1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ - Tĩnh Mặc Thành Kiển (91) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 85: CỨU NGƯỜI NƠI BIÊN CẢNH! (1)


      Còn tháng nữa mới đến năm mới, ở Đế Đô nghênh đón trận tuyết báo hiệu là bắt đầu mùa đông.

      Tuyết rơi rất lớn, sau đêm, mặt đất được phủ tầng tuyết dày.

      Mà lúc này, ở bên trong trại huấn luyện.

      Mặt tuyết trắng hoá thành vũng nước bẩn.

      Sau khi trận súng vang lên, Ngốc Ưng nhanh chống lắc mình trốn ở nơi, phía sau lưng kề sát vách tường, trán đầy mồ hôi, thở hổn hển hỏi người bên cạnh:

      “Mẹ nó! Tiểu quái vật này làm sao mà càng trở nên biến thái?”

      “Bởi vì ấy là tiểu quái vật!” Báo đốm tức giận trả lời.

      Trong mấy ngày nay, bọn họ đều có nghỉ ngơi tốt, tiểu quái vật làm như uống máu gà như vậy, hưng phấn đến kìm được.

      ấy hưng phấn, bọn họ gặp phải xui xẻo.

      Những người vừa tiến vào chịu nổi, phải người mà nhiều người chạy đến chỗ của bọn oán trách, gần đầy thân thể của bọn họ sớm kiệt sức rồi.

      “Thế nào, U Linh lúc nào trở thành rùa đen rụt đầu rồi?” An Nhiên mặc thân quân áo huấn luyện, An Nhiên giơ khẩu súng lục trong tay, đứng gần với nơi nấp của Ngốc Ưng, ánh mắt thăm thẳm dò xét mọi nơi.

      Ngốc Ưng hít hơi sâu, “ Chơi cùng tiểu quái vật, làm rùa đen rụt cổ chẳng lẽ ra ngoài tìm chết sao?”

      Có điều phải đủ uất ức, người U Linh bọn họ khi nào trở nên chật vật như thế?

      Mặc dù là muốn chết cũng phải có tôn nghiêm.

      Ngốc Ưng định đứng dậy bị Báo Đốm phen giữ chặt, “Cậu là Hầu tử phải tới sao? ấy chỉ như vậy, cậu ra ngoài, câu của tiểu quái vật chắc là cậu.”

      Ngốc Ưng ngẩn ra, nghĩ đến khi ra ngoài bị tiểu quái vật bắn chết, sau đó bị tiểu quái vật cười nhạo, ngẫm lại chính là chuyện rất bi kịch.

      Quên , vẫn nên trốn hơn.

      Tiểu quái vật quả thực rất biến thái, năm ngày, ấy mệt sao? Bọn họ năm ngày nghỉ, cũng chịu nỗi, thể chất của tiểu quái vật thế nào?

      “Huấn luyện viên, tiếp tục như vậy…Được ?” Ngân Lang có chút kiêng kị nhìn người trước mặt, suy nghĩ lâu mới mở miệng hỏi.

      Bóng người thẳng tắp, hai tay chắp sau lưng, hai chân khép lại, tầm mắt của luôn dõi theo bóng người sân tập, con ngươi nhìn ra được cảm xúc, nhưng cái nhìn chăm chú làm Ngân Lang khỏi rùng mình.

      Quân chủ ở trong bộ đội gần 1 tháng, tháng này đối với thành viên U Linh mà , chính là ác mộng.

      Mọi người ở U Linh lâu đều biết, An Nhiên chính là Phó đội trưởng của binh đoàn U Linh, nhưng đại đa số mọi người biết thân phận của Phó An Nhiên, theo bọn họ, họ cho rằng ấy chỉ là người của huấn luyện viên của bọn họ.

      Sau khi trải qua tháng, Phó An Nhiên tiểu quái vật hoàn toàn xâm nhập lòng người, thậm chí ngay cả người ở phía đều kinh động.

      mặt những người đó đều cười cười, Phó lão gia tử ngày càng vui, tại Phó Quân Hoàng cờ hồ đều xem binh lính là cỏ cây, nếu mang tiểu quái vật đặt ở bên người thể an tâm.

      Khi An Nhiên theo Bùi Thanh Dật ra từ phòng trị liệu, liền bị Phó Quân Hoàng mang đến doanh trại của U Linh, chào hỏi bất cứ ai.

      Khi Phó lão gia tử nhận được tin tức giận trận.

      Làm sao mà Phó Quân Hoàng biết, Phó lão gia tử chạy đến doanh trai để bắt người. Nhưng khi Phó lão gia đến khỉ An Nhiên cung Phó Quân Hoàng hai người chọn thành viên, làm sao có thời gian quan tâm ông?

      Khi lão gia tử tiến vào nhìn thấy tình huống lửa nóng kia chỉ thở dài, cùng người ra tiếp đón xoay người bước .

      Vẫn là cho bọn họ bước đệm, đứa Quân Hoàng, cảm tình quá nặng.

      “Quá yếu.” Phó Quân Hoàng nhìn mọi người lẫn trốn ở sau những vật che chắn, tiếng nhàn nhạt có chút cảm tình nào.

      Tất nhiên Ngân Lang hiểu ý của Phó Quân Hoàng .

      Nhưng Ngân Lang có chút tự nhiên sờ sờ mũi, bọn họ làm sao có thể đánh đồng với hai quái vật này? Lời này của ( Ngân Lang) tất nhiên là dám , chỉ là suy nghĩ mà thôi.

      Ở sân huấn luyện vẫn yên tĩnh, con ngươi của An Nhiên tràn đầy hương vị cẩn thận, hôm nay thân thể của bắt đầu căng thẳng.

      Xem ra, bọn họ muốn ra, làm rùa đen rụt cổ rồi.

      An Nhiên khẽ động khoé môi, đột nhiên cất giọng , “Nếu như các người lần này thắng được tôi, tôi cho các người nghỉ ngày.”

      Mẹ nó! ngày nghỉ!

      ngày đó bọn họ có thể làm được rất nhiều chuyện, nhưng quan trọng nhất là bọn họ muốn ngủ đến trời đất mù mịt, ngủ giấc ngủ thoải mái!

      gần sáu ngày thành viên ở U Linh ngày nào được ngủ, quả đây là chuyện vô cùng tốt ( ý là được nghỉ 1 ngày).

      Cỡ nào mê người?

      “Hỏng rồi!” Báo Đốm dậm chân thấp giọng hô, nha đầu kia quả thực rất xấu rồi, là phúc hắc!

      Tiểu quái vật đây là đùa giỡn với tâm lí của bọn họ! biết bọn họ sắp chịu được, đây là cảm bẩy đặt cho bọn họ.

      Ngay lúc Báo Đốm dậm chân có hai thành viên của U Linh ném súng trong tay, xuất trong tầm mắt của An Nhiên.

      “ Chúng tôi muốn cùng tỉ thí quyền cước, cùng …” Nghịch súng, hai chữ còn chưa ra miệng, ngực của hai người bốc khói, báo hiệu bọn họ chết.

      Hai người ngạc nhiên nhìn ngực của mình, vẻ mặt dại ra làm An Nhiên muốn cười, có điều nhiều hơn đó là phẩn nộ.

      “ Có súng mà biết dùng, muốn tỷ thí quyền cước? Đầu của các người có bệnh hay là bị cửa kẹp?”

      Ngân Lang cách nào nhìn thẳng, đối với quân chủ hiểu rất , lúc nhìn hai người ném súng chạy ra, liền biết súng của hai người này hết đạn, mặc dù bọn họ ( hai người ném súng) biết nguyên tắc làm việc của quân chủ, ở đây năm sáu ngày cũng hiểu biết chút ít với chứ.

      Có thể dùng tốc độ nhanh nhất để giết người tốn thời gian làm chuyện khác.

      “Lăn xuống, úp mặt vào tường mà sám hối .” Con ngươi của An Nhiên tràn đầy băng hàn.

      Vẫn còn ở trạng thái mất hồn bị ánh mắt lạnh như băng của An Nhiên trừng, nhất thời hoàn hồn, mặc dù trong lòng của bọn họ cam lòng, nhưng nhìn thấy ánh mắt kia ngay cả kháng nghị cũng dám.

      Ngân Lang cũng muốn gia nhập chiến đội, nhưng quân chủ cho phép.

      Ngay lúc Ngân Lang nghĩ là cuộc đối kháng kết thúc, người vẫn luôn đứng nghiêm cuối cùng cũng động.

      xoải bước về phía trước, ánh mắt nhìn thẳng, nhìn chỗ khác, thẳng đến bên người của An Nhiên, đem súng trong tay cầm , tay ôm bên hông của An Nhiên, dưới ánh mắt kinh ngạc của Ngân Lang, bước .

      sai, hai người kia rời khỏi rồi, để ý đến nhóm người U Linh núp, cứ như vậy tiêu sái bước !

      Ngân Lang có chút phản ứng kịp, chỉ có thể sững sờ nhìn.

      Phó An Nhiên cũng cảm thấy có ý gì, nhìn quả lưu đạn trong tay, chút khách khí hướng về nơi Ngốc Ưng cùng Báo Đốm trốn ném tới.

      Hai người nguyên bản còn kề sát vách tường, nhìn thấy vật gì đó bay tới, sắc mặt đồng thời biến đổi, nhanh chóng rời khỏi! Nếu bọn họ châm bước người họ đóng khói.

      Nhìn thấy dáng dấp chật vật của bọn họ, An Nhiên hài lòng cười, dựa người của Phó Quân Hoàng, giống như nữ vương nhìn bọn họ, “Cách phòng vệ tốt nhất chính là tấn công, đừng giống như con chuột suốt ngày lẫn trốn.”

      Hai người còn nằm mặt đất khỏi ho khan, nghe thấy lời của An Nhiên, hai người trong nhất thời im lặng.

      “ Bốp, bốp, bốp.” Tiếng vỗ tay vang lên.

      Mọi người sửng sốt nhìn nơi thanh phát ra.

      Nhìn thấy người bước đến, Ngốc Ưng cùng Báo Đốm còn quỳ rạp mặt đất vội vàng xoay người đứng lên, biểu cảm nghiêm túc hướng đến người tới cúi chào, “Lão thủ..” Lời chưa hết bị người đến cắt đứt.

      Người tới cười cười nhìn An Nhiên, “Tinh thần còn tốt lắm tiểu hồ li.”

      “ Ông nội Cố thoạt nhìn tinh thần cũng rất tốt.” An Nhiên từ trong lòng Phó Quân Hoàng ra, đứng thẳng người, cười .

      Người đến chính là Cố Trường Thanh, ông ấy thân chính trang, phía sau là mấy người trong bộ đội, biết là tới làm gì.

      “Già rồi.” Cố Trường Thanh nhìn chút đều ra các tiểu tử của U Linh, bọn họ đứng thẳng người, lưng và thắt lưng thẳng tắp, thoạt nhìn rất có quân uy, “Nhóm binh lính của Phó tiểu tử quả nhiên rất tốt.”

      “Đó là tất nhiên, Lão suất ca đương nhiên là lợi hại.”

      Cả người của An Nhiên bật cười, nụ cười này quá mức xán lạn, xán lạn đến nỗi cả đám người U Linh tự chủ lui về sau bước.

      Bọn họ mặc dù hiếm thấy tiểu quái vật cười, nhưng bọn họ chưa thấy qua nụ cười sáng đến vậy, thường là khi lúc huấn luyện bọn họ, cười đại biểu cho nguy hiểm đến.

      Nhìn thấy phản ứng của mọi người, Cố Trường Thanh hơi giật mình, lập tức phản ứng chuyện xảy ra, ông buồn cười nhìn An Nhiên, “Tiểu hồ li, con đem đám tiểu tử này bắt nạt đến thảm sao?”

      có bắt nạt? Cái đó gọi là luận bàn. " An Nhiên cười.

      Cố Trường Thanh lắc đầu, “Các người tiếp tục, tôi chỉ đến xem chút.” xong, cười cười liền cùng nhóm người phái sau rời khỏi.

      Ngay lúc Cố Trường Thanh tính rời khỏi, thủ trưởng trực tiếp của Phó Quân Hoàng lái chiếc xe Jeep chạy đến, chưa kịp cũng Cố Trường Thanh chào hỏi, liền cầm tài liệu trong tay ném cho Phó Quân Hoàng.

      “Nhiệm vụ quan trọng, phải lập tức xuất phát, cho cậu 30 phút chuẩn bị, ba người phút sau, xuất phát.”

      Phó Quân Hoàng nhìn tập tài liệu, khi nhìn thấy nhiệm vụ, biểu cảm có chút ngưng động.

      “Mau , đừng xem ta là lão già”. Cố Trường Thanh xua tay với Phó Quân Hoàng, tỏ vẻ hiểu.

      Phó Quân Hoàng gật đầu, lập tức phất tay với đám tiểu tử kia, “Mười lăm phút sau xuất phát!”
      CHƯƠNG 85: CỨU NGƯỜI NƠI BIÊN CẢNH! (2)


      câu đơn giản làm cho đám tiểu tử kia trong nháy mắt hiểu tình huống xảy ra, chào hỏi qua cấp sau đó nhanh chóng chạy thu dọn đồ cá nhân để xuất phát

      Phó Quân Hoàng cùng An Nhiên đồng thời rời , khi Phó Quân Hoàng vào phòng của mình thu dọn đồ An Nhiên đột nhiên kéo tay áo của , “Em cũng muốn gia nhập.”

      Phó Quân Hoàng ngẩn ra, con ngươi tối đen dừng người An Nhiên, nhúc nhích.

      “Muốn .” An Nhiên nhíu mày, bày tỏ ý muốn phải .

      “Được thôi.” Phó Quân Hoàng từ khi tiếp nhận nhiệm vụ tính mang An Nhiên theo, An Nhiên là bảo bối của , mặc dù hành động lần này có chút nguy hiểm, nhưng theo , mặc dù là ở nơi nào, chỉ có mang theo bên người mới là an toàn nhất.

      An Nhiên nở nụ cười, “Em phải chuẩn bị chút.”

      Mười lăm phút sau, thành viên U Linh chỉnh tề tập hợp trước cổng lớn, biểu cảm nghiêm túc.

      Lúc này xuất phát gồm có 15 người, trong đó bao gồm cả An Nhiên.

      Khi mọi người nhìn thấy An Nhiên đứng trong hàng ngũ, có ít người lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

      Tiểu quái vật rất lợi hại, điểm này bọn họ đều khẳng định, nhưng tiểu quái vật chưa từng ra chiến trường, nếu ấy chú ý chút, ở chiến trường mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đến lúc đó….

      Tất nhiên, cũng có người hưng phấn cực điểm chính là Ngân Lang, hai mắt cơ hồ phát sáng nhìn An Nhiên.

      Thành viên ở đây đều là mới gia nhập gần đây, chỉ có Ngân Lang là thành viên lâu nhất, trừ biết thực lực của An Nhiên ai biết.

      Khi U Linh thành lập bao lâu, các thành viên ở U Linh đều thành thục, An Nhiên cho bọn họ ít nhiệm vụ, lúc ấy quân chủ mới bao nhiêu tuổi? Quên, tóm lại là .

      Chuyện này tất nhiên cho đám người này biết, thân phận tại của quân chủ, càng ít người biết càng tốt.

      Ngồi xe Jeep chạy tới căn cứ, máy bay trực thăng sắp xếp ổn thoả, mười lăm người chỉnh tề động tác nhanh nhẹn bước lên máy bay, biểu cảm của mọi người lúc này… nghiêm túc.

      “ Lần này, buôn lậu thuốc phiện ở gần biên giới, chúng ta bắt chúng trước khi chúng xuất cảnh.” Ngân Lang nhìn tài liệu của Phó Quân Hoàng đưa cho , ánh mắt trầm trầm, “ Chỉ là lần này có con tin, con tin có lai lịch .”

      Lời của Ngân Lang làm mọi người cả kinh.

      Làm sao mà có con tin?

      biết là ai sao?”

      " tên, giới tính nữ, cầu bảo vệ được đảm bảo, cho nguy hiểm đến tính mạng. "

      " trận ác liệt. "

      " Rộng lượng rộng lượng, trận chiến như thế phải là lần đầu chúng ta nhìn thấy, nhiệm vụ như vậy tôi nghĩ mọi người quen thuộc, có vấn đề gì. "
      Ngốc Ưng sờ sờ cái đầu bóng lưỡng của bản thân, cười ha ha ngừng.

      Khi mọi người giỡn với nhau, ánh mắt đồng thời tự chủ nhìn An Nhiên, theo bọn họ, An Nhiên thích hợp với hành động nguy hiểm lần này.

      " Huấn luyện viên, đến lúc đó chúng ta tập hợp 13 người, cùng tiểu quái vật… " Lời của Báo Đốm còn chưa hết, bị ánh mắt đông lạnh của Phó Quân Hoàng làm cho nuốt xuống.

      An Nhiên còn điều chỉnh súng trong tay, nhíu mày, chính là bị…. xem thường ?

      cũng cái gì, chỉ tiếp tục lau súng của mình, cả người của dựa người của Phó Quân Hoàng, hoàn toàn để ý đến ánh mắt của bọn họ, khoé môi mang theo tia cười làm cho người ta hoảng sợ.

      Mọi người đồng thời thu hồi ánh mắt, tính toán chút, đến lúc đó cũng phải bảo vệ được cho tiểu quái vật, bọn họ cần thiết lo lắng nhiều đến vậy, hơn nữa đây là tiểu quái vật, bọn họ đấu mình với tiểu quái vật !

      Mặc dù lúc huấn luyện cùng chiến trường có khác nhau, nhưng tốt xấu gì năng lực của thấp ? Ít nhất, năng lực tự bảo vệ mình là có…. chứ?

      lúc mọi người đưa lưng muốn nhảy xuống, mới thình lình nhớ lại, tiểu quái vật có phải nhảy dù ! Cho tới bây giờ bọn họ chưa thấy tiểu quái vật nhảy dù !

      Ngay lúc bọn họ muốn quay đầu hỏi, chỉ thấy bóng người trực tiếp dưới ánh mắt của bọn họ mà nhảy xuống, động tác được gọi là hoàn mĩ gọn gàng.

      " Mẹ nó ! Quả nhiên là quái vật ! " Ngốc Ưng trực tiếp hô lên tiếng lòng của mọi người.

      Tiếp đó, lại là bóng người ở trước mặt của bọn họ nhảy xuống.

      Mọi người thấy, trong lòng vô lực nhổ nước bọt, chỉ có thể nhảy theo.

      Khi mọi người rơi xuống địa điểm quy định, dùng tốc độ nhanh nhất thu dọn dù, thu xong, nhanh chóng tập hợp.

      lúc mọi người vừa đem dù thu cẩn thận Phó An Nhiên cùng Phó Quân Hoàng tìm con đường tốt trở về.

      " Bọn họ muốn xuất cảnh, tốc độ nhanh hơn. "

      Mười lăm người chia thành năm tổ, mỗi tổ ba người, hướng tới đám người kia nhanh chóng bọc đánh.

      " Nhanh chút ! cho rằng bây giờ còn có ai có thể cứu ? " Lúc này, gã đàn ông trung niên tay cầm súng xổ người phụ nữ trước mặt, hai tay ta bị trói phía sau, người phụ nữ mặc trang phục đen, tóc hơi xoăn rối tung sau người, thân thể của ta vẫn chưa nhìn ra vẻ chật vật, trái lại lộ ra sức lực kiều mị.

      " Nếu ông còn dám dùng móng heo của ông chạm vào người tôi chút nữa, ông có tin hay ông thể xuất cảnh, tôi có thể giết chết ông ? " Người phụ nữ đó ngừng lại, ta xoay người, khuôn mặt tràn đầy dòng lạnh lẽo cùng sát ý.

      Gã trung niên nhất thời cả kinh, thu hồi phản ứng khiếp sợ, đột nhiên giận dữ , " Vậy tôi muốn nhìn có còn sống sót trở về ! "

      Lúc này An Nhiên cùng Phó Quân Hoàng nấp trong rừng cây rậm rạp, khi An Nhiên nhìn thấy con tin, vẻ mặt hơi ngừng lại, Bách Lí Lan ? ta làm sao trở thành con tin rồi ?

      " Bách Lí Lan, người kia là Bách Lí Lan của gia tộc Bách Lí ? " Khỉ Ốm cũng có chút kinh ngạc.

      Gia tộc Bách Lí rất lớn, tại nếu gia tộc lớn có người nào sạch ? Hầu như bọn họ biết được thủ đoạn của Bách Lí Lan, bởi vậy khi nhìn thấy Bách Lí Lan bị bắt cóc, cũng là… chuyện rất thần kì.

      Khi An Nhiên khôi phục kí ức, An Nhiên đối với gia tộc Bách Lí cũng coi như tương đối hiểu biết, nhớ được khi còn là Tần Lam, có thuộc hạ là đại tướng ở gia tộc Bách Lí, cũng biết người nọ tại ra sao.

      " Huấn luyện viên, động thủ sao ! " Trong tai nghe vang lên thanh sốt ruột của Ngốc Ưng.

      Lúc này người giao dịch làm gì nhiều, thêm con tin vào nữa tổng cộng có 17 người, tính toán, người vẫn là tương đối giải quyết dễ hơn.

      Mười bảy người này thoạt nhìn là lão luyện, bọn họ rất cảnh giác, bọn họ luôn chú ý đến tình cảnh xung quanh, đại khái chỉ cần chú ý chút bị bọn họ nhận thấy được.

      Nếu có Bách Lí Lan, bọn họ có thể hoàn toàn trực tiếp đánh, lưới bắt hết bọn họ, nhưng mệnh lệnh cho tổn thương con tin.

      Sát, đây quả thực là chuyện làm người khác khó chịu !

      về phía trước Bách Lí Lan dường như phát ra cái gì, bước chân của ta đột nhiên dừng lại, khoé môi cong lên tia kiều diễm.

      " muốn chơi trò gì ? " Gã đàn ông trung niên phụ trách áp giải ta cầm súng chỉ thẳng vào ta, bực mình .

      Thấy được sắp tới biên giới, mà người phụ nữ này muốn chơi trò gì đây, bận tâm đến mệnh lệnh, trực tiếp phát mà giết người phụ nữ này !

      " Tôi khuyên các người nên đầu hàng. " Bách Lí Lan cười .

      " Hắc ! Người phụ nữ này đầu bị hỏng rồi ? " Tất cả mọi người (người bắt Bách Lí Lan) đều buồn cười.

      Khoé môi của Bách Lí Lan càng cười thêm đẹp, hướng về rừng cây nơi núp của An Nhiên hô, " Phó Quân Hoàng, nếu ra tay, tôi nghĩ chuyện của người của , tôi cho người khác biết. "

      Đám người U Linh trong rừng cây nhất thời ngẩn ra !

      Bách Lí Lan này đùa cái gì ? !

      Nhưng Phó Quân Hoàng nghe được lời như thế, biểu cảm trong nhát mắt thay đổi !

      HẾT CHƯƠNG 85
      --- ------ ------ ------ ----
      dunggg thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 86: GIẤU DIẾM CỦA ! HOÀI NGHI CỦA (1)

      === ====== ====

      Editor: Nguyễn Hân Di
      Truyện được đăng tại: *******************

      Đám người buôn lậu thuốc phiện nghe được lời của Bách Lí Lan, biểu cảm đột nhiên cả kinh, bọn họ bao vây lấy Bách Lí Lan ở bên trong, mười bảy người dùng tốc độ nhanh nhất làm phòng vệ có lợi nhất đối với bọn họ.

      Tầm mắt của bọn họ nhìn trong rừng cây, nhưng mà xung quanh cực kì yên tĩnh, xung quanh ngoại trừ có tiếng gió thổi động vào nhánh cây, làm cho lá cành cây rơi xuống còn thanh nào khác.

      Bốp -----

      Người đàn ông trung niên tát cái khách khí vào mặt của Bách Lí Lan!

      “Tiện nhân! cho rằng như vậy có thể chạy trốn sao?”

      Bách Lí Lan bị đánh mạnh đến nỗi đầu nghiên sang bên, khoé môi có vệt máu, bị đánh đầu nghiêng qua bên cũng quay lại, bị mái tóc dài che lắp nửa mặt, con ngươi ra mảnh lạnh như băng.

      Liếm liếm khoé môi bị rách, Bách Lí Lan đem máu loãng trong miệng phun ra.

      Mọi người nghĩ đến gã đàn ông trung niên động thủ, cấp phân phó, bọn họ đem Bách Lí Lan mang về, nhưng được tổn hao cọng tóc nào hết, nhìn xem thế nào tốt lắm, dấu tay mặt muốn giấu cũng được.

      “Lão Lí, ông điên rồi!” gã đàn ông gần người đàn ông trung niên nhất bắt được tay của lão ta, giận dữ .

      Gã đàn ông trung niên, cũng chính là Lão Lí gạt bỏ tay của người nọ, vẻ mặt của lão trầm xuống làm cho người khác hiểu cảm xúc của lão, “Bách Lí Lan, tôi mặc kệ tại bây giờ muốn giở trò gì, thế nhưng nếu ở chỗ tôi mà đùa giỡn tôi nhất định giết chết !”

      Gương mặt kiều diễm của Bách Lí Lan quả nhiên xuất cái dấu tay, ta ngẩng đầu, mái tóc dài có chút hỗn độn phía trước, con ngươi băng hàng, lạnh lẽo, “Tốt lắm, tôi nhớ kỹ ông.” Đây là lần đầu tiên ta tức giận nhất từ trước đến giờ, là lần đầu tiên nhận cái tát.

      Dám động vào người ta, tất nhiên phải chuẩn bị chết.

      “ Còn dám lớn tiếng!” Lão Lí hừ lạnh ra tiếng, “Tiếp tục , đến nữa tiếng nữa chúng ta an toàn.”

      Đám người An Nhiên luôn giấu trong rừng cây luôn quan sát động tác của bọn họ ( đám người Lão Lí), lúc này Khỉ Ốm mang theo thông tin tra được đến.

      “Lão Lí, lần này hành động người phụ trách chủ yếu là người lão luyện trong Tổ chức “Lâu”, nghe gã ta rất trung thành với người trung tâm Ám Ảnh.” Khỉ Ốm .

      An Nhiên cũng để ý tới việc này, lúc trước khi trùng sinh, có tồn tại tổ chức “Lâu”, tất nhiên có hứng thú.

      muốn biết là Bách Lí Lan đến cùng là có ý gì, lão soái ca vì sao lại đột nhiên xuất biểu cảm hoảng sợ như vậy.

      Tay của An Nhiên nắm chặt tay của Phó Quân Hoàng, con ngươi yên tĩnh nhìn người của .

      muốn biết đáp án.

      Phó Quân Hoàng nhìn về phía , con ngươi tối đen, môi nhếch lên, biết là muốn hỏi cái gì, nhưng vẫn biết nên trả lời thế nào, thể .

      “Bảo bối…”

      sao, chúng ta còn nhiều thời gian, có thể từ từ tìm hiểu.”

      xong, An Nhiên trực tiếp đứng dậy, dưới ánh mắt kinh ngạc của Khỉ Ốm, cứ như vậy tự nhiên bước nhanh về phía đám người kia.

      Trong tay của An Nhiên có cầm súng, cũng có mặc quân phục, mà là trang phục thông thường, biểu cảm lạnh nhạt, ánh mắt yên tĩnh.

      Khi mọi người nhìn thấy xuất trong tầm mắt của bọn họ, bọn họ cũng thả lỏng cảnh giác, ngược lại càng khẩn trương.

      Ở chỗ này hẳn có người xuất , thế nhưng có lại xuất ở đây, có vấn đề? Lừa quỷ hả!

      là ai?” Lão Lí trước hết hỏi, bọn họ chĩa súng vào , cứ nắm súng trong tay.

      mặt có biểu cảm, yên tĩnh nhìn bọn họ, sau đó hướng tới bọn họ tới.

      Bách Lí Lan nhìn thấy An Nhiên, khoé môi có tia cười như cười nhìn , trong gương mặt nhắn lại có dáng dấp như thế.

      “Nếu là còn dám bước lên phái trước, tôi liền bắn làm cho đầu thành tổ ong!”
      Ngữ khí của Lão Lí lạnh lẽo, đừng là đối với đứa bình thường, nếu là người trưởng thành nghe lời này của gã ta cũng sợ hãi đến hai chân nhũn ra, nhưng kia lại giống như nghe lời , tiếp tục bước tới chỗ bọn họ.

      Nhóm người U Linh nấp trong rừng cây bất động nhìn An Nhiên nghênh ngang bước tới chỗ đám người kia, biểu cảm của bọn họ ( nhóm người U Linh) được gọi là sợ hãi cùng thú vị, mà khẩn trương chiếm phần lớn.

      Khỉ Ốm là người đầu tiên quỳ rạp mặt đất nhắm súng vào mi tâm của Lão Lí, đám người Ngốc Ưng cũng tự nhiên biết quan sát những người còn lại.

      Mặc dù tiểu quái vật rất lợi hại, nhưng chiến trường chẳng phải là có thực lực tuyệt đối bị thương, nếu tiểu quái vật bị thương dưới mắt của bọn họ, bọn họ ở trước mặt huấn luyện viên tự vận để tạ tội.

      Ngay lúc này có người kích động trong đám người buôn thuốc phiên cầm súng hướng tới An Nhiên nổ súng, An Nhiên phản ứng nhanh chóng rút khẩu súng lục bên hông ra, nổ súng trước, trực tiếp phế bỏ tay của người nọ.

      “Tôi muốn mạng của ông, tốt nhất là nên đàng hoàng đợi.” Tiếng bình tĩnh trong đó là hững hờ, nhưng khi An Nhiên lời này, ánh mắt của luôn rơi người của Bách Lí Lan.

      Mọi người bị khí thế của An Nhiên làm khiếp sợ.

      Bọn họ nghĩ tới nhìn vô hại như vậy lại có lực sát thương lớn như vậy.

      mạnh miệng, nhưng làm chết người.” Lão Lí cười lạnh, “Nơi này, phải là nơi nên đến.” Ông ta cũng so đo đến việc người em bị thương, theo ông ta người em của ông ta là đúng, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, xứng đáng.

      Ít nhất, nha đầu kia muốn mạng của ?

      An Nhiên chuyển động súng lục trong tay, “Tôi đến chỉ muốn hỏi câu, hỏi xong liền .” Hiển nhiên là An Nhiên đem Lão Lí để vào mắt, cứ tiêu sái tiến vào vòng vây, đến bên người Lão Lí, tầm mắt rơi người của Bách Lí Lan.

      Trong đám người buôn lậu có ý muốn đến ngăn An Nhiên lại, nhưng người nọ vừa động bị Lão Lí ngăn lại.

      tiểu nha đầu mặc dù là lợi hại, có thể làm gì? Ông ta nghĩ đến nhóm người kia có khả năng lại phái nha đầu như thế tới bắt bọn họ.

      “Bách Lí Lan, với tôi, chuyện gì.” Trong ánh mắt của An Nhiên chút dao động, ngay cả tiếng cũng nhàn nhạt, chỉ chơi đùa với khẩu súng trong tay, khí thế người làm mọi người xung quanh hoảng sợ.

      Bách Lí Lan trực tiếp ngồi xuống tảng đá mặt đất, khoé môi của ta còn mang theo ý cười, xem ra là cực kì thản nhiên tự đắc.

      có ý gì? Tôi hiểu. " ta biết, nếu ta đem chuyện này cho Phó An Nhiên biết, Phó Quân Hoàng nhất định lấy mạng của ta (Bách Lí Lan)

      Trong cuộc đời của Bách Lí Lan ta có mấy người khiến ta kiêng kị, nhưng Phó Quân Hoàng là người đầu tiên làm cho ta biết thế nào là kiêng kị người, ta có lý do tin tưởng, Phó Quân Hoàng có lí do nào là giết ta.

      An Nhiên nhíu mày, đối với tình huống như vậy, sớm nghĩ tới, " Phải ? " xong, An Nhiên thêm cái gì, trực tiếp xoay người bước .

      Bách Lí Lan ngạc nhiên nhìn hành động của An Nhiên, theo ta, Phó An Nhiên phải tới để cứu ta sao ? Tại sao lại đột nhiên xoay người bước ? ấy (An Nhiên)… chỉ là muốn tới hỏi ta (Bách Lí Lan)?

      Đối với chuyện như vậy Bách Lí Lan trực tiếp bật cười, Phó An Nhiên này quả nhiên bình thường, bằng em trai bảo bối của ta thích này như vậy rồi.

      Đối với hành động của An Nhiên đám người Lão Lí cũng tỏ vẻ khiếp sợ, bọn họ luôn cảnh giác với An Nhiên, khi khách khí mà xoay người rời khỏi, tất cả bọn họ đều ngay ngẩn, từ trước tới giờ bọn họ chưa từng thấy qua ai mà vì câu hỏi mà đuổi tới biên giới, hơn nữa tựa như Bách Lí Lan trả lời câu hỏi của .

      Ngay lúc đám người đó còn ngốc lăng, trận súng truyền đến, bọn họ nhất thời cả kinh, khi bọn họ lấy lại tinh thần, phát bị bao vây, có năm người bị trúng đạn ngã xuống đất, đều bị trúng đạn ở cánh tay, khả năng cầm súng của năm người họ thể được nữa.

      " Tiện nhân ! " Trong nháy mắt Lão Lí hiểu được ý đồ của An Nhiên, đó là đánh lạc hướng chú ý của bọn họ, khi ta xoay người nhóm người bộ đội chuẩn bị tốt, chờ rời !

      Nhưng mà ông ta vẫn phản ứng chậm nửa nhịp, khi ông ta phản ứng lại đám người của ông ta bị bao vây.

      Phó Quân Hoàng mặt lạnh lẽo cứng rắn tiêu sai bước tới chỗ của An Nhiên, cánh tay ôm lấy vào trong ngực, con ngươi đen thẳng tắp nhìn An Nhiên, lần này, An Nhiên cũng ngẩng đầu nhìn , mà tầm mắt rơi người của Bách Lí Lan.

      Lão Lí bắt lấy Bách Lí Lan giam cầm trong bản thân, tay ông ta xiết cổ Bách Lí Lan, khuôn mặt lộ ra biểu cảm kinh hoàng, những người em của lão đều bị vây, giơ súng trong tay nhắm đến các thành viên bộ đội.

      " Buông súng, tôi có thể tha cho các người. " Đáy lòng của Phó Quân Hoàng nhẫn lửa giận, con ngươi thâm thuý trong đó là hàn băng.

      Súng trong tay của Lão Lí vẫn chĩa ngay thái dương của Bách Lí Lan, " Mày làm như tao là đồ ngốc ? Nhưng mà tao nghĩ đến, lần này lại phái Phó Quân Hoàng hành động, xem ra Bách Lí Lan đối với chúng mày mà là rất quan trọng. "

      Phó Quân Hoàng bất động, nhóm người U Linh cũng bất động, bọn họ chờ thời cơ tốt để ra tay.

      " Tao nghĩ bọn mày muốn người phụ nữ này xảy ra chuyện chứ ? Nếu chúng mày thả bọn tao tao giao người phụ nữ này cho tụi mày, thế nào ? "

      Mặc dù là cấp lệnh cho ông ta mang người phụ nữ này về, nhưng vì tính mạng của em, ông ta cần phải thả người phụ nữ này ra, bọn họ có thể bắn người phụ nữ này lần cũng có thể bắt lần thứ hai.

      " ta chết hay sống đâu có liên quan đến tôi ? " Phó Quân Hoàng lạnh lùng .

      Mặc dù nhận được lệnh phải bảo về ta (Bách Lí Lan) tổn hao cọng tóc ? Nếu tự tay giết Bách Lí Lan cấp cũng cho người truy cứu, nhiều nhất là kỉ luật bọn họ, vậy xong.

      Bách Lí Lan đột nhiên ngẩng đầu, hiển nhiên ta nghĩ đên Phó Quân Hoàng như vậy.

      Nếu như ta đoán nhầm người của ta cùng cấp của Phó Quân Hoàng bàn bạc, cấp lệnh cho bảo vệ ta chu toàn ! Nhưng ta lại như thế, sống chết của ta cùng bọn họ liên quan.

      An Nhiên có chút ngạc nhiên nhìn Phó Quân Hoàng, nghĩ đến Phó Quân Hoàng lại như thế.

      xem xấp tài liệu kia, cũng biết được mệnh lệnh bên trong thế nào.

      Từ trước đến giờ Phó Quân Hoàng đều phục tùng mệnh lệnh, nhưng lại ra lời như thế, An Nhiên càng thêm hiếu kì, muốn che giấu chuyện gì.

      Bách Lí Lan nhìn biểu cảm của Phó Quân Hoàng, nháy mắt cũng hiểu được vì sao ta lại làm như vậy, chỉ vì vừa rồi ta những chuyện nên .

      Phó Quân Hoàng quả nhiên là người tính toán chi li.

      Hiển nhiên Lão Lí cũng nghĩ đến Phó Quân Hoàng lại như vậy, vẻ mặt của ông ta bỗng chốc kinh ngạc.

      Uy danh của Phó Quân Hoàng bọn sớm biết, Phó Quân Hoàng thành danh rất sớm, ta là người thứ ba nằm trong danh sách đen của bọn , làm nghề này của bọn ai muốn mạng ta (Phó Quân Hoàng), bởi vì năng lực của Phó Quân Hoàng quá mạnh, mấy lần ám sát đều thành, thậm chí ít bang phái bị ta diệt tân gốc rồi.

      Sau đó bọn đều tìm hiểu được, chỉ cần đụng chạm với ta, ta cũng chạm vào bọn , trừ phi là mệnh lệnh của cấp bằng ta cũng động thủ.

      biết quy luật như vậy ai còn muốn tìm chết ?

      " Mày sợ tao giết ta sao, đến lúc đó mọi chuyện liên luỵ đến bọn mày? " Lão Lí giãy dụa.

      " Người là do ông giết, có liên quan gì đến chúng tôi ? " Tiếng thanh lãnh của An Nhiên vang lên, súng lục trong tay cũng ngừng xoay tròn, biểu cảm nhàn nhạt, thế nhưng lại làm nhóm người U Linh tự chủ nuốt nước bọt.

      Mẹ nó ! Tiểu quái vật là tức giận hay sao ? phải chứ ? Vậy đám người đó gặp xui xẻo rồi.

      " Nếu tôi chết, Phó Quân Hoàng thoát khỏi trách nhiệm. " Bách Lí Lan lộ ra chút khiếp đảm nào, ta thể chết, ít nhất là tại thể chết, lão Lí dám giết ta, đám người của Phó Quân Hoàng dám cứu ta, nếu ta xảy ra chuyện gia tộc Bách Lí buông tha Phó Quân Hoàng ?

      Con ngươi của An Nhiên xoạt cái trở nên lạnh lẽo.

      Khi nhìn thấy An Nhiên, Bách Lí Lan ngược lại cười càng vui vẻ, " Lão Lí, ông với ông chủ của ông, tôi có hứng thú hợp tác với , cũng muốn trở thành kẻ địch của Phó Quân Hoàng, tôi chỉ muốn làm ăn, kiếm tiền mà thôi, " Khi Bách Lí Lan lời này tầm mắt nhìn mắt của Lão Lí.

      Làm ăn ? Hợp tác ?

      Bách Lí Lan cùng Lãi soái ca có hợp tác ? Hợp tác phương diện gì ?

      " Bách Lí Lan, làm như vậy, sợ tôi tức giận hay sao ? " Tiếng của Lão Lí đột nhiên thay đổi, tiếng nhu mang theo tia hững hờ cùng tia quý khí, thế nhưng tiếng này cũng làm biểu cảm Bách Lí Lan thay đổi.

      Khi An Nhiên nghe được thanh này, đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt rơi người của Lão Lí.

      thanh này nghe qua, khi còn lúc quân huấn, là trong đám người " Trộm mộ ", có mắt điện tử chính là tiếng như vậy.

      nhu mà lại biến thái.

      " Vậy, đối với tôi như vậy, sợ tôi tức giận sao ? " Khí quanh thân Bách Lí Lan hoàn toàn thay đổi, mày của ta khẽ nâng, ánh mắt lạnh lùng, môi mím lại, khoé môi cười nhàn nhạt biến mất.

      " Chỉ muốn mời đến làm khách ở đây thôi. " Tiếng kia tiếp tục vang lên.
      Bách Lí Lan cười nhạo, " Làm khách ? Đối đãi như vậy sao ? "

      Lão Lí nhìn Bách Lí Lan, vẻ mặt của lão ta dại ra, ánh mắt đăm đăm, giống như bị khống chế.

      Đột nhiên, lão Lý quay đầu, tầm mắt của lão nhìn An Nhiên, " Tiểu An Nhiên của tôi, chúng ta lại gặp nhau. "

      Khí quanh thân Phó Quân Hoàng bỗng chốc chuyển lạnh.

      " Là . " Hiển nhiên An Nhiên nhớ ra .

      " Là tôi. Tiểu An Nhiên em lại lừa tôi như vậy, tâm của tôi rất đau. " Tiếng quyến rũ nhưng chứa đầy khó chịu, mà càng nhiều là uỷ khuất.

      " ở nơi nào ? "

      " Hửm ? Tiểu An Nhiên em muốn đến tìm tôi sao? Nhưng làm sao bây giờ, tôi thể cho tiểu An Nhiên biết tôi ở nơi nào, nếu , em đem Nhân gia ăn .” Tiếng quỷ dị làm An Nhiên nhíu mày.

      Người này phải là người trong đầu .

      phải là người đàn ông mang mặt nạ.

      Chí ít theo , người nọ thanh biến thái như vậy, cũng ẻo lả mà “Nhân gia.”

      là ai?”

      “ Là ông xã tương lai của em. "

      Vừa dứt lời, sau đó là tiếng súng nổ lên, thanh ngã xuống của Lão Lí, mi tâm của lão có chỗ thủng.

      Trong lúc đó An Nhiên bước đến thi thể của Lão Lí, lúc mọi người kinh sợ, đưa tay trực tiếp móc mắt của lão, quả nhiên là con mắt điện tử.

      Sau lưng người này rổt cuộc là ai ? luôn có cảm giác, có người luôn theo dõi , phải theo dõi họ Phó, mà là quan sát .

      Nhóm người U Linh gần như cúng bái nhìn Phó Quân Hoàng, vẻ mặt của Phó Quân Hoàng cực kì bình tĩnh, chỉ là môi mỏng nhếch lên, tới bên người của Phó An Nhiên, lời giống như tuyên thệ :

      " Em là của ! Ông xã của em là ! "

      An Nhiên có chút ngạc nhiên.

      Nhóm người U Linh toàn thể quỳ xuống (OTZ)

      Có thể từ bà xã là cái gì đó đáng sợ rồi! Huấn luyện viên ghen càng làm cho người ta sợ hơn!

      Thấy An Nhiên trả lời , gắt gao nắm tay của , hoàn toàn quên lực tay của bản thân, gần như là túm lấy , nếu như cho đáp án, ấu trĩ lôi kéo như thế.

      An Nhiên phù ngạch thở dài, uy danh của Lão soái ca đâu? Hình tượng của đâu? có đem theo sao? Đến cuối cùng có biết ấu trĩ thế nào ?

      Lúc Phó Quân Hoàng chờ đáp án của An Nhiên nhóm người U Linh dùng tốc độ nhanh nhất bắt hết những người còn lại.

      Bách Lí Lan ngoại trừ bị tát cái có bị thương, cho nên có thể là nhiệm vụ của bọn họ thành công hoàn mĩ.

      Nhưng bọn họ , là huấn luyện ràng có thể giải quyết chuyện nhanh hơn nhưng tại sao lại làm chuyện dài ra như thế.

      Bách Lí Lan hiểu ra được chuyện xảy ra, ta là trả thù, trả lời câu của ta.

      Tầm mắt của Bách Lí Lan nhìn Phó Quân Hoàng, con ngươi của ta xẹt qua tia thể tin.

      Thấy được Phó Quân Hoàng nhúc nhích lấy cánh tay của An Nhiên, biểu cảm nghiêm túc cùng thoả hiệp, được gọi là ngây thơ.

      “Vì sao trả lời ?” Phó Quân Hoàng hít hơi sâu, tiếp tục hỏi.

      An Nhiên muốn vỗ vỗ đầu , sau đó , “Lão soái ca, có thể ngây thơ như vậy được .”

      Nhưng chỉ nghĩ như vậy thôi, khi đối mặt với Phó Quân Hoàng vĩnh viễn đều thoả hiệp, thở dài, trở tay nắm chặt lấy tay .

      “Dạ dạ dạ, là người em , em là bà xã của , có người khác.”

      Nghe được câu trả lời hài lòng, cả người của Phó Quân Hoàng tốt lên.

      hoàn toàn quên là xung quanh đây còn có người khác, nở nụ cời, là nụ cười…đơn thuần, đơn thuần đến nổi làm nhóm người U Linh suýt nữa rớt hai mắt của bản thân.

      Mẹ nó, quá ni mã, quá kinh sợ!

      Người này chính là huấn luyện viên của bọn họ hả? Là người chỉ cần liếc mắt cái làm cho bọn họ chảy mồ hôi ròng ròng, là huấn luyện viên chút tình người? Huấn luyện viên chút tình người này cười? Người này có ngày cười như vậy? Đây có phải là kiện lớn của thế giới hay !

      An Nhiên cũng vội hỏi Phó Quân Hoàng che giấu chuyện gì, đến lúc Lão soái ca tự với , vội, chỉ cần chờ.

      Phó Quân Hoàng có dự định cho biết, theo , thời cơ chưa đến, cho biết chỉ làm thêm lo lắng, phải giải quyết hết mọi chuyện, đến lúc đó bảo bối cần phải lo lắng.

      Đối với hình thức sống của hai người này, Bách Lí Lan cảm thấy rất hứng thú, dây trói của ta được mở ra, ta đến bên người của Phó Quân Hoàng cùng An Nhiên, ánh mắt dừng người của An Nhiên, cười nhạt:

      hiếu kì, muốn biết ta giấu chuyện gì sao?”

      Ánh mắt của An Nhiên nhìn ta, bàn tay lạnh của để vào túi áo của .

      Bọn họ báo cáo cho cấp , con tin được giải cứu, máy bay trực thăng trong thời gian ngắn nhất đến đây.

      “Phó An Nhiên, tôi nghĩ thích bị người khác dối?” Bách Lí Lan thấy An Nhiên chuyện, tiếp tục .

      ta tin Phó An Nhiên cùng Phó Quân Hoàng có tín nhiệm tuyệt đối, ai có thể toàn tâm toàn ý tin tưởng người khác.

      Con ngươi lành lạnh chút khách khó nhìn người của Bách Lí Lan, “ có phiền hay ?”

      Gương mặt tinh xảo của Bách Lí Lan đột nhiên lạnh lẽo.

      “Tôi có thích bị lừa dối hay , cùng có liên quan hay sao?” Mày của An Nhiên nhíu lại, “Nếu như muốn chết, xa chút.” Nếu phải niệm tình ở sân bây ta giúp kéo dài thời gian, tại chút lưu tình nào là cho ta phát súng.

      Bách Lí Lan nở nụ cười, “Phó An Nhiên, quả nhiên rất giỏi.”

      Phó Quân Hoàng hoàn toàn đem Bách Lí Lan thành khí, chỉ toàn tâm toàn ý nắm chặt tay của An Nhiên.

      Đột nhiên, trận quạt gió vang lên, máy bay trực thăng đến đây.

      máy bay thả thang dây xuống, nhóm người U Linh theo trình tự lên máy bay, nhóm người buôn lậu cũng được mang lên, An Nhiên cùng Phó Quân Hoàng đều lên máy bay trước, Bách Lí Lan theo sau Phó Quân Hoàng, ta nhìn An Nhiên leo lên máy bay, tiếng vang lên:

      , ấy nếu biết chuyện của làm còn có thể tin tưởng như vậy sao?”

      Biểu cảm của Phó Quân Hoàng đổi, ánh mắt tiếp tục nhìn An Nhiên.

      “Nếu Phó An Nhiên biết tồn tại ra sao, tôi rất , thế nhưng tôi muốn biết nếu ấy biết được làm cái gì tôi nghĩ chuyện rất vui nha.”

      “Làm sao biết được?” Thấy An Nhiên an toàn khi tiến vào cabin, mới ra câu đầu tiên.

      “ Làm sao mà biết hả? Tự nhiên biết được thôi.” Bách Lí Lan hướng về phía cười cười, “Tôi nghĩ người của tôi có thể tra được chuyện này, tôi nghĩ chuyện này có mấy người biết chứ? muốn che giấu, thủ đoạn phải nhanh gọn, đừng lộ ra nhược điểm, nếu đến lúc bảo bối của biết, hậu qua chậc chậc.. thể tưởng tượng nha.”

      Bách Lí Lan vừa xong, người được đeo dây an toàn, Ngốc Ưng lưu loát mang lên máy bay.

      Biểu cảm của Phó Quân Hoàng rất lạnh, mà hai tay đặt bên hông cũng đồng thời nắm chặt.

      “Huấn luyện viên, lên máy bay thôi.” Ngân Lang là người cuối cùng lên thang dây, thấy Phó Quân Hoàng ngẩn người, nhịn được mới nhắc nhở câu.

      Phó Quân Hoàng tay vừa nắm thấy thang dây, máy bay cũng bay lên….

      Khi Phó Quân Hoàng tiến vào cabin, phát khí trong cabin có chút quái dị, trong mắt mọi người đều lộ qua cỗ mịt mờ lúng túng.

      Phó Quân Hoàng vẫn để ý đến nhóm người đó, xoải bước đến bên người An Nhiên, e dè trực tiếp ôm lấy An Nhiên vào lòng, đầu tựa vào vai , nhắm mắt.

      Nhóm người U Linh nhìn thấy hành động của lão đại như vậy, đều nhìn người phụ nữ mặc áo blouse tỏ vẻ bi ai, tốt như vậy làm sao lại thích huấn luyện viên mặt than của bọn họ?

      Ai… Mặt than còn chưa tính, trong lòng còn có tiểu quái vật, trình độ cuồng đến nổi bọn họ phải bó tay.

      Bác sĩ Khúc vất vả rồi!

      Xử lí xong tay của năm người bị thương xong, Khúc Tuệ Tuệ mới thở dài ra.

      “Bác sĩ Khúc, nghỉ ngơi lát .” Ngốc Ưng cầm bình nước trong tay đưa cho Khúc Tuệ Tuệ.

      Theo Ngốc Ưng nhìn thấy, Khúc Tuệ Tuệ chính là bị kịch, thích huấn luyện viên còn chưa tính, thích ràng như thế, huấn luyện viên mặt than của bọn họ cũng có cảm giác, quả thực là… làm cho người ta vô cùng thê thảm.

      Khúc Tuệ Tuệ mỉm cười nhận nước trong tay Ngốc Ưng, khi tầm mắt của ả nhìn Phó Quân Hoàng, biểu cảm hơi sững sờ.

      Lúc này ả mới chú ý đến tồn tại của An Nhiên, thời gian trước ả bận đến muốn điên, chú ý đến nữ sinh tồn tại ở U Linh.

      Ả tựa như gặp qua nữ sinh kia, trong thời gian ngắn ả thể nhớ lại là ả gặp ở đâu.

      Khúc Tuệ Tuệ nhìn An Nhiên hai lần, thời gian hai lần gặp lâu, tất nhiên là nhớ ra.

      Khúc Tuệ Tuệ biết Phó An Nhiên, người mà gọi là bà xã, nhưng lúc ấy An Nhiên mặc thân trang phục rằn ri, đầu đội mũ, mà lúc này lại mang trang phục bình thường, mái tóc mềm mại rối tung vai, với ấn tượng của ả là bất đồng, ả tất nhiên quên, quên An Nhiên.

      Thế nhưng cái này cũng cho thấy là An Nhiên biết Khúc Tuệ Tuệ.

      Tâm tình của An Nhiên tại rất khó chịu, có tâm tình quan tâm đến người phụ nữ tỉ mỉ xem xét , buồn bực, đưa tay trực tiếp ngắc người Phó Quân Hoàng.

      Phó Quân Hoàng cả kinh, bên hông tê rần, ngạc nhiên nhìn An Nhiên.

      Nhìn thấy vẻ mắt khó hiểu của Phó Quân Hoàng, đáy lòng của An Nhiên khó chịu đến cực điểm, là sao quên Lão soái ca nhà người ngớ ngẩn trong chuyện tình cảm?

      “Quân Hoàng, người đó là…?” Khúc Tuệ Tuệ uống ngụm nước, ánh mắt lần nữa rơi người Phó Quân Hoàng.

      Phó Quân Hoàng nhàng vỗ vỗ An Nhiên, lực tay mạnh mẽ đặt ở hông xô kéo vào lòng bản thân, mày vẫn nhíu lại như trước.

      Bảo bối của tức giận.

      Hờn dỗi.

      trấn an , cảm giác được thân thể mềm mại, tầm mắt của mới nhìn Khúc Tuệ Tuệ.

      Biểu cảm Khúc Tuệ Tuệ sửng sờ, ả chưa từng thấy Phó Quân Hoàng như thế, à , ả gặp qua, chỉ là lúc nữ sinh này xuất , ả mới nhìn thấy Phó Quân Hoàng như vậy.

      Ả nhớ ra rồi, ả gặp qua nữ sinh này, lúc còn quân huấn, ấy chính là bã xã của Phó Quân Hoàng, là vợ che chở.

      “Vợ tôi.” Trả lời thay đổi, biểu cảm cũng đổi, đến ngay cả giọng điệu cũng đổi.

      Khoé môi cười của Khúc Tuệ Tuệ có chút cứng ngắc, nhưng ả vẫn lịch nhìn An Nhiên cười.

      An Nhiên trực tiếp nép mình vào lòng của Phó Quân Hoàng, từ khi Bùi Thanh Dật trị liệu cho , đối với mọi người xung quanh càng cảnh giác, thậm chí còn có lúc ngẩn người.

      Đối với An Nhiên như vậy, Phó Quân Hoàng tỏ vẻ lo lắng chút nào, theo , bảo bối của đem mọi chuyện xử lí êm đẹp.

      Khi An Nhiên mệt mỏi, chỉ cần có Lão soái ca bên người, mọi chuyện đều giao cho là được.

      Đây là lần đầu tiên nhóm người U Linh nghe được Phó Quân Hoàng giới thiệu tiểu quái vật như vậy, vẻ mặt cực kì khôi hài, Ngốc Ưng còn quên là uống nước, đến khi nước tràn ra mới tỉnh lại.

      Mẹ nó! Rất kinh khủng!

      Ngân Lang cười như thằng ngốc nhìn Phó Quân Hoàng cùng An Nhiên, theo , thế giới này ngoại trừ huấn luyện viên có ai xứng với quân chủ của , ai có tư cách đứng bên người quân chủ.

      “Xin chào.” Khúc Tuệ Tuệ nhìn An Nhiên gật đầu.

      Mày của An Nhiên nâng lên, nhận ra là có gật đầu hay .

      phải là lần đầu tiên gặp ả, tay có tư liệu của ả, tất nhiên cũng hiểu được tâm tư của ả đối với Phó Quân Hoàng, thậm chí đến người lãnh đạo trực tiếp của Phó Quân Hoàng muốn làm mai cho hai người này, cái này cũng đủ chứng minh là tình cảm của người phụ nữ này đối với Phó Quân Hoàng.

      Tuy Khúc Tuệ Tuệ là quân y, nhưng thân thủ của ả vô cùng tốt, thậm chí là kém so với bộ đội đặc chủng, tuy là nếu so với nhóm người U Linh kém chút, thế nhưng cũng được xem là đáng chú ý, An Nhiên phải là người ai cũng có thể hấp dẫn chú ý của .

      Khúc Tuệ Tuệ đến đối diện Phó Quân Hoàng ngồi xuống, ả thành thục đem nước cho Phó Quân Hoàng, Phó Quân Hoàng cũng từ chối, đưa tay nhận lấy.

      Khoé môi của An Nhiên khẽ động.

      Phó Quân Hoàng mở bình nước, đem miệng bình đến môi , ôn nhu , “Cái miệng uống chút, mát.”

      Động tác uống nước của Khúc Tuệ Tuệ bỗng chốc cứng lại.

      An Nhiên nghiên đầu, ý muốn uống, Phó Quân Hoàng nhìn môi của khô khốc, mày cau lại chỗ.

      Nhắm mắt lại An Nhiên chỉ thấy trước mặt bỗng nhiên tối sầm lại, môi lập tức truyền đến cảm giác mềm mại, lập tức ngụm nước được truyền qua.

      Nhóm người U Linh nhìn thấy phương pháp uống nước như vậy bỗng chốc há hốc mồm, sau này nếu ai huấn luyện viên của bọn họ là đầu gỗ, bọn họ liền cùng người đó đánh!

      Này là cái quái gì vậy, nếu là đầu gỗ bọn họ trực tiếp tìm cái chết?

      Bọn họ đành lòng nhìn biểu cảm của Khúc Tuệ Tuệ.

      Nhưng trong lòng của mọi người hiếu kì, vẫn lén nhìn.

      Thế nhưng làm bọn họ ngạc nhiên là, khoé môi Khúc Tuệ Tuệ vẫn luôn mang theo nụ cười, cười nhu hoà, giống như chuyện phát sinh trước mặt liên quan đến ả.

      Tố chất này, năng lực chịu đựng này, quả nhiên người thường thể so!
      Bọn họ bó tay!

      Chỉ là bọn họ chú ý đến tay cầm bình nước của ả, các đốt ngón tay xiết chặt.

      thích nữ sinh kia đến thế sao? Hoàn toàn quan tâm, tựa như muốn đem quan hệ của ấy để cho mọi người biết.

      Phó Quân Hoàng, lý trí, trầm ổn, là người máu lạnh, mà Phó An Nhiên lại làm cho lí trí, trầm ổn cùng nhiệt huyết tồn tại.

      Ả, quả nhiên thể chen vào được sao?

      Con ngươi có chút ảm đạm, tầm mắt Khúc Tuệ Tuê nhìn Phó Quân Hoàng, biểu cảm của ả nhàn nhạt, vẻ mặt thoạt nhìn cực kì nhu hoà, nhu hoà đến nỗi làm nội tâm của nhóm người U Linh bắt đầu rít gào.

      Nếu khó chịu ra, đây muốn tiếp tục già mồm cãi láo, làm như vậy đến cuối cùng huấn luyện viên cũng biết thích ta! ( Xưng là do nhóm người U Linh nha.)

      bên khác, Bách Lí Lan nhìn thấy mười phần kì thú, là tay ba nha, là kì thú.

      “Tôi , các người muốn cùng ân ái cũng cần ở trước mặt chúng tôi như vậy chứ?” Tiếng kiều mị kèm theo chút đùa, Bách Lí Lan dựa người vách cabin, trêu ghẹo nhìn An Nhiên.

      ta tựa như phá lệ với An Nhiên.

      “ Này… đến cùng có muốn cho tôi?” Tiếng của An Nhiên nhè , cũng mở mắt, vẵn tựa vào lòng của Phó Quân Hoàng, biểu cảm nhàn nhạt.
      Thân thể Phó Quân Hoàng hơi cứng lại, biểu cảm căng thẳng.

      Bách Lí Lan vui vẻ, “Tất nhiên là…. có.” Biểu cảm của Phó Quân Hoàng đúng là buồn cười.

      Mắt hơi mở, tầm mắt của An Nhiên dừng người ta, giống như mãnh xà nhìn con mồi cảm giác ----- tốt!

      Khúc Tuệ Tuệ có chút kinh ngạc nhìn An Nhiên, vừa rồi ả cảm giác được biểu cảm của nhóm người U Linh đột nhiên lên sát ý như là đối với kẻ địch.

      Vừa rồi ả cũng cảm giác được dòng sát khí lạnh như băng bắt đầu hoạt động, ả thể tin đó là của An Nhiên, nữ sinh, học sinh làm sao có thể có sát khí lạnh lẽo mà cường đại như thế.

      Đó là người từ trong đám người chết ra, mới có hơi thở cường đại, làm sao có thể xuất phát từ An Nhiên người mà Phó Quân Hoàng che chở?

      Bản thân của Bách Lí Lan cũng ngẩn ra, ta hít hơi sâu, theo ta, bị An Nhiên nhìn dù sao cũng đỡ hơn là Phó Quân Hoàng.

      Phó Quân Hoàng cũng cho An Nhiên biết chuyện của Bách Lí Lan muốn , An Nhiên cũng hỏi, cũng cho người thăm dò, lúc này lựa chọn tin tưởng .

      Lúc Bách Lí Lan rời , ta nhìn An Nhiên câu: Chúng ta còn gặp mặt.
      CHƯƠNG 86: GIẤU DIẾM CỦA ! HOÀI NGHI CỦA (2)


      === ====== ====

      Editor: Nguyễn Hân Di
      Truyện được đăng tại: *******************

      nơi khác, trong căn phòng mang kiến trúc châu Âu, có tiếng chuông điện thoại dễ nghe vang lên, người đàn ông mang mặt nạ màu bạc nhận điện thoại, bên kia là trận thanh huyên náo.

      “Hàng của tôi bị mang , Lão Lí chết, chuyện này làm thế nào đây?”

      “Hửm? Ai làm?”

      “Đừng với tôi là biết cái gì hết, coi tôi là thằng ngốc à? Tiểu bảo bối của tại được Phó Quân Hoàng chăm sóc rất tốt, tôi xem làm sao có thể mang người về.” thanh bên kia di động cực kì lên mặt.

      muốn chết câm miệng.” Người đàn ông mang mặt nạ ngồi dưới ánh đèn, ánh đèn phản chiếu với chiếc mặt nạ thành tia sáng lạnh như băng.

      “ Cắt, thôi , đến người khảm trong tâm? Sợ hãi sao? Lo lắng chứ? Tức giận sao? Nếu tức giận đến mà đánh tôi?” thanh hả hê tiếp tục .

      “Làm tốt chuyện của cậu.”

      “Muốn cho biết? Nhớ đem tiền mà nợ tôi chuyển qua tài khoản, a, còn có tiền phí nữa, dù thế nào, 17 người kia là em của tôi.”

      Mang đàn ông mang mặt nạ thêm cái gì, trực tiếp cúp điện thoại.

      “ BOSS, có phải hay …? Lại Tư từ trong bóng tối ra, nhìn .

      cần, tôi tin tưởng, tiểu bảo bối của tôi làm chúng ta thất vọng.”

      Lại Tư hít hơi sâu, theo , Phó An Nhiên chính là quả bom hẹn giờ, bất cứ khi nào đều có khả năng nổ mạnh, nhưng BOSS lại….

      “Lại Tư…”

      “Dạ, tôi tin tưởng ngài.” Ngoại trừ tin tưởng có thể làm cái gì?

      Còn tuần lễ nữa Ngân Dực bước vào kì thi cuối kì, thi xong là được nghỉ đông.

      An Nhiên thể đến lớp, mặc kệ là sao, thi cuối kì là phải .

      Trước khi An Nhiên đến trường học Phó Quân Hoàng chỉ lần nhắc nhở sau khi tan học phải đợi , hoàn toàn xem như bé con.

      An Nhiên gật đầu tỏ vẻ là hiểu, gần đây họ Phó nhận được thư đe doạ, đúng hơn là nhận ít.

      gần 2 tháng An Nhiên xuất ở Ngân Dực, làm cho người Ngân Dực thương tâm ít, mà đám người ở Thất ban muốn điên lên hết rồi.

      An Nhiên vừa mới bước vào phòng học, người hướng tới lao tới!

      An Nhiên phản xạ tự nhiên đem người nhào vào ôm lấy, tay nhàng xoa lên đầu của , “Tô Nặc trở lại?”

      Núp trong lòng , tiểu nha đầu này ngẩng đầu lên, nhìn An Nhiên, trong con mắt to là uỷ khuất tràn đầy.

      trở lại từ sớm, nhưng Tiểu Nhiên cậu có ở đây. Cậu ở đây có ai cùng tớ chơi đùa, Quả bưởi cũng cùng tớ chơi.” Tìm đúng thời gian, nhanh chóng cáo trạng.

      Khi mọi người nghe Tô Nặc cáo trạng, biểu cảm nhất thời vặn vẹo.

      Bọn họ cùng cậu ấy chơi đùa sao? ràng là nha đầu ngốc này phản ứng khi bọn họ cùng chơi đùa! Cậu ấy còn dám cáo trạng! Còn là uỷ khuất cáo trạng!

      “Ai cùng cậu chơi?” Cố Hữu biết lúc nào đứng phía sau Tô Nặc, tiếng thâm trầm làm Tô Nặc càng nép sát vào lòng An Nhiên.

      “Cái gì tôi cũng biết, chưa cái gì.”

      An Nhiên buồn cười vỗ vỗ đầu tiểu nha đầu này, “Về sao được dối, biết ?”

      Tô Nặc bĩu môi, chính là thích cùng bọn họ chơi đùa thôi, chỉ thích mình tiểu Nhiên mà thôi, có cái gì đúng sao?

      Nhưng mà đối với (Tô Nặc) mà , Tiểu Nhiên mọi chuyện đều đúng, ngoan ngoãn gật đầu, buông An Nhiên ra, hướng đến mọi người có biểu cảm vặn vẹo xin lỗi:

      xin lỗi, tuy là tớ cũng thích cũng mọi người, nhưng thích bằng Tiểu Nhiên, vì thế mọi người cần ghen tị.”

      Nếu lời thô bạo có thể đánh người bọn họ có thể đem cậu ấy đánh rồi?

      “Nữ thần nữ thần, gần đây cậu đâu? Cậu sao chứ?” Lí Vi là người thứ nhất xông lên, mặt của sốt ruột, sau khi lần mà An Nhiên bị bắt cóc, cũng gặp được An Nhiên lần nữa, tuy rằng bọn họ biết được An Nhiên sao từ miệng của Cố thiếu, nhưng các vẫn nhịn được lo lắng.

      Theo bọn họ, nữ thần sở dĩ bị buộc , đều là vì bọn họ.

      “Có số việc gấp, làm mọi người lo lắng.” An Nhiên cười.

      Mọi người lắc đầu, “Nữ thần cậu có việc gì tốt rồi.”

      Mọi người ở Thất ban đều biết được thân phận của An Nhiên, bọn họ đều thích những người giàu có, nhưng là những người cả ngày chỉ biết khoe khoang nhà mình giàu có ra sao, tuy Cố Hữu là công tử họ Cố, nhưng người cậu ấy có tính nết của thiếu gia, mà thân là tiểu thư họ Phó, Phó An Nhiên lại càng làm ra vẻ gì cả, là bọn họ rất thích.

      sách là trọng điểm mà tôi đánh dấu cho mọi người, nơi đánh dấu là nơi có khả năng thi cao nhất.” Tiếng trầm của Cố Hữu vang lên.

      Nghe được lời của Cố Hữu, mọi người hai lời, lập tức chạy đến bàn học của An Nhiên, lấy chồng sách đoạt , lúc ôm còn quên :

      “Nữ thần chúng tớ rất nhanh.”

      “ Nữ thần mượn dùng chút.”

      “Trước giờ lên lớp trả lại cho cậu.”

      ……

      An Nhiên có chút ngạc nhiên, đám người này đối với tựa như càng ngày càng ….. tiện thể rồi hả?

      Cố Hữu nhún vai, cậu nên lời này.

      Tô Nặc kéo An Nhiên trở lại chỗ ngồi, gương mặt hưng phấn, “Tiểu Nhiên, Tiểu Nhiên, chú cầu hôn tớ rồi.”

      An Nhiên ngạc nhiên, “Lúc nào?”

      Tô Nặc lộ ra mặt thần bí, “Lúc cuối năm.” Là lúc hết năm, phải lúc đón năm mới.

      An Nhiên , trong trí nhớ của , sinh nhật của Tô Nặc là tháng 2, xem ra là Tô Kình Thiên là có mấy tháng cũng đợi nỗi.

      “Chúc mừng nha Tô Nặc.” An Nhiên cười ôn nhu nhìn Tô Nặc.

      Tô Nặc cười tươi, “Ha ha.”

      Tô Nặc đơn thuần cười, thế giới của là sạch , mà màu trắng tinh. Trong thế giới của , ngoại trừ Tô Kình Thiên còn ai nữa.

      “Hắc, Phó An Nhiên, trở lại?” thanh kinh hỉ nhất thời vang lên.

      An Nhiên quay đầu, hướng về phía thanh phát ra, chỉ thấy Thiệu Văn Cẩm mặt táo bạo nhìn , theo sau có vài học sinh, nhưng kì lạ là đám người kia làm sao có thời gian đến hệ của bọn họ đây.

      “Mẹ nó, Thiệu Văn Cẩm thế nào lại tới nữa.” Béo ca đứng lên trước, nhanh chóng chạy tới phía trước An Nhiên, ngăn cản Thiệu Văn Cẩm.

      Gần đây, Thiệu Văn Cẩm cùng thất ban có quan hệ rất tốt, Thiệu Văn Cẩm người này cũng ngay thẳng mấy, tuy nhiên cũng có chừng mực, bất kể là đối với nam sinh hay nữ sinh, tính khí đều đổi, đến nay Cố Hữu cùng Tô Nặc đối với lạnh nóng.

      “Nghe nữ thần trở lại, tôi tiến đến cúng lại nữ thần ánh sáng.” xong, Thiệu Văn Cẩm kéo Béo ca ra, cười hề hề nhìn An Nhiên, “Nữ thần nữ thần, nghe đại khai sát giới, giết đám người kia còn mảnh giáp, mình chiến đấu rất hăng hái, đến cuối cùng dành được thắng lợi, mở ra đường máu, giẫm lên đó mà ra! Có ? Nghe , rất sôi trào nhiệt huyết!”

      Cái này là ở đâu đồn nhảm đây?

      Đám người Béo ca nhìn nỗi, trực tiếp kéo Thiệu Văn Cẩm rời khỏi, trước khi , bọn họ mặt xin lỗi nhìn An Nhiên, “Nữ thần thứ lỗi thứ lỗi, người này hôm nay chưa uống thuốc, chờ uống thuốc xong tốt lên. Chúng tôi đưa ta uống thuốc.”

      “Này, uy các người bỏ tôi ra, tôi muốn tìm nữ thần của tôi, nữ thần, trả lời cho tôi biết, đó có phải là !” Tiếng gào thét từ bên ngoài truyền vào lớp học.

      An Nhiên phù ngạch, chỉ mới có hai tháng học mà thôi, người này sao lại biến thành như vậy?

      Nhưng cũng trong lúc này, tiếng khí phách đột nhiên vang lên:

      “Ai là Phó An Nhiên? Đứng ra cho lão tử!”

      Được rồi, người đó xem ra muốn chết đây.

      HẾT CHƯƠNG 86
      dunggg thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      HƯƠNG 87: AN NHIÊN QUÁ ĐÀO HOA(4)

      === ====== ====== ====

      Editor: Nguyễn Hân Di

      Tập đoàn Tần Thị.

      Trong phòng tổng giám đốc.

      tiếng gõ cửa chậm chạp vang lên, Kiều Tử Du đứng bên ngoài cửa hít hơi sâu, mới cầm văn kiện trong tay bước vào phòng.

      “Môn chủ.”

      Diêm Tử Diệp ngồi ở bàn làm việc cũng chưa ngẩng đầu, bàn tay mang găng tay màu trắng cầm bút, ánh mắt dừng tài liệu bàn, biết suy nghĩ cái gì, nhưng lại dừng ở trang giấy rất lâu.

      Kiều Tử Du đem văn kiện trong tay đặt bàn làm việc của Diêm Tử Diệp, hít hơi sâu, chậm rãi :

      “Phó An Nhiên trở lại trường học, có chuyện gì phát sinh.”

      Lúc này Diêm Tử Diệp mới dời tầm mắt sang nhìn Kiều Tử Du.

      Kiều Tử Du khẽ cắn môi dưới, “ Tôi biết tại môn chủ có cách nào để tín nhiệm tôi, nhưng xin môn chủ tin tưởng tôi, Kiều Tử Du tôi chưa bao giờ làm chuyện có lỗi với Tần môn, có lỗi với Tần gia.”

      Mặc dù tìm được người gọi là bán tiên, cũng chỉ vì muốn thấy môn chủ chán chường, là muốn giúp, muốn trợ giúp môn chủ mà thôi.

      Con ngươi u lãnh dừng người của Kiều Tử Du, đáy lòng của Kiều Tử Du nhất thời đau xót.

      tại tôi biết môn chủ thể tin tôi, nhưng tôi…”

      ra ngoài.” Diêm Tử Diệp cúi đầu, nhìn ả cái nào nữa.

      Kiều Tử Du cắn chặt môi dưới, “ Diêm, em thích , em là , nhưng khi em cùng người khác lên giường em buông tay , em chỉ biết là cả đời này thể ở cùng với . Chuyện của Tần gia em động tay, em chưa bao giờ làm chuyện gì làm hại đến Tần môn.”

      Sắc mặt của Diêm Tử Diệp bất động, giống như nghe thấy thứ gì.

      “ Em điều tra ràng mọi chuyện để xem đến cùng là chuyện thế nào.”

      Đến khi cửa phòng bị đóng lại lần nữa, Diêm Tử Diệp mới dời tầm mắt đến tập văn kiện.

      tin Kiều Tử Du dối, người lớn lên cùng , ta có dối hay có thể nhìn ra.

      Nếu Kiều Tử Du
      [​IMG]
      dunggg thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 88: QUÂN HOÀNG XẢY RA CHUYỆN, AN NHIÊN NỔI GIẬN (1)
      --- ------ ------ ------ ------ -----
      Editor: Nguyễn Hân Di


      --- ------ ------ ------ ------ -------
      Kì thi cuối kì ở Ngân Dực nếu so với mấy năm trước khá đơn giản, thời gian thi quá dài, chỉ có 5 ngày, thi xong toàn bộ.

      An Nhiên từ trong phòng thi ra thấy Tô Nặc ôm núi quà vặt, ăn rất vui vẻ.

      “Tiểu Nhiên Tiểu Nhiên, cậu xem, toàn bộ chỗ này là mọi người bảo tớ đem tặng cho cậu nha.” Vừa vừa lấy đồ ăn bỏ vào miệng bản thân.

      An Nhiên thở dài, đem toàn bộ đồ ăn vặt trong tay (Tô Nặc) ôm , chỉ để lại cho Tô Nặc túi đồ ăn vặt, nếu như bị Tô Kình Thiên biết Tô Nặc này ăn nhiều đồ ăn vặt như vậy, biết đối phó (An Nhiên) thế nào.

      Tô Kình Thiên chính là khống chế Tô Nặc theo tiêu chuẩn, mặc kệ là bạn có làm đúng hay , chỉ cần ta đúng ta nhất định tiến hành đối phó với bạn.

      “A…” Nhìn thấy đồ ăn trong lòng toàn bộ đều bị lấy , Tô Nặc trương ra khuôn mặt xinh đẹp hơi ngốc lộ ra tia bi thương, “Tiểu Nhiên, cậu thể mọn như vậy, tớ có đồ ăn ngon đều chia sẻ với Tiểu Nhiên nha, cậu thể chia sẻ với tớ.”

      “Cậu ăn rồi”

      “Nhưng mà ăn còn chưa đủ.”

      “Ăn nhiều, chú của cậu tức giận.” Ôm núi quà vặt, xoay người bước về phía trước.

      Nha đầu đuổi theo, tay kéo An Nhiên, đong đưa, “ , cậu tớ , chú biết.” lâu rồi (Tô Nặc) có ăn thức ăn vặt này, chú cũng làm cho ăn, đáng ghét.

      “Ăn nhiều cậu ăn cơm, đến lúc đó chú của cậu tự nhiên mà biết.” Cái chuyện rành rành như vậy làm sao mà biết được?

      Tô Nặc mất hứng, cái miệng nhắn chu lên, mọi người xung quanh nhìn thấy mà đau lòng, tiểu muội mỏng manh này đáng thương, mọi người xung quanh thấy đành lòng, suy nghĩ đến việc đem đồ ăn trong tay cho (Tô Nặc), nhưng lại chưa kịp giao ra bị ánh mắt của An Nhiên trừng nên mang trở về.

      Được rồi, tiểu muội a, phải chúng tôi giúp , nhưng đối phương lại quá mạnh mẽ rồi.

      Tô Nặc ai oán nhìn núi thức ăn mê người, cuối cùng chỉ có thể lựa chọn là nhìn đến nữa, rất muốn ăn nha, nhưng Tiểu Nhiên đúng, nếu chú biết được ăn đồ ăn vặt chú nhất định tức giận.

      thích làm chú tức giận.

      Thi xong, Tô Nặc cùng Tô Kình Thiên về thành phố của bọn họ, thể ở lại chỗ này, Tô Kình Thiên vì nha đầu này chạy tới chạy lui giữa hai thành phố.

      Khi hai người đến cổng trường, quá nhiên xe của Tô Kình Thiên đỗ ở cổng, đứng ở trước xe, ở trong xe mà chờ, khi nhìn thấy Tô Nặc, đôi chân thon dài bước đến.

      Tô Nặc cũng có như trong tưởng tượng mà bay đến ôm lấy Tô Kình Thiên, mà là xoay người kéo tay An Nhiên, vô cùng đáng thương :

      “Tiểu Nhiên, cậu hãy nhớ tớ nha.”

      An Nhiên gật đầu.

      “Tiểu Nhiên, cậu thể đem tớ quên nha.”

      An Nhiên gật đầu.

      “Tiểu Nhiên cho cậu gạt tớ, chú với tớ, thời gian trước cậu đem chúng tớ quên hết, chỉ trừ Phó, cậu quên hết mọi người, chú còn làm tớ sợ, là cậu bao giờ thích tớ nữa. Nhưng mà chú là gạt tớ, chú ấy chính là ghen khi tớ thích cậu.”

      An Nhiên cười, đem đồ ăn vặt trong lòng đưa cho Cố Hữu, đem tiểu nha đầu ôm vào lòng, “Nha đầu ngốc, quên cậu, sau lễ năm mới chúng ta có thể tiếp tục gặp nhau.” tiểu nha đầu đơn thuần thế này, làm sao lại thích được?
      Tô Nặc ôm lại An Nhiên.

      Ôm Tiểu Nhiên rất mềm mại, hương vị người (An Nhiên) rất dễ chiu, (Tô Nặc) rất thích.

      Thấy hai người ôm nhau, Tô Kình Thiên nhịn.

      Nhưng thấy hai người ôm nhau lâu như vậy nhưng chưa buông tay, Tô Kình Thiên nhẫn nhịn nỗi nữa.

      sải bước về phía trước, tay kéo người ra, khi ánh mắt của Tô Nặc lên án công khai đem tiểu nha đầu này ôm vào lòng, ánh mắt vô ý nhìn người An Nhiên.

      An Nhiên nhíu mày, trêu ghẹo nhìn Tô Kình Thiên.

      “Cùng An Nhiên gặp lại.” Tô Kình Thiên nhìn Tô Nặc trong lòng, ôn nhu .

      Tô Nặc vui bĩu môi, nhưng vẫn , “Tiểu Nhiên, chúng ta năm sau lại gặp.”
      thôi.” An Nhiên vẫn tay.

      Tô Kình Thiên ôm Tô Nặc lên xe, nhưng khi Tô Kình Thiên thắc dây an toàn cho Tô Nặc vòng đến chỗ của An Nhiên.

      “Sao vậy?”

      nên đem người của điểu tra Phó Quân Hoàng, ta đối với , chỉ có .” xong, Tô Kình Thiên cho An Nhiên cơ hội để hỏi, trực tiếp xoay người bước .

      An Nhiên sững sờ tại chỗ.

      Người của , điều tra Lão soái ca?

      “An Nhiên, ông nội , nếu cậu rãnh đến nhà chơi chút.” Thấy Tô Kình Thiên rồi, Cố Hữu ôm núi đồ ăn vặt đứng sau lưng An Nhiên .

      “Được.”

      Lúc còn sững sờ suy nghĩ, chiếc xe LandRover dừng lại bên người , người lái xe An Nhiên biết, là phụ tá của Phó Quân Hoàng.

      Cửa số ở ghế sau có hạ xuống, đáy lòng An Nhiên nhất thời bộp tiếng, “Quả bưởi , mấy thứ đó cậu tự giải quyết.” xong, mở cửa xe trực tiếp lên xe.

      Cố Hữu có chút ngạc nhiên đứng
      [​IMG]
      dunggg thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 88: QUÂN HOÀNG XẢY RA CHUYỆN, AN NHIÊN NỔI GIẬN (2)

      Editor: Nguyễn Hân Di


      Ngân Lang biết quân chủ là tức giận, khi Khúc Tuệ Tuệ lời muốn tiếp theo mở miệng trước, " Phó đội, tôi biết tôi sai ở chỗ nào, tôi trở về hình đường lĩnh phạt. "

      Hình đường, người U Linh hoàn toàn biết đến nơi đó, thậm chí, đây là lần đầu tiên bọn họ nghe được.

      " cần. " An Nhiên lạnh lùng liếc Ngân Lang cái, " Tôi chỉ cần biết ấy xảy ra chuyện gì, nhiệm vụ là cái gì, người nào ? "

      " Đợi chút, ai có thể với tôi biết, hình đường là ở chỗ nào ? " Ngốc Ưng vuốt vuốt cái đầu bóng lưỡng của bản thân, hoàn toàn nghe đến chỗ này.

      " Cậu vẫn biết tốt xấu. " Báo Đốm thở dài .

      cũng chỉ nghe người khác qua, tin tức của hình đường rất ít, những thành viên ở U Linh lâu nhất cũng rất ít về Hình đường, khi bọn họ lui khỏi vị trí khi các thành viên U Linh lâu nhất khi nghe đến hình đường sắc mặt đều khẽ biến.

      Có thế làm cho đám binh lính càn quấy kia biến sắc, là nơi tốt đẹp gì ?

      Đây cũng là lần đầu tiên Khúc Tuệ Tuệ nghe được Hình đường, ả luôn cảm thấy, Phó An Nhiên người này tựa như rất hiểu từng nơi của U Linh, thậm chí nếu so với bọn họ là rất hiểu.

      " với tôi ! Xảy ra chuyện gì. " Trong mắt của An Nhiên là hương vị uy hiếp.

      Ngân Lang hít hơi sâu, " Nhiệm vụ lần này của chúng tôi là bắt tên khoa học chế tạo ma tuý, tên là Heinz. Hainz là người khiến người ta rất đau đầu, chế tạo gì đó rất tinh khiết, cơ hồ làm lũng đoạn thị trường châu Á. Chúng tôi luôn tìm phòng thí nghiệm của , chỗ đó rất bí mật, thế nhưng cuối cùng vẫn bị chúng tôi tìm được. "

      " Sau đó. "

      " Nhiệm vụ hoàn thành hoàn mĩ. Nhưng khi huấn luyện viên bắt Heinz lên xe biết Heinz cái gì, huấn luyện viên mang vào phòng thí nghiệm, sau đó… "

      " Sau đó phòng thí nghiệm nổ mạnh ? Gã Heinz kia chạy trốn ? " Tiếng của An Nhiên hàn băng như tuyết.

      " phải. " Ngân Lang lắc đầu, " Heinz chạy trốn, nhưng làm trước huấn luyện viên bước, huỷ diệt vài phần số liệu. " Ngân Lang dừng chút, " Sau khi huỷ diệt số liệu, Heinz muốn chạy trốn, hướng về huấn luyện viên nổ mấy phát súng. "

      Ngân Lang có che giấu vài điểm.

      An Nhiên hoàn toàn chú ý đến phản ứng của mọi người, " theo tôi. "

      Ngân Lang hít hơi sâu, chịu đựng đau đớn ở cẳng chân, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người mà theo An Nhiên.

      Nhóm người U Linh cũng biết đến cùng là xảy ra chuyện gì, trước hết xông lên đuổi theo chỉ có Ngân Lang, nhìn thấy mọi chuyện cũng chỉ có .

      Nhưng bọn có dò hỏi chuyện gì xảy ra, ngậm miệng , biểu cực kì lo lắng.

      An Nhiên cước đá văng văn phòng làm việc của Bùi Thanh Dật, lạnh mặt bảo (Bùi Thanh Dật) ra khỏi phòng, gương mặt Bùi Thanh Dật khó chịu, thế nhưng khi nhìn đến khuôn mặt khó chịu của An Nhiên cũng lựa chọn yên lặng mà rời .

      Bùi Thanh Dật có lòng tốt đóng cửa lạu, An Nhiên đứng trước bàn làm việc của Bùi Thanh Dật nhìn Ngân Lang, lạnh lùng , " . "

      Quả nhiên mọi chuyện thể giấu được quân chủ.

      " Khi Heinz huỷ diệt phần dữ liệu đó huấn luyện viên nhường như rất ….. điên cuồng, thậm chí gần như tuyệt vọng, tôi từ trước đến nay chưa từng thấy huấn luyện viên như vậy. Khi Heinz huỷ dữ liệu huấn luyện viên cứu mấy phần dữ liệu còn lại, vì thế…. "

      " Vì thế, mà ấy mới thể tránh đạn của Heinz đúng ? " An Nhiên nhíu mày .

      " Dạ, Nội dung của dữ liệu tôi thấy, cuối cùng Heinz làm nổ mạnh phòng thí nghiệm bằng hệ thống dẫn nổ, huấn luyện viên tải tất cả dữ liệu xuống, nhưng Heinz kia rất lợi hại, khi huấn luyện viên cứu chữa các dữ liệu chính là hệ thống dẫn nổ phát huy. "

      Dữ liệu.

      phần quan trọng của dữ liệu.

      " Nhiệm vụ của các có phải là để các giữ lấy dữ liệu ? "

      Ngân Lang lắc đầu, " Cấp chỉ cầu chúng tôi mang Heinz về, chỉ mang nguyên vẹn về, được giết. "

      Dữ liệu mà có thể làm cho Phó Quân Hoàng điên cuồng đến tuyệt vọng, rốt cuộc là gì ?

      Gần như biết
      [​IMG]
      dunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :