1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ - Tĩnh Mặc Thành Kiển (91) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 88: QUÂN HOÀNG XẢY RA CHUYỆN, AN NHIÊN NỔI GIẬN (3)

      Editor: Nguyễn Hân Di


      Cửa phòng mổ bị mở ra, An Nhiên cũng phải là người đầu tiên chạy đến hỏi tình hình của Phó Quân Hoàng thế nào, mà trực tiếp đầy bác sĩ ra, bước nhanh đến bàn mổ, tiếp nhận giường bệnh trong tay y tá, có biểu cảm mà đẩy .

      Phó Quân Hoàng sử dụng thuốc mê, bởi vậy khi An Nhiên bước vào, vẻ mặt có chút ngạc nhiên, nhưng sau đó là nụ cười sạch .

      “Bảo bối.”

      An Nhiên ừ tiếng, thêm gì, nhưng tay cầm ở cáng cứu thương càng chặt thêm.

      Nguyên bản y tá bị đẩy ra vô cùng mất hứng, muốn chỉ trích An Nhiên vài câu, nhưng khi ta nhìn thấy vẻ mặt cùng ánh mắt của An Nhiên, ta giống như bị đông cứng, trái tim còn bịch bịch nhảy lên.

      An Nhiên an bày cho Phó Quân Hoàng phòng bệnh, khi An Nhiên đẩy ra, đám người Ngốc Ưng đứng bên luống cuống tay chân theo giúp đỡ, lại bị các y tá kia trừng cho trở về.

      Bác sĩ phẫu thuật lần này khéo, là vị bác sĩ Thẩm Thanh lúc trước đứng mổ chính cho An Nhiên, khi ông ở trong phòng bệnh nhìn An Nhiên bận việc, cười cười, “Vợ chồng son các con đúng là thú vị, ngày hôm nay phải con bị thương ngày mai là người kia của con bị thương.”

      Phó Quân Hoàng đối với Thẩm Thanh này có chút ấn tượng, hướng về phía Thẩm Thanh gật đầu, biểu chào hỏi.

      An Nhiên đến trước mặt của Thẩm Thanh, trịnh trọng với ông, “Cảm ơn, Bác sĩ Thẩm.”

      Thẩm Thanh nở nụ cười, hai người này quả thực rất giống.

      “Là trách nhiệm của tôi. Thằng bé có chuyện gì, chỉ cần tịnh dưỡng vài ngày tốt lên.”

      “Được.”

      Trước kia Thẩm Thanh từng cứu nha đầu kia, họ Phó cảm tạ ông ít, ở bệnh viện biết nghe được những gì nhưng đối với ông khách khí hẳn lên.

      Thẩm Thanh được Bùi Thanh Dật giới thiệu là người có kĩ thuật phẫu thuật tốt nhất, nhưng lại hiểu đạo lí đối nhân xử thế, mặc dù năng lực của ông tốt nhất ở cái bệnh viện hỗn loạn này công tác gần 20 năm, cũng chỉ là bác sĩ phẫu thuật .

      Nhưng khi ông cứu An Nhiên thành công, bệnh viện có quyết định bổ nhiệm chủ nhiệm, có bất kì bất ngờ nào, ông trúng tuyển.

      Sau khi Thẩm Thanh rời khỏi, nhóm người U Linh còn chưa , đám thiết tha nhìn Phó Quân Hoàng.

      An Nhiên thu dọn tất cả cho Phó Quân Hoàng, mới lấy di dộng điện báo cáo cho từng người trong họ Phó, có điều sau mỗi câu cuối cùng, thêm câu:

      có chuyện gì, con ở trong này chăm sóc.

      An Nhiên cũng điện thoại cho Phó Văn Thắng, Phó Văn Thắng họp ở ngoài tỉnh, cho ông chỉ làm cho ông lo lắng.

      Mọi người đều phản ứng nhưng chỉ có Phó lão gia tử là bình tĩnh nhất, “Nếu có chuyện gì vậy tốt, đến lúc đó ông mẹ con mang ít thức ăn vào. Con muốn ở đó đúng ? Yên tâm, ông cũng mang đồ dùng cá nhân của con cùng mang đến đó.”

      Hiển nhiên, Phó lão gia tử muốn đến xem Phó Quân Hoàng ra sao.

      Theo ông, khi An Nhiên bình tĩnh điện thoại như thế, cũng đủ chứng minh xú tiểu tử kia có chuyện gì, bằng với trình độ quan tâm của nha đầu dó với xú tiểu tử mà , nếu thằng nhóc đó mà xảy ra chuyện, An Nhiên còn phải gấp đến độ nhảy lên?

      Nhóm người U Linh phát ngốc khi nhìn An Nhiên bình tĩnh khép điện thoại, sau đó lời bước lại sofa ngồi xuống, ánh mắt cũng nhìn đến Phó Quân Hoàng.

      Ngân Lang biết mình gây chuyện, quân chủ tất nhiên hướng về mà phát hoả, huấn luyện viên khẳng định
      [​IMG]
      dunggg thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 89: AN NHIÊN CẢNH CÁO, TẬP KÍCH BAN ĐÊM!

      Editor: Nguyễn Hân Di


      An Nhiên làm cho căn phòng ở mật thất trở nên căng thẳng.

      Mọi người hồi hộp dám thở mạnh, bọn họ vừa mới nhận được tin, Phó Quân Hoàng xảy ra chuyện.

      Lam Nhược Khê cắn môi dưới, đứng dậy, chút che giấu , “Là tôi cho người điều tra.”

      Ánh mắt lạnh như băng rơi lên người Lam Nhược Khê.

      Thân thể Lam Nhược Khê run lên, trong đáy mắt là tia sợ hãi dễ thấy.

      “Vì sao?” An Nhiên ngồi xuống, Phong Lượng đứng nghiêm sau lưng , biểu cảm bất động.

      Người của Vô Xá, ngoại trừ An Nhiên cùng vài người cực kì khác biệt, hầu như ai cũng tham gia vào chuyện này.

      “Bởi vì… Tôi lo lắng ta gây bất lợi cho ngài.” Lam Nhược Khê cắn răng, cuối cùng cũng đem lời này ra.

      Phó Quân Hoàng người này quá thần bí, ra có nhiều chuyện mà bọn họ thể tra được.

      Ban đầu, chuyện của ta là quân chủ cho bọn họ điều tra, bọn họ cũng thăm dò, nhưng từ khi bọn họ bắt đầu điều tra, mới phát được, người này đến cùng là có bao nhiêu khó chơi.

      Chuyện sau lưng ta có bao nhiêu ngoan độc, trong mơ hồ bọn họ cũng gần như biết được xảy ra chuyện gì, thế nhưng lại tra được tia manh mối nào.

      thể , đầu óc của ta bạo.

      “Gây bất lợi cho tôi?” An Nhiên cười nhạo, “Lý do.”

      An Nhiên trước nay chưa từng có nhẫn nại, đối với người cấp cao của Vô Xá, đáy lòng vô cùng nắm chắc, bằng những người này thể được vào trung tâm của Vô Xá.

      Tất cả mọi người thở phào nhõm, chí ít quân chủ còn cho bọn họ thời gian giải thích.

      “Quân chủ, ngài còn nhớ ngày mà họ Tôn bị giết ? Cữu vĩ ấy thấy Phó huấn luyện viên.” Lãnh Hạo đứng nghiêm, ánh mắt nhìn An Nhiên, trong đáy mắt là cung kính tràn đầy.

      “Sau đó.” biết chuyện này, nhưng chỉ để trong lòng.

      Bởi vì ngày đó hầu như đều ở cùng với Lão soái ca, nhưng mà, có khoản thời gian ngắn thấy Lão soái ca.

      “Từ đó về sau, quân chủ đều xảy ra chuyện. Cữu vĩ cùng tôi thương lượng, vì thế….”

      “Cho nên các người thầm điều tra ấy? Khi các người điều tra, các người có hỏi qua ý kiến của tôi ? Hửm?” Tiếng của An Nhiên rất nhạt, nhạt đến nổi làm cho mọi người cảm thấy lạnh sống lưng.

      “Chúng tôi..” Lãnh Hạo còn muốn thêm cái gì bị Lam Nhược Khê kéo lại.

      Lam Nhược Khê trực tiếp quỳ gối xuống trước mặt An Nhiên, sống lưng thẳng tắp, đầu cúi xuống, “Quân chủ, tôi biết sai rồi.”

      Thấy phản ứng của Lam Nhược Khê như thế, mọi người nhất thời cả kinh, lập tức làm hành động giống Lam Nhược Khê.

      Bọn họ là sai lầm rồi, sai khi vượt qua ta, trực tiếp làm ra chuyện Phó Quân Hoàng bị thương.

      Phó Quân Hoàng tất nhiên biết có người điều tra , hề né tránh, thậm chí có nhiều chuyện chính ấy cố ý để bọn họ biết được, Phó Quân Hoàng biết bọn họ là người của quân chủ, bằng , bọn họ còn sống sót.

      Phó Quân Hoàng người này đối với quân chủ chính là đến làm người ta run sợ.

      biết ấy điên cuồng, đến cùng có làm tổn thương đến quân chủ hay .

      “Quân chủ, chúng tôi sai rồi.”

      “Nhưng mà, nếu thời gian có quay lại, chúng tôi vẫn làm như vậy.” An nguy của quân chủ luôn luôn đứng đầu trong tâm trí của bọn họ, bọn họ để kẻ nào uy hiếp đến an nguy của quân chủ.

      Con ngươi của An Nhiên lạnh băng, nhìn mọi người quỳ mặt đất, trong đầu An Nhiên vậy mà trống rỗng.

      ấy, làm tổn thương tôi.” lúc sau, An Nhiên mới với bọn họ lời này.

      Mọi người cũng ngẩng đầu nhìn An Nhiên.

      An Nhiên thở dài, tầm mắt cũng nhìn người bọn họ, tiếng thanh đạm, “Tôi biết các người nghĩ cái gì, nhưng thế giới này mọi người có khả năng phản bội tôi, nhưng chỉ duy nhất ấy tổn thương tôi.” Điểm này, chút hoài nghi, “Cho nên, các người cần lo lắng.”

      Khi vẫn còn là Tần Lam, mọi người xung quanh đều e ngại , sợ , mặc dù là bảo vệ , nhưng cũng ngừng tìm cách tốt nhất để trừ bỏ .

      chưa từng gặp qua đứa nào đơn thuần như thế.

      Nhưng hoài nghi làm tổn thương , bọn họ chỉ là yên lòng, liền làm ra chuyện
      [​IMG]
      dunggg thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 90: AN NHIÊN GẶP NGUY, BỐN BỀ ĐỘNG. (1)

      Editor: Nguyễn Hân Di


      Khi Kim Ân Thánh bước đến lãnh thổ của Hoa Hạ, mọi hành tung của ông ta bị An Nhiên khống chế.

      Nhưng nghĩ đến, là Kim Ân Thánh là tìm đến .

      An Nhiên vừa dứt lời, cửa phòng bị đẩy ra, đèn trong phòng sáng choang, ở bên ngoài phòng bệnh, có vài người đứng bên ngoài phòng bệnh, mà trong đó Ngân Lang mặc trang phục bệnh nhân trong tay khẩu súng lục, biểu cảm lạnh lẽo đứng ở cửa.

      Phó Quân Hoàng muốn động, lại bị ánh mắt của An Nhiên trừng mà đứng tại chỗ.

      Bệnh nhân mà muốn lộn xộn cái gì?

      Tình huống bất ngờ như vậy là ba người họ bị doạ sợ, bọn họ hoàn toàn tính đến xảy ra tình huống như thế.

      ?” An Nhiên mỉm cười chĩa chĩa súng, di dời khẩu súng ở mi tâm của , “Tốt lắm.”

      xong, An Nhiên chút khách khí, trước mặt đồng bọn của mà trực tiếp nở súng.

      Pằng---

      Súng có thiết bị giảm thanh nên tiếng súng lớn, nhưng cái tên Đại Hàn kia lại bị An Nhiên làm cho thủng lỗ đầu! Mà mấy người đứng ở cửa làm như thấy chuyện đó, bọn họ che chắn ở cửa ra vào, biểu cảm bất động.

      giết !” tiếng kinh sợ vang lên.

      An Nhiên cảm thấy rất hưng thú, nghĩ tới người này có thể được tiếng Hoa, tuy rằng lưu loát, nhưng tốt xấu gì cũng được mà phải ?

      Hai gã người Hàn này có biểu cảm đẹp mắt, bọn họ nghĩ An Nhiên lại lớn mật như vậy, cái gì cũng , trực tiếp liền … Trực tiếp giết chết sư huynh của bọn !

      Sư huynh là người mà sư phụ coi trọng nhất, nếu biết sư huynh chết, Phó An Nhiên nhất định có cái kết tốt!

      Thủng cái lỗ đầu biết có cảm giác thế nào, nhưng quần áo của An Nhiên dính máu, từ trước đến giờ biết thế nào nhưng thích màu máu.

      nên gấp gáp, chẳng mấy chốc đến các người.” Từ trong tay Ngân Lang tiếp lấy cái khăn ướt màu trắng, khoé môi của An Nhiên gợi lên tia người lãnh huyết.

      Phó Quân Hoàng ngồi sofa mặt chút biểu cảm, đối với , mặc kệ An Nhiên như thế nào, đều là bảo bối của , mặc kệ là hung tàn đến cỡ nào, ác độc thế nào, cũng đều là bảo bối là trân quý nhất.

      hết sức chăm chú nhìn An Nhiên, đáy mắt là mảnh ánh sáng dìu dịu, khi Ngân Lang thấy được ánh mắt đó đột nhiên trong đáy lòng xuất trong trận phát lạnh.

      nghĩ, nếu quân chủ muốn giơ súng giết huấn luyện viên huấn luyện viên tự động lên nòng súng, sau đó đưa khẩu súng đó cho quân chủ…

      , tôi muốn chết.” Tên kia tiếng Hoa, người tự chủ lắc đầu, tuy rằng có võ, nhưng đối mặt với súng làm sao có thể chống cự được với cái thứ đó?

      thế giới này có người nào là sợ chết, cũng như thế.

      tại, mới hai mươi mấy tuổi, cuộc đời của mới bắt đầu, tuy rằng sư phụ là người đào tạo , nhưng cũng thể vì sư phụ mà mất tính mạng của bản thân, người nếu còn tính mạng có cái gì cả.

      “Hửm?” An Nhiên cười cười, “Có người muốn chết.”

      “Tôi, tôi có thể cho biết sư phụ ở đâu, …”

      Tên còn lại có vẻ ngoài cường tráng hình như hiểu được ít tiếng hoa, khi nghe thế, kéo người kia, biểu cảm cực kì phẫn nộ, hướng về người kia lớn tiếng .

      “Tôi muốn chết!” Tên người đại hàn kia sợ chết kêu to, đẩy tên người đại hàn cao lớn ra, sau đó nhìn An Nhiên lớn tiếng hô, “Tôi biết sư phụ tôi làm cái gì, tôi có thể cho các người nghe, với điều kiện là thể giết chúng tôi.”

      An Nhiên nhíu mày, “ tại, các người có tư cách điều kiện.”

      cần bọn họ cho biết Kim Ân Thánh ở đâu, tại người của Vô Xá theo dõi ông ta. Điều duy nhất tò mò là, sau lưng Kim Ân Thánh ở Đế Đô là ai.

      Khi Kim Ân Thánh ở Nhật Bản tìm người hợp tác, là Tiểu Dã Long ở Hành Hương, nhưng Tiểu Dã Long làm sao có thể ảnh hưởng được Hoa Hạ?

      “Kim Ân Thánh cùng ai tiếp xúc?” Súng trong tay An Nhiên chuyển động, ánh mắt của An Nhiên dừng người nọ, biểu cảm lạnh nhạt.

      Hai người Đại Hàn nghĩ đến An Nhiên lại hỏi như vậy, biểu cảm của hơi cứng lại, “Tôi biết. Tá Đằng Quang ở bên cạnh sư phụ, Tá Đằng Quang rất lợi hại, rất nhiều chuyện là ông ta liên hệ, bao gồm chuyện các ngời nằm bệnh viện, là do Tá Đằng Quang với sư phụ.”

      Tá Đằng Quang? có chút ấn tượng với
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 90: AN NHIÊN GẶP NGUY, BỐN BỀ ĐỘNG. (2)

      Editor: Nguyễn Hân Di

      bên khác.

      Trong lúc An Nhiên bị tập kích ở phòng bệnh, tin tức được truyền bốn phương.

      Trong căn phòng mang phong cách châu Âu.

      “Lại Tư, cậu xem, thế giới này sao lại có người có thú vui khi tập kích tiểu ác ma vậy?” Người đàn ông mang mặt nạ màu bạc ngồi phía dưới ánh đèn, chiếc mặt nạ khúc xạ thành dòng ánh sáng lạnh lẽo trong bóng đêm.

      Lại Tư luôn đứng phía sau người đàn ông đó chút biểu cảm, “ biết.”

      “Phó Quân Hoàng này đúng là chướng mắt, mặc kệ là ở đâu đều có xuất của ta, đúng là chán ghét.” Xem tập văn kiện cùng ảnh vừa mới nhận fax, gương mặt phía dưới mặt nạ màu bạc tràn đầy bất mãn.

      “Giết ta.” Lại Tư thẳng.

      Con ngươi xẹt qua tia kinh ngạc, "Lại Tư, cậu đúng là càng ngày càng bạo lực."

      Lại Tư chớp mắt nhìn phía trước, nhưng vẻ mặt của có chút biến hoá .

      BOSS bạo lực ? Khoé miệng run .

      Xe chạy chậm đến gần lối bộ, lão Lưu lấy đồ vừa mới nhận được, xoay người, đem vật trong tay giao cho người ngồi phía sau:

      “Môn chú, mới nhận được tin.”

      Diêm Tử Diệp hận lấy đồ của lão Lưu giao cho , khi nhìn thấy nội dung bên trong, gương mặt xẹt qua tia lạnh lẽo, “Ai
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 90: AN NHIÊN GẶP NGUY, BỐN BỀ ĐỘNG. (3)

      Editor: Nguyễn Hân Di


      An Nhiên biết bản thân mình bị tập kích mà lại bị nhiều người biết được như vậy, đồng thời cũng biết được những người đó vì mà sắp xếp nhiều người ngầm theo .

      Khi Tống Chính Hạo dẫn An Nhiên đến biệt thự, biểu cảm của An Nhiên luôn lạnh.

      Khi An Nhiên tới, người của An Nhiên đều chờ ở nơi tốt, An Nhiên cũng để
      Lam Nhược Khê cùng Lãnh Hạo lại đây, tuy muốn giấu diếm lão soái ca cái gì, nhưng người của vẫn nên xuất trước mặt .

      "Chính là nơi này." Tống Chính Hạo chỉ chỉ biệt thư, hít hơi sâu, khi nhìn về An Nhiên biểu tình có chút e ngại, "Tôi lừa , lừa ."

      Trong mắt Lưu Quang Tú xẹt qua tia châm chọc, chỉ bằng vài người này có thể đối phó được với sư phụ ? Chỉ cần bọn họ gặp được sư phụ, nhóm người này chỉ có con đường chết.

      Tầm mắt của An Nhiên nhìn xung quanh vòng, thấy ánh sáng mỏng manh ở khu bóng tối, An Nhiên thở dài, tiền đà nhìn Phó Quân Hoàng :

      "Lên xe chờ em, đến lúc đó… "

      An Nhiên còn chưa hết lời, Phó Quân Hoàng mở cửa xe xuống.

      Đáy lòng An Nhiên hoảng hốt, vội vàng xuống xe, lập tức nắm lấy tay , ánh mắt gắt gao trừng !

      Trong màn đêm quá tối, An Nhiên thấy biểu cảm của Phó Quân Hoàng, nhưng cảm thấy, biểu cảm của cười.

      " nhanh ." nắm tay , sau đó đem tay để vào túi áo của bản thân, đem ấm áp cho .

      Nửa đêm mùa đông, đương nhiên là rất lạnh.

      An Nhiên biết bản thân mình sai, sai chính là đánh giá thấp chấp nhất của Phó Quân Hoàng, nhưng cũng suy nghĩ được, đến nơi này làm sao lên đây ?

      Bất đắc dĩ, chỉ có thể tuỳ theo .

      " lát nữa phải cẩn thận." Đao pháp của Tá Đằng Quang cực kì lợi hại, nhưng kĩ thuật đao pháp có lợi hại đến đâu có thể so với súng sao ?

      Mà Kim Ân Thánh, người có trong kế hoạch của An Nhiên, cách khác, Kim Ân Thánh hoàn toàn bị xem .

      Tay Lưu Quang Tú bị trói, miệng bị băng lại, bị kéo lên, mà người trói chính là sư huynh đệ đồng môn của Tống Chính Hạo.

      Mà lúc này, trong biệt thự, đám người Kim Ân Thánh chờ đến chán, ông ta muốn nhấc chân rời .

      "Ông muốn đâu?" Tá Đằng Quang đột nhiên đứng dậy, ngăn trước đường của Kim Ân Thánh.

      "Tôi muốn tìm bọn họ." Đó là đồ đệ của ông ta, là đứa tay ông ta nuôi lớn, ông ta thể vì con của ông ta mà để cho ba tính mạng bị mất.

      Nhất thời ông ta hồ đồ nên mới phái ba đứa đó đến tìm Phó An Nhiên.

      "Kim Ân Thánh, tôi thấy ông là ông già hồ đồ rồi." Tá Đằng Quang cười lạnh,"Ông cảm thấy đến giờ mà cả ba người học trò của ông chưa về là có nguyên nhân gì?"

      "Bọn họ thất bại." Người của ông ta chưa từng có ai thất bại.

      "Tôi có gì sao ?" Tá Đằng Quang giễu cợt , "Lần này nếu thất bại có gì, chỉ cần những lần tiếp theo cần ngu ngốc như vậy là được."

      "Muốn cái gì ?" Nguyên bản Kim Ân Thánh còn phiền lòng nôn nóng chờ, hơn nữa bị Tá Đằng Quang kích thích, tại ông ta đối với Tá Đằng Quang là tràn đầy địch ý, chỉ cần ta thêm câu, ông ta nhất định khách khí mà động thủ.

      Cũng đúng lúc này, tiếng chuông cửa vang lên.

      Sắc mặt của Kim Ân Thánh vui vẻ, đây là đồ đệ của ông ta cho ám hiệu.

      "Tôi rồi, người của tôi, cho đến bây giờ đều có thất bại." xong, Kim Ân Thánh hừ lạnh ra tiếng, đến mở cửa.

      Trước khi Kim Ân Thánh mở cửa, Tá Đằng Quang trước ông ta bước, biểu cảm thoải mái giống Kim Ân Thánh, ngược lại càng căng thẳng.

      "Ai" Tá Đằng Quang dùng ánh mắt ngăn cản Kim Ân Thánh, kề sát cửa, cầm tay vặn cửa, thanh trầm thấp.

      "Sư phụ, là con." Ngoài cửa, là tiếng của Tống Chính Hạo.

      Nghe được thanh của đồ đệ, Kim Ân Thánh tay kéo Tá Đằng Quang ra, "Tá Đằng Quang, đừng quá đáng!". Vừa , ông ta mở cửa.

      Nhưng vẻ mặt của Tá Đằng Quang thả lỏng, mà trực giác cho biết, trong này có vấn đề, nguy hiểm đến
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :