1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông xã, chúng ta cùng nhau làm ruộng đi - Cửu nguyệt bảo Bối (71 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546


      Chương 10: Hôm nay có thịt ăn


      vất vả mới ổn định được nội tâm dậy sóng, tiểu Tú sống chết uống cho hết hai ly nước to đùng rồi mới từ từ ra khỏi phòng, dùng bộ dạng có tật giật mình xung quanh tìm tiểu Tô, phát tiểu Tô có trong phòng. Theo bản năng tiểu Tú ra bờ sông tìm tiểu Tô. Củ ấu vừa được hái phải rửa cho sạch, làm trôi hết đám bèo tấm dính bên ngoài củ ấu, sau đó mới có thể đem ra chợ bán.


      Tiểu Tú đứng ở bên cạnh xem tiểu Tô chăm chỉ rửa củ ấu. cái rổ lớn bằng trúc được chất đầy, sau đó tiểu Tô bỏ cái rổ vào nước xóc qua xóc lại, trước tiên là để đám bèo tấm bám củ ấu trôi hết , sau đó cầm cái rổ lên dùng sức vẩy mạnh và nhanh, phải làm cho đám bèo tấm còn mắc phía dưới bay hết mới sạch, phải bỏ công sức ra, mới có người mua.


      Thoạt nhìn động tác tiểu Tô rất có lực, đặc biệt ánh mặt trời chiếu vào khiến cái trán vốn mồ hôi nhễ nhại của tiểu Tô gây nên tượng khúc xạ... Vầng sáng kia làm cho tiểu Tú hoàn toàn mê muội. Tiểu Tú cứ ngơ ngẩn đứng nhìn tiểu Tô chuyên chú xử lý sạch toàn bộ đám củ ấu. Khi tiểu Tô ngẩng đầu lau mồ hôi nhìn thấy tiểu Tú dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn mình, nhếch môi cười với tiểu Tú cái, sau đó lại thẹn thùng tiếp tục cúi đầu rửa củ ấu.


      Tiểu Tú cũng dám nhìn chằm chằm tiểu Tô nữa, vì thế bước đến vỗ vai tiểu Tô, ý bảo chuyện: "Tôi mượn chiếc xe đẩy . cứ tiếp tục rửa củ ấu ." Tiểu Tô gật đầu. Củ ấu càng tươi người ta càng thích, củ ấu vừa mới hái xuống ăn ngon nhất, để thời gian dài, củ ấu trở nên khô dần, cho nên tiểu Tú nhất định phải mượn xe đẩy , sau đó nhanh chóng đem đám củ ấu này bán.


      Mượn xe đẩy rồi thay nhau chất những bao củ ấu lên xe xong, tiểu Tú cùng tiểu Tô vội vàng đẩy xe lên chợ của trấn . Mặc dù sáng sớm nay tiểu Tú dậy để hái củ ấu, nhưng bởi vì quá nhiều, cộng thêm thời gian chuẩn bị, rồi còn cả đoạn đường xa cần , cho nên khi bọn tiểu Tú đến chợ, chợ họp được nửa.


      Nhanh chóng tìm chỗ trống dỡ những bao củ ấu xuống xong, tiểu Tú bắt đầu rao hàng : "Củ ấu tươi ngon đây, đừng bỏ lỡ. Cho dù là mua về ăn sống hay nấu ăn, hương vị đều cực kỳ ngon." biết là do tiểu Tú rao hàng tốt, hay là do đám củ ấu phía sau nhà tốt, sạp hàng nhanh chóng bị ít người vây quanh.


      " , củ ấu này bao nhiêu tiền ký?"


      Lần đầu tiên tiểu Tú ra bán củ ấu, cũng dám thét giá quá cao, sợ ai mua, vì thế do dự chút : "Củ ấu này tôi hái lúc sáng sớm, hương vị khá ngon, xu ký được chứ?" xong đưa cho mấy người vây xem vài củ ấu để bọn họ nếm thử. Kết quả sau khi ăn xong toàn bộ đều khen ngon, vì thế người ký, người hai ký...bắt đầu bán. Vẫn giống như trước kia, tiểu Tú cân hàng, tiểu Tô lấy tiền, hai người bận rộn lúc lâu bán sạch củ ấu.


      Bán xong củ ấu cũng qua thời gian ăn cơm rồi, sờ túi tiền dày cộm của mình, tiểu Tú kéo tiểu Tô ăn cơm, lần này mua bánh bao, mà nghiêm túc tìm học quán ăn gọi dĩa rau cải thảo xào, dĩa dưa chuột xào trứng, còn thêm tô canh suông(Di: canh suông là canh rau). nhiều món lắm, nhưng mỗi đĩa rất nhiều đồ, hai người bận rộn từ sáng sớm tới giờ, bụng sớm đói dữ dội rồi, đồ ăn vừa được bưng lên là thi nhau hạ đũa. Chờ hai người buông đũa, hai dĩa đồ ăn tô canh trở nên sạch .


      Trả tiền xong, tiểu Tú theo thói quen nắm tay kéo tiểu Tô ra cửa lấy chiếc xe đẩy . ngang qua quầy lão trung y xem bệnh cho tiểu Tô, tiểu Tú bước vào. Nếu cẩn thận tính toán số thuốc mà tiểu Tô uống cũng được gần tháng rồi, tuy rằng từng đổi qua hai phương thuốc, nhưng vẫn có gì khởi sắc, trong nhà chỉ còn lại thang thuốc, nếu hôm nay bán củ ấu, ngày mai cũng phải tới đổi phương thuốc.


      Lão trung y giúp tiểu Tô bắt mạch, hỏi tình huống cụ thể, sắc mặt được tốt lắm. Mặc dù ngay từ đầu là bệnh này khá khó, nhưng người hành nghề y luôn mong muốn những chứng bệnh gian nan khó chữa có chuyển biến tốt tay mình. Trước kia cho dù bệnh phức tạp khó trị tới mức nào, sau khi uống năm ba thang thuốc cho dù thể khỏi hoàn toàn cũng có chút tiến triển. Nhưng người bệnh này uống nhiều thuốc như vậy mà có chút khả quan nào, xem ra trình độ y thuật của mình chưa tới mức uyên thâm.


      " , bây giờ tôi kê đơn mới, cứ dùng tiếp đơn kia , để cậu ta uống thêm nửa tháng nữa, nếu vẫn có tiến triển, tôi dẫn cậu ta đến chỗ sư phụ của tôi xem thử. Vậy có được ?" Tiểu Tú hi vọng tiểu Tô có thể nghe thấy được, cho nên lão trung y gì bọn họ cũng đồng ý.


      "Vậy lát nữa con bốc thuốc." Tiểu Tú gật đầu, nhận lại đơn thuốc kia cất kỹ, chuẩn bị mua thuốc, hiểu sao lại nhớ tới đám thảo dược ở nhà mình."Chú, nhà của con có ít thảo dược, sau khi hái xử lý thế nào ạ?" Lần đầu tiên tiểu Tú trồng thảo dược, chỉ biết lấy hạt giống gieo xuống, dù sao ở trong sân cũng có cỏ dại, có côn trùng, mấy loại rau củ đơn giản sao, nhưng đám thỏa dược này nên xử lý như thế nào, tiểu Tú biết phải làm sao.


      Tiểu Tú vừa xong, lão trung y cảm thấy hứng thú, cẩn thận hỏi qua những loại thảo dược của tiểu Tú, sau đó từ từ giảng giải phải hái như thế nào, phơi khô ra sao. được lát, sau đó cho tiểu Tú quyển sách, trong sách viết tất cả đặc điểm của các loại thảo dược, giải thích phải hái như thế nào, ngắt xong phải xử lý ra sao. Vấn đề là đây là bản viết tay, tiểu Tú vội khoát khoát tay: "Chú à, sau khi về nhà con chép lại rồi trả cho chú. Vậy nhé."


      Lão trung y sửng sốt chút, gật đầu: "Ừ, vậy con cứ chép ra ."


      Lấy thuốc xong, tiểu Tô kéo tiểu Tú lại gần, mặt đối mặt : "Tiểu Tú, tôi muốn đến nhà sách chút." Tiểu Tú cũng muốn , vì thế hai người trước sau tìm nhà sách. Nhưng đây là trấn , làm gì có nhà sách? Trở về bưu cục chỉ tìm được mấy quyển lèo tèo. Tiểu Tú luôn luôn để ý đến tiểu Tô, từ khi tiểu Tô giải ngũ trở về, bao giờ thấy đưa ra cầu gì, thức ăn có gì ăn nấy, quần áo là vài món đồ dùng trong bộ đội, tiểu Tú từng nhìn lướt quá, mấy món đồ kia có chút sờn rách.


      Bây giờ nhìn thấy bộ dáng thất vọng vì tìm được sách của tiểu Tô, tiểu Tú cảm thấy nỡ, sờ cục tiền bán củ ấu trong túi mình, hỏi tiểu Tô xem muốn loại sách nào, hăng hái chạy đến quầy đặt theo nội dung mà . Tiểu Tô nhìn thấy muốn ngăn tiểu Tú lại cho trả tiền, trong lúc do dự tiểu Tô cẩn thận sờ phải ngực tiểu Tú, lúc này gương mặt tiểu Tô ửng đỏ, lại vươn tay ra ngăn tiểu Tú nhưng dám để gần người nữa, lúc ấy tiểu Tú cũng cảm thấy chấn động, nhưng da mặt dày để người khác nhìn ra ngượng ngùng của mình, tiểu Tú làm bộ như thèm để ý điền hết số sách mà tiểu Tô , chỉ chờ tới tháng sau là số sách đặt đến.


      Ra khỏi bưu cục mặt tiểu Tô vẫn đỏ, tiểu Tú lại mừng thầm trong lòng, vuốt chiếc cằm nhọn của mình, tiểu Tú cười có chút vô sỉ, đây có tính là mình bị người ta đùa giỡn hay ? Hay là đùa giỡn tiểu Tô nhỉ? Cho dù thế nào, bộ dạng đỏ mặt của tiểu Tô là đẹp mắt, đặc biệt là cặp cặp mắt đen bóng có hồn kia, nhìn đặc biệt chói mắt. Mở to lên là có thể khiến người khác mù luôn!


      Bỏ qua thói quen trước giờ: tiểu Tô đẩy xe, tiểu Tú mua đồ. Sau khi ra khỏi bưu cục, tiểu Tú giúp tiểu Tô đẩy xe đến quầy bán thịt. Muốn ăn thịt heo sắp điên rồi. Đứng trước quầy thịt, tiểu Tú bảo người bán lấy hai ký mỡ heo, ba ký thịt ba chỉ, ba ký thịt chân giò, còn cả bộ lòng heo. Nhiêu đó đồ ăn khiến cho số tiền bán củ ấu lúc sáng vơi ít, nhưng tiểu Tú vẫn mua vui vẻ, trả tiền rất sảng khoái. Hiếm khi mới gặp được người mua nhiều thịt như vậy, lúc cuối người bán còn tặng thêm mấy khúc xương lớn cho tiểu Tú. Đối với tiểu Tú cho bao nhiêu lấy bấy nhiêu, cái này hầm canh ăn được!


      Chất toàn bộ thịt lên xe xong, tiểu Tú cũng khách sáo nhảy lên xe đẩy , sau đó vỗ vai tiểu Tô: "Sáng nay hái củ ấu làm cho thắt lưng tôi sắp rớt ra rồi, cho nên tôi muốn nhàn hạ muốn đường, được ?" Tiểu Tô nhìn tiểu Tú cười híp mắt, làm sao nỡ từ chối đây? Tiểu Tú cũng béo, cho nên tiểu Tô đẩy xe vẫn rất nhàng. Dọc theo đường tiểu Tú thèm ăn nghiêm trọng.


      Hai ký mỡ heo đem về thắng làm tóp mỡ, dùng mỡ heo để chiên vằn thắn là số , đảm bảo ăn rồi lại muốn nữa! Thịt ba chỉ dùng làm thịt kho tàu, cắt miếng lớn nửa nạc nửa mỡ, cắn miếng vừa ngon lại ngấy, có thể ăn hơi hơn nửa chén. Thịt chân giò đem về ướp muối, để từ từ ăn dần! Tiểu Tú càng nghĩ càng đói, hận thể này làm cho hơn ba dặm đường co rút lại, để bước nhanh về nhà.


      Vừa về đến nhà, đến cửa là tiểu Tú ôm mỡ heo bỏ chạy, còn tiểu Tô mệt mỏi phải xách đống thượng vàng hạ cám gì đó mua chợ vào nhà, sau đó còn phải trả xe. Khi trở lại, tiểu Tú bắt đầu chuẩn bị thắng mỡ. Đầu tiên rửa sạch mỡ heo, sau đó cắt thành những miếng để cho ráo. Trong khi chờ, tiểu Tú bắc cái nồi lên bếp, bỏ miếng thịt ba chỉ vào, sau đó đậy lại luộc.


      Tay nghề nấu món này của tiểu Tú là học từ mẹ , hơn nữa học rất hoàn hảo. Đến bây giờ tiểu Tú còn nhớ mẹ nấu như thế nào. Trước đem bỏ thịt ba chỉ vào nước lạnh luộc, để sôi chút, sau đó lấy miếng thịt ra, rửa bằng nước lạnh, sau đó cắt thành miếng vừa ăn. Tiếp theo là thắng nước đường, bước này là quan trọng nhất, thịt có ngon hay là quyết định ở bước này.


      Lửa phải , lửa lớn đường cháy khét. Sau khi thắng xong nước đường, bỏ thịt vào đảo, chờ thịt đều màu rồi, lúc này thêm chút rượu, đổ thêm nước sau đó nấu với lửa . Khi sắp ăn được bỏ thêm chút muối là được. Trước kia tiểu Tú thích ăn nhất là món thịt kho tàu này, cho nên, cũng là món ăn học tốt nhất.


      Xử lý xong thịt ba chỉ, tiếp theo là thắng mỡ. Tóp mỡ rất dễ thắng, chỉ cần chú ý lửa quá lớn là được. Trước tiên đổ ít dầu vào chảo, chờ dầu nóng thả mỡ heo vào, đám mỡ heo béo tròn bỏ vào chảo nhanh chóng teo lại, dầu bắt đầu rút hết, sau đó đảo liên tục mỡ heo tiết ra mỡ. Sau khi mỡ heo ra hết mỡ, múc vào cái lọ, thả vào ít muối, như vậy mới có thể bảo quản trong thời gian dài.(Di: ai hiểu ko ^^)


      Bà Hảo vốn định tự mình thắng mỡ, nhưng tiểu Tú làm sao để bà phải nhúng tay vào. Vì thế tiểu Tô nhóm lửa phía dưới, tiểu Tú nấu phía , muốn lửa to: có lửa to, muốn hơn có lửa , hai người phối hợp hoàn hảo vô cùng. tốn bao nhiêu thời gian, từ hai ký mỡ heo biến thành chén tóp mỡ và lọ mỡ heo to đùng. Trong lúc thắng mỡ, thịt kho tàu của tiểu Tú cũng được, buổi tối ba người ăn rất thoải mái. được ăn thịt thoải mái như vậy trong thời gian dài rồi!


      Bữa tối qua , tiểu Tú để ý hình tượng trượt dài ghế vuốt ve cái bụng tròn căng của mình: "Tiểu Tô, rốt cuộc ăn thịt vẫn là ngon nhất!" Tiểu Tô cũng gật đầu đồng ý, lần này ăn hơi nhiều, biết có bị tiêu chảy nữa. Hi vọng là , khó có được bữa ăn ngon, thể lãng phí!


      Bà Hảo vừa dọn bàn vừa : "Thịt kho tàu của tiểu Tú ăn rất ngon, ngay cả bà cũng ăn được rất nhiều."


      "Vậy sau này ngày nào tiểu Tú cũng nấu cho bà ăn!"


      "Bây giờ ngày nào cũng có thịt ăn, còn trước kia cho dù là nhà địa chủ cũng có thịt ăn hàng ngày đâu!" Nghe bà Hảo như vậy, tiểu Tú chớp mắt, vỗ tay tiểu Tô : "Tự chúng ta nuôi heo ! Nuôi mười con luôn, như vậy lúc nào muốn cũng có thể giết mà ăn! thấy được ?" Tiểu Tô nghe xong nở nụ cười, bà Hảo chạy tới vỗ đầu tiểu Tú cái.


      "Trong nhà nuôi con heo phải cố hết sức rồi, con còn muốn nuôi mười con à, con định lấy gì cho heo ăn? Vì ăn vài miếng thịt phải tự nuôi heo à? Hơn nữa đâu phải ngày ngày hai là có thể nuôi heo lớn được. Tiểu Tú con đừng có suy nghĩ viển vông nữa!"
      linhdiep17 thích bài này.

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546

      Chương 11: Vô đề


      Ăn cơm xong, bà vào bếp mở tủ chén lấy ra hai chén thịt kho tàu, cẩn thận đặt vào trong giỏ trúc. Tiểu Tú vuốt bụng tò mò hỏi: “Bà Hảo, bà định đem đâu vậy ạ?”


      “Đưa chén cho nhà chú Lưu, còn chén đưa cho thím Thất.”


      “À.” Tiểu Tú cảm thấy mình ăn quá no, nên chút cho tiêu thực. Vì thế nhanh chóng theo bà Hảo đưa thịt kho. Dọc theo đường tiểu Hắc luôn quấn quýt chạy theo bên cạnh bà Hảo và tiểu Tú. Tiểu Hắc chính là con chó mà chiến hữu của tiểu Tô đem tới, biết có phải là do chó ở trong bộ đội thông minh hơn chó cỏ bên ngoài hay , mà từ tới giờ nó chỉ nghe lời tiểu Tô, ngay cả việc ăn uống cũng là do tiểu Tô cho ăn khiến cho tiểu Tú tức đỏ mắt. Bình thường khi tiểu Tú và tiểu Tô ra ngoài, tiểu Hắc ở nhà bám theo bà Hảo. Cho nên tiểu Hắc cũng rất được bà Hảo thích.

      Lúc đến nhà chú Lưu trời sụp tối, nhưng nhà chú Lưu cũng chỉ mới bắt đầu nấu cơm, chỉ có thím Lưu ở nhà mình. Chú Lưu và a Tài đâu đó. Nhìn thấy bà Hảo và tiểu Tú đến. Thím Lưu nhiệt tình mời hai người ở lại ăn cùng: “Thím, ăn cơm tối chưa? Cùng nhau ăn cơm nha?”


      Tiểu Tú và bà Hảo từ chối, tiểu Tú lấy từ trong giỏ trúc ra chén thịt kho tàu đặt ở bàn. Bà Hảo chỉ vào chén thịt : “Trước kia làm phiền nhà hai người và đệ tử, cho nên lần này tiểu Tú mua ít thịt về nấu, hương vị cũng khá được, cho nên đem chén đến cho mọi người cùng nhau ăn.” Dưới ngọn đèn dầu trong phòng, thịt kho tàu nhìn càng mê người, mùi thịt cũng xông vào mũi, chỉ nhìn thôi cũng đủ làm nước miếng chảy ròng ròng.


      “Thím à, làm thế này sao được, chẳng qua chỉ là giúp chút chuyện, làm sao có thể mặt dày ăn đồ nhà thím được?” Thím Lưu luôn luôn khách sáo, nhưng làm sao mà Hảo hiểu thím ấy nghĩ gì, chẳng lẽ chỉ vì vài câu khách sáo đó mà cho qua hay sao.


      “Có gì đâu mà phải ngượng ngùng? Tiểu Tú vẫn phải gọi tiếng thím cơ mà, coi như là nó có tấm lòng hiếu thảo .” đến nước này, nếu còn lấy được. Vì thế thím Lưu đành vào lấy cái chén trút phần thịt kia qua. Sau đó trả cái bát rửa sạch lại cho tiểu Tú. Tiểu Tú cười tươi nhận lại chén, sau đó đứng phía sau nhìn bà Hảo cùng thím Lưu chuyện. Nhưng sau khi chuyện phiếm vài câu với thím Lưu, bà Hảo liền phái tiểu Tú tự đưa thịt cho thím Thất. Tiểu Tú nhìn là hiểu, phỏng chừng là bà Hảo muốn gì đó với thím Lưu, mà tiểu Tú đứng bên cạnh tiện lắm, vì thế tiểu Tú ngoan ngoãn xách giỏ trúc đưa thịt.


      Nhìn tiểu Tú ra cửa, mãi cho đến lúc thấy bóng dáng nữa, bà Hảo mới vội vàng xoay người tìm thím Lưu, thím Lưu ở phòng bếp vội vàng nấu cơm. Bà Hảo đến gần giúp trông lửa, như vậy thím Lưu cần phải vừa trông lửa vừa nhìn nồi, dễ dàng ít. Vì thế hai người người canh lửa, người xào rau, tốc độ nhanh ít.”Thím, sáng nay có gì chuyện gì vậy, sao lại mua thịt ăn?”


      Bà Hảo cười : “Năm nay củ ấu sông chín sớm, buổi sáng tiểu Tú và con trai nhà họ Tô vớt được khá nhiều đem bán. Chắc là tiểu Tú thèm ăn thịt cho nên mới mua về.” Mặc dù bà Hảo là tiểu Tú thèm ăn thịt, nhưng ý cười khuôn mặt lừa được người khác.


      “Tiểu Tú rất hiếu thảo với thím nha, thịt mua về, chẳng lẽ thím lại ăn hay sao? Nếu là con con càng ăn tợn.” Đảo qua đảo lại hồi thím Lưu xào xong món ăn.”Mà thím này, năm nay tiểu Tú cũng còn , thím định tính thế nào?”


      Bà Hảo lại mở miệng: “Hôm nay tôi tới tìm , cũng là vì chuyện này. Cái thôn này, cho dù mọi người ngẩng đầu thấy cúi đầu cũng gặp, cho nên tính tình mấy tên nhóc trong thôn này chúng ta đều biết rất ràng, nhưng nếu so với tiểu Tú nhà tôi vẫn cảm thấy xứng. Cho nên muốn nhờ hỏi thăm chút xem có nơi nào tốt hơn chút hay . Tôi cũng hơn bảy mươi rồi, chỉ có đứa cháu là tiểu Tú, nên muốn cẩn thận chọn cho tốt mới có thể yên tâm nhắm mắt.”


      Thím Lưu nghe bà Hảo như vậy, vội khuyên nhủ: “Thím à, tuy rằng thím hơn bảy mươi rồi, nhưng thoạt nhìn cũng chỉ hơn sáu mươi mà thôi, mấy ngày nữa con về nhà mẹ đẻ xem, mấy đứa cháu họ bên nhà mẹ con cũng tồi, con hỏi thăm chút, giúp tiểu Tú chọn lựa kỹ càng. Đến lúc đó thím chỉ nhìn tiểu Tú gả , mà còn phải đợi ôm cháu nữa chứ.” Nghe thím Lưu như vậy, bà Hảo cảm thấy như mình sắp bế cháu đến nơi rồi, cho nên cười tít cả mắt lại.


      lúc bà Hảo cùng thím Lưu chuyện vui vẻ, tiểu Tú vội vã chạy vào.”Bà Hảo, thím Thất bị bệnh, người nóng lắm.” Bà Hảo cùng thím Lưu nghe thấy vội vàng chạy tới nhà thím Thất, tiểu Tú cũng chạy theo phía sau. Vừa rồi lúc tiểu Tú đưa thịt kho tàu cho thím Thất, vừa định gọi cửa phát cửa nhà thím Thất khóa, tiểu Tú đành đẩy cửa vào, nhưng khi tìm phía trước phía sau đều thấy bóng dáng thím Thất đâu, tiểu Tú định để chén thịt kia bàn rồi về, ai ngờ ngay khi tiểu Tú chuẩn bị lại nghe thấy tiếng người rên rỉ phát ra từ trong phòng. Tiểu Tú chạy vào thấy thím Thất nằm giường, chỉ có mặt đỏ, mà ngay cả người cũng nóng rực.


      Bình thường trong thôn có thầy lang, nhưng hôm nay thầy lang đó ăn cưới người thân. Bệnh của thím Thất lại thể chậm trễ, thương lượng đến thương lượng , đành phải mượn chiếc xe đẩy lớn chút, trải cái đệm và đắp thêm cái chăn, sau đó suốt đêm đưa thím Thất lên trấn tìm thầy thuốc. Vấn đề là ba người ở đây đều là phụ nữ, người là bà lão, người cũng hơn năm mươi tuổi, chỉ có tiểu Tú là còn trẻ. Nhưng để tiểu Tú tự đẩy xe mình, chỉ sợ chưa đến đầu thôn kiệt sức rồi.


      Nhìn thấy tiểu Hắc ngồi bên cạnh, tiểu Tú nhanh chóng nảy ra kế sách. Tiểu Tú túm lấy tiểu Hắc chỉ chỉ hướng đến nhà mình, bảo tiểu Hắc chạy gọi tiểu Tô đến, sau đó hai người cùng nhau đưa thím Thất đến bệnh viện, còn bà Hảo ở lại chỗ này chờ chú Thất trở về. Trong nhà thím Thất chỉ có đứa con , mấy năm trước ra khỏi thôn, tại trong nhà chỉ có chú Thất và thím Thất ở.


      Tiểu Tú vừa chạy mượn xe về xong tiểu Tô cũng kịp tới, xem ra tiểu Hắc nghe hiểu lệnh của tiểu Tú, điều này làm cho tiểu Tú rất vui vẻ, sờ sờ đầu tiểu Hắc, quyết định khi nào về nhà, lấy vài miếng tóp mỡ thưởng cho nó. Hai người cầm tiền nhanh chóng đẩy người , cuối cùng đến khoảng tám chín giờ cũng đưa được thím Thất vào bệnh viện của trấn .


      Khám bệnh là bác sĩ trẻ tuổi, sau khi kiểm tra sơ bộ, thím Thất được chẩn đoán là bị viêm phổi. Bắc sĩ nhanh chóng cho thím Thất uống thuốc, châm cứu, rồi truyền nước biển, sau đó cầu thím Thất nằm lại bệnh viện để điều trị tiếp. Tiểu Tú vừa nghe là viêm phổi thở dài nhõm, tuy rằng khi nghe qua thấy viêm phổi rất lợi hại, nhưng chỉ cần phát đúng lúc có vấn đề gì. Tiểu Tô cũng rất sốt ruột, nhưng bởi vì hiểu nguyên nhân, mà lại nhìn kịp khẩu hình miệng mà bác sĩ , vì thế đành phải lo lắng suông. Cũng may là lúc sau tiểu Tú kể lại hết mọi chuyện cho , tiểu Tô nghe xong cũng thở dài nhõm.


      Bây giờ bọn họ lại có vấn đề mới phát sinh, thím Thất phải nằm lại bệnh viện nhưng lại mang theo gì cả. Đáng ra tiểu Tú vốn định giúp thím Thất xoa bóp đầu, sau đó tìm ít nước giúp thím Thất lau người, như vậy giúp giảm sốt. Nhưng tại cái gì cũng có, nên muốn làm gì cũng được, đành phải ngồi trông chừng để nước biển truyền quá nhanh, nếu thím Thất cảm thấy khó chịu.


      Tiểu Tô kéo kéo tiểu Tú, muốn kêu tiểu Tú nghỉ ngơi chút, để chăm sóc thím Thất là được. Kết quả tiểu Tú chịu, nếu so sánh về việc mệt mỏi mà …, nhất định là tiểu Tô còn mệt hơn, ban ngày chạy chạy lại trấn rồi, đặc biệt lúc trở về còn là do tiểu Tô đẩy trở về, bây giờ lại là đẩy thím Thất đến đây. Thấy thế nào cũng là tiểu Tô cần nghỉ ngơi nhất.


      Tiểu Tô thấy tiểu Tú chịu, cũng nhiều lời, kéo cái ghế sang cạnh chỗ tiểu Tú, ngồi nhìn ngây người. Tiểu Tú suy nghĩ chuyện gì? Tiểu Tú suy nghĩ xem làm cách nào có thể kiếm tiền! Trước kia, cho dù là ở bệnh viện nào gần đó có siêu thị, bán hoa tươi, bán vật dụng hàng ngày, còn có bán trái cây. Buôn bán những thứ này kiếm được khá nhiều tiền.


      Nhưng nhìn lại tại, bên cạnh bệnh viện trụi lủi, cái gì cũng có, nếu như mình có thể ở mở cửa hàng bán vật dụng hàng ngày, có thể kiếm được kha khá hay ? Tiểu Tú rất muốn biết. . . . . .

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 12: Say rượu


      Chờ tiểu Tú ra khỏi bệnh viện về nhà, là buổi sáng ngày hôm sau. Vừa vào nhà là lập tức vào giường ngủ tới mức hôn thiên ám địa, tuy rằng ngày hôm qua chú Thất cũng tới bệnh viện, nhưng bảo ông lão tuổi gần sáu mươi chăm sóc bà lão cũng xấp xỉ tuổi đó, làm người khác lo lắng, vì thế tiểu Tú đành phải hy sinh ngồi trông việc truyền nước biển, vì nhìn từng tí nên cả đêm chợp mắt, mà tiểu Tô cũng ngồi trông nguyên cả đêm cùng tiểu Tú, vì thế đến sáng ngày thứ hai, hai người nhìn cứ như hai mẻ thỏ mới lấy ra khỏi lồng hấp.


      Chờ tiểu Tú ngủ đủ là ba bốn giờ chiều rồi, ở nhà dạo vòng, phát bà Hảo có ở nhà, vì thế tiểu Tú đành tự tìm ít đồ ăn. ngang qua nhà kho vốn là nơi cất trữ lương thực, đột nhiên tiểu Tú nhớ tới việc thời gian ngắn lúc trước và bà Hảo có cùng nhau làm ít rượu ngọt, tính ngày cũng đủ rồi, vì thế kích động vào đào bình rượu lên. Lấy chiếc đũa nhúng chút nâng lên nhấm nháp. Lúc mới vào có mùi gạo nhàn nhạt, cẩn thận nếm thêm hai miếng cảm thấy có vị ngọt nơi đầu lưỡi, ngon, tiểu Tú nhịn được lại xới ít cái lên ăn, ăn nhiều chút làm cho dạ dày có cảm giác rất nóng. Thực thoải mái!


      ăn hào hứng, đột nhiên nhớ tới ít trái cây có trong vườn, nếu uống miếng rượu cắn miếng trái cây nhất định là rất ngon. Vì thế tiểu Tú ôm luôn bình rượu vào vườn trong gian. Lần này ngồi xổm xuống đất ăn, mà là vào giữa vườn, ngồi bàn đá ngay đó ngồi ăn. Vừa ăn vừa uống rượu, tiểu Tú phát đây là lần đầu tiên nhìn kỹ mảnh vườn này.


      Vườn cũng lớn, nhưng bố trí rất hợp lý, chỉ có bàn đá, còn có giàn nho tím. Phía sau giàn nho tím còn có miệng giếng bằng đá. Mùa hè mà ngồi dưới giàn nho đó chắc chắn là rất mát. Tiểu Tú lẳng lặng ghé vào bàn ngẩn người như vậy. Hình như tình trạng giờ của tiểu Tú ổn lắm. Tuy rằng rượu tiểu Tú uống vừa thơm vừa ngọt, nhưng uống nhiều cũng say, tiểu Tú chưa ăn sáng, cơm trưa cũng ăn, vậy còn giải quyết hơn non nửa bình rượu, có thể say sao?


      Uống nhiều rượu làm tiểu Tú cảm thấy rất hưng phấn, thần kinh bị kích thích làm cho đổ luôn phần rượu còn lại vào gốc nho, trong lòng suy nghĩ nho này được uống rượu, vậy sau khi lớn lên có thể biến thành rượu nho hay ? Tuy nhiên việc có thể kết thành rượu nho hay vẫn là số, nhưng có thể khẳng định là tiểu Tú say rồi, hơn nữa sau khi tỉnh rượu tiểu Tú còn phải tìm lý do giải thích cho bà Hảo vì sao vò rượu biến mất rồi. . . . . .


      Ngay lúc tiểu Tú say ngất trời, phát ra cây nho này có chút biến đổi, vừa rồi khi ngã vào cây nho, hơn phân nửa lượng rượu kia biến mất, phần rượu biến mất cũng là lúc cây nho kết quả, quả nho vừa vừa tròn, có màu xanh đen óng ả. Cho đến khi toàn bộ phần rượu ngấm hết vào đất, giàn quả nho lớn bằng đốt ngón tay út, chen chúc nhau nhìn rất đáng .


      Sau khi bà Hảo trở về, nhìn thấy tiểu Tú ở trong phòng, tưởng rằng tiểu Tú ra ngoài, vì thế tính lấy gạo nấu cơm, lúc ngang qua nhà kho phát cửa kho mở, mà tiểu Tú ôm cái bình rượu dựa vào bao lúa trong kho ngủ say! Đến gần, lại phát tiểu Tú phải ngủ, mà là say. Bà Hảo dở khóc dở cười, còn tưởng rằng mình tiểu Tú uống sạch vò rượu rồi.


      mình bà Hảo có đủ sức để đưa tiểu Tú về phòng của , vì thế tìm tiểu Tô đến giúp đỡ. Tiểu Tô dễ dàng bế tiểu Tú lên, dùng đúng cách bế công chúa tiêu chuẩn cẩn thận đặt tiểu Tú lên giường, nhìn gương mặt đỏ ửng của tiểu Tú, tiểu Tô rất ngạc nhiên tiến lên chọt vài cái, kỳ tiểu Tô muốn làm động tác này rất lâu rồi, mặt tiểu Tú vẫn đỏ bừng, thoạt nhìn rất ngon miệng, tựa như quả đào vừa mới hái.


      Đúng lúc đó tiểu Tú mơ hồ nhìn thấy tiểu Tô, liền kéo tiểu Tô xuống, sau đó chụt lên miệng tiểu Tô cái, đầu tiên chỉ là hai phiến môi tiếp xúc, nhưng tiểu Tú cảm thấy như vậy chưa đủ, vì thế kéo tiểu Tô đặt dưới thân, sau đó vươn cái lưỡi thơm tho ra ăn tiểu Tô. . . . . . Sau khi ăn no, tiểu Tú mới buông tay tha cho tiểu Tô, nhưng vấn đề là hồn tiểu Tô bay phương nào rồi. . . . . .


      Chờ tiểu Tô lấy lại tinh thần tiểu Tú ngủ mê man bất tỉnh rồi, vuốt vuốt phiến môi của mình, nhìn lại môi của tiểu Tú, tiểu Tô cảm thấy thời gian trôi qua lúc nào biết. Vẫn cho là mình phải đợi có người gả cho mình, mới có thể cùng người con đó có tiếp xúc thân mật, lúc còn ở bộ đội thường xuyên nghe các chiến hữu của mình về vài chuyện tục tĩu, hoặc là kể về chuyện tình của họ. Trong quân đội ngay cả con muỗi cũng chỉ là đực.


      Lúc nghỉ ngơi rất nhiều người đều lấy thư nhà ra xem, còn nếu là thư người gửi chắc chắn bị mọi người vây quanh. Đặc biệt là sau khi ra khỏi chiến trường, mỗi người đều lấy thư nhà ra đọc lại, để giải quyết áp lực chiến trường. Có lần lúc quay về, chiến hữu tốt của Vương Đại Trụ với như vầy ."Tiểu đội trưởng, tôi nhớ lúc trước, khi được ra ngoài, tôi có hôn người mình, người tôi rất mềm mại, người là thơm. . . . . ."


      tại đến phiên tiểu Tô có thể tự mình lĩnh hội rồi, lần đầu tiên cảm giác được cái gì là hương vị con , cái gì là lâng lâng. Liếc nhìn tiểu Tú còn ngủ khờ người, tiểu Tô biết lúc tỉnh lại tiểu Tú có nhớ đến chuyện vừa xảy ra hay , mà cho dù nhớ hay nhớ , tiểu Tô vẫn cảm thấy được tự nhiên, bởi vì ánh mắt của tự chủ được tập trung vào đôi môi của tiểu Tú, quên mất tư vị thân mật vừa rồi. . . . . .


      Khi tiểu Tú tỉnh lại lần nữa qua thêm ngày, tiểu Tú ngoan ngoãn ngồi bàn, ăn chén cháo hoa bà Hảo nấu, nghe bà Hảo lải nhải: "Tiểu Tú à, đâu phải bà cho con uống rượu, sao con lại tự mình uống nhiều như vậy hả? Nếu con thích, sau này bà làm nhiều hơn là được mà. Ngày hôm qua con uống xong nằm ngủ mặt đất, nếu bà tìm tiểu Tô giúp, chắc con nằm luôn đến hôm nay rồi."


      Tiểu Tú cảm thấy hơi đau đầu, cũng may là hôm nay có việc gì làm, cho nên ăn xong cháo, lai tiếp tục trở về phòng ngủ. Nhưng tiểu Tú cũng cảm thấy lạ, bình thường tiểu Tô đều sang đây ăn sáng, vì sao hôm nay lại thấy đâu? Trở lại phòng, tiểu Tú cảm thấy đau đầu ngủ được, vì thế đành vào vườn, ngờ khi vào, tiểu Tú phát có thay đổi. Trước kia bởi vì chỉ có mình nên chỉ làm được năm mẫu, nhưng bây giờ lớn ra ít, ít nhất là lớn gấp đôi lúc trước. Hơn nữa trong đất còn trộn thêm ít đất đỏ. Tuy biết đất đỏ này khác gì đất thường nhưng tiểu Tú vẫn cảm thấy vui vẻ, bởi vì gian lớn, làm gì cũng tiện hơn.


      Nhưng mà tiểu Tú rất ngạc nhiên, hiểu vì sao nó lại lớn hơn như vậy, là bởi vì đổ vào gốc nho nửa bình rượu hay sao?
      linhdiep17 thích bài này.

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 13: Tai của tiểu Tô


      Từ sau vụ ‘’cưỡng bức’’ kia, bạn trẻ tiểu Tô nhìn thấy tiểu Tú cảm thấy được tự nhiên, nhưng cho dù tự nhiên hay tự nhiên phải là mỗi ngày đều xoay vòng vòng quanh tiểu Tú hay sao? Đơn giản là như việc sắc số thuốc dùng để uống trong nửa tháng trước khi ăn. Nếu bảo tiểu Tô ra tiền tuyến đánh giặc tuyệt đối thành vấn đề, nhưng bảo tự tay sắc thuốc, vậy chờ cháy nhà luôn .


      Từ lúc bắt đầu uống thuốc Đông y đến nay, mỗi thang thuốc Đông y đều do tiểu Tú sắc. Cho nên mặc kệ tiểu Tô có chịu hay , mỗi khi đến thời gian uống thuốc đều phải xuất trước mặt tiểu Tú. Lúc mới uống tiểu Tô còn có thể chậm rãi từ từ chia chén thuốc ra thành vài ngụm mà uống, nhưng khi uống quen rồi, tiểu Tô cũng trở nên chai hơn, mặc kệ là chén hay nửa chén, chỉ đưa lên miệng đổ vào, có chút do dự, tốc độ cực nhanh khiến người khác líu lưỡi.


      Các thang thuốc càng ngày càng ít , rốt cục nửa tháng sau, thuốc này cũng uống xong, vì thế tiểu Tú và tiểu Tô lại tìm lão trung y, lần này vẫn như thói quen trước kia, đầu tiên là chuẩn bị đồ muốn bán, hơn nữa tiểu Tú lại xuống nước vớt củ ấu, lần này ngoài sông có, cái ao trong vườn cũng có. Nhưng tóm lại, củ ấu trong ao ngon hơn sông, vì thế khi bán tiểu Tú cũng chia làm hai, củ ấu trong ao cao hơn củ ấu sông hai đồng.


      Bán xong nhanh chóng tìm lão trung y xem bệnh. Lão Trung Y họ Hứa, tiểu Tú gọi luôn là bác Hứa."bác Hứa, hôm nay bọn con gặp sư phụ của người phải ?" Tiểu Tú nhớ trước kia bác Hứa từng qua, nếu ông thấy tốt, mang tiểu Tô tìm sư phụ mình giúp đỡ.


      "Ừ, bác cũng qua với sư phụ về vấn đề của tiểu Tô rồi, sư phụ cũng cảm thấy hứng thú, đồng ý để bác đưa tiểu Tô gặp người." Theo lời bác Hứa , sư phụ nhà ông là người tài ba, cũng rất ham học hỏi, là người rất tôn kính. Bác Hứa dọn sạp mang theo tiểu Tú và tiểu Tô tìm sư phụ của mình. Tiểu Tú chú ý thấy tiểu Tô có vẻ thoải mái cho lắm. Mặc dù tiểu Tô chưa bao giờ đến việc thèm để ý tai của mình có nghe được hay , nhưng nhiều lúc, vẫn mong chờ tai của mình có thể tốt như trước. Chú ý tới điều này, tiểu Tú lặng lẽ vươn tay cầm tay tiểu Tô, nhưng chỉ vẻn vẹn trong nháy mắt, sau đó buông ra rất nhanh.


      Mà tiểu Tô cũng cảm giác được tay của mình bị đôi tay ấm áp nắm lấy, cảm giác khó chịu trong lòng từ từ biến mất chút ít. Mặc dù là như thế nhưng cảm giác yên lòng vẫn hơn hơn phân nửa. Nhà của sư phụ bác Hứa khá gần chợ, ngay tại trấn mà thôi, chỉ cần vòng qua quẹo lại hồi đến nhà sư phụ bác Hứa. Khi đến gần cửa lớn, tiểu Tú mới nhớ đến việc và tiểu Tô đến nhà người ta có nên mang theo chút quà hay , nếu chỉ tay rất khó coi. Vì thế tiểu Tú dè dặt hỏi bác Hứa có thể chờ quay về chợ mua ít đồ rồi vào hay , bác Hứa nở nụ cười.


      "Đừng phí công vào mấy chuyện lặt vặt này, sư phụ tôi thèm để ý mấy thứ đó đâu. Bây giờ nếu hai người đem theo thứ gì người cũng nhận. Chờ tiểu Tô hết bệnh rồi mang quà qua, khi đó chắc chắn nhận, bây giờ miễn ." Nghe Hứa bá như thế, tiểu Tú cũng khách sáo nữa. Quay đầu nhìn tiểu Tô cười cười, quăng cho tiểu Tô cái nhìn đầy ý. Theo như ý trong câu của Hứa bá có lẽ tai của tiểu Tô có hy vọng.


      Vừa vào cửa nhìn thấy ông cụ tóc trắng phau ngồi xổm ở góc sân khuấy khuấy cái gì đó. Bác Hứa kêu tiếng: " Sư phụ, người lại làm gì với mớ dược liệu đó vậy? Mấy hôm trước con với người về bệnh nhân kia, hôm nay cũng dẫn lại đây, phiền người đến xem dùm." xong ông cụ chậm rãi đứng lên. Điều đầu tiên tiểu Tú chú ý tới là ánh mắt của ông cụ đó, hình dung cụ thể tiểu Tú được, đơn giản là làm cho người ta có cảm giác an tâm, có ông ấy tất cả mọi việc có vấn đề gì cả.


      Nhìn thấy người như ông cụ, tiểu Tú biết phải gì cho tốt. mặt là bởi vì trong lòng tràn đầy hy vọng với người thầy thuốc già này, mong rằng tai của tiểu Tô được chữa trị cách tốt nhất, về phương diện khác cũng bởi vì tiểu Tú cảm thấy ông cụ là người từng gặp phải mưa gió, chắc vì vài lời mà đối xử phân biệt với người khác.


      , tiểu Tú cảm thấy Hứa bá nguyện ý ra bày quầy thuốc xem bệnh là rất dũng cảm. Tuy rằng tại là năm 1982 rồi, mười năm náo động cũng trôi qua, nhưng thế hệ phần tử trí thức bị đủ loại hãm hại thể vì hai câu mà được, huống chi tổn thương này vẫn còn đọng lại trong lòng.


      Tiểu Tú kéo tiểu Tô lại gần chào cái lễ phép: "Lão sư phụ, nhờ người cẩn thận xem dùm. Bởi vì lúc đánh giặc cứu đồng đội nên tai của tiểu Tô nhà con bị điếc. ấy còn trẻ nên con nỡ lòng để ấy chịu như vậy cả đời." xong tiểu Tú còn lấy đống giấy tờ của bệnh viện từ trong giỏ ra đưa cho lão sư phụ.


      Bác Hứa nhận tất cả mớ đồ, nhưng vội đưa cho lão sư phụ, mà trước tiên dìu lão sư phụ ngồi đàng hoàng xong mới đưa đồ qua. Lão sư phụ cẩn thận nhìn bệnh án chút, rồi kêu tiểu Tô ngồi ở trước mặt người, bảo tiểu Tô vươn tay cho người bắt mạch. Lão sư phụ bắt mạch vô cùng cẩn thận, tay trái xem xong rồi đổi tay phải, bởi vì biết tình hình cho nên tiểu Tú cảm thấy thời gian trôi qua rất lâu rồi mà lão sư phụ vẫn bắt mạch nghỉ, tóm lại tiểu Tú cảm thấy thời gian trôi qua lâu lắm rồi, lão sư phụ mới buông tay tiểu Tô ra.


      Ngồi bên cạnh tiểu Tô hiểu chuyện gì, Hứa bá cùng lão sư phụ tụ lại chỗ thương lượng, phần lớn là lão sư phụ hỏi Hứa bá đáp, lão sư phụ còn nhìn đơn thuốc Hứa bá kê, cuối cùng, lão sư phụ và Hứa bá dùng tờ đơn mới kê lại các loại thảo dược nọ, sau đó lại bỏ thêm hai vị thuốc và tăng thêm liều lượng. Đổi xong mới gọi bọn lại.


      Lão sư phụ giải thích với tiểu Tú : " à, tai của cậu ta tôi chỉ có thể thử, kết quả cụ thể tôi cũng thể cam đoan. Hơn nữa ở đây cần loại dược liệu rất hiếm có, tôi làm nghề y nhiều năm cũng chỉ có ký để dành mà thôi, mà muốn thử xem có hiệu quả hay , tuyết thảo cần ít nhất cần hai ký." Lão sư phụ cảm thấy khó khăn."Nếu như có thể chữa khỏi tai của cậu tôi cũng tiếc rẻ số dược liệu này, nhưng bây giờ dược liệu đủ, tôi sợ chỗ tuyết thảo này có tác dụng."


      "Sư phụ, tuyết thảo này sinh trưởng ở đâu, con có thể hái ?" Tiểu Tú cảm giác như mình bị người ta treo ngược giữa trung. Hy vọng mãi mãi chỉ là hy vọng.


      Lão sư phụ lắc lắc đầu: "Tuyết thảo dễ tìm như vậy, nó vốn sinh trưởng mạnh ở mạn rừng phía Đông Bắc, là loại thực vật cực , có thói quen sinh trưởng cạnh nhân sâm, nhưng cũng phải mỗi gốc nhân sâm đều có thể mọc ra tuyết thảo. Ước chừng mười gốc nhân sâm mới có thể mọc ra gốc cây tuyết thảo. Nay nhân sâm cũng khó tìm huống chi là tuyết thảo?"


      Đông Bắc? Nhân sâm? Mười gốc mọc được cây? Tiểu Tú có cảm giác như mình nghe chuyện lạ vậy, vì sao những gì lão sư phụ chưa từng nghe qua? Đông Bắc có nhân sâm, điều này tiểu Tú biết, nhưng tuyết thảo là cái gì vậy?"Sư phụ, tuyết thảo này có quý ? Nếu con ra bên ngoài tìm mua?" Tiểu Tú yên lặng tính xem mình có bao nhiêu tiền, để chuẩn bị nếu như có thể mua được, chờ tiểu Tô hết bệnh rồi, nhất định phải bắt trả gấp đôi, , phải là gấp mười lần kìa! Bây giờ cây kem cũng chỉ năm đồng, tương lai cây kem tận năm mươi đồng lận. . . . . .


      Lão sư phụ lắc lắc đầu: "Tuyết thảo của tôi là do sư phụ của tôi truyền lại, chỉ sợ tuyết thảo này mua được đâu." Lão sư phụ như thế, tiểu Tú trợn tròn mắt. Đơn thuốc trước mặt này, dược liệu khác cũng có, nhưng lại thiếu vị thuốc quan trọng nhất, trước mắt có người có vị thuốc này, nhưng lại thiếu mất nửa. Vấn đề khiến người ta chịu nổi là cho dù có tiềng cũng mua được, tự mình hái, cũng hái nổi. Cái này gọi là cái gì? Cuối cùng tiểu Tú cũng chịu thua, đành phải : sư phụ, có thể cho con nhìn xem tuyết thảo ra sao ?"


      Đối với cầu này, lão sư phụ có thể thỏa mãn , kêu bọn tiểu Tú ngồi bên ngoài, còn mình vào bên trong lấy thuốc. Trong lúc ngồi chờ, tiểu Tú mặt đối mặt với tiểu Tô đem tình huống giải thích ràng, cho dù là chuyện tốt hay xấu, cũng nên giải thích cho tiểu Tô. Ánh mắt của tiểu Tô theo lời giải thích của tiểu Tú nhòe dần, nghe xong câu cuối cùng, ánh mắt của tiểu Tô mờ mịt hẳn. Là muốn bỏ cuộc sao?


      Ngay khi tiểu Tô và tiểu Tú cau mày, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa. Bác Hứa nhanh chóng dọn dẹp hết đống giấy tờ ở bàn , sau đó giọng dặn dò: "Lát nữa phải đây là nhà của ông hai người, là tới thăm người thân, đừng là đến khám bệnh. Hiểu ?" Tiểu Tú gật đầu. Bác Hứa lại dọn dẹp hồi, sau đó mới mở cửa.


      Ngoài cửa là đội ngũ sáu bảy người. Ý nghĩ đầu tiên trong đầu chính là bộ dạng của công nhân viên chức, vừa thấy Hứa bá mở cửa oang oang: "Sao bây giờ mới đến mở cửa? Nhanh chóng dẫn bọn tôi vào ." bác Hứa sửng sốt chút, nhưng nhìn phái đoàn này, cũng dám gì thêm, khiến cho những người này vào được.


      Tiểu Tú và tiểu Tô nhìn đám người kia tiến vào, nhanh chóng đứng dậy ra phía sau lưng bác Hứa. Nhóm người này, ngoại trừ ông cụ, còn có ba người trung niên, còn lại đều là người trẻ tuổi. Những người này đều toát ra kiêu căng, làm như muốn tiếp xúc với người bình thường. Vào sân liền đánh giá chung quanh, sau đó lại hỏi: " phải lão trung y sao, sao lại thấy có người?"


      Bác Hứa cười cười: "Ông cụ nhà tôi trước kia có học qua y, nhưng từ đó tới giờ xem bệnh cho ai nữa, nếu mọi người cảm thấy thoải mái, hay là bệnh viện khám còn tốt hơn." Tuy rằng náo động là quá khứ rồi, nhưng làm dưới theo còn cần khoảng thời gian thích ứng, hơn nữa, thể thay đổi quá nhanh, vẫn nên bảo thủ chút tốt hơn!


      "Ông lừa ai hả, những người ra vào phải là vì xem bệnh hay sao." xong người nọ liền chỉ vào tiểu Tú và tiểu Tô : "Hai người kia phải bệnh nhân à? Vì sao bọn họ có thể xem còn bọn tôi ?" Tiểu Tú vừa thấy như vậy, ra : "Đây là ông của tôi, mẹ tôi bảo tôi đến thăm người . . . . . ."


      ngờ người nọ nhếch miệng cười: " bịa đặt, bịa chuyện tiếp xem, ràng là lão già đơn, ở đâu ra con trai, cháu . toàn bịa đặt!"
      linhdiep17 thích bài này.

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 14: Tranh chấp


      Tiểu Tú vốn định thêm gì đó, nhưng tiểu Tô lặng lẽ giật tay , chỉ chỉ lão sư phụ đứng ở cửa phòng, tiểu Tú nên lên tiếng, người ta là chính chủ cũng ra, cần người ngoài như họ xen miệng vào. Vì thế đành phải để tiểu Tô kéo về phía sau, để lão sư phụ tự mình ứng phó.


      Lão sư phụ đưa gói tay cho tiểu Tú, hỏi: "Là ai muốn tìm tôi?" Tiểu Tú nhanh chóng nhận lấy rồi giấu ra phía sau, sau đó ngoan ngoãn nhìn tiếp.


      Người đàn ông kiêu căng mới vừa chuyện với tiểu Tú lên tiếng: "Là lão lãnh đạo nhà tôi muốn tìm ông. Nghe y thuật của ông rất tốt, cho nên tìm đến ông để xem." Người đàn ông kiêu ngạo thẳng ý đồ của mình, dáng vẻ như thể tìm lão xem bệnh là cho lão mặt mũi rồi."Lãnh đạo nhà tôi lập được chiến công, mà lão lãnh đạo nhà tôi nuôi nấng lãnh đạo nhà tôi thành tài dễ dàng gì, cho nên ông nhất định phải cẩn thận khám cho lão lãnh đạo nhà tôi cho tốt! Đừng tự đạp hỏng bảng hiệu của mình."



      Toàn bộ lời của người đàn ông kiêu ngạo kia nghe kiểu gì cũng lọt tai nổi, lão sư phụ cũng là người rất khôn khéo, phối hợp ngồi xuống: "Tôi còn bảng hiệu thực cơ à? phải bảng hiệu của tôi bị mấy người đập phá rồi sao? Ngay cả thói quen dùng tên kiếm cơm trước kia cũng bị mấy người cướp mất, bây giờ đến tìm tôi khám bệnh, bảo tôi lấy gì xem? Dựa vào cái gì bắt tôi mở miệng?"


      ràng là lão sư phụ muốn đòi nợ cũ, chuyện này cũng lạ, gieo nhân gì gặp quả đó thôi. Năm đó khi người đàn ông kiêu căng này tham gia chính quyền chẳng những muốn phá bỏ hết những thứ trước đó, còn muốn công kích uy hiếp đám đầu trâu mặt ngựa, chỉ cần thuận mắt của ông ta, đều bị lật đổ, năm đó vì ưu tiên xem bệnh cho cụ bà nhà , kết quả ông ta tìm cớ đuổi lão sư phụ ra khỏi bệnh viện, những có việc làm, còn phải ở chuồng bò. tại còn tham gia chính quyền nữa, ngươi còn dám nhảy ra, dẫn người tìm tới tận cửa nữa, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?


      Thấy lão sư phụ để ý tới , người đàn ông kiêu căng nóng nảy, lần này là cơ hội để lập công chuộc tội. Nếu như có thể chữa khỏi bệnh cho lão lãnh đạo , như vậy mọi chuyện trước kia có thể xóa bỏ, nghĩ về những ngày yên ổn sau này, bây giờ tên đàn ông kiêu căng đó cũng chỉ có thể chịu đựng, ôn tồn hạ giọng thương lượng với lão sư phụ: "Sư phụ, người xem, năm đó là tôi đúng, nhưng tấm lòng của thầy thuốc cũng như tấm lòng cha mẹ mà. Người có thể giúp đỡ chút hay ?"


      Nghe được câu này, lão sư phụ cũng làm khó nữa, vì thế khoát tay gọi người lại. Lập tức, người đàn ông trung niên hơn 40 tuỗi đỡ ông cụ hơn sáu mươi tuổi đến ngồi xuống vươn tay ra cho lão sư phụ bắt mạch."Lão sư phụ, trước giờ tai của ba tôi tốt, trước kia có lần xuống sông bắt cá, sau đó tai bị chảy nước, ba tôi cũng để ý, sau đó tai chảy nước nữa, nhưng rồi dần dần nghe còn được thanh." Người đàn ông trung niên chậm rãi giải thích cho lão sư phụ bệnh tình của ba mình.


      Lão sư phụ vừa nghe vừa bắt mạch. Giống như lời tên đàn ông kiêu căng đó tấm lòng thầy thuốc cũng như tấm lòng của cha mẹ, tuy rằng có bất hòa với , nhưng mọi chuyện có liên quan gì đến ông cụ này, nên tận tâm vẫn phải tận tâm, bằng có lỗi với lương tâm của mình.


      Tiểu Tú đứng ở bên cạnh nghe xong, cảm thấy theo lời giải thích này có khả năng là viêm tai giữa, nếu chuyện này đặt vào hoàn cảnh của tiểu Tú trước kia, nếu điều trị kịp thời sao, ảnh hưởng thính lực. Nhưng vị đại gia này ngay từ đầu chịu điều trị, cho nên viêm tai giữa trở nên nghiêm trọng hơn, đến cuối cùng tai nghe thấy nữa. Nhưng rốt cuộc là có phải như vậy hay , tiểu Tú dám khẳng định.


      Thừa dịp lão sư phụ bắt mạch cho ông cụ kia, tiểu Tú lặng lẽ tiến lên, rẽ sang cạnh người đàn ông kiêu căng kia phen: "Đó là lãnh đạo của nhóm các người à? Thoạt nhìn tệ. Thực uy nghiêm!"


      Đáng lẽ người đàn ông kiêu căng đó để ý đến tiểu Tú , nhưng nghe tiểu Tú khen ngợi lãnh đạo nhà mình như vậy, cảm thấy mình cũng có chút thành tựu, đầu nâng cao lên: ‘’Đương nhiên, lãnh đạo của bọn tôi tuy rằng nhìn mới chưa tới bốn mươi, nhưng năm nay mới bộ đội về, cấp bậc doanh trưởng đấy. Lãnh đạo của bọn tôi cũng được danh hiệu hùng chiến đấu nữa."


      "Vậy còn cậu?" Tiểu Tú tỉnh rụi nghe ngóng tình hình.


      "Tôi làm ở xưởng. Người hôm nay tới là xưởng trưởng của bọn tôi." (Di: có cái chức vụ mà loạn cả lên, ai hiểu hay thắc mắc ta cũng biết nên giải thích sao đâu, cứ lướt qua )


      "Ồ. . . . . ."


      Hai người tán gẫu rất hăng hái, lão sư phụ cũng kê đơn xong rồi rồi, ngoắc tiểu Tú qua." , bây giờ là tình huống như vầy. Tai của ông cụ này và tai của bạn đều có thể trị, nhưng đều phải dùng đến tuyết thảo, cụ ông chỉ có tai nghe được, mà bạn của là cả hai tai nghe được, cho nên phương thuốc cũng cần phân lượng giống nhau. Vừa rồi tôi cũng , tôi cũng chỉ có cân tuyết thảo. Nếu đưa hết cho cụ ông, như vậy vừa vặn đủ. Nếu đưa toàn bộ cho , như vậy còn thiếu mất nửa. Nếu hai nhà chia nhau, vậy chẳng tai của ai khỏi cả. Vấn đề là chỗ đó, cụ thể phải làm như thế nào, hai nhà các người thương lượng . Phương thuốc là tôi kê, đặt bàn rồi, thuốc tôi cũng lấy ra, cũng đặt bàn, rốt cuộc là cho ai, các người tự thương lượng !" Dứt lời, lão sư phụ xoay người vào lấy ra cái hòm đặt bàn rồi bắt đầu sắp xếp.


      Tiểu Tú kéo tiểu Tô lại gần tình huống trước mắt cho biết, muốn hỏi xem tiểu Tô định làm thế nào. Chỉ có ít dược liệu như vậy, cho dù lấy được, cũng thể xài, đối với tiểu Tô mà có gì khác nhau. Vậy nên bỏ cuộc sao?


      đợi tiểu Tú và tiểu Tô thương lượng xong, người đàn ông vóc dáng quân nhân theo người đàn ông trung niên đột nhiên tiến lên lấy dược liệu bàn ôm lấy."Doanh trưởng, dược liệu này cũng chỉ có nhiêu đó, cho cậu ta đủ dùng, chúng ta dùng vừa đủ, còn thương lượng cái gì?"


      Vừa thấy động tác của người nọ, tiểu Tú liền nhấc chân xông lên phía trước muốn cướp dược liệu về, nhưng công phu mèo quào của tiểu Tú là sao có thể so sánh với người đàn ông to lớn?"Làm gì có chuyện phân lượng đủ bọn tôi thể lấy? Bọn tôi thể cầm trước, sau đó tự mình lại hái thêm à? Tiểu Tô nhà bọn tôi cũng vừa giải ngũ, nếu phải vì cứu chiến hữu ta cũng bị thương tai. Những thứ khác , chỉ bằng việc tiểu Tô nhà chúng tôi trẻ hơn ông cụ nhà mấy người, chỉ cần chữa khỏi tương lai năm sáu chục năm nữa của tiểu Tô cũng tốt hơn. Tiểu Tô nhà bọn tôi có năng lực, thế nào cũng hữu dụng hơn ông cụ nhà mấy người." Tuy rằng lời của tiểu Tú dễ nghe, nhưng từ góc độ thực tế mà cũng chính xác, nhưng là từ góc độ thân tình mà như thế có chút lễ phép.


      Thấy tiểu Tú và vị binh lính kia dây dưa chỗ, tiểu Tô vội vàng tiến lên hỗ trợ, dùng hai ba động tác xách được tiểu Tú về. Cẩn thận kiểm tra xem người tiểu Tú có vết thương hay , tiểu Tô mới nghiêm túc kéo tay tiểu Tú : " cần cướp, về nhà. Tai ra sao cũng được."


      Vừa rồi lúc tiểu Tú dây dưa với vị binh lính kia khóc, nhưng khi nghe tiểu Tô như thế, nước mắt bỗng rơi xuống . Cố gắng tranh giành là vì cái gì? Dựa vào cái gì mà mình phải nhường? Tiểu Tú chưa dám cho tiểu Tô biết, mấy ngày nay phát của tiểu Tô còn như trước, đôi khi câu của , phải khiến cho tiểu Tú cẩn thận phân tích hồi lâu mới biết được là có ý gì. Chẳng lẽ người tốt như lại phải như vậy cả đời?


      Cho nên tiểu Tú gì cũng thể khiến tiểu Tô mất cơ hội như vậy được. Dược liệu đủ cũng sao, trước giành lại rồi tìm, tiểu Tú tin tìm khắp Trung Quốc cũng đủ dược liệu,cùng lắm tìm đủ dược liệu về nhà là được.
      linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :