1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông xã, chúng ta cùng nhau làm ruộng đi - Cửu nguyệt bảo Bối (71 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546

      Chương 5: Có vô lại


      Ăn xong ba người cùng nhau qua nhà tiểu Tô quét tước vệ sinh, tiểu Tô phụ trách vệ sinh phía ngoài, bà Hảo và tiểu Tú giúp đỡ trải giường chiếu. Giường của nhà họ Tô là loại giường kiểu cũ có khắc hoa, tiểu Tú vừa thấy liền hoa cả mắt. Giường của nhà họ Tô khắc mấy loại hoa văn khác nhau, có cảm giác giống như loại giường vạch hết tầng tầng sa mỏng mới thấy giai nhân mà tiểu Tú từng coi TV.


      Lấy khăn lau sạch bụi, tiểu Tú phát ba mặt giường là bức tranh khắc hình trăm người, những người này được miêu tả rất sống động, có nhóm năm sáu người tụ lại chỗ vui đùa, cũng có hai người ở chỗ, nhìn những đứa bé tươi cười, tiểu Tú cảm thấy xúc động muốn tìm người gả lẹ, sinh con ra để chơi cùng, là càng xem càng thích. Trải nệm lên, lại đặt gối đầu, tiểu Tú cảm giác mình nỡ rời khỏi đây, thói quen thích ngủ chiếc giường to đùng chạm trổ hoa thay đổi!


      "Bà Hảo, tại sao chúng ta có kiểu giường như vậy?" Tiểu Tú tức đỏ mắt."Con có thể làm cái giường như vậy ?"


      Bà Hảo cười: "Tiểu Tú, con thích chiếc giường này? Nghe chiếc giường này có từ thời đánh đuổi địa chủ, sau đó bị phân tán , nghe là tiểu thư nhà họ từng dùng. Nếu con thích, tìm chú Lưu ." Tiểu Tú gật đầu, sau này chiếc giường như vậy càng ngày càng ít, bởi vì những nghệ nhân có tay nghề cao cũng vơi dần , cho nên thừa dịp bây giờ còn có người biết, nhờ người ta làm cái cho thỏa lòng mong ước!


      Tiểu Tú lo lắng xem phải nhờ thợ cả khắc hoa văn lên giường thế nào, đột nhiên bà Hảo dừng tay lại, thở dài hơi: "Tiểu Tú, vừa rồi bà quên chuyện, buổi sáng lúc bà đổi lúa, gặp thôn trường rồi, thôn trường ngày mai bảo tiểu Tô đến họp, muốn trưng cầu ý kiến mọi người. Lúc trước muốn phân cho nó mảnh ruộng phía tây thôn, biết lần này có thể thay đổi gì hay ."


      "Phía tây thôn ạ? phải chỗ đó toàn là mồ mả sao? Chỗ đó có thể trồng được lương thực tốt à?" Tiểu Tú nghe xong cũng có cảm giác rét mà run, trước kia tin chuyện ma quỷ, nhưng tại sau khi xảy ra biến cố này, thể tin. Bây giờ, nơi đó làm cho tiểu Tú thoải mái.


      "Ngày mai bà cũng với tiểu Tô, dù thế nào cũng thể để nó chịu thiệt được!" Bà Hảo dứt khoát đưa ra kết luận. Tiểu Tú cũng gật đầu."Ngày mai, con cũng muốn cùng. Cho dù giúp đỡ được gì, nhiều phô trương thanh thế cũng tốt." Tiểu Tú cũng nghĩ như vậy."Con hiểu, phải quang minh chính đại mới phục được."


      "Bà Hảo, con về nhà lấy cái đèn, nơi này còn chưa có điện, buổi tối muốn đâu cần có đèn chiếu sáng." xong tiểu Tú chạy trở về lấy đèn. Mặc dù trong thôn có điện, nhưng bình thường điện cũng được dùng quá hai tiếng, đa phần vẫn dùng đèn dầu. Nhà họ Tô lâu người ở, đèn dầu có, may là nhà tiểu Tú có dư, nên có thể mang sang dùng tạm.


      Buổi tối ăn vằn thắn, ba người mỗi người chén lớn, tuy rằng nhân vằn thắn nhiều rau ít thịt, nhưng ba người vẫn ăn vui vẻ. Bà Hảo kéo tiểu Tô lại gần, vươn tay vuốt ve khuôn mặt của , đau lòng vô cùng: "Tiểu Tô, bây giờ con đen nhiều rồi, bà còn nhớ trước kia con có đen." Tiểu Tô nhìn thấy nước mắt bà Hảo rơi ngừng, hiểu được bà Hảo đau lòng vì . Nhưng tiểu Tô nghe hiểu bà Hảo cái gì, liền quay đầu nhìn về phía tiểu Tú. Tiểu Tú gãi đầu, lò dò tìm cành trúc, mặt đất viết lại ý bà Hảo vừa , tiểu Tô đọc hiểu, cười cười gì.


      Rạng sáng ngày thứ hai, bà Hảo, tiểu Tú, còn có tiểu Tô phải đến nơi họp. Lúc đến nơi, thôn trưởng có mặt rồi, nhìn thấy mấy người bọn họ, thôn trường chỉ vào mấy cái ghế dựa trong phòng ý bảo bọn họ ngồi. Sau khi ngồi xuống, thôn trường thẳng vào vấn đề. Tuy rằng danh nghĩa là chuyện với tiểu Tô, nhưng thái độ của thôn trường rất ràng, chủ yếu là giải thích với bà Hảo.


      "Thím, thím xem thế này được , chúng tôi chia cho tiểu Tô khu đất phía đông thôn, rồi chia cho thím và tiểu Tú phần bên cạnh, như vậy mọi người có thể giúp đỡ lẫn nhau. Thím xem có được ?" Thôn trường năng rất ràng, bà Hảo nghe xong cũng vui mừng. Nhưng mà nghĩ lại, mảnh đất kia vốn là của tiểu Tứ trong thôn, năm trước tiểu Tứ mất, trong nhà chỉ còn vợ và đứa con , nhưng gần đây có người vợ tiểu Tứ chuẩn bị tái giá phải, cho nên phần đất nhà bọn họ trở thành của tiểu Tô.


      Người trong thôn đều biết mọi người được chia như thế nào, bình thường đều cùng nhau làm việc, vừa là biết đó là của nhà ai. Tiểu Tú cũng hiểu được: "Thôn trường, là nhà tiểu Tứ đấy sao?" Tiểu tú cảm thấy ổn, vợ tiểu Tứ dễ ở chung. Tuy rằng gần đây có người trong thôn ta muốn tái giá , nhưng cũng chỉ là tin đồn mà thôi.


      "Là nhà cậu ta đấy. Các người cứ yên tâm , tôi chuẩn bị tốt rồi. Đợi lát nữa tiểu Tú dẫn tiểu Tô xem chút, để về sau nhận nhầm ruộng nhà mình." Thôn trường hít hơi thuốc lá, tiểu Tú cảm thấy phía sau làn khói, thôn trưởng có vẻ gì đó giả dối. . . . . . chuẩn bị xong rồi ạ? Con dâu nhà tiểu Tứ rất lợi hại ."Được rồi, tốt lắm rồi, lát nữa con đưa tiểu Tô xem."


      Chờ xong xuôi ra khỏi nơi họp , mặt trời lên rất cao, bà Hảo xoay người với tiểu Tú: "Bây giờ con đưa tiểu Tô xem ruộng , bà về nhà nấu cơm, xem xong, hai đứa cũng nên trở về sớm để ăn cơm." Tiểu Tú gật đầu, sau đó kéo ống tay áo của tiểu Tô, ý bảo tiểu Tô cùng , tiểu Tô cứ lẽo đẽo theo sau tiểu Tú như thế.


      đường tiểu Tú chỉ cho tiểu Tô xem các dấu hiệu để nhận biết. Ví dụ như tại gốc cây đại thụ kia quẹo trái, sau đó về phía trước trăm mét là đến. ra, miếng đất lớn này liếc cái là thấy, cần có dấu hiệu gì, lúc vừa mới tới đây, tiểu Tú từng làm như vậy. Bây giờ quá quen, cho dù nhắm mắt cũng có thể được. Hôm nay đến đầu ruộng xem, kỳ cũng còn gì đẹp mắt, lúa sớm được thu hoạch, trong đất chỉ còn lại vài gốc rạ, chờ vài ngày nữa xới đất lên, đống gốc rạ đó cũng trộn lẫn vào đất, sau đó có thể biến thành nguồn dinh dưỡng tốt. Tiểu Tô được chia cho hai mẫu giống tiểu Tú.


      Buổi chiều nắng rất độc, tiểu Tú định cho tiểu Tô đến xem chút rồi về, nhưng sau khi xem xong, tiểu Tô có ý định trở về, ngược lại dưới ánh nắng mặt trời để đầu trần từ đầu ruộng đến cuối ruộng, vậy còn chưa tính, lại tiếp tục bắt chước những người nông dân ngồi xổm xuống bốc nắm đất chăm chú quan sát. Tiểu Tú thấy động tác của cười, bẻ cành liễu chạy đến ngồi trước mặt tiểu Tô viết: "Động tác của rất giống của những lão nông mấy chục năm kinh nghiệm ý, biết làm ruộng à?"


      Tiểu Tô đỏ mặt: "Đừng cười tôi, trước kia ở bộ đội cũng từng làm, biết nhiều, nhưng nhưng cũng đủ." Tiểu Tú nghe xong cười nữa, dẫn tiểu Tô về nhà. đường về nhà gặp Nhị Lại Tử trong thôn, nhìn thấy tiểu Tú nhìn chằm chằm sang: "Nhìn xem này, ai vậy ta." xong bước lên phía trước định kéo tay tiểu Tú.


      Bình thường nhìn thấy Nhị Lại Tử tiểu Tú đều chạy trốn, người như vậy thường dai như da trâu, thể trêu vào chỉ có thể chạy trốn. Nhưng mà lần này thể chạy thoát, đành phải coi như người tàng hình để ý. Tiểu Tú kéo tiểu Tô tiếp. Nhưng Nhị Lại Tử vốn mặt dày."Tiểu Tú, sao vừa thấy rồi, mình phải trò chuyện, chuyện phiếm chút chứ!" Tiểu Tú thấy cũng theo, hơn nữa còn hết hy vọng định kéo tay tiểu Tú, mà thiếu chút nữa còn để chạm được. Cũng may là tiểu Tô đứng ở phía sau , nhanh chóng bước lên bước, vung nhát dao, lúc ấy Nhị Lại Tử nhảy dựng lên.


      "Ngươi là ai, ai cho đánh người hả." Nhị Lại Tử vừa xoa xoa tay mình vừa run run mắng tiểu Tô. Tiểu Tú thấy bộ dạng Nhị Lại Tử như thế nở nụ cười, bật ngón tay cái với tiểu Tô, rồi lại kéo . Phía sau Nhị Lại Tử lớn tiếng mắng ngừng, nhưng hai người này người mặc kệ cho mắng, người khác ngay từ đầu nghe thấy, cho dù mắng điên cuồng cỡ nào, bọn họ cũng nghe thấy!
      linhdiep17 thích bài này.

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 6: Lão Trung Y


      Tiểu Tú kéo tiểu Tô về nhà, vừa đến trước cửa, tiểu Tú mới giật mình nhận ra nãy giờ nắm tay tiểu Tô kéo , mặt nóng lên, cũng may là từ khi đến đây tiểu Tú phơi nắng được hơn năm rồi, làn da cũng giống màu lúa, mặt chỉ hơi ửng đỏ nhìn ra. Tay của tiểu Tô rất lớn, ít nhất lớn hơn của tiểu Tú, hơn nữa trong lòng bàn tay có lớp chai rất dày, ngay cả các rãnh giữa ngón tay cũng có. Mặc dù tay tiểu Tú cũng có lớp chai, nhưng dày bằng của tiểu Tô, tuy rằng sờ vào thấy mềm nhẵn, nhưng lại rất vừa ý tiểu Tú.


      Vào nhà, tiểu Tú làm bộ như vô ý buông tay tiểu Tô ra, gào to tiếng: "Bà Hảo, bọn con trở lại!" Sau đó vọt vào trong phòng, lúc ở nơi họp tốn ít thời gian, nháy mắt đến giờ cơm trưa rồi, lúc tiểu Tú đưa tiểu Tô thăm ruộng, bà Hảo về nhà nấu cơm trước. Tiểu Tú thả tay bước vào phòng, để lại tiểu Tô đứng ở cửa, đúng là bàn tay của , cái nắm tay kia rất mềm mại.


      Tiểu Tô ngây người thất thần, tiểu Tú lại ra, nhìn về phía sau tiểu Tô gật đầu chào hỏi, tiểu Tô quay đầu lại nhìn thấy, ra là chiến hữu từng đưa trở về lại tới nữa. quan tâm đến bàn tay bé nữa, tiểu Tô bước nhanh tới, nhào về phía chiến hữu vừa xuống xe kia giáng đấm, điệu bộ tay rất nhanh, chiến hữu kia nhìn rồi cười : " được nửa đường lại quay lại, tai của cậu tốt, trong nhà lại người, cho nên chuẩn bị cho cậu người bạn đây." Vừa vừa vòng ra phía sau xe xách cái giỏ ra, đúng lúc tiểu Tú đến nhìn thấy trong giỏ xách là con chó .


      Tuy rằng tiểu Tô nghe được chiến hữu nhà mình cái gì, nhưng đối với vật trong giỏ xách của cậu ta rất thích, trước kia ở bộ đội cũng nuôi chó, bình thường lúc có chuyện gì làm thích giúp người ta trông chó, nếu phải có chỗ nuôi, lúc ấy tiểu Tô định nuôi con rồi. tại nhìn thấy con chó này, cũng hiểu chiến hữu mang cho mình, đương nhiên tiểu Tô rất vui vẻ, xách cái giỏ bỏ chạy. (Di: cái chữ ‘’bỏ chạy’’ là của tác giả ta ko sửa đâu á ^_^ )


      Tiểu Tô chạy mất, ở cửa cũng chỉ còn lại tiểu Tú và chiến hữu của tiểu Tô, chiến hữu cười : "Đây là chú chó ở nhà người bạn, vừa tròn tháng, biết tiểu Tô thích nên đưa đến đây."


      Tiểu Tú cũng thích chó, có vẻ thèm thuồng: "Sắp tới giờ cơm rồi, ở lại ăn cơm , lúc trước vội vội vàng vàng, hôm nay ở lại với tiểu Tô chút." xong kéo người vào nhà, "Bà Hảo làm đồ ăn rất ngon, cũng cần khách sáo, tiểu Tô nhất định rất vui vẻ giữ ở lại ăn cơm." Chiến hữu cũng khách sáo nữa, với lái xe cùng nhau ở lại.


      Tiểu Tú kêu tiểu Tô chuyện với bọn họ, còn mình ra ngoài làm món ăn, chạy vào mảnh vườn trong gian, nhìn nhìn đám thức ăn trong vườn, hái rổ ôm ra ngoài cho bà Hảo nấu. Khách đến mà có thịt cũng hơi kỳ, cũng may là ngày hôm qua ăn vằn thắn còn chút thịt, cắt thành miếng làm thịt nướng, như vậy có thịt có đồ ăn cũng mất mặt. Lúc nấu cơm đột nhiên tiểu Tú nhớ là ở sau sân còn mớ đậu ve non, liền quyết định xào đậu ve ăn chung với cơm.


      Trước tiên nấu cơm cho chín, sau đó chuẩn bị đậu ve xong, cắt thành những lát mỏng, xào sơ qua chút, thêm muối rồi chờ cơm vừa chín tới trải đều đậu ve lên mặt cơm, món cơm nhân đậu ve này lúc mở nồi ra là màu xanh bóng loáng, đám đậu -ve màu xanh biếc, nhìn muốn ăn. Kết quả cả nồi cơm nhân đậu ve to hết sạch bách!


      Chiến hữu của tiểu Tô cảm thấy ngượng ngùng, bưng cái chén cơm cười hắc hắc, bà Hảo rất vui mừng: "Ăn sạch mới tốt, đàn ông con trai phải ăn khỏe vậy mới được chứ." Sau đó bà Hảo lại hỏi: " đủ ăn phải ? đủ bà lại nấu tiếp." Mặt chiến hữu của tiểu Tô đỏ bừng: "Bà Hảo, cần đâu, con ăn no rồi." xong theo bản năng sờ sờ bụng.


      Ăn cơm xong, dọn dẹp này nọ, chiến hữu của tiểu Tô phải rồi, trước khi lại cho tiểu Tô cái bao, tiểu Tô nhận lấy xong gật đầu, vị chiến hữu kia định gì đó, nhưng lại biết diễn tả như thế nào, cuối cùng cũng gì nữa. Tiểu Tú rất tò mò biết cái bao kia đựng gì, nhưng và tiểu Tô có quen thân như vậy, lại có thói quen tự tiện lục đồ của người khác, cho nên đành phải tiếp tục tò mò.


      Đêm xuống nhanh, bà Hảo mới nhớ tới việc, chưa kịp với Tiểu Tô sáng sớm họp với hai người rồi. Đất được phân cho tiểu Tô, nhưng tiểu Tô còn chưa chuẩn bị tốt cho cuộc sống gia đình làm ruộng, trước tiên, đinh ba, cuốc ... phải chuẩn bị trước cho tốt, bằng đợi đến lúc vào mùa mới chuẩn bị kịp.


      Bà Hảo bảo tiểu Tú với tiểu Tô tiếng, ban đêm mắt bà Hảo tốt cho nên thường ít lại. Tiểu Tú nương theo ánh trăng ra cửa, cửa sân nhà tiểu Tô có khóa cho nên tiểu Tú trực tiếp vào, vào nhìn thấy tiểu Tô ôm chú chó chơi đùa. Chó con nhìn thấy có người, kêu lên hai tiếng, ý muốn nhắc nhở cho tiểu Tô biết có người tiến vào.


      Tiểu Tú cầm nhánh cây viết hồi kể cho tiểu Tô biết việc, bên viết bên lảm nhảm: ''Ai, tai tốt là phiền, lúc nào đó phải dẫn bệnh viện khám thử, biết có được gì . Cùng lắm nếu Tây y được quay sang Trung y.'' Tiểu Tô nghe được chỉ chăm chú nhìn mấy chữ mà tiểu Tú viết, gật đầu cười. Tiểu Tú hẹn giờ với tiểu Tô xong, trở về, bận rộn cả ngày làm cho con người ta kiệt sức, trước khi quay lại dặn tiểu Tô ngủ sớm chút, bằng sáng mai dậy sớm nổi .


      Sau khi trở về tiểu Tú chuyện với bà Hảo, bà Hảo lại dặn dò: "Sáng mai hai con chợ, bà nhớ ở trấn lão trung y, ai có bệnh cũng tìm đến đó hết, ngày mai con cũng mang tiểu Tô đến xem thử . Tất cả mọi người đều ông ấy rất giỏi, chừng có thể chữa được tai cho tiểu Tô sao." xong rồi chỉ cho tiểu Tú chỗ ở của lão trung y đó. Tiểu tú ngồi yên nghe bà Hảo , nghe xong, hai người mới ngủ.


      Ngày hôm sau, mặt trời còn chưa ló tiểu Tú mang theo tiểu Tô chợ ở trấn . Bởi vì tiểu Tú muốn đem chút đồ ăn và trứng gà trong nhà bán trước, cho nên buổi chiều hôm qua chạy sang nhà chị Tam là hàng xóm cách vách mượn cái xe đẩy, bằng nhiều đồ như vậy khó có thể lên trấn được. Lúc trước đều là do mình tiểu Tú làm, lần này có tiểu Tô, tiểu Tú tiết kiệm được ít sức lực.


      Từ thôn đến trấn nếu bộ phải hơn giờ, cho nên lúc đến nơi trời sáng rồi, trong chợ rất náo nhiệt, vất vả mới tìm được nơi để dọn hàng, tiểu Tú bắt đầu dỡ đồ xuống. Lúc vừa mới bắt đầu tiểu Tú có dũng khí mở miệng, mặc kệ người ta lựa lựa kiểm kiểm, thứ này tốt, cái kia tốt, sau đó vốn nên bán theo giá này, lại ngang nhiên dìm xuống chém giá thấp hơn. bán đồ nhiều lần, dần dần tiểu Tú cũng lão luyện rồi, rao hàng cũng thuận lợi hơn. Chờ thức ăn và trứng gà bán được bảy tám phần, tiểu Tú chạy sang quán bên cạnh kêu hai chén đậu hủ, rồi thêm hai cái bánh quẩy, cộng thêm hai cái banh bao lớn coi như bữa sáng của hai người.


      Tiểu Tú ăn ít, chén đậu hủ và cái bánh quẩy là đủ rồi, nhưng mà theo quan sát mấy ngày nay của tiểu Tú, lượng cơm tiểu Tô ăn , theo suy nghĩ của tiểu Tú tiểu Tô có thể ăn thêm hai cái bao lớn, ít nhất ăn vào cũng được lưng lửng bụng. Bưng bát lên tiểu Tú lập tức vùi đầu vào ăn, thèm để ý đến tiểu Tô nữa, sáng sớm đói bụng đến giờ, ăn no trước rồi tiếp, bánh quẩy này ăn rất ngon.


      Trong quá trình bán đồ, tiểu Tô vẫn giúp đỡ, lúc nhiều người giúp cân thức ăn, giúp tìm tiền để thối, mặc dù nghe được người khác gì, nhưng chỉ cần ánh mắt hoặc động tác từ tiểu Tú, tiểu Tô cũng có thể hiểu được ít. Hai người phối hợp hoàn hảo, sau khi bán sạch thức ăn xong, tiểu Tú đem xe đẩy đến gửi quán ăn nào đó, rồi kéo tiểu Tô tìm lão trung y.


      Tiểu Tô quen với việc bị tiểu Tú kéo tới kéo lui, trong khi tiểu Tú ngẩng đầu nhìn đường tiểu Tô nhìn chằm chằm vào bàn tay của tiểu Tú, mười móng tay đầu các ngón tay vô cùng xinh đẹp, sạch , thoạt nhìn rất thoải mái, nắm trong tay cũng thoải mái. Hai người nhìn thấy lão trung y, lão trung y làm việc, phía trước còn có nhiều người xếp hàng, vì thế hai người cũng bắt chước xếp hàng.


      Quá trình chờ xem bệnh cũng rất thú vị, nhìn lão trung y vừa bắt mạch vừa hỏi bệnh tình, tiểu Tú có cảm giác mọi cử động của lão trung y thực thần kỳ, làm sao mà chỉ cần để hai đầu ngón tay lên cổ tay người ta là có thể đoán được bệnh như thế. Tiểu Tú thấy thú vị, nhưng tiểu Tô lại có chút khẩn trương. Mặc dù lúc ở bệnh viện biết tai mình còn nghe được nữa, lập tức có cảm giác như mình trong bộ phim câm, tiểu Tô khó chịu là điều đương nhiên. Nhưng tiểu Tô kiên cường cho rằng mình đối mặt được, nên có ý định phản bác. Trong lòng cũng tự an ủi là trong bệnh viện có chuyên gia, cho nên mới tai của rất tệ, nếu thay đổi thầy thuốc chừng có kết quả khác, vì thế tiểu Tô có chút hồi hộp.


      Đến phiên tiểu Tô, lão trung y vừa nghe là vì ở tiền tuyến đánh giặc nên mới bị thương, cho nên càng cố gắng tập trung, vừa xem mạch, vừa hỏi qua bệnh tình, tiểu Tô còn đem bệnh án trước kia ở bệnh viện đến, đưa cho lão trung y xem qua. Sau khi xem, lão trung y cẩn thận xem mạch, im lặng thời gian dài, sau đó nhấc bút lấy tờ giấy viết đơn thuốc.


      "Trước tiên tôi kê đơn thuốc, có được hay tôi cũng dám khẳng định, hai người cứ thử trước ." Xoay người, lão trung y viết chữ đưa cho tiểu Tô đọc: "Bệnh án của cậu để lại chỗ tôi trước , tôi cần phải thương lượng lại với sư phụ , chừng sư phụ của tôi có biện pháp tốt hơn." Tiểu Tô xem xong gật đầu, mọi việc đến mức độ như vậy rồi, có số việc gấp gáp cũng được gì.

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546

      Chương 7: Thảo dược


      Lão trung y bắt đầu kê đơn, tại chưa thể được gì cả, tuy rằng biết tiểu Tô nghĩ thế nào, nhưng tiểu Tú cũng dám hy vọng nhiều. Trước kia lúc nguyệt của đều, vì muốn điều tiết nên uống cả năm thuốc Đông y nhưng có kết quả, nhưng khi uống được tháng phương thuốc cổ truyền táo đỏ hầm đậu đỏ nguyệt lại được cải thiện. Cho nên đối với trung y phải tiểu Tú là tin tưởng. Nhưng nhìn ánh mắt tràn đầy hi vọng của tiểu Tô, tiểu Tú biết nên gì.


      Cầm tờ đơn lấy thuốc, trấn vốn có tiệm thuốc, còn chưa vào cửa nghe mùi thuốc Đông y theo gió bay đến. Vào trong đưa phương thuốc cho ông chủ đứng sau quầy, ông ta bắt đầu nhanh nhẹn mở, đóng từng hộc tủ bốc đúng số thuốc cần dùng khiến cho tiểu Tú bội phục chính xác của người bốc. Cần ba lượng nhất định cân hai lượng chín. Xem người ta bốc thuốc cảm thấy mãn nhãn.


      Thanh toán tiền xong tiểu Tô cầm gói thuốc, cẩn thận xách tay, trước khi ra cửa, tiểu Tú quay đầu lại lại hỏi câu: "Chủ quán, trong tiệm của ông có thu mua dược liệu ?" Ông chủ đứng sau quầy đáp lời: "Có, chỉ cần là hàng tốt mua. Bọn tôi tự hái thuốc cũng được bao nhiêu." Nghe xong những lời này, tiểu Tú lại vòng vo, rì rầm với ông chủ hơn nửa ngày, còn cầm tờ giấy cẩn thận gấp chung với đơn thuốc.


      Tuy rằng tiểu Tô biết mưu đồ của tiểu Tú, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng bên quấy rầy bọn họ chuyện. xong rồi tiểu Tú bắt đầu mang theo tiểu Tô đến bưu cục. Vừa vào cửa tiểu Tú bắt đầu màn chào hỏi quen thuộc với nhân viên sau quầy."Chị Lý, mới vài ngày gặp mà nhìn chị càng ngày càng đẹp hơn nha."


      Chị Lý là người trẻ nhất ở bưu cục, mọi lần tem phiếu mua khỉ của tiểu Tú đều do chị Lý giữ. Thường xuyên qua lại nên quen thuộc, tiểu Tú ngọt vài câu khiến cho chị Lý vui vẻ, chị Lý vui vẻ, tem phiếu bán nhiều hơn. "Miệng là ngọt, sáng nay đến đây làm gì?" Chị Lý liếc mắt nhìn tiểu Tú cái, tuy rằng ngoài miệng hung dữ, nhưng nhìn vẻ mặt tươi cười là hiểu ấy vui thế nào khi tiểu Tú đến.


      "Chị Lý, nghe chị kìa, có chuyện gì thể tới thăm chị sao?" Tiểu Tú chống tay lên quầy cùng chị Lý tán chuyện, chị Lý ra kho hàng phía sau cầm cái bọc giấy lớn ra. Chị Lý đặt đống tem khỉ ở cạnh nhau, có người đến mua hai tem phiếu, chị Lý thấy tiếc khi phải xé tập tem phiếu mới cho người ta, nên đành phải xé từ tập tem phiếu khác.


      "Lấy tiền ra đây, chị muốn nhìn thử xem, có lẽ lần này em có thể lấy được tem phiếu rồi." Chị Lý vươn tay đòi tiền tiểu Tú, tiểu Tú cũng thành móc tiền từ trong túi ra. Trừ số lát nữa phải mua đồ lặt vặt, tổng số tiền bán đồ ăn và tiền trong nhà mang theo là bảy mươi tám đồng. Giá của tem phiếu mua khỉ là tám đồng cái, cần tám mươi cái, tám tám sáu tư, còn thêm sáu đồng tiền phụ chi nữa. Cho nên lần này tiểu Tú vừa đủ mua tấm tem phiếu đó. Tiền trao cháo múc.


      "Tiểu Tú, hình như em còn thiếu mấy cái phải?" Chị Lý giúp tiểu Tú tính thử, từ đầu đến giờ tiểu Tú mua mười tem phiếu rồi, hiểu vì sao này lại thích tem phiếu này như vậy.


      "Chị Lý, cần, mua hơn mười cái tem phiếu như vậy đủ dùng rồi, chỉ đùa chút thôi, chừng cả đời em cũng đủ tiền mua hết đâu." Tiểu Tú hiểu số tem phiếu này đáng giá như thế nào, nhớ khi đó từ cái tem phiếu tám đồng biến thành ba ngàn hai trăm đồng, mà đây là chưa cộng thêm mấy thứ phí lặt vặt nữa, giá cao chết người. Làm người phải biết chừng biết mực, chỉ cần giữ cho kỹ hơn mười tấm phiếu này là đủ phần sinh hoạt cho tiểu Tú và bà Hảo sau này rồi.(Di: xin lỗi mọi ng nhưng đoạn này ta ko hiểu, có gì sau này ta chỉnh sửa sau)



      Cất tấm tem phiếu cẩn thận rồi, tiểu Tú xoay người tìm tiểu Tô, phát tiểu Tô nhìn chằm chằm quầy đựng báo và tạp chí của bưu cục. Tiểu Tú cảm thấy lòng mình dao động, với tình huống tại, tiểu Tô chút gì để giải trí. nghe được, nhạc cũng coi như . Nếu vậy để tiểu Tô đặt ít báo chí cũng được. Kéo tiểu Tô chỉ chỉ danh sách, lại phát lời mình muốn biết dùng phương thức gì để diễn đạt. Tiểu Tú đành phải linh động, chạy sang chỗ chị Lý mượn giấy bút.


      "Tiểu Tô, có thích đọc báo hay ? Có muốn lấy ít mà xem ." Chữ của Tiểu Tú rất nắn nót, nhìn xinh xinh. Tiểu Tô lắc lắc đầu, chỉ chỉ túi tiền, cầm bút viết: "Bây giờ tôi đứng đây xem, làm sao lát nữa đưa tôi mua nông cụ được? Trời còn sớm, chúng ta sớm chút !" Tiểu Tú ngẫm lại cũng đúng, hay là mua công cụ xong rồi đến xem sau .


      Sau khi cám ơn với chị Lý, tiểu Tú đưa tiểu Tô đến lò rèn. ra chuyện chọn đồ đạc này nọ tiểu Tú hiểu, cũng may tiểu Tô có biết chút, chọn vài món cầm tay thử chút, cảm thấy thích hợp mới kêu tiểu Tú hỏi giá. Tiểu Tú qua lại hồi cũng được người thợ rèn giảm giá cho ít, tiểu Tú là người chỉ cần được cho chút gì là vui vẻ, nhanh chóng dẫn tiểu Tô lấy xe đẩy chuẩn bị về nhà.


      ngang qua chỗ bán hạt giống tiểu Tú bỗng nhiên hứng trí, quăng xe bên lôi tiểu Tô vào. Đứng trong tiệm bán hạt giống, nhìn đống thượng vàng hạ cám vây quanh mình, tiểu Tú có chút choáng váng. Thấy trong tiệm có người đàn ông trung niên đứng, tiểu Tú lại gần hỏi."Chú, con muốn mua ít hạt giống về trồng, ở đây có những loại hạt nào ạ?"


      Người đàn ông trung niên ngẩng đầu nhìn tiểu Tú: "Con muốn loại gì, chỗ của chú có rất nhiều loại, con tự xem ." Tiểu Tú gật đầu, cùng tiểu Tô ngó nghiêng xung quanh. Vấn đề là tất cả đều nho , tròn tròn, có người giải thích thể hiểu gì. Tiểu Tú nhớ lại cái vườn của mình, có cải xanh, ngô, đậu -ve các loại..., vốn định gọi người đàn ông trung niên kia giải thích chút, nhưng thấy bộ dạng như vậy tiểu Tú cũng muốn kêu, đành thuận tay cầm sáu bảy loại hạt giống kệ, định bụng trở về nhờ bà Hảo giúp đỡ xem là loại hạt giống gì.


      "Chú, nơi này có hạt giống thảo dược ?" Tiểu Tú đột nhiên hỏi câu, kỳ tiểu Tú có ý tưởng này từ lúc ở trong tiệm thuốc. Trong gian trồng này nọ tốt hơn bên ngoài, hơn nữa lại rất cần dược thảo, nếu tiểu Tô vẫn cần uống thuốc, là nhà mình trồng cũng cảm thấy yên tâm hơn. Cho nên lúc tính tiền tiểu Tú mới hỏi câu đó.


      Người đàn ông trung niên nở nụ cười : "Chỗ của chú có hạt giống thảo dược, chỉ bán hạt giống nông nghiệp thôi. Tuy nhiên, con có thể đến tiệm thuốc mà hỏi, có thể trong tiệm của bọn họ có hạt giống đó." Tiểu Tú cám ơn, trả tiền xong chạy ra ngoài. Tiểu Tô đẩy cái xe theo tiểu Tú quay lại tiệm thuốc lúc nãy.


      Chủ tiệm thuốc thấy tiểu Tú lại quay lại, hỏi xem có chuyện gì, tiểu Tú ngượng ngùng hỏi: "Ở đây có bán hạt giống thảo dược ạ? Tôi muốn mua ít hạt giống về nhà trồng thử xem."


      Người chủ chỉ vào tủ đựng dược liệu : "Tiệm tôi có hạt giống thảo dược, nếu muốn thảo dược, có thể lên ngọn núi gần đây tìm thử xem. Chỗ của tôi thường xuyên có người hái thuốc đem đến bán lấy tiền."


      Tiểu Tú thất vọng ra khỏi tiệm. Tiểu Tô đứng ở ngoài cửa đợi , thấy nét mặt của có chút vui, liền vỗ vai tiểu Tú, cười với , an ủi tiếng động. Tiểu Tú là người nghĩ được làm được, vì chút khó khăn mà bỏ cuộc. tự nghĩ:’’ Được rồi, lên núi lên núi, đào được trồng trong sân. Mình tin là tìm được thảo dược!’’ Nghĩ thông suốt rồi, tiểu Tú quay đầu vỗ tay tiểu Tô, sau đó hai người cứ như vậy về nhà.

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546


      Chương 8: Người đàn bà chua ngoa


      Lúc tiểu Tú và tiểu Tô chợ về, mặt trời lên cao cao, có lẽ là chín mười giờ rồi, ngay cả điểm tâm mang về cho bà Hảo cũng nguội, mặc dù nguội nhưng bà Hảo vẫn vui vẻ nhận lấy, trong lòng nghĩ: "Vẫn là tiểu Tú nhà ta lo cho bà già này nhất.’’, vì thế vui vẻ lấy gạo nấu cơm. lâu sau, cơm được nấu chín, cơm trưa chỉ đơn giản là xào đĩa thức ăn chay, lại nấu thêm chén canh, ba người vừa ngồi xuống bàn chuẩn bị ăn cơm nghe thấy có người gõ cửa. Tiểu Tú và bà Hảo nhìn nhau, giờ ăn cơm, ai lại đến tìm nhỉ?


      Tiểu Tú để chén cơm xuống mở cửa, Tô Chính chuyên tâm ăn cơm, chú ý đến hành động của tiểu Tú. lúc tiểu Tú mở cửa, tiếng đập cửa lại vang lên, tiểu Tú bước lên hai bước, mở cửa thấy vợ tiểu Tứ, trong lòng còn ôm đứa nhà ta. Thấy tiểu Tú mở cửa rồi, vợ tiểu Tứ liền đẩy ra bước vào, chạy vào trong phòng đặt mông ngồi xuống.


      Nhìn đến dạng này, tiểu Tú và bà Hảo còn có Tô Chính lập tức giật mình, nhìn bộ dạng của vợ tiểu Tứ, nhất định là vì chuyện đất nhà ta bị phân cho tiểu Tô. Nhưng đất này là do mấy người trong thôn làm chủ, tiểu Tú hiểu vì sao vợ tiểu Tứ tìm mấy người cán bộ trong thôn, mà tới tìm tiểu Tô làm gì? Nhưng dù sao khách đến nhà, thể : "Chị Tứ, ăn cơm chưa? Nếu chưa ăn ngồi đây ăn chung với mọi người cho vui."


      Vợ tiểu Tứ cũng khách sáo: "Tôi chưa ăn, tiểu Mao nhà tôi cũng chưa ăn đâu. Đất trong nhà bị các người chiếm, tìm nhà các người xin cơm ăn tìm ai?" Chua ngoa đích thị chua ngoa, nhưng ăn cơm vẫn là quan trọng nhất, trước tiên phải lấp đầy cái bụng . Vì thế tiểu Tú đành phải nén giận lấy thêm chén cho hai mẹ con nhà họ. Tiểu Tô rất ngạc nhiên nhìn hai mẹ con kia.


      Tiểu Tô đúng lúc muốn lấy thêm cơm, cho nên cũng theo, ra ngoài hỏi tiểu Tú: " Tiểu Tú, hai người bọn họ là ai thế, họ hàng của à?"


      Họ hàng? ! Tiểu Tú hướng lên trời vái vài cái, cám ơn trời đất, người đàn bà như vậy làm hàng xóm láng giềng thê thảm lắm rồi, nếu như là họ hàng nữa ..., chắc điên luôn quá. Tiếng của vợ tiểu Tứ nổi khắp thôn, nhưng dù sao điều này cũng khó trách, mẹ của vợ tiểu Tứ là người như vậy mà. Bình thường khi cướp đồ ăn của người nọ, lúc lấy gạo nhà người kia, có xích mích với nhà người khác phải dồn ép tới mức cho người ta ra khỏi nhà mới chịu. Tục ngữ rất hay, gần mực đen, gần mực đèn sáng, có người mẹ như vậy, đứa con cũng chẳng khá hơn được. nhà chua ngoa! Tiểu Tú muốn tiểu Tô lo lắng, nên đành gật đầu lung tung.


      Nhìn thấy hai mẹ con vợ tiểu Tứ đến, tiểu Tú cũng thể nào nuốt nổi cơm nữa, vì thế đành ngồi bàn nghe vợ tiểu Tứ vừa ăn cơm vừa mắng."Lương tâm của thôn trưởng bị chó tha rồi sao, chồng tôi chết nhưng tôi còn sống cơ mà, con của tôi cũng còn đây, sao lại lột đồ nhà tôi đưa cho người ta?"


      "Lúc trước khi tiểu Tứ nhà tôi còn sống cũng giúp đỡ ít. Tuy rằng phải nhà nào trong thôn có việc gọi cũng tới, nhưng ít ra cũng giúp đỡ hết mình."


      "Bây giờ hay rồi, tiểu Tứ có, còn lại hai nhi quả phụ bọn tôi các người nhìn được phải ? Lấy lại ruộng nhà của tôi, muốn đuổi tôi , làm người tốt mà ngay cả lương tâm cũng xấu xa như vậy. Cho dù các người làm gì cũng lọt qua mắt ông trời đâu." Vợ tiểu Tứ ăn cơm xong, lại chuyên tâm đút cơm cho đứa con của ta, vừa đút vừa chửi.


      " ngàn lần, vạn lần, đứa này cũng là của Lưu gia, cho dù có tình nghĩa, ít nhất cũng phải để cho đứa con đường sống chứ. Bây giờ muốn lương thực có lương thực, thứ quan trọng như vậy có, bảo tiểu Mao và tôi sống thế nào đây?’’


      Tiểu Tú cảm thấy đau đầu, cảm thấy hối hận vì lúc trước mở cửa."Chị Tứ, chị có chuyện gì tìm trưởng thôn ấy. Tiểu Tô cũng vừa mới chuyển đến, chuyện gì cũng hiểu. Chị nhìn ấy , làm lính bảo vệ quốc gia, tai cũng sắp điếc tới nơi, tương lai nếu muốn tìm vợ cũng khó. Chị Tứ, bây giờ chị thế nào nữa ấy cũng nghe được, nhiều hơn nữa cũng có nghĩa gì. phải tiểu Tú hiểu đạo lý, chị muốn sống, ấy cũng muốn sống, tất cả mọi người đều là dân chúng như nhau thôi, có việc gì phải tìm người lãnh đạo trong thôn ấy."


      Vợ tiểu Tứ nghe xong, cũng lên tiếng nữa, nhưng mà nước mắt lại trào ra rơi lã chã."Bà Hảo, sao mạng của con lại khổ như vậy. Người ta gả đến già vẫn còn có thể ở cùng nhau, việc trong việc ngoài cần quan tâm. Chỉ có con tuổi còn trẻ lại có người làm chủ, trong thôn còn ỷ vào việc đó ức hiếp con, bà bảo con phải làm gì bây giờ? Bà Hảo bà nhìn tiểu Mao nhà con , năm nay sắp năm tuổi rồi, tiểu Mao vừa phải ăn vừa phải học, trong nhà có ruộng có đất, còn có thể thu được chút ít, bây giờ chỉ còn gian nhà rách kia, bảo con lấy gì nuôi tiểu Mao đây?"


      Vợ tiểu Tứ kể khổ, bà Hảo cũng rơi nước mắt, nhưng mọi chuyện liên quan đến tiểu Tô, cho dù mềm lòng thế nào nữa bà Hảo cũng nhả ra: "Vợ tiểu Tứ à, nên trách bà Hảo, con còn trẻ còn có thể bước nữa, mặc dù tiểu Mao có cha, nhưng ông bà nội của nó vẫn còn , tóm lại nó vẫn là huyết mạch Lưu gia, bọn họ thể bỏ mặc . . . . . ."


      Vợ tiểu Tứ nghe xong liền xù lông: "Bà Hảo, con thêm bước nữa, tiểu Mao nhà con, con muốn nhìn nó lớn lên, nó phải có tiền đồ, phải kiếm được nhiều tiền còn phải cưới vợ. Cho dù con cũng . Bà Hảo, nếu bà muốn bảo cậu ta nếu muốn lấy đất giết con luôn ." xong vợ tiểu tứ kéo tiểu Mao quỳ xuống, tiểu Mao núp trong lòng mẹ nó tiếng, nhưng cặp mắt kia cũng rất dọa người.


      Bà Hảo và tiểu Tú người bên kéo vợ tiểu Tứ lên, tiểu Tú ôm lấy tiểu Mao. Bà Hảo đưa vợ tiểu Tứ vào phòng trong, tỉ tê thời gian dài..., mãi cho đến ba bốn giờ vợ tiểu Tứ với tiểu Mao mới về. Trong lúc đó tiểu Tô ngồi chơi cùng tiểu Mao, mặc dù tiểu Tô , nhưng tay tiểu Tô rất khéo, chỉ dùng vài chiếc lá cũng có thể làm được vài món đồ chơi, khiến cho tiểu Mao rất vui vẻ.


      "Bà Hảo, chị Tứ rất đáng thương, phải là trong thôn chị ấy thêm bước nữa sao, sao bây giờ lại bảo là ?" Tiểu Tú còn nhớ hôm đó lúc nhận ruộng, trong thôn như vậy mà.


      Bà Hảo thở dài hơi, "Tiểu Tú à, nam sợ chọn sai nghề, nữ sợ gả sai người. Về sau nếu con muốn tìm chồng, nhất định bà Hảo giúp con chọn lựa kỹ, đừng để giống vợ tiểu Tứ, đáng thương."


      Đêm xuống, tiểu Tú ngủ được, đành ra vườn trồng trọt. Bây giờ phần vườn đó có khoảng mười mét vuông đất, tiểu Tú định chia làm hai phần, nửa trồng rau, nửa trồng thảo dược. Tiểu Tú biết trồng rau, bình thường cũng hay làm, nhưng trồng thảo dược chưa từng làm. Có lẽ cũng giống như trồng rau, trước tiên xới cho tơi đất, sau đó đào hố sâu khoảng hai cm cắm cây xuống lấp đất, sau đó cách khoảng mười cm lại trồng cây.


      Cứ như vậy cho đến khi toàn bộ hạt giống trong túi còn, tiểu Tú mới ngừng lại, sau khi dừng lại mới cảm thấy thắt lưng nhức mỏi như còn là của mình. Nhưng tự mình làm gì đó, rất có cảm giác thành tựu. Phỏng chừng qua thêm tuần nữa có thể ăn được rồi . đến cái ao bên cạnh rửa tay, rửa xong tiểu Tú cảm thấy rất thoải mái, nước này rất ấm.


      Lúc trước vào nước thường hơi lạnh lạnh, sao chú ý biến thành nước ấm rồi? Tiểu Tú nhanh trí, chạy ra ngoài sân, ôm cái bồn tắm ra, sau đó múc nước tắm rửa, ngâm mình trong bồn tắm, tiểu Tú cảm thấy cả người thoải mái hẳn, chỉ muốn ngâm mình ở bên trong cả đời đứng dậy, trong lòng còn nghĩ xem đây có tính là suối nước nóng tự chế hay ? Nhưng dù sao tiểu Tú cũng thể ngâm lâu, bình thường bà Hảo thường dậy lúc nửa đêm, đến xem tiểu Tú, kéo lại chăn .... Cho nên tiểu Tú đành phải ngoan ngoãn đứng dậy, quay về ngủ.


      Nhưng tiểu Tú còn chưa ngủ được bao lâu, nghe bên ngoài có tiếng ồn ào, có tiếng thét, có tiếng kêu cứu mạng. Tiểu Tú sợ hãi vội vàng chạy ra mở cửa, nhìn thấy nhà nào đó bên thôn đông bắt lửa, ánh lửa hừng hực góc trời. Tiểu Tú nhanh chóng cầm chậu giúp đỡ.

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 9: Củ ấu


      Cũng may đêm nay trời đứng gió, cho nên ngọn lửa lớn lắm nên mọi người dập được, mọi người mang theo nhiều loại công cụ đứng cạnh đống cỏ khô bị đốt trụi thảo luận xem vì sao lửa lại bốc lên. Nửa đêm canh ba có lửa, hôm nay cũng phải ngày khô hanh, trời cũng mưa đào đâu ra sét, thế rốt cuộc là vì sao?


      Thôn này rất dễ bắt lửa, tuy rằng phải nhà nào cũng xây sát nhau, nhưng nhà nào cũng có đống cỏ khô, gió lại thổi mạnh nên cái gì cũng có thể xảy ra. Cũng may, đất Giang Nam này mọi nhà đều nằm cạnh sông, sử dụng nước rất tiện.


      Tiểu Tú cẩn thận quan sát qua, nếu như có nhìn lầm ..., lửa này là bắt đầu cháy từ phía đông đống cỏ khô, cũng may là vừa cứu kịp lúc, còn để lại hơn phân nửa đống cỏ, đem ra phơi nắng vẫn dùng tốt. Trong quá trình cứu hoả, tiểu Tú thấp thoáng nhìn thấy vợ tiểu Tứ, bây giờ để ý kỹ hơn, thấy bộ dạng vợ tiểu Tứ xách xô nước bỏ , ngay lập tức trong lòng nảy ra ý nghĩ, có thể nào vụ hỏa hoạn này là do vợ tiểu Tứ gây ra hay ? Nhưng ý nghĩ này lập tức bị tiểu Tú gạt , có việc gì nên nghĩ xấu người khác.


      "Là người nào biết xấu hổ, buổi tối ngủ tìm đến nhà tôi phóng hỏa đấy hả? Đừng để tôi tra ra, tra ra được nhất định tôi cho người đó nếm thử cảm giác nhà mình bị đốt." Vợ thôn trường rất lợi hại, mới buông thùng nước mà bắt đầu mắng ngừng. Có điều vẻ mặt nhìn có khí thế gì cả.


      Cả người thôn trưởng ướt sũng nước, nên phất tay: "Ngày hôm nay rất cám ơn các vị, tôi mời mọi người uống rượu, bây giờ thời gian cũng sớm, mọi người cũng đều mệt mỏi cả buổi rồi, tất cả giải tán . Tan ." Bởi vì giật mình tỉnh giấc lúc nửa đêm, nghe thôn trường như thế, đoàn người cũng đều cảm thấy mệt nhọc, vì thế tốp năm tốp ba nhanh chóng tan.


      Về nhà, bà Hảo vẫn chưa ngủ, tiểu Tú vừa múc nước lau người vừa kể cho bà Hảo nghe chuyện xảy ra, hồi cũng quẹo về việc vợ tiểu Tứ bỏ trước. Tiểu Tú nhịn được hỏi câu: "Bà Hảo, bà thử xem việc này có liên quan gì đến vợ tiểu Tứ hay ? Vừa rồi con nhìn thấy chị Tứ cứu hỏa, nhưng xong việc vô thanh vô thức bỏ , việc này giống với tính tình của chị ấy lắm."


      Bà Hảo để ý đến lời tiểu Tú: "Lau người xong nằm ngủ , tối hôm nay náo loạn như vậy, sáng sớm ngày mai con cũng cần dậy sớm, bữa sáng để bà nấu cho.", dứt lời trở về phòng. Tiểu Tú cũng để ý, chờ bà Hảo rồi, đóng kỹ cửa chạy vào gian, vẫn là suối nước nóng của mình tốt nhất.


      Ngâm nước suối xong, tiểu Tú cảm thấy rất đói bụng, lau người rồi tùy ý mặc đại bộ quần áo trong, cũng thèm mang giày, chân đất chạy luôn ra chỗ trồng rau. nhìn còn đỡ, vừa nhìn thấy giật mình, còn chưa được bao lâu mà toàn bộ hạt giống nảy mầm, nhưng vấn đề là đối với người qua loa đại khái như tiểu Tú mà , cho dù trong đất toàn là thảo dược trong mắt cũng chỉ như cỏ dại. Tiểu Tú chạy sang phần đất kia bẻ quả dưa chuột, vừa gặm dưa chuột vừa nghĩ xem có nên quay về rồi nhà sách mua vài quyển về việc này để xem hay ?


      đến việc mua sách, thể đến chuyện rất đau lòng khác của tiểu Tú. Bây giờ người thất học! Ngẫm lại cũng muốn điên mất, ràng là tốt nghiệp đại học rồi, nhưng ở cái thế giới này đến bằng chứng nhận, ngay cả hộ khẩu và chứng minh nhân dân cũng là do bà Hảo nhờ thôn trưởng lên cục công an chứng nhận giùm.


      Cho dù sau này dù muốn người có cả bằng tốt nghiệp tiểu học làm sao có thể thi trình độ đại học? Cho nên tiểu Tú rất đau đầu về vấn đề bằng cấp của mình. Chẳng lẽ bây giờ lại dùng thân phận quá tuổi này học lại tiểu học? Sau đó lại thi trung học cơ sở? Rồi trung học phổ thông? Ngẫm lại tiểu Tú cũng biết là rất khó.


      Ăn xong quả dưa chuột, tiểu Tú lại tiếp tục hái cà chua ăn, vừa ăn vừa nhìn đám đất xung quanh mình. Bây giờ còn có đồ ăn mặn, nhưng ăn hết đồ ăn mặn thành thỏ luôn rồi, tại tiểu Tú muốn ăn thịt đến phát điên rồi, tuyệt đối khoa trương chút nào đâu, bây giờ có ai cho con gà, tiểu Tú cũng có thể thịt sạch nó cho xem. Coi bộ phải nghĩ biện pháp cải thiện thức ăn, cho dù phải vì mình, cũng phải vì bà Hảo mà lo lắng chút.


      Ăn xong tay dính đầy nước cà chua, tiểu Tú chạy tới bờ sông rửa tay, thuận tiện xách dây củ ấu lên. Cừ , cả đám đều ra quả rồi, thoạt nhìn chỉ thấy đám màu xanh lá, dùng tay bẻ củ, lột hai ba phát lộ ra phần ruột màu trắng mập mạp, đưa đến miệng cắn miếng, là ngọt, vừa non lại ngọt, ngon chịu được. Tiểu Tú liền ngồi xổm xuống cạnh bờ sông tiếp tục ăn củ ấu, đợi cho đến khi ăn vô nữa, tiểu Tú mới ôm bụng lên giường ngủ, lúc này mới nghĩ tất cả mọi người đều thích ăn củ ấu, vậy sao bán lấy thịt ăn nhỉ?


      Vừa ngủ dậy, tiểu Tú chạy ra phần sông phía sau nhà mình xem củ ấu, nhưng mà bây giờ mới chỉ là cuối tháng tám, củ ấu dưới sông cũng chỉ vừa mới ra quả, còn rất bé, chỉ xê xích cỡ ngón tay cái mà thôi, vẫn chưa tới lúc ăn được. Vì thế, tiểu Tú đành phải nén lại quyết tâm ăn thịt của mình, quyết định đợi thêm nửa tháng nữa, đến lúc đó nhất định phải hái củ ấu đổi thịt ăn.


      Thấy tiểu Tú sáng nào cũng chạy ra sông xem củ ấu, tiểu Tô cũng hiểu được là tiểu Tú thèm ăn vặt ăn, vì thế tiểu Tô cố ý lên trấn mua ít bánh bích quy về cho tiểu Tú ăn. Tiểu Tú nhìn bánh bích quy mà tiểu Tô đưa cho , khóe miệng nhịn được nhếch lên, nhưng lại biết gì, nhìn thấy trong ánh mắt tiểu Tô lên dịu dàng, tiểu Tú hiểu mình có ăn là tốt lắm rồi, nên có những cầu khác.


      Cuối cùng toàn bộ bánh bích quy về tay bà Hảo, bà Hảo xem nó như bảo bối, ăn miếng nào, cất toàn bộ trong tủ treo quần áo. Bà Hảo với tiểu Tú: "Tiểu Tú à, nếu con muốn ăn với bà tiếng nhé, bà giúp con cất kỹ, nhất định cho người khác ăn mất." Tiểu Tú rất muốn với bà Hảo, muốn ăn thịt, muốn ăn thịt cơ!


      vất vả mới đợi được đám củ ấu trong sông lớn lên, tiểu Tú với bà Hảo là muốn lấy cái bồn tắm trong nhà thả xuống sông. Trong bồn tắm đặt thêm cái ghế , lại có quả hồ lô bầu nữa. Vốn là tiểu Tô muốn xuống nước, nhưng tiểu Tú làm sao dám cho xuống, mà xuống nhất định hái được củ ấu nào, đến lúc đó lấy gì bán đổi thịt ăn?


      Vì thế tiểu Tú đành phải nghĩ hết biện pháp để tiểu Tô đứng bờ: "Tiểu Tô, đứng ở bờ với bà Hảo , tôi cẩn thận, cần lo lắng." Tiểu Tô suy tính hồi mới đồng ý. Tiểu Tú được tiểu Tô giúp đỡ trèo vào cái bồn tắm, sau đó dùng hai tay làm mái chèo. Lúc mới bắt đầu, tiểu Tú biết nên chèo như thế nào, cho nên cái bồn tắm quay vòng vòng tại chỗ, sau khi thử thử lại vài lần, tiểu Tú mới tìm được cảm giác. Quay về phía tiểu Tô phất phất tay, tiểu Tú bắt đầu bơi vòng vòng thu hoạch củ ấu.


      Tiểu Tú ngồi trong bồn tắm, vừa cúi người để vớt củ ấu là đầu của cái bồn tắm lại vểnh ngược lên cao, tiểu Tô và bà Hảo đứng bờ vừa xem vừa run như cầy sấy, đành phải nhìn tiểu Tú tấc cũng rời, cho dù có xảy ra chuyện gì cũng có thể ứng cứu kịp thời.


      Tiểu Tú chèo qua chèo lại trong nước vớt củ ấu, kỳ củ ấu trong sông này chưa đến thời điểm thu hoạch, nhưng nhờ đám củ ấu được giấu dưới sông cạnh mảnh sân che bớt, cho nên tiểu Tú chỉ cần làm bộ như vớt củ ấu dưới sông. Cũng may là bà Hảo lớn tuổi, cho nên đến bờ sông để rửa này nọ nữa, có cũng chỉ là tiểu Tú .



      Tìm cơ hội đưa lưng về phía bờ, tiểu Tú vớt đám củ ấu được hái trước đó ở cạnh vườn vào trong bồn tắm, sau khi thả được gần nửa bồn, tiểu Tú mới quay lại bờ đưa củ ấu cho tiểu Tô xách lên, sau đó tiểu Tú lại tiếp tục hái. Cứ như vậy đến ba bốn lần, củ ấu trong sông bị tiểu Tú lật toàn bộ rồi mới thôi.


      Khi lên bờ tiểu Tú cảm thấy lo lắng, bởi vì đây là lần đầu tiên tiểu Tú thu hoạch củ ấu, cũng những năm trước kia trong sông có thể sản xuất được bao nhiêu củ ấu. Ít sao, chỉ sợ nếu nhiều quá khiến người ta sinh nghi, tốt chút nào. Cũng may là bà Hảo nhìn số củ ấu tiểu Tú vớt lên xong gì, tiểu Tú cảm thấy nhõm thở ra. (Di: đoạn về củ ấu nửa chém nửa đoán nên có khi lủng củng, m.n thông cảm ^^)


      Sau khi vớt củ ấu xong, tiểu Tú cảm thấy xương sống và thắt lưng của mình sắp gãy rồi, tiểu Tô là đứa trẻ ngoan, bảo tiểu Tú nằm úp xuống bàn để đấm bóp cho. Tiểu Tú cũng chẳng thèm để ý, nhanh chóng gục xuống bàn, miệng còn lẩm bẩm: "Tiểu Tô, có biết làm hay đó!" biết tiểu Tô có nhìn thấy tiểu Tú gì hay , nhưng vẫn quyết định dùng chuyện. Dù sao bình thường tiểu Tô cũng nhiều lời với tiểu Tú.


      Tiểu Tô vừa mới phát huy năng lực của mình chút, tiểu Tú quyết định về sau nhất định phải thường xuyên kêu tiểu Tô giúp nới lỏng gân cốt chút, tay nghề của tiểu Tô rất tốt, tốt đến mức tiểu Tú chủ động kéo tiểu Tô vào trong phòng , sau đó nằm lỳ ở giường chờ tiểu Tô giúp tiến hành mát xa toàn thân. Nhưng vấn đề là tiểu Tô hiểu, thấy tiểu Tú chủ động nằm lỳ ở giường, mặt ửng đỏ. :))))


      Tiểu Tú nằm lỳ giường đợi hồi, nhưng vẫn có cảm giác được tiểu Tô mát xa, quay đầu sang hỏi tiểu Tô: "Tiểu Tô, vì sao mát xa cho tôi? Lúc nãy giúp tôi xoa bóp rất thoải mái, bây giờ giúp tôi nữa . Sau này khi mệt mỏi, tôi cũng đấm bóp cho , được ?" Nhìn ánh mắt khát vọng của tiểu Tú, tiểu Tô đành phải làm cho .


      Tay của tiểu Tô rất lớn, trong lòng bàn tay đều là vết chai, tay của tiểu Tô cũng rất ấm áp, lúc mát xa đặt người, làm cho tiểu Tú cảm thấy khoan khoái. Đặc biệt lúc đặt lưng, rất rất thoải mái. Thoải mái đến mức tiểu Tú muốn rên rỉ ra tiếng. Hơn nữa tiểu Tú rên rỉ ra tiếng, vừa nghe được tiếng rên rỉ của mình, tiểu Tú cảm thấy tốt ý tứ, sao lại có cảm giác tự đắc thế kia, cũng may cho tiểu Tú là tiểu Tô nghe được, bằng rất ngượng ngùng.


      Vừa nghĩ tới việc tiểu Tô nghe được ngượng ngùng, liền theo bản năng ngẩng đầu nhìn tiểu Tô cái, ngờ lại nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của tiểu Tô. Tuy rằng khi chuyện tiểu Tô nghe được, nhưng tiểu Tô có thể nhìn, thấy tiểu Tú sau khi được mình mát xa ánh mắt trở nên quyến rũ, tiểu Tô cảm thấy người nóng lên, đặc biệt là mặt. Mắt tiểu Tô khẽ hạ xuống, ngờ lại đúng lúc chạm phải ánh mắt của tiểu Tú nhìn lên.


      Đùng cái hai khuôn mặt đều đỏ bừng, tiểu Tú để cho tiểu Tô giúp xoa bóp nữa, dùng tay túm tóc, tay đẩy tay tiểu Tô ra ngồi dậy. Lúc này tiểu Tô cũng ý thức được gì đó, đỏ mặt chạy ra ngoài. . . . . .
      linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :