ——cổ áo giả. Nghĩa là loại áo sơmi chỉ có mảnh, nhìn như yếm trẻ con vậy. Nhìn thấy thứ này tiểu Tú bật cười, trước kia từng xem qua bộ phim, người đàn ông nhìn bề ngoài rất bảnh bao, nhưng khi cởi ra, thấy mặc nửa cái áo, lộ cả cái bụng ra bên ngoài!


      Tiểu Tú kéo tay tiểu Tô chỉ cho xem cổ áo giả: " có cái này ?" Tiểu Tô nhìn thoáng qua: "Em muốn mua à? có, nhưng mà nếu em muốn..., vậy chúng ta mua thôi!"


      "Em thấy thứ này nhìn có vẻ vui vui thôi, có người chịu mua nó à?"


      "Sao lại ai mua, trước kia nếu muốn mua phải có phiếu vé, tất cả mọi người đều muốn mua áo sơmi, nhưng số phiếu vé đủ để cung cấp, đành phải làm giả áo sơmi để mặc, dù sao cũng ai kiểm tra phía trong áo của mình." Tiểu Tô giải thích rất đúng. Đây là cách tiết kiệm rất hữu ích.


      dạo vòng trong cửa hàng tổng hợp mà thấy tây trang để mua, tiểu Tú nhớ mang máng là tây trang bắt đầu lưu hành từ thập niên tám mươi, nhưng cụ thể khi nào lắm. tìm được tây trang, đành phải mua bộ kiểu áo Tôn Trung Sơn. Tổng cộng mua được hai cái áo sơmi, hai bộ quần áo, tiểu Tú còn định mua cho tiểu Tô hai cái áo len, nhưng khi ngang qua quầy bán len sợi tiểu Tú nhất thời nổi hứng muốn đan cho tiểu Tô cái, cho nên mua nữa. Tuy vậy cuối cùng tiểu Tú cũng mua cho tiểu Tô cái áo khoác ba đờ xuy.


      Tiểu Tô ngoan ngoãn cùng tiểu Tú mua quần áo, mặc dù mỗi khi tiểu Tú nhìn trúng cái nào đều hỏi : "Bộ này có đẹp hay ? Thích hay ?" Nhưng tiểu Tô chưa bao giờ để ý đến mấy thứ này, tiểu Tú hỏi luôn là đẹp, hoặc chỉ cần tiểu Tú chọn đều đẹp. Nhìn thấy bộ dạng cái nào cũng đẹp của tiểu Tô, tiểu Tú quyết định để ý đến nữa, nhìn trúng là mua.


      chút phiền toái nho là tiểu Tú quen được thái độ phục vụ của mấy người bán hàng, tiểu Tú cảm thấy phải là mua hàng mà là mình xin người khác bố thí, rất khó chịu. Vì thế sau khi mua đủ thứ cần thiết cho tiểu Tô xong, tiểu Tú cảm thấy mình cần làn khí mới! Nhưng tiểu Tú được như ý nguyện.


      Bởi vì tiểu Tô : "Vừa rồi mua quần áo với em, nhưng số quần áo này đều là cho mặc. Bây giờ em theo giúp mua quần áo, mua cho em mặc." Ở quầy đồ nữ, tiểu Tô để ý đến chiếc áo cánh dơi màu tím nhạt, cảm thấy nếu tiểu Tú mặc bộ này rất đẹp. Vì thế kêu người bán hàng ghi hóa đơn.


      vấn đề nho là thứ tiểu Tú cần nhất bây giờ phải quần áo mà chính là đồ lót! Tiểu Tú ngượng ngùng muốn để tiểu Tô theo, đành phải : "Tiểu Tô, tìm thử xem chỗ nào có bán nước, mua cho em chai . Em sang bên kia chờ ." Tiểu Tú chỉ chỉ quầy bán đồ lót, tiểu Tô cũng hiểu ý của , đỏ mặt gật đầu: "Hiểu rồi, tìm nước đây."


      Khác hẳn với phong cách thời trang đồ lót thời sau như kiểu bằng ren, kiểu sexy..., bây giờ chỉ có những thứ đơn giản cách thảm hại, chính là hai miếng hình tròn! Chẳng những vẻ ngoài có gì gọi là đặc sắc, mà số đồ lót này còn làm bằng thứ vải bông dày, tiểu Tú nhìn tới nhìn lui cũng biết nên chọn ra sao, mà mua được, đành phải nhắm mặt quơ đại, miễn cưỡng chọn lấy hai cái áo lót, lại thêm hai cái quần, trả tiền gói kỹ đặt vào trong túi, sau đó mới chạy ra bên ngoài chờ tiểu Tô.


      Tuy rằng mang tiếng là tìm nước uống, nhưng nơi này khá lớn , tiểu Tô lại biết chỗ, đành phải lòng vòng mua chè, định bụng để tiểu Tú ăn tạm. Mua xong, tiểu Tô xách túi tìm tiểu Tú. Nhìn thấy tiểu Tú đứng trước quầy bán đồ lót, tiểu Tô cảm thấy mặt nóng lên!


      Tiểu Tô biết đính hôn cũng tương đương với kết hôn, có rất nhiều nhân người sau khi đính hôn đợi có đứa luôn rồi mới công chứng lượt. Có lần lúc tiểu Tú ra khỏi phòng, bà Hảo thầm với , khuyên nên tham lam, phải chú ý thân thể. Chỉ có tiểu Tô và tiểu Tú hiểu được, đến bây giờ tiểu Tô vẫn chưa xơ múi được chút gì từ tiểu Tú!


      Nhìn số đồ lót treo đầy nơi đó, tiểu Tô bắt đầu tưởng tượng đến cảnh tiểu Tú mặc đồ lót đứng trước mặt mình, nghĩ hồi tiểu Tô có phản ứng luôn, vì thế đành phải tìm nơi khuất ngồi xổm trong chốc lát để tránh bị người ta dòm ngó! Vất vả chờ đến khi "nó" hạ xuống, tiểu Tô mới dám tìm tiểu Tú, thuận tiện làm đưa chè cho tiểu Tú ăn.


      biết tiểu Tô bị kích thích, hay là ăn phải gan hùm, bỗng nhiên quay sang hỏi câu: "Tú, khi nào chúng ta sinh em bé?"


      Tiểu Tú ăn chè, nghe thế liền sặc cái: "Sinh em bé?" Tiểu Tú dùng đốt ngón tay tính toán chút, năm nay mình mười tám tuổi, đúng, qua năm nên tính mười chín rồi, đứa con nít mười chín tuổi sinh em bé? Tiểu Tú cảm thấy mình chấp nhận được chuyện này! Nhưng nếu làm tốt công tác chuẩn bị, vậy cũng có thể xem xét.


      Tiểu Tô khẩn trương liếm môi: "Em xem, chúng ta đính hôn, có thể ở cùng chỗ, mà ở cùng chỗ là có thể sinh em bé." Tiểu Tô dần dần hạ giọng xuống mức thầm. Tiểu Tú nhìn bịch chè tay mà còn tâm trạng ăn nữa . Vì thế ném cho tiểu Tô, kéo ra khỏi cửa hàng tổng hợp.


      Tiểu Tú đằng trước, tiểu Tô xách theo đồ phía sau, trong mắt toàn là hình ảnh cặp mông tròn đầy của tiểu Tú phía trước, nhưng lập tức lại tự cho mình cái tát, mẹ nó, toàn nghĩ bậy bạ, chẳng lẽ là tinh trùng lên não hay sao, nhìn thấy tiểu Tú là trở nên bất thường. Hai người vào ngôi nhà mở nhà hàng , ngoài món chay còn có thêm món canh cá, bữa cơm vậy đủ lấp đầy bụng hai người.


      Lúc ăn cơm tiểu Tô định mở miệng gì đó, nhưng tiểu Tú khoát tay chặn lại: "Ăn cơm là ăn cơm, muốn gì lát sau!" Sáng sớm phải đón xe lên cửa hàng tổng hợp tiêu hao rất nhiều thể lực, lại thêm mấy lời mà tiểu Tô lúc nãy, tiểu Tú cảm thấy nên lấp đầy bụng mình trước, bằng có sức mà cười!


      Nhưng ăn cơm xong rồi, tiểu Tú lại biết nên mở miệng thế nào, hơn nữa nhà hàng này làm ăn rất khá, tất cả mọi người đều cảm thấy hài lòng, phục vụ tốt, tiền ăn uống còn rẻ hơn so với những chỗ khác, cho nên tiểu Tú biết gì, vì thế tiểu Tú đành phải chờ về nhà rồi sau, đương nhiên tiểu Tô dám có ý kiến.


      Buổi chiều bắt xe , tiểu Tú và tiểu Tô ôm hai cái túi về, ra đây chỉ là làm màu thôi, đa số đồ đạc được tiểu Tú bỏ vào gian của mình theo thói quen. Sau khi về lại thôn, đường tiểu Tú và tiểu Tô về nhà, hai người cảm thấy có chuyện gì đó. Sau khi nghe ngóng, mới biết ra là trong thôn có vài gia đình bị trộm gà và vịt nuôi. Có người là bị trộm, nhưng cũng có người là bị chuột hoang tha .


      Chuyện này làm cho tiểu Tô và tiểu Tú nhanh chóng chạy về nhà lùa đám gà vịt vào ổ của chúng! Thuận tiện để tiểu Hắc nằm gần đó, lần này tiểu Tú và tiểu Tô nuôi ít gà vịt, sau mấy tháng nuôi nấng, bọn chúng cũng lớn rất nhiều, nhất cũng được hai cân. Bây giờ là thời điểm trưởng thành, nếu bị người ta trộm mất, vậy lỗ vốn là chắc rồi!


      Vốn định để tiểu Hắc gần chuồng gà đề phòng cho có lệ, sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn!


      ngờ ban đêm tiểu Tú lại có cơ hội giáp mặt với tên trộm gà !

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546

      Chương 34: Tiểu nhân


      Từ khi đến Tô gia tiểu Hắc luôn chăm chỉ tiến hành sứ mạng của mình. Mặc dù có lúc tiểu Tú xem nó như chó cưng mà đùa nghịch. Lễ mừng năm mới thường xuyên thấy cảnh tiểu Tú cầm khúc xương to còn dính chút thịt, sau đó giơ cao nhử tiểu Hắc nhảy dựng lên đớp khúc xương mới buông tay. Chọc tới khi nào tiểu Hắc thèm liếc tiểu Tú nữa, lúc này tự giác lấy miếng thịt lớn lại nịnh nọt tiểu Hắc để làm lành, trò này diễn ra cực kỳ thường xuyên. Phần lớn thời gian, tiểu Hắc luôn ngoan ngoãn gác cửa. Thường có câu chó sủa là chó cắn, nhưng tiểu Hắc là loại chó im im sủa cho nên. . . . . .


      Hôm nay sau ngày dạo chơi mệt mỏi trong thành phố, tiểu Tú kéo tiểu Tô vào trong gian nữa, nhưng tiểu Tô vẫn theo thói quen vào phòng cùng tiểu Tú. Từ sau khi đính hôn, phòng ở của tiểu Tô bên Tô gia đóng cửa, bởi vì tiểu Tô tiến hành công cuộc dọn đồ sang phòng tiểu Tú, tuy chỉ là từng chút từng chút nhưng cơ bản là đầy đủ. Mà tiểu Tú cũng bắt đầu có thói quen buổi tối ngủ phải có người bên cạnh, tuy rằng lúc ngủ cùng nhau, người kia luôn nhân cơ hội vươn tay sang ăn chút đậu hũ của .


      Nửa đêm, tiểu Tô nghe tiếng sủa vang của tiểu Hắc, đồng thời còn nghe được tiếng người nào đó kêu thảm thiết. Vì thế lập tức nhổm dậy, kịp mặc y phục xông ra ngoài, chạy về hướng chuồng gà. Tiểu Tú bị hành động của tiểu Tô làm cho tỉnh ngủ, cũng tính chạy theo. Nhưng đợi đến lúc tiểu Tú mặc quần áo xong chạy ra, thấy tiểu Tô bẻ ngược tay người nào đó đè xuống mặt đất, còn tiểu Hắc cắn chặt lấy chân người ta nhả!


      Mấy ngày nay tất cả mọi người đều ngủ yên, nhấp nhỏm ra trông nom đàn gà, vịt của mình, chỉ sợ lơ là cái là mất toi. Ngủ đến nửa đêm chợt nghe có tiếng chó sủa, còn có tiếng người kêu thảm thiết, mọi người nhanh chóng chạy sang, đến nơi thấy tiểu Tô trói người lại. Đoàn người ào lên muốn nhìn xem là ai. Đến khi thấy mặt, tất cả mọi người đều mở miệng mắng chửi.


      "Giỏi cho Nhị Lại Tử, con thỏ còn ăn cỏ gần hang, vậy mà tên phá hoại như mày lại dám ăn trộm!"


      "Tôi nghi rồi mà, mấy ngày nay nhà của nó đều hầm gà, chưng vịt, tôi còn tưởng rằng nó phát tài, ngờ đều là đồ ăn trộm!"


      "Chú Lý, hôm kia nhà chú thiếu mất mấy con gà? Mau kêu Nhị Lại Tử bồi thường !" Người đàn ông trẻ tuổi cầm đèn pin hô lớn, muốn Nhị Lại Tử bồi thường tiền!


      "Minh Phát, cậu thấy người như nó có tiền à? Thà tôi nhịn ăn chút, sửa chữa lại chuồng gà con tốt hơn!" Chú Lý coi như mình xui xẻo. Nhị Lại Tử hết ăn lại nằm, đến bây giờ ngôi nhà vẫn chỉ làm bằng cỏ tranh, cho dù lục tung hết nhà nó cũng tìm ra được đồng. Dây dưa với nó, bằng về nhà ngủ, ngày mai dậy sớm bắt đầu làm việc còn hơn!


      "Chú Lý, là lỗi của con, gà nhà chú vẫn còn. Chú làm ơn cầu xin mọi người thả con ra !" Nhị Lại Tử ngồi chồm hổm mặt đất với chú Lý, trưng ra vẻ mặt thê thảm. Vừa rồi còn nghe tiểu Tô gọi người tìm đội dân quân đến. Nếu là , vậy chết là cái chắc. chân bị chó nhà bọn họ cắn phát, đến bây giờ vẫn còn chảy máu, miệng vết thương cũng đau nhức. Con mẹ nó, hôm nay là xui xẻo. phải là bắt có hai con gà nhà tụi bay thôi sao, làm mẹ gì mà phải thả chó chứ!


      Bên kia, trong đám người, chú Lý làm như nghe thấy, thèm quan tâm. Trong lòng suy nghĩ: xin tha cho mày, bằng tao về nhà nuôi chó còn hơn, cho nó ăn nó còn biết giữ nhà. Nhị Lại Tử thấy chú Lý để ý tới mình, liếc mắt tìm người cầu cứu. Bỗng nhìn thấy tiểu Tú đứng bên cạnh tiểu Tô, nhất thời sáng mắt: "Tiểu Tú, tiểu Tú, giúp phen. Miệng vết thương của đau quá, có thể lỏng dây thừng giúp , để xoa bóp chút?"


      Nhị Lại Tử vừa vừa ưỡn mặt cười nham nhở, tiểu Tú hừ tiếng để ý đến , vươn tay đưa quần áo cho tiểu Tô, lúc nghe được tiếng chó sủa, tiểu Tô chỉ kịp choàng cái áo ba-đờ-xuy, mặc dù là mùa xuân rồi, nhưng khí trời vẫn khá lạnh, nên vì Nhị Lại Tử mà khiến tiểu Tô bị bệnh, vậy đáng! Tiểu Tô cũng phối hợp nhanh chóng mặc đồ vào. Vừa mặc xong đội dân quân cũng đến.


      Thôn này gần đây bị trộm gia cầm đội dân quân cũng biết, vừa nghe có người báo tin bắt được người, nhanh chóng chạy lại. Vừa thấy là Nhị Lại Tử, còn gì để , trực tiếp xách cổ về đồn. Tiểu Tô là người bắt cũng là chân chứng cho nên phải theo viết bảng tường trình, đợi đến khi mặt trời lên cao mới trở về. Tiểu Tú và bà Hảo đêm ngủ ngon, đều là do thằng Nhị Lại Tử hại.


      Nhị Lại Tử bị kéo vào bốt dân quân, mấy người dùng còng tay khóa nó vào song cửa sổ, muốn ngồi ngồi được, muốn đứng cũng đứng xong. Nhị Lại Tử cũng quen, phải lần đâu tiên vào bốt, nên rất quen với người trong này: "Lão Ngô, cho điếu thuốc ! Mấy hôm nay tôi thèm chết được, là cực!" Lão Ngô chính là người dẫn đầu đội dân quân.


      "Mày thành cái dạng này rồi mà còn đòi hút à? Đợi lát nữa rể mày đến đây rồi xem mày ăn thế nào!" như vậy, nhưng lão Ngô vẫn châm điếu cho nó. Lão Ngô lắc đầu, Trần đội là người tốt, bà xã cũng là người tốt, sao lại có cậu em vợ biết điều như vậy. Cứ nửa tháng lại vào lần. , người đàn ông cao lớn cỡ ba mươi tuổi bước vào. Lão Ngô thấy, gọi tiếng: "Trần đội."


      Trần đội mặt lạnh như tiền, ừ tiếng, nhìn Nhị Lại Tử bị còng bên cửa sổ, tiến lên phang cái vào đầu rồi lại đạp cho nó hai cước, Nhị Lại Tử dám trốn, chỉ đứng im chịu đựng trận đòn."Mày đúng là thứ có tiền đồ, lần trước mày hứa gì với tao và chị mày hả, có muốn tao đập cho trận nữa ? Con mẹ nó chứ! Sao mày biết kiềm chế vậy hả?"


      Nhị Lại Tử nhịn đau cười làm lành mặt: " rể, rể, đừng đánh, lát nữa chị em thấy lại đau lòng." Nhị Lại Tử tới chị nó còn tốt, vừa nhắc tới chị mình mặt Trần đội càng lạnh, đánh nữa. xót bà xã mình, bà xã mình lại xót thằng em, tuy rằng bà xã rất dịu dàng, bao giờ lớn tiếng trước mặt người khác, nhưng rất sợ bà xã mình khóc. hiểu nổi, ràng đều là cùng mẹ sinh, đều ăn cơm giống nhau mà lớn lên, người chị khiến người ta thích, trong khi thằng em lại biết điều như vậy.


      Lão Ngô đưa điếu thuốc cho Trần đội: "Nhị Lại Tử ăn trộm gà, bị người bắt được, cậu xem nên làm thế nào cho phải!" Thuận tiện còn chỉ chỉ vết thương chân nó, "Vết thương đó là do chó nhà người ta cắn." Trần đội nhìn thoáng qua, nắm chặt tay hít sâu hơi, cái loại gì biết, chưa bao giờ yên ổn ngày, nghiến răng : " phải bình thường chị mày rất chiều mày hay sao? Mày muốn ăn gì mà chị mày cho hả, tại sao còn ăn trộm?"


      Nhị Lại Tử cười hì hì, trong lòng cho là đúng: đúng là ăn ít , nhưng con mẹ nó toàn là cơm khoai lang, cải củ canh, miệng nhạt như nước ốc, làm gì có gà có vịt! Mẹ nó, ai biết được nhà bọn họ lại nuôi chó chứ, chờ lão tử ra ngoài, xử đẹp con chó kia!
      linhdiep17 thích bài này.

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546

      Chương 35: muốn ăn!


      Nhị Lại Tự hận tiểu Tô chết được, tuy rằng bị tiểu Hắc cắn cái, nhưng nếu phải tiểu Tô đuổi tới kịp lúc, nó có thể chạy trốn. Cho nên Nhị Lại Tử quyết định rồi, chờ vài ngày nữa khi chuyện này lắng xuống, đến Tô gia tóm con chó về thịt luôn. Về phần tiểu Tô, tuy rằng đánh lại, nhưng nó cũng sợ, đến lúc đó nhất định phải kiếm vài chuyện khiến cho tiểu Tô gặp rắc rối!


      " rể, ra ngoài trễ như vậy, chị em chắc hỏi gì đâu ha!" Nhị thằng Lại Tử kiếm chuyện để , tính toán xem làm cách nào mới ra khỏi đây được. Chiếc còng tay chết tiệt này khiến người ta khó chịu." rể, có thể thả em ra trước , để vầy em khó chịu quá."


      Trần đội và lão Ngô hút thuốc nên muốn để ý đến nó, nhưng nghĩ nghĩ lại nếu lỡ tên tiểu tử này ở sau lưng mình vài câu tốt với bà xã của mình sao, vậy tỉnh cảm vợ chồng rạn nứt mất, nghĩ vậy nên Trần đội đành phải thả Nhị Lại Tử xuống trước."Khi nào tên chết tiệt như mày mới sửa được cái tính đó hả, với chị mày lôi mày về bao nhiêu lần rồi?"


      "Hơn nữa cũng thấy lạ, hàng xóm láng giềng quanh khu này có người nào biết đội trưởng đội dân quân của thôn có thằng em vợ có tiền đồ chứ." Sao nhà bà xã lại có thằng con trai như vậy biết, trước kia cha vợ coi nó như bảo bối trong nhà, việc nặng chưa bao giờ đến tay nó, y như lão phật gia trong cung vậy, muốn gì có đó, riêng cha vợ mà toàn bộ người trong nhà đều cưng chiều. Cha vợ mất sớm chỉ để lại hai chị em nó, tại hay rồi, mình suốt ngày phải theo phía sau dọn hậu quả cho nó. Con mẹ nó chứ!


      Nhị Lại Tử cũng biết chuyện của mình khiến rể rất khó chịu, nhưng tính tình vậy rồi, muốn thay đổi cũng đổi được . Chỉ cần rể đối xử tốt với chị, kiểu gì rể chẳng giúp mình." rể, khi nào em mới được ra khỏi đây?"


      "Trước tiên mày cứ an phận trong này . Về phần ngồi bao lâu phải xem biểu của chú mày. Khi nào khai hết toàn bộ số ‘’việc tốt’’ mà mày làm ra rồi có thể ."


      "Được rồi, biết. phải lần nào cũng vậy hay sao? Cái chức đội trưởng đội dân quân của để trưng à, có chút chuyện mà cũng giúp được." Nhị Lại Tử giọng làu bàu. Vừa nghe xong, Trần đội liền phát hỏa.


      "Mày bảo phải giúp thế nào hả? chỉ mong mày có thể làm chút chuyện tốt cho nở mặt nở mày. Cho dù mày có rảnh chăng nữa, cũng muốn tìm mấy chuyện như thế này để làm dâu. Lớn tuổi rồi mà cũng có đứa con nào dám gả cho. Chị mày nhức hết cả đầu về chuyện tìm vợ cho mày kia kìa, toàn bộ những người được đánh tiếng người nào dám đồng ý. Mày lớn như vậy rồi, chưng được bánh bao cũng phải biết mở miệng mà nhai chứ?"


      "! ! ! mau về , mới ba mươi tuổi mà dai như lão già. . . . . ." Kỳ Nhị Lại Tử biết hành vi của mình, trước giờ đều trộm vặt móc túi, đào trộm đồ nhà người này, rồi khoắng con gà từ nhà nọ ..., nhưng nếu về giết phóng hỏa cướp bóc, nó chưa bao giờ và cũng dám làm. Mặt khác Nhị Lại Tử biết việc mình trộm mấy con gà nhà người ta chỉ khiến nó ngồi trong bốt mấy ngày, vào cục công an cũng chỉ bị phê bình thôi.


      Lần này chỉ trộm mấy con gà, số gà đó sớm vào bụng lâu rồi, cho nên lần này Nhị Lại Tử chỉ cần ngồi trong bốt hai ngày là ra. Sau khi được thả, Nhị Lại Tử cố ý lượn sang nhà tiểu Tô nhìn chút. Từ xa nhìn lại chỉ thấy con chó mực cắn nó ngồi xổm trước cửa trông nhà, tiểu Hắc thấy Nhị Lại Tử lập tức nhảy chồm lên sủa.


      khi bị chó cắn mười năm sợ chó kêu, Nhị Lại Tử xoa xoa vết thương bị chó cắn chưa lành, quyết định là hảo hán chịu thiệt thòi trước mắt, mấy ngày nữa sau. Tiểu Tú nghe được tiếng chó sủa chạy đến xem, nhưng quay trái quay phải thấy ai, chạy lại vỗ đầu tiểu Hắc: "Tiểu Hắc, nhìn thấy gì à?" Chỉ tiếc tiểu Hắc thể , bằng nhất định cho tiểu Tú biết Nhị Lại Tử trở lại.


      Sau khi đàn gà trong nhà suýt bị trộm mất, tiểu Tô lo lắng muốn dựng cái tường rào mới bao quanh nhà, dùng hàng rào trúc vây quanh ăn thua. Nếu như ngày kia trong nhà chỉ có mình bà Hảo ở trong nhà, bị trộm là chuyện , lỡ bà Hảo bị thương phải làm sao bây giờ? Tuy vậy, tiểu Tú cảm thấy được tốt lắm, trong thôn từ xuống dưới có nhà nào lập tường rào, "Tô, nhìn xem, thể vì thằng Nhị Lại Tử mà phải đau đầu. Nhà chú Lý bị trộm vài con gà rồi mà cũng đâu có làm tường rào!"


      Cuối cùng sau khi thương lượng, tường rào xây được, nhưng nhất định phải sửa chữa lại hàng rào trúc. Sau khi gia cố xong, còn phải trồng thêm vài loại cây ở phía trong hàng rào, như vậy làm cho người ta qua được, cho dù trèo qua được cũng phải thành con nhím trước . Làm như vậy vì còn có nguyên nhân sâu xa nữa. Năm trước sau khi trồng cây ăn quả xong, toàn bộ mùa đông tiểu Tú vẫn thường tưới chút nước lấy từ trong gian, trưởng thành tốt hơn nhà khác nhiều, hơn nữa còn có phân của gà vịt, tiểu Tú áng chừng, hôm nay có chút kết quả .


      Cây bắt đầu ra trái, vậy thiếu người muốn hái. Nếu là trẻ con thèm, dù ăn hai quả cũng sao, chỉ sợ có người giống như Nhị Lại Tử, vậy khó lòng phòng bị. Cho nên luôn phải chuẩn bị tốt trước.


      Đến xế chiều, có người tới cho tiểu Tô biết, Nhị Lại Tử được thả, nhắc tiểu Tô bình thường chú ý chút. Nhị Lại Tử bình thường lòng dạ hẹp hòi, lần này bị túm được nhất định trả thù.


      Tiểu Tô nghe xong tức giận: "Nó muốn đến cứ việc, ở có tôi ở đây đừng mong làm ăn được gì! Ngược lại còn cho nó thêm trận ấy chứ." Tuy vậy nhưng tiểu Tô vẫn cố gắng để ý đến tiểu Tú và bà Hảo, mấy ngày nay hạn chế ra đường ... người ta có câu, chỉ có ngàn ngày làm giặc, có ngàn ngày đề phòng cướp.


      Liên tục chú ý mấy ngày, đều thấy Nhị Lại Tử đến gây , vì thế tiểu Tú có chút tính toán. Mấy ngày nay cỏ ngoài ruộng mọc cao, nhất thời chú ý nên về nhà trễ chút, lúc này ngoài đường vắng người, vì thế tiểu Tú cũng định rảo bước nhanh về nhà. ngờ nhìn thấy Nhị Lại Tử ngồi cắn hạt dưa ven đường.


      Tiểu Tú nắm chặt cái cuốc vác vai, làm bộ như thấy Nhị Lại Tử, lướt qua. Nhị Lại Tử thấy tiểu Tú để ý đến nó, nó cũng chuyện, tiếp tục vừa ăn hạt dưa vừa theo phía sau tiểu Tú cho đến khi tới cửa nhà . Tiểu Tú đổ mồ hôi lạnh, chạy nhanh vào nhà, vội vàng đóng cửa lại.


      Tiểu Tô ở phòng bếp sắp chén bát, thấy tiểu Tú trở lại, nhanh chóng đỡ lấy cái cuốc, nhưng gỡ thế nào tiểu Tú vẫn nắm chặt cái cuốc buông tay, tiểu Tô giật vài cái mới khiến cho tiểu Tú nới tay ra được: "Em làm sao vậy, trời còn chưa tối mà, chưa gì sợ rồi à?" Tiểu Tú rất sợ mấy thứ quỷ thần gì đó. mình vào ban đêm luôn cảm thấy trong rừng cây ven đường hoặc là trong rừng trúc tùy có mấy thứ gì đó nhảy ra dọa người.


      " phải, là Nhị Lại Tử theo em về, cho nên em mới sợ." Tiểu Tú tìm nước uống, nghĩ mình cần phải uống chút gì đó mới cảm thấy yên tâm. Vừa nghe tiểu Tú như vậy, tiểu Tô gì chạy thẳng ra cửa, nhưng lúc này Nhị Lại Tử sớm rồi. Tiểu Tô trở về: "Ngày mai với em cùng nhau. Thế này lo lắng lắm."


      "Sao lại với ? làm em cũng phải theo à?" Ngày mai hết tháng, tiểu Tô phải gặp Từ xưởng trưởng rồi, ngày mai tiểu Tô phải làm!


      " lo lắng."


      "Có cái gì mà phải lo lắng, nó dám làm gì chứ?" Tiểu Tú muốn ngày đầu tiên làm mà tiểu Tô gặp vấn đề."Hơn nữa, chờ vào đó làm rồi, heo nhà chúng ta nuôi bán được giá tốt. Cho nên ngày mai phải làm cho em!"


      Sau cùng, vẫn là tiểu Tú chịu chút thiệt thòi cho tiểu Tô vô số nụ hôn, mới khiến tiểu Tô đồng ý. Nhưng tiểu Tú đồng học còn phải đáp ứng điều kiện. Ba tháng sau là sinh nhật tiểu Tú, đến ngày đó, tiểu Tú phải cho tiểu Tô ăn! Bằng làm! Tiểu Tú đồng học vì muốn lãng phí tuyết thảo, đồng thời cũng vì thỏa mãn chút khát vọng trong lòng, cho nên hào sảng đồng ý. . . . . .:)))))
      linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :