1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ - Tĩnh Mặc Thành Kiển (91) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 32: Ta dẫn ngươi về nhà.

      Diêm Tử Diệp.

      là người đứng đầu Tần gia, lòng dạ độc ác, tâm tình ổn định.
      Ở Đế Đô, thậm chí là cả Hoa Hạ, trong tầng lớp thượng lưu có ai biết Diêm Tử Diệp, Tần gia, phải là người mà người bình thường có thể đắc tội được.

      Chẳng qua là từ bao giờ Phó gia lại dính dáng đến Tần gia?

      Tại thời điểm mọi người nghi ngờ, chỉ thấy An Nhiên lạnh nhạt rút ra phần báo cáo xét nghiệm kia, nhìn kết quả giám định cuối cùng, khỏi khiêu mi, ngược lại mỉm cười nhìn về phía Tô Mạt Như:

      “Chu phu nhân, tôi chắc là phần báo cáo này bị làm giả chứ?”

      Vừa , An Nhiên đem báo cáo xét nghiệm đưa cho Tô Mạt Như.

      Cho dù Tô Mạt Như có đầu óc, nhưng ở tình thế bây giờ, cũng thể ở trước mắt mọi người mà xé báo cáo.

      Tô Mạt Như mặt lạnh trực tiếp lật tới kết quả xét nghiệm cuối cùng, phía viết con số 98%, nhất thời thấy hoa mắt.

      thể nào, nhất định có sai lầm.

      Con tiện nhân kia làm sao có thể còn sống? ta ràng… ràng cho người ta đem xử rồi!

      Diêm Tử Diệp vẫn đứng nguyên tại chỗ, chưa từng di chuyển chút nào, giống như đợi cái gì đó, ngay cả tầm mắt cũng di động.

      Trong nháy mắt nhìn thấy Diêm Tử Diệp, đáy lòng Phó Quân Hoàng theo bản năng bài xích , hơi cau mày, thích ánh mắt người đàn ông kia nhìn bảo bối, rất có tính chiếm hữu!

      Vẫn đứng ở dưới Chu Tân Quốc bước nhanh lên sân khấu, tay đoạt lấy tờ báo cáo trong tay Tô Mạt Như, sau khi nhìn lần, thân thể ông khẽ run, kích động trong mắt từ ngữ nào diễn tả được.

      “Lâm Lâm, con là Lâm Lâm…” Kết quả xét nghiệm rơi mặt đất, vẻ mặt Chu Tân Quốc kích động nhìn Tôn Hiểu Lâm yên lặng rơi lệ sau lưng An Nhiên.

      “Cha… Tại sao lâu như vậy, cha tới cứu con…” Tôn Hiểu Lâm cắn chặt môi dưới, đứng tại chỗ, đôi mắt rưng rưng gắt gao nhìn Chu Tân Quốc.

      Thấy Tôn Hiểu Lâm như thế, thân thể An Nhiên khỏi run lên.

      Con cáo chín đuôi này, thực có thể tham gia cuộc thi ảnh hậu rồi đấy.

      Chu Tân Quốc chưa kịp lời giải thích nào, Tôn Hiểu Lâm nhào tới, ôm lấy Chu Tân Quốc, giọng nức nở, “Nhưng mà may quá, may là ba ba còn tới tìm con, con rất vui, rất vui…”

      Thấy hai người ôm nhau khóc, trong phòng, nhất thời vang lên tiếng vỗ tay như sấm.

      “Chúc mừng Chu đổng tìm lại được quý thiên kim.”

      “Chu Đổng ngài phải cảm tạ Phó tiểu thư đấy.”

      “…”

      Trong khoảng thời gian ngắn, cái gì cũng được ra.

      Tôn Hiểu Lâm được Tô Mạt Như mang ra ngoài thay quần áo, An Nhiên từ đầu đến cuối câu, trước khi Tôn Hiểu Lâm rời , ra dấu tay với An Nhiên, ngay sau đó liền cẩn thận theo sau Tô Mạt Như, rời .

      Thấy dấu tay của Tôn Hiểu Lâm trước khi rời , An Nhiên khiêu mi.

      Hy vọng ấy giết chết Tô Mạt Như .

      An Nhiên từ sân khấu xuống, trong tầm mắt Diêm Tử Diệp, nhàng tiêu sái đến bên cạnh Phó Quân Hoàng, ngửa đầu hướng về phía Phó Quân Hoàng cười, hướng về phía giọng gì đó, Diêm Tử Diệp nghe được, nhưng vẻ mặt của như vậy đối với , rất quen thuộc.

      Đó là từ nhiều năm trước, khi gia vẫn cầm Tần gia trong tay, hay đứng ở cửa sổ sát đất, khóe môi mang nụ cười thản nhiên, giọng vô cùng êm ái, khi đó nghe thấy :

      “Ngươi xem, đây chính là thế giới trong tay ta.”

      Thời điểm đó, ràng nghe thấy trong lòng mình có giọng : Vĩnh viễn theo , sau đó lấy !

      Khi đó vẻ mặt của gia có phải cũng như vẻ mặt An Nhiên bây giờ?

      cõi đời này ai có thể bắt chước được bộ dạng gia, tìm suốt mười năm cũng tìm được ai tương tự, nhưng khi An Nhiên giơ tay nhấc chân cũng đều thấm đầy hơi thở gia.

      sải bước hướng đến, hoa đào trong mắt đè nén nổi cuồng nhiệt, chỉ có khi đối mặt với Tần gia, mới có thể lộ ra ánh mắt như thế, mặc dù đến cuối cùng đều che giấu tốt.

      “Lão soái ca, xong chuyện rồi, chúng ta trở về ?” An Nhiên nhìn thấu Phó Quân Hoàng vui, trong nháy mắt Diêm Tử Diệp xuất , toàn thân Phó Quân Hoàng toát ra hơi thở khẩn trương.

      “Được.” Phó Quân Hoàng dắt tay muốn .

      “Hai vị muốn rời sao?” Giọng nhu chậm rãi vang lên, biết từ lúc nào Diêm Tử Diệp đứng sau lưng hai người.

      Đáy lòng An Nhiên thoáng qua vẻ chán ghét.

      Diêm Tử Diệp là tay nuôi lớn, cuối cùng còn giết chết , bất kể rộng lượng thế nào, lạnh nhạt thế nào, liền hận thể đánh chết người này.

      “Ừ.” Phó Quan Hoàng nắm tay An Nhiên chặt, vẻ mặt lạnh lẽo nhìn Diêm Tử Diệp.

      Khuôn mặt Diêm Từ Diệp mang ngũ quan tinh tế như nữ nhân và nụ cười thản nhiên, “Thiếu tướng Phó…”

      “Có lời , có rắm mau thả.” Hiển nhiên An Nhiên có kiên nhẫn chào hỏi với , gọn gàng dứt khoát.

      Có ai biết Phó An Nhiên tính tình quỷ dị? cũng sợ vị những lời này mà bị người mượn cớ .

      Đáy mắt Diêm Tử Diệp say mê càng đậm, vô tình hay cố ý dưới tầm mắt mọi người, tháo bao tay màu trắng xuống, vươn tay hướng về phía An Nhiên, mỉm cười nhìn An Nhiên, gằn từng chữ :

      “Gia, ta tới đón ngài về nhà.”
      Trong nháy mắt hơi thở quanh thân Phó Quân Hoàng trở nên nguy hiểm.

      An Nhiên nhanh chóng kéo Phó Quân Hoàng, mặt mang vẻ châm chọc, “Diêm môn chủ, đầu óc có bệnh phải trị.”

      Vẻ mặt Diêm Tử Diệp thay đổi, “Gia, ta tìm ngài mười năm rồi.”

      “Tôi có cháu lớn như .” Giọng An Nhiên nhàn nhạt, “Tôi cũng nhớ , tôi ở Phó gia, cùng Tần gia có quan hệ như nào?”

      Vẻ mặt Diêm Tử Diệp thay đổi, nhưng bọn cận vệ theo Diêm Tử Diệp chịu nổi, Tần gia môn chủ bọn bị đãi ngộ như thế khi nào?

      “Gia…”

      “Gia cái đầu mày ý! Diêm Tử Diệp, con mẹ nó đầu óc mày bị cánh cửa kẹp vào, chạy đến đây của Bàn gia phát điên cái gì?” giọng tức giận tự nhiên vang lên, chỉ thấy Tần Vũ Triết mặt áo choàng tắm chân kéo lê tấm bảng, xuyên qua mọi người, hiển nhiên là bị chọc tức, mặt đỏ bừng nhìn Diêm Tử Diệp.

      Đương gia Phúc Mãn Lâu Tần Vũ Triết, người ta gọi là Bàn gia.

      nghĩ tới, Bàn gia xuất ở chỗ này.

      Tần Vũ Triết bước nhanh tới bên người Diêm Tử Diệp, mặt tức giận, “Diêm Tử Diệp, chớ có Bàn gia tao trước với mày, gia nhà tao ngay từ tám trăm năm trước liền con mẹ nó bị mày giết chết! Con mẹ nó mày ở đây giả bộ cái gì! Mau cút xéo khỏi đây! Phúc Mãn Lâu hoan nghênh mày!”

      Tất cả nhất thời mảnh xôn xao.

      Vẫn luôn có lời đồn đãi nội bộ bên trong Tần gia bất hòa, nghĩ tới là .

      Diêm Tử Diệp bất vi sở động nhìn An Nhiên, nóng bỏng trong con mắt như cũ giảm, mỉm cười nhìn An Nhiên, dưới tầm mắt của Phó Quân Hoàng, gằn từng chữ :

      “Gia, ta chờ ngài ở Tần gia.”

      Gia của

      Tần gia của , làm sao có thể nhầm lẫn được đây?
      Last edited by a moderator: 14/11/15

    2. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 33: Phó thiếu tướng muốn nghe .


      An Nhiên cười như cười nhìn về phía Diêm Tử Diệp, khi vựa muốn mở miệng, đột nhiên cánh tay quàng lên bên hông, con ngươi sâu thẳm của Phó Quân Hoàng rơi vào người Diêm Tử Diệp, trong nháy mắt toàn bộ khí tức nghiêm nghị tỏa ra, tiếng lạnh lùng sâu xa vang lên:

      "Của tôi."

      An Nhiên nhíu mày, đối với ham muốn chiếm hữu của Phó Quân Hoàng sớm luyện thành thói quen, chỉ là thường thường lúc phát giận, tình tình trẻ con làm muốn cười.

      Tầm mắt của Diêm Tử Diệp rơi vào cánh tay quàng bên hông An Nhiên, con ngươi u ám, lúc này ánh mắt người Phó Quân Hoàng.

      "Phải ?"

      "Diêm Tử Diệp, mày điên cũng điên đủ rồi, có phải nên cút rồi ?" Tần Vũ Triết đúng lúc chen vào .

      tại Tần Vũ Triết kêu xoắn xít tiếng, làm sao kẻ điên họ Diêm kia lại biết thân phận của An Nhiên? Sao tìm tới cửa?

      Nhìn ánh mắt Gia như có như rơi vào tren người bản thân, Tần Vũ Triết nghĩ muốn chết.

      Thực phải ! Gia, ngài phải tin tưởng bàn tử nhà ngài!

      Chu Tân Quốc từ lúc Diêm Tử Diệp và An Nhiên câu đầu tiên, mồ hôi trán ông ta ngừng rơi. Mặc kệ là Phó An Nhiên hay là Diêm Tử Diệp, người nào ông ta cũng thể đắc tội, mà Phó An Nhiên còn giúp ông ta tìm con , ông....

      "Tần Vũ Triết, chú ý thân phận của mình!" tiếng lạnh lùng vang lên ràng chứa đầy tức giận, kiều Tử Du lạnh lùng hiểm nhìn Tần Vũ Triết.

      An Nhiên nhíu mày, mới đầu kiều Tử Du ở trong đám người, cũng phát tồn tại của ta, nghĩ tới, tại Kiều Tử Du là người của Diêm Tử Diệp.

      Mà Chu Tân Quốc vốn đứng ở bên nháy mắt nhìn thấy Kiều Tử Du, sắc mặt biến đổi mạnh. .

      nghĩ tới, lại là người Tần môn, như thế...... Năm đó,chuyện năm đó ông vẫn canh cánh trong lòng, lập tức bình thường trở lại, nghĩ đến lúc này ông ta cũng cùng Tần Mon nhấc lên quan hệ, như vậy, như vậy có phải ngày sau ôngta phát triển ở Đế Đô, nhận được bảo hộ của Tần Môn?

      Nghĩ vậy, trong lòng Chu Tân Quốc vui vẻ, vốn cảm xúc khẩn trương trong nháy mắt cũng tiêu tan thấy, tâm tràn đầy kích động.

      "Diêm Tử Diệp, mày năm đó Gia nuôi con sói trắng như thế nào?" Tần Vũ Triết cười nhạo nhìn về phía Diêm Tử Diệp, con ngươi tràn đầy ý cười trào phúng.

      Đầu ông mày An Nhiên nhíu lại, đây là Bàn Tử khiêu khích ?

      "Lui ra." Diêm Tử Diệp cũng nhìn Kiều Tử Du, vẻ mặt buộc chặt, nhưng tầm mắt gắt gao nhìn người An Nhiên, trong con ngươi cuồng nhiệt mang theo lo âu, "Gia, tôi chỉ cần ngài tin tôi."

      Sắc mặt Kiều Tử Du hơi trắng bệch, giây trước khi lui ra, tầm mắt của ta nhìn AN Nhiên chăm chú, con ngươi ngoan chỉ làm AN Nhiên cảm thấy buồn cười.

      tay Phó QUân Hoàng kéo AN Nhiên đến phía sau bản thân, hânhf động trẻ con làm An Nhiên dán sau lưng bật cười , Lõa Suất Ca nhà vĩnh viên đều đáng như vậy.

      " vừa hai phải." Tiếng lạnh lung ngang ngạnh chứa đầy quyền thế.

      Trong nháy mắt biểu tình lo âu của Diêm Tử Diệp thu hồi, con ngươi chút cảm xúc nhìn Phó Quân Hoàng, " phải của cuối cùng cũng rời khỏi ."

      Ánh mắt Phó Quân Hoàng dừng chút, người kia khí thế kinh người làm mọi người xung quanh đều tự chủ được mà lui về phía sau vài bước, đây phải là loại người bình thường nhưu bọn họ có thể chịu đựng được.

      "Đồng dạng , tặng cho ."

      Trong đại sảnh yến tiệc, ngoại trừ nhạc nhàng, còn bất kì am thanh nào khác.

      Trong khí lơ lửng tràn đầy căng thẳng.

      Phó Quân Hoàng và Diêm Tử Diệp, ai cũng nhừng ai, khí giữa hai người khẩn trương làm thần kinh của mọi người đều buộc chặt cao độ, sợ khôgn chú ý chút, làm bùng nổ bầu khí giữa hai người.

      Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc......

      Cao dép lê giẫm lên mặt đất phát ra tiếng vang thanh thúy.

      Tầm mắt của mọi người đều tập trung vào nơi phát ra tiếng bước chân kia, chỉ thấy toàn thân Tôn Hiểu Lâm mặc bộ váy dài màu đen, tóc dài mềm mại xỏa vai, thẹn thùng e lệ theo sau Tô Mạt Như, ngay cả đường cũng rất cẩn thận.

      Nhưng mà khi mọi người nhìn thấy gương mặt đeo trang sức trang nhã đó, toàn bộ đều kinh diễm, nghĩ tới, người phụ nữ của Chu Tân Quốc lại có tư sắc như vậy.

      Chỉ là, Vẻ mặt của Tô Mạt Như nhìn như tốt lắm, sắc mặt hơi trắng xanh, thần sắc hơi sợ hãi.

      Dù thế nào Tô Mạt Như cũng là người phụ nữ mà Chu Tân Quốc cưới về, tại tuy danh nghĩa Chu Tân Quốc là Đổng Trưởng của Thánh Đạt, nhưng mọi người đều biết, người thừa kế Thánh Đạt chỉ có thể họ Tôn, tại Tôn Hiểu Lâm trở lại, vậy tại Tô Mạt Như là cái gì nữa rồi.

      Nhìn Tôn Hiểu Lâm lên sân khấu, Chu Tân Quốc giống như nhìn thấy rơm rạ cứu mạng, vội vàng lôi kéo Tôn Hiểu Lâm tới trước đám người An Nhiên, ông ta ở bên chà lau mồ hôi hột trán, vừa với Diêm Tử Diệp:

      "Môn chủ Diêm, đây là con tôi, năm nay mười chín tuổi. Lâm Lâm, mau chào môn chủ Diêm."

      Tôn Hiểu Lâm gục đầu xuống, giọng đầy khiếp sợ, "Môn chủ Diêm." chỉ là trong đôi mắt cụp xuống tràn đầy chán ghét.

      Chẳng biết lúc nào, Diêm Tử Diệp nhìn cái bao tay đeo, biểu tình lạnh lùng nhìn ra chút cảm xúc nào.

      "Chu Đổng, lễ vật tôi cũng đưa đến, có gì chuyện gì tôi trước." An Nhiên đứng phía sau Phó Quân Hoàng, tay khoách lên cánh tay , mỉm cười nhìn Chu Tân Quốc.

      "A......" Trong khoảng thời gian ngắn Chu Tân Quốc biết nên tiếp như thế nào.

      Tần Vũ Triết vội vàng nhảy đến bên, miễn cho đến lúc đó gặp tai ương.

      Cũng chờ Chu Tân Quốc phản ứng, Phó Quân Hoàng trực tiếp nắm tay An Nhiên, trước tầm mắt của mọi người, sải bước ra khỏi đại sảnh yến tiệc.

      Đáy lòng An Nhiên trận buồn cười, ngay lúc muốn giữ chặt Phó Quân Hoàng, câu của Chu Tân Quốc làm phải dừng bước.

      "Kiều tiểu thư, biết còn nhớ tôi ? Sáu năm trước tôi còn may mắn được hợp tác với Kiều tiểu thư."

      Phó Quân Hoàng nghi hoặc, con ngươi sâu thẳm nhìn người , "Làm sao vậy?"

      Ngẩng đầu nhìn Phó Quân Hoàng, con ngươi ngoan dần dần ràng, cười với , " có việc gì, chúng ta về nhà."

      "Uh`m, về nhà."

      Phó Quân Hoàng thích cái chữ "Nhà" này, về nhà, cùng nhà.

      Đêm khuya, mặc dù bây giờ là mùa hè, nhưng chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm vẫn rất lớn, bên ngoài nhiệt độ tương đối thấp.

      Phó Quân Hoàng cởi áo khoác, gắt gao bọc AN Nhiên trong tây trang của bản thân, khuôn mặt cực kỳ nghiêm túc, mày cau chặt, "Về sau được mặc ít như vậy."

      Khóe miệng AN Nhiên mỉm cười ngọt ngào, "Được, tất cả nghe theo ."

      " được cùng người khác."

      "Được."

      "Về sau phải nghe lời." Phó Quân Hoàng nghĩ nghĩ, lại bỏ thêm câu như vậy.

      An Nhiên ngạc nhiên nhíu mày, cười hỏi: "Lão Suất Ca, trước kia em từng nghe lời sao?"

      Phó Quân Hoàng mày nhíu lại, biểu tình có chút xoắn xuýt, sau khi ngẫm lại, thanh tuyến nháy mắt thấp xuống, "Nghe lời." Hơi hơi chăm chú nhìn An Nhiên lát sau, tiếp tục , "Về sau tiếp tục nghe lời."

      chán ghét cái người đàn ông màu trắng kia.

      Cực kỳ chán ghét.

      AN Nhiên cười cực kỳ vui vẻ, giữ chặt cà vạt của Phó Quân Hoàng, khom lưng, cà nhắc, cái hôn khẽ rơi vào môi , "Lão Suất Ca, đáng ."

      Con ngươi của Phó Quân Hoàng ấm dần, cầm bàn tay hơi lạnh của ở trong tay.

      Cửa xe được mở ra, sau khi AN Nhiên lên xe, Phó Quân Hoàng mới đóng chặt cửa xe, vòng sang bên ghế lái, mở cửa, lên xe.

      Mãi đến sau khi xe rời khỏi đây, bóng dáng mới từ cửa trước của Phúc Mãn Lâu ra, mặc bộ áo trắng dưới ánh trăng có vẻ cực kì trói mắt.

      "Môn chủ, gia sớm......" Kiều Tử Du đứng ở phía sau Diêm Tử Diệp, muốn lại thôi.

      "Ngậm miệng. Nếu còn dám ba chữ kia, biến mất vĩnh viễn."

      Tần gia của , làm sao có thể chết?

      Làm sao có thể chết?
      Last edited by a moderator: 14/11/15

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 34: Tin tức kình bạo!

      Sắp đến ngày kỉ niệm mười năm thành lập trường Ngân Dực, tất cả quy hoạch và an bài đều được giao cho Hội học sinh.

      Ngân Dực được thành lập 11 năm trở lại đây, vốn ngày kỉ niệm thành lập trường phải được tổ chức năm trước, nhưng do đủ loại nguyên nhân, ngày kỉ niệm thành lập trường bị kéo dài mãi, mãi đến tuần tháng mười năm nay, thời gian còn trưa tới tháng.

      Học sinh học viện Ngân Dực, có bảy phần học sinh Ngân Dực đều là con nhà giàu có, bởi vậy bọn họ hề lo lắng vấn đề tài chính .

      Hội học sinh quy định, mỗi lớp ít nhất chuẩn bị tiết mục, đây là quy định.

      Mà tiết mục của ban bảy, vô duyên vô cơ rơi vào đầu AN Nhiên.

      AN Nhiên mới vừa vừa bước vào phòng học, Mã Nhu tết tóc đuôi ngựa cầm quyển quy định của hội học sinh, trực tiếp ném lên bàn học của AN Nhiên, kiêu căng nhìn An Nhiên, vênh váo tự đắc:

      "Phó An Nhiên, mau xem , miễn đến lúc đó làm lớp chúng ta mất mặt."

      An Nhiên chút mạc danh kỳ diệu, nhìn nội dung viết tờ giấy màu lam kia, con ngươi lạnh nhạt nhìn người Mã Nhu, cười như cười:

      "Để cho tôi phụ trách tiết mục này?"

      "Cho phụ trách là để mắt đến ." Mã Nhu hừ lạnh, nếu phải bở vì phía có người lên tiếng muốn ta phụ trách tiết mục, làm sao lớp bảy các có thể để ta là náo loạn?

      " cần." Đẩy quyển sách sang bên, tiếp tục lật quyển truyện cổ Grimm, xem lại, buổi tối còn phải về kể chuyện xưa với Lão Suất Ca, có thời gian lăn qua lăn lại với trong kì trưởng thành này.

      Bốp ——!

      Mã Nhu như đập bàn cái, sắc mặt khó coi nhìn An Nhiên, "Phó An Nhiên, đừng thấy tôi cho chút mặt mũi mà lên mặt, tôi......"

      "Có. nên muốn nhiều. Cám ơn." An Nhiên nhìn tình tiết bé quàng khăn đỉ, tâm trạng phản bác Mã Nhu.

      Vốn mọi người vây quanh bên vui vẻ xem diễn trò, nghĩ tới Phó An Nhiên vẫn luôn thờ ơ cũng có lúc kình bạo như vậy.

      "Phó An Nhiên, phải biết rằng, đây là đại diện cho lớp bảy chúng ta, đến lúc đó lớp bảy chúng ta mà có tiết mục, xem bị đuổi ra ngoài như thế nào."

      《 Truyện cổ Grimm 》trong tay bị An Nhiên ném lên bàn bốp cái, sắc mặt hề lạnh nhạt như vừa rồi, con ngươi đen nhánh nhìn người Mã Nhu, gằn từng chữ:

      " tính làm cái gì?"

      "...... Cái...... Cái gì?" Mã Nhu Như tự chủ được lui về phía sau bước.

      " có tư cách gì để đuổi tôi.?" An Nhiên ghét nhất là bị người khác uy hiếp, con ngươi tối đên tràn đầy rét lạnh.

      "Tôi là trưởng ban lớp bảy!" Mã Nhu Như ràng cao giọng , "Còn là nòng cốt của Hội Học Sinh! ......"

      Khi con ngươi khiếp người của An Nhiên quét qua, Mã Nhu Như được nữa.

      ta ràng nhớ tới, những thứ làm bản thân ta kiêu ngạo này, tất cả đều là vì Phó An Nhiên từ bỏ, mới rơi vào người ta.

      "Thỉnh biến mất khỏi trước mắt tôi." lần nữa tiếp tục cầm quyển đồng thoại lên, bắt đầu xem.

      Nhìn ánh mắt chế giễu của bạn học xung quanh, nhất thờ Mã Nhu Như chỉ cảm thấy trận huyết khí dâng trào, ta chưa bao giờ phải chịu nhục như vậy, Mã Nhu Như ta vẫn luôn là bé ngoan trong mắt giáo sư, học sinh xuất sắc, là đối tượng hâm mộ trong mắt bạn học, nhưng Phó An Nhiên dựa vào cái gì mà đều mạnh hơn

      "Phó An Nhiên, tôi ở đây cho , tiết mục này muốn cũng phải làm, làm cũng phải làm!" Mã Nhu Như bỗng nhiên lên trước, hai tay chống đỡ bàn, lạnh lùng nhìn An Nhiên.

      An Nhiên tiếp tục đọc sách.

      "Phó An Nhiên, đừng tưởng rằng tôi biết nhà làm cái gì!" Mã Nhu Như ngột nhiên gần sát An Nhiên, thấp giọng .

      "A...?" An Nhiên cảm thấy cực kỳ hứng thú nhìn về phía Mã Nhu Như.

      " , nếu tôi chuyện nhà thu phế phẩm cho mọi người biết, còn có thể ở lại Ngân Dục sao?"

      "......" Thu phế phẩm? Đứa này mơ mộng quá mức rồi?

      Nhìn biểu tình ngu ngơ của An Nhiên, nhất thời Mã Nhu Như cảm thấy đáy lòng thoải mái hơn, "Nhớ kỹ, tiết mục dự tuyển vào 28 tháng 9, đừng quên chuẩn bị."

      xong, Mã Nhu Như mới cằn ngằn rời khỏi chỗ của An nhiên.

      Vốn nam sinh thư ngốc Tô Vô Lo vẫn để ý nhất cử nhất động của An nhiên nhìn Mã Nhu Như rời , lập tức ném cho An Nhiên tờ giấy.

      An Nhiên dở tờ giấy ra, khi nhìn đến mặt chữ lưu loát đo, bỗng nhiên cảm thấy trận buồn cười.

      Cái người Mã Nhu Như này có phải quá mức kì quái rồi ?

      Tiện tay vò tờ giấy lại, ném vào trong ngăn kéo.

      Nhìn hành động của như vậy lúc này Tô Vô Lo mới quay đầu lại, cúi đầu xuống, đôi mắt bị kính đen che lấp xoẹt qua tia tinh quang, mà khoé môi lại vẽ ra độ cong khó hiểu.

      "Gia, Gia thân ái, khi nào ngài lưu lạc đến nông nỗi như thế này? Lại bị quở trách, ha ha ha, khụ khụ, kia cái gì, vừa rồi tôi chỉ là động kinh, thuận tiện nhìn xem chính mình có thể cười ra tiếng hay , Gia ngài đừng nóng giận." Vành tai An Nhiên đeo bông tai màu lam chớp chớp lên, so với dĩ vãng sáng hơn chút.

      Biểu tình An Nhiên bất biến lật trang sách, "."

      Tần Vũ Triết ngồi trong phòng làm việc tận lực che miệng, cố gắng để chính mình cười ra tiếng, nhưng tiếng hít khí làm An Nhiên mất kiên nhẫn.

      " chết ."

      Bỗng nhiên Tần Vũ Triết ho khan tiếng, "Gia, gần đây tôi quay người luôn được tốt, thống cảm, giờ tôi bắt đầu báo cáo. Sáu năm trước quả Chu Tân Quốc có quan hệ lui tới với Kiều Tử Du, nhưng mà chỉ hợp tác thời gian ngắn. Sáu năm trước chuyện phát sinh ở nhà họ Phó, quả Chu Tân Quốc có tham gia, nhưng vừa vặn chỉ là người ngoài biên chế nhân viên. Người phía Chu Tân Quốc là Cáo Lông Đỏ, nhưng người phía Cáo Lông Đỏ, tạm thời tôi còn chưa tra được."

      " phải Bạch Nhãn Lang?" Bạch Nhãn Lang, biệt danh của Diêm Tử Diệp.

      Tần Vũ Triết ràng là, " phải."

      "Biết ." xong, An Nhiên trực tiếp cắt đứt liên lạc với bên kia.

      "Wase —— Phó An Nhiên, nghĩ tới lại kình bạo như vậy!" Đột nhiên, vị nam sinh cầm phần hiệu báo vọt tới bên người An Nhiên, tay lấy hiệu báo lắc tại bàn của , vẻ mặt ngạc nhiên nhìn , " nghĩ tới, cũng có mặt như vậy."

      Theo tiếng nhất thời toàn bộ học sinh đều vây quanh lại, khi nhìn đến tờ báo màu sắc rực rỡ kia, con ngươi kinh ngạc và thể tin.

      "Trời ạ, Phó An Nhiên, người trong này là sao?"

      " nghĩ tới của lại nóng bỏng như vậy."

      "Phó An Nhiên, đây là chỗ nào a, cho chúng tôi biết, đến lúc đó chúng tôi cổ động cho ."

      "......"

      Mắt An Nhiên đảo cái, con ngươi tràn đầy ngoan.

      ——Học sinh xuất sắc của Ngân Dực, đúng là thoát y vũ nữ! Thể diện của Ngân Dực ở đâu,chỗ nào!

      Ảnh chụp tờ báo là ở trong sàn nhảy, làm động tác cực kì nóng bỏng, trong ảnh chụp mắt người kia đánh Mosaic, người trong hình ràng là Phó An Nhiên.
      Last edited by a moderator: 14/11/15

    4. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 35: Phó An Nhiên, cút khỏi Ngân Dực


      Học sinh xuất sắc nhất lớp bảy Phó An Nhiên đúng là vũ nữ thoát y!

      Tin tức nóng hổi như vậy, nhất thời lan ra toàn trường Ngân Dực.

      Phó An Nhiên, trong trường học Ngân Dực, tuy là bình dân, nhưng khí chất của lạnh nhạt, thành tích vượt trội, khỏi là nữ thần trong cảm nhận của nam sinh, lại càng bị rất nhiều nữ sinh hâm mộ ghen tỵ.

      Nhưng mà, điều này làm cho người vụng trộm thầm mến đồng thời hâm mộ ghen ghét hận Phó An Nhiên đúng là vũ nữ thoát y đê tiện! Điều này làm cho rất nhiều người biến trắng thành đén, bắt đầu oanh tạc Phó An Nhiên , mắng là Bạch Liên hoa tiêu chuẩn, thanh càng thên gào thét, muốn Phó An Nhiên rời khỏi Ngân Dực.

      Còn có người đồn đại mỗi ngày Phó An Nhiên ngồi xe học, là chiếc xe có rèm che số lượng có hạn thị trường mua được, mặt ngoài nhìn như khiêm tốn, để mắt, nhưng thực tế limousine.

      vũ nữ thoát y làm sao có thể có điều kiện như vậy? Nếu bị bao dưỡng, thực nghĩ ra.

      —— Phó An Nhiên, cút ra khỏi Ngân Dực!

      —— Bạch Liên hoa, cỡi hết ra khỏi Ngân Dực!

      —— Đừng ở trước mặt tôi vờ thuần khiết, gà mái!

      ......

      Nội dung mấy tiêu đề nóng tờ báo tất cả đều xoay quanh Phó An Nhiên, càng ít người đứng ra làm chứng, trong nhà Phó An Nhiên rất nghèo khó, cha mẹ buôn phế phẩm, thậm chí còn chính mắt thấy Phó An Nhiên cùng cùng cười cùng về nhà với ông già thu lại phế phẩm.

      Mỗi tờ báo đều đạo lý ràng, để những người phía dưới vây xem bắt đầu nhổ nước miếng, mà tại Phó An Nhiên bị mọi người đổi thành Bạch Liên hoa.

      "Các người làm ăn kiểu gì biết!" Sở An Tu trong phòng làm việc dậm chân, tờ báo bị quăng lên bàn làm việc, "Rốt cuộc đầu óc của các làm bằng gì? Ảnh chụp như vậy cũng dám đăng lên? Mẹ nó quả muốn sống!"

      Hầu như Sở An Tu chưa bao giờ tục, vậy mà hề duy trì hình tượng quý công tử xưa nay của , khó thở mắng to.

      Chủ biên phụ trách báo vẻ mặt khó coi cúi thấp đầu, tiếp nhận tập san của trường hai năm, trong hai năm này, nàng Mưa Giang Nam phát triển đến như vậy, bất quá chỉ là đăng phần ảnh chụp cực kì bình thường thôi.

      Theo ý , trong trường học Ngân Dực nên tồn tại loại học sinh giống Phó An Nhiên, đây quả thực là vũ nhục đối với Ngân Dực bọn họ.

      Mưa Giang Nam ngẩng đầu, đầu lanh lẹ tóc ngắn, ngũ quan ràng, con ngươi thông minh lanh lợi nhíu mi nhìn Sở An tu, cười nhạo:

      "Hội trưởng, tôi rốt cuộc tôi làm sai cái gì! Liên tục hai lần, bởi vì chuyện của Phó An Nhiên mà vỗ bàn với tôi. Tập san của trường là cái gì? Ước nguyện ban đầu khởi đầu tập san của chúng ta là cái gì? phải chúng ta muốn các học sinhcàng biết thêm bị vùi lấp đằng sau sao?"

      "Chân ? Bị vùi lấp?" Chỉ vào tấm hình tờ báo kia, ánh mắt ngoan nhìn Mưa Giang Nam, "Lần trước các ngươi ngấm ngầm hại người Phó An Nhiên là hung thủ, kết quả là cái gì? Nếu bây giờ chuyện lại vẫn là bị người tay đạo diễn, vậy mặt mũi tập san ở trường để đâu, chỗ nào? Uy nghiêm của hội trưởng hội học sinh như tôi ở đâu, ở đâu! Chẳng lẽ đến lúc đó bị người thành tập san của trường truyền bá lời đồn đại bịa đặt sao?"

      Mưa Giang Nam hơi giật mình.

      "Còn có, nếu phó bình yên truy cứu trách nhiệm đến đây, nên làm cái gì bây giờ?" tay Sở An Tu lấy tờ báo quăng phất mặt đất, ngồi ở ghế sofa, đoi mắt nhạt màu rám nắng nhìn người Lý Giang Nam, giọng từ từ thấp dần xuống, " ứng phó nổi sao?"

      Con ngươi của Lý Giang Nam xoẹt qua tia châm chọc, "Là ta?" vũ nữ thoát y, ta có thể làm gì?

      Sở An Tu thêm gì, chỉ là nhếch ... Khoé môi, lại khôi phục hình tượng quý công tử, tiếng tao nhã chậm rãi vang lên:

      "Lý Giang Nam, núi cao còn có núi cao hơn, những lời này, nhớ cho kĩ."

      Vốn Lý Giang Nam còn muốn cái gì bỗng vang lên gia thế bối cảnh của Sở An Tu, sắc mặt của ta khẽ biến, Sở An Tu, là đưa cháu trai được sủng ái nhất của nhà họ Sở, , phải là người ta có thể đắc tội được.

      "Về sau lúc làm việc chú ý đúng mực, nếu vẫn còn muốn giữ chức chủ biên này." Sở An Tu biết, chuyện này cũng đăng ra ngoài, muốn thu hồi lại là rất khó, chỉ có thể xem chủ biên kia giải quyết thế nào.

      Mà mặt khác, trong phòng học cao nhất ban bảy.

      Cao nhất bảy ban bị triệt để vây quanh, thậm chí hề thiếu nam sinh tiến vào ồn ào, lớn tiếng kêu hô tên An Nhiên, dùng các loại từ ngữ chịu nổi, mà từ đầu đến cuối An Nhiên đều chỉ ngồi ghế, cực kì nhập tâm nhìn đồng thoại trong tay.

      Đối với , toàn bộ truyện phát sinh này, giống như hề có chút liên quan đến .

      Bốp ——

      chồng ông Mao dày ném lên bàn học của An Nhiên, con trai phú gia cấp cao thú vị nhìn Phó An Nhiên, tầm mắt liếc nhìn thân thể của , lưu manh :

      "Phó An Nhiên, tôi chú ý lâu, sớm biết rằng làm nghề này, tôi nhẫn lâu như vậy, thế nào, chỉ cần chơi với tôi ngày, vạn bàn này là của ."

      Lớp bảy đều biết con nhà giàu có này, Trương Hào, con trai nhà giàu mới nổi, vừa chuyển tới Ngân Dực chưa tới năm, nhưng số nữ sinh bị chơi nhiều vô kể.

      bé quàng khăn đỏ còn chưa đọc hết, cũng sắp tan học, nếu đọc hêta, buổi tối trở về thể kể chuyện cho Lão Suất Ca.

      An Nhiên kẹp bút vào cuốn Đồng Thoại, sắc mặt bất đpọng nhìn nam sinh gần nhất, lạnh nhạt : "Tôi cho cậu mười vạn, chơi , cậu có làm hay ?"

      Người nam sinh đột nhiên ngẩn ra, rồi sau đó vẻ mặt thể tin nhìn về phía An Nhiên.

      Sắc mặt Trương Hào trắng xanh liền lạnh xuống, "Phó An Nhiên, con mẹ nó nể mặt biết xấu hổ, lão tử cho tiền bạc, để cởi cho chúng tôi xem, là xem lợi cho !"

      "Tôi trả thù lao làm cho người ta chơi cậu, là chướng mắt cậu." Biểu tình của An Nhiên bất biến, bộ dạng ngẩng cao đầu kia làm mọi người thể vỗ tay vì An Nhiên.

      Bất quá là vì đến trường mà thôi, vũ nữ thoát y bất quá là bán nhục, cũng phải bán thân, ông trời lại có biện pháp, giết cả nhà người, làm gì phải ngoan độc như vậy?

      Hiển nhiên Trương Hào bình tĩnh như An Nhiên, giơ tay lên muốn tát An Nhiên......

      Bốp ——!

      quả đấm rơi xuống đất, tiếp theo bóng dáng bay ra ngoài ngay trước mắt mọi người.

      Ầm ——!

      Tiếng Trương Hào rơi mặt đất.

      Rộ lên ——

      Người đột nhiên xuất này là ai? Người này cũng quá cường đại rồi? đấm đánh bay nam sinh cao 1m75 ra ngoài, này dùng nao nhiêu lực a!

      Tầm mắt An Nhiên nhìn bóng lưng kia, hơi hơi nghi hoặc, con ngươi xoẹt qua tia buồn cười.

      nghĩ tới, người này vậy mà trở lại, xem ra, chuyện bên kia được thu xếp.

      Người nọ cao 1m8, ngũ quan thâm thuý có vài phần hương vị hỗ huyết, xoa xoa cổ tay, môi mỏng khẽ mở, khuôn mặt Trương Dương kia mở độ cung tà mị:

      "Gây chuyện địa bàn của tôi, muốn chết!"
      Last edited by a moderator: 14/11/15

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 36: Ám bộ hắc y


      "Mẹ nó muốn chết a!" Trương Hào bưng lấy gò má đau đớn, trong mắt sưng huyết nhìn nam sinh toàn thân mặc trang phục màu đen kia.

      Nam sinh chỉnh trang lại quần áo của mình, mọi người chung quanh đều chú ý nhìn kĩ, lúc này mới phát trang phục màu đen kia cùng phong cách với đồng phục của bọn họ, nhưng màu sắc bất đồng.

      Đồng phục của thành viên hội học sinh thống nhất là màu trắng có sọc đen, còn lại các học sinh bình thường là màu xanh dương, nhưng bọn họ chưa bao giờ thấy đồng phục đen.

      Nam sinh xoải bước lên trước, tay nắm lấy áo Trương Hào, gần hơn, con ngươi dài nheo lại, uy hiếp :

      "Miệng sạch , tao có thể giúp mày rửa."

      "... Mày, mày dám! Mày có biết ba tao là ai ! Tao..."

      - - ầm!

      Nhấc tay ném người ra!

      Đám người bỗng nhiên tản ra, sợ trêu chọc đến cái người đàn ông mặt lạnh giống như Tu La này, khi nào Ngân Dực có người như vậy rôi hả?

      Trương Hào đau toàn thân giật giật, khi còn chưa kịp bò lên, nam sinh bước nhanh tiến lên, chân đạp lồng ngực của , từ cao nhìn xuống :

      "Dám gây ở Ngân Dực, muốn chết!"

      thanh giống như từ trong địa ngục truyền tới, ánh mắt nam sinh hơi hơi phiến hồng, khí tức nổi giận người che giấu chút nào, nếu phải bởi vì xung quanh có nhiều người nhìn như vậy, có thể Trương Hào sớm gặp Diêm Vương rồi.

      Đồng phục màu đen có sọc trắng, ở áo, có hình bạch kim phiền phức, nhìn lắm, lại làm người ta cảm thấy mỹ lệ kjác thường.

      "Ám bộ hắc y!" Bỗng nhiên, giọng kinh ngạc đột ngột vang lên.

      Ám bộ hắc y, thế lực thầm tồn tại ở Ngân Dực.

      Học sinh học viện Ngân Dực có thể là rồng cá hỗn hợp, đều thầm có bang phái , nghe năm thứ nhất thành lập Ngân Dực, thường xuyên xuất các trận bạo lực, nhưng sang năm thứ hai, tất cả phần tử bạo lực đều bị tiêu diệt.

      ai biết đây là chuyện gì, nhưng là riêng về dưới lý, lại có cái tên lưu truyền ra - - ám bộ hắc y.

      Ám bộ hắc y, pháp luật tồn tại ở Ngân Dực.

      Ám bộ hắc y tồn tại, sở dĩ vượt qua hiệu trưởng, trực tiếp giải quyết hết chuyện học sinh gây chuyện, nó tồn tại, so phương diện nào đấy, càng có lực uy hiếp hơn so với hội học sinh.

      Nhưng, ám bộ hắc y, cũng chỉ tồn tại giống như truyền thuyết, cũng chưa từng có ai gặp qua người của Ám bộ, bọn họ chỉ nghe đến ám hiệu của thành viên Ám bộ.... Vương niệm bạhc kim, hình thù áo nam sinh kia, là vương niệm bạch kim!

      Khi Trương Hào nghe đến bókn chữ Ám bộ hắc y đó, đột nhiên hất chân nam sinh kia ra, lảo đảo bò từ mặt đất đứng lên, hăn nhìn nam sinh trước mắt, hung tợn nhìn , giọng ngoan độc:

      "Ám bộ hắc y? Nếu tại mày quỳ xuống trước mặt tao xin lỗi, tại lão tử gọi điện thoại cho người đến xử mày!"

      An Nhiên hơi hơi nhíu mày, buông cuốn đồng thoại trong tay ra, cảm thấy hứng thú nhìn về phía Trương Hào, "A...? Cậu có năng lực này?"

      "Ám bộ hắc y, bộ trưởng Độc Uyên Ảnh, là người của tôi." Trương Hào lấy tấm ảnh ố vang ra, mặt cười to, tuy nhiên sau cùng lại kết thúc bằng cái nhe răng trợn mắt, "Phó An Nhiên, vũ nữ thoát y cần giả vờ thanh cao, tại nếu theo tôi, đến lúc đó tôi - - "

      Câu phía sau của Trương Hào tự động cách , bởi vì quả đấm của nam sinh hung hăng đấm vào bụng , lực đạo cực mạnh, sau khi kêu lên đau đớn thân thể tự chủ được ngã mặt đất.

      Đám người vây xem phát ra trận kinh hô.

      Vị nam sinh kia muốn sống nữa sao! nghe Trương Hào noia rất quen thuộc với bộ trưởng của bọn à?

      sao lại vẫn dám ra tay như vậy?

      Ám bộ hắc y, Độc Uyên Ảnh.

      truyền kì, nghe lúc mới thành lập Ngân Dực, Độc Uyên Ảnh tồn tại, mà cũng là bộ trưởng của Ám bộ hắc y thần long thấy đầu thấy đuôi.

      Trương Hào là nhà giàu mới nổi mà lại quen được nhân vật truyền kì như vậy, là làm cho người ta khó có thể tưởng tượng.

      Con ngươi lạnh nhạt nhìn Trương Hào quỳ rạp mặt đất dậy nổi, khoé môi gợi lên độ cong rất , ánh mặt trời ấm áp xuyên qua cửa sổ thuỷ tinh, chiếu vào người tầng kim quang nhan nhạt, thêm mữa khoé môi độ cung , nhất thời mọi người chú ý tới khẽ há miệng kinh ngạc.

      Đẹp quá.

      "Mày biết Độc Uyên Ảnh?" Cả người mặc trang phục màu đen, chân chút lưu tình dẫm lên người Trương Hào, thân thể hơi ngồi chổm hổm, dáng vẻ nguy hiểm, con ngươi dài chứa tia kinh ngạc, tiếng trong thời kì đổi giọng vang lên kèm theo tiếng cười .

      Bụng đau đớn làm Trương Hào coa cách nào chuyênn, khẩn trương ôm bụnh, thống khổ rên rỉ.

      "Sao tôi lại biết, tao khi nào có quen biết mày?" Giọng đột nhiên biến đổi, giọng noia băng hàn làm mọi người khồn tự chủ được lùi về phía sau mấy bước.

      Nằm mơ! lại chính là Độc Uyên Ảnh!

      Ở đây có bao nhiêu người trong lòng kinh hô như vậy, có bao nhiêu người trong nháy mắt trở nên nhiệt huyết sôi trào?

      Nhìn thấy ràng là người phải hay !

      Độc Uyên Ảnh nghiêm mặt đứng dậy, con ngươi có tí ti nhiệt độ liếc về phía mỗi người ở đây, tiếng lạnh băng làm người ta khổng khỏi rùng mình chút.

      "Nhớ kỹ, cái gì nên , cái gì nên , nếu ...." Tầm mắt thoáng nhìn qua Trương Hào co rút nằm cuộn tròn mặt đất, mà khoé môi hơi hơi gợi lên, cười nhưng lại làm cho người ta cảm giác như bị đóng băng.

      "Phó An Nhiên là vũ nữ thoát y, đây là chuyện mọi người đều biết, chẳng lẽ chúng tôi đều thể sao?"

      "Đúng vậy, nếu Phó An Nhiên bị bao dưỡng, ta lấy đâu ra tiền mua xe tốt như vậy?"

      "Chắc phải cậu bị Bạch Liên Hoa Phó An Nhiên trong ngoài bấy đồng này mê hoặc chứ? Cậu chắc biết, Phó An Nhiên ta cĩng phải là người bình thường, nếu , làm sao có thể biểu diễn hai tính cacha cùng lúc tốt như vậy? như vậy cũng biết bị bao nhiêi người chơi qua."

      Sắc mặt Độc Uyên Ảnh càng lúc càng lạnh xuống, lúc đinhn có động tác đột nhiên An Nhiên đứng dậy, đến trong đám người, con ngươi lạnh nhạt chứa đầy thú vị. .

      Vốn bước chân bước ra An Nhiên yên lặng dừng bước, đáy lòng Độc Uyên Ảnh quay cuồng từng trận lửa giận, chỉ là ra ngoài ba tháng, sao vừa trở về gặp được chuyện này rồi? Tên hỗn đản An Tu kia làm ăn kiểu gì biết!

      Vốn đám người còn nghị luận đột nhiên im lặng, mỗi người mỗi biểu tình khác nhau nhìn An nhiên.

      An Nhiên đứng vững trước nữ sinh kêu gào là Bạch Liên Hoa, con ngươi đen nhánh nhìn nữ sinh sắc mặt đỏ bừng kia, giọng loãng như lúc ban đầu:

      " thấy tôi bị người ta chơi rồi hả ?"

      ".... biết xấu hổ!" Sắc mặt nữ sinh kia trở nên khó coi.

      "Trước khi mắng người khác biết xấu hổ, nhìn lại bản thân mình chút xen có xấu mặt hay ." An Nhiên hừ lạnh, con ngươi trong veo mà lạnh lùng đảo qua mỗi người ở đây, "Trong nhà Phó An Nhiên tôi làm cái gì đến phiên các người bình luận, bản thân Phó An Nhiên tôi làm cái gì cũng tới phiên các người đến bình luận! Cho dù tôi cởi quần áo nhảy, cũng tới phiên các người đến giảng đạo lý, ít nhất vũ nữ thoát y cũng kiếm tiền dựa vào chính bản thân, tự mình nuôi sống bản thân mình."

      An Nhiên giống như cái tát, hung hăng tát vào mặt mỗi người.

      "Nhà họ Phó, nhà họ Phó giàu có nhất... Tôi nhớ ra rồi, tiểu thư nhà họ Phó học lớp chúng ta!"
      Last edited by a moderator: 14/11/15
      Phong Vũ Yêncô gái bạch dương thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :