1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ - Tĩnh Mặc Thành Kiển (91) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 5: Bảo vệ bình yên cả đời


      Phó An Nhiên cũng trực tiếp trở về phòng học, mà theo Phó Quân Hoàng ra khỏi cửa trường, lên xe.

      Lão quản gia ngồi ở vị trí kế bên tài xế, nhao nhao dặn dò tài xế lái xe cẩn thận.

      Lão quản gia tên là Trương Nhuệ, lúc còn trẻ, là sĩ quan phụ tá bên người Phó lão gia, về sau già rồi, vẫn theo bên người Phó lão gia, tới làm quản gia của Phó gia.

      Phó An Nhiên ngồi bên cạnh Phó Quân Hoàng, vẻ mặt lạnh nhạt xa cách ban đầu hề thấy nữa.

      Lúc này, môi của vẫn luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt.

      "Vui vẻ?" Giọng của Phó Quân Hoàng bây giờ so với mười năm trước có cải thiện rất lớn, mặc dù nhiều hay ít gì vẫn còn có chút khàn khàn, nhưng tiếng khàn khàn lại khỏi hết sức dễ nghe.

      Phó An Nhiên hướng về phía lộ ra nụ cười tới, "Ừ, vui vẻ."

      Phó An Nhiên chính là Tần Lam mười năm trước.

      Cái tên này là Phó Quân Hoàng đặt cho .

      vẫn luôn nhớ, cả Phó gia mọi người theo dõi , lúc hỏi tên , cặp mắt thâm thuý của nhìn chằm chằm , sau đó nhìn thấy lộ ra nụ cười đầu tiên, :

      "Phó An Nhiên. bảo vệ em bình yên cả đời."

      rất chậm, giọng khô khốc làm Phó An Nhiên suýt chút nữa rơi lệ ngay lúc đó.

      sống ba mươi lăm năm, cũng là lần đầu tiên nghe được có gười nhìn : bảo vệ em bình yên cả đời.

      Ngay từ lúc mười năm trước, cũng quyết định, cuộc sống của Tần Lam kết thúc, chỉ cần làm An Nhiên mà Phó Quân Hoàng thích là tốt rồi.

      Tình cảm ba mươi lăm năm trống , lần đầu tiên, để tâm của , hoàn toàn rung động .

      Phó Quân Hoàng có chút thất thần nhìn nụ cười mặt Phó An Nhiên, bỗng nhiên, trong đầu lên lúc ở trước cửa phòng làm việc, cảm giác mềm mại trơn bóng chạm vào mặt , giọng hơi khàn khàn vang lên trong xe lần nữa.

      "Còn muốn."

      Phó An Nhiên giật mình, "Cái gì?"

      Nhìn cái miệng nhắn mê người của mở ra, chỉ cảm thấy cổ hộng bản thân khỏi có chút phát khô, nuốt nuốt cổ họng khô khốc cái, rồi sau đó đưa tay chỉ gò má của bản thân: "Nơi này."

      Nhìn cử động trẻ con này của , Phó An Nhiên nhìn ánh mắt của ràng mang theo nồng đậm mong chờ, bật cười kéo tấm ngăn với phía trước xuống.

      Cặp mắt kia thâm thúy như Ngôi Sao đêm, con ngươi lên trong trẻo.

      Chỉ là tay đặt gương mặt bản thân còn chưa để xuống.

      Phó An Nhiên khởi động thắt lưng thẳng lên, mà cũng cực kì phối hợp cúi người xuống, đưa mặt tới gần miệng .

      Phó An Nhiên mỉm cười khi nụ hôn nhàng rơi xuống khuôn mặt giống như điêu khắc của , lúc cũng rời , tư thế của còn chưa thay đổi, nhúc nhích tiếp tục kéo dài động tác vừa rồi của .

      "Tuổi trẻ thích nghịch loạn dậy nổi." thích vẻ mặt lúc hôn , càng thích xúc cảm mềm mại kia hơn.

      Vào lúc đôi môi mềm mại chạm vào gương mặt của , đáy lòng của khỏi xông lên cỗ cảm xúc, biết đây là cái gì, chỉ muốn nhiều hơn.

      Mà đáy lòng của khỏi cảm thấy đói khát, chẳng những có giảm chút nào, ngược lại, thức dậy mãnh liệt.

      Phó An Nhiên biết ý của , "em cũng thích lão soái ca, còn ." Ngay từ lúc cơ thể này chỉ có bốn tuổi, thích đứa bé đáng sợ trưởng thành sớm này.

      Phó Quân Hoàng nghiêng đầu, cặp mắt kia sâu như cổ đàm yên lặng nhìn , trong con ngươi, chứa nồng đậm nhu tình.

      Chẳng qua là, dần dần, tầm mắt của từ từ rời xuống phía dưới, từ lúc ban đầu nhìn ánh mắt của , ngược lại rơi vào môi của .

      Kiếp trước Phó An Nhiên ba mươi lăm tuổi, gần như có thời gian để chuyện đương, cho dù có, nhưng cũng thể tin tưởng bất luận kẻ nào, làm sao có thể dễ dàng tha thứ để cho người xa lạ đến gần ?

      Cho nên, Phó An Nhiên trước kia sống ba mươi lăm năm, đối với tình hình và tình cảm, hoàn toàn thuộc vào hàng ngũ Tiểu Bạch (như tờ giấy trắng), nhưng cái này cũng chứng minh, xem hiểu dục vọng úp trong mắt Phó Quân Hoàng.

      Ngoài dự liệu của Phó Quân Hoàng, Phó An Nhiên trực tiếp nhảy qua ngồi lên đùi Phó Quân Hoàng, khi hoàn toàn chưa kịp phản ứng, nhàng hôn lên môi .

      hôn rất kiên nhẫn.

      học rất cẩn thận.

      Hai người đều là lần đầu tiên hôn môi, việc va ạm lần đầu là khó tránh khỏi.

      Lúc hai người đều cứng rắn nếm mùi vị trong miệng, cũng ai buông đối phương ra, ngược lại lấy tay giam cầm ở trong ngực bản thân

      tự học rất nhanh, đổi khách thành chủ ôm , tay giữ ở ót của , tăng thêm vốn chỉ là hôn môi này.

      Nháy mắt nhiệt độ bên trong xe tăng vọt.

      Phó An Nhiên biết, nếu như tiếp tục như vậy nữa, nhất định xảy ra chuyện.

      Phó Quân Hoàng hiểu loại chuyện như vậy, nhưng cái này cũng chứng tỏ, Phó An Nhiên cái gì cũng hiểu.

      Trước lúc hai người mất khống chế, nặng nề bấm cái ở bên hông của .

      Vậy mà Phó Quân Hoàng lại giống như có chút cảm giác nào, tiếp tục ôm , hôn sâu hơn.

      Đáy lòng Phó An Nhiên vừa tức vừa buồn cười, hơi ngọ nguậy người chút, vốn Phó Quân Hoàng còn muốn tiếp tục hơi thở có chút hổn hển buông ra, cặp mắt trong văt kia cứ như nhìn đầy nghi hoặc.

      Môi của Phó An Nhiên có chút sưng đỏ, chân mày của Phó Quân Hoàng hơi nhíu lại.

      Phó An nhiên cắn môi trấn an, vẫn ngồi hai chân của như cũ, hô hấp có chút ổn định:

      " thể tiếp tục."

      Nếu cứ tiếp tục hôn, cũng mất khống chế.

      Kiếp trước hơn ba mươi lăm năm cộng thêm mười năm của kiếp này, linh hồn của khô cạn bốn mươi sáu năm, đối mặt với người mình thích, lúc mất khống chế, ngăn cản .

      Chỉ là, bây giờ chưa phải lúc.

      tại là thiếu tướng, Thiếu tướng trẻ tuổi nhất. Xung quanh đây biết có bao nhiêu người theo dõi , chờ lộ ra nhược điểm gì đó, thể trỏ thành nhược điểm của , cho nên, bây giờ còn chưa được.

      Phó Quân Hoàng nghĩ tới, bản thân khát vọng môi của như vậy.

      vẫn luôn biết là bảo bối của nah, là ánh sáng duy nhất trong cuộc sống đầy bóng tối của .

      Bất luận gì với , cũng phản đối, cho dù tại hận thể kéo giam vào trong ngực của bản thân, hôn buông!

      Phó An Nhiên mướn từ xuống dưới theo hai chân của , có người cũng dán vào trong ngực , yên lặng nhắm mắt lại, mượn việc này ổn định lại hô hấp hỗn loạn mới vừa rồi của bản thân.

      Hơi thở quen thuộc nhất cũng là mùi vị thích nhất quanh quẩn người , hơi kéo dài hô hấp của mình, ngay sau đó, rất nhanh, cơ thể của khác hẳn với người thường, rất nhanh khôi phục lại.

      Chỉ là, nhớ loại cảm giác đó.

      Cái đó làm suýt chút nữa điên cuồng, làm cả lỗ chân lông người cũng có cảm giác thoải mái.

      thích môi của .

      Xe cũng phải chạy rất nhanh, hồi tiếng chuông di động dễ nghe vang lên.

      Phó Quân Hoàng cau mày, nhanh chóng nhận điện thoại, lúc tầm mắt rơi vào bóng dáng dựa vào đầu vai yên lặng "nghỉ ngơi" như cũ, lúc này chân mày mới giãn ra.

      "."

      "Bên kia điện thoại mạch, vẻ mặt Phó Quân Hoàng ngày càng nặng nề.

      "Được."

      xong, Phó Quân Hoàng lưu loát thu hồi điện thoại di động.

      "Phải sao?"

      Phó An Nhiên nhàn nhạt hỏi.

      Trong những năm này, Phó Quân Hoàng vẫn ngừng đảm nhận nhiệm vụ, nếu , cũng ở độ tuổi hai mươi bốn, trở thành Thiếu tướng.

      "Ừ."

      Phó An Nhiên cũng thêm cái gì, đứng dậy, cánh tay giống như củ sen vòng cổ , hơi kéo xuống, dán lên môi , nhàn nhạt :

      "Em chờ ."

      Môi của câu lên độ cong nhìn rất tốt, có ai tin, Phó Quân Hoàng bị bọn họ xem thành binh khí máu lạnh giết người đó, cười lên lại động lòng người cỡ nào.

      "Được."

      Xe trực tiếp dừng ở ven đường, lão quản gia nghe được Phó Quân Hoàng phải lập tức về bộ đội, lại bắt đầu càm ràm lát, cho đến khi có xe tới đón , lúc này lão quản gia mới dừng việc càu nhàu lại, nhưng lại ngừng rặn dò ông chủ nhà mình phải cẩn thận, đạn có mắt linh tinh gì đó.

      Từ đầu tới cuối Phó An Nhiên cũng câu, chỉ yên lặng nhìn , đứng tại chỗ nhúc nhích, cho đến khi, chiếc xe quân đội kia, hoàn toàn biến mất ở trước mắt.

      Thu hồi vui vẻ trong mắt, con ngươi mảnh băng lạnh.

      " đặc xá." Lên xe, giọng của Phó An Nhiên còn mềm mại giống như vừa rồi, trong giọng kia, giọng kia từ từ sắc bén giống như cạnh băng (góc cạnh của tảng băng).

      Vẻ mặt lão quản gia cũng đột nhiên biến đổi, nghĩ đến hai người bị bắt lúc trước, trong ánh mắt của ông, cũng tránh khỏi mấy phần chán ghét.

      Tiểu thư tức giận, người nào có thể chịu đựng được.

      Hết chương 5
      Last edited by a moderator: 29/9/15
      Phong Vũ Yên, Lim-0403, 251XYZ4 others thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 6: tới cấm địa


      Xe dừng lại ở quán cà phê được đặt tên là "Lưu lại thời gian".

      Lão quản gia ngồi ở vị trí kế bên tài xế vội vàng xuống xe, khuôn mặt có vài nếp nhăn kia tràn đầy nghiêm túc.

      Phó An Nhiên xuống xe, cả người mặc đồng phục học sinh quý tộc của Ngân Dực, quản lý cửa hàng sớm chờ ở cửa tiệm vội vàng tiến lên, vẻ mặt cung kính "

      "Tiểu thư, chuẩn bị xong."

      Phó An Nhiên chỉ gật đầu vài cái, trong con ngươi màu trà mảnh trong trẻo lạnh lùng.

      Cất bước về phía chỗ sâu trong phòng cà phê, thẳng tới phòng bếp trong quán cà phê

      Người đàn ông mặc đồng phục nhân viên tạp vụ đứng ở bên đẩy bức tường nhìn như bình thường ra, hành lang sâu thẳm xuất trước mắt mọi người.

      Quản lý cửa hàng ở phía trước dẫn đường, vẻ mặt Phó An Nhiên cực kì lạnh nhạt ở phía sau.

      qua cái hành lang dài, cuối, là tòa thang máy lên cao, mấy người ngồi thang máy, cho đến khi xuống ba tầng ngầm.

      Thang máy đinh tiếng mở ra.

      Hai gã đàn ông mặt biểu cảm đứng ở hai bên thang máy, lúc bọn họ nhìn thấy quản lý cửa hàng,vẻ mặt hơi nghiêm túc ấy phần, khi họ nhìn thấy bóng dáng đó theo sau lưng quản lý ra ngoài, đột nhiên vẻ mặt căng thẳng, sống lưng cũng chịu được mà thẳng tắp.

      "Tiểu thư!" Đồng loạt nhất trí khom lưng, hùng hậu có lực gọi.

      "Ừ." Phó An Nhiên khẽ gật đầu với hai người.

      Đây là lần đầu tiên lão quản gia chân chính tiến vào chỗ này.

      ai biết, người chủ chân chính của ông là bé trước mắt gần mười lăm tuổi này.

      Ông cũng có làm bất cứ chuyện gì phản bội Phó gia, ở trong mắt của ông Phó gia chính là nhà của mình, chẳng qua là ông lựa chọn con đường tốt hơn đối với ông mà cũng tốt hơn đối với Phó gia. Năm tiểu thư tám tuổi ấy, thời điểm dùng giọng giống những đứa trẻ cùng tuổi hỏi ông có muốn theo , trái tim của ông yên tĩnh lại mấy chục năm, lập tức liền phập phồng lên xuống.

      Ông biết, theo tiểu thư, nửa đời sau của ông, thiếu chuyện thú vị.

      Ông vẫn luôn biết, ngay từ lúc tiểu thư tám tuổi, cũng bắt đầu chuẩn bị cái nơi gọi là "Vô xá" này.

      Mà hôm nay, lần đầu tiên ông bước vào trong Vô xá. Ông dùng thời gian bảy năm mới lấy được tín nhiệm cơ bản của tiểu thư. Ông cách nào tưởng tượng, nếu như phản bội cái người lạnh lùng mà lại quả quyết này, có kết quả gì.

      Tên Vô xá, có nghĩa là tội thể xá.

      Chỉ cần tổn hại tới người của Phó gia, đều bị tiểu thư đưa tới nơi này.

      Còn chưa được bao xa, liền truyền đến tiếng quát tháo bén nhọn.

      "Các có biết chúng tôi là ai ? Tôi cho các biết, nếu các dám đụng đến cọng lông của tôi, nhất định ba tôi cho các chết toàn thây!"

      "Con tiện nhân Phó An Nhiên kia cho các bao nhiêu tiền? Tôi cho các gấp đôi! Tôi...."

      Đằng sau giọng nghe được, chỉ còn lại tiếng tiếng roi quất vào khí.

      Quả nhiên là muốn chết.

      Người có thể tiến vào Vô xá, phải đều là người đặc biệt tôn kính với tiểu thư? Người ở phía trước đó chửi bới tiểu thư nhà mình giống như vũ khí máu lạnh, chết cũng mất nửa cái mạng.

      Tiếng xé gió vang lên, thủy tinh công nghiệp nhìn như có bất kì he hở tự mở ra hai bên, lộ ra cảnh tượng phía sau nó.

      Đó là gian phòng thoạt nhìn giống như phòng thẩm vấn, vách tường thủy tinh đại, đèn chân treo nóc nhà, bên trong gian phòng bày rất nhiều loại hình dụng cụ, bên trong gian phòng cũng mang theo mùi vị lạnh lẽo của vũ khí .

      Phó An Nhiên ở trước cúi chào của mọi người, lạnh nhạt tiến vào gian phòng.

      hồi thanh xé gió vang lên lần nữa, thủy tinh công nghiệp rộng lớn khép lại lần nữa, người bên ngoài nhìn vào, có bất kì khả nghi nào.

      Nghe được có người vào, người vẫn đánh dừng dộng tác trong tay lại, mà lúc bọn họ nhìn thấy người tới, trong con ngươi đồng thời xoẹt qua tia giật mình, ngay sau đó chính là hồi điên cuồng.

      Bọn họ vừa muốn hô lên gọi người làm bọn họ kích động thôi, Phó An Nhiên hơi giơ tay lên, ngăn lời của bọn họ lại.

      Bốn người bên trong phòng phỏng vấn lập tức nhảy qua đứng nghiêm ở bên, sắc mặt vẫn vô cảm như cũ, chỉ là trong mắt bọn họ mừng như điên, cũng cách nào che giấu được chiêm nghiệm tối nay, thủ trưởng có chút dũng mãnh.

      Quản lý cửa hàng mang tới cái ghế, đặt ở sau lưng Phó An Nhiên, "Tiểu thư, mời ngồi."

      Phó An Nhiên cũng để ý tới tha thiết của quản lý, vẻ mặt của lạnh nhạt, tới trước người Kim Trấn nằm mặt đất ngừng rên rỉ, trong con ngươi màu trà, hàm chứa sát ý làm cho người ta sợ:

      "Ông , tôi nên đối phó với ông thế nào đây?"

      người Kim Trấn tràn đầy vết tím bầm, còn có ít dấu vết bị roi quật.

      Lúc Kim Duy Hi nghe giọng của Phó An Nhiên, ta lạnh run co rúc ở chỗ, bống nhiên mở mắt, nhìn Phó An Nhiên đầy oán hận.

      "Phó! An! Nhiên!"

      Phó An Nhiên thèm liếc nhìn ta lấy cái, tiếp tục nhìn khối thịt hình tròn kia, con ngươi màu trà như ngâm trong nước đá, giọng cũng nhàn nhạt "Ba của nhóc này? Ai cho phép ông dùng loại khẩu khí đó chuyện với ấy, hử?"

      Cơ thể bốn gã đàn ông nhảy qua đứng ở bên nhất thời cúng đờ, ngay cả quản lý cửa hàng và lão quản gia cũng có chút sợ hãi trong lòng.

      Kim Trấn phải người ngu, nếu như ông hiểu lời đó, cũng thể chiếm được chỗ lớn như vậy ở đế đô.

      Khi ông và con bị người bắt ngay trước mặt hiệu trưởng Ngân Dực, ông cũng biết, bản thân chọc phải đại nhân vật nên trêu chọc.

      Chỉ là ông còn chưa kịp xin lỗi bị dẫn tới chỗ này.

      Người nơi này nghe ông giải thích bất cứ chuyện gì, liền bắt đầu đánh đập ông và Kim Duy Hi.

      Mà con ngu ngốc của ông vẫn còn cho là bản thân rất lợi hại, ngừng uy hiếp người ở đây.

      "Tôi sai rồi, xin lỗi xin lỗi, bỏ qua cho tôi , tôi chuyện của cho người khác biết, cầu xin , cầu xin thả tôi ." Nếu như tại cầu xin tha thứ, đến lúc đó, sợ rằng ngay cả bản thân chết thế nào cũng biết.

      Kim Duy Hi bất ngờ thể tin nhìn về phía Kim Trấn, làm thế nào cũng nghĩ ra, ba của , cái người vẫn luôn cao cao tại thượng, bây giờ lại cầu xin con tiện nhân Phó An Nhiên kia!

      "Ba ba, ba điên rồi phải ! Ba cầu xin ta làm cái gì, ta chỉ là con tiện nhân! dân đen! Chúng ta..." Lời của ta còn chưa hết, roi quất vào mặt ta chút lưu tình, gương mặt vốn sưng đỏ kia của ta, trong nháy mắt liền lộ ra vệt máu!

      "A —— mặt của tôi, mặt của tôi!" Giọng của Kim Duy Hi vì sợ hãi mà hét to.

      "Câm miệng!" Bây giờ Kim Trấn hận thể giết chết đứa con ngu ngốc của ông, sao ông lại có đứa con ngu ngốc như vậy! Lúc ta mới sinh ra, ông nên bóp chết ta!

      Kim Duy Hi lập tức sửng sốt, tay của ta che gương mặt ngừng chảy máu, nước mắt ngừng rơi xuống.

      "Vị Phó tiểu thư này, là chúng tôi có mắt tròng, là chúng tôi sai rồi, thỉnh cầu . . . . . ."

      "Sai rồi?" Phó An Nhiên, "Người tới nơi này , ai bản thân sai rồi."

      Kim Trấn ngừng lát, ông ta nhìn ra nhìn như lãnh lạnh nhạt đạm này suy nghĩ cái gì. Lúc ấy sao ông có thể ngu xuẩn đến mức cho rằng khí thế người là giả vờ đâu?

      "Nhưng kết quả mỗi người đều giống nhau, muốn biết ?" Phó An Nhiên đến đây ngừng lại, xoay người, trực tiếp ngồi xuống ghế trạm trổ đẹp đẽ.

      Đều giống nhau, như vậy cũng chỉ có kết quả. . . . . .

      Nhất thời cả người Kim Trấn lạnh lẽo, lúc này đau đớn người ông cũng cảm giác được, cơ thể ngừng run rẩy.

      "Kia. . . . . . Làm sao mới có thể để nguôi giận? Tôi. . . . . . Tôi nguyện ý cho tiền, cho rất nhiều rất nhiều tiền. . . . . ."

      "Tiểu thư của chúng tôi, thiếu nhất, chính là tiền." Lão quản gia bình tĩnh . Nếu như tiểu thư thiếu tiền, cái nơi Vô xá này cũng tồn tại.

      "Hi Hi. . . . . . Đúng, con của tôi, con của tôi, chuyện gì nó cũng làm. Là nó xúi giục tôi đối nghịch với , nếu như có bất mãn gì, cứ để nó chịu! Nếu như. . . . . . Nếu như muốn để nó chết, tôi có thể tự tay giết nó, tôi. . . . . ."

      Kim Duy Hi quên cả khóc thút thít, trong cặp mắt của ta chứa đầy hoảng sợ cùng thể tin.

      Ba ba của ta, từ hết sức nuông chiều ta, bây giờ , muốn tự tay giết .

      ngừng há mồm nhìn Kim Trấn kích động gì đó, dần dần, tầm mắt của ta có chút mơ hồ, ta chỉ cảm thấy cả người lạnh băng, lạnh đến nỗi hàm răng của ta đều run lẩy bẩy.

      tay của Phó An Nhiên chống tay vịn, con ngươi nhàn nhạt nhìn người quỳ nằm mặt đất, người đàn ông trung niên cầu khẩn .

      Nhìn, đây chính là nhân tính.

      tiếc hy sinh con của mình, chỉ cầu bản thân được sống.

      " xem, da của nó rất tốt, gương mặt dài cũng rất tốt, nếu như bán , cũng bán được giá tiền tốt, Phó tiểu thư, chỉ cần bỏ qua cho tôi, nó là của , tuỳ ý xử trí thế nào."

      Phó An Nhiên cứ như vậy nhìn ông ta.

      Chẳng qua tầm mắt của lại rơi vào người vốn co quắp ngồi dưới đất, lúc này Kim Duy Hi lảo đảo lắc lư đứng dậy, ta lấy con dao ngắn giá hình cụ gần ta nhất, Kim Trấn đưa lưng về phía này, chút lưu tình , hung hăng cắm con dao kia vào trong cổ họng người đàn ông vẫn còn lải nhải!

      Nhất thời Kim Trấn cứng đờ, ông ta thể tin quay đầu lại... , khi ông ta nhìn thấy khuôn mặt sớm vặn vẹo của Kim Duy Hi con ngươi của ông đột nhiên mở to!

      "Là ông muốn giết tôi, là ông muốn giết tôi!" ta cứ như vậy cưỡi ở người của ông ta, ngừng rút con dao ra, lại hung hăng cắm vào! Cho đến, máu dần dần bắn lên mặt của , cho đến khi cơ thể kia hoàn toàn mất nhiệt độ.

      Phó An Nhiên thú vị đứng dậy, xoay người rời .

      "Xử lý xong." Sau khi Phó An Nhiên ném lại những lời này cho quản lý cửa hàng, liền dẫn lão quản gia rời khỏi Vô xá.

      Ngồi lên xe sớm chờ ở bên, lấy điện thoại di động ra, gọi vào số điện thoại duy nhất có trong điện thoại, tốc độ nhận của bên kia rất nhanh.

      " tới chưa?" Giọng của mềm , hoàn toàn giống mới vừa rồi lạnh lùng như vậy.

      "Ừ. Nhớ em." Phó Quân Hoàng mở miệng.

      "Trở lại sớm chút, chờ ."

      "Được."

      môi của ra tia nụ cười thản nhiên.

      Phó Quân Hoàng, cấm địa của .

      ai, dám cam đảm bất kính với trước mặt .

      Nếu , vô xá!

      Hết chương 6
      Last edited by a moderator: 29/9/15

    3. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      Hay, ung ho ban

    4. hirari

      hirari Well-Known Member

      Bài viết:
      486
      Được thích:
      665
      Hình như thiếu 1 khúc phải !?...Cái khúc 2 người hôn xe ấy ghi còn tiếp mà nhỉ

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 7: Lửa giận của

      Kim gia phá sản.

      có bất kì báo trước nào, bằng tốc độ nhanh nhất Kim gia nhanh chóng biến mất thấy ở đế đô.

      Cũng ngay trong lúc tin tức này được phát ra, Kim Duy Hi biến mất thấy ở Ngân Dực.

      ai liên tưởng chuyện này với Phó An Nhiên.

      Đối vớihọc sinh trong Ngân Dực mà , gần như mỗi ngày lại phát sinh ít cchuyện như vậy, bọn họ cũng tập mãi thành thói quen.

      Nhưng, cái này cũng đại biểu, tất cả học sinh đều cho rằng, chuyện của Kim gia liên quan đến Phó An Nhiên.

      "Chuyện của Kim gia, có phải làm hay ?" nam sinh gầy gò đeo mắt kính gọng đen, có chút cẩn thận nhìn Phó An Nhiên.

      Trong tay Phó An Nhiên vẫn cầm Green đồng thoại như cũ, tầm mắt lạnh nhạt mà lại băng hàn chút nào dấu diếm rơi vào người nam sinh gây gô kia.

      Nam sinh ngây ngô tự chủ được bước chân lui về phía sau từng bước, cậu ta cũng biết, cũng biết Phó An Nhiên phải là người bình thường, nếu , tại sao có thể có. . . . . . Có ánh mắt làm người ta sợ như vvậy?

      Ngay khi nam sinh ngây ngô kia nhìn lần nữa, Phó An Nhiên cúi thấp đầu xuống, tiếp tục nhìn Green đồng thoại trong tay.

      Vẻ mặt lạnh nhạt, con ngươi gợn sóng.

      Chẳng qua, cho tới bây giờ, chữ văn bản chữ lọt vào trong đầu .

      Phó Quân Hoàng rời gần nửa tháng, trong thời gian nửa tháng này, gọi cho cú điện thoại, thậm chí ngay cả chút tin tức về cũng tra được!

      Đây là chuyện trong mười năm nay, chưa bao giờ phát sinh qua.

      Lực đạo cầm bìa quyển sách dần dần nắm chặt, cho tới bây giờ, điện thoại di động của vẫn chút tin tức, chứng minh người an bài bên cạnh , xảy ra chuyện.

      "Tại sao muốn giả vờ ngây ngô? Là vì núp thân phận của sao?" Nam sinh ngây ngô còn biết sợ chết tiếp tục cẩn thận hỏi Phó An Nhiên.

      Lần nữa tầm mắt Phó An Nhiên rơi vào người nam sinh ngây ngô, chẳng qua là lần này, con ngươi của hề trong trẻo lạnh lùng như mới vừa rồi, ngược lại mang theo chút xem xét.

      Cậu bé này cho loại cảm giác, rất quen thuộc.

      Trong đầu khỏi lên gương mặt người đàn ông cũng khác lắm so với gương mặt này, năm đó, cũng cẩn thận nhìn như vậy, hỏi có phải có rất nhiều tiền, quyền lực rất lớn , nhìn lại cậu bé mười lăm mười sáu tuổi này chút, ngược lại tâm tình Phó An Nhiên giống mới vừa rồi khẩn trương như vậy.

      Ngay lúc Phó An Nhiên tính toán gì đó với cậu ta, điện thoại di động vẫn được đặt mặt bàn chấn động.

      Tin tức tới.

      Thả Green đồng thoại trong tay xuống, mở ra tin nhắn cực kỳ ngắn gọn kia.

      Trọng thương.

      Chỉ hai chữ.

      Nhưng chỉ hai chữ đơn giản như vậy cũng đủ để trước mắt Phó An Nhiên suýt chút nữa tối sầm, bỗng nhiên đứng dậy, để ý vẻ mặt kinh ngạc của nam sinh ngây ngô kia, để ý ánh mắt khó hiểu của giáo bộ môn vừa bước vào phòng học kia, nhanh chóng , bước nhanh ra ngoài, dần dần, từ ban đầu nhanh, đến cuối cùng chuyển sang chạy như điên.

      vừa tới cửa trường học, xe chờ ở cửa.

      Xe chạy hết tốc lực về phía bệnh viện quân khu nơi Phó Quân Hoàng ở.

      Trọng thương.

      Đây là trong mười năm ở đây, lần đầu tiên nghe được từ này. vẫn luôn cho là, là người lợi hại nhất tồn tại thế giới này, được gọi là vũ khia hình người, bị chút tổn thương nào.

      Mà trong mười năm này, đều giống như mong muốn, vô số lần làm nhiệm vụ, nhưng lần nào bị thương.

      Nhưng mới vừa rồi, lại nghe được tin tức bị trọng thương.

      an tĩnh ngồi ở trong xe, trong tay vẫn siết chặc điện thoại di động, vẻ mặt của lạnh nhạt làm cho người ta nhìn ra chút nào tâm tình nào của .

      Dọc đường xe vượt rất nhiều đèn đỏ, chờ đến lúc bọn họ đến bệnh viện quân khu, là ban đêm.

      Lúc Phó An Nhiên đến, Phó Quân Hoàng vẫn còn ở trong phòng giải phẫu tiến hành giải phẫu.

      Bên ngoài phòng giải phẩu, có mấy người đàn ông khắp người toàn vết máu đứng nghiêm ở cửa.

      Vẻ mặt bọn họ nghiêm trang, quanh thân phát ra lạnh lùng và chút sát khí còn chưa tan hết, lầm cho người ta dám tới gần nơi này.

      Bọn họ mới vừa trải qua cuộc chiến quyết liệt.

      Thủ hạ của Phó Quân Hoàng có mấy người, nhưng những người này tuyệt đối là ngàn dặm mới tìm được binh lính tốt, từng người đều là binh lính mũi nhọn trong mũi nhọn, nhân tài trong nhân tài, tại, trong giới quân lưu truyền câu như vậy: làm lính coi như thủ hạ của Phó Quân Hoàng là binh. (câu này mình cũng hiểu lắm)

      Tầm mắt của Phó An Nhiên nhìn vòng vào mấy người, cuối cùng, tầm mắt rơi vào đôi mắt sáng kích động, cũng là càng thêm tự trách , mặt vẽ vệt sáng Đại Đầu binh người.

      Ánh mắt mọi người ở đây kinh ngạc, bước nhanh tiêu sái đến trước mặt người nọ, chút lưu tình , hung hăng đạp vào đùi người nọ!

      !

      "Ngân Lang!" Mấy người binh lính gần đây vội vàng đến đỡ binh lính bị đạp mặt đất.

      Mấy binh lính còn lại thấy em vào sinh ra tử của mình bất thình lình bị bé đạp, bọn họ mới vừa trải qua sinh tử, trong nháy mắt hung bạo, người cường tráng trong đó, giơ tay lên muốn đẩy Phó An Nhiên!

      Vậy mà lúc còn chưa kịp làm ra bất kì hành động nào, bị Ngân Lang ngăn lại! Phó An Nhiên hừ tiếng, lúc chân còn muốn đá phát thứ hai, họng súng đen ngòm, chút khách khí nhắm trúng hướng :

      "Tôi mặc kệ là ai, em của tôi, đừng mơ tưởng đụng đến sợi lông!"

      Con ngươi trong trẻo lạnh lùng rơi vào người chủ nhân của chiếc súng kia, giọng chút phập phồng dao động vang lên:

      "Ngoại trừ việc có thể hướng họng súng về phía tôi ra, còn có thể làm cái gì?"

      Người quân nhân liền sửng sốt, "Đừng tưởng rằng, là con tôi..."

      "Nếu như, ấy có chút ngoài ý muốn, tôi để toàn bộ các người chôn theo! Phế vật, lưu lại có tác dụng gì!"

      Lời của làm tất cả mọi người ngây ngẩn tại chỗ, trừ Ngân Lang ra, lần đầu tiên bọn họ theo lão đại đảm nhận nhiệm vụ, nhưng nghĩ tới, trong nhiệm vụ lần này, bọn họ trúng mai phục! Nếu như lão đại bởi vì lời của bọn họ, tại lão đại cũng ....

      "...." Lúc binh lính kia còn muốn cãi cọ, tay Ngân Lang kéo cánh tay của , đứng ở trước mặt mọi người, khi ta dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cúi người xuống, lấy thái độ cung kính mà bọn họ cách nào hiểu :

      "Chủ.... Tiểu thư, xin, trách phạt."

      Vết thương người Ngân Lang ít, bả vai của ta trúng phát đạn, nhưng ta chỉ băng bó đơn giản liền đứng chờ ở chỗ này, máu thẩm thấu băng gạt, theo cánh tay của ta, chảy xuống.

      Mấy người còn lại dường như có chút hiểu thân phận của Phó An Nhiên, cho dù trong lòng tất cả bọn họ đều nghi ngờ, tại cũng phải là lúc hỏi nghi vấn.

      Phó An Nhiên câu, đứng ở cửa phòng giải phẫu, con ngươi thay đổi nhìn đèn "Phòng giải phẫu" vẫn sáng.

      kiếp trước kiếp này tổng cộng bốn mươi sáu năm, chưa bao giờ có loại cảm giác hốt hoảng khó nhịn này.

      Hai tay của nắm chặt lại chỗ, nơi đầu ngón tay mảnh trắng xanh.

      hành lang dài phục yên tĩnh lần nữa.

      Đột nhiên, trận tiếng bước chân lộn xộn làm rối loạn yên lặng ở nơi này, chỉ thấy nhìn cực kỳ chật vật lôi gã bác sĩ, tranh cãi làm vội vàng lấy ra cái gì học thuật.

      Đầu tiên Ngân Lang nhìn ánh mắt bât động của Phó An Nhiên, ngay sau đó bước nhanh tới trước mặt nhìn như chật vật kia, cau mày :

      "Tô tiểu thư, làm cái gì!"

      Tô Lương, nhiệm vụ lần này của bọn họ, chính là cứu Tô Lương nằm vùng bị tập đoàn buôn lậu nhốt ra ngoài, nhưng biết tại sao kế hoạch lần này của bọn họ bị tiết lộ, cho nên trúng mai phục!

      "Đây là thầy thuốc ngoại khoa tốt nhất nơi này, để giải phẫu cho Quân Hoàng! rất lợi hại!" Tô Lương vẫn như cũ lôi kéo cái người bác sĩ có vẻ mặt nhìn như tình nguyện đó.

      "Buông ra!" Vị bác sĩ thoạt nhìn cực kì trẻ tuổi đó ghét bỏ hất tay Tô Lương ra, sửa sang lại cổ áo sớm xốc xếch của bản thân, con ngươi khinh thường lúc quét mọi người vòng, khi tầm mắt của rơi vào bóng dáng yên tĩnh ngồi ghế dựa đó, trong con ngươi ngược lại có tia thú vị.

      "Bùi Thanh Dật, bây giờ liền vào phòng giải phẫu cho tôi! Nếu , tôi làm cho ..."

      Phanh.....!

      Lời đe dọa của Tô Lương còn chưa xong, vốn Phó An Nhiên ngồi an vị bỗng nhiên đứng dậy, lấy tốc độ thể tưởng tượng nổi tay bóp cổ Tô Lương, để ta ở tường, con ngươi băng hàn nhìn ta:

      "Nếu còn thêm câu nhảm, tôi lập tức phế !"


      Phong Vũ Yên, Lim-0403, 251XYZ2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :