1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông xã, chúng ta cùng nhau làm ruộng đi - Cửu nguyệt bảo Bối (71 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546

      Chương 46: chuyện vụt vặt trước hôn nhân.


      Lấy được giấy hôn thú, chuyện tiếp theo là phải làm tiệc rượu rồi. Vốn là theo tập tục phương nam nhà trai phải qua nhà xin hẹn cưới, nhưng bây giờ tiểu Tô chỉ có người cũng ai với phải làm sao, bà Hảo nghĩ dù sao tiểu Tô là là người tốt tương lai bởi vì việc này mà đối xử với tiểu Tú tốt. Vì vậy mời người tính ngày tốt, chọn ngày hai mươi sáu tháng ba làm tiệc rượu.


      Trước lúc làm tiệc rượu, bà Hảo giúp đỡ tiểu Tô việc cúng tổ tông. Theo tập tục cúng ba đời, vì vậy tiểu Tô để lên bàn thờ sáu đôi đũa, sáu cái bát. bàn có chén đậu hũ chiên, chén cải trắng, chén thịt gà, chén cá rán, còn có chén thịt kho. Để hết lên bàn thờ, tiểu Tô khấn với tổ tông: "Lão tổ tông, mời mọi người về nhà ăn cơm, hôm nay là ngày cưới của con."


      Tiểu Tô theo thứ tự rót rượu vào chén, rót xong dựa theo lời dạy của bà Hảo khấn: "Lão tổ tông, hôm nay tiểu Tô mời mọi người về uống rượu. Tiểu Tô cưới vợ, Tô gia chúng ta cũng thêm người, sắp tới còn có con của tiểu Tô ra đời, hi vọng các lão tổ tông phù hộ nhiều hơn, phù hộ chúng ta nhà bình an." Vốn là tiểu Tú cũng cần phải tới dập đầu, nhưng bà Hảo cùng tiểu Tô cho dập đầu, sợ có gì cẩn thận lại tốt. Vì vậy tiểu Tô liền thay dập đầu: "Lão tổ tông, con thay mặt tiểu Tú dập đầu với mọi người, ấy bây giờ là phụ nữ có mang, đợi khi nào sinh con xong con bảo ấy đến chào lão tổ tông, dập đầu trước mọi người. Kính xin các lão tổ tông phù hộ, phù hộ ấy mẹ con bình an. " Tiểu Tú cũng đứng ở bên cạnh tiểu Tô, chắp tay trước ngực thở dài.


      Đợi đến khi nhang đèn đốt hơn phân nửa, tiểu Tô liền tìm cái nồi hư, lấy nguyên bảo, tiền Lượng, còn có tích đỗ làm ngân nguyên bảo, đốt lửa lên hóa: "Lão tổ tông, tiểu Tô đốt ít tiền cho mọi người dùng, tiền mặt mọi người để tiêu, ngân phiếu lớn mọi người mua chút phòng ốc. Chờ đến thanh minh con lại đốt nhiều chút cho mọi người." Vì vậy đem vàng mã đốt hết.


      Tiểu Tú đứng ở bên nhìn tiểu Tô làm xong toàn bộ, nhịn được hỏi câu: "Tiểu Tô, cảm thấy các lão tổ tông có thể biết sao?" Tiểu Tô ngẩng đầu nhìn trời: "Nếu bà Hảo bảo chúng ta làm, chúng ta liền làm , để bà yên tâm cũng tốt." Tiểu Tú cười trộm, nghe lời của tiểu Tô cũng biết cũng tin những thứ này. Xin qua lão tổ tông, vậy tiếp theo phải chuẩn bị tiệc rượu. Bà Hảo tính toán mời đầu bếp là Lưu Tam thúc ở đầu thôn tây , Lưu Tam thúc nấu ăn rất ngon, phụ cận có việc hiếu hỉ ai cũng mời thúc làm đầu bếp.


      Mời được đầu bếp phải soạn thực đơn. Nhưng lúc này tiểu Tú cảm thấy có chút khó khăn. Nếu như mua toàn bộ nguyên liệu, như vậy dự tính tốn ít tiền. Hơn nữa trong gian ràng có nhiều nguyên liệu, đồ ăn chưa dùng tới lại phải mua, cảm thấy thoải mái. Vì vậy tiểu Tú cùng tiểu Tô thương lượng: "Tiểu Tô, xem trong gian có nhiều nguyên liệu, đồ ăn, lần này làm rượu liền lấy những thứ này để làm thức ăn, phải mua rồi."


      Tiểu Tô cũng đồng ý: "Dùng những đồ kia có vấn đề gì, chỉ là có mấy thứ hiếm, em lấy ra người khác hỏi mua ở đâu làm sao?" Tiểu Tú nghĩ lát liền có chủ ý, chúng ta liền bắt đầu trồng ít rau dưa ra ngoài thôi. Vì vậy liền đem ý nghĩ của mình toàn bộ cho tiểu Tô nghe. Tiểu Tô vừa nghe xong tinh thần rất tốt, hào hứng liền muốn lập tức thử.


      Kết quả bị tiểu Tú kéo lại: " cần gấp, lần này làm rượu chúng ta lấy chút đồ ăn trái mùa ra ngoài. Đến lúc đó có ai hỏi, liền là các chiến hữu trồng ra, về sau cũng muốn bắt trước trồng. Như vậy về sau chúng ta có cái gì mới lạ cũng có lý do tốt thoái thác." Tiểu Tô suy nghĩ chút cũng đúng, tại mọi người toàn bộ vội vàng chuyện làm tiệc rượu, cũng để ý đến!


      Thời gian có vẻ gấp, cũng may hai nhà ít thân thích, làm tiệc rượu nhưng mà cũng chỉ mời hàng xóm láng giềng còn có người trong đơn vị tiểu Tô đến ăn bữa. Bà Hảo cùng tiểu Tô dự tính chút, có thể có khoảng 13 bàn. Ban đêm vợ chồng son nằm ở giường, cẩn thận hồi tưởng mình cần mời những ai. Tiểu Tô lấy trang giấy đem tên khách mời viết xuống, nhìn xong cảm giác thiếu mất người.


      "Tiểu Tú, đọc em nghe chút xem còn thiếu ai ." Vì vậy tiểu Tô liền đọc lần lượt, tiểu Tú cũng nghe cẩn thận, tiểu Tú suy nghĩ chút, hỏi câu: "Tiểu Tô, viết tên lão sư phụ chưa? Cũng may nhờ lão sư phụ mà tai mới tốt lên được." Tiểu Tú , tiểu Tô liền nhớ lại ra mình quên đại ân nhân rồi.


      "Khó trách cảm giác thiếu mất người ! Ngày mai liền mời." Tiểu Tô đem tên lão sư phụ ghi lại, dọn dẹp chút chuẩn bị tắt đèn ngủ. Nhưng tiểu Tú ban ngày ngủ nhiều mệt, hơn nữa cũng cảm thấy đói bụng. Vì vậy liền đẩy tiểu Tô: " tiểu Tô, có đói ?" Tiểu Tô tại chỉ muốn ngủ, mấy ngày nay vội làm chuyện vui mệt: " đói bụng. Ngủ !" Vừa vừa ôm tiểu Tú vào lòng. Làm tiểu Tú giận đến muốn cắn cái.


      Tiểu Tô nằm xuống, lúc sau mới chống thân thể dậy hỏi: "Tiểu Tú, có phải em đói bụng ." Tiểu Tú cảm thấy uất ức, nước mắt rơi xuống. Vừa nhìn thấy bộ dạng tiểu Tú, tiểu Tô cảm thấy trời cũng rơi xuống rồi, cẩn thận đem tiểu Tú ôm vào trong ngực: "Tú a, có phải em đói bụng, em muốn ăn gì, giúp em lấy. Trong bếp còn ít bánh với trứng, em có ăn để lấy?"


      Tiểu Tú rơi xuống hai giọt nước mắt, lại cảm thấy mình chuyện bé xé ra to, vì vậy lau nước mắt, giọng : "em muốn ăn bánh với trứng gà. Muốn ăn chút cơm chiên." Tiểu Tô nghe vậy liền cười, vì chén cơm chiên liền rơi nước mắt sao? Nhưng là lời này thể tiểu Tú xấu hổ, vì vậy tiểu Tô nhanh nhẹn mặc quần áo vào, thức dậy."Em ngủ chút , chiên cơm cho em. " Đắp chăn cho tiểu Tú xong tiểu Tô liền xuống bếp.


      Tiểu Tú nhìn tiểu Tô làm cơm chiên, mình ở giường lật tới lật lui. Cảm giác đói bụng chịu nổi, vì vậy liền mở đèn mình cũng mặc chút quần áo dậy. Cẩn thận thầm vào phòng bếp, liền nhìn thấy tiểu Tô ngồi ở sau bếp thổi lửa. Vì vậy lên trước: "để em nhóm lửa, chiên cơm nhé. Em đói lắm rồi. " Tiểu Tô gật đầu, tiểu Tú đói, mình sớm chút chiên cơm, tiểu Tú cũng sớm được ăn no.


      Chờ nồi nóng, cho ít mỡ heo phi hành rồi cho tô cơm còn thừa buổi tối vào, từ từ nấu, chờ cơm sắp được lại cho trứng gà vào. Cuối cùng thêm chút muối, chút hành hoa. lâu sau chén cơm chiên ngon. Chưa đợi tiểu Tô đưa chén cho tiểu Tú, tiểu Tú đến bưng chén cứ như vậy đứng ở bên cạnh bếp ăn. Tiểu Tô nhìn chỉ lắc đầu: "Em ăn từ từ, đủ lại nấu thêm." Tiểu Tú gật đầu cái.


      Thừa dịp nồi còn nóng, tiểu Tô hỏi tiểu Tú muốn lấy quả cà chua, chuẩn bị thêm chút canh, ăn cơm xong rồi uống. Cuối cùng tiểu Tú ăn sạch bát to cơm chiên, hơn nữa còn uống chén canh cà chua. Ăn xong làm bụng tròn vo. Ăn no mới ngượng ngùng với tiểu Tô: "em ăn xong rồi." biết có phải vì bà Hảo làm hoành thánh từ ba món ăn cho tiểu Tú hay là tiểu Tú trời sanh thể chất tốt, từ khi có thai cũng có phản ứng quá lớn. Chính là tiểu Tú hay đói. Dù cho buổi tối ăn cơm nhiều nhưng cứ đến lúc là lại đói.


      Tiểu Tô nhìn vợ ăn nhiều như vậy, nghĩ thầm nếu là lập tức ngủ sợ tiểu Tú tiêu hóa tốt. Vì vậy liền đỡ tiểu Tú: " muốn ăn dưa leo non rồi, chúng ta vào hái mấy trái?" Tiểu Tú hiểu được ý tiểu Tô, vì vậy gật đầu cái, vào gian, trong gian ấm áp hơn so với bên ngoài, tiểu Tô liền cởi áo khoác đặt chỗ để tiểu Tú ngồi: "em ngồi đây để hái." Tiểu Tú gật đầu.


      Nhìn tiểu Tô hái dưa chuột, tiểu Tú cảm thấy nam nhân như vậy tệ, tiểu Tô trong nóng ngoài lạnh, có việc gì cũng đều hành động chứ ba hoa. Tiểu Tú càng nhìn càng hài lòng. Tiểu Tô trở lại liền thấy tiểu Tú cười với mình, theo bản năng sờ sờ mặt: " mặt có cái gì sao? Xem em buồn cười như vậy." Tiểu Tú lắc đầu cái, đưa tay cầm từ trong tay tiểu Tô quả dưa chuột gặm, ăn ngon.


      Tiểu Tô cũng cầm quả dưa chuột gặm, đồ trong gian có phân hóa học, cần rửa cũng có thể ăn. Tiểu Tú tựa vào vai tiểu Tô: "Tiểu Tô, chúng ta đem tiểu Hắc mang vào đây có được ?." Tiểu Tô suy nghĩ chút: "thôi, tiểu Hắc còn phải ở bên ngoài giữ nhà, nếu em thích với chiến hữu xin mấy con chó về?" Tiểu Tú nghe vậy rất vui mừng.


      "Em muốn ba con chó. Để chúng trông nhà ban ngày, buổi tối liền mang vào đây chút, tựa như công nhân thay ca." Tiểu Tú cảm giác trong gian này quá trầm trầm, mặc dù có hoa cỏ, có hồ , nhưng là có tiếng động vật, ngay cả chim cũng có, có lúc ở chỗ này ngồi chút thấy im lặng đến hốt hoảng."Em còn muốn con thỏ , chim sẻ , . . ."


      Tiểu Tô cảm giác mình có phần biết thế nào, tiểu Tú kể từ mang thai thay đổi rất nhiều, mình cũng cần thích ứng.


      Nhìn tiểu Tú báo tên đồ ăn, nhầm, là tên động vật hăng say, tiểu Tô cảm giác mình thế nào cũng phải làm chút việc cho vợ, phải chỉ là mấy con vật, thể bắt 100 con, cũng phải bắt được 99 con .


      Vì vậy trong gian bắt đầu náo nhiệt, tiểu Tô thừa dịp mua đồ cho tiệc mừng xem mấy con vật, nhìn chung quanh nơi bán động vật. Nhưng là vòng vo nửa ngày cũng thấy có cái gì tốt, trừ con nhím , chỉ là có cũng tốt hơn có, vì vậy tiểu Tô liền mua trở về, để tiểu Tú mang vào trong gian . Thuận tay cũng đem mấy con gà, vịt, ngan mình mua cũng mang vào.


      Lúc tiểu Tô mua đồ cũng mời lão sư phụ, đưa thiệp mời đỏ thẫm: "Sư phụ, con và tiểu Tú hai mươi bốn tháng ba làm tiệc rượu, ngày đó kính xin ngài có thể tới uống hai ly rượu nhạt." Lão sư phụ nghe xong vui mừng: "Các ngươi đúng là khách khí, còn nghĩ đến lão già đấy." Tiểu Tô cùng lão sư phụ hẹn, đến ngày đó để cho người nhà tiểu Tô tới đón ông, mặc dù đường xa nhưng lão sư phụ tuổi cao. Có người đưa đón tương đối an toàn.


      Bà Hảo bảo tiểu Tô ở trong chợ mua rất nhiều giấy đỏ, sau đó liền ngày ngày ngồi cắt giấy. Tiểu Tú cảm thấy rất thần kỳ, cầm tờ giấy đỏ lớn, lấy thêm cây kéo như vậy cắt mấy cái là có thể thấy chữ hỉ. Vì vậy tiểu Tú cứ theo bà Hảo, bà Hảo cắt tiểu Tú cầm , vừa cầm vừa đoán lần này bà cắt cái gì.


      "Bà Hảo, tay bà khéo." Tiểu Tú cảm thấy những thứ đồ này rất thần kỳ. Mấy thím đến giúp cũng cười. Thím Lưu cũng qua nhìn chút: "Tiểu Tú, bà Hảo nhà con lúc nào cũng khéo tay như thế, mấy năm trước nhà ai làm chuyện vui cũng nhờ bà Hảo cắt mấy tờ giấy. Nhưng gần đây mắt bà Hảo tốt lắm mới có ai nhờ nữa." Người bên cạnh cũng phụ họa.


      "Đúng vậy, đứa con trai tôi sau này kết hôn cũng muốn nhờ thím sang giúp đây."


      "Tất nhiên, ta chính nghe , thím lúc còn trẻ rất khéo tay rồi. "


      . . .


      Mọi người trêu ghẹo từ từ cũng chuyển tới người tiểu Tú: "Tú, tiểu Tô được ? Sáng mai con gả xong, đến lúc đó bà Hảo chỉ có người rồi."


      Tiểu Tú đỏ mặt: "Thím à, cái gì có lấy chồng hay , thím nhìn hai nhà chúng ta này, cứ như vậy vài bước đường thôi. Đến lúc đó cháu còn ngày ngày về nhà, người nào đuổi cũng ! Bà Hảo, bà thấy đúng ." Tiểu Tú hướng về phía bà Hảo cười ngọt ngào. Bà Hảo tất nhiên rất vui mừng, tiểu Tú gì đều tốt. tiểu Tô về rồi, mấy thím liền trêu ghẹo: "mọi người xem, mới đến tiểu Tô, tiểu Tô đến!"


      Tiểu Tô bị họ làm cho ngượng ngùng, vì vậy liền mang đồ vào phòng bếp. Trong phòng bếp , muốn làm tiệc phải dựng bếp tạm bên ngoài. Tiểu Tô cùng đầu bếp phó bàn bạc tốt lắm, phía sau phòng bếp có bãi đất trống lớn, lại gần sông, đến lúc đó việc dọn rửa sạch dễ dàng. Mà hai gian nhà phía trước liền giữ lại để cái bàn. Đến lúc đó mười người bàn, ngồi đầy liền ăn. Ăn xong rồi liền thay cho người khác.


      Buổi tối lúc ngủ, tiểu Tô liền bị bà Hảo nhắc: "Con về nhà ngủ , cùng ngủ với đám thanh niên. Tối hôm nay tiểu Tú cũng có người ngủ cùng." có biện pháp, tập tục nơi này trước khi kết hôn ngày, buổi tối cũng là phải áp giường cho may mắn. Cho nên tiểu Tô thể làm gì khác hơn là ảo não về.


      buổi tối này tiểu Tô cùng tiểu Tú cũng ngủ ngon. Thói quen có người kia cùng ngủ rồi, cùng người khác ngủ lật tới lật lui cũng có cảm giác như vậy!

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546

      Chương 47: kết thúc buổi lễ


      Vừa rạng sáng ngày hôm sau, tiểu Tú liền bị bà Hảo gọi dậy. Tân nương tử xuất giá đều phải tắm rửa, nước tắm cần bỏ vào táo đỏ, long nhãn, áo quần đều để ở trong khay, sau đó dùng khúc tre đè ở . Đây chính là có ý nghĩa vừa lòng đẹp ý. Tắm xong, thay xong quần áo, tiểu Tú ngồi ở trong phòng chờ tiểu Tô tới đón.


      Hôm nay tiểu Tô cũng thức dậy sớm, mặc dù tân nương tử ở ngay cách vách, nhưng vẫn muốn theo quy củ, đón tân nương tử tiểu Tô cần từ đầu thôn đông quanh vòng rồi mới đến nhà tiểu Tú. Vì vậy tiểu Tú ngồi ở giường nghe tiểu Tô bên kia đốt pháo, sau đó an tâm chờ tiểu Tô tới đón.


      Tiểu Tô lưng đeo tú cầu hồng, xe qua mười tám chỗ, sau đó với bà mối cùng đoàn diễn tấu đường vòng tới đây. Mặc dù phải vòng đoạn đường, nhưng tiểu Tú vẫn là nghe thấy tiếng nhạc. Cùng ngồi trong phòng với tiểu Tú các khác cũng nghe được ràng."Tú, cậu tốt số, gả gần nhà như vậy sau này dễ dàng về nhà mẹ đẻ."


      Tiểu Tú cười: "Vậy cậu cũng tìm người trong thôn , đợi cậu gả xong về nhà mẹ đẻ cũng gần."


      Nhưng lại mất hứng : "Tú, đó là cậu có vận khí tốt, lúc tai tiểu Tô tốt liền tóm lấy . Cậu nhìn lại trong thôn chúng ta xem, có mấy người vừa mắt. phải lười chính là dáng dấp tốt. Tiểu Tú, cậụ chính là có phúc khí tốt." , mọi người cùng ngồi với dâu đều cười.


      " đúng A Linh, theo như cậu , con trai trong thôn cũng chưa tốt lắm? Nhưng ra tiêu chuẩn của cậu quá cao rồi !" Trong phòng các trẻ trêu chọc lẫn nhau, ngoài phòng tiểu Tô từng bước từng bước đến gần. Mặc dù có ngăn cửa đòi bao lì xì, nhưng là vẫn thiếu được muốn phát chút vui mừng, mời mọi người bánh kẹo cưới, mới cho tân lang vào đón tân nương.


      Trước khi vào nhà tiểu Tô chịu nhiều khó khăn. Phải hiểu trong thôn có nhà làm rượu cả thôn cùng giúp vui, nếu muốn gặp tân nương, phải trải qua cản đường của người dân trong thôn. Nếu như gặp đứa trẻ , vậy tân lang phải cho chút kẹo, nếu như gặp các bà thím tân lang phải đưa chút thức ăn, phải đưa rượu, thuốc lá, gặp phải là chú bác em chỉ cần đưa thuốc lá.


      Từ đầu thôn đông tới nhà tiểu Tú, tiểu Tô đưa ra hai cân kẹo, ba năm gói thuốc lá, còn vài bình rượu rồi, như vậy người ta còn cười , nếu phải là ngươi chắc chắn ít như vậy. Nghe vậy mồ hôi tiểu Tô chảy ròng ròng. Lúc vào cửa nhà tiểu Tú, tiểu Tô còn chưa ngừng được, phải tặng bao lì xì. Đầu bếp phó muốn phần, người đưa món ăn cũng muốn phần, tóm lại ai đến giúp đều muốn có phần. vất vả tiểu Tô mới được ngồi bên cạnh tiểu Tú, tháng ba trời cũng nóng nhưng lưng áo tiểu Tô ướt đẫm.


      "Tú, kết hôn là mệt. Về sau kết hôn nữa." Tiểu Tô câu làm tiểu Tú buồn cười." còn muốn cưới mấy lần nữa?" Tiểu Tô lúc này mới phát ra mình nhảm, may mà tiểu Tú cũng tức giận, liền thở phào nhõm."Nhà chúng ta như vậy lần sau làm chuyện vui là lúc con ra đời rồi."



      Lúc này tiểu Tú cũng có gì mệt, bà Hảo thấy tiểu Tú ăn ngon, cho nên gọi tiểu Tú ra ngoài chào hỏi khách, chỉ để ngồi ở trong phòng cùng mấy tâm . giờ tiểu Tô tới, mấy liền tránh . Đến lúc này tiểu Tô hỏi tiểu Tú có gì ăn .


      "Tú, cho ăn chút gì , đáng thương, buổi sáng mới năm giờ dậy, đến tận bây giờ vẫn chưa có gì vào bụng!" Tiểu Tô giả bộ đáng thương, tiểu Tú vỗ cái: "em cũng tin từ lúc đó đến bây giờ ăn cái gì đấy." vừa tiểu Tú hay vừa lấy trong gian quả cà chua, hai quả dưa chuột cho ăn.


      Nhưng tiểu Tô cũng thể ngồi lâu, mới vừa ăn xong, liền bị bà Hảo gọi : "Tiểu Tô a, ra ngoài tiếp khách ." Vì vậy tiểu Tô đành phải bất đắc dĩ theo bà Hảo ra ngoài gặp khách. Đây là bác, đây là ông chú, đây là bác , đây là bà bà… Tất cả đều là họ hàng trong nhà.


      Buổi trưa ăn cơm xong, tiểu Tú chuẩn bị sang nhà trai. Tiểu Tú suy nghĩ chút cười: "Tiểu Tô a, nhìn em mà ngồi ở xe của tới phút đến, hay là cũng cần trở em xe, trực tiếp ôm em qua đó là xong!" Vốn tiểu Tú đùa, nào nghĩ tới mấy chung quanh đều hưởng ứng. Vì vậy liền ồn ào lên, bắt tiểu Tô trực tiếp ôm tiểu Tú qua.


      Tiểu Tô cười hì hì đón nhận, tiểu Tú hoài nghi, vỗ vỗ vai tiểu Tô: " gầy như vậy có thể ôm em sao? Đừng để ôm đến nửa đường lại bỏ xuống người ta cười cho." "em tin sao, vậy cứ để ôm em qua là biết liền!" Vì vậy để người khác dắt xe trước, tiểu Tô ôm tiểu Tú về nhà.


      Dọc theo đường bà Hảo là lo lắng bên cạnh, chỉ sợ tiểu Tô chịu được làm ngã tiểu Tú. Nhưng nhìn đến dáng vẻ nhõm của tiểu Tô cũng khẩn trương như vậy nữa. Tiểu Tú dựa vào ngực tiểu Tô, nghe tiếng tim tiểu Tô đập, từ từ nhắm mắt lại, ra cả đời cứ để ôm như vậy tốt.


      Ngắn ngủn vài bước bình thường chưa đến phút, kết quả hôm nay tiểu Tô mười phút, mọi người đứng chờ ở đường muốn đòi kẹo cưới của tiểu Tô. Cũng có người muốn nhìn xem khi nào tiểu Tô kêu mệt! nhưng là đợi được lúc đó.


      Tiểu Tô ôm tiểu Tú đứng ở ven đường để nghe pháo báo tin mừng, chờ nghe được trong nhà truyền đến tiếng pháo mới vào phòng. Vào phòng có người bưng đường đỏ đoàn viên tới đút cho tiểu Tú và tiểu Tô. Vừa nhìn họ ăn vừa Cát Tường, là vợ chồng son muốn ngọt ngọt ngào ngào, sớm sinh quý tử. vậy làm cho tiểu Tú xấu hổ, này quý tử đến rồi.


      Buổi tối chờ khách về, tiểu Tú mệt mỏi quá. Vì vậy cũng để ý dọn dẹp ngủ. Ngủ thẳng đến nửa đêm lại tỉnh vì đói. Nhìn tiểu Tô ngủ ở bên cạnh, tiểu Tú rón rén rời giường. Tiểu Tô cũng mệt mỏi ngày, nên đánh thức nữa.


      Hôm nay đồ ăn trong phòng bếp rất nhiều, tiểu Tú lấy vài thứ mình thích ăn ăn luôn, quan tâm đồ lạnh, nhưng còn chưa đưa vào miệng liền bị người khác ngăn cản. Ngẩng đầu nhìn lên là tiểu Tô: " dậy rồi sao, em có thể tự làm được."


      Tiểu Tô cũng chuyện, chỉ là đem chén trong tay tiểu Tú tịch thu, sau đó xoay người hâm lại đồ ăn, tiểu Tú cũng biết tại sao mặt tiểu Tô lại như vậy, vì vậy cũng liền ngoan ngoãn ngồi ở trước bàn chờ ăn."Em cũng sợ đồ ăn lạnh đau bụng sao?" Tiểu Tô bưng đồ nóng cho tiểu Tú ăn rồi câu. Lúc này Tiểu Tú hiểu được tiểu Tô là quan tâm mình.


      Vì vậy cười : "Thức ăn này đều mới nấu, yên tâm !" làm tiểu Tô giận đến trừng mắt.

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546

      Chương 48: Ngày đầu tiên sau khi cưới.


      Đêm tân hôn của tiểu Tú cùng tiểu Tô tất nhiên là có nóng bỏng, cũng có cả đêm dây dưa. Chỉ có tiểu Tô ôm tiểu Tú ngủ thôi, mặc dù trước cũng có cùng giường chung gối, nhưng là lần này cảm giác đặc biệt tốt, buổi sáng tiểu Tô đem cảm giác của mình cho tiểu Tú nghe. Tiểu Tú nghe xong cười ngừng: " là, thế nào được nhỉ. dễ nghe lắm em giống như khối bánh nướng, mặc dù bị cắn cái rồi, nhưng là còn muốn ở trước mặt người khác khoe khoang sở hữu của mình nữa." Tiểu Tô nghe xong cũng cười, đồng ý với lý lẽ của tiểu Tú.


      Ngày thứ hai, ngay cả bà Hảo cũng dậy trễ hơn mọi ngày, mặc dù liên tiếp bận rộn mấy ngày, nhưng tinh thần bà Hảo vẫn rất tốt. Tiểu Tô kéo tay tiểu Tú vào phòng bếp thấy bà Hảo mỉm cười nhìn bọn họ. Cười đến nỗi tiểu Tô cùng tiểu Tú xấu hổ, nhưng vẫn theo quy củ chào bà Hảo: "Bà Hảo, buổi sáng tốt lành, để con nhóm lửa."


      Bà Hảo chịu, cho tiểu Tú làm, bà bây giờ chỉ muốn tiểu Tú ngày ngày ăn ăn ngủ ngủ, sau đó chờ sinh con là được. Nhưng tiểu Tú cũng nghe, vì vậy liền lấy cớ: "bà Hảo, bà để cho con nhóm lửa , con mới dậy nên thấy hơi lạnh, muốn đốt lửa sưởi ấm chút."


      Nghe lý do của tiểu Tú, bà Hảo liền để cho làm . Buổi sáng ăn canh mặn, ngày hôm qua còn rất nhiều cơm, nhiều món ăn. May mà trời cũng nóng, thức ăn còn để được. Ăn bát canh mặn thêm thức ăn cũng được, thêm thịt cũng được, ăn vẫn ngon, bà Hảo chuẩn bị ăn cơm, tiểu Tú đói chịu được, vừa có canh tiểu Tú cũng kịp lo nóng, liên tiếp ăn hai chén lớn. bà Hảo nhìn tiểu Tú ăn ngon cũng bưng chén lên ăn.


      Ăn sáng xong, bà Hảo liền đuổi tiểu Tô và tiểu Tú ra ngoài: "Tiểu Tô ở cùng tiểu Tú, bây giờ nó có thai con phải chăm sóc cẩn thận." Tiểu Tô gật đầu, cẩn thận đỡ tay tiểu Tú ra khỏi phòng bếp. Tiểu Tô muốn đỡ tiểu Tú trở về phòng ngủ chút, nhưng tiểu Tú đồng ý: "em mới mang thai mấy tháng thôi, định xem em như heo sao?"


      Tiểu Tô bị mắng cũng lên tiếng, chỉ là theo ý tiểu Tú dìu ra ngoài phơi nắng: "Em ở đây chờ, để lấy cái ghế." Vì vậy tiểu Tú giống như nữ vương bị tiểu Tô hầu hạ, tiểu Tô chỉ mang ghế ra còn mang bàn đặt ở bên cạnh tiểu Tú.


      Chờ tiểu Tú ngồi xuống, tiểu Tô liền vội bưng nước trà, trái cây, khăn lông mang ra để bàn . Tiểu Tú thấy tiểu Tô như vậy, cười đến miệng cũng liệt, nhưng vẫn là khách khí sai khiến : "Tiểu Tô, lấy hộ em tấm chăn mỏng, em thấy có chút gió." Vì vậy tiểu Tô liền chạy lấy chăn.


      Tiểu Tô chạy vào nhà lấy chăn sau đó cẩn thận đắp lên người tiểu Tú. Rồi liền đứng bên cạnh tiểu Tú nhìn tiểu Tú rồi cười khúc khích. Tiểu Tú bị dáng vẻ tiểu Tô cười chọc vui, dùng chân nhàng đá cước: " cười ngây ngô cái gì?" Tiểu Tô ngẩng đầu hướng về phía tiểu Tú cười : "Tú a, nghĩ xem con chúng ta là trai hay . Con trai giống , con giống em. Dù là trai hay đợi nó lớn dậy nó tập võ!.


      Tiểu Tú nghe vậy liếc cái, là vui mừng quá sớm, đứa bé tại mới ba tháng, như bác sĩ giờ mới là cục thịt , cái gì cũng hiểu. Nhưng mà cha nó bây giờ nghĩ tới về sau dậy nó cái gì, biết ấy có nghĩ tới về sau đứa bé cưới vợ muốn kết hôn như thế nào, hoặc là lập gia đình phải gả như thế nào chưa.


      Tiểu Tô lại : " thấy dậy đứa bé ít võ từ là rất quan trọng, đứa bé trai cũng phải oai hùng chút mới phải. Tương lai cũng bảo vệ tốt cho vợ mình. Con cũng học chút võ để tương lai bị người bắt nạt!" Tiểu Tú mực nghe tiểu Tô luyện võ, liền hỏi: " biết luyện võ sao?"


      Nghe vợ hỏi, tiểu Tô lập tức nhảy lên, vỗ ngực : " đương nhiên biết võ, trong bộ đội quyền pháp quân nhân rất thực dụng." xong sợ tiểu Tú tin, vì vậy liền tập cho tiểu Tú nhìn. Tiểu Tú cứ như vậy híp mắt, nhìn nam nhân của mình dưới ánh mặt trời luyện quyền. Nhìn cảm thấy cực kỳ thuận mắt, đây chính là nam nhân của mình đấy!


      Có hàng xóm láng giềng dậy sớm thấy tiểu Tô đánh quyền, liền cười cười tiếng: "Tiểu Tô, sáng sớm liền luyện a!" Tiểu Tô cười cười gật đầu lời nào. bộ quyền luyện xong, tiểu Tô lau mồ hôi trán: "Như thế nào, quyền pháp này có được !" Tất nhiên tiểu Tú tốt. Vì vậy tiểu Tô mừng rỡ cười đến híp cả mắt! Sau đó lần nữa : "Tú a, như thế nào, đến lúc đó để cho dạy bọn luyện quyền được ?"


      "Được, như vậy rất tốt!" Tiểu Tú trong lòng suy nghĩ, cái này coi như là rèn luyện thân thể, thân thể có tốt việc gì cũng tốt! Thuận tay tiểu Tú lấy từ bàn quả cà chua ăn. Tiểu Tú đến bây giờ cũng rất ít có phản ứng gì, trước kia người ta mang bầu, đều cái này muốn ăn, cái đó cần ăn, sau đó cả ngày cũng chỉ muốn nôn. Nhưng tiểu Tú lại khác, ăn được ngủ được, sáng sớm mới vừa uống hai chén canh mặn, tại lại phải ăn rồi.


      Tiểu Tô săn sóc: "Tú, em ăn như vậy có lạnh bụng , hay lấy cho em ly nước nóng nhé?" Tiểu Tú khoát tay áo: " cần phiền phức như vậy, em thích ăn quả ngâm qua nước nóng, ngâm xong toàn bộ liền mềm nhũn làm sao như bây giờ ăn giòn ngon?" Tiểu Tô thấy dáng vẻ tiểu Tú, muốn lấy quả mang , nhất định bị tiểu Tú mắng. Cũng đành phải nghe tiểu Tú.


      Vì vậy tiểu Tú cứ như vậy cầm quả cà chua vừa gặm vừa cùng tiểu Tô chuyện phiếm: " còn được nghỉ mấy ngày vậy?" Tiểu Tô suy nghĩ chút: " xin nghỉ mười ngày, trong xưởng cho mười lăm ngày phép, tại mới qua bảy ngày, còn tám ngày nữa." lát sau, tiểu Tú lại hỏi: "Trong nhà còn có nhiều bánh kẹo cưới, có muốn gửi cho chiến hữu ít ?"


      Tiểu Tô cặp mắt sáng lên, cười : "em để lại bao nhiêu kẹo cưới?" "chắc có khoảng ba năm cân! Có đủ hay ? Có phải gửi them gì nữa ?" Tiểu Tú có nghĩ chuyện đó, lúc mua mua nhiều hơn ít, nhưng bây giờ tiểu Tô nghĩ là tiểu Tú cố ý để dành cho chiến hữu của mình, vậy tiểu Tú cũng tự làm mất mặt với tiểu Tô về số kẹo cưới còn lại.


      "trong nhà còn thứ gì sao?" Tại vì tiểu Tô đính hôn rồi kết hôn cách nhau có mấy tháng, quân đội cũng còn mấy ngày nghỉ, vì vậy lần này tới được nhưng cũng rối rít gởi thư bày tỏ chúc mừng rồi.


      Tiểu Tú suy nghĩ , đồ trong nhà còn gì thích hợp gửi qua bưu điện, sau lại cẩn thận ngẫm lại, trong gian phải mình làm rất nhiều hồng khô sao? Thứ này sợ nát, lại dễ hư, hay liền gửi cái này? Tiểu Tú suy nghĩ chút rồi với tiểu Tô: "hay chúng ta liền gửi ít quả hồng khô , thứ khác em sợ hư mất ."


      Tất nhiên tiểu Tô đồng ý, vì vậy hai người liền tìm rương gỗ , sau đó đem kẹo cưới còn lại còn có 20 cân quả hồng khô cho vào, sau đó tiểu Tô gửi qua bưu điện.

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546


      Chương 49: kiếm tiền sửa nhà.


      Từng ngày trôi qua, bụng tiểu Tú cũng càng ngày càng lớn. Bình thường tiểu Tô làm, bà Hảo ở nhà chăm sóc tiểu Tú, cây cối cũng phải chờ tiểu Tô trở lại chăm bón. Cho nên tại tiểu Tô là mệt mỏi nhất nhà. Ban ngày làm, khuya về nhà còn phải thăm vườn. Tiểu Tô mệt mỏi nhưng rất vui vẻ. Mỗi buổi tối vuốt bụng tròn vo của tiểu Tú, tiểu Tô liền cười ngây ngô: "Tú, em xem khi nào con có thể gọi đây!"


      Tiểu Tú nằm ở giường, gặm quả táo lấy trong gian. Tay tiểu Tô dấu định vuốt lên bụng tiểu Tú bị hất ra: "Rửa mặt rửa chân , rửa sạch đừng về phòng ngủ!" Mặc dù bị tiểu Tú mắng, nhưng tiểu Tô vẫn cười rửa mặt. lúc sau tiểu Tô liền rửa sạch , sau đó lên giường áp đầu vào bụng tiểu Tú.


      Tiểu Tú đẩy đầu tiểu Tô cái: "đừng như vậy, nặng lắm!" Tiểu Tô chịu: "em để nghe chút ! Để cho nghe chút tiếng của bảo bảo!" Tiểu Tú trợn mắt cái, ấy có thể nghe được gì chứ cùng lắm nghe được tiếng mình đói bụng thôi. Nhưng tiểu Tú tay vẫn mặc cho tiểu Tô áp vào bụng hai phút đồng hồ, sau đó mới đẩy đầu tiểu Tô ra!


      Tiểu Tô thấy tiểu Tú ăn ngon, cũng lấy quả táo ăn: "Tú, chúng ta tại có bao nhiêu tiền? Có đủ tiền xây nhà chưa?" tại tài chính trong nhà đều do tiểu Tú quản, tiền lương mỗi tháng của tiểu Tô cũng giao cho tiểu Tú. Mấy tháng trước vợ chồng son muốn xây căn nhà, chỉ là vội cái này cái kia, vẫn thể bàn bạc được. Chỉ là vợ chồng son cũng coi như qua, nếu muốn xây căn nhà cũng tốn ít nhất 1 vạn tệ. Cát cũng cần tiền, nước cũng cần tiền, nhân công cũng cần tiền.


      "Tiền mặt trong nhà cũng có bao nhiêu, 20 đồng tiền để dùng. Tiết kiệm cũng mới được 900 đồng tiền. Nếu như muốn xây nhà, xuất chuồng sáu con heo vậy cũng có ngàn ba – ngàn năm đồng tiền. Tiểu Tô, chút tiền này đủ để xây nhà đâu." Tiểu Tú ràng với tiểu Tô."Nhưng trong gian có mấy chục tạ táo, nếu tìm được người mua có thể bán được mấy ngàn đồng tiền, trừ quả táo, chúng ta còn có quả quất và cà chua."


      " Đồ ngon nhất định có người muốn mua, ngày mai hỏi chút, nếu có người mua hái bán." Tiểu Tô vừa nghĩ mình mình hái nhiều táo như vậy cảm thấy mỏi người. Nhưng nếu sớm xây nhà, tiểu Tú sinh cũng có thể ở thoải mái chút, tiểu Tô cảm thấy có sức lực rồi!


      Ngày hôm sau, tiểu Tô nhân lúc nghỉ trưa gọi điện thoại cho chiến hữu họ Hứa làm hậu cần. Cùng nhau ra chiến trường nên tình cảm cũng tốt, tiểu Tô điện thoại tới hỏi có muốn quả ướp lạnh cải thiện cuộc sống mọi người trong bộ đội , chiến hữu liền : "Tiểu tử, cậu có cái gì, nhức đầu biết lấy gì cho bọn lang sói đó ăn nữa!" Tiểu Tô cười : "em có mấy chục tạ táo, quýt cũng có khoảng chục tạ, cà chua cũng có ít, nhưng chỉ có khoảng 200 cân, những thứ này có lấy ?"


      ra trong lòng tiểu Tô tính toán, đồ nhiều như thế nhưng với bộ đội mà còn là ít đáng thương, chia đều xuống người cũng chỉ được ăn hai quả. Nhưng bây giờ tiểu Tô chỉ có thể nghĩ đến con đường này. Hoàn hảo Hứa cũng chê ít, rất sảng khoái : "Mặc kệ cậu có bao nhiêu cũng lấy."


      Lúc về nhà tiểu Tô liền đem chuyện này với tiểu Tú, vợ chồng son tay cầm tay nhìn trong gian nhiều cây táo, cây cam, còn có cà chua, khỏi cảm khái : "tiểu Tô, nhiều đồ như vậy, mình làm sao hái hết được! ước gì bây giờ hái xuống hết rồi"


      Tiểu Tú vốn chỉ thuận miệng , kết quả lúc tiểu Tú thốt lên, quả cây tự động rơi xuống mà còn xếp theo từng loại thành đống."Tú, em nhéo cái xem! Có phải vừa thấy thần tiên làm phép ?" Tiểu Tô trợn mắt há hốc mồm cảm thấy thể tưởng tượng nổi!


      Tiểu Tú hung hăng nhéo tiểu Tô, làm tiểu Tô la lên mới hỏi tiểu Tô: "Đau , nếu đau chính là rồi, phải hái xuống nữa!" Tiểu Tô cười gật đầu, sau đó chạy lấy trái cây mặt đất ăn. Vừa ăn vừa : "Tú, mà đem đóng vào bì cũng rất mệt, hay em thử chút xem có thể trực tiếp bỏ chúng vào bao bố hay ?"


      Tiểu Tú liếc tiểu Tô cái, sao càng ngày càng lười rồi? Nhưng vẫn thử : "Toàn bộ đựng trong túi!" Nhưng hoàn toàn có phản ứng, thử mấy lần vẫn là có phản ứng, cuối cùng tiểu Tô câu: " Em để ra ngoài lấy bì !" Tiểu Tú nghĩ cũng phải, có bì những thứ này làm sao có chỗ đựng.


      Vì vậy hai người ra khỏi gian, tìm ít túi, sau đó trở lại gian, tiểu Tú lần nữa "Toàn bộ vào túi" thấy toàn bộ vào trong túi . Hơn nữa những quả táo, quả cam này tự động bay vào miệng túi, sau đó tự động buộc miệng túi lại. Tiểu Tô thuận tay nhấc hai túi chút thấy cân năng như nhau!


      Tiểu Tô nhìn túi hoa quả, cảm thán câu: "Tú, em là may mắn!" Tiểu Tú cảm thấy tiểu Tô chỉ đơn thuần cảm thán câu, cũng có ý gì khác. Vì vậy cười câu: "ghen tị sao, còn là chồng em cơ mà?"


      Ngày hôm sau tiểu Tô lại cùng liên lạc với Hứa: " Hứa, em có chút chuyện muốn với ." Tiểu Tô có chút tự nhiên, vốn cho là trong gian nhiều nhiều lắm cũng chỉ khoảng mấy chục tạ, nhưng ngày hôm tất cả trái cây đều đươc để chỗ, hơn nữa tự động chia làm năm đống, đoán chừng mỗi đống cũng tấn. Nhiều như vậy nên cũng phải cùng người ta qua!


      Tiểu Tô đem chuyện xong Hứa lại cười: " sao, cậu mang đến đây cho , còn lo có đồ nữa là! Cũng biết ai truyền ra ngoài, chúng ta có đồ tốt, kết quả ai cũng đến hỏi, lại có số người quan trọng làm biết phải thế nào, nếu cậu có nhiều hơn càng tốt."


      Chỉ là Hứa rất tò mò mùa này làm sao có táo với cam đây, nhưng tiểu Tô cũng hỏi, dù sao lấy giao tình của họ, cần thiết lừa dối nhau. Khi nhận được biết ngay thôi. Vì vậy hai người lại bàn bạc xem chở bằng xe lửa vào lúc nào, sau đó mấy giờ đến nơi.


      Lần này vợ chồng son cũng bỏ ra chút tiền vốn, chủ yếu chính là tốn tiền mua thùng giấy cùng túi, nhiều trái cây như vậy phải cần rất nhiều túi? Hơn nữa cà chua vốn sợ bị hư nên phải làm thùng bảo vệ. Vì những thứ đồ này, tiểu Tô phải chạy chạy lại rất nhiều. Cuối cùng chắp vá lung tung mà vẫn còn chút đồ thể mang , may mà để trong gian đồ cũng hư, nếu tiếc.


      Cũng cần chỗ để hàng. Hai người cần tìm kho hàng, nếu nhiều đồ như vậy tự nhiên xuất làm người chú ý mới lạ. Cũng may ở gần trạm xe lửa có kho hàng của xưởng sản xuất thịt nên tiểu Tô mượn dùng chút. Nhân lúc đưa tiểu Tú bệnh viện khám thai, tiểu Tô tới kho hàng, đem đồ để vào kho hàng rồi mới bệnh viện kiểm tra.


      Kiểm tra làm thấy có vấn đề gì, ra phương diện này tiểu Tú so với phụ nữ mang thai khác có ưu thế hơn. cho cùng cũng phải mỗi người đều có gian thần bí, trong đó có các loại trái cây, tiểu Tú muốn ăn ăn, dinh dưỡng hết sức đầy đủ, làm tiểu Tú mặt mày hồng hào, da trắng noãn, cũng có bị mấy triệu chứng của phụ nữ có thai khác làm các thai phụ khác ghen tị dứt.


      Tiểu Tô được nghỉ mười ngày, vì dù sao cũng phải có người áp tải, mà tiểu Tô lại có ai giúp tay, cho nên đành tự mình áp tải. Trước khi bà Hảo chuẩn bị cho tiểu Tô rất nhiều điểm tâm, tiểu Tú cũng đưa cho tiểu Tô 100 đồng tiền và tiền đường, lúc ra ngoài phải mang theo ít tiền mới được.


      Tiểu Tô rồi làm tiểu Tú cũng quen. Cho nên tiểu Tú mong tiểu Tô có thể trở về sớm chút! Ngày thứ chín kể từ lúc tiểu Tô , đột nhiên có người tìm tới cửa. Lúc ấy tiểu Tú cùng bà Hảo ngồi phơi nắng, thấy hai người tiến vào hỏi: "Đây có phải nhà Lý Tú ?"


      Tiểu Tú với bà Hảo nhìn nhau, sau đó đứng lên: "Tôi chính là Lý Tú, có chuyện gì ?" Hai người kia liền ràng lý do đến: "Ngày hôm qua có người chuyển cho nhà 18000 đồng tiền, chúng tôi hôm nay đến điều tra cái!" Tiểu Tú cùng bà Hảo sửng sốt chút, có người chuyển cho số tiền rất lớn, tiểu Tú hỏi câu: "Đồng chí, tiền này là từ đâu gửi tới?"


      "Tiền là từ trong bộ đội gửi ra ngoài, chúng ta đây chỉ là làm theo luật." Hai người kia thái độ cũng tốt, tiểu Tú suy nghĩ chút, liền đem chuyện tiểu Tô bán trái cây ra. Tất nhiên trái cây từ trong gian mà chỉ là mua từ địa phương khác, để bán cho bộ đội. Mà hai người cũng chỉ tới tìm hiểu chút tình huống, cho nên cũng dây dưa.


      Sau khi họ , tiểu Tú và bà Hảo thấy khó hiểu: "Tú, con có nghe , tiểu Tô gửi về bao nhiêu tiền?" Bà Hảo cảm thấy thể tưởng tượng nổi, chuyện này là thế nào, hai đứa cũng với bà câu, quá đáng rồi!


      Tiểu Tú cũng ngạc nhiên, mặc dù trước đây cũng thấy qu mấy vạn, nhưng là sức mua giống nhau. Nếu như là năm 2000 làm nhà ít nhất phải có mười vạn, nhưng là bây giờ làm nhà theo tiểu Tô dưới tất cả ba gian lại thêm gian nhà bên cạnh cũng chỉ hơn vạn chút! ở đây giá cả ít hơn rất nhiều.


      Trong nhà hai người buổi tối ngủ ngon, rốt cuộc sau khi có người tới cửa điều tra ba ngày tiểu Tô cũng về. Tiểu Tô lúc trở về mang ít đồ. Tiểu Tú định tiến lên giúp đỡ xách chút, tiểu Tô cho: " có việc gì, cái gì cũng nặng để xách là được rồi!"


      Tiểu Tú cũng vội xem đồ, lấy nước cho tiểu Tô rửa mặt, tiểu Tô là vừa rửa vừa hưng phấn với tiểu Tú tình huống bộ đội: "Tú, muốn cho em nhìn lúc chuyển đồ đên đó mọi người hoan nghênh như thế nào. Hứa lần này rất vui. Ai trong liên đội thấy cũng cảm ơn rối rít." Lần này quả táo, quả cam nhiều hơn, cho nên mỗi người cũng có thể được phân mỗi thứ mười cân làm bọn họ vui đến nỗi nhìn thấy đường rồi.


      Tiểu Tô cho rót thêm cho mình chén nước: "Đúng rồi, tú, Hứa với lần sau có đồ gọi ấy." "Cái đó tất nhiên là phải làm. Bọn họ cần mua, mà chúng ta lại cần bán, loại chuyện này tất nhiên lien lạc thường xuyên." Tiểu Tú còn muốn để dành them ít tiền, về sau sinh con cần sử dụng đây! Tiểu Tú hiểu được nuôi con cần nhiều tiền như thế nào! Đặc biệt là sau những năm tám mươi, trường đại học ra đời nhiều, còn nhiều chuyện khác, tóm lại chuyện gì cũng cần dùng tiền.
      linhdiep17 thích bài này.

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546

      Chương 50: dịu dàng


      tại trong tay có tổng cộng gần hai vạn đồng tiền rồi, cho nên tiểu Tô và tiểu Tú muốn nhanh chóng xây nhà. Nhưng dùng để sửa nhà cho bà Hảo trước hay xây nhà mới trước vợ chồng son lại bất đồng ý kiến. Theo tiểu Tú, trước tiên xây nhà rồi mới sửa nhà cho bà Hảo. Nhưng tiểu Tô lại nghĩ trước tiên sửa nhà cho bà Hảo .


      "Tú, em nghĩ xem, bà Hảo ở mình. Nếu như xây xong nhà mình, bà Hảo cũng tới ở, đến lúc đó mặc dù ngay gần nhau nhưng bà Hảo lớn tuổi lại mình ở tại phòng cũ sao? Lúc đó cũng thể chăm sóc tốt cho bà được." Tiểu Tô xong tiểu Tú cũng động lòng.


      " sợ người khác ở rể sao, có tiền đều mang hết cho nhà vợ dùng?"


      Tiểu Tô để ý : "người ta kệ người ta, hơn nữa số tiền này đều là em kiếm, gian của em, cũng có nhiều trái cây để bán! chỉ có liên lạc thôi mà, cho nên muốn đem xây lại nhà cho bà Hảo trước!" Tiểu Tú thấy như vậy, cũng miễn cưỡng nữa.


      Đem tin tức này cho bà Hảo nghe, bà lại : "Các con kiếm tiền xây nhà cho các con , đừng để ý bà!" Nhưng ý kiến của bà tiểu Tô cũng để ý tới. Nhìn dáng vẻ hiếu thuận của tiểu Tô, bà Hảo len lén lau nước mắt, trong lòng suy nghĩ: mặc dù bên cạnh mình có người thân ruột thịt, nhưng có tiểu Tú và tiểu Tô liền so với những người thân cũng thân thiết hơn!


      có chủ ý, bây giờ chỉ cần bắt tay vào làm. Trước mắt trong làng có đội bảy người trong đó có hai thợ xây tay nghề rất tốt, vì vậy tiểu Tô sáng sớm liền mời họ. Mà xi măng, cát và các nguyên liệu khác cũng phải mua. Tóm lại rất bận rộn, mà tiểu Tú và bà Hảo cũng liệt kê ra vài thứ cần mua.


      Hàng xóm láng giềng biết tiểu Tô chuẩn bị sửa nhà cho bà Hảo cũng đến giúp đỡ. Mang đồ trong nhà bà chuyển hết sang nhà tiểu Tô."Bà Hảo, bà có phúc!" Hàng xóm láng giềng vừa giúp khuân đồ, vừa chuyện. gần xa nhưng tất cả đều có ý bà Hảo có phúc lớn! Bà Hảo nghe vậy cười đến mắt híp thành đường, tâm tình cũng tốt!


      Trước khi sửa nhà phải mang heo bán hết, bởi vì theo dự định nhà mới gần đến chỗ chuồng heo, hơn nữa chuồng heo cách phòng ở mới cũng quá gần, cho nên thể phá để xây lại. May mà lúc trước trồng những cây lâu năm thuộc phần đất định xây lại nhà.


      Lúc bán heo tiểu Tú có lấy tiền con gần 200 cân, bàn bạc với Chu đồ tể là khi nào tiểu mua thịt đều phải trả tiền, cho đến khi vượt qua 200 cân mới phải trả. Tiểu Tú nghĩ qua, lúc xây nhà thể thiếu thức ăn ngon cho công nhân, tại heo bán được tám mao tiền cân, mà lúc sau mua về có thể tăng lên đồng tiền cân, thay vì mua như vậy, còn bằng trao đổi này lại có thể tiết kiệm chút tiền.


      vất vả mới xong công tác chuẩn bị cũng qua ba tháng, vì vậy chọn ngày tốt khởi công! Dùng pháo phá phòng cũ. Bà Hảo đứng ở bên cạnh nhìn mọi người cố gắng phá phòng cũ, ánh mắt có chút hồng: "Tú a, bà còn nhớ lần trước sửa phòng ốc cũng rất lâu rồi, khi đó, có nhiều người ở đây. "


      Tiểu Tú biết phải trả lời thế nào, ra tiểu Tú nhìn thấy cuộc sống trước kia của bà Hảo cũng khá tốt, bởi vì nhìn qua phòng mình ở. Phòng ở cũ làm rất tỉ mỉ, vật liệu gỗ được dùng cũng tốt. Nếu gia đình khá giả cũng xây được phòng ốc như vậy. Tiểu Tú mặc dù hiếu kỳ, nhưng bà Hảo tiểu Tú cũng hỏi tới.


      Oanh tiếng, phòng cũ rốt cuộc sụp đổ. Bà Hảo cũng xoay người nhìn nữa: "Tú a, cùng bà chuẩn bị cơm trưa !" Tiểu Tú quay đầu lại nhìn phế tích phòng cũ, gật đầu : "Bà Hảo, hôm nay chúng ta nấu món gì được." Dù sao ngày đầu khởi công cũng phải nấu món ngon mất hết mặt mũi.


      "Giết hai con gà, đợi lát nữa bà hầm canh gà, chờ cháo gà được con ăn trước chén. Thịt buổi sáng luộc lên, còn cá liền mang nướng. Xào thêm chút thịt băm, chút rau, làm tám món mặn và món canh là được rồi." Bà Hảo nghiêm túc nghĩ thực đơn, thuận tiện giúp tiểu Tú bổ sung dinh dưỡng.


      "Con hiểu, bà Hảo hầm canh gà con nhất định ăn, mới nghĩ thôi thấy ngon rồi." Tiểu Tú theo bà Hảo . Tiểu Tú tại ăn cái gì cũng thấy ngon. ngày ba bữa cộng thêm ăn khuya, dù ăn như vậy nhưng tiểu Tú vẫn mập lênđúng là kì lạ.


      Tiểu Tú nhóm lửa, bà Hảo trông lò, hai người cười cười , lúc sau tiểu Tô cũng tiến vào, đầu đầy bụi, nhìn thấy tiểu Tú cùng bà Hảo đùa, chen vào: "hai người chuyện gì vậy, bên ngoài là bụi, tiểu Tú em đừng ra ngoài vội bị sặc đấy." Tiểu Tú nghe xong gật đầu biết.


      Tiểu Tô lấy nước rửa qua chút, lại tìm chút đồ để ăn, tùy tiện ăn chút phải : "bà Hảo, hôm nay hai người ở nhà trông nom chút, có cái gì hài lòng, buổi tối chờ con về lại sau." Tiểu Tô thể xin nghỉ dài hạn, hôm nay chỉ xin muộn chút.


      "Ừ, đường chậm chút, cùng người khác rồi, cũng cần quá nóng lòng." Bà Hảo vừa dặn dò, vừa hỏi tiểu Tô ăn no chưa. Vẫn yên lòng, lại lấy khối bánh ngọt, bọc trong túi giấy đưa cho tiểu Tô, muốn cất , đói ăn để chống đỡ lúc. Tiểu Tô cười hì hì mặc cho bà Hảo để bánh vào trong túi mình.


      Trước khi , tiểu Tô còn cố ý tiến lên cùng bảo bảo trong bụng tiểu Tú chào: "Bảo bảo, ba làm đây, con ngoan ngoãn ở nhà với mẹ. thể làm đau mẹ, nếu đợi ba trở lại thu thập con!" Tiểu Tú nghe vậy đẩy cái tiểu Tô: "Nhanh làm , nếu có việc gì về sớm chút!" Tiểu Tô gật đầu rồi đo.


      Sauk hi tiểu Tô , tiểu Tú và bà Hảo tiếp tục chuẩn bị cơm trưa. Thỉnh thoảng còn ra ngoài xem chút, tiểu Tú cũng đứng xa nhìn thôi, tại phá xong phòng cũ, khắp nơi đều là gạch đá, tường, bụi mình có có thai nên lại gần.


      Có ai từng nếu muốn ngày trôi qua an bình vậy mời khách, nếu muốn năm được an bình, vậy xây nhà. Tiểu Tú đối với câu này tán thành! Chuyện này phải chuẩn bị quá nhiều. riêng gì phải chọn mua tài liệu, còn phải lúc nào cũng chú ý để công nhân đừng lười biếng, còn phải mua thức ăn nấu cơm, trước mắt mới cơ bản xong phần chuẩn bị mà tiểu Tô gầy vài cân. Vốn quần áo vửa vặn giờ thấy hơi rộng.


      Tiểu Tô ban ngày làm, tối về nhà còn phải đốt đèn cùng tiểu Tú xem lại sổ sách! Hôm nay mấy thợ tới, thợ sơn có tới còn có thợ mộc có tới . Chấm công cho thợ lại còn phải nhớ mua đồ gì, xem mấy hôm nay mua bao nhiêu cân đinh, tốn bao nhiêu tiền. còn cần mua những thứ gì them nữa.


      Đối với năng lực ghi sổ của tiểu Tú, tiểu Tô rất giật mình. Tiểu Tô biết tiểu Tú cũng có bất kỳ trình độ học vấn nào, đối với tuổi tác của tiểu Tú cũng nên học chút để biết, cần tốt nghiệp cũng được. Nhưng tiểu Tô nghĩ tới tiểu Tú có năng lực tốt như thế!"Tú a, em còn lợi hại hơn nữa!" Nghe tiểu Tô khích lệ, tiểu Tú cười. Đó là đương nhiên, mặc dù mình có bằng cấp chứng minh nhưng cũng học xong đại học rồi.


      Từng ngày trôi qua, nhà cũng xây xong khung rồi. Mỗi ngày nhìn phòng ốc từng chút hoàn thiện, bụng tiểu Tú cũng càng ngày càng lớn. Tiểu Tô có ghé đầu bụng tiểu Tú, nghe thai máy, vừa cùng tiểu Tú chuyện phiếm: "Tú, chờ phòng ốc làm xong, chúng ta chuyển vào, đến lúc em sinh chăm sóc em tốt, phải tốt hơn người khác mới được!"


      Tiểu Tú suy nghĩ chút, mình sinh chắc vào mùa đông so với mùa hè tốt hơn. Tiểu Tú nghĩ nếu sinh vào mùa hè lúc ở cữ chắc chết mất, nóng như vậy mà phải đóng kín cửa cho gió vào trong tháng, lại được tắm chịu nổi. May mà mình sinh con vào mùa đông!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :