1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ - Tĩnh Mặc Thành Kiển (91) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 8: trở về

      Ánh mắt ánh mắt, ngôn từ lạnh như băng.

      Giống như chỉ cần Phó An Nhiên hơi dùng lực chú, Tô Lương vĩnh viễn tạm biệt vớ cái thế giới nà.

      "Tiểu thư. . . . . ." Ngân Lang vội vàng lên trước, muốn ngăn lại, chỉ là lúc ánh mắt nhìn đến con ngươi băng lạnh của , dừng bước .

      Phó An Nhiên lúc này phó cực kỳ nguy hiểm!

      Nhìn thấy cử động của Ngân Lan, khoé môi Bùi Thanh Dật câu khởi độ cong, chỉ là khi độ cong của khoé môi của vẫn chưa hé ra hoàn toàn, ánh mắt giống như tảng băng bắn thẳng đến người .

      "Cút vào!"

      Bùi Thanh Dật nhún nhún vai sao c, nhìn Phó An Nhiên, ngả ngớn cười tiếng, tiện tay lấy ra thuật đao hàng đầu từ người, khẽ khàng khoa tay múa chân ở cổ của mình chút, rồi mớinghênh ngang đẩy cửa phòng giải phẩu ra.

      Cho nên , giả trang heo ăn cọp cái gì, ghét nhất .

      Người của Phó gia, đúng là ai tốt!

      giây sau cùng trước khi Bùi Thanh Dật ở tiến vào phòng giải phẩ, trong lòng phỉ phúc.

      "Phó tiểu thư, chúng tôi biết tâm tình của giờ, nhưng xin đừng tổn hại tới Tô tiểu thư, ấy. . . . . ."

      " ta chính là nhiệm vụ lần này của các người?" Giọng bình bình đạm đạm trực tiếp cắt đứt lời của binh lính hàng đầu, ánh mắt rơi vào người Ngân Lang.

      Ngân Lang gật đầu.

      Hơi thở quanh người Phó An Nhiên liền thay đổi trong nháy mắt.

      Con ngươi của vẫn lạnh băng như cũ, lực đạo tay lại giảm ít, chỉ là sát ý trong lòng ngày càng bành trướng

      Nếu như phải bởi vì đáng chết này, tại Phó Quân Hoàng cũng nằm trong phòng giải phẫu, sống chết chưa biết.

      Tô Lương cảm giác bản thân cũng rất nhanh chết, chết ở trong tay nhìn như vô hại trước mắt này.

      Khí tức người Phó An Nhiên làm ta cảm thấy nguy hiểm, mà loại cảm giác nguy hiểm này, ta chỉ từng cảm nhận được ở người người.

      Diêm Tử Diệp.

      Người đàn ông vui buồn thất thường đó, tên tuổi huyết sắc diêm la lừng lẫy xã hội.

      Mười năm trước, Diêm Tử Diệp với tư cách là đưa tay Tần Lam đương gia Tần gia nuôi lớn, nhanh chóng trà trộn vào Tần gia, hơn nữa năng lực bản thân tầm thường, danh tiếng xẽ hội cũng .

      Cũng chưa từng nghĩ, Diêm Tử Diệp đó nhìn trung thành như chó, cuối cùng lại phản bội Tần Lam, đoạt quyền, mưu sát, thương vị, là diễn còn đặc sắc hơn so với kịch truyền hình.

      Tần Lam chết, nguyên nhân cái chết , mà ở trong mắt mọi người hung thủ cũng ngừng tìm kiếm người sát hại Tần Lam, đây hoàn toàn là chuyện đáng buồn cười đời.

      Diem Tử Diệp nổi danh là lãnh huyết vô tình và tàn khốc hung ác, chẳng qua năm gần đây, thủ đoạn lamg việc của Diêm Tử Diệp càng máu tanh bạo lực, ngay cả bản thân cũng điên cuồng làm người ta sợ.

      Cấp sợ Diêm Tử Diệp huyên náo quá lớn, vì vậy, bị phái đến nằm vùng bên người Diêm Tử Diệp.

      Trong hai năm nằm vùng, cũng lấy được chút tin tức hữu dụng nào từ nơi đó, thậm trí còn cẩn thận tiết lộ ra rất nhiều hành động cơ mật, mà thậm trí từ lúc bắt đầu đến cuối cùng cũng biết, từ lúc vừa bắt đầu, Diêm Tử Diệp biết là nằm vùng.

      Điều duy nhất biết chẳng qua là, Diêp Tử Diệp luôn có thói quen mang theo đôi bao tay màu trắng.

      Đợi ở bên cạnh gần hai năm, luôn cẩn thận khắp nơi, cũng nghĩ tới, cuối cùng vẫn bị bại lộ. vĩnh viễn đều thể quên, lúc chạy trốn từ bên người Diêm Tử Diệp, ánh mắt của nhìn . Ánh mắt đó làm trong lòng sinh ra sợ hãi.

      trước mắt , lại làm càng thêm sợ hãi, lạnh lẽo truyền tới từ đáy lòng, làm toàn thân nhịn được run rẩy.

      tại, nhìn như vô hại này, là muốn giết !

      Cũng chính lúc sợ hãi trong lòng Tô Lương đạt đến điểm giới hạn, cửa phòng giải phẫu phịch tiếng bị kéo ra, vốn Phó An Nhiên đưa lưng về phía cửa phòng giải phẫu, bỗng vứt Tô Lạnh vật cầm trong tay qua bên, xoay người....

      Trong con ngươi lạnh như băng chứa tia lo lắng dễ phát giác.

      Vậy mà lúc Phó An Nhiên thấy bóng dáng đứng ở cửa phòng giải phẫu kia, cả người cũng ngây ngẩn cả người.

      Mọi người xung quanh cũng sửng sốt.

      Vị thủ trưởng này, nên phối hợp với công việc của chúng tôi như vậy!" Trong tay Phó viện trưởng còn cầm dao giải phẫu vẻ mặt gấp gáp đứng ở phía sau bóng dáng đó.

      Mà ở sau lưng Phó viện trưởng, đứng đám y tá và trợ lý vẻ mặt khẩn trương cao độ.

      Thủ trưởng này chính là cấp tự mình đưa tới, nếu như có chút gì ngoài ý muốn, bọn họ người cũng thoát khỏi trách nhiệm!

      Mới vừa rồi bọn họ vừa mới lấy đầu đạn từ bả vai và ngực ra, vốn Phó Quân Hoàng nằm bàn mổ phải tiếp tục hôn mê dột nhiên tỉnh lại, để ý bọn họ khuyên can, giằng co, khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, đứng dậy rời khỏi phòng giải phẫu.

      Bọn họ chưa từng trong thấy người bệnh nào như vậy, chưa bao giờ!

      Trong con ngươi u ám như đêm tối là mảnh mờ mịt, Phó Quân Hoàng giống như tìm tìm kiếm cái gì trong đám người, khi thấy bóng dáng kia có chút cứng nhắc, trong con nguwoi mờ mịt xoẹt qua tia sáng, bước chân của trầm ổn, từng bước từng bước về phía bóng dáng kia.

      Phó An Nhiên liền đứng tại chỗ, yên lặng nhìn bóng dáng ràng lay động kia, cố sức chậm rãi về phía . Nét mặt của lạnh nhạt, khóe môi mang theo tia cười nhàn nhạt, dịu dàng nhìn bước từng bước đến gần .

      Xung quanh lập tức yên tĩnh lại.

      Binh lính hàng đầu liếc nhìn lão đại nhà mình nghĩ lên đỡ, liền lập tức sửng sốt tại chỗ.

      Chưa bao giờ từng thấy lão đại cười qua, cười.

      Đó là cười ? Cho dù độ cong khóe môi của rất cứng nhắc, nhưng đối với Phó Quân Hoàng gần như mất tất cả vẻ mặt mà , kia là nụ cười, nụ cười đơn giản lại làm cho bọn họ khiếp sợ.

      ra, đó là người lão đại cứu chuộc, , cứu chuộc duy nhất.

      Ngân Lang đứng nghiêm tại chỗ, hai tay rũ xuống bên người, hai quả đấm nắm chặt, nếu phải bởi vì bảo vệ được chủ tử, tại lão đại của họ cũng ....

      Bùi Thanh Dật tà tà dựa vào cửa phòng giải phẫu miệng chơi đùa dao giải phẫu, vẻ mặt thú vị nhìn hết thảy trước mắt.

      Lúc Phó Quân Hoàng nhàng ôm Phó An Nhiên vào trong ngực, giọng của hơi có vẻ máy móc, vang lên bên tai :

      "Cảm ơn chờ . trở về."

      Trong nháy mắt đó, ánh mắt Phó An Nhiên ươn ướt.

      "Ừ. Hoan nghênh trở lại." Giọng của lạnh nhạt bình thản.

      , cứ như vậy, đặt hơn nửa sức lực cơ thể người , an ổn ngủ.
      Phong Vũ Yên, Lim-0403, 251XYZ2 others thích bài này.

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 9: hôn

      Vết thương người Phó Quân Hoàng thoạt nhìn rất doạ người, nhưng cũng may vết thương quá nghiêm trọng.

      Tốc độ phục hồi của Phó Quân Hoàng làm cho các bác sĩ trong bệnh viện cảm thấy kinh hãi, bọn họ tra ra vấn đề khác, cuối cùng cũng chỉ có thể quy tội cho nguyên nhân là thể chất khác với người thường.

      Trong thời gian Phó quân hoàng nằm viện này, Phó An Nhiên cũng liền ở bên trong phòng bệnh này.

      Trong lúc ở chỗ này, có ít người đến thăm Phó Quân Hoàng , Phó An Nhiên cũng vẫn luôn bồi ở bên cạnh , kiên nhẫn giúp ứng phó những người cằn nhằn liên miên kia, cho đến cuối cùng thực nhịn được, mặc kệ họ là quan lớn quan , cuốn xéo hết thảy!

      biết cái gì gọi là tĩnh dưỡng sao? Muốn nịnh bấu vúi quan hệ, cút xa chút!

      Lời này đương nhiên phải là Phó An Nhiên , mà xuất phát từ trong miệng của em trai ruột của Phó Quân Hoàng, Phó Quân Nghị.

      Phó Quân Nghị hơn Phó Quân Hoàng bảy tuổi, so với Phó An Nhiên lớn hơn bốn tuổi, mà Phó An Nhiên phải gọi tiếng chú, đối với thanh niên mười chín tuổi mà , hiển nhiên là có khả năng tiếp nhận.

      Phó Quân Nghị là huynh khống, trình độ sùng bái của đối với trai mình đạt đến độ làm người ta giận sôi.

      Ban đầu tính toán theo con đường giống trai của mình, thi trường quân đội, nhưng mẹ vừa mới nghe cầu thi trường quân đội liền bắt đầu gào khóc, cuối cùng bất đắc dĩ, chỉ có thể lựa chọn buông tha nó.

      Cho nên khi nghe được tin hai bị thương nằm viện, lập tức từ Q Đại Phi chạy tới. Cũng từ đó về sau, gần như ngày nào cũng chạy tới bệnh viện.

      Bọn họ mặc dù là em ruột, nhưng cơ hội dể bọn họ có thể gặp mặt cũng nhiều, nếu như nhân cơ hội này bồi dưỡng tình cảm với cả của mình, lấy tính tình của trai , chừng lúc nào đó quên mất đứa em trai ruột thịt này.

      Nhưng sau khi thấy đám người giống nhau mượn việc thăm bệnh để tạo quan hệ, hoàn toàn nổi giận, chút khách khí ra lời kia, cực kỳ khách khí đuổi mọi người .

      Ở đế đô, mọi người cứ luẩn quẩn ở đây, đương nhiên lời của Phó Quân Nghị rát nhanh truyền khắp nơi, cho nên, mọi người rất thức thời hề làm phiền Phó Quân Hoàng dưỡng thương nữa.

      Lúc Phó An Nhiên mua xong bữa trưa trở lại, vừa đúng lúc thấy Phó Quân Nghị ngồi bên cạnh giường bệnh, trong tay cầm quyển sách, gương mặt nở nụ cười rất sáng lạng, ánh mắt trong suốt phát sáng nhìn Phó Quân Hoàng, hình như gì đó rất vui vẻ.

      Phó An Nhiên cũng lập tức đẩy cửa vào, liền đứng ở cửa, xuyên qua cửa sổ thủy tinh, nhìn tất cả cảnh tượng bên trong.

      Ấm áp làm cảm thấy an lòng.

      Giống như có cái gì tác động qua lại, vốn Phó Quân Hoàng nhìn em trai rất hăng say, ánh mắt di chuyển, rơi vào cửa sổ thủy tinh, lúc nhìn đến bóng dáng sau cửa sổ thủy tinh, con ngươi vốn thâm thúy, xoẹt qua tia ấm áp.

      Phó An nhiên thấy nhìn thấy, liền xách theo hộp đựng thức ăn đẩy cửa tiến vào.

      "Con , con mang đồ ăn ngon gì cho chú vậy?" Phó Quân Nghị hoặc lớn hoặc đều thích khi dễ Phó An Nhiên, mặc dù thường chiếm được cái gì tốt từ chỗ của .

      Ánh mắt lạnh nhạt rơi vào người Phó Quân Nghị.

      Phó Quân Nghị rất đàng hoàng ngậm miệng lời nào, ho tiếng, sờ sờ cái mũi của mình.

      Kỳ quái, sao lại phải sợ hơn mình gần năm tuổi! Suy nghĩ chút lúc bị lừa gạt, là... Nghĩ lại chuyện cũ mà sợ!

      " được làm khó." Phó Quân Hoàng hơi cau mày nhìn Phó Quân Nghị.

      biết, bảo bối của thích Phó Quân Nghị gọi là con . Hơn nữa bảo bối của , cũng .

      Đối với cả của mình gì nghe nấy, Phó Quân Nghị bĩu môi, nhún nhún vai, cái gì cũng .

      Phó Quân Hoàng thiên vị, đó là thói quen.

      " Phó Quân Nghị, có thể ." Trong giọng bình thản chút phập phồng.

      Phó An Nhiên múc chén cháo từ trong bình giữ ấm ra, đặt cái muỗng ở bên trong, sau khi xác định bát cháo bỏng miệng, rồi mới đưa đến trong tay Phó Quân Hoàng.

      "Phó Quân Nghị nháy mắt xù lông, "Phó An Nhiên, có ý gì? Tại sao tới tôi phải ? đây là cái suy nghĩ logic gì? Tốt xấu gì cũng phải để tôi ăn bữa cơm rồi mới , thế nhưng tôi ở chỗ này...."

      "Uống ngon ?" Phó An Nhiên thấy Phó Quân Hoàng uống xong chén cháo cầm trong tay kia, giọng hỏi.

      "Ngon."

      Phó Quân Nghị hận thể giậm chân, " đãi ngộ khác biệt! Đây chính là đãi ngộ hoàn toàn khác biệt giữa hai người!"

      "Cũng mười mấy năm, cũng nên tập quen, mau cút." Phó An Nhiên ở trước mặt Phó Quan Nghi, từ trước đến nay chưa từng ngụy trang chút nào.

      Nếu như Phó Quân Hoàng có ở đây, nhất định phải mạnh tay đánh nhau với nhóc kia trận! Rất đáng giận!

      Phó Quân Hoàng lần nữa nhận lấy chén cháo Phó An Nhiên đưa cho , có chút máy móc với em trai của .

      Bây giờ cả người Phó Quân Nghị hết sức bực bội, đây mới là đãi ngộ khác biệt!

      "Vậy, nghỉ ngơi tốt, em đến trường học trước, có thời gian em lại tới."

      " cần tới nữa." Phó An Nhiên chút khách khí cắt đứt.

      Phó Quân Hoàng nhìn Phó An Nhiên cái, trong con ngươi chút trách cứ, ngược lại cong mang theo vẻ cưng chiều.

      Phó Quân Nghị cảm thấy lồng ngực bản thân càng thêm buồn bực, ", nghỉ ngơi tốt." nếu nhanh chút chết vì buồn bực.

      Phó Quân Nghị , bên trong phòng bệnh chỉ còn Phó An Nhiên và Phó Quân Hoàng.

      bả vai Phó Quân Hoàng còn quấn băng gạc, vải màu trắng kia ở trong mắt Phó An Nhiên cực kì chói mắt.

      "Còn đau ?" Đặt chén lên khay trà, Phó An Nhiên ngồi ở mép giường, vuốt ve bờ vai của , chân mày nhíu lại.

      Ngón tay hơi lạnh vuốt ve đầu chân mày của , ngước mắt, chống lại cặp mắt sâu thẳm kia, trong con ngươi mang theo tia tâm tình nhàn nhạt.

      " đau." Ngón tay hơi lạnh di chuyển vòng vo ở chân mày của , cho đến khi chân mày giãn ra, mới dừng lại động tác của mình.

      Thần kinh hoàn toàn hủy diệt cảm giác đau đớn của , cả đời này của , cũng có cảm giác đau đớn.

      Lúc nào trở về bộ đội?" Phó An Nhiên cầm bàn tay chơi đùa chân mày của ở trong tay mình, hỏi .

      "Giả bộ." Kỳ hạn giả bộ, trong thời gian ngắn cần trở về.

      Phó An Nhiên cười, "Em cùng ."

      cầm ngược tay của lại, độ cong khóe môi càng ràng hơn.

      "Hôn ." Tròng mắt đen sáng rực rỡ như ngôi sao nhìn , ánh mắt rơi vào môi ướt át của .

      muốn hôn , lúc viên đạn tiến vào trong lòng ngực , khi ý thức của dần dần mơ hồ, lên trước mắt chính là bảo bối của , vẫn luôn muốn lại hôn mình lần, nhưng, những ngày qua vẫn tìm được cơ hội.

      tại chỉ có hai người bọn họ, muốn hôn , muốn hôn .

      "Được." Phó An Nhiên cười đáp ứng.

      nghiêng người về phía trước.

      hơi khom người.

      Lúc đôi môi mềm mại, mịn màng kia đụng vào môi , trái tim của ngừng đập trong chốc lát, ngay sau đó, bắt đầu đập loạn lên.

      Thình thịch, thình thịch, thình thịch.....

      Giống như có thể nghe được tiếng tim đập của bản thân,

      hôn rất nghiêm túc, là người duy nhất muốn quý trọng trong hai đời này, muốn nếm thử cảm giác ngồi chờ bên phòng giải phẫu lần nữa, cảm giác chờ bị phán quyết.

      Cái loại cảm giác bị kìm nén hít thở thông đó, làm suýt chút nữa rút súng bên hông ra, trực tiếp đạp cửa phòng giải phẫu ra.

      Tay tự chủ được nắm chặt tay .

      giống như cảm giác được hôn trong tuyệt vọng, cái tay còn lại kéo hông của , để càng gần sát mình hơn, từ từ hôn sâu hơn, hô hấp của hai người cũng dần dần trầm trong, cho đến.....

      Phanh.... .........

      Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, ngay sau đó truyền đến tiếng khiển trách nghiêm nghị:

      "Các người làm cái gì đây!"
      Phong Vũ Yên, Lim-0403, 251XYZ2 others thích bài này.

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 10: Ngả bài

      Phó An Nhiên phản xạ có điều kiện đưa tay đẩy Phó Quân Hoàng ra.

      Vậy mà, đôi tay đặt ở bên hông chẳng những buông ra, ngược lại còn siết chặt hơn.

      giống như có chút tức giận với việc chuyên tâm, há mồm khẽ cắn môi của , đầu lưỡi linh hoạt vọt thẳng vào.

      Trong tròng mắt đen lên chút kinh ngạc, Ý nghĩ lúc đầu muốn đẩy ra cũng biến mất thấy, trong lòng thở dài nắm vạt áo của , cùng dây dưa ở chung chỗ.

      Nhiệt dộ trong phòng từ từ tăng vọt.

      Nhưng có góc trong phòng nhiệt độ đạt dưới độ C.

      "Phó Quân Hoang!" Giọng tức giận vang lên lần nữa.

      Lần này Phó An Nhiên nghe được là ai, Phó Văn Thắng! Là ông nội danh nghĩa của , ba của Phó Quân Hoàng!

      nhìn chắm chằm người đàn ông hôn rất nghiêm túc đó, lấy năng lực của , đại khái sớm biết bên ngoài phòng có người, như vậy mới vừa rồi để hôn , vậy chính là có mục đích, cho nên ....

      Cho nên tính toán ngả bài với người trong nhà!

      Phó Quân Hoàng giống như thấy được ánh mắt trách cứ của , cặp mắt thâm thúy như cổ đàm mang theo chút vui vẻ dễ phát .

      "Hô cái gì mà hô? Cũng hơn năm mươi tuổi rồi, ngày ngày la như vậy, thấy mệt mỏi hoảng sợ sao." Giọng từ từ vang lên, "Được rồi được rồi đừng hôn nữa, nếu còn hôn nữa, ông già này ném nhóc kia ra nước ngoài."

      "Câu cuối cùng kia rất có tác dụng, lúc Phó An Nhiên còn chưa kịp phản ứng, Phó Quân Hoàng nhanh chóng buông Phó AN Nhiên ra, ngay sau đó ôm vào trong ngực của mình, con ngươi nguy hiểm đen nhánh rơi vòa người cụ Phó.

      Phó Văn Thắng kinh ngạc nhìn ba của mình, Phó Chiến.

      Phó Chiến, cụ Phó, lão thủ trưởng của đế đô, mặc dù tại về hưu, nhưng những người ngày ngày xuất ti vi, đều đến đây báo cáo cái gì đó với ông cụ.

      Bình thường cụ Phó thoạt nhìn cực kì nghiêm túc, nhưng ở trong mắt Phó An Nhiên, ông chính là Lõa ngoan đồng cần người dỗ dành, Lão Ngoan Đồng hết sức dễ dàng lấy được thỏa mãn.

      Ở trong mắt Phó Văn Thắng màn vừa rồi làm ông chấn động quá lớn, nhưng tại sao người cha ngoan cố bảo thủ đó, còn cởi mở hơn so với ông?

      Đứa bé An Nhiên kia, danh nghĩa là con của Phó Quân Hoàng! Hành động mới vừa rồi của bọn họ, chính là loạn luân!

      Dáng vẻ của cụ Phó hoàn toàn giống như nhìn thấy ánh mắt của Phó Văn Thắng, ông cười híp mắt con ngươi hết sức nguy hiểm, có phần giống Lão Ngoan Đồng :

      "Thế nào? Tức giận? Lão già này cho cháu biết, cháu đấu lại được ông đâu! Chỉ cần ông câu, nhóc An Nhiên kia phải ngoan ngoãn ngồi đợi ra nước ngoài cho ông đó." Giống như sợ cháu mình tức giận, tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa.

      Bên tai Phó An Nhiên nghe tiếng tim đập trầm ổn có lực của Phó Quân Hoàng.

      "Nằm mơ." Hai chữ đơn giản của Phó Quân Hoàng, suýt nữa làm cụ Phó tức chết.

      "Phốc." Bởi vì dựa vào trong ngực , giọng của vẫn còn vang vọng bên tai .

      Thấy vẻ mặt tiểu hồ ly đó cười vui vẻ, trong lòng cụ Phó trận tức giận, "Nhóc con, con tốt xấu gì cũng phải có chút dáng vẻ tiểu thư khuê các chứ, con bây giờ mười lăm tuổi, , nếu để cho..."

      "Của cháu. Cháu giáo dục." Phó Quân Hoàng trực tiếp cắt đứt lời dông dài của cụ Phó, hoàn toàn thấy cụ Phó bị tức giận mà nét mặt già nua đỏ bừng, ngược lại ánh mắt lại nhìn người Phó An Nhiên, con ngươi từ từ dịu dàng, "Cứ như vậy, rất tốt."

      An Nhiên ho tiếng, gương mặt có chút ửng đỏ mất tự nhiên, chui từ trong ngực Phó Quân Hoàng ra, đứng lên, thoạt nhìn cả người cực kì khéo léo, "Cụ, ông nội."

      Bởi vì danh nghĩa Phó Quân Hoàng là ba của , cho nên đều coi Phó Văn Thắng và Phó Chiến là ông nội và cụ.

      Khóe mắt Phó Văn Thắng hung hăng kích động, năng lực chịu đựng trong lòng đứa này đúng là phải lớn bình thường.

      Thấy gương mặt Phó Văn Thắng được tự nhiên, cụ Phó rất khách khí cho con trai mình cước, "Đức hạnh."

      "Ba, bọn họ đây là ..."

      "Loạn luân?" Cụ Phó chống gậy, gậy chút khách khí rơi vào người Phó Văn Thắng, "Lúc nào ngươi trở nên cổ hủ như vậy? bé kia và tên nhóc xấu xa nhà con có quan hệ máu mủ sao? Có quan hệ máu mủ với con sao? có sao có thể gọi là loạn luân!"

      Phó Văn Thắng cũng dám né tránh gậy của cụ Phó, cứ như vậy cứng rắn tiếp nhận gậy, nhất thời phía sau lưng ông trận nóng bỏng.

      Trong lòng Phó An Nhiên thầm cho đểm khen ngợi cụ Phó.

      Sắc mặt Phó Quân Hoàng còn muốn ngưng trọng hơn mấy phần so với vừa rồi, đưa tay cầm tay An Nhiên buông thõng bên người, ánh mắt rơi vào người cụ Phó, giọng hơi có vẻ máy móc, từng chữ vang lên:

      "Chuyện của con, con giải quyết. Bảo bối của con, con để ý tới."

      Ý bên ngoài tức là, người dư thừa, cút xéo.

      Lúc đầu cụ Phó còn dạy dỗ con trai mình liền dừng gậy trong tay lại, con ngươi gần bảy mươi tuổi chút nào vẩn đục, ông nhìn Phó Quân Hoàng, có chút nghiêm túc :

      "Nghiêm túc?"

      Phó Quân Hoàng mặt biểu cảm nhìn cụ Phó, .

      Cụ Phó cảm thấy thú vị hề nữa, ngược lại tầm mắt rơi vào người Phó An Nhiên mỉm cười, "Nghiêm túc?"

      Ánh mắt Phó Quân Hoàng rơi vào người Phó An Nhiên, con ngươi đen nhánh hề chớp cứ như vậy nhìn , con ngươi sáng như sao, chứa đầy mong đợi và chút bất an.

      nahngf cầm lại tay , con ngươi ôn hòa nhìn , cười nhạt:

      "Nghiêm túc. Cả đời này, cũng chỉ có ."

      Cứ như vậy, trong nháy mắt, vẻ mặt cứng nhăc kia, thả lỏng, độ cong khóe môi lên ràng, con ngươi vui vẻ càng làm ấm lòng người.

      "Ừ, cả đời." Bảo hộ bình yên cả đời, vẫn luôn nhớ, cũng vẫn luôn thực lời thề này.

      "Cả đời cái rắm! Các ngươi đây là....."

      "Câm miệng cho ba!" gậy chút khách khí rơi vào người Phó Văn Thắng muốn giậm chân, cụ Phó thu hồi nụ cười mặt, ngược lại vẻ mặt nghiêm nghị rơi vào người Phó An Nhiên, " nhóc, con phải nhớ kĩ năm đó ta và con cái gì?"

      An Nhiên cười nhạt tiếng, "Đương nhiên . Chỉ là cụ à, con hy vọng, người cũng nên quên, con cái gì."

      Cụ Phó ngừng lát, trong đầu vang vọng câu :

      ... Người thương ấy, tất nhiên con gấp trăm lần.

      Ngay từ lúc đó, cũng với ông, lập trường và thái dộ của .

      "Đương nhiên, ."

      Giữa hai người, như làm cho người ở chỗ này rơi vào sương mù.

      "Ba, rốt cuộc hai người cái gì?" Phó Văn Thắng cau mày.

      " nên hỏi đừng hỏi." Cụ Phó giơ gậy lên đâng muốn cho ông gậy, nhưng lại nghĩ quên , "Ba mặc kệ các con náo thế nào, tại cũng nên thu lại rồi, mặc dù là công việc quan trong nhưng cũng phải đợi đến sau khi nha đầu kia trưởng thành, tại bắt đầu thân mật, còn ra bộ dạng gì nữa!"

      "Cháu..." Phó Quân Hoàng vừa muốn mở miệng, liền bị Phó An Nhiên giơ tay lên ngăn cản.

      " , sau này chúng cháu chú ý." Phó An nhiên cười.

      Phó Quân Hoàng có chút đáng thương nhìn Phó An Nhiên, mặc dù nhìn thế nào cũng đều tốt, nhưng còn muốn cho toàn bộ thế giới biết, người trước mắt này là bảo bối của , mình .

      "Chuyện giữa chúng ta cần gì phải cho người khác biết?" Phó An Nhiên hướng về phía an tâm cười tiếng.

      Sắc mặt Phó Quân Hoàng cũng dịu dàng hơn, hơi thở lạnh như băng người cũng từ từ giảm xuống.

      "Được rồi, tên nhóc xấu xa, cháu tốt nhất nên nghỉ ngơi , nhóc con cũng đừng vì chăm sóc nó mà để mình mệt nhọc. Ông và cha con trước."

      xong, cụ Phó cũng chờ Phó An Nhiên đáp lại, trợn mắt nhìn Phó Văn Thắng rối rắm, bước chân trầm ổn rời khỏi phòng bệnh.

      Ra khỏi phòng bệnh, Phó Văn Thắng cảm thấy cụ Phó muốn gì đó với ông.

      Ông vãn chờ, nhưng cũng về đến nhà, cụ Phó vẫn im lặng câu cũng .

      Người của Phó gia cũng là cao thủ chịu đựng, nhưng đối mặt với chuyện của người trong nhà, Phó Văn Thắng vẫn thiếu kiên nhẫn.

      "Ba, mới vừa rồi ba và Phó AN Nhiên bí mật gì? Giữa hai người cái gì?"

      Cụ Phó chống gậy khẽ thở dài, "Năm An Nhiên tám tuổi sảy ra chuyện, con còn nhớ ?"

      Phó Văn Thắng sửng sốt, An Nhiên tám tuổi, đó là chuyện sáu năm trước, chuyện đó, làm cả Phó gia thiệt hại, làm sao có thể nhớ?

      " phải là....?"

      "Sáu năm trước......."

      Hết chương 10
      Phong Vũ Yên, Lim-0403, 251XYZ2 others thích bài này.

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 11: Sáu năm trước

      Chuyện phát sinh sau năm trước kia, cụ thể xảy ra chuyện gì, ra bọn họ cũng lắm.

      Chẳng qua khi Phó Văn Thắng chạy tới trường, chỉ nhìn thấy thi thể đầy đất, và bóng dáng nho quanh thân nồng đậm sát khí kia.

      Khi đó An Nhiên chỉ mới tám tuổi, con ngươi lạnh lùng của nhìn từng người xuất trong tầm mắt mình, tay trái của cầm cây súng lục, mà trong ngực của , chính là ôm Phó Quân Hoàng mất ý thức.

      Chỉ cần vừa có người cố gắng đến gần , chút do dự giơ súng lên, chuẩn xác nhắm ngay mi tâm của người đó, trong con ngươi băng hàn giống đứa trẻ, giống như dã thú đầu đàn bị thương, che chở tốt người nhà của mình, để cho bất luận kẻ nào đến gần.

      " nhóc, là ông, ông là ông nội, để súng xuống, sau đó chúng ta. . . . . ." Lần đầu tiên Phó Văn Thắng thân quân trang kiên nhẫn thử chuyện với Phó An Nhiên như vậy, nhưng lời của ông còn chưa hết, họng súng đen ngòm nhắm ngay mi tâm của ông.

      "Cút!" che chở người trong ngực, tay đè lên nơi trào ra máu của , "Toàn bộ cút!"

      Co cũng biết, ngay lúc đó, đôi môi run rẩy có bao nhiều lợi hại, mặc dù ánh mắt vô tình lạnh như băng, nhưng sâu trong tròng mắt là bất an và mờ mịt, tất cả bị Phó Văn Thắng nhìn bỏ sót.

      Nếu như tiếp tục như vậy, hai đứa trẻ này đều xong đời.

      Cho đến, Từ Tĩnh Ngưng nghe được tin tức cuống quít chạy tới, bà để ý họng súng chĩa về phía bản thân, để ý mọi người xubg quanh khuyên kéo (khuyên can kéo lại), cứ như vậy bà liều lĩnh xông lên trước, tay kéo Phó An Nhiên sớm mất lý trí vào trong ngực.

      Lúc ấy trong tay An Nhiên còn cầm súng lục, lúc Từ Tĩnh Ngưng ôm vào trong ngực, thời điểm giơ tay lên muốn bóp cò, đúng lúc chỉ cảm thấy cổ họng có chất lỏng nóng bỏng, cả người cứng lại.

      "An Nhiên, là mẹ, mẹ vĩnh viễn thương tổn đứa con của mình, tại các con đều an toàn, sao rồi, con được cứu trợ, con và Quân Hoàng được cứu tr. An Nhiên, bé ngoan của ta, để mẹ nhìn chút,a, mẹ nhìn chuý...." Từ Tĩnh ngưng ôm An Nhiên, tận lực đè nén giọng nghẹn ngào, bà cố gắng cười với An Nhiên, cho đến khi con ngươi của An Nhiên từ từ ấm lại, cho đến khi cơ thể của còn cứng ngắc như vừa rồi.

      "Mẹ. . . . . . Mẹ. . . . . ." Giọng khô khốc, An Nhiên cố hết sức khẽ gọi, chẳng qua vẫn ôm chặt Phó Quân Hoàng trong ngực như cũ, bà bối rối nhìn , "Quân Hoàng. . . . . . Quân Hoàng sắp chết, Mẹ, Quân Hoàng chết, mẹ cứu cứu ấy, ấy sắp chết. . . . . ."

      Phó Văn Thắng luôn chờ tại nơi này, sau khi nghe được Phó An Nhiên mở miệng, lập tức phất tay, để người ta cứu người.

      Nhân viên cứu hộ chờ ở bên lập tức tiến lên, muốn đặt Phó Quân Hoàng lên băng ca, vẫy mà Phó An Nhiên Phó An Nhiên vẫn cứ ôm chặt như vậy, để cho bất luận kẻ nào đụng vào, mỗi khi nhân viên chữa bệnh và chăm sóc tiến lên, phẫn hận nhìn mỗi người, ánh mắt của quá có lực uy hiếp, người nào dám tiến lên trước nữa.

      Từ Tĩnh Ngưng ôm cả hai đứa bé vào trong ngực của bà, bà giọng bên tai : "An Nhiên, tại Quân Hoàng cần cứu trị, nếu như được cứu trị, nó chết..."

      Lời của bà vẫn chưa hết, An Nhiên liền buông Phó Quân Hoàng trong ngực ra.

      Phó Quân Hoàng bị mang , nhưng Phó An Nhiên vẫn ngồi chồm hổm tại chỗ, vẫn nhìn Phó Quân Hoàng được đưa lên xe cứu thương, nhìn xe lái .....

      Cả người thoạt nhìn đều ngơ ngác, Từ Tĩnh Ngưng thấy như vậy bị dọa sợ, ngay lúc bà muốn cố gắng gì đó, đột nhiên An Nhiên cử động.

      Bỗng nhiên từ dưới đất đứng lên, nhưng có lẽ bởi vì thời gian ngồi chồm hổm quá lâu, chân của chết lặng, lúc đứng lên, suýt nữa té ngã mặt đất.

      Cứ như vậy khắp người toàn vết máu tiêu sái bước đến trước mặt Phó Văn Thắng, con ngươi lạnh lùng dọa người, từng chữ : "Con muốn gặp cụ."









      Dạo này mình bận quá, có nhiều thời gian để ed, các bạn thông cảm nhé!

      Về chuyện sau đó, Phó Văn Thắng cũng biết, ông từng cố gắng hỏi thăm cụ Phó, lại cũng bị cụ Phó trả lời cho có lệ.

      Nhưng lần này, giống như cụ Phó muốn cho ông biết cái gì.

      "Rất muốn biết, nhóc kia tìm ba cái gì? Cụ Phó chống gậy, tới trước cửa sổ, nhìn ánh chiều ta ngoài cửa sổ, nhàn nhạt .

      "Nếu như lần này ba nguyện ý cho con biết."

      Cụ Phó thở dài, " ra chuyện này, phải ba muốn cho con biết, với tính thình của con khi đó, con chút do dự đuổi nhóc kia a ngoài ."

      "Có ý gì?"

      "Sáu năm trước, con cho rằng những người kia là do Quân Hoàng giết, ra toàn bộ đều là nhóc kia ra tay."

      "Cái gì?" Phó Văn Thắng chợt đứng dậy từ ghế so lon, " thể nào! Khi đó con bé mới tám tuổi! Năm đó con kiểm tra, mỗi phát súng lấy mạng người, mỗi phát súng đều ngay giữa mi tâm, kĩ thuật bắn súng chuẩn xác như vậy, cho dù là tinh trong bộ đội. cũng nhất định có thể hoang thành, huống chi là đứa bé tám tuổi."

      "Đừng quên, năm đó Quân Hoàng ôm nó về từ đâu." Cụ Phó lạnh lùng , "Nếu như phải ba nắm chắc mười phần, ba cũng như vậy."

      "Ba hỏi... Nó?"

      "Là chính nó , lúc ấy, khi nó tới tìm ta ....." Trong đầu lên hình ảnh năm đó.

      'Con đường sau này của con tự con quyết định, con để bản thân trở thành xương sườn mềm của bất luận ai, để Phó gia chịu chút thương tổn, càng cho phép bất luận kẻ nào thương hại đến cọng lông của người ở chỗ này. Cho nên, cụ, con hy vọng người có thể hiểu, con đường sau này của con, là bản thân con chọn, người cần lo.

      'Con có biết mình cái gì sao!'

      'Đương nhiên con biết. Người là trụ cột của Phó gia, chúng ta làm gì, đương nhiên người biết . Nhưng nếu như con muốn làm chút gì mà người biết, người cũng đừng muốn biết chút gì từ chỗ con. Con phải là người lương thiện gì, người con, nhất định báo đáp gấp đôi, mà người ấy , còn hơn gấp trăm lần! Con, bỏ qua, bất kì ai thương tổn tới ấy.

      Khi đó, cả người chật vật, khắp người toàn vết máu, mà cánh tay còn trúng phát đạn, máu vẫn luôn chảy xuống, nhưng sắc mặt của quá ổn định, con ngươi quá sắc bén, làm ông ngay cả việc bị thương cũng chú ý tới.

      Ánh mắt của quá lạnh, súng vẫn còn bị nắm chặt trong tay như cũ, vẻ mặt của lúc đó cho ông biết, giết người.

      Từ lúc mới bắt đầu ông cũng biết, đứa bé kia thể đánh đồng với những đứa bé bình thường, rồi sau đó trong mấy năm nay , biểu của đứa bé kia cũng đều trong kết luận của ông.

      Cụ Phó lại lời năm đó Phó An Nhiên , gần như xót chữ, Phó Văn Thắng khó mà khiếp sợ.

      "Nhưng chẳng qua là..."

      "Đứa bé tám tuổi? Văn Thắng à, biết con kém con trai mình ở chỗ nào ? Quân Hoàng chưa bao giờ xem bất cứ người nào là người yếu, nó lấy loại ánh mắt giống nhau xem xét cư xử của mọi người, cho dù là đứa bé."

      Phó Văn Thắng cau mày.

      "Bây giờ con cũng cần suy nghĩ nhiều, năm đó ba nhìn ra, đứa An Nhiên này, định trước phải là người Phó gia ta, nếu thể chân chính trở thành con của Phó gia, vậy cháu dâu, cũng rất tốt." Đột nhiên cụ Phó cười ha hả lên.

      "Cha, người....."

      "Được rồi, được rồi, ba cho con biết chuyện này, phải để con cảm thấy An Nhiên kia là người lòng dạ độc ác, ba chỉ muốn cho con biết, An Nhiên là đứa bé ngoan, nó xem Phó gia chúng ta là người nhà của mình, mà chúng ta, là người nhà của nó, con hiểu chưa?"

      Làm sao Phó Văn Thắng lại biết dụng tâm của cụ Phó, ông còn muốn tự với mình, giữa con bé An Nhiên kia và Quân Hoàng, là người nào có thể tách ra, như vậy, liền thuận theo tự nhiên .

      Phó văn Thắng thấy cụ Phó sao, lúc tính toán rời , giọng nghiêm túc của cụ Phó đột nhiên vang lên, ông :

      "Văn Thắng, An Nhiên , chuyện của sáu năm trước , muốn chúng ta đơn giản như vậy, hơn nữa lần này Quân Hoàng bị thương, xem ra, chúng ta cũng phải điều tra chút."

      Bệnh viện quân khu.

      Phó Quân Hoàng uống thuốc xong, mới vừa ngủ, người từ bên ngoài phòng bệnh thăm dò vào.

      An Nhiên sửa sang lại chăn cho Phó Quân Hoàng, rồi mới đứng dậy, ra khỏi phòng bệnh.

      "Tiểu thư." Người đứng bên ngoài phòng bệnh chính là quản lý của quán cà phê đó, giọng gọi, là trong những "cụ già" bên cạnh An Nhiên, dưới tình huống bình thường, xuất trước mặt An Nhiên, trừ khi là gặp chuyện gì.

      "Chuyện gì." An Nhiên tới trong góc, cau mày nhìn .

      Phong Lượng đẩy mắt kiếng sống mũi cái, có chút ngưng trọng : "Tiểu thư, chúng tôi tra được tung tích của Long đó."

      An Nhiên chợt ngẩng đầu, đột nhiên con ngươi bao trùm mảnh băng hàn, "Rất tốt."

      Long, trong chuyện năm đó, người duy nhất biết. nghĩ tới, sau khi né tránh sáu năm, lại vẫn dám ra đây, là, muốn chết!

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 12: Long Tam

      Bên trong phòng bao VIP của KTV Hào Hoa, ở trước màn hình các có vẻ thùy mị diễm lệ, cơ thể mềm mại của các uốn éo, làm các loại động tác mị hoặc trêu đùa, xua nộ khí toát ra của mấy người đàn ông.

      " Long, hôm nay bọn em vì đại ca mở tiệc đón tiếp! Long trở lại, mấy người chúng em cũng vẫn theo đại ca!" Mấy người đàn ông đồng thời giơ chén lên, vẻ mặt kính trọng hướng về phía người đàn ông ngồi ghế sa lon nâng chén lên, lớn tiếng .

      Dưới ánh đèn tối tăm, cũng nhìn thất mặt người đàn ông lắm, nhưng gò má trái của , từ mắt thẳng đến bên sau tai có vết sẹo dài, thoạt nhìn cực kì dữ tợn.

      Người được gọi là Long cũng đứng dậy, giơ cái ly trong tay lên, "Nếu các em vẫn tin tưởng tôi, vậy sau này mấy em liền theo tôi. Mặc dù mấy năm nay tôi ở đây, nhưng Long Tam tôi, thế nào cũng chạy được."

      Lời này của Long Tam, làm tràng diện nhất thòi lạnh xuống mấy phần.

      Tại chỗ này có người nào biết, năm đó bởi vì Long Tam dụng vào người của Phó gia, sau liền xuất trước tầm mắt của mọi người nữa, tất cả bọn họ đều cho là Long Tam chết, nhưng nghĩ đến, hai ngày trước đột nhiên nghênh ngang xuất ở đế đô.

      Nếu Long Tam dám trở lại, liền chứng minh, chuyện kia qua, nếu qua, vậy bọn họ cũng cần đối nghịch với Long Tam.

      "Đương nhiên, Long đó, vĩnh viễn đều cướp." Người đàn ông mập mạp vừa mới mở miệng lần nữa, cười ha hả ngừng.

      Ngươi ở chỗ này, tại có ai là có chút dang tiếng trong giới hắc đạo? Long Tam đột nhiên trở lại, làm bọn họ trở tay kịp, chỉ là tại bọn họ roc thế lực phía sau Long Tam, nhất thời hồi lâu cùng trở mặt với Lonh Tam.

      "Bàn Tử, nhớ những lời này của ngươi." Vẻ mặt Long Tam trầm, ngửa đầu liền hơi uống sạch ly rượu.

      Người ở chỗ này cũng bắt đầu làm lành, hùa theo hớp uống sạch rượu trong chén.

      "Được rồi, được rồi, được tự nhiên, tới đây hàu hạ Long tốt." Bàn Tử kêu mấy người phụ nữ vẫn còn uốn éo thân thể trước nàm ảnh, lớn tiếng gọi.

      Nghe được ông chủ vàng lên tiếng, mấy người phụ nữ ăn mặc ít ỏi lập tức toàn bộ vây quanh Long Tam, các làm nghề này lâu, ánh mắt rất lợi hại, người nào có tiền người nào có tiền, người nào có quyền người nào có quyền chỉ cần nhìn cái, theo như quan sát tình hình mới vừa rồi, Long thoạt nhìn rất hung dữ này, là người rất lợi hại.

      " Long uống chén ." trang điểm đạm, giơ cái ly, đẩy tới trước mặt Long Tam, bắp đùi phơi bày ra bên ngoài hữu ý vô ý ma sát vào chân .

      Long Tam đẩy ly rượu giơ ở trước mặt mình ra, tiện tay lôi nhìn như có chút luống cuống, , "Người này ."

      Nhìn thấy Long Tam chọn lựa, những người còn lại cũng hết sức tự giác, bắt đầu xem xét quấn lấy ông chủ vàng của mình.

      "Ánh mắt Long tốt, em nghĩ em trong ngực kia còn chưa trưởng thành ?" Trong ngực Bàn Tử ôm người phụ nữ vừa rồi mời rượu Long Tam, bàn tay mập mạp luôn vuốt ve xung quanh nơi lộ ra ngoài của người phụ nữ.

      Long Tam cũng để ý ánh mắt quái dị của Bàn Tử, đưa tay chui vào trong quần áo của , chỉ là còn vào toàn bộ, giống như con thỏ bị hoảng sợ cuống quýt né tránh, dưới sắc mặt trang điểm đậm có chút khẩn trương.

      "Long.... .... Long tôi.... .... Chúng ta nên ở chỗ này.... ...."

      Long Tam kinh ngạc với giọng trong trẻo của , vốn muốn nổi giận trong nháy mắt liền hạ hỏa, "A? Lần đầu tiên?"

      kia thể cũng thể gật đầu, "Tôi.... ..."

      Long Tam cười ha hả, cũng chờ xong, trực tiếp ôm ngang kia lên, , " này xấu hổ, tôi đây trước bước."

      " Long chơi vui vẻ." Bàn Tử cười khanh khách nhìn ,bên trong phòng bao lúc này, loại thanh gì cũng có, thế nhưng có ít là tiếng va chạm và tiếng mọi người nặng nề hít thở.

      Giang phòng sớm chuẩn bị tốt, Long Tam ôm thẳng đến bên trong gian phòng của mình, ném lên giường, nhào tới muốn hôn , nhưng trong nháy mắt muốn nhào đến người , trong nháy mắt đó cơ thể của liền cứng ngắc.

      con dao găm giơ lên cổ , mà bụng của , còn chống đỡ tay súng.

      " là ai?" Long Tam trầm giọng .



      thấy hèn nhát mặt, đương nhiên cũng còn thấy vẻ ngượng ngùng, thay vào đó là nụ cười câu người, trong con ngươi thuần khiết là cảm giác đùa cợt:

      "Đụng đến người của quân chủ toi, còn dám tiêu dao sung sướng như vậy? Muốn biết chết sợ súng là như thế nào !"

      Long Tam muốn nóng nảy, chỉ cảm thây đột nhiên cổ họng trận đau nhức, lúc còn chưa kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra, tầm mắt của mơ hồ, sau đó hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.

      Lúc Long Tam tỉnh lại, phát tay mình bị trói ra sau lưng cố định ghế, gian phòng rất lớn, nhưng bốn phía vách tường đều là tấm thép, bên trong cả gian phòng, phản chiếu cỗ kim loại sáng bóng lạnh như băng.

      Khi thấy "tiểu thư" lúc trước tìm mình đứng ở trước mặt mình, lúc cười khanh khách nhìn , trong lòng trận tức giận:

      "Rốt cuộc ngươi là ai! Ngươi biết tôi là ai ? Trói tôi? Các người muốn sông sao?"

      ... ....ba!

      roi chút lưu tình trực tiếp quất vào người Long Tam!

      Trong nháy mắt áo sơ mi giá trị rẻ liền rát nát.

      "Tiểu Tứ, xem chút dáng vẻ người này thương hương tiếc ngọc, mặc dù người này xấu xí chút, nhưng thế nào, cũng là người đàn ông ." cả người vẫn mặc quần áo "tiểu thư" như cũ giả bộ ríu rít lắc đầu, vẻ mặt đáng tiếc.

      Hé ra vẻ mặt đứng đắn, Lãnh Hạo cũng hé ra vẻ mặt lạnh như băng nhìn quần áo lộ liễu của , "Lam Nhược Khê, mặc quần áo của vào."

      Lam Nhược Khê chậc chậc lắc đầu, " đáng tiếc đáng tiếc, ......."

      "Tôi để các người trả giá đắt, các người.... ....."

      'Ba'

      cái tát hung hăng đáng vào mặt Long Tam còn đ ang ồn ào gọi.

      Lam Nhược Khê vặn vẹo cổ tay của mình, vẻ mặt khó chịu nhìn Long Tam, "Bà đây cho ngươi chút sắc mặt, con mẹ nó, ngươi biết tại ngươi bị tôi trói sao? Để chúng tôi trả giá đắt? Vậy cũng phải xem ngươi có đủ bản lãnh ra khỏi cánh cửa kia hay !" Ban đầu còn muốn đùa giỡn chút, mặt lạnh tới, kêu cái dắm à!

      Lãnh Hạo đối với việc Lam Nhược Khê động kinh tập mãi thành quen, sắc mặt bất động, cơ thể thẳng tắp đứng nghiêm ở cửa, chờ đợi mấy người tiểu thư đến.

      Nếu như đến giờ phút này, Long Tam còn biết mình bị kẻ thù tìm tới cửa, phải là Long Tam.

      tiếng thang máy vang lên, sau đó truyền đến trận tiếng bước chân, dường như người tới ít, vỗn Lam Nhược Khê đứng trước mặt Long Tam liền bước nhanh tới bên cạnh Lãnh Hạo, sau khi sửa sang lại quần áo mình thay xong, cung kính đứng ở cửa, chờ đợi người tới tiến vào.

      Long Tam biết, chắc chắn đắc tội với nhân vật lớn nào, ở đế đô trừ Phó gia, có người nào khác. Nhưng Phó gia cũng dính đến hắc đạo, biết điểm này, vừa rồi mới dám trở lại đế đô sau sáu năm.

      vẫn nhìn chằm chằm cửa, sau khi thấy khoảng mười lăm mười sáu tuổi tiêu sái bước vào, nhất thời trong đầu của nghĩ ra, người này rốt cuộc là người nào.

      "Quân chủ!" Lam Nhược Khê và Lãnh Hạo đồng thời cúi người, cung kính gọi.

      Người tới chính là An Nhiên, khoát tay áo cái, sau đó ánh mắt lạnh lẽo bắn thẳng đến người Long Tam, khóe môi của mang theo nu cười lạnh như băng, giọng giống như truyền tới từ địa ngục, từ từ ở nơi an tĩnh này chỉ đủ nghe được tiếng người hô hấp vang lên bên trong gian phòng:

      "Long Tam, ngươi còn nhớ tôi ?"

      Hết chương 12

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :