1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Ông xã anh là ai - Vi Lộ Thần Hi (58c)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 34


      nhìn kỹ xem, người hình là tôi sao?”, Quan Nguyệt San chớp mắt với Thiên Thụ.

      Thiên Thụ mở to mắt nhìn tấm hình.

      phải , ưm… Lẽ nào là tôi?”, Thiên Thụ giọng đáp.

      Quan đại mỹ nhân nghe xong, tay đập phát.

      “Tôi nghiêm túc, phải đùa với !”

      Thiên Thụ bị đánh trúng đầu, ấm ức bĩu môi. “Tôi cũng nghiêm túc xem mà!”

      Hơn nữa tấm hình này, tối qua còn nhìn thấy trong thư phòng Boss. Tuy mệt mỏi ngủ thiếp , nhưng vẫn nhận ra quý của với tấm hình. Có lẽ là thực hoài niệm những tháng ngày trong hình chăng, hoài niệm những ngày tháng họ ở bên nhau. Điều đó khiến Thiên Thụ vừa ngưỡng mộ, lại vừa đố kỵ.

      xuyên tới đây, hề biết quá khứ của , càng biết trong ba năm nay xảy ra chuyện gì. Cảm giác này tồi tệ.

      “Nhìn kỹ mà vẫn nhìn ra?”, Quan đại mỹ nhân chồm sát lại Thiên Thụ, ra sức chớp mắt.

      Thiên Thụ cố gắng mở mắt nhìn đôi mắt to chớp chớp của Quan đại mỹ nhân, nghi ngờ hỏi, “Ồ ồ ồ… Chẳng lẽ là… mắt bị chuột rút hả?”

      Quan đại mỹ nhân tức tối bóp cổ Thiên Thụ. “Tôi bóp chết , Hạ Thiên Thụ! đúng là có bản lĩnh giết người đền mạng! Tôi bảo nhìn mắt tôi, mắt tôi có vết sẹo, nhưng người trong hình có!”

      Khụ khụ khụ khụ!

      Thiên Thụ bị Quan Nguyệt San bóp cổ lắc lắc, suýt nữa nghẹt thở choáng váng, nhưng cũng nhìn ra, người trong hình tuy đẹp như Quan Nguyệt San, nhưng mí mắt trái của ấy có vết sẹo mỹ nhân quyến rũ như của San San giờ.

      “A…”, Thiên Thụ chớp mắt, “Chuyện gì đây? Lẽ nào … biến thân?”

      Quan đại mỹ nhân tí nữa ngã lăn ra. “Tôi có bị phân liệt đâu, tưởng tôi là siêu nhân biến hình trong manga hả? Người trong hình này là chị sinh đôi của tôi.”

      Hả?! Đáp án này thực quá bất ngờ. Thiên Thụ mở to mắt sửng sốt.

      “Chị tôi là Quan Nguyệt Tịnh, chúng tôi là chị em sinh đôi, từ tính tình hoàn toàn khác nhau. Chị mãi luôn dịu dàng khéo léo, xinh đẹp vô cùng, tôi như thằng nhóc, được ai mến.” Quan Nguyệt San nhìn tấm hình, ngồi xuống sofa chậm rãi kể. “Năm chị ấy học đại học quen Viên Dã, họ tham gia cùng câu lạc bộ, Viên Dã luôn là đầu tàu của mọi người, là chỉ huy cao nhất trong nhóm, còn chị tôi mãi mãi là người bị chỉ huy, theo ấy khắp nơi. thể là chị tôi thích Viên Dã từ khi nào, nhưng tôi còn nhớ hôm ấy là chiều mưa, câu lạc bộ của chị tôi đến khu dân cư mới phát truyền đơn, muộn lắm chị ấy mới về nhà.

      Tôi thấy có người đưa chị về đến cửa, người chị ấy còn khoác cái áo khoác của nam giới. Tuy người đó quay nhưng chị vẫn đứng ở cổng, với mái tóc ướt đẫm nước mưa, đứng rất lâu. Tôi che ô ra đón chị, tay chị lạnh cóng nhưng gương mặt là nụ cười ngọt ngào biết mấy. Tôi cảm thấy chị ngốc, nhưng chị lại với tôi rằng chị thích ấy. Người con trai đó, chính là Viên Dã.”

      Thiên Thụ nghe đến đây, ngẩn ngơ cả người.

      “Hóa ra, ấy có người để thương…”

      Quan Nguyệt San nhìn vẻ hụt hẫng của Thiên Thụ, cười tủm tỉm, “Người ấy thương? Ha, đúng thế, Viên Dã quả thực có người ấy thích. Tuy ấy quen với chị tôi, nhưng mỗi lần câu lạc bộ hoạt động, họ ở cạnh nhau, tôi luôn cảm thấy có vẻ như trái tim của ấy thuộc về ai đó. Cho dù bên cạnh có bao nhiêu xinh đẹp, bao nhiêu người thầm thương trộm nhớ, ấy vẫn chỉ mỉm cười lịch , thân thiết, nhưng lại có khoảng cách thể vượt qua. Chị tôi chắc là ở cạnh lâu nhất, họ xem như là rất hòa hợp rồi, Viên Dã cũng thường đến nhà tôi chơi với chị em tôi.

      Có dạo tôi nghĩ, sau khi họ tốt nghiệp, ấy nhất định trở thành rể của tôi. Nhưng…”

      Quan Nguyệt San nhìn Thiên Thụ.

      chớp chớp mắt.

      Nhưng lại trở thành kẻ thứ ba, phải ? cướp chồng của chị San San?

      Thiên Thụ bỗng cảm thấy ngượng ngập, “Xin lỗi…”

      Quan Nguyệt San phì cười. “ làm gì mà phải xin lỗi? Chắc phải là phát huy phẩm chất hiền lành của công dân ưu tú, tưởng rằng cướp người đầu đời của chị tôi đó chứ?”

      Thiên Thụ choáng.

      Chẳng lẽ phải?

      San San nhìn Thiên Thụ, thu lại vẻ đùa cợt, “ liên quan tới . Chị tôi và Viên Dã vốn có duyên. Chị tôi chưa tốt nghiệp đại học gặp tai nạn xe, qua đời rồi.”

      A?!

      Thiên Thụ bàng hoàng, ngẩn người.

      Hóa ra… Quan Nguyệt Tịnh

      “Ngạc nhiên hả?”, Quan Nguyệt San nhìn Thiên Thụ há to miệng, “Đối với chúng tôi quen rồi. Hôm chị ấy sắp mất mới nắm tay Viên Dã, rằng chị ấy thích . Viên Dã có thời gian trả lời, chị ấy rồi. Tôi nghĩ, chắc chị ấy trong hạnh phúc, vì chị ấy ra lời tận đáy lòng, lại nghe ấy từ chối, nhất định là qua đời trong hạnh phúc. Nhà chúng tôi đều rất cảm kích Viên Dã, sau khi chị bị tai nạn, ấy là người đầu tiên chạy tới bệnh viện. Viên Dã đối với chị tôi, có lẽ có tình ý gì, nhưng cũng phải có tình bạn. Thiên Thụ, ấy là người đàn ông tốt. phải… trân trọng ấy.”

      Thiên Thụ hơi đờ ra.

      bỗng nhớ lại tối qua, tấm hình bày bàn trong thư phòng của Viên Dã. Mấy hôm nay họ chiến tranh lạnh, lại lấy tấm hình đó ra, có lẽ… khiến bị tổn thương? San San , Quan Nguyệt Tịnh từng là dịu dàng đáng , luôn ở bên cạnh , nhưng dịu dàng, chu đáo, tinh tế, đáng , đúng là chẳng được gì cả… Nên, mới với câu “ rất thất vọng về em” chăng?

      Quan Nguyệt San đứng dậy, đưa tay vò tóc Thiên Thụ. “Đối với Viên Dã tốt, biết chưa? Nếu đối xử tốt với ấy…”

      nàng hơi cúi xuống, với vẻ uy hiếp, “Tôi vẫn cướp ấy đấy!”

      Khụ…

      Thiên Thụ thấy khóe môi giật giật.

      “Được rồi, tôi đây, tốt nhất nên tìm thời gian gọi điện cho cái gã đàn ông kỳ cục kia . Còn nữa, tôi sắp xếp giùm cho hai người, lần này tuyệt đối có ai làm phiền, nếu dẹp yên tên đó, tôi kỳ thị đấy!” San San cười, len lén thào vào tai Thiên Thụ, “Mùi vị ấy rất là ngon đó, nếu còn bỏ lỡ đúng là đồ ngốc!”

      Hả? Mùi vị của ? Rất ngon?

      Thiên Thụ thấy tim thót lên.

      San San cười lớn, ra khỏi cửa.

      Thiên Thụ bất giác nhớ đến mấy bài báo, họ thân mật với nhau ra sao ở sân bay, mà San San hình như cũng từng hôn lên má Viên Dã, mờ ám như vậy, bây giờ lại…

      “San San, thực ra… cũng thích ấy, phải ?”, Thiên Thụ nhìn theo bóng San San.

      San San bước xuống cầu thang gỗ. Bước chân như hơi khựng lại, nhưng vẫn sải bước bỏ .

      Có lúc, có những vết thương mắc lại trong tim, giả vờ quên lãng.

      nỗi buồn thương nhớ bảo phủ lấy Thiên Thụ.

      cầm tấm hình cũ đó, lật lật lại ngắm.

      Nụ cười của Quan Nguyệt Tịnh rất đẹp, rất dịu dàng. như thế mới xứng với người đàn ông lạnh lùng như Viên Dã chăng. Tiếc rằng ấy qua đời quá sớm… Trong tim Viên Dã nhất định cũng luôn nhớ đến ấy? Nhưng lại kết hôn với

      Thiên Thụ ngồi xe bus, cắn môi mãi.

      Rốt cuộc ba năm qua xảy ra chuyện gì? Làm sao quen được Viên Dã, rồi làm sao lại kết hôn? nhau ư? Nếu lạnh nhạt với nhau, oán hận lẫn nhau, làm sao sinh ra con ? Trước kia luôn mừng vì mở mắt tỉnh dậy, tuy mất ba năm nhưng lại có được những thứ muốn có, nhưng bây giờ, lại cảm thấy ba năm mất đó đáng tiếc biết bao, xuyên qua quãng thời gian đó, chuyện… rất hối tiếc.

      biết… có khả năng xuyên trở về nhỉ?

      Thiên Thụ bỗng sáng mắt lên.

      Xe bus vừa đến trạm, mở cửa, dừng xe trong tích tắc, Thiên Thụ nhảy xuống.

      Cửa xe đóng lại.

      Thiên Thụ bỗng kinh hoảng. “A, đúng, tôi xuống nhầm trạm rồi! Này, tôi…”

      Vù…

      Xe bus làm sao quan tâm tới , đóng cửa xong chạy vèo .

      Thiên Thụ cầm tấm hình, choáng váng đứng đường, “Ở đây hình như là…”

      Công viên bên đường mà lần trước lạc?

      Ủa, sao lại chạy tới đây?

      Thiên Thụ hơi lạ, có lúc những tư tưởng hỗn loạn đúng là có thể dẫn đường. Lần trước gặp Tiểu Mạc ở đây, biết hôm nay có gặp được cậu chàng đẹp trai khác ? Lần trước khi Tiểu Mạc tặng tấm hình, còn chưa kịp cảm ơn cậu, vừa hay hôm nay tâm trạng vui, chi bằng ra công viên ngồi chút.

      Thiên Thụ lững thững ra đó.

      Những tán cây thấp thoáng, cây đông thanh lá xanh mướt vẫn rậm rạp tươi tốt.

      Thiên Thụ vén đám cây ra với chút hy vọng mong manh.

      Băng ghế dưới ánh đèn đường trống .

      Haizzz, sao có thể gặp may mắn mãi, lại gặp cậu đẹp trai nào đó được? Ha, còn tưởng mình may mắn chứ, xuyên , có chồng tốt, gặp trai đẹp tuổi. Thế khiến người ta thấy tức tối lắm rồi!

      Thiên Thụ thở dài, ngồi xuống ghế.

      Tấm hình trong tay, đôi tình nhân đó vẫn cười tươi rói.

      Thiên Thụ chớp mắt, càng nhìn tấm hình càng cảm thấy buồn. Người tốt thế này, vì sao lại mất chứ? Tại sao lại rời xa . Nếu xuyên tới đây, biết…

      Soạt!

      thở dài bỗng bên cạnh xuất bóng trắng, “a hu” tiếng giật mất tấm hình của !

      Thiên Thụ giật thót, “Này, đó là hình của tôi…”

      Bạn Thiên Thụ hoảng sợ chưa kịp hết câu.

      Vì cái bóng trắng to đó sau khi chạy xa rồi còn quay lại cười với Thiên Thụ, suýt làm hồn phách biến mất!

      “Bạch… Bạch Tiểu Lang!”

      Mẹ ơi, đúng là may mắn, mà cũng xui xẻo! Lại gặp tên Bạch Tiểu Lang kia, cái tên lúc nào cũng hù dọa hồn xiêu phách lạc ấy! Bạch Tiểu Lang cướp mất tấm hình, ôi trời ơi, nước dãi của nó, tấm hình… Tấm hình sắp bị nó làm rách mất rồi!

      Thiên Thụ bỗng cuống quýt, nhưng dám đến gần nó, chỉ có thể sợ hãi quỳ xuống dỗ ngọt, từ từ thương lượng với Bạch Tiểu Lang. “Bạch… Bạch đại gia à… Đưa tấm hình… đưa tấm hình cho chị được … Chúng ta có gì… từ từ …”

      “A hu!”, Bạch Tiểu Lang há mõm ra mà dùng mũi gầm tiếng.

      Thiên Thụ nhát gan bỗng giật mình té ngồi ra đất.

      Bóng dáng mà quần chúng Thiên Thụ chờ đợi cuối cùng xuất .

      Ngón tay thon dài túm lấy lông đầu Bạch Tiểu Lang, con chó lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống. Tiểu Mạc lấy tấm hình ra khỏi mõm nó, mỉm cười đưa cho Thiên Thụ.

      Thiên Thụ sợ tới mức phát khóc.

      Run lẩy bẩy nhận lấy tấm hình, nàng nào đó thất thần bỗng với Tiểu Mạc, “Tiểu Mạc à, em có tin rằng thế giới này có thể xuyên qua thời gian ?”

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 35


      Rầm!

      Hạ Thiên Thụ bê chồng sách đủ dìm chết , đặt phịch xuống bàn đọc sách trong thư viện.

      Tiểu Mạc vội đưa tay giúp .

      Thiên Thụ vùng thoát ra khỏi biển sách, đưa tay lau mồ hôi trán.

      “Đám này chắc là đủ rồi.”

      Tiểu Mạc nhìn vẻ kỳ lạ, cầm đống sách đó lên xem….

      “Tình trong quãng thời gian giao nhau sai lệch”, “Mộng hồi đại X”, “Xuyên và phản xuyên ”, “Người con sông Nile”, “Tầm X kỷ”, “Cục quản lý thời gian sai lệch”, “Về lại năm X làm công chúa”…

      Những bìa sách xanh xanh đỏ đỏ rực rỡ cứ từng quyển từng quyển qua tay Tiểu Mạc, sắc mặt chàng đẹp trai càng lúc càng xuất nhiều vạch đen, thấy bên dưới còn khoảng năm mươi mấy quyển sách về xuyên . Tiểu Mạc xinh đẹp của chúng ta cuối cùng bỏ cuộc, đặt chúng trở lại đống sách.

      Thiên Thụ nhìn gương mặt chảy dài của cậu bé đẹp trai, còn chồm lại hỏi, “Sao thế? Đống sách này đều là kinh điển cả đấy.”

      Tiểu Mạc ngớ người, sau đó miễn cưỡng nở nụ cười với .

      Xuyên ? hiểu nổi!

      Nhưng khi Thiên Thụ bị Bạch Tiểu Lang dọa cho sợ chết khiếp, ngồi đất vẻ đáng thương, mắt long lanh ngấn lệ nhìn cậu , “Tiểu Mạc, em có tin thế giới này có thể xuyên hay ?”

      Tiểu Mạc chớp chớp đôi mắt trong veo, rồi chậm rãi gật đầu.

      Thiên Thụ vốn rất tủi than, rất buồn bã, rất đau lòng, nhưng khi thấy cậu lại gật đầu mắt kìm được vụt sang. “Em tin? Em tin hả?”

      Tiểu Mạc gật đầu, mỉm cười.

      “Oh yeah! Tốt quá rồi Tiểu Mạc!”, Thiên Thụ hét lên, suýt nữa lao bổ đến ôm chầm lấy cậu.

      Bạn Bạch Tiểu Lang đứng cạnh bỗng “hú” lên tiếng, làm Thiên Thụ lập tức dừng chân tay lại.

      Có điều Thiên Thụ là người rất dễ thỏa mãn, cái gật đầu của Tiểu Mạc khiến hưng phấn đến độ lập tức thoát khỏi nỗi bi thương. chớp đôi mắt to sáng rỡ, quỳ xuống cạnh Tiểu Mạc, vừa vừa hoa chân múa tay.

      “Thực ra trước kia chị cũng tin, nhưng từ khi chị xui xẻo bị xe đâm, chị tin rồi. Trước đây chị là người rất bi kịch, có xe, có nhà, tiền cũng chẳng có, lại cũng có chồng nốt. Nhưng từ khi mở mắt ra trong bệnh viện đó, ha! Thế giới này thay đổi rồi! Thời gian biến thành ba năm sau, cuộc đời biến ra chồng, xe, nhà, công việc, tất cả đều có! Thậm chí còn đính kèm thêm em bé nữa! Tiểu Mạc, tuy chị chớp mắt trở thành phụ nữ có chồng, nhưng trái tim thiếu nữ của chị lại nở bung như đóa hướng dương vậy!”

      Xuyên tốt, xuyên tuyệt!

      Tâm trạng khi Thiên Thụ tỉnh lại lúc đó chính là như vậy. Tuy ông xã đại nhân lúc nào cũng lạnh lùng, còn đòi ly hôn với , nhưng cú xuyên này làm thỏa mãn mọi ước mơ của , ngoài chuyện sớm mai tỉnh dậy biến thành bà mẹ, đúng là mà vẽ nên bức tranh hung vĩ nhất thế giới này! Chẳng trách bao nhiêu thích xem truyện xuyên , mơ giấc mơ vô cùng đẹp đẽ như vậy!

      Tiểu Mạc nhìn vẻ mặt hưng phấn của , vẫn ngồi cạnh và tủm tỉm cười.

      Thiên Thụ biết Tiểu Mạc có lẽ cũng biết bậy bạ những gì, nên dốc hết mọi phiền muộn trong lòng.

      “Tuy xuyên tốt đẹp như vậy, có lúc, những người rời xa vẫn cách nào níu kéo. Thiên Ân…. ta vẫn cùng khác kết hôn, có vẻ rất hạnh phúc, chị…. Chị quyết định nhớ tới ta nữa, để sống hạnh phúc. Nhưng, nhưng người đàn ông chị lấy…. Sau khi tỉnh dậy, chị căn bản biết ấy là ai.

      Em biết cái cảm giác đối diện với người xa lạ, nhưng lại là người chồng thân thiết nhất của mình ?”

      Tiểu Mạc lắc lắc đầu.

      “Chính là… Giống như…”

      Thiên Thụ đứng lên, vừa đóng chính mình vừa đóng vai Boss Viên.

      Đầu tiên hỏi rất nghiêm túc lẫn sợ hãi. “Ông xã, là ai?”

      Nhảy qua bên, làm mặt nghiêm của Boss Viên. “Chồng em.”

      Nhảy trở lại giả làm con thỏ hoảng sợ. “A, thể nào! Chúng ta hình như chưa từng gặp nhau…”

      Nhảy sang bên kia, giả bộ mặt lạnh băng lẫn ánh mắt giết người của Boss Viên. “!!!”

      Nhảy trở về diễn vai thỏ Thiên Thụ rất ư là nghi ngờ, “…”

      Nhảy sang bên đóng vai Boss Viên giận dữ tới độ có thể giết chết người bằng ánh mắt, “!!!”

      Nhảy về diễn vai thỏ Thiên Thụ sợ đến nỗi run lập cập, co rúm người, “…”

      Cuối cùng Đại Boss giận tới độ phất áo bỏ .

      Bạn thỏ Thiên Thụ co rúm người đất, cầm cành cây vẽ vòng tròn.

      Tiểu Mạc nhìn , kìm được cười to thành tiếng.

      Tuy nghe thấy gì, nhưng thấy diễn cả hai vai, lại còn học cả vẻ biểu cảm gương mặt, Tiểu Mạc nhịn được cười. bạn chó nào đó ngồi cạnh quan sát, hiểu mô tê gì, cũng há mõm ra theo Tiểu Mạc, ngoẹo đầu.

      Thiên Thụ lồm cồm bò dậy, chìa tay ra với cậu, “Em hiểu cảm giác đó ?”

      Tiểu Mạc mắt cong cong, đôi mắt sáng rỡ, gật gật đầu.

      “Em hiểu là tốt quá rồi”, Thiên Thụ cảm thấy cậu bé đẹp trai này đúng là người lắng nghe tốt, lam nhan tri kỷ của . quỳ xuống cạnh cậu, kẻ bên trái người bên phải cậu cùng với cái tên mỏm to ngồi nghe ngóng nào đó. “Nhưng giờ, chị gặp phiền toái rồi. Tưởng rằng sau khi xuyên có thể khắc phục, y như những nữ chính trong truyện vậy, có thể cùng nam chính lo liệu mọi bề, kiểu gì cũng có thể qua được. Nhưng bây giờ… Bây giờ chị lại thấy, đó là chuyện rất khó khăn. Đặc biệt là khi biết được, thực ra trong lòng ấy còn có người con khác.”

      Thiên Thụ ngẩng lên, nhìn Tiểu Mạc.

      “Tiểu Mạc, có cách nào để xuyên trở về ?”

      Tiểu Mạc nhìn môi , đôi mắt đẹp chớt cái.

      “Chị muốn xuyên về, về ba năm trước. , hoặc nếu phát ra cách xuyên chị muốn về lúc Viên Dã học đại học! Chị muốn với Quan Nguyệt Tịnh, bảo ấy cẩn thận đứng để bị đụng xe, bảo ấy tỏ tình sớm hơn với Viên Dã, có lẽ… Có lẽ Quan Nguyệt Tịnh sống tiếp, họ ở bên nhau, Viên Dã hạnh phúc!”

      Thiên Thụ bỗng nhảy cẫng lên. “Chính là thế! Tiểu Mạc, chính là thế! Chị muốn tìm ra cách xuyên , chị phải tìm lại Quan Nguyệt Tịnh, như thế ấy hạnh phúc!”

      Tiểu Mạc bị kéo mạnh dậy chớp chớp mắt vẻ hiểu.

      “Chúng ta tìm cách xuyên , tìm cách tìm cách…”, Thiên Thụ nảy ra suy nghĩ, lập tức cuống quýt xoay vòng vòng.

      Tiểu Mạc thấy cứ vòng vòng vỗ vỗ vai , chỉ vào tòa nhà màu trắng cách đó xa.

      Thiên Thụ nhìn theo hướng cậu chỉ, vỗ tay nhảy cẫng. “A thư viện thành phố! Đúng rồi, trong sách nhất định có đáp án! Tiểu Mạc, em là thông minh quá, chúng ta mau đến thư viện !”.

      Bạn Thiên Thụ hưng phấn lập tức kéo Tiểu Mạc chạy về hướng đó.

      Tiểu Mạc bị kéo phăm phăm giật mình hốt hoảng, nhưng sau đó hiểu ra ngay. Thế là bị kéo tay chạy mạch đến thư viện thành phố.

      Thế là đến đây, đống tiểu thuyết xuyên bán chạy nhất dìm chết Thiên Thụ.

      Tiểu Mạc bó tay nhìn đống tiểu thuyết tình màu mè đó, tỏ ra bất lực.

      Cậu đưa đến đấy là để tìm tạp chí tư liệu, sách nghiên cứu xuyên gì đó để đọc, phải bảo nghiên cứu tiểu thuyết xuyên đâu, bà chị à.

      Nhưng thấy Thiên Thụ bê đống tiểu thuyết đó, cứ xuýt xoa, “Ôi ôi, cái này chị đọc rồi, kinh điển đấy! Ồ, quyển này là xuyên kiểu này à, oa, hay thế, cưới hai vợ còn sinh ra bá vương, còn lợi hại hơn chị nữa! Ôi, cái này hay, lúc xuyên qua, lúc xuyên lại..”

      Đống tiểu thuyết to , màu mè hoa lá hoàn toàn dìm mất Thiên Thụ.

      Tiểu Mạc nhìn vẻ mặt hưng phấn vui sướng của nữa, chỉ mỉm cười, rồi cùng chìm đắm trong thế giới xuyên .

      Sắc đêm nồng đậm.

      Chân trời chỉ còn lại vệt rang chiều màu cam.

      Tiểu Mạc mua hai ly trà sữa bên ngoài thư viện về, xem liên tục ba, bốn tiếng đồng hồ rồi, nhất định là đói bụng lắm.

      Vào phòng đọc, trong phòng chỉ còn lại vài người vẫn kiên trì đọc sách, bàn mở ngọn đèn , trong gian phòng rộng lớn rất yên tĩnh. Chỉ có bàn Thiên Thụ là có ánh đèn. mình gục đống sách chất như núi… ngủ say sưa.

      Tiểu Mạc chậm rãi bước đến.

      Vệt ráng chiều duy nhất ngoài cửa sổ chiếu lên mặt . Ánh sáng màu da cam, dịu dàng sáng rỡ, tô thêm lớp sáng màu hồng kim nhàn nhạt gương mặt như quả táo của . ngủ rất say, rất yên tĩnh, như đứa trẻ sơ sinh, còn khẽ cắn đôi môi hồng. Rèm mi dài hơi cong, như cánh bướm in bóng lên gương mặt trắng hồng của . Chóp mũi thẳng, thậm chí có vẻ khiến người ta manh động muốn nhéo cái.

      Tiểu Mạc đứng cạnh bàn, lặng lẽ ngắm .

      Ngắm ngủ say, ngắm yên lặng.

      Rất mệt mỏi phải , cuộc sống như vậy. Xuyên , sống cùng người xa lạ? Nghe có vẻ giống truyện cổ tích, nhưng hiểu sao nghe từ , cậu lại muốn tin. Có lẽ, khoảng cách giữa họ quá xa, lớn tuổi hơn cậu nhiều, nhưng trước mặt cậu, lại mãi mãi giống đứa trẻ chưa từng bị mất vẻ ngây thơ, cười rất tươi, rất .

      Cậu rất thích nghe , tuy nghe thấy giọng , nhưng thấy khoa chân múa tay, thấy nụ cười tươi hạnh phúc của , cậu cũng cảm thấy trong thế giới xám xịt đơn điệu này, bỗng có thêm mảng màu tươi sáng.

      Người đàn ông đó… nhất định cũng như thế chăng.

      ngây thơ của , lương thiện của , trong veo và thuần khiết của .

      Muốn xuyên trở về chỉ để cứu sống người của ấy? Chỉ vì muốn hạnh phúc… Có phải là quá ngốc ? Chị Thiên Thụ? Nếu ấy quay lại, hạnh phúc, thế còn chị sao? Hạnh phúc của chị ở nơi nào?

      Đặt ly trà sữa lên bàn, Tiểu Mạc kìm được cúi xuống.

      Nhìn gương mặt say ngủ xinh đẹp tựa quả táo đỏ của , cậu khẽ khàng đưa tay lên…

      “A!”, Thiên Thụ bỗng ngẩng đầu lên.

      Ngón tay Tiểu Mạc rụt lại.

      “Thơm quá thơm quá…”, Thiên Thụ vừa mở mắt nhìn thấy trà sữa, bụng đói sôi sùng sục, lập tức muốn với tay lấy. “A, là trà sữa…”

      Chưa kịp uống ngụm nào bỗng thấy sắc trời bên ngoài tối lại, Thiên Thụ lập tức ném cái ly sang bên cách rất đại nghĩa.

      “Ôi, trời tối rồi!”

      Thiên Thụ đứng phắt dậy, Tiểu Mạc đứng cạnh giật bắn mình.

      Thiên Thụ đập bàn, túm lấy tay cậu. “ mau mau! Chúng ta sắp muộn rồi! Lúc chạng vạng, thời gian giao nhau, chính là cơ hội tốt để xuyên ! Tiểu Mạc, mau giúp chị xuyên trở về thời gian đó !”.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 36


      Thiên Thụ kéo Tiểu Mạc chạy như điên.

      Chạy mạch từ phòng đọc của thư viện thành phố ra đến công viên rộng rãi, thoáng đãng.

      Dừng chân, Tiểu Mạc ra dấu tay hỏi :

      Chị muốn làm gì?

      Thiên Thụ phủi tay, hòn non bộ lớn trong công viên, chỉnh lại quần áo để chuẩn bị sẵn sàng xuyên . “Chị muốn xuyên ! Chị muốn quay về quá khứ, về trước khi chị chưa xem mắt, chị muốn xem xem trong ba năm nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nếu xuyên thành công, muốn xuyên về thời xa xưa, xem xem chàng lạnh lùng nào đó lúc thế nào, có phải cũng luôn lạnh lùng với Quan Nguyệt Tịnh ? Có lẽ ấy dịu dàng cũng chưa biết chừng…”

      Tiểu Mạc chớp mắt.

      nàng ngốc nghếch này, cứu sống người khác, nhìn người khác hạnh phúc, còn sao?

      Nhưng nay Thiên Thụ xem ra quan tâm đến điều đó, chỉnh lại quần áo, rồi dang rộng đôi tay, hét to lên theo kịch bản trong bộ phim truyền hình xuyên vĩ đại nào đó. “A! Những ngôi sao vĩ đại, thất tinh liên chu, hãy đưa tôi về thời cổ vĩ đại… A, phải, đưa tôi về bảy năm trước, tôi muốn ngắm Viên Dã lúc đó, tôi muốn cứu sống chị Quan… Tôi hy vọng chị ấy có thể sống tiếp, tôi hy vọng họ hạnh phúc! Đưa tôi xuyên , amen!”

      Thiên Thụ nhắm mắt ngẩng đầu, dang rộng hai tay với bầu trời, hét cứ gọi là vang vang, dũng vô địch.

      dũng cảm ngẩng đầu nhìn ánh sao trời, chuẩn bị trở thành người đầu tiên xuyên thực .

      Nhưng đợi cả năm phút cũng chẳng thấy gì.

      Tiểu Mạc vỗ vai .

      Thiên Thụ ngọ nguậy, “Đừng làm ảnh hướng tới chị, chị phải xuyên ! Nào, hãy cho tôi sức mạnh của ngôi sao!”

      Tiểu Mạc lại vỗ vỗ .

      Thiên Thụ cuối cùng quay ngoắt lại. “Chị đứng quấy rầy chị mà, Tiểu Mạc, đợi chị quay về rồi, sau này chị nhớ tới em, nhưng bây giờ em đừng cắt ngang quá trình thu hút ánh sao của chị…”

      Tiểu Mạc đưa ngón tay thon dài ra, chỉ lên bầu trời.

      Thiên Thụ ngẩng đầu, bầu trời tối sẫm, đen kịt màu. Chẳng thấy bóng dáng ngôi sao nào, cơn gió lạnh thổi vù qua, lại còn có đám mây đen bay tới, “đùng đùng” vang lên tiếng sấm.

      Hả… Khoé môi Thiên Thụ giật giật..

      phải chứ, hôm nay lại u thế này! Ông trời trêu ngươi, ngay cả sợi lông của ngôi sao còn sờ tới, lấy gì để thu hút sức mạnh của thất tinh tiên chu, xuyên cơ chứ?

      Thiên Thụ quay lại nhìn Tiểu Mạc. “Ờ ha ha… Hôm nay… Hôm nay thời tiết là trong xanh, nơi nào cũng đẹp hết!”

      Tiểu Mạc ngoẹo đầu nhìn .

      “Có điều, sao được chị còn cách khác!”, Thiên Thụ lập tức nảy ra ý định, kéo Tiểu Mạc chạy tiếp.

      Tiểu Mạc bị kéo , choáng váng đầu óc.

      Hai người chạy thẳng tới khu phong cảnh được bảo hộ nào đó của thành phố, vườn XX. Kiến trúc cổ thi vị, những tán cây cao thấp xen kẽ, gió lạnh ban đêm thổi qua, chúng kêu lên xào xạc. Cũng đúng là có chút mùi vị trong phim kinh dị cổ trang.

      Tiểu Mạc nhìn Thiên Thụ vẻ kỳ quặc, chạy tới đây làm gì.

      Thiên Thụ đứng cạnh cậu, lôi ra xấp tư liệu dày trong túi ra, đều do sắp xếp lúc này trong thư viện. Trong đó có dòng viết rất dài. Tháng X năm X, bạn Tường Vi đến Cố Cung, vì tình cờ lạc đường, đâm sầm vào cánh cửa cổ nào đó, thế là ánh vàng ra, xuyên

      Tiểu Mạc liếc nhìn Thiên Thụ, chắc cũng muốn tìm cánh cửa nào đó chăng?

      Quả nhiên, Hạ Thiên Thụ đặt đống tư liệu xuống, siết chặt nắm tay quyết tâm. “Lần này nhất định được! Chỉ cần cánh cửa cũ thôi, có thể tìm ra cửa vào của thời gian! Người ta là Tường Vi, chị là Thiên Thụ, đều là thực vật cả, mỹ nhân Tường Vi còn được, chắc rằng chị cũng được!”.

      Tiểu Mạc nhìn bộ dạng , lắc đầu.

      Thiên Thụ lại chịu từ bỏ, tìm ra cánh cửa lớn cũ kỹ của nhà X trong khu, ngó quanh quất thấy ai, định nhắm hướng lao thẳng vào.

      Tiểu Mạc cuống quýt huơ tay với , ra hiệu đừng đâm vào đó!

      Thiên Thụ lại giữ tay cậu lại, “Bạn Tiểu Mạc à, yên tâm, lần này chị nhất định thành công, hay là em chuẩn bị sẵn máy ảnh, đợi chị xuyên rồi, em còn có thể chụp hình, sau này đưa vào các tạp chí, báo… để kiếm chút nhuận bút.

      Hai ta quen nhau, chị cũng có gì để lại cho em, thế lưu lại tấm hình xuyên làm kỷ niệm vậy!”

      dứt, dũng cảm đâm đầu thẳng vào cánh cửa đó!

      Tiểu Mạc định kéo lại nhưng thể để ngăn cản , chỉ mở to mắt nhìn lao vút vào cánh cửa gỗ sơn đỏ đó!

      Ầm!

      thanh cực lớn vang lên.

      Tiểu Mạc nhắm mắt, nỡ nhìn.

      Thiên Thụ mặt sưng vù, sao bay vòng quanh.

      “Mộng Hồi Đại X chẳng , đâm vào cánh cửa này có thể xuyên đó sao, tại sao… Tại sao tôi…”, Thiên Thụ ôm trán, lẩm bẩm.

      Tiểu Mạc quỳ xuống cạnh , chỉ chỉ vào .

      Thiên Thụ nén đau, nhìn theo.

      Chết tiệt!

      cánh cửa sơn đỏ, ổ khoá to bằng nắm tay và sợi xích to bằng cổ tay khoá chặt! muốn mở tung cánh cửa đó mới gọi là gặp ma ấy!

      Thiên Thụ nước mắt lưng tròng. “Tiểu Mạc, sao em sớm!”

      Cậu muốn , nhưng có thời gian nghe đâu! Tiểu Mạc bất lực chìa tay ra.

      “Thôi, cái này được còn cái khác!”, Thiên Thụ lại rút tư liệu từ túi ra.

      Viết chi chit dày đặc, rất phức tạp, nhìn sơ qua Tiểu Mạc căn bản hiểu.

      Thiên Thụ kéo cậu đứng dậy.

      Trong chớp mắt lại phóng đến công viên cũ kia.

      Tiểu Mạc quay cuồng chóng mặt với , biết lần này lại làm gì.

      Thiên Thụ manh động chạy tới phía Đông Bắc công viên, ở đó có mương nước lớn, tuy nước trong mương vẫn được coi là sạch, bẩn lắm, nhưng cũng rất lớn, đủ làm hồ bơi cho nhảy vào.

      Tiểu Mạc thấy đứng ven đó vội kéo lại:

      Đừng phá phách nữa, đừng xuyên gì gì nữa.

      Thiên Thụ đâu thèm nghe lời, cũng huơ tay lia lịa. “Tiểu Mạc, em mặc kệ chị . Hôm nay chị nhất định phải thí nghiệm thành công! xuyên được cũng thành nhân!”

      Tiểu Mạc khoát tay lia lịa, hy vọng có thể nhìn thấy.

      Thiên Thụ ấn cậu lại, còn đẩy cậu ra. “Em mặc kệ , sao đâu. Em chưa từng đọc manga xuyên nổi tiếng nhất hả? Tên là “Người con sông Nile”, rất kinh điển. Nữ chính trong đó cũng là kiểu “tắm xuyên ” rất kinh điển, yên nào, em yên tâm, nhảy vào là xuyên được!”.

      Tiểu Mạc rất muốn kéo lại.

      Nhưng, tõm!

      nhảy xuống !

      Tiểu Mạc ôm mặt.

      “A… Oái… Ôi…”, trong mương vẳng lên tiếng hét.

      Đừng tưởng xuyên , mà là người nào đó kêu la thảm thiết.

      phải bị nước dìm cho thở nổi, cũng phải bị sặc, càng phải là nước trong mương quá thối, mà khi người dũng can đảm nào đó nhảy ùm xuống, mới nhận ra- nước chỉ vừa ngập qua mắt cá chân !

      Còn chưa tắm mà, ràng là rửa chân xuyên có!

      Thiên Thụ còn chưa kêu thảm xong nhận ra phía trước có thứ gì đó trăng trắng, vô cùng sung sướng bơi trong nước lao về phía . Thiên Thụ hét lên càng thảm hơn, “xoạch” tiếng phóng lên bờ!

      Bạn Bạch Tiểu Lang à, mình biết bạn bơi rất giỏi, biết bạn có thể tắm trong đó, được chưa?

      Thiên Thụ lần này choáng tới độ muốn chết sống lại.

      Khó khăn lắm mới trèo lên bờ, toàn thân vừa ướt vừa lạnh, tới nỗi ngồi ghế mà cứ run cầm cập.

      Nhìn Thiên Thụ như vậy, Tiểu Mạc vừa buồn cười vừa bó tay. Thấy co rúm người, cậu đành cởi áo khoác ra, đắp lên người .

      Thiên Thụ lạnh tới độ môi tái xanh, vừa run vừa , “Sao có thể…. Sao chị xui xẻo đến thế, sao chị thể xuyên trở về, ràng những đó có thể xuyên về mà.”

      Thiên Thụ rút ra xấp tài liệu của , Tiểu Mạc cuối cùng nhìn chữ viết bên :

      Xuyên kiểu nguy hiểm: nhảy lầu xuyên , nhảy vực xuyên , đụng xe xuyên , rơi máy bay xuyên , trúng đạn xuyên , uống thuốc xuyên , bom nổ xuyên , xuyên do bị đập chết…

      Xuyên kiểu nguy hiểm: xuyên khi ngủ, xuyên khi tắm, xuyên khi đánh răng, ăn cơm nghẹn chết rồi xuyên , mở cửa xuyên , đường xuyên , đau răng bất ngờ rồi xuyên

      Đạo cụ xuyên : nhẫn xuyên , tranh chữ cổ xuyên , y phục cổ xuyên , gối cổ xuyên , đạo sĩ và kính hòa thượng xuyên

      Mẹ ơi, hóa ra xuyên còn chia ra bao nhiêu loại thế này? Có thể mở bảo tàng xuyên được rồi!

      Khoa trương nhất là phía dưới cùng của xấp tài liệu này lại còn ghi cách chế tạo máy xuyên thời gian đơn giản nhất, mà lại còn cầu trong nhà bạn phải tìm cái ngăn kéo lớn và tối, dùng card giấy chắc chắn nhất viết lá thư cho cháu nội tương lai, sau đó ném vào trong ngăn kéo rồi hét liền ba tiếng.

      “Cháu ơi bà nhớ cháu!”. Thế là năm phút sau, có lẽ đứa cháu nội nhảy ra khỏi ngăn kéo!

      Tiểu Mạc dù trấn tĩnh thế nào cũng thể tiếp tục xem được nữa. Suy nghĩ muốn xuyên của phụ nữ thực là quá khó đoán, quá khó đoán! Chẳng trách tiểu thuyết xuyên đó lại bán chạy như vậy!

      Cậu ngồi kế bên nhìn Thiên Thụ ủ rũ, nịn được lấy sổ ra ghi:

      Đừng nghĩ nữa, có lẽ thế giới này căn bản có chuyện xuyên đâu.

      “Sao lại có?”, Thiên Thụ trợn tròn mắt nhìn Tiểu Mạc, “ ràng chị xuyên từ quá khứ tới đây mà. cho cùng, em vẫn tin chị, phải ?”

      Tiểu Mạc nhìn , đôi mắt trong veo chuyển động.

      Em tin.

      Cậu ghi quyển sổ:

      Cho dù chị đến từ đâu, muốn đến đâu, chỉ cần chị , em tin.

      Thiên Thụ đọc câu này, bỗng dưng muốn khóc.

      nhớ lại hôm đó ở ngoài hành lang trong buổi tiệc, người đàn ông đó đè vào tường và ra câu “ còn sức lực nào để ngăn chặn những người xung quanh em nữa. rất thất vọng về em.”

      Tại sao? Tại sao lại thất vọng, tại sao lại bỏ cuộc, tại sao còn sức lực bảo vệ , để ngăn chặn đám người vây quanh , lẽ nào chưa từng nghĩ cho hay sao? Lẽ nào chưa từng nghĩ cho trái tim yếu ớt cần được quan tâm khi tỉnh lại sau tai nạn xe ư? gần như lạ lẫm đối mặt với thế giới này, lạ lẫm đối diện với , đối diện với gia đình từ trời rơi xuống, luôn cố gắng, luôn để bản thân thích nghi, trở thành vợ , trở thành mẹ con , nhưng thực ra… thực ra trong trái tim , cứ cảm thấy mình vẫn là Hạ Thiên Thụ chưa kết hôn, luôn là Hạ Thiên Thụ vẫn độc thân. Nhưng luôn cố gắng để thay đổi, cố gắng thích ứng với cuộc sống có , rất ngốc, rất khờ, biết nấu cơm mà lại cứ thích làm hài lòng, biết chăm con nhưng lại bảo rằng mọi thứ đều OK, muốn làm xấu mặt trước mặt nhân viên của , nên khi trợ lý của làm nuốt chửng son môi, cũng chỉ mỉm cười…

      rất cố gắng, rất cố gắng.

      Tuy rất ngốc, rất khờ khạo, nhưng rất cố gắng.

      Tại sao… cứ nhìn thấy? Tại sao… trong trái tim vẫn người khác? Tại sao… tại sao vẫn bằng chàng trai bên cạnh , có thể tin tưởng , hiểu được trái tim đau đớn của ? Nếu như thế, hãy để người sống lại, để hạnh phúc … Thế , tình nguyện quay về cuộc sống đơn, tiếp tục làm biên tập viên đáng thương, sống cuộc sống bình thường và vất vả…

      Tiểu Mạc nhìn tròng mắt Thiên Thụ bỗng đỏ hoe, bất giác thấy luống cuống tay chân.

      Cậu đưa tay định nhè chạm vào tay , Thiên Thụ bỗng giơ tay lên, dùng mu bàn tay chùi mạnh lên mắt.

      quay sang với Tiểu Mạc, “Tiểu Mạc, cảm ơn em bấy lâu nay ở bên chị. Chị phải về rồi, ở lại đây nữa. Chị rồi, nhất định nhớ em. Em phải hạnh phúc nhé, phải cố gắng giúp Đan Lâm xây dựng tạp chí của bọn chị, sau này… Có lẽ sau này có ngày, chị được nhìn thấy tác phẩm của em. Nhớ tìm tốt, bên nhau trọn đời với ấy nhé!”

      Tiểu Mạc ngẩn ngơ.

      Cậu bỗng cảm thấy Thiên Thụ thốt ra những lời này khiến cậu sợ hãi.

      Cậu chưa kịp gì với , Thiên Thụ bỗng cởi áo khoác ra ném trả lại cậu, sau đó quay người phóng thẳng ra giữa con đường bên ngoài công viên!

      Tiểu Mạc hốt hoảng nhảy nhổm lên!

      Thiên Thụ lao vút ra con đường xe cộ như nêm ngoài kia.

      từ đâu đến, từ đó mà !

      Tại nạn xe, gia đình, chồng, con , tổng biên tập, tình … Để tất cả quay về chỗ cũ, để giấc mơ bé lọ lem này được tỉnh lại!

      Đèn xe lóa mắt, chiếc xe tải lớn lao tới rầm rầm.

      Thiên Thụ nhắm chặt mắt.

      Kéttttt…

      Bánh xe kêu lên!

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 37


      Kéttttt…

      Đèn xe lóa mắt, bánh xe rít vang!

      Hạ Thiên Thụ dũng cảm nhắm tịt mắt, chỉ chờ đợi cơn đau đớn cơ thể!

      Nhưng, khi trong khí tỏa lên mùi cháy khét của bánh xe, bỗng có người nào đó gầm to…

      “Này, cái kia, tự dưng ra giữa đường đứng lỳ ra đó, muốn chết hả?! Còn cái cậu kia nữa, cậu tưởng cậu lao vào rồi tôi dám đâm hả, xe tải của tôi lao nhanh như thế, cậu nát bét nhá nhá nhá!”

      Phì… Ông chú Sơn Đông mắng chửi à?

      Thiên Thụ thấy đau, ngược lại còn xòe bàn tay che mắt mình, nhìn ra ngoài qua kẽ hở.

      Tài xế xe tải ngồi trong buồng lái cao cao, thò nửa thân người mặc áo xanh quân đội ra và văng nước bọt khí thế, còn phía trước chiếc xe tải to đùng đó lại là chiếc xe BMW màu bạc! Khoảng cách giữa hai xe quá ba centimet, chiếc BMW màu bạc cũng chỉ cách Thiên Thụ có 0,01 giây nữa thôi là…! Ôi, nguy hiểm quá!

      Nhưng chiếc xe này sao trông hơi quen… Hình như… Hình như…

      Thiên Thụ ngoẹo đầu, nghĩ xem là chuyện gì bỗng trông thấy cửa xe BMW mở ra, người đàn ông sải bước từ xe xuống.

      Thiên Thụ tuy ôm mặt nhưng vẫn cảm thấy khóe môi mình giật mạnh.

      Đây … Đây… Đây đây đây… là Boss Viên…

      Gần như là theo quán tính, Thiên Thụ vừa trông thấy ai đó là định quay lưng bỏ chạy, kết quả là ai đó xông đến, lần này câu nào với , giơ tay ra câu ngang eo , “xoạch” tiếng ném Thiên Thụ qua vai mình!

      “Ối… Á…”, Thiên Thụ hét tới nỗi lạc cả giọng.

      Boss có thể nào đừng cứ mỗi lần xuất là kinh dị thế , có thể nào mỗi lần “xách” tay tí ? Tại sao lại ném… Mũi đập vào lưng đau quá!

      Thiên Thụ đau mùi quá, hét lên, “Buông… Thả em xuống… Em… Thả…”

      Bốp!

      Boss Viên đưa tay lên đánh mạnh vào mông Thiên Thụ!

      “Óa…”, Thiên Thụ muốn hét, chứ phải tru lên! Nhưng… bị đánh vào mông! Bố mất cũng chưa từng đánh vào mông , mẹ mỗi lần giận cũng chỉ cốc vào đầu ! Hôm nay… Hôm nay lại… bị tét mông!

      “Kêu cái gì? Muốn nếm thử cảnh bị nhét vào cốp xe hả?” Boss Viên khiêng cái sinh vật “ biết sống chết” này, bực bội gầm lên nho ..

      Thiên Thụ bị đánh vào mông nên càng giãy giụa, trong tích tắc nghe thấy như bị điểm vào tử huyệt, hoàn toàn đờ ra vai , đám động đậy gì nữa.

      Cốp xe, kinh dị quá, khiếp đảm quá!

      Cũng may Boss Viên hình như khá hài lòng về biểu của nên đưa tay mở cửa xe, ném vào ghế phụ, sau đó nhảy vào xe, rất lạnh lùng và đẹp trai, lái như gió…

      Ông chú Sơn Đông mặc quân phục xanh cũng há mồm trợn mắt, chiếc xe rồi mới rụt đầu vào với phụ lái ngồi cạnh, “Nhìn cái gì, đó mới gọi là đàn ông chính hiệu! Đối phó với vợ phải thế, ba ngày đánh, khiêng vào giường cứ gọi là phản! Khiêng về nhà ném lên giường xử lý, sáng mai dậy bảo đảm khai hết! , chúng ta cũng về nhà xử lý vợ thôi!”

      Vù… Chiếc xe tải lao vút qua.

      mình Tiểu Mạc đứng bên vệ đường, Bạch Lang chồm lại, nhàng dụi dụi vào chân cậu.

      Tiểu Mạc cúi xuống, sờ lớp lông mềm mại đầu nó. người chó quay , từ từ rời xa.

      “Đừng sờ em”[1] lao mình về căn nhà rộng lớn của Boss.

      [1] BMW cũng là viết tử của ba từ “bie mo wo” – đừng sờ em.

      Thiên Thụ từ ghế phụ thò đầu ra, thấy là nhà mình hơi yên lòng. còn sợ Boss hận quá sinh ghét, kéo đến nơi khỉ ho cò gáy nào đó rồi ném xuống chôn vùi cho xong chứ! định ngồi ngay ngắn lại rồi xuống xe phát ra Boss Viên trước kia cứ xuống xe là luôn, lần này lại quay sang bên chỗ , “xoạch” tiếng mở toang cửa xe, rồi túm chặt lấy .

      Thiên Thụ bỗng khiếp đảm, “Làm… Làm gì thế? Em.. Em tự được… Á…”

      Boss Viên rằng, vác lên vai, rồi nhanh gọn!

      Mũi Thiên Thụ lại đập vào tấm lưng chắc khỏe của , đau đến nỗi nước mắt nước mũi chảy ra.

      Boss Viên khiêng vào trong, Thiên Thụ sợ hãi, “Em tự được… Thả em… Thả em xuống… Boss… Boss Viên… Viên Dã…”

      Mẹ ơi, cảm giác gì đây, cứ như lúc làm chuyện có lỗi, bị bố vác lên vai ném vào trong nhà đánh cho trận vậy! Người đàn ông có tấm lưng chắc khỏe, khí thế lạnh lẽo im lìm, và cả bước chân sải rộng, đều khiến tim đập thình thịch vì sợ hãi! Lỡ như ném vào trong nhà, đánh vào mông trận làm sao?

      Boss Viên thèm đếm xỉa đến tiếng la hét của , sải bước vào trong nhà, mở cánh cửa ra rồi bước vào.

      Trong nhà im lìm, biết có phải dì ngủ cùng con rồi .

      Thiên Thụ tưởng Boss Viên ném lên sofa, hoặc ném vào phòng ngủ hoặc giường , đúng là khủng bố , ai ngờ Boss Viên vào cửa ngoặt vào căn phòng gần cửa ra vào nhất – nhà bếp!

      Lông tơ toàn thân dựng đứng, chết , bệ còn bày đầy rau củ quá, con dao sáng bóng suýt đâm vào mông ! Nhưng dám kêu la, vì tay Boss đập mạnh cái lên bệ!

      Trái tim Thiên Thụ bị dọa cho khiếp hãi. “Boss à… Bạo … Bạo hành gia đình cũng là phạm pháp đó!”

      Ai kia khi sợ hãi là răng đánh cầm cập, lắp ba lắp bắp.

      Viên Dã đè xuống người , tức tối nhìn , trong đôi mắt lóe lên ánh sáng sắc nhọn có thể giết người. “Hạ, Thiên, Thụ! Rốt cuộc em chơi đủ chưa?”

      Thiên Thụ nghe giọng Boss như vậy là biết mình khó tránh rồi. Nhưng mà, tại sao lại là câu đó, tại sao lại là “chơi đủ chưa”? chơi cái gì? hề chơi gì mà!

      Thế là ai đó nhệch miệng ra vẻ sợ chết. “Em có chơi gì đâu!”

      chơi đến mức nằm dưới xe tải rồi mà còn muốn chơi thế nào nữa?”, Boss Viên xem ra rất giận.

      Thiên Thụ chớp mắt, “A, cái đó à, cái đó phải chơi, cái đó là đâm xe mà! Đâm xe chết, chết …”

      Bỗng cổ bị bóp chặt, môi bị khóa kín!

      Thiên Thụ chớp đôi mắt to, thần kinh rối loạn nhìn gương mặt bỗng phóng to trước mắt .

      Có có có… Có nhầm ? Lại hôn? Hơn nữa còn bất ngờ báo trước, chẳng phải giận sao? Sao tự dưng hôn ? Mũi cọ vào mũi , lúc nãy mũi vừa đau vừa nhức, suýt nước mắt tuôn trào. Nhưng hình như vẫn giận,cho dù là hôn hình như cũng rất mạnh mẽ, hơn nữa hơn nữa…

      “Úi da!”, Thiên Thụ đau quá hét lên, đẩy ra!

      lại cắn !

      “Đại Boss… là Đại Boss mà! tuổi cún hả, sao cắn người ta!”, Thiên Thụ ôm đôi môi sưng đỏ.

      Nụ hôn này chút lãng mạn, cũng chút dục vọng, thậm chí còn có chút đáng ghét, dám cắn !

      Viên Dã trừng mắt nhìn nàng ngốc nghếch, giọng trầm khàn gần như thoát ra từ kẽ răng. “Em thử lại cái chữ đó xem?!”

      Hả, chữ nào?

      Thiên Thụ chớp mắt, “Chữ nào cơ? Em? ? Chơi? Đụng xe hay là chết…”

      Quả nhiên, ai đó lại áp sát! Cái chữ “chết” kia bị nuốt gọn vào giữa môi , biến mất dạng.

      Thiên Thụ bỗng thấy hơi thở sắp ngừng lại rồi.

      … lại vì cái chữ “chết” đó mà hôn ? Cái tật gì thế? Chứng kiss chữ “chết”? Nghe đồn rằng có người uống rượu xong là cứ theo người khác mà hôn hít, còn Đại Boss là sao? Chứng Kiss vì sợ chết?

      Thiên Thụ cười phá lên rất có đạo đức, vừa cười vừa môi , “Này này này, Đại Boss, sợ chết thế á? Em chẳng qua chỉ từ chết… phải em chết, là người ta chết…”

      Ai đó giữ chặt đầu ai kia, hôn sâu! Hôn đắm đuối!

      Ôi a, mạnh mẽ quá, nóng bỏng quá, kích thích quá, nồng nhiệt quá! thở nổi nữa!

      Thiên Thụ đẩy ngực ra, cố gắng giãy giụa. “Thực ra… Thực ra nghe em phải… em muốn chết mà…”

      Chụt!

      Hôn cái.

      Ai kia thở dốc, “Thực ra, thực ra em muốn xuyên … Tai nạn xe có thể xuyên mà!”

      Chụt!

      Môi Boss và môi bỗng rời ra, đôi mắt sáng rỡ của Viên Dã nhìn với vẻ lạ lùng.

      Ai kia bị hôn đến choáng váng đầu óc, môi vừa đỏ vừa sưng như cánh hoa.

      “Em cái gì?”, Boss Viên trừng .

      Thiên Thụ thở dốc, “Em… Em em muốn xuyên … Thực ra biết là em từ ba năm trước xuyên tới phải ? Xin lỗi, em cũng chưa từng với , là vì… Vì chính em cũng là chuyện gì nữa, chỉ là hôm đó em xem mắt, sau đó bỗng nhiên gặp tai nạn xe, bị xe đâm… rồi đến tại. Em mở mắt ra, bỗng phát mình là vợ của người khác, cả con cũng có rồi! Đúng là mai thức dậy biến thành mẹ! có biết em vừa tỉnh lại chỉ thấy bóng dáng bỏ , y tá là chồng em, lúc đó em muốn lớn tiếng hỏi câu, ‘Ông xã, là ai?’ ?”

      Viên Dã nhướng mày, thoáng có nụ cười lướt qua trong mắt .

      Hạ Thiên Thụ vẫn ngồi đó mân mê ngón tay. “Về sau… Về sau cứ như thế… Em cố ý ở lì đây, cũng cố ý với , thực là vì… vì em cũng có cách nào xuyên về cả! Sau đó… Sau đó quen Quan Nguyệt San, em mới biết, hóa ra mối tình đầu của mất rồi…”

      Viên Dã lại nhướng mày.

      “Nên, em lúc nãy phải chơi đùa, em muốn xuyên lần nữa, có lẽ em có thể quay về ba năm trước, hoặc nếu may mắn, em còn có thể quay về lúc học đại học! Sau đó em tìm Quan Nguyệt Tịnh, sau đó em với chị ấy, khi nào nên cẩn thận bị xe đâm, bảo chị ấy nhất định phải sống cẩn thận! Rồi hai người có thể sống hạnh phúc bên nhau!”

      Thiên Thụ ngồi bệ đá, rất nhiệt tình, như thể có năng lực thần kỳ xuyên vậy, đến Quan Nguyệt Tịnh và , gương mặt tỏa ra thứ ánh sáng rạng rỡ.

      Viên Dã nhìn , lần này trong đôi mắt còn nét cười, ngược lại là vẻ kỳ lạ và nghi ngại.

      “Xuyên, ? Để ấy, sống lại?”

      hỏi từng câu từng chữ.

      Thiên Thụ lập tức gật đầu.

      Viên Dã hơi quay mặt , biết đầu óc nàng này suốt ngày suy nghĩ gì lung tung nữa? Có phải xem tiểu thuyết ngôn tình mạng văn học Lục X gì đó quá nhiều rồi ?

      Thiên Thụ thấy ánh mắt rất tin của Boss Viên lẩm bẩm thêm, “ hãy tin em, em nhất định xuyên về, em nhất định tìm ra chị ấy, nhất định có thể thay tìm lại người nhất…”

      Chụt!

      Môi ai đó, bỗng dán vào môi .

      Lần này còn vội vã và trừng phạt, nhàng cắn lấy môi , chậm rãi, nhàng, hút vào trong miệng mình.

      “Thiên Thụ, đừng ngốc.” cắn vào môi , “Thời gian thể quay ngược, tình thể có lại. Những gì em phải làm là trân trọng tại…”

      Nụ hôn của , nhàng, chậm rãi bao bọc.

      còn cuồng nhiệt mạnh bạo như lúc nãy, mà mềm mại dịu dàng, ẩm ướt nóng bỏng… mút lấy môi từng chút như thương xót, hôn lên đôi môi , tỉ mỉ liếm mút hết chỗ vừa cắn lúc nãy…

      Thiên Thụ chỉ cảm thấy môi nóng ẩm, trơn trượt mềm dịu… cảm giác nóng bức nhè từ trái tim dâng lên…

      Sao lại thế này? Ban nãy rang họ cãi nhau mà? Sao bỗng dưng từ phim đánh nhau chuyển sang phim tình cảm lãng mạn rồi? Hơn nữa còn có chút nội dung cấm trẻ con xem? Nhưng thích nội dung này, ẩm ướt mềm mại, dịu dàng nhàng, so với lúc lạnh lùng sắc bén dịu dàng hơn nhiều…

      Chắc diễn lại cảnh trong khách sạn bảy sao chứ?

      Thiên Thụ liếc thấy bếp kế bên còn đun nồi nước, lại còn có thời gian nhắc Boss, “Lửa… Tắt bếp…”

      Viên Dã có cảm giác sắp bại trận, nhưng giơ tay che lấy mắt , cắn lên đôi môi mềm mại của , ra lệnh ngang ngược, “Hạ Thiên Thụ, em nhắm mắt lại cho , chuyên tâm chút!”

      Thiên Thụ tuân lệnh nhắm mắt.

      tốt bụng mà, nhắc tắt bếp hẳn, để tránh lần trước, bất cẩn lại gây ra hỏa hoạn…

      Ồ, đừng!!!
      Jenny Nguyen thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 38


      Nụ hôn nhàng mềm mại, có cảm giác dịu dàng và thoải mái khó tả.

      Thiên Thụ vốn luôn tò mò rằng con trai và con tại sao lại thích hôn nhau đến thế? Giống như từ điển giải thích, đó là cách biểu đạt mến chăng? Nhưng thực ra bây giờ thấy căn bản chỉ là biểu đạt, mà là dạng bản năng, bản năng của cơ thể, bản năng của tinh thần. Khi môi hai người chạm nhau, hơi thở và hơi ấm của ấy dường như có thể truyền đến cơ thể bạn, hơi thở ấy bao bọc nhịp tim của bạn, hơi ấm và rung động của ấy có thể dịu dàng ôm lấy bạn.

      Thậm chí là khi tay nhàng vòng siết bạn, cơ thể bạn cảm thấy được sưởi ấm, được bảo vệ…

      Phụ nữ, điều họ thích nhất chính là hơi ấm này, cần nhất chính là bảo vệ này.

      Khi môi Viên Dã nhàng lướt qua , kìm được rên lên.

      Trong tích tắc xâm nhập vào lãnh địa của , mút lấy đầu lưỡi của .

      Trong đầu Thiên Thụ bỗng nhảy ra đủ loại bong bóng màu hồng từng xuất trong khách sạn bảy sao, xấu hổ tới mức đến cổ cũng đỏ cả lên!

      … Viên…” Thiên Thụ sợ hãi lùi ra sau, cơ thể hơi nghiêng, vội đưa tay ra chống đỡ, kết quả là chống lên bệ và…!

      Túi màu đỏ đựng sốt cà chua rất nể mặt , “phụt” tiếng bắn đầy tay và mặt !

      Choáng.

      Thiên Thụ trong tích tắc như muốn hóa đá.

      luôn phá hoại khí, nhưng kỳ thực cố ý mà!

      Nhìn ánh mắt Boss Viên nhìn , Thiên Thụ cúi người định nhảy xuống khỏi bệ, “Em… Em rửa…”

      cần”, Boss Viên bỗng ấn lại.

      Thiên Thụ đưa bàn tay đỏ chót lên, “Nhưng đám sốt này nhớp quá…”

      đưa tay nắm lấy cánh tay .

      Đầu lưỡi, chạm vào lòng bàn tay .

      Oái…

      Thiên Thụ run bắn lên.

      Có nhầm ? Cảm… Cảm giác này… Đầu lưỡi dần dần trượt qua lòng bàn tay, mà lại… Chết tiệt… Nhạy cảm đến thế! Nhìn cúi đầu nâng tay , mút hết từng giọt tương cà đó, đầu lưỡi từ từ lướt qua ngón tay , lướt qua kẽ ngón tay nhạy cảm của , rồi dưới ánh nhìn của , nhàng ngậm ngón tay như búp măng vào miệng

      Ối ối ối! Thiên Thụ bị hôn đến lông tơ dựng ngược, người đàn ông này thực là “núi băng” hay sao? Sao mỗi lần hôn đều cảm thấy kinh nghiệm phong phú, dịu dàng ân cần đến mức khiến phụ nữ muốn hóa thành nước rồi. Đặc biệt là khi đầu lưỡi nhàng lướt qua kẽ ngón tay … Cảm giác mềm mại trơn trượt đó dễ chịu tới nỗi ngón chân cũng sắp cong lên!

      … Cần… Mà…”, Thiên Thụ run rẩy rên rỉ.

      Bỗng dưng, Viên Dã hôn miệt mài ngón tay bỗng phì cười thành tiếng.

      Thiên Thụ ngớ người.

      Đại Boss cũng… cười hớn hở thế sao?!

      Viên Dã ngẩng lên, mái tóc sáng bóng, đôi mắt trong veo nhìn ánh mắt thắc mắc của Thiên Thụ, cười nữa mà khẽ đằng hắng, “Khụ… Thực ra, lần trước muốn hỏi em, rốt cuộc là … hay là cần? nếu cần’, hoặc là ‘cần’; chứ đừng trước bảo ‘’, sau lại ‘cần’ … Rốt cuộc là em , hay là cần?”

      Choáng!!

      Thiên hạ vô địch choáng, siêu cấp sét đánh choáng!

      Thiên Thụ lần đầu nghe Boss Viên hơi dài như vậy, nhưng sau khi xong, choáng tới độ suýt té lăn xuống khỏi bệ đá! Chết , chỉ là rên rỉ thôi mà, lại còn hỏi rốt cuộc là “” hay là “cần”! làm người ta ra nông nỗi này, xem là “” hay là “cần”?

      Thiên Thụ xấu hổ mặt đỏ như con tôm luộc, từ đầu tới chân đỏ rừng rực. Hơi thở cũng hổn hển, đưa tay quệt đống sốt sô--la mềm mềm bệ, rồi quẹt lên mặt Boss Viên. “ quá đáng! Lại… lại còn cười người ta! phải là do hả…!”

      Boss Viên ngờ dám làm thế, thoáng cái bị bôi lên cổ, ngay cả áo sơ mi trắng cũng dính sốt sô--la đen thui nhơm nhớp.

      Đại Boss nhướng mày, nheo mắt lại, vẻ uy hiếp, “Con thỏ kia, to gan gớm nhỉ!”

      Thiên Thụ bị tiếng gọi của làm toàn thân tê liệt, biết tâm trạng khá tốt nên cứng miệng đáp trả, “Em… Gan em vốn dĩ là to, em… Em sợ đâu!”

      “Thế à?!”, Viên Dã nhướng mày nhìn , đôi mắt sắc nhọn phóng đến.

      Thiên Thụ bị trừng mắt, nhưng lần này lại cố gắng chớp chớp mắt, trừng mắt lại .

      Viên Dã thấy đôi mắt lấp lánh sáng của , bỗng nhiên hôn mạnh.

      Hôn lên vệt tương cà mặt , hôn lên đôi môi cố tỏ ra kiên cường của .

      Thiên Thụ lại bị giữ chặt, đương nhiên chịu thua kém, tay túm cổ , hôn chụt lên cổ như con thỏ.

      Sốt sô--la nồng đậm dính đầy lên miệng .

      Cùng với da thịt trơn láng của , mùi bạc hà dễ chịu người , thơm mát mềm mại, là ngon lành! Chẳng tránh cứ thích cắn , thích hôn cổ , hóa ra là cảm giác này… Thú vị quá, cũng muốn cắn!

      Thiên Thụ bị nghiện rồi, nhe răng ra cắn vào cổ Viên Dã!

      Nơi nhạy cảm sau tai bị răng nhọn của cắm vào, Viên Dã cảm thấy toàn thân run bắn!

      Cơ bắp toàn thân như cứng đờ, cảnh quen thuộc trong khách sạn bảy sao lại xuất , cơ thể đầy đủ đường cong của , làn da mềm mại như lụa, “cặp thỏ” trắng nõn nà… đều nhìn thấy!

      Hơi thở trong tích tắc trở nên gấp gáp, hai người thở hổn hển, quấn vào nhau!

      Thế là phim tình cảm lãng mạn đắm đuối, suýt biến thành phim tình cảm xã hội đánh nhau!

      Cộc cộc cộc!

      Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên!

      cánh cửa kính mờ của nhà bếp phản chiếu bóng dì Trương cuống quýt, dì vừa gõ mạnh vào cửa vừa gọi to, “Cậu Viên! Hạ! Hai người có phải về rồi ? Có phải ở trong bếp ? Tôi vừa vệ sinh lát… Trời ơi, mau mở cửa, bếp tôi còn chiên trứng, con bé còn ngồi xe nôi!”

      Cái gì?!

      Hai người định chuyển sang đóng phim đánh nhau vừa nghe dì Trương kêu như vậy hồn phi phách tán hết!

      Cả hai cùng quay lại, nhìn ra phía sau bệ đá!

      Ối trời ơi… Phía sau đó có đặt cái xe nôi thấp, bé con mũm mĩm, hồng hào xinh tươi bị nhốt trong đó! cái bàn gỗ phía trước còn đặt cái bát, xem ra con đợi bữa tối trứng luộc! Kết quả bị hai ông bố bà mẹ ngốc nghếch đóng phim đánh nhau ở đây, trứng luộc có lẽ sắp thành trứng khô rồi!

      bé con đáng ngồi ghế cứ “i a i a” vui vẻ, bỗng nhì thấy hai người lớn quấn lấy nhau cùng thò đầu ra nhìn nó, bé vô cùng sung sướng toét cái miệng hồng hào chảy nước miếng ra, cười tươi rói với họ.

      Cái thìa trong tay vừa gõ lên bát, vang lên “teng” tiếng!

      Hai nam nữ chính bộ phim đánh nhau bỗng vạch đen đầy mặt.

      Mẹ ơi, mặc kệ là phim tình cảm hay đánh nhau gì đó, ai có thể ngờ là trong bếp còn có khán giả nữa chứ! Choáng ơi là choáng, thiên hạ vô địch choáng, siêu cấp sét đánh choáng!

      Ba phút sau, Viên Dã bình thản như , giả bộ chưa có gì xảy ra, bế con bé lên rồi mở cửa bếp.

      Hạ Thiên Thụ cúi gằm đầu, khom lưng, như thể làm sai cả trăm chuyện, lủi thủi theo sau chuồn ra ngoài.

      Dì Trương thấy họ ra lập tức giơ tay đón đứa bé. “Cậu Viên, hóa ra hai người đều về rồi à. Nhưng làm tôi sợ chết được, biết vì sao cửa bếp lại khóa, đứa bé còn ở trong. Xin lỗi xin lỗi, lần sau tôi thề để xảy ra chuyện này nữa!”

      Thiên Thụ xấu hổ tới nỗi muốn khoét lỗ chui xuống cho rồi. ràng là họ đóng phim bậy bạ, khóa cửa bếp, nào phải lỗi của dì Trương.

      Nhưng Boss Viên chính là Boss Viên, người ta mặt đỏ, thở gấp, còn vô cùng bình tĩnh gật gù, “Vâng.”

      Dì Trương rất hối lỗi, bế đứa bé nhưng ánh mắt còn nhìn thấy vết tương đen đen đỏ đỏ áo họ. “Trời ạ, áo hai người sao bẩn thế này? Có phải làm bắt tương cà và sốt sô--la lên ? Haizzz, tôi từng tuổi này rồi, đặt đồ cũng để ý, hai người mau thay ra , tôi giặt cho…”

      Dì Trương nhiệt tình muốn bù đắp tội lỗi, định lột áo Thiên Thụ ra.

      Hại Thiên Thụ hồn phi phách tán, túm chặt áo và cổ mình, kêu lên, “A, cần đâu, tự cháu giặt được!”

      còn chuyện gì choáng hơn thế này nữa, khom lưng cúi đầu, “vù” cái chuồn về phòng mình!

      Dì Trương cũng giật bắn mình.

      Boss Viên trấn tĩnh, nheo mắt với dì Trương. “Khụ, sao, ấy tự giặt!”

      Thế là cũng trấn tĩnh quay về thư phòng của mình.

      Dì Trương thấy hành động kỳ quặc của họ, rồi lại nhìn vết tương kỳ quặc người họ, mà lại còn đen đen đỏ đỏ, lẽ hai người đánh nhau thành trong bếp? A, vợ chồng trẻ chiến tranh lạnh tăng cấp đến nước này rồi ư?!

      “A, trứng luộc!”, dì Trương kêu lên, bế con bé lao về nhà bếp.

      Hạ Thiên Thụ cả đêm ngủ ngon.

      cứ nằm lăn lộn giường, nghĩ mãi về bộ phim “đánh nhau” xảy ra trong nhà bếp. Lần này hình như khác với lần trước, thái độ của đối với hình như cũng hơi khác. Lần đầu câu dài như vậy, cũng là lần đầu cười mà chút phòng bị nào với .

      Chỉ có điều câu “rốt cuộc là em ‘’, hay là ‘cần’?!” quá choáng! Choáng tới nỗi chết sống lại, sống lại chết .

      Thiên Thụ cứ lăn lộn đến nửa đêm, muốn gửi tin nhắn quấy rối Đồng Tiểu Vi. Kết quả gửi mãi thấy hồi , liền gọi điện, hóa ra- tắt máy!

      Cái đồ XXOO, cái tên đó chẳng biết túm chồng nàng “hoang dã” ở đâu rồi!

      Hừ, dã!

      Nghĩ đến chữ này là Thiên Thụ lại đỏ mặt.

      Tiêu, cả đêm ngủ như thế nào, chắc mọi người có thể tưởng tượng.

      Cũng may hôm sau là ngày nghỉ, mọi người đều ở nhà đâu. Thiên Thụ còn ôm gấu bông, rúc trong chăn ngủ say sưa, bỗng bị điện thoại đánh thức.

      chụp lấy điện thoại. “Này, đồ chết tiệt, cuối cùng cũng có lương tâm gọi điện lại…”

      “Hạ Thiên Thụ! Mày ai chết tiệt?!”, đầu dây bên kia vẳng đến giọng gần như sắp phát điên.

      Thiên Thụ bật dậy giường, sợ tới nỗi đầu ngón tay run bắn lên.

      “Thái… Thái… Thái hoàng thái hậu?!”

      Bà Hạ nghe giọng con run rẩy cười đắc ý, “Hô, ba ngày thấy mẹ lại biết sợ à? Ha ha ha, con quý à, con quỵ an[1] !”

      [1] Quỵ là quỳ lạy.

      Quỵ an?

      Thiên Thụ vạch đen đầy mặt, mẹ già Cos cũng nhập tâm quá.

      “Mẹ, đừng đùa nữa. Lần trước tiền và thư con gửi mẹ nhận được chưa?”, Thiên Thụ sau khi ra viện gửi lá thư và số tiền cho mẹ, để mẹ già nơi xa xôi được yên tâm.

      “Nhận được rồi, nhận được rồi!”, thái hậu cười hà hà trong điện thoại, “Mẹ còn gửi lại tấm thiệp cho con mà.”

      “Ồ, thế sao?”, Thiên Thụ bước xuống giường, lê dép lấy nước, “Con chưa nhận được, mẹ gửi tới tòa soạn à?”

      , gửi tới nhà con mà”, bà Hạ cười vui vẻ .

      “Nhưng con chưa nhận được, chẳng lẽ dì Trương nhận…”, Thiên Thụ hớp ngụm nước lọc.

      “Chắc phải, vì mẹ còn chưa gửi mà.”

      Phụt…

      Thiên Thụ phun nước ra ngoài, suýt nữa trượt ngã.

      “Lúc nãy mẹ ngang thùng thư, vốn định gửi cho con, sau đó nghĩ lại dù sao cũng sắp gặp nhau rồi, mẹ đưa thẳng cho con là được. Mở cửa , con !”, bà Hạ cầm điện thoại, hét to.

      A… Rầm!

      Thiên Thụ ngã lăn ra trong tích tắc!

      Mẹ… Mẹ lại…

      ném điện thoại , bò dậy, rồi lao vèo vèo như vòi rồng ra khỏi phòng, loạng choạng chạy ra hành lang, khiến dì Trương và con đều nhìn vẻ tò mò, sau đó lao ra cổng, “xoạch” tiếng mở ra…

      “Hi! Con dấu, thái hậu đây – giá đáo rồi!”, bà Hạ khoác túi sau lưng, cười tươi rói đứng ngoài cửa, giơ tay hình chữ “V” với con .
      Last edited: 9/10/14
      Jenny Nguyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :