1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ - Tĩnh Mặc Thành Kiển (91) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 63: An Nhiên mất tích!

      Phó An Nhiên thấy !

      Khi Phó Quân Hoàng nhận được tin tức này, An Nhiên biến mất sáu giờ.

      Trong khoảng thời gian này, quân khu đều trong trạng thái chờ chiến đấu, được, thời gian kết thúc buổi diễn luyện còn khoảng mấy giờ.

      mình xoay quanh, lúc bộ đội U Linh nhận được tin tức này, cũng sửng sốt.

      Bọn họ tưởng tượng được, tiểu quái vật kia xảy ra chuyện gì,người mạnh mẽ như vậy, có khả năng dễ dàng biến mất .

      Lúc này diễn tập mục đích chủ yếu là khảo sát tố chất và năng lực của tân binh mới, để bọn họ gia nhập tinh trong tinh , nhưng vì số tinh binh sợ hãi, cấp cũng lên tiếng, làm bọn họ phải thu liễm lại, cần làm quá mức.

      Đơn giản mà , bọn họ đến đây luyện tập.

      Trong U Linh có ai biết tiểi quái vật kia đối với lão đại nhà mình mà có ý nghĩa gì, tuy rằng đối với bọn họ mà , chỉ sáu giờ có tin tức mà thôi, nhưng người nhà họ Phó lại khác, nhà bọn họ có người nào có nhân viên thầm bảo vệ? Đúng là như thế, biến mất sáu giờ rồi, tình huống khá nghiêm trọng.

      "Lão đại, trước , đám cải trắng kia để chúng tôi giải quyết là được rồi." Ngốc Ưng sờ sờ đầu bóng loáng của mình, với Phó Quân Hoàng ở bên cạnh ngừng phóng ra hàn khí .

      Nếu lão đại liên tục phóng khí lạnh ở bên cạnh, bọn họ bị đông chết được ?

      "Lão đại . Chúng tôi đánh yểm trợ cho ." Báo Đốm luôn thích tranh luận cùng ngốc ưng, lần này vậy mà cực kì phối hợp với Ngốc Ưng.

      Phó Quân Hoàng mày nhíu lại, đôi mắt đen làm người ta nhìn hiểu, lúc mọi người ở đây đều căng thẳng, Phó Quân Hoàng đứng dậy, tay cầm súng, rồi.

      "Lão đại muốn chỗ nào?" Nét mặt Ngốc Ưng vào lúc này nhìn cực kì ngốc.

      tại Báo Đốm còn có ý nghĩ muốn đem cái đầu hói kia ra ngoài chém, thể suy nghĩ chút, rốt cuộc làm sao mà có thể vào được U Linh.

      Nửa giờ sau, trong radio vang lên chỉ lệnh kết thúc diễn tập.

      Ngốc Ưng sửng sốt, lập tức giơ chân, "Mẹ kiếp! Người của lão đại cũng dám mang !"

      Đúng rồi, Phó Quân Hoàng mình cầm súng , rất nhanh tìm được căn cứ đội Lam quân, sau đó lý do đánh bay căn cứ, sau đó trong đám nhân viên giả chết, tìm được tư lệnh Lam quân, dưới tình huống khó coi của tư lệnh lam quân, trực tiếp tuyên bố tử vong.

      Diễn tập kết thúc, trong phòng chỉ huy tư lệnh đội Lam quân tức đến giơ chân! Diễn tập vừa mới bắt đầu chưa đến ngày, liền bị người ta đạp đổ, này bảo bọn họ về sau làm sao gặp người!

      Tư lệnh đội Hồng Quân Hồng Vũ Tranh mặc dù ở bên cười làm lành, nhưng sâu trong đáy mắt đầy khoái trí, đừng tưởng rằng có người thấy.

      "Ông bạn già, ông cũng đừng nổi giận, hôm nay gặp đám tiểu tử tâm tình tốt, nếu về sau, chúng ta đợi tâm tình bọn họ tốt lên, lại đến luyện luyện?" Vu Tranh ha ha cười .

      Tư lệnh đội Lam quân tức giận giơ chân, tâm tình tốt diệt tân binh của bọn họ? Tâm tình tốt cho họ thời gian? Về sau bọn họ muốn đến luyện tập còn phải lựa chọn lúc tâm tình họ tốt? Bọn họ tâm tình tốt, có thể sống lâu chút?

      "Lão tránh sang bên cho tôi , tôi muốn gặp đám binh kia!" Rất biết tốt xấu !

      "Ông cậu nhóc kia, trong nhà cậu nhóc kia xảy ra chút chuyện, tôi để nó rồi." Tuy mặt Vũ Tranh cười meo meo, trong lòng biết mắng Phó Quân Hoàng thàmh cái gì.

      Khi ông biết được đội Lam quân bị diệt, chỉ biết việc này dễ làm.

      Nhưng càng nguy là, Phó Quân Hoàng mặt biểu cảm, lúc vọt tới trước mặt ông, sau khi trực tiếp ném ra hai chữ xin phép, cũng chờ ông phê chuẩn hay , cởi võ trang của bản thân, lắc mình liền trốn chạy .

      Càng làm cho ônh tức giận là, đám nhóc xấu xa kia còn ngay lúc ông còn chưa kịp phản ứng laim, liền chặn tầm mắt của ônb, đám cợt nhả hướng ông cầu tình.

      Tính khí ông đúng là tốt quá, để đám nhóc kia kji dễ quen rồi!! Bây giờ còn cười làm lành với ông bạn già thổi râu trừng mắt trước mắt này, mẹ nó đây là chuyện gì a!

      Ngày thứ hai Phó An Nhiên biến mất, toàn bộ người nhà họ Phó đều ngồi yên.

      Từ Tĩnh Ngưng càng hoảng ở nhà qua lại, người nhà họ Từ có thể vận dụng, toàn bộ bà đều dùng.

      Từ Tĩnh Ngưng đối với người nhà mà , tuy rằng là người phụ nữ mềm lòng thích khóc, nhưng ở trong mắt người ngoài, bà cũng là mổ nữ cường tiêu chuẩn, người phụ nữ có
      [​IMG]

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 64; An Nhiên chết, Tần Lam phục sinh.

      Thời gian quay lại ba mươi sáu giờ trước.

      Trong con phố , An Nhiên đùa giỡn mấy thanh niên toàn bộ nằm đất, Trương Hào ôm hạ thân thống khổ nhìn An Nhiên.

      An Nhiên lắc lắc tay, ngừng về phía Trương Hào lui sâu vào ngõ , "Thế nào? nghĩ can tôi?"

      Trương Hào gắt gao ôm gốc dễ của bản thân, có chút sợ sệt nhìn thoáng qua mấy người nằm mặt đất, mồ hôi lạnh ứa ra, chân cẳng như nhũn ra.

      làm sao còn có tâm tình suy nghĩ chuyện kia? Tiểu huynh đệ của tại đau muôna chết, muốn chạy còn kịp đâu, còn muốn ta?

      "Phó An Nhiên, tôi cảnh cáo , .... Nếu dám đụng đến tôi, tôi tôi lập tức cho cả nhà tong!" Trừ bỏ uy hiếp,
      [​IMG]

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      An Nhiên đoán đúng rồi, đám người Trương Hào toàn bộ bị người của Diêm Tử Diệp xử lý, im hơi lặng tiếng, thậm chí nhìn ra chút dấu vết đánh nhau, nơi đó ngay cả chút vết máu cũng có.

      Đầu tiên An Nhiên bị đưa về nhà cũ nhà họ Tần, An Nhiên mới từ xe bước xuống, liền nhìn thấy Kiều Tử Du đứng trước cửa, sau khi ta nhìn thấy An Nhiên, trong đôi mắt xoẹt qua tia kinh ngạc, lập tức kinh ngạc bị thay thế bởi hận ý.

      "Môn chủ! Vì sao ngài..."

      Ánh mắt Diêm Tử Diệp nhìn Kiều Tử Du chút, tiếng vô tình mà lại lạnh như băng, "Chuyện của tôi, ít quản!"

      Kiều Tử Du cắn chặt môi dưới, chỉ là khi nhìn đến An Nhiedn, ánh mắt càng thêm tàn nhẫn.

      ý tưởng ngừng xoay quanh trong đầu An Nhiên, Kiều Tử Du này thích Diêm Tử Diệp ràng như vậy, sao đời trước nhìn ra đây?

      Đời trước về phương diện tình cảm lại kém như vậy?

      "Gia, chúng ta bên này." Diêm Tử Diệp xoay người lại, mặt ôn nhu với Phó An Nhiên.

      Kiều Tử Du bỗng chốc liền điên rồi, "Môn chủ! Gia từ lúc mười năm trước chết ! ấy bị mổ mạnh chết rồi!! tại ngay cả hài cốt cũng tìm được! Rốt cuộc ngài muốn lừa mình dối người tới khi nào! Đây là Phó An Nhiên! Người nhà họ Phó!"

      Ba --

      cái tát chút khách khí tát vào má Kiều Tử Du, ánh mắt Diêm Tử Diệp rất lạnh, "Tôi rồi, còn lặp lại câu kia, phải trả giá lớn!"

      Kiều Tử Du bị tát mặt nghiêng qua bên, đồng tử của ta trong nháy mắt mở lớn, rồi sau đó co rút nhanh, đáy mắt tràn đầy thể tin.

      " Diêm..." Giọng thô giáp của Kiều Tử Du tràn đầy hiểu, " vậy mà vì người nhà họ Phó mà đánh em! Từ em cùng lớn lên! Em vì làm bao nhiêu chuyện, vì sao vì người lai lịch tõ mà đánh em?"

      "Gia, thực xin lỗi, cáo lông đỏ gần đây có chút luống cuống ." Diêm Tử Diệp vẫn chưa nhìn Kiều Tử Du, mà là mặt nhìn An Nhiên xin lỗi, "Là tôi quản lý tốt Tần môn, quản lý tốt người Tần môn."

      An Nhiên vui vẻ, nhìn xem tại đây là tình huống gì?

      "Diêm Tử Diệp, Gia nhà ngài chết ." An Nhiên chút lưu tình cứa dao lên người , "Nghe , còn là bị ngài tự tay giết?"

      Diêm Tử Diệp bình tĩnh nhìn An Nhiên, "Gia, cần đùa, ngài tại đứng ở bên người tôi, ngài chết, ngài còn sống, tôi biết, ngay từ đầu tôi biết."

      Biết cái P!

      Đáy lòng An Nhiên đầy châm chọc, sắc mặt lại có chút thay đổi.

      Ánh mắt Kiều Tử Du nhìn Diêm Tử Diệp hoàn toàn giống như nhìn người điên, Diêm của ta điêm rồi.

      Vì sao trong lòng Diêm vinhc viễn chỉ có mình Gia? Vì sao Gia rồi, còn có thể xuất Phó An Nhiên? Vì sao ta thiết kế nhiều việc như vậy, mà ngay cả Phó An Nhiên cũng chưa chết.

      Sớm biết như thế, lúc đó ta nên tự mình xuống tay! Ngay lúc từ bên cạnh Diêm tra được này, ta nên xuống tay, giết !

      "Gia, chúng ta về nhà." xong, Diêm Tử Diệp liền muốn nắm tay An Nhiên, lại bị An Nhiên tránh .

      ung dung bước đến trước Kiều Tử Du khuôn mặt vặn vẹo, đạm thanh hỏi, "Nghe Tần Lam chết a."

      Sắc mặt Diêm Tử Diệp khẽ biến.

      Sắc mặt Kiều
      [​IMG]

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Lúc nhốt , cùng lắm chì mới mười chính tuổi, khi đó thích ? Buồn cười, chuyện muốn nhốt trong năm rưỡi là có thể thiết kế tốt?

      Diêm Tử Diệp giống như con chó trung thành quỳ gối bên người An Nhiên, trung khuyển bàn quỳ gối An Nhiên bên "Tôi muốn nhất , chỉ có Gia."

      "A?" An Nhiên nhíu mày, "Từ mấy tuổi bắt đầu kế hoạch ?"

      "Mười ba."

      Mẹ kiếp!

      Người này mẹ nó có bệnh!

      An Nhiên nhịn lại nhịn, cuối cùng vẫn là nhịn được, "Diêm Tử Diệp, cút xa tôi chút!" bịch, nhấc chân đá .

      Lúc này Diêm Tử Diệp vẫn chưa bị An Nhiên gạt ngã, thẳng tắp quỳ mặt đất, "Gia, là tôi đúng, tôi thực xin lỗi ngài, nếu mười năm trước tôi cùng ngài lên đảo, như vậy Gia xảy ra chuyện, cũng thể..." cũng thể mất tin tức của Gia vẻn vẹn mười năm.

      tại An Nhiên lười quan tâm người điên này, ràng trực tiếp nằm sofa nhắm mắt lại, nhắm mắt làm ngơ.

      Mà cũng ngay lúc An Nhiên bị Diêm Tử Diệp "Thỉnh" về nhà uống trà, nhà họ Phó loạn thành đoàn, đồng thời trong lúc đó, Tần Vũ Triết cũng triệt để rối loạn, phát bản thân liên hệ được với Phó An Nhiên , đường thông qua ít thủ đoạn thăm dò, nhưng đều có tin tức.

      Cuối cùng, tìm được mấy thi thể còn chưa xử lý trong hình thất của Tần Môn, trong đó còn có người mặc đồng phục Ngân Dực.

      Người trong hình thất cũng thêm gì, Tần Vũ Triết cũng biết bản thân thể hỏi nhiều cái gì, chỉ có thể thầm phái người tìm An Nhiên .

      Lúc đến nhà cũ nhà họ Tần, chỉ là lúc đến, nhà chính nhà họ Tần ai, chỉ có vài người đứng gác.

      "Diêm Tử Diệp đâu?"

      Bảo vệ ở cửa lắc đầu hiểu.

      Tần Vũ Triết quyền đấm vào bụng họ, giống như hả giận lại nhấc chân đạp cái, "Mẹ nó, các người đứng nơi này để trang trí sao!" Xem ra cũng hỏi ra cái gì sau, Tần Vũ Triết nổi giận đùng đùng chạy đến
      [​IMG]
      Elise Tuyen thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Bọn họ chờ Phó lão gia lên tiếng, tất cả đều chuẩn bị, toàn bộ bác sĩ đều sẵn sàng vào chỗ, bác sĩ tốt nhất tại bệnh viện quân khu đều có mặt trong phòng mổ

      Sau trần ồn ào, trong hành lang khôi phục yên tĩnh

      Từ Tĩnh Ngưng còn đứng tại chỗ, nước mắt ngừng rơi xuống

      “Tĩnh Ngưng, bà….” Phó Văn Thắng tay ôm lấy Từ Tĩnh Ngưng, thở dài
      Phó lão gia luôn ngồi băng ghế lạnh lẽo, trong tay cầm cây gậy, biểu cảm bất động, nhưng tầm mắt luôn nhìn ở cửa phòng mổ.

      “An Nhiên, trời a, An Nhiên của chúng ta tại sao có thể như vậy? Hôm qua con bé còn tốt lắm, đứa tốt vậy mà, đứa trẻ tốt như vây, tại sao” Từ Tĩnh Ngưng gắt gao ôm Phó Văn Thắng, nước mắt rơi liên tục

      Phó Văn Thắng, ôm chặt người trong lòng khóc run dữ dội, ánh mắt trầm
      “An Nhiên thể xảy ra chuyện gì, bằng , Quân Hoàng nó như thế nào, con của chúng ta biết như thế nào”. Vừa rồi, khi đứa đó nhìn bà, bà ràng nhìn thấy trong mắt của đứa đó tĩnh mịch, đứa , khôi phục lại bô dáng khi mười ba tuổi

      Phó Quân Hoàng tự tay đem An Nhiên đặt bàn mổ, viện trưởng cảm nhận được sát khí của người đàn ông này, người trẻ tuổi nhất Hoa Hạ có hàm thiếu tướng, Phó Quân Hoàng!

      Lúc này giống như pho tượng tu la, ở bệnh viện quân khu này cái dạng gì chiến sĩ chưa từng thấy qua? Thậm chí, chiến sĩ từ chiến trường ra, binh lính bị thương đủ dạng, thế nhưng bọn họ đều sợ.

      Nhưng tại, lời , đứng bên cạnh người đàn ông này, làm cho họ cảm thấy run sợ

      Viện trưởng cẩn trọng, dè dặt, nhìn Phó Quân Hoàng : “Phó thiếu tướng, chúng tôi muốn bắt đầu phẫu thuật, ngài tại…?”

      Phó Quân Hoàng vậy mà phi thường phối hợp, nhìn sắc mặt chút huyết sắc của An Nhiên, khom người, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, khẽ hôn lên trán cái

      ở bên ngoài chờ em. Đợi em ra”

      Cửa phòng mổ lại mở ra, Phó Quân Hoàng từ bên trong ra

      Cửa ở sau lưng phịch tiếng bị khép lại.

      Phó Quân Hoàng đứng trước bức tượng kế cánh cửa, gương mặt tái nhợt dựa sát vào tường, đầu cúi xuống, mắt nhắm lại, ai có thể thấy được vẻ mặt của lúc này, cả người nhường như con dã thú rên rĩ vì bị thương.

      Nghe được tiếng mở cửa từ phòng giải phẫu, Từ Tĩnh Ngưng đột nhiên ngẩn đầu, bà nhìn thấy Phó Quân Hoàng, bà buông Phó Văn Thắng ôm bà ra, chạy đến chổ của Phó Quân Hoàng, dang tay ôm cả người Phó Quân Hoàng lạnh băng vào lòng.

      “Đứa , con trai của mẹ, nhất định mọi chuyện ổn, An Nhiên có chuyện gì.” Từ Tĩnh Ngưng tuy là như vậy, nhưng nước mắt ngừng rơi xuống, bà khống chế được, trong đầu ngừng liên khuôn mặt còn chút máu của An Nhiên, nước mắt lã chã rơi nhiều hơn.

      Ánh mắt tối đen nhìn Từ Tĩnh Ngưng, nhìn thấy khuôn mặt của bà đầy nước mắt, ngón tay lạnh lẽo lau nước mắt mặt bà, khô ráp :

      có việc gì”. Lời này, biết là với chính mình hay là an ủi bà

      có chuyện gì, biết có chuyện. Mạch của còn đập, có mạch đập có hi vọng

      Từ Tĩnh Ngưng nước mắt chảy còn nhiều hơn

      “Ông nội!” tiếng của thanh niên trẻ vang lên đầy sốt ruột, chỉ thấy Phó Quân Nghị thân trang phục thể thao chạy đến, người đầy mồ hôi.

      Phó lão gia tử nhìn thấy Phó Quân Nghị, mở miệng : “ xem trai của cháu”. Đứa đó nắm chặt tay cơ hồ muốn làm gãy từng khớp xương

      Đáy mắt Phó lão gia lên đau xót, tay nắm gậy càng chặt hơn

      Phó Văn Thắng đưa lưng về phía Phó Quân Nghị, Phó Quân Nghị ngang qua ông, nhìn thấy Phó Quân Hoàng toàn thân đều là máu, đây là lần đầu tiện cậu nhìn thấy trai toàn thân máu như vậy

      Tuy rằng tại nhiều người xung quanh như vậy, được mẹ ôm, nhưng lúc này giống như con sói bị thương, ai có thể bước vào nội tâm của .

      Hốc mắt bỗng nhiên đỏ lên

      Phó Quân Nghị từ cho đến bay giờ đều súng bái nhất là Phó Quân Hoàng, có lúc nào là nghe Từ Tĩnh Ngưng về những chiến công vĩ đại của Phó Quân Hoàng, từ lúc cậu chưa sinh ra bắt đầu nghe, nghe cho đến khi được năm tuổi, cho đến khi người trai này bị mất tích.

      Năm đó, cậu còn , nhưng có thể nhớ được, trong ba năm mất tích của trai, mẹ chưa cho cậu biết nguyên nhân, thậm chí khí thức dậy cậu vô tình hỏi mẹ vĩnh viễn đều là khóc, rồi cậu cũng ôm mẹ khóc theo

      Lúc ấy, cậu chưa hiểu chuyện nhiều, cậu ít khi thấy Phó Quân Hoàng, bởi vị trong trí nhớ của cậu, Phó Quân Hoàng mất tích, mà chỉ là lâu về nhà thôi
      Cậu đem Phó Quân Hoàng là mục tiêu lớn nhất đời mình, muốn trở nhà người đàn ông lợi hại giống trai, muốn trở thành niềm kiêu ngạo của họ Phó.

      Nhưng mà, trong nhận thức của cậu trai đều tồn tại như vị thần, lúc này lại giống như con sói đơn, thu mình lại, tự liếm láp vết thương của bản thân, giờ khắc này, cậu phát , bản thân cậu hiểu trai, biết con người luôn luôn lạnh lùng này, thực tế cũng là người trai trọng tình bình thường

      Phó Quân Nghị đứng sau lưng Từ Tĩnh Ngưng, ôm lấy hai người, “Mẹ, đừng khóc, mọi chuyện ổn”

      Từ Tĩnh Ngưng bỗng chịu nổi nữa, vừa rồi Phó Quân Hoàng tự mình lau nước mắt cho bà, mặc dù là có việc gì, nhưng đó là động tác máy móc của con trai bà, con người tĩnh mịch, như muốn cho bà biết, tình hình rất nghiêm trọng.

      Y tá ra từ phòng phẫu thuật

      Biểu cảm của những người đó có chút lạc quan, mày luôn luôn nhíu lại, lúc cửa được mở ra, bọn họ nghe được tiếng của bác sĩ hô to mang đầy áp lực
      Hai tay bên người nắm lại sớm trở nên trắng.

      liền dựa vào tường, làm cái gì khác, chỉ có thể như vậy, mới có thể gần được với An Nhiên hơn

      “Ba, người về trước ”. Phó Văn Thắng nhìn thấy ba mẹ con ôm nhau, thở dài
      Phó lão gia tử nhường như kìm nén cảm xúc, như vậy là được
      Hai tay Phó lão gia nắm chặt gậy, dựa người vào bức tường lạnh lẽo phía sau, ở đây ít người mời Phó lão gia vào phòng nghỉ, nhưng đều bị ông trừng mắt cả rồi

      Nhìn cháu bảo bối của mình chưa biết sống chết như thế nào làm sao nghỉ ngơi được.

      “Đừng lời vô ích”. Phó lão gia tuy là nhắm mắt, nhưng đầu óc lại dị thường thanh tỉnh

      Tầng của bệnh viện quân khu, nhóm người ngừng chạy qua bên này, sợ là chuẩn bị tốt, sợ mọi người ở đó đói, họ nghĩ những người chờ ngoài phòng thể chờ được lâu, trở về nhà, nhưng mà, cả đêm, người họ Phó đều đứng trước cửa phòng mổ chờ đợi

      Nhận được tin, sáng tinh mơ phóng viên liền chạy tới, nhưng bọn họ chưa tiếp cận được bệnh viện bị người ta cản lại

      Lãnh Hạo cùng đám người Phong Lượng dám vào trong bênh viện chờ, sợ người họ Phó thấy được, vì thế chỉ có thể đứng ngoài bênh viện mà chờ
      Bọn họ thể nghĩ ra, người lợi hại như quân chủ, làm sao lại xuất nguy hiểm tính mạng

      Từ khi thấy Phó Quân Hoàng ôm An Nhiên vào bệnh viện, Lãnh Hạo liền phái người trông coi bênh viện quân khu, khi nhìn thấy nhân vật khả nghi đều khống chế bọn họ

      nhịn bất cứ kẻ làm quấy rầy khi quân chủ trị liệu

      Người biết tin này nhất định ít, Phó lão gia tính đem chuyện này giấu , mà việc này, Phó lão gia muốn tra , cái này cần ông lên tiếng mà có người chủ động thăm dò.

      Phẫu thuật tiến hành được 12 tiếng, nhưng có dấu hiệu dừng lại

      Tư thế của Phó Quân Hoàng thay đổi, Từ Tĩnh Ngưng được Phó Quân Nghị dìu đến ghế ngồi, lúc này bà dựa vào người của Phó Văn Thắng, bà vẫn chưa chợp mắt, luôn nhìn cánh cửa lớn của phòng giải phẫu.

      hành lang cực kì yên tĩnh

      Bữa sáng được mang đến, đều bị từ chối, tại bọn họ có tâm tình để ăn cơm

      Phanh---

      Cánh cửa phòng phẫu thuật được mở ra!

      Phó Quân Hoàng luôn dựa tường đứng bật dậy, hai mắt sáng như đuốc nhìn bác sĩ mổ chính, biểu cảm buộc chặt, thân người thẳng tắp

      Bác sĩ mổ chính là bác sĩ tốt nhất bệnh viện quân khu, là Phó viện trưởng – Thẩm Thanh, vẻ mặt của ông lộ ra mệt mỏi, ông tháo khẩu trang, ánh mắt mệt mỏi nhìn Phó Quân Hoàng.

      Phó Quân Hoàng cùng ông đối diện nhau

      câu gì, yên tĩnh chờ, giống như chờ toà tuyên án, yên tĩnh mà chờ đợi

      Dần dần, khoé môi của Thẩm Thanh cũng nổi lên độ cong “Giải phẩu thành công, có việc gì”.

      Từ Tĩnh Ngưng bên này nghe được câu của Thẩm Thanh chạy tới, hỏi “ có việc gì? An Nhiên nhà chúng tôi có sao?”

      “Vâng. Phó tiểu thư kiên cường. Trong lúc làm phẫu thuật tim bị ngừng đập lần, nhưng con bé rất cố gắng, ý thức muốn sống của con bé rất mãnh liệt. Nhưng cần phải quan sát vài ngày, đầu tiên phải chuyển đến phòng ICU ( Phòng chăm sóc đặc biệt), chỉ cần qua hôm nay mà có chuyện gì phát sinh mọi chuyển ổn”

      Đứa mà ông gặp tối qua là bệnh nhân kiên cường

      Khi ông nhìn thấy cả người An Nhiên đầy máu bàn mổ, ông từng cho rằng, đứa này cứu được, máu người hầu như bị chảy ra hết, gần như thấy được xương trong người, xem ra có chút cơ hội sống sót nào.

      Nhưng lạ ở chổ, mạch vậy mà còn đập, nhịp tim tuy rằng rất yếu, nhưng ít nhất là tim con bé ấy còn đập

      Trong quá trình phẫu thuật, bọn họ cảm thấy rất kì tích, đứa bé đó vướt qua mà chịu đựng

      Ngực trúng đạn, ảnh hưởng đến trái tim, nhưng làm sao có thể kiên trì lâu được như vậy? Khi ông gấp viên đạn ra cũng biết được đáp án.

      thế giới, rất ít người có trái tim nằm ở bên phải, mà An Nhiên con bé đó lại nằm trong số đó

      Vì vậy, mà con bé tránh được nạn

      Từ Tĩnh Ngưng ngừng : “ trời phù hộ, trời phù hộ”.

      Người ở bên luôn chờ, Phó Văn Thắng cũng thở ra hơi dài, có việc gì là tốt rồi, có việc gì là tốt rồi!

      Phó lão gia luôn ngồi bất động cuối cùng cũng động, được Phó Văn Thắng dìu đứng dậy, đến trước mặt Thẩm Thanh, khom người, làm Thẩm Thanh hoảng sợ, ánh mắt trịnh trọng :

      “Cảm ơn bác sĩ! Cảm ơn bác sĩ cứu cháu của tôi!”

      “Đây là việc nên làm! Chủ…Phó lão tiên sinh, còn làm như vậy, ông làm như vậy tôi gánh nỗi”. Thẩm Thanh sợ tới mức mặt mũi trắng bệch

      , là bác sĩ nên nhận.” Phó Văn Thắng khẽ cười “ cảm ơn bác sĩ”

      Nếu đứa An Nhiên kia cứu được, bọn họ phải chỉ mất đứa

      Từ Tĩnh Ngưng cùng Phó Quân Nghị đều đối với Thẩm Thanh cảm tạ, khi ông biết phải làm như thế nào cửa phòng phẫu thuật được đẩy ra, An Nhiên được đưa ra ngoài

      Từ trong phòng phẩu thuật ra, sắc mặt của An Nhiên càng thêm tái nhợt, mặt là cái chụp dưỡng khí to, giống như ngủ, ngủ an ổn.

      An Nhiên được đẩy vào phòng ICU, cho phép người nào bước vào.
      Phó Quân Hoàng cách cái cửa thuỷ tinh, nhìn An Nhiên nằm giường bệnh
      Khi bác sĩ cho biết, phẫu thuật thành công, mới cảm thấy được trái tim mình còn đập.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :