1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông xã, chúng ta cùng nhau làm ruộng đi - Cửu nguyệt bảo Bối (71 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 56:


      Như tiểu Tô dự đoán, tiểu gia là người bám rất dai. Mà đến tháng mười, tiểu Tô phải về nên liền dứt khoát vứt cho Hứa, chờ lúc có đợt động viên lính đưa làm lính, kết quả tiểu tử kia chết cũng đồng ý: " dám đem tiểu gia để nơi này, tiểu gia liền đánh !"


      Nhìn vị tiểu gia này như vậy, tiểu Tô cũng nghĩ ra: "Tôi này làm sao cậu lại ỷ lại vào tôi? Tôi có cái gì tốt mà cậu cứ bám lấy buông?" Tiểu gia liếc mắt nhìn tiểu Tô: "Nhìn có vẻ cứng rắn, hung ác, ra rất mềm lòng!" Tiểu Tô nhất thời cứng họng, người này ánh mắt như thế nào vậy.


      Hứa cười, vỗ vỗ vại tiểu Tô: "Nhìn ỷ lại vào cậu như vậy cậu cũng đừng lo, về sớm chút , vợ của cậu phải sắp sinh sao? Vừa đúng mang người trở về làm công, còn tiết kiệm tiền thuê người!"


      Tiểu gia nghe vậy, trực tiếp : "Được, làm công làm công. Chỉ cần bao ăn ở, chờ ở chỗ ngán tôi !"


      Tiểu Tô hướng lên trời than thầm, vị này tiểu gia đúng là đem mình làm người ngoài. Thôi đành vậy, bất quá là lúc tiểu Tô ngồi xe lửa về sau lưng theo cái đuôi thôi!


      Tiểu Tô còn chưa về nhà, tiểu Tú nhận được tiền gửi về, theo thường lệ có người tới cửa làm điều tra, đối với loại điều tra này tra tiểu Tú cảm thấy có chút bất khả tư nghị (*). Bởi vì tiểu Tú chưa bao giờ nghĩ đến có người gửi tiền cho mình, công an tới điều tra. Chuyện này nếu như ở trước lúc xuyên qua, nếu công an điều tra rất to chuyện.

      (*) tưởng tượng nổi


      Có tiền bạc trong tay, tiểu Tú cũng yên tâm nửa, còn nửa phải đợi cho tiểu Tô trở về an toàn. Lúc tiểu Tú theo thói quen vận động ở trong sân chút thấy tiểu Tô mang theo cái đuôi trở lại. Tiểu Tú hai tay chống eo, hí mắt quan sát tiểu gia, làm cho tiểu gia có chút e sợ: " may mà em biết giao hàng nếu lại tưởng lừa người về. Mới gặp chút mà mang theo người về?”


      Tiểu Tô ha ha cười hai tiếng, muốn giải thích tiểu gia : " Gia tới nhà chị coi như nể mặt chị rồi, chỉ bằng ba gian nhà rách nhà chị tôi còn xem thường đấy !"



      Tiểu Tú xoay người nhéo eo tiểu Tô: "Vị gia này ở đâu mang về? thời đại này còn có gia sao?" Tiểu Tô cũng tránh. Vài ba lời lai lịch tiểu gia, bên này tiểu Tô , đầu kia tiểu gia nghễnh đầu dùng con mắt nhìn qua chú ý tiểu Tô cùng tiểu Tú, mỗi khi tiểu Tú lắc đầu tiểu gia mặt liền trắng phần, khi tiểu Tú gật đầu mặt trắng lại đỏ trở lại.


      Vốn tiểu Tú cùng tiểu Tô chuyện, nhưng trong lúc lơ đãng phát sắc mặt tiểu gia theo động tác của mình mà biến hóa, vì vậy tiểu Tú có chút hiền hậu cách hồi liền gật đầu , hồi lại lắc đầu. Mà tiểu Tô cũng phát tiểu Tú như vậy liền để tiểu Tú chơi lúc , mới yên lặng đỡ tiểu Tú vào nhà.


      " Em ngồi đây nghỉ chút, còn hơn nửa tháng sinh rồi, phải cẩn thận mới được." Tiểu Tô cẩn thận đỡ tiểu Tú ngồi xuống, sau đó chuẩn bị nấu nồi nước để tắm. mười ngày, mới chỉ tắm lần ở trong nhà khách của bộ đội, người sớm bốc mùi. Tiểu Tô lại là người ưa sạch .


      "Này định làm gì với người ngoài kia?" Tiểu Tú nâng cằm hướng người ngoài của. Đứa bé này xem ra mi thanh mục tú, người như vậy bà Hảo rất thích. Theo tính tình thích náo nhiệt của bà Hảo tiểu tử này chắc được ở lại.


      " chính là miếng cao da chó, nấu nước trước ." Nghe tiểu Tô , tiểu Tú cũng cái gì nữa, dù sao tại tay có tiền, trong túi có lương, thêm miệng ăn cũng sao. Nhưng tiểu Tú nhìn ra tiểu tử này có điểm kiêu ngạo, nếu muốn cho ở lại nhất định phải dạy cho chút quy củ, có đạo lý nào người ngoài đến lại cao giá hơn người trong nhà.


      "Vậy , em tìm cho vài bộ y phục sạch ."


      "Ừ, em cẩn thận chút." Liền mang tiểu gia cùng ra phía sau phòng tắm nấu nước. Nhìn hai người , tiểu Tú chống nạnh đứng lên, chọn vài bộ quần áo của tiểu Tô mang ra sau nhà.


      Khi tiểu Tô nấu nước tắm tiểu gia có chút lo lắng : "Tôi , tôi chỉ bám theo chút thôi, cần hận đến mức đem tôi nấu lên!" Tiểu Tô vừa nghe cười: "Thôi , người cậu có bao nhiêu cân thịt, có đủ dính răng ? Nhanh tới đây giúp tay, đem nồi rửa sạch để nấu nước tắm."


      " Ừ!" Tiểu gia ngoan ngoãn tiến lên rửa nồi. Tiểu Tô lại lấy củi đốt lửa. Rửa sạch nồi lớn, cho nước vào. Tiểu gia liền đứng bên cạnh tiểu Tô nhìn tiểu Tô nhóm lửa."Người nhà tôi ít, ngoại trừ tôi ra chỉ có vợ và bà thôi. Nếu như cậu nguyện ý ở nơi này, hai người kia ngươi đều nhất định đồng ý." Tiểu Tô có câu , ở nhà tôi, vợ là quan trọng nhất.


      Tiểu gia nghe, gật đầu cái."Còn nữa, cậu vẫn tự xưng tiểu gia, nhưng về đến nhà rồi, nhất định phải có tên. Nếu như cậu muốn cho mọi người biết tên cậu lấy tên khác cũng được. Bà Hảo thích đứa bé ngoan. Hiểu chưa?" Tiểu Tô tình trong nhà. Người là đem về , vậy nhất định phải hướng dẫn tốt.


      bếp ngọt lửa chiếu vào mặt tiểu gia đỏ lên: "được thôi, tại tôi cũng có nhà. . . . . ." nhàng tiếng, lại lộ ra vô cùng tịch mịch, ngay sau đó tiểu gia lại lên mặt : " gọi tiểu gia là Ngọc Kỳ , Ngọc Kỳ là tên lúc của tiểu gia, cho các ngươi kêu là được!" Tiểu Tô nghe lời này có cảm giác như để cho mình gọi là Ngọc Kỳ là cất nhắc mình vậy!


      lát sau, tiểu Tú tại bên ngoài gọi tiếng: "Tiểu Tô, ra lấy quần áo ." Tiểu Tô vừa nghe liền cho củi vào lò rồi ra ngoài. Tiểu Tô nhìn quần áo tiểu Tú chọn, cũng coi là được, có cái tiểu Tô chưa mặc bao giờ. Thấy tiểu Tú chuẩn bị quần áo, tiểu Tô biết vợ chăm sóc cho mình. Hắc len lén hôn cái liền chạy. Tiểu Tú sờ sờ má bị tiểu Tô hôn trộm, cười xoay người vào nhà. Sau nhà còn đầy bùn nhão, nếu bị ngã tốt.


      Tiểu Tô trở về phòng tắm phát ra Ngọc Kỳ như con mèo mướp, khói bay đầy phòng bay cả vào mắt cậu ta, lúc cậu ta ngẩng đầu nhìn thấy tiểu Tô tiến vào, vội vàng tránh ra: " Tô, tới trông lửa ." ra là lúc tiểu Tô mới vừa ra ngoài lửa trong bếp sắp tắt, Ngọc Kỳ liền lấy bó rơm bỏ vào, cứ thế nhét vào làm lửa cháy được, đến lúc đó khói bốc lên khắp nhà.


      Tiểu Tô đem quần áo cất xong. Vào chỗ ngồi đem rơm lấy ra ngoài: "Cậu cho vào quá nhiều lửa cũng cháy được. Chỉ cần cho vào ít, để có chỗ trống lửa mới cháy." Quả nhiên sau khi tiểu Tô làm vậy, lửa liền cháy lên. Về phần mặt Ngọc Kỳ có dính bụi than, tiểu Tô nhắc nhở.


      Dù sao chút nữa cũng phải tắm nên để ý.


      Nấu nước lúc lâu, tiểu Tô bảo Ngọc Kỳ ngồi vào trong nồi lớn tắm. Kết quả Ngọc Kỳ chịu." Tô, nồi rất nóng, chắc là có thể xuống tắm ?" ra khi nấu cho vào hai khối khăn lông dầy ở trong nồi rồi, sau khi vào ngồi ở khăn lông cũng quá nóng. Nhưng là Ngọc Kỳ chưa tắm như vậy bao giờ nên lo lắng.


      Tiểu Tô có kiên nhẫn làm bà vú, quan tâm Ngọc Kỳ nhảm, nhanh nhẹn đem Ngọc Kỳ lột sạch, trực tiếp ném vào trong nồi. Ngọc Kỳ van xin: " cần cởi áo của tôi, cần cởi quần của tôi." Đến khi bị ném vào trong thùng tắm mới thấy nóng như nghĩ.


      Tiểu Tô đưa gáo nước hồ lô cho Ngọc Kỳ: " Tắm rửa cho sạch , lúc nữa bà Hảo về thấy cậu như vậy rất thích." Ngọc Kỳ nhận lấy cái gáo, múc bầu nước dội từ đầu xuống. Nước nóng chảy xuống, Ngọc Kỳ thoải mái than tiếng. Tiểu Tô chỉ cho chỗ đựng quần áo, rồi tìm tiểu Tú. Xa nhau lâu như vậy, nụ hôn trộm làm sao có thể thỏa mãn được?
      linhdiep17 thích bài này.

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546

      Chương 57:


      Tiểu Tú và tiểu Tô ăn mì, mới vừa nấu ba bát mì, tiểu Tú ăn bát, tiểu Tô ăn hai bát, ăn xong sờ sờ bụng cười " lâu rồi mới được ăn đồ em nấu, ăn ngon quá!" Tiểu Tú sờ bụng cười " ăn nhiều, phần của Ngọc Kỳ cũng bị ăn hết, đến lúc đó phải nấu cho cậu ta chén!" Tiểu Tô gật đầu, nấu thêm.


      Tiểu Tô lại đến phòng tắm xem Ngọc Kỳ tắm xong chưa, chỉ thấy Ngọc Kỳ thoải mái ngủ ở trong nồi tắm lớn. Tiểu Tô cũng biết cậu ta mệt mỏi, nhưng vẫn phải gọi Ngọc Kỳ dậy "Tỉnh, tắm xong ăn chút gì rồi hãy ngủ tiếp." Ngọc kỳ mơ mơ màng màng tỉnh lại. Sau đó ăn bát mì tiểu Tô đưa rồi tìm nơi ngủ. May mà nhà tiểu Tô có căn phòng nếu Ngọc Kỳ chắc phải ngủ nhờ nhà khác !


      Lúc sau, tiểu Tô liền lôi kéo tiểu Tú muốn vào gian, nhưng tiểu Tú lại cẩn thận "Đợi buổi tối , nột lúc nữa bà Hảo về mà thấy chúng ta mà lại thấy trong nhà có người lạ sợ." Tiểu Tô nghe thấy có lý liền ôm tiểu Tú buông tay, muốn vợ cùng ngủ với mình. Tiểu Tú bị tiểu Tô dây dưa đành phải đồng ý.


      Chờ tiểu Tô vội vàng tắm xong vào phòng, chuyện đầu tiên là sờ bụng tiểu Tú cười ngây ngô "Tú, em xem khi nào con ra đời?" Tiểu Tú nghĩ lúc "Tính toán chút, chắc cũng sắp đến ngày sinh rồi, em hơi lo." Tiểu Tú trong thanh mang theo khẩn trương.


      Khi sinh đứa bé người mẹ như dạo qua quỷ môn quan vòng, tại cái thời này, mặc dù y học so với trước kia tốt hơn, nhưng vẫn còn so sánh được với trước khi mình xuyên qua, ngộ nhỡ sinh tự nhiên được còn có thể sinh mổ, hơn nữa kỹ thuật giải phẫu tương đối tốt. Nhưng ở đây đa số là sinh tự nhiên, sinh mổ rất ít. Cho nên tiểu Tú có chút lo lắng. Sinh con tự nhiên cũng tốt, nhưng ngộ nhỡ khó sinh phải làm sao đây?


      Tiểu Tú nằm nghiêng trong ngực tiểu Tô, tiểu Tô tay đặt bụng tiểu Tú cảm nhận thai máy " biết nên đặt tên con là gì được?" Tiểu Tú biết đặt tên, trong đầu đột nhiên thoáng qua từ, khiến tiểu Tú khó xử lúc "Tô Dũng". Nhưng mấy năm sau ra đường gặp đại người cũng có tên này, nếu như mình đặt tên này cho con con sau này có phiền não về tên của mình đây?


      Tiểu Tú muốn cùng tiểu Tô bàn bạc chút, vừa quay đầu lại phát tiểu Tô ngủ. Nhìn tiểu Tô ngủ giống như đứa trẻ, tiểu Tú cảm thấy có chút rung động. Nam nhân trước mặt vì mình cố gắng nên tiều tụy. Tiểu Tú có chút chua xót. Đưa tay sờ khuôn mặt , thận cẩn thận cảm giác thấy râu ria cọ vào tay, tiểu Tú trong lòng cảm thấy rất ấm áp, đây là người đàn ông của mình!


      Tiểu Tô về, bà Hảo liền bắt đầu chuyện chuyển vào nhà mới."Tiểu Tô a, con về rồi xem phòng ở mới có thiếu gì , nếu thiếu thứ gì chúng ta mua sớm chút. Lúc tiểu Tú ở cữ tiện dọn nhà." Tiểu Tô gật đầu cái, liền dẫn Ngọc Kỳ xem phòng mới. chút tới nơi. Phòng ở mới xong, dưới dọn dẹp sạch , bày xong chút đồ.


      Tiểu Tú ngại tốn tiền, bất luận là gian phòng của hai vợ chồng mình hay gian phòng của bà Hảo cũng làm cái tủ gỗ, bàn gỗ. Lúc làm những thứ đồ này thấy vật liệu gỗ còn nhiều nên làm dư ra bộ, bây giờ vừa đủ cho Ngọc Kỳ dùng, thể là có duyên phận! mấy gian phòng phân tốt, bà Hảo lớn tuổi nhất nên ở căn phòng ở giữa, tiểu Tô với tiểu Tú ở căn phòng bên trái, Ngọc Kỳ ở phòng bên phải.


      Hai người ở trong phòng mới xem xét nửa ngày, rất hài lòng, về nhà cũng cần gì nữa, liền nhờ bà Hảo xem hoàng lịch, xem ngày nào thích hợp dọn nhà. Bà Hảo xem xong liền thấy tuần sau có ngày tốt có thể dọn vào ở, nhà bốn người liền bắt đầu công việc bận rộn. Ngọc Kỳ cùng chuyển với bà Hảo. Nhắc tới cũng lạ, bà Hảo thích đứa này cũng kỳ quái, nhưng kỳ quái ở chỗ tiểu Ngọc Kỳ rất nghe lời bà Hảo, hơn nữa cũng cãi lại. Đối với tượng này tiểu Tô rất vui, coi như tìm cho bà Hảo người làm bạn.


      Lúc làm tiệc mừng tân gia xong, tiểu Tô liền bắt đầu chuẩn bị những thứ đứa bé cần, mặc dù có thể mời bác sĩ về nhà, nhưng lần này tất cả mọi người cho là nên bệnh viện! Như bà Hảo "Trước kia chúng ta sinh có cách gì nên đành sinh ở nhà, tại có điều kiện, tự nhiên phải bệnh viện."


      lúc nhà tiểu Tô bận rộn chuẩn bị, có người bị bỏ quên lâu trở lại. Ban đầu Nhị Lại Tử nửa đêm ăn trộm gà bị bắt, bị rể cưỡng chế đưa ra ngoài cải tạo mấy tháng khổ cực, nhưng Nhị Lại Tử cho tới bây giờ vẫn phải người chịu khó làm việc, vất vả xong đợt cải tạo liền ôm bọc quần áo trở về .


      Đối với việc mình bị bắt Nhị Lại Tử luôn cho rằng là tại tiểu Tô, chó nhà kêu, mình sao có thể bị bắt vì vậy việc đầu tiên khi về là gặp tiểu Tô. Cửa nhà tiểu Tô chỉ khép hờ giống như hàng xóm xung quanh, cửa đều khóa, trừ lúc xa nhà mới khóa.


      Lúc Nhị Lại Tử tìm tới cửa, tiểu Tú ngồi ở trong sân ăn trái cây, nhìn thấy Nhị Lại Tử tiến vào, liền kêu "Tiểu Tô, khách tới ra ngoài tiếp khách." Tiểu Tô bận rộn trong nhà, nghe thấy tiểu Tú gọi liền ra, nhìn thấy Nhị Lại Tử liền cười cười "Hôm nay ngọn gió nào đưa cậu tới đây vậy?" xong liền Ngọc Kỳ ra rót nước.


      Tiểu Ngọc Kỳ giúp bà Hảo tìm đồ, nghe tiểu Tô gọi, liền có chút khó chịu, nhưng bà Hảo vỗ vỗ trán , tiểu Ngọc đành ra ngoài. Rót chén nước trà cho Nhị Lại Tử, liền bị tiểu Tô kéo lại. Đồng thời tiểu Tô ra hiệu cho tiểu Ngọc, tiểu Ngọc liền ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh tiểu Tú .


      Nhị Lại Tử nhìn nước trà, chỉ hừ hừ hai tiếng "Hôm nay có gió Tây Bắc, tôi ra ngoài mấy tháng, nghe kiếm được ít tiền. Tôi đến đây học hỏi chút kinh nghiệm, kiếm ít tiền cưới vợ!" xong liền kéo cái băng ghế ngồi ngồi xuống, thuận tiện nhếch lên hai chân, lại đốt điếu thuốc. Khói thuốc bay lên làm tiểu Tú sặc liền ho khan. Mang thai nên ngửi mùi thuốc lá, vì vậy tiểu Tú đứng lên muốn .


      Thấy tiểu Tú , Nhj Lại Tử cũng đứng lên, hướng về phía tiểu Tú tới "Mấy tháng gặp bụng chị lớn thế này, biết là trai hay . Tốt nhất phải bé . Nếu nhà họ Tô phải chặt đứt hương hỏa." Tiểu Tú nghe lời tốt, liền để ý tới, để Ngọc Kỳ đỡ vào nhà. Tiểu Tô lên trước "Cậu tới có việc gì, nếu có gì mời về cho!"


      Nhị Lại Tử thấy tiểu Tô đuổi người, cũng vui đứng dậy " tôi đến thăm nhà chút lại cho tôi chút mặt mũi nào sao." Vốn Nhị Lại Tử là đứa trẻ hư, thấy tiểu Tô vậy càng vui. Ánh mắt chợt lóe, Nhị Lại Tử quyết định dọa tiểu Tú cái, nếu nuốt trôi tức giận. Nhị Lại Tử nhân lúc xoay người, từ trong túi tiền cầm hai quả pháo len lén đốt rồi vứt xuống dưới chân tiểu Tú.


      Bụng tiểu Tú vốn lớn nên thấy được dưới chân, cho nên mới nhờ tiểu Ngọc đỡ, Nhị Lại Tử ném quả pháo tiểu Tú biết, mà tiểu Ngọc cũng để ý đến, cho nên lúc pháo ở dướ chân tiểu Tú nổ vang tiểu Tú hoảng sợ, dưới lòng bàn chân vừa trợt, cả người sắp ngã xuống. Tiểu Ngọc phản ứng nhanh, xông lên trước đỡ tiểu Tú, nhưng chỉ miễn cưỡng để cho tiểu Tú ngã xuống, mà sắc mặt tiểu Tú tái nhợt.


      Mà lúc này tiểu Tô xông lên trước đánh Nhị Lại Tử quyền, đánh cho Nhị Lại Tử nằm đất rên hừ hừ, vốn tiểu Tô còn muốn đánh thêm mấy quả đấm, nhưng lại thấy tiểu Tú kêu đau.

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546

      Chương 58:


      Tiểu Tô cũng bị tiếng pháo làm sợ hết hồn, chỉ lát liền bình thường lại. Nhưng lại nghe tiếng kêu đau của tiểu Tú làm tiểu Tô rất tức giận, túm cổ áo Nhị Lại Tử mà đánh hai quyền, đánh cho khóe miệng chảy máu, hốc mắt thâm đen. Lại đánh vào bụng Nhị Lại Tử quyền, vẫn chưa hết tức giận muốn đánh tiếp, nhưng Ngọc Kỳ gọi : " Tô, sang đây nhanh lên, tôi đỡ được chị dâu nữa!"


      Tiểu Tô liền bỏ Nhị Lại Tử ra, qua. Mới được mấy bước quay lại hung ác nhìn Nhị Lại Tử chằm chằm : " nghe kỹ cho tôi, nếu vợ con tôi có chuyện gì mấy hôm nữa tôi đến thu thập !" Vừa vừa mạnh mẽ đá Nhị Lại Tử cước làm lùi lại mấy bước.


      Sau khi bỏ lại câu đó tiểu Tô liền gấp gáp mượn xe chở tiểu Tú viện, Nhị Lại Tử nằm đất rất lâu, khó khăn lắm mới bò dậy được tay ôm bụng, tay sờ máu nơi khóe miệng, nhổ nước miếng nhìn vết máu : "nghĩ dễ như vậy sao, ta ba mươi tuổi làm sao còn sợ đứa trẻ ranh hai mươi tuổi như !" Nhìn bốn phía có ai, Nhị Lại Tử liền lê người về nhà.


      Tiểu Tô vội vàng đưa tiểu Tú thẳng đến bệnh viện, nhanh chóng đẩy xe gấp để Ngọc Kỳ và bà Hảo lấy đồ sau. Nửa đường gặp Vĩnh Minh lái máy kéo được giúp đỡ nên cũng nhanh chóng đến bệnh viện. Khi tiểu Tú được đưa vào phòng sinh, tiểu Tô mới thở phào hơi, ngồi ghế ngoài hành lang chờ đợi. Nghe tiếng la đau của tiểu Tú làm tiểu Tô lo lắng đến nỗi chân cũng nhũn ra rồi.


      Bà Hảo mang đồ vào phòng bệnh rồi mới chạy qua phòng sinh xem thế nào , thấy tiểu Tô mất hồn, liền an ủi: " Con cũng đừng lo lắng quá, ai sinh con cũng vậy cả. Nhìn dáng người tiểu Tú cũng là người dễ sinh đẻ, chỉ lát nữa là con có thể ôm con rồi !" thấy cửa phòng sinh mở ra, y tá ra : " ai là người thân của Lý Tú?"


      Tiểu Tô vừa nghe vội qua : " y tá, vợ và con tôi sao chứ!" y tá nhìn dáng vẻ tiểu Tô : " có việc gì, có việc gì, ấy chỉ thấy đói bụng thôi, mọi người chuẩn bị chút đồ ăn ?" Tiểu Tô nghe vậy sửng sốt, bà Hảo liền trả lời: " y tá chờ bà chút, bà lấy ngay đây." Tiểu Tô cũng muốn cùng với bà, nhưng lại sợ lúc mình rời tiểu Tú có việc gì lại gọi được ai, đành bảo Ngọc Kỳ cùng bà Hảo.


      Trở lại phòng bệnh, bà Hảo mang theo nước đường đỏ và mười quả trứng gà luộc đến . Ngọc Kỳ bên cạnh vừa đỡ bà vừa cầm đồ theo. Đem đồ đưa cho y tá xong ba người lại bắt đầu đợi ngoài cửa phòng sinh. Ngọc Kỳ suy nghĩ đơn giản thuận miệng liền hỏi: " Tô, chị Tú sao chứ, lúc nãy làm em sợ hết hồn, may mà em đỡ kịp. phải cảm ơn em đấy, nếu em nhanh chắc chị ấy ngã xuống đất rồi!"


      Tiểu Tô đếm xỉa tới , bà Hảo với câu cám ơn: " biết tiểu Tú sinh con trai hay con nữa. Nếu là con tốt, ông bà ta có chị rồi có em trai. Nếu là con trai càng tốt." Ngọc Kỳ nghe vậy liền cười: "Bà, con con trai đều muốn, nếu chị Tú cố sức sinh đôi long phượng thai, Tô thấy có phải ?"



      Tiểu Tô nghe Ngọc Kỳ hỏi, chút suy nghĩ : "con trai hay con cũng là con của với tiểu Tú, bây giờ chỉ mong tiểu Tú bình an là được rồi!" Bà Hảo cũng : "Lần đầu sinh con rất khổ, chỉ cần tiểu Tú vượt qua được sau này đều tốt. Đợi sau này lại sinh thêm mấy đứa ." Bà với hai vợ chồng rồi, đứa đầu họ Tô đứa sau theo họ bà.


      Thân thể tiểu Tú bình thường rất tốt, lúc mang thai cũng chú ý vận động, cho nên thời gian sinh lâu, chỉ lúc phòng sinh truyền đến tiếng khóc của trẻ em. Ba người ở ngoài liền đứng lên vây quanh cửa phòng chờ. Lại qua lúc mới thấy y tá ôm đứa bé được bọc trong tã ra: "Ai là người thân của Lý Tú, Lý Tú sinh mập mạp."


      Tiểu Tô liền tiến lên ôm con, đường đường là người đàn ông mà nay ôm con lại lúng túng như vậy. Y tá dạy nửa ngày cũng thể làm cho tiểu Tô biết cách ôm con. Bà Hảo nhìn được nữa liền tiến lên đem đứa bé ôm vào lòng. Khi bà Hảo nghe thấy là con lòng có chút thoải mái. Mặc dù lúc nãy bà an ủi tiểu Tô nhưng người già thường thường vẫn thích con trai hơn. Lại thấy cục bột mặc cho tiểu Tô ôm cũng khóc trong lòng bà liền mềm nhũn . Sinh con trai hay con tiểu Tú cũng làm chủ được mà.


      Ôm đứa bé trong lòng, nhìn kỹ, mặc dù ngũ quan chưa ràng lắm, nhưng mơ hồ có thể nhìn ra đứa này lớn lên tệ. Nhàn nhạt lông mày cong cong, miệng đỏ thẫm khẽ giương, càng xem bà càng buông tay được. Ngọc Kỳ cũng chen đến bên cạnh bà nhìn, thấy cục bột cả người đỏ hỏn liền hỏi: "sao người đứa bé hồng vậy, lúc lớn lên cũng hồng như vậy sao?" Bà Hảo đem cục bột bọc lại : "đứa bé nào lúc mới sinh ra cũng như vậy, tại da càng hồng, tương lai lại lớn lên da lại càng trắng." Nhưng Ngọc Kỳ hiểu lúc này da hồng và tương lai da trắng có quan hệ gì.


      Tiểu Tú được đưa về phòng bệnh khi ngủ thiếp vì mệt mỏi, tiểu Tô nhìn mặt tiểu Tú tái nhợt rất đau lòng. Ra ngoài tìm thứ gì bổ dưỡng cho tiểu Tú. Mua con gà, lại mua con cá, dùng tiền nhờ người dân gần viện nấu rồi bưng tới, để lúc tiểu Tú tỉnh muốn ăn gà ăn, muốn ăn cá ăn. Nhưng lúc tiểu Tú tỉnh lại chỉ miễn cưỡng uống chút nước đường đỏ rồi ngủ tiếp. Tiểu Tô chuẩn bị cháo gà, cháo cá tiểu Tú cũng ăn chút.


      Đứa bé được phân biệt với đứa bé khác rồi mang vào phòng trẻ em, tiểu Tô liền bảo Ngọc Kỳ đưa bà Hảo về nghỉ: "Bà về trước nghỉ ngơi , ngày mai bà đến nấu chút cháo mang đến giúp con . Mới vừa rồi thầy thuốc tiểu Tú bây giờ chỉ có thể ăn chút cháo như vậy." Bà Hảo suy nghĩ chút lúc nãy vội vàng, có nhiều thứ kịp mang theo , vì vậy liền nghe tiểu Tô khuyên về. Tiểu Tú ngủ mạch đến nửa đêm mới tỉnh, tỉnh lại chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi vô lực!


      Tiểu Tú tỉnh tiểu Tô cũng tỉnh theo, lấy cặp lồng giữ ấm ra hỏi tiểu Tú: "Tú, em uống cháo gà hay là canh cá? Cháo gà bổ thân thể, canh cá lợi sữa." rồi tiểu Tô liền ha ha cười, tại có vợ có con hạnh phúc. Tiểu Tú gọi tiểu Tô đem cặp lồng giữ ấm mở ra nhìn chút, ngửi chút, cuối cùng quyết định uống cháo gà. Canh cá hơi nguội nên có chút tanh, tiểu Tú chịu nổi mùi này.


      Uống chút cháo gà xong, tiểu Tô đỡ tiểu Tú khẽ ngồi dậy: "Tú, xem con chúng ta rồi. Nó nặng khoảng bảy tám cân, rất tham ăn." Trước đó tiểu Tô tìm khắp nơi mới mua được hai túi sữa bột, tại cho con dùng. Vừa đến con, tiểu Tú liền bảo tiểu Tô pha ít nước ấm để lau người: "Em người toàn mồ hôi khó chịu, cho em lau qua chút."


      Tiểu Tô muốn pha nước ấm cho tiểu Tú, bà Lão ở giường bệnh bên cạnh liền : " thể như vậy, tại vợ cậu rất yếu, chịu được lạnh, đợi mấy hôm !" tiểu Tô nhìn tiểu Tú chút rồi pha nước ấm. Tiểu Tú cùng với bà lão: "Cám ơn bà, con nghe bác sĩ , trước khi cho con bú dùng khăn lông ấm đắp vào ngực chút. Con muốn sớm ra sữa chút cho bé bú." Bà lão nghe xong : " con cảm thấy cảm lạnh là được."



      Tiểu Tú muốn sớm cho con bú vì mọi người sữa non rất tốt cho cơ thể bé. Cứ như vậy tiểu Tú dùng khăn lông xoa cả buổi tối, mặc dù quá trình này làm tiểu Tú đau đến toát mồ hôi, nhưng vẫn cố gắng. Ngày hôm sau tiểu Tú thấy ngực rất căng nhưng khi dùng tay chen thấy ra sữa . Tiểu Tú lo lắng đến đỏ bừng cả khuôn mặt, tiểu Tô mời mời bác sĩ đến xem, bác sĩ bảo có vấn đề gì, chỉ cần cho bảo bảo bú liền ra sữa thôi.


      Đến giờ cho bảo bảo bú sữa, bảo bảo cố hết sức cũng bú được. Đến khi sắp hết thời gian cho bú đành phải cho bảo bảo ăn sữa bột. Chờ y tá đem bảo bảo , tiểu Tú lại bắt đầu dùng khăn lông xoa, nghĩ sớm chút thông sữa. Sản phụ giường bên thấy vậy liền : "vẫn chưa được sao, bảo chồng giúp chút, sức người lớn vẫn tốt hơn đứa bé." Tiểu Tú đỏ mặt. Sản phụ bên cạnh liền cười: "việc này có gì đâu mà ngại, cứ thử xem thế nào."


      Tiểu Tú liền ghi nhớ, lát sau để cho tiểu Tô dìu mình vào nhà vệ sinh. Chờ đến khi có ai ở đây liền lôi kéo tiểu Tô vào gian. Vào gian hai người cầm chậu đến Ôn Tuyền rửa qua chút. Tiểu Tô cầm quần áo và đồ dùng cho tiểu Tú. Chờ tiểu Tú rửa xong liền tới gần : "Tú, để hút giúp em !"


      Tiểu Tú thấy trong gian cũng có ai, mà vấn đề này lại cần giải quyết. Vì vậy cũng đồng ý, vén áo ý bảo tiểu Tô giúp chút. Tiểu Tô thấy ngực tiểu Tú non mềm như hai bánh bao lớn, nuốt nước miếng cái. Tay sờ soạng lên, chỉ cảm thấy thô sáp: "Cứng như thế, em có khó chịu ?" tiểu Tú đau, liếc tiểu Tô cái: " nhanh lên chút !"


      Thấy tiểu Tú thúc giục, tiểu Tô lúc này mới đem tiểu Tú ôm lấy, cúi đầu nhàng đem bên vú ngậm vào miệng nhàng hút, thấy đầu vú đứng thẳng nhưng lại thong sữa được, vì vậy tiểu Tú : " có thể hút mạnh chút !" Tiểu Tô nghe theo, dùng sức lực hút làm tiểu Tú đau đến cau mày, vẫn phải hút vài hơi mới thông sữa. Bởi vì cảm thấy ràng ngực còn căng cứng như trước.


      Như vậy tiếp tục, tiểu Tô giúp tiểu Tú thông sữa cả hai bên. Lúc bắt đầu chỉ thông sữa nhưng tiểu Tô khẽ hút hai ba cái, ra nhiều sữa. Tiểu Tú liếc cái: "ra sữa rồi cần hút nữa nếu bảo bảo còn gì ăn?" Tiểu Tô cười hắc hắc ngừng: " ra mùi vị của sữa là như vậy!"

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546

      Chương 59:


      Chờ khi tiểu Tú làm xong mọi chuyện cũng qua nhiều thời giam, tiểu Tô đỡ tiểu Tú vào phòng tiểu Tú cảm thấy mọi người nhìn mình, vì vậy mặt khẽ phiếm đỏ. Sữa thông nên tiểu Tú cũng bớt lo lắng, tiểu Tô đưa bao nhiêu canh uống hết bấy nhiêu, sau khi ăn xong liền ngủ. Đến thời gian cho bảo bảo bú ngực lại căng lên rồi, bảo bảo được bú sữa cái miệng phát ra tiếng chụt chụt đáng .


      Tiểu Tô lần đầu tiên thấy cục bột bú sữa mẹ, ngồi ở bên giường chịu rời . Lúc cục bột tiểu Tô cẩn thận cầm tay con, nhìn rồi lại nhìn: "Tú, em xem tay con mà xem, so với móng gà lớn hơn là bao!" Tiểu Tú nghe vậy buồn bực : " đây là tay con đấy, làm sao lại so với móng gà." rồi tiểu Tú cầm tay bảo bảo : "nhìn xem tay con trắng nõn, mềm mại thế này, giống bánh bao ."


      Tiểu Tô vừa nhìn cũng thấy thế, lúc bảo bảo sinh ra được bảy cân hai lạng bé. Tay bảo bảo nhắn rất đáng . Bà Hảo rất vui mừng, chỉ cần có bà trong bệnh viện ai cũng thể ôm bảo bảo được. Thay tả, tắm, thay quần áo cho bảo bảo bà đều tự mình làm, cho ai giúp cả. Tiểu Tú nhìn thấy bà Hảo vui vẻ như vậy trong lòng cũng vui.


      Cục bột ăn no liền tiểu, bà Hảo vừa giúp cục bột thay tả, vừa cùng tiểu Tô : "Con cùng tiểu Tú nghĩ cho bảo bảo cái tên , dù gì cũng phải có tên gọi chứ." Tiểu Tú và tiểu Tô nghĩ cũng phải . Vì vậy hai người liền bắt đầu nghĩ tên, nhưng tiểu Tú muốn lấy mấy tên kiểu như “ Xuân”, “Hoa”… cho nên luôn thấy hài lòng với những tên mà tiểu Tô đặt. Hai người suy nghĩ lâu, mới nhất trí quyết định lấy nhũ danh cho cục bột là “ Tô Tô” trước. Còn đại danh đợi về nhà rồi từ từ nghĩ.


      "Tô Tô, Tô Tô, tiểu Tô Tô." Bà Hảo đem tên tiểu Tô Tô đọc đọc lại, hài lòng cười: " tên này tốt, liền kêu Tô Tô. Tiểu Tô Tô cùng chơi với bà nào!" Bà Hảo hôn lên mặt tiểu Tô Tô. Tiểu Tô thấy bà Hảo hôn con cũng lại hôn con mấy cái. Nhưng tiểu Tô hôn hơi mạnh làm cho tiểu Tô Tô thoải mái, khóc lên hai tiếng làm cho bà Hảo giận đến nỗi đuổi tiểu Tô .


      Thoáng cái qua năm ngày, tiểu Tú sinh con tự nhiên nên được về nhà sớm hơn các sản phụ khác. Hôm về nhà tiểu Tô mời Vĩnh Minh mang xe đến giúp tay. Trong buồng xe chất lớp rơm rạ đầy, lại trải thêm cái chăn, chờ khi tiểu Tú chuẩn bị đầy đủ lên xe tiểu Tô lại phủ thêm cái chăn lên người tiểu Tú, rồi thêm cái nữa lên mới thôi, tóm lại là đem tiểu Tú và tiểu Tô Tô bọc kín ba tầng trong ngoài . Như vậy mà bà Hảo còn lo lắng tiểu Tú bị gió thổi vào.


      Dọc theo đường bà Hảo với Vĩnh Minh chậm chút vì sợ có gió lớn, đường tốt còn cảm thấy lo lắng. Thấy bà Hảo cùng tiểu Tô khẩn trương như vậy, tiểu Tú thấy rất vui vẻ: " bà Hảo cũng nghỉ ngơi chút , về nhà con còn cần bà giúp nhiều lắm." bà Hảo vừa nghe liền : " bà sao đâu tiểu Tú, thân thể bà rất tốt! Chỉ cần nhìn thấy tiểu Tô Tô đáng vui vẻ, càng nhìn lại càng thích!"


      Về đến nhà tiểu Tú và tiểu Tô cất đồ. Bà Hảo vội vàng nấu chút đồ bổ cho tiểu Tú. Tiểu Tô tiễn Vĩnh Minh về, cũng thể để về tay nên tiểu Tô liền tặng ít thịt cho . Nhưng lại từ chối: "Tiểu Tô, như vậy tốt, chúng ta là hàng xóm, ngẩng đầu gặp cúi đầu gặp,mà nhận đồ của cậu ngại." Tiểu Tô khoát tay áo: " có việc gì, Vĩnh Minh, em còn phải cám ơn , nếu đáp xe của bệnh viện, chỉ sợ tiểu Tú biết thế nào rồi ! nhận em lại nghĩ chê ít đấy!" đến như vậy rồi Vĩnh Minh cũng tiếp tục nhiều lời, cầm thịt về nhà.


      Ngày hôm sau có rất nhiều hàng xóm láng giềng mang theo trứng gà nhà mình hoặc là chút đồ trong nhà đến thăm tiểu Tú cùng tiểu Tô Tô. Thuận tiện giúp trông tiểu Tô tô để bà Hảo nấu chút nước trứng. Hàng xóm láng giềng đến đều khen tiểu Tô tô, có người tiểu Tô Tô trông đáng , có người tiểu Tô Tô giống tiểu Tú như đúc. Tóm lại có rất nhiều lời tốt đẹp làm bà Hảo và tiểu Tú rất vui.


      Đến buổi tối, bà Hảo muốn mang tiểu Tô Tô về phòng mình ngủ với bà, nhưng tiểu Tú chịu. Ban ngày bà Hảo bận bịu cả ngày rồi, buổi tối mà tiếp tục chăm sóc tiểu Tô Tô rất mệt, vì vậy liền giữ tiểu Tô Tô ở phòng mình. Bà Hảo đành trở về phòng nhưng trong lòng luôn nghĩ tiểu Tú ít kinh nghiệm trông con nên tốt như bà được.


      Mấy ngày ở trong bệnh viện, tiểu Tú vẫn thể tìm được cơ hội nào để trốn vào gian tắm rửa lần, bây giờ trở về nhà, tiểu Tú quyết định mang theo tiểu Tô cùng bảo bảo cùng nhau vào gian, đặc biệt là cho bảo bảo tắm nước ôn tuyền. Nhớ lại lúc trước khi xuyên , mọi người hay cho con nít bơi lội để tăng sức khỏe nên tiểu Tú cũng muốn cho bảo bảo thử.


      Nhờ tiểu Tô từ ôn tuyền múc lên hai thùng nước lớn, tiểu Tú liền cẩn thận cởi hết quần áo và tã của tiểu Tô Tô, may mà nơi này bốn mùa ấm áp nên sợ tiểu Tô Tô bị lạnh. Tiểu Tú cẩn thận nâng người tiểu Tô Tô để cho tay chân tiểu Tô Tô ở trong nước vung vẩy, tiểu Tô thấy vậy liền muốn giúp: "Em nghỉ ngơi chút , bà Hảo khi ở cữ được ra gió, được tiếp xúc nhiều với nước tốt nhất là nằm giường nghỉ ngơi ."


      " Bà Hảo bây giờ chỉ hận nuôi em như heo được thôi." Tiểu Tú xoa bóp cánh tay có chút mỏi " Nhưng hiên tại em cũng chỉ có thể giống như heo được nuôi thôi nếu lại có sữa cho tiểu Tô Tô ăn." rồi đưa tiểu Tô Tô cho chồng. Tiểu Tô nghe tiểu Tú đến sữa cho con bú, ánh mắt lý do dời đến bộ ngực tiểu Tú. Ngực tiểu Tú so với trước kia lớn hơn làm tiểu Tô nhìn đến phải nuốt nước miếng .


      Cảm nhận được ánh mắt tiểu Tô, tiểu Tú nghiêng người qua hỏi: " nhìn cái gì vậy." Tiểu Tô cười hì hì tiến lên trước: " nhìn nơi con uống sữa. muốn nhìn chút xem đầu bếp có hay chuẩn bị xong món ăn, đừng để cho con đói bụng là được." Tiểu Tú liếc cái: "Vậy có muốn thử chút hay món ăn đầu bếp làm có ngon ?" "Thử qua, sớm thử qua, mùi vị và dinh dưỡng đều tốt!" Tiểu Tú khỏi đỏ mặt, nhớ tới lúc tiểu Tô giúp mình thông sữa.


      Khi cho con bú xong, tiểu Tú cẩn thận bế tiểu Tô Tô lên làm cho tiểu Tô Tô nằm ở vai mình, sau đó nhàng vỗ vỗ lưng con. lát sau Tiểu Tú đem Tô Tô giao cho tiểu Tô: " ôm con chút, em hái ít trái cây để ăn." Thời gian này tiểu Tú ăn toàn đồ bổ cũng ngán, muốn ăn chút trái cây. Ban ngày nhiều người thể làm gì nên phải đợi buổi tối mới vào gian hái ăn được.


      " được rồi, em hái nhiều chút để cho bà Hảo ăn nữa, thấy mấy hôm nay bà có vẻ mệt mỏi." Tiểu Tô ôm Tô Tô, nhìn Tô Tô phun bong bóng, chơi với con hết sức vui vẻ. Tiểu Tú gật đầu vào sân lấy giỏ trúc để vào vườn. Vừa vào thấy cây nho biến thành hai cây, mà lại có cây lớn cây .


      Tiểu Tú tò mò nhìn cây nho mới mọc, trong đầu có ý nghĩ. Mình vừa mới sinh hạ Tô Tô, trong viện nhiều hơn cây nho, vậy nếu mình sinh thêm đứa nữa có thêm cây nào được nhỉ? Nhưng tiểu Tú cũng cho rằng ý nghĩ này đúng. Cười cười ôm giỏ trúc hái trái cây. Chỉ là tiểu Tú đối với cây nho mãi có quả chín này vẫn rất bực bội. Tiểu Tú muốn ăn quả nho, muốn ăn quả nho, muốn ăn quả nho.


      Sợ bà Hảo nửa đêm tới kiểm tra phòng, hái xong trái cây tiểu Tú liền mang theo tiểu Tô cùng Tô Tô ra. Nhưng chắc bà Hảo rất mệt nên lúc trời hửng sáng mới rón rén tiến vào kiểm tra. Mà khi đó tiểu Tô bị tiểu Tú bảo ra ngoài nấu bữa sáng. Bởi vì tiểu Tú bây giờ được ra gió, cho nên nhà ba người ăn sang ở trong phòng.


      "Tiểu Tô, con xem có nên làm tiệc đầy tháng cho con sớm chút ?" Theo lý đầy tháng làm vào hôm trăng tròn rất tốt, nhưng mà bây giờ cũng có bao nhiêu người để ý trăng rằm hay trăng tròn. Làm sớm mấy ngày được tặng lễ sớm hơn , như vậy mẹ và bé đều có đồ ngon để ăn. Tiểu Tô vừa ăn xong bát cháo, chuẩn bị ăn chén thứ hai, liền nghe bà Hảo hỏi vậy nên tiểu Tô liền quay đầu nhìn tiểu Tú: " Bà Hảo, nhà ta cũng để ý đến lễ vật của mọi người, để qua mấy hôm nữa hãy làm. Làm tiệc ồn ào cũng tốt với tiểu Tú và Tô Tô."


      Bà Hảo bây giờ chỉ quan tâm tới cháu bảo bối nên cũng phản đối ý kiến của tiểu Tô. Vì vậy tiểu Tú : "Tiểu Tô, em nghĩ lúc đó chuẩn bị nhiều đồ chút, làm tiệc đầy tháng cho con với tiệc tân gia luôn lúc, đỡ được chuyện." Tiểu Tô thấy cũng đúng, vì vậy liền chuẩn bị xem hoàng lịch xem ngày nào tốt. xem xong : "bà Hảo ngày 18 tháng này là ngày tốt, Tô Tô lại sinh vào 16 nên làm luôn ngày đó có được ? ."


      Bà Hảo nhận lấy Hoàng Lịch, nhìn chút, sau đó liền gật đầu: "Là ngày tốt lành, vậy ngày đó làm ! Đây là lần đầu tổ chức cho Tô Tô nên người làm cha như con phải chuẩn bị tốt đấy!" "con hiểu, bà đừng lo, con làm tốt!" Tiểu Tú nhìn hai người bàn bạc mấy chuyện hôm làm tiệc, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, cả nhà cứ sống như cậy hạnh phúc!


      Những ngày sau đó bận rộn chuẩn bị . Bà Hảo đại diện nhà mẹ đẻ nên cũng phải chuẩn bị phần lễ cho ngày đầy tháng Tô Tô để hôm đó mang sanh nhà tiểu Tô. Bà Hảo lòng giúp đỡ tiểu Tú chuẩn bị, nhờ người làm 100kg bánh cuộn thừng (*) , toàn bộ cho vào hai cái bình lớn. Trừ bánh cuộn thừng còn chuẩn bị 200 quả trứng gà. Nhìn núi trứng gà, tiểu Tú cảm thấy áp lực rất nặng: " Bà Hảo, nhiều trứng gà như vậy con ăn bao giờ mới hết, bà chuẩn bị ít có được !"


      " Bà Hảo cho con phải lấy, con phải hiểu rằng lễ nhà mẹ càng nhiều nhà trai càng vui vẻ !"


      "bà Hảo, nhà chồng con chỉ có mình tiểu Tô, con thấy chuẩn bị ít chút là được!" Tiểu Tú cảm thấy bà Hảo có chút kích động.


      " có việc gì, có nhà chồng nhưng lại có hàng xóm mọi người để ý. Bà lâu rồi mới làm việc vui như vậy nên làm lớn chút?" Tiểu Tú thấy bà Hảo vui vẻ, cũng tiếp tục ngăn cản. ra tiểu Tú hiểu được, chồng bà chết sớm để lại bà tuổi già đơn mình, nhiều người trong xóm có ý tốt. tại bà có tiểu Tô, có tiểu Tú, còn có Tô Tô là người nhà, muốn cho mọi người đều biết.


      Đảo mắt liền tới 17. Bà Hảo chuẩn bị cho Tô Tô bộ quần áo bông màu đỏ: "Ngày mai Tô Tô nhà ta rất xinh xắn đây!"

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546

      Chương 60:


      Đến ngày 18, bà Hảo nhờ số người bưng bánh cuộn thừng và trứng gà xếp mâm có trải lớp giấy đỏ đưa đến nhà tiểu Tô. Nhiều đồ như vậy nên phải nhờ mười cậu thanh niên bưng giúp. Nhìn đội ngũ dài như vậy, bà Hảo vui vẻ. Thím Lưu đến giúp đỡ cười : "Thím, nhiều đồ như vậy tiểu Tú ở cữ thêm nửa tháng cũng được ấy chứ. Thím tốt với tiểu Tú. " Bà Hảo nghe vậy liền : " tôi chỉ có đứa cháu tốt với tiểu Tú tốt với ai?"


      Tô Tô sinh ra vào ngày mùng 5 tháng 11 dương lịch, đến ngày đầy tháng trời rất lạnh cho nên tiểu Tú định ôm tiểu Tô tô ra ngoài cho mọi người gặp, tránh được lạnh lại phiền toái. Cũng may mọi người cũng hiểu, đều đến gian phòng thăm Tô Tô chút. Vào phòng , tất cả mọi người đều ghen tị với đồ dùng trong phòng này."Tiểu Tú, đây là cái gì mà đẹp vậy, con nhờ ai làm giúp vậy?. cho thím biết với, mấy ngày nữa con trai thím cũng chuẩn bị lấy vợ, muốn làm ít gia cụ chuẩn bị. Nếu bày trong tân phòng mấy thứ này rất đẹp."


      Tiểu Tú nghĩ thầm: những gia cụ này hình dáng rất đẹp mắt. Nhưng mặt cười hì hì : "Thím, tất cả con đều nhờ A Thúc ở thôn đông giúp đấy, thủ nghệ của A Thúc tốt, thím nhờ A Thúc làm giúp cho vài bộ bằng gỗ hồng, lúc tân nương tử tới nhất định vui mừng." Thím vừa vuốt gia cụ trong phòng vừa : "Thủ nghệ là tốt. Chỉ là những gia cụ này cần bao nhiêu gỗ vậy?"


      "A Thúc làm gia cụ rất tốt cũng uổng số gỗ dùng, số gỗ này so với bình thường sai biệt lắm. Thím yên tâm , nhà thím cứ chuẩn bị gỗ như bình thường là được."


      "Như vậy tốt!" Vì vậy đám tam lục bà lại bắt đầu trêu chọc tiểu Tô tô.


      Tiểu Tô hôm nay cũng bận. Nhưng tiểu Tô loay hoay rất vui vẻ. đầy tháng của con bảo bối phải náo nhiệt như thế mới được . Tiểu Tô đứng ở trước viện nhìn các đầu bếp bận rộn đem mỗi món ăn làm thành thành phẩm, nhìn lại đầy sân nha đầu, tiểu tử tán loạn, nghe bọ họ chuyện, thỉnh thoảng lại cười rộ lên, tiểu Tô cảm thấy hôm nay là ngày tốt, nên vui vẻ. Nhưng lúc này lại có người tới cửa gây .


      Nhị Lại Tử bị tiểu Tô thu thập mang cả người đầy thương tích trở về, chị nhìn thấy nên gọi rể về. rể vừa nhìn thấy biết Nhị Lại Tử lại làm chuyện xấu liền mắng : " cậu lại làm chuyện gì tốt đây?" Nhị Lại Tử luôn sợ rể, cũng chỉ có rể mới trấn áp được . Thấy rể nổi giận Nhị Lại Tử đành đem chuyện từ đầu đến cuối kể lại.


      Kể xong chuyện Nhị Lại Tử liền vội vàng tránh ra bên, tránh được cước của rể."Chị cậu làm sao có thể có thằng em như cậu? chuyện như vậy mà cũng có thể làm được? cậu cứ chờ xem, nếu tiểu Tú sao cậu sang đó xin lỗi cho tôi. Nếu như tiểu Tú có chuyện, cậu chuẩn bị tâm lý ngồi tù !" rồi rể đen mặt rời . Lưu lại hai chị em ôm đầu mà khóc. Chị Nhị Lại Tử khóc vì hành động vô lương tâm của đứa em. Nhị Lại Tử lại khóc vì người mình bị thương đau!


      Sau khi khóc, Nhị Lại Tử bắt đầu để ý tin tức của tiểu Tú. Mặc dù Nhị Lại Tử bình thường rất vô lại nhưng cho cùng cũng chỉ thường đùa bỡn có chút lưu manh, chiếm chút món lời , trộm con gà con vịt của người ta, chưa từng giết người. Vốn định đến bệnh viện hỏi thăm, nhưng Nhị Lại Tử lại sợ mùi cồn trong bệnh viện, mà vết thương người còn chưa lành, nên đủ dũng khí đến bệnh viện. Vì vậy liền nhờ người chú ý động tĩnh trong bệnh viện.


      Khi Nhị Lại Tử nhận được tin tức mẹ con tiểu Tú bình an bất an trong lòng mới hạ xuống. Nhưng vẫn ra được lời tốt đẹp nào: " chị, em cần lo lắng mà, đứa con lai lịch kia mạng rất lớn." Kết quả bị chị mắng thậm tệ: "Mặc kệ người ta mệnh có cứng hay , em cũng thể như vậy. Từ giờ sống an phận chút cho chị!"


      Nhị Lại Tử hút điếu thuốc, quyết định thừa dịp tiểu Tô tiệc đầy tháng cho con tới cửa xin lỗi, đều là thôn , cúi đầu thấy ngẩng đầu lại gặp, người nào có thể tránh nhau cả đời, còn bằng sớm xin lỗi, cuộc sống sau này cũng tốt hơn chút. Vì vậy rể chuẩn bị ít đồ, muốn mang Nhị Lại Tử tới cửa chịu đòn nhận tội. Nhưng Nhị Lại Tử đồng ý.


      " rể, có phải là rể của em vậy? Làm như vậy em còn đâu mặt mũi nữa, sau này ra đường thế nào?"


      rể nghe vậy rất giận, ném điếu thuốc , mở miệng mắng : "cậu còn cùng tôi chuyện mặt mũi nữa sao? Cái bộ dạng này của cậu da mặt còn dày hơn cả tường thành rồi. Còn cùng tôi làm sao gặp người? có thể như vậy với tôi tại sao lúc đó suy nghĩ tại sao muốn tiện tay ném pháo? Hôm nay cậu tốt, đem cậu trói qua!"


      Nhị Lài Tử gân cổ cãi, chịu làm cho rể tức giận tóm tay : " tiểu Tử ngươi giỏi rồi bây giờ còn biết cãi lại nữa." Chị xông lên ngăn : "Đừng đánh, có lời gì từ từ , " rể giơ tay lên cũng đánh xuống được, chỉ đành phải thả tay xuống: " Em cứ nuông chiều nó ! tại nếu nó với xin lỗi cũng tốt hơn là để về sau em phải bệnh viện hầu hạ nó!"


      Chị Nhị Lại Tử suy nghĩ chút, lau nước mắt khuyên : " chị này, em nghe rể lần , tiểu Tô mà ra tay hung ác lắm, lúc trước đem đem em làm tặc mà bắt em cũng phải biết chứ? Vết thương mấy hôm trước đánh em còn đó?" Chị vừa , Nhị Lại Tử tự chủ run rẩy, sờ sờ bụng của mình, lúc ấy là đau. Vì vậy Nhị Lại Tử suy nghĩ lại, vì những ngày tốt đẹp sau này, giống như bao cát bị người khác đánh, đành theo rể đến nhà tiểu Tô xin lỗi.


      Tiểu Tô nhìn hai người đứng ở ngoài cửa viện, sắc mặt khá là khó coi, thấy Nhị Lại Tử, tiểu Tô mới nhớ tới, mấy ngày này chỉ lo vui vẻ vì có tiểu Tô Tô, quên là ai hại tiểu Tô Tô trước khi ra đời . tại người đó đứng ở cửa nhà mình, nếu phải là hôm nay là đầy tháng tiểu Tô Tô, tiểu Tô động thủ đem hai người đuổi .


      rể Nhị Lại Tử cũng thấy sắc mặt tiểu Tô tốt, vội cười : "Tiểu Tô, cậu đừng tức giận, lần này đúng, ta dạy dỗ nó trận rồi, hôm nay đến đây chính là để cho nó tới xin lỗi với cậu ." rồi bảo Nhị Lại Tử cúi thấp đầu xin lỗi với tiểu Tô. Nhị Lại Tử bị rể ép buộc, miễn cưỡng cùng tiểu Tô câu: " xin lỗi."


      Tiểu Tô thấy tình nguyện xin lỗi, trong lòng càng tức thêm. Chỉ là người ta tới nhận tội, mình cũng thể quá đáng, có số việc cũng phải là có thể rang được. Vì vậy tiểu Tô đành miễn cướng cười : " tới rồi ngồi chút . Tiểu Tú cùng đứa bé ở trong phòng, cũng may ngày đó có Vĩnh Minh, nếu còn biết thế nào."


      Mặc dù tiểu Tô rang là cười , nhưng ý tứ trong lời vẫn làm cho Nhị Lại Tử rét run."Nhà tôi còn có việc thể ở lại được, để lần sau vậy!" rể Nhị Lại Tử cũng cảm thấy có mặt mũi nào mà vào ăn cơm. Vì vậy xin lỗi rồi ra về. đường trở về, reersddi trước, Nhị Lại Tử sau, được nửa đường rể : " Cậu về sau an phận cho tôi, nếu liền đánh gãy chân cậu cũng tốt hơn cậu bị người ta bắt vào tù!"


      Người gây khó chịu , tiểu Tô lại lần nữa lên tinh thần tiếp đãi mọi người uống rượu, nghĩ tới con Tô Tô, tiểu Tô cảm thấy vui mừng rồi. Nhưng sau khi khách về, tiểu Tô vẫn nhịn được cùng tiểu Tú kể khổ: "Tú, em như vậy tốt, chỉ cần ôm Tô Tô. Hôm nay và tiểu Ngọc là cười đến mặt đông cứng cả."


      đến tiểu Ngọc, tiểu Tô cảm thấy tiểu tử này là khá. Mặc dù bình thường có chút biết điều, nhưng là thời điểm mấu chốt vẫn rất hiểu biết. Ban ngày lúc Nhị Lại Tử cùng rể tới tiểu Ngọc liền đứng sau lưng tiểu Tô rời, tiểu Tô suy nghĩ nếu như khi đó mình với bọn họ tranh chấp, đoán chừng tiểu Ngọc là người đầu tiên xông lên giúp tay đánh người.


      Tiểu Tú thấy bọn họ cũng mệt mỏi, vì vậy liền hái rất nhiều trái cây trong gian cho tiểu Tô và tiểu Ngọc mang sang ăn với bà Hảo. Tiểu Ngọc gặm trái cây cười : " Tô, cám ơn nhiều. Cả ngày hôm nay em đều chưa ăn gì, là đói lắm rồi."


      "Đừng nữa, cũng rất đói đây, chúng ta xuống bếp xem có gì ăn được ." Hai người chạy vào phòng bếp tra xét có cái gì ăn . Trong phòng bếp, đồ ăn ít, nhưng phần nhiều là đồ ăn thừa. Nhìn đồ ăn thừa này tiểu Ngọc có khẩu vị: " Tô, nấu chút mì , trong nồi còn chút cháo gà. Chúng ta nấu tô mì gà, đến lúc đó bưng chén cho bà Hảo và chị Tú. Nhất định là rất ngon!" Vì vậy hai người ở phòng bếp nấu mì gà.


      Ăn mì xong mọi người về nghỉ ngơi, nhà ba người tiểu Tô tiếp tục vào gian nghỉ ngơi, đột nhiên tiểu Tú nhớ tới chuyện, cước liền đem tiểu Tô từ trong gian đá ra ngoài: " mang rượu đế còn dư chuyển vào đây ." Vì vậy tiểu Tô ôm vò 50 cân rượu đế vào gian. Tiểu Tú đem Tô Tô giao cho tiểu Tô ôm, sau đó lại đem tiểu Tô ra ngoài gian: " và Tô Tô ra ngoài trước , em đổ rượu xong liền ra ngay."


      Khi tiểu Tú đem vò rượu đế rót hết cho cây nho xong, liền từ trong gian ra, tránh cho bị gian đưa ra ngoài. Hai vợ chồng lại chơi đùa hồi với Tô Tô rồi mới ôm nhau ngủ! Chỉ là, tiểu Tú thể ngủ được bởi vì nửa tâm tư của tiểu Tú còn trong gian, biết gian có cái gì mới nữa đây? Tiểu Tú rất mong đợi!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :