1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông xã, chúng ta cùng nhau làm ruộng đi - Cửu nguyệt bảo Bối (71 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546

      Chương 61:


      đêm ngủ được, chờ đến khi trời tờ mờ sáng, tiểu Tú chờ được nữa mà vào gian. Vừa mới tiến vào ngửi thấy mùi hoa nhàn nhạt thấm vào ruột gan, tiểu Tú cảm thấy tất cả mệt mỏi đều tiêu tan. Theo mùi thơm tìm đến lại phát ao mình đào biến mất, thay vào đó là cái hồ to, mặt hồ hoa sen nở rộ làm cho tiểu Tú như mở cờ trong bụng!


      Tiểu Tú lại lòng vòng xung quanh, những địa phương khác vẫn như cũ, kết hợp với kinh nghiệm lần trước tiểu Tú hiểu được đại khái là gian tăng cấp thêm thứ tốt. Lúc đầu là khu đất đỏ, hạt giống ở ngoài dù có trồng được nhưng nếu trồng đất đỏ chắc chắn sống. sau đó là cây dâu tằm lớn, tại thêm hồ sen, mặc dù hai thứ này tiểu Tú còn chưa biết rang công dụng, nhưng có kinh nghiệm về khu đất trước đó nên tiểu Tú nghĩ công dụng của hai thứ này chắc cũng kém.


      Tiểu Tú đưa tiểu Tô cùng Tô Tô kéo vào gian. đợi tiểu Tô thấy , tiểu Tú liền bảo tiểu Tô xuống hồ hái lá sen."Tiểu Tô, hái cho em hai cái lá sen , em rất muốn uống cháo lá sen." Tiểu Tô đồng ý. Vui vẻ xuống hồ hái lá sen. Lúc hái lá sen thấy có đài sen vì vậy thuận tay hái luôn. Lên bờ, tiểu Tô bóc cho tiểu Tú ăn. Tiểu Tú vừa ăn vừa : " cũng ăn , là ngọt!"


      Bà Hảo luôn dậy sớm nên mặc dù tiểu Tú muốn tiếp tục ăn hạt sen nhưng vẫn phải ra. Đem Tô Tô đưa cho tiểu Tô, cầm hai cái lá sen tìm bà Hảo: "Bà Hảo nấu cháo lá sen cho con , lâu nay ăn canh bổ làm con ngán vô cùng, bây giờ ăn chút cháo lá sen cho thanh mát." bà Hảo nhận lấy lá sen liền hỏi: " Lá sen còn tươi như vậy con lấy ở đâu ra?"


      Tiểu Tú mới nghĩ đến đồ ăn mà nhớ là bây giờ trời lạnh, sông hồ đều đóng băng nên có lá sen? Vì vậy đành dối quanh co. lúc bà Hảo nấu cháo người tiểu Tú đầy mồ hôi, tiểu Tô ôm Tô Tô cười : "Tô Tô, con nhìn xem mẹ rất tham ăn có phải !" Tiểu Tú tức giận tới mức thèm nhìn chồng. Quay người lại, thấy tiểu Ngọc vừa ngáp vừa ra."Ngọc Kỳ dậy sớm thế, hôm qua mệt mỏi cả ngày rồi sao ngủ thêm chút nữa?"


      Tiểu Ngọc xoa mắt : "em ngủ được, bây giờ có thói quen nên cứ đến giờ là dậy. Chị Tú, hôm nay phải làm gì?" Tiểu Tú trong lòng cười thầm, từ khi tiểu Ngọc đến,ngày ngày tiểu Tô dẫn huấn luyện. Tiểu Tô có thói quen mỗi sáng sớm phải chạy hai vòng quanh thôn. Tiểu Ngọc tới tự nhiên bị tiểu Tô bắt chạy cùng. Mới đầu tiểu Ngọc đều ngủ nướng chịu , nhưng bị tiểu Tô chỉnh liền thay đổi trở nên ngoan hơn.


      Trừ việc mỗi sáng sớm chạy bộ, tiểu Tô còn dẫn cùng nhau làm việc. Mặc dù tại phải trồng cái gì, nhưng việc vặt như phải bổ củi, cho heo ăn rất nhiều. Chỉ cần muốn làm việc, sợ tìm được việc để làm. Hơn nữa tiểu Tô muốn để làm nhiều chút, cả ngày làm việc ngừng, sáng sớm gánh nước, xong làm cỏ. Làm cho tiểu Ngọc thể kiêu ngạo nữa. Sau khi có thêm Tô Tô, tiểu Ngọc mỗi ngày lại thêm việc là trông tiểu Tô tô. Mặc dù mới bắt đầu trông con nít nhưng việc thay tã, lau miệng cho tiểu Tô Tô vẫn làm được.


      "Chị cũng chưa biết có việc gì , cậu rửa mặt trước , có gì chị gọi." Tiểu Tú cũng biết hôm nay tiểu Tô định để cho tiểu Ngọc làm cái gì. Chỉ nhớ tiểu Tô từng muốn mang tiểu Ngọc lên trấn .


      "vâng, em rửa mặt !"


      Tiểu Tú thấy tiểu Tô ôm Tô Tô, chạy vào bếp xem bà Hảo nấu cháo lá sen. Nhìn bà Hảo đem lá sen rửa sạch xé thành mấy miếng ném vào trong nồi nấu. Tiểu Tú lại giúp bà nấu nước. Nước sôi đem lá sen vớt ra ngoài, sau đó bỏ gạo vào nấu." Bà Hảo, nấu như vậy được chưa?" "thế là sắp được rồi, chờ cháo nhừ bắc ra thêm chút đường là được." Tiểu Tú nghe vậy, gật đầu cái, món này cũng đơn giản đấy chứ.


      Ăn cơm xong, tiểu Tô mang theo Ngọc Kỳ lên trấn , trước khi bảo tiểu Tú đưa ít tiền. Tiểu Tú thuận tay đưa 50 đồng. Lại , tiểu Tú vẫn chưa bỏ được thói quen trước kia, cảm giác 50 đồng rất ít, chỉ đủ tiền bữa cơm. Ngược lại tiểu Tô cảm thấy 10 đồng tiền là được rồi. Nếu để tiểu Tô biết suy nghĩ của tiểu Tú có thể nghĩ ấy là phá gia chi tử đây?


      Sau khi tiễn hai người , tiểu Tú nhờ bà Hảo trông Tô Tô, rồi bắt đầu dọn dẹp bát đũa. Dọn xong phòng bếp, liền đem đống lớn quần áo và tã ra ngoài giặt. Làm xong mọi việc, tiểu Tú thấy bà Hảo và Tô Tô chơi vui vẻ, liền lên tiếng: " Bà Hảo, con ra ngoài chút!" Bà Hảo gật đầu : "nhớ mang theo mũ, mới vừa hết thời gian ở cữ nên lâu lại ốm đấy ." Tiểu Tú cười : "vâng ạ."


      Mặc dù với bà Hảo là ra ngoài nhưng ra tiểu Tú vào gian. Vào gian ngửi thấy hương hoa sen cảm thấy cả người đầy sức sống. Vì vậy chạy vào căn nhà , lấy hạt giống còn lại ra. Lại mang theo cái cuốc chuẩn bị gieo hạt. Nhưng hơn nửa năm làm việc, mới làm hồi thấy mỏi mệt. Tiểu Tú nghĩ lại lúc trước mình chỉ cần ra trái cây đều được hái xuống. Hay bây giờ cũng thử chút xem hạt giống có tự gieo được ?


      Vì vậy tiểu Tú liền đem hạt giống đổ ra, nhắm mắt lại cố gắng nghĩ: hạt giống tự mình đào đất vùi xuống . Chờ khi tiểu Tú mở mắt ra liền thấy đất rất nhiều hố , sau đó hạt giống từng hạt nhảy vào trong hố. Tiểu Tú cảm thấy thần kỳ, trong gian có thể điều khiển mọi thứ bằng ý nghĩ.


      Gieo hạt giống xong, tiểu Tú cầm trái cây ngồi trong gian ăn. Trước kia luôn muốn ăn ngon, có nhiều tiền để đếm đến chuột rút, còn muốn được ở biệt thự. Trước kia cảm thấy giấc mộng này cách thực tế quá xa. Nhưng bây giờ lại cảm thấy có thể đạt được. Lập gia đình, sinh bảo bảo, có gian. Mặc dù phải ở biệt thự nhưng căn nhà cũng rộng rãi, còn có ruộng vườn, muốn ăn cái gì tự hái ăn, toàn là thực phẩm từ thiên nhiên. Nhưng tiểu Tú lại cảm thấy quá an bình rồi, an bình đến mức làm người ta có chí phấn đấu.


      Buổi tối ở trong phòng với tiểu Tô, tiểu Tú tới chuyện này." có cảm thấy em có chí tiến thủ hay ? Mặc dù được học nhưng có bằng cấp. Chỉ biết làm việc cùng bà Hảo, người cũng xinh đẹp lắm …" Tiểu Tú hồi rồi kết lại "Tiểu Tô, có phải vậy ?" Tiểu Tô hôm nay mang Ngọc Kỳ lên trấn dạo hồi, sớm mệt mỏi, mới lên giường buồn ngủ chịu được nghe tiểu Tú lại giống như ru ngủ nên ngủ luôn.


      Nhìn tiểu Tô ngủ thiếp , tiểu Tú thấy mình giống như đàn gảy tai trâu, tức giận nhéo tiểu Tô cái. Làm tiểu Tô tỉnh dậy, cố gắng nghĩ lại xem vợ vừa mới gì, sau đó liền kết luận, tiểu Tú chắc lại để tâm chuyện vụt vặt rồi. Vì hạnh phúc sau này của mình, tiểu Tô liền ôm tiểu Tú vào lòng, bắt đầu cùng vợ chuyện, hơn nữa tiểu Tú là người có ích, phải là có chí tiến thủ.

      Chỉ là vừa hai người cũng thay đổi tư thế. Vốn là tiểu Tú được tiểu Tô ôm trong ngực, nhưng dần dần tay tiểu Tô đưa về phía ngực tiểu Tú: "Tú, em khỏe chưa?" Tiểu Tú vừa nghe liền đỏ mặt, kể từ lúc mang thai, hai người chưa từng làm chuyện vợ chồng. Có lúc tiểu Tô kìm nén đến khó chịu, tiểu Tú đành dùng tay giúp tiểu Tô. vất vả sinh con xong rồi lại ở cữ. Thời gian lâu như vậy tiểu Tô kìm nén hết mức. ra tiểu Tú sớm khỏe lại, chỉ là sau khi Tô Tô sinh ra, chú ý của tiểu Tú liền chuyển sang con nên cũng để ý.


      "Tú em khỏe chưa?" Tiểu Tô lại ghé sát vành tai tiểu Tú hỏi, trong miệng tiểu Tô thở ra khí nóng, kích thích vùng mẫm cảm của tiểu Tú. Tiểu Tú được tự nhiên xê dịch thân thể, nhưng tiểu Tô sớm ôm lấy vợ, để né ra? nhàng cắn lên vành tai tiểu Tú, ngậm trong miệng nhàng liếm, tiểu Tú chỉ cảm thấy nội tâm trống rỗng, trong đầu ngưng trệ.


      Trong lúc tiểu Tú choáng váng, tiểu Tô cởi hết quần áo tiểu Tú: "Tú, dẫn vào gian , ở ngoài này rất lạnh" Tiểu Tú theo bản năng liền mang theo tiểu Tô vào gian. Vào gian tiểu Tô liền hung hăng nhào tới. Đem tiểu Tú đè ở phía dưới, từng chút từng chút hôn môi tiểu Tú, tiểu Tú bởi vì sinh con mà ngực trở nên đầy đặn hơn, còn chốn đào nguyên cũng sẵn sàng .


      Đợi đến khi tiểu Tô làm xong, tiểu Tú mới nhớ tới: " , Tô Tô vẫn còn ở bên ngoài đấy." Vì vậy vợ chồng son cũng kịp mặc quần áo, trực tiếp ra khỏi gian, lại phát Tô Tô ngủ say , hề phát cha mẹ mình từng rời . Tiểu Tô đem tiểu Tú kéo vào lòng: "Tú, vào lần nữa được , lâu rồi có làm, em phải bù cho chứ?"


      Tiểu Tú buồn bực, mới vừa rồi tiểu Tô tiên hạ thủ vi cường thừa dịp tiểu Tú mơ hồ thành toàn lần chuyện tốt. giờ tiểu Tú tỉnh táo làm sao để cho tiếp tục lần nữa?. Nhưng là tiểu Tô da mặt dày, chỗ này hôn, chỗ kia cọ, chọc cho tiểu Tú thiếu chút nữa để cho đắc thủ. Nhưng đến thời điểm quan trọng, tiểu Tú vẫn kiên trì: " được, hôm nay làm lần thôi, thân thể em vừa khôi phục, phải để cho em nghỉ ngơi chứ!"


      Nhìn dáng vẻ của vợ, tiểu Tô cũng đành thôi. Nhưng làm được thực chất, tiểu Tô vẫn có thể chiếm chút đậu hũ. Khi tiểu Tú mơ hồ ngủ, mới nhớ ra việc hôm nay muốn làm quên mất. Ngày mai, ngày mai nhất định phải cùng tiểu Tô chuyện chút.
      linhdiep17 thích bài này.

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546


      Chương 62:


      Sau khi lên tỉnh dạo vòng, tiểu Tú rất mệt mỏi, nhìn tiểu Tô vẫn thoải mái làm tiểu Tú rất buồn bực: "Hôm nay cùng em dạo mà sao thấy mệt mỏi vậy?" Tiểu Tô cười sờ sờ đầu: "Mới chút như vậy cũng mệt mỏi, so được với lúc rèn luyện khi còn trong bộ đội vẫn còn ít" quân nhân huấn luyện, người bình thường thể nào tưởng tượng được. Tiểu Tú suy nghĩ chút liền thôi. Đành nhờ tiểu Tô giúp mình lấy nước ngâm chân.


      Lúc hai vợ chồng nằm giường, tiểu Tú nghĩ lại những gì ban ngày nhìn thấy. ra, tiểu Tú vẫn có ý tưởng mở cửa hàng cây xanh. Bởi vì tiểu Tú nhớ rằng người thành công là người đầu tiên có ý tưởng và thực . Lúc người đầu tiên ăn cua mọi người đều ăn thịt, sau đó mới bắt đầu ăn theo. Mà hôm nay dạo ở tỉnh cũng chưa thấy có cửa hàng nào giống như mình nghĩ. Vì vậy tiểu Tú kéo áo tiểu Tô: " ơi, chũng ta mở cửa hàng cây xanh có được ?"


      "cửa hàng cây xanh?"


      "Đúng vậy, thử nghĩ xem, trong gian có rất nhiều hoa. tại cuộc sống mọi người tốt hơn, dân chơi càng ngày càng nhiều. Em nghĩ bây giờ chưa có ai mở cửa hàng như vậy, nhưng về sau nhất định là có nhiều người kiếm tiền bằng nghề này." Tiểu Tú càng nghĩ càng hưng phấn. Suy nghĩ chút cảm thấy nhà mình có gian trồng cây gì cũng dễ dàng hơn?"Hay chúng ta mở quầy trái cây và cây xanh."


      Tiểu Tô tập trung suy nghĩ rồi : "Em cũng có đạo lý, chúng ta có nhiều trái cây, cũng thể cứ bán cho bộ đội mãi. Nhưng mở cửa hàng tốn rất nhiều tiền? điều nữa là chính sách có cho phép mở cửa hàng ? “ Tiểu Tú hiểu gì về chính sách, nhưng tiểu Tú biết về sau là càng ngày càng nhiều công ty tư nhân, cho nên tại mở cửa hàng cũng phải là thể . Nhưng vẫn phải tìm hiểu chính sách chút cho chắc chắn .


      Vì vậy tiểu Tú đè xuống tâm tình hưng phấn : "Nếu , ngày mai chúng ta đến nhà bí thư hỏi chút?" Tiểu Tô gật đầu đồng ý. Thả lỏng trong lòng, tiểu Tô nhìn thân thể trắng nõn mềm mại của tiểu Tú, đáy lòng liền ngứa ngáy, liền ôm tiểu Tú: "Tú, chúng ta vào gian ?" Vừa vừa khiêu khích nhiệt tình của tiểu Tú. Tiểu Tú bị khiêu khích cũng thuận theo, vì vậy cả đêm vợ chồng ân ái vô cùng.


      Vừa rạng sáng ngày hôm sau, tiểu Ngọc tới gõ cửa: " Tô, dậy chưa? đưa quà cho em " Trong nhà hai vợ chồng ngủ say, lại bị tiểu tử này đánh thức. Ngọc Kỳ thấy ai mở cửa sang phòng bà Hảo ôm Tô Tô tới đây, Ngọc Kỳ ôm làm Tô tô thoải mái khóc lên, nghe thấy Tô Tô khóc tiểu Tú cảm thấy đau lòng, vì vậy thu thập chút liền ra mở cửa.


      Bế Tô Tô từ trong tay Ngọc Kỳ, dỗ dành hồi. Tô Tô hai ngày được bú sữa mẹ, được tiểu Tú ôm đầu liền hướng ngực tiểu Tú tiến đến. Nhìn thấy bộ dáng này của Tô Tô tiểu Tú vội ngồi xuống vén áo cho Tô Tô bú sữa. Ngọc Kỳ cũng thông minh, nhìn thấy trường hợp như vậy vội ra ngoài. Mới vừa rồi quà tặng cho ở trong phòng, lúc nữa đưa sau.


      Ăn điểm tâm xong, đưa quà mua tỉnh về cho bà Hảo và Ngọc Kỳ xong, vợ chồng son lại tìm bí thư. Quà tằng cho bà Hảo là bộ kính lão mà tiểu Tú tìm mãi mới được, mặc dù tốn ít tiền nhưng có thể để cho bà Hảo nhìn thấy mọi thứ cũng đáng giá. Bà Hảo nhận quà rất vui vẻ: "Đồ tốt, đúng là đồ tốt, đeo vào mắt sáng ít ! Thấy mọi thứ!" Quà cho Ngọc Kỳ là mấy cuốn sách mà Ngọc Kỳ thích.


      Đến nhà bí thư cũng thể tay , trong gian có rất nhiều loại trái cây, chỉ cần hái rồi bỏ vào túi lưới đẹp là được. Lúc đến nhà bí thư đúng lúc cả nhà họ vừa bắt đầu ăn điểm tâm, nhìn thấy tiểu Tô cùng tiểu Tú đến, vội chào hỏi: "Tới ngồi xuống cùng nhau ăn chút?" Tiểu Tô cùng tiểu Tú khách khí, thẳng: "mọi người cứ ăn , cháu và tiểu Tú ăn ở nhà rồi mới , mọi người cần khách khí!"


      Đến khi bí thư ăn xong ra, tiểu Tô và tiểu Tú quan sát nhà bí thư lượt, ba người ngồi vào chỗ của mình, tiểu Tô liền lý do đến đây rồi : "chúng cháu có thể mở cửa hàng như vậy được chú?" Mà bí thư nghe chuyện tiểu Tô xong, chân mày cũng nhíu lại: "Thế nào hai người đều muốn làm việc như vậy? Bây giờ những người tuổi trẻ là!"


      Tiểu Tô cùng tiểu Tú liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy nghi vấn trong mắt nhau, nhưng cũng gì. Qua hồi lâu, bí thư lên tiếng: "Ngày hôm qua Lưu Tam thôn cũng tới cùng chú chuyện, ở bên ngoài làm việc kiếm ít tiền, muốn đầu xuân đón vợ con cùng , 20 mẫu đất trong nhà có người trồng, muốn để cho người khác làm. Bây giờ có mấy người đến với chú chuyện tương tự như vậy. Đầu xuân trồng cây, đất bỏ như vậy xem bọn ăn cái gì!"


      Bí thư sờ trong túi lấy ra quyển sổ : "Hôm nay các cháu có thể tới hỏi ý chú, chú rất vui vẻ , chỉ là gia đình chú là nông dân nên cái gì cũng biết. Chú già rồi, tình huống bên ngoài cũng hiểu, chính các cháu tìm hiểu mà làm!" xong liền đuổi tiểu Tô cùng tiểu Tú . Lúc nhất định muốn tiểu Tô đem trái cây mang về, tiểu Tô phải thuyết phục lúc bí thư mới đồng ý nhận lấy.


      đường về nhà, tiểu Tô cùng tiểu Tú cũng chuyện, nhưng trước cửa lại nhìn nhau cười, tiểu Tú cười : " có chủ ý rồi phải , chúng ta chuyện chút ?" Tiểu Tô cũng cười : "Em phải cũng có chủ ý sao? Cùng nhau chút?" Hai vợ chồng liền đứng ở cửa chuyện. Tiểu Tô trước, tiểu Tú sau, xong lại phát hai bên nghĩ đều giống nhau . Chỉ có chút ý kiến bất đồng. Tiểu Tú muốn thuê đất của người khác, tiểu Tô lại muốn toàn bộ đất dùng để trồng trọt, mà tiểu Tú là muốn chia thành ba mảnh, mảnh trồng cây lương thực, mảnh trồng cây ăn quả, mảnh trồng cây xanh.


      Khi bà Hảo muốn ra ngoài thấy hai vợ chồng đứng ở cửa tranh luận. người muốn trồng tất cả loại, người muốn chia làm ba mảnh. Làm bà Hảo rất phiền lòng, vì vậy liền : " làm sao lại ở trước cửa ầm ĩ thế, vào nhà hết cho bà!" Vì vậy hai vợ chồng theo bà Hảo tiến vào. Vào phòng, bà Hảo cũng hỏi nguyên nhân, chỉ trách tiểu Tú: "con gả cho người ta rồi, tại sao có thể cùng chồng tranh cãi, có cái gì thể từ từ ?"


      Giáo huấn tiểu Tú làm được tiếng nào đành trừng mắt nhìn tiểu Tô, tiểu Tô vội vàng tiến lên giúp: " Bà Hảo, có việc gì đâu rồi, con với tiểu Tú bàn lại chút là được, bà đừng giận!" Tiểu Tô mỏi miệng mới khuyên được bà Hảo. Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy tiểu Ngọc ôm Tô Tô đứng ở cửa phòng nhìn bọn họ. Tiểu Ngọc cười đến vui vẻ: " Tô, sáng sớm bị dạy dỗ sao?"


      Tiểu Tô vừa khuyên giải xong khát nước, nhìn thấy Ngọc Kỳ liền phất tay: "trẻ con biết nhiều như vậy làm cái gì, chết khát rồi, giúp rót ly nước đến đây !" Ngọc Kỳ nghe vậy liền thuận tay đem tiểu Tô Tô đưa cho tiểu Tô, sau đó rót tách trà đưa cho tiểu Tô."Xem , vợ chẳng giống người khác chút nào, bị chị quản rồi, ai, em thông cảm cho !"


      Tiểu Tô vừa nghe vừa tức vừa buồn cười: "đứa trẻ như cậu biết cái gì, mang theo Tô Tô sang bên chơi !" Chờ Ngọc Kỳ xa, tiểu Tô vội đến bên cạnh tiểu Tú: "vợ à, tất cả làm theo lời em là được. phần ba làm ruộng, phần ba trồng cây ăn quả, phần ba trồng cây xanh, được ?" Tiểu Tú nhìn tiểu Tô cười, trong lòng có chút vui mừng: "Nếu như vậy , hai phần ba trồng lương thực, phần ba để cho em trồng cây ăn quả và cây xanh?" Tiểu Tô chỉ muốn để tiểu Tú nghĩ thông, lúc này tiểu Tú trồng tất cả các loại trái cây, tiểu Tô cũng đồng ý. Vì vậy vợ chồng son lại cùng nhau bàn bạc xem nhận thầu bao nhiêu là được .


      Rèn sắt khi còn nóng, vì vậy vợ chồng son buổi chiều lần nữa đến nhà bí thư, lần này bí thư nghe họ muốn đổi chủ ý, muốn mở cửa hàng bên ngoài mà muốn đổi lại là nhận thầu đất, mặt mày liền tươi cười. Mang theo hai người tìm thôn trưởng, sau đó cho hai người biết vị trí đất của mấy nhà chưa có ai nhận, lại lần nữa thương lượng xem như thế nào. tại có 60 mẫu chưa ai nhận, 40 mẫu ở đầu thôn đông , 20 mẫu ở đầu thôn tây.


      60 mẫu đất cũng nhiều, nhưng đến khi trồng trọt hai người thể làm được. Tiểu Tú cùng tiểu Tô thương lượng nửa ngày, trong nhà có năm người là tính cả Tô Tô, số người có thể làm việc chỉ có ba người, nếu nhận thầu quá nhiều mà tìm được người đến làm việc được. Vì vậy thương lượng mãi mới quyết định muốn nhận 30 mẫu đất, 20 mẫu ở đầu thôn đông để trồng lương thực, 10 mẫu đất ở đầu thôn tây để trồng cây ăn quả lâu năm và cây xanh.


      Đến khi mọi người thương lượng xong trời tối, nhưng mọi người đều rất vui vẻ, chỉ mong ký hợp đồng luôn hôm nay mới an tâm. Đến khi bụng réo mới đứng lên ra về, ngày mai tiếp tục thương lượng. Lúc về đến nhà, đem chuyện này với bà Hảo, bà Hảo rất ủng hộ, theo quan niệm của bà Hảo có tiền phải mua đất để dành, nhưng bây giờ đất đều bán, như vậy thuê lại cũng tốt .


      Ngày hôm sau vào thôn ký hợp đồng, giấy trắng mực đen,đầu thôn đông 20 mẫu, đầu thôn tây 10 mẫu đất trong năm mươi năm sau đều thuộc quyền sở hữu của nhà tiểu Tô, phí nhận thầu trong thôn coi như ít rồi, tổng cộng muốn tiểu Tô trả hai mươi vạn. Tiền trong tay tiểu Tú càng ngày càng ít, làm tiểu Tô trong lòng lo lắng. Hai mươi vạn cũng rất lớn làm buổi tối tiểu Tô lăn qua lộn lại ngủ được.


      Vì vậy tiểu Tú an ủi: " sợ cái gì a? chúng ta chỉ cần bán mấy lần trái cây là đủ tiền thôi mà? Trừ trái cây, chúng ta còn có khu đất đỏ. Cuộc sống về sau chỉ có càng ngày càng tốt, đừng lo lắng vô ích. Trong gian cũng còn nhiều thứ chưa tận dụng. riêng trái cây, còn có những cái khác, cũng có thể giúp chúng ta kiếm tiền! Cho nên cần lo lắng. ngủ sớm !"


      Tiểu Tô nháy mắt: "Tú, ngộ nhỡ, là ngộ nhỡ có tiền, em bán cái gì cũng được nhưng đừng bán và Tô Tô đấy"

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546

      Chương 63:


      Tiểu Tô xin nghỉ tỉnh thành mấy ngày, lấy cớ là chuyến sang vùng khác để tìm nguồn cung cấp cho nhà máy, như vậy cũng phải có chút thành quả mang về. Cho nên lúc ở tỉnh thành tiểu Tô cũng để ý đến việc tìm nguồn cung cấp. ra việc này cũng quá khó, trong lúc tiểu Tú xem đồ trong cửa hàng cũng nhân tiện hỏi nhân viên ở đấy xem có nhà ai có heo cần bán . ngờ lại hỏi được cho tiểu Tô người." trong thôn em tôi ở có người nuôi rất nhiều heo , hay cậu xem chút?"



      Cầm địa chỉ trong tay tiểu Tô cùng tiểu Tú tìm, tiểu Tú cười : "công việc tìm kiếm nguồn cung cấp của cũng cần cố gắng lắm chứ." Tiểu Tô cũng cười: " có biện pháp, thành gia lập nghiệp, có bà Hảo bảy mươi tuổi dưới có con mới sinh, còn có vợ xinh đẹp, cho nên phải liều mạng kiếm tiền để thấy vợ cười cái!" Tiểu Tú nhìn tiểu Tô ràng mạch lạc, cười cười.


      Hai vợ chồng hỏi đường , hỏi bảy tám người mới có thể tìm đến địa chỉ trong tay. Nhìn lúc mười con heo trong chuồng, tiểu Tô cảm thấy lần này tới đây là đúng. lúc hai người nhìn đông nhìn tây có người sau lưng gọi: "Hai người là ai, sao lại tùy tiện chạy vào nhà tôi?" Tiểu Tô quay đầu nhìn lại thấy người con trai mười bảy mười tám tuổi cảnh giác nhìn bọn họ.


      Tiểu Tô liền vội vàng tiến lên, lấy thư giới thiệu từ trong túi đưa tới: "Chào cậu, chúng tôi là nhân viên chạy nguồn cung cấp cho nhà máy thịt. Nghe người ta nhà cậu có heo sống nên qua xem chút." Chàng trai nhìn tiểu Tô rồi mới nhận lấy thư giới thiệu nhìn qua chút. Thấy con dấu đỏ thẫm giấy đem thư giới thiệu trả lại cho tiểu Tô, cười : "hai người vào nhà uống ly nước, tôi gọi cha tôi đến." xong liền dẫn tiểu Tô cùng tiểu Tú vào.


      Vào phòng, rót cho hai người ly nước rồi liền ra ngoài. Ngoài trời lạnh, tiểu Tô cùng tiểu Tú được uống ly trà nóng nên cảm thấy thỏa mãn. lúc sau cửa mở ra, người đàn ông khoảng 40 tuổi vào. Thấy người tới, tiểu Tô và tiểu Tú liền đứng lên. Người đàn ông sau khi vào liền chạy về phía tiểu Tô, kéo tay tiểu Tô :" Chào cậu, tôi rầu rỉ biết bán heo cho ai, may mà cậu đến."


      Tiểu Tô cũng vui mừng, đây cũng là chuyện mình cần làm, vì vậy cũng nhiệt tình : "Xưởng chúng tôi cũng tìm heo sống. Chúng ta hai bên cùng có lợi thôi!" cùng nhau giới thiệu tên xong, tiểu Tô liền bị Chử kéo ra ngoài, bảo là muốn cho tiểu Tô nhìn heo mà nuôi. Tiểu Tú đường mệt mỏi nên ra cùng, ngồi ở trong nhà uống trà.


      Chàng trai vừa rồi là con trai Chử tên là Chử An. Chử An cùng tiểu Tú ở trong phòng trò chuyện."Ba em lo lắng, sắp bước sang năm mới rồi, nhiều heo như vậy biết làm thế nào đấy." Tiểu Tú chuyện cùng Chữ An mới biết, Chử xây chuồng heo vào đầu năm, lúc ấy phải mượn tiền khắp nơi mới đủ, lúc đầu cũng chỉ nuôi ba con heo, sau lại sinh ra heo con, dần dần có gần hai mươi con heo. Vốn có nhiều heo rất vui mừng, nhưng là Chử lại lo lắng, chỉ sợ sơ ý chút liền bị người ta vu cho là theo Chủ Nghĩa Tư Bản.


      năm qua cả nhà đều tiết kiệm để nuôi heo, nhưng có trận bệnh dịch làm heo chết nửa. vất vả nuôi đến tại, thể trọng cũng tăng lên, nhưng ai có thể lập tức mua nhiều heo như vậy. Chử muốn ra ngoài tìm người mua, tiểu Tô tìm đến lần này rất đúng lúc.


      Nghe Chử An , tiểu Tú đột nhiên có ý nghĩ, trong gian của mình cái gì cũng tốt hơn so với bên ngoài, côn trùng cũng ít, nếu đem heo nuôi dưỡng ở trong gian mấy ngày, có thể hay cũng tốt hơn đây? Nhưng đây vẫn chỉ là ý nghĩ, phải đợi trở về làm thử mới biết kết quả, nếu như suy nghĩ của mình nhà mình có thêm khoản thu vào rồi. Tiểu Tú suy nghĩ chút cười đến vui vẻ.


      Sau khi từ tỉnh thành về, tiểu Tô đến nhà máy thịt trả phép thuận tiện về việc mua heo nhà Chữ, đội trưởng đội thu mua rất vui mừng vì cuối năm chính là đợt cao điểm dùng thịt heo, có nguồn cung này phải lo lắng mấy. Đội trưởng cao hứng nên cũng dễ dàng hơn với tiểu Tô.


      Đến buổi tối tiểu Tô và tiểu Tú cùng nhau thương lượng dùng 30 mẫu đất như thế nào. Thương lượng mãi mới xong. Đầu mùa xuân trồng lúa, nhưng chỉ trồng 15 mẫu, còn lại 5 mẫu trồng cây cải dầu, như vậy vấn đề dầu ăn cho năm sau cần lo lắng. Còn dư lại 10 mẫu làm như bàn luận trước đây là trồng cây xanh. Thương lượng xong, tiểu Tú liền vùi ở trong ngực tiểu Tô cười : "Tiểu Tô a, em có cảm giác chúng ta càng ngày càng giống địa chủ rồi."


      "Em mới mướn ít đất như vậy cảm thấy mình là địa chủ rồi hả? Vậy chí hướng cũng quá ít . Ít nhất cũng phải đến 100 mẫu 200 mẫu mới có thể xem là tiểu địa chủ!" Tiểu Tô vuốt tóc tiểu Tú, trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng.


      "Tiểu Tô, ngày mai cùng em ra hiệu sách xem chút , em muốn đọc ít sách." Tiểu Tú cảm thấy mình biết quá ít, cần bổ sung kiến thức mới được.


      "Đúng rồi, tiểu Tô trình độ học vấn của là gì vậy?"


      "Trung học cơ sở."


      Tiểu Tú đột nhiên nhớ ra lúc này cũng cuộc thi cho những người tự học , vì vậy cùng tiểu Tô : "hay chúng ta tham gia cuộc thi cho những người tự học . xem, em ngay cả bằng tốt nghiệp đều có, cũng mới tốt nghiệp trung cơ sở, về sau làm gì cũng khó nên chúng ta thi !" Tiểu Tô dừng tay chút, trong lòng hiểu.


      " cuộc thi đó là gì?"


      " biết sao? Chính là chúng ta tự học ở nhà, sau đó đến thời gian qui định cùng nhau thi, cuộc thi thông qua liền được cấp bằng tốt nghiệp." Tiểu Tú trong lòng thầm nghĩ, nhớ lầm , nhớ những năm 70 là bắt đầu có việc tự học rồi thi lấy bằng mà. Tiểu Tô biết sao? Hay cuộc thi này còn chưa lưu hành?


      Nghe tiểu Tú giải thích, tiểu Tô vỗ mạnh đầu : "Trong bộ đội lâu như vậy mà biết, ngày mai hỏi chút, xem lúc nào ghi danh, chúng ta cùng nhau ghi danh!" hai vợ chồng lúc nữa rồi tiến hành sinh hoạt vợ chồng. Tiểu Tú xinh đẹp, tiểu Tô cường tráng, vốn là cường tráng cùng xinh đẹp kết hợp. Tình chàng ý thiếp, ngươi tình ta nguyện nên cả đêm mỹ mãn.


      Tâm được giải tỏa, tiểu Tú cảm thấy cả người nhõm. Ngày mai ngày mới!
      linhdiep17 thích bài này.

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546

      Chương 64:


      Tiểu Tô làm thuận tiện hỏi thăm cuộc thi cho người tự học, tiểu Tú ở nhà trông Tô Tô. Thời tiết càng ngày càng lạnh, nhưng lạnh thế mà thấy Ngọc Kỳ ở nhà. Cả ngày lẫn đêm chỉ có lúc ăn cơm mới thấy Ngọc Kỳ, cơm nước xong, thu thập xong bát đũa quay người thấy đâu nữa. Tiểu Tú cũng quản , chỉ cần làm chuyện xấu, muốn làm chuyện gì làm .


      Tiểu Tú cảm tiểu Ngọc gần đây hơi lạ, tiểu Ngọc gần đây cho người cảm giác giống như chuột thấy gạo vậy, rất vui vẻ, mang vẻ mặt mong đợi, lại có chút vui sướng. Nhưng tiểu Tú luôn để Ngọc Kỳ tự do, cho nên nếu Ngọc Kỳ , tiểu Tú cũng hỏi. Tiểu Tú yên lặng chờ tiểu Ngọc tới cùng thẳng thắn .


      Quả nhiên mấy hôm sau, tiểu Ngọc liền tới chuyện. Ngày đó, ăn xong cơm trưa tiểu Tú ở phòng bếp trong rửa chén, lúc này tiểu Ngọc tới: " Chị Tú, có cần em giúp tay ?" rồi đưa tay nhận lấy bát tay tiểu Tú. Tiểu Tú thấy thế cũng mặc cho rửa, múc gáo nước trong chum rửa tay sạch , sau đó yên lặng chờ tiểu Ngọc mở miệng.


      Ngọc Kỳ lòng yên lau mấy cái bát, liền thử lên tiếng: "chị Tú, chị có thể cho em mượn ít tiền ?"


      "cậu cần bao nhiêu?" Tiểu Tú trong lòng có tính toán, Ngọc Kỳ tới nhà họ nửa năm rồi, trong nửa năm này tiểu tử này cũng đòi tiền công, mặc dù cậu ta có chút độc miệng nhưng rất nhiều việc trong nhà đều do cậu làm. Có lúc tiểu Tô nhìn được, liền đưa cho Ngọc Kỳ ít tiền để dùng. Tiểu Tú luôn cảm giác như mình có người làm việc công.


      Tiểu Ngọc lo lắng cũng thở phào." Chị Tú, có thể cho em mượn 100 đồng tiền ?" đôi mắt lóe sáng nhìn chằm chằm tiểu Tú, thấy tiểu Tú nhíu mày cái, tiểu Ngọc vội : " Chị Tú, nếu như 100 quá nhiều, vậy có thể cho em mượn 80 đồng ? được cho em mượn 50 đồng cũng được. Em định mua lại cái bát cổ, nó chính xác là cái bát cổ đấy! ."


      Tiểu Tú nghe vậy trong lòng động cái, chắc Ngọc Kỳ nhìn trúng đồ cổ nhà ai. Trong nhà đủ trăm đồng tiền mặt nhưng trong ngân hàng lại có. Suy nghĩ chút tiểu Tú liền mở miệng : "Ngọc Kỳ, tại trong nhà có tiền, hay để ngày mai chị ra ngân hàng lấy rồi với cậu luôn?" Tiểu Ngọc nghe vậy rất vui vẻ. còn sợ mình trả giá quá thấp người ta đồng ý bán. Nếu chị Tú cùng, cũng có thể cùng chị thương lượng. Vì vậy mừng rỡ gật đầu.


      Buổi tối tiểu Tô về nhà mặt vui mừng, lúc ăn cơm liền : "Tú a, hỏi qua rồi. đúng là có cuộc thi như vậy nhưng vẫn chưa đến lúc ghi danh, chúng ta cứ mượn sách về đọc trước ?" Bà Hảo hiểu có chuyện gì nên hỏi, tiểu Tô từ đầu đến cuối cho bà nghe làm bà cũng rất vui vẻ.


      "Được, đây là chuyện tốt. Chỉ cần các con chịu khó đọc sách tốt, bà trông Tô Tô cho!" bà Hảo ôm Tô Tô bảo đảm. Bà Hảo vẫn nghĩ, học là chuyện tốt, học có thể thi Trạng Nguyên. Cho nên đối với chuyện đọc sách rất hoan nghênh."Ngọc Kỳ cũng cùng học với chị !" Bà Hảo động viên Ngọc Kỳ.


      "Bà Hảo, con học được đâu. Để con cùng bà trông Tô Tô !" Tiểu Ngọc qua ôm Tô Tô trong tay bà Hảo, đùa với tiểu Tô Tô làm Tô Tô cười khanh khách. Đọc sách, là chuyện rất lâu rồi, Ngọc Kỳ có chút ngẩn người, cho đến khi Tô Tô trong ngực vung tay đùa nghịch Ngọc Kỳ mới tỉnh lại.


      đến việc gặp Ngọc Kỳ, tiểu Tô nghĩ đến chuyện: "Ngọc Kỳ, cậu ở chỗ này gần năm rồi, nên liên lạc với người nhà cho họ đỡ lo ?" Tiểu Ngọc vốn vui vẻ liền ảm đạm xuống." Tô, em cũng rất muốn cùng người nhà liên lạc, nhưng họ ở quá xa, có lẽ cả đời cũng liên lạc được." Tiểu Ngọc mang theo tia khổ sở.


      Vừa quay đầu thấy mọi người đều mang vẻ mặt đồng tình nhìn mình, tiểu Ngọc lại cười : "Bà Hảo, con ở mãi đây , về sau con chăm sóc bà có được ?" Bà Hảo nhìn Ngọc Kỳ cười : "Được, tương lai bà lại có thêm người chăm sóc, là tốt!"


      Sau khi ăn cơm xong, tiểu Tô lại tìm Ngọc Kỳ chuyện."Ngọc Kỳ, cậu nguyện ý ở lại đây với chúng tôi ?" Nếu như Ngọc Kỳ thể về nhà được cũng cần ngôi nhà. Bất luận tương lai kết hôn, hay làm gì cần cũng có gia đình giúp. Mặc dù tiểu Tô cũng khá giả lắm nhưng có thêm người cũng sao.


      Ngọc Kỳ rất nghiêm túc gật đầu: " năm này ở chung, em thấy ấm áp." ánh mắt Ngọc Kỳ nhu hòa. Mình là người như thế nào tiểu Ngọc rất ràng, nhưng bà Hảo với chị Tú và Tô đối với mình quan tâm chăm sóc khiến Ngọc Kỳ cảm động. lâu rồi mới cảm nhận được khí ấm áp của gia đình. tiếp, chính là để cho Ngọc Kỳ , Ngọc Kỳ cũng nỡ , nhất là bỏ được Tô Tô đáng . Phải biết kể từ tiểu Tô Tô sinh ra, tiểu Ngọc liền từng ngày nhìn bé lớn lên. thể công lao vĩ đại, nhưng cũng là cho bé uống sữa, thay tã cũng khác gì ruột thịt.


      Tiểu Tô cũng nghiêm túc: "cậu là nghiêm túc chúng tôi rất hoan nghênh cậu trở thành thành viên chính thức trong nhà!" Dứt lời vỗ vỗ vai tiểu Ngọc xoay người vào phòng mình. Nhìn bóng lưng tiểu Tô, Ngọc Kỳ cảm thấy trong lòng ấm áp, hoan nghênh trở thành thành viên trong nhà? Ngọc Kỳ hơi cúi đầu, nhàng mỉm cười, mình cũng có nhà rồi, tốt!


      Ngày hôm sau, tiểu Ngọc dậy sớm thúc giục tiểu Tú lấy tiền sau đó dẫn tiểu Tú đến nơi cần đến.


      Lại mấy ngày nay Ngọc Kỳ chỉ ở nhà trông tiểu Tô tô, phần lớn thời gian đều ra ngoài. Sau đó mỗi ngày trở lại đều kể chuyện nghe được cho mọi người nghe. Mà tiểu Tú luôn luôn coi những chuyện này là chuyện nhiều chuyện, nghe rồi để đấy. Nhưng Ngọc Kỳ vốn tuấn tú, hơn lúc cười lại có lúm đồng tiền, làm cho rất nhiều ông bà lão trong thôn quý. Cho nên trong nhà có cái gì tốt cũng chia phần. có thể dễ dàng đến nhà mọi người chơi, thuận tiện tìm hiểu chút. Cuối cùng ở nhà chú Tứ tìm được đồ tốt.

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546

      Chương 65:


      biết là vì tiểu Tú cho mượn 100 đồng tiền, hay là bởi vì nghĩ tới cái bát sắp là của mình mà Ngọc Kỳ đường rất nhiều."chị Tú, bát kia tốt. lúc nữa chị nhìn cái bát là biết, hoa văn rất tốt, mà may nhất là cái bát còn nguyên vẹn, nhìn mà muốn buông tay!"


      Tiểu Tú nghe vậy chỉ cười, tiểu Tú chưa tiếp xúc qua những thứ đồ như vậy, cũng am hiểu, nhưng thấy tiểu Ngọc vui vẻ rất thỏa mãn. Tiểu Ngọc trước kia cũng phải là cười, ngược lại tiểu Ngọc từ trước tới nay gặp ai cũng vui vẻ cười nhưng tiểu Tú cảm thấy nụ cười đó có chút miễn cưỡng. giờ mới hiểu, ra trong những nụ cười đó thiếu phần tình cảm, nhiệt tình.


      Trong lúc Ngọc Kỳ luôn mồm chuyện cũng đến nhà chú Tứ. Vừa vào cửa liền nhìn thấy thím Tứ ngồi trong sân nhặt rau, nhìn thấy bọn tiểu Tú đến, thím Tứ bỏ rau lại, đứng lên : "Tiểu Tú tới đây chơi." rồi dẫn hai người vào nhà."thím ơi, cần vào nhà đâu ngồi ngoài này phơi nắng cũng tốt mà."


      "Tất nhiên, hướng nhà thím rất tốt đấy, quanh năm suốt tháng đều có thể phơi nắng, ở cũng thoải mái." Thím Tứ rất tự hào về nhà mình. Tiểu Tú đồng ý rồi sang chủ đề khác: "Thím, lần này cháu đến cũng ngại quá, tiểu Ngọc nhìn trúng cái bát nhà thím liền kéo cháu đến đây."


      Thím Tứ nghe tiểu Tú như vậy, liền khoát tay áo: "Mấy ngày trước Ngọc Kỳ với thím là thích cái bát cho mèo ăn nhà thím. Thím liền bảo nó cầm về, nhưng nó chịu cầm. Đứa này làm sao lại thành như thế chứ, bát kia cũng để làm gì, nếu muốn cứ lấy." Tiểu Tú liếc mắt nhìn Ngọc Kỳ."Thím, có thể đem bát kia cho cháu xem chút ?"


      "Được, bát để ngay đằng kia đấy." Thím Tứ chỉ nơi để bát, Ngọc Kỳ liền chạy qua cầm đến cho tiểu Tú nhìn, thận trọng nhặt bát lên, đổ hết đồ thừa , lại cẩn thận múc nước rửa sạch mới mang cho tiểu Tú nhìn. Tiểu Tú nhìn Ngọc Kỳ cẩn thận như vậy, muốn cầm lấy bát lại bị Ngọc Kỳ tránh .


      Ngọc Kỳ đem bát cẩn thận để lên bàn, lúc này mới bảo tiểu Tú xem. Tiểu Tú cũng cẩn thận, đứng ở trước bàn khom người quan sát bát bàn. Mặc dù theo như Ngọc Kỳ bát này rất tốt. Nhưng tiểu Tú nhìn sao cũng thấy cái bát này có gì đặc biệt.



      "Đây chính là bát cậu muốn mua?" Tiểu Tú quay đầu lại hỏi Ngọc Kỳ.


      "Vâng, chị mua giúp em !" Ngọc Kỳ hai mắt tỏa ánh sáng nhìn chằm chằm cái bát. Vẻ mặt này chọc cho thím Tứ vui vẻ cười to: "Bà con hàng xóm với nhau, chỉ là cái bát thôi mà, cần phải mua đâu. Tiểu Tú lấy về cho tiểu Ngọc chơi ! Cũng chỉ là cái bát cho mèo ăn thôi."


      "Vậy cám ơn thím Tứ, nhưng Ngọc Kỳ rất thích cái bát này, thím thương mới cho, nhưng mà chúng con thể như vậy được, Ngọc Kỳ cái chén này có lai lịch nên nhất thiết phải trả tiền." rồi tiểu Tú liền lấy trong túi ra 50 đồng, nhàng để lên bàn.


      Thím Tứ nhìn 50 đồng tiền bàn, trong lòng thầm giật mình, chỉ là cái chén cho mèo ăn thôi, làm sao đáng nhiều tiền như vậy? Là tiểu Tú có tiền nên tiêu lung tung hay cái bát này đáng giá như vậy ? Thím Tứ có chút hiểu. Nhưng muốn thím Tứ nhận 50 đồng tiền cũng được, năm nay làm tháng cũng mới chỉ được 20- 30 đồng, nếu mà lấy của hai đứa 50 đồng phải.


      "Tú, làm sao mà coi như người ngoài thế này, lại còn tiền nong nữa." rồi thím Tứ đành lòng đẩy tiền về phía tiểu Tú. Tiểu Tú lại chịu lấy cái bát, ngộ nhỡ ngày nào đó cái bát cho mèo ăn kia có giá như Ngọc Kỳ , đến lúc đó cùng nhà thím Tứ tranh cãi hay. Cho nên thà như vậy còn hơn.


      Chú Tứ từ bên ngoài trở về, thấy trong phòng có ba người, người ôm bát cho mèo ăn hai mắt tỏa ánh sáng, hai người khác ngồi ở bàn đem tiền đẩy tới đẩy lui."mọi người làm cái gì đấy?" Chú Tứ câu làm thức tỉnh mọi người. Tiểu Tú vừa thấy là chú Tứ, vội vàng đem chuyện ràng.


      Chú Tứ vừa nghe vừa nhìn hiểu đại khái: "Nếu tiểu Tú nhất định trả tiền mới lấy chén chú cũng liền nhận, chỉ là thu bao nhiêu tiền phải để chú quyết định?" Tiểu Tú nghe chú Tứ muốn thu tiền thấy rất tốt. Liền vội vàng gật đầu đồng ý. Kết quả chú Tứ nhìn cũng nhìn liền lấy mấy đồng tiền ở bàn bỏ vào túi.


      "Tiểu Tú, chú lấy thế này được rồi!" Chú Tứ cười sờ sờ đầu.


      "Vâng cháu nghe chú cả!" Tiểu Tú cũng cười. rồi mọi người chuyện vui vẻ.Chú Tứ muốn tiểu Tú và Ngọc Kỳ ở lại ăn cơm nhưng tiểu Tú : “chú thím cũng cần bận rộn thêm, trong nhà cháu còn có bà Hảo và Tô Tô chờ bọn cháu về nấu cơm !" Vì vậy chú thím cũng giữ hai người nữa mà tiễn hai người ra cửa.


      đường về nhà, tiểu Tú nhìn Ngọc Kỳ cẩn thận nâng bát tay. Tiểu Tú vẫn cảm thấy tin được "cái bát cho mèo ăn này rất đáng tiền sao?". Dùng mười đồng tiền mua cái bát cho mèo ăn là khó tin mà.


      "Chị Tú, chị cứ tin em, em có thể nhầm mạ với cỏ chứ đồ sứ nhầm được, em đùa đâu!" Tiểu Tú nhìn Ngọc Kỳ như vậy cũng cười: "Ừ, Ngọc Kỳ nhìn vật tốt nhất, cậu về sau lưu ý chút, nếu có đồ cổ chị mua hết về. Qua chừng mười năm, chúng ta qua tay bán có thể kiếm được rất nhiều tiền."


      ra, những năm này cơ hội mua được đồ cổ là rất cao. Đời sau thường nghe người ta chỉ tốn mấy đồng tiền mua được đồ tốt, đến lúc qua tay có thể kiếm được mấy vạn đến mấy chục vạn. Mặc dù tiểu Tú hoài nghi ánh mắt của Ngọc Kỳ , nhưng trong lòng vẫn lạc quan. Có lời khích lệ của tiểu Tú, Ngọc Kỳ lại tìm về thêm vài món đồ cổ nữa.


      đôi bình, Ngọc Kỳ là Bão Nguyệt bình, dù sao tiểu Tú cũng hiểu. Còn có số chén bát. Cộng lại cũng đáng bao nhiêu tiền, tiểu Tú cũng rất hy vọng. Chỉ cần thứ trong số đó đúng là đồ cổ vốn bỏ ra cũng có thể thu lại được.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :