1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ - Tĩnh Mặc Thành Kiển (91) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 48: Dần dần trồi lên mặt nước

      Bên ngoài cửa hàng vây đầy người.

      Cả toà nhà đều bị cảnh sát bao vây, tiếng xe cảnh sát liên tục vang lên.

      Sau khi cục cảnh sát nhận được tin báo nguy, biết được con tim bị kìm kẹp bên trong có người nhà họ Phó, xém chút nữa là cục trưởng ngất xỉu.

      Chương Hải ông là cảnh sát ở thành phố C, từng bước lên vị trí bây giờ, chuyện này nếu xử lý tốt, đến lúc đó chức cục trưởng này của ông có thể thực tong!

      chút suy nghĩ, Chương Hải liền dẫn theo người chạy đến đây.

      Nhưng khi biết được tình hình bên trong, cả người Chương Hải đều hoảng.

      Đây là toàn bộ mọi người ở tầng lầu đều có nguy hiểm a. Còn khách hàng ở những tầng lầu khác đều nhanh chóng chạy ra ngoài, bên ngoài lầu 4 cũng đáp thang máy xuống lầu, tại chỉ có khách hàng lầu 4 còn bị vây ở trong cửa hàng.

      Cũng ngay tại lúc cục trưởng sứt đầu mẻ trán, tiếng trầm thấp bỗng nhiên vang lên.

      "Tình huống thế nào?"

      Chương Hải vừa quay lại nhìn, nhìn thấy ông lão chống gậy trong tay, Chương Hải hơi giật mình, vẻ mặt nhanh chóng biến đổi!

      "Thủ trưởng!" Tim đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài, lão chủ tịch sao lại tự mình đến nơi này !

      Phó lão gia tử mặc thân màu đen, phía sau ông có hai gã bảo vệ theo, cặp mắt cũng đục ngầu nhưng hàm chứa uy nghiêm khiến Chương Hải dám nhìn thẳng.

      "Làm cái gì." Phó lão gia tử xua tay, " tại tình huống bên trong thế nào?"

      Chương Hải lau mồ hôi trán, "Người ở lầu 4 toàn bộ bị bắt cóc, chỉ có người phụ nữ, nhưng người bà ta có mang theo bom, nếu chú ý chút, đến lúc đó..." Ông ta còn chưa dứt lời, nhưng mọi người ở đây cũng hiểu .

      " có chuyện gì ." Phó lão gia tử từng chữ .

      Ông tin tưởng hai đứa kia, bọn họ cũng phải là người bình thường. Chỉ người phụ nữ, bọn họ có chuyện gì.

      Sợ là sợ, trong đám người đó còn có những người khác.

      Ông đúng là vẫn còn lo lắng a, ở nhà xem tin tức rất là rộn lòng, ngồi yên, ông để ý mọi người phản đối, dẫn hai gã bảo vệ liền chạy tới đây.

      Chương Hải nghĩ chút, "Lão gia tử, trước tiên ngài lên xe ngồi chút, chúng tôi...."

      "Các người thành chút, đừng vào gây áp lực, bọn họ giải quyết, xảy ra chuyện. Giám sát tốt chung quanh là được rồi, chuyện bên tròn, cần quản." Hôm nay nếu thêm phiền toái gì tốt lắm.

      Chương Hải ngẩn ra, ông ta có chút luống cuống nhìn về phía người bảo vệ bên cạnh Phó lão gia tử, bảo vệ hoàn toàn làm như phát , che chở lão gia tử lên xe .
      Mặc kệ chuyện bên trong? Kia... Kia đến lúc đó bên trong xảy ra chuyện, ai tới gánh vác?

      Vẻ mặt Chương Hải thay đổi liên tục, nhưng lão chủ tịch lên tiếng, ông ta..ông ta làm sao dám vi phạm? Hi vọng, hi vọng bên trong xảy ra chuyện ?

      Mà lúc này trong cửa hàng.

      Trong cửa hàng, vẫn vang vọng nhạc và ca khúc bất đồng như trước, chính là cả toà nhà đều tràn ngập khí khẩn trương, người ở lầu 4 đều bị người phụ nữ trung niên tụ tập lại chỗ, ngoại trừ An Nhiên và Phó Quân Hoàng ở bên ngoài, tất cả mọi người hai tay ôm đầu ngồi mặt đất.

      Người phụ nữ trung
      [​IMG]
      Phong Vũ Yêncô gái bạch dương thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 49: Ôm ôm ấp ấp

      Trong nháy mắt tiếng súng vang lên, Phó Quân Hoàng ôm An Nhiên bảo hộ trong ngực, con ngươi dày đặc quét về phía viên đạn bay ra!

      Nơi đó trừ bỏ đám ngươi nổi loạn vô thố thét chó tai, tìm thấy người kia.

      hề thiếu người nhát gan ở nhìn thấy người bị bắn, triệt để hôn mê.

      Người phụ nữ trung niên sắc mặt thập phần khó coi, tầm mắt của bà ta gắt gao nhìn người té mặt đất, ánh mắt nhìn người người đàn ông chết nhắm mắt.

      Trong nháy mắt việc chuyển biến...!

      Bang bang phanh --

      Tiếng súng liên tục vang lên, tiếng kêu gào điên cuồng, "Gạt người, gạt người! Toàn bộ đều chết, đều chết hết !"

      Người phụ nữ trung niên triệt để điên rồi, bà ta còn bận tâm gì, tại cho dù bà ta thả bọn họ, bà ta cũng bị bắt lại, cũng ngồi tù.

      Nếu bà ta vào, như vậy cừu của ngườ nhà bà ta ai báo? báo xong, như vậy đều chết hết !

      Bắn viên đạn ra ngoài.

      "A -- "

      "Mẹ --" tiếng vang dội của trẻ con như thanh kiếm lợi hại, đâm thẳng đến màng tai của người phụ nữ trung niên.

      Bên trong đám người, bé năm sau tuổi ngồi bên trong đám người, vừa bất lực vừa hoảng sợ khóc lên, nước mắt lăn dài khuôn mặt nhắn của bé.

      "Mẹ --" bé chỉ biết lớn tiếng khóc, chỉ có khóc mới có thể giải quyết sợ hãi và bất an trong đáy lòng bé.

      Cũng trong nháy mắt người phụ nữ trung niên giật mình, An Nhiên và Phó Quân Hoàng đồng thời ra tay, đánh người phụ nữ trung niên ngã xuống đất, Phó Quân Hoàng cấp tốc đoạt cây súng trong tay bà ta, An Nhiên kỹ xảo cởi bỏ bom người bà ta xuống, hai người phối hợp ăn ý đến nỗi mọi người xung quanh còn ngây ra nhìn.

      "Buông tôi ra, buông tôi ra! Các ngươi đều chết , đều chết ! Tôi muốn để các người chôn cùng!" Người phụ nữ trung niên bị Phó Quân Hoàng ấn mặt đất, giam cầm thân thể của bà ta, quanh thân cao thấp tản ra hơi thở chớ đến gần.

      An Nhiên nhìn nhìn trái bom trong tay, trong con ngươi lạnh nhạt xẹt qua tia lạnh lùng, đến trước mặt người phụ nữ trung niên sớm điên cuồng, ngồi xổm xuống, giọng rất mềm :

      " với tôi, là ai cho bà?"

      "Đều chết , đều chết ."

      tại việc An Nhiên muốn làm nhất chính là nhét thuốc nổ vào trong miệng bà ta, trực tiếp cho nổ tung!

      Trước tiên Phó Quân Hoàng ngăn người phụ nữ trung niên lại, liền gọi điện thoại, thông báo cho những người vẫn luôn đợi ở bên ngoài, nguy hiểm bài trừ, có thể vào được.

      Nháy mắt khi người phụ nữ trung niên bị kìm kẹp, vốn còn run run, mọi người nỗ lực lui mình lại cùng nhau đứng lên, bọn họ điên cuồng chạy về phía thang máy, người xô người, có ít người xuýt chút nữa trực tiếp ngã từ thang máy xuống lầu.

      "Các ngươi vì sao sớm ra tay!" Đột nhiên, giọng phẫn nộ vang lên, " Các người lợi hại như vậy, vì sao còn sớm ra tay cứu chúng tôi!"

      "Vì sao sớm ra tay!" ngừng có tiếng phối hợp vang lên, khi hoảng sợ qua , trong lòng mọi người toàn bộ ổn định lại, cũng có người vốn khóc kêu luôn trầm mặc cũng bắt đầu lên tiếng.

      Tầm mắt An Nhiên lạnh lùng nhìn người đàn ông lúc ban đầu kêu to kia, " là đàn ông sao? Cứu ann? Dựa vào cái gì người lợi hại phài chịu chết?"

      Người nọ muốn phản bác chút gì đó, nhưng mà dưới ánh mắt uy hiếp của An Nhiên, đáy lòng nảy lên cảm giác lạnh lẽo, thanh giống như mắc trong cổ họng, làm muốn phát ra tiếng nhưng lại được.

      "Bà ta vốn là đến vì các người, vì sao các người
      [​IMG]
      Phong Vũ Yêncô gái bạch dương thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 50: ra là

      Ôn Tuệ Tâm chết!

      Ôn Tuệ Tâm đó là người phụ nữ trung niên kia, bà ta vừa mới bị cảnh sát dẫn lên xe, bác sĩ và cảnh sát luôn chờ ở bên bắt đầu bắt tay vào làm trị liệu cho Ôn Tuệ Tâm, sau khi xác định có vấn đề gì, mới vừa lên xe.

      Nhưng mà, bác sĩ và cảnh sát vừa mới xuống xe, chiếc xe cảnh sát kia ầm ầm nổ mạnh....!

      Ôn Tuệ Tâm xe bị nổ tung, những cảnh sát ở gần chiếc xe bị nổ bật ra, trong nháy mắt mất tính mạng, chung quang cũng có ít quần chúng bị đẩy bật ra, người bị thương vô số.

      Nháy mắt khi An Nhiên và Phó Quân Hoàng nghe thấy tiếng nổ mạnh vang lên, nhấc chân liền chạy ra bên ngoài cửa hàng, Phó lão gia tử còn ở bên ngoài!

      Lúc An Nhiên và Phó Quân Hoàng chạy đến, bên ngoài hoảng loạn thành mảnh, Phó lão gia tử được người bảo hộ, hai người bảo vệ quét nhìn trong đám người, quan sát từng người khả nghi ở trong sân.

      "Gia gia, lên xe." Biểu cảm của An Nhiên rất nghiêm nghị, để ý ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tay kéo Phó lão gia tử qua, trực tiếp đẩy vào trong xe, mày lo lắng, "Ngài ngài khồng có việc gì chạy lung tung làm cái gì?"

      Phó lão gia tử hơi nhíu mày, gương mặt tràn đầy nếp nhăn lên tia cười nhàn nhạt.

      Đứa trẻ nhà họ Phó đều kì quái như vậy?

      Phó Quân Hoàng dung nhập vào trong đám người, đôi mắt như chim ưng khắp đảo qua từng người , nhưng mà nhìn quét lát, tầm mắt của dừng chiếc xe bị thiêu cháy, hơi thở hơi bất ổn.

      Tay buôn ở bên hông hơi nắm chặt, hơi thở chết chóc quanh thân nháy mắt tăng vọt, con ngươi tối đen xoẹt qua chút lãnh huyết.

      Điểm mấu chốt là giả, chết.

      An Nhiên và Phó Quân Hoàng ngồi xe Phó lão gia tử trực tiếp trở về nhà cũ nhà họ Phó, dọc theo đường , sắc mặt Phó Quân Hoàng đều buộc chặt.

      Sắc mặt Phó lão gia tử cũng tốt, ở tại đế đô, ngay dưới mí mắt ông, người này trực tiếp khi dễ đến đầu người nhà họ Phó, ông còn có thể mặc kệ ngồi xem sao?

      "Lão gia tử, việc này ông cần lo lắng , chúng cháu có thể giải quyết." An Nhiên nhàng kéo tay Phó lão gia tử, trấn an .

      Đáy Phó lão gia tử hơi ngừng lại, lập tức ong bật cười, "Chuyện của các ngươi tự các ngươi giải quyết, còn nghĩ muốn ông già này ra mặt sao?"

      An Nhiên cười, chính là ý cười khoé môi kia làm Phó lão gia tử cực kì tự nhiên ho khan ra tiếng, tầm mắt dời chỗ khác.

      tại nha đầu An Nhiên này, là càng ngày càng giống Cố lão đầu trong miệng tiểu hồ ly , tình gì cũng trốn thoát ánh mắt .

      Thôi thôi, tại ông cũng già rồi, mọi chuyện cứ để bọn trẻ giải quyết .

      Đêm, là có thể che giấu tồn tại của tội ác.

      Trong vô xá, tiếng quát tháo thảm thiết thống khổ chói tai truyền đến.

      "Tôi biết! Tôi đúng biết a -- "

      "Giết tôi -- giết tôi !"

      "A -- "

      Chỉ thấy gã đàn ông bị treo ngược ở giữa trung, toàn thân dính đầy máu, nhưng mặt cũng chút tổn thương, này vừa đến gần, chính là người đàn ông đồng loã với người đàn ông chết kẻ xướng người hoạ trong cửa hàng lúc chiều kia!

      Lúc này ngay cả khí lực kêu to cũng có , đau đớn
      [​IMG]
      Phong Vũ Yêncô gái bạch dương thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 51: Học sinh chuyển trường

      Tin tức Ôn Tuệ Tâm bắt cóc ở trung tâm thương mại liên tục được xuất , đặc biệt là các trang mạng internet.

      Trong phòng u, chỉ có ánh sáng mỏng manh loé ra từ màn hình TV.

      Mộh bóng dáng cuộn tròn sofa, tầm mắt nhìn màn hình, gương mặt đờ đẫn, trong phòng vang lên tiếng từ trong TV phát ra.

      "..." Thân ảnh nỗ lực khống chế cảm xúc của bản thân, nhưng khi nghe tin tức phóng viên kia kết quả của người phụ nữ bị bắt, bóng dáng bỗng nhiên từ sofa đứng dậy, cầm chai bia mặt bàn lên, hung hăng đập về phía TV!

      -- Bang .

      Trong nháy mắt màn hình TV tối đen.

      "Phó! An! Nhiên!"

      "Hắt xì --" An Nhiên nhíu mày nhéo nhéo lỗ mũi có chút ngứa, lập tức tầm mắt lại nhìn về phía quyển sách.

      Đây là tiết tự học, lớp cũng có giáo sư, các học sinh đều thập phần tự giác học tập .

      An Nhiên nhìn nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, suy nghĩ hơi mông lung, trời nhìn giống như muốn đổ mưa.

      Từ lúc An Nhiên bị Diêm Tử Diệp mang đến khi trở lại trường học, cũng hơn nửa tháng. Trong nửa tháng này, ai biết tin tức của , mà từ ngày đó cũng có lời đồn đại người đàn ông kia là kim chủ của An Nhiên, là người bao dưỡng .

      Nhưng cũng có ít người tin, nếu người đàn ông kia là Kim Chủ của Phó An Nhiên, như vậy người đàn ông kia sao còn phải quỳ xuống trước mặt Phó An Nhiên, còn gọi là gia? Có bệnh?

      Chuyện này quá khó hiểu , đây là ham thích tình thú của con ngươi, mang theo kim chủ của mình đến trường học thị uy, thấy từ sau khi An Nhiên trả lại trường học, càng kiêu ngạo hơn sao? cho rằng là ai? Bất quá cũng chỉ là vũ nữ thoát y thôi.

      Đối với lời đồn đãi đó phải An Nhiên nghe được, chỉ cảm thấy cần thiết phải phí tâm vào mấy chuyện này. đường, Sở An Tu cũng tìm , hỏi có cần hội học sinh ra tay hay , nhưng đều bị ngăn lại.

      Mấy người tầm thường đó, cần thiết phải so đo với họ?

      Chính mà đối với "tiểu thư nhà họ Phó" Mã Tịnh Như này, có chút hứng thú, ở địa bàn nhà họ Phó giải mạo người nhà họ Phó, này lá gan đúng là phải lớn bình thường.

      Sau khi An Nhiên trở lại trường học mới phát , tại lớp cao nhất thành dĩ vãng trong mắt các thiếu gia tiểu thư, bọn họ có việc gì cũng thích chạy
      [​IMG]
      Phong Vũ Yêncô gái bạch dương thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 52: chán ghét ta!

      Sau khi tan học, gần như Tô Nặc dán cả người bên người An Nhiên, trong mắt đơn thuần tràn đầy ý cười.

      "Tô Nặc, nên nhìn ." An Nhiên , thế nào hơn năm thấy, Tô Nặc lại vẫy như vậy?

      Tô Nặc, cục cưng quý giá của nhà họ Tô.

      Thế lực của nhà họ Tô chủ yếu ở phía Nam, Tô gia chủ yếu thế lực ở phía nam, các xí nghiệp trải rộng khắp các nước, chỉ là người nhà họ Tô thích lộ diện, trong vòng luẩn quẩn của giới thượng lư, có rất ít người biết người đứng đầu xí nghiệp Tô thị là ai.

      Tô Nặc ghé vào bàn học, lông mi dài, "Tiểu Nhiên, đêm nay tôi đến nhà cậu được được?"

      An Nhiên ngẩn ra, trong đôi mắt đen như mực xoẹt qua tia cảm xúc, khi nhìn đáy mắt bất an của mọi người, cười khẽ, "Được, đêm nay lão soái ca tới tiếp chúng ta."

      " vậy chăng vậy chăng? Tôi lâu rồi cũng chưa gặp Phó." Tô Nặc ngồi thẳng người dậy, con ngươi trong suốt lượng lượng nhìn An Nhiên.

      An Nhiên cười khẽ, nàng lạnh nhạt lấy di động ra, tìm kiếm cái tên trong danh bạ điện thoại, vừa muốn gọi , người nọ vừa vặn gọi điện thoại đến.

      "Tô Nặc trước tiên cậu cứ xem cái này, tôi nhận điện thoại." Cầm truyện cổ Grimm trong tay phóng tới trước bàn Tô Nặc, mỉm cười lấy di động ra ngoài cửa.

      "Được." Trả lời An Nhiên là khuôn mặt tươi cười sáng lạng mà lại ấm áp.

      An Nhiên đến góc hành lang, vừa mới tiếp điện thoại, bên kia liền truyền đến giọng trầm thấp gần như mỏi mệt:
      "An Nhiên, Tô Nặc có liên lạc với ?"

      An Nhiên nhíu mày, "Xảy ra chuyện gì?"

      Bên kia nhất thời thở dài, " tại Tô Nặc có chuyện hiểu lầm tôi, phía tôi bên này còn có chuyện phải xử lí, trước hết xin nhờ chiếu cố Tô Nặc vài ngày ."

      "Tô Nặc chuyển trường, biết ?"

      An Nhiên đến trước cửa sổ hành lang, từ xa nhìn cảnh tượng trong trường.

      "..." Bên kia nhất thời yên tĩnh, "An Nhiên, cũng biết tình huống đặc thù của Tô Nặc, thời gian này..."

      "Yên tâm ." Giọng An Nhiên bình thản như trước, giọng của vừa chuyển "Tô Thiên Kình, Tô Nặc là đứa bé đơn thuần, tôi hy vọng ấy có thể vĩnh viễn đơn thuần như vậy, hiểu lời của tôi chứ?"

      Bên kia truyền đến trận cười khổ, "Yên tâm ."

      An Nhiên trực tiếp cúp điện thoại, lúc trở lại phòng học, phát chỗ ngồi của hoàn toàn bị vây quanh.

      mặt Tô Nặc mang theo nụ cười chói lọi, ánh mắt của rất trong suốt, giống như trẻ con mới sinh.

      " có a, Tiểu Nhiên tốt lắm , tôi thích Tiểu Nhiên ." Giọng của Tô Nặc mềm yếu dịu dàng, vang lên bên tai nhóm người kia, "Cho nên, mọi người cần bậy Tiểu Nhiên, bằng , tôi tức giận ."

      An Nhiên lắc đầu cười khẽ, đứa này mặc kệ khi nào cũng luôn thích bảo vệ .

      "Tô Nặc, và Phó An Nhiên là quen biết như thế nào?"

      "A... Quen biết thế nào à, tôi bị lạc, sau đó tiểu Nhiên nhặt được, sau đó chú
      [​IMG]
      Phong Vũ Yêncô gái bạch dương thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :