1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ - Tĩnh Mặc Thành Kiển (91) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 53: Phó thiếu tướng ghen

      Sau khi tan học, Tô Nặc sớm dọn dẹp xong sách vở, ngoan ngoãn đứng bên chờ An Nhiên, ngũ quan xinh xắn tràn đầy hưng phấn.

      “Tiểu Nhiên, Tiểu Nhiên, đêm nay tôi muốn ngủ cùng cậu.”

      “Được.” An Nhiên xách theo ba lô, cười khẽ.

      Tô Nặc theo dấu chân An Nhiên, theo sau lưng , khuôn mặt tinh xảo nhắn mang theo tia cười nhàn nhạt.

      Vừa mới ra khỏi cửa trường, chiếc xe màu đen liền dừng phía trước bọn họ.

      Cửa sổ xe hạ xuống, Tô Nặc nhìn thấy người đàn ông điều khiển xe, con ngươi trong suốt bỗng nhiên sáng lên, “Chào Phó.”

      Toàn bộ cửa sổ xe hạ xuống, chỉ lộ ra nửa gương mặt của Phó Quân Hoàng.

      An Nhiên trực tiếp kéo mở cửa xe, bất đắc dĩ cấp tốc nhét Tô Nặc còn bị vây trong trạng thái hưng phấn vào trong xe.

      An Nhiên từ lúc tan học liền cấp tốc nhắn tin cho Phó Quân Hoàng, cho biết chuyện Tô Nặc, Phó Quân Hoàng vẫn chưa tỏ vẻ gì, chính là nhìn thấy dáng vẻ Tô Nặc kề bên cạnh bảo bối nhà , làm cho nhịn được hơi hơi nhíu mày.

      Phó Quân Hoàng làm bộ muốn lấy điện thoại ra, lại bị ánh mắt của An Nhiên cấp tốc ngăn lại.

      Phó, chúng ta mau về nhà về nhà.” Tô Nặc luôn luôn quan tâm Phó Quân Hoàng, giống như thích gọi tên Tô Thiên Kình vậy.

      Sau khi hơi hơi nhíu mày, Phó Quân Hoàng cũng chưa kịp chạy lại bên bảo bối hôn cái, chỉ có thể khởi động xe, chạy .

      Mà An Nhiên biết, cũng ngay từ lúc xe mới bắt đầu rời , người luôn nhìn hành động của các , mặt lộ ra sắc mặt hèn mọn.

      Phó An Nhiên đúng phải lợi hại bình thường, mới thời gian ngắn thay đổi người đàn ông.

      Vũ nữ đúng là giống bình thường.

      Dọc theo đường , giọng nhàng mềm yếu của Tô Nặc hề ngừng lại, mặt ấy luôn mang theo chút tươi cười xán lạn, xe vừa mới dừng lại trước cửa chính, nhóc bỏ chạy xuống xe, thẳng đến trong phòng, tìm Phó lão gia tử .

      Nhìn bộ dạng Tô Nặc vội vàng, An Nhiên trong lòng xẹt qua chút thở dài, muốn xuống xe, đột nhiên bị Phó Quân Hoàng giữ chặt.

      “Sao vậy?” An Nhiên có chút chân tướng.

      Phó Quân Hoàng chính là nhìn , khuôn mặt chút biểu cảm, chỉ là đôi mắt kia luôn gắt gao dừng ...môi ?

      nắm cửa xe, thu tay, An Nhiên có chút bất đắc dĩ, “Lão soái ca, đây là ở cửa nhà.”

      Phó Quân Hoàng bất động, tiếp tục lôi kéo .

      “Lão soái ca, thể ở trong này...”

      Vẫn là bất động.

      khoảng thời gian dài hôn qua môi bảo bối.

      thể lâu lắm.” Cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp, ở trước mặt lão soái ca, vĩnh viễn thể cứng rắn với .

      Con ngươi thâm thúy bỗng chốc liền sáng.

      Khóe môi gợi lên độ cong thể nhận ra, linh hoạt từ chỗ ghế lái nhảy sang ghế sau, trước ánh mắt mỉm cười của An Nhiên, nhàng hôn trụ môi của , tay tự chủ định trụ cái ót của , khẽ hôn dần dần càng sâu...

      Trong xe nhiệt độ dần tăng lên, Phó Quân Hoàng hô hấp từng bước dồn dập.

      Hai tay An Nhiên vòng cổ Phó Quân Hoàng, đáy lòng cũng suy nghĩ, kỹ thuật hôn của lão soái ca này càng ngày càng lợi hại.

      “Ưm...” Phó Quân Hoàng vội vàng buông lỏng An Nhiên ra, lập tức tay ôm vào trong lòng mình, cằm để đỉnh đầu , nhàng thở hảo hển: “Bảo bối, phải tin tưởng .”

      An Nhiên nhíu mày, “Em tin tin tưởng ai? Được rồi được rồi, chúng ta nhanh xuống xe , nếu xuống, Nặc Nặc lai sốt ruột.”

      Hơi thở Phó Quân Hoàng đột nhiên biến đổi, ngay tại dưới ánh mắt nghi hoặc của An Nhiên, lấy di động ra, trực tiếp nhắn loạt dãy số.

      “Mang người .” Điện thoại được chuyển, Phó Quân Hoàng trực tiếp mở miệng .

      An Nhiên phồng má, lập tức đoạt lấy điện thoại di động, “ có việc gì, trước xử lý chuyện của .” Tút tút, An Nhiên trực tiếp cúp điện thoại di động.

      “Lão soái ca, chỗ Nặc Nặc và Tô Kình Thiên có chút chuyện, cần lộn xộn.” trừng .

      Chỉ cần nghĩ đến có người luôn dính bên người bảo bối nhà mình, tâm tình liền tốt.

      cần giở tính trẻ con, mau.”

      An Nhiên xuống xe, Phó Quân Hoàng theo sát sau lưng xuống xe.

      Hai người vừa mới tiến vào cửa, chợt nghe thấy tiếng cười ha hả của Phó lão gia tử, còn có dáng vẻ xướng khúc của Tô Nặc.


      “Gia gia, dễ nghe sao dễ nghe sao? Đây là Nặc Nặc mới học, chú Nặc Nặc xướng rất êm tai.” Tô Nặc bộ dạng tranh công , khuôn mặt nhắn đỏ bừng, giọng nghe cũng có chút suyễn.

      Phó lão gia tử cười đến rơi nước mắt, hai tay ông để quải trượng, “Dễ nghe dễ nghe, Nặc nha đầu xướng tốt lắm, ông lâu được nghe ca tốt như vây.” Tuy rằng ngữ hoàn toàn đúng.

      Nghe được đáp án của lão gia tử, Tô Nặc cười càng vui vẻ.

      thích người nhà họ Phó, chú có ba mẹ, cũng có ba mẹ, chỉ có chú ...Nhưng sau khi quen biết Tiểu Nhiên, còn có ông cụ Phó, Phó và Tiểu Nhiên.

      Bọn họ đều là tâm đối tốt với , phải là bởi vì bọn họ biết chú mới đối tốt với , cũng phải bởi vì tiếp cận chú mới giả vờ cười với .

      “Nặc Nặc làm cái gì vậy?”

      An Nhiên muốn buông tay Phó Quân Hoàng ra, nhưng còn chưa bỏ ra, ngược lại Phó Quân Hoàng nắm càng chặt, mà cặp mắt thâm thúy gắt gao nhìn Tô Nặc.

      Phó muốn nghe Nặc Nặc hát hay ?” Tô Nặc nghiêng đầu, ánh mắt trong suốt có chút nghi hoặc.

      Lão gia tử ở bên xem cười ha hả, xú tiểu tử này đúng là dấm chua gì cũng ăn.

      .”

      Tô Nặc a tiếng, rồi sau đó ánh mắt nhìn bàn tay hai người nắm tay nhau, “ Phó, đêm nay Tiểu Nhiên muốn ngủ với em, thể luôn nắm tay Tiểu Nhiên.”

      Hơi thở quanh thân Phó Quân Hoàng bỗng chốc thay đổi!

      đột nhiên buông tay An Nhiên ra, xoay người liền về phía sau viện, mà trong tay cầm điện thoại di động, nếu An Nhiên nhìn lầm, lại gọi điện thoại cho Tô Thiên Kình .

      Nhìn bóng dáng Phó Quân Hoàng rời , Tô Nặc chân tướng, “Tiểu Nhiên, tôi làm sai chuyện gì sao?”

      An Nhiên nhẫn cười, chỉ là còn chưa trả lời, lão gia tử trả lời thay :

      có, Nặc nha đầu ngoan như vậy, có làm sai việc gì.”

      Lão gia tử luôn rất thích Tô Nặc, phải bởi vì bản thân có cháu , mà là ông phát đứa nhà họ Phó từ trưởng thành sớm, tại ngoại trừ nha đầu An Nhiên đấu võ mồm với ông, đứa trẻ còn lại luôn trầm mặc, chút lạc thú.

      Nhưng đứa An Nhiên kia, tuy ngẫu nhiên đấu võ mồm với ông, nhưng dáng vẻ lão già cũng làm cho ông liên tục thở dài, sao nhà họ Phó ông lại có đứa trẻ bình thường đây?

      Nhưng đứa bé Tô Nặc này, hoàn toàn phù hợp với hình tượng cháu trong cảm nhận của ông, vừa hoạt bát lại ngoan, còn có thể làm cho lão nhân gia ông vui vẻ, làm sao giống tiểu hồ ly kia cả ngày chỉ biết tính kế ông?

      Mà lúc này, Phó Quân Hoàng ở hậu hoa viên, sắc mặt rất khó nhìn nhìn bồn hoa trước mặt, :

      “Tiếp !”

      “Quân Hoàng, phía tôi bên này...”

      “Tiếp !”

      “Quân Hoàng! Phía tôi bên này tra được chút chuyện, tôi nghĩ, hẳn cảm thấy rất hứng thú.”

      “Tiếp !”

      “Nghe hiểu tiếng người a? Chuyện này có liên quan đến bảo bối nhà ngươi, có nghe hay ?”

      “....”

      “...”

      Bên kia chỉ mấy câu ngắn ngủn, lại làm sắc mặt Phó Quân Hoàng thay đổi!
      Last edited by a moderator: 27/2/16
      Phong Vũ Yêncô gái bạch dương thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 54: Muốn chết!

      Vườn trường yên tĩnh vang lên tiếng đọc lanh lảnh của các học sinh, sân thể dục các học sinh hoặc chạy hoặc nhảy, nhưng mà lúc này, ngay tại góc trong vườn trường...

      Tô Nặc đứng ở bên người An Nhiên, nghi hoặc nhìn vài nữ sinh trước mắt trước mắt ràng thân thiện lắm, tuỳ cơ lại chuyển ánh mắt sang người An Nhiên, kỳ quái :

      "Tiểu Nhiên, sao các ấy đều trừng mắt nhìn chúng ta? Cũng muốn hỏi chúng ta đòi tiền sao?"

      An Nhiên nhíu mày, khóe môi mang ý cười, "Ừm?"

      "Trước kia, khi các bạn học khác trừng ta, đều là muốn đòi tiền ta, nhưng mà sau này đều bị chú giáo huấn ."

      Mấy nữ sinh kia đều là "thiên kim quý tộc" mà nữ sinh đứng đầu khoanh hai tay trước ngực đúng là Ân Thiến Tuyết.

      Lúc này con ngươi Ân Thiến Tuyết như muốn phóng ra phi đao giết chết An Nhiên, ta ngạo nghễ nhíu mày, hèn mọn nhìn An Nhiên, hừ lạnh:

      "Phó An Nhiên, nhanh cút khỏi Ngân Dực cho tôi!"

      Đôi mắt trong suốt của Tô Nặc trừng lớn, "Vì sao?" Ngân Dực là Phó thành lập vì Tiểu Nhiên, nếu Tiểu Nhiên ở đây, như vậy khẳng định Phó gỡ bỏ trường này.

      "Vũ nữ nên ở nơi của vũ nữ, chạy đến trường học làm gì?" Nữ sinh đứng phía sau Ân Thiến Tuyết , hèn mọn nhìn An Nhiên.

      "Vũ nữ?" Tô Nặc ngột nhiên nhìn về phía An Nhiên, đôi mắt trong suốt sáng ngời nhìn , "Tiểu Nhiên Tiểu Nhiên cậu biết khiêu vũ sao? Sao tôi biết a? Tiểu Nhiên chừng nào khiêu vũ cho tôi xem đây? Ngày đó lúc tôi xướng cho gia gia nghe, sao cậu khiêu vũ cùng tôi?"

      Nghe được vẫn đề của Tô Nặc mọi người đều nhịn được dùng ánh mắt si ngốc nhìn ấy.

      "Nặc Nặc trước cần chuyện." Trong lòng An Nhiên thở dài, biểu cảm cũng dịu dàng nhìn Tô Nặc, sau khi nhìn Tô Nặc gật đầu, mới vừa rồi lạnh nhạt xoay người sang chỗ khác, ánh mắt thanh lãnh nhìn Ân Thiến Tuyết: " có việc gì xin mời tránh ra."

      Ân Thiến Tuyết đến phía trước An Nhiên, cười lạnh, lập tức phủi tay dáng cái tát!

      Ba --!

      thanh bạt tai thanh thuý đột nhiên vang lên!


      "Này --!" Tô Nặc nhảy dựng lên, sắc mặt hoảng loạn tay đẩy Ân Thiến Tuyết ra, đau lòng nhìn gò má An Nhiên nhanh chóng đỏ lên, "Tiểu Nhiên, có đau hay ? Ân? Có phải rất đau ? đau Nặc Nặc thổi thổi, thổi thổi đau ."

      An Nhiên nhất thời bị đánh, má truyền đến đau đớn nóng bừng, làm thể tin tưởng, mới vừa rồi bị người quăng bạt tai.

      Vốn có thể tránh thoát cái tát này, nhưng nếu tránh ra, Tô Nặc gặp tao ương, kịp lôi kéo Tô Nặc né tránh, chỉ có thể tiếp bạt tai kia.

      Ân Thiến Tuyết bị Tô Nặc đầy lui về sau mấy bước, sau khi ổn định thân thể, ta ngoan nhìn Tô Nặc.

      Bình dân đê tiện kia dám đẩy ta, tay túm lấy Tô Nặc chưa kịp đau lòng cho An Nhiên, nâng tay chính là cái bạt tai!

      Bàn tay trùng trùng dừng khuôn mặt nhắn tinh xảo của Tô Nặc!

      Tô Nặc nhất thời vô ý té ngã đất, má, có vài vết đỏ!

      Hai tròng mắt rốt đen nhất thời co rút nhanh!

      Hai mắt An Nhiên trong nháy mắt đóng băng, lúc Ân Thiến Tuyết còn chưa lấy lại tinh thần, nhanh chóng vọt đến phía trước Ân Thiến Tuyết, lập tức, nhấc chân, hung hăng đá về phía bụng của ta....

      "A --" Ân Thiến Tuyết nhất thời ôm bụng, thống khổ cuộn mình đất rên rỉ .

      An Nhiên từ cao nhìn xuống Ân Thiến Tuyết, trong nháy mắt khí thế người toàn bộ tràn ra, mà như thế, vốn các nữ sonh muốn tiến lên giúp An Thiến Tuyết toàn bộ đều tự chủ được lui về phía sau mấy bước.

      tại Phó An Nhiên, đáng sợ.

      Ánh mắt lành lạnh nhìn Ân Thiến Tuyết, giọng băng hàn chút nhiệt độ từng chút :

      "Ân Thiến Tuyết, là tìm cái chết trước, đừng tránh tôi động thủ với !"

      Ân Thiến Tuyết khổ sở ôm bụng, phẫn hận nhìn An Nhiên, ", vũ nữ thoát y đê tiện này....! Nếu chúng tôi giáo huấn , đúng là biết... Trời cao đất rộng!"

      Vốn vẫn sợ sợ An Nhiên mấy nữ sinh nhất thời toàn bộ đánh về phía An Nhiên.... ...

      Văn phòng cao ốc của Hội học sinh.

      Trước bàn hội nghị dài ngồi đầy người, mỗi người đều muốn rụt đầu sâu vào bả vai, liền ngay cả hô hấp
      Phong Vũ Yêncô gái bạch dương thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 55: Vạch trần!

      cái tát của An Nhiên nhất thời làm gian phòng trở nên tĩnh mịch...!

      Phó An Nhiên dám chạy đến phòng họp bạt tai Mã Tĩnh Như! Này có phải rất để hội học sinh vào mắt hay ?

      Tầm mắt tự chủ được nhìn về bóng dáng phía sau Na Nhiên, nhìn đến sắc mặt biểu cảm của Sở An Tu, những người khác trong hội học sinh đều lựa chọn trầm mặc.

      Vũ Giang Nam an vị ở chỗ ngồi,tay bắt đầu chuyển động cây bút trong tay, đáy mắt chứa tia châm chọc thể nhận ra.

      Khi nào Mã Tịnh Như chịu qua đãi ngộ như thế? má nóng bừng đau đớn làm ta trong nháy mắt mất lý trí, ta đứng dậy, nâng tay muốn đánh An Nhiên....

      "Phó An Nhiên!"

      "Ba --" An Nhiên lại cho ta bạt tai!

      Lúc này đây, An Nhiên xuống tay rất nặng, khoé miệng Mã Tịnh Như rướn máu, mà khuôn mặt nhắn cũng in rất bàn tay rất nhạt.

      HÍt--

      Học sinh hội nhìn khỏi hít khí lạnh, ánh mắt lạnh lùng vừa rồi của An Nhiên làm bọn họ phát lạnh.

      "Cái người đê tiện này--!" Mã Tịnh Như tay bụm gò má, còn chưa xong, chỉ thấy đôi mắt rùng mình của An Nhiên, đạp thẳng vào cẳng chân Mã Tịnh Như! Mã Tịnh Như ngột nhiên quỳ rạp xuống đất, vẻ mặt thống khổ.

      số người rốt cuộc nhịn nổi nữa, mặc kệ như thế nào, tốt xấu gì Mã Tịnh Như cũng là tiểu thư nhà họ Phó, bọn họ cứ nhìn tiểu thư nhà họ Phó bị đánh như vậy, đến lúc đó chuyện này nếu truyền đến tai nhà họ Phó, nhà họ Phó truy cứu, bọn họ chịu liên luỵ.

      "Ai dám tiến lên bước, tôi là người đầu tiên làn thịt người đó." Sở An Tu đứng sau lưng An Nhiên, ánh mắt vốn dịu dàng sớm bị mảnh đông lạnh thay thế.

      Nhất thời, biểu cảm của mọi người có chút khẩn trương! Ngay cả biểu cảm của Vũ Giang Nam cũng có chút quái dị.

      Sở An Tu thực thích cái vũ nữ thoát y kia? phải nghe quan hệ của nhà họ Sở và nhà họ Phó rất tốt sao? Mặc kệ như thế nào, Sở An Tu hẳn là phải giúp Mã Tịnh Như mới đúng, nhưng vậy mà lần lại lần giúp Phó An Nhiên? !

      Mặc dù Sở An Tu thực thích Phó An Nhiên, cũng có khả năng vì mà để hai nhà Sở, Phó đối đầu ?

      An Nhiên để ý khí quái dị trong phòng họp, thong thả bước đến trước người Mã Tịnh Như thống khổ cuộn mình đất, ngồi xổm xuống, đôi mắt đen nhánh giống như đêm khuya nguy hiểm.

      "Đê tiện?" Giọng của An Nhiên lạnh lùng mà nguy hiểm, khóe môi cũng cười nhàn nhạt, "Mã Tịnh Như, tôi sao, dạng người gì mới xứng với hai từ này đây?" mặc dù cười lại làm mấy người gần đó tự chủ được lui về phía sau mấy bước.

      tại Phó An Nhiên, rất nguy hiểm.

      An Nhiên như thế, làm Mã Tịnh Như ngay cả đau đớn người cũng quên , từ trong đáy lòng rét lạnh làm thân thể ta tự chủ được run run, Phó An Nhiên như vậy làm ta thấy e ngại, nhưng vì sao ta phải sợ, ta làm sao có thể để vũ nữ thoát ý doạ sợ?

      Mã Tịnh Như chật vật bò dậy, sắc mặt khó coi nhìn mỗi người ở đây, cuối cùng tầm mắt của nhìn về phía Sở An Tu, gần như hô lên:

      "Hội trưởng Sở, tuỳ ý để bình dân đê tiện này....!" Mã Tịnh Như chợt thu !

      Sắc mặt An Nhiên chợt lạnh lùng, đột nhiên tay nắm chặt cổ Mã Tịnh Như!

      Hô hấp khó khăn làm sắc mặt Mã Tịnh Như chợt đỏ lên, tay muốn kéo An Nhiên lại bị đá của An Nhiên làm cho quỳ mặt đất!

      "Mã Tịnh Như, cho tôi biết, là thân phận gì, hả?" Giọng của An Nhiên vẫn bình thản như trước, lại làm mọi người nghi hoặc.

      Lời của Phó An Nhiên là có ý gì? Mã Tịnh Như là thân phận gì? ta
      [​IMG]
      Phong Vũ Yêncô gái bạch dương thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 56: lễ thượng vãng lai

      Khi ánh mắt sắc bén của người đàn ông nhìn mọi người, mọi người khỏi hít khí lạnh....

      Người đàn ông giống như từ chiến trường đến, toàn thân tản ra nghiêm nghị làm người ta sợ, mà ngươi sâu thấy đáy nhìn bọn họ, bọn họ lại tự chủ được gục đầu xuống, mà lưng cũng đầy mồ hôi lạnh.

      Khi Sở An Tu nhìn thấy người đàn ông đến, biểu cảm nhất thời biến đổi.

      ... Làm sao có thể xuất ở nơi này?

      Khi Vũ Giang Nam nhìn thấy người đàn ông, biểu cảm cũng đột nhiên biến đổi, Phó Quân Hoàng làm sao có thể tới nơi này?!

      Đôi giày quân nhân đạp đất phát ra tiếng vang, tiếng vang kia, thanh lớn nhưng lại làm mọi người căng thẳng theo!

      Ở đây có rất ít người biết người đàn ông mặc quân trang kia, nhưng có cái tên liện lên trong đầu họ, chỉ là bọn họ ai dám hô lên.

      Tầm mắt của Phó An Nhiên cũng nhìn người đàn ông, bỗng nhiên đứng dậy, cước đá Mã Tịnh Như im lăngj sang bên, tiếng băng hàn tiếp tục vang lên.

      có tư cách gì, để tôi phải hãm hại ? Hả?”

      Mã Tịnh Như sớm đau đớn ra lời, mồ hôi lạnh ngừng từ trán chảy xuống, nhưng tầm mắt của ta gắt gao nhìn người đàn ông.

      Trong nháy mắt nhìn thấy người đàn ông, vốn sắc mặt trắng bệch trong nháy mắt biến thành tĩnh mịch.

      Xong rồi...

      Xong rồi, xong hết rồi...

      ta từng gặp qua người đàn ông kia, là người quyền quý trẻ tuổi đáng chú ý nhất ở Đế Đô, đúng là người nhà họ Phó mà mọi người ngưỡng mộ.... Phó Quân Hoàng!

      Phó Quân Hoàng...

      Người đàn ông này vì sao lại xuất ở đây? ... Vì sao lại xuất ở nơi này!

      Tuy rằng tại cả người Mã Tịnh Như đều đau, nhưng đầu óc của ta cũng dị thường thanh tĩnh.

      Phó Quân Hoàng...

      Phó An Nhiên...

      Sao ta lại đoán ra? Ngay lúc có người tiểu thư nhà họ Phó ở ngay trong lớp, vì sao ta nghĩ ra là Phó An Nhiên?

      Rất buồn cười ? Lúc nghe được (Mã Tịnh Như) là tiểu thư nhà họ Phó, (Phó An Nhiên) hẳn là cười nhạo (Mã Tịnh Như) ?

      Phó An Nhiên, thâm trầm a!

      “Chú , bọn họ khi dễ Nặc Nặc... Còn đánh Tiểu Nhiên, Ưm... Đau quá ...” tiếng mềm uỷ khuất chợt phá tan tĩnh mịch trong phòng họp.

      Tầm mắt của mọi người tự chủ được nhìn về phía cửa, nhìn người đàn ông tây trang thẳng thớm trong ngực còn ôm khóc nức nở, gương mặt tuấn lạnh lùng, chỉ là tay vỗ lưng nữ sinh kia lại cực kì ôn nhu.

      ai biết đàn ông cả người tản ra hơi thở vương giả này là ai, nhưng ở đây ai phải tinh , mặc dù biết thân phận người đàn ông kia, bọn họ có thể chọc được.

      Mới đầu, khi Tô Kình Thiên nhận được điện thoại của bảo bối nhà mình, còn có chút kinh ngạc, nhưng vừa mới nghe được bên kia ngừng truyền đến tiếng nức nở, Tô Kình Thiên trực tiếp ném hợp đồng trao đổi xuống, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến đây.

      đem bên mặt sưng đỏ của áp vào lòng, lần này khỏi thấy may mắ, làm việc ở Đế Đô, bằng ...

      Hậu quả, dám nghĩ, chính là...

      Đôi mắt lãnh nhìn nữ sinh cuộn mình đất chút, vô tình trong mắt làm người ta cảm thấy khiếp sợ.

      làm sao có thể dẽ dàng buông ta người hại bảo bối của ?

      Phó Quân Hoàng đến gần, An Nhiên mặt hơi quay , mày lạnh nhạt nhíu lại, đáy mắt xẹt qua tia ảo não. “Sao lại thế này?” Phó Quân Hoàng đứng ở bên người An Nhiên, giọng gần như máy móc chứa đầy bất mãn và hơi tức giận khó nhận ra.

      An Nhiên như trước nhìn về phía Phó Quân Hoàng, chỉ là nhìn thoáng qua Mã Tịnh Như. “ có gì, em có thể giải quyết.”

      Phó Quân Hoàng bắt lấy cánh tay An Nhiên, cường thế quay mặt của lại, khi nhìn ràng năm dấu ngón tay in má, đồng tử tối đen nhất thời co rút nhanh!

      “Ai làm!” Giọng đè nén tràn đầy lửa giận, người Phó Quân Hoàng phát ra k khí lạnh lẽo làm mọi người chung quanh khỏi lùi về phía sau bước.

      Đáy lòng An Nhiên hung hăng mắng Âu Thiến Tuyết lần, đánh nơi nào đánh sao cứ phải đè mặt.

      “Em có thể giải quyết.” An Nhiên biết vì sao bản thân dám nhìn Phó Quân Hoàng, chí có thể lặp lại câu này.

      Tay vuốt ve má An Nhiên cũng có chút run run, đôi mắt đen tràn đầy hương vị khát máu.

      “Quân Hoàng, cứ để người này lại cho tôi.” Giọng của Tô Kình Thiên từ từ vang lên, giọng tao nhã nhất thời khiến nữ sinh say lòng, thanh rất từ tính.

      Phó Quân Hoàng xoay người, tầm mắt lơ đãng xoẹt qua Sở An Tu, lại làm toàn thân Sở An Tu toát mồ hôi lạnh.

      “Tùy tiện.” Thuộc ha giao người cho Tô Kình Thiên, tin tưởng những ngày sau của nữ sinh này rất phong phú.

      Phó Quân Hoàng xong, chỉ thấy hai người mặt tây trang tiến vào, bọn họ lập tức về phía Mã Tịnh Như, dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, mang ta .

      Bọn họ đây là bắt cóc công khai!

      Tô Nặc còn rất đau đớn khóc giãy dụa khỏi người Tô Kình Thiên xoạch xoạch chạy đến trước người An Nhiên, dưới ánh mắt trầm của Phó Quân Hoàng, tay ôm lấy An Nhiên.

      “Tiểu Nhiên... Ô, mọi người nơi này xấu, nhi nhà của tôi , bạn học ở đó của tôi đều rất tốt, bọn họ đánh người... Cái nữ sinh kia hung dữ, đánh người đánh đau.”

      “Nặc Nặc...” An Nhiên có loại xúc động muốn ngất xỉu.

      “Đến lúc đó Tiểu Nhiên có thể ngủ cùng tôi, tôi có thể để chú đến phòng khác.” Tô Nặc hít hít cái mũi của bản thân, nhìn Tô Kình Thiên nhíu mày, nhìn Phó Quân Hoàng đen mặt, tiếp tục .

      “Mang người của cậu .” Mặt Phó Quân Hoàng lạnh lẽo nhìn Tô Kình Thiên.

      Tô Kình Thiên tay ôm lấy Tô Nặc còn muốn gì đó, lập tức trong tiếng kêu sợ hãi của Tô Nặc, sải bước ra khỏi phòng họp.

      Trong phòng họp lại khôi phục tĩnh mịch như trước, thanh thở sôc của mọi người quá lớn, bọn họ đều dè dặc cẩn trọng nhìn Phó Quân Hoàng.

      “Chú Phó.” Sở An Tu hít hơi sâu, sau khi trấn định, mới vừa rồi giẫm chân tại chỗ về phía trước, hướng Phó Quân Hoàng chào hỏi.

      Chú Phó?

      Có thể khiến Sở An Tu gọi tiếng chú Phó trừ vài vị nhà họ Phó kia, còn có thể có ai?

      Mọi người nghĩ lại, nghĩ đến Sở An Tu đối với Phó An Nhiên rất đặc biết, lại nghĩ đến phản ứng mới vừa rồi của , nhất thời, sắc mặt mọi người đều biến đổi!

      Phó An Nhiên mới chân chính là tiểu thư nhà họ Phó!

      Phó An Nhiên lớp bảy, cái người bị đồn đãi là vũ nữ thoát y Phó An Nhiên đúng là tiểu thư nhà họ Phó!

      Thượng đế! Như vậy trước bọn họ làm cái gì! Bọn họ sao có thể tin tưởng Mã Tịnh Như ngu ngốc kia là tiểu thư nhà họ Phó!

      tay Phó Quân Hoàng ôm An Nhiên vào lòng, đôi mắt như chim ưng kia quét qua mỗi người ở đây, giọng giống như truyền đến từ trong địa ngục.

      “Tôi người nhà họ Phó, đều luôn có thù tất báo! Nhớ cho kĩ!”
      Last edited by a moderator: 29/2/16
      Phong Vũ Yêncô gái bạch dương thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 57: Hãy tin tưởng em

      Trong phòng u, chỉ có màn hình máy tính vẫn phát ra ánh sáng mỏng, bóng dáng ngồi ở chỗ kia, trước màn ảnh, bóng dáng ngồi ở chỗ kia, tầm mắt người đàn ông nhìn lâu ảnh chụp màn hình.

      ảnh chụp là nữ sinh mặc đồng phục, mặc chiếc áo choàng dài,, chỉ là sắc mặt của đẹp mắt, bên gò má cao cao, đáy mắt đầy rét lạnh, ngay cả nụ cười nhạt khoé môi cũng làm người ta cảm thây sợ, người này đúng là -- Phó An Nhiên.

      Vươn tay nhàng đụng chạm gò má màn hình của Phó An Nhiên, ánh sáng mỏng manh thây biểi cảm của người nọ, chỉ có thể biết đại khái người nọ là đàn ông.

      "Hãy nhìn cho kỹ, đây là người về sao mày cần che chở và bảo vệ." Người đàn ông xuất thần nhìn Phó An Nhiên màn hình .

      Trong phòng có người đáp lại , trái lại tự tiếp tục , "Nhớ kỹ, mày có thể giết chết mọi người, duy nhất, ấy, được."

      Người đàn ông phía sau giống như vang lên động tĩnh gì, người đàn ông bỗng nhiên xoay tròn ghế dựa, thẳng tắp nhìn người đứng phía sau , " tại ấy sống rất tốt, nhưng tôi muốn để ấy sống tốt hơn."

      Đôi mắt người kia luôn nhìn khuôn mặt màn hình, lập tức, tiếng trầm thấp vang lên trong phòng yên tĩnh: "Nhớ kỹ. Che chở ấy. Bảo hộ ấy."

      "Nhớ kỹ là tốt rồi."

      Người đàn ông tắt ảnh chụp kia , lập tức mở file khác ra, mà trong đó đều là những bức ảnh của cùng người, từ đến lớn, đầy đủ mọi thứ.

      Dưới ánh sáng mỏng manh, biểu cảm của người đàn ông nhu hoà, vuốt ve gò má màn hình của Phó An Nhiên gò má, , "Chờ chút, chờ chút liền đón em về nhà."

      "A --" má truyền đến đau đớn làm An Nhiên khỏi kêu lên tiếng, nhưng rất nhanh , che miệng lại, môi hơi mím.

      Phó Quân Hoàng nhất thời cả kinh, tay vẽ loạn thuốc mỡ còn khẽ run run .

      Từ mười tuổi Phó Quân Hoàng bắt đầu giết người, khi lần đầu tiên giết người, tay cũng chưa từng run qua, biểu cảm chưa từng thay đổi, nhưng tại vẻ mặt của dị thường khó coi, ngón tay run run làm
      [​IMG]
      Phong Vũ Yêncô gái bạch dương thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :