1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông xã, chúng ta cùng nhau làm ruộng đi - Cửu nguyệt bảo Bối (71 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546

      Chương 51: lời đồn đãi


      Tiểu Tú ôm rổ mua mì, nay công nhân nhiều hơn, gạo rất nhanh hết, mới chú ý chút mà hết gạo rồi, cho nên hôm nay đành nấu nửa cơm với nửa mì . Chờ lát nữa tiểu Tô về phải ấy xát gạo nếu mai có gạo nấu cơm!


      Gần đây tiểu Tú hay nghe nhiều chuyện trong thôn, ngoài thôn. Nhưng chỉ có mấy chuyện mẹ chồng nàng dâu thôn đông, nếu chính là thôn tây xem mặt. Gần đây mọi người nhiều nhất chuyện của vợ Tiểu Tứ. Đối với vợ Tiểu Tứ, tiểu Tú mới gặp qua vài lần, lần trước cháy nhà trưởng thôn, mặc dù có ai truy xét, nhưng tiểu Tú cảm thấy chuyện này có liên quan đến chị ấy.


      Vợ Tiểu Tứ cả ngày ra ngoài, con cũng để nó chạy lung tung, thân bẩn thỉu còn cướp đồ ăn của người khác. Ai cũng muốn giúp đỡ, ai thấy vậy cũng cho qua. Mỗi khi mọi người chuyện này, tiểu Tú chỉ ngồi nghe cũng gì.


      Năm ngoái tiểu Tô vừa trở về, trong thôn đem đất của chị ấy phân cho tiểu Tô vợ Tiểu Tứ rất bi phẫn, tiểu Tú cảm thấy có số việc đều là quan tư lợi riêng. Bà Hảo ở nhà nấu cơm, tiểu Tú lại mua thêm chút mì, mặc dù nơi mua mì cũng xa, ngay ở trong thôn, nhưng bà Hảo vẫn cẩn thận dặn dò.


      "Bà Hảo, con hiểu rồi, bà ở nhà trông nhà nhé, con đây." Tiểu Tú chịu được bà Hảo dặn dò nhiều quá. Ôm rổ , 2-3 cân đồ cũng phải rất nặng, nhưng nếu xách thời gian lâu cũng mệt. Vì vậy tiểu Tú đem rổ từ tay trái đổi sang tay phải, đổi ôm cả hai tay, đột nhiên nhìn thấy vợ Tiểu Tứ.


      Chỉ là vợ Tiểu Tứ có chút bình thường. Đường lớn lại đường , còn thỉnh thoảng quay đầu lại xem sau lưng có người hay . Mà tiểu Tú đứng khuất sau cây đại thụ cho nên vợ Tiểu Tứ thấy tiểu Tú. Tiểu Tú thấy hiếu kỳ liền theo vợ Tiểu Tứ.


      Tiểu Tú theo vợ tiểu Tứ đến sân phơi cỏ khô của xã. Tiểu Tú thấy cần phải đến gần thêm nữa vẫn nghe được thanh nơi đó. Tiểu Tú nghe thấy sau đống cỏ khô có người đàn ông, có vẻ như ở đây chờ vợ tiểu Tứ từ lâu: "làm sao bây giờ em mới đến, chờ em lúc lâu rồi."


      Vợ Tiểu Tứ : " vội cái gì, nhà em nhiều công việc, phải làm xong em mới được. Con trai cũng phải nhờ người ta trông hộ. hay muốn em dẫn nó đến?" Nghe thấy vợ Tiểu Tứ , người đàn ông cười ha ha hai tiếng, lại nghe vợ Tiểu Tứ hỏi: " rốt cuộc đến lúc nào lấy em?"


      "Em đừng vội để thu dọn phòng ốc chút. Phải chuẩn bị chút mới đón em được chứ." Người đàn ông tươi cười : "Nhưng ràng nhé, nuôi con em, chỉ lấy mình em thôi. Việc này trước với em rồi, em có hiểu ."


      Tiểu Tú nghe xong sững sờ, vợ tiểu Tứ muốn tái giá sao? Người ta chỉ cần vợ Tiểu Tứ, cho phép mang theo con. Đứa bé phải làm thế nào đây? Tiểu Tú tự nhiên nhớ ra tên đứa bé là Hổ Tử hay là gì. Chỉ nhớ đứa bé có đôi mắt to tròn.


      Tiểu Tú còn muốn nghe thêm chút, nhưng hai người trong đống cỏ cũng gì nữa, chỉ là phát ra tiếng ư...ư… a...a…, tiểu Tú là người từng trải, vừa nghe cũng biết đây là tiếng gì, vì vậy tiểu Tú liền lặng lẽ về, nhưng mấy bước, tiểu Tú theo bản năng quay đầu lại nhìn cái, kết quả vừa đúng chạm vào tầm mắt của vợ Tiểu Tứ. Vợ Tiểu Tứ kinh ngạc, tiểu Tú chỉ cười chút rồi xoay người rời .


      Lúc tiểu Tú về nhà bà Hảo đợi ở trước cửa: "Tú a, con mua mì lâu quá làm bà định tìm con đây." Tiểu Tú muốn chuyện kia với bà Hảo, liền : "Con mua rồi cùng người ta mấy câu , cho nên về hơi muộn." Bà Hảo nghe vậy gật đầu.


      Tối hôm đó tiểu Tú cũng có tâm trạng ghi sổ, nên lên giường ngẩn người. Lúc tiểu Tô lên giường, tiểu Tú vùi đầu ở vai tiểu Tô, sau đó hỏi tiểu Tô: "Tiểu Tô, hôm nay em nhìn thấy vợ Tiểu Tứ."


      " vợ tiểu Tứ tìm em sao?" Tiểu Tô lấy chăn mỏng cẩn thận đắp cho hai người. Mặc dù trời chuyển sang hè, nhưng ngoài phòng nhiều cây cối, đến buổi tối mở cửa sổ phải đắp chăn mỏng cho đỡ lạnh.


      " phải, em nhìn thấy chị ấy ở cùng người đàn ông, hơn nữa chị ấy còn muốn lấy chồng, người kia cho chị ấy mang theo con tái giá." Tiểu Tô nghe xong, chỉ là vỗ vỗ tay tiểu Tú: "nhà ai có phúc nhà đấy, đứa trẻ nhà nghèo sớm biết lo liệu việc nhà. Em ngủ sớm chút . Ngủ ngon mới có tinh thần dưỡng thai."


      Tiểu Tú nghe lời tiểu Tô, cũng muốn quản nhiều những thứ này. Chỉ là suy nghĩ chút tiểu Tô cũng gần như vậy, nhưng tiểu Tô so với con của Tiểu Tứ khá hơn chút. Lúc ấy tiểu Tô vẫn có ông bà. Khi ông bà mất tiểu Tô bỏ làm lính rồi.


      "Em hiểu rồi" Tiểu Tú cũng phải là thánh mẫu, cái gì cũng xen vào. tại quan trọng nhất chính là đứa bé trong bụng, còn muốn cùng bà Hảo và tiểu Tô cùng nhau sống vui vẻ. Những cái khác đều lien quan tới mình.


      " Em nên nhớ mọi việc em thể quan tâm hết được, lời sai đâu. Đúng rồi, lấy chút trái cây ra ngoài ăn ít ! Em mấy ngày chưa ăn rồi." Trái cây đợt trước bị tiểu Tô mang bán toàn bộ rồi, đợt này cũng phải đợi hơn nửa tháng mới có thể ăn, cho nên tiểu Tô mấy ngày được ăn trái cây, lúc trước có ít cũng đều để cho bà Hảo và tiểu Tú ăn.


      Tiểu Tú nghe vậy liền cười híp mắt mang tiểu Tô cùng nhau vào gian, chỉ thấy trong gian, trái cây có thể ăn được. Tiểu Tú nhìn tiểu Tô giống như con khỉ từ xuống dưới hái trái cây ăn: "Tiểu Tô, nhìn xem cây trái cây lại chín rồi, có thể mang bán rồi. Mặc dù trong tay chúng ta có chút tiền, nhưng có nhiều tiền để dành cũng được."


      Tiểu Tô cắn trái cây: "để qua mấy hôm nữa , Những trái cây này mới bán chưa lâu, mấy ngày nữa lại mua ít cây, dù sao ở đây cũng còn trống , trồng nhiều chút cũng có nhiều loại ngon để ăn." "Ừ, vậy chờ mấy hôm nữa!"


      Vì vậy hai người liền cùng nhau ngủ ở trong gian, tiểu Tô phát nếu buổi tối ngủ ở gian, ngày hôm sau tinh thần rất tốt, về phần tại sao có thể như vậy, tiểu Tú cùng tiểu Tô cũng . Nhưng là kể từ phát gian có tác dụng này, tiểu Tô cùng tiểu Tú phần lớn đều ngủ trong gian. Dù sao trong đây cũng an toàn!
      linhdiep17 thích bài này.

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546

      Chương 52:


      Kể từ ngày bắt gặp chuyện của vợ Tiểu Tứ, tiểu Tú mấy ngày đều lo lắng chị ấy bỏ lại con để tái giá. Đứa bé cha vốn đáng thương rồi, nếu có mẹ, vậy lại càng đáng thương. Nhưng là qua mấy ngày cũng có tin tức gì truyền tới, vì vậy tiểu Tú cũng chú ý nữa.


      Phòng ốc xây rất nhanh, xong phần móng, có thể thấy hình dáng rồi. Thấy vậy bà Hảo rất hài lòng, đỡ tiểu Tú đứng ở bên cạnh nhìn phòng ốc."Tú a, chân bà yếu rồi, đến lúc xây xong bà ở luôn tầng , căn phòng hướng phía đông tệ." Bà Hảo lời này cười rất vui vẻ, đây là cháu rể giúp bà xây phòng ốc.


      Tiểu Tú nhìn căn phòng bà Hảo chỉ chút, nhưng là cũng nhìn ra thứ gì , phòng ốc mới xây chưa cao đến nửa người, tiểu Tú là nhìn ra có cái gì tốt. Nhưng nếu bà Hảo muốn ở phòng đó, vậy theo ý bà để trang trí phòng, bà ở cũng thích hơn.


      Thấy bà Hảo và tiểu Tú tới, người phụ nữ làm giúp liền : "bà có phúc lớn, được cháu rể xây lại nhà cho." Bà Hảo nghe vậy rất vui mừng. ràng trong lòng rất hả hê, nhưng vẫn câu: "A, bọn hiểu chuyện, con lấy chồng như bát nước hắt , tiểu Tú nhà bà cũng hiểu được phải giúp nhà chồng! Nhưng tiểu Tô tốt, mọi thứ đều muốn chu đáo ."


      Tiểu Tú đứng lâu cảm thấy eo có chút mỏi, liền tay chống nạnh nhìn bà cùng người ta khoe khoang. Vừa nhìn còn vừa lấy tay đấm đấm ngang hông, muốn cho mình thoải mái chút, đấm thấy tay ại giúp mình đấm bóp, quay đầu nhìn lại, thấy tiểu Tô cau mày giúp mình đấm lưng. "Hôm nay sao về sớm vậy?"


      Tiểu Tô trả lời, lại hỏi câu: "Eo của em mỏi lắm sao? Hay ngày mai viện khám chút?" Vừa vừa đỡ tiểu Tú về." Em ngủ chút , chờ lát mang cơm vào phòng cho em, em chỉ cần ngồi giường ăn là được rồi." xong tiểu Tô giống gà mẹ bảo vệ gà con che chở tiểu Tú về phòng.


      "Bà Hảo, con đưa tiểu Tú về trước, bà cũng mau trở về ăn cơm nhé!" Lúc gần tiểu Tô hướng về phía bà Hảo gọi tiếng, bà Hảo chuyện hăng say nên liền : "Được rồi." rồi tiếp tục cùng người ta chuyện phiếm.


      Hôm nay, từ buổi sáng bà Hảo bắt đầu hầm canh gà, hầm cách thủy đến bây giờ riêng gì thịt mà xương cũng mềm, ăn đều cần nhai, nhàng ngậm có thể nuốt xuống. Buổi chiều sau khi ngủ trưa dậy, tiểu Tú ăn trước chén canh, lại gặm cái đùi gà. Ăn xong lại muốn ăn nữa, nhưng tiểu Tú muốn buổi tối cùng mọi người cùng nhau ăn nên múc thêm nữa.


      Tiểu Tô trở lại ngửi thấy mủi thơm của canh gà, cũng thèm ăn: "Tiểu Tú, tay nghề của bà Hảo tốt. về cũng hơn năm ăn cơm bà nấu bây giờ ăn cơm ai nấu cũng thấy ngon!" Tiểu Tú cười nhìn : "Vậy chịu khó chút khi nào rảnh nhờ bà dạy cho nấu, khi nào muốn ăn tự nấu, nấu cho em ăn nữa!"


      Tiểu Tú nấu cơm tạm được nhưng lại biết nấu mấy món ăn, nấu chín được nhưng có vị gì, như vậy phải lãng phí nhiều nguyên liệu nấu ăn. Cho nên Tiểu Tú mới để tiểu Tô học tài nấu ăn của bà Hảo."được rồi, chờ xây nhà xong học, đến lúc đó em muốn ăn gì nấu cho em."


      "Được, em nhớ kĩ, đến lúc nấu được phạt ."


      "em muốn phạt gì nào?" Tiểu Tô bên cùng tiểu Tú đùa, bên dọn cơm ra, tiểu Tú ở bên cạnh cầm bát đũa."Em liền phạt ba ngày được vào phòng ngủ!"


      Vợ chồng son cười cười , chờ bà Hảo về cùng nhau ăn cơm tối. Lúc ăn cơm bà Hảo vẫn : "Tiểu Tô, bà vui vẻ. bây giờ là lúc bà cực kỳ có mặt mũi. Bọn họ tất cả bà có phúc khí, bà cũng cảm thấy bà là có phúc khí. Có cháu tiểu Tú này, nó lại gả cho cháu rể tốt nữa."


      Tiểu Tú, tiểu Tô cười cười lời nào, chỉ là thấy bà vui vẻ ăn cơm cũng ngon hơn. Ăn xong cơm tối, tiểu Tô đỡ tiểu Tú ra ngoài tản bộ, bà Hảo liền : "các con , bà ở nhà dọn dẹp chút. Nhớ về sớm nhé."


      Cứ như vậy tiểu Tô và tiểu Tú liền ra cửa tản bộ, đường gặp phải người mới vừa tan việc hoặc mới từ quan trở lại người. Tiểu Tú cùng tiểu Tô đều cùng người khác chào hỏi, đến lúc này Tiểu Tú phát vai vế của mình , trừ mấy người lớn tuổi, những người khác đều gọi thím, . Khoa trương hơn còn có mấy đứa trẻ gọi là bà nội.


      “ bà nội, bế bế”. tiểu Tú giật giật miệng, nhìn thấy ánh mắt ngây thơ của đứa bé cũng chỉ biết vỗ vỗ đầu nó.


      Trong lúc lơ đãng ngang qua xã, thấy những đống cỏ, tiểu Tú lại nghĩ đến vợ Tiểu Tứ, "Tiểu Tô, tại nhà chúng ta có bốn năm mẫu ruộng rồi, định trồng gì?" Thấy tiểu Tô ban ngày phải làm, tan việc còn phải về nhà làm ruộng, tiểu Tú thấy hơi khó chịu, lại nếu làm ruộng đồ trong gian cũng đủ cho nhà ba người ăn, hơn nữa còn ngon hơn bên ngoài trồng!


      Tiểu Tô cũng cảm thấy mệt, làm lính mấy năm nên sớm rèn luyện thể lực tốt: " cần lo lắng, ban ngày làm cũng chỉ chạy chút nghiệp vụ, cũng phải công việc dùng đến thể lực, buổi tối làm ruộng chút cũng sao." Tiểu Tô ngẩng đầu nhìn trời: "chúng ta cũng lúc rồi, về nhà thôi, nhìn em xem nên về nhà ngủ sớm mọt chút."


      Lúc này trời hơi tối, tiểu Tú nhìn trời chút cũng gật đầu: "Được rồi, chúng ta về thôi. Trở về lại hái ít trái cây ăn!" Mặc dù trong gian hái quả chỉ cần tiểu Tú nghĩ chút là có thể hái xuống, nhưng tiểu Tô lại muốn tiểu Tú sử dụng chức năng này. Bởi vì tiểu Tô biết tiểu Tú dùng những công năng này có ảnh hưởng đến than thể . Vì vậy, tiểu Tô tự mình lên cây hái.


      Tiểu Tô đỡ tiểu Tú: "Hôm nay em muốn ăn trái cây gì?" Trong gian có nhiều loại, lựa chọn cũng nhiều hơn. Mà bây giờ tiểu Tú thưởng thức cũng hay thay đổi, cho nên trước lần hái cũng hỏi ý tiểu Tú. Tiểu Tú suy nghĩ rồi : "Em muốn ăn quả dâu rồi, nhưng biết chín chưa."


      Tiểu Tô biết tiểu Tú muốn ăn quả gì. Nhưng quả cây dâu tằm còn chưa chín , trong gian còn có quả nho cũng như vậy chưa thể ăn. Làm cho tiểu Tú là thèm ăn nhưng được ăn."để xem chút nếu chín liền hái cho emi ăn. ăn cái khác."


      May mà tiểu Tú kén ăn, được ăn cũng thôi. Bởi vì tiểu Tú cảm thấy mình rất may mắn. ở cái thời đại này, được ăn thế này tốt lắm rồi, trước kia nghe mẹ năm cũng chỉ được ăn ít hoa quả.


      Lúc trở về, tiểu Tô đỡ tay tiểu Tú, tiểu Tú thấy tiểu Tô cực kỳ cẩn thận rất đáng : " Ta , tiểu Tô tử, chỉ cần hầu hạ tốt bản Thái hậu, nhất định cho ngươi chức vị và tiền bạc!" Tiểu Tô sửng sốt chút, nhưng rất nhanh phản ứng lại: "nương nương, tiểu Tô tử nhất định hầu hạ ngài tốt, nhưng tiểu Tô tử cần chức vị cũng cần tiền bạc, chỉ cần nương nương lòng đối tốt với tiểu Tô tử!"


      Hai người cứ như vậy trêu chọc nhau về nhà, chỉ là nửa đường chạy ra đứa trẻ, thiếu chút nữa va vào người tiểu Tú, may mà tiểu Tô phản ứng nhanh, tay kéo đứa bé ra. Lúc đứng vững nhìn kỹ lại, lại là con Tiểu Tứ, vì vậy tiểu Tô hỏi "Hồ Tử, trễ thế này tại sao về nhà vậy?"


      ngờ Hồ Tử khóc lên : "Mẹ con bị bệnh, con muốn tìm thầy thuốc…….!" Vừa nghe Hồ Tử , tiểu Tô cùng tiểu Tú liền theo Hồ Tử về nhà xem. Nhà Hồ Tử cũng lớn, chỉ có hai gian nhà trệt, đẩy cửa ra thấy mùi khó ngửi. Tiểu Tú ngửi thấy mùi này buồng nôn, vì vậy khoát tay muốn tiến vào, vì vậy tiểu Tô tìm cái ghế để ngồi xuống, lúc này mới lôi kéo Hồ Tử vào nhà xem có sao .


      Vào nhà đốt đèn, tiểu Tô quay người lại nhìn thấy vợ Tiểu Tứ miệng sùi bọt mép nằm giường, nhất thời liền sợ hết hồn, vội chạy lên trước xem vợ Tiểu Tứ có hơi thở , may mắn là còn hơi thở yếu ớt. Vì vậy tiểu Tô liền dặn dò Hồ Tử: "Hồ Tử, con ở đây trông mẹ để chú tìm đại phu." Hồ Tử khéo léo gật đầu cái.


      Ra cửa, tiểu Tô cũng kịp cùng tiểu Tú gì, chỉ câu: "Em ở đây chờ chút." Liền chạy . Tiểu Tô chạy về nhà cùng bà Hảo tiếng tiểu Tú ở nhà Tiểu Tứ, bà nhanh sang đón tiểu Tú về. Sau đó chạy sang nhà Thôn trưởng, Thôn trưởng vừa nghe thấy tiểu Tú vội chuẩn bị .


      Chỉ là lúc tiểu Tô cùng thôn trưởng đem vợ Tiểu Tứ đưa đến bệnh viện vợ Tiểu Tứ cón hơi thở, dù thầy thuốc cố gắng cấp cứu vẫn thể nào cứu người trở lại. thể mang người trở về. Bởi vì tiểu Tô ngày mai còn phải làm, cho nên tiểu Tô ở lại, lúc tiểu Tô từ nhà tiểu Tứ về nửa đêm.


      Về đến nhà rón rén rửa mặt, cẩn thận nằm ngủ bên cạnh tiểu Tú, nhưng tiểu Tú vẫn bị đánh thức: "Tô, vợ Tiểu Tứ như thế nào rồi?" Tiểu Tô ngáp : "Người thể cứu được, bệnh viện trả về rồi. Hồ Tử sang nhà thím bên cạnh ngủ. giờ chú bác nhà tiểu Tứ xử lý . Ngày mai trước khi làm lại qua xem chút."


      Tiểu Tô cố hết sức, vỗ vỗ lưng tiểu Tú, ôm vào trong ngực: "Ngủ , trời sắp sang rồi." Vừa chuyện chút tiểu Tô cũng ngủ luôn, nhưng tiểu Tú lại ngủ được. biết là ban ngày ngủ nhiều, hay tại sao. Nhưng nhìn đến vẻ mệt mỏi của tiểu Tô, tiểu Tú cũng có gọi dậy. Dựa vào trong ngực tiểu Tô, tiểu Tú cảm thấy an tâm, từ từ liền ngủ.


      Ngày hôm sau lúc tiểu Tú còn ngủ, liền nghe thấy nơi xa truyền tới tiếng kèn. Lúc tiểu Tú dậy tiểu Tô làm rồi, bà Hảo cũng hỗ trợ. Vì vậy tiểu Tú liền mang ghế bành ngồi ở trong sân phơi nắng. Theo phong tục, tiểu Tú mang thai, Tiểu tú là thể tham gia đám tang, tránh cho dính cái gì sạch .


      Vì vậy tiểu Tú cũng đành phải ngồi trong sân, nghe tiếng kèn truyền đến, nhớ tới mấy ngày trước còn thấy vợ Tiểu Tứ cùng người khác ở chung chỗ, tiểu Tú nghĩ vợ Tiểu Tứ thực nghĩ thong sao mà lại uống thuốc sâu? Có chuyện gì mà nghĩ quẩn như vậy, tại để lại con thơ khồn cha mẹ đáng thương.


      Nhưng nếu như có thể tiểu Tú vẫn muốn biết vợ Tiểu Tứ tại sao phải uống thuốc sâu, bởi vì tiểu Tú cảm thấy, người có thể làm ra chuyện phóng hỏa dễ dàng đến đường cùng. Hơn nữa, vợ Tiểu Tứ phải định tái giá sao? Tại sao lại tự sát đây? Nhưng tại những thứ này cũng quan trọng, người còn, gì cũng kịp nữa rồi.


      Vợ Tiểu Tứ chết ở trong thôn liền trận xôn xao, trở thành chuyện nhiều chuyện rất nhiều người , cái gì cũng lôi ra . Có người tiểu Tứ trời đơn nên về đón vợ theo, cũng có người Tiểu Tứ thấy vợ muốn tái giá, vì vậy mất hứng liền về mang vợ . Nhưng mặc kệ như thế nào cũng vô ích, chỉ để lại Hồ Tử, nghe Hồ Tử được ông ngoại mang về nuôi.


      Náo nhiệt qua cuộc sống tiếp tục, tiểu Tú và bà Hảo ngày ngày nhìn phòng ốc xây càng ngày càng tốt, nhiều việc phải làm bà Hảo cùng tiểu Tú có thời gian suy nghĩ việc khác nữa.


      Theo tập tục khi đổ mái nhà cần mời bánh kẹo. Chủ nhà phải chuẩn bị bánh kẹo, còn có pháo. Chờ sư phụ đem xà nhà đưa vào vị trí chủ nhà phải đốt pháo, còn phải đứng ở lầu hướng lầu dưới ném bánh kẹo xuống. Tóm lại, đây là trõng những chuyện lớn khi xây nhà cần làm. Phải làm náo nhiệt.


      Vốn là những thứ này do nhà mẹ đẻ của chủ nhà chuẩn bị, nhưng tiểu Tú cũng chỉ có bà Hảo là người than duy nhất, vì vậy đều phải tự mình chuẩn bị, cho nên tiểu Tú cùng bà Hảo vội vàng chuẩn bị mọi thứ. Thím nhà bên cũng sang hỗ trợ. Ba người đàn bà thành cái chợ, ba người vừa chuẩn bị vừa đùa giỡn nhau. chuyện nhà ở thôn Đông với thôn Tây, nhà nàng dâu nhà ở thôn Đông hết ăn lại nằm, mẹ chồng độc ác, tóm lại tiểu Tú chỉ xem như là nghe kể chuyện cổ tích.

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546

      Chương 53: chuẩn bị ở cữ


      Tại sao vợ tiểu Tứ chết, tiểu Tú biết, cũng muốn biết, chắc đây là tâm lý bà bầu. Chỉ cần nghĩ đến đứa bé trong bụng muốn nghe chuyện vui. Đều muốn cả ngày vui vẻ, tiểu Tú trước kia nghe người ta qua cách dưỡng thai, phải cho đứa bé nghe nhạc, cùng bảo bảo trong bụng chuyện mỗi ngày, còn phải đọc truyện cổ tích cho bảo bảo nghe. Mặc dù trước kia chỉ nghe , nhưng tiểu Tú ngại thử qua.


      Tục ngữ , nhập gia tuỳ tục, có gì cố gắng hết sức. Cho nên bây giờ tiểu Tú tìm tòi tình huống ở đây. Niên đại này, rất ít người biết Mozart, ở đây việc giải trí chủ yếu là nghe kịch, đặc biệt thích kinh kịch! mấy vở như trân châu tháp, mọi người nghe thấy rất hay, còn có thể hát theo mấy câu.


      Đối với kinh kịch tiểu Tú cũng hát theo chút, nhưng hát đúng tiêu chuẩn, mà tiểu Tô thích nhất là buổi tối ôm tiểu Tú trong ngực, mà tiểu Tú nhàng hát mấy đoạn, thời gian như vậy tiểu Tô đều thấy chán. Chỉ là nhiều lúc tiểu Tú hát số ca khúc lạ. May tiểu Tú chỉ nhớ số tiết tấu ca khúc, quên rất nhiều lời, cho nên cũng chỉ kêu hừ hừ, nếu để cho tiểu Tô nghe những ca khúc tình kia, đoán chừng tiếp thụ nổi.


      Đợi đến lúc bắt đầu lợp ngói cho nhà mới, tiểu Tú mang thai gần bảy tháng. Bà Hảo luôn tiểu Tú có phúc khí: "Chưa tới mấy ngày lợp xong ngói, có thể quét vôi rồi, chờ quét vôi xong có thể dời vào ở. đến lúc con ở cữ là được ở nhà mới rồi."


      Vừa nghĩ tới ở cữ, tiểu Tú có chút sợ, trước kia nghe người ta qua, lúc ở cữ thể tắm, thể xuống giường, ngay cả đánh răng cũng được: "Bà Hảo, con nhất định phải ở cữ ở phong mới, cần phải đẩy nhanh tốc độ." ra phải tiểu Tú sợ người ta đẩy nhanh tốc độ chất lượng tốt, mà là nghĩ làm thế nào để mình ở cữ thoải mái chút. Tiểu Tú bắt đầu suy tính dùng thời gian còn lại khai thông đầu óc cho tiểu Tô. Nếu muốn tháng rửa mặt, tháng đánh răng, chắc tiểu Tú điên mất.


      Về phần làm sao thay đổi tiểu Tô, tiểu Tú cảm thấy nên bắt tay từ lời thầy thuốc . Vì vậy tiểu Tú chọn hôm tiểu Tô rãnh rỗi, lôi kéo tiểu Tô cùng bệnh viện. Mặc dù phải ngày kiểm tra. Mang thai bảo bảo, trừ lúc ngã bệnh hoặc là sắp sinh, thời điểm khác đều cần bệnh viện. Còn có những người đến ngày sinh mời người về nhà đỡ đẻ.


      Ở khoa phụ sản, bác sĩ nhìn thấy tiểu Tú lại tới cười : "Chưa từng thấy qua phụ nữ có thai nào khẩn trương như , tháng đến lần, bây giờ còn đem người nhà theo." Tiểu Tú cũng cười, thầm nhủ trong lòng tại quan điểm khám thai còn chưa phổ biến, về sau tháng tới lần là bình thường, lần cũng tới mới quan tâm đời sau đấy."bác sĩ Vương, lần này lại làm phiền bác sĩ."


      Người xưa đánh kẻ chạy đánh kẻ chạy lại, bác sĩ Vương cũng cái gì nữa, cũng liền kiểm tra chút, đo bụng tiểu Tú, nghe chút tiếng tim thai, sau đó ."tiếng tim thai nghe rất ràng đấy, cha nó có muốn nghe chút ?" Bác sĩ Vương tốt bụng cũng cho tiểu Tô lắng nghe hồi tiếng tim thai.


      Tiểu Tô có chút sững sờ cầm ống nghe khe khẽ để bụng tiểu Tú, học động tác của bác sĩ Vương cẩn thận nghe. Kết quả nghe thấy thanh như thanh xe lửa khởi động, tiểu Tô bị sợ chút, lập tức liền ngẩng đầu lên nhíu mày cái. Bác sĩ Vương thấy động tác của tiểu Tô liền cười ngừng.


      Tiểu Tú cũng thấy động tác của tiểu Tô, thuận tay vỗ vỗ tiểu Tô, ý bảo đỡ mình, lần này tới chủ yếu phải để tiểu Tô nghe tiếng tim thai, mà là muốn cho tiểu Tô biết thêm chút kiến thức về thai phụ, mình ở cữ cần theo khoa học. "Bác sĩ Vương, mấy tháng nữa tôi sinh rồi, lúc ở cữ có cần chú ý gì ?"


      Bác sĩ Vương xem sổ khám bệnh của tiểu Tú mang đến, cũng ngẩng đầu lên trả lời: "Lúc ở cữ cần nghỉ ngơi tốt, uống nhiều nước, ăn nhiều đồ bổ để có sữa cho đứa bé. Cái khác đều bình thường là được."


      Tiểu Tú thấy bác sĩ Vương trả lời cái mình muốn, vì vậy lại hỏi: " Bác sĩ Vương, bà tôi hơn bảy mươi rồi, tôi muốn bà chăm sóc tôi mệt mỏi, cho nên bác sĩ có thể giải thích cặn kẽ chút ? Đến lúc đó, tôi phải làm gì. Tôi nghe , ở cữ tháng thể xuống giường, thể rửa mặt, đánh răng, tắm. . . . . ." Tiểu Tú vừa vừa nhăn nhó mặt.


      Bác sĩ Vương nghe tiểu Tú : "Sao có thể tháng rửa mặt, như vậy rất bẩn." Vì vậy lôi kéo tiểu Tô cùng tiểu Tú ngồi xuống . Bác sĩ Vương , sinh xong đứa bé nghỉ ngơi hai ngày phải xuống đất chút, làm tử cung nhanh trở lại bình thường. Lúc rửa mặt, đánh răng dùng nước ấm, được tắm, nếu nhịn nổi lấy khăn lông lau qua chút! Bác sĩ Vương còn nhiều thứ, tiểu Tô cẩn thận nhớ kỹ. Tiểu Tú thấy vậy cười trộm liên tục.


      vất vả mới ra về, đầu óc tiểu Tô cũng trở lại bình thường, khôn vặt của tiểu Tú sao có thể lừa gạt được : " thấy hôm nay em cố ý dẫn tới nghe đúng ?" Tiểu Tú cười hắc hắc hai tiếng: " trong nhà ít người, đến lúc em sinh phải chăm sóc em chứ còn gì?"


      Tiểu Tô suy nghĩ chút cũng thấy có lý, nhà mình có bốn người là tính cả đứa bé rồi. Đợi đến lúc tiểu Tú sinh, hai người lớn phải chăm sóc tiểu Tú và đứa bé, hơn nữa còn phải tiếp khác đến thăm mẹ con tiểu Tú. Mà bà Hảo tuổi cao, nên tiểu Tô phải làm nhiều hơn. " May mà em để ý, tất nhiên phải chăm sóc em rồi!"


      Tiểu Tú hừ mấy tiếng: "Thế nào, tình nguyện?" Tiểu Tô vội cười: "em là vợ , em cần cũng phải chăm sóc chu đáo chứ!" Tiểu Tú nhìn tiểu Tô tác quái nhất thời nhịn được liền cười phá lên. Vừa cười vừa , cẩn thận làm suýt nữa ngã, may mà tiểu Tô nhanh tay kéo lại, tiểu Tô bị dọa sợ: "Em bao nhiêu tuổi rồi, đứng như thế à?"


      Tối nay sau khi về nhà, tiểu Tô đều nhìn chằm chằm tiểu Tú, ngay cả lúc tiểu Tú và bà Hảo cùng nhau chuẩn bị tã, quần áo cho bảo bảo cũng ở bên cạnh nhìn. Tã của bảo bảo là dùng ga giường cũ để làm. Ga giường cũ đều là bông vải, dùng cũ rồi vải vóc liền rất mềm, dùng cái này làm tã rất tốt cho da trẻ .


      Mà quần áo đều do bà Hảo sang hàng xóm xin lại, theo tập tục khi bảo bảo mới sinh ra phải mặc lại quần áo cũ, như vậy bé yếu ớt, cũng có chút hơi người rất tốt cho đứa bé. Nhưng tiểu Tú lại cảm thấy khi mặc quần áo cũ sợi tổng hợp mềm, cũng giống như dùng ga giường cũ làm tã, là dính chút hơi người cũng chỉ để an tâm thôi, nhưng bà Hảo chuẩn bị cứ dùng, trong thôn nhà ai cũng vậy cả.


      Ngày qua , thợ xây rồi, tiếp theo đó là thợ sơn cùng thợ mộc tiếp tục làm. Nhưng thời đại này cũng có gì phức tạp. Tiểu Tú muốn nhờ họ làm mấy thứ mình thích, thấy họ làm được tiểu Tú thể bội phục người dân lao động vĩ đại. Mà khiến cho tiểu Tú hài lòng là họ làm hộc tủ, cái rương cây đinh cũng có, toàn làm bằng dụng cụ có sẵn mà cũng rất tốt làm tiểu Tú rất bội phục.


      Tính toán chút, tiểu Tú lại có ý tưởng, nếu tại mua ít gỗ hồng, sau đó nhờ các sư phụ tỉ mỉ làm mấy bộ đồ, tương lai lấy ra đều rất đáng tiền, mà tại giá gỗ hồng rất rẻ!
      linhdiep17 thích bài này.

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546

      Chương 54:


      Lại qua nửa tháng, tiểu Tô được lấy lương mang về đưa cho tiểu Tú, tiểu Tú nhìn số tiền trong tay cảm thấy lo lắng. Trước kia hay định lượng tiền mặt là mấy vạn, tại cầm mười mấy đồng cảm thấy ít ỏi, với lại xây nhà sắp xong hai vạn đồng tiền cũng gần hết, vì vậy tiểu Tú cảm thấy lo lắng.


      "Tiểu Tô a, xem nhà ta lại sắp hết tiền rồi, hay là chúng ta lại bán trái cây trong gian. Em tính rồi, chờ bán trái cây về em cũng sắp sinh, đến lúc đó trong tay có tiền trong lòng còn lo lắng em cũng yên tâm ở cữ." Tiểu Tú lôi kéo tiểu Tô vào gian, ngồi dưới gốc cây .


      Tiểu Tô sờ sờ đầu, kiếm được bao nhiêu tiền đều đưa cho tiểu Tú, cho nên khi tiểu Tú muốn kiếm tiền, tất nhiên cũng nghĩ biện pháp kiếm tiền: "Ừ, đợi ngày mai gọi điện thoại cho chiến hữu, xem bọn họ còn muốn lấy trái cây ." Mặc dù Hứa , có trái cây bán cho nhưng vẫn phải hỏi lại chút.


      Ngày hôm sau, tiểu Tô liên lạc với Hứa: " gần đây mọi người sống tốt ?" Hứa vừa thấy là tiểu Tô gọi, trái tim liền nóng lên, lúc trước mua số trái cây kia mọi người phản ứng rất tốt, ngay cả vợ mình cũng thích, đặc biệt là khi mình lấy được túi cà chua cho ấy.


      " này tiểu Tô, có phải em lại có đồ tốt gì ?" Hứa rất mong chờ. Tiểu Tô cười hắc hắc hai tiếng: " Em lại có chút trái cây muốn bán, nghĩ đến thăm các tiện thể kiếm chút tiền mua sữa cho con." Tiểu Tô xong ngại quá, nhưng Hứa nghe lại rất hài lòng.


      "Hảo tiểu tử, mới nghe cậu kết hôn lâu giờ sắp có con trai ôm rồi" Hứa lớn tiếng cười hai cái: " Cậu có trái cây gì, bao nhiêu cân?" Tiểu Tô cũng khách khí, đem số lượng ngay hôm qua quan sát ra."Trái cây giống đợt trước nhưng số lượng em chưa biết, nếu lấy em xem xem có bao nhiêu."


      " Cậu có bao nhiêu mang đến đây cả . Xem lần này tiểu tử ngươi có thể cung cấp loại nào, cái khác cần nhiều." Vì vậy chuyện này cứ quyết định như vậy. Lúc về nhà tiểu Tô lại mua nhiều bao bố mang về. Chỉ là, tiểu Tô nghĩ đến điều, lúc trước là mua ngàn túi đừng đồ ở vài cửa tiệm, lần này cẩn thận tránh những cửa tiệm đó mà tiệm khác mua ngàn cái túi. Chỉ cần gian vẫn còn vẫn cần dùng đến số túi này.


      ngàn túi phải ít, tiểu Tô đành phải mượn chiếc xe đẩy tay, mất nhiều sức lực mới mang về được. Tiểu Tú nhìn thấy tiểu Tô đầu đầy mồ hôi cười: " sao ngốc vậy, chỉ cần để em cùng em chuyển vào gian luôn, cần tự mang về như vậy."


      Tiểu Tô lúc này mới nhớ tới: "Lần sau , lần sau mang em cùng, lần này cũng mang về đến nơi rồi." Vợ chồng son thừa dịp bà Hảo chú ý liền vào gian, tiểu Tú lại chỉ huy trái cây tự hái xuống, tự đóng gói. Sau đó chờ tiểu Tô liên lạc xe lửa để giao hàng.


      Tiểu Tú bụng lớn nên đứng lâu liền đau lưng, vì vậy liền lấy hai quả táo.Ngồi ở trong sân của căn nhà trong gian nhìn cây nho, tiểu Tú lại ngứa tay, lúc đầu tưới vò rượu trắng, sau lại thêm rượu vàng, nhớ ở bên ngoài còn có ít rượu gạo lúc làm tiệc rượu, tiểu Tú liền muốn đem rượu xách vào tưới cho cây nho.


      Nhưng tiểu Tú biết lại có biến hóa gì, tựa như nhận được món quà tặng chứa ở trong hộp, trước khi mở ra biết có gì, có thể là cái hộp Pandora, cũng có khả năng là chứa hòm bảo bối. gian tại rất tốt. Có cái ăn, uống còn kiếm tiền được nên vẫn để thời gian nữa hẵng làm việc này.


      Liên lạc được xe lửa, tiểu Tú liền thừa dịp buổi tối đem trái cây chuyển vào như lúc trước, vợ chồng son lưu luyến rời cáo biệt. Tiểu Tô vuốt tiểu Tú cái bụng , : " Em ở nhà chờ , rất nhanh về." Tiểu Tú gật đầu cái, vẫy tay tạm biệt tiểu Tô.


      Xe lửa chạy, lần này đồ ở ba toa xe, để cho tiện coi chừng đồ, tiểu Tô ngồi ở toa giữa . Có kinh nghiệm lần trước, lần này tiểu Tô chuẩn bị rất đầy đủ. cái đệm sợi bông , lại thêm cái áo khoác ngoài dầy, còn có phíc nước, hơn nữa còn có đủ trà đến khi xuống tàu.


      Ngồi xe lửa từ Tô Châu phải mất ba ngày bốn đêm mới đến nơi. Ngày thứ nhất, gió êm sóng lặng, tiểu Tô vẫn ngồi đệm bông nghĩ tới tiểu Tú. Bình thường ở chung chỗ cảm thấy gì nhưng khi xa nhau quen. Lúc xe lửa sắp vào trạm tiểu Tô qua hai toa kia nhìn đồ. Bây giờ mặc dù vẫn tương đối thái bình, nhưng là cũng cần chú ý chút.


      Khi tiểu Tô lại đến toa thứ ba phát có chút đúng, nhưng nhìn ra đúng ở đâu, vì vậy lại kiểm tra lần mới trở về toa giữa. Chờ tiểu Tô ăn xong lương khô dựa lưng vào buồng xe mới phát ra chỗ đúng. Các túi ở trong gian đều tự thắt nút theo cách đặc biệt, cùng theo dạng, nhưng ở toa thứ ba có mấy túi thắt khác giống như thắt nút thòng lọng rồi. Nhất định là có người động tới những túi này rồi.


      Chỉ là lúc xe lửa chạy đều khóa bên ngoài, mình mới vừa rồi mở cửa cũng thấy có ai, chẳng lẽ vừa mới bắt đầu có người vào làm cái gì? Trái lo phải nghĩ, tiểu Tô quyết định khi vào trạm tiếp quan sát cẩn thận. Bây giờ ngủ chút để dưỡng sức mới được. Lại lần nữa nghỉ ngơi chứ, tiểu Tô sờ soạng gậy thép phòng thân, sau đó cẩn thận kéo ra chút, nghĩ kỹ xem rốt cuộc là ai ở bên trong.


      lúc tiểu Tô kiểm tra có cảm giác có người xông ra đánh mình, theo bản năng giơ tay lên đỡ, trong bộ đội học Cầm Nã Thủ cứ như vậy thuận tay đánh ra. Người nọ cứ như vậy bị tiểu Tô bắt được, tiểu Tô định thần nhìn lại, lại là đứa trẻ mười bảy mười tám tuổi. Xem ra cũng phải người tốt.


      Bây giờ tháng mười rồi, tiểu tử này vẫn mặc trường sam, hơn nữa còn rách nát, đôi mắt đầy tia máu: "Ngươi mau buông ta ra! Mới vừa rồi tiểu gia ta có chú ý mới mắc bẫy của ngươi." Tiểu Tô đối với tiếng kêu gào của tiểu tử kia để vào mắt. tay giữ chặt, kéo rồi quan sát trong toa hành khách này số trái cây tổn thất, nhìn vòng, tiểu Tô phát tổn thất còn ít, may mới chỉ mất khoảng mười cân.


      Xem qua tình trạng tổn thất, tiểu Tô liền mang ra ngoài, đem toa xe khóa lại, tiểu Tô đem dẫn về toa giữa. Đem tiểu tử ném vào xong tiểu Tô tự nhiên từ trong túi lấy ra miếng bánh cùng miếng thịt ăn. Tiểu Tô mới vừa rồi quan sát qua, xe lửa cũng ngày đêm rồi, này trong toa xe lửa chỉ có quả táo, cái khác cũng có. Nếu như tiểu tử này lúc xuất phát núp ở trong buồng xe, vậy hẳn là thấy thèm thịt tay mình.


      Vừa ăn vừa tiểu Tô còn chậc chậc bình luận: " Thịt lần này ngon, nếu được hâm lại chút rất tuyệt. Về nhà nhất định phải ăn chén thịt kho, khi đó chỉ có nước thịt này mình cũng có thể ăn được hai chén cơm!" Tiểu Tô ăn miếng khen ngợi ba tiếng, từ từ liền ăn hết canh thịt và bánh.


      "Này, tiểu gia cũng muốn ăn thịt!" Bị ném đến trong góc, tiểu tử thấy tiểu Tô ăn thịt là nước miếng nhịn được chảy ra. Ba bước thành bước qua, đứng trước mặt tiểu Tô muốn ăn thịt. Ở trong bát còn ít thịt nhìn rất ngon. Đây là tiểu Tô cố ý muốn trêu chọc , đem thịt để trước mặt hồi lâu .


      "Làm sao tôi phải cho cậu ăn?" Tiểu Tô vừa dọn dẹp vừa nhớ tới: "Thịt này là vợ tôi chuẩn bị cho tôi ăn đường. Tôi còn so đo với cậu làm sao lại ở trong toa xe đâu đấy, cậu đến từ đâu. Muốn ăn thịt có thể, cậu trước hết đem tiền táo trả cho tôi tôi suy nghĩ!"


      Tiểu tử nuốt nước miếng, cũng lên tiếng, liền nhìn chằm chằm tiểu Tô đem thịt cất , sau đó thừa dịp tiểu Tô xoay người dọn dẹp những vật khác xông lên đoạt thịt. Hai ba ngụm liền đem ăn thịt hết, hơn nữa ngay cả nước thịt cũng ăn hết. Sau đó hài lòng muốn xem phản ứng của tiểu Tô.


      ra bằng bản lĩnh của tiểu tử đó thể thắng được tiểu Tô được rèn luyện chiến trường, chỉ là tiểu Tô cố ý nhường chút thôi.

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546

      Chương 55:


      Tiểu Tô muốn đem người này giao cho cảnh sát, muốn để cậu ta ở lại chuyện với mình dọc đường cũng được, về phần võ mèo của cậu ta tiểu Tô để vào mắt. Nhưng mà thức ăn của tiểu Tú với bà Hảo chuẩn bị cho lại đủ. Tiểu Tô là người có sức ăn lớn, bữa cũng phải ăn sáu bảy bát lại còn thêm thức ăn nữa. Mà sức ăn của tiểu tử này chắc cũng kém.


      "Ta này tiểu gia, cậu có thể trả lời tôi mấy câu ? làm sao mà cậu lại lên toa xe trở hàng của tôi" Người ta tiểu gia chịu lai lịch, ngay cả tên cũng muốn , vì vậy tiểu Tô cũng liền theo lời , gọi tiếng tiểu gia. Tiểu Tô kiểm tra số thức ăn còn lại, cảm thấy chút nữa vào trạm phải xuống mua thêm.


      Tiểu gia cứ như vậy ngồi dưới đất, nửa tựa vào buồng xe, vừa gặm quả táo lấy ra từ trong túi vừa : "Táo của nhà tệ, mọng nước mà lại ngọt hơn táo nhà tôi." Hai ba miếng lại ăn hết quả táo rồi tiếp tục lấy quả khác ra.


      Tiểu Tô tức giận : "Ngươi ăn ít chút , quả táo mặc dù ngon, nhưng cũng nên ăn nhiều, cẩn thận hư bụng."


      " có việc gì, phải hai quả táo sao? muốn tôi ăn trái cây của chứ gì, chờ tôi kiếm được tiền trả cho là được chứ gì." Liền cắn hai ba miếng hết quả táo trong tay.


      Tiểu Tô vui vẻ, nhìn lên nhìn xuống đánh giá cái: "Nhìn cậu chắc phải con nhà nghèo, chắc là trốn nhà chơi chứ gì. Thế nào, muốn đợi người nhà đến tìm mình rồi lấy tiền trả cho tôi hả?" Quần áo tiểu gia mặc cũng bẩn. Cho nên trước khi vào trạm tiếp theo tiểu Tô đưa cho cậu ta bộ quần áo sạch, bảo cậu ta tắm rửa, vệ sinh cá nhân. Chỉ là tiểu Tô cao hơn cái đầu, nên mặc vào rộng thùng thình.


      Tiểu gia vốn chỉ ăn quả táo, nghe lời tiểu Tô cũng vui : "Cái gì gọi là trốn nhà ra ngoài chơi. Tiểu gia ta đây là người tự do! Chờ gia kiếm tiền, nhất định áo gấm về nhà, để những người đó xem chút tiểu gia cũng phải là dễ khi dễ!" Nghe như vậy, tiểu Tô cảm thấy người này chắc cung có chuyện cũ.


      Lại qua ngày, xe lửa đến trạm cần đến. Cửa khoang xe vừa mở, thấy Hứa cùng mấy đồng chí đứng đợi. Vừa thấy tiểu Tô, liền phất phất tay, sau đó đám em bứt đầu chuyển hàng."Tiểu Tô, cậu tới, kể từ lúc nhận được tin tức của cậu, hôm nào cũng nhìn thời gian chỉ sợ bỏ lỡ."


      Hứa thuận tay lấy quả táo từ túi người mang ra, cọ xát áo rồi gặm luôn."Ăn ngon, ngọt giống như đợt trước." Tiểu Tô ha ha cười nhìn Hứa ăn quả táo. Tiểu gia lúc đó từ vừa nhảy ra ngoài : "Các người còn chưa trả tiền!"


      Hứa lúc này mới chú ý thấy lần này tiểu Tô dẫn theo người cùng giao hàng. Hứa nhìn tiểu gia rồi quay đầu với tiểu Tô: "đây là người cậu mang cùng?" Ngụ ý rất ràng hỏi tiểu Tô có muốn giúp thu thập chút . Tiểu Tô lắc đầu cái: " xe gặp phải, phải người quen."


      "Ừ." Hứa tiếp tục gặm quả táo, gặm xong rồi lại : "mọi người làm nhanh đấy, chờ làm xong thưởng mỗi người hai quả táo giải khát!" Bây giờ là tháng năm nên trái cây rất đắt, cho nên mọi người nghe Hứa vậy càng muốn làm nhanh xong hơn.


      " vẫn như vậy, chẳng thay đổi gì, trước kia ở chung chỗ cũng làm ít chuyện mượn hoa hiến Phật như vậy." Tiểu Tô cảm khái.


      " đây là đánh địa chủ !"


      mất nhiều thời gian chuyển xong đồ ba toa xe lửa xuống. Mang lên xe tải xong mỗi người rất vui vẻ lấy mỗi người hai quả táo rồi về. Hứa cùng về với họ: ", dẫn cậu ăn!" Lúc trước tiểu Tô ở lại lâu, chỉ ở buổi tối nhưng rạng sáng phải lên xe lửa về nên tối đó cũng uống rượu với Hứa được, cho nên lần này Hứa thế nào cũng phải kéo lên tiểu Tô uống vài chén.


      Mặc dù Hứa gọi tiểu gia cùng , nhưng là tên kia tự động theo tới. theo Hứa đến trước quán ăn." hôm nay mời cậu ăn tiệm ăn!" rồi dẫn đầu vào quán. Vào quán thím đón." cậu Hứa đấy à, hôm nay sao lại đến đây? Vợ của cậu ở phía sau, có muốn thím gọi nó ra cho con ?"


      Hứa trả lời: " Thím đừng gọi vợ con, con với em tốt đến đây ăn bữa, cậu ấy vừa xuống xe, đoán chừng mấy ngày chưa được ăn đồ ngon, làm phiền thím gọi người mang món ăn lên nhanh chút!" Thím được rồi quay vào trong. Hứa vừa quay đầu liền nhìn thấy tiểu Tô cùng tiểu gia ngồi xuống. Liền cũng đến ngồi xuống.


      "Ha ha, đây là em vợ mở. Thức ăn cũng được, tí nữa cậu ăn là biết ngay." Hứa giải thích chút. Tiểu Tô cùng tiểu gia lúc vào quán ngửi thấy mùi thức ăn, bụng đói kêu vang rồi, cho nên quán này nhà ai cũng quan tâm, chỉ cần có thể nhanh chút có đồ ăn là được rồi.


      Món ăn rất nhanh được mang ra, chén canh cá, chén thịt băm, đĩa rau xào, hơn nữa mỗi người còn có ba bát cơm lớn, Hứa nhìn tiểu Tô và tiểu gia ăn, mình ở bên cạnh uống trà hút thuốc. Hai người kia ăn rất nhanh, mười phút quét sạch. Tiểu gia lau miệng: "món ăn ngon, nếu nhiều thêm chút tốt!"

      Hứa nghe vậy, liếc mắt nhìn cái, tiểu Tô vỗ cái sau đầu tiểu gia: "Cho cậu ăn cơm tốt lắm rồi còn bày đặt như vậy, có bản lĩnh tự mình mua mà ăn!"


      Độ lớn nhíu mày hỏi " tiểu tử này làm sao lại cùng cậu?"


      " đường nhặt, định đến nơi liền tách ra, nhưng mà bây giờ xem ra, đứa này coi trọng ta rồi." Tiểu Tô cảm thấy có chút thích ứng. Bởi vì khi bằng tuổi tiểu tử này rèn luyện trong bộ đội rồi. xong, tiểu Tô hỏi tiểu gia: "Tôi vị tiểu gia này, cũng mời cậu ăn cơm rồi, nếu có chuyện gì ai đường người ấy!"


      Tiểu gia ngồi, nghe xong lời này liền nhảy dựng lên: " chỉ ăn bữa cơm của ngươi thôi mà gấp đuổi người như vậy? Ngươi muốn gặp tiểu gia, tiểu gia lại càng !"


      Tiểu Tô hướng về phía Hứa nhún vai, ý là: cũng thấy đấy, người ta là muốn bám theo em. Hứa đứng dậy trả tiền, rồi dẫn tiểu Tô ra ngoài: " đưa em đến nhà khác nghỉ ngơi trước, về làm nốt thủ tục." Tiểu Tô gật đầu cái: " vội , để riêng cho em 200 cân, đưa số ấy cho chiến hữu cũ hộ em." theo ý tiểu Tô những trái này coi như là mời chiến hữu cũ ăn. cần tính tiền!


      "Biết, đến lúc đó ta liền chọn loại tốt nhất để lại." Hứa phải là muốn lấy chút đồ này của tiểu Tô, nhưng đây là tâm ý của tiểu Tô, nếu như hai người đổi vị trí cho nhau, Hứa nghĩ chắc chắn mình cũng làm như vậy. Có đồ tốt cùng chiến hữu chia sẻ. Giao tình này thể ra lời được.


      Chờ Hứa , tiểu Tô cũng thu dọn chút. tắm nước lạnh xong, tiểu Tô quyết định nghiêm túc chuyện cùng tiểu gia chút. " cậu thấy đấy, tôi chỉ là đến đây đưa trái cây. Ngày mai phải trở về. Cậu cũng thể theo tôi mãi. Nên về nhà sớm !"


      Tiểu gia ngồi ghế bên cửa sổ, tay chống đầu, chút nghĩ ngợi : " tôi về, tôi còn chưa kiếm được tiền, thế nào mà trở về? Nếu dẫn tôi theo cùng được ! Tôi thấy là người chạy quân cung, chắc cũng có chút quan hệ, đến lúc đó chỉ cho tôi chút để tôi cũng có công việc sớm kiếm tiền?"


      Tiểu Tô nhìn tiểu tử mười mấy tuổi này nghiêm chỉnh mình có quan hệ, chỉ cảm thấy tiểu gia thành thục quá sớm." tôi chỉ là nhân viên cho xưởng thịt, có thể có quan hệ gì chứ? Cậu cũng đừng bám lấy tôi, tối hôm nay cậu nghỉ ngơi , ngày mai chúng ta chia tay thôi!" xong rồi, tiểu Tô bỏ ngủ, những ngày qua ngủ ở trong toa xe lửa nên đệm giường rất có sức hút.


      Tiểu gia tiếp tục ngồi ở phía trước cửa sổ, người yên lặng vuốt sợi dây đỏ đeo cổ. Thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn tiểu Tô ngủ say, cặp mắt thoáng qua tia ánh sáng, giống như hạ quyết tâm, lại mình ngồi lúc, tiểu gia cũng ngủ. Ngày mai như thế nào đây? mong chờ!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :