1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ - Tĩnh Mặc Thành Kiển (91) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 13: Người tổn thương ấy, chắc chắn phải chết!

      Long Tam nhìn chằm chằm An Nhiên lâu, vậy mà trong đầu của vẫn có chút hình ảnh nào về .

      "Vị tiểu thư này, Long Tam tôi.... ....."

      'Ba......!'

      Chiếc roi chuẩn xác quất vầ mặt , trong nháy mắt, vết máu nở rộ ở mặt .

      Mặt Lãnh hạo chút biểu cảm thu hồi roi, sắc mặt bất động nhìn thẳng phía trước.

      Trong lòng Lam Nhược Khê cho khen ngợi, Chính Thái nhà rất đẹp trai.

      "Ở trước mặt quân chủ, phải ít nhảm, thể láo, nết , rút roi ra chết người." Hai tay Lam Nhược Khê ôm ngực đứng bên cạnh Lãnh Hạo, vẻ mặt nhìn như nghiêm túc .

      biết Lãnh Hạo cố ý hay vô tình, cái vết roi kia quất đúng vào vết thương mặt vốn thành sẹo của Long Tam, máu từ mắt chảy xuống, khiến con mắt trái của phải nhắm lại, mà con mắt khác đầy dáng vẻ dữ tợn, lại càng ràng hơn.

      Tốt nhất bọn họ nên giết , nếu chờ ra ngoài, để cho những người này sống bằng chết!

      "A....... Xem ra, quý nhân của chúng ta hay quên chuyện là Long quên mất loại nhân vật như chúng ta rồi!"

      gương mặt đau nhức làm Long Tam mở miệng cũng khó khăn, đối với trước mắt này, có bất kì ấn tượng.

      Khóe môi An Nhiên khẽ nhếch, trong con ngươi chút nhiệt độ xoẹt qua tia ngoan lệ, hơi khoát tay, người vẫn chờ ở ngoài cửa lập tức tiến vào, người trong đó trong tay cầm cái khay, khay để con dao găm cái chén lớn bằng thủy tinh.

      Lam Nhược Khê nhìn, ánh mắt cũng bắt đầu sáng lên, còn chưa từng thấy quân chủ phát giận lớn như vậy, ôi chao tự mình động thủ.

      Lãnh Hạo vẫn luôn nhúc nhích, mặc cho người con đứng ở bên cạnh mình, cơ thể lắc tới lắc lui, khi nhịn được mà nghiêng mặt nhìn lại, nhất thời sửng sốt.

      Lam Nhược Khê vui vẻ, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt thứ hai mặt Lãnh Hạo, hướng về phía nghiêng người cười tiếng, "Thế nào, bị chị đây mê hoặc rồi hả? phải biết, chị đây thế nhưng......"

      "Lông mi rớt." Lãnh Hạo chút khách khí cắt đứt Lam Nhược Khê tự luyến, rồi sau đó kéo cánh tay quàng tay ra, lui về phía sau mấy bước, vẫn như cũ đứng nghiêm ở nơi cách An Nhiên xa.

      " là họ với trứng thối!" Lam Nhược Khê chỉ ngón tay về phía Lãnh Hạo.

      Lãnh Hạo hoàn toàn làm như nhìn thấy.

      Đối với chuyện của hai người này, An Nhiên hoàn toàn làm như nhìn thấy, vòng quanh bên người Long Tam, nhìn cơ thể chật vật chịu nổi, giọng bình tĩnh giống người bình thường chậm rãi vang lên bên trong phòng thẩm vấn này:

      "Long Tam, ngươi quên mất, vậy để tôi giúp ngươi nhớ lại ."

      Vừa , An Nhiên vừa cầm con dao găm phản chiếu ánh sáng lạnh từ khay lên, lúc Long Tam còn kịp phản ứng, cổ tay của liền truyền đến trận đau đớn kịch liệt!

      Tay của bị trói vào cái ghế ở sau lưng, nhìn thấy tình huống ở cổ tay, chỉ có thể cảm nhận được đau đớn kịch liệt cùng với lượng máu lớn ngừng trào ra từ cơ thể.

      "Nhận tốt lắm, cũng thể lãng phí máu của Long Tam chúng ta." An Nhiên lượn quay trở lại trước người Long Tam, trong tay còn cầm con dao găm kia.

      Lãnh Hạo cắm roi ở bên hông bản thân, ngay sau đó bước lên trước Lam Nhược Khê bước, cầm cái bình từ khay lên, rồi ở sau lưng Long Tam cắt xong đó, cho máu của , toàn bộ chảy vào trong bình.

      Sống dao lạnh như băng dính vào mặt Long Tam, An Nhiên nhìn khoảng cách, gằn từng chữ : "Long Tam, lúc này, ngươi nghĩ ra chưa? Hử?"

      Long Tam có chút hôn mê, nhưng việc làm đối với làm sao có thẻ quen thuộc? Thủ đoạn này chỉ làm đúng lần, là nhằm vào Phó Quân Hoàng năm đó mà làm, như vậy, này, này.... .....

      Bỗng nhiên Long Tam ngẩng đầu, con ngươi đỏ ngầu đầy khiếp sợ, " là đứa bé năm đó!"

      Sống dao vẫn ở gương mặt rời , bỗng nhiên An Nhiên xoay người, ngay sau đó ngồi vào ghế sớm được chuẩn bị cho , con dao chém sắt như chém bùn bị vứt qua bên, cầm khăn tay sạch , sau đó tùy tiện lau tay, khuôn mặt nhìn như lạnh nhạt kia dường như ngưng kết tầng sương lạnh.

      "Xem ra, ngươi nghĩ ra!" An Nhiên lạnh lùng cười tiếng, "Thời gian của tôi cũng nhiều, dùng thời gian ngắn nhất hết những gì ngươi biết ra cho tôi biết, nếu , tôi khó có thể đảm bảo được con của ngươi và người phụ nữ của ngươi, có thể bình an vô ." bao lâu nữa, Quân Hoàng tỉnh.

      Mất máu quá nhiều nên bộ não Long Tam hôn mê lợi hại, mà sau khi nghe được lời của Phó An Nhiên, lập tức đầu óc của liền rối loạn.

      "... thể nào...." sớm đưa vợ và con của mình ra nước ngoài, thẻ tìm được bọn họ, đay là ta muốn moi lời của .

      "Tiểu Tứ." An Nhiên nhàn nhạt .

      Lãnh Hạo lấy điện thoại di động ra, bấm dãy số, ngay sau đó nhấn nút gọi , bên kia vừa vang lên tiếng liền truyền đến giọng non nớt của đứa trẻ:

      "Ba, chừng nào ba mới đến đón chúng ta về nhà? Chú nơi này , ba trở lại đón chúng ta về nhà."

      "Tiểu Vũ, ba....." Lời của vẫn chưa hết, Lãnh Hạo liền quả quyết cúp điện thoại di động.

      tay An Nhiên chống lên tay ghế vịn, đầu dựa ở phía , con ngươi lạnh lẽo rơi vào người Long Tam, "Thời gian của tôi nhiều lắm, Long Tam, đạo lí tai họa bằng người nhà tôi còn hiểu được, chuyện năm đó, bất kể từ góc độ nào, chỉ cần cho tôi biết, người sau lưng là ai, tôi bỏ qua cho con và vợ của ."

      Long Tam biết lần này bản thân chốn thoát, nghĩ tới, năm đó cả người Phó Quân Hoàng gần như khô hết máu lại chết, càng nghĩ đến, gầy yếu chịu nổi kích năm đó, chỉ vẻn vẹn sáu năm ngắn ngủi, lớn mạnh như thế.

      "Tôi....."

      "Người tổn thương ấy, nhất định phải chết." An Nhiên trực tiếp cắt đứt lời của , "Còn lại phút, có thể lựa chọn , tôi cho người nhà xuống đoàn viên với ."

      Lập tức Long Tam liền luống cuống, nghĩ tới ngày thứ tư trở lại đế đô, liền gặp nạn.

      Toàn bộ vợ con của , nếu như mình có thể đổi lấy cuộc sống an ổn ngày sau, cũng tốt.

      "Người đứng sau rốt cuộc là ai tôi biết, người liên lạc với tôi lúc ấy là có biệt danh Cáo Lông Đỏ."

      "Người thu gom máu cũng là Cáo Lông Đỏ sao, các người lấy máu của ấy làm cái gì?" An Nhiên hơi cau mày.

      "Phải, lúc ấy người nọ ở bên ngoài, ra ngoài tôi liền giao bình máu vào trong tay ta, chỉ là rốt cuộc bọn họ lấy vật kia làm cái gì, tôi cũng biết, tôi biết!"

      "Nếu như còn giấu diếm cái gì khác....." Hai tay Lam Nhược Khê khoanh trước ngực nhìn , cười lạnh.

      " có, có, Phó tiểu thư, toi cầu xin bỏ qua cho người nhà của tôi, cái gì bọn họ cũng biết, tôi......"

      An Nhiên mắt lạnh nhìn , khóe môi nhếch lên lạnh như băng, "Dĩ nhiên tôi đụng đến bọn họ." Chẳng qua, người khác có đụng hay , cũng biết.

      Bỗng nhiên, bên hông truyền đến hồi tiếng chuông.

      Sắc mặt An Nhiên lên tia khẩn trương dễ phát giác, tầm mắt quét vòng quanh mọi người, sau khi xác định người nào dám há mồm lung tung, rồi mới nhận điện thoại.

      " dậy rồi sao?" Giọng của nhàn nhạt hoàn toàn lãnh giống vừa rồi, ngược lại mang theo chút ấm áp nhàn nhạt.

      "Ừ, thấy em." Bên kia truyền đến giọng đặc biệt hơi khàn khàn của Phó Quân Hoàng , mà trong giọng kia mang theo tia bất mãn.

      Long Tam thấy An Nhiên nghe điện thoại, cho là Phó gia liên hệ với , lúc muốn hét to, Lãnh Hạo tay lanh mắt lẹ tiến lên, cực kì dễ dàng trực tiếp làm trật quai hàm! Trong nháy mắt, bộ mặt Long Tam thống khổ.

      An Nhiên mắt lạnh nhìn Long Tam, mặt cũng dịu dàng khoogn giống :

      "Nơi này có chút chuyện làm chậm trễ, lập tức trở về, cứ nghỉ ngơi trước."

      "Được. Chờ em." cũng thêm gì nữa, lưu loát cúp điện thoại.

      Cúp điện thoại, An Nhiên dẫn theo người hướng về phía Lam Nhược Khê :

      " nên để chết quá dễ dàng."

      vất vả làm làm lại lông mi măt mới được, Lam Nhược Khê hướng về phía cười mị tiếng, "Tôi làm việc quân chủ còn lo lắng sao?"

      An Nhiên cũng thêm gì nữa, nếu như trở về chậm, bên Quân Hoàng nghi ngờ.

      Mà lúc này, bên trong phòng bệnh của Phó Quân Hoàng, trong tay cầm điện thoại di động, đúng lúc màn hình điện thoại di động báo tin nhắn, tin nhắn viết:

      'Ông chủ, Long Tam mất tích.'

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 14: Tiểu Ôn Noãn

      Lúc An Nhiên đến bệnh viện, là gần giờ sau đó, xách theo hộp đựng thức ăn, vội vàng đẩy cửa ra, "A, đường có chút việc làm trễ nãi, chúng ta....."

      Nghênh đón đám người mặc quần áo màu đậm ánh mắt nghi hoặc.

      An Nhiên ràng phát , dường như bản thân nhằm phòng.

      AN Nhiên cũng thấy người nằm tên giường là ai, cười cười xin lỗi, "Xin lỗi, nhầm phòng." xong, trực tiếp ra khỏi phòng.

      ra khỏi cửa nhìn về phía, quả nhiên nhầm phòng.

      Lúc An Nhiên đẩy cửa phòng bệnh tiến vào, Phó Quân Hoàng đagn ngồi dựa vào đầu giường, trong tay cầm cuốn Đồng thoại Green trước kia xem.

      Vốn trong lòng có chút buồn cười, lập tức liền cảm thấy ấm áp bao trùm.

      Nghe được tiếng mở cửa, Phó Quân Hoàng ngẩng đầu, con ngươi sâu thẳm như đầm nước nhìn về phía , trong con ngươi là mảnh dịu dàng.

      "Chờ lâu rồi sao?" An Nhiên đặt hộp đựng thức ăn cầm trong tay lên khay trà, ngay sau đó giường ngồi được hạ xuống.

      Đồng thoại Green để ở bên, Phó Quân Hoàng hơi khom người, tay ôm Phó An Nhiên vào lòng, nhàng để cằm đỉnh đầu , giọng nhàng vang lên bên trong gian phòng:

      " lâu, chỉ cần em có thể là được rồi."

      Đáy lòng càng thêm mềm mại, khóe môi hơi nhếch lên, hai tay vốn buông xuống bên người cũng vòng tại bên hông của , nhích lại gần trong ngực , tròng mắt khép hờ, hô hấp nhàng chậm chạp.

      hiểu ý của , hẳng đến khi đến mới thôi, vẫn ở tại chỗ này, bất động , vẫn chờ.

      Cứ như vậy, là tốt rồi.

      muốn cuộc sống rất đơn giản, chỉ cần có bên cạnh,là tốt rồi.

      "Sau này để chờ quá lâu." Sau khi từ Vô xá ra ngoài, liền đến nhà hàng có dang tiếng khoogn tệ ở đế đô, lấy chút thức ăn, ở chỗ này, lại lãng phí chút thời gian.

      " sao." chờ là tốt rồi, " vội."

      An Nhiên áp mặt vào trong ngực , nghe tiếng tim đập trầm ổn có lực, thình thịch, thình thịch.... ... chưa từng cảm giác qua, tiếng tim đâph của người, cũng có thể dễ nghe như vậy.

      Đột nhiên An Nhiên nhớ tới lúc luống cuống chờ ở bên ngoài phòng giải phẫu, ràng ngẩng đầu lên,vẻ mặt cực kì nghiêm túc nhìn :

      "Quân Hoàng, em hỏi lần này làm nhiệm vụ gì, nhưng phải cho em, tại sao bị thương?"

      biết năng lực của , người bình thường gây thương tổn được cho , tính cảnh giác và độ nhạy bén của , ở đời này, dường như ai bằng, vậy mà , suýt chút nữa mất mạng?

      Trong những ngày qua, có thời gian tốt để hỏi , tại nhất định phải hỏi ràng.

      Tay hơi lạnh đặt lông mày nhíu lại của , nhàng vỗ về, muốn xoa lông mày, giọng của rất chậm, rất , : "Bảo bối, sao."

      cho .

      An Nhiên cũng có ý định tiếp tục thăm dò, Phó Quân Hoàng tính chuyện, có người nào có thể hỏi ra.

      Chỉ là, đây là lần đầu tiên có điều giấu giếm .

      " cần khoogn vui." Khớp xương ngón cái ràng vẫn hoạt động giữa hai mắt của , " Phải vui vẻ, vui vẻ. Mệt mỏi, ."

      "Ừ, em biết." vẫn luôn ở đây.

      An Nhiên chỉ lần suy nghĩ, ý nghĩa trọng sinh rốt cuộc là vì cái gì. Là báo thù sao? Đoạt lại Tần gia từ trong tay Diêm Tử Diệp lần nữa? Sau đó giết Diêm Tử Diệp? Hay là chân chính lĩnh hội cuộc sống của đứa trẻ bình thường nên có?

      Sau lại nghĩ, đều phải, lần này trọng sinh, chỉ vì gặp .

      Sau khi sống lại, đầu tiên có thể gặp người này, đối với , là may mắn ra sao.

      "Bảo bối, quên hết những chuyện vui, nhớ chuyện vui vẻ là tốt rồi, mọi chuyện, có ." Giọng của Phó Quân Hoàng càng em ái hơn, mà giọng dịu dàng này, đối với Phó An Nhiên mà , cũng là an tâm dị thường.

      "AN Nhiên hơi giật mình, con ngươi xoẹt qua tia kinh ngạc.

      cũng biết?

      , thể nào, bình thường đều ở trong quân đội, chuyện của , thể nào biết.

      "Được. Em nhớ." như thế nào, chính là cái đó .

      Chỉ là, chuyện sáu năm trước, nhất định phải làm ra cái kết. Mà Long Tam, chỉ là bắt đầu mà thôi.

      Người thương tổn , làm sao có thể bỏ qua?

      Cáo Lông Đỏ?

      tự nhận là người của Phó Quân Hoàng, hề tính toán có bất kì tiếp xúc gì với Tần gia lần nữa, chỉ là nghĩ tới, tìm Tần gia , ngược lại người của Tần gia tìm tới cửa.

      Cáo Lông Đỏ, đường chúa Xích Huyết Tần gia.

      *

      Phó Quận Hoàng cũng ở bệnh viện bao lâu, ở bệnh viện đến ngày thứ bảy, xuất viện.

      Phó Quân Hoàng cầu xuất viện là ý nghĩ tạm thời, vì vậy cũng có người đến đón, trừ An Nhiên bên cạnh , cũng khoogn có thêm bất kì người nào.

      An Nhiên kéo cánh tay Phó Quân Hoàng, vẻ mặt tự chủ được có chút khẩn trương, đối với , bảy ngyaf ra viện quả có chút quá sớm.

      chịu được giày vò , mà cũng gì, chỉ nhìn , cặp mắt sâu thẳm như hồ nước, làm khong cách nào cự tuyệt.

      như thế, chỗ nào có chút tâm tư giống Tần gia năm đó cõi oai phong xã hội? khi đó, lòng dạ độc ác ra sao.

      bây giờ, lại bới vì ánh mắt liền bại trận, nếu cho người khác nghe, còn phải làm người ta cười đến rụng răng?

      Gương mặt Phó Quân Hoàng vẫn nghiêm túc như cũ, chỉ là cặp mắt thâm thúy giống như đêm tối tràn đầy cảm giác ấm áp tươi cười, thích để ý cẩn thận như vậy, như vậy, làm có cảm giác rất quan trọng.

      Chỉ cần đối với , là quan trọng, là đủ rồi.

      nhiên vẫn còn nhớ trước khi rời , bác sĩ với những điều kiêng kị, vốn sắc mặt lạnh nhạt, lúc này là mảnh rối rắm.

      Đột nhiên, báng dáng chạy vội nhanh chóng chạy về phía bọn họ, trước lúc An Nhiên phục hồi lại tinh thần, người nọ cẩn thận lên đụng phải!

      Tốc độ của người nọ quá nhanh, lực đạo đụng vào người An Nhiên rất mạnh, nếu như phải có Phó Quân Hoàng ở bên người ổn đinh , có lẽ tại ngã mặt đất.

      "A, a, xin lỗi xin lỗi." dụng vào Phó An Nhiên là nữ sinh tóc dài nhìn dáng vẻ ta giống như rất , ta mặt mày áy náy nhìn An Nhiên, ngừng xin lỗi.

      Phó Quân Hoàng cau mày, xem xét AN Nhiên, tỉ mỉ nhìn tới nhìn lui ở người lần, sau khi xác định khoogn có chuyện gì, con ngươi lạnh lùng nhìn về phía nữ sinh mới vừa rồi ngừng lời xin lỗi.

      Có lẽ ánh mắt của Phó Quân Hoàng quá lạnh, tiếng áy náy ngày càng ít, "Tôi....... Tôi phải cố ý, tôi......"

      An Nhiên giơ tay lên trực tiếp cắt đứt lời muốn tiếp của ta, cả người đều dựa vào trong ngực Phó Quân Hoàng, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn người nữ sinh, khóe môi lộ ra độ cong , làm trong lòng nữ sinh cũng run rẩy.

      xem, nghĩ tới nhanh như vậy tới đây.

      Trong lòng An Nhiên cười lạnh, vẻ mặt cũng nhàn nhạt, "Sau này chú ý chút là được rồi."

      Nữ sinh kia giống như bị ánh mắt của Phó Quân Hoàng làm sợ hãi, hung hăng hướng về phía Phó An Nhiên gật đầu.

      "Đúng, xin lỗi!"

      " thôi." An Nhiên để ý tới nữ sinh kia nữa, trực tiếp xoay người, khoác lên cánh tay Phó Quân Hoàng, rời .

      Phó Quân Hoàng cũng thêm gì, cái tay còn lại cực kì tự nhiên ôm hông , dáng vẻ rất cẩn thận che chở , người ngoài nhìn bóng dáng của hai người, chính là đôi nhau nhiều năm.

      Nữ sinh vẫn đứng tại chỗ, cho đến khi thấy hai người ra khỏi cửa chính bệnh viện, mặt thấy áy náy và sợ hãi, thay vào đó là gương mặt đông lạnh.

      ta đột nhiên xoay người, chạy về phía phòng bệnh.

      Trực tiếp chạy lên tầng chỗ ở phòng bệnh trước đó của An nhiên và Phó Quân Hoàng, đẩy cửa phòng bệnh bên cạnh phòng của Phó Quân Hoàng lúc đầu ra, vào, vẻ mặt nóng nảy, mà lúc ta nhìn thấy người đàn ông ngồi giường bênh, trái tim ta lập tức mềm mại, trong con ngươi của ta xoẹt qua tia cuồng nhiệt khó có thể nhận ra, ta chậm rãi quỳ xuống trước cửa sổ, nắm tay của người đàn ông:

      "Diêm ca ca, may là sao."

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 15: Diêm Tử Diệp

      Người đàn ông ngồi giường hé ra khuôn mặt u, lông mi dài, đôi mắt đào hoa mê người, trong con ngươi tràn đầy lạnh lẽo, sống mũi cao thẳng, cằm dưới tinh tế, môi mỏng , người đàn ông chính là môn chủ tại của Tần gia, Diêm Tử Diệp.

      Diêm Tử Diệp rút tay từ trong tay ra, nhìn ánh mắt đau thương của nữ sinh, hờ hững cởi Bạch Thủ Sáo tay xuống, ném qua bên, ngay sau đó thuận tay lấy ra cái bao tay trắng tinh từ trong túi áo, đeo lên.

      "Đứng lên." Tầm mắt lạnh nhạt, là hoàn toàn coi thường.

      "Diêm ca ca, em......."

      "Kiều Tử Du." Trong con ngươi băng hàn tràn đầy vô tình.

      " xin lỗi môn chủ, là thuộc hạ." Sắc mặt Kiều Tử Du càng trắng, lông mi dài cong hơi run rẩy mấy cái, hốc mắt hàm chưa đầy nuwocs mắt ủy khuất, hơi lui về phía sau, hai chân vẫn quỳ đất như cũ, cắn môi dưới, giọng nghẹn ngào.

      "Tần gia Kiều Tử Du, biết tại sao rơi nước mắt." Giọng của DIêm Tử Diệp vĩnh viễn đều chậm rãi mà lại lạnh lùng, có chút nhiệt độ nào, giọng chút dao động, vậy mà chính như thế, lại làm vô số người gan góc, bị kinh hãi.

      Kiều Tử Du hít sâu hơi, che dấu nước mắt, rồi sau đó đứng dậy, mặt bình tĩnh khoogn chút sóng gió, ngay cả ánh mắt thay đổi.

      "Môn chủ, Kiều Tử Du vĩnh viễn là Kiều Tử Du mà môn chủ tín nhiệm."

      " ra ngoài." Giọng của Diêm Tử Diệp mang theo uy nghiêm làm người khác cách nào làm trái.

      Sắc mặt Kiều Tử Du nháy mắt tái nhợt, chỉ là cơ thể của vẫn thẳng tắp như cũ.

      Tần gia , cho dù trước mặt là cường địch mạnh hơn nữa, cho dù là bản thân yếu đuối hơn nữa cũng phải ưỡn thẳng lưng, thể khí thế của mình, giết chết nhuệ khí của đối phương!

      Kiều Tử Du cũng lập tức rời , nhìn người dựa vào đầu giường, tròng mắt của Diêm Tử Diệp khép hờ, môi mở ra, lúc muốn gì đó, nhưng lại khép lại.

      Hít hơi sâu, cuối cùng vẫn hỏi ra, "Môn chủ, Tần gia ấy..."

      "Cút." Huyết mâu (con ngươi máu) ràng mở ra, ánh mắt giống như ác ma bắt thẳng đến người Kiều Tử Du, " muốn chết, liền cút!"

      Kiều Tử Du kinh hãi bị dọa lùi mấy bước, lưng vẫn thẳng tắp như cũ, " Vậy, môn chủ nghỉ ngơi tốt."

      ra , ta còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, sao lại bị thương, là bị ai lmf bị thương, ta còn muốn hỏi, có phải có tin tức của Tần gia , năm đó sau khi phi cơ của Tần gia nổ tung, thời điểm tất cả mọi người đều cho là Tần gia chết, chỉ có giống như người điên tìm kiếm tin tức của Tần gia khắp thế giới.

      Diêm Tử Diệp khi đó, khác gì người điên.

      tại nhớ tới chuyện mười năm trước, đáy lòng Kiều Tử Du vẫn còn sợ.

      Chần chờ liếc mắt nhìn cửa phòng đóng chặt sau lưng, ánh mắt hơi híp lại, trong lòng thở dài tiếng, rồi mới cất bước rời .

      Lúc này bên trong phòng bệnh Diêm Tử Diệp nằm ngửa ở giường, ánh mắt cũng nhắm lại, vẫn cứ mở như vậy, nhìn trần nhà màu trắng.

      'Đường chủ! Tần gia rồi!'

      Trái tim giống như bị cái gì bóp mạnh, đau đến nỗi làm suýt chút nữa hô hấp nổi.

      Diêm Tử Diệp khổ sở co người lại chỗ, vùi đầu vào trong ngực bản thân, giọng khàn khàn lại mơ hồ vang lên bên trong phòng bệnh này, giọng rất , làm người ta rất khó nghe .

      Lắng tai nghe, từng tiếng bất lực giống như ủy khuất, lặp lại vô số lần.

      Gia.... ....

      Tần gia.... ....

      Bên này, thời điểm An Nhiên đưa Phó Quân Hoàng trở lại Phó gia, làm người Phó gia hoảng sợ, duy chỉ có ông cụ nhặt gậy của mình lên, hướng về phía Phó Quân Hoàng trút giận hồi.

      "Cứ như vậy vết thương mà rách ra, nằm viện lâu như vậy hoàn toàn vô ích? Đơn giản chính là vứt mặt mũi Phó gia ta!"



      An Nhiên tay bảo hộ Phó Quân Hoàng ở phia sau mình, ánh mắt hết sức bất mãn, mà nhiều hơn là cười nhạt tiếng.

      "Cụ, là ai cả ngày bảo dì bảo mẫu hầm canh làm cháo? Là ai cả ngày khẩn trương tìm bạn cũ tới giúp tay?"

      Mặt ông cụ liền nén được giận, giơ quải côn trong tay cũng run rẩy mấy lần, "Con nhóc xấu xa, con là ai à? A! cho cụ biết! Cụ phải thu thập !"

      Trong con ngươi thâm thúy xoẹt qua tia ấm áp, tầm mắt rơi vào mặt cười khanh khách kia, con ngươi nháy mắt mềm mại hơn.

      "Cơ thể sao rồi chứ? Bác sĩ cho phép trở về nhà sao?" Từ Tĩnh Ngưng dép liền chạy ra ngoài, gương mặt của bà khẩn trương.

      Phó Quân Hoàng vốn muốn lắc đầu liền dừng lại, rồi sau đó giọng khô khốc nhàn nhạt vang lên, " sao."

      "Mẹ, bên kia bác sĩ sao." AN Nhiên lôi kéo tay Phó Quân Hoàng, chờ hồi đáp.

      Nhớ ngày đó, bởi vì nguyên nhân là con của Phó Quân Hoàng, đều gọi ông cụ và Phó Văn Thắng là cụ và ông nội, nhưng đến lượt Từ Tĩnh Ngưng này, bà lải nhải chịu cho gọi bà nội, hơn nữa cầu gọi mẹ giống Phó Quân Hoàng, cũng phản đối, cũng liền gọi theo.

      Từ Tĩnh Ngưng tỉ mỉ đánh giá Phó Quân Hoàng, sau khi xác định quả sao, mới ngừng, "Như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt."

      Đối với đứa con lớn này của bà, bà vẫn luôn om cảm giác mắc nợ trong lòng, chỉ bởi vì khi còn bé ở bên cạnh chăm sóc , càng bởi vì năm sáu tuổi, bởi vì có thiên phú khác hẳn với người thường, bị người phía cấp đưa tới quân đội.

      Phó Quân Hoàng, có tuổi thơ.

      Tuổi thơ của vĩnh viễn là súng máy đại pháo và các loại chiêu thức trí mạng, bị người cố ý bồi dưỡng thành vũ khí hình người.

      Cho đến năm mười hai tuổi, lần đầu tiên nhận nhiệm vụ, sau khi hoàn toàn mất bóng dáng, bà mới ràng tỉnh ngộ lại, bản thân đối với đứa bé này, rốt cuộc mắc nợ bao nhiêu.

      Nhưng may, may là sau lại trở lại, nhưng sau khi trở lại càng thêm máu lạnh, cũng càng thêm thờ ơ.

      Bọn họ hỏi trong ba năm nay nơi nào, ngay cả việc tiến hành cuộc trao đổi đơn giản với , đói với bọn họ mà , cũng trở thành chuyện cực kỳ khó khăn.

      Mặc dù hết sức tôn kính đối với bọn họ, hết sức kính trọng, nhưng trừ những cái này, còn gì khác.

      Mấy người bọn họ, bây giờ đối với , bất quá là đám người nhà có cũng được có cũng sao, đối với bọn họ có bất kì tình cảm gì nhiều, trừ , đứa trẻ được chính mang về đó, đặt tên cho là An Nhiên, muốn bảo hộ bình yên cả đời.

      Khi đó Từ Tĩnh Ngưng cũng biết, địa vị của bọn họ trong cảm nhận của , sánh bằng đứa bé mang từ bên ngoài về.

      Gian phòng của An Nhiên ở cách vách phòng của Phó Quân Hoàng, ban đầu lúc Phó Quân Hoàng mang theo An Nhiên trở lại Phó gia, hỏi qua bất luận ý kiến ai, trực tiếp dẫn An Nhiên phòng của bản thân, ở cùng nhau ba năm, khi Phó An Nhiên bảy tuổi, Từ Tĩnh Ngưng nhìn nổi, mới dọn dẹp gian phòng cách vách phòng Phó Quân Hoàng, làm phòng ngủ cho An Nhiên.

      Nhưng mà như thế, Phó Quân Hoàng cũng cau mày mất mấy ngày.

      Ngày thứ hai Phó Quân Hoàng trở về bộ đội trình diện, báo cáo của còn chưa làm, là trở về làm báo cáo .

      Phó Quân Hoàng , Phó An Nhiên cũng trở về Ngân Dực học.

      Vậy mà An Nhiên mới bước xuống từ chiếc Mercedes-benz khiêm tốn, có ít học sinh chỉ chỉ chõ chõ về phía , cho dù An Nhiên lạnh nhạt cũng khỏi cau mày.

      Cho đến khi An Nhiên trở lại lớp bảy, lúc ánh mắt nghi hoặc của mọi người nhìn lại, lông mày AN Nhiên càng nhíu chặt, cho đến khi nữ sinh hấp tấp chạy vọt tới trước mặt , vung tay , giọng kinh ngạc hỏi:

      "Phó An Nhiên, tất cả người của Kim gia đều chết, chuyện này có phải làm hay ?"


      Hết chương 15

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 16: xảy ra chuyện!

      Phòng học vốn ồn ào trong nháy mắt yên tĩnh lại.

      Ánh mát mọi người đehìn về phía bóng dáng hơi cau mày kia.

      Đối với vẫn đề này bọn họ vẫn luôn giấu trong lòng, cũng dám hỏi.

      Đêm qua, thi thể của Kim Duy Hi được người ta phát ở khu A sân trường Ngân Dực, tử trạng (tình trạng thi thể) thê thảm, nét mặt ta hoàn toàn vặn vẹo, quần áo rách nát, trước khi chết, ràng ta bị người lăng nhục qua.

      Ngya trước đó vài ngày Kim thức địa sản liền tuyên bố phá sản, chủ tịch của Kim thức địa sản biến mất thấy, Kim Duy Hi cũn theo đó biến mất ở Ngân Dực.

      Mới đầu bọn họ cũng để ở trong lòng, càng đem chuyện này liên tưởng với Phó An Nhiên, nhưng khi bọn họ thấy Kim Duy Hi phơi thây ở vườn sau của trường, mới nhớ tới trước đó Kim thức địa sản phá sản, Phó An Nhiên và Kim Duy Hi có tranh chấp.

      Phân tích ràng, càng thêm liệt Phó An Nhiên vào danh sách trong những nghi phạm.

      An Nhiên coi thường ánh mắt chất vấn của nữ sinh kia, trực tiếp rút tờ báo từ trong tay ta ra, sau khi liếc mắt nhìn, khóe môi cong lên, trong con ngươi chứa đầy giễu cợt, " cầm cái này, tới uốn nắn tôi là hung thủ?"

      An Nhiên biết nữ sinh trước mắt này, ủy viên học tập lớp bảy Mã Tịnh Như, ban đầu chủ nhiệm lớp muốn để Phó An Nhiên làm ủy viên học tập, nhưng bị An Nhiên cự tuyệt, danh hiệu này mới rơi vào đầu Mã Tịnh Như.

      này vẫn luôn áp mặt học tập, nhưng là ai? An Nhiên có trí nhớ của hai đời, năm đó nhận lời mời làm giảng viên đại học Q, từng là tiến sĩ nơi đó.

      Mã Tịnh Như sửng sốt, ta nghĩ tới, đến lúc này rồi lại vẫn có thể bình tĩnh như vậy, "Đây là phải sao? Ở Ngân Dực, Kim Duy Hi chỉ từng phát sinh tranh chấp với , bằng ...."

      "Chỉ phát sinh tranh chấp với tôi?" Để tờ báo xuống, tay An Nhiên chống hàm dưới, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn Mã Tịnh Như," xác định, ở Ngân Dực ta chỉ phát sinh tranh chấp với tôi, hử? Cái gọi là tranh chấp là dạng gì, hử?"

      Mã Tịnh Như nhất thời nghẹn họng, Kim Duy Hi có thói quen xưng bá ở Ngân Dực, mặc dù gia thế nhà ta phải là tốt nhất, nhưng tác phong của ta ở Ngân Dực có thể là bá chủ ở Ngân Dực.

      Nữ sinh bị ta khi dễ phải ít, so với quyền thế nhà ta, ta chưa bao giờ khi dễ, nhưng khi gia thế kém nhà ta, ta chơi đùa họ đến chết, biết rốt cuộc tay kim duy hi có lấy tính mạng người hay , nhưng người bị ta bức điên, phải ít.

      An Nhiên để ý tới Mã Tịnh Như kinh hoảng giật mình nữa, trực tiếp đứng dậy, muốn cầm tờ báo ra ngoài.

      " muốn đâu!" Mã Tịnh Như hoảng hốt, đưa tay muốn túm cánh tay An Nhiên.

      An Nhiên nhàng tránh ra, quay đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo nhàn nhạt nhìn người ta, "Tránh ra."

      Lòng Mã Tịnh Như chợt cả kinh, ta còn chưa kịp hồi thần lại, tay của ta buông xuống .

      Cho đến khi bóng dáng của An Nhiên hoàn toàn biến mất trong phòng học, ta mới lấy lại tinh thần, mà trái tim ta vẫn còn đập liên hồi, đứng tự chủ được bắt đầu nhũn ra.

      Phó An Nhiên mới vừa rồi, ....... Đáng sợ."

      AN Nhiên cầm tờ báo, mạch tới tòa nhà dành riêng cho học sinh làm việc.

      mắt nhìn thẳng tới phòng làm việc của hội trưởng hội học sinh, nhìn những học viên ngồi, trực tiếp ném tờ báo cầm trong tay lên bàn làm việc của hội trưởng Sở An Tu, trầm giọng :

      "Chuyện gì xảy ra,"

      Tầm măt của Phó An Tu liếc trang bìa tờ báo, lúc nhìn đến tấm ảnh chụp xử lý mơ hồ kia, hướng về phía cười nhạt, hơi trêu ghẹo :

      "Tiểu An Nhiên, đây là em tức giận sao?"

      Thấy tức giận lần, dễ dàng.

      AN Nhiên lạnh lùng nhìn ta, giọng băng hàn, " Lang, đừng để tôi hỏi lần thứ hai."

      Lần này Sở An Tu biết chuyện lớn, thấy vẻ mặt cười ôn hòa nữa, vội vàng từ chỗ ngồi đứng dậy, vốn ba gã trợ lý học sinh khacslamf bộ như bình tĩnh, cũng đều cuống quýt đứng dậy từ ghế so lon, trong nháy mắt sắc mặt cũng chuyển biến, mảnh nghiêm túc, câu nrrj, mà nhiều hơn là cuồng nhiệt.

      "Quân chủ! Chuyện này là tôi xử lý tốt." Sở An Tu, trong những thủ hạ phát triển thế lực của AN Nhiên, dang hiệu Lang, thế lực trong tay trải rộng cả Ngân Dực, có thể , nắm trong tay cả Ngân Dực.

      "Quân chủ, là chúng tôi làm việc thất bại, chuyện này, cùng Bộ trưởng .... ..." Trong đó gã trợ lý học sinh cắn môi muốn giải thích.

      "Câm miệng! Nơi này đến phiên cậu chuyện!" Khuôn mặt ôn nhuận của Sở An Tu kia, sau khi thu hồi nụ cười ở khóe môi, giống như Lang, làm cho người gan góc, sợ.

      Trợ lý lập tức nữa, mà đầu càng thêm cúi thấp xuống.

      An Nhiên cau mày nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Sở An Tu, tin, bên trong dây chuyền của xuất vấn đề, thi thể Kim DUy Hi tuyệt đối thể lưu lạc ra ngoài vô xá.

      Cũng ngay lúc tập trung suy nghĩ, điện thoại di động vang lên.

      "." An Nhiên tới trước cửa sổ, đặt tay lên cửa, con ngươi lạnh lùng nhìn cạnh cửa sổ.

      Người gọi điện thoại tới là Lam Nhược Khê, ở đầu bên kia : "Quân chủ, chúng tôi đưa kia đến sòng bạc ngầm ở Las Vegas, tên heo mập kia chúng tôi cũng xử lý."

      Chân mày của An Nhiên càng cau chặt hơn.

      "Xác định đưa ?" An Nhiên xác nhận lần nữa.

      "Xác định." chút nào chần chờ, Lam Nhược Khê kiên định .

      " Đêm qua, thi thể của Kim Duy Hi xuất ở Ngân Dực." Tay đặt ở cửa sổ hơi nắm chặt, nếu như Lam Nhược Khê xác định người bị ấy đưa , như vậy tại có hai khả năng.

      là cỗ thi thể kia là giả.

      Còn khả năng khác là người của đường đưa KIm Duy Hi Las Vegas, bị người đánh tráo, sau đó giết, ném thi thể ở sân trường.

      tại, chuyện này bị cảnh sát tham gia, ra mặt cũng tốt, mà Phó gia lại càng nên ra mặt.

      Mà bây giờ, dường như tầm mắt của tất cả mọi người đều nhìn vào , là nghi phạm số .

      Bên đầu điện thoại kia Lam Nhược Khê hơi giật mình, sắc mặt khẽ biến, "Quân chủ, thuộc hạ xác nhận chuyện này."

      An Nhiên cúp điện thoại, quay người lại, Sở AN Tu và ba gã trợ lý kia vẫn đứng nghiêm ở đó, ánh mắt kính sợ (kính trọng+sợ hãi) nhìn .

      "Trước tiên tận lực áp chế chuyện này xuống. Nháo lớn, các người cũng biết hậu quả như thế nào."

      "Quân chủ, nếu như chuyện này dính lứu đến người của người, thuộc hạ có thể......" gã trợ lý hơi lùn khác tiến lên từng bước, có chút lo lắng .

      "Chuyện này phải là việc cậu nên lo lắng, cố làm tốt chuyện của bản thân là tốt rồi." An Nhiên lạnh nhạt ném xuống những lời này, bước nhanh cửa.

      Vậy mà, An Nhiên vừa mới ra khỏi nhà làm việc của hội học sinh, điện thoại di động lại vang lên lần nữa, mà lần này, người gọi điện tới là lão quản gia Trương Nhuệ.

      "Tiểu thư, sảy ra chuyện!"

      "Thế nào?" Hơi dừng bước chân lại.

      "Thi thể của Long Tam bị ném ở cửa cục cảnh sát, tất cả những chứng cớ phạm tôi, toàn bộ nhằm vào ông chủ!" Giọng của Lão quản gia ngưng trọng.

      "Nhằm vào ai?" Giọng An Nhiên có chút chần chờ.

      "Ông chủ, Phó Quân Hoàng."

      câu , bỗng nhiên sắc mặt của An Nhiên chìm xuống.









      Chương 17: Tai nạn xe cộ

      Lão quản gia vừa mới cúp điện thoại, ngay sau đó điện thoại di động lại vang lên, là Lam Nhược Khê gọi điện tới.

      "Quân chủ, tìm được mấy em áp giải Kim Duy Hi kia, chỉ là bọn họ vẫn còn trong trạng thái hôn mê bất tỉnh, nguy hiểm tính mạng." Bên kia giọng của Lam Nhược Khê dừng lại chút, "Mới vừa nhận được tin tức, mấy em áp giải Long Tam, chết ở đường , xe hư người chết."

      "Tra!" Tay nắm điện thoại di động trắng bệch, chưa từng có người, dám khiêu khích như thế!

      Nội bộ Vô xá có vấn đề! Có tay trong!

      An Nhiên cũng trở về phòng học, xoay người liền ra khỏi trường, mà ở cửa trường học, vẻ mặt Lãnh hạo rét lạnh, chờ ở nơi đó.

      Long Tam ở đế đô tính là nhân vật gì, người chết ở đế đô cũng xem như có gì hơn, nhưng cái người tính là nhân vật gì chết ở trước cửa cục cảnh sát, như vậy, chuyện này liền lớn.

      Trước khi phát thi thể của Long Tam, ít kí giả đài truyền hình đưa tin tức, ngay cả tin tức cũng phát ra ngoài.

      Còn có người phát biểu ngôn luận mạng, biết người chết, người chết kia chính là người năm đó bắt cóc tiểu thư Phó gia, án bắt cóc Phó gia năm đó, thế nhưng huyên náo .

      Ở trong bài, ID kia được đặt tên là "Chân tướng chính là tôi", càng thêm to gan suy đoán, người sát hại Long tam chính là người Phó gia, nếu , tại sao Long tam vừa mới trở về đế đô được mấy ngày, liền bị sát hại rồi? Ai dám hoành hành ở đế đô như thế? Trừ Phó gia có cừu oán với Long Tam, còn có thể là ai?

      bài post rất bình thường nhưng trong nháy mắt trở thành đề tài nóng bỏng nhất, bài post này ngừng bị người đăng lại, nhắn lại bình luận, trong thời gian ngắn ngủi chưa tới hai giờ, bài viết để lại hơn ngàn lời bình luận!

      "Cho người khống chế lại!" Nắm chặt điện thoại di động ở trong tay, An Nhiên trầm giọng với Lãnh Hạo ngồi kế bên tài xế.

      Lãnh Hạo mặc thân trang phục hưu nhàn ừ tiếng, lấy điện thoại di động ra, bấm mấy con số, để người bên kia bắt đầu tra địa chỉ ID "Chân tướng chính là tôi", sau khi tra được, trực tiếp cho người khống chế lại.

      "Xóa hết tất cả các bài internet, nửa giờ sau, tôi muốn nhìn thấy bất kì bài nào liên quan đến đề tài này." An Nhiên có chút phiền muộn ray ray mi tâm của mình.

      Đây đối với Phó gia mà chỉ là việc , nhưng nếu như chuyện này bị người có tâm tư lợi dụng, như vậy đối với Phó gia mà trận tai nạn lớn.

      Lúc AN Nhiên trở lại Phó gia, cụ Phó ngồi ghế so lon, nhìn tin tức kiện của Long Tam trong tờ báo, vẻ mặt nghiêm túc.

      Phó gia lúc này trừ cụ Phó và người giúp việc ở bên ngoài, còn lại đều ở đây.

      Thấy bóng dáng của An Nhiên, cụ ngẩng đầu, giọng bình thản, "Con làm?"

      " có ngu ngốc như vậy." An Nhiên trực tiếp ngồi xuống ghế so lon bên cạnh ông cụ, có chút chần chờ , "Có thể ánh hưởng tốt đối với Phó gia hay ?"

      Ông cụ thoải mái nhìn An Nhiên, lúi lo lấy làm kỳ lạ, "Bé Nhiên, lúc này con mới bao nhiêu tuổi, mà bắt đầu suy nghĩ vì Phó gia? Trẻ con nên có dáng vẻ của trẻ con, học cái tên nhóc hồ đồ Quân Hoàng kia làm gì? Tới đây, cười tiếng cho cụ xem? Có thể cười hay ? cần ông già này dạy con chứ?"

      Khóe mắt An nhiên bắn thẳng tới, nếu như bây giờ mà là Tần gia, chắc chắn chút lưu tình, rút súng bên hông ra, chút do dự nhắm ngay mi tâm của ông cụ, phát liền kết liễu mạng sống của Lão Ngoan Đồng này!

      " cười coi như xong, còn dùng ánh mắt dọa người như vậy trừng ta, con biết bản thân như vậy dọa những tâm linh yếu ớt như chúng ta sao, chịu nổi kích, cần.... ..."

      "Cụ!" An Nhiên cũng cách nào nhịn được nữa, " là lúc nào, người còn có thể phối hợp như vậy?"

      mặt ông cụ nén được cười, nhưng nhìn đến khuôn mặt khó chịu của Phó AN Nhiên, ông cũng thể biết đủ mà tiếp tục trêu chọc, "Nếu như chuyện này mà muốn dịch chuyển được Phó gia ta, vậy có phải Phó gia ta chịu nổi kích hay ? Đừng chuyện này phải là con làm, coi như là con làm, chuyện như vậy cũng tính là gì!"

      Lạnh lẽo mặt nhóc này mới giảm bớt, đúng là còn dọa người hơn so với thằng nhóc kia.

      "Nếu như chuyện này mà chỉ hướng con dễ, tại tất cả mọi chứng cớ bất lợi đều chỉ hướng lão soái ca." Đây mới là bất lợi nhất.

      Bây giờ Phó Quân Hoàng là cấp bậc thiếu tướng, hai mươi sáu tuổi, thiếu tướng.

      Bằng chừng ấy tuổi, cấp bậc như thế, còn có Phó gia cường đại như vậy làm chỗ dựa phía sau, tránh khỏi phát sinh chút nghị luận.

      "Ông già này tin tưởng, con giải quyết tốt chuyện này." Ông cụ rất là nhận thức vỗ vỗ bả vai An Nhiên.

      "Được rồi, chuyện này, người dừng nhúng tay."

      " ra con đến tìm ta chính là để những lời này ?" Ông cụ khiêu mi.

      "Đừng khiêu mi, quá già rồi, rất khó coi." An Nhiên hừ tiếng, để ý tới nét mặt già nua của ông cụ hoàn toàn bị nghẹn hồng, bước nhanh rời .

      Nhìn nhóc rời , mặt ông cụ hớn hở cười.

      Đứa này rất tốt, chẳng qua là câu hỏi mà thôi, còn tự mình chạy tới để tỏ lòng tôn kính, là đứa tốt hiếm có.

      Mới vừa lên xe, Lãnh Hạo vẫn ngồi ở vị trí kế bên tài xế quay lại.... , "Quân chủ, người bị khống chế lại, tất cả nghị luận internet cũng bị thủ tiêu và khống chế, chỉ là truyền thông bên kia còn cần chút thời gian."

      " tại người ở đâu?"

      "Vẫn còn ở . Bây giờ chị cả ở bên kia khống chế." Chị cả chính là Lam Nhược Khê.

      "Trực tiếp qua đó."

      Chính chủ của "Chân tướng chính là tôi" là người đàn ông, tên là Hà Thiên, ở trong phòng cũ kĩ, thời điểm Lam Nhược Khê đến, còn lấy làm vinh dự trong bài post nóng hổi đó.

      Hà Thiên nghĩ tới bị bắt nhanh như vậy, muốn lớn tiếng kêu la, lấy chiêu này để hàng xóm xung quanh chú ý tới, vậy mà lúc vừa định há mồm, họng súng đen ngòm, đối diện mi tâm của , nhất thời toàn bộ chức năng của cơ thể như mất hiệu lực, tê liệt ngồi ghế, sắc mặt hoảng sợ nhìn Lam Nhược Khê.

      Người theo phía sau Lam Nhược Khê bắt đầu khám xét nhà lần, sau khi phát được cái gì giá trị, mới đứng nghiêm ở sau lưng Lam Nhược Khê.

      ", người nào chỉ điểm ngươi làm, hử?"

      Hà Thiên bị dọa sợ đến choáng váng, chưa từng thấy qua trường hợp như vậy, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Lam Nhược Khê.

      "A? Còn là người rất kiên cường à, đúng ? OK, như vậy, chúng ta cứ tiếp tục chờ, mỗi phút chôi qua, tao cho mày viên đạn, mày , mày có thể sống xót được bao lâu? Hử?" Vẻ mặt Lam Nhược Khê vô hại cười, "A, đúng rồi, tôi giường như chưa cho mày biết, bây giờ mày cho tôi, chờ lát nữa chủ tử của tôi tới, mày muốn , cũng muộn rồi."

      Nghe tiếng súng lục, lạnh lẽo lan khắp toàn thân người đàn oongnhaats thời từ ghế ngã xuống đất, "Tôi... Tôi biết......"

      "Đoàng....."

      Đạn chuẩn xác bắn vào bắp chân Hà Thiên!

      Hà Thiên Đốn kêu thảm thiết hồi, ôm lấy bắp chân, co rúc mặt đất, tiếng thét đau đớn vang lên.

      Thổi thổi họng súng, Lam Nhược Khê giống như nữ vương đứng ở nơi đó, từ cao nhìn xuống Hà Thiên lăn lộn mặt đất, " phút qua." Trước khi quân chủ tới đây nhất định phải hỏi chuyện.

      "Khoảng cách phát súng thứ hai còn 47 giây." Giọng ngày càng lạnh nhạt.

      Hà Thiên Đốn cả người lạnh lẽo, "Tôi biết, tôi biết là người nào, chỉ liên lạc với toi qua điện thoại, cái gì tôi cũng biết, đừng giết tôi, đừng giết tôi." đau đến cả người đều là mồ hôi.

      "Đưa người đến chỗ Bùi Thanh Dật." Giọng trong trẻo chút nhiệt độ ràng vang lên bên trong gian phòng lớn này.

      Đột nhiên Lam Nhược Khê xoay người, bóng dáng lạnh lùng kia chẳng biết từ lúc nào đứng phía sau , trong cặp mắt đen nhánh chút nhiệt độ, đợi lúc nhìn lạ, xoay người, bước nhanh rời .

      Đưa đến chỗ Bùi Thanh Dật...... Vừa nghĩ tới cái tên ẻo lả đó, cả người liền khó chịu.

      An Nhiên ngồi ở trong xe, ngừng suy nghĩ tình trạng của đế đô nay, tại cũng có đến thời điểm hoán đổi, như vậy đại bộ phận các gia tộc lớn có thể loại bỏ, người dám công khai hãm hại Phó gia, như vậy.... ...

      "Rầm.... ..."

      Sườn xe trận rung động mạnh, ngay sau đó xe lay động hồi, qua lát mới từ từ ngừng lại.

      "Quân chủ! Người sao chứ!" Lãnh Hạo vội vàng xoay người lại, vội vàng nhìn về phía An Nhiên ngồi phía sau.

      An Nhiên cau mày, lắc đầu.

      Mà lúc này, chiếc xe đụng vào xe bọn họ, tài xế mồ hôi lạnh trán chờ người đàn ông phía sau chỉ thị.

      "Môn chủ, xin trách phạt, tôi.... ...."

      Người đàn ông vẫn còn xử lý văn kiện tay, tay đeo cái bao tay màu trắng, giọng trầm chậm rãi vang lên bên trong xe: " xin lỗi !"

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 18: Phó Thiếu tướng đến

      Xe của An Nhiên là chiếc Mercedes-benz khiêm tốn, tính năng an toàn cực kì tốt, chỉ là, người trong xe có chuyện gì, biết xe thế nào, chính là phát hỏa.

      "Quân chủ, chờ thuộc hạ, tôi liền gọi xe tới đây, tôi.... ..."

      tại AN Nhiên làm gì có thời gian hao tốn ở chỗ này? Mở cửa xe, quả quyết xuống xe.

      Lãnh Hạo thấy vậy, cũng vội vàng xuống xe theo, vòng qua xe, theo sát phía sau .

      Em trai tài xế cũng bị dọa sợ cho thân mồ hôi lạnh, tại bị dọa sợ đến làm chủ được tinh thần, cho nên hawnsmowr ra quân chủ ra khỏi tai nạn xe , bị đưa vào vô xá, hoàn toàn biến mất thế giới này.... ......

      "A, vị tiểu thư này, rất xin lỗi, đều tại tôi lúc lái xe chú ý, đụng vào xe , xe.... ...." Tài xế gây tai nạn nghĩ tới mình vừa mới xuống xe, liền thấy người bị đụng vào xuống xe, xem ra, mọi người hề bị thương, nghĩ tới đây, giọng của cũng lớn hơn.

      Chỉ là vẫn chưa hoàn toàn thở phào, ánh mắt lạnh lẽo liền nhìn vào người , nhất thời tài xế kinh hãi trước thế lực tầm thường.

      Ánh mắt của cậu con trai này dọa người.

      "Xe nyaf còn có thể dùng ?" An Nhiên kéo Lãnh Hạo muốn tiến lên phía trước, khuôn mặt lạnh nhạt để lộ bất kì biểu cảm gì.

      Tài xế hiểu nhìn về phía An Nhiên.

      An Nhiên cau mày, "Xe của ."

      Ở chỗ này, con đường này rất khó gọi được xe.

      "Khuông có..... Chuyện." Hẳn là sao? Xe kia là xe môn chủ ngồi, nếu như va chạm như vậy mà xảy ra chuyện, như vây biết môn chủ chết mấy trăm lần.

      An Nhiên hai lời, xải bước tới Cayenne cách mình khoảng trăm mét.

      Lãnh Hạo vội vàng theo phía sau , vẻ mặt vẫn bất động như cũ.

      Tài xé có chút hiểu hàng động của An Nhiên, lúc nhìn đên càng ngày càng gần xe của môn chủ, nhất thời bị dọa cho thân mồ hôi lạnh.

      Cái và cậu con trai kia thoạt nhìn phải người hiền lành gì, nếu như bọn họ đột nhiên làm ra chuyện bất lợi gì trước mặt môn chủ, có tự sát cũng thể tạ tội!

      vội vàng chạy tới, thời điểm mắt thấy AN Nhiên muốn kéo cửa xe, đột nhiên An Nhiên dừng lại.

      Trước đó chú ý tới trong xe có người, nhưng đến gần, mơ hoog thấy bóng dáng ngồi ở bên trong.

      người đàn ông.

      "Tiểu thư, chúng ta......." Ở trước mặt người ngoài, lãnh Hạo vẫn luôn gọi là "tiểu thư", tất cả nhân viên Vô xá đều như thế, được tiết lộ chút tin tức liên quan đến Vô xá ở trước mặt người ngoài.

      Vị tiểu thư này, chúng tôi có thể trả phí sửa xe cho , xem, chuyện này chúng ta nên xử lý thế nào?" Tài xế chạy tới, có chút lấy lòng nhìn An Nhiên.

      Chân mày nhíu lại, An Nhiên muố mở miệng trong con ngươi xoẹt qua tia kinh ngạc, tầm mắt của , nghênh đón chiếc xe Jeep quân dụng.

      Lãnh Hạo cũng nhìn thấy chiếc xe Jeep kia, lặng lẽ rời , biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

      vẫn chưa thể xuất trước mặt Phó Quân Hoàng.

      tiếng thắng gấp phá vỡ trầm tĩnh nơi này, bóng dáng thẳng tắp bước xuống từ xe, người Phó Quân Hoàng còn mặc đồng phục huấn luyện, mặt vẫn còn thuốc màu, hiển nhiên là mới trở về từ sân huấn luyện.

      Trong lòng tài xế có chút kinh ngạc, người còn có hơi thở vương giả, là ai?

      Trong lòng thở dài hơi, An Nhiên còn chưa di chuyển chút nào, người đàn ông về phía trước, tay kéo vào trong ngực của mình, ôm vô cùng chặt, giọng khô khốc:

      "Hù chết ."

      vừa mới dẫn người trở về từ sân huấn luyện, cảnh vệ Viên Tiểu Thôi của chạy tới, cho biết An Nhiên xảy ra tai nạn xe cộ, cái gì cũng đổi, liền khởi động Jeep chạy về phía này.

      may, bảo bối của sao.

      "Lão soái ca của chúng ta, từ lúc nào lá gan như vậy?" AN Nhiên cũng giãy giụa khỏi ngực .

      Trong nháy mắt Phó Quân Hoàng xuất , trong lòng phiền não khoogn chịu nổi dường như lập tức bình tĩnh lại.

      dựa vào trong ngực , nghe nhịp tin trầm ổn của , khóe môi cong lên độ cong quá ràng.

      "Cẩn thận." Phó Quân Hoàng ôm , về phía chiếc xe Jeep, bỏ lại nhân viên cảnh vệ của mình, xử lý trận "Tai nạn xe cộ" này.

      "Được."

      Vốn ngồi bên trong xe, người đàn ông nhìn văn kiện trong tay, lúc nghe giọng của An Nhiên, văn kiện cầm trong tay hơi dừng lại chút, đợi chờ, nghiêng tai lắng nghe trong chốc lát, lại nghe được ngữ điệu làm quen thuộc đến tận xương kia, tự giễu nhếch khóe môi.

      Người đàn ông có chút mệt mỏi để văn kiện trong tay xuống, ngửa đầu, nhéo sống mũi của bản thân.

      "Sau này, chú ý lái xe. Lúc lái xe cho ông chủ càng phải chú ý." giọng lạnh nhạt chút phập phồng dao động nào tiếp tục vang lên.

      Đây phải là ảo giác!

      Người đàn ông nhanh chóng nhấn nút kéo cửa xe xuống, cũng thấy bóng dáng làm quen thuộc, chỉ thấy được bóng lưng, chỉ là bóng lưng kia, cùng khảm tận xương tủy, giống nhau làm sao.

      Mở cửa xe, bỗng nhiên đứng dậy, vừa muốn chạy về phía trước, ràng người đàn ông dừng lại, nhìn xe Jeep khởi động, nhìn biến mất thấy khỏi tầm mắt của mình.

      Người đàn ông tự giễu ngồi trở lại trong xe, nhìn ánh măt kinh ngạc của tài xế, đóng cửa lại, ngửa đầu dựa vào chỗ ngồi xe, nhắm mắt dưỡng thần.

      Diêp Tử, mày đừng ngây thơ.

      "Xem tin tức rồi sao?" Sau khi lên xe, thắt chặt dây an toàn, An Nhiên mở miệng hỏi.

      Phó Quân Hoàng có chút nghi ngờ nhìn về phía An Nhiên, "Cái gì?"

      AN Nhiên cười, " có gì." Trước khi biết, giải quyết xong.

      "Mệt mỏi, dựa vào." Giọng của Phó Quân Hoàng cứng rắn lạnh lẽo giống vừa rồi, dịu dàng hơn nhiều.

      "Biết." cũng hỏi sao lại biết xảy ra chuyện, khi có ở bên người , ở bên cạnh , giống như có người, , , coi như biết .

      Như vậy cũng tốt, có số việc, cần thiết phải trắng ra.

      "Chúng ta muốn nơi nào?" Đường dường như có chút đúng.

      "Bệnh viện." Phó Quân Hoàng dừng lại chút nào, tỉ mỉ nhìn An Nhiên lần, lần nữa thu hồi tầm mắt lại, "Tốt hơn hết là nên kiểm tra."

      "Em sao. Lão soái ca, bây giờ em còn có việc cần hoàn thành, trở về bộ đội tiếp tục huấn luyện , mấy ngày này đừng trở lại." Chỉ khi ở trong bộ đội mới bị những kí giả kia quấy rầy.

      "Xảy ra chuyện gì?" Sắc mặt Phó Quân Hoàng đột nhiên cang thẳng.

      "Em xử lý tốt. Chỉ cần nghe lời ở trong bộ đội, huấn luyện tốt, là được rồi." Chỉ khi đảm bảo bị thương tổn, mới có thể buông tay ra, xử lý chuyện nay.

      Chân mày Phó Quân Hoàng cau lại, lúc muốn điều gì, xe đến trung tâm bệnh viện.

      "Phải kiểm tra."

      An Nhiên bất đắc dĩ, vì để cho yên tâm, thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp.

      Ở trong bệnh viện, tất cả lớn đều kiểm tra lần, , sau khi xác đinh thân thể của có vẫn đề gì, lúc này Phó Quân Hoàng mới an tâm.

      Vậy mà bọn họ vừa bước ra bệnh viện, mấy tên mặc đồng phục cảnh sát liền bước lại gần Phó An Nhiên, tên cảnh sát trong đó tới trước mặt An Nhiên, có nề nếp :

      "Xin hỏi là Phó An Nhiên phải ? Chúng tôi là cục cảnh sát, theo điều tra có liên quan tới cái chết của Kim Duy Hi, mời theo chúng tôi chuyến."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :