1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ - Tĩnh Mặc Thành Kiển (91) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 19: là Tần gia

      Chân mày An Nhiên căng thẳng, lúc vừa muốn tiến lên trước chuyện, cánh tay vòng bên hông , ngay sau đó kéo đến sau lưng, che chắn ở sau lưng rộng rãi mà bền chắc.

      Mấy tên cảnh sát nhìn hành động như thế của Phó Quân Hoàng, vẻ mặt cũng sửng sốt.

      Thuốc màu mặt Phó Quân Hoàng còn chưa lau , phù hiệu gì đó dường như chưa bao giờ mang, vì vậy, mất tên cảnh sát này xem xét, người đàn ông trước mắt này lãnh khí (khí lạnh) bức người, chính là bộ đội đặc chủng.

      "Vị đồng chí này, xin đừng cản trở chúng tôi thi hành nhiệm vụ, nếu .... ..." Lời của vẫn chưa hết, điện thoại của vang lên, vội vàng nhận, mà lúc nghe được chỉ thị bên trong điện thoại, sắc mặt đột nhiên biến đổi, " Hung thủ bắt được? Được, tôi trở về ngay."

      Tên cảnh sát kia cúp điện thoại, áy náy nhìn Phó An Nhiên và Phó Quân Hoàng cười , "Xin lỗi, chúng tôi bắt được hung thủ, xin lỗi, ngày sau tôi tới của xin lỗi." xong người nọ liền dẫn người của bản thân rời .

      Đám người ban đầu vây xung quanh xem náo nhiệt cũng giải tán.

      Phó Quân Hoàng quay người lại, con ngươi thâm thúy yên lặng nhìn người AN Nhiên.

      An Nhiên thở dài, hai tay kéo cánh tay , "Lão soái ca, chúng ta vừa vừa ."

      An Nhiên qua loa chuyện của Kim Duy Hi cho Phó Quân Hoàng, sau đó lại chuyện của Long Tam.

      "Lão soái ca, chuyện này cần lo lắng, em xử lý tốt, trở về bộ đội, huấn luyện tốt là được rồi."

      Chân mày nhíu lại, đưa tay nắm tay AN Nhiê, mắt nhìn phía trước, vững vàng lái xe, "Được, nghe lời em."

      Lúc này An Nhiên mới cười, chỉ cần lão soái ca xuất trong tầm mắt mọi người, như vậy tát cả mọi chuyện xẽ dễ dàng rất nhiều.

      Long Tam chết, thể có chút liên lụy đến Phó gia.

      Kim Duy Hi chết Long Tam cũng chết, có chỗ nào là phải nhằm vào Phó gia.

      Phó Quân Hoàng trực tiếp đưa Phó An Nhiên về Phó gia, trước khi AN Nhiên xuống xe, Phó Quân Hoàng kéo lại, cặp mắt đen nháy bình tĩnh nhìn .

      "Hử? Sao vậy?" An Nhiên có chút mờ mị hỏi.

      Phó Quân Hoàng vẫn nhìn như cũ, chỉ là mặt từ trước đến nay đều là lạnh lùng, giống như lên chút ửng đỏ, mà cổ họng vẫn còn hơi chuyển động, mà ánh mắt của , như có như nhìn vào đôi môi hồng nhuận của .

      "Hôn ." như chuyện đương nhiên, chỉ là hai chữ này rất khàn khàn.

      AN Nhiên ngẩn ra, ngay sau đó trong lòng buồn cười hồi, tay buông cửa xe ra, , đến gần , cái hôn khẽ rơi vào môi .

      Vốn chỉ tính toán hôn cái thôi, nhưng người nào đó muốn, vừa muốn rời , cánh tay quàng lên hông của , dán chặt lên ngực , hàng động đột ngột của làm thở ra, thừa dịp tiến vào, dễ dàng ôm , cùng nhau dây dưa.

      hôn rất nghiêm túc, vội vàng làm có chút khó khăn đáp lại.

      Nhiệt độ bên trong xe từ từ ấm lên.

      Hơi thở nặng nề, môi và môi phát ra thanh mập mờ ngừng vang lên bên trong xe.

      Lúc hơi thở càng dồn dập, bỗng dưng Phó Quân Hoàng buông An Nhiên ra, ôm chặt , nặng nề thở hổn hển.

      Dính vào trong ngực của , lỗ tai nghe nhịp tim trầm ổn có lực của , chỉ là lần này, nhịp đập so với trước đây tăng lên rất nhiều.

      Sau lúc, Phó Quân Hoàng mới buông An Nhiên ra, khuôn mặt tuấn mỹ mang theo vẻ mặt hiếm thấy, " nhớ em."

      An Nhiên khẽ cười gật đầu, xuống xe, mới vừa đóng kĩ cửa, Jeep liền trực tiếp lao .

      Cho đến khi biến mất thấy, vui vẻ trong mắt An Nhiên vẫn chưa rút .

      Nếu vừa rồi nhìn lầm, mới vừa rồi lão soái ca đỏ mặt....

      Phó Quân Hoàng vừa mới , chiếc xe Mercedes-benz khiêm tốn dừng ở trước người AN Nhiên, lúc nhìn đến Lãnh Hạo ngồi kế bên tài xế, AN Nhiên dần dần che dấu vui vẻ trong mắt, mở cửa xe, trực tiếp lên xe.

      "Chuyện của Kim Duy Hi là ai giải quyết?" Cú điện thoại kia tới kịp thời, nếu , khó có thể đảm bảo, Phó Quân Hoàng có thể rút súng bắn mấy tên nhân viên chấp pháp tại chỗ hay .

      Ở trong mắt Phó Quân Hoàng, thể lẽ thường, có thể khẳng định, người tổn thương , nhất định giết.

      "Giải quyết? Bên này tôi chưa nhận được tin tức." Sắc mặt Lãnh Hạo khẽ biến, có chút chần chờ .

      Lập tức AN Nhiên sửng sốt, cảnh sát kia bắt được hung thủ, tất nhiên là có người động tay động chân, nếu như người gian lận phải là người của , vậy là ai?

      "Chuyện Long Tam tra thế nào rồi?" Vấn đề nghĩ ra trước để bên.

      AN Nhiên vừa mới lên xe, Lãnh Hạo liền giao bút điện trong tay cho , "Cái này là chỉ cả vừa gửi tới, địa chỉ người gửi tiền cho Hà Thiên tra được, có người qua bên đó, tạm thời còn chưa có tin tức."

      An Nhiên nhìn địa chỉ máy vi tính chút, con ngươi khẽ biến.

      "Trực tiếp Phúc Mãn Lâu." Giọng vừa trong trẻo lạnh lùng vừa nguy hiểm nhàn nhạt vang lên bên trong xe.

      Phúc Mãn Lâu, quán rượu năm sao cao cấp nhất ở đế đô. Bề ngoài quán rượu sang trọng, thực tế, dưới đất là sòng bạc cực lớn, ở dưới quán rượu đó, tầng bảy dưới đất là nơi đánh bạc, mà những thứ này, toàn bộ từng thuộc sở hữu của Tần gia.

      Sau khi tiến vào Phúc Mãn Lâu, An Nhiên mang theo lãnh Hạo trực tiếp ngồi thanh máy xuống tầng chót nhất, tầng hai mươi tám.

      Thang máy đinh tiếng mở ra, An Nhiên quen cửa quen nẻo, đường tới trước cửa phòng làm việc của tổng giám đốc, chút khách khí cước đá văng cửa, bí thư vẫn còn ở bên trong tán tỉnh người đàn ông lập tức đứng dậy, thịt toàn thân vẫn còn rung động, sắc mặt khó coi nhìn An Nhiên.

      "Các ngươi là người nào? Dám giương oai ở chỗ của tôi!"

      " muốn chết câm miệng cho tôi!" tại An Nhiên có thời gian dây dưa với những người này, bỏ dở chút, đại biểu với việc lão soái ca của gặp phải nguy cơ bị cánh chức, ý nghĩa trước khi gặp mặt Phó gia chút phiền toái cần thiết.

      Tổng giám đốc Phúc Mãn Lâu là bàn tử (Người béo mập) tiền như mạng, trong những tiểu chất tử (chắt) của Tần Lam năm đó, đầu óc người này chỉ là Tiểu Bàn Đôn(Đầu óc đơn giản), vẫn luôn cố gắng làm vui, vì vậy, ngay từ lúc Tiểu Bàn Đôn chỉ có mười sáu tuổi, liền giao cho Phúc Mãn Lâu này.

      Chỉ là nhĩ tới, qua mười năm, Tiểu Bàn Đôn trở nên mập mạp, đơn giản cách nào nhìn thẳng.

      " xem nơi này là chỗ nào! Cút ra ngoài! Nếu , tôi.... ....."

      "Mẹ kiếp! Bàn Đôn, gan ngươi lớn à, gia gia ngay trước mặt cậu dám bảo gia gia cút xéo? Muốn chết sao!" AN Nhiên bây giờ bụng lửa, nhìn thấy người cháu khó có thể khống chế tâm tình của mình, hoàn toàn bộc phát.

      Tần Vũ Triết lập tức ngây ngẩn cả người, giống như bị điểm huyệt, nhúc nhích nhìn An Nhiên, cặp mắt kia tràn đầy thể tin.

      "Tần..... Gia? là Tần gia?"

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 20: Bàn gia Tần Vũ Triết

      Tần Vũ Triết lăng lăng nhìn Phó AN Nhiên ngồi vòa ghế làm việc của mình, thao tác thuần thục khởi động máy tính, đầu óc khôn khéo từ trước đến nay bây giờ cũng mảnh hỗn loạn.

      đúng, mười năm trước Tần gia bởi vì máy bay gặp rủi ro mà qua đời, mặc dù bọn họ có tin tức tìm được hài thi thể Tần gia, nhưng máy bay nổ tung trung, làm sao có thể có người còn sống mà xuống dưới?

      Cho dù Tần gia phúc lớn mạng lớn chết, như vậy tại Tần gia cũng phải là bà già 50 tuổi, cũng thể là nhóc trước mắt này.

      Bộ mặt dữ tợn của Tần Vũ Triết lập tức thay đổi, muốn tiến lên phía trước túm lấy người thao tác máy tính, trong giọng lạnh nhạt mang theo vài phần nghiêm nghị :

      "Bàn Đôn, nếu ngươi còn dám bước lên bước, cẩn thận gia băm ngươi hâm thành thịt Điền Viên ược thảo hương!"

      Chân để ở giữa chung cứng rắn rừng lại, vẻ mặt của càng thêm phong phú hơn.

      Giọng điệu này, , chỉ nghe qua từ trong miệng Tần gia, mà "Bần Đôn" là nhũ danh Tần gia đặt cho , mỗi khi phiền não, đe dọa , chặt lại hâm thịt của ăn.......

      Cả người chấn động, đôi mắt của Bàn gia lập tức trở nên ươn ướt, dang hai tay muốn nhào về phía Phó An Nhiên.......!

      "Tiểu Tứ, chặn người lại cho tôi!" cũng có thời gian lăn qua lăn lại với đống thịt kia.

      Lãnh Hạo ràng vẫn đứng cách AN Nhiên năm bước tiến lên trước, tay ngăn cản cả người Tần Vũ Triết!

      Tần Vũ Triết có chút kiêng kị với AN Nhiên, nhưng đối với Lãnh Hạo chút cũng có, Bàn gia thể khí phách nên có của Ban gia, đôi mắt ti hí ướt át còn nhíu lại, mi vừa nhấc, tay chắc giống như móng heo mập mạp chỉ cái:

      "Tiểu bất điểm (đưa lai lịch) ngươi tránh ra cho Bàn gia!"

      Sắc mặt Lãnh Hạo có biểu gì, cũng làm.

      Trái tim pha lê của Tần Vũ Triết lập tức bể, bị Lãnh Hạo ngăn cách, liền bắt đầu khóc lóc than thở:

      "Gia, sao mấy năm thấy người, người lập tức biến thành cái đức hạnh này? Gia, tại sao người tới tìm tôi? Gia, tôi biết người chán ghét Tần gia, nhưng gia, người chán ghét giao mọi chuyện ra là tốt rồi, tại sao phải chơi trò giả chết? Gia, người muốn chơi đùa chơi đùa, nhưng trước khi chơi đùa người cho Bàn Đôn tôi cũng được mà, người có biết những năm này ta đối mặt thế nào ? Gia.... ....."

      Trong máy vi tính của Tần Vũ Triết có cả thông tin gian phòng ở Phúc Mãn Lâu, Lam Nhược Khê tra được địa chỉ IP đó là giả, nếu như nhớ lầm, cái địa chỉ IP đó thuộc về Phúc Mãn Lâu.


      "Gia, người biết, kể từ khi người , cái đồ chó Nhật Diêm Tử Diệp đó, làm bao nhiêu chuyện thất đức, ...."

      Bàn Đồn càu nhàu trực tiếp ngồi vào ghế sa lon khi tội nghiệp nhìn An Nhiên biết tra cái gì trong máy tính, tiếp tục liên miên cừn nhằn chuyện mười năm qua.

      lúc Bàn Đôn còn muốn tiếp tục chuyện đâu đâu, ánh mắt AN Nhiên đột nhiên rơi người Bàn Đôn, giọng rét lạnh, "Đem tài liệu người ở gian phòng 603 hôm nay đến đây cho tôi."

      Bàn gia tiếp tục ngốc hề hề nhìn An Nhiên, nhìn chút, đây chính là vẻ mặt gia nhàn nên có, giọng nên có, tư thái nên có!

      Tần gia trở lại, chơi đù chết Diêm Tử Diệp ! phải ta còn muốn chiếm đoạt Tần gia, muốn chết!

      "Tần Vũ Triết!"An nhiên ràng cất giọng hô.

      Bàn gia chợt cả kinh, vội vàng lấy điện thoại di động ra, liên lạc nhân viên phía dưới làm việc, đưa tài liệu khách hàng phòng 603 hôm nay tới.

      Phúc Mãn Lâu, trong mắt người bình thường là quán rượu cao cập, trong mắt tầng lớp là thánh địa đánh bạc, mà trong mắt AN Nhiên, nơi này là tòa nhà tình báo an toàn nhất.

      ai biết Tần Vũ Triết còn có thân phận là ám bộ Tần Môn chuyên trộm thông tin đường chủ, chuyện này, năm đó trừ Tần Lam, ai biết.

      Vốn trong lòng Tần Triết có chút nghi ngờ nghe đến đó xem như hoàn toàn loại bỏ nghi ngờ.

      hỏi tại sao Tần Lam thay đổi dáng vẻ, cũng xẽ hỏi mười năm này Tần Lam sống như thế nào, chỉ biết chuyện, thiếu nữ trước mắt này chính là người cần trung thành cả đời, là được rồi.

      "Tổng giám đốc.... ..." Bên trong gian phòng bí thư vẫn bị coi nhút nhát nhìn Tần Vũ Triết, ta biết bây giờ bản thân nên hay ở lại.

      Đôi mắt ti hí của Tần Vũ Triết rơi vào người bí thư, rồi sau đó đứng dậy, tới trước mặt bí thư diễm lệ, ở dung nhan mỉm cười của , Tần Vũ Triết rút súng bên hông, chút do dự để ở ngực của , ngay sau đó lúc vẻ mặt kinh ngạc, nổ súng.

      Có lẽ cho đến lúc bí thư chết, ta cũng biết tại sao bản thân lại bị chết.

      Vẻ mặt của AN Nhiên vẫn như cũ chút biến hóa, nhanh chóng lật dở tài liệu vừa mới đưa tới, lúc lật tới tài liệu khách hàng phòng 603, khóe môi gợi lên độ cong nguy hiểm. Xem gia, đối thủ lần này đơn giản, ngay cả bước này cũng nghĩ đến.

      Nhưng mà muôn chơi trò gài tang vật hãm hại sao? Như vậy bọn họ chơi cuộc lớn!

      "Dẫn theo người, canh giữ vùng đất hai nhà Hoàng - Lý cho tôi!" AN Nhiên hướng về phía Lãnh Hạo .

      Hai nhà Hoàng - Lý theo thứ tự là hai nhà Hoàng Thắng Thiên và Lý Quốc Đống, thế lực của hai nhà ở đế dô cũng coi là , hai phe thường phát sinh xung đột vì chuyện đất đai, mà vừa vặn bọn họ cũng từng làm việc cùng thủ hạ của Long Tam.

      Lãnh Hạo có chút chần chờ nhìn vẻ mặt kích động của Tần Vũ Triết, rồi sau đó nhìn AN Nhiên chút, dường như có chút yên lòng.

      "Phải biết cái gì bản thân nên , cái gì nên ." Lúc nòi lời này, tầm mắt của AN Nhiên rơi vào thi thể bí thư.

      Sống lưng Lãnh Hạo ràng cứng lại, "Thuộc hạ hiểu." xong, Lãnh Hạo nhanh chóng biến maatys khỏi bên trong phòng làm việc.

      Bàn gia thấy bên trong cũng có người ngoài, mắt ti hí tràn đầy sao nhìn An Nhiên, rồi sau đó, khối thịt béo với tốc độ đồng đều xông thẳng tới chỗ An Nhiên, để ý ánh mắt ghét bỏ của An Nhiên, tay ôm lấy bắp đùi An Nhiên, lại bắt đầu than thở khóc lóc:

      "Gia, cuối cùng người cũng trở lại, gia, người nhanh về dọn dẹp tên khốn Diêm Tử Diệp chút ! Người biết, giày vò Tần gia thành cái dạng gì, Gia.... ..."

      Nhấc chân chút khách khí đạp người dính người bản thân , vẻ mặt ghét bỏ:

      "Tần môn bây giờ có quan hệ với tôi, tại bây giờ tôi gọi là Phó An Nhiên, cậu nhớ lỹ tên cho tôi!"

      khuôn mặt dữ tợn của Vũ Triết kia chứa đầy khó hiểu, "Phó An Nhiên? Tiểu thư bảo bối của Phó gia? Gia, lúc nào người lui về rồi? Rút khỏi công việc huấn luyện?

      ÁNh mắt lạnh nhạt rơi vào người Tần Vũ Triết.

      người run lên, chịu nổi ánh mắt của Tần gia nhất, "Biết biết, nhất định tôi cho ai!"

      "Tung ra tin tức, hai nhà Hoàng - Lý vì tranh đoạt đất đai, phát sinh cãi vã, cuối cùng hai hổ cắn nhau, Long tam là do Lý Quốc Đống giết."

      Tần Vũ Triết cái gì cũng hỏi, chỉ thú vị gật đầu. Thi thể Long Tam xuất ở cửa cục cảnh sát, nghe , chuyện Long Tam chết có liên qua gì tới gia ?

      "Gia, chuyện như vậy có dính dáng đến Phó gia? Khụ, được, xem như tôi chưa gì, tôi phải làm đây." Vừa , Tần Vũ Triết vừa vui vẻ xử lý chuyện, chỉ là vừa mới đến bên cạnh cửa, đột nhiên xoay người, chỉ là khuôn mặt mập đầy thịt nở nụ cười chết người đền mạng:

      "Gia, nghe khẩu khí của người, thứ nhất tôi biết khi người còn sống, đây phải chứng minh người ngài tín nhiệm nhất là tôi sao?"

      Mắt ti hí tràn đầy sao.

      "Nhanh cút!" là bại não mới có thể tìm đến cái tên nhóc chết tiệt này.

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 21: Cứu tôi!

      Trong đêm Hoàng gia và Lý gia, hai đại bang phái ở nơi này, bị huyết tẩy.

      Thời điểm cảnh sát chạy tới, trong hai nhà còn ai sống xót, theo được biết, người huyết tẩy hai bên này chính là người của Long Tam, chỉ vì để báo thù cho Long Tam.

      Trong nháy mắt, tất cả dư luận và tin tức đều phát triển theo hướng ân ân oán oán trong hắc đạo, ngay cả ban đầu truyền thông có bóng gió người sát hại Long Tam là người Phó gia, cũng đều đứng ra xin lỗi, mà các trang web lớn cũng đều đưa tin cái chết "chân chính" của long Tam.

      Vậy mà, internet và ít truyền thông vẫn chuyện này quá kì quặc, trong buổi tối hai nhà Hoàng Lý đều bị giết hết, nghĩ thế nào cũng thấy khả nghi.

      Nhưng, ở đế đô, có nhân vật nào có thể huyết tảy hai nhà Hoàng, Lý mà kinh động bất kì kẻ nào? Mọi người nghĩ ra được, cũng chỉ có thể nghĩ đến ban đầu Long Tam làm lão đại hai nhà.

      Trong thời gian sáu năm Long Tam biến mất, rốt cuộc có bao nhiêu thực lực, ai biết. Nhưng hai nhà Hoàng, Lý sợ Long Tam trở vầ tranh đoạt địa bàn với bọn họ, dĩ nhiên là muốn , vì vậy hợp mưu giết người phòng giải hậu hoạ. Chẳng qua, tại sao thi thể của lại xuất ở cục cảnh sát, điều này đúng là ai biết.

      An Nhiên thờ ơ nhìn lướt qua nội dung tờ báo, nhìn tờ báo lượt, sau khi xác định còn truyền thông nào nhắm thẳng vào Phó gia là hung thủ, mới bỏ tờ báo cứng nhắc trong tay xuống, dựa vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần (nghỉ ngơi).

      Long Tam chết, cuối cùng là bí mật.

      Thi thể Kim Duy Hi bị cảnh sát mang , cũng tiện thăm dò, ta chết cũng vô cùng kì lạ.

      Trong tài liệu lấy được từ chỗ Tần Vũ Triết, tài liệu về người bên trong phìng 603 kia đều là giả, bất quá người có thể nguỵ trang chạy ra khỏi thế lực của Phúc Mãn Lâu, đúng là thể ca ngợi.

      Tất cả tin tức, đều bị cắt đứt tại đây.

      Loại cảm giác bị người để mắt tới này đúng là khó chịu!

      Tiếng nhạc nhàng chậm chạm đột nhiên phá vỡ yên tĩnh tron thư phòng, An Nhiên cầm điện thoại di động đặt ở mặt bàn lên, lúc nhìn đến tên hiển thị phía , mắt của hung hăng nảy lên mấy cái.

      "Gia, nhớ tôi ? Gia, cũng qua mấy ngày, người cũng gọi điện thoại cho tôi à...... Giá, người ta vẫn luôn đợi điện thoại của người, chẳng lẽ gia định tiếp tục cưng chiều tôi sao? Thịt người tôi rất nhiều, nhưng sờ vào rất rất thoải mái, giá....."

      Trực tiếp cúp điện thoại.

      Trong mấy ngày này, chỉ lần mắng bản thân não tàn, chuyện bản thân còn sống với khối thịt kia

      Tiếng chuông điện thoại di động nhàng chậm chạp vang lên lần nữa.

      Lần này, An Nhiên cũng lập tức nhận, lúc tiếng chuông đến gần hồi cuối mới chậm rãi nhận điện thoại: "."

      "Gia a, sao người có thể cúp điện thoại của tôi chứ? Gia, chẳng lẽ ngài muốn nghe giọng duyên dáng của tôi sao? Gia,......"

      "Muốn chết cứ tiếp tục."

      Bên kia trong nháy mắt im lặng.

      "Gia, cái kia, tôi là có chuyện quan trọng muốn với gia."

      "."

      "Cái kia, tôi ngài đừng tức giận, cái kia, Diêm Tử Diệp hình như điều tra ngài, nguyên nhân cụ thể tôi còn ràng."

      An Nhiên sửng sốt, Diêm Tử Diệp điều tra ?

      "Sau này có chuyện gì đừng gọi điên thoại cho tôi, tránh gây phiền toái cho tôi." xong, trực tiếp cúp điện thoại.

      Đầu bên kia điện thoại Bàn gia lăng lăng nhìn điện thoại bị cúp ngẩn người, nhưng trong lòng như có vô số con ngựa phi nhanh.

      Gì chứ! Đây là gia muốn giết sao? cho biết chuyện còn sống, mà cho liên lạc với gia, đây là muốn mạng của Bàn gia mà!

      tay An Nhiên chống đầu, con ngươi nhìn vào trong trung, vẻ mặt cũng mảnh lạnh lùng.

      Xem ra, Diêm Tử Diệp nhận ra chút gì, sau này vẫn phải chú ý nhiều hơn mới được.

      Mấy ngày gần đây, bởi vì Long Tam chết, Phó Quân Hoàng cực kì nghe lời của An Nhiên, chưa hề trở về Phó gia, vẫn luôn ở trong bộ đội thao luyện lính của mình.

      Vốn muốn gọi điện thoại cho chút, sau khi suy nghĩ tính toán chút, trực tiếp đứng dậy, cầm điện thoại di động, ra cửa.

      vẫn nên trực tiếp đến bộ đội tìm .

      Bên trong mật thất mờ tối, bóng dáng co rúc ở trong góc, thân thể khống chế được run rẩy.

      Tóc dài xốc xếch che lấp khuôn mặt của người kia, từ bóng dáng bên ngoài có thể thấy được đó là người phụ nữ, còn lại nhìn ra những thứ khác.

      Bên trong mật thất bài biện cực kỳ đơn giản, chỉ có cái bàn làm việc và cái ghế.

      hồi tiếng áp súc với khí vang lên, của mật thất vốn đóng chặt đột nhiên mở ra, bóng dáng vào, trong ánh sáng mờ tối, cũng kjông thấy khuôn mặt của bóng dáng kia, nhưng bóng dáng kia lại tản ra hơi thở làm người ta sợ hãi.

      "BOSS, đó chính là người ngài muốn." bóng dáng theo sau cung kính .

      Người đàn ông sải bước về phía trước, hơi thở vừa lạnh lẽo vừa nguy hiềmlam bóng dáng co rúc trong góc run rẩy lợi hại, " muốn. . . . . . Đừng có giết tôi, tôi, tôi. . . . . ."

      Giọng khàn khàn lại sợ hãi vang lên trong mật thất.

      Mà giọng này, vội vàng cẩn thận nghe, chính là giọng của Kim Duy Hi chết kia!

      Nhìn kĩ lại lần nữa, người này phải Kim Duy Hi là ai!

      Con ngươi băng hàn bắn thẳng đến người Kim Duy Hi, lạnh lùng ném xuống hai chữ:

      " ."

      Hai chữ đơn giản làm Kim Duy Hi co rúc đột nhiên ngẩng đầu, ta mong đợi nhìn về phía người đàn ông, ta vội vàng nằm mặt đất, bò đến trước chân người đàn ông, đưa tay ra, muốn ôm chân người đàn ông. Vậy mà, lúc ta đưa tay tới, người đàn ông này chút do dự nhấc chân lên liền dẫm lên cánh tay của ta.

      Răng rắc!

      Thanh xương gãy lìa vang lên trong mật thất.

      "A ——" Kim Duy Hi thống khổ thét lên, ta ôm cánh tay của bản thân, rất nhanh liền kiềm chế tiếng quát tháo thống khổ của mình, ngước mắt nhìn về phía người đàn ông, con ngươi thống khổ đột nhiên ngẩn ra.

      Mặt nạ, người đàn ông đeo chiếc mặt nạ.

      Đây là hy vọng duy nhất của , thể sinh khí, thể!

      phải báo thù! Phó An Nhiên phá huỷ cả nhà ! muốn cho Phó An Nhiên chết có chỗ chôn!

      "Cứu tôi, cái gì tôi cũng cho , cái gì cũng có thể cho , van cầu , cứu tôi......" Kim Duy Hi muốn đưa tay túm lấy chân người đàn ông, nhưng nghĩ đến cánh tay vẫn còm đau đớn kịch liệt lại từ bỏ.

      "Được." Người đàn ông ngồi xổm xuống, con ngươi lạnh băng lộ ra ngoài mặt nạ. "Nhớ, mạng của , còn là của ."

      Cả người Kim Duy Hi đau đớn toát ra lạnh lẽo, ngay khi nghe được lời của người đàn ông này, đáy lòng của kìm được sôi trào.

      "Phải . . . . . Mạng của tôi là thuộc về. . . . . . Chủ nhân , tôi. . . . . ."

      Người đàn ông giống như muốn nghe tiếp, với người đàn ông theo sau hắm: "Tốt tốt, rất biết điều."

      Bình đầu nam cúi đầu, mặt cung kính, "Dạ!"

      đến khi người đàn ông niến mất khỏi mật thất, Bình Đầu Nam mới đến trước mặt Kim Duy Hi, trong con ngươi che dấu được tia lạnh lẽo cùng chút đùa cợt.

      "Sau này gọi tôi là Lô, nhớ, mạng của còn là của ."

      Kim Duy Hi ngước mắt, trong con ngươi là mảnh tịch mịch lãnh.

      "Dạ, Lộ." người nợ , nhất định hoàn trả lại toàn bộ.

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 22: Phó An Nhiên khí phách.

      An Nhiên được gã binh quen biết dẫn vào bộ đội, hai năm trước An Nhiên thường xuyên cùng Phó Quân Hoàng tới nơi này huấn luyện, phần lớn binh lính trong này vẫn coi là quen thuộc.

      Bộ đội đặc chủng U Linh bộ đội đặc chủng, chi nhánh bộ đội bí mật ở Hạ Hoa, mà huấn luyện viên trực thuộc chi đội này là Phó Quân Hoàng.

      Sân huấn luyện bộ đội dặc chủng U Linh giống với những nơi bộ đội khác, nơi này có rừng rậm cao phảng, Vực sâu cùng với núi cao, gò cát vân vân, mà diện tích nơi này chừng mười sân đá banh, nhiệt độ cũng giống nhau

      Sân huấn luyện nhìn như bình thường, nhưng chỉ cần chúng ta lơi lỏng chút, chừng mạng lưu lại sân huấn luyện này

      Mà những thứ thiết kế này, toàn bộ đều xuất phát từ tay Phó Quân Hoàng.

      Lúc An Nhiên tới sân huấn luyện, mỉm cười trong con ngươi hơi kinh ngạc.

      Trong sân duy nhất mảnh chống , người, chung quanh cực kỳ an tĩnh, an tĩnh gần như quỷ dị, tĩnh mịch giống như có sinh vật sống.

      Trong gió mang theo cỗ nguy hiểm lưu chuyển ngút trời.


      Khéo môi lên nụ cười vui vẻ, xem ra đây là chơi trò kháng chiến, lão soái ca thường chơi trò nay, mặc dù mỗi lần chơi xong, binh lính dưới tay đều phải chết lần.

      Độ cong khéo môi An Nhiên càng lúc càng lớn, mà bóng dáng của cũng dần dần bí trong rừng trúc.......

      Bước chân An Nhiên rất , gió và lá trúc phát ra tiếng vang ào ào, con ngươi đen nhánh dò xét đôi mãn lá trúc mặt đất, ở lúc nhìn thấy nơi, đôi mắt hơi sáng lên.

      An Nhiên len lén sờ lên, thuận tay lượm cây trúc mặt đất, nắm trong tay, an tĩnh núp, ngay cả hô hấp cũng đều dừng lại. . . . . .

      Đột nhiên, nhảy lên, tay nhanh chóng đè xuống đất, gậy trúc trong tay cũng tag tà cắm vào sâu trong lá trúc!

      "Đồng chí, cậu hy sinh." tay An Nhiên chôn sâu ở trong lá trúc, cây trúc tinh tế tà tà cũng bị cầm ở trong tay, tầm mắt của rơi vào đôi mãn lá trúc mặt đất.

      Đống lá trúc kia đột nhiên động đậy, tay An Nhiên chợt buộc chặt, thấp giọng : "Chỉ cần ngươi cử động cái nữa, ngươi gặp diêm vương."

      "Tôi nhận thua." Đột nhiên giọng vang lên từ dưới lá trúc, theo giọng vang lên, chỉ thấy thân chiến phục màu vàng khô (trang phụ chiến đấu), vẻ vệt sáng mặt binh lính lộ ra từ dưới lá trúc, mà cây gậy trúc tinh têa vô cùng chuẩn xác nhắm ngay động mạch cổ của .

      Người binh lính từ trong cái túi vệt sáng nhảy ra, khi mặt nhìn thấy bóng dáng kia, mới vừa rồi đưa tay liền buông ra, ngay sau đoa nhặt binh lính bắn súng tỉa lên, hướng về phía binh lính ngốc lăng cười cười, cất bước bỏ chạy.

      Cho đến bóng dáng An Nhiên biến mất thấy, binh lính cũng chưa hồi thần lại.

      Má ơi! Mới vừa rồi kia là ai! là bị ai làm rơi ! Bên trong bộ đội của bọn họ lúc nào có phụ nữ!

      mặt khác, đội trưởng Hồng bí ở trong bóng tối ngừng nhận được tin đội biên của mình bị giết chết,vẻ mặt phải là rất thối, cuộc kháng chiến lúc này vừa mới bắt đầu chưa được nửa giờ, tổn thất hơn phân nửa nhân viên! Này là ai làm!

      Lúc đội trưởng Lam nhận được tin tức này, vẻ mặt phải là rất đắc ý, nhìn có chút hả hê, thông qua ống nghe điện thoại, hỏi thành vuên của mình, là ai làm rớt những người đó, thế nhưng đều biết.

      Kỳ quái, chẳng lẽ đội Hồng có nội chiến ? Mình lên người mình tới?

      Mà lúc này, người bên trong phòng giám sát cũng loạn thành đoàn.

      Video bên trong phòng giám sát dương như có thể giám sát được mỗi góc, ngay cả chỗ các thành viên núp cũng có thể thấy toc ràng người ra vào, nhưng từ sau thành viên thứ nhất tử trận, chuyện lạ vẫn phát sinh, bọn họ thấy được hình ảnh người nọ.

      Bên trong phòng giám sát cửa bị đẩy ra, Phó Quân Hoàng mặc thân huấn luyện xoải bước tiến vào, Ngân Lang cũng mặc thân huấn luyện giống theo phía sau.

      "Huấn luyện viên!" Toàn bộ người bên trong phòng giám sát đứng lên.

      "Tình huống." Phó Quân Hoàng tới trước àn ảnh lớn nhất, giọng trầm thấp mà lại đông lạnh.

      "Hết thảy bình thường." gã binh lính mang mắt kính báo cáo, "Chỉ là ngày hôm nay đội Hồng tổn thất vô cùng thảm, hơn nữa chúng tôi bắt được bất kì hình ảnh nào của người nọ."

      Ngân Lang hơi ngẩn ra.

      bắt được bất kỳ hình ảnh nào?

      Chỗ này cứ cách trăm mét là lại có mắt theo dõi, làm sao có thể ngay cả bóng dáng người cũng thu được?

      "Biết là ai sao?" Tròng mắt sâu như cổ đàm an tĩnh rơi vào màn ảnh, Phó Quân Hoàng ngưng giọng hỏi.

      Viên mắt kiếng chần chờ lắc đầu cái.

      "Tiếp tục giám sát."

      Phó Quân Hoàng trực tiếp ngồi xuống ghế ngồi, tầm mắt nhanh chóng xem toàn bộ màn ảnh,khi thấy cái máy thu được bóng dáng thoáng qua, con ngươi thâm thuý xoẹt qua tia kinh ngạc.

      "Huấn luyện viên, toàn bộ đội Hồng tử trận." Viên mắt kiếng lúc này kinh hãi, đây rốt cuộc đều là chuyện gì xảy ra a, Ngốc Ưng ở đây làm cái gì a!

      "Đội Lam tiếp tục."

      Sau khi binh lính đeo mắt kiếng ngẩn ra, bắt đầu nhắn nhủ lệnh của Phó Quân Hoàng.

      Lúc đội trưởng đội Lam Liệp Báo nhận được lệnh, cũng là bữa, sắc mặt tốt đứng lên.

      Đội Hồng bị diệt toàn bộ, nhưng người là người của làm.....

      Có kẻ thứ ba!

      "Tất cả đều kẹp chặt cái mông cho tôi! Nếu ai làm tôi mềm nhũn, huấn luyện kết thúc tôi, tôi lấy chết!" Liệp Báo ở trong ống điện thoại đe doạ đội viên của mình.

      Liệp Báo nghĩ tới có kẻ thứ ba, thành viên còn lại tự nhiên cũng đều nghĩ tới.

      Đồng thời mỗi thành viên tận luẹc nấp bản thân, vẫn còn tìm kiếm người nguy hiểm núp trong bóng tối.

      Mà nhân viên đội Hồng mới trở về từ sân huấn luyện, vẻ mặt đen phải là rất đẹp mắt.

      " đó rốt cuộc từ đâu tới!" Người đầu tiên bị giết chết rốt cục gầm thét lên tiếng.

      toàn bộ người ở đây vốn sửa sang lại trạngbi cũng ngừng lại, ánh mắt đồng loạt nhất trí rơi vào người nhân viên vừa gầm thét kia, nhất trí :

      "Cậu mới vừa cái gì? ! nào?"

      Người nọ tiếp, "Giết chết tôi là , nếu như sai, tôi là người đầu tiên bị ấy giết chết. Tôi cũng hiểu, tôi che giấu tốt như vậy, sao ấy có thể phát ra tôi được?"

      ? !

      Vẻ mặt của mọi người càng thêm đặc sắc.

      Lúc bọn họ chết căn bản đến bóng dáng đối phương cũng chưa nhìn thấy bị người giết!

      "Súng đâu?" Vẻ mặt Ngốc Ưng cực kỳ khó coi.

      "Bị người nọ cầm , biết, lúc ấy đó dùng cây gậy để ở cổ của tôi, vẻ mặt kia giọng kia! Mọi người cũng biết quá ? Má ơi, kia ở nơi nào, đơn giản chính là có thể so với huấn luyện viên!"

      Rất tốt, xem ra nếu phải bởi vì người nọ có súng, chừng tiểu tử ngốc này cũng biết là ai làm bản thân tớt.

      mặt khác, nhìn thành viên đội Lam cũng bị giết chết giống như đội Hồng, khoé môi Phó Quân Hoangngoắc ngoắc nhận ra, đứng dậy, từ bên hông Ngân Lang rút ra cây súng lục, ngay sau đó bước nhanh ra ngoài.
      cô gái bạch dươnglinhdiep17 thích bài này.

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 23: Kích tình

      Tương tự cảnh tượng trong hoang mạc, trận gió phất qua, cuốn cát mịn mặt đất lên .

      Nhiệt khí nóng hổi bốc hơi trong khí, nhiệt độ mặt đất đủ để nướng chín trứng gà.

      Phó Quân Hoàng mặc trang phục huấn luyện đầu đội cái mũ, trong tay deo đôi bao tay, nắm cây súng lục àu đen.

      đứng ở đất bằng phẳng đó, con ngươi giống như chim ưng ngừng dò xét mặt đất tại chỗ, vững vàng mà lại mạnh mẽ, nhìn ra chút cảm giác khẩn trương nào.

      Trong tai nghe ngừng truyền đến tin tức đội viên đội Lam hi sinh, khoé môi kéo ra dộ cong thể nhận ra.

      Bảo bối của , là càng ngày càng lợi hại.

      Mà lúc này, các đội viên ở bêb trong phòng giám sát, từng người cũng hưng phấn tới cực điểm, bọn họ lâu chưa từng thấy qua huấn luyện viên tự mình động thủ, lần này là cơ hội khó có được.

      Nhìn người đàn ông màn ảnh lớn bình tĩnh tự nhiên, bọn họ chỉ lần cảm thán, hổ là người đàn ông bọn họ theo đuổi.

      Trong màn ảnh người xuất càng ngày càng nhiều, mà trong tai nghe truyền ra ngoài nhân số tử trận cũng càng ngày càng tăng.

      "Dựa vào đâu! chỗ nào là con , đây chính là quái vật có được hay !" tay Ngốc Ưng lấy cái mũ của mình xuống, cho hat giận.

      tại cả bộ đội U Linh, có người binh lính nào là chọn lọc trong cả trăm người? Người nào phải là nhân tài mũi nhọn trong mũi nhọn? Nhưng nhóm người mũi nhọn bọn họ và nhân tài đều bị người diệt, này con mẹ nó là chuyện gì!

      "Có thể chết ở tay của ấy, là phúc phận của các cậu." Vẫn đứng bên trầm mặc đột nhiên Ngân Lang lên tiếng, con ngươi vókn bình tĩnh sóng gió, lúc này lại thấm đầy cuồng nhiệt.

      thời gian khá dài tiểu thư chưa tới U Linh, lần này còn luyện tập đối kháng, binh lính giữ cửa cũng tới đây, nhóm người này cũng hai năm gần đây mới chọn lựa lên, dĩ nhiên bọn họ biết tiểu thư. i

      "Ngân Lang, cậu biết quái vật kia?" Ánh mắt Ngốc Ưng lập tức liền sáng, " kia có phải bắp thịt nữ hay , dáng dấp đặc biệt. . . . . ." Được rồi, lời phía sau được, ánh mắt Ngân Lang quá dọa người .

      "Nhớ, cấp dạy trước mặt, tận lực câm miệng." Nếu , đại khái ngay cả bản thân chết thế nào cũng biết.

      Ngốc Ưng bị có chút giải thích được, cũng ngay khi còn nghi ngờ, chung quanh truyền đến trận tiếng quát khẽ, ngay sau đó là trận tiếng hút khí!

      Ngốc Ưng vội vàng nhìn lại về phía màn ảnh, trong màn ảnh còn bóng dáng bất luận kẻ nào, trừ thành viên đội Lam lục tục xuống từ sân huấn luyện đất, cho nên tìm được bóng dáng huấn luyện viên!
      "Chuyện gì xảy ra?" Ngốc Ưng lôi kéo lính quèn gần nhất hỏi.

      "Quá tà rồi! Mới vừa rồi huấn luyện viên còn đứng ở tại chỗ này, liền hoảng hốt, bóng dáng huấn luyện viên thấy tăm hơi, tất cả máy theo dõi cũng xoay vòng vo ba trăm sáu mươi độ lần, vẫn tìm được bóng dáng huấn luyện viên." Quá dọa người , cái này giống như biến mất tring khí vậy.

      Tầm mắt vẫn luôn quan sát màn ảnh, vẻ mặt cũng kích động lên.

      Mà ở chỗ khác, chỗ cây cối phi thường tốt, có ngăn che nguỵ trang đơn giản mà ở dưới kia, An Nhiên thích ý nằm ở chỗ này, vẻ mặt nhìn như có chút nhàm chán.

      nghĩ tới, người trong bộ đội của lão soái ca lịch như vậy, chân chính lag nhóm bằng nhóm à.

      Răng rắc ——

      Tiếng bước chân khe khẽ, phản xạ có điều kiện , An Nhiên nắm súng bắn tỉa muốn chống lại, vậy mà đối phương còn nhanh hơn từng bước đặt ở người của , tháo súng trong tay xuống!

      Hơi thở lạnh lùng, mùi hương quen thuộc.

      Thân kinh toàn thân vốn căng thẳng lập tức liền thư giản, An Nhiên cũng quay đầu, khoé môi giương lên nụ cười, "Sao lại tìm tới đây? ưa em khi dễ đám nhóc kia?

      Ném súng qua bên, tháo bao tay da xuống, con ngươi người đàn ông thâm thuý, tay hơi lạnh quay mặt về pjía mình, trước ánh mắt nghi hoặc của , hôn lên môi của .

      Sau chốc lát kinh ngạc, tròng mắt An Nhiên khép hờ, từ từ đáp lại vội vàng hôn.

      An Nhiên là nằm mặt đất , nghiêng đầu cùng hôn, tư thế cũng hơn gì, chân mày của mới vừa nhíu lên, cánh tay liền choàng bên hông, lăn vòng, vị trí hai người điên đảo.

      nằm người của , mà tay của , choàn ở hông của , tay khác khẽ vuốt mặt của .

      Môi của có chút sưng đỏ, hầu kết của Phó Quân Hoàng tự chủ được chuyển động mấy cái, "Bảo bối, em rất lợi hại."

      An Nhiên nằm ở người của , mà cách bọn họ ba thước cây cao, máy theo dõi chuyển động phía , chẳng qua máy theo dõi kia, chỉ có thể thấy mảnh lục ấm, bóng dáng của hai người cũng thấy được.

      "Em là do chính dạy dỗ đấy." cố kỵ gì , cả người dính vào người của , nằm mặt đất, con ngươi dịu dàng nhìn thiếu nữ đặt cằm ngực mình.

      Kể từ sau chuyện sáu năm trước, bảo bối của bắt đầu thường xuyên xuất ở bộ đội, giống như chiến sĩ trời sinh, năng lực học tập còn tốt hơn lúc , phản điều tra năng lực xũng làm thán phục thôi.

      lâu ôm giống như vậy, thời điểm lần đầu tiên kinh nguyệt của tới, n phòng ngủ với , mặc dù đối với chuyện đó rất hài lòng, nhưng sợ vui, cũng chỉ có thể thỏa hiệp, mà cũng từ đó trở , bọn họ rất ít giống như bây giờ.

      Chung quanh là gió thổi động lá cây phát ra tiếng ào ào.

      "Lão Soái ca, , nếu đám người thủ hạ kia của thấy dáng vẻ bây giờ, bọn họ có thể đâm mù mắt bản thân hay ?" Ngón tay trắng nõn vẽ vòng tròn vòm ngực bền chắc, cười nhạt.

      ngực tê dại làm vẻ mặt Phó Quân Hoàng có chút cứng ngắc, tay cầm tay An Nhiên trong lòng bàn tay mình, giọng có hơi trầm thấp:

      "Đừng làm rộn."

      An Nhiên cười vui vẻ hơn , "Lão Soái ca, tại em đặc biệt muốn hôn , làm sao bây giờ?"

      Con ngươi thâm thuý hơi giật mình, ngay sau đó tay trực tiếp đè xuống đầu của , tiến lên đón, ngậm múi môi mềm mại kia vào trong, Phó Quân Hoàng phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.

      Cứ như vậy là tốt rồi, cả đời này muốn nhiều lắm, chỉ cần mình là tốt rồi.

      người là , là đủ.

      giống như thường ngày, hôn rất nghiêm túc, tay đàng hoàng đặt ở hông của , chẳng qua trừ thỉnh thoảng ma sát bên ngoài, cũng có động tác khác.

      Lỗ chân lông toàn thân cũng thư giãn ra, người là cảm giác từ trước tới nay chưa từng cảm nhận qua, là hoàn toàn xa lạ .

      An Nhiên chỉ cảm thấy nhiệt độ phía dưới bản thân càng ngày càng cao, mà người của giống như như có cái gì nóng áp lên, nhanh chóng đứng dậy, trong nháy mắt đứng sang bên, khi ánh mắt nghi hoặc ho lên tiếng.

      "cái kia, lão Soái ca, hay là trước cầm giữ tốt."

      Phó Quân Hoàng tiếp tục nhìn .

      An Nhiên có loại xúc động muốn đỡ trán, khi ánh.mắt của nhìn xuống phía dưới bụng , "Lão Soái ca, nếy trước tiên giải quyết chút? Nếu như bây giờ được, nếu , em giúp chút?"

      Vốn nghi ngờ con ngươi ngột nhiên tỏa sáng, cứ như vậy cực kỳ tinh khiết nhìn , cười, "Được. Em giúp ."

      câu , Nụ cười mặt An Nhiên cứng lại.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :