1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông xã, chúng ta cùng nhau làm ruộng đi - Cửu nguyệt bảo Bối (71 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546

      Chương 25:


      Tiểu Tú rất vui vẻ, nhớ trước kia khi còn xách cái túi theo các bạn thân đòi kẹo ăn, khi đó nhát gan chỉ biết núp sau lưng bọn nó, thào câu "Chúc mừng năm mới!" sau đó giơ cái túi ra trước mặt người lớn chờ được phát kẹo...v...v. Nhưng tiểu Tú cảm thấy mình được chia rất ít.


      Vì bù lại tiếc nuối trước đây, tiểu Tú quyết định năm nay cũng mang theo túi đòi quà. Tiểu Tú chuẩn bị hai túi bé con con có thêu hình rất đẹp. Sắc mặt của tiểu Tô biến thành màu đen khi nhìn tiểu Tú vui vẻ mang theo túi tiền xuất phát.


      là, để mình nghĩ lại xem, lần cuối cùng mình đòi kẹo là khi nào chứ? Tiểu Tô cảm thấy bản thân mình hai mươi hai tuổi mà còn cùng đám con nít, là quá mất mặt. Vì thế tiểu Tô sống chết chịu . Nhưng tiểu Tú phải là người dễ dàng bỏ cuộc, sau khi đồng ý đủ loại hiệp ước bình đẳng mới bắt được tiểu Tô cùng.


      Kỳ theo lý mà , năm nay tiểu Tô muốn ở nhà để chiêu đãi bọn nhóc tới cửa đòi kẹo, nhưng tại nhà và nhà tiểu Tú trở thành nhà, vì thế trong nhà tiểu Tú chuẩn bị luôn hai phần kẹo. Để bà Hảo ở nhà phát kẹo cho đám con nít, tiểu Tô lề mề theo tiểu Tú ra ngoài đòi chút kẹo trở về. Vài ngày trước mua khá nhiều kẹo lạc, lạc, hạt dưa để bày biện rồi cho nên tiểu Tú rất vui vẻ và tiểu Tô lấy gì làm vui cho lắm tung tăng ra cửa.




      Ra cửa trà trộn vào đội ngũ trẻ con vui vẻ chạy xung quanh đòi kẹo, tiểu Tú cũng cảm thấy rất thích thú! Sau khi theo bọn chúng đến nhà đầu tiên đòi kẹo, tiểu Tú nhận được khá nhiều. Chiếc túi lớn của tiểu Tú đựng được non nửa. Mỗi khi chủ nhà nhìn thấy tiểu Tú cũng theo tới cửa muốn đòi kẹo, cười hì hì lấy thêm vài vốc kẹo bỏ vào túi cho tiểu Tú, đôi khi người ta còn có thể buông lời đùa vài câu: "Tú, biết thằng nhóc nhà chú đúng ? Khi nào sang nhà, nhất định con phải cho nó nhiều gấp đôi đó!"


      Tiểu Tú vốn da mặt dày, bên nhận kẹo, bên gật đầu: "Chú cứ yên tâm, chờ con chú đến, con nhất định tặng gấp đôi !" Chủ nhà mừng rỡ cười to. Nhưng đúng là năm nay nhà tiểu Tú tặng gấp đôi mà. Hắc hắc! Tiểu Tô theo phía sau tiểu Tú, tuy rằng rất chân thành nhìn khẩu hình của mọi người xem họ chuyện gì, nhưng có thể bởi vì kịp quay đầu mà nhìn sai ít, nhưng ý tứ đại khái tiểu Tô cũng biết. Trong lòng tự nhủ tiểu Tú là có chút gian trá.


      Điều khiến tiểu Tú ngạc nhiên nhất lại là được người ta cho tiền mừng tuổi! Buổi sáng tốt lành bà Hảo lì xì cho tiểu Tú tiểu Tô hồng bao, ngờ khi đòi kẹo mà cũng được nhận hồng bao nữa! Tiểu Tú ngây ngô cười vuốt hồng bao, quay đầu hỏi tiểu Tô: "Hay là chúng ta lại đòi hồi nữa, xem có còn hồng bao để lấy hay ?"


      Đối với chủ ý tham tiền này của tiểu Tú, tiểu Tô cảm thấy bất đắc dĩ, kỳ người ta tặng hồng bao cũng phải cho .Theo phong tục ở đây, dâu mới khi tới cửa chào hỏi, chủ nhà lì xì hồng bao. Vừa rồi mấy nhà mà họ tới vừa đúng lúc có chút quan hệ thân thích với tiểu Tô. Mà tiểu Tô cũng thấy ràng, hồng bao này là người ta vốn mang theo ra, bởi vì người ta nghĩ tới việc tiểu Tú cũng cùng đám con nít đến đòi kẹo cho nên.


      Trong hồng bao cũng nhiều, mười đồng tiền, nhưng cũng đủ để cho tiểu Tú cười ngây ngô nửa ngày, tiểu Tô nhìn bộ dạng tiểu Tú cười ngây ngô, quyết định về sau phải ráng kiếm nhiều tiền, sau đó mỗi ngày xem bộ dạng tiểu Tú cười ngây ngô! Cuối cùng tiểu Tú cùng tiểu Tô mang theo túi kẹo, lạc, hạt dưa ...lớn về nhà. Trong nhà bà Hảo cũng ngồi chờ bọn họ.


      Mùng trôi qua bình yên cùng tiếng pháo giòn tan trong thôn, mùng hai là ngày về nhà mẹ đẻ, nhưng mà nhà mẹ đẻ bà Hảo vốn chẳng còn, tiểu Tú chưa gả, tiểu Tô chưa lập gia đình, vì thế ba người tiếp tục ngồi trong phòng ôm lạc, hạt dưa sống qua ngày. Mùng ba, mùng bốn mọi người đều bị người khác mời ăn tiệc. Bình thường tất cả mọi người vội vàng việc nhà nông, hoặc là phải làm, cho nên chỉ có thời điểm nghỉ ngơi mới có thể tụ tập cùng chỗ.


      đường ăn tiệc, nhìn thấy cảnh nhà người ta đông đúc ngồi cắn hạt dưa, bóc lạc, tiểu Tú cảm thấy trong nhà miệng ăn quá ít. Tiểu Tú đột nhiên thầm nghĩ: hay là để bà Hảo tìm thêm người? Tuy vậy, cái ý nghĩ này bị tiểu Tú vứt ngây ra khỏi đầu trong tích tắc. Bởi vì cho dù tiểu Tú có ra, bà Hảo cũng muốn.


      Đảo mắt cái qua mùng năm, qua ngày này tất cả mọi người đều bắt đầu năm mới bận rộn . Ăn xong cơm chiều, tiểu Tú lại lo lắng vấn đề, có nên cho tiểu Tô biết về gian bí mật của mình hay . Mặc dù tiểu Tô , nhưng tiểu Tú cảm giác được có chút nghi ngờ. Bởi vì trong năm, có rất nhiều thứ tiểu Tú thường vào trong đó lấy ra.


      Hơn nữa còn có chuyện, tuyết thảo sắp trưởng thành rồi, sau khi nhóm tuyết thảo đầu tiên trồng thử thành công, tiểu Tú đem toàn bộ số tuyết thảo mà lão sư phụ cho gieo hết xuống. Kết quả là có được khoảng mẫu trồng toàn tuyết thảo. Muốn Tiểu Tú phải thế nào với tiểu Tô về việc mình có nhiều tuyết thảo như vậy đây?


      Lão sư phụ từng qua, tuyết thảo này sinh trưởng ở đông bắc Hưng An, cùng nhân sâm dại làm bạn mà trưởng thành, lão sư phụ tích lũy nhiều năm cũng chỉ có ít, còn tiểu Tú lại có cả mẫu tuyết thảo sau khi phơi khô ít nhất cũng có được cỡ mười cân, nhiều tuyết thảo như vậy bảo tiểu Tú dùng lý do gì mới có thể thuyết phục tiểu Tô?(Di: 1cân = 1/2kg)


      Hơn nữa đây cũng phải là lần đầu tiên tiểu Tú lo lắng về vấn đề này. Từ sau khi tiểu Tú đến đây, gian này là bí mật lớn nhất của tiểu Tú. Trước kia chẳng qua là dùng để trồng các loại rau củ đổi món, bình thường cũng chỉ có nhà mình dùng, cho nên sao. Nhưng bây giờ tiểu Tú muốn mở rộng và lợi dụng, phát huy tác dụng lớn nhất của gian, bởi vì tiểu Tú muốn thoát khỏi nghèo khó để làm giàu, muốn trở thành phú hộ!


      Trong nhà tại chỉ có sáu con heo , tiểu Tú luôn thả vào trong gian cho hoạt động qua lại để tăng cường thể chất, thường đều là buổi tối gom lại, sáng sớm lại thả ra. Nhưng có lần tiểu Tô đâu về đúng lúc tiểu Tú thả heo vào gian suýt bị phát , khiến cho tiểu Tú sợ tới mức thiếu chút nữa khai mọi chuyện.


      Tuy nhiên trước khi thành khai báo mọi chuyện, tiểu Tú còn muốn thử nâng cấp gian của mình. Cái ý nghĩ này tiểu Tú sớm có dự định, tháng chạp vừa qua, tiểu Tú vụng trộm mua vài loại rượu đặt ở trong vườn. Mỗi loại rượu đều mua năm bình. Ngoài loại rượu Thiệu Hưng, còn có rượu đế, còn có cả rượu đế do nhà mình làm. Có cơ hội thử chút.


      Đêm xuống, tiểu Tú khó có lúc dính chỗ với tiểu Tô, mà lấy cớ lễ mừng năm mới chơi mệt nên muốn ngủ sớm chút, bỏ lại mình tiểu Tô, trở về phòng. Sau khi trở về phòng tiểu Tú cài chốt cửa cẩn thận sau đó mới vào gian của mình. Xách hết số rượu đến bên gốc nho xong, tiểu Tú nghĩ đến việc có khởi đầu tốt đẹp, cho nên xách bình rượu Thiệu Hưng đổ đầu tiên.


      Ùng ục, ùng ục liên tục đổ bốn bình rượu Thiệu Hưng vào gốc nho xong, đổ bình thứ năm, tiểu Tú phát mình bị gian bắn ra ngoài, trước đây từng xuất tình huống như vậy. Ngay khi tiểu Tú định vào lại gian tìm hiểu xem chuyện gì xảy ra, đột nhiên có người gõ cửa, tiểu Tú liền chạy tới mở, định nhanh chóng đuổi người rồi tìm hiểu nguyên nhân. Hoàn toàn quên mất việc tay mình còn cầm nửa bình rượu.


      Tiểu Tô là người đàn ông tốt, tiểu Tú lấy cớ lễ mừng năm mới chơi mệt muốn ngủ, vì thế tiểu Tô đau lòng. Nhớ lại việc trước kia mình từng học cách nấu canh bồi bổ sức khỏe, bị kích động nên nấu luôn thố đem đến cho tiểu Tú uống, nngờ khi cửa mở nhìn thấy tiểu Tú mang theo bình rượu, khỏi sửng sốt chút, đây là chuyện gì vậy? Chẳng lẽ vì muốn uống rượu cho nên mới né tránh mình? Lại nghĩ tới chuyện hồi trước tiểu Tú từng mình uống hết bình rượu, sau đó say quắc cần câu, khỏi thầm nghĩ, chẳng lẽ bà xã mình sắp cưới của mình là tửu quỷ hay sao? Nghĩ đến điều này, tiểu Tô cảm thấy trước mắt đen thui.


      Nhìn thấy là tiểu Tô, tiểu Tú theo phản xạ tự nhiên quăng luôn bình rượu, sau đó vẻ mặt chân chó tươi cười chỉ chén canh tay tiểu Tô."Đây là canh cho em uống hả?" Tiểu Tú biết còn cố hỏi định dời lực chú ý của tiểu Tô. Tiểu Tô trầm mặt nhặt bình rượu lên, phát bình rượu Thiệu Hưng chỉ còn lại có phần ba, nhưng ở người tiểu Tú lại ngửi thấy mùi rượu, tiểu Tô liền hỏi: "Tửu lượng là tốt! Còn chưa có đồ ăn nhắm rượu kìa!"


      Tiểu Tú nép vào người tiểu Tô, cái miệng nhắn cố gắng uống canh, uống rất hăng say, chợt nghe thấy câu hỏi chua lè của tiểu Tô, sợ tới mức bị sặc chút, giả bộ như có gì, khoát tay: " có, có uống, vừa lấy vào thôi!" Tiểu Tô nhìn chằm chằm : "Là tại đến sớm quá à? Hay là chờ em uống xong rồi mới đến? Thuận tiện làm thêm cho em chút canh giải rượu?"


      " phải như vậy mà!" Tiểu Tú thấy tiểu Tô tức đến đen cả mặt, đột nhiên cảm thấy có chút sợ, nhưng chuyện này là...... chỉ hai ba câu làm sao giải thích ràng được? Nhưng nếu mình về chuyện gian đó, người ta có tin hay cũng là cả vấn đề đó. Nghĩ hồi tiểu Tú đành cắn răng dậm chân cái, nắm tay tiểu Tô hai người cùng nhau vào gian!


      Vào gian rồi, đúng lúc số rượu tiểu Tú đổ vào phát huy tác dụng, ít nhất là phần đất lại có biến hóa mới, vốn là số mẫu đất cũng mở rộng, số cây trồng trong đất cũng biến mất, mà ngược lại xuất thêm loại cây mới, ở gần mẫu đất đỏ. Phần đất đỏ vốn trồng tuyết thảo đột nhiên bị trống phần ở giữa, sau đó xuất gốc cây dâu tằm.


      Tiểu Tú sáng mắt, đúng vậy, chính là dâu tằm!


      Tiểu Tú xoay người kéo tay tiểu Tô vào sâu trong gian, hoàn toàn mặc kệ đến bộ dạng khiếp sợ của tiểu Tô, vào trong, ngay cả gốc nho vốn có màu xanh cũng có thay đổi, ít nhất là số kia nho còn là màu xanh, mà trở nên to hơn, màu sắc cũng phiếm hồng.


      Tiểu Tú chỉ vào gốc nho, với tiểu Tô: " phải em muốn uống rượu, mà là nó muốn uống rượu!"
      linhdiep17 thích bài này.

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546

      Chương 26: Lối thoát...


      Tiểu Tô cảm thấy rất , mới vừa rồi còn cùng tiểu Tú đứng ở trong phòng ngủ của thảo luận về vấn đề uống rượu, sao chỉ chớp mắt, liền đứng ở nơi này, nhìn cảnh sắc chung quanh, tiểu Tô hoài nghi vừa rồi mình trải qua cuộc lữ hành dưới lòng đất, mà tiểu Tú chính là tiểu tiên nữ mang tiên thuật, bằng tại sao có thể có tình huống như vậy chứ?


      Thừa dịp tiểu Tô còn chưa kịp lấy lại tinh thần, tiểu Tú kéo tiểu Tô vòng vòng trong gian thăm thú hồi. Sau khi qua từng mảng xanh mướt, tiểu Tô gần như trở lại bình thường. Thỉnh thoảng còn dừng lại trước đám thực vật trái mùa, thuận tay hái quả dưa chuột, hái thêm vài quả cà chua, cho đến khi tay mình đầy ụ, mới dừng lại hái nữa.


      Đối với hành động như vậy của tiểu Tô, tiểu Tú có thể hiểu được, tựa như lúc trước khi tiểu Tú vừa mới vào phần gian này vậy, thỉnh thoảng cũng nghĩ chuyện tốt như vậy có phải hay ? Hoặc là nghĩ gian như vậy có thể đột nhiên biến mất hay , vì thế tất cả các loại đồ ăn trong gian, chỉ cần chín hái hết xuống, chỉ có đặt ở phòng bếp của mình rồi, mới có thể cảm thấy chân .


      Tiểu Tú lấy dưa chuột tay tiểu Tô, dùng khăn tay lau kỹ, rồi đưa lại cho tiểu Tô, ý bảo có thể ăn sống như vậy. Tiểu Tô dùng ánh mắt hoài nghi nhìn tiểu Tú, có điểm chần chờ đưa dưa chuột lên miệng. Cắn miếng xong tiểu Tô mới cảm thấy chân . ra tất cả đều là . Vì thế khách khí tiêu diệt gọn ghẽ quả dưa, thuận tay xử tiếp quả dưa khác tay mình. Mấy ngày đầu năm mới tới giờ toàn ăn thịt heo và cá, rất cần thứ gì đó thanh miệng chút.


      Chờ tiểu Tô ăn hết số thức ăn tay, cuộc trò chuyện giữa hai người mới chính thức bắt đầu."Chỗ này là chỗ nào?" Tiểu Tô rất muốn biết đây là chỗ nào? Nhưng cho cùng ngay cả tiểu Tú cũng có biện pháp làm cách nào đến được, đây là ở đâu. Chỉ biết khi mình muốn vào lúc nào cũng có thể, muốn ra ngoài khi nào . Mà những người khác nhìn thấy cũng sờ được.


      Đây là lần đầu tiên mang được tiểu Tô vào. Trước kia nếu phải mang đồ vật cũng là động vật . Đối với cách giải thích này tiểu Tô có chút tiêu: "Em có bao giờ nghĩ đến việc chỉ có mình em có thể ra vào tự do hay ? Hoặc là em có bao giờ nghĩ đến cảnh ngoài em ra người khác chỉ có thể vào mà thể ra?"


      Đối với vấn đề này, tiểu Tú đúng là hề lo lắng, chỉ có thể ngây ngô cười hắc hắc. Cười đến mức tiểu Tô chảy mồ hôi lạnh, nhất quyết cầu tiểu Tú mang mình ra ngoài sau đó lại vào lần nữa. Tiểu Tú nghe lời nắm tiểu Tô, nháy mắt trở về phòng, lại nháy mắt trở lại trong gian. Tốc độ như vậy khiến tiểu Tô còn gì để .


      Lại lần nữa tiến vào gian này, tiểu Tú quyết định muốn cho xem luôn bảo bối, dù sao chuyện lớn như gian cũng với tiểu Tô rồi, vậy chuyện tuyết thảo cũng khai với tiểu Tô luôn . Vì thế kéo tiểu Tô đến mấy mẫu đất đỏ, định nhổ gốc cây tuyết thảo đưa cho tiểu Tô xem, nhưng dù muỗi có nữa vẫn có thịt, cây tuyết thảo cũng là tuyết thảo, sau này vì chữa bệnh tiểu Tô chỉ cần cây cũng rất quan trọng.


      Cho nên nhổ tuyết thảo nữa mà kéo tiểu Tô ngồi xổm xuống chỉ cho xem: "Tiểu Tô, có thấy thứ này nhìn quen hay ?" Tiểu Tô hiểu vì sao tiểu Tú lại cố chấp bắt phải xem thứ này, nhưng nhìn bộ dáng thần bí của , nhất định là đồ tốt. Vì thế tiểu Tô cẩn thận quan sát nhánh cây có thân ánh bạc kia.


      Nhưng mà nhìn tới nhìn lui, tiểu Tô cũng thể nhìn ra đây là vật gì. Đây là cái gì mới được? Sao nhìn nó kỳ lạ như vậy? Đến khi tiểu Tú cảm thấy chờ nổi nữa, trong khi tiểu Tô vẫn chăm chú nghiên cứu cái cây rất hăng say, đành tự mình luôn: "Đây chính là tuyết thảo mà lão sư phụ từng !" Vừa nghe là tuyết thảo, tiểu Tô lập tức kích động thôi!


      Bàn tay run run vươn ra sờ sờ gốc tuyết thảo nền đất đỏ, hơn nữa ngày tiểu Tô mới ngẩng đầu hỏi tiểu Tú: "Đây là tuyết thảo sao?" Tiểu Tú cười gật đầu, kéo lên, chỉ vào mẫu đất đỏ : " mẫu đất đỏ này toàn là tuyết thảo, đủ cho việc chữa trị tai của ."


      Sau khi gian thăng cấp, mẫu đất đỏ nhiều hơn gốc cây dâu tằm, nhưng mà gốc cây dâu tằm này chen chúc làm hư ít tuyết thảo, điều này làm cho tiểu Tú rất đau lòng. Nhưng nghĩ lại trong gian này mọi thứ đều có điểm là lạ, tựa như kia gốc cây nho, lúc trước: khi mới vào gian gốc nho kia lớn như vậy, tại vất vả sau khi thăng hai cấp mới miễn cưỡng có chút quen thuộc, biết chờ khi số nho kia chín rồi, có tác dụng đặc biệt gì. Có thể giống bàn đào của Tây Vương Mẫu hay , ăn quả thành tiên? (Di: ta cảm giác như thuyết minh game trồng trọt =,:)


      Ngay lúc tiểu Tú đoán mò, tiểu Tô yên lặng ngồi bệt xuống co người lại, tựa như thai nhi trong tử cung vậy,cố gắng co rúm người lại. Tiểu Tô cố gắng chôn mặt vào giữa hai đầu gối, tiếng động rơi nước mắt. Từ sau khi tỉnh lại trong bệnh viện, biết được tai mình còn nghe được nữa, tiểu Tô vẫn rơi nước mắt, mà cho dù trải qua thời điểm khó khăn hơn nữa cũng chưa rơi giọt nước mắt nào.


      Vậy mà bây giờ tiểu Tô lại dùng hết sức ngồi khóc lớn mình. Sau khi tiểu Tú lấy lại tinh thần mới phát bộ dạng tiểu Tô ôm đầu gối, lẳng lặng bước đến, ôm tiểu Tô vào trong ngực. Tình huống bây giờ giống như người bị phán quyết tử hình đứng ở pháp trường chờ hành quyết , đột nhiên xuất mệnh lệnh mình bị oan uổng, cho nên được phóng thích, được tự do vậy. Cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết này khiến người ta phải khắc cốt ghi tâm cả đời.


      Tiểu Tô vươn tay ôm tiểu Tú ép sát vào ngực mình. Em là phúc tinh của . Là em khiến cho đứa nhi như biết được cảm giác có người nhà là hạnh phúc thế nào, cũng là em giúp có được cơ hội nghe lại được lần nữa. Cám ơn tin tưởng của em, cũng cám ơn em cho ấm áp. Tiểu Tô biết mấy thứ này cần ra, có số việc chỉ cần ghi ở trong lòng tốt rồi.


      vất vả mới khiến tiểu Tô bình tĩnh lại, vẫn ôm tiểu Tú vào trong ngực, lẳng lặng ngồi ở góc, nhìn mẫu đất toàn tuyết thảo, tiểu Tô hỏi: "Vì sao lại mang đến đây? Vì sao cho biết bí mật này?"


      Tiểu Tú quay đầu nhìn tiểu Tô giải thích: " nên hỏi em vì sao, trực giác của em cho em biết có thể mang vào đây. Hơn nữa em cảm thấy người nhà ở cùng chỗ nên có bí mật." Hơn nữa em cũng sợ bí mật này ra. Nếu lời dễ nghe là, gian này là nơi có thể che giấu bất cứ chuyện gì. Cho dù có giết người cướp của cũng có việc gì, chỉ cần trốn vào đây là sợ chết đói!


      Tiểu Tô cũng phải kẻ ngốc, đương nhiên hiểu việc mình có thể vào chỗ này là do tiểu Tú dẫn vào, nếu như muốn tự mình vào thể. Tất cả quyền chủ động nằm tay tiểu Tú, vậy cho nên tất cả đều do định đoạt!


      Tiếp theo hai người lại thương lượng về việc đến chỗ của lão sư phụ. Từ lần cuối cùng châm cứu cho tiểu Tô hồi cuối tháng chạp tới giờ vẫn chưa lại. mặt là bởi vì phải chuẩn bị tiệc đính hôn, mặt khác là phải qua đầu năm, mọi người mới bắt đầu động tay động chân làm việc trở lại. Tiểu Tú còn muốn hỏi thăm lão sư phụ chút về việc những điều cần đặc biệt lưu ý khi xử lý tuyết thảo. tại còn hạt giống, nên đương nhiên là phải cẩn thận chút.


      Ngoại trừ điều này, tiểu Tú còn muốn để cho tiểu Tô nghĩ xem mình nên tận dụng tài nguyên trong gian như thế nào. Trong gian có đủ loại thực vật. Có loại chỉ sinh trưởng trong mùa đông, cũng có loại sinh trưởng trái mùa, nếu tiểu Tô biết rồi, vậy tiểu Tú cũng nghĩ đến việc cho đến nội thành Tô Châu chuyến. Gần đây thực phẩm chuyển lên trấn bán khá chậm, mà phí chi tiêu của đại gia đình lại tăng lên. Trong khi Tô Châu lại nhiều người, khách sạn lớn cũng nhiều, cho dù nâng giá lên chút cũng sợ ai mua. Hơn nữa tất cả mọi người ở trấn đều quen mặt nhau, nhà mình có chuyện gì, chỉ chớp mắt là tất cả mọi người đều biết. Như vậy sao có thể giải thích với người ta việc nhà mình có nhiều đồ ăn trái mùa để bán như vậy? Chỉ có xa chút, chuyện nhiều chuyện mới ít bị truyền . Như vậy mới an toàn!
      linhdiep17 thích bài này.

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 27: Uống thuốc


      Hai người đông tây hồi ai để ý xem thời gian trôi qua như thế nào, chờ đến lúc hai người ra khỏi gian, trời sáng choang! Ở trong sân nhìn thấy bà Hảo, bà Hảo cười rất vui vẻ, còn ý tứ nhìn chằm chằm vào bụng của tiểu Tú, khiến cho tiểu Tú dựng hết tóc gáy. Ngày hôm qua tiểu Tô nấu canh, bà Hảo nhìn thấy bưng canh vào phòng tiểu Tú, sau đó tiểu Tô cũng ra khỏi phòng, điều này chẳng phải là chứng tỏ ngày hôm qua tiểu Tô ở trong phòng tiểu Tú hay sao? chừng mười tháng sau có đứa trắng trắng mập mạp xuất !


      Cũng cười lại với bà Hảo, sau đó tiểu Tô và tiểu Tú nhanh chóng cơm nước cho xong để tìm lão sư phụ. Theo thói quen tiểu Tú lại mượn chiếc xe ba bánh, chất lên xe ít rau củ quả chín sớm lên xe, đợi sau khi bán xong mua ít hạt giống trồng mua xuân. ra sau khi hai người ra thôn đem toàn bộ đồ dạc này nọ quăng vào mảnh vườn trong gian của tiểu Tú, hai người chỉ tay .


      Bởi vì hôm nay là lần họp chợ đầu tiên của năm mới, cho nên rất đông người. đường gặp được ít người, khiến cho việc tiểu Tú muốn cùng tiểu Tô lãng mạn phen thành. Những lúc có người đường, tiểu Tú vẫn vụng trộm nhét tay mình vào tay tiểu Tô. Đối với động tác này của tiểu Tú, tiểu Tô cảm thấy rất vui vẻ, tuy rằng mặt biểu gì, nhưng khóe miệng luôn luôn nhếch lên .


      Đợi đến khi có người, tiểu Tú lại tự giác rụt tay về, cứ hết nắm tay lại rụt tay suốt đường như vậy, cuối cùng tiểu Tô và tiểu Tú cũng sắp đến chợ. Khi gần đến cổng chợ, quan sát trái phải trước sau xong, tiểu Tú mới vào trong gian lôi chiếc xe ba bánh ra. Đồng thời còn hái thêm ít thứ tốt, định để lát nữa ở chợ bán thêm được chút.


      Hồi trước lúc mọi người xuống sông vớt cá, tiểu Tú cũng đánh bắt được ít ở con sông trong gian, tại trong sông ít cá bột. Phỏng chừng qua khoảng thời gian nữa, nghề phụ của tiểu Tú có năng lực được gia tăng.


      Đến chợ vẫn theo thói quen từ trước, tiểu Tú rao hàng tiểu Tô lấy tiền, hai người phối hợp ăn ý vô cùng. Chờ mọi thứ đều bán sạch rồi, tìm góc đẩy chiếc xe ba bánh vào lại trong gian, sau đó ôm theo ít táo và cam nhà trồng tìm lão sư phụ xem bệnh. Dựa theo trí nhớ, vòng qua quẹo lại mấy lần đến trước cửa nhà.


      Bước lên trước, tiểu Tú vừa gõ vừa lên tiếng: "Lão sư phụ, trong nhà có người ?" Sau khi hô hai tiếng, trong phòng mới truyền ra tiếng đáp lời. Tiểu Tú và tiểu Tô vào. Vào cửa trước tiên là chào hỏi, sau đó mới đưa quà lên. Lão sư phụ tuy rằng vui cho lắm, nhưng vẫn nhận lấy, táo ít có thị trường, nên lấy vài quả cho bà vợ già nếm thử.


      Hai bên lễ tiết xong, lão sư phụ mới bắt đầu chuyên tâm bắt mạch cho tiểu Tô, kết quả vẫn như trước kia có chuyển biến tốt đẹp có chuyển biến xấu. tại tiểu Tô cũng để ý đến chuyện này, đến khi lão sư phụ chép miệng: "Nếu có tuyết thảo, cho dù thể tốt như cũ cũng tốt hơn được tám phần." Nghe lão sư phụ như thế, tiểu Tú nhanh chóng lấy cây tuyết thảo từ trong túi ra đưa.


      Lão sư phụ kinh ngạc nhận lấy, lật lật lại nhìn, sau đó bứt chút nếm thử hương vị, sau khi hiểu , mới bắt đầu với tiểu Tú: "Hai người lấy thứ này ở đâu ra? Trước kia tôi may mắn lắm cũng chỉ tìm được ít mà thôi." Sau đó lại bứt chút đưa cho tiểu Tú.


      "Hai người nếm thử xem, tuyết thảo này chỉ có hình dạng đặc biệt, ngay cả hương vị cũng rất đặc biệt. có vị chát như cỏ xanh, ngược lại có chút hương vị của nhân sâm." Nghe theo lời lão sư phụ, tiểu Tú và tiểu Tô cũng nếm thử chút, đúng là phải hương vị bình thường, nhưng cũng chưa từng ăn nhân sâm, nên biết có phải là giống vị sâm hay .


      "Lão sư phụ, đây là tuyết thảo phải ?" Tuy rằng trong lòng tiểu Tú khẳng định, nhưng vẫn còn muốn lão sư phụ bảo đảm. Lão sư phụ gật đầu: "Chính là nó, con tìm được thứ này ở đâu?" Nếu có thể có hàng mẫu, vậy chắc chắn thiếu.


      "Con nhờ người tìm dùm, vấn đề là vừa đào được, còn chưa được phơi khô, người biết tuyết thảo này nên xử lý như thế nào ạ?" Tiểu Tú ngốc, tự nhiên biết cái gì nên cái gì . Lão sư phụ cũng hiểu được, cẩn thận ngắt chút tuyết thảo vân vê tay, đồng thời giảng giải cho tiểu Tú biết quá trình phơi khô là như thế nào. Tiểu Tú chỉ nghe mà còn dùng giấy ghi lại. Nếu như sai dù chỉ bước thôi, vậy cũng đủ thảm.


      Mặc dù thi thoảng tiểu Tô cũng cố gắng chăm chú nhìn, nhưng khi hiểu được đây là điều lão sư phụ dặn riêng cho tiểu Tú nhìn nữa, im lặng ngồi bên chờ tiểu Tú. Tiểu Tú tốc ký xong, ngàn lần cảm tạ lão sư phụ rồi dẫn tiểu Tô ra cửa. Tuy rằng lần này có gì muốn mua, nhưng tiểu Tú cùng tiểu Tô vẫn có nhiều thứ để ôm đầy trong ngực. Hồi trước có đặt số thứ ở bưu điện, lâu lên lấy, lần này ôm hết về, từ từ nghiên cứu sau.


      Về nhà tiểu Tú cảm thấy rất vui mừng, tai tiểu Tô chắc chắn khá lên. Tuyết thảo sắp được, chỉ cần chờ thời gian nữa là có thể đào lên, phơi khô rồi làm thành thuốc cho tiểu Tô, đến lúc đó, tiểu Tô có thể nghe được giọng của mình rồi, tiểu Tô nghe được là bất tiện, đôi khi chỉ là câu tùy ý nhưng cũng phải xoay người lại giải thích, là mệt mà. Tiểu Tú tính kỹ rồi, chờ tai của tiểu Tô tốt lên, nhất định hát bài cho nghe, hát bài thích nhất!


      Chớp mắt tuyết thảo được như mong đợi, buổi tối tiểu Tú kéo tiểu Tô vào ngồi xổm trong gian vất vả đào tuyết thảo. Hai người nỗ lực tới hơn nửa đêm mới đào được hết số tuyết thảo kia, sau đó cả hai nằm lăn trong gian luôn. Dù sao trong gian bốn mùa như mùa xuân, cứ trực tiếp ngủ ở đây cũng có gì. Ngày hôm sau hai người vác cùng bộ dạng xuất ở trước mặt bà Hảo, khiến cho bà Hảo cảm thấy ngày bà được ôm đứa còn xa.


      Dù sao cũng thể trách bà Hảo nghĩ như vậy, là biểu tình và bộ dạng của hai người dễ làm cho người ta hiểu lầm. Hai người loay hoay đào tuyết thảo đến hơn nửa đêm, hơn nữa còn ngủ luôn ở đó, hai điều tổng hợp lại thành kết quả cả hai người đều đau lưng, bộ dạng đó làm sao qua mắt được bà Hảo, thậm chí bà Hảo còn muốn tìm thuốc cho tiểu Tô uống, thể mới trẻ tuổi mà mệt nhọc như vậy được!


      Lại bận rộn chừng mười ngày tuyết thảo đều phơi khô, bà Hảo thấy tiểu Tú và tiểu Tô bận rộn hơn nửa tháng vì việc này hiểu vì sao, miệng lẩm bẩm: "Rốt cuộc đây là cái gì, mà khiến cho hai đứa phải hao tốn nhiều công sức như vậy?"



      Tiểu Tú cười : "Bà ơi, đây là thứ cầu cũng cầu được đó. Số cây này chỉ mọc ở Đông Bắc, mà nơi đó cũng phải có nhân sâm nó mới chịu." Tiểu Tú hảo tâm giải thích cho bà Hảo biết, càng nhìn càng thấy số tuyết thảo đó đáng . Ai da, làm thế nào cũng buông tay được.


      Sau khi phơi khô, ước chừng so với dự tính ban đầu số lượng có nhiều hơn chút, có lẽ được khoảng hai mươi cân tuyết thảo, lấy hai cân tuyết thảo bỏ vào bao gói lại, ngày mai cầm đưa cho lão sư phụ kiểm tra chút. Số khác đem phối thước rồi đem về, như vậy là có thể bắt đầu chính thức chữa trị tai cho tiểu Tô rồi! Tiểu Tú càng nghĩ càng hưng phấn.


      Sau khi thức dậy, cầm bao tuyết thảo tiểu Tú thương lượng với tiểu Tô: " thấy mình có nên lấy ít tuyết thảo đưa sang cho lão sư phụ hay ?" Tiểu Tô chính chắn hơn tiểu Tú vài phần nhưng nghĩ mãi vẫn quyết định được. Tuyết thảo là thứ rất hiếm gặp, tuy rằng lão sư phụ có thể chữa tai, nhưng trước kia phải ai cũng từng gặp qua. tại mình chỉ là mèo mù vớ cá rán. Nếu chữa hết, vậy cho dù đưa nhiều hơn nữa cho lão sư phụ cũng vô dụng. bằng chờ hiệu quả rồi mới đưa cũng chưa muộn.


      Tiểu Tú thấy vậy cũng đúng, vì thế cũng chuẩn bị thêm. Nghe tiểu Tô như vậy, tiểu Tú cũng cảm thấy thỏa đáng, hai cân tuyết thảo này cũng nên đưa ngay cho lão sư phụ, mà đặt ở trong gian với số tuyết thảo còn lại, mặt khác chỉ cầm hai phân nhờ lão sư phụ kiểm tra. Chờ lão sư phụ xác nhận xong, tiểu Tú có thể yên tâm phối thuốc.


      Lão sư phụ kê đơn, số thuốc này uống trong mười lăm ngày, hiệu quả cũng có thể đến sớm hơn hoặc có thể trễ hơn, kết quả chờ tiểu Tú và tiểu Tô trở về từ chỗ lão sư phụ, hai tay xách toàn là thuốc. Lúc lão sư phụ cũng dặn kỹ rồi, tuyết thảo kia bỏ vào mỗi thang trăm gram. Tiểu Tú theo thới quen nhanh chóng ghi vào cuốn sổ của mình, định bụng về nhà vào gian lấy tuyết thảo ra. Nhất định thể để thiếu tuyết thảo!


      Sau khi trở về từ chỗ của lão sư phụ, gần trưa, đuổi tiểu Tô giúp bà Hảo nấu cơm xong, tiểu Tú tự mình tìm cái nồi đất bắt đầu nấu thuốc cho tiểu Tô. Mở gói thuốc, rửa sạch dược liệu bên trong rồi cho vào nồi, rót vào ba chén nước lớn, sau đó để lửa nấu. Lão sư phụ dặn số tuyết thảo này nhất định phải bỏ vào sau nửa tiếng, sau đó dùng lửa đun, bằng có tác dụng. Vì thế tiểu Tú phải để ý cẩn thận.


      Nồi thuốc sôi tỏa mùi lan ra khắp nhà, hàng xóm láng giềng ngang qua nhà tiểu Tú liền hỏi: "Thím, làm cái gì vậy ạ? Chỗ nào thoải mái hay sao?" Bà Hảo khoát tay: "Tiểu Tú tìm thuốc cho tiểu Tô, biết có thể chữa lành tai hay . Số thuốc này mới mua về sắc đó mà." " Đứa tiểu Tô này đáng thương, chờ tai tốt lên rồi, nhớ cám ơn tiểu Tú đó!"


      Chén thuôc thứ nhất được đổ ra, tiểu Tú khẩn trương nhìn chằm chằm vào tiểu Tô, khiến cho tiểu Tô được tự nhiên, vội : "Đừng nhìn nữa, thuốc này mới uống, thấy hiệu quả nhanh như vậy đâu. Mấy ngày nữa rồi mới hỏi lại cảm giác của !" Tiểu Tú cũng biết như vậy tốt, nhưng vẫn cảm thấy khẩn trương, rất muốn biết tuyết thảo phối với thuốc này có tác dụng hay .


      Mỗi ngày sáng tối đều chén thuốc, tuy rằng hương vị rất đắng, nhưng tiểu Tô cam tâm tình nguyện uống, còn tiểu Tú luôn nhìn chằm chằm tiểu Tô hỏi xem có cảm thấy gì , đôi khi ngày hỏi tới mấy chục lần. Tiểu Tô chỉ có thể nhẫn nại giải thích với rằng hiệu quả nhanh như vậy được, sau đó lại nghĩ biện pháp dời lực chú ý của tiểu Tú từ tai mình sang chuyện khác, nhưng hiệu quả lớn!


      Rốt cục đến khi chỉ còn lại hai bao thuốc cuối cùng, tiểu Tô hưng phấn chạy vào, hét lớn với tiểu Tú: " có thể nghe được rồi!" Sáng sớm nay, tiểu Tô theo thói quen dạo chuồng heo chút, nhìn sáu con heo con, nhưng khi cách khoảng lại nghe tiếng sột xoạt, tuy rằng phải rất ràng, hơn nữa lại đứt quãng, nhưng tiểu Tô vẫn hết sức hưng phấn, đây là lần đầu tiên từ sau khi bị thương nghe được tiếng của thế giới này!
      linhdiep17 thích bài này.

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546

      Chương 28: Việc tốt


      Có tiếng động, vừa rồi nghe được tiếng sột xoạt do mấy con heo phát ra! Tiểu Tô cảm thấy đây là tiếng động tuyệt vời nhất thế giới, thèm nghĩ đến việc bây giờ chỉ mới tờ mờ sáng, hưng phấn chạy tìm tiểu Tú!"Tiểu Tú, tiểu Tú, có thể nghe được rồi!" Tiểu Tô cũng sợ ầm ỹ đến bà Hảo và tiểu Tú, vừa chạy vừa hô.


      Bà Hảo vừa mới tỉnh, người già vốn ngủ ít, tiểu Tú nằm bên cạnh cũng mở mắt, hai người vừa nghe thấy tiếng la của tiểu Tô, cảm thấy rất vui! Tiểu Tô chạy vào ôm chầm lấy tiểu Tú: "Tú, nghe được rồi! Vừa nãy nghe được tiếng của mấy con heo!"


      Tiểu Tú cũng rất hưng phấn, tuy cố vỗ lưng giúp tiểu Tô bình tĩnh lại, nhưng giọng run run lật tẩy tâm trạng của : "Vậy có nghe được đến tiếng của em ?" Tiểu Tô nhìn môi tiểu Tú theo thói quen, sau đó cúi đầu, cẩn thận lắng nghe tiểu Tú chuyện.


      "Có thể nghe được, nhưng ràng lắm!" Tiểu Tô ngẩng đầu cho tiểu Tú biết kết quả.


      "Tốt, tốt quá rồi, ngồi đây , em, em sắc thuốc! Em ngay đây! Chờ em chút!" Tiểu Tú nhanh chóng rửa mặt, sau đó vọt vào trong phòng cầm gói thuốc sắc, vừa cầm nồi vừa rơi nước mắt, tay cũng run run. Sau đó cầm quạt trông nồi thuốc, chuyên chú như nhìn kim cương vậy!


      Còn bà Hảo soạn sửa nhang đèn: "Tiểu Tô, lát nữa ra mộ cha mẹ, và cả bà nội con nữa, thắp cho họ nén nhang! Tiện thể cho bọn họ biết tin tức tốt này, để họ vui mừng cùng chúng ta!"


      Sau khi bình tĩnh lại tiểu Tô : "Bà Hảo, trước tiên thắp hương trong nhà trước , chờ hai ngày nữa con uống hết thuốc, tai cũng tốt hơn rồi mới ra mộ được ?" Tiểu Tô chỉ sợ hôm nay là hiệu quả tức thời, quyết định đợi sau này mới tính. Lão sư phụ cho thuốc uống trong mười lăm ngày, còn hai gói thuốc chưa uống. biết sau khi uống hết số thuốc này rồi có phải kê lại đơn thuốc hay . Tiểu Tô càng nghĩ càng cảm thấy thuốc hôm nay sắc quá chậm, nên chạy tìm tiểu Tú.


      Bà Hảo thấy lời tiểu Tô cũng có lý nên cũng đồng ý. Bà Hảo nghĩ bà nên chuyện này cho người bạn già nhà mình biết, vì thế bà đốt ba cây nhang, trong làn khói lượn lờ, bà Hảo cười chuyện với chồng: "lão già à, ông xem có phải mấy ngày nay tiểu Tú gặp may mắn . Trước kia tôi cũng thấy tiểu Tú và tiểu Tô rất xứng đôi. Tuy rằng tiểu Tú nó từ đâu đến, nhưng đứa này tâm tính đều tốt. Tiểu Tô tôi nhìn nó lớn lên từ , chỉ vì cứu chiến hữu mà tai có tật. Hai đứa ở cùng chỗ, tôi cũng yên tâm. Bây giờ tai của tiểu Tô khá hơn rất nhiều, âu cũng là phúc của Tô gia, cũng là phúc của tiểu Tú nhà chúng ta, cuộc sống về sau của đôi vợ chồng son nhất định rất tốt ! lão già à, ông ở dưới đấy cũng phải phù hộ cho tiểu Tú và tiểu Tô, phù hộ bọn chúng nhanh chóng sinh cho tôi đứa cháu mập mạp, cái nhà này lâu có tiếng khóc của trẻ con rồi . . . . . ."


      Trong khi bà Hảo thầm, tiểu Tô và tiểu Tú ngồi xổm ngoài phòng nấu thuốc. Chờ thuốc được, tiểu Tô sợ nóng, nhanh chóng nhấp từng ngụm nuốt hết vào bụng. Tiểu Tú theo thói quen, lấy bã tuyết thảo ra, sau đó đổ thêm nước vào, đợi buổi tối nấu thêm lần nữa!


      Tuy rằng biết tiểu Tô chỉ vừa mới uống thuốc xong, nhưng tiểu Tú vẫn nhịn được lại hỏi cảm giác của tiểu Tô, có tốt hơn lúc trước khi uống thuốc hay ? Tiểu Tô cười : " cảm thấy khá hơn, hình như nghe hơn trước." Tiểu Tú cười híp cả mắt. Sau đó thương lượng với tiểu Tô về việc đến nhà lão sư phụ.


      Thuốc này chỉ uống được thêm hai ngày, phải đến cho lão sư phụ bắt mạch, xem có cần phải đổi đơn thuốc hay . Bà Hảo nghe xong nhanh chóng thu xếp gói cho lão sư phụ ít thứ tốt. Lúc trước trong nhà có giết heo để làm thịt muối, số thịt treo dưới mái hiên cũng khô rồi, bà Hảo cầm cây trúc móc hai xâu xuống đưa cho tiểu Tú."Tú, mang thịt này theo , coi như bồi bổ cho lão sư phụ !"


      Tiểu Tú cười gật gật đầu: "Cho dù bà con cũng định làm, dù sao nhờ đơn thuốc mà lão sư phụ kê tiểu Tô mới có thể chữa khỏi, chúng ta cũng phải cho người ta tấm bảng Trường Sinh đúng !"


      Tiểu Tô vừa vào cửa chỉ nghe được nửa câu, vì thế hỏi: "Tấm bảng Trường Sinh là cái gì?"


      Bà Hảo thuật lại cho tiểu Tô nghe, nghe xong chỉ cười nhìn tiểu Tú, chỉ có tiểu Tú và tiểu Tô hiểu được, lão sư phụ phải cảm tạ, nhưng tiểu Tú cũng là công thần, nếu như trồng được tuyết thảo, cho dù có dùng đơn thuốc của lão sư phụ cũng vô dụng, bột đố gột nên hồ.


      Tuy vậy tiểu Tô vẫn phối hợp với tiểu Tú : "Bà Hảo, đúng là phải dựng tấm bảng Trường Sinh." Bà Hảo nghe xong rất vui. Lúc tiểu Tú và tiểu Tô rồi, bà Hảo vẫn còn suy nghĩ biết nên đặt tấm bảng Trường Sinh này chỗ nào cho tốt, vừa có thể nhìn thấy mỗi ngày, vừa để cho người ta mình tuyên truyền hoạt động mê tín.


      Bình thường mất khoảng tiếng đường, lần này chỉ có 40 phút, tiểu Tú cảm thấy là do tinh thần phấn chấn, nếu phải vì đến nhà lão sư phụ sớm để hỏi tình hình của tiểu Tô làm sao mà nhanh như thế được! Dọc đường , tiểu Tú chuyện với tiểu Tô liên tục, mà toàn là những vấn đề đâu đâu..., ví dụ như: "Tiểu Tô, sáu con heo nhà chúng ta mập lên rồi, cũng được mấy tháng rồi mà!" Nếu là: " xem năm nay ruộng nhà chúng ta nên trồng gì?" Bởi vì khẩn trương cho nên thể tìm chuyện để .


      Tiểu Tô trả lời từng câu : "Heo mập như vậy đều là công lao của em, nếu phải em nghĩ ra thức ăn cho chúng, làm sao mà lớn nhanh được!" Tiểu Tú nhớ rất tốt, chỉ cần xem qua là có thể nhớ khá lâu, nhà mình nuôi heo, nên cẩn thận nhớ lại những vấn đề về chăn nuôi heo còn sót lại. Kết quả là tìm ra được số cách, hiệu quả tệ!


      Đến nhà lão sư phụ, lão sư phụ nhìn thấy hai người bọn họ đến rất vui vẻ, cười hỏi: "Uống thuốc sao rồi?" Lão sư phụ theo thói quen hỏi tiểu Tú, nhưng lần này là tiểu Tô tự trả lời : "Cám ơn lão sư phụ, thuốc uống được mười thang, trong nhà còn có hai thang nữa, tai cũng nghe được, chỉ là , cho nên muốn nhờ người nhìn giúp!"



      Đơn thuốc của lão sư phụ cũng chỉ như thuốc dẫn, quan trọng nhất vẫn là tuyết thảo khó có được, bằng cho dù phương thuốc tốt đến đâu cũng nhỉ đem gác xó. Nay tiểu Tô chủ động đến tái khám, đương nhiên phải toàn tâm toàn ý giúp đỡ, tiểu Tô vươn tay cho lão sư phụ bắt mạch, hai tay luân phiên.


      Tiểu Tú và tiểu Tô gấp, để lão sư phụ chỉ huy, chờ lão sư phụ vừa lòng bỏ tay xuống, thời gian trôi qua rất lâu. Hai người vội vàng chờ lão sư phụ cho kết luận, bỗng ngoài phòng xuất thêm vài người! Quay đầu nhìn, hóa ra là đoàn người từng cướp tuyết thảo!
      linhdiep17 thích bài này.

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 30: Điều kiện


      Tiểu Tú nhớ đám người đó, tuy rằng thời đại này phần lớn quan chức là vì dân phục vụ, nhưng cũng thiếu những thành phần giống bọn họ. Gặp người như thế, thể trêu vào nên chỉ có thể trốn! Lúc trước tiểu Tô ngồi đối diện lão sư phụ, còn tiểu Tú đứng bên cạnh tiểu Tô, bây giờ tiểu Tú lại núp sau lưng tiểu Tô.


      Lão sư phụ chỉ quay sang gật đầu với bọn họ cái, sau đó tiếp tục thảo luận với tiểu Tô về vấn đề điều dưỡng, rồi việc nên ăn loại thức ăn nào. Tiểu Tô để ý đến những chuyện này lắm, nhưng tiểu Tú lại ngoan ngoãn lấy giấy bút ghi lại. Người đàn ông của mình chẳng lẽ mình lại xót, sau khi thân thể được điều dưỡng cẩn thận, ngư ông đắc lợi phải mình hay sao?


      Những người đó đủ kiên nhẫn nữa, lên tiếng cắt đứt cuộc trò chuyện giữa ba người: "Nhanh lên lão sư phụ, thời gian của bọn tôi rất eo hẹp, để bọn tôi khám trước !" vừa vừa động thủ, hất tiểu Tú viết ra, rồi định lôi luôn cả tiểu Tô dậy.


      Nhìn thấy tiểu Tú bị đẩy, mặc dù bị gì, nhưng vẫn khiến tiểu Tô cảm thấy phẫn nộ, làm người đàn ông, bà xã của mình bị người khác khi dễ ngay trước mắt, làm sao tiểu Tô nhịn được. Chờ người nọ tới định kéo mình, dùng chút lực ngồi im khiến cho người khác thể kéo dậy!


      Thời điểm tiểu Tô tham gia quân ngũ, có học sơ chút Thái Cực từ chiến hữu, tuy rằng chỉ nghe giảng qua loa, nhưng tiểu Tô cũng học được kha khá, đấu tay đôi với bạn mình, mười lần hết chín lần thua thê thảm, nhưng nhờ vậy mà khi vận dụng được vào thực tế tồi! Giống như tại người nọ thể làm gì được !


      Nếu phải sợ đem đến phiền toái cần thiết cho lão sư phụ, tiểu Tô còn muốn ném ra cửa, nhưng tốt nhất là nên chừa cho người ta chút mặt mũi, vì thế cục diện trở nên căng thẳng, lão sư phụ làm như thấy, tiếp tục với tiểu Tú về vấn đề chăm sóc người bệnh. Lần này hai vị quan chức kia đem theo nhiều người, chỉ có hai người theo chỉ đường, cho nên chỉ có thể nhịn. Bởi vì vị quan chức kia hiểu tiểu Tô có chút công phu.


      Vị quan chức kia liếc mắt cái cũng nhận ra, tiểu Tô phải hạng xoàng, mình lại thể động tay động chân làm mất thân phận, vì thế đành cắn răng đứng nhìn. Mãi cho đến khi lão sư phụ chủ động tạm biệt tiểu Tú, tiểu Tô mới chịu đứng lên, lúc đứng dậy còn cố ý húc cái, làm cho người nọ bị ngã, dám đẩy bà xã ông à, ông đây cho mi biết mặt!


      Tiểu Tú hưng phấn bám tay tiểu Tô: "Tiểu Tô, bây giờ chúng ta tiệm thuốc mua vài dược liệu nhé?’’ ra tiểu Tú còn phân vân chuyện, bây giờ trong gian có đất đỏ còn gì, vậy tiết kiệm được tiền mua hạt giống, mua luôn mấy loại trưởng thành rồi về trồng lại cũng mọc thêm được cây con, bớt được cả đống việc!


      Tiểu Tú muốn mua đông trùng hạ thảo, muốn mua Hà Thủ Ô, còn muốn mua nhân sâm, tốt nhất là thêm vài cây nghệ tây, thứ đó rất tốt trong việc chăm sóc sắc đẹp của phụ nữ, hơn nữa giá cũng mắc, trước kia có cơ hội dùng, bằng nhân lúc mình còn ở nơi này tranh thủ kiếm ít. Hơn nữa, đến khi trồng được nhiều rồi, có thể buôn bán kiếm lời.


      "Lão sư phụ, xin hỏi tuyết thảo lúc trước ông bán cho bọn tôi còn ? Nếu còn ra giá tôi mua!" Vị quan chức kia thành khẩn bàn bạc với lão sư phụ về chuyện tuyết thảo. Tiểu Tú ở bên cạnh nghe được chuyện có liên quan đến tuyết thảo dừng bước. Trong gian nhiều tuyết thảo phơi khô như vậy, chỉ cần có người chịu bỏ tiền ra mua, vậy tiểu tú phát tài!


      "Các người lấy toàn bộ số tôi có, tôi còn tuyết thảo nữa." Lão sư phụ ngạc nhiên, số tuyết thảo giao cho bọn họ, ông xem qua, đủ cho quá trình trị liệu của vị kia rồi, sao bây giờ còn muốn mua nữa? Dù sao đó là chuyện của người ta, lão sư phụ cũng hỏi nhiều!


      Người đàn ông kia thấy lão sư phụ bảo có hàng, trở nên nóng nảy: "Lão sư phụ ông nên giúp đỡ chút !" xong lấy túi đồ to tay người bên cạnh mở ra. Tiểu Tú nhìn được chút ít, mặc dù phần lớn là đồ biết, nhưng cũng hiểu số đó rất đáng giá. Tiểu Tú thè lưỡi, bắt đầu suy tính đến việc phải bán giá cao bao nhiêu cho .


      "Lão sư phụ, tôi lấy mấy thứ trong túi này đổi tuyết thảo được ?" người đàn ông kia cũng có nỗi khổ riêng, nếu bao dược liệu mà lão sư phụ đưa được cất kỹ, bây giờ tai của ông cụ nhà mình tốt lên rồi. Cũng tại con mụ đàn bà nhà mình, biết cách sắc thuốc, mà còn cố tình giành làm định lấy lòng ông cụ, số thuốc này thể để ý đến thời gian, cứ thả đại thuốc vào đun là hỏng sạch, nếu là thuốc khác , đằng này lại là tuyết thảo giành giật mãi mới được. Vì thế đành phải tới cửa tìm lão sư phụ lần nữa. Đương nhiên cũng đem cho lão sư phụ ít thuốc Đông y quý, nếu gặp tình huống thuận lợi cũng dễ chuyện hơn.


      Lão sư phụ nhìn số dược liệu quý giá, có bày ra đấy cũng vô dụng, tay mình còn tuyết thảo, nhận đồ của người ta mà đưa tuyết thảo được, lão sư phụ lắc đầu đáng tiếc. Ngay lúc lắc đầu thấy tiểu Tú nháy mắt ra dấu với mình.


      Lão sư phụ lại cảm thấy cần phải mơ mới giữ được số dược liệu này. Mẻ tuyết thảo mà đôi vợ chồng son đưa cho ông lúc nãy là hàng tốt, ông biết hai người có rất nhiều tuyết thảo nhưng biết người ta có chịu cho hay . Thấy nháy mắt ra hiệu với mình, xem ra là có thể rồi!


      Mượn cớ chuyển hướng sang tiểu Tú: " , con còn tuyết thảo à?" Lão sư phụ thẳng vào vấn đề. Tiểu Tú ngoan ngoãn gật đầu: "Cũng có nhưng nhiều lắm, hơn nữa tiểu Tô nhà con còn phải dùng đến, cho nên định bán đâu!" ra tiểu Tú rất muốn bán, nhưng thể vội vàng, chuyện mua bán dễ làm, vừa rồi ra dấu với lão sư phụ là tự ném đá vào chân mình rồi!


      Lão sư phụ cười vỗ đầu tiểu Tú: " nhiều là tốt, mất công lại tổn thương hòa khí!" Tiểu Tú thè lưỡi, quay sang với người đàn ông kia: "Nhà tôi có ít tuyết thảo, ông định ra giá bao nhiêu?" (Di: tiểu Tú nghĩ đằng làm nẻo @@)


      Người đàn ông kia đợi hồi, thấy tiểu Tú chịu bán ít tuyết thảo, nên ra giá cực cao, nhưng tiêu Tú phải là người tham tiền!"Tôi muốn lấy tiền của ông, chỉ muốn ông đồng ý vài chuyện!"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :