1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ - Tĩnh Mặc Thành Kiển (91) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 37: Tiểu thư nhà họ Phó.

      Tiểu thư nhà họ Phó? Là nhà họ Phó giàu có nhất kia?

      Làm sao có thể! Lớp bọn họ đúng là lớp bình dân, còn là lớp nghèo khó nhất, thiên kim đại tiểu thư làm sao có thể học cùng lớp với bọn họ?

      Độc Uyên Ảnh đột nhiên nhìn người nam sinh kinh hô ra tiếng, rốt cuộc Sở An Tu kia làm công tác giữ bí mật như thế nào! Mẹ trứng thối, lát nữa trở về cho chết!

      trong đám người con ngươi của Tô Vô Lo bỗng nhiên phát sáng.

      Tiểu thư nhà họ Phó, Phó An Nhiên....

      làm sao cũng ngờ, nghĩ tới, thân phận của lại là như vậy.

      Trương Hào nằm mặt đất ràng đứng dậy, tiếp tục giả chết.

      Tuy nhà là nhà giàu mới nổi, nhưng khi nhà vừa mới chuyển đến Đế Đô, được thông tin, trong Đế Đô tồn tại mấy đạu thế lực, mà nhà họ Phó là nhà cầm đầu.

      Nếu Phó An Nhiên là tiểu thư nhà họ Phó, như thế.... Như thế nhất định hại chết ba .

      "Phó An Nhiên nhà tiểu thư nhà họ Phó?" Tiếng cười nhạo chút khách khí vang lên, " vũ nữ thoát y chính là tiểu thư nhà họ Phó? Các người muốn đùa giỡn cái gì?" nữ sinh hai tay vòng trước ngực từ trong đama đông ra.

      An Nhiên nhận ra người nữ sinh này, trước kia ta xùng hội với Kim Duy Hi, tay ta suýt chút nữa bị vặn gãy, chẳng qua, tại tóc của ta dài hơn chút.

      Mọi người cũng đều biết nữ sinh kia, lớp 11 ban bốn, từng giống như chị em sinh đôi của Kim Duy Hi, chỉ là từ sau khi Kim Duy Hi chết, ta gia nhập đoàn thể mới. ai biết nhà ta làm cái gì, chỉ biết là nhà ta rất nhiều tiền.

      Ân Tuyết cười nhạo tiêu sái bước đến trước ngươi Phó An Nhiên, tay vuốt ve tóc xoăn của bản thân, cười nhạo : "Phó An Nhiên, tưởng mình họ Phó trở thành tiểu thư nhà họ Phó rồi hả? Dựa vào kĩ nữ bán nhục để sinh tồn, ở tr ở ng này lập đền thờ gì!"

      Độc Uyên Ảnh trực tiếp ngồi lên chiếc bàn gần mình nhất, mặt mày cụp xuống, ai thấy băng hàn sâu trong đáy mắt .

      Muốn chết đúng là người tiếp người.

      "Rốt cuộc tiểu thư nhà họ Phó kia có ở trong lớp chúng ta hay ? Có người nhịn được tò mò lớn tiếng hỏi lên.

      Bây giờ nọn họ hoàn toàn có hứng thua với việc An Nhiên có phải bũ nữ thoát y hay , bọn họ nghĩ muốn biết, nhà giàu coa nhất giấu trong lớp họ lâu như vậy rốy cuộc là ai.

      "Ở đây, như thế nào có thấy a." Ân Tuyết chậc chậc ra tiếng, "Chích là người nhà muốn tránh phiền toái, cho nên sửa lại họ."

      "Là người nào?"

      "Là người nào a?" Ân Tuyết bước đến trước người An Nhiên bước, trong cặp mắt hồ mỵ kia thoáng ánh lên châm chọc, "Phó An Nhiên, tiểu thư nhà họ Phó là sao? A, đúng rồi, ở đây tôi muốn nhắc nhở câu, đừng giả bộ thanh cao, trước tốt nhâta nghĩ muốn gì, có phải có nđẹp tuyết hướng tới bình ycó phải có siêu năng lực giả bộ thanh cao.cao ?"

      Hai tay của Độc Uyên Ảnh chống mặt bàn, biểu tình của nhàn nhạt, trong lòng lại tràn đầy hưn phấn.

      lâu gặp qua loại nhị hoá này, thế giới này sao còn có loại kì hoa nhị hoá này a? bọn họ thành như vậy, chắc chắn quân chủ giết bọn họ.

      "Xem ra, biết ai là tiểu thư nhà họ Phó rồi hả?" Biểu tình của An Nhiên vẫn lạnh nhạt như cũ, giọng chút biến đổi.

      Trái lại rất tò mò, tiểu thư nhà họ Phó này tới cùng là ai.

      "Nghĩ muốn biết ấy là ai? Đáng tiếc, tuy tôi rất muốn cho , nhưng ấy thicha khiêm tốn, giống số người, vũ nữ thoát y nhảy đến báo của trường rồi."

      " nãi nãi! Mẹ nó cái gì cũng biết, ở trong này mạnh miệng lung tung cái gì, cút ." giọng nam bỗng nhiên vang lên.

      "Phải, hồi lâu, ngay cả quả cũng có, thô lỗ."

      "Ân Tuyết, muốn giả bộ thanh cao đến chỗ khác , chạy tới nơi này giả bộ cái gì."

      ...

      biết là hiệu ứng gì, sau khi nam sinh đầu tiên mở miệng mănga to, tiếp đến mọi người đắn đo mở miệng liên tiếp mắng Ân Tuyết tới tấp, trong đó càng thêm nhiều nữ sinh hợp lại mắng.

      Bọn họ nhìn Ân Tuyết vừa mắt từ lâu, vừa lúc này mượn cơ hội để mắng ta, làm bọn họ sảng khoái.

      Đối với tình hình như vậy, đáy lòng An Nhiên hơi khinh thường, ngờ, vào thời điểm này, có ngưồ bắt đầu chửi ầm lên.

      Biểu tình của Ân Tuyết cực kì khó coi, đối với tình huống như vậy, hoàn toàn ngoài dự liệu của ta, trong phòng học mọi người đều hô mắng ta,vẻ mặt ta đỏ bừng, hai tay buông xuống bên người run nhè .

      "Im hết !" tiếng quát tháo đột nhiên vang lên, tất cả mọi người tự chủ được nhìn về phía phát ra thanh kia.

      Chỉ thấy Mã Nhu Như mặc đồng phục học sinh đứng ở cửa phòng học, sắc mặt lạnh lùng đến.

      Tuy Mã Nhu Như được lòng người trong lớp, nhưng dù sao ta cũng là trưởng ban, lời của ta vẫn phải nghe chút.

      Chỉ là làm cho bọn họ chấn kinh, từ trước đến nay mắt Ân Tuyết cao hơn đỉnh vậy mà giờ lại chủ động tới trước người Mã Nhu Như,, khi toàn thân ta run rẩy cái gì đó với Mã Nhu Như, tay Mã Nhu Như giữ bả vai ta lại:

      "Ân Tuyết, cần che giấu giúp tôi."

      A? Đây là tuồng mới ra gì vậy? Giấu diếm cái gì?

      Khoé môi An Nhiên gợi lên độ cong, nhàn nhạt dựa vào bàn học, con ngươi tràn đầy thú vị nhìn Mã Nhu Như.

      rất tò mò, kế tiếp ta cái gì?

      Mã Nhu Như vẫn lôi kéo tay Ân Tuyết, đến trong đám người, ngạo nghễ đối với mọi người, giọng lạnh lùng :

      "Tôi chính là tiểi thư nhà họ Phó! Các người là có vấn đề gì sao?"

      Ầm - -

      thanh có người từ bàn rơi xuống.

      Độc Uyên Ảnh bình tĩnh đứng dậy, ho tiếng sau đó trực tiếp đứng bên bên cạnh An Nhiên, bất động rồi.

      Mẹ nó, trước mặt chính chủ hô bảm thân là nhóc nhà giàu, đúng là lần đầu tiên gặp, chân chính gặp lần đầu.

      Mã Nhu Như là tiểu thư nhà họ Phó?

      Mã Nhu Như là tiểu thư nhà họ Phó?

      Nằm mơ! Tiểu thư nhà giàu có nhất... Tố chất kia? Mẹ nó bọn họ tình nguyện tin tưởng Phó An Nhiên là tiểu thư nhà họ Phó có được hay ?

      Tay Độc Uyên Ảnh tùy ý phất cái, mấy người cùng mặc đồng phục màu đen sọc trắng xuất từ trong dsám người lách người ra,, trực tiếp khiêng Trương Hào nằm ngay đơ đất , mà từ đầu đến cuối, Độc Uyên Ảnh hề liếc măta nhìn Mã Nhu Như cái.

      An Nhiên ngồi ở chỗ của bản thân, mở cuốn đồng thoại trước mắt ra lật đến tờ kia, chăm chú xem.

      đúng là có thời gian bồi nhóm người này diễn kịch.

      Vốn đám người vây xem dần dần tản ra, Mã Nhu Như là tiểu thư nhà họ Phó trong truyền thuyết? Có họ có phần tiếp thu nổi, còn cần thồ gian tiêu hoá.

      Vẻ mặt Ân Tuyết tiêu sái đến trước mặt An Nhiên, hai tay chống lên bàn học An Nhiên, uy hiếp : "Phó An Nhiên, Trước Mã Nhu Như nhường nhịn , so đo với , nhưng tại tôi muốn nhắc nhở , về sau nếu còn biết xấu hổ, tôi là người đầu tiên giết chết !"

      "Ân Tuyết, thôi, tôi nghĩ muốn làm lớn chuyện." Mã Nhu Như giữ bả vai Ân Tuyết, hơi hơi nhíu mi.

      Đối với Phó An Nhiên, trong lòng ta vẫn có chút kiêng kị, Phó An Nhiên người này cất giữ rất nhiều bí mật, vài thứ kia, các dsụng chạm tới được

      "Sợ cái gì? Cậu đúng là tiểu thư nhà họ Phó." Vẻ mặt Ân Tuyết bất mãn, " Nhu Như, cậu quá thiện lương, nếu là tôi, tôi sớm giết chết ya rồi."

      Trong nháy mắt phòng học yên tĩnh trở lại.

      câu sau cùng của Ân Tuyết hầu như mọi người trong phòng học đều nghe ràng.

      Trong phòng học quá an tĩnh làm Ân Tuyết ngẩng đầu, sau khi nhìn xung quanh phòng học vòng, cuối cùng tầm mắt dừng ở cửa phòng học chỗ bóng dáng trong veo mà lạnh lùng đứng.

      Người nọ có khuôn mặt xinh đẹp thua kém phụ nữ, nhu, nhưng nữ khí, tay có bao tay àu trắng cực kì dễ thấy, cặp mắt kia sâu thấy đáy, con ngươi có tí ti cảm xúc.

      Nhưng chỉ là nhìn như vậy, đám người đều tực chủ được chủ động tránh ra.

      Người đàn ông này, rất nguy hiểm.

      Chỉ thấy người đàn ông kia mắt nhìn chớp tiêu sái bước đến trước mặt An Nhiên, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, chậm dãi ngồi xổm người xuống, tháo bao tay tay xuống, quỳ gối xuống đất, tay phủ lên tay An Nhiên, giọng cực kì mềm vang lên:

      "Gia, tôi tới đón ngài về nhà."
      Last edited by a moderator: 15/11/15
      Phong Vũ Yêncô gái bạch dương thích bài này.

    2. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 38: Kẻ điên Diêm Tử Diệp

      Giống như tiếng sét đánh xuống vùng đất bằng phẳng.

      người đàn ông đẹp như tranh vẽ vậy mà quỳ xuống trước mặt Phó An Nhiên!

      Dù người đàn ông mặc quần áo đơn giản, nhưng chỉ cần là người sáng suốt vừa nhìn cũng có thể nhìn ra giá trị của bộ quần áo kia, huống chi người người đàn ông này còn mang khí tức băng hàn, làm người ta tự chủ được nhược bộ lui binh.

      Nhưng mà, bọn họ nghĩ tới, khi ánh mắt người đàn ông này nhìn An Nhiên, con ngươi băng hàn trong nháy mắt trở nên cuồng nhiệt, nhiệt độ cực nóng làm mọi người xung quanh nhịn được run sợ.

      Người đàn ông bực này vừa nhìn thấy biết là nhân sĩ thượng lưu, chỉ là vì sao phải quỳ trước mặt Phó An Nhiên, lại còn gọi là Gia?

      người đàn ông gọi người phụ nữ là Gia? Nằm mơ, cái này là kịch gì a!

      Trong phòng học, ít ánh mắt nam sinh nhìn An Nhiên thay đổi, đáy lòng bọn họ tự chủ được lên từ.... Người .

      Khi mọi người còn chưa hết kinh ngạc, người đàn ông cao to mặc tây trang màu nâu bước vào phòng học, sắc mặt bọn họ đông lạnh, khi bọn họ nhìn người đàn ông quỳ trong đám người đó, nhất thời toàn bộ đều thở phào nhõm, mà cũng tại cùng thời gian, nhóm người đàn ông cường tráng đuổi hết toàn bộ những người dư thừa ra ngoài.

      Khi người đàn ông cường tráng muốn đẩy Mã Nhu Như, Ân Tuyết đẩy bả vai cường tráng của người đó ra, lớn tiếng mắng chửi: " có biết ấy là ai ! Người của nhà họ Phó mà cũng dám động?"

      "Ân Tuyết, thôi." Mã Nhu Như giữ chặt bả vai Ân Tuyết, người đàn ông cường tráng vô duyên vô cớ lôi kéo Ân Tuyết muốn .

      Ân Tuyết tránh thoát khỏi tay Mã Nhu Như, "Nhu Như, cậu làm sao phải sợ những người này? Cậu đúng là tiểu thư nhà họ Phó! Cậu còn tiếp tục che giấu, những người mắt chó nhìn người này khi dễ đó."

      Trong phòng học những học sinh khác tự động ra khỏi phòng, mấy người đàn ông cường tráng cũng phải là người dễ chuyện.

      Vài người đàn ông cường tráng còn.lại cũng xông tới, con ngươi có tí ti tình cảm nhìn người Ân Tuyết.

      Người có thể theo bên người Diêm Tử Diệp, có mấy người dễ chọc? Lúc Ân Tuyết còn chưa kêu to ra tiếng, người đàn ông cường tráng trong đó trực tiếp tay xách ta lên, xải bước về phía cửa phòng học.

      Mã Nhu Như thấy vậy, vội vàng đuổi theo, trong miệng ngừng hô, "Các người thả ấy xuống! Cận thận đến lúc đó tôi kiện các người!"

      Vẫn tới cửa, người đàn ông cường tráng trực tiếp buông tay, Ân Tuyết trực tiếp bị quẳng ngã mặt đất.

      Lúc Ân Tuyết vừa mới đứng lên, muốn lớn tiếng hô mắng của phòng học phịch tiếng đóng lại, trước cửa có rất nhiều đại hán đứng thẳng tắp ở đó, chớp mắt nhìn về phía trước, ngay cả cửa sổ phòng học hành lang, cũng đều để loạt người đàn ông cường tráng mặc quần áo màu đen ngăn chặn.

      Mà lúc này, trong phòng học.

      Diêm Tử Diệp vẫn quỳ gối xuống đất bất động như cũ, vẻ mặt tràn đầy chờ mong nhìn An Nhiên, khóe môi mang theo ý cười.

      Trong An Nhiên cầm cuốn đồng thoại cài lại mặt bàn, nhéo nhéo mũi, tựa vào ghế ngồi, lúc này mới rời ánh mắt lên người Diêm Tử Diệp, đôi mắt trong veo mà lạnh nhạt kia, làm trái tim Diêm Tử Diệp bùm bùm nhảy loạn.

      Gia, Gia của .

      có sai, là Gia của , Gia của ....

      "Môn chủ Diêm, tôi nhớ tôi từng với , tôi có cháu trai lớn như vậy? "

      "Gia, tôi là chỉnh trang trong nhà tốt." Diêm Tử Diệp giống như nghe được lời An Nhiên , giọng của cực kì nhu hoà, tinh tế xong, "Gia ngài thích nhất xích đu làm từ gỗ còn đặt ở chỗ cũ, tấm thảm người cực kì thích vẫn còn nguyên vẹn, đúng rồi còn có bộ ấm pha trà mà người thích nhất cũng còn...."

      An Nhiên vẫn luôn cảm thấy Diêm Tử Diệp này có bệnh, chỉ là nghĩ tới, bệnh của Diêm Tử Diệp này lại nghiêm trọng đến vậy.

      Chẳng lẽ nghe hiểu ý của sao?

      "Môn chủ Diêm...."

      "Gia, hậu viện kia ngài tự tay gieo Hoa nở hoa rồi, rất đẹp, là màu trắng." Thời điểm Diêm Tử Diệp , ánh mắt luôn luôn cuồng nhiệt, "Gia, ngài mình mười năm, mười năm này, tôi nghe được giọng của ngài, được nhìn ngài, ngay cả hương vị trong phòng ta cũng tiêu tán hầu như còn rồi. Gia, tôi thể lại mất ngài. Ngài xem, ngài tới tìm tôi, tôi tới tìm ngài." Bỗng nhiên Diêm Tử Diệp chữa lại, ", , Gia, tôi là tới đón ngài, đưa ngài trở về."

      "Môn chủ Diêm! Ngài nghe hiểu lời tôi sao! Người đàn ông này triệt để điên rồi, nếu bởi vì Ngân Dực, sớm đặc biệt quất chết rồi.

      Diêm Tử Diệp nở nụ cười, biểu tình mê luyến nhìn .

      và Tần gia điểm cũng giống, khuôn mặt có chỗ nào là giống nhau, nhưng lại cho cảm giác quá quen thuộ, ngay cả khí tức của cũng làm cho quen thuộc đến tận xương.

      Sao có thể phải là Gia của ?

      "Gia, , tôi dẫn ngài về nhà." Diêm Tử Diệp luôn quỳ gối xuống đất chậm dãi đứng lên, giống nhân sĩ vươn bàn tay thon dài kia ra, ánh mắt chờ đợi nhìn An Nhiên.

      Bỗng nhiên An Nhiên đứng dậy, lạnh lùng nhìn Diêm Tử Diệp, "Môn chủ Diêm Phó An Nhiên tôi có tài gì đức gì, có thể làm gia của ngài?"

      "Gia, cần nháo, chúng ta về nhà, về nhà, tốt rồi." Chỗ nào có gua chỗ đó chỉ là nơi vắng vẻ mà lạnh lùng, nơi đó thể xưng là nhà.

      "Môn chủ Diêm." An Nhiên hít hơi sâu, nhìn , gằn từng chữ : "Tôi gọi là Phó An Nhiên." ý ở ngoài lời là có quan hệ gì với gia nhà .

      Biểu tình của Diêm Tử Diệp hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh biến mất thấy nữa.

      Khuôn mặt nhu lên tia cười hiếm thấy, hăn : "Tôi biết tại ngài là Phó An Nhiên, mười lăm tuổi. Gia thân phận này của ngài quả thực là cực kì hoàn mỹ, nhưng tôi làm sao có thể nhận sai người được? Gia, cần nháo, chúng ta về nhà. Tôi thích dùng phương thức ngài thích mang ngài về nhà."

      "A...? Xem ra, vốn sdinh trước tầm mắt của nhiều người như vậy, trói tôi kéo ?" An Nhiên nhíu mày.

      Diêm Tử Diệp , chỉ là nhìn An Nhiên.

      tại trong lòng An Nhiên trận lửa giận, Diêm Tử Diệp đán giận, "Môn chủ Diêm, phải biết rằng, nhà họ Tần và nhà họ Phó đối chọi, cũng phải là chuyện gì..."

      "Nhà họ Tần và tôi có quan hệ gì đâu?" Diêm Tử Diệp trực tiếp ngắt lời , "Gia, Tần môn bây giờ còn tồn tại, chích là vì, muốn lưu lại gì đó của ngài."

      Kẻ điên!

      thể ở lại cùng kẻ điên này, vượt qua , muốn bước , nhưng mà khi vừa mới bước qua người , đáy lòng hô lên tiếng hỏng bét, lúc còn chưa được vài bước, đầu mê muội tay chân vô lực làm thể chống đỡ thân thể của mình.

      Diêm Tử Diệp bước nhanh lên trước, tiếp được bóng dáng ngả về phía sau, khi bóng dáng quen thuộc rơi vào trong ngực , rốt cuộc mặt Diêm Tử Diệp cũng lộ ra nụ cười làm điên đảo chúng sinh, con ngươi lom lom nhìn người trong lòng mình, ôn nhu :

      "Gia, ngủ , tỉnh ngủ, chúng ta về đến nhà rồi."

      An Nhiên muốn cố gắng mở to mắt, cho chính mình mất ý thức, nhưng mà, cũng chống chọi được bao lâu, trước mắt, từ từ trở nên tối sầm....
      Last edited by a moderator: 15/11/15

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 39: Người nhà họ Phó tới.



      Mỗ quân khu, cảnh vệ đứng đầu vẻ mặt hơi nghiêm trọng chạy về phía văn phòng cao ốc.

      Cảnh vệ kí túc xá biết tên binh lính kia, chính là phó tướng quân cảnh vệ viên, tên Tiểu Thôi. Thấy vẻ mặt kích động như vậy, xem ra là gặp phải chuyện gì khó giải quyết rồi.

      Tiểu Thôi chạy thẳng đến văn phòng của Phó Quân Hoàng, cửa cũng gõ, báo cáo cũng đánh, liền như thế trực tiếp vọt vào.

      "Thủ trưởng! Tiểu thư xảy ra chuyện!"

      Bảy chữ đơn giản là người đàn ông đứng ở cửa sổ bỗng nhiên xoay người lại, khuôn mặt băng lãnh chứa đầy cường quyền và áp lực, đôi mắt giống như băng hàn bắn thẳng đến người Tiểu Thôi.

      "Vừa mới nhận được tin tức, Diêm Tử Diệp dẫn theo người của đến Ngân Dực trực tiếp dẫn người rồi."

      Diêm Tử Diệp.

      Trong đầu ràng lên gương mặt nhu, biết , môn chủ đương nhiệm Tần môn, người đàn ông kiên cường lại cực kì cực đoan.

      Lúc Phó Quân Hoàng chỉnh lí lại thông tin về Diêm Tử Diệp trong đầu, cũng thần tốc khởi hành, ra khỏi cửa quân khu.

      Cùng thời gian khi Tiểu Thôi đẩy cửa văn phòng của Phó Quân Hoàng ra, Diêm Tử Diệp ôm An Nhiên từ xe bước xuống, bước vào cửa lớn nhà họ Tần.

      Tuy Tần môn có lịch sử mấy trăm năm, nhưng nhà chính của nhà họ Tần cũng mang phong cách cổ xưa như trong tưởng tượng của mọi người, ngược lại lộ ra hơi thở thời thượng.

      Hai tay ở sau lưng, nhóm người bảo vệ đứng ở cửa khi nhìn đến trong lòng Diêm Tử Diệp ôm thiếu nữ, nhất thời sợ ngây người.

      Diêm Tử Diệp có bệnh thích sạch nghiêm trọng, chuyện này mọi người đều biết.

      Bọn nghe , môn chủ Diêm ngoại trừ đứng trước môn chủ Tần Lam trước đó là mang bao tay, còn lại bất luận lúc nào cũng luôn đeo bao tay, cho phép bất luận kẻ nào đụng vào chính mình, Kiều đường chủ luôn bên cạnh cũng rất khó đến gần người .

      Đúng là vừa rồi bọn nhìn thấy gì? Bọn vậy mà nhìn thấy môn chủ đeo bao tay ôm thiếu nữ xa lạ xuống xe? Chuyện này nếu bị Kiều đường chủ biết, hậu quả đúng là...

      "Môn chủ, người trở lại." Giọng mềm chứa tia quyến rũ, hôm nay cả người Kiều Tử Du mặc váy dài màu đen, hiển nhiên là vừa mới từ yến hội nào đó trở về, sau khi ta nghe Diêm Tử Diệp trở về, trang điểm mặt còn chưa kịp tẩy trang, liền trực tiếp chạy tới.

      Nhưng mà khi ta chạy tới nhìn thấy Diêm Tử Diệp ôm An Nhiên trong lòng, sắc mặt nhất thời cứng đờ, liền ngay cả ý cười mặt cũng đều thấy nữa.

      "Ai cho phép vào?" Diêm Tử Diệp ôm theo An Nhiên trong lòng mình con ngươi đào hoa hàm chứa đày lửa giận, "Cút ra ."

      Sắc mặt Kiều Tử Du trắng bệch, khi còn chưa kịp chuyện, câu của Diêm Tử Diệp cơ hồ đánh rớt xuống địa ngục.

      "Những người hôm nay trực, tự động đến Hình đường." lạc, Diêm Tử Diệp vẫn ôm An Nhiên sải bước rời .

      Vài thủ hạ trực nghe đến hình đường, sắc mặt cũng căng thẳng, trong lòng từng hồi kêu khổ."

      Nhà chính là cấm địa của môn chủ, người có thể bước vào nơi này cũng đều là lão nhân năm đó, từ sau khi Tần gia chết, chủ trạch liền bị phong toả, ngoại trừ môn chủ Diêm, cho phép bất luận người nào bước vào tào nhà này bước.

      Hôm nay lúc Kiều đường chủ tới, bọn họ cũng ngăn cản, chỉ là tính tình Kiều đường chủ, bọn họ làm sao có thể ngăn cản nổi? Xem ra trận da thịt khổ này, bọn họ tránh được rồi.

      Kiều Tử Du nâng bước chân muốn theo Diêm Tử Diệp bước vào toà nhà, lần nữa người đàn pong cường tráng được thay thế tiến lên ngăn cản đường của Kiều Tử Du, mặc dù mặt lên ý lấy lòng, nhưng trong con ngươi lên mảnh đông lạnh:

      "Kiều Đường chủ, đừng làm chúng tôi khó xử."

      Kiều Tử Du oán hận nhìn người đàn ông cường tráng chắn ở trước mặt mình, con ngươi xoẹt qua tia ngoan.

      Vì cái gì Tần Lam vừa mới , Phó An Nhiên lại đến! ai có thể cướp môn chủ của , ai!

      Kiều Tử Du bỗng nhiên xoay người, chỉ là ánh mắt lưu lại kia, làm toan thân người đàn ông cường tráng phát lạnh.

      Lúc An Nhiên tỉnh lại, phát mình nằm chiếc giường rộng rãi, giường quả trải tấm thảm bạc từng quen thuộc nhất, chỉ là khi nhìn thấy bóng dáng nằm úp sấp bên giường kia, vẻ mặt An Nhiên đột nhiên biến đổi!

      " muốn làm gì tôi?" Con ngươi sắc bén bắn thẳng đến người Diêm Tử Diệp, tiếng rét lạnh như baqng thần hoá.

      Bí hiểm, loại dược vật bốc hơi vô sắc vô vị Tần môn nghiêm cứu ra, có thể làm người ta hôn mê trong năm giây ngắn ngủi, có bất luận tác dụng phụ gì, chỉ như thuốc đông y, tay chân nhũn ra, toàn thân vô lực.

      Ttong nháy mắt An Nhiên bước qua Diêm Tử Diệp, biết có chuyện xấu, quả nhiên rời khỏi nhà họ Tần mười năm, rất nhiều chuyện đều quên.

      Diêm Tử Diệp cầm ly trà xanh mới pha từ bàn lên, nhàng thổi thổi, sau đó giơ lên trước người An Nhiên, cực kỳ an tĩnh nhìn An Nhiên, con ngươi đào hoa mang theo tia ấm áp, trầm :

      "Gia, đây là mao tiêm nhi mà người thích nhất, vừa mới căng mềm, ngài nếm thử, có phải hương vị năm đó ngài thích hay ."

      Cổ họng An Nhiên khô khốc lợi hại, cĩng quản nhiều, tiếp nhận nước trà trong tay Diêm Tử Diệp, nhiệt độ vừa vặn, ngửa đầu uống vào, làm gì có nửa điểm phong phạm của Tân Lam năm đó?

      Diêm Tử Diệp cũng giận, tiếp nhận chén trong tay , đặt xuống, lập tức rút mấy tờ khăn giấy, cẩn thận lâu sạch môi của , giọng của vẫn trầm như cũ:

      "Gia, ngài xem, nơi này so với trước khi ngài rời có gì bất đồng ? Diêm Tử Diệp vẫn quỳ thảm trải sàn như cũ, nhìn An Nhiên.

      Lúc An Nhiên tỉnh lại, cảm thấy khung cảnh trước mắt rất quen thuộc, lại thêm Diêm Tử Diệp , liền có thể xác định, phòng này từng là phòng ngủ của .

      Bài trí bên trong giống y như mười năm trước.

      Trong lòng An Nhiên bật lên tiếng cười lạnh, Diêm Tử Diệp, từ mười năm trước bị giết chết, ở đây diễn kịch cho ai xem.

      "Môn chủ Diêm, tôi khuyên tốt nhất tại đưa tôi trở về." Nếu , cho dễ chịu.

      câu kế tiếp, nhưng có nghĩa là nghe hiểu.

      Mặc kệ trong mắt Phó An Nhiên có thân phận gì, tại là tiểu thư nhà họ Phó, bảo bối dưới nhà họ Phó.

      Sở dĩ Tần môn có thể tồn tại mấy trăm năm, chỉ bởi vì bọn họ có thế lực cường đại khó gỡ khắp toàn cầu, còn là vì Tầm môn đối nghịch với quan viên Hạ Hoa.

      Nhưng tại Diêm Tử Diệp hành động như vậy, thể chính là công khai khiêu khích quyền thế của nhà họ Phó.

      "Gia, ngài đây là lo lắng cho tôi sao?" Con ngươi cuồng nhiệt của Diêm Tử Diệp làm An Nhiên quả muốn đánh , nhưng mà thân thể lại vô lực, mặc dù bàn tay đa cử động đuợc nhưng có lực.

      Khoé môi An Nhiên lên độ cong băng hàn, "Môn chủ Diêm...."

      An Nhiên còn chưa xong, tiếng vang lên:

      "Môn chủ, người nhà họ Phó tới rồi!"
      Last edited by a moderator: 15/2/16
      Phong Vũ Yêncô gái bạch dương thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 40: Bảo bối của tôi!


      Người nhà họ Phó tới rồi!

      Năm chữ đơn giản làm độ cong khoé môi của Diêm Tử Diệp càng lú càng ràng, mâu quang của làm An Nhiên nhíu mi, "Gia, ngài xem, cạng ngài luôn luôn có nhiều người gây phiền toái cho ngài như vậy. Ngài nghỉ ngơi trước lata, tôi lập tức trở lại."

      "Diêm Tử Diệp, mẹ nó có bệnh à." sao lại nuôi dưỡng ra kẻ điên như vậy? Năm đó nên để cho đông chết ở Wall Street!

      Bước chân chạy ra ngoài của Diêm Tử Diệp dừng chút, xoay người lại, cầm tay An Nhiên, nhàng đặt xuống nụ hôn mu bàn tay của .

      "Gia, tôi có bệnh, bệnh cực kỳ nghiêm trọng." Nội tâm đau nghiêm trọng.

      Diêm Tử Diệp dừng lại nửa bước, xoải bước ra ngoài.

      An Nhiên nghe được tiếng cửa bị khoá lại, suýt chút nữa nở nụ cười.

      Diêm Tử Diệp, tốt cho cái Diêm Tử Diệp!

      Bàn tay hướng về phía ngọc xanh vành tai, vừa kết nối thông, bên kia truyền đến giọng cấp bách của Tần Vũ Triết.

      "Gia, tại ngài ở đâu? Sao tôi lại nghe ngài bị kẻ điên Siêm Tử Diệp bắt rồi hả? Nằm mơ, năm đó tôi , kẻ điên họ Diêm này thể lưu lại, phải nhanh giải quyết chút, gia ngài lại nghe, tại tốt rồi? chỉ giết Tần gia năm đó, bây giờ còn có tâm tư động đến đầu ngài, tôi ..."

      "Bàn Đôn! Dẫn người vây quanh nhà chính cho tôi!" An Nhiên ngắt lời chứa đầy lửa giận của Tần Vũ Triết bên kia, bình tĩnh .

      biết người bên nhà họ Phó tới là ai, có lẽ trong lòng sớm có đáp án, nhưng tại càng sợ người tới là Phó Quân Hoàng.

      tại nhà họ Phó đứng đầu sóng ngọn gió, biết có bao nhoêi người nhìn chằm chằm vào nhà họ Phó, chờ nhà họ Phó bên này có chút tình huống, bọn họ làm bản tố cáo. Nếu như Phó Quân Hoàng xử lý chuyện này tốt, vậy nhà họ Phó nhất định bị chỉ chích.

      Tần Vũ Triết sửng sốt, lập tức vui vẻ , "Gia! Rốt cuộc ngài cũng giác ngộ rồi! Ngài biết , Bàn Đôn tôi đợi lời này biết bao nhiêu năm! Xem Bàn Đôn tôi làm sao thu phục ! Để cho lên mặt! Từ mười năm trước, trong tang lễ của Tần Lam, khi đó nếu có người khác kịp ngăn trở, phát giết chết Diêm Tử Diệp rồi.

      Nghĩ đến, tang lễ mười năm trước, đúng là giống như hồi gió tanh mưa máu, tử thương vô số.

      Tự nhiên, chuyện đó nố với An Nhiên, chuyện xảy ra lâu như vậy, lại nhắc tới, có thể còn ý nghĩa gì rồi.

      "Chỉ là để cậu dẫn người vây quanh bên này, cho phép bất luận kẻ nào tiếp cận." Chuyện còn lại, chờ ra ngoài lại .

      Nhất thời, tất cả tình cảm mãnh liệt của Tần Vũ Triết đều thấy nữa.

      "Được, tôi lập tức nghĩ cách cứu viện ngài! Gia, ngài cần phải chịu đựng!" Tút, Tần Vũ Triết tất máy nghe, gọi điện thoại, gọi người thẳng đến nhà chính nhà họ Tần.

      Tâm tư Diêm Tử Diệp đối với Tần gia, trong đó có Tần môn, ai biết? Trước đó mấy năm, bên người gia hề thiếu đàn ông ái mộ, nhưng những người đàn ông đó đều vô cớ mất tích, rồi vô cớ chết thảm, cuối cùng bên người gia cũng chỉ còn lại mình Diêm Tử Diệp.

      Năm đó, đúng là Diêm Tử Diệp đối với địch ý sâu đậm, chỉ vì gia gần .

      Thời điểm kia chỉ lần với Tần gia, chuyện giết Diêm Tử Diệp, lại đều bị gia bác bỏ.

      Ở trong mắt Tần Lam, tuy Diêm Tử Diệp có chút điên cuồng, thủ đoạn có chút ngoan độc, nhưng năng lực của biểu ra ngoài, đối với Tần môn mà , Diêm Tử Diệp tồn tại là trung tâm. Ít nhất khôn làm ra chuyện gây bất lợi cho Tần môn.

      Khi An Nhiên vừa bị Diêm Tử Diệp mang ra khỏi Ngân Dực, Sở An Tu có được tin tức, lập tức truyền tin xuống, cũng trong cùng thời gian, tất cả thành viên Ám Bộ xuất động, tính cả người bên Vô Xá kia, cũng cùng chung xuất động rồi.

      Tần môn, lai giả bất thiệ. Tiểu thư bọn họ làm sao có thể coa quan hệ với môn chủ Tần môn? kịp ngẫm nghĩ nữa, tại bọn họ phải làm, chính là muốn đưa tiểu thư nhà mình bình an trơt về.

      Cũng cùng thời điểm Tần Vũ Triết lên xe, khiêm tốn chạy băng băng chậm rãi dừng lại ở nhà chính nhà họ Tần, đám người mặc tây trang màu đen từ xe bước xuống, tất cả bọn họ đều đứng thẳng tắp, con ngươi sắc bén, vừa thấy cũng biết, chủ nhân là người dễ chọc.

      Trước hết người đàn ông toàn thân lãnh từ xe bước xuống, con ngươi sâu như cổ đàm vô ý quét qua người khác, chỉ làm người khác cảm thấy toàn thân rét lạnh, toàn thân cũng mặc tây trang màu đen, chỉ là khí tức so với những người phía sau , càng thêm lạnh.

      "Gác trước cổng nhà họ Tần, người liên quan, được vào." Bốn người trông coi giữ cửa như lâm vào đại dịch, nhóm người này bọn họ cũng chưa từng gặp qua, nhưng bọn họ vừa mới nhận được tin , những người này là người bên nhà họ Phó, chỉ là bọn họ , từ trước đến nay Tần môn họ qua lại với quan viên, chứ đừng là nhà họ Phó đứng đầu quan viên.

      "Chúng tôi là tới đón người." tóc ngắn ra, gương mặt bình thường mang theo nụ cười thản nhiên, nhưng trong cặp mắt sắc bén chứa đầy hàn.

      Dám động đến bảo bối của lão đại bọn họ, động đến tiểu thư của bọn họ, quả thực muốn chết.

      "Có thiệp mời ?" Nếu có môn chủ lên tiếng, bọn họ dám tuỳ tiện để người khác vào.

      Ngay tại vừa mới bao lâu trước, kiều Đường chủ tự tiện tiến vào chủ trạch đều chịu trừng phạt, muốn bọn họ lại cho người vào đó chính là múppn tìm đường chết.

      "Thiệp mời a? Có, đương nhiên là có." mỉm cười, lúc thò tay vào túi mò mẫm, tay mạnh mẽ lên trước, quyền đánh vào người , lập tức quỳ xuống đất, quỳ gối nhấc chân đẩy mạnh cái. Trong nháy mắt người đàn ông mất ý thức, ngất .

      Còn lại ba người cũng kịp trở tay, bọn họ cũng bị người của Phó Quân Hoàng giải quyết rồi.

      Phó Quân Hoàng cứ như vậy dẫn theo người, công khai bước vào nhà chính nhà họ Tần mà trong vòng mười năm qua chưa từng có người lại nào bước vào.

      "A, trong nhà này, đúng là người cũng có a." Đứng ở phía sau Phó Quân hoàng người đàn ông chậc chậc , "Diêm Tử Diệp này đúng là yên tâm, sợ người khác ném quả bom vào nổ chết ."

      "Nhưng mà cơ quan trong nhà này, đúng là ít a." Giọng của lạnh lùng vang lên phía sau người đàn ông, tầm mắt của ta lạc vào trong sân mọi khắp ngõ ngách, những góc sáng sủa che kín các cơ quan muốn mạng người, chỉ cần hơi chút chú ý, đạp xuống, mạng này sợ khôn còn.

      Bọn họ lâu cùng lão đại r ngoài làm việc, nghĩ tới bây giờ ra cứu người, lại còn xông thẳng vào Tần Môn, chuyện này, đúng là làm sai.

      này và người đàn ông kia là lúc trước cùng trốn từ ttong động kia ra, sau khi trốn ra, bọn họ vẫn theo bên cạnh Phó Quân Hoàng, chỉ là bọn họ vẫn chưa gia nhập vào bộ đội, mà chính mình thành lập đoàn lính đánh thuê lớn.

      "Phó thiếu, các người mời mà đến như vậy, tốt ?" Giọng nhu từ từ vang lên,mọi người nhìn về phía phát ra thanh , chỉ thấy người đàn ông đeo bao tay màu trắng đứng ở trong đại sảnh, thờ ơ nhìn bọn họ.

      "Tôi tới đón thứ của tôi, bảo bối." Tầm mắt băng hàn của Phó Quân Hoàng bắn thẳng đến người Diêm Tử Diệp, "Của tôi!"

      !
      Last edited: 15/2/16
      Phong Vũ Yêncô gái bạch dương thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 41: Muốn chết!


      Vẻ mặt Diêm Tử Diệp chưa từng có chút thay đổi, bước tao nhã tới, cặp mắt trong veo mà con ngươi lạnh lùng kia, chứa đầy sát ý quét qua.

      lần nữa đeo bao tay lên, ánh mắt chuyên chú nhìn bao tay, giọng của trong veo mà lạnh lùng mà lại nguy hiểm:

      "Tôi nghĩ Phó thiếu tìm sai chỗ rồi, nơi này có thứ thuộc về ngài, mời trở về ."

      Mấy người theo Phó Quân Hoàng vào mày đồng thời căng thẳng, năng lực trợn mắt lời bịa đặt của Diêm Tử Diệp, quả nhiên tuyệt đối lợi hại.

      "Môn chủ Diêm, chúng tôi biết tiểu thư nhà chúng tôi là bị ngài mang làm khách, đúng là khong khéo, hôm nay lão gia tử có việc gấp tìm tiểu thư, ngài ...." Đêm Vô Danh, cũng là mặt ang theo tươi cười lúc trước, dịu , chỉ là lời của còn chưa hết, Diêm Tử Diệp trực tiếp ngắt lời của .

      "Tiểu thư các người?" Ánh mắt Diêm Tử Diệp bất biến, tiếp tục cẩn thận quan sát bao tay của mình, gia có bệnh thích sạch , cái bao tay thể bị ô uế, nếu gia mất hứng, "Phó tướng quân, ngài mang theo người xông vào nhà của ta, sợ tôi kiện ngài tội tự xông vào nhà dân?"

      Tất cả những người quấy rầy và gia, đều đáng chết!

      Con ngươi của Phó Quân Hoàng chứa đầy băng hàn đủ để giết người.

      "Giao ra đây." Giọng của Phó Quân Hoàng máy móc mà băng lãnh, "Thả ngươi."

      Chỉ cần giao bảo bối của ra, có thể suy nghĩ cho con đường sống, chỉ cần bảo bối của có việc gì.

      "Phó Quân Hoàng, hình như ngài quên, tại ngài địa bàn của tôi." Thế cục bây giờ với là hoàn toàn bất lực, tựa hề lo lắng chuyện này, "Tôi sở dĩ so đo những năm gần đây ngài chiếm lấy người của tôi, cũng là vì tôi cảm tạ ngài những năm gần đây chăm sóc người của tôi, tại ngài lạ itới."

      Người của tôi.

      Ba chữ đơn giảnlàm toàn thân Phó Quân Hoàng đột nhiên lạnh lùng.

      Vốn Đêm Vô Danh đứng ở bên người cùng hợp tác với lui về phía sau bước, cùng thời gian vẻ mặt căng thẳng.

      Lão Đại nổi giận, lửa giận của , người có thể phá.

      "Của tôi!" Giọng khô khốc chứa vô tận băng hàn, con ngươi thâm thuý hề chớp mắt nhìn người Diêm Tử Diệp, "Nhớ kỹ, Phó An Nhiên, là của tôi! Mặc kệ trước đây hay là tại, ấy, đều là của tôi!"

      "Làm sao có thể a? Ngài biết, ấy..."

      Lời của còn chưa xong, Phó Quân Hoàng thần tốc lắc mình, dưới ánh mắt kinh ngạc của Đêm Vô Danh, lắc mình đến trước người Diêm Tử Diệp, tay kẹp cổ Diêm Tử Diệp, gương mặt cương nghị, hàm chứa vô tận sát ý:

      "Muốn chết!" chỉ có thể là của , ai có thể cướp đoạt với !

      Biểu tình của Diêm Tử Diệp cực kì khó coi, cảm giác hít thở thông làm sắc mặt nháy mắt đỏ lên, đúng là mặc dù là như vậy, nhưng con ngươi của có tí ti e ngại, nhìn Phó Quân Hoàng như thế, khà khà cười lớn.

      "... sợ hãi... Sợ hãi... Liền đại biểu, có biết đại biểu, ấy, phải là của ..."

      Đêm Vô Danh có chút lo lắng muốn lên trước, sợ hãi lão Đại phút tức giận, trực tiếp giải quyết Diêm Tử Diệp. diêm tử diệp.

      Diêm Tử Diệp chết mà , hắc đạo đại loạn, đến lúc đó phía trách tội xuống, chừng là lão Đại chịu tội, ngay cả nhà họ Phó cũng phải chịu liên luỵ, Diêm Tử Diệp, bây giờ còn chưa thể chết được, ít nhất, thể chết ở trong tay lão đại.

      Đêm Vô Danh còn chưa tiến lên, bị người đàn ông bên cạnh ngăn cản, lão Đại làm việc, từ trước đến nay đều có chừng mực.

      Trong lòng Phó Quân Hoàng xẹt qua tia cảm giác quái dị, laọi cảm giác này làm bỗng nhiên buông tay, tay ném Diêm Tử Diệp văng ra xa, Diêm Tử Diệp vẫn chưa té lăn đất, mượn lực chống đỡ thân thể chính mình, chỉ là nhàng sờ sờ cổ của mình, sau khi ho khan vài tiếng, cười càng lúc càng quái dị.

      " xem, sợ hãi."

      Quả đấm của Phó Quân Hoàng đột nhiên nắm chặt, cũng ngay lúc muốn vung quả đấm, giọng ràng vang lên - -

      "Sợ hãi đại gia mày!" Chỉ thấy Tần Vũ Triết tay cầm hai súng, thẳng hướng tiến vào, vẻ mặt dữ tợn vào.

      Giơ súng lên, lúc mọi người còn chưa phản ứng kịp, hai súng trực tiếp nhắm vào mi tâm và trái tim Diêm Tử Diệp, chỉ thấy Tần Vũ Triết nổi giận :

      "Diêm Tử Diệp, giả điên cũng cần kéo Tần môn xuống nước cùng! Con mẹ nó, tại ngươi Bàn gia gia ngươi xằng bậy? Như thế nào? Sau khi giết chết Tần gia, còn muốn cho người san bằng nhà họ Tần hả? Diêm Tử Diệp, tại Bàn gia tao cho mày biết, nếu mày dám phá hoại nơi này chút nào, ông nội Bàn đây giết chết mày!"

      Hô hấp của Tần Vũ Triết hơi chút nặng nề, dang người của tuy so với người bình thường lớn hơn nhiều, nhưng bước chân của lại thập phần nhàng, liếc mắt cái cũng có thể nhìn ra, đây là người luyện võ.

      Tần Vũ Triết dẫn theo người đuổi tới bên này, nhìn ngoài cửa lớn nhà họ Tần và những người đứng bên ngoài đó, trong lòng nhất thời hồi hộp chút, hiển nhiên, người bên nhà họ Phó nhanh hơn bước.

      Chỉ là kỳ quái, những người đó vẫn chưa ngăn cản , sau khi để người còn lại trực tiếp vây quanh nhà họ Tần, dẫn theo vài người em, trực tiếp liền vọt vào.

      Trong con ngươi của Diêm Tử Diệp xoẹt qua ý cười thể nhận ra, "Bàn Đôn, mày vẫn đến đây." Đúng rồi, gia ở trong này, đương nhiên là muốn tới nơi này.

      Chỉ là vì cái gì, vì cái gì gia tình nguyện nhận Tần Vũ Triết, cũng cho , còn sống a?

      Tần Vũ Triết thần tình dữ tợntrực tiếp kéo lại bảo hiểm, "Diêm Tử Diệp, con mẹ nó ở trong này chơi chiêu này, lão tử nhận được tin tức người nhà họ Phó vây quanh nhà chính nhà họ Tần, lão tử liền biết là bạch nhãn lang mày làm! Mẹ nó còn bở bớt tâm? Gia chết mười năm, mày...."

      "Ngậm miệng!" Giọng trầm thấp chứa đầy uy hiếp, vô tình con ngươi chứa đầy giận dữ, "Nếu mày còn dám chữ kia, tao giết mày."

      Phó Quân Hoàng vẻ mặt lạnh lẽo nhìn Tần Vũ Triết, cũng ở lại bao lâu, nhân cơ hội rời .

      Sắc mặt Phó Quân Hoàng vẫn ở trạng thái buộc.chặt, sau khi liếc mắt ra hiệu với hai người bên cạnh, lặng yên rời khỏi đại sảnh.

      "Như thế nào? Chuyện năm đó mày quên rồi sao?" Tần Vũ Triết trực tiếp để súng trán Diêm Tử Diệp, thấp hơn Diêm Tử Diệp nửa cái đầu, nhưng khí thế cũng thua phân, "Mười năm trước, là mày giết gia đúng chứ? A, ở trước mặt lão tử giả bộ làm người tốt, con bà nó, nếu bởi vì gia, ngươi sớm con mẹ nó đông chết, nhưng mà mày hồi báo gia cái gì? Mẹ nó để cho gia chết ngay cả tử thi cũng còn."

      Vốn Tần Vũ Triết chỉ muốn diễn trò, nhưng khi đến chuyện mười năm trước, tất cả cảm xúc bay tới thồ gian kia, trong mắt rưng rưng, cảm xúc kích động, ngay cả để cò súng cũng run run.

      Con ngươi của Diêm Tử Diệp nhìn người Tần Vũ Triết, con ngươi của có tí ti dao động, chỉ khi Tần Vũ Triết hỏi có phải giết Tần Gia , con ngươi của hơi hơi dao động.

      Oanh - -

      tiếng nổ mạnh đột nhiên truyền đến.

      Diêm Tử Diệp và Tần Vũ Triết đồng thời sửng sốt.

      Gia!

      Trong nháy mắt con ngươi của Duêm Tử Diệp trở nên cuồng nhiệt! Thêm vào đó, chính là nguy hiểm!

      Lúc Tần Vũ Triết còn chưa phản ứng kịp, Diêm Tử Diệp lắc mình cái, chân cực kì có tính kĩ sảo đạp lên đùi Tần Vũ triết cái, Tần Vũ Triết lảo đảo cái, Ngay sau đó nửa quỳ ở mặt đất!

      Ngay lúc Tần Vũ Triết té xuống, thân thể Diêm Tử Diệp chạy ra ngoài.....
      Last edited: 15/2/16
      Phong Vũ Yêncô gái bạch dương thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :