1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ - Tĩnh Mặc Thành Kiển (91) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 69.2
      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---
      Hôm nay, các diễn đàn của Ngân Dực đều sôi sục, có tiêu đề “ Tôi muốn khiêu chiến võ thuật của các người, cho các người biết võ thuật như thế nào là chân chính” tiêu đề làm cho mọi người trở nên sôi nỗi.

      Tiêu đề này chính là người của Đại Hàn đề cập, người nọ thể tìm từ hay, Hoa Hạ cùng Đại Hàn lại tiến hành tranh đấu, lại khiêu chiến võ thuật của Ngân Dực, hơn nữa còn tỏ vẻ, muốn khiếu chiến Phó An Nhiên.

      Tiêu đề này được truyền ra, chỉ trọn vẻn 2 giờ, có mấy ngàn bình luận trả lời.

      ít bình luận thống nhất : SB, biết cái gì gọi là võ thuật sao?

      Nhiều lời bình luận nhất quán như vây, ai bình luận thêm.

      Bọn người này là cực phẩm, biết xấu hổ mà diễn đàn công khai khiêu chiến nữ sinh.

      Phó An Nhiên? Tuy rằng nghệ thuận đánh cờ của rất lợi hại, nhưng đâu nghe tới là cao thủ võ thuật? Tên đó có mắt mà như mù hay sao?

      Lãnh đạo của Ngân Dực nhìn thấy lời khiêu chiến này, đều nóng lên.

      tầng cao nhất, đám lãnh đạo ngồi họp, thân phận của Phó An Nhiên tại mà biết xem như chết, đám người bận đến kịp thở, cuối cùng hiệu trưởng chỉ còn cách gọi điện thoại cho quản gia của Phó lão gia, hỏi xem nên xử lí thế nào.

      Lão quản gia cho ý kiến chính xác, nhưng bọn họ nhớ được, lão quản gia , để bọn họ tự nháo, đến lúc đó đều phế, sau đó tự yên.

      Nghe được lời của lão quản gia, bọn họ đều yên tâm.

      Hiên nhiễn, cái tên này phải là đối thủ của Phó tiểu thư. khi như vậy bọn họ cần lo lắng.

      “Nữ thần, nhìn cái tiêu đề này, làm cho người ta tức chết.”

      An Nhiên vừa mới bước vào Thất ban, có người chạy đến chỗ An Nhiên, đem điện thoại có tin tức cầm đưa cho An Nhiên nhìn.

      Khi An Nhiên chút khách khí đối với bọn Đại Hàn, hơn nữa như nữ thần dường như lạnh lùng đối với lời của người khiêu chiến kia ( tên Đại Hàn), hình tượng của An Nhiên trong lòng bọn họ cao thêm ít, thậm chí, từ nữ thần xưng hô càng thuận miệng.

      Người ở Thất ban rất có ăn ý , phân biệt là nam hay nữ đều thống nhất gọi An Nhiên là nữ thần.

      An Nhiên nhìn nội dung của tiêu đề, ai có thể cho biết từ khi nào Thái cực quyền lại trở thành môn võ của Đại Hàn?

      “Woa, mọi bình luận ở phía dưới đều giống nhau?” Tô Nặc dựa vào người An Nhiên, xem bình luận mà tò mò hỏi.

      Cố Hữu chuyện, cậu chuẩn bị tốt để xử lí đám người kia.

      An Nhiên nhìn loạt bình luận giống nhau, khoé mắt hơi giật vài cái.

      “Nữ thần, tiếp nhận sao?” Nam sinh kích động nhìn An Nhiên, trong cảm nhận của thất ban, mọi chuyện được An Nhiên giải quyết thuận lợi.

      Mọi tầm mắt đều nhìn An Nhiên, lỗ tai toàn bộ dựng lên, bọn họ chờ An Nhiên trả lời.

      An Nhiên nhìn tài khoản của người nam sinh kia, sau đó tự bình luận dòng, dưới ánh mắt của mọi người lạnh lùng về chỗ ngồi.

      Người nam sinh đó hơi nghi ngờ, nhìn thấy tin nhắn trả lời, người học sinh nam đó nhất thời hỗn độn.

      -----SB, biết cái gì gọi là võ thuật sao?

      Nhưng cái đáng là, ở đó còn thêm câu: Phó An Nhiên, hãy nhớ.
      Ni mã*! Đáng khinh!

      *******************************************
      • Ni mã: câu chửi tục của TQ, mình biết edit ntn nên để nguyên văn.
      ********************************************

      Mọi người chờ tên nam sinh hồi hồn, người nam sinh đen mặt đem điện thoại đưa cho người ở gần nhất, gì chỉ nghẹn họng.

      Nhưng khi nhìn kia ( tên nam sinh) hồi hồn, nhất thời mọi người trở nên hỗn độn, Phó An Nhiên này có phải khí phách quá mức.

      Nhưng mà, mẹ nó! Mọi chuyện của nữ thần làm chính là giống với người thường, bọn họ vốn cho là nhìn thấy trận tức giận, lại nghĩ tới, chuyện vậy mà Phó An Nhiên lại trả lời bình luận?

      Sau khi An Nhiên bình luận được vài phút, trong nháy mắt, toàn bộ người ở diễn đàn run sợ, Phó An Nhiên này phải quá mức khí phách? Trực tiếp mắng tên đó?

      Nhưng càng đùa giỡn, biết là ai, dưới danh nghĩa của lời An Nhiên, tính cả tin của An Nhiên bình luận, lập tức, dưới cái bình luận của An Nhiên mọi người đều thống nhất.

      Cho nên, người luôn luôn nhìn bình luận, nhìn thấy bình luận đồng loạt của Ngân Dực, bọn họ ( người của Đại Hàn) liền tức đến hộc máu.

      “Đám người Hoa Hạ này khinh người quá đáng!” Lí Cùng Huân đạp tay vào bàn cái, đứng dậy nhìn bình luận màn hình.

      đám người yếu thế.” Kim Mẫn Tích cười nhạo, “Bọn họ dám ứng chiến.”

      “Là Phó An Nhiên trả lời. " Hàn Dạ đột nhiên .

      Nhưng khí, bọn họ nhìn thấy bình luận đó, bọn họ muốn bình luận lại nhìn thấy đồng loạt bình luận, mặt bọn họ nhất thời tái lại.

      " Đùa giỡn chúng ta ! " Bọn người Đại Hàn nhất thời nổi giận.

      Mà khi đám người ngày nổi giận hậu quả là gì ? đám người đần độn đến phòng học của An Nhiên, để tìm người.

      Khi đám người kia tới Thất ban, mọi người đều hừng hực khí thế, tuy bọn họ muốn xem bát quái, nhưng học sinh Ngân Dực đoàn kết nhất, vẫn là mọi người đoàn kết đứng lên, đồng loạt đối ngoại.

      " Tôi muốn gặp Phó An Nhiên. " Lí Cùng Huân bập bẹ tiếng Hoa, hướng về người gần nhất mà .

      Tên nam sinh đó chính là người đưa điện thoại cho An Nhiên, liếc Lí Cùng Huân cái, sau đó cười cười, “Mọi người đến đây xem, đây là người có nghệ thuật đánh cờ rất lợi hại Lí Cùng Huân.”

      “Lí Cùng Huân? Là cái người mà thua nữ thần của chúng ta ? " Có người hiếu kì .

      " Ai da, thần tượng, ký tên, người mà nghệ thuật đánh cờ tốt như vậy, tôi chưa từng thấy qua. " người nữ sinh cầm cuộn giấy, bên ngoài cười nhưng bên trong khi nhìn Lí Cùng Huân.

      Đám người này tự tiện tìm đến ban của bọn họ, đây phải là tìm chết hay sao ? ép chết bọn họ, cũng làm cho bọn họ có mặt mũi về.

      Người coi ai ra gì Lí Cùng Huân, khi nghe câu kế tiếp mặt đều đen.

      Kim Mẫm Tích đứng dậy : " Thế nào, các người dám nghênh chiến ? "

      " Ai đa, nhìn cái người này xem. " Người nữ sinh tay cầm cuộn giấy khoanh hai tay trước ngực chậc chậc hai tiếng, " Nhìn thấy nữ thần của chúng tôi có thân thể gầy gò… Chậc chậc, là chưa thấy qua người biết xấu hổ đến vậy. "

      " Thiến Thiến, cậu vậy là đúng. Đó là văn hoá truyền thống, cậu biết sao ? Bẻ cong , cưỡng chế cướp người, còn tên người gỗ này đến tìm nữ thần của chúng ta mà luận võ, cậu còn bất bình gì ? thể trách người ta biết ? "

      Mọi người đều bắt đầu diễn cùng.

      An Nhiên di chuyển, vẫn ngồi ghế, ánh mắt mang theo ý cười nhàn nhạt nhìn người đứng ở cửa.

      Nhóm người này (nhóm người Ngân Dực) ở mọi nơi mọi lúc đều rất dễ thương.

      Kim Mẫm Tích đẩy người ở bên cạch ra, sắc mặt giận dữ nhìn mọi người : " Tôi tìm Phó An Nhiên ! "

      " Muốn làm gì ? " Người bị đẩy sắp ngã được người khác đỡ dậy, sắc mặt giận dữ nhìn Kim Mẫn Tích.

      Hàn Dạ trong lòng thầm kêu, Kim Mẫn Tích này có tính khí thô bạo, nếu động thủ trong này, như vậy…

      " Kim Mẫn Tích, chúng ta… " Hàn Dạ chậm, Kim Mẫn Tích vào bên trong, dựa vào thân người cao lớn của bản thân, mà bước vào trong lớp.

      Nhiều học sinh bị đẩy ngã.

      Kim Mẫn Tích đẩy người, phát ra nhiều tiếng thô bạo ; nhưng bọn họ ra tay.

      Bọn họ nếu chỉ phòng thủ, nếu bọn họ ( người Ngân Dực) cùng tiến lên, bọn này ( đám người Đại Hàn) phải là đối thủ, nhưng đám người Đại Hàn này nếu đánh nhau với học sinh Ngân Dực, gây thương tổn hai bên.

      đường, còn học sinh té ngã nữa, mọi người dùng máy ảnh chụp lại hình ảnh những học sinh nằm xuống đất, sau đó, nằm mặt đất giả chết tất cả.

      Hàn Dạ được coi là tương đối bình tĩnh, ràng nhìn thấy Kim Mẫn Tích làm sao mà xông vào, nhưng dùng sức, làm sao mà đám người Hoa Hạ lại té mặt đất mà đứng dậy !

      Khi nhìn thấy bọn họ nằm mặt đất mà rên rỉ thôi, lòng của nhất thời dao động.

      Người Hoa Hạ ngoan độc !

      Nhưng bọn họ nhìn với ánh mắt như vậy là sao ? Như thể là quang minh chính đại mà bị đám người bên ức hiếp.

      Khi Kim Mẫn Tích tới chỗ của An Nhiên, cao ngạo nhìn Phó An Nhiên, lạnh lùng :

      " Tối muốn khiêu chiến "

      An Nhiên nhìn.

      Tô Nặc nhìn chằm chằm Kim Mẫn Tích, bĩu môi, người này có chút yếu, còn bằng bảo vệ bên người của chú .

      Cố Hữu thấy An Nhiên có phản ứng nào, chỉ thấy nhìn cuốn sách tài chính và kinh tế, tư thế của An Nhiên, cậu thể hiểu An Nhiên, huống chi cái người kia quá đáng.

      " Phó An Nhiên, mày (mình ko biết edit ntn nên xưng thế này) biết, tao… "
      Bịch ----- !

      Cái người chuyện đột nhiên quỳ xuống đất !

      Kim Mẫn Tích cao 190cm, ầm cái quỳ xuống đất, như tiếng nổ, mọi ánh mắt đều nhìn lên người An Nhiên.

      Mọi người thấy Kim Mẫn Tích làm sao mà quỳ xuống, nhưng khi quỳ xuống, mọi người đều cảm thấy vui vẻ.

      Người giả chết, lấy di động ra cái gì nên chụp đều chụp lại hết, rồi sao đó tiếp tục giả chết.

      Kim Mẫn Tích quỳ gối trước bàn của An Nhiên, sắc mặt vặn vẹo.

      Tô Nặc sùng bái nhìn An Nhiên, vừa nhìn thấy Tiểu Nhiên ra tay, tuy rằng rất nhanh, nhưng ở gần nhất nha, mọi hành động đều nhìn thấy hết.

      " Ôi bạn, bạn làm gì vậy ? Còn chưa đến năm mới mà ". An Nhiên làm như kinh ngạc, ánh mắt cũng lạnh xuống vài phần.

      " Tiểu Nhiên cậu hay, cho dù là mừng năm mới cũng thể cho hồng bao, phải còn con nít. "

      câu của Tô Nặc, làm cả phòng yên lặng nhất thời phá lên trận cười.

      Khoé môi của Cố Hữu cũng run rẩy mấy cái.

      An Nhiên cười , " Đúng vậy, ta cũng còn là con nít. "

      Sắc mặt Kim Mẫn Tích vặn vẹo, Li Cùng Huân cùng Hàn Dạ nhanh chóng tiến lên, đỡ Kim Mẫn Tích đứng dậy, nhưng cả người Kim Mẫn Tích như đứng vững, trán của đổ đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt có chút thống khổ.

      " Phó An Nhiên, mày đây là vũ nhục ! " Lí Cùng Huân phẫn nộ .

      " Vũ nhục ? " An Nhiên mới đem quyển sách từ tay bỏ xuống, từ từ đứng dậy, cao 162cm trong khi đó Lí Cùng Huân ở trước mặt cao 185cm, có vẻ , nhưng khí thế người cũng làm cho mọi người chú ý vài lần.

      " Các người biết cái gì tên là vũ nhục sao ? " Khoé môi An Nhiên nhàn nhạt cười.
      Sắc mặt Lí Cùng Huân khó coi, Hàn Dạ muốn đem Kim Mẫn Tích rời khỏi nơi này, nhưng khi còn chưa mở miệng chuyện Kim Mẫn Tích mở miệng:

      " Phó An Nhiên, mày dám cùng tao khiêu chiến ! Lũ Hoa Hạ các người là đám nhu nhược ! Các người… "

      Phịch----

      quyển sách chút khách khí dán mặt của Kim Mẫn Tích, chỉ thấy Cố Hữu biết khi nào đến bên cạnh của An Nhiên, gương mặt sạch kia lộ ra vẻ mặt chán ghét.

      " Vũ nhục người dân Hoa Hạ, mày dám. " Tiếng thanh nhã vang lên nồng đậm hàn ý.

      Chẳng ai ngờ tới, vị thiếu niên thoạt nhìn ôn nhu, vậy mà có sức mạnh như thế, ánh mắt băng hàn như muốn đem người khác đóng băng.

      Cố Hữu, đời thứ ba của Cố gia, quả nhiên, phải dễ chọc.

      " Tôi muốn tố cáo các người ! " Ánh mắt của Hàn Dạ giận đến đỏ, Đại hàn dân quốc, gia tộc của tồn tại rất lâu, chỉ cần mấy người này cung kính gọi là Hàn tiểu thư, nhưng khi đến Hoa Hạ, chỉ có vài ngày, mà nơi này chào đón , bị người khác khinh thường, chậm chí là chán ghét.

      cũng , vì sao bọn người Hoa Hạ ăn trộm này, thế nào vô liêm sỉ như vậy ?

      Nhưng tại, bọn tự công khai mà ra tay

      " Tốt, chúng ta cùng . " giọng nữ vang lên, người đó là tân lớp trưởng của Thất ban, tên là Hứa Thiến, người này chính là bao che khuyết điểm, trong ban mọi người gọi là Thiến Thiến.

      Hứa Thiến vừa xong, mọi người xem kịch vui bỗng nhiên toàn bộ nằm mặt đất, bắt đầu rên rỉ.

      Chúng ta làm như thế này, để mọi người cùng xem, xem tin ai !

      địa bàn của bọn họ mà muốn ra oai ? biết người của Hoa Hạ đều có cao thủ danh ? Chính là muốn chết !

      " muốn khiêu chiến, tôi liền tiếp. " An Nhiên đột nhiên nở nụ cười, nụ cười của làm cho cả người Kim Mẫn Tích phát run.
      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 69.3
      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----
      Mọi người ở đây cũng suy nghĩ tại sao mà An Nhiên đáp ứng khiêu chiến, chỉ thấy An Nhiên đột nhiên ra tay, đoạt Kim Mẫn Tích từ trong tay của Lí Cùng Huân, tốc độ nhanh đến nỗi nhìn thấy được gì, người còn đau đơn – Kim Mẫn Tích nhất thời hiểu chuyện gì, cả người đứng thẳng lên.

      An Nhiên vừa rồi lầm gì cả, nhưng Kim Mẫn Tích người lại đau khắp, các huyệt của đau tả nỗi, chính là muốn xem, Kim Mẫn Tích có bao nhiêu lợi hại.

      Động tác của An Nhiên thuần thục, nhanh gọn, lưu loát, sạch , những động tác ấy làm cho người ta thấy đẹp.

      Chỉ cần là người có nội công, thấy được tất cả.

      Cái này chính là người chuyên nghiệp !

      Tô Nặc nhàm chán ngồi bàn học, thường xuyên thấy Tiểu Nhiên đánh đám bảo vệ, mỗi ngày đều thấy bọn họ ( đám vệ sĩ) mặt mũi bầm dập, nếu nhớ nhầm lúc đó Tiểu Nhiên chỉ mới 11 tuổi.

      Học sinh của Thất ban nhất thời sôi nỗi, nữ thần của bọn họ, phải danh bất hư truyền.

      " Bạn Kim Mẫn Tích, bạn , chúng ta ai là tốc chiến tốc thắng, tính ra là được bao nhiêu thời gian rồi ? " An Nhiên vỗ vỗ tay, khinh thường có võ, đối với đám người này, nên đánh cho chúng biết ! Khi bọn họ ở nơi cao nhất phải trong nháy mắt làm họ rơi xuống địa ngục.

      Trong lòng Kim Mẫn Tích bắt đầu lo lắng.

      Cao thủ trong lúc quyết đấu, chỉ cần nhìn đối phương, liền biết đối phương có bao nhiêu thực lực.

      Vừa rồi chưa hiểu tình huống như thế nào, trúng chiêu của Phó An Nhiên, võ thuật của tầng cao, tất nhiên kém , cảm nhận được bồn chồn của bản thân.

      " Bây giờ liền đánh, ấy có người chạy thấy bóng dáng. " Lí Cùng Huân hừ lạnh.

      Đối với võ thuật của Kim Mẫn Tích, mười phần tin tưởng, Phó An Nhiên có thể thắng ( Lí Cùng Huân), nhưng có nghĩ là cái nào cũng có thể thắng.

      Sắc mặt Kim Mẫn Tích khó coi, nhưng cũng cùng Lì Cùng Huân đôi co, thể hết được, chỉ có thể kiên trì.

      Mặc dù là thế, nhưng trong lòng khỏi suy nghĩ, Phó An Nhiên chỉ có điểm huyệt trong truyền thuyết, về sức lực bằng .

      Mọi người giả chết đều đứng dậy, đem bàn ghế trong phòng học dẹp sang bên, chưa ra khoảng trống, trong lúc này Phó An Nhiên cùng Kim Mẫn Tích ở trung tâm.

      Biểu cảm của An Nhiên vẫn như trước mặn nhạt, con ngươi mảnh đạm mạc, hướng về phía đối thủ mà đứng thẳng, người phát ra khí thế cùng nghiêm nghị cảnh giác, nhất thời Kim Mẫn Tích hô hấp khó khăn, đây chính là cao thủ.

      Đáy lòng dần lên tia bất an, mặc dù khi giao đấu cùng cha cũng có cảm giác như vậy.

      Trong lòng tràn đầy run sợ, nếu lúc này thua làm sao có thể quay về gặp cha .

      Trong lòng An Nhiên cười lạnh, người này ( Kim Mẫn Tích), tâm rối loạn.

      " Xin mời. " An Nhiên tay để sau lưng, tay làm ra tư thế mời, cả người làm cho người ta cảm thấy chính là cao thủ võ lâm.

      Mọi người ngừng thở, nhìn trận đấu.

      Mặc kệ kết quả như thế nào, trong lòng bọn họ nữ thần vượt xa bất cứ kẻ nào, dũng khí cùng trí tuệ của , còn cái khí chất lạnh nhạt, triệt để chinh phục mọi người ở Thất ban.

      Hết sức căng thẳng !

      Kim Mẫn Tích nhịn hết nổi, vọt tới chỗ An Nhiên, tung quyền đánh vào An Nhiên, cú đấm dừng người An Nhiên !

      số nữ sinh sợ hãi nhắm hai mắt lại, còn các nam sinh ánh mắt mở to hề chớp mắt là nhìn chằm chằm.

      ai nghĩ tới, An Nhiên có thể dễ dàng tránh né.

      nghiêng người, lấy hai tay nắm chặt quả đấm của Kim Mẫn Tích, mọi người kinh hô ra tiếng, An Nhiên lưu loát nhấc chân, đá vào bánh chè của Kim Mẫn Tích, chỉ nghe rắc tiếng, lặp tức An Nhiên nắm cổ tay của mà bóp mạnh, mọi người lại nghe tiếng xương vỡ, tiếp đó là tiếng kêu to thảm thiết của Kim Mẫn Tích.

      Xương bánh chè của bị phế !

      Khi mọi người nghe tiếng vỡ của xương, sắc mặt có chút giật mình, bọn họ nhìn sắc mặt lạnh băng của An Nhiên, đột nhiên phát ra, nữ thần của bọn họ chính là " Nữ thần ác ma ", có thể chế sinh tử của con người, " Nữ thần ác ma. "

      Sắc mặt Lí Cùng Huân cùng Hàn Dạ trong nhát mắt trở nên trắng bệch, bọn họ nghe được thanh đó là gi, Kim Mẫn Tích nếu bị phế , như vậy, Kim gia bỏ qua cho họ, người họ Kim nổi tiếng là bao che khuyết điểm nổi tiếng ở Đại Hàn.

      tại.. Nếu người họ Kim mà biết, Kim Mẫn Tích bị phế ở trước mặt bọn họ như vậy, như vậy…

      " Mẹ nó, rất có khí thế ! "

      " Nữ thần có thể làm hơn thế nữa ? "

      " Nữ thần, có thu đệ tử ? Thu tôi ! "

      Trong đó cũng có vài tiếng của số giáo sư, nhưng nghe được nhiều nhất chính là :

      " Đại Hàn cút . "

      " Lúc này biết cái gì là võ thuật chân chính rồi chưa ? "

      " nhanh , nếu đến lúc đó lại , bị người của chúng tôi đánh tàn phế. " Hứa Thiến đứng bục giảng mở miệng .

      Mọi người sủng sốt.

      phải chính bọn họ đánh người ta tàn phế hay sao ?

      Nhưng, bọn họ nhìn lẫn nhau, lại nhìn người té mặt đất ngừng rên rỉ, nháy mắt, bọn họ hiểu hết.

      " Đó chính là khi vào đột nhiên té ngã, lại chúng ta làm. "

      " Nghe năm nay, cũng có thể bị té, té đến nỗi gãy chân, vậy cùng đám người này ( Đại Hàn) là chung nhà rồi. "

      " …. "

      Hàn Dạ cùng Lí Cùng Huân cả người đều run lên, bọn họ chưa thấy người biết xấu hổ lại vừa vô sỉ đến vậy ! Bọn họ ( người Ngân Dực) sao có thể vô sỉ đến vậy !

      " Các người, các người… "

      " Chúng tôi, chúng tôi luôn hoà ái dễ gần. " Tô Nặc đột nhiên , " giống các người, luôn so đo với mọi người, còn lấy của người khác mà là của chính mình, hừ. "

      " Đưa tôi bệnh viện, bệnh viện. " Kim Mẫn Tích lớn tiếng kêu, thể phế, là thiên tài võ thuật của Đại Hàn, nghĩ tới trở thành người tàn tật.

      Nghe được tiếng kêu của Kim Mẫn Tích, Lí Cùng Huân cùng Hàn Dạ mới nhất thời cả kinh, vội vàng đưa Kim Mẫn Tích , trước khi , Lí Cùng Huân nhìn An Nhiên, lạnh giọng :

      " Phó An Nhiên, chúng tôi nhớ kĩ mặt . "

      " thong thả, tiễn. ". Cả người Tô Nặc dán vào An, hướng đến Lí Cùng Huân mà xua tay.

      Lí Cùng Huân cùng Hàn Dạ mang người kêu thảm thiết Kim Mẫn Tích rời , trước khi bọn họ rời , mọi người ở Thất ban khách khí mà cười, còn sao chụp ảnh lưu niệm.

      Xảy ra chuyện như vậy là nhiều lắm.

      Nhưng lúc này, diễn đàn của Ngân Dực, mọi người đều xem tin tức ----

      trường trực tiếp của Nữ Thần chiến đấu với Đại Hàn.

      Với tốc độ nhanh nhất, bài đăng được chia sẻ, đăng lại, thế nhưng mọi người nữ thần tìm cách van nài (, tất cả mọi người , nữ thần thông đồng cầu hổ sờ - Nguyên văn là vậy có ai giúp ta edit đúng lại vậy???)

      Nhưng mà, có người luôn luôn chú ý đến mỗi cái bình luận, người đàn ông mặc trang phục rằn ri, ánh mắt xẹt qua rét lạnh, cực kì vừa ý, đem toàn bộ bài viết diễn đàn mà gỡ xuống.

      Mọi người diễn đàn còn hân hoan xem đột nhiên nhìn thấy “Nội dung tồn tại”, suýt chút nữa làm mọi người tức chết.

      Khi bọn họ muốn chửi, thấy tiêu đề lên, cái tiêu đề là thiên kì bách quái, toàn bộ đều : “Của tôi!”

      Mẹ nó! Cái gì mà của .

      Tên hacker này hẵng là điên rồi.

      Khi An Nhiên biết được chuyện này hơi giật mình, mọi người ở Thất ban ngạc nhiên nhìn An Nhiên người cười ra tiếng.

      Lão soái ca, là kiêu ngạo.

      Cố Hữu khi nhìn thấy dòng tin cũng chau mày, Phó ca này nhanh, tốc độ còn nhanh hơn bình thường.

      bên khác.

      Ở quán cà phê “ Thời gian lưu lại” hôm nay tạm dừng bán.

      Lam Nhược Khê ngồi sofa, cả người cực kì lười nhác, ngồi bên cạnh là Lãnh Hạo, mà đối diện hai người họ mà ba tên quỳ với sắc mặt sợ hãi.

      , vì sao muốn phản bội”. Lam Nhược Khê xuất viện được thời gian, tuy sắc mặt tốt lắm nhưng khí thế nữ vương vẫn là mười phần.

      Ba người kia ngờ, khi bọn họ chuẩn bị chạy trốn lại bị bắt.

      ? sao, ở Vô Xá có cái gì hẵng các người đều biết, chúng ta có thể tới đó.” Cầm cốc cà phê, Lam Nhược Khê lạnh nhạt .

      Ba người kia hiển nhiên là bị đán, mặt cùng người đều có vết thương, nhưng khi bọn họ nhìn thấy Lam Nhược Khê cùng Lãnh Hạo, chỉ biết bản thân thể chạy thoát.

      “Chúng tôi… Nếu chúng tôi mà , chúng tôi …”

      “Tôi muốn cùng các người điều kiện, ở Vô Xá, cần điều kiện cũng có thể .” Tiếng Lãnh Hao lạnh lùng vang lên, đánh gãy lời của bọn họ.

      “ Các người đừng quên, tư liệu của các người, chúng tôi có.” Lam Nhược Khê quăng quả bom ( phải quăng bom nổ đâu nhe. ^^~), “Người đứng phía sau là ai?” Vô xá có nội gián, tin.

      Nhưng mà chỉ dựa vào ba người mà đem Vô Xá lật tung có khả năng, sau lưng bọn họ nhất định có người.

      “Chúng tôi , chúng tôi .” Trong đó có người đàn ông có dáng người thấp ra, hoảng sợ nhìn Lam Nhược Khê, “ Tôi… tôi cầu xin các người thả người nhà của tôi, bọn họ biết cái gì hết, tôi..”

      lời vô nghĩa nữa, tao bắn chết mày.” Biểu cảm của Lãnh Hạo tốt, ở Vô Xá có nội gián, làm sao có thể chịu được.

      Sắc mặt hai người còn lại cũng trở nên trắng bệch.

      Nếu bọn họ mà còn khai, bị giành trước, vậy bọn họ chỉ còn con đường chết? Nghĩ thế, hai người đồng loạt cướp lời.

      Cuối cùng, Lam Nhược Khê chỉ vào tên có vóc dáng thấp : “Mày .”

      Khi tên có vóc dáng thấp ra cái tên, biểu của Lam Nhược Khê cùng Lãnh Hạo nhất thời đông cứng.

      Làm sao có thể, làm sao là !

      Lúc này, An Nhiên nhận được điện thoại của Lam Nhược Khê



      “Quân chủ, vô xá có nội gián, tìm được.” Bên kia Lam Nhược Khê , bên đây An Nhiên mày nhíu lại.

      “Là ai?”

      “Ngân Lang!”

      HẾT CHƯƠNG 69

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 69.3
      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----
      Mọi người ở đây cũng suy nghĩ tại sao mà An Nhiên đáp ứng khiêu chiến, chỉ thấy An Nhiên đột nhiên ra tay, đoạt Kim Mẫn Tích từ trong tay của Lí Cùng Huân, tốc độ nhanh đến nỗi nhìn thấy được gì, người còn đau đơn – Kim Mẫn Tích nhất thời hiểu chuyện gì, cả người đứng thẳng lên.

      An Nhiên vừa rồi lầm gì cả, nhưng Kim Mẫn Tích người lại đau khắp, các huyệt của đau tả nỗi, chính là muốn xem, Kim Mẫn Tích có bao nhiêu lợi hại.

      Động tác của An Nhiên thuần thục, nhanh gọn, lưu loát, sạch , những động tác ấy làm cho người ta thấy đẹp.

      Chỉ cần là người có nội công, thấy được tất cả.

      Cái này chính là người chuyên nghiệp !

      Tô Nặc nhàm chán ngồi bàn học, thường xuyên thấy Tiểu Nhiên đánh đám bảo vệ, mỗi ngày đều thấy bọn họ ( đám vệ sĩ) mặt mũi bầm dập, nếu nhớ nhầm lúc đó Tiểu Nhiên chỉ mới 11 tuổi.

      Học sinh của Thất ban nhất thời sôi nỗi, nữ thần của bọn họ, phải danh bất hư truyền.

      " Bạn Kim Mẫn Tích, bạn , chúng ta ai là tốc chiến tốc thắng, tính ra là được bao nhiêu thời gian rồi ? " An Nhiên vỗ vỗ tay, khinh thường có võ, đối với đám người này, nên đánh cho chúng biết ! Khi bọn họ ở nơi cao nhất phải trong nháy mắt làm họ rơi xuống địa ngục.

      Trong lòng Kim Mẫn Tích bắt đầu lo lắng.

      Cao thủ trong lúc quyết đấu, chỉ cần nhìn đối phương, liền biết đối phương có bao nhiêu thực lực.

      Vừa rồi chưa hiểu tình huống như thế nào, trúng chiêu của Phó An Nhiên, võ thuật của tầng cao, tất nhiên kém , cảm nhận được bồn chồn của bản thân.

      " Bây giờ liền đánh, ấy có người chạy thấy bóng dáng. " Lí Cùng Huân hừ lạnh.

      Đối với võ thuật của Kim Mẫn Tích, mười phần tin tưởng, Phó An Nhiên có thể thắng ( Lí Cùng Huân), nhưng có nghĩ là cái nào cũng có thể thắng.

      Sắc mặt Kim Mẫn Tích khó coi, nhưng cũng cùng Lì Cùng Huân đôi co, thể hết được, chỉ có thể kiên trì.

      Mặc dù là thế, nhưng trong lòng khỏi suy nghĩ, Phó An Nhiên chỉ có điểm huyệt trong truyền thuyết, về sức lực bằng .

      Mọi người giả chết đều đứng dậy, đem bàn ghế trong phòng học dẹp sang bên, chưa ra khoảng trống, trong lúc này Phó An Nhiên cùng Kim Mẫn Tích ở trung tâm.

      Biểu cảm của An Nhiên vẫn như trước mặn nhạt, con ngươi mảnh đạm mạc, hướng về phía đối thủ mà đứng thẳng, người phát ra khí thế cùng nghiêm nghị cảnh giác, nhất thời Kim Mẫn Tích hô hấp khó khăn, đây chính là cao thủ.

      Đáy lòng dần lên tia bất an, mặc dù khi giao đấu cùng cha cũng có cảm giác như vậy.

      Trong lòng tràn đầy run sợ, nếu lúc này thua làm sao có thể quay về gặp cha .

      Trong lòng An Nhiên cười lạnh, người này ( Kim Mẫn Tích), tâm rối loạn.

      " Xin mời. " An Nhiên tay để sau lưng, tay làm ra tư thế mời, cả người làm cho người ta cảm thấy chính là cao thủ võ lâm.

      Mọi người ngừng thở, nhìn trận đấu.

      Mặc kệ kết quả như thế nào, trong lòng bọn họ nữ thần vượt xa bất cứ kẻ nào, dũng khí cùng trí tuệ của , còn cái khí chất lạnh nhạt, triệt để chinh phục mọi người ở Thất ban.

      Hết sức căng thẳng !

      Kim Mẫn Tích nhịn hết nổi, vọt tới chỗ An Nhiên, tung quyền đánh vào An Nhiên, cú đấm dừng người An Nhiên !

      số nữ sinh sợ hãi nhắm hai mắt lại, còn các nam sinh ánh mắt mở to hề chớp mắt là nhìn chằm chằm.

      ai nghĩ tới, An Nhiên có thể dễ dàng tránh né.

      nghiêng người, lấy hai tay nắm chặt quả đấm của Kim Mẫn Tích, mọi người kinh hô ra tiếng, An Nhiên lưu loát nhấc chân, đá vào bánh chè của Kim Mẫn Tích, chỉ nghe rắc tiếng, lặp tức An Nhiên nắm cổ tay của mà bóp mạnh, mọi người lại nghe tiếng xương vỡ, tiếp đó là tiếng kêu to thảm thiết của Kim Mẫn Tích.

      Xương bánh chè của bị phế !

      Khi mọi người nghe tiếng vỡ của xương, sắc mặt có chút giật mình, bọn họ nhìn sắc mặt lạnh băng của An Nhiên, đột nhiên phát ra, nữ thần của bọn họ chính là " Nữ thần ác ma ", có thể chế sinh tử của con người, " Nữ thần ác ma. "

      Sắc mặt Lí Cùng Huân cùng Hàn Dạ trong nhát mắt trở nên trắng bệch, bọn họ nghe được thanh đó là gi, Kim Mẫn Tích nếu bị phế , như vậy, Kim gia bỏ qua cho họ, người họ Kim nổi tiếng là bao che khuyết điểm nổi tiếng ở Đại Hàn.

      tại.. Nếu người họ Kim mà biết, Kim Mẫn Tích bị phế ở trước mặt bọn họ như vậy, như vậy…

      " Mẹ nó, rất có khí thế ! "

      " Nữ thần có thể làm hơn thế nữa ? "

      " Nữ thần, có thu đệ tử ? Thu tôi ! "

      Trong đó cũng có vài tiếng của số giáo sư, nhưng nghe được nhiều nhất chính là :

      " Đại Hàn cút . "

      " Lúc này biết cái gì là võ thuật chân chính rồi chưa ? "

      " nhanh , nếu đến lúc đó lại , bị người của chúng tôi đánh tàn phế. " Hứa Thiến đứng bục giảng mở miệng .

      Mọi người sủng sốt.

      phải chính bọn họ đánh người ta tàn phế hay sao ?

      Nhưng, bọn họ nhìn lẫn nhau, lại nhìn người té mặt đất ngừng rên rỉ, nháy mắt, bọn họ hiểu hết.

      " Đó chính là khi vào đột nhiên té ngã, lại chúng ta làm. "

      " Nghe năm nay, cũng có thể bị té, té đến nỗi gãy chân, vậy cùng đám người này ( Đại Hàn) là chung nhà rồi. "

      " …. "

      Hàn Dạ cùng Lí Cùng Huân cả người đều run lên, bọn họ chưa thấy người biết xấu hổ lại vừa vô sỉ đến vậy ! Bọn họ ( người Ngân Dực) sao có thể vô sỉ đến vậy !

      " Các người, các người… "

      " Chúng tôi, chúng tôi luôn hoà ái dễ gần. " Tô Nặc đột nhiên , " giống các người, luôn so đo với mọi người, còn lấy của người khác mà là của chính mình, hừ. "

      " Đưa tôi bệnh viện, bệnh viện. " Kim Mẫn Tích lớn tiếng kêu, thể phế, là thiên tài võ thuật của Đại Hàn, nghĩ tới trở thành người tàn tật.

      Nghe được tiếng kêu của Kim Mẫn Tích, Lí Cùng Huân cùng Hàn Dạ mới nhất thời cả kinh, vội vàng đưa Kim Mẫn Tích , trước khi , Lí Cùng Huân nhìn An Nhiên, lạnh giọng :

      " Phó An Nhiên, chúng tôi nhớ kĩ mặt . "

      " thong thả, tiễn. ". Cả người Tô Nặc dán vào An, hướng đến Lí Cùng Huân mà xua tay.

      Lí Cùng Huân cùng Hàn Dạ mang người kêu thảm thiết Kim Mẫn Tích rời , trước khi bọn họ rời , mọi người ở Thất ban khách khí mà cười, còn sao chụp ảnh lưu niệm.

      Xảy ra chuyện như vậy là nhiều lắm.

      Nhưng lúc này, diễn đàn của Ngân Dực, mọi người đều xem tin tức ----

      trường trực tiếp của Nữ Thần chiến đấu với Đại Hàn.

      Với tốc độ nhanh nhất, bài đăng được chia sẻ, đăng lại, thế nhưng mọi người nữ thần tìm cách van nài (, tất cả mọi người , nữ thần thông đồng cầu hổ sờ - Nguyên văn là vậy có ai giúp ta edit đúng lại vậy???)

      Nhưng mà, có người luôn luôn chú ý đến mỗi cái bình luận, người đàn ông mặc trang phục rằn ri, ánh mắt xẹt qua rét lạnh, cực kì vừa ý, đem toàn bộ bài viết diễn đàn mà gỡ xuống.

      Mọi người diễn đàn còn hân hoan xem đột nhiên nhìn thấy “Nội dung tồn tại”, suýt chút nữa làm mọi người tức chết.

      Khi bọn họ muốn chửi, thấy tiêu đề lên, cái tiêu đề là thiên kì bách quái, toàn bộ đều : “Của tôi!”

      Mẹ nó! Cái gì mà của .

      Tên hacker này hẵng là điên rồi.

      Khi An Nhiên biết được chuyện này hơi giật mình, mọi người ở Thất ban ngạc nhiên nhìn An Nhiên người cười ra tiếng.

      Lão soái ca, là kiêu ngạo.

      Cố Hữu khi nhìn thấy dòng tin cũng chau mày, Phó ca này nhanh, tốc độ còn nhanh hơn bình thường.

      bên khác.

      Ở quán cà phê “ Thời gian lưu lại” hôm nay tạm dừng bán.

      Lam Nhược Khê ngồi sofa, cả người cực kì lười nhác, ngồi bên cạnh là Lãnh Hạo, mà đối diện hai người họ mà ba tên quỳ với sắc mặt sợ hãi.

      , vì sao muốn phản bội”. Lam Nhược Khê xuất viện được thời gian, tuy sắc mặt tốt lắm nhưng khí thế nữ vương vẫn là mười phần.

      Ba người kia ngờ, khi bọn họ chuẩn bị chạy trốn lại bị bắt.

      ? sao, ở Vô Xá có cái gì hẵng các người đều biết, chúng ta có thể tới đó.” Cầm cốc cà phê, Lam Nhược Khê lạnh nhạt .

      Ba người kia hiển nhiên là bị đán, mặt cùng người đều có vết thương, nhưng khi bọn họ nhìn thấy Lam Nhược Khê cùng Lãnh Hạo, chỉ biết bản thân thể chạy thoát.

      “Chúng tôi… Nếu chúng tôi mà , chúng tôi …”

      “Tôi muốn cùng các người điều kiện, ở Vô Xá, cần điều kiện cũng có thể .” Tiếng Lãnh Hao lạnh lùng vang lên, đánh gãy lời của bọn họ.

      “ Các người đừng quên, tư liệu của các người, chúng tôi có.” Lam Nhược Khê quăng quả bom ( phải quăng bom nổ đâu nhe. ^^~), “Người đứng phía sau là ai?” Vô xá có nội gián, tin.

      Nhưng mà chỉ dựa vào ba người mà đem Vô Xá lật tung có khả năng, sau lưng bọn họ nhất định có người.

      “Chúng tôi , chúng tôi .” Trong đó có người đàn ông có dáng người thấp ra, hoảng sợ nhìn Lam Nhược Khê, “ Tôi… tôi cầu xin các người thả người nhà của tôi, bọn họ biết cái gì hết, tôi..”

      lời vô nghĩa nữa, tao bắn chết mày.” Biểu cảm của Lãnh Hạo tốt, ở Vô Xá có nội gián, làm sao có thể chịu được.

      Sắc mặt hai người còn lại cũng trở nên trắng bệch.

      Nếu bọn họ mà còn khai, bị giành trước, vậy bọn họ chỉ còn con đường chết? Nghĩ thế, hai người đồng loạt cướp lời.

      Cuối cùng, Lam Nhược Khê chỉ vào tên có vóc dáng thấp : “Mày .”

      Khi tên có vóc dáng thấp ra cái tên, biểu của Lam Nhược Khê cùng Lãnh Hạo nhất thời đông cứng.

      Làm sao có thể, làm sao là !

      Lúc này, An Nhiên nhận được điện thoại của Lam Nhược Khê



      “Quân chủ, vô xá có nội gián, tìm được.” Bên kia Lam Nhược Khê , bên đây An Nhiên mày nhíu lại.

      “Là ai?”

      “Ngân Lang!”

      HẾT CHƯƠNG 69

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 70: MẮT ĐIỆN TỬ, PHÍA SAU MÀN ĐỘC THỦ

      Lam Nhược Khê tắt điện thoại, ánh mắt lên vẻ khiếp sợ.

      “Quân chủ gì?” Lãnh Hạo bước nhanh tới hỏi, khi nhìn thấy Lam Nhược Khê có phản ứng lạ, mày càng nhíu chặt.

      Lam Nhược Khê lắc đầu, “ ấy chỉ , tra. Sau đó liền cúp điện thoại.”

      Tra.

      chữ này có nhiều ý nghĩa.

      Quân chủ tin Ngân Lang là nội gián, bởi vậy mới bảo điều tra nguyên nhân phản bội.

      Mà còn cái khác, chính là quân chủ tin Ngân Lang là nội gián ở vô xá, nhóm người đó phản bội.

      Ngân Lang theo quân chủ khi Vô Xá còn chưa thành lập, lúc ấy, bọn họ biết quân chủ, mà khi bọn họ gia nhập Vô Xá Ngân Lang được đưa bộ đội, sau đó thông qua các thử thách mới vào được U Linh, theo bảo vệ Phó Quân Hoàng.

      Nghe , bên trong nhóm người thứ nhất quân chủ đưa thủ hạ mình vào bộ đội có tổng cộng tám người, toàn bộ đều được U Linh thông qua, nhưng chỉ trong mấy năm trong đám người đó chỉ còn lại Ngân Lang.

      Nếu Ngân Lang là nội gián : chuyện này đối với quân chủ mà chính là đả kích lớn?

      Quân chủ bảo tra, như vậy, họ tra, tra cho tường tận.

      Bên này, sắc mặt của An Nhiên mảnh đông lạnh.

      tin Ngân Lang lại phản bội .

      An Nhiên bởi vì kiếp trước Diêm Tử Diệp phản bội mà lựa chọn tin bất cứ kẻ nào, đời này, ánh mắt của có thêm phần độc ác, người luôn bên - Ngân Lang lại phản bội .

      Cho nên, bảo Lam Nhược Khê thăm dò, tra .

      Đôi khi, tận mắt thấy chưa chắc đó là .

      Nhóm người Đại Hàn lại chọc tức Hoa Hạ, mà Kim Mẫn Tích lại càng giận hơn, thậm chí so với Lí Cùng Huân còn hơn vài phần, từ những bình luận có thể nhìn ra.

      Học sinh ở Thất ban đều rất nhiệt tình đưa ra bị ảnh bị “Đánh” tập thể đưa lên mạng, hơn nữa còn “Than thở khóc lóc”, “Phẫn hận ngớt” “Lên án” Kim Mẫn Tích chính là người đánh bọn họ, đồng thời còn , trong thất ban có nữ sinh mỏng manh bị Kim Mẫn Tích doạ đến nay còn sợ, cuối cùng còn để tấm ảnh của Tô Nặc với khuôn mặt sầu não.

      Mọi người mạng đều nhìn hết, trong nháy mắt toàn bộ đều câm phẫn.

      Nhóm người Đại Hàn biết văn hoá cùng lịch sử ở bản quốc còn chưa tính, lại đến Hoa Hạ thi đấu đùa cợt! Muốn đấu cái gì đều có thể, tại sao phải tìm nữ sinh mà luận võ, mẹ nó!

      Mọi người mạng đồng loạt phẫn nộ, đám người Hàn biết làm sao.

      Mà chuyện nổi giận này nghiêm trọng đến nỗi khiến các tạp chí lớn chú ý, ngay hôm đo, các tạp chí lớn đều bắt đầu đưa tin, nhưng kì quái ở chỗ là mọi thông tin đưa lên báo đều nhắc đến tên Phó An Nhiên, thậm chí đến ảnh cũng có.

      Mọi người đối với chuyện này đều có nghi vấn, học sinh trung học,mọi người biết đưa tin tốt như thế nào, cũng để ý đến.

      Nhưng bọn họ đâu biết rằng, mọi tạp chí đều muốn mình đến phỏng vấn Phó An Nhiên? Phó An Nhiên tại là trung tâm của internet! Được coi là tâm phúc của mọi người!

      Vậy ai mà muốn phỏng vấn? Ai muốn lấy tin độc quyền.

      Nhưng! Nhưng! Mọi chuyện đều có cái nguyên nhân của chính nó!

      Cấp , được quấy rầy Phó An Nhiên, bạn học Phó An Nhiên cần chú tâm học tập, bạn học Phó An Nhiên thích yên tĩnh… Cấp dài dòng, bình thường lão đại của bọn họ có như vậy đâu, nhiều như vậy? Nhưng họ lại có cái hiểu cái ?

      Phó An Nhiên là người chạm vào được.

      Người phía sau của , càng đụng được!

      Vì thế, mặc kệ tâm của bọn họ bùng cháy muốn , nhưng thể nào can đảm được.

      Chuyện này xảy ra quá lớn, người của Hoa Hạ cảm thấy việc trao đổi học sinh của trường là thất bại, người của Đại Hàn nên đến trao đổi, cho đến tại, mạng đều đồng loạt hô, Đại hàn, cút khỏi Hoa Hạ.

      Nhóm người Đại Hàn cũng biết được tin này, tình biết ra sao, ngày càng dữ dội, cuối cùng biết ai dẫn đầu, ở diễn đàn của Ngân Dực, vậy mà có mấy người mắng Học viện Ngân Dực, học sinh cùng người Hoa Hạ cũng bình luận, ở đó có mọi người vũ nhục về cách cư xử của Đại Hàn, để cho đám người đó biết mọi người ( Hoa Hạ) hết sức phẫn nộ rồi.

      Học sinh ở Ngân Dực chút khách khí mắng, đưa ra bằng chứng chứng minh, để bọn người ( Đại Hàn) còn đường .

      Ngôn ngữ của Đại Hàn lại bắt đầu cuồng ngôn, có số người tốt bụng dịch lại, cuối cùng bình luận lời phiên dịch, “ cẩn thân” rồi đăng lên diễn ( Ôi đoạn này ta đọc hiểu convert… Đọc mà hiểu đừng trách ta a.. * Cúi đầu*).

      Trong nháy mắt lời bình luận đó trở thành đề tài sôi nổi.

      Chuyện người Đại Hàn rời khỏi Hoa Hạ trở thành đề tài hấp dẫn.

      Mà lúc này, Nhà ngoại giao của Đại Hàn ở trong Đại sứ quán của Hoa Hạ tức đến giơ chân, ai mà ngu ngốc đến nỗi đến địa bàn của người ta mà phát ngôn như vậy? Bọn họ muốn xoá bình luận để hạn chế người xem lại.

      Hacker? Đừng cho rằng bọn họ chưa nghĩ đến? Nhưng bức tường lửa của Ngân Dực cùng cục An Toàn Mĩ Quốc là tương tự nhau thể công phá, chỉ có thể giương mắt mà nhìn.

      Khi biết được nhóm học sinh cùng nhân viên người Đại Hàn rời , các học sinh của Ngân Dực hội tụ lại rất đông, chuẩn bị buổi đưa tiễn vui vẻ.

      Học sinh của Ngân Dực là tuyệt đối vui mừng.

      Học sinh của Đại Hàn cảm thấy là sỉ nhục. Từ cho đến bây giờ, chưa từng gặp qua sỉ nhục lớn như vậy. Bọn họ vừa đến Ngân Dực chưa được tuần, về.

      Sau khi trở về bọn họ nên như thế nào? Chất xám hơn người bình thường nên đẩy nhanh tốc độ trao đổi? việc này lớn như vậy, ai mà chẳng biết bọn họ bị buộc trở về.

      cảm ơn các người lần này đến đây trao đổi, đồng thời, chúng tôi cũng hiểu hơn quý quốc về học thuật cùng với nghệ thuật đánh cờ, nhưng, võ thuật của chúng tôi có vẻ mạnh hơn.” Sở An Tu thân là Hội trưởng hội học sinh, cậu vươn tay đến cùng người sắc mặt tốt – Lí Cùng Huân bắt tay.

      Sắc mắt Lí Cùng Huân khó coi, nhưng dù thế nào nữa, cũng chỉ có thể mỉm cười đối mặt.

      “ A đúng rồi, phải nhớ cho kĩ, mặc kệ là võ thuật hay cờ vua, vĩnh viễn là của Hoa Hạ. Mặc kê mà văn hoá của chúng tôi bị đoạt bao nhiêu, chúng đều của Hoa Hạ.” Gương mặt của Sở An Tu ôn hoà cười, làm cho mọi người nắm được tia khuyết điểm nào.

      Nhóm người Đại Hàn khi nghe Sở An Tu , biểu cảm đều thay đổi.

      “Sở hội trưởng, cậu đây là có ý gì?” Lí Chính Tu lạnh mặt nhìn Sở An Tu .

      Sở An Tu tiếp tục cười, cậu nhìn mọi người, tao nhã cất tiếng . " Cậu cảm thấy ý gì chính là ý đó. " Đừng cho rằng người ở Ngân Dực dễ khi dễ, họ vẫn cho rằng người Hoa Hạ dễ khi dễ a ? Hừ, Quân chủ ra tay, Sở An Tu cậu cần phải che giấu gì ?

      Nhóm người Đại Hàn nhất thời đen mặt.

      Kim Mẫn Tích bị nâng lên xe, hai chân của gãy, đều bó thạch cao, biết là có khôi phục như lúc đầu hay .

      Mọi người trong Thất ban đều giữ kín tiếng, mặc dù còn những thành viên trong lớp, bọn họ đều Kim Mẫn Tích bị Phó An Nhiên đánh đến như vậy.

      Đại Hàn rồi, chỉ còn Nhật Bản cùng quốc hai quốc gia trao đổi.

      Vào ngày trao đổi sinh viên tuy rằng bọn họ ( Nhật Bản) cũng lên mặt, nhưng đối với đám người Đại Hàn mà , họ cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, chỉ cần bọn họ ( Đại Hàn) sinh ở Ngân Dực mọi chuyện suôn sẻ.

      Lúc này, trong phòng họp của nhóm người trao đổi Nhật Bản.

      " Đám người Đại Hàn bị đưa về. "

      " Người Hoa Hạ quả nhiên có chút thủ đoạn, chuyện hôm đó tôi cũng ở đó, nhưng lại nghĩ đến, bọn họ có thể làm cho dư luận nghiên về bọn họ, Phó An Nhiên quả nhiên đơn giản. "

      " Chúng ta hãy tiến hành sớm, thời gian còn lại của chúng ta nhiều. " Sắc mặt Sơn Điền trở nên lạnh lùng, " Nếu lúc này, chúng ta hoàn thành nhiệm vụ, có hậu quả gì chắc mọi người cũng biết. "

      " Dạ ! " Sắc mặt mọi người đột nhiên nghiêm túc, đồng loạt đứng lên «Nhất định hoàn thành nhiệm vụ. "
      --- ------ ------ ------ ------ ------ --------
      CHƯƠNG 70.2

      khí trong phòng họp của Vô Xá cực kì thấp.

      Ánh mắt mọi người tập trung nhìn vào người ngồi ở ghế trung tâm, thân người thẳng tắp, dám động đậy.

      An Nhiên lạnh lùng nhìn hai thi thể quỳ mặt đất, lạnh lùng lên tiếng :

      " Phát khi nào ? "

      " Vừa mới. " Lãnh Hạo đứng sau An Nhiên, gương mặt xẹt qua tia ngưng động.
      Hai thi thể này chính là người Ngân Lang là nội gián.

      " Tốt. " Nhàn nhạt lên tiếng, làm mọi người hô hấp dồn dập.

      Quân chủ vậy là có ý gì ?

      Là trách bọn họ hay sao ?

      Phong Lượng luôn đứng bên ngoài cửa, sắc mặt cũng rất khó nhìn, lấy tay đẩy kính lên, mí mắt cụp xuống.

      Ai có năng lực lớn như vậy, có thể tránh được ánh mắt của bọn họ, tiến vào Vô Xá, sau đó giết hai người này ?

      Vô Xá bại lộ sao ?

      An Nhiên đứng trước hai thi thể kia chút di động, chỉ lẳng lặng nhìn hai thi thể, trong đó có 1 thi thể mắt mở to, An Nhiên nhíu mày.

      Mà lúc này, ở phòng khác, có người ngồi trong phòng giám sát, có 10 màn hình chiếu các hình ảnh ở mọi khía cạnh, nhưng chúng có cùng hình ảnh chính là khuôn mặt lạnh lùng của An Nhiên.

      giống như đối diện với người này, người này đặt tay lên chuột thao tác, đem hình ảnh của An Nhiên phóng lớn, cả người tựa đầu vào ghế, khoé môi mang theo chút ý cười.

      Bỗng nhiên chỉ thấy An Nhiên ngồi xổm xuống, chút lưu tình, lấy tay đặt mắt của tên thi thể đó, ra tay, móc mắt ra.

      Xẹt xẹt -----

      Màn hình bỗng nhiên tắt đen, cùng đó là tiếng thanh vang lên.

      Ánh mắt của người đó bỗng nhiên hưng phấn, Phó An Nhiên, Phó An Nhiên.

      Phó An Nhiên này quả nhiên là thể xem thường, rất hoàn mĩ, hoàn mĩ đến nỗi nghĩ phải có được , sau đó huỷ diệt .

      Mọi người trong Vô Xá cả kinh, mà nhiều hơn là kinh ngạc.

      Bọn họ hiểu, nguyên nhân mà quân chủ làm, những người đó phải chết hay sao ?

      Lam Nhược Khê cùng Lãnh hạo đồng thời bước lên, quan sát gương mặt máu thịt lẫn lộn kia, nhưng, khi bọn họ nhìn đến bên mắt bị móc nhất thời ngớ ra.

      Trong mắt của cỗ thi thể có viên hình tròn , người này bị chết rồi, nhưng họ lại thể tưởng tượng được, thứ này sau có thể nhét vào trong mắt.

      " Đây là cái gì ? " Lam Nhược Khê đem thứ trong tay giơ lên hỏi An Nhiên.

      " Mắt điện tử. Là thứ tiên tiến nhất thế giới. Mắt điện tử. " An Nhiên hít hơi sau .

      Cái này là do Tần môn chế tạo, là loại mắt có thể khống chế người nào đó, có làm là vũ khí là người điều khiển. Người bên trong Tần môn thiếu những người có mắt điện tử này.

      Mắt điện tử được xem là kĩ thuật tiên tiến nhất thế giới, nhưng có chỗ hạn chế chính là mặc kệ là ở chỗ nào đều bị tổng bộ theo dõi.

      Thông qua mắt điện tử, người giám sát có thể thấy được tất cả.

      Muốn khống chế phải khống chế những người có ý đồ phản bội, ví dụ như hai thi thể này.

      Trong mắt điện tử có loại độc tố, chỉ cần người giám sát nhàng ấn cái nút, người bị khống chế chết.

      Hai người này chính là chết như vậy.

      Người Vô Xá nghe vậy, rất kinh ngạc. Loại chuyện như thế này, trước kia bọn họ chưa từng nghe qua.

      " Quản lí, đem cái này huỷ . " An Nhiên đột nhiên xoay người, sắc mặt nghiêm nghị nhìn Phong Lượng .

      " Dạ. ". Phong Lượng .

      Lam Nhược Khê cùng Lãnh Hạo đối với mắt điện tử này cũng có chút biết, cũng biết cái này nó lợi hại như thế nào.

      Hiển nhiên, Vô Xá bị phát .

      Nếu như Vô Xá vẫn làm căn cứ tại đây rất nguy hiểm đổi với bọn họ.

      Nhưng mà…

      " Quân chủ, thân phận của ngài.. " Lam Nhược Khê có chút lo lắng nhìn An Nhiên, (An Nhiên) cùng hai thi thể có tiếp xúc qua, vậy có chút mạo hiểm.

      An Nhiên chuyện ánh mắt nhìn mắt điện tử bị hỏng, mày tự chủ nhíu lại.

      Xem ra, có số việc coi quá đơn giản.

      " Chú ý an toàn bản thân ". Ánh mắt của An Nhiên thu lại, “ Tôi nghĩ người của tôi bị mất mạng vô ích.” Đôi khi, thuộc hạ của mình cần lúc nào phải uy hiếp mà thỉnh thoảng phải quan tâm.

      Quả nhiên, lời An Nhiên vừa ra, mọi người còn căng thẳng đột nhiên kiêng định đứng lên.

      “ Dĩ nhiên, người của tôi, để chết vô ích.” An Nhiên hít hơi sâu, “ An táng hai người này, cho gia đình bọn họ ít tiền. Còn có, đem tin tức với Ngân Lang, để tự bảo vệ bản thân.” Hai người này có thể ra tên của Ngân Lang, vậy Ngân Lang bị phát .

      xong, An Nhiên lạnh lùng bước ra khỏi Vô Xá.

      Khi bước ra khỏi Vô Xá, vẻ mặt chợt biến đổi.

      “Tra, người mua mắt điện tử của Tần môn là ai?”. An Nhiên gọi điện thoại cho Tần Vũ Triết.

      Khi mới nhận điện thoại của An Nhiên, Tần Vũ Triết kịp vui mừng, An Nhiên lạnh lùng , Tần Vũ Triết nhất thời sủng sốt.

      “Gia, vì sao ngài giết Diêm Tử Diệp? Năm đó giết --- ---“

      “Bàn tử, tại hãy điều tra! Tôi muốn trong thời gian ngắn nhất phải biết kết quả.” An Nhiên đánh gãy lời của Tần Vũ Triết.

      “Gia..”. Tiếng Tần Vũ Triết nghẹn ngào, “Gia, vì sao giết tên phản bội đó? Kiếp trước ngài chết trong tay , đời này chút nữa cũng chết trong tay , ngài vì sao… Vì sao giết ! Gia, chỉ cần ngài câu, tôi lập tức giết tên đó!” Tần Vũ Triết rống lên, mà nhiều hơn đó chính là nghẹn ngào.

      ai biết, khi lấy được máy ghi đó, đáy lòng phẫn nộ, đến Tần trạch, có thể san bằng Tần trạch, giết chết tên phản bội đó.

      “ Bàn tử, cần giết .” An Nhiên ngồi trong xe, biểu cảm dị thường bình tĩnh, “ Những vấn đề phía sau, cần gấp. tại, cậu cùng Tần môn quyết liệt, nó cũng cần thiết để làm lung lay Tần môn.”

      Tần Vũ Triết sủng sốt, “Gia..” Có ý gì.

      “Đến lúc đó có người đến tìm cậu, chờ đến lúc đó, xem cậu có muốn giết Diêm Tử Diệp hay .” Nhìn người đường, ánh mắt của An Nhiên ngày càng lạnh, “ tại, lập tức điều tra nguồn ra của mắt điện tử, có thể tìm được bao nhiêu, tôi xem bấy nhiêu.”

      Tần Vũ Triết còn chưa kịp phản ứng, An Nhiên tắt điện thoại.

      Mắt điện tử? Quyết liệt? Có người tìm mình? Gia có ý gì?

      Tần Vũ Triết dám chần chờ, lập tức ra lệnh cho thuộc hạ, điều tra người mua mắt điện tử.

      tại, tuy rằng Tần Vũ Triết cùng Tần Môn còn tranh chấp, nhưng Phúc Mãn Lâu đều là của , ngay cả tổ điều tra tin tức cũng là của , có liên quan đến Tần môn.

      Khi thành lập tổ tin tức, chỉ muốn cung cấp tin tức cho Tần Lam, nhưng nghĩ đến, tổ tin tức càng ngày càng lớn như vậy, thậm chí nếu so với tổ cung cấp tin của Tần môn đều như nhau.

      tại, gia lên tiếng, ngay lúc cùng Tần môn quyết liệt, vậy phải làm cho tốt. Để làm cho Gia thất vọng.

      Cho nên, ngày hôm sau, báo đưa tin Tần Vũ Triết tuyển dụng đường chủ mới.

      Đối với Tần Vũ Triết muốn làm gì, An Nhiên quan tâm.

      Bàn tử phải là người ngốc, biết bản thân muốn cái gì, muốn làm gì, nếu lúc trước cũng để Phúc Mãn Lâu cho quản lí.

      Phía sau Diêm Tử Diệp có người, có lẽ, đến bản thân của Diêm Tử Diệp cũng biết, cũng có thể , chuyện năm đó cũng biết việc trong đó. Chuyện này, bọn họ muốn chậm rãi điều tra, tại nếu giết Diêm Tử Diệp, chỉ làm ảnh hưởng đến người sau lưng , mà còn có thể làm cả Tần môn náo động.

      tại Tần môn đối với An Nhiên có cũng được mà có cũng sao, nhưng nếu lúc này bị suy sụp ảnh hưởng nhiều đến Hoa Hạ, Hoa Hạ rối loạn, họ Phó an ổn sao? Cho nên, việc này thể được.
      --- ------ ------ ------ ------ ---------
      CHƯƠNG 70.3

      An Nhiên trở lại nhà họ Phó, nhìn thấy người ngồi ở đại sảnh, có chút ngoài ý muốn.

      Mọi người họ Phó, trong đó còn có người vốn ở trường Phó Quân Nghị.

      Gần đây Phó gia bận rộn nhiều việc, gần đến cuối năm, mọi chuyện cũng nhiều hơn, An Nhiên tại nổi danh mạng, bởi vậy người họ Phó liền tụ lại.

      Phó Quân Hoàng đứng lên, thân quân phục, nhìn như là mới từ trong quân đội về. về phía An Nhiên, tay lấy ba lô của , tay vòng qua An Nhiên, làm cho dựa vào người .

      “ Ôi, người hùng của chúng ta về.” Phó Quân Nghị mặc bộ trang phục thể thao rộng rãi, nhìn An Nhiên, cười trêu ghẹo.

      Phó lão gia cũng cười tủm tỉm, gần đây khi ông di ra ngoài, mọi người đều khen bảo bối trong nhà ông, trong đó, Cố lão đầu càng đỏ mắt.

      Khi ông nhìn thấy ảnh chụp Kim Mẫn Tích quỳ xuống đất biết nha đầu nhà ông ra tay.

      “Tốt lắm, có thủ hạ lưu tình.” Phó lão gia nhìn An Nhiên cười tủm tỉm.

      An Nhiên có chút mệt mỏi, nhưng ở trước mặt người nhà cũng thể quá , đoan chính ngồi sofa, cười khẽ nhìn Phó lão gia, “ Lão gia ngài lên tiếng, cháu muốn thủ hạ lưu tình, cửa nhà này, cháu còn có thể vào sao?”

      “Cứ bước vào.” tiếng hữu lực vang lên.

      Tầm mắt mọi người nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Phó Quân Hoàng, Phó Quân Nghị ngạc nhiên.

      Người trai minh thần võ của cậu chỉ cần ở trước mặt của An Nhiên trở nên ngốc, điều này làm cho cậu sao chịu nỗi? trai là thần tượng từ của cậu a! Nếu sau này cậu cũng đối với của cậu cũng như vậy…. Thượng đế a, tại cậu suy nghĩ liền nỗi hết da gà.

      Phốc xuy -----

      Từ Tĩnh Ngưng nở nụ cười, cuối cùng cười đến nỗi ngã vào lòng của Phó Văn Thắng, “ Mẹ này Quân Nghị, về sau đừng giống trai của con, phải tìm hiểu cho kĩ.. Khụ khụ, cái gì mẹ cũng chưa , ha ha.”

      Mặt của Phó Quân Nghị càng đen.

      Mọi người ở đây đều hiểu ý của Từ Tĩnh Ngưng, nhưng tại An Nhiên còn , áp đặt quá nhiều vào đứa này, bọn họ ( An Nhiên & Phó Quân Hoàng) sau này có thể cùng bước với nhau tiếp tục bước, nếu mà được chính là có duyên phận.

      Biểu cảm của Phó lão gia buộc chặt, nhưng ánh mắt tràn đầy ý cười, “Tiểu tử, cháu che chở tiểu nha đầu này như vậy a! Nếu mà nha đầu này đối với đám người đó mà thủ hạ lưu tình, xem ông có cho con bé bước vào cửa !”

      Phó Quân Hoàng nhíu mày, vỗ An Nhiên, “ có việc gì, cháu có thể mở cửa.”

      “ Ha ha ha, ha ha ha ha ..” Phó Quân Nghị nhịn được, ôm bụng mà cười.

      Tha thứ cho cậu là đem mọi lễ nghi quên hết, tại, cậu nhịn được, trai cậu là buồn cười, cậu chưa từng nhìn thấy tranh luận của trai cùng ông nội, mà việc tranh luận này có liên quan đến An Nhiên, nhưng lại có chút ý đùa.

      Đáy mắt An Nhiên tràn đầy ý cười, mà Phó lão gia cũng mặc kệ, ông là người đại nhân đại lượng cùng tên này chấp nhất.

      " Xú tiểu tử, con làm như sợ tiểu nha đầu kia chạy ? " Phó Văn Thắng ôm người cười Từ Tĩnh Ngưng, trừng mắt nhìn Phó Quân Hoàng.

      Phó Quân Hoàng nhíu mày, nhìn An Nhiên, suy nghĩ hơi lâu, :

      " Sợ. Nhiều người thích bảo bối. "

      Nhất thời mọi người im bặt.

      Đây là ý gì ?

      " trai, ý của chính là, sợ mọi người đem cháu cướp ? " Vừa mới trở lại bình thường, Phó Quân Nghị chỉ kém chút nữa lăn lộn mặt đất mà ôm bụng cười, cậu chịu đựng bụng đau, chịu đựng ngừng cười để nỏi Phó Quân Hoàng.

      An Nhiên cảm thấy rất tốt, mỉm cười nhìn Phó Quân Hoàng, nghĩ đến lời bình luận mạng của Lão soái ca, đáy mắt ý cười càng nhiều.

      " Đúng vậy. " Phó Quân Hoàng do dự mà trả lời.

      Từ Tĩnh Ngưng triệt để nằm trong lòng Phó Văn Thắng cười kịp thở, Phó Quân Nghị cũng nằm mặt đất mà lăn lộn.

      Nhìn thấy bộ dạng của tên nhóc này ( Phó Quân Hoàng), Phó lão gia cũng lắc đầu mà cười, tại họ Phó rất vui vẻ, cứ duy trì như vậy là tốt rồi.

      tại ông cũng già, cầu thứ gì khác, chỉ cần mọi người trong gia đình đều bình an là tốt rồi, nếu có ai uy hiếp ông về an ổn của họ Phó, ông liền kiên quyết chiến đấu tới cùng, cho người đó sống tốt.

      " Các người bây giờ ra bộ dạng gì nữa rồi. " Phó lão gia quát tiếng, khoé môi của ông cũng gợi lên.

      Lão gia tử lên tiếng, mặc dù trong tiếng có độ mạnh yếu của giận dữ nhưng mọi người vẫn thu lại biểu tình quá trớn vừa rồi.

      Phó Quân Nghị nằm mặt đất hồi lâu, cũng đứng lên, nhìn biểu cảm của Phó lão gia tử, rồi ngồi lên sofa, liếc nhìn Phó Quân Hoàng, khoé môi cũng nhịn được.

      Khi cậu tính cười thêm trận nữa bị ánh mắt lạnh băng của An Nhiên doạ sợ.

      " Này cháu , tôi với cháu.. Nếu cháu dám, còn dám… "

      " Nếu mà còn kêu tôi là cháu coi chừng hậu quả. " Khoé môi của An Nhiên mỉm cười, nhưng nụ cười này làm cho Phó Quân Nghị rét run.

      " Tôi Phó An Nhiên , đừng tưởng có thể uy hiếp tôi, tôi thoả hiệp ! ". Phó Quân Nghị phản bác.

      An Nhiên nhíu mày.

      " nhíu mày là có ý gì ? Phó An Nhiên, đem lời này cho tôi biết. "

      An Nhiên cũng lười quan tâm cậu.

      Phó Quân Hoàng trực tiếp đem Phó An Nhiên ôm vào lòng, lạnh mặt trừng với Phó Quân Nghị.

      Phó Quân Nghị cảm thấy mình bị uỷ khuất, cái này là gì a, ngờ mọi người đều khi dễ mình cậu ?

      " Nháo cái gì ? Các người xem các người bao nhiêu tuổi, còn đùa giỡn như vậy. " Phó lão gia trừng mắt với bọn họ.

      " A, lão gia tử, xem lời ông , ông cũng phải rất vui vẻ hay sao?” An Nhiên dựa vào Phó Quân Hoàng, cười tủm tỉm nhìn Phó lão gia tử.

      Phó lão gia tử trừng An Nhiên, An Nhiên cười ứng đối.

      Lúc này điện thoại trong nhà vang lên.

      Mọi người ở Phó gia thể nào nghe thấy, Từ Tĩnh Ngưng đứng dậy nghe điện thoại, nhưng khi bà nghe sắc mặt liền thay đổi, đến khi gác điện thoại biểu cảm cũng tốt.

      “Làm sao vậy?” Phó Văn Thắng lo lắng nhìn Từ Tĩnh Ngưng.

      “ Vừa rồi, ở công ty điện thoại tới, là con của trưởng phòng trong công ty bị giết.” Sắc mặt của Từ Tĩnh Ngưng rất khó coi, “ Phần đầu của đứa kia cũng bị người ta cắt chặt.”

      câu , làm trong phòng yên tĩnh.

      “Hoang đường!” Phó lão gia đập bàn, “ Phải điều tra cho kĩ! Chuyện này, thể để như vậy!”

      Mà trong lúc này, TV cũng đăng tin về chuyện này, so với mọi người tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn, bởi vì người bị hại chỉ là đứa trẻ, trong TV có đưa tin phát 4 xác chết, tuổi như nhau, kiểu chết cũng giống nhau, bọn họ đưa ra suy luận đó chính là vụ án liên hoàn.

      Tin tức này, khi mọi người nhìn thấy những đứa trẻ lạnh như băng nằm mặt đất, người nhà của chúng khóc đến thảm thiết.

      Phó Quân Hoàng nắm chặt An Nhiên trong ngực, khoé môi An Nhiên mỉm cười, dựa vào người Phó Quân Hoàng, ánh mắt là mảng nhu hoà.
      Trong phòng phong cách châu Âu.

      thanh mở cửa vang lên, tóc vàng tay cầm túi văn kiện bước vào trong phòng, tiếng giày cao gót bước nền đá cẩm thạch đen, hướng về phía người đàn ông đưa lưng về bàn làm việc, cung kính :

      “ Chủ nhân, đây là thứ ngài muốn có.”

      Người đàn ông quay về phía , mê luyến nhìn người có mái tóc dài màu bạch kim, từng bước bước về phía trước, đem túi văn kiện đặt bàn, cũng lập tức xoay người rời , mà mê luyến nhìn người đàn ông đó.

      “ Alice, tôi rồi, cần dùng ánh mắt ghê tởm đó nhìn tôi.” Tiếng tao nhã có vài phần lười nhác vang lên, nhưng giọng điệu đó cũng khiến gương mặt đó trắng bệch.

      Alice quỳ gối xuống, “Xin lỗi chủ nhân, là tôi vượt qua giới hạn.”

      “Tự chịu phạt .” Tiếng tao nhã vang lên làm thân mình Alice nhè run.

      “Dạ”. Alice hít hơi sâu, cúi đầu, khoé môi gợi lên tia cười khổ, vì để vào trong phòng này, mất biết bao công sức, mà chủ nhân từ đầu đến cuối vẫn quay đầu nhìn .

      Alice từng bước lui ra, ngay khi bước ra cửa giọng tao nhã kia lại vang lên.

      “ Alice, lại đây.”

      Người đàn ông tựa vào ghế, tay cầm túi văn kiện mà Alice đưa, túi văn kiện chứa thông tin gì, mà toàn bộ là ảnh chụp, ảnh chụp cùng là người ----- Phó An Nhiên.

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------CHƯƠNG 70.4
      Alice hơi giật mình, đáy lòng đột nhiên căng thẳng, nỗ lực cho trái tim mình đập quá nhanh, khi đến bàn làm việc ngừng lại.

      “Chủ nhân”

      Người đàn ông đưa lưng về phía , giơ túi văn kiện trong tay lên, “Mọi thứ trong đây, xem qua?” Tiếng thanh nhã vang lên hàm chứa tia thản nhiên.

      Alice lắc đầu “Chủ nhân, cái đó, tôi sao dám xem.” Xem văn kiện của chủ nhân, chết.

      tiếng cười trầm thấp vang lên, “ xem, tôi thích những nghe lời.”
      Trong lòng Alice vui vẻ.

      “ Tới đây, tôi cho xem văn kiện bên trong.” Người đàn ông đưa lưng về phía Alice vẫy tay.

      “ Chủ nhân, chuyện này…”

      có gì, tôi cho phép bước vào cấm địa.”

      Tiếng của người đàn ông này rất có mê lực, Alice đến bên cạnh người đàn ông, vẫn chưa ngẩng đầu, chủ nhân rất chán ghét người khác nhìn thấy gương mặt của , bên trong tổ chức, chưa từng có người nào nhìn thấy bộ mặt của chủ nhân.

      “Ngẩng đầu lên.” Tiếng mê hoặc lại vang lên.

      Trái tim Alice nhảy bùm bùm hai tiếng, trong lòng suy nghĩ đủ loại khả năng của bản thân với chủ nhân, nghĩ tới nó thuận lợi đến như vậy, nghĩ tới nhanh như vậy --- ---

      ngẩng đầu lên, có chút rụt rè nhìn về phía đàn ông.

      Nhưng, khi ngẩng đầu lên, nhìn thấy bản thân mình đối diện với họng súng, nháy mắt đồng tử phóng to!

      “Chủ-----”

      Đùng-----!

      Tiếng súng vang lên, mi tâm của Alice nhất thời thủng lỗ.

      Mắt Alice trừng lớn, thân người thẳng tắp ngã xuống.

      Trong tay người đàn ông cầm ảnh chụp đặt bàn, mở ngăn kéo ra lấy chiếc khăn tay bằng tơ tằm màu đen, lau lau họng súng, đối với Alice - người chết nhắm mắt :

      “ Người của tôi, nên giữ phép tắc.”

      Tầm mắt nhìn xuống ảnh chụp, ảnh đó chính là An Nhiên thân nghiêm nghị đứng giữa sân trường, con ngươi thanh lãnh như nhìn , lạnh lùng mà làm người ta mê muội.

      Buông súng trong tay ra, nhàng vuốt gương mặt làm cho mê luyến, “ Người làm cho tôi mê luyến như thế này. nên gấp gáp, , sớm hay muộn đều là của tôi.”

      Lúc Lại Tư tiến vào phòng, người đàn ông dùng bật lửa thiêu ảnh chụp, ánh mắt của hơi điên cuồng nhíu nhíu mày, từ đầu tới lúc này chưa câu nào, khuôn mặt biểu cảm đem thi thể Alice đem , để lại tên đàn ông trong phòng điên cuồng cười.

      Sáng sớm thứ hai, An Nhiên đến Ngân Dực, Tần Vũ Triết điện thoại cho .

      “Gia, cái ngài muốn, tôi chuyển phát qua cho ngài, tên người mua cùng thông tin liên lạc đều có, còn có bối cảnh gia đình, người biết mắt điện tử nhiều, từ khi ngài , rất nhiều khách mua mắt điện tử ở Tần môn.”

      An Nhiên bắt được trọng điểm, “ mua? Bọn họ là cần thiết mua?”

      , có khả năng.

      Chỉ cần là người biết mắt điện tử có lợi như thế nào, thể nào mua.

      Bọn họ mua, chỉ có nguyên nhân, bọn họ tìm được người bán khác.
      Vì sao nghĩ đến điểm này!

      “ Bàn tử, điều tra đám người đó, mua mắt điện tử ở đâu, người cung ứng là ai.”
      Tần Vũ Triết hơi giật mình, nháy mắt hiểu được lời của An Nhiên, “Tôi lâpj tức .”

      Tần Vũ Triết nhìn tới cái chuyển phát đó, người đó tự nhiên lên danh sách.

      “Phó An Nhiên, quả nhiên lợi hại.” tiếng có phần lưu manh vang lên.

      An Nhiên đứng ở cửa cầu thang điện thoại, ở nơi này người qua lại rất ít, nhưng nghĩ tới, có người khác sớm ngồi ở cầu thang, khoé miệng cười xấu xa nhìn An Nhiên.

      Tầm mắt An Nhiên nhìn người thiếu niên kia, ánh mắt lạnh như băng nhường như muốn đuổi , “Đừng dùng ánh mắt này nhìn tôi, doạ người. Chúng ta từng gặp nhau, còn cứu Tôn Hiểu Lâm, …. Nhưng mà biết Tôn Hiểu Lam có phải là tên hay .” Câu cuối cùng có thanh nhưng An Nhiên đều nghe được.

      Người này là Vương Thế Kiệt, người lúc trước cứu Lam Nhược Khê.

      Sau khi cậu trở lại Ngân Dực, có tiếp xúc với An Nhiên.

      Nhưng sau này, cậu sử dụng nhiều phương pháp để tìm Tôn Hiểu Lâm, nhưng lại giống như biến mất thế giới này, cậu đường đường là Vương đại thiếu gia, vậy mà tìm ra được .

      Tập đoàn Tôn Thị giao cho người khác quản lí, Chu Tân Quốc cùng Tô Mặc Như bị giết, mọi người đều biết, nhưng vụ án này được giải quyết như thế nào ai biết.

      Vương Thế Kiệt cảm thấy việc của họ Tôn cùng An Nhiên có liên quan rất sâu, Tôn Hiểu Lâm gọi An Nhiên là quân chủ, nữ sinh được tôn là quân chủ, hiển nhiên biết (An Nhiên) cường đại như thế nào. Mà trong thời gian này, Phó An Nhiên đánh bại bọn Đai Hàn, cậu nhìn cũng biết, An Nhiên có bao nhiêu lợi hại.

      Tôn Hiểu Lâm có thể bắn nhau ở ngoài đường, An Nhiên là người họ Phó nhưng lại ở trong hắc đạo, chuyện này, quá bất thường.

      “Tôi Phó An Nhiên, có phải nhớ tôi là ai?” Vương Thế Kiệt thở dài, cậu thấy bản thân của cậu tệ, có chút đẹp trai, rất sáng sủa, thế nào mà An Nhiên nhìn thấy cậu như nhìn thấy người khác có khác gì nhau đâu?

      “Chuyện gì?” An Nhiên nhớ được cậu.

      Kỳ thực từ lúc cậu rời bệnh viện, tư liệu của cậu ta cũng đến được tay An Nhiên, mấy ngày nay thấy cậu ta cũng yên ổn, trêu chọc ai, lại làm người khác để ý cậu ta.

      Nhưng lại nghĩ tới, cậu ta thế nhưng lại tìm tới cửa.

      “A kì thực cũng có chuyện gì.” Vương Thế Kiệt cũng tò mò, rngf là tiểu thư họ Phó, vì sao lại nguỵ trang là phải, thậm chí thời gian trước bị người ta là vũ nữ thoát y, cũng giải thích, tâm tư của người họ Phó, quả nhiên người thường thể nào đoán được.

      An Nhiên lạnh lùng nhìn Vương Thế Kiệt, lập tức xoay người muốn .

      Nhưng lúc này, Vương Thế Kiệt lên tiếng, “Kia, kì thực, cũng phải có việc gì. Tôi muốn hỏi chút, Tôn Hiểu Lâm, ổn rồi chứ.” Cậu cũng nhớ được, lúc đó ( Tôn Hiểu Lâm = Lam Nhược Khê) chảy biết bao nhiêu máu.

      Tuy rằng trước khi cậu rời , Tôn Hiểu Lâm tỉnh lại, nhưng có nghĩa là có di chứng gì khác.

      An Nhiên hơi giật mình, nếu nhớ lầm, Vương Thế Kiệt này cùng Lam Nhược Khê, hai người họ là bèo nước gặp nhau.

      Thấy An Nhiên hơi mất hồn, Vương Thế Kiệt đứng dậy, khoát tay “Cái kia, có lời khó cần. Tôi biết, các người chung nhóm, như vây..”

      ấy tại có việc gì, rất khoẻ mạnh.”

      “ Hả..”, Cứ tưởng bản thân muốn thêm gì đó Vương Thế Kiệt bỗng nhiên sửng sốt, cậu nghĩ tới, Phó An Nhiên lại mở miệng chuyện trả lời.

      “ Cảm ơn cậu quan tâm.” An Nhiên cám lời này là xuất phát từ đáy lòng, nhìn Vương Thế Kiệt, ánh mắt hạ xuống, hơi khom người, “Còn có, cảm ơn cậu cứu ấy.” biết, nếu có cậu ta, cố gắng, Lam Nhược Khê tại còn tồn tại.

      “Cái kia… A, a có gì, có gì.. Tôi đây cũng rất hưng phấn, tuy có chút ngoài ý muốn, nhưng là… A, tôi biết bản thân gì, nhưng mà, mẹ nó, tôi thể tưởng tượng được An Nhiên người nhà họ Phó cảm ơn, tâm của tôi có biện pháp kích động.” Vương Thế Kiệt ôm ngực của bản thân, hai bên tai đỏ lên.

      Mẹ nó! An Nhiên cảm ơn với cậu!

      Mẹ nó! Quân chủ trong truyền thuyết lại cảm ơn cậu!

      được rồi, trái tim đập nhanh rồi.

      An Nhiên đạm mạc cười.

      đúng là đứa .

      “ Nhưng mà, tôi có thể hỏi chút, muốn gia nhập tổ chức của cần có điều kiện gì ?”. Khi khiếp sợ qua , Vương Thế Kiệt có chút ngượng ngùng nhìn An Nhiên. Chuyện này cậu muốn hỏi từ lâu, từ sau lần bắn nhau đó, cậu thể nào quên được, tuy rằng tìm được con đường sống từ chỗ chết, nhưng theo cậu, đàn ông nên như vậy mà sống!

      An Nhiên nhíu mày, gia nhập tổ chức của cần điều kiện gì?

      Đúng lúc này, có trận bước chân truyền đến, bước chân hỗn độn, cùng tiếng thở dốc, trong thanh đó tràn đầy hoảng sợ, tựa như còn có người nữa.
      An Nhiên bước nhanh về phía trước, vừa mới chạy lại chỗ góc, phịch tiếng, thân người chạy đến, đụng vào !

      An Nhiên nhìn người đụng mình, nhất thời kinh ngạc.

      khoảng 15 16 tuổi, miệng còn bị băng dính băng lại, hai tay bị trói ra phía sau, vài đổ máu, ánh mắt tràn đầy hoảng sợ.

      “Mẹ nó, ban ngày cũng SM?” Vương Thế Kiệt thấy bả vai của nữ sinh đó bị thương.

      Sắc mặt An Nhiên lạnh lùng, nhanh nhẹn gỡ miếng băng dính xuống, khi vừa kéo xuống, thanh sợ hãi vang lên:

      “Chạy, chạy mau! Chạy mau a! giết chúng ta ! tới đây ! "

      đó muốn đứng lên, nhưng chân của hoàn toàn mềm nhũn, đứng được, nước mắt đột nhiên rơi xuống, thanh rống ở đằng sau, thể nào phát ra tiếng, chỉ có thể nhìn An Nhiên, ngừng rơi lệ.

      Cộp, cộp, cộp….

      Tiếng giày bước hành lang vang lên ngày càng gần.

      Nữ sinh nằm trong lòng An Nhiên bắt đầu run lên, bước chân ngày càng gần, thân mình nữ sinh ngày càng run lợi hại, hướng đến An Nhiên, tiếng khô ráp vang lên :

      " Chạy.. chạy.. đến, đến… "

      Xung quanh bỗng chốc yên tĩnh.

      Vương Thế Kiệt đối với bầu khí này có chút khiếp sợ, cậu tử chủ được ra phía sau An Nhiên, cậu vẫn tín nhiệm An Nhiên nhiều hơn.

      Con ngươi An Nhiên lạnh xuống, ánh mắt của nhìn cuối hành lang.

      Ở nơi đó có người đưa lưng về phía ánh sáng, mà trong tay người nọ có cầm thanh kiếm, lưỡi kiếm đưa lên, còn có máu xuống….

      HẾT CHƯƠNG 70.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 71: HỌC THUẬT! TRAO ĐỔI

      Tí tách, tí tách….

      Máu giọt mặt đất phát ra thanh giống như máu người nữ sinh kia, Vương Thế Kiệt phát , mỗi giọt máu từ kiếm rơi xuống, thân thể của nữ sinh đó run rẫy kịch liệt.

      Người nọ đến gần, ánh mắt của An Nhiên xẹt qua tia băng hàn.

      Người này, phải là người Hoa Hạ.

      thân là bộ quần áo màu đen, giống như trang phục của Ninja ở Nhật Bản, mà kiếm kia….

      “ Mẹ nó, cái này chính là Ninja Nhật Bản?” Vương Thế Kiệt nhìn thấy được người nọ, khỏi hô ra tiếng.

      An Nhiên đưa này cho Vương Thế Kiệt, “ Mang ấy .”. Người này có thể đối phó được.

      Vương Thế Kiệt sủng sốt, cậu nhìn An Nhiên, tầm mắt An Nhiên dừng người “ Ninja Nhật Bản”, hít hơi sâu, “ Được rồi, chờ tôi tìm người đến cứu .”

      Vương Thế Kiệt biết, bản thân mặc dù ở đây nhưng giúp được An Nhiên việc gì, tại việc cậu có thể làm đó chính là dựa theo lời An Nhiên mà làm.

      “Ninja Nhật Bản” nhìn Vương Thế Kiệt ôm thiếu nữ kia muốn chạy , sắc mặt lạnh xuống, giơ kiếm hướng tới sau lưng Vương Thế Kiệt mà chém xuống!

      Sắc mặt An Nhiên lạnh lùng, lách người, thân thủ linh hoạt, ánh mắt của “Ninja Nhật Bản” hơi kinh ngạc, tay An Nhiên nắm ở sống kiếm, sắc mặt lạnh băng.

      “ Người của Nhật Bản!” Tiếng có chút tình cảm, lạnh lùng vang lên.

      Con ngươi người nọ xẹt qua tia giật mình, lập tức xẹt qua tia sát ý, biết thân phận của bọn họ, đều phải chết!

      “ Chết!” Tiếng vang lên, phi tiêu hướng tới An Nhiên mà ném---!

      Đáy lòng An Nhiên xẹt qua tia cười nhạo, ở trước mặt mà ném phi tiêu?

      Muốn chết!

      Lấy kiếm ngăn phi tiêu lại, An Nhiên hướng tới chỗ người Nhật chạy , vung kiếm chém xuống!

      An Nhiên cầm kiếm chém xuống, nhanh, gọn, chính xác, làm người nọ phản ứng kịp, dù tránh được tức thời nhưng cánh tay người nọ vẫn bị An Nhiên làm bị thương.

      Người Nhật này nghĩ tới An Nhiên như thế lại có thể ra tay ngoan độc như vậy, ánh mắt của xẹt qua tia băng lãnh. “ Người Hoa Hạ vô sĩ, tôi cho biết thế nào là đại khai sát giới!” Tiếng trung bập bệ ra.

      “Muốn chết!” Sắc mặt An Nhiên phát lạnh, hướng tới người nọ mà đánh.

      Thân thủ người này cũng tồi, thậm chí nếu so với An Nhiên có phần cao hơn, mặc dù vậy, cũng để chạy được!

      Mà bên này, Vương Thế Kiệt ôm thiếu nữ kia chạy , chạy qua các dãy phòng học, nhất thời làm mọi người chú ý.

      Giờ phút này, người bên trong vườn trường thiếu.

      tại, Vương Thế Kiệt thể tin tưởng ai, thân phân của An Nhiên thể , nghĩ nghĩ, cậu đem người nữ sinh trong lòng đưa cho nam sinh gần nhất .

      “Mau đưa ấy tới phòng y tế, tôi còn có việc.” xong, xoay người muốn chạy tới trong phòng học.

      Nhưng cậu còn chưa chạy , bị người khác nắm lại.

      “Mẹ nó, mạng người quan trọng, cậu…” câu kế chưa kịp , Vương Thế Kiệt sửng sốt, “Hội trưởng?” Hội trưởng hội học sinh của Ngân Dực, làm sao xuất ở đây?

      Mà khi cậu nhìn thấy nữ sinh được bế bởi Sở An Tu, Vương Thế Kiệt mãnh liệt ôm đầu, cậu thế nào mà lại đưa cho người đó?

      Sở An Tu đêm người thiếu nữ trong ngực cho cán của hội học sinh, bảo đưa hến phòng y tế, rồi mới hỏi: “Sao lại thế này?”

      Vương Thế Kiệt nhíu mày, cậu cũng biết, Sở An Tu này có thể tin được .

      tại có thời gian để chuyện gì xảy ra, mạng người quan trọng, tôi phải cứu người.”

      xong, Vương Thế Kiệt bỏ tay Sở An Tu ra, muốn chạy , nhưng cậu chạy được vài bước, bỗng nhiên dừng lại, nhìn Sở An Tu nhíu mày, lấy di động ra, cậu( Vương Thế Kiệt) bấm dãy số, chút do dự là gọi.

      Người bên kia rất nhanh bắt điện thoại, nhưng chưa kịp lên tiếng, Vương Thế Kiệt : “ Chủ tử của hiên gặp nguy hiểm, tốt nhất chuẩn bị thuộc hạ, địa điểm Ngân Dực.” xong, Vương Thế Kiệt tắt điện thoại hướng tới phía sau dãy phòng học mà chạy !

      Người ở bên luôn luôn lắng nghe, Sở An Tu sắc mặt cũng biến đổi, nhưng chưa chạy theo Vương Thế Kiệt, di động vang lên.

      Là Lam Nhược Khê.

      “Quân chủ xảy ra chuyện, tại Ngân Dực! .. "

      " Tôi biết. " Người nọ, quả nhiên là quân chủ, làm cho nhìn chằm chằm Vương Thế Kiệt, " Tôi gọi cho ám bộ, yên tâm. "

      Sở An Tu dám lưu lại, cấp tốc gọi cho Độc Uyên Ảnh, đơn giản tình huống, sau đó chạy tới phía sau dãy phòng học.

      Mọi người xung quanh nhìn đến nỗi khó hiểu, có người muốn chạy theo, đột nhiên có đám người màu đồng phục màu đen ngăn lại, trong nháy mắt mọi người bị cản lại, đồng thời thầm hô lên :

      Ám bộ của Ngân Dực.

      Những người này, bọn họ đụng vào được.

      Vương Thế Kiệt khi chạy đến đó, dã còn người, đó chỉ còn chuỗi ấn kí.

      lầu cũng có bóng dáng của An Nhiên, Vương Thế Kiệt nóng nảy, ấy phải xảy ra chuyện gì rồi ư ?

      Vương Thế Kiệt dám nghĩ nhiều, hướng về lầu tiếp tục chạy.

      có !

      có gì hết !

      Lúc này, học sinh ở sân trường ngạc nhiên khi thấy đỉnh đầu là trực thăng, mà người lái trực thăng lái trực thăng đầu bọn họ, tiếng máy gầm rú làm mọi người khỏi hoảng sợ.

      Phi cơ bay ngang đỉnh đầu bọn họ, sau khi đến sân thượng của phòng học, máy bay liền ném cái gì đó xuống, máy bay bay thấp, mọi người nhìn , đó là thang dây.

      Lúc này, tầng thượng của toà nhà, An Nhiên lạnh lùng nhìn đùi cùng vai đều chảy máu của người đàn ông đó, nắm trong tay là lưỡi kiếm lạnh băng.
      " , mục đích của các người là gì "

      Người đàn ông đó từng bước lui ra phía sau, khi nghe tiếng cánh quạt của máy bay, người đàn ông thở ra, này, khó đối phó .

      " ? " An Nhiên nắm kiếm trong tay, “ có gì, chúng ta còn nhiều thời gian. "

      Người đàn ông lui đến lan can, mà học sinh dưới lầu nhìn lên, như là ta muốn nhảy lầu tự tử !

      " , còn thời gian. " Người đàn ông kia cười, khi mọi người kinh hô, từ tầng cao nhất mà nhảy xuống.

      Nhiều nữ sinh nhát gan cũng nhìn, sợ hãi hét ra tiếng, nhưng nữ sinh còn hét chói tai thanh cánh quạt ngày càng lớn, cuối cùng sát đỉnh đầu bọn họ, máy bay bay thẳng qua, mà khi bọn họ giương mắt nhìn, người kia vốn nên ngã xuống đất, lúc này nắm thang dây.

      Đó là loại người nào !

      An Nhiên lạnh lùng nhìn người bị mang , gọi điện thoại, " Tra, gần đây ai sở hữu máy bay trực thăng tư nhân. " Ánh mắt của An Nhiên lạnh lùng, đem điện thoại cúp .

      Nhật Bản ! Ánh mắt An Nhiên lạnh lùng đến đáng sợ.

      Phanh----

      Của ở sân thượng bị phá, Vương Thế Kiệt thở hổn hển đứng ở đó, nhìn thấy An Nhiên mình đứng ở đó, nhất thời cậu thở ra.

      Cậu đến chỗ An Nhiên, tỉ mỉ nhìn , rồi “ Tôi mới vừa , tôi chỉ là đem đó đem xuống, và người đó sao lại đánh nhau tới nơi này.”

      An Nhiên để ý đến Vương Thế Kiệt, tầm mắt nhìn kiếm tay, kiếm có bất kì kí hiệu nào riêng, tạm thời, biết cây kiếm này được làm ra ở đâu.

      Vương Thế Kiệt có chút run rẩy nhìn An Nhiên cầm thanh kiếm có máu trong tay, tuy rằng An Nhiên phải là người bình thường nhưng tốt xấu gì, ấy cũng là , nhưng mà sao mà hung hãn đến thế.

      Vương Thế Kiệt muốn qua, nhưng An Nhiên cầm cây kiếm rời .

      “Này…Uy uy uy, dù gì tôi, cũng vì an toàn của mà chạy đến, tôi có công lao cũng có khổ lao? Tôi ..” Vương Thế Kiệt câu tiếp theo cũng được bởi bì An Nhiên dừng lại.

      Phó An Nhiên xoay người, ánh mắt lạnh như băng vẫn chưa tiêu tan, ánh mắt như vậy, Vương Thế Kiệt chịu nổi.

      “Tốt, Cái gì tôi cũng chưa , cái gì cũng làm, tôi theo, chính là chỉ theo, phải tốt lắm sao?” Vương Thế Kiệt lời này, cậu liền ngừng mắng bản thân mình.

      Cậu đường đường là Vượng đại thiếu gia, thế nào là lại sở hãi người nữ sinh so ra còn tuổi hơn mình?

      Vương Thế Kiệt chậm bước đuổi theo An Nhiên, có màn làm cho cậu sợ hãi.

      Sở An Tu đứng trước mặt của Phó An Nhiên!

      Hội trưởng hội học sinh Ngân Dực Sở An Tu!

      Vương Thế Kiệt chút suy nghĩ, bước lên phía trước, ngăn cản Sở An Tu, lưu manh nhìn Sở An Tu, “Tôi này, cậu nhìn bạn học họ Phó như vậy, là có ý gì?”

      Cậu sao dám khi dễ ta, nhìn như vây, cậu cùng Sở đại thiếu gia sao dám chống lại.

      Có lẽ do cậu quá mức khẩn trương, hoặc là có nguyên nhân gì khác, cậu cũng chú ý tới ánh mắt của Sở An Tu xẹt qua tia sát ý, cậu cảm thấy bản thân lạnh rất nhiều.

      An Nhiên đứng sau lưng Vương Thế Kiệt nhiu mày.

      Đứa này đúng là có ý tứ.

      Cặp mắt thanh nhã của Sở An Tu mang theo tia hiểu, “Tôi nghĩ, Vương Thế Kiệt cậu có chỗ hiễu lầm.”

      Vương Thế Kiệt muốn phản bác, nhưng phái sau lưng cậu lên tiếng, làm cho tóc gáy của cậu cũng dựng lên.

      “Tránh ra”

      Vương Thế Kiệt tự giác tránh ra, mặc dù trong lòng có nghi hoặc.

      Khi cậu nhìn thấy An Nhiên giao kiếm trong tay đưa cho Sở An Tu, ánh mắt cậu nhất thời trừng lớn.

      “Tra lai lịch của nó.”

      Trong lòng Vương Thế Kiệt rơi lệ, mẹ nó, là doạ người ! Sở An Tu này cũng là người của Phó An Nhiên !

      Đáy lòng Sở An Tu có chút nghi ngờ, nhưng tại thể hỏi, chỉ có thể im lặng.

      " Dạ. " Sở An Tu nhíu mày nhìn Vương Thế Kiệt, " Người này.. " Xử lí thế nào ? Nhìn dáng vẻ của cậu ta nhất định là biết thân phận của quân chủ.

      An Nhiên đem ánh mắt nhìn Vương Thế Kiệt, con ngươi thanh lãnh nhìn Vương Thế Kiệt, cậu cảm thấy bản thân giờ rất sợ.

      " Muốn gia nhập ? "

      Người mơ hồ Vương Thế Kiệt nghe câu đó, kinh hãi, " ..A ? Cái gì ? "

      Gương mặt ôn nhu của Sở An Tu xẹt qua tia kinh ngạc, bối cảnh của Vương Thế Kiệt kia phải bình thường.

      " Cậu phải muốn gia nhập tổ chức của tôi sao ? tại tôi hỏi cậu, có muốn gia nhập hay ? Điều kiện đầu tiên, sau khi gia nhập, mà tâm có ý khác, hậu quả, cậu cũng biết. "

      " Gia nhập gia nhập ! Yên tâm, nhân phẩm của tôi rất tốt.” Vương Thế Kiệt hưng phấn .

      “Tốt, cậu về sau theo Sở An Tu, cậu ta cho cậu biết tình huống.” tại Vương Thế Kiệt có thể gia nhập Vô Xá hay , đầu tiên, cậu ta đủ tư cách, thân thủ của cậu ta tốt.

      Mặc dù, Độc Uyên Ảnh cùng Sở An Tu phải là người của Vô Xá, bọn họ chỉ là học sinh của Ngân Dực, nhưng có cái khác biệt, bọn họ vì An Nhiên mà làm việc.

      “Quân chủ!” thanh vội vàng vang lên, lập tức, Vương Thế Kiệt phát hoảng.
      Này, im lặng lại đột nhiên ở đâu ra nhiều người như vậy.

      thân đồng phục màu đen Độc Uyên Ảnh trầm mặt tới, khi cậu ta nhìn Vương Thế Kiệt, còn chưa mọi chuyện 4 thiếu niên cùng đồng phục màu đen ở phía sau bước lên khống chế Vương Thế Kiệt, khi Vương Thế Kiệt còn chưa phản ứng cậu bị áp ngã xuống đất.

      Mọi chuyện đều phát triển quá nhanh, nhanh đến nỗi Vương Thế Kiệt chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

      “Quân chủ, ở đây xảy ra chuyện gì?” Nhìn thấy vết máu người An Nhiên, sắc mặt Độc Uyên Ảnh rất lạnh, khi cậu tới, liền xảy ra tình huống này.

      Ở Ngân Dực xảy ra loại chuyện như thế này, cậu biết: chuyện này đối mới thủ lĩnh ám bộ mà , chính là loại vũ nhục mà nhiều hơn chính là áy náy.

      An Nhiên khoát tay, “ Thả cậu ta ra”. An Nhiên là Vương Thế Kiệt cong giãy dụa mặt đất.

      Hai người đè Vương Thế Kiệt đứng dậy, Vương Thế Kiệt đứng dậy, liền muốn mắng to, lại nhìn thấy ánh mắt lạnh băng của An Nhiên.

      Quên , người ở bên Phó An Nhiên quả nhiên thể nào chọc được.

      phải chứ, người trước mắt cậu là Độc Uyên Ảnh? Nhóm người này là Ám bộ của Ngân Dực trong truyền thuyết? Mẹ nó, có phải thể lực của toàn bộ Ngân Dực này là của Phó An Nhiên? Hôm nay cậu biết được nhiều chuyện kinh thiên động địa a, có nhiều chuyện cậu cần có thời gian để tiêu hoá.

      “Sao lại thế này? Chúng ta có nên hỏi người Nhật Bản đến đây chút.” Nháy mắt ánh mắt trở nên lạnh lùng.

      nữ sinh kia như thế nào?” An Nhiên hướng cầu thang xuống, hỏi.

      ta tại còn choáng, đại khái chính là có người muốn giết ta, người nọ giết đó, nhưng biết nguyên nhân như thế nào, ta đó chính là lần đầu tiên ta gặp tên đó, nghĩ tới dẫn đến việc như vậy. Tựa hồ, người đó muốn chặc đầu ta.”

      An Nhiên dừng bước chút.

      “Đầu?”

      “Dạ”

      ấy bao nhiêu tuổi?”

      “ 17”

      Trong đầu An Nhiên đột nhiên nhớ cái tin tức trong tivi.

      17 tuổi sao? Xem ra, cái này gọi là vụ án liên hoàn a.

      “Mang theo người, tìm đến người chỗ của người Nhật! Lúc này, chúng ta lần này đến đó là tìm hiểu thêm về học sinh trao đổi, trao đổi về võ thuật – nhu đạo của Nhật Bản! Nhớ, bọn người Nhật đều phải đến! Thiếu người cũng được!”

      Ánh mắt An Nhiên lạnh lùng làm cho Sở An Tu tự chủ được run lên.

      Người ở đây tựa hồ hiểu, “Nếu, bọn họ từ chối làm sao?”

      “Yên tâm, nếu bọn họ là người , vậy, bọn họ nhất định đến.” Hơn nữa người cũng thiếu.

      Sở An Tu làm nhiệm vụ, chính lúc , cũng mang theo Vương Thế Kiệt cùng .

      “Quân chủ, muốn tôi làm gì?” Sắc mặt Độc Uyên Ảnh nghiêm túc nhìn An Nhiên, 4 tên phía sau ngạc nhiên nhìn An Nhiên, đối với bọn họ mà , An Nhiên chính là vị thần.

      Bốn người này là tâm phúc của Độc Uyên Ảnh, khi xác định bọn họ đáng tin mới đưa bọn họ đến gặp An Nhiên.

      Mà lúc này, bốn người họ nhìn thấy lão đại chân chính của Ám bộ là Phó An Nhiên, biểu cảm nhất thời phấn khích.

      Phó An Nhiên, người nổi tiếng nhất Ngân Dực! phải , trong nhà nghèo đến chịu nỗi, phải quán bar khiêu vũ để đóng học phí hay sao? phải , được người giàu bao dưỡng hay sao? Sao lại trở thành lão đại của bọn họ rồi?

      Trong lòng khiếp sợ, nhưng đại BOSS ở trước mặt, bọn họ cũng thể đem kinh ngạc này ra ngoài mặt mà phải nuốt vào bụng.

      “Nhanh chóng tìm những nữ sinh có độ tuổi từ 14 – 18, khi có bất kì tình huống nào phải báo cáo ngay. Còn có, để ý tới nhóm người của quốc.”

      “Dạ”

      “Các người trước , tôi có chuyện muốn xử lí.” An Nhiên đứng ở cửa cầu thang, có bước lên phía trước.

      Độc Uyên Ảnh có nghi ngờ gì, trực tiếp mang người , tại còn nhiều chuyện phải làm.

      Khi Độc Uyên Ảnh mang người rồi, An Nhiên dựa người vào tường, tiếng vang lên giữa gian yên tĩnh, “Đến bây giờ rồi còn ra?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :