1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ - Tĩnh Mặc Thành Kiển (91) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      ☆, Chương 24: Phó Thiếu tướng lòng dạ hẹp hòi

      Ánh mắt mọi người bên trong phòng theo dõi nhanh chóng trừng lại màn hình, cũng nhìn được bóng dáng người.

      "Chẳng lẽ sân thượng còn mật thất mà chúng ta biết?" Mỗ tiểu binh châm chọc.


      "Mật đạo? Tôi thấy kém hắc động là mấy!" Ngốc Ưng chút khánh khí tát cái đầu người lính kia, nhân tiện liếc mắt.

      "Ngu ngốc." Liệp Báo bỏ qua bất kì cơ hội nào để chế giễu Ngốc Ưng.

      Chẳng qua thần kỳ chính là, lần này chút phản ứng Ngốc Ưng cũng có, ánh mắt vẫn luôn rơi vào màn ảnh.

      tại cũng có thời gian để ý tớii nhân viên quan hệ.

      Ba ——

      Cửa bị cước đá văng.

      Mọi người bỗng nhiên xoay người, người nào có lá gan lớn như vậy, dám đạp cửa lớn phòng dám sát U Linh? Tính đến trước mắt, cho dù là ông cụ nơi này của bọn họ cũng có lá gan như vậy.

      tay An Nhiên giơ súng bắn tỉa đoạt được, mặt lạnhl, tầm mắt quét đám người trong phòng lần, sau khi nhìn thấy người thứ nhất bị loại bỏ đó, trực tiếp ném súng lên người người nọ.

      người của còn mang theo mùi bụi đất, thậm chí còn có chút phương thảo mát mẻ.

      Giết chết bọn họ là này sao? bé tuổi vị thành niên?

      , thể nào, chỉ là tới đây đổi súng thôi?

      "Súng có chút vấn đề , điều chỉnh lại cho , chính xem chút." Sau khi An Nhiên hướng về phía tên lính quèn kia xong lời này, dư quang xoẹt qua tay của bản thân, tầm mắt dừng lại trong chốc lát.

      điên rồi mới có thể ra lời kia! Cũng điên rồi mới làm cho ! .......

      Nghĩ đến trước trong lòng bàn tay nóng rực cảm cùng với chất lỏng dính nị kia, đáy lòng trận kinh hãi, quả thực càng sồng càng lùi về.

      Nghe được giọng của An Nhiên, vốn nhân viên kỹ thuật ngồi ở chỗ mình làm việc đột nhiên quay đầu, lúc nhìn đến khuôn mặt quen thuộc như tờ kia, vốn vẻ mặt nghi ngờ trong nháy mắt chuyển thành sáng tỏ, ngay sau đó chính là vui mừng.

      "Nhóc con tại lớn như vậy rồi sao." Nhân viên kỹ thuật A.

      "Hai năm qua cũng có thấy tiểu quái vật em tới chơi, ngày đụng những thứ đó, tâm của em cũng ngứa ngáy sao?" Nhân viên kỹ thuật B.

      " là càng ngày càng nhìn được, so nhà với lão Soái ca nhà em thấy nhiều." nhân viên kỹ thuật C lâu năm.

      "Hai năm trước vội vàng học, khôn có thời gian tới đây." An nhiên trả lời, biết những người này tâm là nhân viên tốt của lão Soái ca, tự nhiên đối tốt với bọn họ.

      "A. . . . . ." Nhân viên kỹ thuật A ngột nhiên vỗ đầu, tỉnh ngộ : "Mới vừa rồi những thứ kia đều là nhóc em làm ?"

      Tầm mắt An Nhiên quét qua tất cả mọi người, cười nhạt , " lâu chơi, trùng hợp tới lúc mọi người đùa mà, cho nên.... ..."

      "Cho nên mình bỏ chơi?" Nhân viên kỹ thuật C cười trêu .

      An Nhiên cười, trả lời.

      "Nằm cái rãnh! Đặc biệt huỷ diệt tôi xem được ! Đừng như nhóc vị thành niên này là người tiêu diệt toàn bộ chúng ta! Có để cho người ta sống nổi hay .... ..." Ngốc Ưng gầm thét.

      "Mới tới mới tới , bỏ qua cho bỏ qua cho." Nhân viên kỹ thuật B chút khách khí đạp cước lên bắp chân Ngốc Ưng, hướng về phía An Nhiên cười ha ha ngừng.

      Con ngươi lạnh nhạt đảo qua khuôn mặt Ngốc Ưng, người này đúng là đủ sung sướng .

      "Loã Soái ca nhà em tìm em sao?" Nhân viên kỹ thuật C tiếp tục Bát Quái.

      Vẻ mặt An Nhiên có chút cứng nhắc, lúc chưa trả lời, Phó Quân Hoàng môth thân quân hàm thần thanh khí sảng đứng ở cửa, vẻ mặt được gọi là dịu dàng!

      Vâng vâng, Dịu dàng?

      Tầm mắt của tập thể mọi người điều chỉnh đến nét mặt của Phó Quân Hoàng, nét mặt ngàn năm đổi, chỉ là tại sao bọn họ cảm nhận được cơn gió xuân thổi qua đây!

      Phó Quân Hoàng xoải bước tới trước mặt An Nhiên, tầm mắt an tĩnh rơi vào người của , khóe môi vẽ ra độ cong khó có thể nhận thấy, chỉ là tại sao muốn ngăn cả người ở trước mặt của bản thân? Tại sao muốn cố ý ngăn trở tầm mắt của những người đó?

      Đột nhiên trong lòng An Nhiên dâng lên trận buồn cười, lão Soái ca nhà , khi nào mọn như thế?

      Các vị nhân viên kỹ thuật hết sức tự giác chuyển dời tầm mắt, ngồi trở lại chỗ ngồi của mình, nên làm gì làm .

      Buồn cười, thế nhưng huấn luyện viên nổi danh mọn! Chỉ cần nhìn lâu chút, huấn luyện viên cũng cảm thấy nhóc kia bị chiếm tiện nghi, nếu nhìn nhiều hơn mấy lần nữa, cuộc sống sau này a. . . . . . Ha hả, bạn cũng đừng nghĩ tốt hơn !

      Nhưng những chuyện này, những người mới nhưng chút cũng ràng, tầm mắt của bọn họ liên tiếp nhìn người Phó An Nhiên và Phó Quân Hoàng, hận thể nhìn ra cái động.

      Ngân Lang tự động biến mất cùng với chúng nhân viên kĩ thuật.

      Bầy ngu ngốc này, thấy quanh thân dưới huấn luyện viên phát ra hơi thở màu đen sao? có chuyện gì cũng đừng tiến lên tham gia náo nhiệt, chết người , biết sao?

      "Huấn luyện viên, ấy là ngài . . . . . . ?" Liệp Báo thanh thanh cổ họng, ôm ba phần nghi vấn ba phần Bát Quái cùng phần tò mò, cẩn thận hỏi.

      Con ngươi thâm thúy bắn thẳng đến người Liệp Báo, con ngươi lạnh như băng mà lại Hàn làm bước chân Liệp Báo tư chủ lui về phía sau từng bước.

      Liệp Báo tự chủ được nuốt nước miếng cái, hỏi cái gì sai sao?

      "Đó là Phó tiểu thư, thiên kim Phó gia, con danh nghĩa của huấn luyện viên." Ngân Lang ở bên chen miệng, còn cố ý đặc biệt nhấn mạnh hai chữ danh nghĩa.

      Hi vọng mấy người này có thể hiểu.

      "Huấn luyện viên, ngài bao nhiêu tuổi có con vậy? hỗ là huấn luyện viên của chúng ta, làm chuyện gì cũng chạy trước chúng ta." Ngốc ưng cười ngu hề hề , dáng vẻ rất ngây thơi.

      Ngốc Ưng còn chưa có cười khúc khích xong, Liệp Báo chút khách khí đánh cái vào ót , tiếp theo quay đầu lại lấy lòng Phó Quân Hoàng mặt đông lạnh cười cười:

      "Huấn luyện viên, đứa này hôm nay lúc ra chưa uống thuốc, tinh thần có vấn đề."

      "Thổ Báo tử, cậu dám đánh vào đầu ông nội của cậu, cậu muốn sống! " ột trận hôn mê qua ngốc ưng giận chỉ Liệp Báo.

      Đơn giản chính là hai hàng bâta trị! Còn đây là tiếng lòng của mọi người!

      "Những người binh lính này chỉ có yếu, chơi còn rất khá." An nhiên ở sau lưng Phó Quân Hoàng thò đầu ra, con ngươi lạnh nhạt mang theo ý cười nhàn nhạt.

      Yếu. . . . . .

      Bọn họ bị yếu!

      Bọn họ lại bị yếu!

      "Muốn mạng sống phải cố gắng trở nên mạnh mẽ, mạnh, là chết." An nhiên từ sau lưng Phó Quân Hoàng ra, chỉ là vẫn chưa ra hoàn toàn hông của bị cánh tay hơi choàng lên, vô ý cố ý tiếp tục , "Bộ đội đặc chủng U Linh, thành lập mười năm trước, ở nơi này trong mười năm có bao nhiêu thành viên tôi nghĩ mọi người cũng biết, như vậy, ở nơi này trong mười năm, bao nhiêu người hy sinh mọi người biết ?"

      "Biết! Là ba người!" Tiểu binh lính bị An Nhiên giết chết đầu tiên kích động mở miệng!

      Ánh mắt lạnh nhạt rơi vào người tiểu binh lính kích động, khoé môi An Nhiên lên độ cong giễu cợt, tầm mắt của trở về người Phó Quân Hoàng, châm chọc :

      "Ba người? Đây chính câu trả lời?"

      Sắc mặt Phó Quân Hoàng nhìn cũng tốt, mỏng môi mím chặc, tầm mắt nhưng có bất kỳ né tránh tiến lên đón ánh mắt của .

      ràng hô hấp của Ngân Lang căng thẳng, quân mạo ttong tay bị cầm thay đổi hình.

      Tất cả mọi người trận nghi ngờ, là có ý gì? biết chuyện gì bọn họ biết sao?

      "Bảy người. Trong mười năm ở nơi này, bộ đội đặc chủng U Linh, tổng cộng hy sinh bảy người." Lúc An Nhiên những lời này , vẻ mặt của lạnh nhạt như nước, chẳng qua là cặp kia thùy tại bên người tay cũng là nắm chặc ở chung chỗ, "Tôi , mạnh, là chết. Ý là, cậu cường đại đứng lên, chỉ có là chính cậu phải chết, kể cả đồng bạn dsi theo cậu cũng phải chết."

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      ☆, Chương 25: Từng người lên đấu


      Lời của An Nhiên giống như đạo sét đánh, trong đám người yên tĩnh đột nhiên nổ tung.

      này thoạt nhìn chỉ có mười mấy tuổi, so với nhận thức của bọn còn sâu sắc hơn, còn muốn... Tàn khốc.

      Bọn họ trải qua năm huấn luyện gần như địa ngục, cuối cùng ở trong hơn nghìn nhân viên trổ hết tài năng, lưu lại bộ đội đặc chủng U Linh.

      Bọn họ mới vừa ra nhập U Linh, bọn họ tâm cao khí thịnh ra sao, kiêu ngạo tự kiêu ra sao, nhưng tự khoe năng lực siêu cường như thế này, người có thể địch lại bọn họ, lại trong thời gian đến giờ, bị diệt toàn bộ.

      Khi bọn họ biết được nhóc này là đứa của huấn luyện viên, bỗng chốc bọn họ liền trở lại bình thường, huấn luyện viên biến thái như vậy đứa làm sao có thể bình thường ?

      Nhưng phương diện này đến cùng có bao nhiêu thành phần vì bản thân biện minh, trong lòng mọi người cũng đều minh bạch.

      Nhưng, khi từ trong miệng nghe được, " mạnh, chết", rốt cuộc bọn họ tìm thấy lý do biện minh cho bản thân.

      Vậy mà bọn họ ngay cả cũng bằng.

      "Phó tiểu thư, tôi muốn thỉnh giáo bản lĩnh của ." Binh lính ôm súng ngắm vừa bị An Nhiên điều chỉnh thử mặt kinh ý nhìn , là người vào bộ đội đặc chủng U Linh muộn nhất, danh hiệu hầu tử.

      Sắc mặt Phó Quân Hoàng hơi ngưng, muốn dùng ánh mắt giết chết hầu tử, tay An Nhiên nắm tay , lạnh nhạt nhìn binh lính :

      "Được."

      Sân hai người đối chiến được quy định ở trong rừng trúc, mọi người còn lại đứng ở bãi đất trống suy nhất trước rừng trúc đợi.

      Hai người dùng thời gian ba phút để tìm chỗ nấp, tận lực che giấu bản thân, nháy mắt thanh xung quanh hầu như biến mất còn.

      Ghé vào bên trong rừng trúc, tầm mắt hầu tử hề chớp nhìn nhắm kích, chung quanh yên tĩnh cực kỳ, nghe được chút tiếng vang nào, ngay cả tiếng động của lá trúc cũng biến mất nghe thấy.

      Đột nhiên, hầu tử luôn luôn chau mày ánh mắt đột nhiên sáng ngời, trong phạm vi tầm mắt của , ở chỗ trong sân giường như có chút mất tự nhiên so với trước đó.

      Bọn họ đối với cảnh vật nơi này rất ràng, thậm chí ở đầu góc xó có cái gì có mấy cây, lớn lên trông thế nào, cây có mấy chi tiết, bọn họ đều rất ràng.

      Hầu tử nhắm súng ngay vị trí kia, khoé môi gợi lên độ cong, nhưng đến mười phút, "Đúng là vẫn còn thành thục, chúng ta nơi này , bái bái ."

      Độ cong khóe môi càng lúc càng lớn, chỉ cần nhàng động tay, liền GAMEOVER.

      Bỗng nhiên, cả người hầu tử cứng đờ, nguyên bản con ngươi tràn đầy ý cười khó có thể tin.
      huyệt thái dương để cây súng, tiếng lạnh nhạt vang lên đỉnh đầu :

      "GAMEOVER."

      Đột nhiên tay nắm chặt súng lục nới lỏng ra, hầu tử có chút hư ngã vào trong lá trúc vàng khô.

      Đúng là vẫn còn thua.

      An Nhiên đứng ở phía sau hầu tử thu hồi súng lục, mày nhíu lại, "Tập kích rất cứng nhắc, cơ hội chết nhanh hơn." thay đổi thông động não, luôn luôn thủ ở chỗ, chết ai chết?

      Đầu óc hầu tử trống rỗng, cứng nhắc, linh hoạt như , lần đầu tiên bị người là cứng nhắc
      nhắc.

      "Muốn biết khi nào tôi đến phía sau cậu ?" Xoay tròn súng lục trong tay, An Nhiên lạnh nhạt , "So với cậu sớm đến nơi đây đến ba mươi giây, cậu nhắm "mục tiêu" là tôi trong vòng bố trí trong sân phút đồng hồ, ở phần ba mươi giây, ở trong này bố trí tụ rập tốt nhất, hai phân bốn mươi giây bố trí xong, mà tôi..."

      " chờ tôi sa lưới?" Hầu tử xoay người ngồi dậy, gương mặt gầy mang theo đầy tự giễu.

      "Sức quan sát quá kém, năng lực phân tích kém, đủ bình tĩnh, , tại tiêu chuẩn chọn lựa là cái gì."

      Hầu tử muốn phản bác, nhưng há miệng thở dốc, câu cũng đều ra được.

      An Nhiên mày nhíu lại, biểu cảm thập phần nghiêm túc, cũng nổ súng về phía , mà xoay tròn súng lục trong tay, xoay người bước .

      Hầu tử hơi giật mình, nhìn quần áo người tổn hao chút gì, trong con ngươi xoẹt qua tia sáng nhạt, tay nhanh chóng rút súng từ giữa hai chân ra, nhắm bóng lưng An Nhiên vọt tới......

      "Tuyệt đối nên tự cho là thông minh." An Nhiên cũng xoay người sang chỗ khác, tiếng chậm rì rì chứa chút hừ lạnh.

      An Nhiên vừa dứt lời, phía sau hầu tử bỗng vang lên thanh!

      Hầu tử cả kinh, mà áo giáp của toát ra làn khói .

      "Nhớ kỹ, Phó An Nhiên tôi, từ trước tới giờ mềm lòng với ai." Thời điểm An Nhiên những lời này, xoay người, xong từng chữ với hầu tử còn giật mình tại chỗ.

      Con ngươi của băng hàn như đông lạnh, bắn thẳng đến người , thấy lạnh cả người từ đáy lòng chạy thẳng lên đầu.

      An Nhiên cầm súng từ trong rừng trúc ra, nhưng hỏng hết mọi người tính toán xe kịch vui.

      Bọn họ xuyên thấu qua màn hình quan sát hai người đối chiến, bọn họ nghe thấy hai người gì, nhưng bọn họ cũng ràng thấy ở trong mắt An Nhiên ánh sáng làm bọn họ sợ hãi.

      đến mười phút, xử lý tốt hầu tử tập kích tốt nhất trong số bọn họ.

      Bọn họ thấy được trận địa nguỵ trang bản thân qua man hình, gần như bố chí hoàn mỹ đến từng điểm, nhìn hầu tử chiu đầu vào lưới ghé vào địa điểm An Nhiên bố trí, mà biết An Nhiên ở ngay sau chỗ hăna đến hai mét, yên lặng nhìn .

      Phó Quân Hoàng bước nhanh về phía trước, tay lấy súng trong tay An Nhiên cầm trong tay bản thân, con ngươi thâm thuý quét quanh bốn phía.

      "Có phải em rất lợi hại ?" An Nhiên cười với .

      "Phải." Vĩnh viễn đều là tuyệt nhất .

      Ngân sói nhìn An Nhiên con ngươi càng nóng lên, xem yên trong lòng giẫm chận tại chỗ về phía trước, cao giọng :

      "Phó tiểu thư, xin hỏi, có nhận khiêu chiến của tôi ?"

      Đôi mắt tối đen xoẹt qua chút đông lạnh, An Nhiên nhì về phía Ngân Lang mặt khẩn trương, "A? Cái gì?"

      "Gần người chiến đấu."

      Nguyên bản mọi người yên lặng tới cực điểm nhất thời ngạc nhiên nhìn về phía Ngân Lang.

      Ngân Lang là người chiến đấu có tiếng trong quân khu bọn, ngoại trừ huấn luyện viên ra, nếu dám xưng thứ hai ai dám xưng thứ nhất.

      Cầm thú như Ngân Lang, vậy mà khiêu chiến với nhóc? Bị ma nhập rồi! Có xấu hổ hay !

      Hiển nhiên, bọn họ sớm bình tĩnh lại từ việc khiếp sợ An Nhiên xử lý hầu tử, tại bọn họ chính là bênh vực kẻ yếu là An Nhiên.

      Nhưng mà, khi bọn họ còn chưa kịp hướng về phía Ngân Lang khi dễ, tiếng lạnh nhạt chút dao động vang lên:

      "Được." Để xem trong mấy năm nay có tiến bộ hay .

      Phó Quân Hoàng chua mày lại, vẻ mặt bất mãn nhìn An Nhiên.

      An Nhiên trấn an mỉm cười với , " quan hệ, lâu rồi em cĩng có chơi."

      Phó Quân Hoàng nhìn như vậy, đôi mắt thâm thuý phát ra ánh sáng làm người ta xem hiểu.

      " cần quá mệt."

      Đám người này từ lúc vào bộ đội đặc chủng U Linh chưa từng thất bại, lòng dạ bọn họ rất cao, quá mức tự phụ, mà bảo bối cần phải làm là hủy diệt tất cả tự tin của bọn họ.

      , trả giá nhiều lắm.

      Là sợ bị thương.

      Cho nên, tới nơi này, chuỗi lời dài, ngại lần lượt tỷ thí cùng đám người kia, chỉ vì muốn để bọn họ biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.

      Bảo bối dè dặt cẩn trọng bảo hộ như thế, làm sao có thể tha thiết?

      Ánh mắt đám người Ngân Lang đều dừng người hai người, Phó Quân Hoàng đưa lưng về phía bọn họ, che chắn cả người An Nhiên ở trước ngực , bọn họ nhin thấy chút biểu cảm gì mặt hai người, nhưng bọn lại thần kỳ cảm thấy, giữa hai người này hài hoà làm sao, dữ dội làm cho bọn họ muốn lộ ra mỉm cười.

      Đột nhiên, bọn họ nhớ tới câu :

      Đó là người cứu vớt cả đời tồn tại của Phó Quân Hoàng.

      lý do , bọn họ đem cái kia "Tồn tại" đặt ở cái kia cường hãn đến làm cho bọn họ hộc máu thiếu nữ người.
      Nàng, chính là huấn luyện viên duy nhất cứu lại .
      "Nếu mệt , liền..."
      "Yên tâm, rất nhanh hội xong việc ." An Nhiên đối với Phó Quân Hoàng vẫy vẫy tay, sải bước hướng tới nơi sân trung gian bước .
      Mà ngân sói, bỏ người bản thân dư thừa trói buộc, thẳng tắp đứng ở giữa sân, cùng đợi An Nhiên nghênh chiến!









      ☆, Chương 26: Mọi người quá yếu!

      Ngốc Ưng và đám người báo đốm ngồi xếp bằng dưới đất, vây chung quanh cái vòng , mà An Nhiên và Ngân Lang ngay tại trong cái vòng ấy, mặt đối mặt.

      lần nữa An Nhiên quấn tóc dài lên, đơn giản buộc lại phía sau, lạnh nhạt nhìn Ngân Lang : "Bắt đầu?"

      Trong mắt Ngân Lang nóng rực càng thêm cuồng nhiệt, "Được!"

      An Nhiên lạnh nhạt đứng ở nơi đó, giọng ừ tiếng, liền ra tay với Ngân Lang.

      Thoạt nhìn hai bên đều đợi cơ hội, dễ dàng động thủ.

      Giữa hai người bầu khí khẩn trương mọi người xung quanh xem diễn tự chủ được nuốt nước miếng.

      Phó Quân Hoàng đứng thẳng tắp ở bên ngoài vòng tròn, tầm mắt hề chớp dừng ở gương mặt lạnh nhạt kia.

      Khi lần đầu tiên nhìn thấy , cũng có vẻ mặt như thế.

      Khi thi thể đầy đất và vết máu khắp nơi, những đứa trẻ như vậy chỉ biết khóc, chỉ biết trốn, chỉ có vẻ mặt lạnh nhạt nhin giết người, con ngươi, mảnh thanh tĩnh.

      Vào lúc ấy, lúc còn chưa phản ứng, ôm đứa bé kia, bước ra cái nơi tràn đầy chết chóc kia.

      Tê -- (tiếng hít khí lạnh)

      Trong lú đó, mọi người xung quanh hít ngụm khí lạnh.

      Người triển khai thế công trước đương nhiên là Ngân Lang, lực đạo của chút giảm bớt, mỗi quyền đều thẳng về phía nhìn như mềm mại nhu nhược kia!

      Với tốc độ và lực lượng của như thế, trong bộ đội giường như ai có thể trốn tránh qua!

      Đây là muốn huỷ An Nhiên sao!

      Khi bọn họ còn chưa hít khí lạnhyhanah ảnh bé kia nhanh chóng tránh qua bên, theo đó đá lại cái!

      Ngân Lanh nhanh chóng biến quyền, nhấc tay bổ về phía đùi !

      Khi mọi người đều cho rằng cái chân kia gãy, nghĩ tới tốc độ cái chân kia còn nhanh hơn! Khi bàn tay Ngân Lang đánh xuống phía trước, An Nhiên đá vào ngực Ngân Lang cú!

      Tê --

      Mọi người xung quanh lại hít ngụm khí lạnh.

      Quá nhanh !

      Giống như mỗi lần Ngân Lang tập kích phía trước, tính kế sơ hở trong động tác của , dễ dang phá giải động tác của , mà khi phá giải động tác của của , lại có thể nhanh hơn bước hoàn thành, mặc dù biết bước tiếp theo có động tác gì, chỉ cần tốc độ của theo kịp, hết thảy đều được.

      Thái độ của bọn họ đối với An Nhiên đánh thắng người chiến đầu vẫn luôn bán tín bán nghi, người đấu súng với bố cục hoàn hảo, nếu chiến thắng người đầu tiên làm bọn họ rhấy xấu hổ, bọn họ làm sao có thể làm xong việc?

      Nhìn kia động tác nhanh nhẹn giống như năng lực phản ứng của dã thú thông thường, nhìn ánh mắt Ngân Lang càng ngày càng hưng phấn và chiêu thức càng lúc càng nhanh, tự tin trong cảm nhận của bọn họ tan rã từng chút .

      Bọn họ luôn luôn lấy thân phận thành viên "U Linh"nlàm niềm tự hào, chỉ đại biểu vinh quang tuyệt đối, nhiều hơn nữa labtượng chưng cho thực lực.

      Nhưng mà tại, bọn họ so ra lại bằng mười lăm tuổi.

      chỉ diệt đoàn đối kháng của bọn ho, trong cuộc chiến chọi chiến thắng hầu tử tốt nhất của bọn họ, còn có thể chiến đấu với Ngân Lang trong thời gian dài như vậy, trong bộ đội đối chiến với Ngân Lang thời gian dài nhất cũng chỉ có 37 phút, đương nhiên huấn luyện viên là ngoại lệ.

      tại thiếu nữ trong sân kia giao chiến với Ngân Lang vẻ vẹn 30 phút.

      bình tĩnh, thong dong, mà bọn lại có.

      Thể lực của An Nhiên tiêu hao cực nhanh, trong vài năm nay tuy rằng luôn luôn rèn luyện, nhưng so với bộ đội đặc chủng Ngân Lang, chung quy vẫn yếu vài phần.

      Thể lực thể chiếm ưu thế, như vậy cũng chỉ có thể tốc chiến tốc thắng.

      Mọi người xung quanh rất ràng thực lực của Ngân Lang, mà sắc mặt của An Nhiên dĩ nhiên giống lúc ban đầu lạnh nhạt như vậy, cái trán của rịn ra tầng mồ hôi, hô hấp cũng dồn dập hơn.

      Tuy rằng lợi hại, nhưng suy cho cùng cũng phải là đối thủ của Ngân Lang.

      Đây là nhận thức chung của mọi người.

      Tốc độ ra tay của Ngân Lang càng lýc càng nhanh, lực đạo cũng ngoan lệ hơn, muốn tốc chiến tốc thắng, nhưng trong lúc cũng An Nhiên quyết đấu thể khinh thường.

      Từ đầu tới cuối, An Nhiên đều chỉ bị vây ở trạng thái chỉ thủ chứ tấn công, có người nghĩ khi nào làm khó dễ, sau khi tránh thoát quyền tấn công của Ngân Lang, bỗng nhiên bứt mạnh ra, vung quyền về phía Ngân Lang!

      Ngân Lang cấp tốc né tránh ra, mà nắm đấm của An Nhiên cũng dừng lại, nắm đấm liên hoàn mà lại cấp tốc hướng về phía Ngân Lang, Ngân Lang lui về phía sau từng bước , ngừng hoá giải nắm đấm của , lúc hoá điệu chiêu thức cuối cùng của , nắm đấm của biến ảo, thẳng hướng cổ ......!

      Ngân Lang đột nhiên cả kinh, người nghiêng về phía sau, lúc vừa mới nghũ là may mắn, đùi của liền truyền đến con đau đớn, chân quỳ xuống đất, mà cái tay kia để ở cổ !

      Xôn xao --

      Mọi người vây xem phát ra trận tiếng kinh hô .

      " thể tin được!" Có binh lính khống chế được nội tâm kích động của bản thân, trực tiếp nhảy dựng lên, rất phẫn hận câu, mà nhiều hơn là khó tin.

      Cái bé kia xử lý Ngân Lang!

      Đây là chuyện khó tin cỡ nào!

      Hô hấp của An Nhiên có chút dồn dập, kịch liệt thở hào hển, ở bên tai Ngân Lang câu gì đó, gương mặt Ngân Lang đột nhiên cứng đờ, tuy rằng che giấu rất nhanh, nhưng vẫn bị Phó Quân Hoàng đứng ở ngoài sân luôn chú ý hai người phát ra."

      "Tôi thua." Ngân Lang đè nặng thanh, chút kinh hãi.

      Từ lúc bắt đầu khiêu chiến, biết trước kết cục của bản thân, chỉ là muốn biết, đến cùng có thể đấu với tiểu thư trong thời gian bao lâu.

      48 phút, so với lần trước dài hơn 15 phút, rất vui vẻ.

      "Biến mạnh hơn, sau đó đánh bại tôi." An Nhiên nới lỏng tay cổ ra, có chút phập phồng .

      Con ngươi ảm đạm bỗng chốc sáng ngời, Ngân Lang đứng dậy, thẳng tắp cúi chào với An Nhiên, : "Dạ! Tôi nhất định tiếp tục nỗ lực, sau đó đánh bại ngài!"

      An Nhiên cười đạm, đứng lên với mọi người "Còn có ai, muốn mình đấu sao?"

      Xung quanh cực kì yên tĩnh.

      ai tiến lên, bọn họ biết ràng trình độ của bản thân, bọn họ phải là đối thủ của Phó tiểu thư.

      Phó Quân Hoàng đứng tại chỗ, ánh mắt vĩnh viễn đều nhìn vào bóng dang phía kia.

      "Tốt lắm, xem ra mọi người đều ràng vị trí củ bản thân." An Nhiên cười nhạo, " đám các người, tôi thấy là đám U Linh kém cỏi nhất! Từ khi nhóm đầu tiên tiên U Linh thành lập, tôi đứng ở trường. Các người là nhóm thành viên thứ ba của U Linh, cũng là nhóm tôi thấy yếu nhất!"

      Lời của An Nhiên hề có tình cảm đánh vào mặt mọi người, , ít binh lính trẻ tuổi khí thịnh muốn tiến lên phía trước, lại bị Ngốc Ưng túm lại.

      Đương nhiên An Nhiên cũng thấy được hành động của binh lính kia, khoé môi gợi lên chút độ cong, " phục? Cậu phục là do tôi sai rồi sao, cậu cảm thấy có thể ánh mắt thể giết chết tôi?"

      Nháy mắt hô hấp của mọi người xung quanh căng thẳng.

      "A, dám có phải phải? dám vậy cậu phục cái gì? Ngươi phục dịch bao nhiêu năm? Giết bao nhiêu nhân? Hoàn thành bao nhiêu nhiệm vụ? có? Tôi cho cậu! Phó An Nhiên tôi dưới tình huống cấp đồng ý, đưa tiến mười bảy người, tự tay." trải qua cấp như vậy, đương nhiên chính.là xem tất cả.

      Phó An Nhiên, nhân viên ngoài biên chế của bộ đội U Linh đặc chủng, cũng là nhóm lão thành viên đầu tiên.

      Nhưng còn có người muốn người đó biết thân phận của , đó là Phó đội trưởng thần long thấy đầu thấy duôi của bộ đội đặc chủng U Linh.
      Mà này, trừ bỏ Phó Quân Hoàng ra, mọi người đều biết.

      "Người quá yếu, U Linh cần thiết!"

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 27: Lam Nhược Khê


      Chuyện của Long Tam và nhà họ Kim tạm thời lắng xuống thời gian, tại trừ bỏ số trang quảng cáo đăng chuyện của Long Tam và nhà họ Kim, còn nhìn thấy bóng dáng của họ ở bất kì chỗ nào.

      An Nhiên như trước ngồi ở vị trí bên cửa sổ, trong tay cầm quyển ( truyện cổ Grimm ), biểu cảm lạnh nhạt thần kỳ.

      Từ ngày trở về từ bộ đội U Linh đến nay cũng gần tuần, mà trong tuần này, Phó Quân Hoàng cũng là bận tối mày tối mặt, toàn bộ U Linh cũng đồng dạng có cơ hội thở dốc, mục tiêu của bọn họ chỉ có , thời điểm khi An Nhiên rời , xử lý ta!

      Bỗng nhiên, bên trong phòng học nhân phát ra hồi tiếng kinh hô, lập tức chỉ thấy bóng dáng nữ sinh cực kì nóng bỏng nhảy vào phòng học, lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, bóng dáng kia nhằm về phía An Nhiên!

      Khi người đó còn chưa hoàn toàn tiêpa cận, An Nhiên buông mạnh thư trong thư, phản xạ có điều kiện muốn đá về phía người kia --

      Mà khi nhìn đến bóng dáng nhằm về phía bản bản thân kia, tất cả động tác người đều ngừng lại.

      -- phanh!

      Người nọ gục trong lòng An Nhiên, đầu chôn sâu ở trong lòng xô, hai tay gắt gao vòng ở bên hông của , thanh nghẹn ngào khóc đè nén vang lên ở trong lòng An Nhiên.

      Đôi tay để ở giữa trung cuối cùng vẫn hạ xuống, An Nhiên tùy ý người nọ ôm chặt bản thân, tùy ý ấy lây dính chất lỏng loạn thất bát nháo lên quần áo của , biểu cảm có chút vui.

      Xem ra là có cách nào khác đọc sách , chỉ có thể chơi điện thoại.

      Qua lâu, rốt cuộc ở trong lòng khóc đến kịp thở rốt cuộc dừng lại.

      " , sao lại thế này." An Nhiên cảm thấy mỹ mãn đưa điện thoại di động thả lại vào trong túi bản thân, bên môi vậy mà mang theo chút độ cong hiếm thấy.

      A... Đêm nay trở về những có thể kể lại chuyện cũ cho Lão Soái ca, còn có thể khoe tiến độ chơi trò chơi của bản thân.

      Lam Nhược Khê tùy tay chà lau nước mắt mặt bản thân, chính là khi ấy nhìn thấy vũng nước trong lòng An Nhiên kia, biểu cảm có chút hơi cứng ngắc, "Chủ... Khụ, có gì, cám ơn quân... Khụ, cám ơn An Nhiên, còn có quần áo..."

      " thôi." tại tâm tình tốt, so đo.

      Lam Nhược Khê đứng dậy, khi xoay người về phía trước, cúi người nhàng ôm ấp An Nhiên, thấp giọng ở bên tai An Nhiên:

      "Quân chủ, Ngài vĩnh viễn đều là chủ tử của tôi. Vĩnh viễn đều thay đổi."

      xong, Lam Nhược Khê giống như nữ vương thông thường, dưới ánh mắt kinh ngạc bước ra phòng học ban bảy.

      chút độ cong khóe môi biến mất, hôm nay nhóc kia là như thế nào vậy?

      Lam Nhược Khê vừa mới bước ra khỏi phòng học, đám nam sinh như ong vỡ tổ toàn bộ vây xung quanh An Nhiên, bắt đầu hỏi thăm chuyện của Lam Nhược Khê.

      Mày An Nhiên nhíu lại, tau để lên bên tai, nơi đó gắn cái tai nghe nho , giọng lạnh nhạt : "Tra."

      Bên kia khác gì bình thường, nhưng trong lòng cũng cực kì phức tạp, người có thể phát , chỉ là phát lệnh này cho Tần Vũ Triết .

      Luôn luôn đợi lệnh của An Nhiên, Tần Vũ Triết hưng phấn muốn chết, ở bên kia đống lời, thế cho nên khi chưa tưởng niệm xong toàn bộ lời của An Nhiên, An Nhiên cắt đứt liên lạc, lưu lại mình Bàn Tử đối diện với điện thoại yên lặng rơi lệ.

      Gia a, đến khi nào ngài đủ tài năng minh bạch trong lòng Bàn gia tôi tưởng niệm ngài a!

      "Phó An Nhiên, ngươi có ý tứ gì? Ngươi muốn còn chưa tính, làm chi mắng chửi người?" nam sinh đeo cái mắt kính rất nặng cực kì bất mãn nhìn An Nhiên.

      Mắng chửi người? Khi nào?

      "Phó An Nhiên, đừng tưởng rằng..."



      Chương 28: An Nhiên có phải Tần gia !

      Sau khi tan học, An Nhiên luôn luôn ngồi ở chỗ của mình, tay cầm quyển ( truyện cổ Grimm ) như trước, nhưng mà chính như thế, thẳng đến bài giảng bắt đầu, nam sinh thư ngốc cũng tiến lên bước hỏi câu.

      An Nhiên liếc qua thân hình gầy yếu của nam sinh thư ngốc, lai lịch của chỉ sợ cần phải tra xét.

      Hình như nam sinh thư ngốc nhận ra quan sát , lưng thẳng tắp, thậm chí biểu cảm còn thập phần khẩn trương.

      như vậy, đúng là làm cho cảm thấy, và "Người kia" có quan hệ gì đó.

      Thẳng đến tan học, nam sinh thư ngốc cũng hề rời khỏi chỗ ngồi của bản thân, thi thoảng khẩn trương nhìn về phía An Nhiên, tóc mái dài che lấp đôi mắt của , cũng thấy vẻ mặt của .


      Cuối cùng vẫn thiếu kiên nhẫn.

      tay An Nhiên cầm 《 truyện cổ Grimm 》 đứng dậy ra khỏi phòng học, nam sinh thư ngốc nhìn bóng lưng muốn lại thôi.

      "Ha ha, Tô Vô Sầu, phải là cậu có ý với Phó An Nhiên đấy chứ? Tôi thấy hôm nay cậu cứ nhìn ấy chằm chằm." Nam sinh thu ngốc ngồi cùng bàn ghìm chặt cổ của , cười gian , "Tôi khuyên cậu, nên tập trung vào học tốt , cái loại người lạnh lùng cao ngạo như Phó An Nhiên này có khả năng thích cậu đâu."

      Tô Vô Sầu cắn môi dưới, bị Lưu Khải Nhân bịt tai mày nhíu lại, con ngươi bị kính đen che xẹt qua tia sáng nhạt nóng lòng muốn thử.

      giống như tìm được nhân vật gì rất khá.

      An Nhiên mới ra cổng trường, chiếc xe khiêm tốn chạy băng băng dừng ở trước người .

      Mở cửa xe, lên xe.

      Mà khi An Nhiên ngồi lên xe nhìn thấy người đàn ông đó, đôi mắt dừng lại lập tức xẹt qua chút vui mừng.

      "Lão Suất Ca, sao lại rảnh rỗi trở về đây?" An Nhiên đóng cửa lại, trong giọng chứa nồng đậm ý cười.

      Ban đầu toàn thân người đàn ông lạnh lẽo, trong nháy mắt vẻ mặt biến chuyển, ngay cả khí tức người cũng càng lúc càng dịu dàng hơn.

      tay ôm An Nhiên vào trong lòng bản thân, đặt cằm đỉnh đầu của , gằn từng chữ : "Nhớ em."

      Độ cong khoé môi càng lúc càng ra ràng, đôi tay của An Nhiên vòng bên hông gầy hò của , "Uhm."

      Hôm nay Lão Suất Ca, giống như có chuyện gì phiền não, người có hơi thở phiền não khó có thể phát , tuy biểu ra ngoài, nhưng biết, tại tinh thần của yên.

      "Có chuyện gì muốn , trước giải toả chút, đợi đến giờ mọi chuyện tự nhiên ràng." An Nhiên dựa vào trong lòng , khẽ , "Nếu giải quyết được, cho em nghe chút ."

      "Được." Tay vòng bên hông An Nhiên từ từ siết chặt, cằm rời khỏi đỉnh đầu của , nhìn đôi môi kiều diễn ướt át của , giọng khàn khàn:

      " nghĩ muốn hôn en."

      Bỗng nhiên mặt An Nhiên lên hai đoá hồng khả nghi, xoay người cái, hai chân dạng ra ngồi chân , tay vòng cổ của , bàn tay còn lại vỗ về chơi đùa môi mỏng của .

      Con ngươi thâm thuý lại an tĩnh như mụec nhìn , chỉ là hô hấp thẳng tắp dồn dập hơn so với bình thường chút.

      An Nhiên vừa mới cúi đầu muốn hôn người đàn ông dưới thân, người đàn ông lại nhanh hơn bước, tay chế trụ cái ót của , hôn đôi môi hồng nhuận của .

      Mỗi lần hôn, luôn luôn hôn cực kỳ dịu dàng, chỉ là bây giờ, hôn giống như rất vội vàng, giống như có áp lực gì đó, nụ hôn của làm cảm thấy sợ hãi và khủng hoảng.

      tay Phó Quân Hoàng trượt ở cổ , trấn an bất an vat khủng hoảng trong lòng .

      Người đàn ông buông mạnh An Nhiên ra, ôm chặt vào trong lòng bản thân, giống như muốn nghuền nát nhét vào trong sương tuỷ của mình, giọng của khàn khàn, gằn từng chữ bên tai :

      "Bảo bối của , bảo vệ em, bảo vệ em.

      Nhất định là xảy ra chuyện gì.

      An Nhiên nghĩ muốn hỏi nhưng cuối cùng lại trầm mặc, đôi tay của vòng bên eo của , khuôn mặt trắng trong thuần khiết áp vào trong ngực , bên tai vang lên nhịp tim đập có lực mà trầm ổn của , nghe thấy chính mình :

      "Em biết, em sợ hãi, lo lắng, bởi vì có vẫn che chở em."

      Khí tức người Phó Quân Hoàng dần dần khôi phục lại bình tĩnh, chỉ là cũng buông ra.

      Lúc xuống xe, Phó Quân Hoàng trực tiếp coi như thấy An Nhiên kháng nghị, dưới ánh mắt kinh ngạc của lão quản gia, ngồi chỗ cuối cùng ôm lấy An Nhiên, ôm kiểu ôm công chúa thẳng đường vào trong phòng của mình.

      Phó lão gia tử ở sau trừng mắt xì mũi, nếu phải nhìn thấy ánh mắt nhóc kia trừng lên tròn tròn, ông còn tưởng rằng nhóc nhà mình gặp phải chuyện gì.

      Chỉ là, tên nhóc xấu xa kia ôm nó vào trong phòng bản thân, là chuyện gì xảy ra a!

      Phó Quân Hoàng ôm An Nhiên, tay khoá trái cửa phòng lại, sau đó đến trước giường rộng rãi của chính mình, nhàng đặt lên giường, cứ như vậy ghé vào người ,, con ngươi thâm thuý an tĩnh như hồ nước sâu nhìn cơ thể .

      " muốn ngủ."

      An Nhiên buông ra, mỉm cười với .

      "Được, lúc ăn cơm tối, em gọi ."

      Phó Quân Hoàng xoay người lại, dưới ánh mắt kinh ngạc của An Nhiên, tay ôm nhập vào trong lòng mình, đôi tay giữ chặt eo của , cằm của để đỉnh đầu , đôi mắt khép hờ, hô hấp vững vàng.

      mệt muốn chết rồi.

      ôm .

      ôm lại .

      Hai người ôm nhau ngủ, phòng ấm áp.

      *

      Phúc Mãn Lâu, trong văn phòng của Tổng Kinh Lý.

      Tần Vũ Triết ngồi ghế làm việc, trong đôi mắt ti hí tràn đầy kinh thường, đối với người đàn ông ngồi trước mắt chậc chậc ra tiếng, "A, tôi Diêm Tử Diệp, đây là phong là phong thư trứng thối gì a, mày lại thổi cái tai hoạ này đến chỗ của tao."

      "Tần Vũ Triết, nên tự biết thân phận của bản thân." Kiều Tử Du tiến lên, giơ súng nhắm thẳng ngay mi tâm của !

      Tần Vũ Triết đến liếc cũng thèm liéc Kiều Tử Du, hoàn toàn dựa vào ghế ngồi, chân thô mập mạp trực tiếp để lên chiếc bàn làm việc xa xỉ, trong giọng chứa đầy trào phúng, "Cáo lông đỏ, có tư cách gì mà chuyện với Bàn gia tôi? muốn chết, cút sang bên !"

      "Tần Vũ Triết, - - "

      "Lui ra." Người đàn ông cầm Bạch Thủ Sáo lạnh nhạt mở miệng.

      Kiều Tử Du nhìn về phía Diêm Tử Diệp, "Môn chủ, đây là..."

      Diêm Tử Diệp khách khí lặp lại câu mình vừa , đôi mắt bình tĩnh dao động, đôi mắt gần như nhìn người Kiều Tử Du.

      Bỗng nhiên Kiều Tử Du buông tay xuống, thu hồi súng lục, rồi sau đó thành đứng ở phía sau Diêm Tử Diệp.

      "Súc sinh chính là súc sinh, sao có thể bồi dưỡng, đều là súc sinh, thành người được." Trong đôi mắt híp của Tần Vũ Triết tràn đầy trào phúng, " , Bàn gia tôi đúng hay , môn chủ Diêm?"

      Diêm Tử Diệp cũng tức giận, bình tĩnh nhìn Tần Vũ Triết, gương mặt kia hiên lên chút trắng xanh dễ phát .

      " ấy ở nơi nào?" Diêm Tử Diệp nhìn Tần Vũ Triết, thậm chí giọng có chút khàn khàn.

      Tần Vũ Triết nhìn giống như nhìn người ngu ngốc, " nào? A, chẳng lẽ bạn lâu năn của Diêm Tử Diệp mày trốn thoát rồi à? Tìm thấy hả? Vậy mày phải hỏi chính mày có phải giết hết người của gia cho cá ăn rồi , chạy tới nơi này của tao hỏi làm gì?"

      Bàn gia cố ý khôn cho Diêm Tử Diệp dễ chịu, may mà Tần gia trọng sinh, nếu Bàn gia rất khổ sở.

      Con ngươi như sói trắng, tóm lại quen.

      Trong nháy mắt sắc mặt Diêm Tử Diệp thối lui, chuyển thành tái mét, nhìn về phía Tần Vũ Triết, gằn từng chữ :

      " ấy ở nơi nào?"

      "Cút ! có chuyện gì làm trò ở chỗ Bàn gia tao làm gì, Bàn gia tao nhìn thấy mày muốn nổi nóng rồi! Nếu phải tại nhà họ Tần cần mày, Bàn gia tao sớm lôi mày cùng đồng quy vu tận rồi! Con mẹ nó, dám ở chỗ Ban gia tao khóc tang! Người mày muốn tìm, tám trăm năm trước sớm bị mày chỉnh chết rồi, con mẹ nó, mày đến nơi này của Bàn gia tao tìm cái gì! Cút" Béo gia này hoàn toàn biểu lộ tâm tình , chỉ cần nghĩ đến năm đó nghe được tin tức tử nạn của Tần gia, hận thể giơ súng lên, bắn cho Diêm Tử Diệp mấy phát rồi.

      Sắc mặt Diêm Tử Diệp càng lúc càng táu mét, nhưng vẫn gắt gao nhìn về phía Tần Vũ Triết như cũ, :

      "Phó An Nhiên, có phải Tần gia ?"

      Last edited by a moderator: 14/11/15

    4. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 29: Xem diễn trò


      Tần Vũ Triết xuy cười ra tiếng, "Diêm Tử Diệp, đầu óc mày bị bệnh rồi phải ?" Cảm thấy căng thẳng, nếu Diêm Tử Diệp này nắm chắc ta chạy tới hỏi , xem ra, phải báo cho gia chú ý mới được.

      " ấy là Tần gia, đúng hay ?" Đôi mắt đào hoa chứa chút ngoan độc, "Tần Vũ Triết cho tao biết, có phải hay ! "

      Tần Vũ Triết vui vẻ, "Tao này Diêm Tử Diệp, mày động kinh cũng cần đến nơi này của tao độn kinh, Bàn gia tao hầu hạ!"

      "Tần Vũ Triết !"

      "Con mẹ nó mày có tư cách gọi tên Bàn gia tao! Tìm Tần giaBiệt con mẹ nó gọi ngươi béo gia tên! Mẹ nó còn có này tư cách! Tần gia tìm con mẹ nó mười mấy năm trước phải bị ngươi làm rớt sao! Mẹ nó tại đến ngươi ông nội nơi này của ta tới hỏi phó bình yên có phải hay Tần gia? cái mười mấy tuổi đại đích nữ oa oa? Diêm tử diệp, thiếu con mẹ nó đến chỗ ta nơi này khóc tang, ngươi ông nội ta thấy quen của ngươi này bức dạng!"

      Hai người giương cung bạt kiếm, để Kiều Tử Du đứng sau Diêm Tử Diệp sắc mặt tái mét.

      Tần gia...

      Cũng qua mười năm, ví sao môn chủ vẫn bỏ xuống được, vì sao vẫn tìm Tần gia.....

      "Mày cùng ấy có luên lạc." Diêm Tử Diệp nhìn Tần Vũ Triết, tiếng ràng thấp hơn.

      Đáy lòng hơi hồi hộp, nhưng mặt chứa đầy trào phúng "Xem ra Diêm Tử Diệp mày sắp xếp ít người bên cạnh tao."

      "Mày và ấy trong lúc đó..."

      "Giữa Bàn gia tao và ấy có quan hệ gì cũng tới phiên mày quan tâm! Nhanh dẫn người của mày cho tao, nếu người tìm đến tao giết người!" Bề ngoài nhìn Tần Vũ Triết như là BànTử bình thường, cũng chỉ là năm đó Tần gia tại là An Nhiên, ở trước mặt người ngoài, từ trước đến nay đều làm người ta sợ Bàn gia nhà họ Tần.

      Sắc mặt Diêm Tử Diệp rất khó coi, nếu phải bởi vì Bàn Tử là trong những đứa trẻ mà Tần gia thích nhất, sớm để cho bồi gia rồi.

      Tầm mắt của Tần Vũ Triết bỗng chuyển qua ngươi Kiều Tử Du, đôi mắt ti hí đầy cười nhạo, "Kiều Tử Du, xem súc sinh liệu có trung thành , hửm?"

      "Tần Vũ Triết, dám - - "

      "Cáo lông đỏ! Đừng tưởng rằng Bàn gia tôi dám giết chết !" Nhanh chóng rút khẩu súng từ bên hông ra, nhắm ngay Kiều Tử Du, "Nhà họ Tần có người khác họ lăn qua lăn lại là đủ rồi, con sói trắng như cũng muốn lăn qua lăn lại, có tư cách này cũng có năng lực này. Muốn giết chết , quá đơn giản, cần chúng tôi ban ân để khoe khoang ở đây, đúng là đủ tư cách! Năm đó gia chết như thế nào, nghĩ rằng tôi điều tra ra được chút gì sao, ùhm?"

      Trong nháy mắt máu mặt rút hết, khuôn mặt tái mét nhất thời căng thẳng, "...." Tay theo phản xạ có điều kiện duỗi về phía eo bản thân.

      "Diêm Tử Diệp, nếu ngày nào đó Bàn gia tao chết, phải mày làm bên cạnh mày làm, nhớ kĩ, nếu là ta làm, vậy Tần gia chính là do ta giết! Nếu là mày làm, vậy, Tần gia vẫn là do ta giết, mày nhớ cho tao." Lời của Tần Vũ Triết xoay chuyển, trực tiếp ném súng lục lên bàn, khuôn mặt tràn đầy châm chọc.

      Tầm mắt của Diêm Tử Diệp bỗng rơi vào người Kiều Tử Du khuôn mặt tái mét, trong đôi mắt yên lặng hàm chứa lạnh lẽo làm toàn thân Kiều Tử Du phát lạnh.

      ta theo bản năng lắc đầu, "Môn chủ, tôi....."

      Diêm Tử Diệp tiếp tục nghe, đứng dậy, dưới ánh mắt châm chọc của Bàn gia, kéo cửa ban công, sải bước ra ngoài.

      Sắc mặt Kiều Tử Du càng ngày càng trắng xann, bỗng nhiên ta xoay nười, nghiêng ngả lảo đảo chạy theo sau, ta há mồm muốn gì đó, nhưng vẫn lựa chọn trầm mặc.

      Mà lúc này Tần Vũ Triết ngồi trong phòng làm việc nhưng vẻ mặt suy ngẫm lại ánh mắt trước khi rời của Kiều Tử Du, trong ánh mắt kia chứa ngoan và độc ác, kia, còn lợi hại hơn so với trong tưởng tượng của .

      Xem ra, phải đẩy nhanh tiến độ hơn rồi.

      Tần Vũ Triết vẫn chuyện Diêm Tử Diệp bắt đầu hoài nghi cho biết, đầu tiên cảm thấy chuyện này cần thiết, thứ hai cảm thấy đời này có mấy người có thể mượn xác hoàn hồn.

      Cho nên, hai ngày tiếp theo An Nhiên vẫn hề biết gì.

      Mà lúc này, đan chỉnh trang lại quần áo người Phó Quân Hoàng, cần thận cài khuy áo ở tay áo cho , biểu tình dịu dàng làm khoé môi Phó Quân Hoàng nở nụ cười .

      Sau khi chỉnh lý xong toàn bộ, An Nhiên dùng ánh mắt xem xét kĩ lưỡng người đàn ông cao lớn trước mắt, vóc dáng cao 187m, cơ thể vết sẹo, ngũ quan tinh xảo giống như được điêu khắc, cộng thêm cả người khí chất lạnh lùng, tránh khỏi việc hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

      "Lão Suất Ca, ở trong yến hội cho phép thông đồng loạn với những người khác." Sau khi An Nhiên xong những lời này, nét mặt đỏ lên, là càng lúc càng giống , cái gì vậy.

      Tiệc từ thiện tối nay là do thương nhân họ Chu tổ chức, tên là Chu Tân Quốc, nghe là khai trương siêu thị, tại vùng đất phương nam có danh tiếng rất lớn, người này vừa mới đến Đế Đô, đương nhiên là muốn chào hỏi mọi người ở đây, mà tất nhiên thiệp mời cũng được gửi đến nhà họ Phó.

      Ban đầu còn nghĩ có nên Bàn Đôn đưa tấm thiệp mời, xem ra bây giờ cần nữa rồi.

      Hai tay Phó Quân Hoàng ôm lấy khuôn mặt đỏ bừng của An Nhiên, giọng trầm ổn tự nhiên vang lên, "Được, chỉ nhìn mình em đến khi kết thúc bữa tiệc."

      An Nhiên vẫn mặc mộc mạc như cũ, là chiếc váy dài liền màu trắng gạo, tóc dài đơn giản búi lên, nhìn đơn giản mà lại trang trọng, hơn nữa cân phấn lót, ngũ quan xinh xắn, cực kì hấp dẫn ánh mắt người khác.

      Hôm nay môi An Nhiên tô thêm son nước, thập phần mê người, làm Phó Quân Hoàng nhìn tự chủ được nuốt ngụm nước bọt.

      An Nhiên lập tức buông Phó Quân Hoàng ra, che môi của bản thân lại, đôi mắt to lộ ra bên ngoài đầy cảnh cáo, " thể!"

      Gần đây Phó Quân Hoàng giống như đứa bé được ăn đường, mỗi lần lúc hôn môi của , luôn dùng ánh mắt cún con nhìn , làm trái tim lạnh lẽo của nháy mắt mềm mại.

      Đúng là bây giờ được.

      Con ngươi của Phó Quân Hoàng trầm ngâm, tay của gỡ tay che môi của xuống, nắm trong tay khẽ vuốt phẳng, "Được, hôn."

      Lúc này An Nhiên mới nhàng thở ra.

      "Trở về hôn." Tiếng khoan thai tiếp tục vang lên.

      Nhất thời, có giống như hơn kìm nén tại đáy lòng .

      có cần chấp nhất như vậy a!

      Phó Quân Hoàng nắm tay An Nhiên, sau khi chào hỏi lão gia tử, lên xe đến trước cửa Phúc Mãn Lâu.

      Yến hội được cử hành ở lầu ba, khi An Nhiên nhìn thấy mọi người lai nơi đó, con ngươi xoẹt qua chút ánh sáng.

      Xem ra, Chu Tân Quốc này đúng là mời ít người đến.

      Chỉ là bên trong này tới cùng có bao nhiêu người là tâm, có bao nhiêu người là bạn bè, lại có bao nhiêu người tới để tìm hiểu tin tức, cũng thể biết được.

      Nhìn khoé môi Phó An Nhiên gợi lên độ cong, giọng trầm thấp của Phó Quân Hoàng dán bên tai vang lên.

      "Vừa muốn làm chuyện xấu."

      Bên tai nhất thời ngứa, An Nhiên nghiêng đầu nhìn , "Lão Suất Ca, lời này của thể đổi sao, hôm nay em tới, đúng là làm cho mang tiếng dẫn con tới." Con ngươi sâu thẳm rơi vào người đàn ông trung niên bận tối mặt tiếp đãi tân khách .

      Con ngươi của Phó Quân Hoàng dừng chút.

      "Lát nữa chủ cần nhìn là được, cần mở miệng, biết ?" Tay An Nhiên khoác lên tay , cười tít mắt nhìn .

      "Được."

      "Như thế thôi, em dẫn tới nơi này cùbg xem màn kịch vui."

      Hết chương 29




      Chương 30: Bị coi như

      An Nhiên kéo cánh tay Phó Quân Hoàng, tao nhã đưa thiệp mời cho đứa bé giữ cửa, lạnh nhạt vào đại sảnh yến hội.

      Chu Đông Quốc còn tiếp đán khách mặt đỏ ửng cười vời mọi người, ông ta cũng nghĩ tới, yến tiệc của ông lại có nhiều người tới như vậy, hầu như tất cả những người được phát thiệp mời đều đến đây.

      Chu Tân Quốc, là Đổng trưởng của siêu thị Thánh Đạt, thân cao 1m7, nhìn như thà phúc hậu, kì thực tâm tư ngoan độc.

      Đối với An Nhiên và Phó Quân Hoàng, Chu Tân Quốc cũng biết, ông ta đưa thiệp mời cho nhà họ Phó, nhưng bản thân nghĩ gì, cho nên sau khi ông ta vài câu đơn giản khách sáo với Phó Quân Hoàng, nhân tiện muốn xoay người .

      "Đổng Trưởng Chu, sao lại thấy Quý Thiên Kim a?" An Nhiên làm ra dáng vẻ ngoan ngoãn tựa vào cánh tay Phó Quân Hoàng, lạnh nhạt nhìn sắc mặt Chu Tân Quốc khẽ biến.

      Chu Tân Quốc ngập ngừng chút, "Tôi ý của ."

      " phải tập đoàn Khánh Đạt có thiên kim à? Nếu tôi nhớ lầm, ấy hẳn là hơn tôi mấy tuổi. Em nhớ lầm chứ, Lão Suất Ca?" An Nhiên nghiêng đầu, với Phó Quân Hoàng.

      Mặc dù Phó Quân Hoàng biết trong hồ lô của An Nhiên bán thuốc gì, nhưng cũng cực kỳ phối hợp lắc đầu, bày tỏ sai.

      An Nhiên nở nụ cười, sắc mặt Chu Tân Quốc trở nên khó coi.

      Lúc này, người phụ nữ trung niên mặc trang phục lộng lẫy về phía An Nhiên, bà ta mặc bộ váy dài Milan màu đỏ kiểu dáng mới nhất năm nay, tóc dài quấn lên, trang dung nồng hậu, có đôi môi đỏ chót.

      Chậc chậc, toàn thân từ đầu đến chân đều đỏ a.

      "Thân ái, sao lại ở trong này a, bên ngoài vẫn còn rất nhiều vị khách quan trọng chờ đó. nhanh, lát nữa bên nhà họ Phó có người tới." xong, cũng chào hỏi An Nhiên và Phó Quân Hoàng, lôi kéo cánh tay của Chu Tân Quốc xoay người rời .

      Tô Mạt Như , người phụ nữ của Chu Tân Quốc. người phụ nữ cực kì có thế lực.

      "Lão Suất Ca, bị người coi như có cảm giác như thế nào?" An Nhiên buồn cười nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Phó Quân Hoàng.

      Phó Quân Hoàng cau mày lại, vẻ mặt nhìn như hờn giận.

      Độ cong khoé môi hơi cứng, "A, Lão Suất Ca, thực tức giận với đấy chứ?"

      Phó Quân Hoàng mới cho biết, tại việc muốn làm nhất chính là giấu vào trong túi áo của bản thân, sau đó dẫn , nếu nhóc tức giận.

      Những ánh mắt như có như luôn liếc về bên này, làm muốn giết người.

      "Giấu em vào trong." Giọng điệuhơi bất mãn tràn ngập tính trẻ con làm An Nhiên dở khóc dở cười, rốt cuộc Lão Suất Ca muốn náo cái gì a?

      "Đừng nháo, truyện còn chưa được giải quyết." An Nhiên giữ tay , "Trò hay còn chưa bắt đầu làm sao có thể ?"

      Chu Tân Quốc và Tô Mạt Như đều đừng ở cửa tiếp đãi khách, bọn họ nhận được tin tức bên nhà họ Phó cũng có người tới.

      tại có thể nhà họ Phó là gia đình giàu có nhất ở Đế Đô, nếu ông ta có thể dựa vào cây đại thụ là nhà họ Phó này, như vậy tương lai sau này của Chu Tân Quốc, quả có gì có thể cản trở.

      "Thân ái, lát nữa bên nhà họ Phó đến cũng đừng để mất mặt quá, mặc dù chúng ta là muốn nịnh bợ nhưng cũng thể làm quá mức." Tô Mạt Như kéo cánh tay Chu Tân Quốc, môi bất động ghé vào lỗ tai ông ta dặn dò.

      "Tôi biết rồi phu nhân, nhất định tôi chú ý nhiều hơn."

      Mặc dù Tô Mạt Như là hạng người nữ thượng lưu, nhưng rất nhiều quyết sách của Thánh Đạt đều là xuất phát từ bà ta, nếu bên người Chu Tân Quốc có Tô Mạt Như, ông ta cũng chẳng thể có chút tiếng tăm như vậy rồi.

      Bọn họ đợi hồi lâu, cũng thấy người nhà họ Phó tới, biểu cảm cực kì lo lắng, bọn họ đều với mọi người là bên nhà họ Phó có người đến, nếu người bên kia đến, đến lúc đó ông ta rất khó coi.

      Nhưng mà lúc này trong đại sảnh yến tiệc.

      Người có thể tiến vào trong đại sảnh, tất tả đều là những người có tiếng ở Đế Đô.

      Người nơi này cơ hồ có ai là chưa từng nghe qua nhà họ Phó, mà đại danh của Phó Quân Hoàng càng như sấm bên tai, tuy nhiên có rất nhiều người chưa từng nhìn thấy Phó Quân Hoàng, nhưng trong đám người ở đây, vẫn có bộ phận nhận ra Phó Quân Hoàng tới.

      "Quân Hoàng, sao hôm nay lại rảnh đến tham gia yến hội vậy?" ông già tóc bạc chống quải trượng đến phía sau, khi tầm mắt của ông rơi vào bóng dáng bên cạnh Phó Quân Hoàng, tươi cười mặt càng đậm, "A, đây phải Tiểu Hồ Ly của chúng ta sao? Tiểu Hồ Ly đây là con để Lão Suất Ca bồi bồi con chơi sao?"

      Khi nhìn thấy ông cụ nháy mắt, nhất thời An Nhiên ngẩn ra.

      Hình như cái tên Tiểu Hồ Ly này chỉ có duy nhất người gọi như vậy...., nhìn người trước mắt ràng giả dạng ông lão, nhất thời trong lòng An Nhiên hơi hồi hộp.

      Trong nháy mắt sắc mặt Phó Quân Hoàng chuyển biến, sắc mặt căng thẳng, phản xạ có điều kiện muốn cúi chào ông cụ, ông cụ tóc trắng lập tức xua tay:

      "Đừng, đừng, đây là chỗ nào cháu còn làm như vậy, vẫn ngoan cố hơn so với ông già như ông!"

      An Nhiên buồn cười nhìn Phó Quân Hoàng, tầm mắt lập tức rơi vào người ông cụ, có chút nghi hoặc, "Cố gia gia, sao người cũng tới đây vậy?"

      Cố lão gia tử Cố Trường Thanh, và Phó lão gia tử là cùng cấp bậc lão thủ trưởng, ông và Phó lão gia tử là em kết nghĩa, cho nên quan hê hai nhà vẫn luôn rất tốt.

      Nếu nhà họ Phó là đệ nhất Đế Đô, vậy nhà họ Vố xếp thứ hai ở Đế Đô, nhà họ Phó câm binh, nhà họ Cố cầm quyền, theo như cổ đại chính là văn võ.

      Nhớ năm đó, lần đầu tiên ông Cố nhìn thấy An Nhiên, muốn cướp làm cháu dâu của bản thân, đúng là làm cụ Phó lo lắng, may mắn Phó Quân Hoàng trực tiếp ôm An Nhiên , nếu , hai ông cụ trực tiếp đánh nhau.

      " có chuyện gì nên ra ngoài bộ." Cụ Cố kéo An Nhiên đến trước mặt bản thân, hoàn toàn coi như nhìn thấy khí lạnh người Phó Quân Hoàng, lại lời thấm thía với An Nhiên, "Tiểu Hồ Ly, con cái cọc gỗ này có cái gì tốt? Cháu nên lui tới với vợ con ông nhiều hơn, tốt xấu gì vợ con ông cũng có toả khí lạnh như vậy đúng ? Thổi nhiều khí lạnh sinh bệnh."

      Nhìn vẻ mặt chút sóng gió của Phó Quân Hoàng, An Nhiên cười ra tiếng, "Khụ, cái gì ạ, lạnh cháu mặc thêm áo, cảm ơn ông."

      Cụ Cố chậc chậc ra tiếng, "Chưa gì biết che chở Lão Suất Ca nhà cháu rồi hả?"

      "Trước giờ vẫn luôn che chở." Mắt An Nhiên nhìn Phó Quân Hoàng, lập tức hướng về phía Cụ Cố gằn từng chữ.

      Mà mọi người chung quanh vẫn dựng thẳng lỗ tai nghe, khi nghe đến cụ Cố gọi danh xưng của Phó Quân Hoàng, bọn họ cũng rất kinh ngạc.

      Cụ Cố cải trang đơn giản vì vậy dường như ai nhận ra ông tới.

      Mà sau khi cụ Cố kêu lên như vậy, lúc đầu mọi người còn hoài nghi thân phạna của Phó Quân Hoàng nhất thời như ông vỡ tổ vây trước người Phó Quân Hoàng, những lời lấy lòng nịnh bợ.

      "Đây là thiên kim nhà họ Phó phải ? hổ là đời sau của nhà tướng tương lai nhất định làm ."

      Trong lòng An Nhiên cười nhạo, nhưng hiển nhiên Phó Quân Hoàng cực kì thích chiêu nàu.

      Phát ra điểm này tất cả mọi người sắp khen ngợi An Nhiên lên trời, ngay cả An Nhiên cũng cảm thấy bọn họ kông phải là bản thân.

      Mà lúc này, Chu Tân Quốc và Tô Mạt Như còn ở cửa chờ người nhà họ Phó khi nghe Phó tướng quân ở đại sảnh yến tiệc, vội vàng trở lại trong yến sảnh, nhưng khi bọn họ nhìn đến bóng dáng bị vây quanh, nhất thời hai người như bị sét đánh!

      Bọn họ chính là người nhà họ Phó? Thượng Đế, vừa rồi bọn họ làm cái gì!

      Last edited by a moderator: 14/11/15

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 31: Diêm Tử Diệp tới

      Chu Tân Quốc và Tô Mạt Như vẻ mặt nịnh hót tiêu sái đến chỗ Phó Quân Hoàng, trong lòng Chu Tân Quốc ngừng tìm kiếm từ ngữ, ông cười vẻ nịnh hót, “Ngài chính là thiếu tướng Phó? Quả là đại thủy trùng liễu long vương miếu*, tôi…”

      *đại thủy trùng liễu long vương miếu: ý người trong nhà thừa nhận quan hệ hoặc vì nhận ra nhau mà phát sinh hiểu lầm hay xung đột.

      “Đây là chủ tịch Chu tiếp đãi khách quý trở lại?” An Nhiên mỉm cười cắt đứt lời của Chu Tân Quốc, giọng ung dung nhàn nhạt vang lên.

      Cố Trường Thanh nhìn thấy vẻ mặt An Nhiên tươi cười như hồ ly, nụ cười khôn khéo xẹt qua trong mắt, lặng lẽ biến mất trong đám người.

      Mọi người xung quanh có ít người nhìn thấy thái độ đối đãi Phó Quân Hoàng hôm trước, giờ lại nhìn thấy hành động như vậy của Chu Tân Quốc, trong lòng chê cười dứt.

      Cũng biết đầu óc Chu Tân Quốc này làm từ cái gì, nếu là người cầm thiệp tiến vào, thân phận thế nào cũng cao hơn so với người vừa mới đến Đế Đô như ông, vậy mà ông vẫn bỏ rơi sắc mặt của Phó Quân Hoàng?

      Chu Tân Quốc lau tầng mồ hôi rịn trán, “Mới vừa rồi xin lỗi, tiếp đón hai người được chu đáo, tôi liền nhận lỗi với hai vị, tôi…”

      “Chủ tịch Chu, lời này của ngài nhưng đúng, chậm trễ hay tôi biết, chẳng qua tôi hiểu, vì sao chủ tịch Chu hề đề cập đến thiên kim tiểu thư của ngài đây?” Đôi mắt đen nhàn nhạt nhìn Chu Tân Quốc, “Chẳng lẽ, quý thiên kim xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?”

      Vẻ tươi cười mặt Tô Mạt Như duy trì được nữa, “Phó tiểu thư, thực dám giấu giếm, từ nhiều năm trước tiểu thư nhà ta, mất tích tìm thấy.”

      Vẻ mặt Chu Tân Quốc tốt nhìn, “Phó tiểu thư, xin cần ở...”

      “Vậy à, mất tích thấy sao? Đó chính là tìm trở về a.” An Nhiên hoàn toàn để ý vẻ mặt Chu Tân Quốc hoàn toàn đen kịt, nghiêng đầu nhìn Phó Quân Hoàng, “Lão soái ca, tại sao tin tức bọn họ giống những gì chúng ta lấy được vậy?”

      láo.” Phó Quân Hoàng phối hợp .

      An Nhiên chợt, “Ừ, tất nhiên là có người dối.” cười híp mắt nhìn về phía vợ chồng Chu thị vẻ mặt thể dùng màu đen để hình dung, “Hai người đều là cha mẹ ấy, dĩ nhiên láo, xem ra là tôi bị người khác lừa.”

      “…” Chu Tân Quốc hoàn toàn biết nên trả lời thế nào, nếu như phải vì người họ Phó này, ông sớm đem người ném ra ngoài.

      An Nhiên cười lạnh nhạt, kéo cánh tay Phó Quân Hoàng, “Lão soái ca, chúng ta sang bên kia xem chút cảnh tượng nhà giàu có .” Vừa , vừa trực tiếp lôi kéo Phó Quân Hoàng hướng đến chỗ ít người tới.

      Hiển nhiên, An Nhiên thèm để ý vợ chồng Chu thị.

      Phó An Nhiên, tầng lớp thượng lưu của Đế Đô có ai biết? là báu vật trong lòng cả nhà Phó gia, là người trong lòng của Phó Quân Hoàng, Phó An Nhiên chỉ cần , tuyệt đối hai, giờ lưu hành câu như thế này, thà đắc tội Phó Quân Hoàng, cũng thể đắc tội với Phó An Nhiên.

      Thấy Phó An Nhiên đối đãi với vợ chồng Chu thị như thế, tự nhiên người sáng suốt cũng chèn ép vợ chồng Chu thị.

      Buồn cười, sở dĩ Phó gia ở Cố gia, chỉ bởi vì Phó gia phương diện quân và chính trị, nhiều hơn nhà sui gia Phó gia, mà thậm chí còn có cả tập đoàn lớn nhất Hoa Hạ – Hoàng Trụ, mà chủ tịch đương nhiệm của Hoàng Trụ chính là mẹ Phó Quân Hoàng, Từ Tĩnh Ngưng.

      Thế cục trở nên như vậy khiến cho Chu Tân Quốc gấp đến độ giơ chân, nhưng lúc này yến hội lập tức bắt đầu, ông có thời gian giải thích với Phó Quân Hoàng, chỉ có thể nhắm mắt lên sân khấu, khuôn mặt tươi cười, bắt đầu mấy câu dạo đầu nhạt nhẽo.

      đây là dạ hội từ thiện chẳng qua là là mỗi người mang đến món đồ của mình bán đấu giá, được bao nhiêu tiền toàn bộ quyên góp hết cho miền núi nghèo khổ, trợ giúp bọn .

      “Chúng ta có gì.” Phó Quân Hoàng cau mày, muốn để cho bảo bối của mình khó chịu ở nơi này.

      Đôi mắt đen nhánh xẹt qua tia thâm ý, ngửa đầu nhìn về phía Phó Quân Hoàng, vỗ tay , chầm chậm , “Có, cần lo lắng.”

      Đồ bán đấu giá rất nhanh được đưa lên, người chủ trì chính là Tô Mạt Như, thân ta màu đỏ rực cộng với đôi môi đỏ thẫm, lấp lánh phát sáng sân khấu.

      Chỉ cần bước tối nay hoàn hảo, sau này ta trong nhóm bà chủ giàu có của Đế Đô, ngày sau cuộc sống càng thêm tốt đẹp, càng thêm xa xỉ.

      Tô Mạt Như tự nhận cử chỉ bán đấu giá đều rất khéo léo, mà biết rằng nụ cười mặt ta có bao nhiêu lẳng lơ, lần này người đến hầu như đều mang theo người , nhìn cử chỉ của Tô Mạt Như lúc này, đáy lòng đều cực kỳ khinh thường.

      Thời điểm bán đấu giá được nửa, gã người hầu chạy chậm đến chỗ Tô Mạt Như, sau lúc rỉ tai ta, liền xuống.

      Vẻ mặt Tô Mạt Như cực kỳ vui vẻ, “Tôi vừa mới nhận được tin tức, có vật phẩm Phó tiểu thư vừa mang đến bán đấu giá, chúng ta tới xem chút, xem đồ Phó tiểu thư đưa tới là cái gì.”

      Vừa , bốn người đàn ông mặc tây trang cường tráng khiêng cái hộp cực lớn lên sân khấu, sau khi bốn người đem cái hộp nhàng đặt lên mặt bàn, sắc mặt lạnh băng xuống khỏi sân khấu.

      Đây là đồ vật bán đấu giá lớn nhất cho đến bây giờ.

      biết bên trong rương có vật phẩm quý trọng ra sao, tại chúng ta bắt đầu hủy niêm phong.” Tô Mạt Như mỉm cười để cho người hầu đứng bên cạnh mình đem cái rương mở ra.

      Sau khi người hầu mở cái rương ra, ràng bên trong phòng khách bộc phát trận hút khí, ánh mắt mọi người đều tin quay ra nhìn An Nhiên ___

      Bên trong rương chứa người!

      Vẫn luôn nghe Phó An Nhiên gan lớn, nhưng cũng chưa từng nghĩ qua, vậy mà trong trường hợp này định bán đấu giá người!

      Lẩn trốn trong đám người ánh mắt Cố Trường Thanh lại sáng lên, cũng biết chỉ cần có tiểu hồ ly ở đâu, nhất định phát sinh chuyện thú vị ở đấy.

      “Mọi người an tâm chút chớ nóng, tôi muốn giải thích chuyện này chút.” An Nhiên mặt đổi sắc tiến lên đón ánh mắt chất vấn của mọi người, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như lúc ban đầu, thấp giọng với Phó Quân Hoàng, “ ở đây chờ em.”

      xong, An Nhiên buông cánh tay Phó Quân Hoàng ra, bước nhanh lên sân khấu.

      Ánh mắt mọi người theo sát An Nhiên, cho đến khi An Nhiên bước lên đài, nhận lấy mic trong tay của Tô Mạt Như vẻ mặt biến đổi lớn, xoay người : “ ra lễ vậy này tôi tính toán đưa cho chủ tịch Chu.”

      Xôn xao ___

      Tặng nữ nhân?

      Từ lúc mở rương ra, sau khi khuôn mặt người bên trong phơi bày ra ngoài, tầm mắt Chu Tân Quốc vẫn chăm chú nhìn vào người nọ, đôi mắt có chút kích động, mà nhiều hơn, là thể tin.

      “Chủ tịch Chu từng có thiên kim, mới vừa rồi mọi người đều nghe được, nhưng nhiều năm trước mất tích tìm thấy. Mọi người đoán sai, này chính là thiên kim tập đoàn Thánh Đạt, Tôn Hiểu Lâm.”

      Tôn Hiểu Lâm? Con Chu Tân Quốc sao lại họ Tôn?

      Người biết chút ít nội tình Thánh Đạt dĩ nhiên là hiểu vì sao, Chu Tân Quốc cũng phải là người thừa kế Thánh Đạt, Thánh Đạt là do tay ông cụ Tôn xây dựng lên, mà Chu Tân Quốc chẳng qua là ở rể Tôn gia, tự nhiên con cũng theo họ Tôn.

      Sau khi ông cụ Tôn qua đời, liền đem tài sản cho con của mình là Tôn Vân Mộng, nhưng Tôn Vân Mộng cũng có nhiều bệnh nên cũng sống được bao lâu, ông cụ Tôn vừa mới qua đời được lâu, bà cũng theo.

      Sau đó ai chú ý xem Thánh Đạt thế nào, chờ đến lúc có người chú ý, mới phát , Thánh Đạt đổi chủ, thành Chu Tân Quốc.

      Tô Mạt Như như bị sét đánh, ta bỗng nhiên nghiêng đầu, gắt gao nhìn về phía Tôn Hiểu Lâm, con mắt thấm đầy vẻ tin.

      “Thế nào, chủ tịch Chu đối với lễ vật của tôi, cảm thấy ngoài ý muốn sao? Hay là cách nào tiếp nhận?” An Nhiên đứng ở sân khấu, mỉm cười nhìn Chu Tân Quốc.

      Tôn Hiểu Lâm mặc thân quần áo màu trắng xám đơn giản mộc mạc thoải mái, nhìn như từng được xử lý qua phen, ngẩng đầu lên, trong nháy mắt nhìn thấy Chu Tân Quốc, nước mắt soạt cái liền rơi xuống ___

      “Ba ba, ba ba, con rốt cuộc tìm được ba ba rồi…”

      “Gọi bậy cái gì!” Tô Mạt Như bất ngờ lên tiếng, tay ta níu lại Tôn Hiểu Lâm muốn chạy xuống, mặt ngoan nhìn Tôn Hiểu Lâm , “Đừng tưởng rằng người tùy tiện đều có thể tiến vào cửa lớn Chu gia!”

      Thế mới , não tàn là bệnh thể cứu.

      Phó An Nhiên như thế, mà vẫn còn dám quát lên? Đây ràng chính là đánh vào mặt Phó gia!

      “Đây là kết quả báo cáo DNA.” giọng bất thình lình vang lên, chỉ thấy người đàn ông vóc người gầy cầm phần báo cáo vào.

      Mọi người xoay người, chỉ thấy mấy người đàn ông mặc tây trang bảo hộ người đàn ông nhu bước vào tiệc rượu.

      Người đàn ông tay đeo bao tay màu trắng, mặc thân tây trang màu trắng, áo sơ mi trắng, ngay cả giày da cũng là màu trắng.

      Mà tầm mắt của sau khi tiến vào tiệc rượu, lại gắt gao nhìn An Nhiên, chưa từng dời chút nào.

      Mà khi An Nhiên nhìn thấy , đáy lòng chợt lộp bộp tiếng, sắc mặt bất động.

      , sao lại tới đây?
      Last edited by a moderator: 14/11/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :