1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ - Tĩnh Mặc Thành Kiển (91) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 42: sợ, ở đây

      Đêm Vô Danh thấy vậy, vội vàng lắc mình, nhưng mà ta vẫn chưa kịp ngăn Diêm Tử Diệp lại, trong nháy mát khi muốn ngăn cản Diêm Tử Diệp lại, cây súng chuẩn xác nhắm ngay mi tâm của ta!

      Đêm Vô Danh nhất thời cả kinh, vội vàng lắc mình!

      Cũng trong nháy mắt lắc mình, đận xoẹt qua mặt của ta! Tức khắc, gương mặt ta truyền đến trận nóng bỏng đau đớn.

      Mà cũng trong giây lát đó, Diêm Tử Diệp biến mất trong tầm mắt của bọn họ! !

      Mặt khác bên, khi Tần Vũ Triết dùng súng chỉ vào Diêm Tử Diệp, Phó Quân Hoàng tới lầu ba biệt thự, cũng có quá nhiều thời gia, rất nhanh tìm được phòng của An Nhiên.

      An Nhiên toàn thân vô lực nằm ở giường, trong phòng cách hiệu quả vô cùng tốt, nghe được thanh bên ngoài, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.

      Chỉ là xuyên thấu qua tai nghe, biết Bàn Đôn đến đây, chỉ là Phó Quân Hoàng đến chưa, biết.

      Tần Vũ Triết tới, nhưng có bất kì lý do gì để dẫn đai, thậm chí, cách làm của chỉ làm kẻ điên Diêm Tử Diệp hoài nghi thân phận của .

      Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên, đáy lòng An Nhiên hồi hộp, trong lòng nảy lên cỗ cảm giác lạ, tlúc đại não của còn chưa kịp phản ứng, hô lên:

      "Lão Suất Ca, có phải ?"

      " sợ." Tiếng của Phó Quân Hoàng từ ngoài cửa truyền vào, tiếng của khô khốc mà buộc chặt, giống như cực kì nhẫn nại cái gì.

      Lòng An Nhiên lập tức bình lặng.

      chưa từng ỷ lại vào người khác như vậy?

      làm Tần Lam, sống 35 năm. Trong vòng ba mươi lăm naem chưa từng ngày ỷ lại vào người khác, thậm chí người tín nhiệm bên cạnh cũng có. mình người gánh vác 35 năm, chưa có lúc nào thử qua cảm giác ỷ lại người khác, hề biết, trong vong 35 năm kia, cuộc sống có bao nhiêu mệt mỏi.

      Trong mười năn trọng sinh, bên người luôn luôn có người che chở đầy đủ cho , luôn có người làm trước bước chuẩn bị tốt mọi chuyện cho , luôn luôn có người ở bên người yên lặng trả giá, ở bên cạnh cảm giác rất tốt, có thể, đây chính là thích trọng miệng mọi người vẫn .

      thích người đàn ông ngoài cửa kia.

      Tâm, ở trong khoảnh khắc yên tĩnh trở lại.

      Chỉ cần cóngười đàn ông kia ở bên người , chỉ cần yên lặng chờ đợi là được. , tin .

      An Nhiên biết cửa phòng ngủ này khó mởbnhư thế nào, cho dù để cho thợ mở khoá giỏi nhất thế giới này mở, cũng chưa nhất định có thể mở ra, ổ khóa này là năm đó Diêm Tử Diệp làm để nhốt , cố ý làm ra phòng ngừa chạy trốn, là có hai thế giới.

      Chỉ cần cho Phó Quân Hoàng thời gian, Phó Quân Hoàng có năng lực mở cửa, nhưng muốn lãng phí nhiều thời gian ở trong này, từ trong lồng ngực lấy ra thứ giống kẹo cao xu, thuần thục dính nó cánh cửa,, sau khi để An Nhiên rời xa cửa, nghiêng người bịt tai.

      Cũng ngay lúc Phó Quân Hoàng lắc mình, tiếng ầm ầm phá huỷ vang lên!

      "Kẹo cao su" kia là loại bom chuyên môn dùng cho phá hoại , nhìn như , nhưng là uy lực lại lớn kinh người.

      Phó Quân Hoàng trực tiếp đá văng cánh cửa kia, cửa mở ra, xoải bước lên trước, khi nhìn thấy vô lực nằm giường, nhất thời con ngươi ra mảnh sát ý nông đậm.

      " Lão Suất Ca." An Nhiên muốn cười với Phó Quân Hoàng, những sắc mặt Phó Quân Hoàng quá dọa người, bất giác ý cười môi cũng duy chì được rồi.

      Phó Quân Hoàng gì, cúi người xuống, tay ôm An Nhiên vào lòng mình, lập tức ôm kiểu ôn công chúa pom ra ngoài.

      An Nhiên biết tình huống bên ngoài, nhưng nếu Phó Quân Hoàng có thể công khai tiến vào ôm ra ngoài, như vậy hẳn là khống chế được Diêm Tử Diệp.

      Nhưng mà, khi Phó Quân Hoàng vừa mới ôm An Nhiên tới cửa , tiếng súng đột nhiên vang lên....

      Phó Quân Hoàng ôm An Nhiên nhanh chóng lắc mình, khẩn trương che chở ở trước ngực, đạn cũng liên tục bay qua đầu Phó Quân Hoàng!

      "Thả ấy xuống." Con ngươi Diêm Tử Diệp lạnh lẽo, tay đeo bao tay trắng nắm cái súng lục đen nhánh" ấy thuộc về mày."

      Phó Quân Hoàng vẫn chưa nhìn về phía Diêm Tử Diệp, tinh tế kiểm tra An Nhiên ở trong lòng mình, con ngươi chứa dầy lo lắng.

      An Nhiên cười nhạt, có chút cật lực dơ tay xoa đôi má lãnh ngạnh của , "Em sao, cần lo lắng."

      - - ầm!

      Ngay sau đó lại là tiếng súng vang lên!

      Phó Quân Hoàng ôm An Nhiên lắc mình đến phía sau cửa, khí tức có chút trầm trọng.

      "Phó thiếu, đừng để tôi phải lại lần nữa." Giọng của Diêm Tử Diệp chứa chút điên cuồng, " ấy là của tôi, Phó Quân Hoàng nhớ kỹ, người ôm trong lòng, là người phụ nữ của tôi!"

      Nháy mắt Phó Quân Hoàng nổi giận, tay ôm An Nhiên bỗng nhiên nắm chặt, lúc An Nhiên còn chưa phản ứng kịp, Phó Quân Hoàng ôm thần tốc lắc mình, lập tức rút từ bên hông ra cây súng, thần tốc hướng về phía Diêm Tử Diệp nả phát súng!

      Cùng thời gian lúc Phó Quân Hoàng nổ súng vào Diêm Tử Diệp, Diêm Tử Diệp cũng đồng dạng nổ súng về phía Phó Quân Hoàng!

      Hai tiếng súng đồng thời vang lên!

      Diêm Tử Diệp lắc mình đúng lúc, kề sát mặt tường, con ngươi điên cuồng giảm trái lại còn tăng, hướng về phía Phó Quân Hoàng ôm An nhiên né tránh cuồng nộ hô lên:

      "Gia, ngài vì cái gì luôn luôn muốn rời khỏi bên cạnh tôi? Tôi ngoan ngoãn phục tùng ngài, tôi chỉ muốn ngài dừng lại nghỉ ngơi chút, vì sao ngài liền biến mất? Gia, ngài có gì bất mãn đối với tôi! Tôi có thể thay đổi, vì cái gì ngài luôn muốn rời khỏi bên cạnh tôi!"

      Trong tiếng phẫn nọ chứa đầy hận ý cìng thókng khổ khôn thành lời, giơ súng về phía bọn họ, lớn tiếng gầm thét:

      "Vì cái gì vì cái gì vì cái gì!"

      Bang bang ầm - -

      Phó Quân Hoàng trực tiếp che chở Cho An Nhiên trước ngực bản thân, hô hấp của chút hỗ độn, con ngươi của chỉ tồn tại mình An Nhiên, tay lần lượt trấn an , giọng của máy móc mà lại ôn nhu, ở bên tai :

      " sợ, sợ, ở đây, bảo vệ em."

      Bên tai truyền đến từng đợt tiếng súng, nhưng trong lòng An Nhiên lại mảnh yên lặng, ở trong lòng rụt rụt thân thể, khóe môi mang theo độ cong nhàn nhạt, hai tay quàng eo của , :

      "Em biết. Em sợ."

      "Ôm chặt ." Phó Quân Hoàng bên tai , An Nhiên làm theo , ôm chặt .

      Cũng ngay lúc ôm chặt , Phó Quân Hoàng đứng dậy, họng súng chuẩn xác nhắm ngay mi tâm Diêm Tử Diệp!

      chuẩn bị đổi đạn Diêm Tử Diệp hơi ngừng lại, gương mặt nhu lập tức chứa tia tươi cười quái dị, "Phó Quân Hoàng, khong giết được tôi."

      Bằng - -

      Đạn ghim vào vai Diêm Tử Diệp!

      Bước chân Diêm Tử Diệp lui lại mấy bước, đau đớn làm sắc mặt hơi trắng, nhưng ý cười mặt biến mất, lúc còn muốn gì đó, tiếng chuông điện thoại di động nhàng bỗng nhiên vang lên, mà phối hợp tiếng chuông điện thoại di động vang lên, là giọng trong veo mà lạnh lùng: Diêm Tử Diệp, cút.

      An Nhiên đột nhiên cả kinh, giọng kia hẳn nghe lầm, đó là giọng của .

      Diêm Tử Diệp cũng để ý tới đau đớn vai, nhận điện thoại, sau khi nghe người ở đầu bên kia vài câu, sắc mặt của nhất thời trở nên tái mét!

      liếc mắt nhìn An Nhiên cái, băng bó bả vai, sắc mặt trắng bệch chạy ra ngoài.....
      Last edited: 15/2/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 43: Hoảng sợ của

      Phó Quân Hoàng cũng dẫn An Nhiên về nhà chính nhà họ Phó, mà ôm đến nhà trọ bên ngoài của .

      Trong nhà trọ bài trí cực kỳ ngắn gọn, nhưng là sắc điệu ấm áp hiếm có.

      Ngẫu nhiên An Nhiên và Phó Quân có đến chỗ này ở thời gian ngắn, trong nhà trọ chỉ có mùi vị của hai người, có người thứ ba.

      Phó Quân Hoàng cẩn thận đặt An Nhiên lên giường, sắc mặt đông lạnh, từ khi rời khỏi nhà họ Tần, câu cũng với , cứ như thế ôn thẳng đến đây.

      Tay An Nhiên muốn giữ chặt , nhưng Phó Quân Hoàng đứng dậy quá nhanh, vẫn chưa kịp chạm vào , cũng ra cửa rồi.

      Nháy mắt khi cửa bị đóng, An Nhiên cảm thấy tâm mình vang lên tiênga hồi hộp.

      An Nhiên liền nằm ở giường, tầm mắt lạc cánh cửa phòng đóng chặt kia, giống như chờ đợi cái gì, ngay lúc muốn bỏ cuộc, của bị người bên ngoài đẩy ra, trong tay Phó Quân Hoàng cầm ly nước trắng.

      để ly nước lên bàn cạnh đầu giường, nâng dậy, để dựa vào ttong lòng , trong tay cầm viên thuốc bỏ vào trong miệng , lại cho uống nước, nán lại cho tới khi úppng xong, lại đặt xuống, để nằm xuống.

      An Nhiên nhận ra viên thuốc kia, là giải dược chế ra nhằm vào bí hiểm của nhà họ Tần, hỏi vì sao biết bị hạ dươc gì, trong tay còn có giải dược, nghĩ muốn hỏi nhiều, chỉ muốn biết, khi nào mới tức giận nữa.

      Khoảng cách tức giận , là chuyện rất lâu trước kia rồi.

      Đó là chuyện từ tám năm trước, khi hôn mê tỉnh lại, ôm an ủi , chỉ yên lặng nhìn .

      Khi đó câu cũng , chỉ lẳng lặng nhìn, cho đến cuối cùng, nhìn cười, cho , có việc gì, bảo vệ , đôi mắt an tĩnh mới hơi buông lỏng.

      tự trách.

      biết.

      Phó Quân Hoàng ngồi an vị giường, con ngươi thâm thuý nhìn sắc mặt trắng xanh của An Nhiên, tay để ở đùi nắm chặt thành quyền, khí tức toàn thân chuyển lạnh.

      "Em sao, chỉ là thân thể có chút vô lực mà thôi." Tay An Nhiên nắm tay Phó Quân Hoàng, nhưng còn chuea chạm đến , rời tay .

      An Nhiên cật lực ngồi dậy tới, nhích lại gần người Phó Quân Hoàng, nhưng sau khi uống thuốc, cơ thể càng vô lực, cười khổ với :

      "Lão Suất Ca..."

      Con ngươi sâu thẳm xẹt qua tia cảm xúc, cơ thể cứng ngắc dựa vào , nháy mắt khi dán vào , An Nhiên rúc cổ người vào trong lòng , chôn đầu của mình ngực , thở dài.

      "Lão Suất Ca, xem, em sao, em rất tốt, cần im lặng với em, em...." Em sợ hãi.

      Nhiều buồn cười, năm đó Tần gia uy hiếp tám phương bây giờ lại vì người lời nào mà cảm thấy sợ hãi.

      lo lắng, giống như năm đó, vào ngõ cụt ra được.

      Hai tay vòng người hơi buộc chặt, gương mặt Phó Quân Hoàng vẫn lạnh ngạnh, lúc này mới hơi hơi có chút buông lỏng, vùi mặt mình cổ của , hô hấp nóng bỏng phun da thịt trần trụi của , giọng của khàn khàn mà khô khốc:

      "Về sau từ bỏ."

      "Uh`m, hẳn rồi." An Nhiên cười nhạt trong lòng , "Lão Suất Ca, cùng em ngủ lát , em mệt mỏi." Toàn thân vô lực làm câu cũng muốn .

      "Được." lại đặt xuống, sau khi cởi áo khoác, lên giường, ôm vào trong ngực mình, kề sát lồng ngực mình, cằm tuấn dật để đỉnh đầu của , con ngươi khép hờ, hô hấp trầm ổn.

      Trời chiều quang huy xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào phòng ngủ, ánh sáng màu cam chiếu vào hai người ôm nhau ngủ giường lớn, có vẻ đặc biệt ấm áp.

      Mặt khác bên.

      Tần Vũ Triết ngồi ở trong xe, vẻ mặt trầm nhìn cảnh sắc ngoài của sổ xe.

      Tại nhà họ Tần, Sau khi nhìn vẻ mặt trắng bệch của Diêm Tử Diêm chạy đến, hai lời chưa , cầm giải dược trong tay ném cho trúng đạn, cầm theo súng chạy .

      Người ngoài cửa dám ngăn cản Diêm Tử Diệp, đến lúc đuổi theo , Diêm Tử Diệp chạy xa đoạn đường, chưa hai lời, trực tiếp lái xe đuổi theo.

      Nhưng là, đúng là vẫn cho truy tìm rồi.

      Diêm Tử Diệp nơi đó, có quỷ.

      Vùng ngoại thành Đế Đô, trong thôn xóm, có tòa biệt thự ba tầng, ai biết chủ nhân biệt thự kia là ai, cư dân nơi này chỉ có thể ngẫu nhiên thấy có người từ nơi này ra ngoài, nhưng cũng chưa từng thấy qua chủ nhân toà biệt thự này

      chiếc xe cao cấ có rèm che thẳng hướng quá lai, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người dừng trước cửa toà biệt thự, chỉ thấy người đàn ông tuấn mỹ cả người mặc tây trang màu đen, tay đeo bao tay màu trắng vẻ mặt băng hàn từ xe bước xuống, cửa xe cũng đóng, người cũng tiến vào biệt thự rồi.

      Kẻ có tiền cũng sợ người khác trộm xe .

      Nhóm người thôn dân nhìn nhịn được bĩu môi.

      Diêm Tử Diệp mới vừa tiến vào cửa chính, vài người đàn ông ngoại quốc mặt áo dài trắng tới, trong đó còn có người phụ nữ trung niên sắc mặt lo lắng.

      "Môn chủ, vừa rồi cơ năng thân thể MH7 đột nhiên bắt đầu giảm xuống, khí quan bắt đầu khô kiệt, nhưng chúng tôi..." Người phụ nữ trung niên cầm báo cáo trong tay, vẻ mặt ngưng trọng nhìn Diêm Tử Diệp.

      Diêm Tử Diệp cũng để ý người phụ nữ trung niên, bước nhanh lên lầu, khi đẩy cánh cửa phòng lầu ba ra,trong nháy mắt vẻ mặt nhu hoà xuống, chạy đến chiếc giường lớn, sau đó hài đầu gói chậm rãi quỳ tấm thảm mềm mại.

      Giường lớn hề giống như trong tưởng tượng của chúng ta, tấm chăn che lại dụng cụ hoạt động.

      giường kia, Chất lỏng màu đỏ cùng với dòng nước màu xanh chảy xuống, mà ngay "giường", nằm, nhắm chặt mắt, nếu phải người cắm đầy các ống dụng cụ, nhìn giống như người ngủ say.

      Phòng bày đầy đủ các loại dụng cụ, nơi này hoàn toàn giống phòng ngủ thông thừong, mà giống như phòng bệnh.

      Dụng cụ nơi này có thể là tiên tiến nhất thế giới, có dụng cụ hoàn hảo nào có thể đánh đồng với nơi này.

      Tầm mắt của Diêm Tử Diệp ở người bồi hồi chuyển động qua lại, cuối cùng tầm mắt của dừng khuôn mặt quen thuộc đến tận xương, tay có chút run rẩy vỗ về gương mặt được ngăn cách bởi tấm thuỷ tinh, con ngươi của cụec kì dịu dàng, dán lên thuỷ tinh biết gì đó, chỉ có thể mơ hồ nghe được:

      "... cho phép... làm sao có thể..... Để em rời ...."

      "Môn chủ, tại tất cả đều ổn định, xin lỗi, lúc ấy chúng tôi quá kinh hoảng, cho nên mới kêu người gọi điện thoại cho ngài." người phụ nữ trung niên báo cáo, đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt áy náy nhìn Diêm Tử Diệp quỳ sàn nhà.

      Hai tay Diêm Tử Duệp khoác kên thuỷ tinh, con ngươi dịu dàng, " có việc gì là tốt rồi."

      Người phụ nữ trung niên có chút lo lắng liếc mắt nhìn Diêm Tử Diệp cái, sau cùng, vẫn là lựa chọn ra ngoài.

      Lúc này, vẫn lại là cần quấy rầy môn chủ là tốt.

      Sau khi cửa bị đóng lại, Diêm Tử Diệp an tĩnh nhìn nhắm chặt hai tròng mắt nằm giường, giọng của chứa đầy điên cuồng: "Gia, chờ chút, chờ chút, có thể để cho em tỉnh lại rồi....."

      Chương 44: Ngươi là của ta



      Trong mấy ngày kế tiếp, Phó Quân Hoàng và An Nhiêu đều trở lại nhà cũ của nhà họ Phó, lấy cớ với lão gia tử là muốn ở bên ngoài thời gian ngắn.

      Trước đây, trong năm An Nhiên và Phó Quân có có máy tháng trụ ở nơi đó, lão gia tử cũng có nghĩ nhiều, cũng liền đồng ý.

      Dược tính bí hiểm rất lớn, mặc dù An Nhiên uống giải dược, cơ thể vẫn bủn rủn hai ngày, đến ngày thứ ba, mới có thể xuống giường lại.

      Lúc Phó Quân Hoàng đẩy cửa vào, trong tay còn bưng chén cháo nóng, xem ra cực kì hấp dẫn, có vẻ ăn rất ngon.

      Để chén cháo lên bàn trà, nhìn An Nhiên muốn xuống giường, mày nhíu lại, bước nhanh lên trước, lập tức tay ôm lấy vào trong lòng mình, ôm lên, xoay người, chính minh ngồi giường, mà ngồi ở chân mình.

      An Nhiên có chút ngạc nhiên nhìn sắc mặt lạnh nhạt của Phó Quân Hoàng, nhưng khi tầm mắt của nhìn thấy lỗ tai đỏ ửng kia, trong lòng tràn ra tiếng cười cuồng giả.

      Trong mấy ngày nay, Phó Quân Hoàng đến bộ đội, vẫn ở trong nhà trọ chiếu có , mặc kệ cái gì, đều kiên nhẫn nghe, nhưng cũng chủ nghe mà thôi, như nghe như , An Nhiên cũng biết.

      Nghe được tiếng cười, tay bưng cháo hơi dừng lại, Phó Quân Hoàng điều chỉnh lại dáng ngồi của An Nhiên, thuận tiện để ngồi thoải mái chút, lập tức thổi chén cháo ấm áp đưa tới môi , con ngươi gắt gao nhìn chằm chằm .

      An Nhiên cười , tay muốn tiếp nhận bát cháo, "Lão Suất Ca, tại em mười lăm tuổi, phải năm tuổi, cần thiết... "

      Lời của còn chưa hết, thìa ở bên môi lại tiến sát môi hơn, An Nhiên thở dài, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn Phó Quân Hoàng kiên trì muốn uy .

      giống như đứa trẻ chờ đợi được khen ngợi, có chút thẹn thùng lại có chút đáng .

      An Nhiên mở miệng, miếng cháo hoà tan trong miệng, sền sệt mà lại thơm ngát, uống rất ngon.

      "Ăn rất ngon." Giọng của An Nhiên cực kì dịu dàng, đến ngay cả con ngươi cũng dần mềm mại.

      Vẻ mặt vẫn căng thẳng của Phó Quân Hoàng lập tức dãn ra, tuy đây phải là lần đầu tiên hầm cháo cho bảo bối của , nhưng vẫn khần trương muốn chết.

      uy, ăn.

      Hai người phối hợp cực kỳ tốt.

      Khí Phó An Nhiên nuốt miến cháo cuối cùng vào trong miệng, tầm mắt của Phó Quân Hoàng dừng đôi môi hồng nhuận của , hầu hết hơi hơi bắt đầu chuyển động.

      Tầm mắt nóng bỏng của Phó Quân Hoàng làm An Nhiên hơi giật mình, "Lão Soái...." Còn chưa dứt lời, bị Phó Quân Hoàng hoá thân thành sói hoàn toàn ăn vài trong miệng.

      Nụ hôn của trước sau như có bất kì kĩ sảo, vội vàng mà điên cuồng, nhưng mặc dù là như vậy, lực đạo của khống chế vô cùng tốt, có tưởng qua , nhưng nụ hôn lại điên cuồng hạ xuống.

      Sau khi An Nhiên hết giật mình, hai tay quàng lên cổ Phó Quân Hoàng, tiếp nhận nụ hôn của , trong nụ hôn của để lộ của vội vàng xao động cùng bất an, của nàng nụ hôn lần lượt kiên nhẫn trấn an .

      Mãi đến hai người đều thở hồng hộc hậu, mới buông ra, gắt gao ôm vào trong ngực, cằm để đỉnh đầu , trầm trọng thở hào hển.

      "Em là của ." Bỗng nhiên trong lúc đó, Phó Quân Hoàng ở đỉnh đầu , nặng nề ra những lời này.

      An Nhiên hơi kinh ngạc, ngẩng đầu.

      Trong mấy ngày nay, mặc dù Phó Quân Hoàng cẩn thận chiếu cố , nhưng rất ít chuyện với , biết vẫn có chút áp lực gì đó, hỏi, cũng .

      nghĩ tới, tình này kìm nén năm ngày, mới rầu rĩ ra.

      bởi vì những lời của Diêp Tử Diệp mà tức giận.

      Thấy An Nhiên trả lời, chỉ nhìn , mày của Phó Quân Hoàng càng nhíu lại, ôm chặt, con ngươi gắt gao nhìn , gằn từng chữ :

      "Phó An Nhiên, em là của , là của Phó Quân Hoàng !"

      Tiếng của ôn nhu giống trước đây, có khi bá đạo tuyên thệ, đây phải là với , mà thông báo cho , chỉ có thể là của Phó Quân Hoàng , mặc kệ là ai, đều chỉ có thể là của .

      là bảo bối nhặt về, là bảo bối nuôi lớn, toàn thân dưới của đều là của , ai có thể cướp .

      "Lão Suất Ca, khờ." An Nhiên vùi đầu vò trong lòng , rầu rĩ cười, có thể là cười quá lợi hại, tầm mắt của bắt đầu có chút mơ hồ, "Đứa ngốc."

      Lông nay Phó Quân Hoàng càng nhíu chặt, hai tay nâng đâu lên, "Em...." Toàn bộ lời đều nghẹn lại cổ họng, vẻ mặt lập tức căng thẳng thậm chí con ngươi thâm thuý chứa chút bối rối.

      "Bảo bối, bảo bối khóc, ..." Phó Quân Hoàng biết nên an ủi bảo bối đột nhiên khóc trong lòng này như thế nào, chân tay bắt đầu luống cuống, vốn biết cách giơ lại càng lắp bắp, chỉ có thể ôm , hai tay vỗ về sau lưng , "Bảo bối, bảo bối, khóc khóc, ở đây, có ở đây."

      xem, may mắn mới gặp được .

      An Nhiên rúc cả người vào trong lòng , nước mắt giống như vòi nước kìm được, ngừng rơi xuống.

      Nếu chết, nếu có Trùng sinh, như thế có phải cả đời này, cũng gặp được người đàn ông như vậy rồi? tại thậm chí có chút cảm ơn Diêm Tử Diệp, nếu phải , gặp được , cũng cảm giác được tư vị hạnh phúc thực .

      An Nhiên vòng tay bên hông Phó Quân Hoàng, lực đạo an ủi lưng dịu dàng, lộ ra hương vị thâth cẩn thận, khó miệng An Nhiên ra độ cong, nhưng đáy lòng xoẹt qua tia tự giễu.

      Đường đường Tần gia, vậy mà cũng có lúc cảm tính như vậy, là rất khó tưởng tượng.

      "Quân Hoàng, cám ơn ." Cám ơn , vẫn luôn ở bên cạnh em.

      " được cám ơn." sau khi Phó Quân Hoàng giật mình, giọng khô khốc đày rầu rĩ.

      "Được, cám ơn." An Nhiên trực tiếp cọ sát trong lòng , ánh mắt hồng hồng chứa ý cười ấm áp, "Lão Suất Ca, về sau phải luôn ở bên cạnh em, vị trí bên người chỉ có thể là em, biết ?"

      Phó Quân Hoàng ngơ ngẩn nhìn ánh mắt hồng hồng của , Phó Quân Hoàng hơi chút ngốc , "Có chiếm hữu."

      "Đây tính là chiếm hữu." An Nhiên có chút đau đầu giảng giải.

      "Ưm..." Phó Quân Hoàng cúi đầu nghĩ, lập tức hôn lên trán của , khoé môi mang theo nụ cười nhàn nhạt, "Uh`m, chỉ có em."

      An Nhiên nở nụ cười, hôn khẽ cái lên mặt .

      Chỉ cần ở bên cạnh , cái gì cũng được.

      Buổi chiều, trong suốt năm ngày ra khỏi nhà trọ Phó Quân Hoàng dẫn An Nhiên ra ngoài, cơ thể An Nhiên có chuyện gì, nhưng Phó Quân Hoàng vẫn lo lắng như cũ muốn dẫn An Nhiên đến bệnh viện kiểm tra lại.

      Phó Quân Hoàng dẫn An Nhiên đến quân khu bệnh viện của Đế Đô, Phó Quân Hoàng bắt An Nhiên kiểm tra từ đầu đến chân mấy lần rồi, sau khi xác định có chuyện gì, lúc này tâm tình mới thoáng buông lỏng.

      "Lão Suất Ca, chúng ta tại nơi nào?" cũng nghĩ muốn trực tiếp trở về nhà trọ.

      Phó Quân nhíu mày ngẫm lại, khi còn chưa kịp mở miệng, giọng kinh ngạc vang lên:

      "Quân Hoàng, mấy ngày nay nghe điện thoại của em, là bởi vì con này?"

      An Nhiên hơi ngạc nhiên, tầm mắt nhìn về phía mặc trang phục quân trang kia, nhận ra ta, Tô Lạnh!
      Phong Vũ Yêncô gái bạch dương thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 45: Nợ máu trả bằng máu


      tại Tô Lạnh quên An Nhiên, nhưng An Nhiên nhớ rất ta.

      Vào mấy tháng trước, Phó Quân Hoàng vì cứu ta, bản thân bị thương.

      Khóe mắt thâm thúy nhếch lên, dưới ánh mắt của Tô Lạnh tựa vào người Phó Quân Hoàng, con ngươi trong veo mà lạnh lùng nhìn Tô Lạnh.

      Tô Lạnh thích ánh mắt của trước mắt, trong ánh mắt của khinh miệt và trào phúng.

      Tô Lạnh rời tầm mắt khỏi người An Nhiên, lần nữa nhìn Phó Quân Hoàng, "Quân hoàng, ấy là... ?"

      Phó Quân Hoàng mày nhíu càng chặt, tầm mắt của tạm dừng mặt Tô Lạnh lát, tiện đà nhìn xuống An Nhiên, "Người quen?"

      Sau khi An Nhiên hơi giật mình, suýt nữa bật cười. An Nhiên rất dễ dàng khóng chế tốt cảm xúc của bản thân, tiếng thản nhiên :

      "Đây là người quen của ." phải người quen của .

      Sắc mặt Tô Lạnh hơi cứng lại, ngay cả độ cong của môi ta cũng duy trì được rồi.

      Phó Quân Hoàng đây là có ý gì? biết ta? Hay là cố ý để ta khó chịu?

      "Quân Hoàng, chẳng lẽ quên, cứu em..."

      "Uh`m, nhiệm vụ." Phó Quân Hoàng nghĩ tới, ta là lần nhiệm vụ của , cứu ta, "Có việc?"

      Lần này, rốt cuộc ý cười mặt Tô Lạnh duy trì được, nhưng mặc dù như vậy, ta cũng thể trở mặt trong này, "Quân Hoàng, em......"

      "Phó Quân Hoàng." Phó Quân Hoàng trực tiếp cắt ngang lời của ta, thich ta gọi tên của , là lạ, vẫn là bảo bối kêu dễ nghe.

      Nghĩ như vậy, tay ôm bên hông An Nhiên nắm chặt.

      Uh`m, thể để bảo bối rời khỏi . Bảo bối rất tốt, cực kỳ ngoan, lại rất nghe lời, thích bảo bối nghe lời lại ngoan.

      "Uh`m?" Tô Lạnh có chút nhìn Phó Quân Hoàng.

      "Tô tiểu thư, ý của Lão đẹp trai nhà tôi là vẫn nên xưng hô giống mọi người khác, ấy và còn chưa thân thuộc." An Nhiên miễn cưỡng xong, giống như sợ Tô Lạnh tin, ngửa đầu hỏi Phó Quân Hoàng, "Lão Suất Ca, có phải coa ý này hay ?"

      "Uh`m." Phó Quân Hoàng do dự, lưu loát .

      "..." Tô Lạnh khẽ cắn môi dưới, trong con ngươi chứa chút hơi nước, "Phó thiếu, em là đến cảm ơn lúc trước cứu em."

      "Uh`m."

      Tô Lạnh, tuy ta là tiểu thư nhà họ Tô, nhưng chút dáng vẻ kệch cỡm của tiểu thư, ngược lại có khí chất ngoan độc, thành tích tại bộ đội của ta rất tôt, nếu , lúc trước chọn người nằm vùng, cũng tuyển ta.

      Tô Lạnh chỉ có bộ dạng xinh đẹp, giao tiếp lại tốt, trong bộ đội nhân duyên của vô cùng tốt, cũng ít thiếu gia nhả giàu theo đuổi ta, nhưng toàn bộ đều bị cự tuyệt, Tô Lạnh muốn tìm đàn ông, sao có thể là hạng người bình thường?

      Ngay khi Phó Quân Hoàng ôm ta ra khỏi căn phòng nổ tung đó, lòng của ta rơi vào tay giặc rồi.

      ta cảm thấy được, người đàn ông có thể ở bên cạnh ta, chỉ có thôi.

      Về sau sau khi ta nghe ngóng, mới biết được, là người nhà họ Phó, quân giới sủng nhi, tuổi còn trẻ là thiếu tướng quân hàm rồi. ta hỏi thăm càng nhiều,càng dễ dàng chiếm được tâm của Phó Quân Hoàng hơn.

      ta dùng mọi cách khó khăn lắm mới lấy được số điện thoại của Phó Quân Hoàng, thường thường gọi đến đều ở trạng thái có người tiếp, lúc ta cảm thấy mất mác, ta nghĩ tới đụng mặt Phó Quân Hoàng ở bệnh viện quân khu, vốn còn chưa kịp vui sướng, khi nhìn đến nữ sinh bên cạnh , nháy mắt biến mất sạch .

      "Phó thiếu, em..."

      "Tô tiểu thư, sực xin lỗi, chúng tôi còn có chuyện phải làm, chúng tôi trước." Giọng hanh thanh lãnh lãnh khách khách khí khí, khoé môi An Nhiên vẫn mang theo độ cong nhàn nhạt, mặc dù vậy Tô Lạnh cũng tìm ra được An Nhiên lễ phép chút nào.

      Sắc mặt Phó Quân Hoàng bất động, phù hợp, "Uh`m, có việc."

      Tô Lạnh cười có chút cứng ngắc, "Được, vậy quấy rầy nữa, hai người trước , tôi cũng phải đưa văn kiện rồi."

      "Như thế, hẹn gặp lại."

      Phó Quân Hoàng nhàng gật đầu với Tô Lạnh, lập tức cẩn thận che chở An Nhiên rời khỏi bệnh viện.

      Mãi đến khi bóng dáng hai người triệt để biến mất trong đại sảnh bệnh viện, ta khẽ cắn môi, sắc mặt có chút lạnh xuống.

      xe, Phó Quân Hoàng vì An Nhiên thắt chặt giây an toàn, xong mới thắt cho chính mình.

      Sau khi tự lên xe, tầm mắt của An Nhiên liền rơi vào người Phó Quân Hoàng, con ngươi tràn đầy thú vị.

      "Uh`m?" Phó Quân Hoàng khởi động xe, con ngươi đảo qua người An Nhiên.

      biết, có chuyện muốn hỏi.

      An Nhiên nở nụ cười, nghĩ nghĩ, vẫn ra kìm nén dưới đáy lòng, "Lão Suất Ca, cảm thấy Tô Lạnh đẹp sao?"

      "Người nào?" Cho xe chạy vững vàng, trong con ngươi xoẹt qua tia nghĩ hoặc.

      " là Tô tiểu thư vừa rồi." Lúc này An Nhiên cực kì có kiên nhẫn.

      Phó Quân Hoàng mày nhíu lại, nghĩ nghĩ, lông mày càng nhíu lại, "Ưm... biết."

      " biết?" Đây là câu trả lời gì?

      "Nghĩ ra bộ dáng của ta." Phó Quân Hoàng trả lời.

      An Nhiên có chút kinh ngạc nhìn Phó Quân Hoàng, "Vừa rồi..."

      " thấy." Trong mắt chỉ có nhiệm vụ, người nhà, huynh đệ sinh tử và An Nhiên, nhưng người còn lại, có để tâm.

      An Nhiên nhíu mày, vậy vừa rồi nhìn cái gì?

      "Lão Suất Ca cảm thấy em đẹp sao?" An Nhiên đột nhiên hỏi ra câu như vậy, sau khi thốt ra câu hỏi đó, An Nhiên muốn chụp chết bản thân.

      Phó An Nhiên a Phó An Nhiên, thêm kiếp trước nữa, cũng sống được năm mươi năm, vậy mà lại vẫn ngây thơ như vậy!

      "Đẹp." Phó Quân Hoàng chút suy nghĩ, lưu loát . Ở trong lòng , bảo bối vĩnh viễn đều là tốt nhất.

      Tâm trạng còn chán nản của An Nhiên lập tức tốt lên, bất giác độ cong môi của ngày càng ràng, ngay cả con ngươi cũng sáng lên rất nhiều.

      Kéo tay An Nhiên qua, tay lái xe, tay nắm tay của , gương mặt biểu tình của Phó Quân Hoàng, tại nhu hòa rất nhiều.

      "Lão Suất Ca là như thế nào nhận định?" An Nhiên tò mò.

      "Ánh mắt." Ánh mắt của mỗi người đều đồng dạng như vậy, mặt có thể dịch dung nhưng ánh mắt có cách nào biến đổi.

      "A... Vậy em che ánh mắt lại, ..."

      "Che ánh mắt của , cũng có thể tìm được bảo bỗi." Giọng của Phó Quân Hoàng cực kì , nhưng giọng như vậy, lại làm trong lòng An Nhiên tràn đầy ấm áp.

      "Lão Suất Ca, chúng ta dạo phố có được hay ?" Bọn họ dường như lâu cùng dạo phố, quần áo người Lão Suất Ca cũng nên thay đổi rồi.

      "Được." Bảo bối cũng nên mua quần áo rồi.

      Đem xe vào bãi đỗ xe, Phó Quân Hoàng xuống xe, mở cửa xe, nắm An Nhiên xuống xe.

      Mà bọn họ cũng biết, khi bọn họ vừa mới bước vào cửa hàng quần áo, hai bóng dáng theo sát phía sau bọn họ, con ngươi chứa đầy lãnh cừu hận.

      "Bọn họ vào."

      "Phải, chỉ có hai người bọn họ."

      "Yên tâm, hôm nay chúng ta nhất định lấy mạng bọn họ, ở tại chỗ này! Ta muốn để bọn họ, nợ máu trả bằng máu!"








      Phong Vũ Yêncô gái bạch dương thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 46: Mày chết cho tao!


      Phó Quân Hoàng nắm tay An Nhiên, thẳng đến thương trường lầu 4, khu độc quyền về tràn phục phái nữ.

      Xem Phó Quân Hoàng quen thuộc tiêu sái xuyên qua thẳng đến chỗ bán quần áo thường mặc, con ngươi thâm thuý nhìn An Nhiên, bên môi mang theo nụ cười thể nhận ra.

      "Bảo bối, mua quần áo." Giọng của Phó Quân Hoàng rất thấp, đầu của hơi hơi cúi xuống, gần như dán bên tai An Nhiên .

      Hơi thở ấm áp làm đáy lòng An Nhiên nảy lên cỗ cảm giác quái dị, hơi hơi lui về phía sau bước, đáy mắt Phó Quân Hoàng xoẹt qua tia hơi giật mình.

      Bên tai An Nhiên ửng đỏ, ho tiếng, bước về phía trước bước, khoác lên cánh tay Phó Quân Hoàng, "Lão Soái Ca, chọn quần áo chọn quần áo."

      "Được."

      Quần áo của An Nhiên ngoại trừ làm theo cầu hầu như đều là Phó Quân Hoàng tự mình chọn lựa.

      Phó Quân Hoàng chọn áo khoác cho An Nhiên đều là màu trắng, An Nhiên mặc ở người, người bán hàng ở bên ngừng khen bộ dạng An Nhiên xinh đẹp, mặc quần áo xong càng thêm hấp dẫn.

      "Quần áo này là hàng mới về, bộ này chỉ còn lại cái cuối cùng, tiên sinh ngài xem....?" Người bán hàng mặt lộ ra vẻ mỉm cười thoả đáng.

      "Lão soái ca, đẹp mắt sao?" An Nhiên đứng ở đối diện Phó Quân Hoàng, cười với .

      "Đẹp mắt." Phó Quân Hoàng cười, lập tức nghiêng đầu với người bán hàng: "Gói lại."

      "Được, xin chờ chút." Người bán hàng mỉm cười rời , đóng gói lại.

      Kế tiếp Phó Quân Hoàng lại vì An Nhiên chọn lựa mấy bộ quần áo, khi người bán hàng mang danh sách đến giao cho Phó Quân Hoàng, cho biết nơi thanh toán, liền để An Nhiên chờ ở trong này, liền cầm trả tiền.

      Vốn An Nhiên muốn theo nhưng bởi vì đột nhiên chuông di động của vang lên nên dừng bước.

      Chỉ là tin nhăna, tin nhắn ngắn gọn, lại làm sắc mặt An Nhiên trong nháy mắt lạnh .

      Người bán hàng đóng gói tốt quần áo, muốn lên bắt chuyện với An Nhiên khi nhìn thấy biểu cảm của An Nhiên,trong nháy mắt bước chân dừng lại.

      kia, rất dọa người.

      Người bán hàng buồn tha, lại quay lại chỗ của bản thân đứng thẳng.

      Thanh toán tiền xong trở về, từ rất xa tầm mắt của Phó Quân Hoàng nhìn An Nhiên.

      An Nhiên cúi đầu xuống, thấy biểu cảm của , nhưng lại có thể cảm giác được lúc này tâm tình của cực kì tốt.

      Xoải bước về phía trước, tầm mắt của mọi người tự chủ được nhìn về phía .

      Chỉ thấy người đàn ông nhìn như lạnh lùng kia
      [​IMG]
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 47: Cùng chết !

      Phanh --

      Tiếng súng đột nhiên vang lên!

      "A --!"

      Nháy mắt tiếng thét chói tai của mọi người vang lên trong cả toà lầu.

      "Giết người -- giết người -- "

      Nguyên bản mọi người chờ ở bên xem náo nhiệt toàn bộ đều hoảng sợ, bọn họ hoảng sợ bất an lớn tiếng kêu to, hoảng loạn chịu nổi chạy về phía thang máy, bọn họ phải rời khỏi nơi này, bọn họ muốn chết ở chỗ này!

      Tầng lầu còn lại mọi người nghe thấy tiếng súng vang lên, tưởng chỗ nào nổ mạnh , nhất thời hoảng loạn thôi, đám toàn bộ đều chạy ra khỏi toà lầu!

      Cũng có người nhát gan choáng váng ngất tại trường.

      Trong nháy mắt bọn họ xoay người chạy trốn, bọn họ nhớ được người đàn ông bị súng chỉ vào ngay tại tiwéng súng vang lên cũng ngã xuống!

      chết người!

      Bang bang phanh --!

      Điên cuồng mặt người phụ nữ trung niên vẫn chưa biến mất, bà ta giơ súng, chỉ lên trời liên tục nổ súng, đám người bỗng chốc yên tĩnh lại, bọn họ toàn bộ đều ngồi xổm tại chỗ, hai tay ôm đầu, thân thể run run, nhịn được lớn tiếng hét ầm lên.

      "Tất cả đều cho chạy, bằng tôi cho các ngươi toàn bộ đều chết ở chỗ này!" Người phụ nữ trung niên điềi chỉnh lại sắc mặt bắt đầu vặn vẹo.

      "Bà và tôi có thù hận gì?" tiếng nố lạnh nhạt ràng vang lên trong tiếng thét chói tai và tiếng la khóc, chỉ thấy thiếu nữ vốn té mặt đất đứng lên, mà người đàn ông vốn nên trúng đạn bỏ mình cũng đứng lên bên cạnh thiếu nữ, vẻ mặt lạnh lùng.

      Phó Quân Hoàng vẫn chưa bị thương, từ lúc người phụ nữ trung niên giơ súng lên, cũng phát đúng, ôm An Nhiên vào trong lòng, che chở ngã về bên! Này nhìn ở trong mắt người khác, là dáng vẻ trúng đạn ngã xuống đất.

      An Nhiên bị Phó Quân Hoàng áp ở dưới thân, mặc dù là đột nhiên, cũng bị chút thương tổn, lúc ngã xuống, hai tay của làm đệm cho , hề ngã đau.

      "Mày chết!" Người phụ nữ trung niên vẻ mặt độc ác, "Mày vậy mà chết! A, quan hệ, quan hệ, chúng ta có thể đồng quy vu tận (cùng nhau chết), tôi muốn cho các ngươi chôn cùng người nhà của tôi!" xong, người phụ nữ trung niên kéo áo khoác của bản thân ra, chỉ thấy người bà ta gắn rất nhiều bom, trong tay bà ta túm ngòi dẫn nổ.

      "Phu nhân, tôi nghĩ bà chỉ muốn mạng của chúng tôi, làm gì kéo theo người vô tội?"

      Mặc dù An Nhiên phải người tốt gì, cũng muốn làm người tốt, nhưng là chuyện này sau đó nhất định ít truyêng thông lại, nếu như bọn họ mặc kệ nhóm người này, tự mình rời , toàn bộ dư luận chĩa về phía Phó Quân Hoàng, đến lúc đó toàn bộ người nhà họ Phó đều chịu liên lụy.

      An Nhiên để chuyện như vậy phát sinh, cho phép có bất luận kẻ nào đến quấy rầy nhân cách sống tại của nhà họ Phó.

      " cho tôi là đồ ngốc sao? Tôi thả bọn họ , các ngươi bỏ qua tôi sao? Năng lực của Phó Quân Hoàng có bao nhiêu lợi hại, cho là tôi biết sao?" Vẻ mặt người phụ nữ trung niên cực kì kích động, "Nhà họ Kim chúng tôi làm gì trêu chọc đến các người? Vì sao các người lại đuổi
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :